1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trưởng thành...!!!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi baby_bluehp, 30/01/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    Mấy hôm nay cứ cảm thấy chán chán, có những điều muốn viết ra mà nghĩ người khác có thể sẽ không vui, nên lại giữ ở trong lòng, mà cũng là để tự chỉnh đốn lại bản thân mình . Giữa không viết và viết, thì tôi vẫn hứng thú viết ra hơn, bớt stress, bớt nghĩ ngợi, bớt căng thẳng . Dạo gần đây lại thêm vài cú shock tinh thần ... nhẹ nhàng nữa, nên lại rơi vào trạng thái căng thẳng thần kinh rồi. Không cẩn thận rồi cũng sẽ phát điên lên mất . Hôm nay là tròn 1 tuần đầu tiên đi làm ở Prisma, vất vả, mệt mỏi, căng thẳng, nặng nhọc, gì cũng đã trải qua hết rồi; mà sao vẫn không có cảm giác nhẹ nhàng chút nào. Phải chăng vì chỉ là trải qua, chứ chưa thu lượm được chút thành quả nào ? Uh, đáng chán lắm, dạo này lại ì ạch, lề mề, lại cứ như là vứt hết mọi thứ ở đấy, và sống theo ý mình; chẳng có một chút động lực nào cả . Tôi cứ như người cạn kiệt cả sức lực lẫn tinh thần ấy; một cái giếng khô không khốc , khô và bợt bạt những cái vẩy trắng bệch.
    Nhiều khi cứ nghĩ rằng, nó đang đi sai đường hay sao ấy, mượn tình cảm của một người để quên đi cảm tình dành cho một người khác . Đôi lúc nó dằn vặt, không hiểu cái người mà nó thực sự yêu ấy, có chút cảm giác nào cao hơn tình bạn với nó hay không. Nhưng mà nó lại trót nhận lời yêu thương xa lạ rồi, và bây giờ nó không biết làm sao mà rút ra khỏi cái vũng lầy này cả . Nó không đến với người nó yêu thật lòng, chỉ vì ý nghĩ muốn giữ một thứ tình cảm trong sáng, thanh cao, và không muốn là gánh nặng cho tình yêu ấy. Vậy mà người ta cũng đã đi một bước song song với nó, tạo cho cả hai một khỏang cách quá lớn về sự gần gũi . Nó không hiểu người ta có thật lòng với tình yêu cũng ... xa lạ kia của họ hay ko? Nhưng trong nó là những ám ảnh và thương yêu chân thành dành cho người ta. Bây giờ thì nó đã đi tới mức không thể có cách níu kéo thời gian, hay chính xác là nó không nỡ lòng làm tổn thương hai tình yêu xa lạ kia chút nào; và thực chất nó cũng không biết người ta với nó ra làm sao. Chỉ là những cảm nhận rất đỗi mơ hồ, mong manh, lúc như thật, lúc lại cố tình giả dối để che đậy, để phủ nhận ... Nó không hòan tòan hiểu được người ta . Vậy cho nên, nó quyết định sẽ chôn chặt tất cả mọi cảm giác, cả yêu, cả thương, cả xót xa ấy vào quá khứ, coi nó thiêng liêng, cao đẹp, trong sáng như nó từng mơ mộng . Và tiếp tục hay chính xác là tập để quen với việc được yêu thương nhiều hơn cái tình mà nó từng dành cho người của quá khứ ... Nước mắt nó chảy trong lòng tôi, đau đớn, dằn vặt, và có chút nào đó là tội lỗi vì cái sự ... ngoại tình trong tư tưởng ấy. Không thể làm gì, và cũng không biết làm gì để giúp nó , tôi cũng chỉ là một con người với trái tim không nguyên vẹn mà thôi ...
  2. APACHAI

    APACHAI Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2006
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    Hãy viết ra những gì mà bạn muốn ....
    Hãy cứ khóc , khóc thật to cho vơi nhẹ cõi lòng ..........
    Hơi đâu mà stet ! Giảm thọ đấy nghen .
    Chúc bạn có bước đi mới , vững tin trên đường đời !
  3. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    Nếu như cái topic này có thể chức năng khóa lại, chỉ 1 mình mình đọc được thôi thì có lẽ tôi cũng sẽ viết hết, nhưng nhiều khi cũng nên giữ lại 1 chút riêng tư, 1 chút cá nhân, nếu không sẽ thành 1 cái túi rỗng không, lỏng lẻo mất.
    Cuộc sống của tôi đúng là nhiều thứ stress quá, nhưng tôi vẫn và đang cố gắng lạc quan hơn, vui vẻ hơn, và suy nghĩ tích cực hơn; vì bây giờ đã có 1 người muốn bên cạnh, muốn quan tâm, lo lắng và chăm sóc cho tôi một cách chân thành. Tôi cũng hi vọng là sẽ có thể khiến người ấy sống thật thỏai mái, và yên tâm về bản thân tôi, cho nên, stress cũng bớt đi nhiều rồi bạn ạ.
    Cám ơn lời chúc của bạn, tôi sẽ còn phải cố gắng nhiều lắm mà!
  4. wedding_nightmare

    wedding_nightmare Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2005
    Bài viết:
    256
    Đã được thích:
    0
    Quá khứ vẫn chỉ là quá khứ!
    Đã có người bảo em thật dại dột, điên rồ đã một lần đau mà còn dẫm lại vết xe đổ đó, họ nói rằng em thiếu thực tế, mềm yếu, và đầy tự ti, họ có phải là đang ganh tị với tình cảm của em dành cho anh ? họ có phải chỉ muốn điều khiển em như một con rối để làm xiếc? họ mong điều tốt đẹp đến với em hay chỉ là sự thỏa mãn tính gia trưởng của họ ??? Em mặc kệ, em đã quá mệt mỏi với tất cả những cái gọi là thực tế kia rồi, đã đến lúc em phải sống cho chính em, cho hạnh phúc mà bấy lâu em tìm kiếm. Họ không phải là em, họ không sống cuộc sống như em, và nghiễm nhiên họ nghĩ rằng sự khách quan họ nói chính là sự tỉnh táo mà họ có...Em mặc kệ!
    Được wedding_nightmare sửa chữa / chuyển vào 12:08 ngày 10/11/2006
  5. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    (¯`õ?Â.º-:Ư:- Love Celebration! 10/10/06 - 10/11/06 -:Ư:-º.õ?´¯)
    Lẵ do 'ỏằf ngặỏằi ta yêu nhau?
    Có phỏÊi yêu là 'ỏằf tơm mỏằTt con 'ặỏằng trỏằ'n chỏĂy nỏằ-i 'au dỏn xâ cỏằĐa sỏằ cô 'ặĂn hay là tơm mỏằTt cỏÊm giĂc ỏƠm cúng 'ỏằf sặỏằYi ỏƠm trĂi tim ta? Ðỏằ'i vỏằ>i em, tơnh yêu là sỏằ thiỏt yỏu 'ỏằ'i vỏằ>i mỏằ-i con ngặỏằi. Chúng ta không thỏằf sỏằ'ng mà không có tơnh yêu thặặĂng cỏằĐa ngặỏằi khĂc. Sỏằ'ng vơ ngặỏằi khĂc sỏẵ làm cho cuỏằTc 'ỏằi thêm trỏằn vỏạn. Mỏằ-i nhỏằi nhau hay chỏằ? vơ mỏằTt lẵdo cô 'ỏằTc? Con tim sỏẵ chỏằ? có thỏằf cỏƠt tiỏng nói khi tơnh yêu 'Ê 'ỏn. Và nó có thỏằf cỏÊm nhỏưn mỏằTt niỏằm khao khĂt chĂy bỏằng tỏằô mỏằTt nặĂi sÂu lỏng nhỏƠt tÂm hỏằ"n và cỏÊm nhỏưn 'ặỏằÊc sỏằ thu hút làm mê mỏân lòng ngặỏằi khi ỏằY gỏĐn bên nhau. Hỏằ chỏằ? yêu mỏằTt ngặỏằi mà trĂi tim hỏằ 'Ê chỏằn và trĂi tim em 'Ê chỏằn anh 'ỏằf thỏằ.n thỏằâc.
    Ngặỏằi ta yêu nhau khi nào?
    Hay chfng con ngặỏằi ta chia sỏằ tơnh yêu thặặĂng cỏằĐa mơnh trong mỏằTt buỏằ.i sặặĂng mai phặĂn phỏằ>t hay trong cặĂn gió nhỏạ thoỏÊng qua cỏằĐa mỏằTt 'êm buỏằ"n? Hỏằ yêu nhau không biỏt 'êm, ngày, bóng tỏằ'i hay Ănh sĂng. Tơnh yêu là mỏằTt 'iỏằu diỏằ.n biỏn liên tỏằƠc. Tơnh em dành cho anh liên tỏằƠc lỏằ>n lên qua tỏằông giÂy phút. Lẵ do, 'ỏằ'i tặỏằÊng, thỏằi gian, hỏằ "ràng buỏằTc" lỏôn nhau, vỏằ>i tơnh em bao chạm tỏƠt cỏÊ. Và em 'Ê yêu anh vào mỏằTt ngày bơnh lỏãng nhặ tỏƠt cỏÊ mỏằi ngày, nhặng rỏằTn ràng chỏằ? cho riêng trĂi tim em.
    Lẵ do ặ, vơ anh là nhỏằng gơ em thặỏằng mặĂ thỏƠy, rà ràng, ỏƠm Ăp, gỏĐn gâi qua tỏằông giỏƠc ngỏằĐ.
    Vỏằ>i ai ặ, trĂi tim em 'ang bỏÊo rỏng anh chưnh là ngặỏằi em 'ang tơm kiỏm.
    Khi nào ặ, em sỏẵ trỏÊ lỏằi rỏng hiỏằ?n tỏĂi và cho 'ỏn mai sau. Tơnh em dành cho anh sỏẵ không bao giỏằ thay 'ỏằ.i, không gỏằƠc ngÊ, không phai mỏằ. Và 'ỏằf không bao giỏằ kỏt thúc 'ỏằ'i vỏằ>i mỏằTt tơnh yêu 'ưch thỏằc...
    ---------------------------------------------------------------------------------------
    HỏĂnh phúc dành cho Ox!
  6. ba_gia8x

    ba_gia8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/09/2006
    Bài viết:
    2.586
    Đã được thích:
    1
    hic hic,dài quá, hay qúa, mà tớ ...ngại đọc quá...
  7. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    Finland, 12/11/2006
    Tối thứ 7, "máu" lại chảy lung tung roài , hic hic, tôi đóan chừng Ox bận sinh nhật em gái nên không online được ; khiến tôi có một chút buồn, một chút giận; nhưng tất cả chỉ là 1 chút nhỏ nhoi và thoang thóang trong tầng suy nghĩ lơ lửng mà thôi . Tôi phải học tập cách cảm thông cho những đột xuất của người khác , vì cuộc sống không phải lúc nào cũng có thể đi theo 1 khuôn mẫu định sẵn . Thực ra tôi thấy mình có chút ích kỉ lắm, không biết tôi có nên ngụy biện đó là vì tình cảm yêu thương hay chấp nhận đó là thói xấu cá nhân cố hữu đây ? Nhưng tôi là một kẻ nguyên tắc trong hẹn hò và lời hứa. Từng phải chờ đợi 1 người trong 2 tiếng đồng hồ trong vô vọng, và mong những lời hứa được thực hiện nghiêm túc, nhưng tôi lại mua về cho mình những thất vọng tột cùng; và chính những điều đó đã khiến tôi thành một kẻ ... đa nghi Tào Tháo . Chính xác là niềm tin bị lấy cắp đi hết rồi, và người lấy nó lại vô tình như không hề biết trái tim tôi trống rỗng và sứt mẻ cái góc quan trọng nhất của nó rồi . Tôi thành một kẻ thiếu thốn trong linh hồn ...
    Hôm nay làm đồ ăn mời anh H, cám ơn về việc đã giúp đỡ ở chợ Prisma cho những ngày đầu "bỡ ngỡ" của mình, vì những mải miết nghĩ suy mà vô tình găm 1 vết thương vào ngón tay trái, máu chảy như lũ, không tài nào ngăn nổi. Và cho đến bây giờ, nó ngoác cái miệng như miệng con ếch , đau và khó chịu. Lâu lắm rồi mới bị đứt tay sâu như thế, và tôi thấy rùng mình khi con dao bén ngọt vào ngón tay của mình, da gà hay ốc cứ thế đua nhau sống dậy, cảm giác sởn tới tận tóc gáy . Tôi rất sợ bị cái gì đó cứa vào cơ thể, và sợ cả một cảm giác không lành lặn nữa ... Tối qua đi làm về, anh H đặc biệt tặng tôi cái mũ len anh đi chơi ở Hollola, cái bữa tiệc được gọi là "Sauna tập thể" . Có điều, nam riêng , nữ riêng, chứ có các tiền, đám sinh viên Châu Á cũng chẳng có gan chung đụng lẫn lộn như tưởng tượng của cái tên bữa tiệc kia . Tôi thì lại quên mất , nên đành ở nhà gặm nhấm những nuối tiếc mà thôi. Hơn nữa, hôm qua là kỉ niệm 1 tháng tình yêu giữa tôi và Ox, tôi nỡ nào để anh một mình sao?
    Lại nói chuyện quà tặng, anh H là một người thể hiện tình cảm quan tâm trìu mến, theo một cách ... không hề bình thường so với những người bình thường khác. Và với ai anh H cũng tốt như vậy đấy, sẵn sàng giúp đỡ, ko ngại khó khăn, và thậm chí là cảm thấy đó là hạnh phúc. Sống có mục đích, chí hướng, tằn tiện, chịu khó, và hiếm khi tôi thấy sự mệt mỏi hay những than vãn từ phía anh H . Có thể nói, anh ấy là một tấm gương về tư cách và đạo đức ; nhưng lại nguyên tắc và nhiều khi là quá cứng nhắc . Trước đây, tôi có chơi thân với anh H và một vài người bạn nữa, nhưng vì có những việc xảy ra ko mấy vui vẻ gì, và cũng vì sống xa 1 thời gian, nên tình cảm thân thiết nó chỉ dừng lại ở mức bạn...bè mà thôi. Còn hôm qua, thì tôi cũng chẳng hiểu sao anh H lại mang quà về cho tôi, nhưng cũng chẳng muốn lí giải rõ ràng mà làm gì, cứ xem như anh coi tôi là 1 đứa chăm chỉ, chịu khó, làm việc tốt, ko kêu ca, không than vãn và ... biết nghe lời ; cho nên tưởng thưởng như một cấp trên vậy . Có điều, cảm giác trong tôi thật lạ, ấm áp, vui vẻ như một đứa con nít đã thật lâu lắm rồi mới được 1 người tặng quà cho mình . Nghe mà sao thấy bùi ngùi quá đi!
  8. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    Vậy là mọi thứ đã được quyết định, và những con người bình thường như tôi, như nhà bác tôi cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của số mệnh mà thôi . Nỗi buồn bao kín lấy họ, ngột ngạt và không ai có thể thở được thứ không khí chia ly nặng nề đó , mọi hi vọng, cố gắng, cả bằng tiền và tinh thần , đều không đem lại một chút khả quan nào . Cái gì đến thì nó sẽ phải đến, chỉ là uổng phí biết bao tâm huyết và công sức gầy dựng gần 10 năm trời . Chỉ mong một sự xum họp, bình yên , vậy mà cái đổi lại là những giọt nước mắt cay đắng , nghẹn ngào ... Sự việc đã đi quá tầm kiểm soát của bất kể ai trong số gia đình bác tôi . Đáng buồn làm sao!
    Tôi không ở gần họ, không cảm nhận được những thê lương ấy, nhưng tôi biết chia ly là thế nào, xa cách là thế nào, bao công sức và nghị lực bỗng chốc thành con số 0, nó đau đớn và chán nản đến thế nào . Tôi thương và đau với nỗi đau của họ quá, mà tôi cũng chỉ là một đứa cháu ... vô dụng mà thôi. Bất lực, cảm giác mình là một thành viên nhưng lại chỉ biết động viên tinh thần của họ mà thôi, tôi thấy một cái tôi vô dụng, thừa thãi thực sự rồi. Buồn quá ! Cuộc đời trớ trêu với những người thân của tôi đến cái mức này sao? Kiếp nạn, kiếp nạn đây mà ...
    Không biết nên viết gì nữa...
  9. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    Finland, 13/11/2006
    Sốt !!!
    12h50'' sáng : sau gần 2 tiếng nằm "vật vã" trên giường, mà đôi mắt tôi vẫn thao láo như hai con ốc vậy, không tài nào tự ru mình yên giấc cho được. Tay lạnh, chân lạnh, nhưng tòan thân nóng ran, trán cũng nóng, và cái đầu thì váng vất ; nhưng tôi cũng không thể ngủ được tẹo nào . Uh, tôi biết là mình đang sốt rồi, thực sự rất mệt, nhưng không hiểu sao không thể chợp mắt . Những ý nghĩ cứ lởn vởn bay bổng trong não bộ, cuốn tôi không phải là trở về quá khứ, mà là mông lung ở tương lai . Hai hôm nay tòan như thế này ,,, không thể ngủ sớm và cái đầu thì chuếnh chóang . Hình như đó là kết quả của gần 2 tuần đi đi lại lại, lăn lăn lộn lộn với công việc, và với cái thứ thời tiết đang trở mùa khắc nghiệt này . Lại cộng thêm cái lò sưởi lúc nào cũng nguội tanh lạnh ngắt, và gió thì thi thỏang dội vào qua khe hở của hai cánh cửa sổ không muốn khép chặt . Lắm khi cứ vừa chat với Ox, mà người cứ run lên bần bật, mà lại run từ trong ra ngòai ấy chứ, run của đói và lạnh ... Và trong những cơn váng vất như thế này, tôi lại thèm một vòng tay ấm áp, nhẹ nhàng , đủ để nâng dìu tôi nếu như chẳng may không thể giữ được tỉnh táo cho mình ... Ở đây không có nhiệt kế rồi, đành phải đắp tạm cái khăn lên trán vậy thôi , vì tôi không thể để mình gục ngã khi chưa có việc gì được hòan thành , còn đi làm, còn đi học, còn phải trở về bên cạnh Ox , và còn người bạn tri kỉ của tôi nữa chứ nhỉ . Tôi còn nhiều lời hứa chưa được thực hiện lắm, cho nên không cho phép mình ốm yếu hay bệnh tật vào lúc này, không được, không thể được .
    Rốt cuộc thì tôi cũng được thở 1 tiếng nhẹ nhàng khi thấy Ox online ; không biết anh có hiểu cái cảm giác vui mừng lẫn trong những lo lắng tưởng chừng như ... thừa thãi ấy của tôi không ? Cũng giống như vừa trải qua một cơn đau tim bởi băn khoăn và những nghĩ ngợi xa xôi, và việc anh online giống như một liều thuốc chữa dứt điểm cơn hấp hối ấy của tôi vậy . Thực sự tôi sợ lắm, sợ hạnh phúc không bao giờ tồn tại được lâu với mình, sợ những cú shock và sự mất mát, sợ ai đó mà mình yêu thương bỗng dưng cách biệt hẳn với cuộc sống của mình ; vì tôi đã từng trải qua những cảm giác như thế này ; cho nên nó thành những ám ảnh không bao giờ nhạt mờ trong trí óc của tôi; dẫu rằng tôi đã cố gắng tìm một sự lạc quan hơn . Anh nói là anh sẽ không để tôi phải lo lắng như thế này nữa, rằng anh sẽ nhắn tôi biết nếu anh có việc bận, và tôi tin anh , tôi tin vì tình yêu anh dành cho tôi và cũng vì những điều tôi đang cố gắng dành cho anh ...
    Mỗi lần trở trời thế này, hôm thì -16 độ, hôm lại 3,4 độ; hôm thì tuyết rơi mịt mù với gió tưởng chừng như không thể mở được mí mắt; song có hôm thì nắng vàng chói chang , chói tới lạnh buốt dọc cả sống lưng, cái lạnh khắc nghiệt khi trời đẹp , nghe hài mà lại là thực ở đây đấy . Và bệnh phế quản của tôi lại tái phát, thường hay thở dốc, ho rất khó nhọc mà mẹ thường ví bằng 4 chữ "ho hen khò khè" đối với tôi . Cái cơ thể bệnh tật và yếu ớt này của tôi, 2 năm nay không mấy khi bị ốm như ở VN, thế mà cảm giác chịu lạnh đã kém đi, người ngợm cũng thấy yếu hơn hay sao ấy . Không biết sau này lấy chồng, có làm khổ chồng khổ con cứ phải lo cho mình hay không nữa ? Nhưng chỉ biết là trước mắt, tôi vẫn cố gắng được , vì nghĩ tới gia đình, nghĩ tới Mắt to, và nghĩ tới Ox , mọi cảm giác mệt mỏi, nặng nề phút chốc chỉ là một cái nhói lòng mà thôi .
    Từ hôm nay sẽ đếm ngược thời gian, đếm ngược cho đến ngày được gặp tình yêu của tôi, có thể yêu và được yêu trọn vẹn, có thể quan tâm và được quan tâm đầy đủ ... Còn 292 ngày nữa thôi, cố gắng lên nào, tôi ơi!!!
    Thấm hơn cái mệt rồi, tôi không thể níu bước được nữa ...
  10. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    Finland, 14/11/2006
    Cơn sốt nhẹ tối qua làm tôi cứ li bì và mệt lử lả vào hôm nay, lúc chiều ngủ chập chờn, mệt mỏi, và cứ cảm giác có ai đó đang gọi mình, mong mình, nghĩ đến mình ; để rồi chợt bừng tỉnh trước cả tiếng chuông đồng hồ . Tối đi làm thì uể oải, nói không muốn nói, đôi tay thì lạnh cóng, còn các cơ cánh tay, cổ tay thì nóng ran từ bên trong , hic hic, nhiều khi tôi cứ nghĩ hay là máu không lưu thông được xuống bàn tay của mình nhỉ . Và đã nghĩ đến việc thôi không tiếp tục làm ở đấy nữa . Nhưng rồi không làm thì lấy gì mà bỏ vào miệng, mà sống qua ngày, lại còn dành dụm để về VN không phải ngửa tay xin tiền bố mẹ; và còn nhiều dự định khác nữa chứ . Cũng may là bây giờ cái mục đích để cố gắng cho công việc nó cao hơn những vất vả mà tôi đang gắng chịu, chứ nếu không thì tôi không biết phải lấy tinh thần đâu ra mà vượt qua nữa .
    A.P tả cánh tay của anh sau gần 1 năm làm việc ở Prisma khiến tôi chất đầy lo ngại cho mình. Anh nói giờ mỗi khi lau nhà hay làm cái gì tương đối nặng, thì cơ ở khủyu tay cứ giật giật và nhói đau từng hồi, nó khiến tay A.P yếu hẳn, và cứ run run như người bị bệnh động kinh ấy . Tôi đã không dám nghĩ tiếp cái kết quả sau này với bản thân mình, nhưng hình như nó đã bắt đầu có triệu chứng rồi thì phải . Hic hic, tôi sợ lắm , sợ mình trở thành một người vô dụng, bị lệ thuộc vào người khác, sợ những quan tâm mang tính trách nhiệm, sợ những cái nhìn rụt rè và ái ngại . Tôi mới chỉ có 20 tuổi, tôi còn cả một tương lai và một cuộc đời đang chờ tôi phía trước, mà tại sao cứ sống trong bất ổn thế này nhỉ? Tôi chán ngay cả bản thân mình nữa! Thứ 3 còn là ngày cọ phòng chứa sữa, cái lạnh mấy độ cứ luôn làm tôi nổi hết da gà, môi thì thâm lại, và người cứ run bần bật mỗi khi trở ra từ đó. Làm việc thì đâu có thể mặc áo dài tay được, cho nên là không biết sau tối nay , liệu có bị sốt cao hơn không. hic hic
    Thứ sáu vừa rồi là kỉ niệm 1 tháng tình iu của tôi và Ox, thế mà lại gây nhau, tranh cãi vấn đề của người khác, thành ra bất hòa và giận dỗi . Phần vì tôi cũng mệt mỏi, phần vì anh cũng gặp chuyện không vui. Nhưng đấy là lần đầu tiên kể từ ngày hai đứa bắt đầu đến với nhau, thôi thì coi như thay đổi chút gia vị cho món ăn tình yêu vậy, để hiểu nhau hơn, và cũng là để chiều nhau hơn . Mà cũng khổ thân Ox, anh chừng ấy tuổi đầu rồi, chắc nhiều khi cũng ngại khỏan dỗ dành, cưng nựng, tôi hiểu nên cũng hạn chế những kiểu giận hờn vu vơ, mà đáng lẽ ra cái tuổi của tôi nên hoặc vốn đã có . Từ ngày bắt đầu yêu anh, tôi đã cố gắng tập cho mình già dặn hơn một chút, chín chắn hơn 1 chút, không phải là để hợp với anh đâu; mà là để hiểu suy nghĩ ở lứa tuổi của anh; để có thể là một nơi chia sẻ mà anh cảm thấy vững chắc và đủ đầy . Cũng biết là Ox muốn tôi giữ nguyên những suy nghĩ ở lứa tuổi của tôi , sống đúng với bản chất, và con người tôi. Nhưng như thế thì tôi là một đứa trẻ hay quấy rối lắm, và rồi anh sẽ chán mất . Hơn nữa, tôi cũng phải "lớn" kia mà, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, nếu sớm mà cho người ta cảm thấy an tòan, tin cậy thì cái sớm ấy cũng có ý nghĩa lắm chứ, dẫu rằng tôi phải đánh đổi những vô tư ấy nhanh hơn một tẹo ...
    Hôm rồi muốn làm một việc có ý nghĩa hơn cho Ox, muốn viết một bài cảm xúc thống thiết , muốn nói những lời thân mật, nhẹ nhàng; mà đầu óc tôi cứ trống rỗng và tẻ nhạt sao sao ấy; nó không giống là tôi những lúc đang đi làm, những lúc ngồi trên xe bus, nghĩ tới Ox, nhớ anh và mong anh. Cái lúc đó có biết bao nhiêu tình cảm, biết bao nhiêu câu nói ấm áp, hạnh phúc, nhưng rồi không có cách gì để nói cho anh nghe cả . Còn những lúc nói chuyện với anh, lại chỉ tòan nói đùa, nói vui, nói những chuyện không đâu, chẳng giống 1 ... cặp tình nhân gì cả; và tôi thấy mình cứ ... ngu ngơ . Tôi không biết những người yêu nhau, họ làm gì trong ngày kỉ niệm, họ đi những đâu , họ nói những lời trìu mến với nhau như thế nào, và họ làm những gì cho nhau nữa. Tôi cũng đã có nghĩ qua 1 kế hoạch cho cả hai, từ sáng tới tối, và cả một chút quà nho nhỏ để làm anh vui, gì cũng đã nghĩ ra ; mà lại chỉ thiếu một thứ duy nhất, cũng là một thứ ý nghĩa nhất của bữa tiệc kỉ niệm ; đó là khỏang cách không gian . Phải rồi, nếu ko có cái khỏang cách này, chắc chắn là chúng tôi sẽ rất hạnh phúc , rất vui vẻ . Thôi thì đành đợi tới năm sau vậy, tôi vẫn còn ... 291 ngày nữa kia mà ...
    ''
    ''

Chia sẻ trang này