1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trò chuyện bên bàn nước và bên lề chuyến đi

Chủ đề trong 'Du lịch' bởi Cao_Son_new, 26/08/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ExtraMarijuana

    ExtraMarijuana Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2003
    Bài viết:
    300
    Đã được thích:
    0
    Hát tuồng ở Tú Lệ (...cont...)
    ... Đội ngũ những bô lão uy tín sau gần 1 canh giờ vò đầu bứt tai bàn bạc động viên vẫn chưa ngã ngũ được phương thức đưa chị trở về với hiện thực của đời sống. Các bô lão thở dài bối rối đưa mắt khẩn cầu bọn trẻ ranh đang hoảng hốt ngồi nép vào trong góc quán kinh hoàng hồi tưởng lại những phút thăng hoa của người nghệ sĩ chốn ngàn vạn dặm đường. Nạn nhân đầu tiên bị các bô lão triệu tập là người trẻ nhất trong đoàn: windysmile! Rất tự tin và đĩnh đạc, anh windy trình bày ngắn gọn một nghiên cứu mà anh đúc kết thông qua một chuỗi các công cuộc ái tình về mối liên hệ mật thiết giữa phụ nữ và kem. Theo anh windy, phụ nữ tuyệt đối dễ bị chinh phục bằng kem. Đứng trước kem, phụ nữ rất dễ bị mềm lòng, thậm chí xiêu lòng, thậm chí ngả lòng, thậm chí yếu đuối và thậm chí còn bị chết đuối! Anh windy còn nhấn mạnh thêm, suy từ kinh nghiệm của bản thân, anh thấy rằng chưa bao giờ thất bại trong việc chinh phục phụ nữ bằng kem! Đối với phụ nữ đẹp, tối đa là 3 cốc kem fanny! Đối với phụ nữ xấu hoặc những thành phần ban ngày là rửa bát quét nhà, ban đêm là phụ nữ thì tối đa là 3 chiếc ốc quế trên Tràng Tiền, hoặc trong lúc gấp rút có thể mua tạm kem pí po trên đường dù thi thoảng vẫn phát hiện đỉa và bèo tây đông lạnh trong đó! Bất thình lình, giáo sư Tâm lý trị liệu đứng lên cực lực bác bỏ kinh nghiệm này! Theo sự trình bày của giáo sư dẫn lời một số nghiên cứu mới nhất tại viện Burkina Faso, chỉ có những phụ nữ nông cạn và hời hợt mới thích ăn kem, vì trí tuệ của họ hợp với việc thoả mãn cái lạnh, ngọt và mát mang tính tạm thời tác động lên vỏ não thông qua vị giác mà không thèm quan tâm đến cái hậu quả nóng, nhiệt, thậm chí kiết lị và tiểu đường! Những người phụ nữ thông minh và có tư duy nghệ sĩ như chị không phù hợp với những món ăn của người thiểu năng như vậy! Cử toạ vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt luận điểm của giáo sư và hội đồng bô lão đi đến kết luận đừng có dại mà chọc tức thêm chị bằng thực phẩm!
    Sau những phút giây khoa học xôn xao, nhóm lữ hành lại lặng đi vì trầm tư và tìm kiếm giải pháp, trong khi đó, vang vọng từ cuối phố chợ, những câu chửi nanh nọc, róng riết và sát phạt vẫn bay lên, bay lên như mưa. Và phải kể đến tiếng khóc nữa, thực là phải dùng đến chữ đầy uy lực. Nó nỉ non, thống thiết, dền dứ. Nó tràn ngập thinh không, len lỏi vào từng ngõ ngách tâm hồn. Nó vang động núi rừng, ủ rũ đến từng cả cành cây ngọn cỏ. Nó bao trùm tâm trạng, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến những phút giây đau buồn nhất của cả một kiếp người, tỉ như lúc một người đàn ông thân dài vai rộng ngùn ngụt chí giang hồ phải long khom thắp một nén hương trước bàn thờ nhà vợ vậy. Nó choáng váng đau thương, cũng tựa như cái cảm giác người lữ hành đang chuẩn bị khăn áo phiêu bạt mà con mụ vợ bỗng lừ lừ xuất hiện trước mắt tay xoay xoay cái nhẫn cưới cười một nụ cười đe doạ như thể chực ném ngay cái nhẫn vào mặt ...
    Rồi 3 vị cao niên bỗng kéo nhau ra trước cửa chụm đầu vào thẽ thọt. Rồi bỗng nhiên vị giáo sư Tâm lý trị liệu đáng kính bỗng tiến tới trước mặt anh windysmile, chìa tay ra và trịnh trọng mượn con dao Mèo. Rồi anh Bà Triệu bỗng đứng lên ôm lấy vợ và vòng tay kính cẩn buộc chặt con dao Mèo vào hông chị, ánh mắt anh đau đáu yêu thương và lấp lánh sự chia xa. Rồi chị Bà Triệu thở hắt ra, đưa tay quả quyết vấn lại chiếc khăn Mèo trên đầu, xốc lại con đại đao bên hông và quảy quả bước đi... Thôi rồi, thuyết bạo lực của giáo sư đã có hiệu lực! Đám trẻ mặt xanh lét, mồm há hốc đầy hoảng sợ! Còn anh, anh cúi xuống tay bấm chặt vào chiếc cốc! Cái nắng hanh hao vùng sơn cước dù gắt đến mấy cũng chẳng kịp làm khô những giọt mồ hôi muối cứ lã chã tuôn ra từ mắt anh! Chúng tôi hiểu và thương anh bao nhiêu thì cũng giận hội đồng bô lão bấy nhiêu! Giá như cứ để anh tự giải quyết lấy, thì chí ít nếu có đau thương và tang tóc, thì cũng là cái cảnh nồng ấm của một người trước khi đoạn tuyệt với đời sống cũng thoả thuê và viên mãn giữ đầy trong mắt mình hình ảnh của người thân yêu nhất!... (to be continued)...
  2. ExtraMarijuana

    ExtraMarijuana Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2003
    Bài viết:
    300
    Đã được thích:
    0
    ...cont.
    "Ai hát hay mà không hay hát"
    ... "Bà thì bà cứ đ.mẹ cái thằng mặt lồi đấy!". "Bà thì bà cứ thủng thẳng đ.mẹ cái thằng mặt lồi đấy!"... Tiếng véo von róng riết đến quen thuộc bỗng giật chúng tôi khỏi những tưởng tượng đau buồn đang miên man lôi kéo. Chúng tôi nhảy dựng lên ùa ra đón chị. Thật hạnh phúc và thật sung sướng vì rốt cuộc đã chẳng có trọng án xảy ra! Chúng tôi, từ già đến trẻ, thật cũng đã đến mức chẳng còn biết ngượng, cứ ôm, cứ xoắn suýt lấy chị như thể vừa qua một đận thiên lý tha hương! Ngay đến giáo sư Tâm lý trị liệu, người luôn luôn trung thành với chủ trương tuyệt đối không nên có bất kỳ cử chỉ vồn vã nào đối với phụ nữ vì cũng giống như đối với giống mèo kênh kiệu và cực kỳ thiếu chung thuỷ, hễ cứ cho chui vào chăn ấm một lúc là thể nào cũng giở trò thử móng vuốt, cũng nhảy xổ ra rồi thẹn thùng cầm lấy cái ghế đon đả mời chị ngồi. Thế mới biết, đối với đội lang bang chúng tôi, chị đã trở nên thân thiết, cần thiết và quan trọng tới mức nào! Người sung sướng và hạnh phúc nhất, tất nhiên vẫn là anh, cứ ngồi yên bất động rưng rưng lệ mà ngắm chị. Rồi anh đi xung quanh, mân mê từng chỗ dễ bị xúc phạm nhất của chị xem có nhát dao nào không, có vết thâm nào chăng... Chừng như đã hài lòng với điều thần kỳ không mang dấu thương tích ấy, anh dõng dạc gọi bà chủ quán bê ra 1 két sữa chua đánh đá chiêu đãi mọi người với lý do tai qua nạn khỏi. Còn chị, chừng như đã mệt với công cuộc sáng tác nghệ thuật, kiêu hãnh ngồi vắt chân nhìn đăm đắm ra ngoài thinh không, tuyệt không động đậy hay cắm cảu lấy một lời. Dưới ánh trời ngả sang chiều hắt lên phố huyện một thứ tông màu vàng rực trong một không gian quái lạ, cái khối bất động, tĩnh lặng và kiêu sa ấy nổi bật lên, trông kỳ ảo như thể bậc danh hoạ đại tài nào đó đã đem cả "Mùa thu vàng" mà đổ mà trộn mà cưỡng bức hết tiệt cái gam màu sang trọng mà u tối của "Người đàn bà xa lạ". Còn chúng tôi, trong cái cảnh mê ly kỳ ảo ấy, lặng lẽ nhấm nháp sữa chua đánh đá, kính cẩn và đầy hoài nghi như thể những công dân La Mã cổ đại trước khi trở thành nạn nhân bất đắc dĩ của những cơn hứng khởi nghệ thuật điên cuồng nơi bạo chúa Nero đều được binh lính cho thả sức uống rượu nho miễn phí...
    Thế rồi cái thị tứ Tú Lệ ấy dù có thanh tú dù có mỹ lệ dù có yêu nghệ thuật đến mấy cũng chẳng chịu đựng cái gánh hát phường tuồng của chúng tôi thêm một canh giờ nào nữa. Tất cả lại lịch kịch buộc đồ, nai nịt gọn gẽ mà lủi thủi ra đi. Đến lúc chuẩn bị khởi hành, một sự cố mới lại phát sinh. Cái khối bất động và kiêu sa ấy tuyên bố ráo hoảnh rằng sẽ không chấp nhận ngồi sau xe cái người đàn ông vô tâm vô tính kia một chút nào. Đối với chị, thà rằng xảy ra cái điều kinh khủng "Sau phút giây êm đềm trên ghế đá. Anh quên không cài khuy áo ngực cho em" còn hơn là chuyện đánh mất ba-lô khi đang thực hiện những thao tác ái tình giản đơn! Lời chị mà đã tuyên ra, thì cứ gọi là chặt sắt chém đá! Đôi vợ chồng người Bà Triệu lại thêm một lần nữa phải chịu cái cảnh tạm thời chia xa! Nữ Bà Triệu thì lên xe anh! Nam Bà Triệu thì đèo chị!
    Đoàn xe phành phạch nổ máy rời Tú Lệ! Điều khác biệt duy nhất là bất kỳ ai trong đoàn vừa ngồi lên xe máy là đội ngay mũ bảo hiểm, bởi lẽ, vừa yên vị, chị lại tiếp tục thò mỏ ra khỏi mũ mà ngân nga bài ca kinh kịch. Chị chửi cha bố những cái bọn ngăn cản không cho chị nhảy xuống vực chết quách đi để chị được thanh thản nhẹ nợ! Chị chửi cả họ hàng hang hốc cái bọn trẻ con cứ đứng nhìn chị chửi mà nhăn nhở cười vì chúng dám khoe răng chúng nó trắng hơn răng chị! Chị là chị băm vằm vào cái mặt bọn làm đường láo toét mới được có vài tháng mà đã lồi cả đá quả cam quả bưởi ra khiến chị xóc đến lộn ruột mà còn dám dày mặt chăng ra cái biển chúc quý khách lái xe an toàn như trêu tức chị! Chị nhân thể chửi cả cái bọn mà thấy chị chửi rõ vui cũng a dua chửi theo vì chúng nó cứ nhất quyết cho rằng cái thằng mặt lồi ấy làm khổ chị rồi cũng làm khổ lây ra chúng nó...
    ... Đêm hôm ấy, khách sạn Nghĩa Lộ hân hạnh đón chào đám thổ phỉ mới từ rừng rú Mù Căng Chải mò về. Trong một căn phòng mù mịt khói thuốc lá và nồng nặc hơi rượu, trên chiếc giường đôi trải ga trắng muốt có đôi gối thêu chim bồ câu tung cánh, chị dịu dàng và mệt mỏi nằm thiêm thiếp gối đầu lên chân anh, thi thoảng gương mặt xinh đẹp và bầu bĩnh lại dụi dụi nũng nịu vào giữa hai chân anh. Anh tựa lưng vào tường, một tay vỗ nhẹ vào lưng chị, tay kia cầm quyển "Một nửa đàn ông là đàn bà" của Trương Hiền Lượng thủ thỉ đọc chị nghe! Phía dưới sàn nhà, nơi ngổn ngang nào là vỏ rượu, hộp nước cam và tàn thuốc, dưới ánh nến leo lét thi thoảng động cơn gió phát ra tiếng xèo xèo ghê rợn khi kết thúc kiếp ngắn ngủi của dăm con thiêu thân, một đám ngả ngốn nghiêng ngửa đang há hốc mồm nghe giáo sư Tâm lý trị liệu trình bày đề tài cần thiết phải duy trì bạo lực trong cuộc sống gia đình!!!
  3. ExtraMarijuana

    ExtraMarijuana Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2003
    Bài viết:
    300
    Đã được thích:
    0
    ...cont.
    "Ai hát hay mà không hay hát"
    ... "Bà thì bà cứ đ.mẹ cái thằng mặt lồi đấy!". "Bà thì bà cứ thủng thẳng đ.mẹ cái thằng mặt lồi đấy!"... Tiếng véo von róng riết đến quen thuộc bỗng giật chúng tôi khỏi những tưởng tượng đau buồn đang miên man lôi kéo. Chúng tôi nhảy dựng lên ùa ra đón chị. Thật hạnh phúc và thật sung sướng vì rốt cuộc đã chẳng có trọng án xảy ra! Chúng tôi, từ già đến trẻ, thật cũng đã đến mức chẳng còn biết ngượng, cứ ôm, cứ xoắn suýt lấy chị như thể vừa qua một đận thiên lý tha hương! Ngay đến giáo sư Tâm lý trị liệu, người luôn luôn trung thành với chủ trương tuyệt đối không nên có bất kỳ cử chỉ vồn vã nào đối với phụ nữ vì cũng giống như đối với giống mèo kênh kiệu và cực kỳ thiếu chung thuỷ, hễ cứ cho chui vào chăn ấm một lúc là thể nào cũng giở trò thử móng vuốt, cũng nhảy xổ ra rồi thẹn thùng cầm lấy cái ghế đon đả mời chị ngồi. Thế mới biết, đối với đội lang bang chúng tôi, chị đã trở nên thân thiết, cần thiết và quan trọng tới mức nào! Người sung sướng và hạnh phúc nhất, tất nhiên vẫn là anh, cứ ngồi yên bất động rưng rưng lệ mà ngắm chị. Rồi anh đi xung quanh, mân mê từng chỗ dễ bị xúc phạm nhất của chị xem có nhát dao nào không, có vết thâm nào chăng... Chừng như đã hài lòng với điều thần kỳ không mang dấu thương tích ấy, anh dõng dạc gọi bà chủ quán bê ra 1 két sữa chua đánh đá chiêu đãi mọi người với lý do tai qua nạn khỏi. Còn chị, chừng như đã mệt với công cuộc sáng tác nghệ thuật, kiêu hãnh ngồi vắt chân nhìn đăm đắm ra ngoài thinh không, tuyệt không động đậy hay cắm cảu lấy một lời. Dưới ánh trời ngả sang chiều hắt lên phố huyện một thứ tông màu vàng rực trong một không gian quái lạ, cái khối bất động, tĩnh lặng và kiêu sa ấy nổi bật lên, trông kỳ ảo như thể bậc danh hoạ đại tài nào đó đã đem cả "Mùa thu vàng" mà đổ mà trộn mà cưỡng bức hết tiệt cái gam màu sang trọng mà u tối của "Người đàn bà xa lạ". Còn chúng tôi, trong cái cảnh mê ly kỳ ảo ấy, lặng lẽ nhấm nháp sữa chua đánh đá, kính cẩn và đầy hoài nghi như thể những công dân La Mã cổ đại trước khi trở thành nạn nhân bất đắc dĩ của những cơn hứng khởi nghệ thuật điên cuồng nơi bạo chúa Nero đều được binh lính cho thả sức uống rượu nho miễn phí...
    Thế rồi cái thị tứ Tú Lệ ấy dù có thanh tú dù có mỹ lệ dù có yêu nghệ thuật đến mấy cũng chẳng chịu đựng cái gánh hát phường tuồng của chúng tôi thêm một canh giờ nào nữa. Tất cả lại lịch kịch buộc đồ, nai nịt gọn gẽ mà lủi thủi ra đi. Đến lúc chuẩn bị khởi hành, một sự cố mới lại phát sinh. Cái khối bất động và kiêu sa ấy tuyên bố ráo hoảnh rằng sẽ không chấp nhận ngồi sau xe cái người đàn ông vô tâm vô tính kia một chút nào. Đối với chị, thà rằng xảy ra cái điều kinh khủng "Sau phút giây êm đềm trên ghế đá. Anh quên không cài khuy áo ngực cho em" còn hơn là chuyện đánh mất ba-lô khi đang thực hiện những thao tác ái tình giản đơn! Lời chị mà đã tuyên ra, thì cứ gọi là chặt sắt chém đá! Đôi vợ chồng người Bà Triệu lại thêm một lần nữa phải chịu cái cảnh tạm thời chia xa! Nữ Bà Triệu thì lên xe anh! Nam Bà Triệu thì đèo chị!
    Đoàn xe phành phạch nổ máy rời Tú Lệ! Điều khác biệt duy nhất là bất kỳ ai trong đoàn vừa ngồi lên xe máy là đội ngay mũ bảo hiểm, bởi lẽ, vừa yên vị, chị lại tiếp tục thò mỏ ra khỏi mũ mà ngân nga bài ca kinh kịch. Chị chửi cha bố những cái bọn ngăn cản không cho chị nhảy xuống vực chết quách đi để chị được thanh thản nhẹ nợ! Chị chửi cả họ hàng hang hốc cái bọn trẻ con cứ đứng nhìn chị chửi mà nhăn nhở cười vì chúng dám khoe răng chúng nó trắng hơn răng chị! Chị là chị băm vằm vào cái mặt bọn làm đường láo toét mới được có vài tháng mà đã lồi cả đá quả cam quả bưởi ra khiến chị xóc đến lộn ruột mà còn dám dày mặt chăng ra cái biển chúc quý khách lái xe an toàn như trêu tức chị! Chị nhân thể chửi cả cái bọn mà thấy chị chửi rõ vui cũng a dua chửi theo vì chúng nó cứ nhất quyết cho rằng cái thằng mặt lồi ấy làm khổ chị rồi cũng làm khổ lây ra chúng nó...
    ... Đêm hôm ấy, khách sạn Nghĩa Lộ hân hạnh đón chào đám thổ phỉ mới từ rừng rú Mù Căng Chải mò về. Trong một căn phòng mù mịt khói thuốc lá và nồng nặc hơi rượu, trên chiếc giường đôi trải ga trắng muốt có đôi gối thêu chim bồ câu tung cánh, chị dịu dàng và mệt mỏi nằm thiêm thiếp gối đầu lên chân anh, thi thoảng gương mặt xinh đẹp và bầu bĩnh lại dụi dụi nũng nịu vào giữa hai chân anh. Anh tựa lưng vào tường, một tay vỗ nhẹ vào lưng chị, tay kia cầm quyển "Một nửa đàn ông là đàn bà" của Trương Hiền Lượng thủ thỉ đọc chị nghe! Phía dưới sàn nhà, nơi ngổn ngang nào là vỏ rượu, hộp nước cam và tàn thuốc, dưới ánh nến leo lét thi thoảng động cơn gió phát ra tiếng xèo xèo ghê rợn khi kết thúc kiếp ngắn ngủi của dăm con thiêu thân, một đám ngả ngốn nghiêng ngửa đang há hốc mồm nghe giáo sư Tâm lý trị liệu trình bày đề tài cần thiết phải duy trì bạo lực trong cuộc sống gia đình!!!
  4. morebeer

    morebeer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    0
    Vừa đọc vừa cười nghiêng ngả
    Vote cho extrả một con năm sao
    thanks!
  5. morebeer

    morebeer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    0
    Vừa đọc vừa cười nghiêng ngả
    Vote cho extrả một con năm sao
    thanks!
  6. ExtraMarijuana

    ExtraMarijuana Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2003
    Bài viết:
    300
    Đã được thích:
    0
    Long cổ sơn anh hùng mỹ nhân luận
    Thân gửi người Bà Triệu và Giáo sư khả kính! Mặc nhiên đã thành một thói quen cũng chả biết là hâm là dở là gàn hay là tốt, cứ trong mỗi đận lượt phượt, ba chúng ta lại phải ngồi riêng với nhau một đêm theo cái thế chân vạc với tâm điểm là bề thế và vững vàng một chai vodka mà luận bàn tứ tung những câu chuyện chẳng đầu không cuối! Cái đêm cuối huyễn hoặc với sương tàn và giăng tận năm nay cũng chả thoát ra khỏi được cái thói nhẩn nha vô tích sự ấy, mà kể cũng phải đến đánh tiếng rằng cám ơn lắm lắm cái thứ nước thần kỳ nóng bỏng chạy rần rật trong huyết quản ấy chứ không dưới cái lạnh 2 độ C buốt tận từng đầu ngón tay mà cứ thủng thẳng nhâm nhi với sương với gió thì cũng dễ đến nằm lại mà thành con ma trơi ở cái chốn địa đầu Tổ Quốc lắm lắm! Cái đêm rượu và luận năm nay kể cũng lạ, đang miên man tâm đắc và luận giải về cái mũi nhô ra của đất nước mà năm xưa Quang Trung hoàng đế đại phá quân Thanh rồi chĩnh chiện treo ở đây một chiếc trống rồng tự hào khẳng định chốn phên giậu của Tổ Quốc, rồi rằng cái mũi đất nho nhỏ này từ ngày ấy vinh danh mang cái tên Long Cổ, rồi rằng vật đổi sao dời, qua bao năm miên man trong phiên âm của người H''Mông mà ngày nay đã thành ngời ngời cái tên Lũng Cú... cái đám bê tha và háo sắc của chúng ta lại rẽ lại ngoắt lại đưa đẩy ngay sang những sự liên tưởng mềm mại và thiết tha về cái đề tài muôn thuở là đám quần hồng lưu lạc trong nhân gian! Thật cũng phải dùng đến cái từ đa đoan quá thể để miêu tả cái thú dở người của chúng ta, hai vị cao niên nhỉ!
    Còn nhớ cái đận lang thang ngũ tỉnh, người Bà Triệu đã tường thuật chi tiết cuộc rượu luận của chúng ta trong chương "Văn Chấn tam thoại". Tôi đồ rằng cái kiểu hành văn ấy là chí hợp vì nó tải được cái linh tinh lèng phèng của những câu chuyện không đầu không cuối! Đăng sơn ức hữu, trong những cuộc mạn đàm năm nay, hình ảnh của chị lại liên tục xuất hiện, ám ảnh và khủng bố từng chén rượu của chúng ta, đến nỗi Giáo sư đã phải thốt lên ví von rằng người phụ nữ ấy giống như thuốc DEP, mùi thì rất khó chịu nhưng dùng thì rất bõ hờn, và đã được vinh hạnh ngửi mùi thì ám ảnh khôn nguôi! Người Bà Triệu à, có lẽ anh nên gác lại một chút cái công cuộc mưu sinh khổng lồ của mình mà chấp bút cho cái đêm anh hùng mỹ nhân luận trên ngọn Long Cổ ấy đi! Có lẽ tôi ấn tượng nhất với luận điểm của Giáo sư về sự quan trọng của mỹ nhân đối với đời sống, đặc biệt là với dăm ba cái thú lượt phượt dấm dớ này! Tôi cho rằng nếu chúng ta chuyển tải được ý tưởng đó lên đây, sẽ có rất nhiều người đồng cảm và ủng hộ luận điểm ấy, và tất nhiên số lượng phản đối chắc sẽ nhiều kinh khủng! Mong anh tĩnh tâm và kiên định vì đại cục mà cầm bút! Kính thư!
  7. ExtraMarijuana

    ExtraMarijuana Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2003
    Bài viết:
    300
    Đã được thích:
    0
    Long cổ sơn anh hùng mỹ nhân luận
    Thân gửi người Bà Triệu và Giáo sư khả kính! Mặc nhiên đã thành một thói quen cũng chả biết là hâm là dở là gàn hay là tốt, cứ trong mỗi đận lượt phượt, ba chúng ta lại phải ngồi riêng với nhau một đêm theo cái thế chân vạc với tâm điểm là bề thế và vững vàng một chai vodka mà luận bàn tứ tung những câu chuyện chẳng đầu không cuối! Cái đêm cuối huyễn hoặc với sương tàn và giăng tận năm nay cũng chả thoát ra khỏi được cái thói nhẩn nha vô tích sự ấy, mà kể cũng phải đến đánh tiếng rằng cám ơn lắm lắm cái thứ nước thần kỳ nóng bỏng chạy rần rật trong huyết quản ấy chứ không dưới cái lạnh 2 độ C buốt tận từng đầu ngón tay mà cứ thủng thẳng nhâm nhi với sương với gió thì cũng dễ đến nằm lại mà thành con ma trơi ở cái chốn địa đầu Tổ Quốc lắm lắm! Cái đêm rượu và luận năm nay kể cũng lạ, đang miên man tâm đắc và luận giải về cái mũi nhô ra của đất nước mà năm xưa Quang Trung hoàng đế đại phá quân Thanh rồi chĩnh chiện treo ở đây một chiếc trống rồng tự hào khẳng định chốn phên giậu của Tổ Quốc, rồi rằng cái mũi đất nho nhỏ này từ ngày ấy vinh danh mang cái tên Long Cổ, rồi rằng vật đổi sao dời, qua bao năm miên man trong phiên âm của người H''Mông mà ngày nay đã thành ngời ngời cái tên Lũng Cú... cái đám bê tha và háo sắc của chúng ta lại rẽ lại ngoắt lại đưa đẩy ngay sang những sự liên tưởng mềm mại và thiết tha về cái đề tài muôn thuở là đám quần hồng lưu lạc trong nhân gian! Thật cũng phải dùng đến cái từ đa đoan quá thể để miêu tả cái thú dở người của chúng ta, hai vị cao niên nhỉ!
    Còn nhớ cái đận lang thang ngũ tỉnh, người Bà Triệu đã tường thuật chi tiết cuộc rượu luận của chúng ta trong chương "Văn Chấn tam thoại". Tôi đồ rằng cái kiểu hành văn ấy là chí hợp vì nó tải được cái linh tinh lèng phèng của những câu chuyện không đầu không cuối! Đăng sơn ức hữu, trong những cuộc mạn đàm năm nay, hình ảnh của chị lại liên tục xuất hiện, ám ảnh và khủng bố từng chén rượu của chúng ta, đến nỗi Giáo sư đã phải thốt lên ví von rằng người phụ nữ ấy giống như thuốc DEP, mùi thì rất khó chịu nhưng dùng thì rất bõ hờn, và đã được vinh hạnh ngửi mùi thì ám ảnh khôn nguôi! Người Bà Triệu à, có lẽ anh nên gác lại một chút cái công cuộc mưu sinh khổng lồ của mình mà chấp bút cho cái đêm anh hùng mỹ nhân luận trên ngọn Long Cổ ấy đi! Có lẽ tôi ấn tượng nhất với luận điểm của Giáo sư về sự quan trọng của mỹ nhân đối với đời sống, đặc biệt là với dăm ba cái thú lượt phượt dấm dớ này! Tôi cho rằng nếu chúng ta chuyển tải được ý tưởng đó lên đây, sẽ có rất nhiều người đồng cảm và ủng hộ luận điểm ấy, và tất nhiên số lượng phản đối chắc sẽ nhiều kinh khủng! Mong anh tĩnh tâm và kiên định vì đại cục mà cầm bút! Kính thư!
  8. Quang

    Quang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2001
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay nhân lúc mải mê ngồi nghe chị Lê Dung hát "Rừng xưa đã khép" tôi lọ mọ "cảo thơm lần giở trước đèn" mới lôi ra được cái tô bíc này.
    Thú thực với cái bàn nước và các quan anh lượt phượt những câu chuyện về chị gì đó xoay quanh đề tài tình yêu và cuộc sống (cái đề tài vốn quen thuộc với chúng ta như nước và khí trời) làm tôi có giật mình đôi chút (cho dù cũng đã láng máng được nghe bản thảo bằng voice dăm ba lần trước đó).
    Tôi giật mình vì cái chị kia cho tôi nhận ra một điều sáng tạo duy nhất của con người chỉ là thái độ khi phải đối mặt với số phận, sẽ khóc lóc hay là vui mừng hớn hở đây? Tôi chợt nảy ra cái suy nghĩ kỳ quái là nếu ở đời này mọi thứ không như ý người ta muốn thì cuộc sống sẽ là bi kịch? Có khi cái chị kia đang ngồi ở nhà lầm bầm chửi tôi là ngu xuẩn khi tôi đang mang một giấc mộng khi nghĩ rằng người ta có thể tự thân tỉnh táo thay đổi cuộc sống để nó gần với ý mình hơn (cho dù tí chút) và người ta sẽ đứng bên lề của bi kịch, rằng con người có thể tự thay đổi được nhiều thứ ngay cả việc thay đổi bản thân.
    Tôi giật mình vì hoá ra chị ấy bao nhiêu lần sướng - khổ như thế thì bấy nhiêu lần làm minh chứng cho một điều hãi hùng là con người hoá ra kóc thay đổi được cái gì? Chả lẽ con người chỉ làm được một việc là "mở cửa" (tâm hồn nhé!), thật thế, mở cánh cửa tâm hồn để đón nhận mọi điều ban tặng của cuộc sống, đón nhận đau khổ, dối lừa, dục vọng, hèn hạ , thô lỗ và sự giãy giụa điên khùng ăn sâu vào cốt tuỷ.
    Tôi giật mình khi có những ý nghĩ tò mò không hiểu nhân vật chị ấy dạo này thế nào. Chị ơi chị vết cắn tình yêu của chị đã lành chưa?
    Ôi chị Lê Dung hát Rừng xưa đã khép em hãy ra đi sao mềm mại như bánh mỳ mới ra lò thế này... Tôi phải đi ngủ đây các quan anh ạ để còn có sức chăm chú theo dõi tiểu thuyết của các anh
  9. Quang

    Quang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/01/2001
    Bài viết:
    860
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay nhân lúc mải mê ngồi nghe chị Lê Dung hát "Rừng xưa đã khép" tôi lọ mọ "cảo thơm lần giở trước đèn" mới lôi ra được cái tô bíc này.
    Thú thực với cái bàn nước và các quan anh lượt phượt những câu chuyện về chị gì đó xoay quanh đề tài tình yêu và cuộc sống (cái đề tài vốn quen thuộc với chúng ta như nước và khí trời) làm tôi có giật mình đôi chút (cho dù cũng đã láng máng được nghe bản thảo bằng voice dăm ba lần trước đó).
    Tôi giật mình vì cái chị kia cho tôi nhận ra một điều sáng tạo duy nhất của con người chỉ là thái độ khi phải đối mặt với số phận, sẽ khóc lóc hay là vui mừng hớn hở đây? Tôi chợt nảy ra cái suy nghĩ kỳ quái là nếu ở đời này mọi thứ không như ý người ta muốn thì cuộc sống sẽ là bi kịch? Có khi cái chị kia đang ngồi ở nhà lầm bầm chửi tôi là ngu xuẩn khi tôi đang mang một giấc mộng khi nghĩ rằng người ta có thể tự thân tỉnh táo thay đổi cuộc sống để nó gần với ý mình hơn (cho dù tí chút) và người ta sẽ đứng bên lề của bi kịch, rằng con người có thể tự thay đổi được nhiều thứ ngay cả việc thay đổi bản thân.
    Tôi giật mình vì hoá ra chị ấy bao nhiêu lần sướng - khổ như thế thì bấy nhiêu lần làm minh chứng cho một điều hãi hùng là con người hoá ra kóc thay đổi được cái gì? Chả lẽ con người chỉ làm được một việc là "mở cửa" (tâm hồn nhé!), thật thế, mở cánh cửa tâm hồn để đón nhận mọi điều ban tặng của cuộc sống, đón nhận đau khổ, dối lừa, dục vọng, hèn hạ , thô lỗ và sự giãy giụa điên khùng ăn sâu vào cốt tuỷ.
    Tôi giật mình khi có những ý nghĩ tò mò không hiểu nhân vật chị ấy dạo này thế nào. Chị ơi chị vết cắn tình yêu của chị đã lành chưa?
    Ôi chị Lê Dung hát Rừng xưa đã khép em hãy ra đi sao mềm mại như bánh mỳ mới ra lò thế này... Tôi phải đi ngủ đây các quan anh ạ để còn có sức chăm chú theo dõi tiểu thuyết của các anh
  10. tamlytrilieu

    tamlytrilieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2004
    Bài viết:
    356
    Đã được thích:
    0
    Hi hi, chị Quang lôi cái này lên được của nó đấy. Lâu lâu rồi chúng ta chẳng ngồi với nhau một tí cho vui. Dạo này các mod đi vắng cả, box đang xôm, mang cái này ra nhâm nhi há chẳng vui sao.
    Các anh ơi, nghỉ ngơi giải trí một tí đi.
    Được tamlytrilieu sửa chữa / chuyển vào 09:21 ngày 09/05/2005

Chia sẻ trang này