1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện - các thể loại tối tác, sáng tác, cải biên

Chủ đề trong 'Tuyên Quang' bởi Redtulips, 21/07/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Redtulips

    Redtulips Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    23/12/2008
    Bài viết:
    3.766
    Đã được thích:
    175
    Truyện - các thể loại tối tác, sáng tác, cải biên

    Nhân cao hứng cùng với lời gợi ý của em giai ThietDK trong "Điên chữa chạy mãi...", mình mở topic này, chào đón mọi ý tưởng nung nấu hoặc bất chợt của mọi người, về mọi thể loại truyện - ngắn cũn cỡn, ngắn... 1 cm (3 chữ), ngăn ngắn, vừa, dài, dài lòng thòng v.v..., bi, hài kịch, lỡ cỡ lưng chừng (không bi không hài), một nửa truyện, một nửa nói... Rap, tản văn "hay là cái gì đó người ta viết như văn xuôi mà đọc cứ như thơ ấy" (trích ThietDK), thậm chí là truyện đã có rồi, bạn cải biên đi cho phù hợp... Tuốt tuồn tuột. Xin mời nhé!

    À, mở đầu, trân trọng giới thiệu truyện 3 chữ của ThietDK:

    Cần phải sống!

    (Em giai ơi, tiếp tục sáng tác nhé!)
  2. maybeU

    maybeU Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    5.175
    Đã được thích:
    1
    Iem cũng góp một truyện ạ:
    ??
    .......
    Chàng yêu nàng đắm say. Yêu nàng hoang dại. Yêu nàng bản năng. Nàng hạnh phúc, phấn khích, đê mê. Tất cả điên cuồng, hỗn loạn xung quanh chàng và nàng. Trời ở dưới chân, đất ở trên đầu. Họ không cần biết đến ai nữa cả. Họ cứ sống thế và sẽ sống thế cho đến mãn đời?
    Thế rồi một hôm chàng đến gặp cái gã nhà văn đã xây dựng truyện chàng và nàng như đã kể ở trên và nói: "Ông éo phản ánh chân thực cái mịa gì! Làm gì có thằng ngu nào quanh năm chỉ nước lã và không khí, sống như ngoài hoang đảo, cày hùng hục mà vẫn vui vẻ, say sưa với một con đàn bà - cả ngày chẳng làm cái ếch gì ngoài việc õng ẹo và đối xử với tôi như một tên nô lệ thế chứ!".
    Nhà văn trầm ngâm: "Ừ, cũng có người vừa góp ý, nói phải thay anh bằng một gã tàn nhẫn, lười biếng, độc đoán, trăng hoa nhưng lại biết kể truyện và đánh đàn. Có như vậy mới bảo đảm cho tình yêu tha thiết và bất tử - tuy đau khổ và nhiều nước mắt - của nhân vật nữ. Họ cho rằng anh tốt, nhưng nhàm tẻ và chán mớ đời.?
    ?oAi góp ý??
    ?oCon đàn bà õng ẹo của anh ?" nhân vật nữ của tôi ấy?. /.
    -------- Game over -------
    (Tâm đắc mỗi đoạn đầu)
  3. haitacnd

    haitacnd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    5.356
    Đã được thích:
    0
    Tình nhân thế!
  4. Redtulips

    Redtulips Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    23/12/2008
    Bài viết:
    3.766
    Đã được thích:
    175
    Lúc đó sông cạn. Bãi giữa nổi lên những trảng đất mịn màng. Con bé và lũ "4 tên" mơ mộng rủ nhau đi xe đạp ra đó. Từ đầu này đến đầu kia thành phố, đương nhiên nó đi bằng xe máy phải nhanh hơn rồi. Nhưng nó không muốn gây nên bất kỳ cảm giác xa cách nào với các bạn. Lũ "4 tên" ở nội trú, chúng nó dùng đến xe đạp là may!...
    Nhớ cảm giác hăm hở khi vác xe đạp đi xuống gầm cầu theo một cầu thang sắt rất hẹp... Đến giờ nó vẫn không hiểu sao suốt cả đoạn đường xuống rất dốc và khá dài ấy, nó có thể giữ chắc không làm rơi cái xe đạp - khá là thách thức với đôi tay không quen nhấc nặng của mình.
    "Đuôi sam" - thủ lĩnh bọn "bốn tên" - và nó mang tấm ni lông đi. Em "Huế" mang bánh mỳ... Thế là chúng nó có một cái ổ riêng lý tưởng - dưới gầm cầu. Hát hò, chuyện phiếm... Thỉnh thoảng xe lửa chạy qua xình xịch trên đầu. Khách đi bộ vài người dừng lại và ngó xuống nhìn xem những giọng nói rất trong trẻo, hồn nhiên ấy từ đâu...
    Chán rồi chúng kéo xe ra bãi giữa. Nước loang lổ xung quanh những bãi đất hồng hồng mềm mịn phù sa...
    .....
    (À, đây không phải "truyện", chỉ là nỗi nhớ...).
  5. ThuLam

    ThuLam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/05/2004
    Bài viết:
    2.308
    Đã được thích:
    0
    Chủ đề kiểu này đã quá nhiều, bạn tự lục tìm rồi tự sướng nhé.
    Khoá,
  6. nhungayxanh

    nhungayxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    592
    Đã được thích:
    0
    test
  7. ThietDK

    ThietDK Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.250
    Đã được thích:
    0
    Chỉ vì tớ thích nên sưu tầm và post chuyện (truyện) này; mạo muội ngầm xin lỗi Mr.Source
    Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...
    - Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần... - Cô giáo trường Chủ Nhật đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe: "70 nhân 7 lần! "
    Lisa kéo tay Brent - em trai cô:
    - Thế là bao nhiêu lần...
    Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rối bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm bạn bè ai cũng phục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh phục cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.
    Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.
    - Em ổn cả chứ... Chị lỡ tay thôi mà!
    - Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thứ 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!
    Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.
    Hôm sau, 2 chị em chơi bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".
    - Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.
    Lisa đỏ mặt:
    - Chị xin lỗi!
    - Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ còn 488 lần thôi, phải không...
    Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:
    - Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai và em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.
    Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khi nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent và cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá phòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent và đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.
    - Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì với em nữa đâu.
    Brent chỉ cười: "Phải, phải"
    Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc và cậu được cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. Một niềm mơ ước thành hiện thực.
    Người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện: " Hai giờ chiều ngày mùng 10 nhé! " Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.
    - Brent này, khi nào con biểu diễn... - Mẹ hỏi.
    - Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời.
    Lisa lặng người, mãi mới lắp bắp:
    - Ôi!... Hôm nay ngày mấy rồi ạ...
    - 12, có chuyện gì thế...
    Lisa, bưng mặt khóc nức lên:
    - Biểu diễn... 2 giờ... mùng 10... người ta gọi điện... tuần trước...
    Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.
    - Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi......... - Brent hỏi.
    Lisa gật đầu. Brent ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi người yên tâm.
    Lisa đến Boston và thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa không trả lời: "Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.
    Rất lâu sau, cô vô tình gặp lại người láng giềng cũ: bà Nelson.
    - Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... - Bà ta mở lời.
    Lisa ngạc nhiên:
    - Sao ạ...
    Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.
    Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:
    "Lisa yêu quý,
    Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị.
    Yêu thương,
    Brent"
    Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hồi bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu và bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ: "Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! "
  8. ThietDK

    ThietDK Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.250
    Đã được thích:
    0
    Nếu nói đến cái cầu thang sắt là biết chỗ nào rồi-Cầu Đume-Ơn Trời; may hồi đó gần chỗ ấy người ta chưa tự phát mở bãi tắm tiên, chứ không bè lũ 4 tên ấy giờ may còn 2-3.
    Đoạn dưới này hồi ấy còn có một cái trường bắn hay sao ấy-Ma nhiều.
    Còn đoạn trên (gần hết đường Âu cơ) có lối rẽ cũng ra bãi giữa, gửi xe hết nhiều nghìn , rồi ra bãi yêu hết mình giữa ban ngày.
    Hồi đó mình cũng thèm, nhưng không có đối tác-cái chính là kém năng lực.
  9. haitacnd

    haitacnd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    5.356
    Đã được thích:
    0
    Đời nhiều lúc rất cần những bát súp tâm hồn...
  10. haitacnd

    haitacnd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2004
    Bài viết:
    5.356
    Đã được thích:
    0
    Vỡ trách nhiệm...!

Chia sẻ trang này