1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trung đoàn 66 Hai Râu

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi maseo, 04/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ov10

    ov10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    6.093
    Đã được thích:
    6
    Vụ này tào lao quá.
    Một cục đá nặng 5Kg tương đương 0,003m3.
    Vậy một m3 cần hơn 333 cục. Tương đương một tiểu đoàn.
    Để đắp được một cái đập có ít cũng phải cần vài ngàn m3 đất đá cõ lẽ phải huy động toàn bộ cả quân miền Bắc mới đủ.
    Nói về chiến dịch Lam Sơn: Mỹ và MNVN xác định đường HCM còn thì không thể kết thúc chiến tranh ở MNVN. Vì vậy mục tiêu của chiến dịch này là bằng mọi cách phải cắt đứt được trục giao thông huyết mạch chi viện cho chiến trường của MBVN. Diễn tiến và kết quả không cần nhắc lại. Nhưng có một điều chúng ta cần nhớ: Số người hy sinh trên con đường huyền thoại này lớn hơn tất cả số hi sinh ở tất cả các chiến trường khác cộng lại.
  2. muvlc

    muvlc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/09/2005
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    2
    Đâu có bác, những người hi sinh trên đường HCM được an táng ngay tại các nghĩa trang khu vực này, trong đó lớn nhất là Nghĩa trang Trường Sơn và Nghĩa trang đường 9. Căn cứ theo số mộ liệt sỹ ở đây thì số người hi sinh trên đường HCM vào khoảng vài vạn người thôi, làm sao mà lớn hơn tất cả các chiến trường khác cộng lại được!
  3. ov10

    ov10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/02/2006
    Bài viết:
    6.093
    Đã được thích:
    6
    Đấy mới chỉ là đoạn đầu của đường TS. Có thể nói những người đó là hy sinh khi chưa tới chiến trường.
    Càng vào trong chết càng nhiều, bạn có thể hỏi các cựu binh TS sẽ rõ. Số người hy sinh khi chưa bắn được phát nào không ít đâu.
  4. nuibaden

    nuibaden Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2005
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    Các bác cao thủ giải thích giúp em: hai sư đoàn dù và TQLC bị thiệt hại nặng trong chiến dịch Lam Sơn 719, làm cách nào lại phục hồi nhanh đến thế để đến năm 1972 vẫn là lực lượng chủ yếu đánh nhau với quân giải phóng ở Quảng Trị?
  5. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Sau khi chiếm Đức Lập, 66 Hai Râu/F10 tham chiến trong trận chống phản kích tái chiếm Buôn Ma và truy kích địch trên tuyến đường 7B trước khi tấn công phòng tuyến đèo Phụng Hoàng. Các trận này đều thành công mỹ mãn, VNCH cũng công nhận như vậy, tuy nhiên đọc tài liệu từ phía bên kia thì thấy các "chiến công" này ko hiểu là của ai làm nên nữa, post lên để tự các bác kết luận vậy:
    Trận đánh Ban-mê-thuột mở màn vào khoảng hai giờ sáng ngày 10.3 và đến 17 giờ 30 chiều cùng ngày, Văn Tiến Dũng đã có thể đánh điện về Hà Nội báo tin chiến thắng. Với ba sư đoàn, Dũng đã dự kiến cần phải mất ít nhứt một tuần lễ mới dứt điểm nỗi Ban-mê-thuột. Các cuộc giao tranh vẫn tiếp tục ở những khu ngoại sang đến hai ngày sau, đặc biệt tại phi trường phiá tây thành phố, nơi Trung đoàn 53BB chống trả ác liệt. Một vài đơn vị QLVNCH lẻ loi còn chống cự đến tận ngày 18. Ngày 12, Tướng Phú báo tin về Sài-Gòn: Ban-mê-thuột đã thất thủ.
    Trong một khoảng thời gian giữa ngày 11 hoặc 12 đã xảy ra một sự "ô nhục" cho QLVNCH. Trước khi cuộc tấn công của quân CS, Liên đoàn 23BÐQ đóng ở Buôn Hồ, khoảng ba chục cây số bắc Ban-mê-thuột. Khi các lực lượng Cộng quân bắt đầu tràn được vào trung tâm Ban-mê-thuột, LÐ 23 được lịnh tiến về giải toả thành phố. Sau khi đánh tan các nút chận của quân CS, LÐ 23 tiến được vào các khu vực ngoại ô của Ban-mê-thuột và đang dồn các lực lượng địch quân trước mặt trở vào trung tâm thành phố. Ðúng ngay giữa thời cơ ấy, Chuẩn tướng Lê Trung Tường, Tư lịnh Sư đoàn 23BB, chỉ huy cuộc phản công từ một trực thăng bay trên cao, ra lịnh cho LÐ 23BÐQ ngừng tấn công và rút lui trở ra để lập một khu an toàn cho trực thăng đáp xuống di tản vợ con ông đang trú ẩn trong một căn cứ huấn luyện ở phiá đông-nam ngoài thành phố. Khi cuộc di tản gia đình ông tướng xong xuôi, LÐ 23BÐQ quay trở lại tiếp tục cuộc tấn công, để chỉ gặp các ngõ vào đã bị những lực lượng địch quân to lớn khoá chặt. Cơ hội duy nhứt để chiếm lại trung tâm thành phố trước khi quân CSBV củng cố được vị trí đã bị Tướng Tường hy sinh.
    Ngày 12, tổng thống thiệu ra lịnh cho tướng phú tái chiếm Ban-mê-thuột. Ông Thiệu còn yêu cầu Ðại tá Lê Vĩnh Hòa, Giám đốc Ðài Truyền Hình Sài-Gòn gởi một toán chuyên viên quay phim để thu hình tại chỗ cuộc tái chiếm Ban-mê-thuột. (Olivier Todd: ibidem, trang 148). Nhưng cả ông Thiệu lẫn Tướng Phú đều có kế hoạch riêng.
    Ðể giúp Tướng Phú lấy lại Ban-mê-thuột, Bộ TTM cho bốc đơn vị trừ bị cuối cùng, Liên đoàn 7BÐQ, đến Kontum để thay thế cho Trung đoàn 44 và Trung đoàn 45 thuộc Sư đoàn 23BB. Hai đơn vị sau cùng nầy được trực thăng vận đến Phước An, từ đó sẽ tấn công theo hướng tây để chiếm lại Ban-mê-thuột và phi trường (vẫn còn trong tay Trung đoàn 53 cố thủ). Chuẩn tướng Tường, ông tướng đã sử dụng các BÐQ để di tản vợ con, lãnh trách nhiệm điều động cuộc phản công.
    Lực lượng phản công của Tướng Tường được trực thăng vận xuống Phước An ngày 15 và lập tức rơi vào hỗn loạn. Ban-mê-thuột là hậu cứ của hai Trung đoàn 44 và 45. Tất cả gia đình vợ con các binh sĩ đều tập trung ở đó. Khi vừa đặt chân xuống Phước An, thay vì lập đội hình để chiến đấu, phần lớn các binh sĩ tự động phá hàng ngũ và chạy đi tìm vợ con mình, theo gương ông tướng của họ. Khi đã gặp được vợ con, các binh sĩ lột bỏ quân phục và vất hết võ khí và lên đường cùng với gia đình của họ tìm về Nha Trang. Và như thế, cuộc phản công tái chiếm Ban-mê-thuột sụp đổ một cách thảm hại ngay cả trước khi bắt đầu. Tướng Tường, ông tướng đã làm ung thối cuộc phản công của LÐ 23BÐQ, lại một lần nữa ghi thêm thành tích làm ô nhục QLVNCH của ông ta. Một tràng đạn của Cộng quân quét trúng trực thăng của Tướng Tường. Một mảnh kim khí làm ông tướng bị trầy nhẹ nơi mặt. Thay vì chỉ cần dán lên đó một miếng băng cứu cấp cá nhân và tiếp tục nhiệm vụ chỉ huy, Tướng Tường tự mình báo cáo bị thương về cho Tướng Phú ở Pleiku và ra lịnh cho trực thăng bay thẳng về một bịnh viện an toàn ở Nha Trang.
    Ngày 14, ông Thiệu ra lịnh cho Tướng Phú gặp mình ở Cam Ranh và hỏi Tưóng Phú có thể nào lấy lại Ban-mê-thuột được không. Tướng Phú nói cần có lực lượng. Ông Thiệu nói chẳng có lực lượng nào cả. Sau đó ông Thiệu nói với Tướng Phú về chiến lược mới "đầu teo đít to" của mình và ra lịnh cho Tướng Phú: 1. rút các đơn vị chủ lực mà thôi ra khỏi Kontum và Pleiku và di chuyển tất cả về vùng bờ biển để phối trí lại một lực lượng tái chiếm Ban-mê-thuột; 2. bỏ lại các lực lượng địa phương quân và dân sự trong vùng Kontum và Pleiku; 3. giữ kín và thi hành kế hoạch càng sớm càng tốt; 4. sử dụng tỉnh lộ 7B bị bỏ hoang [nhằm tạo thế bất ngờ] để rút lui.
    Nếu ông Thiệu muốn gây ra một thảm họa, có lẽ không có gì khác tốt hơn bốn lịnh trên. Nhưng việc Tướng Phú thi hành quyết định của ông Thiệu và cách xử lý của của ông còn tệ hại hơn nhiều.
    Như đã xảy ra, cuộc rút lui khỏi Cao Nguyên là một sự tan vỡ ngay từ lúc bắt đầu. Tướng Phú và gần hết những sĩ quan cao cấp của Quân Ðoàn II bỏ mặc các toán quân và bay về Nha Trang ngay cả trước khi cuộc hành quân triệt thoái khởi sự. Chỉ có Chuẩn tướng Phạm Văn Tất, chỉ huy các lực lượng BÐQ vừa mới được ông Thiệu vinh thăng từ cấp đại tá qua sự nài nĩ cửa Tướng Phú tại Cam Ranh hai ngày trước đó, được Tướng Phú trao trách nhiệm ở lại điều động cuộc lui quân. Người ta bỗng nhiên mới hiểu ra được tại sao Tướng Phú đã hết lời xin thăng cấp tướng cho Ðại tá Tất. Lãnh đạo và kỷ luật mau chóng biến mất. Quân Ðoàn II như rắn không đầu: mỗi đơn vị, mỗi cá nhân tự lo lấy thân mình. Khi biết được bị bỏ rơi lại, các đơn vị địa phương - phần lớn người Thượng - nổi loạn. Sự tổn thất vượt quá mọi sự đo lường. Trong số 60.000 quân khởi hành về Tuy Hòa, chỉ có 20.000 đến được đích và hầu như không còn sức chiến đấu. Trong số 7.000 BÐQ, chỉ còn 700 sống sót. Sau trận đánh Ban-mê-thuột và cuộc rút lui khỏi Cao Nguyên, Quân Ðoàn II thực sự không còn hiện hữu như là một lực lượng chiến đấu nữa.
    Tổng thống Thiệu trút tất cả trách nhiệm lên Tướng Phú. Ông Thiệu xác nhận không có ra lịnh di tản cho Tướng Phú. Sau đó ông Thiệu lại nói rằng đáng lẽ ra vị tư lịnh Quân Ðoàn II phải chuẩn bị cuộc rút lui chu đáo hơn. Bộ Tổng Tham Mưu làm một bản phân tích hợp lý hơn: Tướng Phú chỉ có bốn mươi tám tiếng đồng hồ để chỉnh đốn hàng ngũ của ông.
    Tướng Phú thiết lập tổng hành dinh mới tại Nha Trang, trong khu vực tòa tỉnh trưởng Khánh Hòa. Sáng sớm ngày 1.4, không thông báo Tướng Phú, vị tỉnh trưởng ra lịnh cho nhân viên đóng cửa tất cả các phòng sở của họ. Lúc đầu, Tướng Phú không nhận thấy sự ra đi của các công chức và dân chính. Ðến khoảng giữa trưa, Tướng Phú bất thần chạy khắp các tầng lầu do những sĩ quan của ông chiếm ngụ và hô lớn: "Chuồn ngay!" Hốt hoảng, ông cho gọi viên phi công trực thăng cá nhân và nói: "Chúng ta đi thôi!" Và ông bay đi luôn. Thành phố Nha Trang lúc đó hãy còn im lìm trong giấc ngủ trưa. Nổi giận, ông Thiệu ra lịnh bắt giam Tướng Phú tại gia. Tướng Phú uống thuốc tự tử tại nhà riêng ở đường Gia Long (ông mắc chứng lao phổi kinh niên) và từ trần tại bịnh viện Ðồn Ðất chiều ngày 30.4.1975.
    Chào thân ái và quyết thắng!
  6. kyto

    kyto Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/08/2005
    Bài viết:
    344
    Đã được thích:
    0
    Xe tăng lính Sài Gòn bị bắt tại mặt trận Hạ Lào 1971
    [​IMG]
    u?c chiangshan s?a vo 17:09 ngy 23/06/2006
  7. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Tiếp loạt bài về 66Hai Râu, lần này Maseo xin đưa ra 1 tài liệu Mẽo, do hơi mất thì giờ dịch thuật nên đưa lên hơi chậm chút, mong anh em thông cảm. Và bây giờ ... xin được bắt đầu
    Trận chiến trên đồi 947
    Lt. John F. Bauer
    Bản báo cáo này là những đánh giá về những gì được thực hiện bởi đại đội D (Delta), tiểu đoàn 3, trung đoàn bộ binh số 8 từ ngày 2 đến 6 tháng 3 năm 1969 trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Nó là 1 văn bản đưa ra câu trả lời cho những câu hỏi của những người sống sót và là di sản dành cho gia đình và bạn bè của những người đã được gửi về từ đồi 947. Phần lớn thông tin trong bản báo cáo này được ghi lại trong cuộc họp của 3 người đã tham gia trận đánh này: đại đội trưởng Mike Daugherty, sỹ quan tiền sát pháo Hank Castillon và trung đội trưởng trung đội 4 John Bauer (tác giả).
    Các quân nhân đã tham gia trận đánh này có thể sử dụng báo cáo này như 1 băng chứng để góp phân vào sự thăng tiến của họ.
    Mở đầu
    Đó là vào đầu tháng 3/1969. Một trong các đại đội của tiểu đoàn, Alpha, vừa mới bị xé nát một cách ghê gớm (badly clawed) bởi 1 đơn vị Bắc Việt (NVA) và phải dừng lại cố thủ để sống sót. Trong khi phần còn lại của đại đội Alpha đang bị vây cố di chuyển tới vị trí trực thăng có thể hạ cánh tiếp cứu, đại đội Delta được lệnh chiếm 1 điểm cao, đào công sự chiếm giữ nó, cử 1 bộ phận đi đón đại đội Alpha và chờ họ quay lại.
    Đối phương
    Một đơn vị chiến đấu được cả tướng chỉ huy NVA Võ Nguyên Giáp và Chủ tịch Bắc Việt Hồ Chí Minh ưa thích là đơn vị NVA số 66, được biết đến nhiều hơn với cái tên ?oTrung đoàn Hổ? (Tiger Regiment). Một bộ phận trong số các binh sỹ của đơn vị này thuộc sắc tộc thiểu số Nùng, 1 sắc tộc vốn sống tại Trung Quốc và di cư vào Việt Nam vài trăm năm trước. Người Nùng to lớn hơn và mạnh mẽ hơn các sắc dân khác và nổi tiếng là những chiến binh thiện chiến.
    Đơn vị NVA số 66 hoạt động tại cao nguyên miền trung Việt Nam. Vào năm 1969, nguồn tin tình báo Mỹ cho biết đơn vị này đang uy hiếp Kontum và có vẻ như đang chuẩn bị 1 cuộc tấn công giống như cuộc tấn công Tết Mậu Thân 1968. Một trung đoàn NVA bao gồm 2 - 3 tiểu đoàn với quân số khoảng 1.500 người.
    Nhiệm vụ của trận đánh
    Nhiệm vụ tiêu diệt đơn vị 66 rơi vào sư đoàn II, trung đoàn 1 lãnh nhiệm vụ chủ yếu. Một trong các đơn vị phối thuộc là tiểu đoàn 3 của trung đoàn 4 gồm 4 đại đội, Alpha, Bravo, Charlie và Delta. Họ là đơn vị đầu tiên đến khu chiến với nhiệm vụ trinh sát cơ bản: xác định vị trí đối phương. Khu vực dàn quân chiến đấu đã được trực thăng từ căn cứ Polei Kleng, vài mile về phía tây Kontum, dọn trước. Vị trí này đại thể thuộc miền trung Nam Việt Nam, gần ngã ba biên giới với Cambodia, Lào và rất gần tuyến đường tiếp vận của đối phương được biết đến với cái tên Đường mòn Hồ Chí Minh.
    Ngay khi các trực thăng đến nơi, các đại đội được bốc tới vị trí định sẵn cho họ trong một khu vực rừng rú dày đặc trên cao nguyên, hang ổ của đối phương. Đó là vào ngày 2/3/1969. Nhiệm vụ này sau đó mới được biết tới với cái tên ?oOperation Wayne Grey?.
    (còn tiếp)
  8. masktuxedo

    masktuxedo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    1.625
    Đã được thích:
    1
    Ủa, như vậy là sự tự sát của tướng Phú không giống như những sự tự sát khác như tướng Nam phải không? Trước giờ tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao ông Phú này lại tự sát. Vốn ông ta đã kinh qua thua trận tại Điện Biên, lại không có thành tích nào nổi bật về lòng dũng cảm cả. Thế mà người ta hay xếp cái chết của ông ta ngang hàng với cái chết của tướng Nam. Các bác nghĩ sao ạ?
  9. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    (tiếp)
    Các đại đội A (Alpha), B (Bravo), và D (Delta) đều đụng độ với đối phương trong ngày 3/3 nhưng Alpha đã liều lĩnh đâm đầu vào bộ chỉ huy trung đoàn 66 quá sớm. NVA phản ứng tức thì và, giống như đàn kiến chống lại những con côn trùng ngu ngốc lọt vào tổ, bao vây đại đội này, tấn công dữ dội và buộc họ cuống cuồng rút lui (hasty withdraw). Mặc dù họ chiến đấu dũng cảm nhưng 1 đại đội nhỏ ko thể chống lại nổi 1 đơn vị lớn hơn. Khoảng hơn 40 người trong số họ (thiệt hại toàn đại đội khoảng 100 người) đã chết tại khu chiến vào ngày tiếp theo trong vòng vây.
    Sự thất bại của Alpha quá bất ngờ làm các đơn vị khác ko thể triển khai quân cứu viện kịp. Đại đội Bravo đã cố xông lên bằng trực thăng để tìm kiếm nhưng khu vực hạ cánh (landing zone) cũng bị tấn công nhiều lần, trong khi đó Delta, di chuyển bằng đường bộ, lại ở quá xa. Ngay khi cuộc tấn công cuồng nộ vào Alpha bắt đầu, chỉ huy đại đội Delta, Mike Daugherty, và sĩ quan tiền sát pháo Hank Castillon đã chuyển tần số radio để theo dõi liên lạc giữa Alpha và bộ chỉ huy hành quân và biết rằng Alpha đang gặp phải nhiều nguy hiểm. Họ nghe thấy tiếng cây gẫy, súng nổ và nhiều tiếng thét sợ hãi giống như là Alpha đang bỏ chạy và đại đội trưởng đã bị giết. Do Alpha đã rơi vào tình trạng hỗn loạn, bỏ lại những người chết và bị thương để thoát thân nên Delta được lệnh bỏ nhiệm vụ trinh sát để chuyển sang truy tìm vị trí của Alpha và những người sống sót.
    Nhiệm vụ của đại đội Delta
    Với nhiệm vụ mới là tìm kiếm các binh sĩ của đại đội Alpha, chết hoặc còn sống, và đưa họ thật nhanh khỏi khu chiến, Delta được sắp đặt cho 1 cuộc hành quân đặc biệt vào đêm ngày 3/3. Nó được xem là phương cách cuối cùng để đưa đại đội này lợi dụng đêm tối vượt qua kẻ địch hung dữ trong rừng rậm. Trong trường hợp này, họ phải đến được điểm đã được đánh dấu trên bản đồ nằm trong 1 hẻm núi với các đường mòn ngoằn ngoèo xung quanh. Đây là 1 vị trí ko điển hình nhưng thuận lợi để được tìm thấy và tiếp cứu trong trường hợp cần thiết. Mặc dù lúc đó họ nguyền rủa vì phải leo lên những con dốc cao dựng đứng, sáng hôm sau họ đã đến được vị trí đánh dấu, Đồi 947.
    (còn tiếp)
  10. masktuxedo

    masktuxedo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    1.625
    Đã được thích:
    1
    Các bác cho hỏi một đại đôi Mỹ thì có bao nhiêu mạng nhỉ? Đại đội Việt thì hình như là 100 phải không (Đại đội = 3 x trung đội = 3 x 3 x tiểu đội = 11 x 3 x 3 = 99). Bởi vì tôi đọc thấy thiệt hại của đại đội Alpha là 100 cho nên muốn biết toàn đại đội này có bao nhiêu mạng.
    Cám ơn.

Chia sẻ trang này