1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

truyện... chuyện... và tr-ch (=trò chuyện-những trò và những chuyện!)

Chủ đề trong 'Đà Nẵng' bởi _mercury_tanana_, 07/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. _mercury_tanana_

    _mercury_tanana_ Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    1.209
    Đã được thích:
    0
    truyện... chuyện... và tr-ch (=trò chuyện-những trò và những chuyện!)

    hôm ni đọc được cái ni hay!

    Thiên đường và địa ngục
    Lưu Dĩ Sướng

    Tôi là một con ruồi.

    Tôi sinh đã một tháng. Đối với loài ruồi, tôi được coi là thanh niên.

    Một tháng nay, tôi sống trong cái thế giới bẩn thỉu và hôi hám: ngủ thùng rác, lượn lờ nơi cống rãnh, ăn vỏ dưa, vỏ cam, hít thở toàn bụi bậm và khí nóng.

    Cái thế giới này thật chẳng ra làm sao? Không những kiếm ăn đã vất vả, lại có thể bị con người tiêu diệt bất cứ lúc nào. Sống những ngày như loài ruồi chúng tôi thật không đáng sống, tôi hiểu rõ điều ấy.

    Nhưng ruồi lớn lại bảo:

    - Thế gian không đến nỗi tồi như cậu tưởng? Cậu không đến những nơi tốt đẹp cậu mới coi chỗ này là địa ngục. Đó là vì cậu chưa hiểu sâu biết rộng đấy thôi!

    Ruồi lớn sinh trước tôi hai tháng, theo thứ bậc tôi phải coi như cha chú. Tôi hỏi:

    - Chú ơi, chả lẽ thế gian này lại còn có nơi sạch sẽ?

    - Sạch sẽ thôi à. - Chú đáp - Chẳng những sạch sẽ mà còn như thiên đường. Ngoài những thứ ngon, những cái đẹp, còn có cả máy lạnh. Cậu đã bao giờ nghe nói đến máy lạnh chưa? Đó là mùa xuân do con người tạo ra, cực kỳ mát mẻ. Cậu mà gặp, cậu sẽ thích đến mức phải tìm ngay một thứ gì mà ăn?

    - Đi xem một chút có được không ạ?

    - Sao lại không?

    Từ thùng rác, chú dẫn tôi bay đi, qua đường Hoàng Hậu thì rẽ, rồi đến một tòa nhà cao đẹp, tôi đậu đằng trước một cánh cửa bằng kính khá lớn. Chú bảo:

    - Chỗ này gọi là tiệm cà phê.

    Cửa tiệm cà phê bỗng mở, một luồng gió mát lạnh bay ra. Chàng thanh niên đầu bóng mượt lững thững đi vào, chúng tôi nhân dịp đó bay theo.

    Vào trong nhà, chú hỏi:

    - Thế nào? Chỗ này có tuyệt không?

    Chỗ này thật tuyệt! Hương thơm sực nức. Không biết từ đâu tỏa ra cái mùi dễ chịu đến như thế. Những người đàn ông âu phục chỉnh tề, những người đàn bà phấn son sặc sỡ cứ như bươm ****! Trên các bàn bầy đầy bánh ngọt, đồ uống và những viên đường. Thật sạch, sạch đến mức tôi phát sợ!

    Không biết chú đi đâu mất, còn lại một mình, tôi chỉ có cách bay đến ẩn dưới một cái bàn nhiều hương vị.

    Ngồi bên bàn là một người đàn bà đứng tuổi, vẻ hiền từ, và một thanh niên chừng hai mươi, nước da trắng trẻo. Người đàn bà hỏi:

    - Mấy hôm nay anh chết gí ở chỗ nào thế?

    Người thanh niên đáp:

    - Chơi hụi mất hết cả tiền, còn đi chỗ nào được nữa?

    Người đàn bà vặn lại:

    - Tôi cho anh ăn, cho anh mặc, cho anh ở, cho tiền anh tiêu hàng ngày, còn hụi với họ gì?

    Người thanh niên nói:

    - Nhưng tiền mất rồi!

    Người đàn bà hỏi:

    - Mất bao nhiêu?

    - Ba nghìn.

    Người đàn bà mở ví, rút ra sáu tờ năm trăm:

    - Cầm lấy? Từ nay không được hụi với họ gì nữa! Bây giờ tôi phải đến đường Hoàng Hậu mua mấy thứ, tối nay chín giờ đợi anh ở nhà hàng Vân Hoa. Đồ chết tiệt!

    Bà đưa tiền cho người thanh niên rồi với bộ mặt cười cười đứng dậy đủng đỉnh bước ra.

    Người đàn bà vừa đi, người thanh niên liền đến một cái bàn khác. Bên bàn là một cô gái rất trẻ, phấn son tươi roi rói, xinh đẹp và hấp dẫn. Mái tóc cô kẹp một bông hoa bằng nhung.

    Tôi bay đến, đậu lên bông hoa nhung nghe trộm.

    Chàng trai nói:

    - Em ơi! Bây giờ thì em có thể tin được rằng công việc chẳng có gì rắc rối hết?

    Cô gái nói:

    - Đưa đây!

    Chàng trai:

    - Nhưng em phải làm một việc anh yêu cầu cơ?

    - Việc gì?

    Chàng trai đặt tiền vào tay cô gái, ghé tai cô thì thầm những gì, tôi không nghe được, chỉ thấy cô thốt ra mấy tiếng: "Đồ quỷ!"

    Chàng trai hỏi:

    - Được không?

    Cô gái đáp:

    - Có gì mà không được? Anh đi trước, em còn phải ở đây đợi một người. Một giờ sau em sẽ đến!

    - Không được lỡ hẹn đấy nhé!

    Cô gái hỏi:

    - Thế em đã lỡ hẹn với anh mấy lần?

    Chàng trai đi rồi, cô gái đến phòng gọi điện thoại. Tôi thừa cơ bay tới hộp đựng đường, ăn thoải mái, rồi đậu trên chén cà phê, nếm vị ngọt ở miệng chén.

    Đang ăn một cách thích thú thì cô gái trở lại ghế ngồi, lấy tay đuổi, tôi chỉ còn cách bay đến đậu lên tường.

    Mười phút sau xuất hiện một người đàn ông to béo, khoảng năm mươi tuổi, mặc bộ lụa đen Quảng Đông, ngực đeo dây chuyền gắn hình bán nguyệt. Ông ngồi phịch xuống chiếc ghế da, bảo cô gái: "Đưa đây!" Cô gái đưa sáu tờ năm trăm, ông ta giắt vào thắt lưng: "Đối phó với bọn ấy kể cũng dễ nhỉ!"

    Cô gái nói:

    - Tiền anh ta lừa một người đàn bà đấy!

    Ông béo bảo:

    - Trên đời, xưa nay, vốn dĩ người này lừa người khác. Chỉ có điều, loại tiền này không phải kiếm từ tội ác thôi!

    Lúc ấy, bỗng nhiên người đàn bà đứng tuổi cầm một túi nho từ cửa đi vào, xem ra có ý muốn tìm chàng trai, hình như có điều gì bà quên nói với anh ta. Nhưng chàng trai đi rồi, bà trông thấy ông béo, liền bước đến, tay chắp sau lưng, nghiêm mặt, hai mắt mở tròn xoe, không nói một lời.

    Ông béo thấy bà thì lúng túng đứng dậy, dắt bà ra cửa. Tôi bay đến đậu trên vai ông, nghe hai người trò chuyện. Bà kia hỏi:

    - Con đĩ ấy là ai thế?

    Ông béo cười cười:

    - Bà đừng có nóng nảy, nghe tôi nói đây. Cô ta là người quản lý cửa hàng Kiều Quang, tôi có chuyện mua bán nhờ giúp, phải đi cửa sau, bà hiểu không. Đây là ba nghìn, bà cầm lấy mua gì thì mua, tối về nhà tôi nói kỹ chuyện này cho bà nghe, bà vợ yêu quí của tôi ạ!

    Bà ta cầm tiền, bỏ vào ví, vẻ mặt nghiêm trang:

    - Nhớ về sớm đấy! Nhà vắng người. Tôi phải đến bà Tiêu chơi mạt chược, có thể về muộn!

    Nói rồi, bà lững thững đi ra.

    Tôi lập tức bay theo. Tôi cảm thấy ở cái chốn thiên đường này bề ngoài thì sạch bên trong lại bẩn hơn rác rưởi. Tôi thà sống tiếp những ngày địa ngục ở thùng rác còn hơn! Cái thiên đường này bẩn đến mức loài ruồi cũng không muốn lưu lại một giây một phút!


    C''est la vie!!!
  2. _mercury_tanana_

    _mercury_tanana_ Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    1.209
    Đã được thích:
    0
    Chùm truyện về con mèo và cây hoa đá.
    1. Ngày đầu.
    Con mèo được bốn tuần lễ và cái vẻ ngoài non choẹt của nó làm cây hoa đá bật cười. Đây là lần đầu tiên nó lên gác trên trong cuộc khám phá ngôi nhà. Con mèo quơ quơ một chân trước chạm vào thân cây hoa đá.
    - Đừng có khều nhau như vậy chứ!
    - A ?" con mèo nhỏ kinh ngạc - Cậu cũng biết nói à?
    - Tất nhiên rồi. Chúng ta đang ở trong một câu chuyện và đừng có mà bất ngờ như kiểu của những kẻ nghèo óc tưởng tượng được không?
  3. _mercury_tanana_

    _mercury_tanana_ Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    1.209
    Đã được thích:
    0
    2. Cây hoa đá được đưa vào trong nhà.
    Cơn mưa lớn làm cho ngày của tụi nó ướt nhẹp đi. Con mèo quá rầu rĩ vì không thể bay nhảy ngoài kia, đành lân la tới bên cây hoa đá.
    -Cậu buồn đấy à?
    - Không có.
    -Ai chuyển cậu vào trong đây?
    -Dĩ nhiên không phải tự tôi.
    -Ra vậy, vì không tự đi được mà cậu thấy buồn à?
    -Thôi được, mèo nhóc, nếu cậu muốn thì đúng là tôi buồn vì trời mưa và vì tôi không thể tự đi, nhưng mà lần sau đừng tưởng ai cũng như mình vậy chứ!
    tt khủng!!
    (tt = tri tu)
    (tri tu = trí tuệ)
    khủng!!!
  4. _mercury_tanana_

    _mercury_tanana_ Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    1.209
    Đã được thích:
    0
    3. Và bạn bè.
    Mây không làm đục bầu trời như hôm qua nữa và con mèo bị cơn nắng lành dịu đánh thức, thấy khoan khoái vô cùng. Nó đứng tần ngần bên cửa sổ một lát. Rồi suốt ngày hôm đó người ta thấy nó lăn xăn trong sân, trước cửa, trên các mái nhà, chỉ có không ở bên cây hoa đá thôi.
    - Ôi bạn bè, nếu không có nó thì đáng chán bao nhiêu. Cây hoa đá thở dài.
    Sự vắng mặt của bạn bè trong một ngày khiến ta buồn. Còn không có bạn cả đời - điều ấy chỉ có nghĩa ai đó xứng đáng bị cô độc.
  5. _mercury_tanana_

    _mercury_tanana_ Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    1.209
    Đã được thích:
    0
    4. Cây hoa đá không bao giờ di chuyển.
    Con mèo chạy qua chạy lại. Nó vờn vuốt trên thân cây hoa đá. Nó luôn nghĩ việc không đi được quả thực là bất hạnh lớn lao
    -Sao đến giờ cậu mới ghé thăm tôi? Cậu đã không biết tôi nhớ cậu chừng nào.
    -Tại vì chẳng có ai tới báo tôi biết cậu nhớ tôi, cả cậu cũng chẳng tới nữa.
    -Hiểu rồi. Mà lạ lùng là có những kẻ chẳng chịu hiểu cho sự thật : cái gì tồn tại cũng có lí do. Tội nghiệp tôi vì tôi không đi được đúng là một ý nghĩ ngộ nghĩnh.
  6. _mercury_tanana_

    _mercury_tanana_ Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    1.209
    Đã được thích:
    0
    5. Con mèo đang yêu.
    -Tôi không tính giấu cậu chuyện tôi đang cặp bồ với một nàng xinh đẹp.
    -Cậu đang già đi đấy.
    -Phải, thậm chí đầu tôi đã lốm đốm sợi bạc.
    -Ha ha, làm sao cậu có thể yêu với mẩu óc không phân biệt nổi đâu là màu lông ban sơ còn đâu là lốm đốm sợi bạc vậy chứ?
    -Ít ra tôi cũng già đi trông thấy, còn cậu thì chẳng thay đổi gì kể từ ngày đầu tôi tìm thấy cậu ở đây.
    Con mèo đang yêu nó không biết rằng có những sự khác biệt rất lớn giữa các loài và giữa nó với nàng xinh đẹp cũng vậy thôi.
  7. _mercury_tanana_

    _mercury_tanana_ Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    1.209
    Đã được thích:
    0
    6. Chuyển nhà.
    Gia đình có con mèo với cây hoa đá hôm nay chuyển chỗ ở. Trên đường tới nơi mới đó, con mèo tiu nghỉu ngán ngẩm cho số phận mình. Việc đi khỏi như vậy có nghĩa mối tình của nó với nàng xinh đẹp coi như đánh dấu chấm hết, cho nên nó không nói năng gì.
    - Chỉ vì đàn bà mà buồn, cậu chán quá.
    - Chỉ có đồ vô tính mới nói về đàn bà như vậy. Cậu chả có mẹ và chẳng biết yêu thì để im cho tôi buồn.
    Nhiều lần trong đời ta phải từ bỏ ước mơ hay tình yêu. Nhưng từ bỏ không có nghĩa là dìm chết chúng trong sự quên.
  8. _mercury_tanana_

    _mercury_tanana_ Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    1.209
    Đã được thích:
    0
    7. Bạn mới.
    Hình như những nỗi buồn thích tới hành hạ người ta cùng lúc. Con mèo thất tình đã thân với cây hoa đá lắm rồi. Vậy mà sáng nay nó thấy cây hoa đá tí tởn với cây xương rồng đầy gai cáu kỉnh - bạn già mới của hoa đá. Đợi tới khi lão xương rồng ngủ, mèo tới bên hờn mát:
    -Người ta thì có thêm còn tôi chỉ mất đi và mất đi.
    -Hiểu rồi, nhưng nếu cậu nghĩ như vậy thì cậu chưa coi tôi là bạn. Vì bạn thực sự là thứ không thể mất đi.
    Đôi lúc lộ ra kèm sự ích kỉ là tình cảm chân thực nhất.
    (thích câu này nhứt!!! ko có * để vote câu này 5n *!!)
  9. _mercury_tanana_

    _mercury_tanana_ Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    1.209
    Đã được thích:
    0
    8. Cây mới.
    Chiều hôm sau, cây hoa đá gặp một biến cố lớn. Người ta bẻ đi của nó một cái lá làm nó đau nhức đến ê ẩm. Con mèo chứng kiến chuyện đó. Nó cũng thấy thương nên hỏi han sốt sắng lắm:
    -Đau lắm không?
    -Không có.
    -Vậy sao tôi không thấy cậu giống mọi khi?
    -Tôi còn vui hơn ngày thường. Vì giờ tôi biết sắp có một cây hoa đá khác ra đời từ cái lá của tôi. Cuối cùng tôi đã làm được cái gì như là bắt đầu một chặng sống khác.
    TANIBÔNG
  10. _mercury_tanana_

    _mercury_tanana_ Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/02/2006
    Bài viết:
    1.209
    Đã được thích:
    0
    ko hay lắm!
    nhưng khi nào chán + rỗi thì cứ vào đây đọc!
    tự nhiên thấy có gì hay ho !!
    hoạt động sáng tạo giúp con người đỡ chán đi nhiều lắm!!

Chia sẻ trang này