1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện cổ tích dành cho người lớn

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi sn75, 23/05/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. sn75

    sn75 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2006
    Bài viết:
    4.178
    Đã được thích:
    1
    Rồi với sức khỏe chưa bình phục, nàng đã ói tùm lum trên xe của Chi mỗi khi Chi dừng xe tại trạm thu phí. Thế là ở các trạm thu phí lần sau, chàng kiêm luôn nhiệm vụ của Thi Nương.
    Chở Nương về đến nhà thì trời cũng vừa chạng vạng, Chi bèn đề nghị mời Thi Nương đi ăn tối ( nhưng thật ra là đi rửa xe tẩy uế hết những sản phẩm trong đường ruột của Thi Nương ). Nàng rất sẵn lòng và kêu chàng đợi vài phút.
    Một..giờ...hai ...giờ, tới giờ thứ ba, chàng xót ruột không chịu nổi, định đứng lên thì nàng thò đầu ra cười ỏn ẻn, báo là đã xong. Chi rất bất ngờ trước dung nhan của Thi Nương, cái mặt dầy cui son phấn, cái mỏ đỏ choe đỏ choét, và bộ đồ nàng mặc thì chắc kiếm không ra cái thứ hai, nhìn nó lủng lẳng chằng chịt những dây nhợ.
    Họ cùng vào réc-táu-rằng, chàng bảo nàng đi chợ, nàng lại ỏn ẻn cười, nói rằng nàng ăn rất khảnh. Và những món nàng gọi ra cũng đủ làm...chóng mặt những người béo phì: tôm càng xanh mỗi con hai ký, mực một nắng mỗi ký một con, rồi nào là cua đinh, ba ba, rùa biển....nàng cố tình gọi các món hải sản để nhắc chàng nhớ cuộc hội ngộ thật tình cờ giữa đai dương.
    Sau khi rời quán, chàng phải thế chấp lại cái đồng hồ Rolex yêu quý mà ngậm ngùi chở nàng về.
    Được sn75 sửa chữa / chuyển vào 14:48 ngày 02/06/2006
  2. bunnie

    bunnie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2005
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0
    Tưởng vậy là xong, nụ tình iu chưa đơm hoa mà cây tình iu đã bị chặt. Hôm sau Trương mang tiền đi chuộc cái đồng hồ về, vào nhà hàng, nhìn cảnh cũ chợt thấy tâm hồn xao xuyến như gió đông lay ngọn cỏ gấu. Trương lấy O2 gọi cho Nương. Giật bắn cả mình vì nàng xài fun ring tiếng ma kêu quỷ khóc, Trương định cancel cuộc gọi, nhưng bên kia đã có tiếng ỏn ẻn trả lời?
    Như thế đó, mối tình của đôi trai gái diễn ra suôn sẻ. Trương dần dần hiểu được vì sao chàng kết nàng như vậy. Thì ra mặc cho nàng ăn như? hạm, vào nhà hàng toàn gọi mấy món độc chiêu chàng vẫn thấy ở nàng vẻ vô tư và duyên dáng (mà bọn bạn chàng hay nói kháy là vô duyên). Chàng kết cái cách nàng nhai một miệng thức ăn rồi cười ha hả mỗi khi chàng kể một câu chuyện cười lụm được đâu đó. Chàng thương cái cách nàng thò tay vô miệng kéo ra một cọng rau xanh rờn rồi đố chàng đoán đó là rau gì. Chàng thích nét dân dã của nàng khi nàng bưng nguyên nồi lẩu lên miệng húp. Thi Nương làm Trương sống lại quá khứ ăn sóng nói gió bạt mạng của chàng hồi xưa. Và chàng thấy đi chơi với nàng thật vui, chàng thấy mình sống thật với mình. Để tỏ ra mình cũng tự nhiên không kém nàng, trong tiệc búp phê ở một khách sạn xịn chàng o-đờ nguyên tô nước mắm rồi uống ực một phát, làm Thi Nương và tụi phục vụ (chàng nghĩ vậy) ngưỡng mộ gần chết.
    Về phía Trương thì vậy, tình cảm của chàng có vẻ đơn giản, chàng yêu và được yêu là cảm thấy mãn nguyện. Nhưng Thi Nương vẫn thấy một điều gì đó lấn cấn trong lòng. Mất ba buổi trưa không ngủ nàng mới hiểu được rằng, thì ra do cái mặt nạ của Trương. Dĩ nhiên Trương chẳng bao giờ tự mở mặt nạ ra và những nụ hôn lạnh lẽo làm nàng khó chịu. Nén mãi không thắng nổi tính tò mò, Nương bèn rình rình một hôm Trương ngủ gật khi ngồi trong quán cà phê với nàng, Thi Nương thò tay ra ? Áaahhhh? Nàng la lên thất thanh, cả quán đều nhìn. May là Thi Nương lanh miệng nói ?oCon?k? kiến, có con kiến dưới? gầm bàn? Trời đất, quán đèn mờ mà thấy kiến mới ghê. Trương tỉnh dậy, không nói không rằng đeo cái mặt nạ vô và đi tuốt.
    Trương đi thì Nương cũng đi, nàng đón xe bus về (thường thì nàng vẫn đi taxi hoặc xe ôm, nhưng hôm nay nàng muốn thể hiện nỗi buồn một cách? lãng mạn... giống phin). Không thể tiếp tục yêu Trương nữa, khuôn mặt của chàng sau lớp mặt nạ kinh khủng quá?
    Sau đó cả hai không liên lạc với nhau nữa. Thi Nương lấy chồng ngoại kiều. Trương viết rất nhiều email cho nàng nhưng lúc nào cũng bị trả về vì hộp thư của nàng bị đầy. Chàng vào mấy forum ngày trước hai người hay vào và post vào đấy không biết bao nhiêu tin nhắn cũng không thấy nàng hồi âm. Chàng gửi PM vào nick của nàng cả trăm cái mà không bao giờ thấy trả lời. Chàng thấy tan nát cõi lòng. Từ đó vùi đầu vào men rượu (ngoại), không thiết ăn uống, ít lâu sau chàng mất vì bị ung thư gan.
    Một hôm Nương ngồi nhớ lại, hồi xưa bà thầy bói đã nói nếu nàng bỏ dấu nặng trong chữ Thị thì số nàng sẽ giàu sang hết mực. Quả đúng như vậy, từ hồi đổi tên từ Thị Nương thành Thi Nương nàng lên như diều. Nghe đâu bây giờ nàng đang là đại gia gì đó bên Marốc.
  3. sn75

    sn75 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2006
    Bài viết:
    4.178
    Đã được thích:
    1
    Một buổi chiều windown, Thi Nương đang ngồi bên khung cửa cạnh mỏ dầu đang khai thác, bất chợt nàng nghe văng vẳng tiếng Trương Chi. Hoảng hồn vì tưởng là ma, Thi Nương la inh ỏi. Còi hụ um sùm, máy bay bay kín bầu trời như chuồn chuồn báo mưa, xe tăng thiết giáp chạy khắp các con đường dẫn vào căn biệt thự nàng đang cư trú, vì nàng là đại gia nên mới được bảo vệ kỹ càng đến thế, từ trên cao, chồng nàng đang nhảy dù xuống gấp gấp.
    Thì ra là nhà kế bên đang hát karaoke, những bài hát mà ngày xưa Chi thường hay hát cho Nương nghe, nhưng giọng thằng này nghe kỹ lại thì không giống giọng Chi cho lắm. Nhưng chỉ bấy nhiêu đó cũng gợi cho nàng nhớ lại những kỷ niệm xa xưa, nàng nhớ những kỷ lục ăn uống mà nàng đã lập từ lúc gặp chàng, nhớ gương mặt chàng lúc ực ực chẹp chẹp nguyên tô nước mắm....
    Các lính bộ binh và không quân sau khi rà soát khắp nơi, không phát hiện ra MA nên đành rút binh, chồng nàng cũng phải đi làm tiếp, còn mình nàng với căn nhà trống trải, nàng mở latop lên, vào room yahoo định chat cho đỡ buồn. Nhưng chưa kịp vào thì nàng thấy đèn vàng của cái nick Văn Chi nhấp nháy, nàng bưng mặt khóc nức nở, chàng chết đi mà vẫn quên logout, hay chàng cố tình để đó cho nàng không bao giờ quên chàng. Nương khóc mãi khóc mãi, nước mắt nàng tràn ngập cả những giếng dầu. Do khóc nhiều quá nên hai con mắt nàng lồi ra như hai con ốc nhồi, đôi môi nàng sưng vệu giống như hai tảng thịt bò. Và nàng bị tịnh khẩu.
    Nghe đâu bây giờ nàng vẫn chưa nói được, cho dù đã được chạy chữa khắp nơi.
  4. pokemon1982

    pokemon1982 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/05/2006
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    Thêm một truyện cổ tích mới, không phải do tui sáng tác đâu nha:
    Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn
    Ngày xửa ngày xưa, tại một vương quốc nọ, có một ông vua và một bà hoàng hậu. Một ngày nọ, đang ngồi xem phim kinh dị, đến đoạn giật gân, hoàng hậu lúc đó đang cho ngón tay vào miệng, đột nhiên cắn rụp một cái, máu chảy như suối, tràn cả ra ngoài hành lang đầy tuyết. Nhìn máu đỏ loang trên nền tuyết trắng, bà chợt ao ước sinh được mụn con gái, da trắng như tuyết , môi đỏ như máu. Rồi cũng đến ngày bà sinh được một cô con gái. Bà yêu quý cô lắm. Da cô trắng như tuyết, lợi đỏ như máu. Bà trìu mến đặt tên con là Bạch Tuyết. Bạch Tuyết lớn lên, càng ngày càng ngỗ ngược, cô không coi ai ra gì, và rồi dính vào con đường nghiệp ngập. Cô tự nhủ: ?o Mình có tên Bạch Tuyết, vậy phải chơi hàng trắng mới xong?. Từ đó trở đi, đồ đạc trong cung điện theo đó mà bay cùng nhưng cơn thăng thiên của cô. Rồi chẳng may hoàng hậu vì buồn phiền mà đột ngột qua đời. Vua cha thương con côi cút nên cưới một bà dì ghẻ sắc nước hương trời về để chăm sóc cô. Nhưng đời éo le, có ai ngờ bà dì ghẻ lại là đàn em Hạnh Sự, bởi vậy khi về đến cung điện, trong buổi ra mắt triều đình, bà ta để ý thấy Bạch Tuyết ngáp ngắn ngáp dài, bà ta hiểu ngay sự tình mà mừng thầm, bởi đó thực là một cơ hội trời cho để triệt hạ đứa con riêng của chồng. Từ đó trở đi, bà ta hàng ngày cung cấp đều đều chất trắng nuôi Bạch Tuyết khôn lớn. Nhưng lạ một điều, càng lớn Bạch Tuyết càng xinh đẹp. Mỗi khi nàng lên cơn thèm thuốc, trông nàng vật vã thật là thích mắt, cái cơ thể tròn căng đầy nhựa sống đó uốn éo lăn lộn khiến cho mọi người trong cung điện không ai là không thấy nổi cộm. Mụ dì ghẻ ức lắm, mụ không ngờ tác dụng phụ của ma tuý lại ghê gớm đến vậy. Và mụ cũng không tưởng tượng được khi vật vã con người ta trông lại hấp dẫn đến thế. Do vậy mụ quyết định dùng thuốc, với liều lượng cứ ngày càng tăng dần. Mỗi khi đêm xuống, mụ lên cơn thèm thuốc vật vã, đức vua nhìn thấy luôn khen rằng mụ hấp dẫn quá, ông đâu có biết rằng người vợ của mình đã trở thành một con nghiện thực sự. Mụ dì ghẻ lấy làm thích chí lắm, giờ đây trong cung, ai ai thấy mụ cũng đều khen thầm mụ thật là hấp dẫn. Mụ chạy vào phòng riêng cười thầm rồi lấy chiếc gương thần, một vật báu của mụ, treo lên là hỏi:?o Gương kia ngự ở trên tườngThế gian ai vật được dường như ta?Gương thần, không bao giờ biết nói dối, chậm rãi trả lời:?o Hoàng hậu là người vật nhất ?oMụ dì ghẻ nở nụ cười mãn nguyện.
    Tôi tìm em em tìm ai
    để đôi khi tiếng thở dài hòa chung
  5. pokemon1982

    pokemon1982 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/05/2006
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn (Tiếp...)
    Từ đó trở đi, mụ say sưa chích hít, đồng thời giảm liều lượng của Bạch Tuyết đi, nhiều khi mụ bán hàng cho Bạch Tuyết nhưng lại trộn lẫn cả bột sắn, hoặc hét giá cao, lấy cớ là hàng từ biên giới về bị tắc. Thực là phường gian xảo.
    Nhưng ở đời, ai học được chữ ngờ. Từ ngày liều lượng bị giảm, Bạch Tuyết đâm ra suốt ngày vật vã, càng ngày cường độ càng mạnh, bạo dạn hơn, hấp dẫn hơn. Cũng bởi cơ thể một cô gái vị thành niên như nàng ngon lành hơn hẳn một bà trung niên da bắt đầu khô nhăn như da cá sấu. Một ngày kia, mụ dì ghẻ chợt nghe thấy dư luận xì xầm gì đó, mụ bèn treo gương thần lên và hỏi:?o Gương kia ngự ở trên tường. Thế gian ai vật được dường như ta ?oGương thần, như mọi khi, lại chậm rãi trả lời:?o Xưa kia bà vật nhất trầnNgày nay Bạch Tuyết muôn phần vật hơn ?oChoáng váng, khủng hoảng, Stresss.... Mụ dì ghẻ không còn biết phân biệt phải quấy, mụ gọi ngay một tên lính hầu vào và ra lệnh đem Bạch Tuyết đi thủ tiêu. Tên lính ngáp ngắn ngáp dài tuân mệnh. Trước khi ra khỏi phòng, mụ dì ghẻ dúi vào tay tên lính một bịch chất trắng rõ lớn, coi như là phần ứng trước cho cái lệnh huỷ diệt ghê rợn đó ....
    Nhận tạm ứng từ mụ dì ghẻ, tên lính hầu tức tốc xông vào phòng của Bạch Tuyết. Chà, nàng đang lên cơn, trông ngon lành như một con gà mái tơ luộc chấm muối chanh. Tên lính rút bọc thuốc ra , rít một hơi dài, hắn định thần trong giây lát rồi bế thốc Bạch Tuyết cho vào bao tải xách đi. Vì đang trong cơn vật vã, Bạch Tuyết mất hết sinh lực, nên nàng đành để mặc tên lính hầu tuỳ nghi hành động. Tên lính đi xa, xa lắm, hướng về phía mặt trời lặn. Tới một khu rừng sát biên giới, hắn thả Bạch Tuyết ra. Làm một liều nhỏ lấy dũng khí, tên lính hầu rút dao găm ra mài xoèn xoẹt. Mặc dù đang lơ mơ, nhưng Bạch Tuyết cũng cảm nhận được nguy hiểm cận kề. Nàng khó nhọc suy nghĩ và chợt nảy ra một ý. Nàng thều thào gọi tên lính hầu lại và nói:-Trước khi chết, thiếp muốn xin một ân huệ cuối cùng, xin chàng hãy cho thiếp được chích một lần, rồi sẽ đi vào giấc thiên thu...  Vừa nói Bạch Tuyết vừa uốn éo khiến tên lính hầu không nỡ lòng nào. Hắn đồng ý rồi giở bịch thuốc ra pha chế để cả hai cùng chích. Bạch Tuyết chợt nói:-Thiếp thấy chích mãi vào ven không đã. Thuốc theo máu đi lên não sẽ rơi rụng vài phần. Chi bằng ta chích thẳng vào não có hơn không.  Tên lính nghe cũng có lý, hắn mở túi đồ lấy cái kim tiêm to tướng ra định chọc Bạch Tuyết, nhưng nàng ra tay ngăn lại rồi khẽ bảo: -Chàng đi đường xa mệt nhọc, để thiếp bồi tiếp chàng một phen.  Tên lính khoái lắm, vừa được thăng, lại vừa được người đẹp hầu hạ, còn gì bằng. Hắn đưa ống tiêm cho Bạch Tuyết . Nàng run run cầm lấy, đôi tay ngọc ngà thiếu thuốc rung bần bật, rồi lựa lựa nàng cầm ống tiêm đâm thẳng vào đầu tên lính rồi tiêm nhanh. Tên lính rú lên một tiếng ngã vật, hắn sốc thuốc nặng rồi.
    Bạch Tuyết hổn hển bò lại chỗ túi đồ, nàng giở bịch bột thuốc ra, khều vừa đủ cân lượng rồi hít nhẹ một hơi. Một cảm giác đê mê lan toả, Bạch Tuyết ngồi lên dựa vào gốc cây tận hưởng một lát, sinh lực bỗng đâu tràn về. Mấy hôm rồi không có thuốc, người nàng vật vờ như ma, đến khổ. Rồi nàng nhỏm dậy nhằm hướng khu rừng đi tới. Tên lính hầu sốc thuốc nằm một lúc lâu mới tỉnh lại, hắn nhỏm dậy nhìn xung quanh, không thấy Bạch Tuyết đâu cả. Sợ mụ dì ghẻ trừng phạt, hắn đành giết đại một con lợn rừng rồi mổ quả tim đem về cho mụ.
     Bấy giờ Bạch Tuyết đã đi khá xa, nàng đi mãi, đi mãi. Trời bắt đầu tối dần. Bạch Tuyết đi một hồi lâu, bỗng nàng thấy trước mặt có một ngôi nhà bé xíu. Nàng rón rén lại gần, gõ cửa. Nhưng không thấy ai trả lời. Nàng khẽ đẩy cửa ra , bước vào. Trong nhà không có người. Giữa nhà là một cái bàn con với bảy chiếc ghế bé xíu, còn trên gác là bảy chiếc giường cũng bé xíu. Bạch Tuyết thích thú nhìn ngắm xung quanh, nàng không tưởng tượng được ai ở trong căn nhà này. Đột nhiên nàng thấy kiến bò trong da , ngứa ngáy lắm. Nàng vội vã chạy quanh nhà xem có thứ mình cần không. Đây rồi, trên chiếc bàn con, có bày ra đủ 6 bộ giấy bạc và một gói nhỏ xíu thuốc trắng, duy có 1 chỗ lại bày 1 cái ống điếu với 1 gói thuốc nâu xỉn. Bằng con mắt lành nghề, nàng biết ngay thứ mình cần đây rồi. Thế là nàng hít ngay gói đầu tiên, tuy nhiên liều lượng ít quá, nàng đành xơi luôn cả 5 gói còn lại, đến chỗ cuối bàn, nàng cầm nốt ống điếu lên nhồi thuốc rồi ngồi lim dim thả khói.
    Bây giờ thì nàng thấy thật thoải mái, nàng ngáp dài một cái, cơn buồn ngủ kéo đến rồi. Thế là nàng đi lên gác, kê bảy chiếc giường lại với nhau và lăn ra ngủ.  Xa xa, có bóng bảy người lùn bước tới căn nhà, họ là bảy anh em, tương truyền dân gian gọi họ là bảy chú lùn. Bảy chú canh tác một hecta cây anh túc, hàng ngày các chú ra vườn chăm cây lấy mật về chế biến thành bột nâu để phục vụ anh cả, còn tinh chế thành bột trắng để 6 chú em sử dụng. Họ thường đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về. Vì bột làm ra nhiều, không có chỗ cất, nên nhiều khi các chú ở lại phê luôn đến nửa đêm mới mò về. Các chú ít khi trữ bột trong nhà nhiều vì anh cả dặn là dạo này khu vực hay có trộm. Cả bảy chú tung tăng vào nhà, và họ thấy cửa mở toang. Bảy chú chạy nhanh vào nhà. Trên bàn giấy má lộn xộn, bàn ghế thì xộc xệch. -Ai đã dùng giấy bạc của tôi thế này-Ai đã dùng bật lửa của tôi-Ai đã dùng thuốc của tôi-Đứa nào dùng ống điếu của ông thế...  Các chú nháo nhác tưởng trộm, họ chạy xộc lên gác xép và đứng sững lại, trước mặt họ là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang ngủ trên cả bảy cái giường của họ. Tiếng ngáy của nàng to nhưng rất có vần điệu , nghe như một bài hát ru xứ Ca ta lăng. Cả bảy chú đứng như trời trồng nhìn nhau. Rồi chú út vốn là người nhanh nhẹn và bạo dạn nhất, chú chậm rãi tiến tới và sờ nắn kiểm tra.  -Măng non các anh ạ. Em đoán chắc cô ấy vừa tròn 16 hay 17 gì đó. Sao lại bỏ nhà đi lang thang thế này.
    Còn tiếp...
    Cứ bằng lặng như dòng sông vậy đấy
    Ai biết trong em đầy những thác ghềnh

    Được pokemon1982 sửa chữa / chuyển vào 07:35 ngày 07/06/2006
  6. pokemon1982

    pokemon1982 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/05/2006
    Bài viết:
    325
    Đã được thích:
    0
    Nàng BẠch Tuyết và bảy chú lùn (tiếp):
    Thấy có người sờ soạng, Bạch Tuyết giật mình tỉnh dậy. Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Rồi từ từ đứng dậy và nói:-Cho tôi xin lỗi, tôi đường đột vào nhà các chú. Tôi đã dùng hết các thứ trên bàn mất rồi.  Anh cả xoa xoa cằm cười khúc khích:-Hoá ra cô cũng là dân oi khói. Thế thì tuyệt. Cô cứ ở lại đây với chúng tôi cho vui, thuốc thang không thiếu... hàng ngày chúng tôi ra đồng canh tác, cô ở nhà dọn dẹp nhà cửa nấu ăn nhé.
    Bạch Tuyết vui lắm, nàng đã có một gia đình mới. Thế là nàng dắt tay cả bảy chú xuống gác, anh cả rút trong bọc ra một bịch nâu , một bịch trắng lớn. Và thế là họ vừa ca hát nhảy múa, vừa dùng thuốc, rồi tất cả nằm lăn ra phê tới sáng.
    Sáng hôm sau, như thường lệ,các chú lùn lại chuẩn bị lên đường ra đồng canh tác. Họ vừa định đi ra thì Bạch Tuyết nhỏm dậy. Nàng vội vã đi lau rửa rồi soạn sửa bữa ăn nhanh cho bảy chú. Trong bữa ăn, Bạch Tuyết đột nhiên thắc mắc:-sao các chú có nhiều thuốc thế...?-À, vì bọn tôi có một hecta canh tác anh túc, tự cung tự cấp, dùng không hết còn thừa nhiều lắm. -Vậy tại sao không đem đi tiêu thụ nhỉ? Tôi nghĩ các chú bán bớt đi có phải là vừa có tiền mua sắm , lại vẫn có thuốc dùng không...
    Anh cả nghe đến đó vỗ đùi đánh đét:-Chí lý, thực là con mắt đàn bà. Bạch Tuyết được khích lệ, nàng mau mắn phát biểu:-Bây giờ thế này, các chú ra đồng canh tác, tinh chế và đóng gói. Còn tôi ở nhà làm việc vặt, đồng thời mở điểm giao dịch và tìm bạn hàng luôn. Rồi sau đó các chú đem hàng tới cho khách và lấy tiền về. Cùng làm cùng hưởng, tôi không đòi hỏi gì đâu.
    Các chú lùn nghe thấy thích lắm. Thế là họ cùng nhau gây dựng một đường dây sản xuất và phân phối ma tuý. Nhằm tránh sự truy xét của mụ dì ghẻ, tất cả hàng hoá đều được xuất khẩu sang nước bên cạnh hết, không tiêu thụ nội địa. Và Bạch Tuyết đã đặt tên cho hội của nàng là ?oBăng đảng Bạch Tuyết và bảy chú lùn?.
    Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua, công việc làm ăn cũng phát đạt. Bạch Tuyết và bảy chú lùn hăng say lao động, nàng tỏ ra là người biết tổ chức công việc. Mọi giao dịch mua bán đều diễn ra bên kia biên giới. Chẳng mấy chốc, nàng và bảy chú lùn thu về một đống vàng. Không biết để đâu, nàng đành bảo các chú đem gửi cả bên ngân hàng Thuỵ Sĩ, chỉ giữ lại một ít chi dùng.
    Lại nói tên lính hầu, sau khi giết lợn rừng mổ tim đem về cho mụ dì ghẻ., vì sợ bị trừng phạt, hắn lang thang mất mấy tháng mới mò về đến cung điện. Hắn vào thẳng trong phòng của hoàng hậu, vứt quả tim đã ôi thiu cho mụ dì ghẻ xem. Mụ dì ghẻ sướng rơn, phen này không còn ai trong vương quốc có thể qua mặt mụ. Mụ tức tốc thưởng nốt cho tên lính hầu một bịch thuốc nữa rồi hăm hở mở rương lấy gương thần ra:  ?o Gương kia ngự ở trên tườngThế gian ai vật được dường như ta ?oVà thật là lạ, gương thần vẫn lặp lại điệp khúc cũ:?o Xưa kia bà vật nhất trầnNgày nay Bạch Tuyết muôn phần vật hơn ?oTại sao lại thế, rõ ràng mụ đã thấy quả tim của Bạch Tuyết cơ mà. Mụ hộc tốc chạy tìm tên lính hầu, nhưng hắn đã trốn tự lúc nào. Bây giờ thì mụ đã hiểu, mụ đã bị lừa, tên lính hầu không hề thủ tiêu Bạch Tuyết.
    - Đồ khốn - Mụ bực tức làu bàu. Rồi mụ chạy về phòng hỏi chiếc gương:- Gương thần, hãy cho ta biết Bạch Tuyết đang ở đâu ? Gương thần chạy phần searching 2 phút rồi trả lời:?o Bạch Tuyết đang hưởng cần saTại nhà của bảy chú lùn xa xa ?oMụ dì ghẻ ngồi trầm ngâm suy tính. Rồi mụ đứng dậy với quyển sách phù thuỷ và đi xuống hầm điều chế thuốc độc. Mụ sử dụng những loại thuốc kích thích mạnh nhất, mới nhất, rồi theo một tỷ lệ nhất định, đầu kia của cái nồi phù thuỷ nhỏ ra một viên thuốc nén ... Nhìn một lúc, mụ huýt một con cún vào và cho nó uống thử, thật kinh khủng, con chó vừa nuốt viên thuốc vào đột nhiên lắc giật dữ dội, vừa lắc vừa tru lên những tiếng ghê rợn.. rồi nó vật ra chết. Mụ dì ghẻ mừng không để đâu cho hết, vậy là mụ đã điều chế ra một loại thuốc kịch độc, mụ đặt tên cho nó là thuốc lắc. Thế là mụ dồn hết tâm trí điều chế ra một viên lớn với liều lượng gấp đôi. Rồi mụ hoá trang và nhằm hướng nhà bảy chú lùn đi tới.
  7. lonesome

    lonesome LSVH, 7xSG Moderator

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    7.018
    Đã được thích:
    11
    Chí phèo phiêu lưu kí
    Sau khi Chí phèo đâm chết Bá kiến, quan trên bắt hắn lên công đường rồi hỏi:
    -Mày thích chết hay thích đi sang Pháp?
    Thế là Chí Phèo quyết định sang Pháp du học. Còn vài bước nữa là ra khỏi cổng công đường, Chí giật mình nghe tiếng Quan hô lớn:
    -Quân đâu?
    Hai hàng tốt đen tốt đỏ chạy ra rạp mình chờ lệnh.
    -Mang cái valise cũ của tao ban cho thằng Chí nó đi du học.
    Sau khi nhận cái valise của quan, Chí Phèo cúi đầu cám ơn rồi ung dung đi ra cửa. Bỗng lại nghe thấy tiếng quát lớn:
    - Đứng lại đã, quan đã cho đi đâu mà mày đã đi.
    Chí Phèo bèn quay trở lại.
    - Lúc nào có ai về gửi cho tao mấy chai Bordeaux.
    Chí khệ nệ ôm cái valise ra về. Thị Nở đón Chí ở ngoài công đường, nước mắt ngắn nước mắt dài, nghe hắn kể chuyện cái mặt thị càng lúc càng méo mó hơn. Thị không tài nào hiểu nổi chuyện đi Tây của Chí, thị nghĩ Chí bị quan đưa đi đày biệt xứ. Chí bèn an ủi thị:
    - Đằng ấy cứ yên tâm ở nhà đi. Để Phèo đi, nhất định Phèo sẽ kiếm được thèse rồi Phèo đưa Nở sang.
    Cái làng Vũ Đại bây giờ đần hết cả làng rồi. Chẳng đếm ra ai có cái chí đi học về mà làm quan cả, không thế thì làm sao quan lại cử Chí đi du học. Chí nghĩ thầm rồi cười khục khục, rồi cười ha hả. Vỗ đét một cái vào đùi đắc ý, hắn gào lớn cho cả cái làng nghe thấy:
    "- Làng này chỉ có tao là có chí, chí to, chí lồ lộ ra ngoài, phèo ra ngoài. Tao là Chí Phèo khà khà."
    Thị Nở ủi Chí một cái, rồi chống nạnh cười tình:
    - Khi nào ấy ... ấy đi. Nhớ mang ... Nở này qua nhé.
    Thị cười ré lên rồi ngúng nguầy chạy mất hút sau vườn Chuối.
    Chí vào nhà, nhặt đống gạch, thêm một chai rượu rỗng bỏ vào valise. Hắn lấy một sợi dây thừng cột chặt năm, sáu vòng quanh chiếc valise rồi ra đầu ngõ. Ông giáo Thứ đã chờ sẵn. Từ hồi cấm dạy thêm, dạy nếm, ông giáo không có việc, nên chuyển sang đi xe ôm. Ông giáo chuẩn bị rồ ga thì Thị Nở lách bờ rào chui ra dúi vào tay Chí mấy gói "Cháo hành ăn liền" của VIFON, Thị nhìn Chí nước mắt lưng tròng. Chí không biết làm gì, hắn cạo cạo lên khuôn mặt nham nhở, bóc ra một miếng vảy to bằng nửa bàn tay. Miếng vảy của vết rạch mặt cuối cùng của hắn trước khi đi. Hắn đưa vào tay Thị Nở rồi nói:
    - Này cầm lấy. Về đi cho người ta còn đi.
    Ông giáo thứ phóng vút đi. Chưa bao giờ Nở lại thấy Chí đẹp trai như vậy. Khuôn mặt chỉ còn những vết sẹo đang lên da của Chí rực rỡ trong ánh tím của chiều tà. Mặt trời đang xuống dần ở phía Tây đỏ ửng. Phương trời ấy, Chí của Nở sẽ đến.
    Chí đi rồi, thị đứng tần ngần trong vườn chuối. Cái người xưa nay có cái đức không để tâm đến cái gì, không thèm nhớ chuyện gì, ăn rồi còn bảo chưa ăn như thị bỗng nhiên biết suy tư. Thị nhớ da diết cái buổi chiều thị đi kín nước giăng thanh, gió mát như quạt hầu ấy. Thị kêu làng, rồi hắn cũng kêu làng. Ô hay, sao chúng lại kêu làng nhỉ? Thị nghĩ và bật cười. Đó là cái ngày đẹp nhất trong đời thị, và thị hẳn phải là người đàn bà hạnh phúc nhất ở cái làng Vũ Đại này. Sao mà hắn tình tứ thế không biết?
    Thị đã làm một cuộc cách mạng, là người đàn bà đầu tiên kể từ thời Thuý Kiều, dám "xăm xăm băng lối vườn khuya một mình" đến với chàng Kim Trọng của thị. Thuý Kiều, thị chợt nghĩ ra, ừa sao mình không đổi tên, không nghĩ sẵn một cái tên, ví dụ như Thuý Kiều, Thúy Vân hay Xúy Vân?. Phèo của thị đi Tây rồi, người ta bảo rồi đây hắn sẽ là Đốc tờ Giăng hay Giắc gì đó, vậy thì thị cũng phải có cái tên cho "đôi lứa xứng đôi", nhất điịnh là cần phải vậy.
    Nhưng mà thôi, chuyện đó để ngày mai hẵng hay. Còn lúc này... thị hốt hoảng. Thị đã quên không nói với hắn. Thị lại quên nữa rồi. Sao thị có thể quên được nhỉ. Thị đưa tay sờ xuống bụng.
    Thị cứ đứng tần ngần cho đến khi ông giáo thứ quay về. Ông không về hẳn nhà mà ghé qua quán thịt chó mới mở đầu làng. Quán "Lão Hạc gầy". Chẳng là tháng trước ông giáo chở Lão Hạc lên Hà nội đi siêu âm cái đầu. Cái đầu của Lão Hạc cứ đau từ khi lão bán con vàng. Nhớ con vàng lão nhờ ông giáo chở một vòng đê. Trông thấy hàng loạt quán "Anh Tú béo", mà quán nào quán đấy đông như trảy hội. Lão nghĩ bụng về mở một quán thịt chó. Một phần là để kiếm ít tiền tìm chuộc lại con vàng. Một phần là nhỡ may người chủ mới của con vàng bán cho người ta làm thịt thì đến nửa phần sẽ bán ra quán "Lão Hạc gầy", lão có cơ hội cứu nó.
    Khổ thân lão Hạc gầy, khổ cho cái tâm tư héo mòn vì nhớ thương con Vàng. Trong lúc lão khốn khổ khốn nạn thì con Vàng đã leo chốn cao sang. Cái ngày lão mang bán nó đi, thì cũng là ngày nó có cơ hội đổi đời, hóa kiếp, bởi người mua nó đã đem bán lại cho một tay chuyên lùng chó giống. Được ăn uống tẩm bổ, nó trở nên oai phong lẫm liệt, trông đích thị một con chó nòi. Ngày đầu rời xa chủ cũ, nó cũng ngậm ngùi lắm, nhưng rồi cuộc sống xa hoa vật chất lôi cuốn nó hơn, nhất là bây giờ nó đang ung dung ở nhà Nghị Quế, bên làng Đông Xá. Chả là bà Nghị có tính thương người, mấy năm trước đã mua giùm đứa con gái và con chó cái cùng đàn chó mới mở mắt của chị Dậu để chị có hai đồng hào đóng thuế đinh cho chồng và em chồng. Đàn chó càng lớn lên càng đẹp, nhưng toàn chó cái, thế là bà Nghị cho tìm mua con chó giống về để các nàng khỏi kêu ông ổng suốt ngày đòi đi hoang. Từ đó con vàng của lão Hạc trở thành quý tử ở nhà ông Nghị. Nghe đâu mấy ông bạn Nghị Lại, Nghị Hách... cũng muốn mượn con Vàng của Nghị Quế về mua vui cho mấy nàng chó cưng nữa.
    Con vàng được sung sướng, vinh hoa, âu cũng là cái số may mắn của nó và cũng nên mừng cho nó. Chỉ thương lão Hạc gầy thêm...
    Bấy giờ Chí Phèo đang ở tỉnh lị chờ làm hộ chiếu xuất ngoại. Ông giáo Thứ chở hắn lên đây, ở trọ tại nhà người bà con của ông.
    Anh cán bộ hộ tịch, rồi anh quản lý hồ sơ ở phòng hải quan an ninh ngán ngẩm với cái lí lịch của hắn. Khai đi khai lại mấy lần, hắn đều chỉ điền như vậy. Họ: không có. Tên: Phèo. Tên thường gọi: Chí Phèo. Ngày tháng năm sinh: không biết. Nơi sinh: cái lò gạch cũ. Quê quán: làng Vũ Đại (lần khai sau thêm vào hai chữ: ngày ấy) Nơi ở: vườn chuối. Họ và tên cha: không có. Họ và tên mẹ: không biết. Nghề nghiệp: Rạch mặt ăn vạ.
    Mấy lần trước khai, hắn không biết chọn nghề nghiệp là gì. Mấy anh cán bộ cũng lẩn thẩn thật. Nghề "Người yêu Thị Nở" mà không phải một nghề hay sao. Lần này hắn khai là "Rạch mặt ăn vạ". Thế là xong. Chỉ thương anh cán bộ trẻ lúc đọc đến tên nghề, mặt cứ trắng bệch ra. Chắc ngưỡng mộ hắn lắm.
    Rồi hắn cũng ra được đến sân bay. Hôm nay sân bay đông gì mà đông. Hắn kéo lê cái valise đầy gạch đứng sau một đoàn người rồng rắn. Được một lúc, đầu ngón chân hắn bứt rứt, cái đầu gối hắn bứt rứt, cái bụng hắn sôi, tim hắn đập mạnh, rồi cơn điên bốc nóng đầu. Hắn hét lên:
    - Tránh ra cho ông vào, cả cái làng Vũ đại ông còn đốt được huống gì là cái sân bay mắt muỗi này.
    Mọi người dạt ra một bên, và hắn nhấc valise lên cân.
    - Anh Chí, anh thừa 1 lạng.
    - Thừa đấy, làm gì được nào.
    - Hoặc anh bỏ bớt ra hoặc làng phạt vạ anh.
    Nghe đến làng phạt vạ mà đầu ngón chân hắn bủn rủn, đầu gối hắn khụy xuống. Hắn mở từng nút dây thừng, mở va lise rồi lấy ra chai rượu cạn. Hắn đau đớn vứt cái chai đi. Đoạn tuyệt với quá khứ và hắn làm xong thủ tục. Hắn quay đầu lại nhìn một lần nữa mảnh đất quê hương trước khi phải xa nó một thời gian thì trông thấy thị Nở lạch bạch chạy đến:
    - Anh Chí!
    Hắn thấy thị đang ba tay bốn cẳng chen lấn đám người đưa tiễn để len lên trước vừa khua khua ra hiệu cho hắn quay lại. Hắn không biết bằng cách nào mà thị đến được nơi này. Từ làng Vũ Đại tới sân bay quốc tế Nội Bài dễ cách nhau hàng triệu năm ánh sáng chứ không ít. Tự nhiên hắn bực mình: Con mẹ này cũng ghê gớm thật. Hắn quát lên:
    - Ra đây làm gì? Đây không phải là cái vườn chuối. Có về đi không thì bảo?
    Mặt thị đỏ lên rồi tái đi, cái mũi vỏ cam sành và cái môi vẩu giật giật. Thị lẳng lặng giúi vào tay hắn chai rượu Lúa mới rồi lủi ra ngay. Hắn cầm chai rượu, không biết phải làm gì. Người qua lại tò mò nhìn hắn, hắn điên tiết ngửa cổ tu một hơi rồi đập nát vỏ chai rỗng nhét vào túi áo. Hắn qua bàn hải quan xuất cảnh. Thấy ông cán bộ lật đi lật lại cái hộ chiếu rất lâu, hắn sốt ruột cầm nắm vỏ chai rải lên bàn, rồi cầm mảnh chai lớn nhất lên soi soi ngắm nghía, quệt lên má. Chẳng ai không biết anh Chí Phèo vốn có tiền sử rạch mặt ăn vạ, cho dù anh Sở công an tỉnh đã khai sinh lại cho hắn, và cho phép hắn đổi tên. Thế là hắn qua cửa ải, ung dung đi vào phòng đợi. Còn lâu mới tới giờ máy bay cất cánh, hắn ngả người lên ghế định đánh một giấc. Nhưng có rượu vào hắn tỉnh ra hơn, hắn thấy buồn. Hắn nghĩ đến Thị Nở. Sao hắn lại phũ phàng với thị thế nhỉ. Dù gì thì ở cái đất nước này, chỉ có mình thị là thật bụng thương yêu hắn, chỉ có mình thị chăm lo cho hắn. Nhờ có thị hắn mới biết mình cũng có mơ ước. (Hắn đã từng mong có một gia đình nho nhỏ, chồng cuốc mướn cầy thuê, vợ dệt vải, chúng bỏ lại một con lợn nuôi để làm vốn liếng. Khá giả thì mua dăm ba sào ruộng làm). Nhờ có thị mà hắn muốn làm một người lương thiện và biết cách làm một người lương thiện, ví như chuyến đi lần này. Hắn chợt cảm thấy hình như thị muốn nói gì với hắn?
  8. lonesome

    lonesome LSVH, 7xSG Moderator

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    7.018
    Đã được thích:
    11
    Bây giờ thì hắn đã yên vị trên máy bay của hãng hàng không Vietnam Airline (cái máy bay tầm xa mà gắn động cơ tầm gần - chuyện sau này hắn mới biết). Hắn phải tham khảo ý kiến của nhiều người trên phố mới quyết định đặt vé ở hãng nào, thật ra thì hắn có phải trả tiền vé đâu mà lo chuyện đắt rẻ, nhưng sau đợt attentat ở Mỹ vừa rồi, nhiều người khuyên hắn không nên mạo hiểm đi máy bay của các hãng lớn, với lại đi máy bay của nước nhà cũng một hành động yêu nước như anh cán bộ hải quan lúc lên lớp cho hắn về lập trường, quan điểm chính trị của Cụ Mác - Cụ Lênin...
    Đi ra ngoài, hắn mới biết kẻ coi trời bằng vung như hắn mà cũng chỉ là con tép riu, hóa ra còn có những kẻ Chí Phèo hơn hắn. Cơ mà hắn quên, hắn đã tự nhủ không nhắc gì tới cái tên gắn với quá khứ đau thương này nữa. Anh cán bộ hộ tịch đổi tên cho hắn là Lê Chí Cường, bảo rằng dòng họ này nổi tiếng lắm, như là Lê Lợi, Lê Lai, Lê Văn Hưu ... nhưng hắn xin được đặt là Vũ Đại Đồng, cho nó dân dã, mới lại để còn gợi cho hắn nhớ về nơi chôn rau cắt rốn và cái thủa hàn vi của mình, nhớ về cái cảnh đời lưu lạc cửa nọ nhà kia làm thuê kiếm sống, đâm thuê chém mướn, rạch mặt ăn vạ, nơi hắn đã đâm ngon dao vào bụng Bá Kiến, kẻ phải chịu trách nhiệm với bi kịch cuộc đời hắn, nơi ấy có lão Hạc hiền khô, có ông giáo Thứ tốt bụng, có con sông uốn quanh, có vườn chuối lao xao và có Thị Nở duyên thầm của hắn...

    [​IMG]
    I am a poor lonesome cowboy
    I have a long long way from home
    And this poor lonesome cowboy
    Has got a long long way to home

    Được lonesome sửa chữa / chuyển vào 13:39 ngày 08/06/2006
  9. lonesome

    lonesome LSVH, 7xSG Moderator

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    7.018
    Đã được thích:
    11
    Ngoại đề: chuyện truyền nhân của Nam Cao .
    Hồi anh cán bộ hộ tịch và cán bộ hải quan bảo Chí Phèo khai lý lịch, đọc những lời khai của hắn thấy nhiều chỗ không ổn, không thể nào cấp hộ chiếu cho một kẻ từ trên trời rơi xuống, nên các anh đề nghị cấp trên cử người đi điều tra. Cứ liệu duy nhất để tìm manh mối là địa danh "Vũ Đại" và thời gian "ngày ấy". Lần tìm sổ sách thì phát hiện trước năm bốn lăm có làng Vũ Đại thuộc tỉnh Hà Nam. Hỏi công an tỉnh Hà Nam, công an tỉnh chuyển trách nhiệm trả lời cho công an huyện Lý Nhân, công an huyện lại đẩy về cho công an xã Hòa Hậu, công an xã đề nghị hỏi chủ tịch xã, chủ tịch xã đưa công văn cho trưởng thôn Đại Hoàng, là hậu thân của "làng Vũ Đại ngày ấy", nhưng trưởng thôn cho rằng trách nhiệm giải quyết phải là người tiền nhiệm của ông. Ngưòi tiền nhiệm là Bá Kiến, thì đã không còn trên đời từ hơn nửa thế kỷ. Nội tình câu chuyện này Nam Cao là người biết rõ nhất, nhưng Nam Cao đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Pháp, ngày 30 tháng 11 năm 1951. Vậy hỏi ai ai hỏi bây chừ? Cuộc điều tra đi vào ngõ cụt
    Một buổi chiều nắng đẹp, bỗng có một người biết rất rõ từng đường đi nước bước trong cuộc đời đã trải qua của hắn, cũng từng chân tơ kẽ tóc con người hắn, tới đưa cho anh cán bộ hộ tịch một tập giấy như là đề cương của một cuốn bản thảo. Người này cho rằng không nên đào bới lại một quá khứ đầy đau khổ của con người đáng thương kia, và đề nghị khai sinh lai cho hắn. Bản chất của hắn là lương thiện, chắc chắn rồi đây hắn sẽ hết sức có ích cho đời. Tố chất của hắn là sự thông minh, sau khi được học hỏi, đào tạo ở một nước phát triển, hắn sẽ góp phần xây dựng quê hương, đất nước. Đại ý trong ý tưỏng của người khách kia là như vậy. Còn gì đáng thuyết phục hơn thế. Anh cán bộ không có lí do gì để phản đối, đồng ý làm lại lý lịch cho hắn ngay. Bản thảo đó kí tên .... anh Bảy Nằm
    Đến đây chắc bạn đọc sẽ thắc mắc anh Bảy Nằm là ai. Là một người thuộc dòng dõi Nam Cao - Trần Hữu Trí? Là hậu nhân môn phái Nam Cao? Là thế hệ học trò của ông? Hay chính đó là bản thảo mới tìm ra của chính nhà văn? Có lẽ không cần đi tìm câu trả lời, chỉ nên nhớ rằng cuộc đời Chí Phèo được khai sinh bởi Nam Cao, rồi nhờ có anh Bảy Nằm mà đổi sang một trang khác.
    Vậy thì túm lại anh Bảy Nằm là ai? Chẳng lẽ cuộc đời của Chí Phèo chưa dủ bí ẩn hay sao mà lại rặn ra 1 ngươi bí ẩn như thế? Sau khi điều tra theo yêu cầu độc giả, công an hộ khẩu mới phát hiện ra nhân vật anh Bảy Nằm thực chất là 1 ... chị 100%. Bởi chưng oe oe vào ngày ấy tháng ấy năm ấy nhưng muốn chứng tỏ ý chí nữ nhi nên đã cải bút danh thành anh Bảy Nằm cho nó là lạ - gì chứ cái trò lấy nghệ danh thì đầy ra đấy.
    Ai thế? Sờ Anh Bảy Lăm (@SN75 chứ còn ai


    [​IMG]
    I am a poor lonesome cowboy
    I have a long long way from home
    And this poor lonesome cowboy
    Has got a long long way to home

    Được lonesome sửa chữa / chuyển vào 22:56 ngày 13/06/2006
  10. lonesome

    lonesome LSVH, 7xSG Moderator

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    7.018
    Đã được thích:
    11
    Nói tiếp về cái tên của Chí. Dù sao thì Vũ Đại Đồng cũng nhắc hắn nhớ lại những lần xiêu vẹo ở cái làng Vũ Đại. Vũ là nhảy , Đồng tức là cánh đồng --> Vũ Đại Đồng tức là Khiêu vũ đại ở ngoài đồng như mấy thằng cầu thủ Bờ Da Xin đá bóng rổ ý. Chuyện gì thì hắn không chắc chứ cái ý nghĩa của cái tên này thì hắn chắc ăn mười mươi. Bà cô Lý Hồng đã giải nghĩa cho ông Giáo Hoàng rồi ông Giáo Hoàng giảng cho ông Giáo Thứ như thế - ai mà chả biết Giáo Thứ là người nhiều chữ nhất cái làng Vũ Đại nhà hắn
    Mà họ Vũ thì cũng oai chứ lị. Thử hỏi ông Lê Lợi thì so sánh sao được với Vũ Trụ.
    Gì thì gì chứ hắn nhất quyết phải lấy tên là Vũ Đại Đồng mới nghe. Nghị quyết hắn đã thông qua, ai dám sửa lại nào? Hắn lại chả rạch mặt ăn vạ ra ngay giữa cái Anh tẹc na ti ô nan E pọt thì tha hồ mà đẹp mặt chú Vietnam Airline bây giờ ấy chứ ... Ấy như cái ông thầy cãi cha căng chú kiết nào đấy, kiện VNA 1 phát mà được của 1 đống tiền về dưỡng già cũng hay đấy chứ ...
    Lơ mơ với Chí - nhầm - Vũ Đại Đồng là không xong đâu nhé. Thời buổi Vê Đúp Tê Mê rồi chứ lị ...

    [​IMG]
    I am a poor lonesome cowboy
    I have a long long way from home
    And this poor lonesome cowboy
    Has got a long long way to home

    Được lonesome sửa chữa / chuyển vào 23:03 ngày 13/06/2006

Chia sẻ trang này