1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trò chuyện bên bàn nước và bên lề chuyến đi

Chủ đề trong 'Du lịch' bởi Cao_Son_new, 26/08/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. loops

    loops Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/01/2004
    Bài viết:
    303
    Đã được thích:
    0
    Thú thực tôi rất thích cách viết của anh, ExtraMarijuana à. Dù biết với anh vote 5* or 500* đều là những thứ phù du vô nghĩa, nhưng cứ cho tôi vote cho anh một lần, để thể hiện sự cảm phục của tôi dành cho anh.
  2. Cao_Son_new

    Cao_Son_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Thân gửi anh Yết Kiêu!
    Không có ngôn từ nào có thể diễn tả được sự xúc động của tôi khi đọc những dòng anh viết về người con gái ấy. Trước đây, tôi cũng chỉ có thể đồng ý mới mọi người rằng chị ấy đẹp, hoặc là rất đẹp. Còn đẹp đến độ như anh nói ?onhững lời tục tĩu tuôn ra từ mồm chị bỗng trở nên dễ thương? hay ?ođẹp như vệt hở trên khe áo? thì thú thật, cụ Tuân có sống lại cũng chưa chắc viết ra được như thế. Thế mới hiểu, cái tình anh dành cho chị ấy lớn ngần nào.
    Không phải là tôi định thanh minh với anh về khả năng thẩm mỹ của mình. Nhưng nếu không nói, tôi cứ áy náy trong lòng, chỉ sợ anh hoặc mọi người nghĩ rằng tôi coi thường cái đẹp, nhất là cái đẹp của phụ nữ, cái đẹp của đàn bà, cái đẹp mà biết bao con người thèm khát. Vâng, không cần nói nhiều, anh cũng hiểu cái đẹp quan trọng đến mức nào. Nguyên nhân các cuộc chiến tranh của loài người suy cho cùng cũng chỉ vì rượu ngon và gái đẹp, anh nhỉ!
    Anh bạn hiếm muộn của tôi có con mắt nhìn về cái đẹp tương đối cực đoan. Anh cho rằng, đàn bà, không có lúc nào đẹp bằng lúc ngồi bên nôi, tay đu đưa, miệng à ơi ru con ngủ. Còn một anh bạn nữa sừng mọc như rôm trên đầu thì cương quyết cho rằng đàn bà chỉ đẹp khi hấp hối trên giường bệnh. Cũng thông cảm cho anh, người đàn ông suốt đời bị dối lừa.
    Bây giờ mới đến lượt tôi anh ạ. Tôi thấy, đàn bà đẹp nhất khi xoã tóc, cúi đầu, nhô vai và cặp môi mướt mát đang phập phù thổi điếu sì gà gộc. Anh và tôi có một ngàn lần nhìn thấy chị hút thuốc. Nhưng ngậm điếu sì gà kia, chỉ mình người đàn ông anh nhắc trong bài viết mới có cơ duyên thưởng thức, phải không anh? Cũng chính vì quan niệm này, mà tôi luôn lờ mờ và ngớ ngẩn khi đánh giá sắc đẹp của phụ nữ anh ạ.
    Cũng chẳng hơn anh, khi tôi biết chị, cuộc đời của chị đã như tiếng thở dài não nề mãi không dứt. Và tôi có cảm giác rằng, mai kia tiếng thở dài ai oán bỗng nhiên tắt, cũng là lúc tôi với anh đi mua bó huệ nắm hương chống gậy đi viếng người bạn già xấu số.
    Tôi biết chị cách đây chừng 4 năm, nếu so với đoạn tình năm năm của chị thì lúc ấy cuộc tình đã đi qua một mùa lá rụng. Tôi gặp chị vào nửa đêm trong một quán bi-a mù mịt khói bồ đà và hơi rượu nồng nặc. Với mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt cân đối, áo ba lỗ hở một khoảng da khá rộng chị hút hồn nhiều người đàn ông trong quán. Anh biết đấy, tôi vốn hờ hững với đàn bà nơi công cộng. Chị chỉ thực sự kéo sự chú ý của tôi khi mỗi lần chị thọc cây cơ, từ mồm chị lại phun ra một sản vật có thể ngâm rượu làm thuốc chữa bệnh nhược dương cho cánh mày râu. Cũng như anh, tôi ngỡ ngàng trước vốn từ phong phú và tự nhiên của chị. Tôi đến gần và bắt chuyện ?oCô chơi với tôi một ván chứ?. Có lẽ, chị đã quá quen với kiểu bắt chuyện tầm thường của đám đàn ông nên không thèm nhìn tôi, chị thủng thẳng :? Đánh tiền thì chơi, định làm quen thì biến đi?. Với kiểu người đàn bà như chị tôi không lạ lẫm cách hành xử, tôi thủng thẳng đề nghị ?oChơi cởi quần áo, ai thua phải cởi một thứ đang mặc, ai trần truồng trước thì thua?. Lúc ấy chị mới nhìn tôi, chị cười ?oNgười anh trông như con mắm, chơi với anh dù có thắng tôi cũng lỗ?. Tôi khẳng định ?ochắc chắn chị không bị lỗ vốn đâu, tôi cam đoan với chị, trận chung kết, nếu tôi thua, chị sẽ được nắm một cây cơ to hơn đốc cơ chị đang cầm trong tay đấy?. Chị thần người rồi cười phá lên bảo tôi mất dậy. Chúng tôi bắt đầu quen nhau như thế đấy anh ạ.
    Ngay lần đầu tiên ấy, chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều, và tôi phảng phất hiểu được sự trớ trêu của tạo hoá. Tôi thầm than sao ông giời nỡ bất công đến thế. Thà cứ giúi cho chị một khuôn hình của Thị nở thì cõ lẽ cuộc đời chị may mắn hơn nhiều lần. Quả thật, chúa trời đang đùa giỡn với chúng sinh.
    Dần dà tôi sẽ kể cho anh về quãng đời của chị. Anh chịu khó đợi nhé.
    Bà triệu
  3. Cao_Son_new

    Cao_Son_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Thân gửi anh Yết Kiêu!
    Không có ngôn từ nào có thể diễn tả được sự xúc động của tôi khi đọc những dòng anh viết về người con gái ấy. Trước đây, tôi cũng chỉ có thể đồng ý mới mọi người rằng chị ấy đẹp, hoặc là rất đẹp. Còn đẹp đến độ như anh nói ?onhững lời tục tĩu tuôn ra từ mồm chị bỗng trở nên dễ thương? hay ?ođẹp như vệt hở trên khe áo? thì thú thật, cụ Tuân có sống lại cũng chưa chắc viết ra được như thế. Thế mới hiểu, cái tình anh dành cho chị ấy lớn ngần nào.
    Không phải là tôi định thanh minh với anh về khả năng thẩm mỹ của mình. Nhưng nếu không nói, tôi cứ áy náy trong lòng, chỉ sợ anh hoặc mọi người nghĩ rằng tôi coi thường cái đẹp, nhất là cái đẹp của phụ nữ, cái đẹp của đàn bà, cái đẹp mà biết bao con người thèm khát. Vâng, không cần nói nhiều, anh cũng hiểu cái đẹp quan trọng đến mức nào. Nguyên nhân các cuộc chiến tranh của loài người suy cho cùng cũng chỉ vì rượu ngon và gái đẹp, anh nhỉ!
    Anh bạn hiếm muộn của tôi có con mắt nhìn về cái đẹp tương đối cực đoan. Anh cho rằng, đàn bà, không có lúc nào đẹp bằng lúc ngồi bên nôi, tay đu đưa, miệng à ơi ru con ngủ. Còn một anh bạn nữa sừng mọc như rôm trên đầu thì cương quyết cho rằng đàn bà chỉ đẹp khi hấp hối trên giường bệnh. Cũng thông cảm cho anh, người đàn ông suốt đời bị dối lừa.
    Bây giờ mới đến lượt tôi anh ạ. Tôi thấy, đàn bà đẹp nhất khi xoã tóc, cúi đầu, nhô vai và cặp môi mướt mát đang phập phù thổi điếu sì gà gộc. Anh và tôi có một ngàn lần nhìn thấy chị hút thuốc. Nhưng ngậm điếu sì gà kia, chỉ mình người đàn ông anh nhắc trong bài viết mới có cơ duyên thưởng thức, phải không anh? Cũng chính vì quan niệm này, mà tôi luôn lờ mờ và ngớ ngẩn khi đánh giá sắc đẹp của phụ nữ anh ạ.
    Cũng chẳng hơn anh, khi tôi biết chị, cuộc đời của chị đã như tiếng thở dài não nề mãi không dứt. Và tôi có cảm giác rằng, mai kia tiếng thở dài ai oán bỗng nhiên tắt, cũng là lúc tôi với anh đi mua bó huệ nắm hương chống gậy đi viếng người bạn già xấu số.
    Tôi biết chị cách đây chừng 4 năm, nếu so với đoạn tình năm năm của chị thì lúc ấy cuộc tình đã đi qua một mùa lá rụng. Tôi gặp chị vào nửa đêm trong một quán bi-a mù mịt khói bồ đà và hơi rượu nồng nặc. Với mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt cân đối, áo ba lỗ hở một khoảng da khá rộng chị hút hồn nhiều người đàn ông trong quán. Anh biết đấy, tôi vốn hờ hững với đàn bà nơi công cộng. Chị chỉ thực sự kéo sự chú ý của tôi khi mỗi lần chị thọc cây cơ, từ mồm chị lại phun ra một sản vật có thể ngâm rượu làm thuốc chữa bệnh nhược dương cho cánh mày râu. Cũng như anh, tôi ngỡ ngàng trước vốn từ phong phú và tự nhiên của chị. Tôi đến gần và bắt chuyện ?oCô chơi với tôi một ván chứ?. Có lẽ, chị đã quá quen với kiểu bắt chuyện tầm thường của đám đàn ông nên không thèm nhìn tôi, chị thủng thẳng :? Đánh tiền thì chơi, định làm quen thì biến đi?. Với kiểu người đàn bà như chị tôi không lạ lẫm cách hành xử, tôi thủng thẳng đề nghị ?oChơi cởi quần áo, ai thua phải cởi một thứ đang mặc, ai trần truồng trước thì thua?. Lúc ấy chị mới nhìn tôi, chị cười ?oNgười anh trông như con mắm, chơi với anh dù có thắng tôi cũng lỗ?. Tôi khẳng định ?ochắc chắn chị không bị lỗ vốn đâu, tôi cam đoan với chị, trận chung kết, nếu tôi thua, chị sẽ được nắm một cây cơ to hơn đốc cơ chị đang cầm trong tay đấy?. Chị thần người rồi cười phá lên bảo tôi mất dậy. Chúng tôi bắt đầu quen nhau như thế đấy anh ạ.
    Ngay lần đầu tiên ấy, chúng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều, và tôi phảng phất hiểu được sự trớ trêu của tạo hoá. Tôi thầm than sao ông giời nỡ bất công đến thế. Thà cứ giúi cho chị một khuôn hình của Thị nở thì cõ lẽ cuộc đời chị may mắn hơn nhiều lần. Quả thật, chúa trời đang đùa giỡn với chúng sinh.
    Dần dà tôi sẽ kể cho anh về quãng đời của chị. Anh chịu khó đợi nhé.
    Bà triệu
  4. tamlytrilieu

    tamlytrilieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2004
    Bài viết:
    356
    Đã được thích:
    0
    Chào anh Bà triệu và anh Yết Kiêu
    Tôi vẫn đang theo dõi chăm chú câu chuyện của hai anh. Tôi được tham dự chuyên án này với tư cách của một chuyên gia về tâm thần, lý giải một cách khoa học các hành vi nhuốm màu hoang tưởng của một số thành viên như các anh đã nói bên bàn nước. Tuy nhiên, đến thời điểm này, các anh mới đang đề cập đến số phận. Số phận thì chỉ có trời cao mới lý giải nổi.
    Đợi các anh và mọi người ở các tình huống cụ thể sau.
    Người Cao Xà Lá.
  5. tamlytrilieu

    tamlytrilieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2004
    Bài viết:
    356
    Đã được thích:
    0
    Chào anh Bà triệu và anh Yết Kiêu
    Tôi vẫn đang theo dõi chăm chú câu chuyện của hai anh. Tôi được tham dự chuyên án này với tư cách của một chuyên gia về tâm thần, lý giải một cách khoa học các hành vi nhuốm màu hoang tưởng của một số thành viên như các anh đã nói bên bàn nước. Tuy nhiên, đến thời điểm này, các anh mới đang đề cập đến số phận. Số phận thì chỉ có trời cao mới lý giải nổi.
    Đợi các anh và mọi người ở các tình huống cụ thể sau.
    Người Cao Xà Lá.
  6. Cao_Son_new

    Cao_Son_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Củ từ, người Cao Xà Lá cứ củ từ. Chuyện còn dài lắm. Bao giờ đến phần bi kịch và sang chương mãi mãi là bi kịch thì mới là đất dụng võ của người Cao Xà Lá.
  7. Cao_Son_new

    Cao_Son_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Củ từ, người Cao Xà Lá cứ củ từ. Chuyện còn dài lắm. Bao giờ đến phần bi kịch và sang chương mãi mãi là bi kịch thì mới là đất dụng võ của người Cao Xà Lá.
  8. Cao_Son_new

    Cao_Son_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Người đàn ông với chai nước thuốc.
    Anh Yết Kiêu và anh Cao Xà Lá kính mến!
    Các anh có đồng ý với tôi rằng, một người có sức thu hút kẻ khác giới như anh Yết kiêu đây hoặc nhân vật nữ chúng ta đang nói tới có cuộc sống riêng tư vô cùng mệt mỏi không? Tôi với anh Cao Xà Lá rất khổ sở vì kém duyên khi đi tìm cái nửa của mình, nhưng sau khi tìm được rồi, cứ thanh thản mà sống đến bạc đầu. Kẻ có duyên lại khác, khổ sở để lựa chọn rồi lại khổ sở giương vây múa vuốt doạ kẻ đánh lén. Cũng tại vì họ có sức hấp dẫn khác thường, nên nhiều người hâm mộ vây quanh và có cơ hội là họ nã pháo vào bức tường hạnh phúc của mình. Sống luôn trong sự cảnh giác cao độ thì làm sao mà thanh thản được. Đôi khi nhắm mắt cho thanh thản thì người đời laị bảo đa đoan, đa tình, mất nết, hư hỏng. Thiết nghĩ, không có sự khổ sở nào bằng cái khổ chống lại sự quyến rũ của kẻ khác giới.
    Cuộc đời chị có 2 người đàn ông đáng nhớ và có rất nhiều người đàn ông không đáng nhớ. Người thứ nhất cầm dao chém một nhát vào thân thể mơn mởn xuân thì của chị rồi bỏ đi. Vết chém không sâu nhưng ứa máu. Người thứ 2 mút mát vết chém và không có khả năng chữa lành, khiến vết thương mưng mủ trong nhiều năm. Hai người đàn ông đó, tôi tạm để sang một bên, mà bắt đầu bằng những người đàn ông không đáng nhớ. Thú thực, tôi cũng biết kha khá, nhưng chưa biết chọn ai và bắt đầu từ đâu. Thôi thì bắt đầu bằng người tôi biết nhất, người làm cùng cơ quan với tôi- người đàn ông với chai nước thuốc.
    Ngày?tháng?năm?
    Tôi được sếp giao nhiệm vụ kèm cặp một nhân viên mới. Thú thực, tôi không khoái công việc này, rất mất thời gian và hay làm mếch lòng đồng nghiệp. Tôi miễn cưỡng chấp nhận và bắt đầu quan sát người mới vào để tìm kiếm sự thông cảm của chính mình. Anh mới ra trường, vóc dáng khoẻ mạnh. Mặt vuông chữ điền, đôi mắt sáng và cương nghị. Miệng rộng và cười rất duyên. Cùng là đàn ông với nhau, nhưng tôi không khỏi bị hình thức và phong cách đĩnh đạc của anh thu hút. Anh nhoẻn miệng cười và chìa tay ra bắt ?oTôi tên là T? mới tốt nghiệp trường C? mong anh giúp đỡ trong công việc?. Phong cách có vẻ tây, nhưng tây mà làm việc ở ta là hơi bị khó đấy, tôi thầm nghĩ.
    Sau một thời gian làm việc cùng nhau, tôi phát hiện ra người đồng nghiệp trẻ này rất nhiều điều thú vị. Đá bóng hay. Hát karaoke rất sôi nổi. Giúp đỡ bạn bè vô cùng nhiệt tình. Và điều quan trọng gắn kết tôi với anh, đó là thú lang thang. Tôi quyết định rủ anh liêu phiêu lượt phượt bằng xe máy chinh phục cung Tuần giáo_ Lai Châu theo con đường bỏ hoang nhiều năm nay. Và chính trong chuyến đi này, anh đã quen chị.
    Tôi và chị kết thân với nhau không phân biệt tuổi tác, giới tính. Tôi thổi vào cuộc sống của chị một luồng gió mới, gió đại ngàn. Cơn gió mới này xoa dịu vết thương, cuốn chị ra khỏi chốn mù mịt khói thuốc và những cặp mắt diều hâu nhớp nháp, đưa chị lên đỉnh Phan xi Phăng rồi giang tay ngửa cổ lên giời mà than rằng ?oCuộc đời còn thú vui nào bằng thú tiêu diêu?.
    Được Cao Son sửa chữa / chuyển vào 11:24 ngày 30/08/2004
  9. Cao_Son_new

    Cao_Son_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Người đàn ông với chai nước thuốc.
    Anh Yết Kiêu và anh Cao Xà Lá kính mến!
    Các anh có đồng ý với tôi rằng, một người có sức thu hút kẻ khác giới như anh Yết kiêu đây hoặc nhân vật nữ chúng ta đang nói tới có cuộc sống riêng tư vô cùng mệt mỏi không? Tôi với anh Cao Xà Lá rất khổ sở vì kém duyên khi đi tìm cái nửa của mình, nhưng sau khi tìm được rồi, cứ thanh thản mà sống đến bạc đầu. Kẻ có duyên lại khác, khổ sở để lựa chọn rồi lại khổ sở giương vây múa vuốt doạ kẻ đánh lén. Cũng tại vì họ có sức hấp dẫn khác thường, nên nhiều người hâm mộ vây quanh và có cơ hội là họ nã pháo vào bức tường hạnh phúc của mình. Sống luôn trong sự cảnh giác cao độ thì làm sao mà thanh thản được. Đôi khi nhắm mắt cho thanh thản thì người đời laị bảo đa đoan, đa tình, mất nết, hư hỏng. Thiết nghĩ, không có sự khổ sở nào bằng cái khổ chống lại sự quyến rũ của kẻ khác giới.
    Cuộc đời chị có 2 người đàn ông đáng nhớ và có rất nhiều người đàn ông không đáng nhớ. Người thứ nhất cầm dao chém một nhát vào thân thể mơn mởn xuân thì của chị rồi bỏ đi. Vết chém không sâu nhưng ứa máu. Người thứ 2 mút mát vết chém và không có khả năng chữa lành, khiến vết thương mưng mủ trong nhiều năm. Hai người đàn ông đó, tôi tạm để sang một bên, mà bắt đầu bằng những người đàn ông không đáng nhớ. Thú thực, tôi cũng biết kha khá, nhưng chưa biết chọn ai và bắt đầu từ đâu. Thôi thì bắt đầu bằng người tôi biết nhất, người làm cùng cơ quan với tôi- người đàn ông với chai nước thuốc.
    Ngày?tháng?năm?
    Tôi được sếp giao nhiệm vụ kèm cặp một nhân viên mới. Thú thực, tôi không khoái công việc này, rất mất thời gian và hay làm mếch lòng đồng nghiệp. Tôi miễn cưỡng chấp nhận và bắt đầu quan sát người mới vào để tìm kiếm sự thông cảm của chính mình. Anh mới ra trường, vóc dáng khoẻ mạnh. Mặt vuông chữ điền, đôi mắt sáng và cương nghị. Miệng rộng và cười rất duyên. Cùng là đàn ông với nhau, nhưng tôi không khỏi bị hình thức và phong cách đĩnh đạc của anh thu hút. Anh nhoẻn miệng cười và chìa tay ra bắt ?oTôi tên là T? mới tốt nghiệp trường C? mong anh giúp đỡ trong công việc?. Phong cách có vẻ tây, nhưng tây mà làm việc ở ta là hơi bị khó đấy, tôi thầm nghĩ.
    Sau một thời gian làm việc cùng nhau, tôi phát hiện ra người đồng nghiệp trẻ này rất nhiều điều thú vị. Đá bóng hay. Hát karaoke rất sôi nổi. Giúp đỡ bạn bè vô cùng nhiệt tình. Và điều quan trọng gắn kết tôi với anh, đó là thú lang thang. Tôi quyết định rủ anh liêu phiêu lượt phượt bằng xe máy chinh phục cung Tuần giáo_ Lai Châu theo con đường bỏ hoang nhiều năm nay. Và chính trong chuyến đi này, anh đã quen chị.
    Tôi và chị kết thân với nhau không phân biệt tuổi tác, giới tính. Tôi thổi vào cuộc sống của chị một luồng gió mới, gió đại ngàn. Cơn gió mới này xoa dịu vết thương, cuốn chị ra khỏi chốn mù mịt khói thuốc và những cặp mắt diều hâu nhớp nháp, đưa chị lên đỉnh Phan xi Phăng rồi giang tay ngửa cổ lên giời mà than rằng ?oCuộc đời còn thú vui nào bằng thú tiêu diêu?.
    Được Cao Son sửa chữa / chuyển vào 11:24 ngày 30/08/2004
  10. Cao_Son_new

    Cao_Son_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Đoàn chúng tôi có 5 người, mình chị là nữ. Anh bạn cùng cơ quan không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp lồ lộ của chị. Tôi sắp xếp anh đèo chị để 2 người có cơ hội gần gũi nhau trong suốt chuyến đi. Đêm đầu tiên ở thung lũng Mai Châu, anh và chị đều không ngủ. Chị thức vì cảm xúc với thiên nhiên bất chợt dâng trào. Một thế giới mới không có khói thuốc bồ đà và rượu mạnh, không có những nỗi đau ám ảnh. Còn anh thức vì chị.
    Tôi bảo chị ?osống ở đời, làm người là khổ rồi, là gái còn khổ hơn. Gái xấu thì khổ một, gái đẹp khổ gấp trăm lần. Ngày mai, trên đỉnh đèo hoang vắng kia, chị hãy đái đứng một lần như đàn ông, xem cuộc đời có bớt khổ hay không?. Chị cười rồi trả lời ?otôi đi với ông đến nơi khỉ ho cò gáy như thế này để gạt bớt bụi trần, cho lòng thanh thản, ông đừng lắm chuyện?. Tôi lơ mơ rồi chìm vào trong giấc ngủ giữa chốn đại ngàn. Bên tai tôi vẫn thoang thoảng tiếng rì rầm của anh, tiếng cười hinh hic của chị. Trong giấc mơ, tôi thấy chị hoá tiên, bay lượn ở trên giời rồi thỉnh thoảng lại nhổ một bãi nước bọt vào thằng đàn ông nào đó. Tôi hoàn toàn không xác định được rằng, lúc đó tôi cũng thành tiên ông bay lượn với chị hay cùng đám đàn ông nơi hạ giới nháo nhác chạy tìm chỗ trú ẩn. Có lẽ tôi nằm trong đám hạ dân trần thế vì chị thấy tôi mê sảng, hò hét và vùng vẫy. Chị đánh thức tôi dậy. Người tôi bải hoải. Tôi chợt thấy tiếc, giấc mơ đó đáng lẽ dành cho chị, chị sẽ phần nào bớt đau đớn. Anh và chị ngồi bên cạnh cửa sổ. Ánh trăng bàng bạc sau lưng. Tiếng côn trùng nỉ non. Tiếng cọt kẹt của ván nứa nhà sàn. Tôi thức mà như ngủ. Bỗng nhiên tôi thấy sợ.
    Sáng hôm sau, chúng tôi dậy sớm để khởi hành. Đôi mắt anh thâm vì mất ngủ nhưng không giấu được niềm hân hoan. Trong suốt chuyến đi, anh chăm sóc chị như người bạn gái thân thiết. Tôi mong cho mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.
    Một thời gian sau, tôi thấy anh thần sắc trễ nải, công việc không trôi chảy. Thỉnh thoảng anh lại buông một tiếng thở dài thườn thượt, rồi lại ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh. Với tư cách là đồng sự, là người hướng dẫn trong công việc, tôi phải nói chuyện với anh.
    _ Có chuyện gì không ổn à?
    _ Có chút rắc rối. Anh lưỡng lự rồi trả lời tôi. Anh đang kịch chiến với phụ huynh vì lý do đi chơi về muộn, thỉnh thoảng lại không ngủ ở nhà. Và đáp trả sự mất nết của cậu con trai, phụ huynh anh cấm vận không cho anh sử dụng xe máy.
    Tôi cố kìm tiếng thở dài. Đây là bi kịch của bất cứ cậu học sinh cấp III nào đang tập làm người lớn. Tôi thấy thương anh, ngần này tuổi đầu vẫn chưa đủ vững vàng để thoát khỏi vòng cương toả của phụ huynh. Tôi thấy thương chị vì có người đàn ông như thế theo đuổi. Tôi thương tôi vì ngộ nhận người đồng nghiệp. Tôi vớt vát an ủi anh
    _ Cũng chẳng sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua.
    _ Tôi sẽ thuê nhà ở riêng ông ạ. Anh bất chợt hào hứng đưa ra một kế hoạch ?ođộng trời?.
    Sau buổi nói chuyện ấy, tôi không dám gặp chị. Tôi sợ chị hỏi thêm về anh. Tôi sẽ không biết trả lời chị thế nào. Một người đàn ông vẫn bị bố cấm vận không cho dùng xe máy, liệu có thể che chở cho chị giữa cuộc đời giông bão không!? Câu trả lời không nói ra nhưng ai cũng hiểu.
    Chị đã thôi đi chơi đêm và chuyển đến một chỗ làm mới. Tôi biết rằng, chị đang cố thoát khỏi quá khứ. Bất luận vì động cơ gì đi chăng nữa, tôi cũng mừng cho chị.
    Rút cuộc thì cuộc chiến của anh với phụ huynh cũng đến hồi kết. Các cụ nhượng bộ để anh sử dụng xe máy. Và công cuộc thuê nhà riêng của anh coi như phá sản toàn tập. Tôi coi đây là một cuộc đấu tranh cách mạng không triệt để, cuộc khởi nghĩa tự phát không định hướng rõ ràng. Và chắc chắn, nó sẽ bị dìm trong bể máu.
    Tôi đợi ngày anh dũng cảm đưa chị về giới thiệu với gia đình. Tôi khắc khoải đợi trong sự tuyệt vọng. Ngày ấy chắc sẽ chẳng bao giờ đến.
    Tôi thấy anh vui hơn. Công việc bắt đầu suôn sẻ. Anh đã lấy lại phong độ như ngày nào, một người đàn ông chững chạc và có vẻ bản lĩnh. Tôi vẫn hi vọng rằng những gì tôi đã nghĩ về anh là sai hoặc biết đâu cuộc sống còn nhiều điều bất ngờ mà tôi không lường trước được. Tôi vẫn hay nghĩ về tương lai với một ảo tưởng, anh sẽ quì gối cầu hôn chị như những chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích.
    Tôi bỗng phát hiện, không hiểu từ lúc nào, có lẽ từ khi quen chị, hôm nào đi làm anh cũng xách theo một chai lavie đựng một thứ nước đen đen nhờ nhờ. Lúc đầu tôi cũng không quan tâm lắm, một người đàn ông như anh thì có thể xách theo bất kỳ cái gì mẹ đưa cho vào buổi sáng trước khi đi làm giống như ngày xưa mẹ đưa cho tôi chai nước vối khi đi mẫu giáo. Nhưng tôi bắt đầu quan tâm, khi bắt gặp anh uống thứ nước ấy một cách vụng trộm, giấu giếm. Một lần anh sơ ý để quên chai nước trên bàn, tôi uống trộm một ngụm để thẩm định. Vị giác của tôi mách bảo đây là mùi thuốc bắc chứ không phải nước thuốc phiện. Ám ảnh về chuyện anh nghiện ma tuý được xoá sạch trong tâm thức. Có lẽ anh bị bệnh gì chăng!?
    Nhiều ngày như thế, tôi thấy quen với hình ảnh anh nhớn nhác nhìn mọi người trong phòng rồi tu vội một ngụm nước đen đen. Một lần, nhân lúc trong phòng chỉ có hai người, tôi lựa lời hỏi anh.
    _ Anh em mình đều là đàn ông cả. Ông uống cái gì đấy, cho tôi uống với.
    _ Anh sững người một lúc rồi bật khóc. Ông ơi tôi khổ quá. Tại sao ông giời lại đầy đoạ tôi như thế. Thanh niên trai tráng khoẻ mạnh như tôi mà lại bị ?otrên bảo dưới không nghe?.
    Đến lượt tôi bàng hoàng. Cho dù trí tưởng tượng của tôi phong phú đến đâu, tôi cũng không thể tưởng tượng được tình huống này. Bất giác tôi than: ?oChị ơi, sao đời chị khổ thế này?
    Thưa anh Marijuana và anh Cao Xà Lá. Thú thực, tôi thấy cực kỳ khó khăn khi viết về chị và những người xung quanh chị. Viết về những người gần gũi với mình dễ mà hoá khó. Dễ vì mình có nhiều tư liệu để tham khảo, chọn lọc. Khó vì sợ mất lòng, sợ nhân vật không hiểu hết cái tình mình dành cho họ.
    Câu chuyện ?otình? tôi kể trên không có hồi kết các anh ạ. Nguyên nhân thì mọi người cũng mù mờ biết, nhưng chị là người biết rõ nhất. Chính vì vậy, tôi mới liệt anh vào nhóm những người không đáng nhớ của chị. Nhưng lại là rất đáng nhớ của tôi.

Chia sẻ trang này