1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện cổ tích tiếng Nga

Chủ đề trong 'Nga (Russian Club)' bởi eXcccp, 18/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Xanhia

    Xanhia Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/03/2001
    Bài viết:
    428
    Đã được thích:
    0
    Thực ra đây là 1 câu truyện dân gian thì đúng hơn, nhứng cứ post vào đây, đỡ phải lập ra 1 topic mới!
    Mọi người chắc đều biết dân Nga uống rượu tới mức nào. Đã uống là uống hết mình, không say không về. Khi họ mời bạn uống rượu mà dùng động tác búng tay vào cổ thì bạn phải hiểu là không được phép từ chối, phải ngồi xuống chén tạc chén thù với họ thôi, không có cách nào khác, bởi đó là 1 lệnh (п?иказ) của nhà vua đấy, bạn mà không thi hành sẽ bị xử ngay. Nói vậy cho vui, nhưng mọi người có biết câu chuyện cái búng tay đó bắt đầu từ đâu không nhỉ? Chuyện là thế này, khi vua Piotr chọn vùng đất phương Bắc xa xôi lạnh lẽo, giáp với vịnh Phần Lan để làm kinh đô, nhà vua đã tính đến chuyện xây dựng nơi đây thành cửa ngõ để thông thương với châu Âu bằng đường biển, đồng thời cũng là căn cứ quân sự bảo vệ đất nước tránh khỏi sự nhòm ngó của quân Thụy Điển. Đó chính là kinh đô Saint Petersburg của nước Nga, từ năm 1703 tới 1917. Nhà vua đã có rất nhiều dự định, ví dụ như xây dựng Saint Petersburg thành một Venice của Nga, tức là sẽ có một hệ thống kênh đào thông với nhau qua con sông chính, con sông được coi như là xương sống của thành phố, sông Neva. Nói về các công trình của thành phố có lẽ xin để sang bài khác, bởi vì nhiều lắm. Ở đây chỉ nhắc đến pháo đài Pêtropavlovck, nơi gắn liền với câu chuyện cái búng tay. Pháo đài Petronavlovck nằm trên một hòn đảo nhỏ cùng tên ở nhánh trung tâm của sông Neva, nằm hơi chếch 1 chút so với cung điện Mùa đông. Trên đảo được xây dựng một hệ thống thành luỹ kiên cố và nhiều căn cứ quân sự quan trọng và đều rất nguy nga tráng lệ. Tầm quan trọng của pháo đài này rất lớn, nó có nhiệm vụ bao quát cả thành phố (lúc đó), đây là công trình cao nhất ở Saint, tất cả những công trình xây dựng sau đó đều lấy độ cao của nó làm chuẩn, không được phép vượt quá. Nếu tìm hiểu kĩ hơn thì sẽ biết rằng pháo đài Petropavlovck, Nhà thờ Thánh Isac ( nơi có con lắc đơn nổi tiếng dao động theo chuyển động của Trái đất, ngày xưa mọi người học Vật lí thì sẽ phải làm 1 bài tập có liên quan), và một công trình nữa là Đài quan sát thiên văn thì phải (em không biết nó nằm ở đâu) đều có cùng 1 độ cao so với mực nước biển. 2 công trình đó cao đến mức ngay từ vị trí đang gõ bài, em có thể nhìn thấy cái vòm nhà thờ với những cột đá bên dưới và tháp Petro được mạ vàng lấp loá trong nắng, mà không bị cản bởi bất cứ một công trình xây dựng nào nữa cả ( em đang ở tầng 12). Khi xây dựng pháo đài đã mất rất nhiều công sức và tiền của, vì cả cái nóc và cái đỉnh mỏng manh của nó được làm bằng vàng, và lại rất cao nên khó nhọc lắm người ta mới hoàn thành xong. Nhưng đến khi hoàn thành rồi vua Piotr nhận thấy cái cột biểu tượng gắn trên đỉnh pháo đài bị lệch. Tất nhiên nếu cứ để yên cũng chẳng sao vì pháo đài rất vững chắc, còn cái cột đỉnh thì chẳng ảnh hưởng gì tới sự vững chãi cả, nhưng một biểu tượng của quyền lực thì không thể để nghiêng ngả như vậy được. Nhưng chẳng có cách nào khả dĩ để có thể chỉnh lại cái tháp cho thẳng, tất nhiên không ai nghĩ đến chuyện phá đi xây lại cả, mà nếu lại dựng dàn giáo cao chót vót 1 lần nữa để sửa sang thì mất rất nhiều thời gian, và tốn nhiều công sức. Nhà vua tin tưởng rằng sẽ có cách, nên ban lệnh khắp đất nước, ai mà sửa được khiếm khuyết của pháo đài sẽ được trọng thưởng. Nhưng thời gian trôi qua chẳng ai dám đến nhận phần thưởng của nhà vua. Cho tới một hôm co một ông già bé nhỏ đến, và xin được uốn thẳng lại, mọi người không tin tưởng lắm, kể cả nhà vua nhưng vẫn cứ để ông làm, và tuyên bố ông cần bất cứ thứ gì sẽ được cung cấp đầy đủ. Nhưng kì lạ, ông già chỉ xin một cuộn dây thừng thật dài, càng dài càng tốt. Tới khi chuẩn bị xong dây thừng rồi ông bắt tay vào việc, ông đứng ở dưới và quăng dây lên, tròng dây vào đúng cái cột biểu tượng. Ở đây không nói đến kĩ thuật quăng dây thế nào cả, chỉ biết là ông đã quăng chính xác, đó cũng là cái tài lẻ của người ta thôi, ai mà biết được đúng không? rồi cứ thế ông trèo lên và chỉnh lại cái cột theo ý muốn nhà vua. nhà vua mừng lắm, muốn ban thưởng thật hậu hĩnh cho ông, nhưng ông chẳng xin gì cả, chỉ xin rằng ông đã già rồi, bây giờ chỉ muốn uống rượu thoả thích ở bất cứ quán nào ghé qua, mà không sợ bị từ chối, không phải lo lắng đến tiền nong, tiền thì tiêu mãi cũng hết, đấy là chưa kể bị cướp hoặc quên ở đâu đó, phiền hà lắm. Nhà vua đồng ý, liền viết 1 chiếu chỉ cho ông lão, ra lệnh tất cả các quán rượu trên đất nước đều phải phục vụ ông mà không được phép hỏi đến tiền nong. Nhưng một thời gian sau ông lại quay lại, than phiền rằng tờ chiếu của nhà vua dùng nhiều rồi cũng bị sờn rách, rồi cứ phải mang đi mang về, dễ bị thất lạc. Nhà vua liền ra lệnh khắc ngay chiếu chỉ lên cổ ông ( hi`, em cũng ko biết khắc kiểu gì, nhưng chắc là ko đau vì có phải là hình phạt đâu). Thế là từ đó ông lão tha hồ uống rượu như mong muốn, không phải lo nghĩ về bất cứ chuyện gì nữa, đi đến đâu, ông chỉ cần búng tay vào cổ, nơi khắc chiếu chỉ của nhà vua : Đấy, nhìn đi, п?иказ đấy, tin chưa? tin rồi thì đem rượu ra đây. Tất nhiên là chẳng ai dám chối từ nữa cả. Rồi dần dần, cử chỉ đó được dân rượu dùng để thay cho lời nói, thay cho câu lệnh miễn chối từ khi uống rượu, nó vẫn còn rất thông dụng cho tới ngày nay.
    Đến nay pháo đài Petropavlovsk vẫn còn hiên ngang cùng trời đất, và là một thắng cảnh du lịch nổi tiếng. Ngày 27/5 này Saint Petersburg sẽ kỉ niệm sinh nhật lần thứ 300 của mình ( 1703-2003), ai có điều kiện thì xuống đây tham quan nhé. Theo em đây là thành phố đẹp nhất nước Nga đấy.
    "авай за жизнO
  2. vu_ha_new

    vu_ha_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    Mối tình của núi
    Câu chuyện này xảy ra từ rất lâu, có một quả núi đứng trơ trọi trên cánh đồng mênh mông hoang vu. Không một bụi cây nào mọc được trên những triền Núi, không có con thú nào chạy trên các bậc Núi, không có con sâu nào bò trên các tảng đá và cũng không một con chim nào bay lượn bên trên. Chỉ có tuyết và những giọt mưa là khẽ chạm vào Núi với những tia nắng của ông mặt trời chiếu ấm cho Núi và những cơn gió mát thổi tới Núi mà thôi.
    Ngày và đêm theo nhau đi qua còn Núi cứ đứng nhìn những đám mây kỳ quái bay qua đầu. Ban ngày Núi nhìn Mặt Trời diễu hành trên trời còn ban đêm Núi xem Mặt Trăng đi qua. Những đêm không mâu Núi thấy rất rõ những ngôi sao lấp lánh. Nhưng Núi cũng chỉ nhìn thấy Mặt Trời, Mặt Trăng và Mây mà thôi, ngoài ra chẳng còn gì khác nữa.
    Một hôm có một con chim nhỏ bé xinh xắn bống nhiên xuất hiện. Sau một lần lượn tròn trên đầu Núi, nó đậu xuống bậc Núi để nghỉ ngơi và rỉa những chiếc lông chim sặc sỡ trên người. Nó vữa tung tăng chạy nhảy vừa cào những móng nhỏ vào những tảng đá nhọn; làm cho núi nhận ra ngay sự va chạm ấy. Kèm theo là một sức sống tràn trề ấm áp của hơi chim toả ra.
    Vì chưa bao giờ thấy được một sinh vật như thế bay tới nên Núi ngạc nhiên lẩm bẩm thốt lên:
    - Em là ai? Tên em là gì?
    - Em là Dozoi ?" Chim thủ thỉ nói ?" Em từ một nước xa lắm bay đến đây, ở đấy cái gì cũng tươi xanh. Cứ mỗi khi xuân tới em lại bay đi xây tổ đê nuôi những đứa con non nớt của mình. Em tới những vùng mà ở đấy chim con có thể sống trong hạnh phúc. Còn giờ đây em đứng nghỉ một lát rồi lại bay tiếp.
    - Chưa bao giờ tôi được gặp chim ?" Núi nói như vậy ?" Em đừng bay đi nữa nhé, hãy ở lại đây, có được không?
    - Không được đâu ?" Dozoi trả lời ?" Chẳng có gì mọc ở đây hết, em chẳng mổ được cái gì để ăn, đến cả một dòng suối cho em uống cũng không có.
    - Vậy thì - Núi lại nói - Nếu em không thể ở lại đây được với tôi thì chắc rằng một lần nào đấy em sẽ bay đến với tôi chứ?
    Dozoi không trả lời Núi ngay lúc đó
    - Em đã bay qua những vùng đất bao la - Cuối cùng Chim nói ?" Trên đường em đã thấy biết bao nhiêu là Núi nhưng chẳng thấy Núi nào thích em và yêu cầu em bay đến nữa. Mùa xuân sau em sẽ cố gắng bay qua đây nhưng em không ở lại đây lâu được đâu, vì ở rất nhiều vùng xa đây em không tìm thấy thức ăn và nước uống.
    - Tôi chẳng nhìn thấy chim bao giờ - Núi nhắc lại ?" Tôi rất sung sướng nếu em ở lại đây với tôi dù chỉ là vài tiếng đồng hồ thôi.
    - Nhưng núi cũng phải hiểu rằng ?" Dozoi nói ?" Núi còn sống được mãi mãi còn Chim không sống lâu được đâu. Nếu em muốn tới đây vào mỗi mùa xuân thì cũng chỉ được một vài lần thôi.
    - Buồn quá ?" Núi nói ?" Nhưng tôi sẽ buồn hơn nữa nếu chẳng nhìn thấy em.
    Dozoi ép mình vào Núi rồi nó bỗng cất tiếng hót giống như tiếng chuông ngân nga. Lần đầu tiên Núi nghe thấy một bản nhạc hay như vậy. Hót xong chim nói rằng:
    - Không có ai ngoài anh ra lại quan tâm tới em bay tới vào lúc nào và bay đi khi nào. Em xin hứa với anh: mỗi khi xuân đến em sẽ đến hỏi thăm anh, em sẽ bay trên bầu trời này và em sẽ hát cho anh nghe.
    Sẽ đến lúc không còn em nữa, vì cuộc sống đâu có phải là vĩnh viễn thì một trong những đứa con gái mang tên em, nó sẽ được nghe em kể về anh khi em chết, nó sẽ bay đến với anh. Rồi cháu em, cái đứa cũng tên là Dozoi đã được nghe mẹ nó kể phải tìm anh ở đâu, cũng sẽ đến với anh. mãi mãi cũng sẽ như thế. Mỗi mùa xuân sẽ có một con chim Dozoi nhỏ bé bay tới hỏi thăm anh, nó sẽ bay ở trên cao này và hót cho anh nghe.
    Nghe chim nói vậy, Núi cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng nhưng Núi lại buồn vì thấy Dozoi sắp lại đi xa.
    - Đến giờ em đi rồi ?" Dozoi nói ?" Em đi tìm thức ăn và nước uống ở xa đây lắm. Chờ em đến năm sau nhé.
    Nói rồi Dozoi dang đôi cánh về phía Mặt Trời bay đi. Núi cứ nhìn theo mãi đường chim bay cho tới lúc Dozoi khuất hẳn ở tít tắp phía chân trời.
    Từ đó trở đi, cứ mỗi khi mùa xuân đến lại có một con chim nhỏ bé đến với Núi và chào: ?oEm là Dozoi ?o Nó hót như vậy ?oEm đến để gửi lời chào anh đây?.
    Con chim xinh xinh lượn tròn trên Núi, hát những bài hát cho Núi nghe rồi âu yếm áp bộ lông êm ái vào những bậc Núi lạnh lẽo.
    Rồi mỗi khi chim định bay đi thì Núi lại hỏi: ?oThế em vẫn không thể ở lại đây với tôi được sao?? Và cứ mỗi lần như vậy chim lại trả lời: ?oKhông được đâu, em sẽ đến với anh vào mùa xuân tới?.
    Núi nóng lòng chờ Dozoi xuất hiện, và mỗi năm sự chờ đợi càng trở nên nặng nề hơn. Chín mươi chín mùa xuân trôi qua. Mùa xuân thứ một trăm đã tới và đúng là một trăm lần Núi hỏi Dozoi: ?oVậy là em không thể ở lại đây với tôi được sao??. Còn Núi chỉ được nghe câu trả lời:
    ?o Không được đâu?. Khi nhìn thấy chim sắp biến mất trên bầu trời thì trái tim của Núi lúc này dường như không chịu nổi. Mãi sâu trong lòng Núi có cái gì đó đã vỡ tung ra và thế là những dòng nước dưới mặt đất thăm thẳm tuôn ra chảy chan hoà trên các tảng đá. Đó chính là những dòng nước mắt của Núi.
    Mùa xuân sao Dozoi đã tới thật, nhưng giờ đây núi chẳng nói được nữa rồi. Trái tim của Núi đã tan vỡ và Núi chỉ có thể khóc.
    Đậu trên triền đá Dozoi nhìn dòng nước mắt của Núi chảy như suối. Núi khóc vì Dozoi lại sắp bay đi và những ngày tháng dài dằng dặc của sự chờ đợi.
    Trước khi chia tay Dozoi lượn vài vòng và hát cho Núi nghe. Nhưng bây giờ Núi không thể hỏi được chim nữa mà chỉ biết khóc. Dozoi âu yếm hứa: ?oNhất định sang năm sau em sẽ đến với anh?.
    Dozoi đã bay đến Núi thật. Lần này nó ngậm trong mỏ một hạt mầm bé tí. Con suối vẫn chảy không ngừng trên các bậc đá. Chim Dozoi cẩn thận đặt hạt mầm vào giữa những viên đá ở một khe núi cạnh dòng nước để giữ được độ ẩm.
    Sau đó nó hót cho Núi nghe nhưng Núi vẫn im lặng như trước. Vài tuần lễ sau từ hạt mầm trong kẽ đá đã vươn ra những chiếc rễ nhỏ. Mỗi ngày rễ lại càng ăn sâu vào lòng đất, chúng luồn vào những mạch đất nhỏ nhất và chậm chạp phá vỡ những tảng đất đá làm cho đất tan ra trong nước. Rễ cây cứ hút nước, chồi cây cứ hướng về phía Mặt Trời vươn lên cao mãi và những chiếc lá nhỏ màu xanh bắt đầu xuất hiện.
    Song Núi có nhìn thấy gì đâu. Vì khóc nhiều nên mắt của Núi đã mù và không thể nhìn thấy những mầm non ấy.
    Mùa xuân sau đó Dozoi đem đến một hạt mầm khác và nó tha vào giữa những tảng đá nằm bên con suối cùng với tiếng hót vang lên. Những mùa xuân sau cứ tiếp tục như thế qua đi. Giờ đây những chiếc rễ đã phá vỡ những tảng đá bên bờ suối và biến chúng thành đất. Rêu đã bắt đầu mọc trên những triền núi đá ở phía Bắc. Còn ở giữa những tảng đá nằm cạnh dòng suối đã có những ngọn cỏ và bông hoa mọc lên. Những con sâu bay tới tìm hoa. Chúng bò trên những chiêc lá và chuyền từ cành nọ sang cành kia.
    Từ cái chồi của hạt mầm đầu tiên đã là một cây non đang trưởng thành vươn lên cao cùng với tán lá xanh tươi lấp lánh dưới ánh Mặt Trời. Rễ cây đã xuyên vào giữa lòng Núi lấp kín cả các kẽ hở. Chúng giống như những ngón tay dịu dàng đang làm rung động trái tim của Núi. Núi bỗng bừng tỉnh. Núi đã trông thấy rêu trên mặt đất, cỏ và hoa lá đang phát triển dọc theo con suối. Núi đã nhìn thấy cây non kia đang vươn về phía Mặt Trời. Những giọt nước mắt sung sướng và buồn rầu hoà với nhau chảy chan hoà trên các bậc núi.
    Còn Dozoi hàng năm vẫn bay đến Núi mang theo những hạt mầm mới. Con suối reo vui chảy trên các sườn Núi. Mặt đất được nước tưới mang theo màu xanh vì được bao phủ bởi cây cỏ và hoa lá.
    Núi đã nói lại được và chẳng yêu gì hơn ngoài chim Dozoi nên vẫn chỉ hỏi:
    - Thế nào, chim ở lại đây với tôi được rồi chứ?
    - Không đâu ?" Dozoi vẫn trả lời như thế - nhưng em sẽ bay đến đây vào năm sau.
    - Nhiều năm trôi qua suối đã mang đến cho các vùng đồng bằng cuộc sống và màu xanh quanh Núi. Khắp nơi những con vật nhỏ bé chạy nhảy tung tăng. Ở đây đã có nước chảy, có chim chóc bay. Cỏ đã mọc, súc vật đã có nguồn thức ăn để nuôi sống đàn con của mình.
    Còn Núi hy vọng đến một lúc nào đó Dozoi có thể làm tổ cho đàn chim non của mình tại chỗ này. Cho nên Núi chẳng muốn giấu mọi điều bí mật của mình nữa mới truyền hết sức mạnh cho các rễ cây. Cây cối vậy là cứ vươn lên cao mãi những cành cây. Mỗi chiếc lá nhìn về phía Mặt Trời đều mang màu hy vọng và tình yêu của Núi đối với chim Dozoi.
    Cuối cùng mùa xuân đó đã đến với Núi. Lần này trong chiếc mỏ của chim Dozoi không phải là hạt mầm nữa mà là một bó cành nhỏ xíu. Dozoi đậu trên một cánh cây cao nhất mọc từ chính hạt mầm đầu tiên ngày xưa. Nó chọn một chỗ tốt nhất để làm tổ rồi đặt bó cành vào đó.
    - Em là Dozoi đây ?" Chim cất tiếng hót lên như vậy ?" Em đã bay đến với Núi để ở lại chốn này.
    -Hết-
    Cái này em ăn trộm bên cùng đọc và suy ngẫm

    Everyone needs a shoulder to cry on
    Everyone needs a friend to rely on​
  3. vusonviet

    vusonviet Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/01/2002
    Bài viết:
    293
    Đã được thích:
    0
    Tôi sẽ sang bên Suy ngẫm và tố cô miu_miu vi phạm bản quyền, tác quyền.
    [begin]
    :: vusonviet :: vietech group ::
    cell phone: 0903219779
    e-mail: hattorix@mail.ru | vietech@japan.com
    ICQ#: 262847701
    [end]

Chia sẻ trang này