1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trưởng thành...!!!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi baby_bluehp, 30/01/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. aphrodito

    aphrodito Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2006
    Bài viết:
    401
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn nhé !
  2. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11


     
     
    Beautiful Sunday ( Daniel Boone )Sunday morning, up with the larkI think I''ll take a walk in the parkHey, hey, hey, it''s a beautiful dayI''ve got someone waiting for meAnd when I see her I know that she''ll sayHey, hey, hey, what a beautiful dayHi, hi, hi, beautiful SundayThis is my, my, my, beautiful dayWhen you said, said, said, said that you loved meOh my, my, my, it''s a beautiful dayBirds are singing, you by my sideLets take a car and go for a rideHey, hey, hey, it''s a beautiful dayWe''ll drive on and follow the sunMaking Sunday go on and onHey, hey, hey, it''s a beautiful dayHi, hi, hi, beautiful SundayThis is my, my, my, beautiful dayWhen you said, said, said, said that you loved meOh my, my, my, it''s a beautiful dayHi, hi, hi, beautiful SundayThis is my, my, my, beautiful dayWhen you said, said, said, said that you loved meOh my, my, my, it''s a beautiful dayHi, hi, hi, beautiful SundayThis is my, my, my, beautiful dayWhen you said, said, said, said that you loved meOh my, my, my, it''s a beautiful day...
     
     
    ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    Một ngày chủ nhật đẹp trời, nắng vàng trải dài trên nền tuyết trắng còn đọng lại sau mùa đông; trời xanh và cao quá; không một gợn mây, không một màu vẩn đục. Những cánh chim liệng bay san sát những nóc nhà, mình chẳng biết là loài  chim gì, ko phải én, không phải quạ, cũng chẳng phải hải âu, chỉ chợt bay ngang vùng trời trước mặt mình. Hai hôm nay nhiệt độ ấm dần, có nhiều nắng hơn, không khí trong lành hơn, người người bắt đầu cởi bỏ dần lớp áo khoác bông dày dặn, thay bởi những cái sơ mi mỏng, quần jean ngắn, với những đôi giầy đế bệt rộng miệng kiểu giày búp bê...Nhìn ai cũng rạng rỡ sắc trẻ và niềm vui đón chào dịp nghỉ hè đang tới. Trời hôm nay nếu dành để đi cắm trại  ngòai biển hoặc hái quả trong rừng thì thú vị lắm, nhưng tiếc là cần phải dành thời gian cho những việc khác nữa...The Beautiful Sunday!
  3. timaikhongthay

    timaikhongthay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/02/2006
    Bài viết:
    381
    Đã được thích:
    0
    Lại hết chủ nhật rồi, mai là thứ 2, với chú thì thứ nào cũng như nhau cả gấu ạ, 1 tuần nó cứ quay vòng vòng lại vòng vòng [​IMG], chú mong là mỗi thứ 2 với cháu lại hay hơn, mới hơn, tốt hơn thứ 2 trước. Muốn post 1 bài nhạc lên cho nó vui vui mà cái web này nó cũng có vẻ không muốn chiều chú [​IMG]. Một tuần làm việc học tập mới,nhưng đừng có cố làm quá, làm quá là giống như anh chàng chăm đi học dưới đây nà. [​IMG]
    Có biết là ai không????Mấy anh chàng tán gẫu với nhau. Một người hỏi: - Các cậu có biết Gutenberg là ai không ? - Không - những người khác đáp. - Nếu chịu khó đi học buổi tối như tớ, các cậu sẽ biết Gutenberg là người đã sáng chế ra máy in. Còn Parmentier, các cậu có biết là ai không ? - Không - những người khác đáp. - Nếu đi học buổi tối, các cậu sẽ biết Parmentier là người đã tìm ra khoai tây. Không chịu đi học buổi tối, các cậu sẽ ngu dốt suốt đời. Nghe vậy, một người bực tức nói: - Được rồi, chúng tớ không biết Gutenberg và Parmentier. Nhưng cậu, cậu có biết Totoche là ai không ? - Không. - Thế này nhé, Totoche là thằng cha vẫn đến với vợ cậu trong lúc cậu đi học buổi tối? Nếu cậu không đi học như chúng tôi, cậu sẽ biết hắn là ai !!!
    Được timaikhongthay sửa chữa / chuyển vào 21:58 ngày 16/04/2006
  4. aphrodito

    aphrodito Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2006
    Bài viết:
    401
    Đã được thích:
    0
    Đọc câu chuyện này làm tôi nhớ đến lời nói của một người :
    " Em hãy mở rộng lòng mình ra, đón nhận tình cảm của người khác dành cho mình, hãy cho người ta có cơ hội chăm sóc và quan tâm đến em, như thế em sẽ thấy cuộc đời này đáng yêu lắm ! Ngốc ạ ! "
    Và tôi đang tập...

  5. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    Nhân chuyện chú vừa kể, cháu cũng muốn tâm sự chút ít, chỉ là một vài ví dụ điển hình ko chỉ người công nhân ở nhà mình là khổ, mà những người Việt làm ăn buôn bán bên này, kiếm được đồng tiền bát gạo, gọi là nhiều so với mọi người ở nhà, nhưng sự khổ sở và nhục nhã nó còn đau đớn hơn rất nhiều.
    Bác cháu có một tiệm bán fastfood và thường bắt đầu từ 7 giờ tối và kết thúc lúc 3 giờ sáng. Về nhà trong sự mệt mỏi, và những cơn ngủ thiếp ko biết gì; bắt đầu một ngày mới vào lúc 10 giờ sáng, soạn đồ đạc, rồi đi chợ mua thêm đồ tối bán, rồi chuẩn bị cơm nước cho con cái đi làm về ăn, và kết thúc mọi việc ở nhà là lúc 5 giờ chiều. Ngày thường còn đỡ, chứ từ thứ 5 cho tới chủ nhật, hôm nào cũng bán tới 6 giờ sáng, liên chân liên tay cho kịp khách, rồi chạy đi chạy lại, ko một chút chợp mắt gì cả. Cứ thế, rồi hôm sau lại đi chợ, lại mua đồ, và dọn dẹp tiệm tành cho sạch sẽ để tiếp tục bán...Nếu chỉ nói thế thì quả thấy chỉ là hơi vất vả, mùa hè còn đỡ, chứ khi mùa đông đến, hơi lạnh từ ô cửa giao bánh cho khách cứ lùa vào, còn bên trong, sức nóng của lò nướng, chảo rán cứ hầm hập thổi lên, tay chân thì lạnh cóng, còn da mặt thì sạm lại. Người ta tầm đó thì đi ngủ, còn bác của cháu thì vẫn phải thức trắng để bán hàng. Tiền lãi kiếm được tưởng nhiều, nhưng trả nào là tiền xe, tiền nhà, tiền thuế, cũng chẳng dư dật được là bao. Đi ra đường nhiều người Phần họ thật tệ, họ thấy người Châu Á là họ nhổ nước bọt, họ chửi thề, họ phân biệt lắm. Bán hàng cho người tử tế thì ko sao, gặp phải những thằng mất dậy, nó còn dọa, còn đe; và nguy hiểm nhất là những lúc bán hàng đêm, xong đi về một mình, đường phố thì vắng tanh, trộm cắp khó lường. Có đôi lúc bác cháu bảo cháu về nhà mà ngủ, cháu cũng chịu, chấp nhận ở lại thức trắng với bác, nghĩ cũng thương bác lắm mà. Người ở nhà cứ tưởng rằng Việt Kiều thì sung sướng, nhiều tiền, nhưng ko sống bên này ,nên họ ko hiểu được để có được đồng tiền, người ta phải đổi có khi cả máu nữa. Sống ở đâu thì tiêu theo ở đó thôi mà, chỉ có người Việt mình biết tiết kiệm, chắt chiu nên mới có được đồng ra đồng vào mà gửi về cho người ở nhà, có đi xa, đi nhiều, chứng kiến nhiều cảnh đời éo le đẫm nước mắt.
    Rồi ngay cả khi cháu làm ở chợ lớn, chỉ là công việc dọn dẹp bình thường, tuần làm 1 buổi, mỗi buổi có 4 tiếng, tiền chẳng được là bao, mà ko những đi xe bus, rồi lại phải đi bộ mất 15'' mới vào tới chỗ làm. Gặp nhiều người cũng tốt bụng, tử tế, họ còn nói chuyện chào hỏi mình. Chứ có nhiều khi cháu uất ko chịu được, người ta đi qua, mình lịch sự chào trước, nó lại chẳng thèm nhìn mình một cái, mặt lạnh tanh như tiền, đi qua rồi nó còn nhổ nước bọt nữa chứ, mà nó còn làm việc cùng chỗ đó, chỉ khác là đứng bán hàng mà thôi.Thật nếu mà ở vn, cháu đã cho nó cái dép vào mặt rồi, làm dọn dẹp thì làm dọn dẹp chứ cũng là con người; ko có cái nỗi nhục nào bằng bị khinh khi coi thường cả. Mỗi sáng thứ 7 đi làm về là cháu chỉ ngủ, ko còn sức để làm gì khác cả, mà lại mang thêm cái nỗi ức trong người. Nhiều lúc chỉ muốn bỏ quách cho rồi, nhưng cũng đành phải cố gắng, nếu mình muốn tự lập và có thêm kinh nghiệm sống. Đúng là so với nhiều người, chú cháu mình còn sướng chán, nhiều khi cũng cố gắng để bằng lòng với thực tại, giản dị thế này cũng là hạnh phúc rồi; nhưng cái số nó chưa được hưởng bình yên, thì vẫn chưa thể bình yên được. Như lần trước cháu có nói chú nghe mấy chuyện đấy, mọi thứ đến dồn dập và tự nhiên phát sinh, mình là con người chứ có phải thần thánh đâu mà phó mặc, mà lạc quan cho được, stress là điều dễ hiểu mà. Khi mọi sự được giải quyết rồi, thì đâu lại vào đấy, lại vẫn bình thường mà sống thôi.
    Còn nhiều những nỗi khổ và nhục mà sinh viên hoặc người Việt xa quê hương phải gánh; như một anh bạn cháu này, ko còn tiền đến cả 50 cent (10k vn) trong túi, phải tự làm bánh mì, trồng giá đỗ mà ăn tạm qua ngày ,gia đình ko thể chu cấp thêm được nữa. Đói và khổ ko để đâu cho hết, nhưng anh ấy vẫn vô tư mà sống, cháu nghĩ cũng phục lắm. Cháu cũng nói rồi, bình thường cháu vô tư lự lắm, cười suốt đấy thôi (tất nhiên ko bị thần kinh rung rinh đâu) :D ; nhưng vẫn đang "trưởng thành" nên có nhiều vấp váp cuộc sống sẽ khiến bản thân cháu khó mà tỉnh táo cho được, vẫn cần rất nhiều lời khuyên và dạy bảo của mọi người mà chú.
    Cám ơn chú về tất cả mọi điều! Bình yên và Hạnh phúc chú nhé!
  6. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    Đói ghê, từ sáng tới giờ ăn được một bát bánh đa cua, xong rồi cũng chẳng nhớ là mình chưa ăn trưa nữa. Bây giờ còn đi làm bù cho hôm thứ 6 lười đây , ừhm, thế cũng tốt, mình ko thích phải ngồi ở nhà cả ngày như hôm qua chút nào. Cái cảm giác cuồng chân cuồng tay ,bị bó buộc ở một hai tư thế cố định, sao mà khó chịu làm vậy. Đi ra đường mặc dù ko có ai, nhưng bầu không khí cũng trong lành hơn rất nhiều so với ở trong nhà. Vì thế nên mới quyết định để công việc lại hôm nay mới làm, giờ thì mình tự quản mà, miễn sao mọi thứ sạch sẽ trước lúc bưu điện mở cửa là được. Thôi thì để cái đói tối về giải quyết một thể, cũng quen rồi từ hồi chuyển ra đây, nhưng mẹ mà biết ăn uống ko đảm bảo, thì lại lo lắm, mà khi nào nói chuyện với mẹ, mình cũng bảo khỏe, ăn đủ, ngủ ngon. Ừhm, trong khi dạo này ngủ cứ chập chờn, mơ mộng linh tinh cả, có sáng thức giấc lại thấy gối đầm đìa nước, mắt sưng sưng; khóc mới chết chứ, cơ mà ngủ mơ có nhớ gì đâu, hệt như hôm mình ... Sắp đến kì thi rồi, chắc lại bạ đâu ăn đấy thôi, rồi thì cũng qua, và lại quay về quỹ đạo bình thường.
    Anh bạn trả cái thẻ xe bus với đống bát đĩa như ném vào cái mặt mình vậy, chẳng nói chẳng rằng, con người như thế, có các tiền mình cũng chẳng thích được. Cái lối cư xử ở đâu mà khinh khi nhau vậy, ghét bỏ father lên được. Tự dưng nghĩ mà thất vọng về bạn bè quá, họ coi mình là đứa con nít à, chỉ vì mình ít tuổi nhất nên cứ lúc nào cũng có thể mắng cho được, mình chán lắm rồi...
    Đi làm thôi, ko lại trễ xe bus thì mệt...
  7. timaikhongthay

    timaikhongthay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/02/2006
    Bài viết:
    381
    Đã được thích:
    0
    Cháu! Chú xin phép cháu được pót bài này lên đây, chỉ là chú tình cờ đọc được, nhưng khi đọc xong nó, chú thấy suy nghĩ rất nhiều, và chú thấy rằng ngoài những khó khăn, trắc trở mà một người bình thường như chú và cháu vẫn gặp phải hàng ngày, thì đâu đó quanh chú cháu mình vẫn còn có những phép màu có thật mà chúng ta nhờ nó có thêm niềm tin vào cuộc sống. Bài viết hơi dài, nhưng cháu đừng vì thế mà cau mặt vì đã chiếm mất 1 phần đất nhỏ nhoi của cháu, cháu nhé, thấy cháu nhăn mặt là chú thấy như mình có lỗi vậy. Hãy tin rằng đâu đó ngoài kia vẫn còn rất nhiều người tốt và sẵn sàng chia sẻ tấm lòng với mình khi mình cần đến họ. Và trước đó hãy sống sao để không thấy thất vọng về mình nhé gấu.
    (chú đọc xong bài này mà ứa cả nước mắt) hichichic[​IMG]
    ***************Nhân - Qủa (hay Sự trở về kỳ lạ)-- trích từ báo Công An Nhân Dân*****************
    [​IMG]Năm 2000, Lâm Thị Thanh Huyền sang Australia du học theo diện học bổng, thế nhưng liên tiếp những tai ương đã khiến cô mất trí nhớ và phiêu bạt khắp nơi. Gia đình đau đớn bởi tưởng đã mất con, thế nhưng thật kỳ lạ, 4 năm sau Huyền đã tìm được bố mẹ nhờ một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
    Lâm Thị Thanh Huyền là con gái út của ông Lâm Văn Bảng, người đã lập bảo tàng nhà tù Phú Quốc ngay tại gia đình ở thôn Nam Quất, xã Nam Triều, huyện Phú Xuyên, Hà Tây. Theo lời kể của ông Bảng, trong số mấy người con của ông, cô út Lâm Thị Thanh Huyền là người thông minh nhất. Hồi tuổi mới lên ba, chưa ai dạy chữ, thế mà nghe các anh, các chị học thuộc lòng chỉ một hai lần là Huyền đã đọc lại vanh vách những bài học của anh chị mình. Ông quyết tâm dồn tất cả mọi thứ cho cô những mong con mình phát huy được hết khả năng thiên phú.
    Sự kỳ vọng của ông và mọi người trong gia đình đã không uổng phí, Huyền năm nào cũng là một học sinh xuất sắc được thầy cô và bạn bè mến yêu, nể phục. Tốt nghiệp cấp III năm 1997, Huyền trúng tuyển vào Đại học Giao thông vận tải với số điểm cao chót vót. Học hết năm thứ nhất ở ĐH Giao thông vận tải, thấy mình không hợp, cô quyết định chuyển trường. Huyền thi đậu Khoa Toán tin của ĐH Quốc gia Hà Nội mà chẳng khó khăn gì. Sự tự hào của gia đình ông Bảng được nhân lên gấp bội khi đang là sinh viên năm thứ 2, Huyền được nhà trường cử đi du học nước ngoài.
    Trước ngày sang Australia học, ông Bảng đã ngồi suốt tối dặn dò con gái yêu những điều cần thiết khi một mình ở nơi xứ lạ. Ông Bảng tặng con một cuốn sách đã được gói ghém rất cẩn thận. Đó là cuốn Nhân Quả, ông mua từ năm 1995 và thuộc lòng từng câu chữ. Bởi là sách quý nên ông tỉ mẩn bọc bằng mấy lớp bìa, ngoài cùng là lớp giấy nilon phẳng phiu, sáng bóng.
    Đưa cuốn sách ấy cho con, ông rưng rưng bảo: "Ba chẳng có quà gì cho con trước lúc đi xa cả, chỉ có cuốn sách này thôi. Đây là cuốn sách mà ba thích nhất, sang đó, cứ khi nào khó khăn nhất, con hãy đọc nó, nó sẽ chỉ cho con cách vượt qua khó khăn ấy con ạ!". Nhận cuốn sách từ tay người cha già cả đời lam lũ, Huyền cũng nước mắt nghẹn ngào.
    Ông Bảng có thói quen hễ mua được cuốn sách nào việc đầu tiên ông ghi ngay tên, địa chỉ của mình lên đó. Cuốn Nhân Quả cũng vậy, tên ông, số điện thoại gia đình, ông đã nắn nót ghi ngay gáy trước. Thế nhưng, chẳng hiểu tại sao, khác với những cuốn sách khác, cuốn sách ấy ông lại ghi tên mình theo kiểu viết không có dấu (Bảng thành Bang) và chỉ ghi mỗi số điện thoại nhà mình chứ không ghi địa chỉ rõ ràng.
    Huyền sang Australia học, cô vẫn đều đặn viết thư về cho gia đình. Cuốn sách người cha ở quê tặng, cô cất cẩn thận trong hòm và thỉnh thoảng vẫn lấy ra đọc mỗi khi buồn, mỗi khi "gặp khó khăn" như lời cha cô dặn trước lúc xa nhà. Cạnh nơi Huyền ở có một bà người Pháp bởi không có con nên thấy Huyền hiền lành thì đem lòng quý mến. Bà nhận Huyền làm con nuôi và hai người thường xuyên qua lại chăm sóc nhau như ruột thịt.
    Học được gần một năm thì tai họa ập xuống. Huyền bị ốm nặng. Mấy ngày liền nằm liệt giường bởi những cơn sốt ly bì hành hạ. Lâu không thấy cô con nuôi ngoan hiền ghé qua, bà mẹ nuôi người Pháp đã tất tưởi đến thăm. Thấy Huyền sốt cao, bà vội vàng gọi bác sĩ và lập tức đưa Huyền nhập viện. Tại viện, các bác sĩ đã chẩn đoán, Huyền bị viêm não đã biến chứng, nếu không đưa sang một bệnh viện tốt nhất của Mỹ thì tính mạng cô sẽ vô cùng nguy hiểm.
    Vậy là, từ viện, Huyền đã được bà mẹ nuôi vội vàng làm thủ tục để cấp tốc sang Mỹ chạy chữa. Đến Mỹ, phẫu thuật xong và sau gần một tháng điều trị, bệnh tình của Huyền đã có dấu hiệu thuyên giảm. Sốt ruột vì việc học, dù sức khỏe vẫn chưa phục hồi hoàn toàn nhưng hai mẹ con vẫn cập rập làm thủ tục để quay lại Australia.
    Họa vô đơn chí, chiều ấy, trên đường sân bay, một tai họa kinh hoàng khác đã ập xuống, chiếc taxi chở hai mẹ con đã va vào xe tải, nát bươm. Lần tai nạn ấy đã khiến mẹ nuôi Huyền thiệt mạng ngay tại chỗ, còn Huyền thì bất tỉnh nhân sự và được mọi người đưa trở lại bệnh viện. Nằm miên man suốt mấy ngày trời, khi tỉnh dậy, Huyền ú ớ khi không còn nhận ra chính mình nữa. Cô đã mất trí hoàn toàn. Cô không biết mình là ai, không biết tại sao lại ở nơi này?
    Sau tai nạn kinh hoàng trên, mọi đồ đạc của Huyền đã bị mất hết, kể cả giấy tờ tùy thân. Ra viện, không biết đi đâu về đâu, Huyền đành ở lại Mỹ và kiếm sống bằng nghề rửa vỏ chai, lọ trong một nhà hàng ở New York.
    Trong cuốn sách Nhân Quả mà cha cô tặng, có nhắc nhiều đến chuyện ở hiền gặp lành. Và điều ấy đã đúng với Huyền. Thấy Huyền chăm chỉ lại ở trong một cảnh ngộ rất đỗi bi thương, một phụ nữ lái buôn người Trung Quốc đã đón Huyền lên tàu chở hàng của bà, nhận Huyền làm con nuôi và Huyền giúp bà những việc vặt hàng ngày.
    Lúc này, Huyền vẫn không nhớ một chút gì về quá khứ của mình. Cô chỉ thấy văng vẳng trong đầu mình mấy câu "Việt Nam, Hồ Chí Minh" mà cô không biết đã nghe từ đâu. Tiếng Trung Quốc cô không biết, vậy nên khi bà lái buôn người Hoa ra hiệu hỏi quê quán, cô đã nói với bà câu ấy. Biết chắc Huyền là người Việt Nam, bà mẹ nuôi hứa sẽ đưa Huyền về quê cũ khi có chuyến hàng ngược về đại lục.
    Hơn 2 tháng sau, trên chuyến tàu chở toàn đồ điện tử ấy, tạm biệt nước Mỹ phồn hoa, Huyền lênh đênh trở về Trung Quốc. Đến nơi, nghỉ ngơi vài ngày, Huyền được bà mẹ nuôi cho người đưa đến tận Lạng Sơn. Từ đây, Huyền tìm về Hà Nội, bởi nghĩ ở đó dễ kiếm sống và cơ hội tìm được người nhà sẽ lớn hơn nhiều.
    Ở Australia, sau khi thấy Huyền đi chữa bệnh rồi mãi không quay lại trường, tưởng cô đã về nước, bạn bè của cô đã gom tất cả đồ đạc trong đó có cuốn Nhân Quả và gửi về Việt Nam. Thế nhưng, địa chỉ họ gửi không rõ ràng nên những thứ đồ đó không đến được tay người nhận.
    Những ngày đầu ở Hà Nội, Huyền kiếm sống bằng nghề rửa bát thuê cho những hàng phở, hàng cơm bụi ở quanh Cầu Giấy. Tối, cô lang thang ở khắp các đình, chùa quanh đó tìm chỗ nghỉ chứ không thuê nhà bởi chẳng có tiền.
    Gặp Huyền, chẳng biết vì mục đích gì, một bà buôn ở mãi Lạng Sơn cứ nằng nặc nhận cô chính là người con mất tích của bà. Sau nhiều lần thuyết phục, tưởng thật, cô đã theo người đàn bà đó ngược về xứ sở hoa hồi. Lên đó, thấy anh em, họ hàng của người đàn bà ấy không thân thiện với mình, nghĩ chắc chắn đây không phải nơi mình đã sinh ra nên ở được hơn một tuần, Huyền đã bỏ về Hà Nội và chuyển sang nghề bán bánh mì dạo.
    Bởi lo ốm đau không ai chăm sóc nên gần năm trời đội bánh mỳ đi bán ở khắp các hang cùng ngõ hẻm, Huyền đã dành dụm được chút tiền. Biết Huyền có vốn, một ả buôn sách cũ ở đường Láng đã ngọt nhạt mời Huyền về để cùng nhau hùn vốn làm ăn. "Hợp tác" được vài tháng thì ả ôm sạch tiền bỏ trốn, vứt lại cho Huyền mớ sách cũ cuốn nhàu, cuốn rách.
    Không còn sự lựa chọn nào khác, Huyền đành "tiếp quản" "gia tài" của ả lừa đảo kia để lại. Mong gỡ lại chút tiền, thôi nghề bán bánh mỳ, Huyền đi bán sách. Huyền là người ham đọc, nên cứ nhập được đợt sách nào là cô đọc hết rồi mới bày ra bán.
    Chính sở thích ấy mà một ngày cuối năm 2004, nhập đợt hàng mới, thấy cuốn Nhân Quả hấp dẫn, cô đã giữ lại và đọc rất say mê. Có lẽ, có giàu trí tưởng tượng đến mấy, Huyền cũng chẳng thể ngờ rằng, cuốn sách cô đang cầm trên tay lại chính là cuốn sách mà cha cô tặng khi cô lên đường đi học 4 năm về trước.
    Tò mò muốn ngắm nghía trang bìa của cuốn sách quý nên Huyền đã bóc dần những lớp giấy bọc ấy để xem. Bóc hết lớp bọc thứ nhất, cô giật mình khi thấy kẹp giữa hai bìa sách là tấm chứng minh nhân dân có ảnh một cô gái rất giống mình. Và, càng ngạc nhiên hơn khi thấy cái tên Lâm Thị Thanh Huyền trên chứng minh nhân dân là một cái tên rất quen mà hình như cô đã thấy ở đâu đó mà cô không thể nào nhớ rõ.
    Không rõ quá khứ nên Huyền đâu biết rằng, trước đây, khi ở Australia, bởi quý món quà cha tặng, cô đã cất giữ cuốn sách ấy rất cẩn thận, đi đâu cô cũng mang bên mình. Chứng minh nhân dân của cô, sợ rơi mất nên cô gài luôn vào giữa hai bìa cuốn sách. Không ai biết cuốn sách đã lưu lạc bao nhiêu nơi, qua bao nhiêu chủ và giờ, chẳng hiểu lẽ gì mà lại quay về với Huyền.
    Sao ở trên đời lại có người giống nhau đến thế? Hay người trong chứng minh nhân dân lại chính là mình? Những câu hỏi ấy đã khiến cô để ý đến chữ Bang và số điện thoại đã mờ ghi trên gáy sách. Và, để giải tỏa sự tò mò của mình, Huyền bấm máy theo số điện thoại ấy.
    Chuông đổ một hồi dài thì đầu dây bên kia có tiếng alô. "Thưa bác, đây có phải nhà bác Bang không ạ?". "Không phải, cô nhầm rồi!". Nói vừa dứt câu, đầu bên kia cúp máy đánh rụp. Thấy tiếng người phụ nữ ở đầu dây bên kia rất quen, nên Huyền đã kiên nhẫn bấm máy lần thứ hai. "Đã bảo không phải rồi mà, cô buồn cười thế nhỉ!". Vẫn một tiếng "rụp" cất lên khô khốc.
    Lại nói chuyện ở quê nhà, sau nhiều lần viết thư không thấy con trả lời, bố mẹ Huyền đã nghi ngại về một chuyện chẳng lành đã đến với con mình. Quá sốt ruột, ông đã tìm số điện thoại của trường con mình học và điện thẳng sang. Câu trả lời "Huyền không còn học ở đây nữa, em đã chuyển đi đâu thì chúng tôi không được rõ!" của nhà trường làm ông bà Bảng rụng rời chân tay.
    Được timaikhongthay sửa chữa / chuyển vào 21:04 ngày 17/04/2006
  8. timaikhongthay

    timaikhongthay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/02/2006
    Bài viết:
    381
    Đã được thích:
    0
    ---tiếp theo và hết---
    Sau một thời gian không thấy Huyền trở về, bạn bè cô đã gom đồ dùng, sách vở của Huyền để lại gửi một người đưa về Việt Nam cho gia đình. Và có lẽ do địa chỉ ghi không rõ ràng, nên số đồ dùng, sách vở đó đã không đến được gia đình ông Bảng.
    Sau khi đã khóc lóc suốt mấy ngày ròng, mọi người trong gia đình đã mỗi người một hướng bằng mọi cách có thể để tìm tin tức của Huyền nhưng đều vô vọng. Lúc ấy, ông Bảng nghĩ mình đã thật sự mất con.
    Từng bị bắt và giam giữ ở địa ngục trần gian Phú Quốc thời Mỹ, ngụy nên ông Bảng đam mê sưu tầm những kỷ vật của đồng đội thời chiến. Cuối năm 2004, ông cho xây ngay trong khu vườn, cạnh mấy gian phòng trưng bày kỷ vật đồng đội một ngôi đền nhỏ để ngày ngày hương khói cho những anh linh đã ngã xuống vì đất nước. Sau gần một tháng thi công, đền thờ liệt sĩ đã được khánh thành vào đúng ngày 26 Tết. Đó cũng chính là ngày Huyền gọi điện về nhà.
    Bà Nguyễn Thị Lan, mẹ Huyền kể, hôm ấy, đang bận rộn bởi khách khứa nên cứ thấy một cô ******* điện hỏi nhà ông Bang, bà đã phát bực và nói nặng lời. Ngoài Hà Nội, Huyền cứ nằm ngắm nghía tấm ảnh "giống mình" trong chứng minh nhân dân ấy chẳng hiểu vì lẽ gì cô đã bấm máy lần thứ ba.
    Đang tiếp khách ở ngoài sân, thấy chuông điện thoại lại đổ dài, mẹ Huyền làu bàu bảo: "Chắc lại điện thoại của con bé ấy, đã bảo không phải lại cứ hỏi mãi! Rõ bực!". Thấy vợ mình khó chịu, ông Bảng vội chạy lại nghe máy. Vừa nghe giọng cô gái, khuôn mặt ông đã tái mét vì ở đầu giây bên kia là một giọng nói rất quen. "A lô! Ai đấy!? A lô! A lô?".
    Không chờ đầu dây bên kia trả lời, ông hấp tấp hỏi như người đang ở tận cùng hoảng loạn. "Dạ, thưa bác nhà bác có ai tên là Huyền không ạ!?". "Có, có! Ai đấy!? Huyền đấy à con!? Ôi, ba đây mà! Ba của con đây mà! Con không nhận ra ba sao!? Thế con đang ở đâu để ba lên đón con về!?".
    Nghe cô gái nói nơi mình ở, ông Bảng đã vội vàng vơ chiếc áo rét gọi thêm vài người nữa rồi ào lên Hà Nội. Chạy xe một lèo đến nơi Huyền ở, ngách 18 phố Trương Định, ông Bảng mừng như điên dại và không tin vào mắt mình nữa bởi cô gái đang đứng trước mặt chính là Huyền, con gái của ông.
    Thế nhưng, Huyền vẫn không nhận ra ông và vẫn gọi ông bằng bác như người xa lạ. Mất một lúc lâu, nghe ông Bảng kể lại quãng thời gian ngày trước, kể tỉ mỉ việc gia đình đã cho Huyền đi du học thế nào thì cô mới tin người đàn ông tóc bạc như cước ấy chính là cha mình. Ngay đêm đó, cô theo ông về lại quê nhà sau gần 4 năm xa cách.
    Năm ấy, nhà ông Bảng đã có một cái Tết đáng nhớ nhất trong đời. Họ hàng, làng xóm lúc nào cũng đến kín nhà chúc mừng cho sự trở về lạ kỳ của cô gái con ông. Và, để giúp Huyền dần dần phục hồi trí nhớ, ai đến, ông cũng giới thiệu kỹ lưỡng với cô để cô biết đâu là anh, là em, là cô, dì, chú, bác của mình.
    Huyền bây giờ đã có một mái ấm hạnh phúc. Cô mới xây dựng gia đình tháng 1. Hiện đôi vợ chồng trẻ đang sống tại phòng 318/No 4B khu chung cư Linh Đàm, Hà Nội. Nhờ sự giúp đỡ tận tình của gia đình cũng như người chồng hiền lành, chu đáo, trí nhớ của Huyền cũng đã khôi phục nhiều. Tuy thế, vết thương ở đầu do tai nạn vẫn hành hạ cô mỗi khi trái gió trở trời. Những khi ấy, cô ôm đầu quằn quại như người điên dại.
    Thế nhưng, có một điều lạ là những kiến thức Huyền đã được học thì cô lại nhớ lại rất nhanh và chính xác. Chính vậy mà hơn một năm nay, Huyền luôn có một khoản thu nhập ổn định nhờ nghề dạy học. Cô mở lớp dạy thêm ngay tại nhà và nơi đó đã là một địa chỉ tin cậy để nhiều học sinh tìm đến?
    Cuốn sách Nhân Quả giờ ông Bảng giữ như báu vật đời mình. Ông bảo, nhờ nó mà con ông tìm được gia đình thế nên sau này trước khi qua đời, ông sẽ lại cẩn thận giao lại cuốn sách ấy cho Huyền cất giữ..
  9. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    Tháng tư - Ngày kỉ niệm....
    Ngồi dưới phòng computer và nghe bài "Tháng tư về", mình chợt nhớ về một ngày tháng tư xa xưa, ngày khởi đầu cho một sự trưởng thành trong tình cảm, một ngày mà trái tim đã không còn phải lang thang không chốn tựa nữa...Người có còn nhớ không? nhưng mình vẫn nhớ rõ như in ngày hôm đó, một ngày mưa lụt khắp đường phố, một ngày mình và Người làm quen với nhau, nỗi buồn và sự chín chắn của Người đã khiến một con bé nhí nhảnh phải mang nhiều suy tư, mình cảm giác thích Người ngay từ buổi đầu ấy. Mỗi một năm trôi qua, vẫn luôn có một con bé với hoài niệm về ngày ấy, chỉ chợt vang lên câu nói "thêm một năm rồi, anh nhỉ!" một mình, chỉ một mình con bé ấy tự làm lễ kỉ niệm mà thôi. Mặc kệ những bộn bề của việc học, của cuộc sống, con bé vẫn luôn ghi nhớ ngày đó như ngày sinh nhật thứ hai của nó vậy, còn Người thì có lẽ đã quên, đã quên thậm chí cả ngày quan trọng của nó, uh, thôi thì kệ Người vậy. Trong lòng con bé, Người vẫn luôn là một người anh tốt bụng, chín chắn và cũng rất đứng đắn nữa. Người không lừa dối con bé, không chà đạp lên tình cảm của nó, và không làm nó thất vọng. Cho dù tình cảm nó dành cho Người không nhiều như nó dành cho anh Gà, nhưng thực sự anh Gà là nỗi đau của nó, còn Người lại là niềm hi vọng trong nó. Có thể nó thấy ân hận khi yêu anh Gà, nhưng nó lại thấy hạnh phúc và niềm vui khi nó ở bên Người...Năm nay nó vẫn nhớ và vẫn tự nhiên thốt lên như nói cùng Người, chỉ tiếc nó không gặp Người vào hôm đó thôi. Cứ mỗi một năm trôi qua, nó đều mua một món quà nhỏ vào ngày sinh nhật của Người, để lưu giữ, và sau này sẽ đem trao tặng hết cho Người -những món quà nó nghĩ vô cùng ý nghĩa với Người; chỉ mong Người đừng thất hẹn với nó thêm một lần nữa nếu nó quay trở về. Người đã hứa, và một lần nữa nó tin lời Người nói...
    Tháng tư và ngày đó, cái ngày gặp gỡ "định mệnh" đó, nghe có vẻ giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết nhỉ. Nhưng từ ngày ... tháng tư đó, mình mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa thế nào, có thi vị ra sao, có màu sắc phong phú thế nào...Tháng tư của tình yêu, tháng tư của tình bạn, tháng tư của học hành, tháng tư của thành phố Hoa phượng rực rỡ, tháng tư của những ngày chuẩn bị chia xa, tháng tư của thi cử, tháng tư của mưa nữa...Kỉ niệm về tất cả mọi sự kiện, mọi đánh dấu, mọi bước ngoặt...
    ...Cũng trong một ngày... tháng tư, mình biết cuộc sống của mình có một bước đi mới, tương lai của mình có một điểm nhấn và có vầng sáng thực sự, niềm tin của mình được sống trở lại, gia đình cũng có nhiều chuyển biến mới mẻ...Nhưng tháng tư, cũng là lúc mình hiểu mình phải từ bỏ nhiều điều, từ bỏ nhiều ý nghĩa đối với..., để lại sau lưng những mong muốn và kỉ niệm, hoài bão và khát khao...Những ngày tháng tư như thế đó, tháng tư-buồn, vui, cô đơn, hạnh phúc, hoài niệm, điểm nhấn, tất cả đều đã là tháng tư của quá khứ...
    Còn tháng tư này- mình mới khám phá thêm-đó là tháng tư của sự nhớ mong và mùa xuân, đúng rồi, mùa xuân đang lan tràn trên từng cành cây, ngọn lá, những bông hoa tím violet dại bên dọc đường- nhỏ xíu- rải rác- nhưng đầy sức sống... Có khi nào người lại quên những mầm non đang cố đón lấy ánh sáng ấm áp kia???
  10. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    Còn 10'' nữa là vào học tiếng Fin gòy, tự dưng cảm thấy không muốn tới lớp, cứ lọ mọ nãy giờ với cái bài Logistic, thằng TQ sao mà lắm chuyện đến thế, take it easy thì ko nghe, cứ làm hoắng hết cả lên. Hôm nay là deadline mịa nó roài, còn chần chừ đợi tới ngày mai à, thôi thì kệ mày, tao đang chán, thích ra sao thì ra. Ngày ko học gì thì lại thấy trống trải, nặng nề; ngày học lắm thì lại kêu than sao mà nhiều thứ phải làm thế này...Uh, bạn bè nó cuồng chân lên vì chạy đua thành tích kìa, còn bản thân mình thì sao nhỉ? Cứ dậm chân tại chỗ hai ba tháng nay rồi, chúng nó take từng đấy môn, rồi chăm chăm đi học; còn mình ...thôi để tới năm sau take vậy, đằng nào cũng phải học hết thì mới tốt nghiệp được. Giờ sao rong chơi thế hả, ham muốn đâu hết rồi? cố gắng của năm trước giờ lại thành ra bê tha hơn, vứt hết những nỗ lực đó đi đâu rồi ? Ôi mình mong về nhà biết bao!!!
    Mấy hôm rồi toàn mơ, mà đâu, từ ngày chuyển ra khu này, hết mơ người chết lại gặp cảnh tai ương, hết thấy địa ngục lại vào nhà xác, rồi nhà tù, bệnh viện, rồi người khóc, người có bầu, cảnh đánh nhau, xác người ... Mình đến sợ mỗi lúc đặt mình nhắm mắt quá, cứ mơ, rồi lại ú ớ, chị bạn mình cũng đến mức sợ cái ú ớ đấy của mình. Sao thế nhỉ? suy nghĩ nhiều đâm thế hả? hay do làm nhiều điều ác? Không hiểu nhà có bị ám cái của khỉ gì ko sao mà mơ toàn những đau thương và sợ hãi vậy chứ??? Bây giờ cứ sờ sợ phải đi ngủ, mặc dù cố gắng làm nhiều thứ cho thật mệt, để đặt lưng xuống ngủ li bì, nhưng vẫn ko làm sao thoát khỏi ám ảnh những giấc mơ, mình đến phải đi gặp bác sĩ tâm thần mất thôi.
    14:59 : vào học thôi,,,yêu con SamSung SyncMaster 151s này dã man, oánh sướng chết thôi. . Bữa nào có xiền phải design cho các cụ ở nhà một cái, cho thằng em nó "hội nhập" với thế giới và các cụ "tiến bộ" cùng thời đại.

Chia sẻ trang này