1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trò chuyện linh tinh giữa 2 hiệp

Chủ đề trong 'Bóng đá Việt Nam' bởi sole_husband, 20/09/2015.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. LackOfMoney

    LackOfMoney Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    05/08/2009
    Bài viết:
    7.424
    Đã được thích:
    6.323
    Tui nghĩ người tu được đạo Phật thì phải biết lắng nghe, biết kiềm cái tôi lại để không tranh cãi chỉ để bảo vệ cái tôi trước ý kiến trái chiều, và chấp nhận cuộc sống đa chiều.
    _Duc____No_____Duc__No_________ thích bài này.
  2. bong3877

    bong3877 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    13/12/2008
    Bài viết:
    2.502
    Đã được thích:
    1.669
    Thầy giáo không post gì nữa cũng là tu đấy
    _Duc____No_____Duc__No_________ thích bài này.
  3. Vangngayxua

    Vangngayxua Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    03/08/2017
    Bài viết:
    696
    Đã được thích:
    1.203
    Gửi đến bác và bác megaidep :

    Nếu muốn biết đến tột tâm, cặn kẽ ngọn nguồn, chính mình phải tìm hiểu.

    Phật không nghĩ thiện, không nghĩ ác, tâm không còn chỗ để trụ thì không có niệm. Uyên bác đến vô thượng chánh đẳng chánh giác.

    Các ý niệm, thiện ác cũng chỉ là ảo giác nhất thời sinh ra và người tin vào nó thật là niệm của ta và để nó dẫn dắt tạo tác mà thôi. Đã không có ác thì sẽ chẳng có thiện. Đấy là chắc chắn.

    Có muôn nghìn pháp môn để tu hành tuỳ căn cơ khế cơ , và cuối cùng muôn pháp cũng về một. ( đường nào cũng đến Roma )

    Tôi nói cái này nhằm mục đích bảo vệ cho phật pháp vì phật pháp không có cái gì là oan trái và gượng ép cả.

    Chỉ muốn dẫn giải chút tinh hoa đã đọc được cho anh em nghe nhằm gieo chút duyên cho các bác ở đời này mà thôi.

    Còn tôi đây hoàn toàn chưa hề bước vào cửa đạo. Thực tế, chưa bao giờ tôi đang tự nói về đạo mà chỉ là mượn lời thôi.

    Đến tự thân, các bộ kinh phật chưa phải là chân lý. Dù có đọc thuộc lòng được kinh kim cương mà không ngộ thì cũng chỉ là con vẹt thôi. Đấy chỉ là phương tiện, chưa phải cứu cánh. Nhưng ở đời nay, không thể có ai còn có năng lực không cần lí thuyết nữa. Nhưng mãi mãi ở trong lý thuyết thì sẽ như con chim trong ***g.

    Và đây : Điều nguy hiểm nhất , chớ bao giờ quên. Đến các giảng sư khi họ giảng kinh, cũng phải vô cùng cẩn thận vì họ là người dìu dắt thế hệ sau, nhưng sai một li là đi một dặm và cái tội đấy thì không biết ăn năn đến bao giờ cho hết.
    _Duc____No_____Duc__No_________ thích bài này.
  4. Vangngayxua

    Vangngayxua Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    03/08/2017
    Bài viết:
    696
    Đã được thích:
    1.203
    Nói thế này cho các bác dễ hình dung hơn nữa. Nếu các bác có duyên đối thoại với Đạt Lai Lạt Ma đương thơi, hoặc các thiền sư Thanh Từ, Nhất Hạnh. Họ có thể giải toả tất cả các câu trả lời cho các bác dựa trên kiến giải tự hiểu biết của họ, đấy là các vị thần tăng. Họ đi khắp thế giới chứ cũng không có ngồi một chỗ đâu ạ. Dù cái cách ngồi một chỗ của họ, có thể thấy cả thế giới.

    Thật lòng em đây muốn trình bầy cái hay của đạo để các bác tìm tòi gieo chút căn lành cho mai sau và thôi, sẽ rất tốt.

    Nhưng thằng kia nó nhẩy vào tranh khôn, tranh cãi. Thành thử các bác lại thành kiến luôn với phật pháp, nẩy sinh luôn ác cảm.

    Năm 2006, ông bà già em có cơ duyên thật may lành khi đã được gặp thầy Nhất Hạnh. Thông qua một người bạn thiếu thời tên Hiếu của ông già em, sau 75 vượt biên, loay hoay, và cuối cùng đến "Làng Mai" ở bordoux , Pháp , làm đệ tử của thầy Nhất Hạnh.

    "Thầy Hiếu" 2006 , theo thầy Nhất Hạnh về Hà Nội để thuyết pháp bên chùa Bồ Đề , Gia Lâm. "Thầy Hiếu" trở về thăm nhà trước và có lời mời ông bà già em đến nghe thuyết. Dù ông bà ý chẳng hiểu cái gì nhưng biết ơn thầy Nhất Hạnh và thầy Hiếu đã gieo duyên.
    --- Gộp bài viết: 10/09/2017, Bài cũ từ: 10/09/2017 ---
    "Trượng nghĩa hay ở phường đồ tể
    Phụ lòng hay ở đám thư sinh"

    Đêm mưa tháng 9 tâm tư vô định.
    _Duc____No_____Duc__No_________ thích bài này.
  5. Chi_Ve0

    Chi_Ve0 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    19/08/2017
    Bài viết:
    314
    Đã được thích:
    539
    Haizz...!

    Đời là bể khổ!
    _Duc____No_____Duc__No_________ thích bài này.
  6. Vangngayxua

    Vangngayxua Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    03/08/2017
    Bài viết:
    696
    Đã được thích:
    1.203
    Nhớ lại thuở bé. Nhà tôi có cả một đại thư viện truyện tranh. Thích quyển nào là bà già mua cho quyển đấy. Tất cả đều full bộ. Tôi có những bộ truyện rất cổ rất hiểm mà dân đọc truyện tranh đại trà ít ai biết. Cao độ có thời gian truyện ra ngày nào có quyển tôi thích là tôi mua bằng hết. Thời đó giá trung bình 5 nghìn 1 quyển, 5 nghìn lúc đấy khá giá trị

    Thuở đầu đời, khi 5 tuổi vừa biết viết biết đọc ( tôi được cho đi học xoá mù chữ từ 5 tuổi ở nhà ông bác là thầy giáo nhà kế bên ) thì là lúc say mê đọc truyện tranh. Lúc này ở lớp học tình thương có con Nhung, con Hằng, con Diệu Tú, nhưng tôi yêu chị Thuỷ móm, sinh năm 87.

    Đan xen vào một chút. Nhung ngày nghỉ qua ông bà ngoại, trưa hè thường nhìn thấy bà dì áp út nằm ngủ tơ hơ trong buồng, mồ hôi hơi bên bết mái tóc, banh hai cây giò trắng và to , lộ nguyên con silip ren mầu đỏ, lộ chùm lông trinh nữ

    Con Titty, hàng xóm, và con Thu em họ hơn 7 tuổi là những đứa con gái cho tôi nghịch bím đầu tiên. Thường hay dắt con titty vào chỗ vắng...còn con Thu, thời nó còn hay ra nhà chơi thì giả vờ chui vào chăn ngủ cùng nhưng tụt quần nó ra nghịch lỗ đí,t, nghịch ****, cố nhét vào nhưng không vào nổi.

    Những quyển truyện đầu tiên tôi đọc là : 7 viên ngọc rồng, thằng ngố thiên tài, và thật hay ho là có cả những quyển truyện của Việt Nam là bộ "Cô Tiên Xanh"

    Sau lớn hơn vài lớp tôi đi lùng các địa điểm bán truyện tranh cũ dưới khu Kim Liên. Lúc đó biết thêm Mankichi, siêu cấp 97 Thảo Thế Kinh Bát Thần và huyền thoại "Bác sĩ quái dị"

    Nhớ đến khoảng lớp 5 là VN tái bản lần 1 bộ Doremon. Cùng thời điểm đấy, có bộ truyện VN là bộ "Hải đại bàng" in mầu. Ra cùng ngày thứ ba. Đi học về là có luôn 2 quyển đọc.

    Bọn bạn ở lớp mỗi lần vào nhà nhìn núi truyện khổng lồ của tôi mà thèm nhỏ rãi. Đến giờ một trong những bộ tôi còn giữ được là Rourouni Kenshin ( Tomoe, cố phu nhân của Kenshin là người tình của tôi ) và loạt truyện của Mitsuru Adachi

    Bà già tôi đặt tôi là "Vàng" vì như thế đấy. Cả lũ trẻ con trong xóm chơi với tôi cũng toàn được ăn theo vì tôi nhiều tiền chơi điện tử nhất. Thời cấp 1 đấy truyện tranh và điện tử là 2 cái tôi say mê.

    Lớp 2-3-4 đặc biệt thân với con Hiếu. Trông như người Nhật. Có cái tâm giao gì đấy mà trẻ thơ không thể lí giải nổi. Những sự kiện riêng tư gì của nó tổ chức ở nhà luôn có tôi.

    Độ chiều càng ngày càng leo thang. Lên cấp 2 thì thích quần áo ăn diện và tiền tiêu vặt để sĩ diện với lũ con gái. Thật ra cấp 1 đã ăn diện rồi. Nhưng đi học lúc nào cũng là áo sơ mi kiểu tây cắm thùng trong quần kaki. Giầy mocassin. Đầu cắt kiểu Đức.

    Lên cấp 2 thì sang style kiểu Hồng Kông.

    Lớp 8 tôi có mối tình đầu là cái Hạnh. Nó là người con gái đầu tiên vuốt má tôi. Mấy đứa con gái lớp nó cũng xúm vào khen tôi đẹp trai ra trò. Cứ đến giờ ra chơi là bọn nó gọi tôi ra chỗ chúng nó , lúc đầu còn ngại vl ý. Đứng ở cửa lớp, bọn nó ở tầng trên cũng hết ầm xuống "Long ơiiiiiiiiiiii" , rồi xoè bàn tay vẫy.

    Đến năm lớp 10 lại có một cái duyên lạ. Có một con bé kính cận trắng, cao, gầy con ông chủ hàng net trông không xinh ko xấu. Nó để ý tôi lúc nào ko biết, tôi hay ra hàng nó ngồi, có lần nó vỗ vào bàn tay tôi " Khiếp, ông này giữ da thế ", rồi qua lại một thời gian. Con đấy cũng bạo.

    Suốt thời đi học bọn con gái luôn bàn tán thằng nào đẹp trai nhất lớp tôi luôn có tên trong top. Luôn được sống trong những điều ngọt ngào. Đến các cô trong lớp cũng thỉnh thoảng khen mỗi lúc vui vẻ đùa với học sinh.

    Cuối 11 đi học dân lập bằng SH bà già mua đập hộp, mầu bộ đội. Đây là khoảng thời gian bắt đầu mất nết hoàn toàn.

    Hoài niệm dấu yêu...đêm mưa tháng 9
    _Duc____No_____Duc__No_________ thích bài này.
  7. Vangngayxua

    Vangngayxua Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    03/08/2017
    Bài viết:
    696
    Đã được thích:
    1.203
    Thỉnh thoảng lôi album ảnh ra xem lại. Cái thời cấp 1. Trông đẹp nhất. Mặt trông như con gái, khuôn trái xoan, mũi thẳng cao rất đoan trang, mắt mí ẩn. Môi mọng chúm chím. Trắng hơn con gái.

    Giờ xấu bớt rồi. Lòng không còn như khăn mới thêu, mặt không còn tươi, và giao tiếp không còn đậm đà, ăn mặc cũng lắm khi xuề xoà, không còn quá trọng hình thức bản thân trong mọi lúc. Lắm khi xấu tính, bản tính, bẩn bựa, không giữ hình ảnh. Thế mà mấy bà cô vợ bạn ông già vẫn toàn khen nức nở. Thỉnh thoảng làm trò lấy cớ nắn tay nắn chân. Đi đến đé,o đâu cũng bị vợ anh, người yêu các em, với vợ các bác tâm tư. Làm cho các trang nam tử ghen ***g ghen lộn. Mà toàn khen giữa cái chốn ba quân. Nghĩ mà hài vãi lồ.n

    Có đợt cứ chiều chiều là sang khu công viên mới uống sữa ngô, ăn bánh mì kẹp chả xiên. Có bà chị đé,o hiểu ở đâu ra cứ bảo nhường cho thằng bé kia trước em ăn sau cũng được. Mình cũng chưa nhận định được gì. Thì đã thốt lên " thằng bé này trông cứ như Hàn Quốc" , dis mie khen thế đé,o thích đâu, tôi ko ẻo lả như mấy thằng đấy. Mãi một thời gian suốt ngày mở lời mà mình dứt khoát không đối thoại. Và đã phát hiện ra một sự nguy hiểm. Thằng chồng ở đé,o đâu giả vờ tạt qua nhìn mình toé lửa, trông to đậm , đen như Trương Phi. Nhưng đé,o ăn thua gì đâu. Tao đâu có thích vợ mà y.
    Ấn tượng về bà chị này trông mặt cũng tạm nhìn được, người nung núc thịt, cặp vú size đại. Bế theo đứa con phiền hà.

    2015. Có một chuyện kì quặc. Một đứa con gái nó vào like ảnh, ko có trong Friends. Hỏi nó là ai thì trả lời mấy câu lẩm cẩm. Cuối cùng mới lộ ra nó là người yêu của một người quen có trong friends. Một thời gian có gì trong cuộc sống là tâm sự vanh vách.Giờ vẫn giữ mối. Coi mình như một người anh lớn.

    Giờ mới quyến rũ được thêm 1 em. Dâu mới về nhà một thằng cùng khu. Trông đoan trang lắm. Em hiểu lòng anh rồi thì em cứ ở đấy đến khi nào anh cần thì anh dùng nhé.

    Ghi dấu
    --- Gộp bài viết: 10/09/2017, Bài cũ từ: 10/09/2017 ---
    Cứ đến mùa tháng tư về. Himura Kenshin vẫn hành hương về Kyoto để thanh minh với cố phu nhân Yukishiro Tomoe. Một nén hương yêu để mở đầu cho cuộc tâm tình, và một đoá hoa oải hương đặt lên mộ địa, hiện thân của Tomoe lúc sinh thời. Đoá hoa yêu.
    _Duc____No_____Duc__No_________ thích bài này.
  8. Vangngayxua

    Vangngayxua Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    03/08/2017
    Bài viết:
    696
    Đã được thích:
    1.203
    Kenshin & Tomoe - Tình ca thời loạn


    [​IMG]

    Nếu có người hỏi tôi, câu chuyện tình nào kiệm lời nhất nhưng sâu sắc và để lại nhiều ám ảnh nhất, tôi sẽ không ngần ngại trả lời: Himura Kenshin và người vợ đầu tiên của anh - Himura Tomoe.

    Tôi đọc Rurouni Kenshin lúc còn khá nhỏ, đọc và bị ám bởi cái không khí bàng bạc trầm buồn của truyện, mãi cho đến dạo gần đây tôi mới có can đảm đọc lại thật chậm, thật kỹ để hiểu cho bằng hết những thứ triết lý mà ngày ấy, một đứa trẻ 14, 15 tuổi còn mơ hồ.

    Thế nhưng, chỉ riêng tập 23 - 24 và 31 của truyện đã cùng tôi lớn lên, suốt những năm tháng dài.

    Một câu chuyện tình, từ lúc gặp nhau cho đến khi xa nhau vĩnh viễn, vỏn vẹn khoảng 1 năm trời, và được gói gọn trong 2 tập truyện. Ngắn như không thể ngắn hơn, thế mà, nó lại khiến người đã lỡ đọc, và lỡ cảm, không thể quên được, không thể dứt ra và không thể không cảm thấy mình vừa dõi theo họ suốt cả cuộc đời.

    Một chàng trai 15 và một cô gái 18 - mối tình chị em chăng?!
    Một tên sát thủ khét tiếng và người vợ chưa cưới của một nạn nhân - mối tình đầy mưu tính và hận thù chăng?!
    Một gã con trai mới lớn loay hoay với cái lẽ sống chưa định hình rõ nét và một cô gái vừa đến tuổi yêu cũng đang hoang mang đi tìm hạnh phúc - mối tình trẻ con ngốc nghếch chăng?!

    Chuyện tình của Kenshin và Tomoe, nằm ngoài tất cả những khuôn mẫu ấy.

    Họ gặp nhau lần đầu trong quán rượu, chàng giải vây cho nàng khỏi những lời trêu ghẹo của bọn lưu manh.
    Lần thứ hai họ gặp nhau, nàng vì muốn đuổi theo để cảm ơn, đã vô tình chứng kiến chàng - một sát thủ lừng danh - ra tay giết người.
    "Là huynh đã tạo ra cơn mưa máu."
    Một câu nói duy nhất, và bộ kimono trắng, và dải lụa tím, và đôi mắt mở to đen nhánh, cùng mùi hương bạch mai, đã khiến tên sát thủ quên hẳn việc giết người diệt khẩu, điều duy nhất hắn cảm thấy là "mùi máu tanh và mùi hương bạch mai khiến tim tôi loạn nhịp".

    Tôi bật cười thích thú trước dáng vẻ Kenshin bế Tomoe về nhà trọ, rón rén đi vào phòng rồi giật bắn khi bị bà chủ bắt gặp, như kiểu dụ dỗ con gái nhà lành bị bắt quả tang. Rồi lại cảnh mọi người trong quán trọ hào hứng xem mặt "cô gái của Himura", bị anh rút kiếm ra dọa sợ đến lạnh người. Lúc ấy, Kenshin không hề giống Hitokiri Battousai - sát thủ với thuật bạt đao thần tốc, anh trở về đúng với cái tuổi 15 của mình, có chút trẻ con, chút bối rối, chút ngượng ngùng.

    Mà lúc ấy, anh chỉ mới vừa biết cô thôi.

    Không giống mối tình trải qua thời gian dài với Kaoru, cái tình của Kenshin dành cho Tomoe dường như đến ngay từ lần đầu anh nhìn thấy cô. Trái tim anh không còn lạnh lùng, hay đúng hơn, có muốn lạnh lùng cũng không được nữa, vì nó liên tục đập sai nhịp khi mùi hương bạch mai cùng bộ kimono trắng tinh khiết kia cứ quẩn quanh.

    Tomoe lặng lẽ ở lại bên anh, không một lời giải thích. Những câu đối đáp giữa họ tìm trắng mắt không thấy một chút đong đưa, nhưng lại chứa rất nhiều tình ý.
    "Huynh dựa vào thanh kiếm để phân biệt người trung kẻ gian sao, nếu đêm qua trong tay tôi có kiếm, huynh cũng sẽ...?!"
    "Bộ huynh cứ tiếp tục giết người thế này mãi sao?!"
    "Tomoe, cô từng hỏi nếu cô có kiếm trong tay, tôi có giết cô không.
    Câu trả lời là không.
    Chỉ một mình cô, tuyệt đối tôi sẽ không bao giờ làm như thế."
    Có lẽ lúc nói ra những lời này, Kenshin cũng không nhận ra, không chỉ thanh kiếm hay lý trí, mà cả trái tim anh cũng bị hương bạch mai ấy trói chặt rồi.

    "Tạm thời tôi vẫn ở lại đây, vì thế hãy kiềm chế sự điên cuồng trong huynh một chút đi."
    Chỉ với một câu nói của Tomoe, Kenshin đã có thể yên tâm ngủ ngon lành trước mặt cô.
    Một sát thủ, mới vài ngày trước còn chụp nhanh lấy thanh kiếm kề ngay vào cổ kẻ dám đến gần mình, giờ lại có thể ngủ say sưa bên một cô gái đang may áo. Tôi nhìn không biết chán hình ảnh ấy. Thực sự, bình yên là giữa những ngày loạn lạc bão giông nhất, ta có chốn để thảnh thơi không lo không nghĩ. Kenshin đã tìm được, vô thức tìm được. Anh mơ hồ đánh rơi trái tim mình vào không gian tràn ngập mùi hương dịu nhẹ kia, cũng đánh rơi linh hồn đẫm máu của mình vào chốn thanh tẩy thuần khiết. Không còn cảnh cố rửa tay cho sạch vết máu, không còn cảnh một mình lang thang vào quán rượu tìm cách át đi mùi máu tanh, chỉ có hương bạch mai ru anh vào giấc ngủ yên bình.

    Ngày loạn lạc nhất, ngày mọi người hoang mang nhất, lo không thể giữ nổi mạng mình, anh đứng trên chiếc cầu gỗ, dưới ánh hoàng hôn đỏ thẫm, vẫn bằng giọng nói trầm tĩnh và gương mặt thản nhiên, nhưng đôi mắt đã ấm áp hơn nhiều, nhẹ nhàng cầu hôn cô.
    "Nếu được, không phải giả trang, mà chúng ta hãy sống thật với nhau.
    Mình sẽ sống bên nhau mãi mãi cho đến chết."
    Tôi không thấy cô trả lời.
    Mà với anh và cô, việc trả lời hay không, đâu ngăn được hai người hiểu rõ lòng nhau.

    Chưa khi nào tôi cảm thấy chữ "vợ" mang nhiều tầng ý nghĩa đẹp đẽ như thế.
    Như khi lần đầu anh nhắc về cô trước mặt bạn bè và người yêu hiện tại của anh, anh gọi em trai cô là em vợ, anh gọi cô là vợ anh, là Himura Tomoe.
    Như khi lũ chiến hữu của anh cười phá lên và trêu rằng anh mới tí tuổi đầu đã đòi lấy vợ.
    Như khi tất cả mọi người biết anh, lúc nhắc về cô, đều gọi cô là vợ của Himura.

    Anh sống bên cô trong một ngôi nhà nhỏ. Ngày ngày, anh đi hái thuốc về trị bệnh cho người dân trong làng, cô ở nhà chơi với lũ trẻ, nấu cơm đợi anh về.
    Hai con người vốn lạnh như băng đá, một người bàn tay từng đẫm máu kẻ thù, một người đã mất vị hôn phu trong cảnh loạn ly, giờ đây bình bình đạm đạm sống bên nhau vui thú điền viên, tưởng như không còn gì chia cắt được.
    "Gần đây, huynh hay cười"
    "... kỳ thực, trước giờ tôi vẫn chưa hiểu thế nào là hạnh phúc.
    Nửa năm qua sống cảnh điền viên với Tomoe khiến tôi hiểu rõ mình hơn..."

    Hạnh phúc.
    Đối với người khác, thật giản đơn.
    Mà với Kenshin và Tomoe, giống như một cái đích suốt đời theo đuổi.
    Chỉ có ở bên nhau, họ mới tìm được hạnh phúc mà mình đánh mất.

    Lúc Kenshin nghe Tomoe kể về quá khứ của cô, kể rằng cô từng có ý định lấy chồng, đôi mắt anh mở to đầy ngạc nhiên, như thể sợ rằng Tomoe đã thuộc về ai đó trước anh.
    Và rồi anh ôm cô, rất chặt. Thân người nhỏ bé có phần thấp hơn cả Tomoe, nhưng lại trở thành bờ vai vững chắc để cô gái bất hạnh kia có thể khóc, sau rất nhiều kiềm nén, rất nhiều cố gắng.
    Tomoe rất mạnh mẽ, cô chỉ có thể yếu đuối trước mặt Kenshin mà thôi.

    "Tomoe, tôi nhất định sẽ bù đắp hạnh phúc mà em đã mất trong thời gian loạn ly."
    Và cô mỉm cười. Tôi tưởng như bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu hận thù của cô có thể trôi đi, chỉ nhờ vào một lời hứa của anh.

    Có một nét tinh tế trong cách vẽ của Nobuhiro Watsuki, là từ đầu đến đoạn này, ông luôn để Tomoe mặc kimono trắng trơn, nhưng sau đêm ấy, trang phục của Tomoe là bộ kimono có những bông hoa nho nhỏ - một điều để chỉ người phụ nữ đã có gia đình.
    Có lẽ mãi đến lúc ấy, Tomoe mới thực sự cảm nhận được, rằng cô cuối cùng đã có nơi để thuộc về.

    Cảnh Kenshin lao đi tìm Tomoe trong rừng, bất kể các giác quan đã gần như mất hết, thể hiện được rõ nhất tình yêu mà anh dành cho Tomoe, tình yêu của một chàng trai 15 tuổi: có bốc đồng, có háo thắng, có chút ngựa non háo đá, nhưng rất sâu sắc và mãnh liệt, sẵn sàng hy sinh tất cả vì người mình yêu, vì vợ mình.
    "Hôm qua ta đã thề, bảo vệ và mang lại hạnh phúc cho Tomoe, trong bất cứ nơi nào, bất cứ hoàn cảnh nào. Ai cản bước ta, đều phải chết."
    "Đưa ta đến chỗ Tomoe."
    "Tomoe đang đợi."
    "Tomoe đâu?!"
    Trong đầu anh chỉ hiện lên hình dáng cô gái mặc kimono màu trắng với mùi hương bạch mai quen thuộc, cô phải được an toàn, dù cái giá phải trả là sinh mạng của anh.

    Nhưng với cô, dù đổi bằng sinh mạng của cô, cô cũng muốn anh được an toàn.

    Và cô thắng.

    Có người nói Tomoe dùng máu của mình rửa sạch thanh kiếm tội lỗi cho Kenshin.
    Có người nói, Tomoe dùng cái chết của mình để thức tỉnh Kenshin.
    Có người nói, Tomoe muốn Hitokiri Battousai cùng mình chết đi.

    Tôi nghĩ, chi tiết ấy, đơn giản là, hai con người đó, họ yêu người kia hơn chính mạng sống của mình, và trong cuộc tranh giành lấy sự sống cho nhau, Tomoe thắng.

    "Huynh ấy là người cướp đi hạnh phúc của tôi, cũng là người mang đến cho tôi hạnh phúc.
    Huynh ấy vẫn là sát thủ, nhưng số người huynh ấy bảo vệ nhiều hơn số người huynh ấy phải giết.
    Và kể từ giờ phút này, tôi sẽ bảo vệ huynh ấy."

    Vì Kenshin đang gặp nguy hiểm, và bởi vì cô không cần suy nghĩ cũng biết mình quý trọng sinh mạng của anh hơn, nên cô dùng thân mình lãnh trọn hai đòn tấn công.
    Chỉ có vậy thôi, đừng thần thánh hóa một sự hy sinh, vì đôi khi điều đó không cần thiết.

    "Thế là tốt rồi, Kenshin, đừng khóc..."
    Tôi không biết mình đã lặng người đi bao lâu khi nhìn thấy nụ cười của Tomoe dành tặng Kenshin trước lúc ra đi.
    Thực sự, chưa có nụ cười nào đẹp đến như thế, thánh thiện đến như thế và cũng khiến người ta đau lòng như thế.

    Cảnh cuối cùng của Kenshin và lũ trẻ, thật sự rung động.
    "Xin lỗi, hôm nay trước khi mặt trời lặn, tôi sẽ chơi đùa cùng các em."
    Anh cúi đầu, quay lưng bước đi, đôi tay vô hồn nắm chặt lũ trẻ.
    Mới hôm qua, anh và cô còn cùng nhau chơi đùa với chúng.
    Mới hôm qua, anh còn có một gia đình, có một người vợ để yêu thương.

    15 năm trôi qua, anh trở thành lãng khách.
    Không giết người nữa, thanh kiếm năm xưa giờ thành lưỡi ngược.
    Nhưng vết thương trong lòng anh, chưa bao giờ nguôi.
    Cũng như cô trong lòng anh, chưa bao giờ chết.

    Tôi vẫn tin, anh đến với Kaoru, một phần vì anh yêu Tomoe.
    Vì anh muốn sống tốt, vì anh muốn cô thanh thản.
    "Nếu Tomoe muốn tôi chết, 15 năm trước tôi đã chọn con đường ấy rồi."
    "Bây giờ Tomoe không cười, nhưng tôi tin khi trận chiến này kết thúc, nhất định cô ấy sẽ cười."
    Dường như, bao nhiêu nỗ lực của anh, bao nhiêu cố gắng của anh suốt mười mấy năm qua, chỉ để tìm thấy nụ cười của người con gái đầu tiên anh đã yêu.

    "Cuối cùng, em đã cười với tôi."
    "Chỉ cần huynh cười, thì hình bóng của tôi trong huynh cũng mãi mãi cười với huynh."

    Chân lý đơn giản như vậy thôi, sao phải tìm mãi suốt mười mấy năm trời?!

    Lúc anh cô đơn và chán nản nhất, cha của Tomoe đã dùng mùi hương bạch mai nâng anh đứng dậy.
    Lúc anh mệt mỏi và muốn buông xuôi nhất, chính nụ cười của Tomoe đã khiến anh có thêm nghị lực để bước tiếp con đường mình đã chọn.

    Một người dùng sinh mạng mình đổi lấy sự sống cho một người.
    Một người dùng cả cuộc đời mình, dùng trái tim và thanh kiếm của mình không ngừng chiến đấu để tìm lại nụ cười của một người, dù chỉ là trong giấc mơ.

    "Tomoe chỉ cười một lần, kể từ đó tôi không còn nhìn thấy nữa.
    Nhưng không sao, một lần là quá đủ..."

    Tình yêu của họ, không có lấy một chữ yêu.
    Không những cái nắm tay, những cái ôm hay nụ hôn nồng nàn.
    Chỉ đơn giản, là họ hiểu nhau.
    Họ yêu nhau.
    Và họ dõi theo nhau, đến suốt đời.

    Và chỉ như thế, là đã đủ, để tôi tin, trong lòng Kenshin, tình yêu dành cho Tomoe chưa bao giờ mất đi, anh vẫn sống, vẫn tiếp tục chiến đấu vì cô, dù sau này bên anh có là ai đi chăng nữa.
    Bởi chỉ cần anh cười, thì Tomoe trong lòng anh cũng mãi mãi cười với anh...

    "Theo dấu chiến xa.
    Tìm lại vết tích của một vương triều đã từng rực rỡ.
    Trải mấy cuộc trường chinh.
    Một đời đế vương.
    Yêu – Hận, chẳng do mình."
    (Bụi đỏ nghìn xưa - Phương Uyên)
    nhp_uyen, 6/11/14
    #1
    --- Gộp bài viết: 10/09/2017, Bài cũ từ: 10/09/2017 ---
    khổ cái lồ n mẹ mà y

    ngoài đời mà mà y dám như thế này thì dân nó đánh gẫy gập 2 chân lâu rồi
    --- Gộp bài viết: 10/09/2017 ---
    Nhớ lại cái bà dậy văn năm lớp 10 độ ấy chỉ gần 30 tuổi. Mỗi lần bước vào lớp là mình chuẩn bị tư thế đằng sau xáp gần gần lại quàng một cái tay qua nhưng không chạm rồi bảo " Cô em đi đâu đấy". Cả lớp lại cười ồ lên.

    Bao nhiêu kỷ niệm bầy nhầy với bà này, bà ý vừa quý vừa ghét mình...
    --- Gộp bài viết: 10/09/2017 ---
    Em ko có giác ngộ gì cả. Mà trong con mắt nhìn của em, trí tuệ phật pháp, nó trùm lên kinh tế, chính trị, xã hội...nó cao hơn nhưng lại ko rời xa. Và có một thứ như thế trên đời, mình phải tìm hiểu thôi.
    --- Gộp bài viết: 10/09/2017 ---
    Tôi có ông anh, hơn 1 tuổi. Nhà trong khu tập thể văn công Mai Dịch. Mẹ ông ý là nghệ sĩ đàn bầu, bị tai biến. Ông ý xuống đường sống bằng máu từ 16 tuổi. Chuyên đòi nợ, đâm thuê chém mướn, phá vam xe máy. Bất cứ thứ gì trên đời ra nhiều tiền là làm. Ở trong hội chú Tr Lập (đào tạo). Nuôi được thằng em ăn học và chữa bệnh cho mẹ. Nói ở góc độ xã hội là "lưu manh xịn". Không càn quấy bao giờ nhưng đứa nào dây vào thì chỉ có thương tích nặng nề. Tôi từng chứng kiến một thằng đầu trọc có tên tuổi lao vào phang ông ý, ( tỉ lệ gấu vs khỉ ) lập tức rút con găm cán đúc ra, cầm ngược chuôi, đâm liên hoàn ngoài 20 phát, giật từ trên xuống vào đầu vào vai như một con ch,ó điên. Thằng kia gạt được khoảng hơn phân nửa, không gục hẳn, dân gọi taxi cho đi bệnh viện. Tên Hiệp.

    Khu Hoàng Quốc Việt - Bưởi - Cầu Giấy thì đội H Mấu không là cái gì với đội này. Khát nước, tanh tởm, sát thủ.
    --- Gộp bài viết: 10/09/2017 ---
    Trước ông nào hay xem nhật kí 141 thì có chuyên mục tội phạm Minh Khểnh bị bắt tội mang súng đi cùng Long tròn em Hải Bánh.

    Cái vết sẹo ngang mặt M.K đấy là bị quân Hải Phòng chém dằn mặt đợt mới nhập buồng trên Tân Lập hồi trẻ.

    Còn ông nào từng đọc án về vụ công ty của Năm Cam xử Dung Hà thì trong đấy có một thằng là thằng Hưng phi nhon mặt cũng có vết chém. Vết đấy là ông Hùng Xôi phệt. Hùng Xôi cũng vừa mất rồi. Tính cũng hiền thôi.

    Kể mang tính chất vui và trao đổi hiểu biết thôi nhé.
    --- Gộp bài viết: 10/09/2017 ---
    Mấy năm trước, nhà này va với liên quân của hai anh đại HN và HP. 8 chiến binh đội Cầu Giấy phang tan đàn liên quân ô hợp. Anh đại Hải Phòng bị chém một phát chí tử giữa mặt bằng dao mèo. Gục tại chỗ. Các em hoảng quá bỏ anh chạy lấy người. Anh đại HN cũng phải nhồng thôi. Về alo anh em huy động quân số đông bằng 32tr tiền taxi, mang AK lên quây nhà. Thủ lĩnh kia vẫn cầm lựu đạn bước ra đổi mạng. Kết quả không bên nào nổ.
    --- Gộp bài viết: 10/09/2017 ---
    Bật mí anh em nghe nhé. Ông Hải người phán xử là em chú Hùng trắng ở đội Châu Long.

    [​IMG]

    Ông ở giữa giờ cũng làm việc xã hội thêm thắt. Xăm kín 2 chân trước rồi.

    Kể nghe để biết vậy thôi.
    --- Gộp bài viết: 10/09/2017 ---
    ĐKM sáng ngày ra đã có chuyện hãm lồ n rồi
  9. Chi_Ve0

    Chi_Ve0 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    19/08/2017
    Bài viết:
    314
    Đã được thích:
    539
    Lồn mẹ thằng Vàng ngu! Để tao yên đê, ko thì đừng có trách!
    --- Gộp bài viết: 10/09/2017, Bài cũ từ: 10/09/2017 ---
    Tình là dây oan..

    Haizz....!
    _Duc____No_____Duc__No_________ thích bài này.
  10. Vangngayxua

    Vangngayxua Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    03/08/2017
    Bài viết:
    696
    Đã được thích:
    1.203
    Dây rốn con m ẹ mày
    _Duc____No_____Duc__No_________ thích bài này.

Chia sẻ trang này