1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trò chuyện với hồn xưa ??" phải chăng ta đã Phôi Pha???

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi boysaigon, 14/04/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Trò chuyện với hồn xưa ?" phải chăng ta đã Phôi Pha???

    Có những kỷ niệm tưởng như để thời gian trôi đi sẽ xóa nhòa tất cả. Tôi cũng ngỡ như thế, và âm thầm chờ đợi tháng ngày đi qua như dòng chảy không ngừng, chỉ với một ước mong rồi những kỷ niệm buồn ấy sẽ phôi pha...
    Thế mà không. Tôi muốn níu lấy thời gian để xé tan ra, để chôn đi, chỉ vì nó không làm được điều mà tôi mong đợi: Quên đi! Tôi không những không quên đi, mà cứ nhớ hoài, nhớ đến mệt nhoài, đến nỗi có lúc phải tự gào lên với bản thân mình, và với cả Hồn xưa: Thôi đi! Đừng theo ta nữa!

    Ôm lòng đêm
    nhìn vầng trăng mới về
    nhớ chân giang hồ
    ôi phù du
    từng tuổi xuân đã già
    một ngày kia đến bờ
    đời người như gió qua


    Có khi tôi nghĩ: Hay chỉ có cái chết mới chôn vùi được những điều ám ảnh lòng tôi? Thế thì tiêu cực quá! Cái chết không bao giờ là một giải pháp tốt, trừ phi ta không còn lưu luyến gì với cõi trần cả. Phức tạp quá đời này! Ông, TCS, như khuyên nhủ một cách nhẹ nhàng: ...đời người như gió qua!... Tôi công nhận với ông đấy họ Trịnh ơi! Nên đêm nay tôi nén nỗi đau thể xác của mình, nén lại những cơn ho triền miên, lê bước ra vườn nhà để ôm lấy ánh trăng hạ tuần nhè nhẹ phủ lên tấm thân bệnh tật của tôi. Cõi trần là cõi tạm, ?osinh ký tử quy? phải không ông? Nhiều khi tôi thấy nhẹ nhõm cả lòng vì ngộ ra rằng, đời tôi cũng chẳng qua là một kiếp phù du, những đớn đau thể xác, rạn nứt của tâm hồn hiện tại cũng chỉ là những cái nhất thời. Khi thân thể ta nhẹ như mây, gửi hồn theo gió, lững lờ với sự lãng du mà không vướng víu thân xác phàm tục nặng nề, khi ấy mới là sự vĩnh hằng. Và rồi tôi gặp lại Hồn xưa khi đang nhấm nháp chút nhạt nhẽo của lon beer. Ánh trăng lạnh lùng, thêm chút beer làm con người ta đâm ra ảo tưởng. Và tôi thấy mình đang trò chuyện với Em, Hồn ơi!

    Không còn ai
    đường về ôi quá dài
    những đêm xa người
    chén rượu cay
    một đời tôi uống hoài
    trả lại từng tin vui
    cho nhân gian chờ đợi


    Rượu thì không được uống. Cola thì bác sĩ không cho dùng. Chỉ thấy không nhắc đến beer, thì ta dùng beer vậy. Toàn gas là gas! Nhạt thếch! Kể từ khi tôi thất bại một lần nữa trong chuyện tình cảm của mình, bỗng thấy như định mệnh đã an bài. Tôi thấy mình lạc lõng, bơ vơ giữa cái náo nhiệt, ồn ào của Sài Gòn. Ngay cả trong những cuộc vui, ngồi nhìn bạn bè tôi cười vui mà một phần vui lây, một phần thấy mệt mỏi và chỉ muốn tách hẳn mình ra. Bạn bè nói: Thằng này cũng vẫn cứ cười cợt đấy thôi... mà tụi nó có biết đâu, tiếng cười có khi là tiếng khóc khô không lệ! Phật có nói: Tứ đại giai không, Tự tại vô ưu! Nói thì dễ, mà làm chẳng được. Chắc chỉ Phật mới được thế Phật ơi! Hồn này, em có thấy từ khi ta xa nhau, có vẻ như em là sung sướng nhất. Em đã bỏ lại bao đớn đau thể xác, bao nỗi nhọc nhằn, khắc khoải cho cuộc đời phù du này, để được bay đi khắp nơi, theo gió, theo mây, và cả theo tôi nữa. Thân em nhẹ nhàng, em đến những nơi cho em niềm vui, và em lướt nhẹ qua những nơi mà em chỉ thấy buồn. Hồn ơi, đêm nay em theo ánh trăng về đây, chung với tôi một nỗi buồn này nhé. Tôi muốn nói với em, nói về những lúc:

    Về ngồi trong những ngày
    nhìn từng hôm nắng ngời
    nhìn từng khi mưa bay
    có những ai xa đời quay về lại
    về lại nơi cuối trời
    làm mây trôi

    Thôi về đi
    đường trần đâu có gì
    tóc xanh mấy mùa
    có nhiều khi
    từ vườn khuya bước về
    bàn chân ai rất nhẹ
    tựa hồn những năm xưa .


    Bước chân em vẫn nhẹ như ngày nào, lướt qua tàn cây trong vườn nhà... Nếu có ai khác ngồi đây với tôi, chắc sẽ khiếp đảm lắm. Nhưng tôi lại thấy như mình lại có thêm một tri âm. Khi quanh ta không còn ai, có lẽ kỷ niệm sẽ là cứu cánh. Em đã từng nói với tôi: Những kỷ niệm theo thời gian rồi cũng sẽ trở thành niềm vui.
    Chợt nghe đâu đây có tiếng chuông chùa vang vọng, ngân dài. Và em đâu mất. Hồn lại bỏ ta đi. Thì Hồn đã đi, vì trần gian có gì đâu mà vương vấn... Rồi lại vẳng đến tiếng thì thầm thật nhẹ: Tự tại tất vô ưu!
  2. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Hôm qua nghe chị Gà nhắc cái bài này, về lo tìm ngay và đọc lại mới thấy sao lúc ấy mình bi quan đến thế? Không biết đến bao giờ mới viết lại được thế này?
  3. NguoiNoiBienGioi

    NguoiNoiBienGioi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2004
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
  4. muadongxua

    muadongxua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2005
    Bài viết:
    1.617
    Đã được thích:
    0
    Hình như ta chưa kể với anh về chuyện này, đơn giản vì anh đã kể trước rồi. Chẳng lẽ ta nói ta cũng có một người bạn đã bỏ ta mà đi.
    Anh biết đấy, ta là một trái măng cụt sần sùi và xấu xí, đúng không anh?
    Kể cho anh nghe đây, góp một chút vào "Trò chuyện với hồn xưa...." nhé
    Có lẽ bảo ta nói chính xác năm thì ta thua, chẳng thể nào nhớ nổi. Chỉ biết lúc ấy, ta học lớp 8, một con bé con đúng nghĩa. Chẳng biết gì là mùa đông, chẳng biết gì là lễ Giáng Sinh. Rồi ta quen anh hay nói đúng hơn là ta gặp anh vì anh lớn hơn ta những 9 tuổi. Có dám nói chuyện với anh đâu vì anh là một người quá lớn với ta lúc ấy.
    Vậy mà chẳng hiểu sao anh lại nói chuyện với ta, ngộ nghĩnh thật. Anh dạy ta biết yêu mùa đông, biết thế nào là nhộn nhịp của Giáng Sinh. Anh kể ta nghe về Đức Chúa dù anh không là người theo Đạo. Những câu chuyện của anh cuốn hút ta và cứ thế ta yêu mùa đông lúc nào không biết.
    Anh thích nhạc Trịnh, thích ôm đàn và hát cho ta nghe bài Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng. Đó là bài mà anh thích nhất.
    Còn riêng ta, anh hát tặng bài Như Cánh Vạc Bay
    Nắng có hồng bằng đôi môi em
    Mưa có buồn bằng đôi mắt em
    Tóc em từng sợi nhỏ
    Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh

    Cứ như thế ta lớn lên, không dám thích anh dù ta biết rõ lòng anh, vì với ta, anh giống như một ngôi sao trên trời, còn ta chỉ là một hạt bụi trong vô vàn những hạt bụi.
    Anh đi Mỹ du học, những cú điện thoại làm dấu nối. Không mùa Noél nào mà ta không nhận được một món quà bé nhỏ từ anh. Ta miệt mài kể anh nghe về những rung cảm đầu đời của một con bé con mới lớn. Nhưng cuối cùng, bao giờ ta cũng kết luận với anh rằng:" Em xí quá nên hắn không thích em, anh ạ". Anh phì cười.
    Lâu dần, cả gia đình anh cùng sang Mỹ. Đêm Giáng Sinh năm đó, lúc ta là cô sinh viên năm 3, ta chờ đón điện thoại của anh. Nhưng.......không thấy.
    Sáng hôm sau, ta hay tin anh mất trong một tai nạn xe. Sáng 25, sáng của ngày lễ Noél. Bây giờ, anh cũng là một cơn gió, lang thang đâu đó bên cạnh ta, phải không anh?
    Sau đó, muadongxua đã quen một chàng trai vào lễ Giáng Sinh và cũng kết thúc vào ngày lễ Giáng Sinh năm tiếp theo. Có lẽ anh không muốn muadongxua có bạn khác đúng không anh? Hay là vào đúng ngày Giáng Sinh hằng năm sau khi mất, anh ở cạnh muadongxua và không muốn muadongxua quen ai khác ngoài anh?
    Ta vẫn yêu mùa đông, sẽ mãi yêu mùa đông. Và cứ thế anh nhé, nếu thích anh cứ ở cạnh muadongxua. Đừng đi đâu cả, đừng lang thang đâu cả.
    Nắng có còn hờn ghen môi em
    Mưa có còn buồn trong mắt trong
    Từ lúc đưa em về
    Là biết xa nghìn trùng

  5. conmualanh

    conmualanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2004
    Bài viết:
    148
    Đã được thích:
    0
    Có những kỷ niệm tưởng như để thời gian trôi đi sẽ xóa nhòa tất cả. Tôi cũng ngỡ như thế, và âm thầm chờ đợi tháng ngày đi qua như dòng chảy không ngừng, chỉ với một ước mong rồi những kỷ niệm buồn ấy sẽ phôi pha...
    Thế mà không. Tôi muốn níu lấy thời gian để xé tan ra, để chôn đi, chỉ vì nó không làm được điều mà tôi mong đợi: Quên đi! Tôi không những không quên đi, mà cứ nhớ hoài, nhớ đến mệt nhoài, đến nỗi có lúc phải tự gào lên với bản thân mình, và với cả Hồn xưa: Thôi đi! Đừng theo ta nữa!
    Ôm lòng đêm
    nhìn vầng trăng mới về
    nhớ chân giang hồ
    ôi phù du
    từng tuổi xuân đã già
    một ngày kia đến bờ
    đời người như gió qua
    Có khi tôi nghĩ: Hay chỉ có cái chết mới chôn vùi được những điều ám ảnh lòng tôi? Thế thì tiêu cực quá! Cái chết không bao giờ là một giải pháp tốt, trừ phi ta không còn lưu luyến gì với cõi trần cả. Phức tạp quá đời này! Ông, TCS, như khuyên nhủ một cách nhẹ nhàng: ...đời người như gió qua!... Tôi công nhận với ông đấy họ Trịnh ơi! Nên đêm nay tôi nén nỗi đau thể xác của mình, nén lại những cơn ho triền miên, lê bước ra vườn nhà để ôm lấy ánh trăng hạ tuần nhè nhẹ phủ lên tấm thân bệnh tật của tôi. Cõi trần là cõi tạm, ?osinh ký tử quy? phải không ông? Nhiều khi tôi thấy nhẹ nhõm cả lòng vì ngộ ra rằng, đời tôi cũng chẳng qua là một kiếp phù du, những đớn đau thể xác, rạn nứt của tâm hồn hiện tại cũng chỉ là những cái nhất thời. Khi thân thể ta nhẹ như mây, gửi hồn theo gió, lững lờ với sự lãng du mà không vướng víu thân xác phàm tục nặng nề, khi ấy mới là sự vĩnh hằng. Và rồi tôi gặp lại Hồn xưa khi đang nhấm nháp chút nhạt nhẽo của lon beer. Ánh trăng lạnh lùng, thêm chút beer làm con người ta đâm ra ảo tưởng. Và tôi thấy mình đang trò chuyện với Em, Hồn ơi!
    Không còn ai
    đường về ôi quá dài
    những đêm xa người
    chén rượu cay
    một đời tôi uống hoài
    trả lại từng tin vui
    cho nhân gian chờ đợi
    Rượu thì không được uống. Cola thì bác sĩ không cho dùng. Chỉ thấy không nhắc đến beer, thì ta dùng beer vậy. Toàn gas là gas! Nhạt thếch! Kể từ khi tôi thất bại một lần nữa trong chuyện tình cảm của mình, bỗng thấy như định mệnh đã an bài. Tôi thấy mình lạc lõng, bơ vơ giữa cái náo nhiệt, ồn ào của Sài Gòn. Ngay cả trong những cuộc vui, ngồi nhìn bạn bè tôi cười vui mà một phần vui lây, một phần thấy mệt mỏi và chỉ muốn tách hẳn mình ra. Bạn bè nói: Thằng này cũng vẫn cứ cười cợt đấy thôi... mà tụi nó có biết đâu, tiếng cười có khi là tiếng khóc khô không lệ! Phật có nói: Tứ đại giai không, Tự tại vô ưu! Nói thì dễ, mà làm chẳng được. Chắc chỉ Phật mới được thế Phật ơi! Hồn này, em có thấy từ khi ta xa nhau, có vẻ như em là sung sướng nhất. Em đã bỏ lại bao đớn đau thể xác, bao nỗi nhọc nhằn, khắc khoải cho cuộc đời phù du này, để được bay đi khắp nơi, theo gió, theo mây, và cả theo tôi nữa. Thân em nhẹ nhàng, em đến những nơi cho em niềm vui, và em lướt nhẹ qua những nơi mà em chỉ thấy buồn. Hồn ơi, đêm nay em theo ánh trăng về đây, chung với tôi một nỗi buồn này nhé. Tôi muốn nói với em, nói về những lúc:
    Về ngồi trong những ngày
    nhìn từng hôm nắng ngời
    nhìn từng khi mưa bay
    có những ai xa đời quay về lại
    về lại nơi cuối trời
    làm mây trôi
    Thôi về đi
    đường trần đâu có gì
    tóc xanh mấy mùa
    có nhiều khi
    từ vườn khuya bước về
    bàn chân ai rất nhẹ
    tựa hồn những năm xưa .
    Bước chân em vẫn nhẹ như ngày nào, lướt qua tàn cây trong vườn nhà... Nếu có ai khác ngồi đây với tôi, chắc sẽ khiếp đảm lắm. Nhưng tôi lại thấy như mình lại có thêm một tri âm. Khi quanh ta không còn ai, có lẽ kỷ niệm sẽ là cứu cánh. Em đã từng nói với tôi: Những kỷ niệm theo thời gian rồi cũng sẽ trở thành niềm vui.
    Chợt nghe đâu đây có tiếng chuông chùa vang vọng, ngân dài. Và em đâu mất. Hồn lại bỏ ta đi. Thì Hồn đã đi, vì trần gian có gì đâu mà vương vấn... Rồi lại vẳng đến tiếng thì thầm thật nhẹ: Tự tại tất vô ưu!

    cám ơn ai đó đã nói hộ tôi nhiều điều, tôi chỉ biết im lặng khi nghe bài này, vì nó có 1 phần của tôi, của cuộc sống phù du tôi đang sống, và đôi khi muốn tìm về cái chết, bởi với tôi và những người hiểu thấu tôi, nó là sự giải thoát.
    Cái chết chỉ là sự giải thoát, với những tâm hồn như tôi.
    Tôi muốn khóc.
  6. lunacry

    lunacry Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2005
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    "Cuộc đời dài lắm", cuộc đời dẫu dài nhưng không phải là vô hạn. Sẽ đến lúc, "cát bụi lại trở về với cát bụi". Nhưng tự tìm đến cái chết ư? sao lại có người nghĩ quẩn đến như vậy. Sống không có nghĩa chỉ là tồn tại, mà là sống một cách thực sự, sống để có thể làm được một cái gì đó, cho bản thân và cho những người thân của mình. Chết là hết, chết là từ bỏ tất cả. Hãy để cái chết tự nó phải tìm đến ta còn ta, ta còn nhiều việc để làm lắm. Cho hôm nay, cho ngày mai và cho mãi mãi.
    Thời gian cứ mãi dần trôi, mọi vật đều thay đổi, tôi hôm qua, tôi hôm nay và tôi của ngày mai, vẫn là tôi nhưng lại không còn là tôi. Kỉ niệm mãi chỉ là kỉ niệm. Cuộc sống ngoài kia vẫn luôn ồn ào hối hả, tôi chỉ là một phần của nó mà thôi. Hãy tạm khép lại những quá khứ không vui để vươn tới những niềm vui đang chờ ta phía trước.
    Đắng sau sự thành đạt của người đàn ông là bóng hình người phụ nữ. Và phía sau sự thành công của người phụ nữ là Gia đình.
    "Thành công không còn là thành công nếu ta không có ai để chia sẻ"
  7. muadongxua

    muadongxua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2005
    Bài viết:
    1.617
    Đã được thích:
    0
    Ta ngồi hát bài Như Cánh Vạc Bay, bỗng dưng ngay lúc đó, nhớ anh đến kỳ lạ. Nếu còn anh thì đã không có nick muadongxua.
    Có lẽ sẽ dở tệ nếu ta chảy nước mắt khi hát bài hát ấy. Ta vẫn thấy đau lòng mỗi khi tự mình hát lại bài Như Cánh Vạc Bay. Ta cảm thấy anh về trong gió, nhìn ta và mỉm cười. Ngày xưa, toàn anh hát, chẳng bao giờ ta cất giọng hát bài này . Lúc đấy, anh mê nhạc Trịnh, còn ta thì thích Lam Trường. Vì ta biết nhạc Trịnh rất khó hát hay. Thế thì thà ta rống lên những bài đại loại như : "Mưa Phi Trường......." hay gì gì ấy thì có lẽ dễ cho ta hơn.
    Thôi, anh nhé! Hãy để cho muadongxua đặt anh ở một góc của trái tim mình. Và anh hãy ở yên đấy. Thỉnh thoảng, muadongxua sẽ nghe nhạc Trịnh hộ anh, sẽ khẽ ngân nga hộ anh bài hát Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng.
  8. conmualanh

    conmualanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2004
    Bài viết:
    148
    Đã được thích:
    0
    cám ơn,
    tôi chưa bao giờ coi thường cái chết, hãy để tự nó tìm đến với mình, nhưng cuộc sống thì phức tạp mà hạnh phúc thì giản đơn đến nỗi đôi khi tôi chẳng nhận ra là mình đang có nó trong tay, vâng, tôi biết mình yếu đuối, và bất lực với chính mình vì sự yếu đuối đó.....
    Chỉ là những giây phút tinh thần xuống dốc thôi.
    Tôi phải đứng dậy, dẫu đơn độc.....
    Muốn viết thật nhiều cho vơi bớt, mà lòng chẳng thanh thản để viết được điều gì........
  9. Blue_melody

    Blue_melody Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/03/2005
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    Sự yếu đuối là một phần tất yếu trong tất cả chúng ta, có chăng là sự yếu đuối đó được che dấu ở mức độ nào mà thôi. Người giỏi che dấu thì được coi là người mạnh mẽ, thực tế có phải vậy hay không thì tôi cũng không tài nào biết được.
    Hạnh phúc chỉ là một khái niệm mở, không có bất kì một tiêu chuẩn nào. Với người này, hạnh phúc có thể được đánh giá bằng tiền bạc, với người khác là sức khoẻ... Với tôi, hạnh phúc đơn giản chỉ là có một công việc để làm, có một người để chia sẻ, có một mái ấm để trở về và biết chắc rằng tôi còn có một tương lai phía trước.
    Không ai thực sự cô đơn trên cõi đời này, trừ khi bản thân người đó cố làm như vậy. Khi bạn dùng từ "phải đứng dậy" thì "đứng dậy" lúc đó đã trở thành trách nhiệm, mà đã là trách nhiệm thì bạn sẽ cảm thấy nặng nề hơn, đâu nhất thiết phải làm như vậy?!
    "Tôi là ai, là ai mà yêu quá đời này"
  10. ngay_nang_len

    ngay_nang_len Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2005
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0
    Trò chuyện với Hồn xưa - phải chăng ta đã phôi pha đừng chạy ra ngoài ngồi mỗi khi nghe bài Phôi Pha nhé. Đừng như thế nữa.

Chia sẻ trang này