1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trò chuyện bên bàn nước và bên lề chuyến đi

Chủ đề trong 'Du lịch' bởi Cao_Son_new, 26/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Vietkyo

    Vietkyo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/09/2006
    Bài viết:
    174
    Đã được thích:
    0
    Nói thật là em chả hiểu các anh đang bàn luận chuyện gì nữa. Cứ lôi cái chị nảo chị nào ra để tôn vinh thành thánh ấy. Cứ đọc thoại mãi về chị ấy như thế thì chán bỏ xừ ! Cứ như là các anh đang ca ngợi bồ tát ấy, hay là thánh mẫu Liễu Hạnh !
    Đúng là phải có một chút sức trẻ thổi vào thì nó mới vui được. Anh IVI kể cứ như anh đang cố trở thành 1 "rân chơi" thứ thiệt. Mà nếu như vậy thì lại lạc đề mất rồi.
    @anh ĐHLV : Như vậy là cái kế hoạch lôi anh lại với trần tục của em đã thành công rồi đấy nhỉ he he ^_^

    Được Vietkyo sửa chữa / chuyển vào 22:37 ngày 20/11/2006
  2. hoankiem

    hoankiem Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/01/2001
    Bài viết:
    732
    Đã được thích:
    0
    Các Anh!
    Mưa to thật, đá cũng to nhưng tôi không thấy lạ. Hôm nay khi hoàng hôn buông xuống một mầu tím hồng nhàn nhạt, tôi đã liên tưởng đến những trận mưa đá ở Bắc Kạn và Lai Châu hôm qua. Mưa rơi những hạt đầu tiên tôi đã nhủ thầm là sẽ mưa đá. Nhà đèn tắt điện cắt ngang cái bản tin về ngài Bush đã đi vào chỗ hiểm nguy được bảo vệ tận răng trong sáu tiếng.
    Mưa to quá, những hạt đá văng xuống cồm cộp gõ lên những tấm kính thu gọn vào một góc cửa để rồi tạnh mưa cả tiếng sau cũng không chảy hết. Lúc đó khi nhìn cái đống đá, tôi đã tự nhủ thầm giá mà có các anh sẽ đủ cả chục ly cà phê mát lạnh. Nhưng hỡi ôi , mưa to và các anh thì quá xa tôi. Chỉ còn tôi với đá. Nhiều đá, nhiều viên, kích thước khác nhau nhưng long lanh và trong ngần. Chợt giật mình trước các viên đá, đẹp và tinh khiết quá . Hơn cả nữa nó là những bảo vật mà Thượng Đế, Chúa Trời hay từ cõi Niết bàn ban phát cho chúng ta. Nhấc nhẹ vài viên đá, mát lạnh nhưng mềm mại. Khe khẽ bóp nhẹ, sự cứng rắn làm tôi chợt tỉnh, lạnh toát cả người. Đúng là thứ từ Trời ban xuống, nó không dành cho tôi, cũng như cho các anh.
    Tôi giật mình và nhớ lại câu chuyện chúng ta đang trò chuyện bên bàn nước. Có phải vì chúng ta khiếm nhã mà những viên đá đã ào ào rơi xuống, khiến tôi đi lại trong sảnh mà cũng tìm đội mũ bảo hiểm vì chợt sợ mấy khoảng kính cao cao đột ngột rơi vỡ lúc nào. Một lời cảnh tỉnh, thách thức chúng ta và làm riêng tôi dại đi trong sự si mê.
    Từng phút từng phút trôi qua, tôi lặng mình ngắm những viên đá mỏng nhưng cứng rắn, giơ lên trước ánh nến để thấy vạn mầu sắc lung linh. Tôi vùng lên, cầm thìa xúc cả vốc vào chiếc bát như ngỡ mình đã trở thành người giầu nhất thế gian khi được sở hữu hàng ngàn viên kim cương lấp lánh. Hỡi ôi, cái cảm giác giầu có của tôi chỉ được một lúc . Đá lần lượt bé dần và tan ra. Hoà quyện cùng nhau trong một bát nước, dù trong vắt nhưng vẫn đọng nhiều hạt bụi dưới đáy bát. Một loáng tất cả còn là một bát nước, những mầu sắc long lanh của nó không còn tìm được nữa. Điện bật sáng.
    Các Anh. Lời cảnh cáo từ tự nhiên?. Các Chị cũng như những viên đá, quà tặng tuyệt vời của Trời, đủ cứng rắn và mềm mại. Khoe sắc lộng lẫy hút hồn giới đàn ông chúng ta nhưng cũng biết sẽ tan ra và lắng đọng cùng thời gian. Các Anh và tôi, chúng ta dám bàn đến các Chị, liệu có phải là quá sỗ sàng hay không.
    Anh Yết Kiêu, cảm ơn Anh đã cho tôi lời khuyên. Tôi không thể phủ nhận sự ngưỡng mộ của tôi với Chị. Nhưng cũng như Anh, tôi hiểu Chị không phải dành cho chúng ta, cũng vì thế, vài tháng nay tôi chỉ từ xa chiêm ngưỡng Chị, nhìn theo những tia nước trong lành Chị vẩy xuống khắp nơi nơi.Anh yên tâm, các Anh cùng tôi sẽ còn nhiều dịp trò chuyện bên cái bàn nước này. Hôm nay thôi nhờ anh Bà Triệu nhắc đến, cái cảm xúc trước vẻ đẹp phúc hậu, hiền từ trỗi dậy trong tôi. Và tôi cũng lo sợ, dưới ánh sáng lung linh từ đôi mắt ấy trong bóng đêm cuối tháng lành lạnh miền biên ải, Anh Yết Kiêu khe khẽ trở mình, xuống tóc và quyết tu thành chính quả.
    Anh Bà Triệu, tôi vẫn luôn tự hỏi về một đoạn đời của Anh. Tôi khâm phục Anh , giữ vững ý chí, kỷ luật và tinh thần thép của người lính trên mọi mặt trận nhưng hôm nay, đọc vài dòng về cái thời tuổi 20 khoái phịch đấy tôi không dám bàn thêm với Anh, vì cái vẻ đẹp của những viên đá nó vẫn còn tươi mới quá. Để khi trong tôi nó tan hết thành nước, tôi xin được hầu chuyện Anh về những hạt cặn đen trong bát nước từ đâu đến.
    Các Anh, còn chuyện này nữa. Chỉ vài giờ sau khi các Anh và tôi kề cà tán chuyện bên bàn nước đã có vài lời nhắn hỏi thăm. Chắc chắn là Chị được rất, rất nhiều người ngưỡng mộ.
    Chúc các Anh ngủ ngon.
    Được hoankiem sửa chữa / chuyển vào 23:33 ngày 20/11/2006
  3. tamlytrilieu

    tamlytrilieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2004
    Bài viết:
    356
    Đã được thích:
    0
    Một lũ vớ vẩn. Mưa đá thì có gì mà lạ để mà điềm gở với điềm lành đấy.
    Mưa đá làm cho ca bô và nóc xe tôi như bị bệnh đậu mùa. Xót ruột quá.
  4. ExtraMarijuana

    ExtraMarijuana Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2003
    Bài viết:
    300
    Đã được thích:
    0
    Thưa anh HoanKiem!
    Anh đã dùng một hình ảnh vô cùng thú vị khi ví von những người phụ nữ là những viên đá! Tôi cho rằng hình ảnh đó là vô cùng chính xác! Những viên đá quyến rũ ta là bởi sự hình thành chúng, sự ra đời và kết tinh của chúng, ta đều không biết rõ được, để rồi vỡ oà từ trên trời lao xuống, chúng xuất hiện lung linh, ẩn hiện muôn ngàn sắc màu khúc xạ từ cặp mắt si tình của chúng ta! Không những thế, nó còn lạnh, rồi lại dễ dàng bốc hơi... Tất thảy những yếu tố đó khiến chúng ta không thể không rùng mình, cái rùng mình của một người đang khát khô bỗng nhìn thấy một vưu vật, mà vưu vật đó lại có thể nhấm nháp được!
    Nhưng lý trí của chúng ta lại mách bảo một điều là khởi nguyên của những vưu vật đó không phải là một chu trình huyền bí! Chúng có thể là những giọt nước tinh khiết từ cao nguyên Thanh Tạng, cũng có thể là những hơi nước phồn thực từ vùng Biển Hồ, lại cũng có thể là từ huyền bí Biển Đỏ, và cũng rất có thể là từ sông Tô Lịch nồng nàn và phì nhiêu! Nếu để lý trí lên tiếng, hẳn anh sẽ bớt đi nhiều sự đam mê nồng nàn, và tất nhiên, không phải đội mũ bảo hiểm để khi lang thang trong một đêm kỳ lạ ngập tràn trong mưa đá!
  5. LinhEvil

    LinhEvil Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/02/2002
    Bài viết:
    1.575
    Đã được thích:
    0
    Đọc cái này ... hơi mệt... cảm giác các bác cứ gồng mình lên viết... câu chữ chống cự như điên,.
    Hay tại em đang đau dạ dày nên cảm quan nghệ thuật sụt giảm...thê thảm...
  6. IVY_FASHION

    IVY_FASHION Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/10/2006
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi các bác vì em phá ngang mạch chuyện của các bác. Cho em nhắn con này một phát.
    Anh Trockyhung bảo mùng 5/12 này chạy xe máy từ BKK lên Chieng Mai, từ đó đi tiếp lên bản cổ dài và tam giác vàng. Thấy bảo mày nhận lời tham gia chuyến này với anh ấy rồi lại ngãng vì đang ...yêu à.
    Tao có quota rồi, khăn gói quả mướp mùng 4 sang Thái, mùng năm nhập đoàn. Lịch trình cụ thể sau ngày 24 sẽ có. Mày đi chứ? Con kia!
    Còn bác nào nữa, gái trai già trẻ có nhu cầu chạy xe máy đến tận ngã ba sung sướng tức tam giác vàng thì PM cho tôi.
  7. ExtraMarijuana

    ExtraMarijuana Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2003
    Bài viết:
    300
    Đã được thích:
    0
    Cô Vìn cứ củ từ! Dạo này cô đang yêu nên mất bình tĩnh quá! Mà cô đang bị đau diều à, anh thấy phụ nữ mà có hơi zai là đều bị đau diều cả, vì bệnh liên quan đến diều có tác nhân là giao lưu nước bọt, và một vài tác nhân liên quan đến hồi ký của anh Bà Triệu!
    Bọn anh đang cố chứng minh luận điểm "Đàn ông lấy vợ là vì cái váy ngủ"! Cô tham gia dưới góc độ những kẻ lừa đảo nhé!
  8. LinhEvil

    LinhEvil Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/02/2002
    Bài viết:
    1.575
    Đã được thích:
    0
    Em chen ngang chuyện anh Trocky Hung cái. Chả là em nghe nói có cả Madam toet đi chuyến này. Cơ mà anh ấy không chắc lắm vì có khi bà cụ ở nhà sang chơi thì phải. Với lại là từ Chiang Mai đi ra tam giác vàng bác ấy định chơi 450 với lại 600 em sợ em không lái nổi hai con ấy....
    Bác đi à? Hay nhỉ, vui nhỉ, để em suy nghĩ lại
  9. hoankiem

    hoankiem Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/01/2001
    Bài viết:
    732
    Đã được thích:
    0
    Các Anh,
    Hôm nay có lẽ là một ngày nặng nhọc. Nhất là sau trận đá rơi hôm qua khiến tinh thần xung quanh bàn nước trầm lắng.
    Có những câu chuyện đã chen ngang,vậy tôi chen ngang gửi một câu chuyện đọc được trên mạng . Để kết thúc một ngày.
    Câu chuyện bát mì
    Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì".Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.
    ***
    Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.
    Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.
    - Xin mời ngồi!
    Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
    - Có thể... cho tôi một? bát mì được không?
    Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
    - Đương nhiên? đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
    Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
    - Cho một bát mì.
    Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. ?oNgon quá? - thằng anh nói.
    - Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.
    Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: ?oThật là ngon ! Cám ơn !? rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.
    - Cám ơn các vị ! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
    Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.
    - Có thể? cho tôi một? bát mì được không?
    - Đương nhiên? đương nhiên, mời ngồi!
    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:
    - Cho một bát mì.
    Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:
    - Vâng, một bát mì!
    Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
    - Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
    - Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.
    Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: ?oTrông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!?
    Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.
    - Thơm quá!
    - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
    - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
    Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.
    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
    Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.
    Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là ?o200đ/bát mì? và thay vào đó giá của năm ngoái ?o150đ/bát mì?. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy ?oĐã đặt chỗ?. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều.
    - Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.
    Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:
    - Làm ơn nấu cho chúng tôi?hai bát mì được không?
    - Được chứ, mời ngồi bên này!
    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy ?oĐã đặt chỗ? đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì?
    - Vâng, hai bát mì. Có ngay.
    Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.
    Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.
    - Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!
    - Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?
    - Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.
    - Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.
    Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.
    - Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!
    - Hả, mẹ nói thật đấy chứ?
    - Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.
    - Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.
    - Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!
    - Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
    - Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.
    - Có thật thế không? Sau đó ra sao?
    - Thầy giáo ra đề bài: ?oChí hướng và nguyện vọng của em là gì?? Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: ?oBa bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc?. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: ?oVào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn?. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: ?oCố gắng lên ! Chúc hạnh phúc ! Cám ơn !?
    Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.
    - Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.
    - Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
    - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: ?oCám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được? Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.?
    Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:
    - Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
    Lại một năm nữa trôi qua.
    Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy ?oĐã đặt chỗ? nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.
    Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.
    ?oViệc này có ý nghĩa như thế nào?? Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai ?ocũ? trở thành ?ocái bàn hạnh phúc?, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.
    Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.
    Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn? Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.
    Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.
    Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:
    - Làm ơn? làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
    Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:
    - Các vị? các vị là?
    Một trong hai thanh niên tiếp lời:
    -Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
    Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:
    - Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!
    Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:
    - Ồ phải? Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.
    Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
    - Có ngay. Ba bát mì.
    ***
    Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng : chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt ,nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.

    Mời các Anh xơi nước!
  10. ExtraMarijuana

    ExtraMarijuana Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2003
    Bài viết:
    300
    Đã được thích:
    0
    Lá thư thứ nhất gửi người HoanKiem!
    Không phải bỗng dưng ngay từ đầu tôi đã gửi đến cái bàn nước của chúng ta hình ảnh đức Chúa vác thánh giá lên đồi Sọ để rồi bị đóng đanh câu rút lên đó! Nếu như một nửa thế gian này đều coi đó là một sự hy sinh tuyệt vời để rồi cơn mưa lành từ nước Chúa trải khắp nhân gian, thì cũng có một nửa thế gian khác coi đó là hành vi của một con người, như tất thảy những con người bình thường khác! Đem sự thương yêu đến cho mọi người, thuỷ chung chẳng phải đều bắt nguồn từ cội rễ là đem lại tình thương yêu cho chính mình sao? Đem lại thương yêu cho mọi người, cũng chẳng phải khởi nguồn từ khát vọng có một thứ nước cam lộ diệu kỳ tươi mát để tưới tắm cho tâm hồn tưởng chừng như đã khô kiệt của mình sao?
    Chúa cũng có những vấn đề muôn thuở như hàng tỷ tôi tớ đáng thương của Ngài! "Tội lỗi cuối cùng của Chúa" chính là một người đàn bà, và để chạy trốn sự dằn vặt trong tâm khảm, Người hân hoan vác thánh giá lên đồi Sọ, dù biết quân lính La Mã và những kẻ phản bội đang chờ Ngài như một miếng mồi ngon! Vì sao? Vì Người biết chỉ có máu của mình mới khiến mình thanh thản, chỉ có cái chết của mình mới khiến mình đền được tội! "Người đàn bà cuối cùng của Chúa" chẳng phải là một người đàn bà đẹp đó sao, và chẳng ai ngờ một người phụ nữ làm nghề mua vui cho cả thiên hạ lại khiến Chúa trở nên vinh quang đến như vậy! Khi Người tìm sự chạy trốn trong cái chết, một nửa thế gian thấy ngài là một người đàn ông đáng thương, một nửa còn lại vinh danh Ngài là Đấng cứu thế!
    Và cũng có ai biết Vị tông đồ Pie của Ngài mà cả nhân gian tôn sùng như một Đấng hy sinh, lại chính là người chạy trốn khi kinh thành Jerusalem rần rật cháy trong cơn điên của bạo chúa Nero! "Qua Vadis?", "Chúa đi đâu?", cơn thiên triệu lấp lánh huy hoàng nào mà chẳng bắt nguồn từ một nỗi đau và sự xấu hổ! Nếu không trở lại và chịu cảnh chết thiêu cùng đám dân Do Thái, Đấng chăn chiên ấy mãi mãi chỉ là một người đàn ông đớn hèn!
    Phận sự của chúng ta là tung hô cái đẹp và đức hy sinh, nhưng không phải chỉ trong một ánh chớp loé hào quang, mà phải là cả một quá trình đi từ nỗi đau đến sự vĩ đại. Chỉ có người đã bị đứt tay mới biết khuyên mọi người đừng đùa với dao, chỉ có một kẻ tù tội mới biết khuyên mọi người nên sống đẹp, chỉ có người hấp hối bên giường bệnh mới biết cuộc sống của một kẻ ăn mày có ý nghĩa đến nhường nào! Những nhà đạo đức thường có cuộc sống bị hàng xóm khinh ghét! Những người viết lên những câu chuyện làm rớt nước mắt biết bao người thì chính trong đời thực cũng làm biết bao người rớt nước mắt! Những người viết sách làm giàu thường có gia cảnh bần hàn! Mấy ai hiểu hết những góc khuất đằng sau họ?
    Không biết tại sao anh à, tôi luôn nhìn cái đẹp dưới một quá trình! Và tôi thấy cái đẹp thường bắt nguồn từ nỗi đau, một nỗi đau rất lớn, và rất Người!

Chia sẻ trang này