1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

truyen cua nu van si Trung Quoc QUYNH DAO ( phan 1 )

Chủ đề trong 'Văn học' bởi VoTuXuyen, 17/10/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. VoTuXuyen

    VoTuXuyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2003
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    Dưới Gốc Liễu



    Gốc liễu mọc bên khe suối kia, thân to cả ôm, mành buông dàị Mùa hạ, cây tợ tán dù màu lục, dưới tán, khoảng đất nhỏ được che rợp bóng. Mùa đông, lá vàng rơi rụng phủ đầy mặt đất, cành trơ trọi phất phơ trong mưa bụi bay, dáng vẻ thật buồn bã đìu hiụ Mùa xuân, mầm xanh nhu nhú trên cành, qua thu, sắc lục kia ngả màu vàng úa, lại cũng không có cây nào cảm nhạy thời tiết như cây liễu, biết được hàn ôn ấm lạnh, phân biệt rõ xuân hạ thu đông thế ấỵ Có lẽ, đấy chính là nguyên nhân mà Hà Tiên yêu thích gốc liễu này! Nàng từng nói với Bảo Bội:

    - Gốc liễu này có tình cảm, em nói cho anh biết, nó biết khóc, biết cười, biết nói nữa kìạ

    Thật vậy, khi mùa đông đến, những mành buông dài kia treo vô số hạt mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng không thể không tin nó đang khóc được chăng? Và sang xuân, từng chiếc lá non mơn mởn nảy mạnh vui mừng đón ánh hồng buổi mai, màu xanh nõn nà, rờn rợn dưới ánh dương chan hòạ Nàng không thể không tin nó đang cười được chăng? Khi hạ tới, cành lá xanh um, một làn gió thoảng qua, càn lá kia khe khẽ lào xào, nàng khép mắt lắng nghe! Nàng không thể không tin cây kia đang nói được chăng? Bảo Bội bảo:

    - Em hiểu được cây này, nó là của em đấỵ

    Cây này là của nàng ư? Hà Tiên chưa biết, nàng chưa hề biết trên đời này có cái gì là thuộc về của nàng. Song, trong bao nhiêu sớm gió chiều mưa, trong bao nhiêu đêm trăng sáng tỏ, nàng lại có thói quen đến gốc liễu này để thổ lộ tâm tình, nào nỗi buồn đau, nỗi phiền não, nỗi tịch mịch, cũng như niềm vui, cả niềm hy vọng của nàng. Nàng tâm tình thổ lộ ra hết, gốc cây này là sinh vật duy nhất trên cuộc đời, hiểu cặn kẽ mỗi bí mật và những vụn vặt của đáy lòng nàng.

    Và bây giờ, nàng lại thẫn thờ ở dưới gốc cây này, đêm đã khuya, ánh trăng mông lung, những vì sao lưa thưa điểm xuyết trong vòm trời đen tốị Nước khe chảy hững hờ, mặt sông phản chiếu lờ mờ ánh saọ Nàng ngồi dựa vào thân cây, mái tóc dài kia thắt thành hai bím, để lòng thòng trước ngực, đôi nhãn châu trần tĩnh kia đăm đắm nhìn mặt sông không chớp động, ánh sao và ánh lệ trong mắt nàng tương ánh phản chiếu trên mặt nước. Nàng ngồi lặng thinh, tư tưởng đắm chìm trong dòng sông ký ức, chầm chậm trôi chảy, trôi chảy, trôi chảy trong ấỵ Thời gian trôi chảy, năm tháng dài trôi chảy, nàng đã trở thành một cô thiếu nữ. Một cô thiếu nữ xinh xinh.



    o0o



    Tên nàng là Hà Tiên, vì nàng được sanh ra trong mùa hoa sen nở rộ. Mẹ nàng bảo:

    - Ồ, một cô bé gái! Mong sao nó đẹp như Hà Hoa Tiên Tử!

    Do đó, cha nàng đặt tên nàng là Hà Tiên. Song, sự ra đời của nàng đã mang tới những gì? Nàng còn chưa đủ tháng, mẹ vì sanh non, nên đã chết, cha bồng nàng trong tấm tã lót, mắng mỏ:

    - Hà Tiên! con là thứ không may, thật không may!

    Nàng lên bốn, cha có kế mẫụ Kế mẫu rất đẹp; người cao ráo, khuôn mặt trái xoan, mi dài, mắt mộng ướt. Bà thường xoi mói ngó Hà Tiên từ đầu đến gót chân. Sau một năm, kế mẫu sanh một đứa em, rồi năm sau lại sanh một đứa em nữạ Nhân khẩu trong gia đình lại tăng; cha nàng làm nghề mộc, bận rộn từ sáng sớm cho đến tối, quần quật hết ngày này sang ngày khác. Lên sáu, nàng cõng em ra bờ sông giặt áo quần, bị sẩy chân, làm té em bị dập dầu, kế mẫu lấy roi đánh, hành phạt nàng những hai tiếng dồng hồ, cha nàng chỉ nàng mắng:

    - Hà Tiên! Mày là thứ không may, thật xui xẻo!

    Vết thương trên đầu của đứa em đã lành lặn mà dấu roi trên người nàng vẫn còn tím bầm. Có khúc hát xưa còn để lạ, có thể hát ra về tuổi trẻ của nàng:

    "Gió đưa lá cải về trời,

    Rau răm ở lại chịu đời đắng caỵ

    Ba năm sớm tối cùng thầy,

    Mẹ dù mất sớm mà ngày cá raụ

    theo thầy nào thấy lao đao,

    Trọn vui ngày tháng, thỏa bao ý tình.

    Hay đâu cô quạnh một mình,

    Nên thầy chắp nối người tình thứ haị

    Kể từ lúc ấy đến nay,

    Ba năm ấm lạnh, tàn phai gót hồng.

    Đứa em vừa mới lọt lòng,

    Vì chưng chưa mạnh gấp thân con mấy lần?

    Em ăn mì bánh ngon lành,

    Nước thừa con húp chưa đành nữa ả

    Tay bưng chén cháo húp qua,

    Mà sao cứ mãi chan hòa lệ rơi!"

    Bảy tuổi, bụng kế mẫu lại lớn phình ra nữạ Cha ngồi trên chiếc ghế đẩu trước cửa cau mày, kế mẫu ngồi trên chõng tre bên cạnh lựa đậu nành. Vừa lựa vừa to nhỏ:

    - Cái con Hà Tiên tuy số nó không may coi vậy chớ lớn lên không dến nỗi tệ. Ngặt nỗi con gái mà lớn lên rồi cũng là của người khác thôị Lần nọ, nghe cô dâu nhà họ Trương ở đầu thôn nói, trên trấn nọ, nhà họ Phương kia rất giàu có, muốn mua một cô bé gái, chỉ cần bên ngoài gọn ghẽ là được, và nghe đâu họ trả khấm khá lắm! Chỉ sợ họ chẳng vừa ý Hà Tiên đó thôi, chứ không cũng là cái may cho Hà Tiên đấy!

    Thế là câu nói ấy đã quyết dịnh số phận của Hà Tiên. Và rồi, trong gió rét căm căm, một buổi chiều nhá nhem mưa bụi lất phất bay, nàng theo cô Trương, sau khi ngồi trên chuyến xe lửa vượt đường dài, đã đến một thôn hoàn toàn xa la, lần đầu tiên nàng bước vô cổng nhà họ Phương.

    Nàng còn nhớ mình cặp gói giấy nhật trình nho nhỏ, khép nép và run sợ trong gian phòng khách nhà họ Phương chẳng khác chi một tù phạm đang chờ lãnh án. Người nữ chủ nhà họ Phương (sau này trở thành dưỡng mẫu của nàng, nàng gọi bà ta bằng ?omá?) với cặp mắt sắc và trong sáng, ngắm kỹ nàng từ trên xuống dưới, từ trước tới saụ Dưỡng mẫu có khuôn mặt hơi dài và đôi mắt sáng, búi tóc đen đong đưa phía sau gáy, mặc áo xường xám và váy màu lam thẫm, có vẻ đoan trang, cởi mở và lanh lẹ. Khoé miệng bà dường như cười mà không phải cười, giọng nói rất rõ ràng, trong trẻo tợ chiếc muỗng đồng nhỏ gõ vào bình pha lê.

    - Dáng vẻ này ư? Cũng không đến nỗi nào, ngặt ở chỗ là quá gầy, xem ra không được khỏe cho lắm, tôi muốn đứa khỏe mạnh, rắn rỏi một chút kiạ Bằng không thì ba ngày bệnh hết hai tôi sao chịu nổị

    - Bà đừng thấy cháu nó gầy như thế mà lầm, từ nhỏ tới lớn chưa hề biết bệnh là gì. Có phải không Hà Tiên?

    Cô Trương ở bên cạnh đẩy mạnh nàng, làm nàng xính vính. Khí trời trở rét, nàng lạnh đến tay chân co quắp, mở miệng thì đã run lập cập, một câu thốt cũng không ra lờị

    - Thấy cũng sáng sủa lắm mà, sao không nói đỉ

    Bà Phương vẫn nhìn nàng tợ cười mà không phải cười:

    - Đầu óc có bệnh hoạn gì không?

    - Nào, ngoan đi chớ! Nó còn lạ bà ạ!

    Cô Trương lại hẩy nàng một cái nữạ

    - Gọi người đi! Hà Tiên, gọi má đi!

    Nàng run run mở miệg, khó khăn lắm mới thốt ra:

    - Má!

    Bà Phương cúi đầu bước lòng vòng trong phòng, còn chưa nói thì cửa phòng bị đẩy, một cậu trai thẳng bước tiến vô, lưng quảy chiếc cặp, mặc quần áo học trò, chợt thấy trong phòng có người, cậu ta bèn khựng bước, cặp mắt mở to ngó láu liêng, lại chăm chú nhìn khuôn mặt Hà Tiên mà lạ lùng ngạc nhiên. Bà Phương cười,đưa tay nắm cậu ấy, bà nói:

    - Nay, Bảo Bội, xem kia, con thích đứa em này không? Nếu con thích thì chúng ta giữ lại, sau này sẽ bầu bạn cùng con. (Chú theo tập tục Đài Loan, em nuôi và anh nuôi khi trưởng thành có thể kết thành vợ chồng, tục gọi "bầu bạn"). Con nói đi, con thích hay không thích nàỏ Nói đi! Chúng ta có cần giữ nó lại không? Nói đi chớ Bảo Bội!

    Hà Tiên bỗng dưng cúi đầu; tuy nàng chưa hiểu ý nghĩa chữ "bầu bạn" là gì, song lại có nét thẹn thùng tự nhiên khó hiểụ Cúi đầu mà nàng không cách chi kềm hãm sự hiếu kỳ của mình, len lén trộm ngó cậu trai kia qua hàng mi rủ, mắt to trong sáng, mày thẳng đẹp, khuôn mặt thanh tú và lanh lợị Phát hiện cô ta đang ngó mình, cậu há miệng cười hề hề ghẹo, Hà Tiên phải hoảng hồn sụp mi xuống, đầu cúi gầm. Bà Phương còn đang thúc hối hỏi:

    - Thích không? Bảo Bộỉ Chớ đứng ù lì ra đó mà cười ngô ngố! Có thích thì má giữ lại cho con, nói đi! Thằng ngốc!

    - Ơ ! Con ...con không biết!

    Cuối cùng cậu đã thốt ra, theo đó lại cười hề hề với Hà Tiên, đoạn quảy cặp trên lưng dông tuốt.

    Bà Phương cười xòạ Kéo tay Hà Tiên, bà bảo:

    - Ngoan nhé! Con hãy ở lại đây!

    Ấy là lần thứ nhất Hà Tiên gặp Bảo Bội, năm ấy nàng bảy tuổi, cậu ta lên chín.



    o0o



    Cha mẹ nuôi không có con gái, Bảo Bội là con một duy nhất. Thế nên, Hà Tiên vào nhà họ Phương thành ra cái may mắn cho nàng. Gia cảnh cha mẹ nuôi giàu có, không cần nàng đỡ đần công việc; sau kỳ hè, nàng được đưa đến trường tiểu học Quốc Dân, tiếp tục học hành. Bảo Bội học hơn nàng hai lớp.

    Chúng cùng đi học, cùng trở về với nhaụ Bài vở nhà trường, Hà Tiên có điều chi không hiểu, Bảo Bội chỉ dạy cho nàng. Trong trường Bảo Bội đánh lộn với bạn đồng học, Hà Tiên đứng bên cạnh khóc òạ Ngày tháng trôi qua, tình cảm của chúng càng thêm khắng khít, chẳng khác gì anh em ruột thịt. Bảo Bội quí mến đứa em gái bất ngờ này, Hà Tiên thì lại trọng thứ niềm vui chợt đến và sùng bái, tợ chiếc bóng nhỏ quấn quít bên Bảo Bộị Tiếp mấy năm liền, mở đầu câu chuyện với ai Hà Tiên thường bảo:

    - Anh Bảo Bội tôi có nóị

    Phải, Bảo Bội có nói, ấy là pháp luật! Ấy là chân lý! Ấy là quy tắc mà nàng yên chí nghe theọ Nàng thường ngước khuôn mặt xinh xinh nhìn Bảo Bội với vẻ hâm mộ, thán phục, nghe anh nói, nghe anh ca, nghe anh huýt sáo, ô! Tiếng sáo miệng của anh nghe mà thích thú, say mê chi lạ, trên đời này không ai có thể theo kịp anh hết! Tiếng hát cũng thế, thủ công thì là tay đệ nhất, con diều mà anh làm con ngon gấp mấy đi mua, những hình thú, hình người mà anh nắn bằng đất sét, y như thật, hết sẩỵ Cái gì anh cũng biết, cái gì anh cũng hay, cái gì anh cũng khéo, anh là thượng đế của nàng, là chủ nhân của nàng!

    Chín tuổi, nàng theo Bảo Bội đi chơi bên khe suối, gốc liễu bên khe này đã trở thành bạn thân của họ, nhìn họ chơi cút bắt bên khe, trông họ lớn lên từng tí, từng tí. Mùa hè nọ, mặt trời gay gắt, nắng như thiêu như đốt, hai trẻ dang nắng đến mặt đỏ hồng, mồ hôi trên trán nhễ nhạị Bảo Bội ngồi dưới gốc liễu phì phò bảo:

    - Nóng quá, anh muống xuống khe bơi cho đã!

    - Anh đi đi, em trông chừng áo quần chọ

    Hà Tiên nóị Đương nhiên kỹ thuật bơi lội của Bảo Bộicũng là ăn đứt trên đờị

    Bảo Bội cởi áo quần và giày vớ, chỉ còn chiếc quần đùi, đi đến bên khe, anh nhảy ùm xuống nước, bơi lặn thỏa thích. Trong nước, anh bơi xuôi bơi ngược, tung tăng tợ một con cá bạc nhỏ. Hà Tiên say sưa nhìn anh, hết sức sùng bái, nể phục, anh lắm tài! Anh lắm dũng cảm! Bảo Bội từ trong nước ngoi đầu lên nói với nàng:

    - Nước khe mát, đã quá! Hà Tiên, em cũng xuống đi!

    HàTiên có hơi do dự:

    - Có điều, em đâu có biết lội!

    - Thì anh dạy! Mau xuống đi!

    - Có dễ học không?

    Hà Tiên hơi nhút nhát có ý ngần ngạị Sợ nỗi gì? Có anh đây!

    Chàng trai nhỏ ưỡn ngực, lật người lộn nhào, bắn đi trong nước một cách lẹ làng.

    Đúng, sợ nỗi gì? Có anh đây! Có Bảo Bội đây! Sợ nỗi gì? Anh là thần, anh là thượng đế, anh là không gì không thể! Sợ nỗi gì? Anh đang kêu nàng, anh đang ngoắt nàng, anh muốn nàng xuống. Nàng cởi chiếc quần dài, cũng chỉ mặc chiếc quần ngắn, lội tới chỗ nước cạn, nàng réo gọi:

    - Bảo Bội, em xuống rồi nè!

    "Ùm" một tiếng, nàng đã ngụp vào trong nước, và không còn biết trời đất là gì, nước khe dìm nàng chìm lỉm. Một luồng nước tràn nghẹt lỗ mũi, nàng hết thở, hết thấy, hết kêu lạ Cái lạnh của nước khe luồn thấm vào phế phủ, và mau lẹ trùm phủ nàng. Nàng há họng, nước từ trong miệng nàng ừng ực chảy tuốt vào trong bụng, nàng mặc tình mà uống, sự nghẹt thở khiến đầu óc nàng tối tăm, ý thức mờ mịt. Song, nàng không sợ, nàng chẳng mảy may biết sợ là gì, trong lòng nàng còn đang nghĩ : sợ nỗi gì? Có Bảo Bội kia mà!

    Sau đó, nàng đã mất hết tri giác.

    Khi tỉnh lại, nàng thấy mình nằm ở dưới bóng gốc liễu, đầu vẫn nặng trịch, lỗ tai lùng bùng, nàng hả họng ói ra nhiều nước. Và phát hiện Bảo Bội đang vừa cử động túi bụi vừa kêu tỉnh nàng. Khuôn mặt thanh tú kia bây giờ trắng nhợt. Thấy nàng đã mở mắt, anh thở phào nhẹ nhõm, nói:

    - Hà Tiên, em làm anh hú hồn!

    Nàng gắng gượng cười thực không nên làm anh hú hồn! Nàng xin lỗị

    - Em có sao không? Hà Tiên?

    Anh quì bên cạnh nàng, khom người hỏi:

    - Em khỏe chớ?

    Nàng gật đầụ

    - Có sợ không?

    Nàng lắc đầu, mỉm cười một cách can đảm.

    - Sợ nỗi gì? Nàng bất giác nóị - Có anh đây!


    To be continued...
  2. tinhcoconkhong

    tinhcoconkhong Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/10/2003
    Bài viết:
    163
    Đã được thích:
    0

    Cho VTN góp một truyện nhé !
    _____________________________-
    BẢN TÌNH CA MUÔN THUỞ
    Tác giả: Quỳnh Dao
    CHƯƠNG 1
    Mây trắng bay về núi
    Chim bay mỏi cánh rồi
    Mắt người tình lạnh xa xôi
    Trăm năm hạnh phúc, môi cười vỡ tan...
    Khuôn mặt người nam sinh viên trên sân khấu mông lung như phủ một lớp sương. Giọng chàng trầm ấm, dồi dào sinh lực. Đôi mắt đen sâu, mái tóc đen bồng trong một dáng vẻ thanh tao lịch lãm. Nhìn chàng người ta dễ nhận ra ngay một mẫu người giầu tình cảm, suy tư mà cương quyết, thanh thoát mảnh mai mà nhanh nhẹn.
    Tất cả những thứ đó đã như một tiếng sét nổ giữa trời làm rung động trái tim Miêu Quán Anh. Như vị hương toát ra từ một bông hoa lạ mà nàng vừa ngửi phải, làm cho tâm trí rối loạn và con tim nàng tràn đầy xúc cảm, rạo rực ngất ngây. Tiếng hát của chàng như rót vào tâm tư nàng, cho nàng say sưa uống cạn chẳng khác gì người ta uống cạn một chén rượu nồng say. Và trong men say bồng bềnh siêu thoát đó, nàng cảm như cả linh hồn thể xác của nàng chìm ngập trong giọng hát, trong đôi mắt sâu đen tuyệt diệu của chàng.
    Tất cả đã bắt đầu vào một sự tình cờ, trong đêm văn nghệ tất niên của trường Cao Trung. Một số phụ huynh học sinh và quan khách được mời đến tham dự buổi lễ phát thưởng và chương trình văn nghệ. Trong số quan khách được cho là quan trọng có thân phụ của Miêu Quán Anh. Nàng đã theo phụ thân đi dự lễ.
    Khi người nam sinh trên sân khấu dứt tiếng hát thì những tiếng vỗ tay rào rào nổi lên, những bông hoa từ hàng ghế khán giả tung lên sân khấu tặng chàng. Theo với sự khích động của mọi người, với nỗi khích động của chính lòng nàng, Miêu Quán Anh gỡ bông hoa lan tím nàng gài trên mái tóc tung lên sân khấu.
    Người nam sinh ca sĩ cúi đầu chào khán giả. Chàng cúi xuống lượm một trong những đóa hoa mà khán giả đã tung lên thưởng chàng. Tim Miêu Quán Anh muốn ngừng đập, hai chân nàng đứng không muốn vững vì chợt nhận ra trong cả chục đóa hoa tung lên sân khấu, chàng đã nhặt lên bông lan tím nhỏ của nàng.
    Đó là đêm thứ nhất, của những đêm dài trong cuộc đời vô tư con gái của Miêu Quán Anh. Nàng không thể ngờ được khi theo phụ thân dự khán đêm văn nghệ, tâm hồn nàng còn nhẹ nhàng như một chiếc thuyền không. Và, khi theo người trở về, chiếc thuyền không đó đã chứa đầy những ước mơ rạo rực...
    Đêm lạnh vào khuya, trở về phòng riêng trằn trọc, Miêu Quán Anh mơ tới khuôn mặt, giọng hát của chàng nam sinh ca sĩ có cái tên là Đỗ Vương Long. Chẳng biết đó là tên thật hay là biệt hiệu của chàng? Nàng thắc mắc rồi nàng kết luận: chàng còn đang là một nam sinh của trường Cao Trung, chắc chưa có biệt hiệu như những ca sĩ chuyên nghiệp... Đỗ Vương Long cái tên mới cao ngạo, dễ mến làm sao.
    Miêu Quán Anh tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ. Những tư tưởng hiện về, cuồn cuộn trôi trong tâm trí nàng, như một dòng thác thoát chạy xuống thung lũng, dập dồn và tung tóe. Nàng thả hồn theo cõi mông lung, nhẹ nhàng phiêu bạt như mây trời trôi lãng đãng bềnh bồng... Nàng mỉm cười một mình trong bóng tối. Nàng thở dài ái ngại cho những suy tư của nàng. Nàng nhắm mắt lại cố ru giấc ngủ rồi nàng mở mắt ra nhìn qua khung cửa sổ, cho hồn trôi dạt loãng tan vào khoảng trời đêm đen tối. Rồi, nàng lại sợ hãi lo âu, cảm nghe linh hồn mất hút vào khoảng không gian mù mịt, chìm ngập vào cõi hư vô.
    Miêu Quán Anh không còn thể tự hiểu được nàng, đang nghĩ gì muốn gì trong nỗi lo sợ mông lung đó. Nàng sung sướng với những tư tưởng viễn vông rồi nàng lại tự trách mình đã buông thả cho tâm hồn say đắm bởi những sự viễn vông đó. Nàng xao xuyến chối bỏ nhưng rồi nàng lại muốn duy trì tiếp tục, nàng tự mâu thuẫn với chính những ý nghĩ chợt hiện, chợt tan trong tâm trí nàng.
    Cuối cùng giấc ngủ rồi cũng đến với Miêu Quán Anh, một giấc ngủ đầy chập chờn, xao động và mộng mị.
    Miêu Quán Anh mơ thấy trên một đỉnh núi cao vời vợi, le lói ánh hồng nhạt của một buổi bình minh. Mặt trời hiện ra, lấp lánh như từ lòng biển cả, làm hồng cả mặt nước trước mặt. Sóng biển ì ầm từ chân núi đá vọng lên. Bên cạnh nàng là chàng trai trẻ Đỗ Vương Long, chàng cất tiếng hát, riêng một bản tình ca tặng nàng.
    Tiếng hát của Đỗ Vương Long vươn cao, trầm ấm. Hát cho riêng nàng mà âm thanh tiếng hát của chàng tưởng như tràn ngập hòa tan vào trời đất, tràn vào sóng biển.
    Vừa hát chàng vừa nhìn nàng với ánh mắt long lanh tình tứ mà thanh khiết, ánh mắt đó như được phủ bởi một màn sương, mơ hồ, diệu vợi mà huyền ảo. Miêu Quán Anh thu mình, nằm gọn trong đôi mắt chàng. Như một cánh hoa nằm gọn trong lòng bàn tay. Như chiếc thuyền nhỏ, thả chèo trong lòng hồ êm không sóng. Như vạn vật cảnh sắc thế gian, thu gọn vào bầu trời.
    Mặt trời càng lên cao, tiếng hát của chàng càng thanh thoát. Và rồi, tiếng hát đó như mây, bảng lảng bay đi, bay vút lên cao, bay xa mịt mù... Nàng nhìn lại, chàng không có ở bên. Nàng hoảng hốt đưa mắt tìm kiếm, chỉ thấy biển cả mênh mông, bầu trời ửng một màu hồng...

    Còn tiếp
    Vô Tình Nữ : Đâu có thời gian cho chúng ta buồn !
  3. tinhcoconkhong

    tinhcoconkhong Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/10/2003
    Bài viết:
    163
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG 2
    Miêu Quán Anh thức giấc bởi tiếng chim hót bên song cửa và ánh sáng chan hòa của một buổi bình minh tràn ngập căn phòng.
    Quán Anh tung mền ngồi dậy, thân thể có hơi uể oải và tâm trí có hơi bâng khuâng. Nàng đứng trước cửa sổ, quay mặt về phía mặt trời, làm những động tác thể dục của một buổi sớm mai.
    Trong chiếc áo ngủ mỏng manh màu xanh da trời, những động tác mềm mại, nhịp nhàng của nàng toát ra một vẻ thanh xuân dồi dào sức sống.
    Khi Miêu Quán Anh xuống phòng khách, một quang cảnh hơi lạ làm nàng lưu tâm: Muối An với mớ giẻ trong tay, đang khom lưng lau bóng nền nhà. Mẹ nàng, đang lúi húi cắm bông. Những bông hồng nhung đỏ thắm, to như những chiếc chén còn đọng nước tươi.
    - Mẹ mua bông đẹp quá!
    Bà Miêu Tôn ngửng lên nhìn con gái. Mỉm cười ánh mắt long lanh.
    - Con gái cưng của mẹ bây giờ mới dậy à? Thật là tệ quá, con có biết hôm nay là ngày gì không?
    Quán Anh liếc nhìn tấm lịch, nghĩ ngợi một chút rồi reo lên:
    - Là ngày sinh nhật của con! Mẹ... Mẹ thương con quá!
    Quán Anh chạy ùa lại ôm chầm, hôn lên má mẹ. Bà Miêu Tôn vuốt ve con gái rồi đẩy nàng ngồi xuống ghế.
    - Ngồi đây để mẹ ngắm con, xem con đã thật lớn chưa! ừ, mà con của mẹ lớn rồi, có thể nói chuyện chồng con được rồi!
    Quán Anh co rút đôi chân lên ghế, hai tay ôm gối chân cho người thu nhỏ lại. Giọng nàng nũng nịu:
    - Không đâu, con còn nhỏ lắm. Mẹ coi nè con chỉ nhỏ bằng một đứa trẻ lên ba, bằng một con búp bê thôi!
    Bà Miêu Tôn bật cười:
    - Thôi đi, cô thử đếm xem, có bao nhiêu đóa hồng ở trong bình này rồi? Cắm đến mỏi cả tay và mẹ biết rằng người ta sẽ chê mẹ là cắm hoa dở vì tham lam cắm nhiều! Nhưng dù có bị chê, mẹ cũng không muốn bớt đi một bông nào, vì con gái cưng của mẹ năm nay tròn mười bảy tuổi.
    - Và mẹ đã cho con mười bảy bông hồng?
    - Thì phải thế mới có ý nghĩa! Nhưng mẹ có thể đoán chắc với con là tối nay, trong bình này sẽ chỉ còn có mười sáu bông.
    Quán Anh ngạc nhiên:
    - Tại sao vậy mẹ?
    - Vì, tối nay nhà ta có khách. Và, ba mẹ đều muốn con sẽ tặng một bông hồng cho một người.
    - Tại sao con lại phải tặng một bông hồng cho một người? Con quên mất ngày sinh nhật của con, nên không mời một người bạn nào cả, mà nếu như có nhớ, con cũng không thích tổ chức to lớn rườm rà, làm ba mẹ bận tâm...
    Đôi mắt bà Miêu Tôn nhìn con đầy trìu mến.
    - Ba mẹ đã bàn với nhau, lễ sinh nhật của con năm nay phải là một lễ sinh nhật đặt biệt.
    Bà Miêu Tôn ngừng nói, chăm chú nhìn con, giọng bà trở nên nghiêm trọng:
    - Ba con đã nhờ mẹ giải thích cho con hiểu một chuyện quan trọng, có thể liên hệ đến cả đời con. Và, mẹ nghĩ ngày hôm nay là thích hợp nhất để nói chuyện đó...
    Bà lại ngừng nói, ngồi xuống cạnh Miêu Quán Anh. Choàng tay ôm ghì vai con vào lòng, giọng bà càng nhỏ nhẹ âu yếm:
    - Ngày xưa, khi ba mẹ còn trẻ, ba con có một người bạn thân, cả hai cùng quyến luyến với nhau, cùng muốn tăng thêm tình quyến luyến đó bằng một dây liên kết tình cảm gì đó, ràng buộc với nhau suốt đời.
    Bà Miêu Tôn ngừng lời, đôi mắt xa xôi như chợt nhớ về những ngày vui tươi trẻ.
    - Một hôm, ba mẹ hay tin người bạn đó vừa sanh được một quí nam, đến thăm và nhân câu chuyện ngẫu hứng, ba con đã nói với mẹ "Anh mong mình có con gái đầu lòng, để anh có cậu bé kháu khỉnh này làm rể", Câu nói vui đó đã khởi đầu cho một lời hứa. Và, một năm sau khi mẹ sanh con, trong bữa tiệc ăn mừng đầy tháng, lời hứa đó đã được nhắc lại giữa hai gia đình.
    Nghe mẹ nói, Miêu Quán Anh cảm thấy bối rối, lo âu. Một ý nghĩ chợt đến với nàng và mặc dù đang được mẹ âu yếm, ôm vào lòng, đang được nương tựa vào một nơi êm ái, trìu mến nhất đời, nàng cũng đang rùng mình lo sợ.
    - Thưa mẹ, vậy ra con đã được đính hôn?
    Bà Miêu Tôn gật đầu, mỉm cười âu yếm.
    - Chưa hẳn như thế, con à. Nhưng, đó là niềm ao ước của ba mẹ, mẹ tin rằng cậu Trương Tú là người khá.
    - Tên cậu ta là Trương Tú hả mẹ? Sao không bao giờ con nghe ba mẹ nhắc đến tên đó?
    - Vì đã từ lâu, từ ngày xẩy ra nội chiến, hai gia đình bị mất liên lạc với nhau. Sáu tháng trước, trong một dịp tình cờ, ba con đã gặp lại người bạn cũ. Ông ta cho biết là vợ của ông đã mất, nhưng cậu Trương Tú thì vẫn bình thường, năm nay học hết chương trình Cao Trung, sửa soạn thi vào đại học.
    Ngừng lại một chút như nghĩ ngợi, bà Miêu Tôn lại tiếp:
    - Mẹ chưa gặp lại cha con cậu Trương Tú nhưng theo lời ba con nói thì họ khá lắm. Ông Trương Hồng có cơ sở lớn, giầu có và có địa vị vững chắc trên thương trường. Còn cậu Trương Tú là một thanh niên có tương lai.
    Miêu Quán Anh gục đầu vào vai mẹ, giọng nàng vẫn không dấu được vẻ lo âu:
    - Nhưng thưa mẹ, con chưa gặp Trương Tú, Trương Tú cũng chưa gặp con. Nếu như gặp nhau rồi mà chúng con không thể bằng lòng nhau thì sao hả mẹ?
    Bà Miêu Tôn cười:
    - Mẹ không hy vọng chuyện đó có thể xảy ra. Vì, con gái của mẹ thì đẹp, cậu Trương Tú lại là người khá... Tuy nhiên, nếu như các con thật sự không ưa thích nhau thì con cũng đừng quên rằng ba mẹ không phải là người cổ hủ, có quan niệm sai lạc, khắt khe về hôn nhân. Khi lấy mẹ, ba con đã phải tranh đấu và cầu xin với ông bà nội, con sanh ra là bởi tình yêu chứ không phải là một cuôc hôn nhân ép buộc.
    Ánh mắt Miêu Quán Anh long lanh nhìn mẹ:
    - Con biết, con là đứa con của hạnh phúc sinh ra!
    Bà Miêu Tôn cũng cười, nụ cười đầy sung sướng.
    - Ừ, cô bé hạnh phúc của mẹ Con dư hiểu rằng ba mẹ mong sao suốt đời, con vẫn là một cô bé tràn đầy hạnh phúc. Nếu như con và Trương Tú hợp nhau thì ước mong của ba me đạt thành. Bằng không ba me sẽ dành cho con quyền tự chọn...

    Còn tiếp
    Vô Tình Nữ : Đâu có thời gian cho chúng ta buồn !
  4. tinhcoconkhong

    tinhcoconkhong Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/10/2003
    Bài viết:
    163
    Đã được thích:
    0
    CHƯƠNG 3
    Bàn tiệc được bày nơi phòng khách trong khung cảnh ấm cúng thân mật. Cả nhà đã biết mục đích bữa tiệc tối nay vào bữa cơm trưa do ông Miêu Tôn tiết lộ. Hai cô em gái của Miêu Quán Anh bắt đầu ghẹo chị, Miêu Quán Lâm, cô bé xí xọn nhất nhà khai hỏa trước:
    - Ba bí mật ghê bữa nay mới tiết lộ cho chúng con biết. Chắc chị Quán Anh đã biết cả mười mấy năm rồi để mà mơ mộng phải không ba?
    Miêu Quán Vi, cô em nhỏ tiếp lời Quán Lâm:
    - Em cá rằng chị Quán Anh đã biết từ ngày chập chững biết đi. Vì, ba mẹ phải nói sớm như thế để khuyến khích chị Quán Anh mau lớn.
    - Ừ, cũng có thể lắm. Cặp giò của chị Quán Anh cao nhất nhà mà. Chắc tại hồi nhỏ chị Quán Anh hay kiễng chân để đi cho mau lớn.
    Bà Miêu Tôn cười dễ dãi khi nghe các con chọc ghẹo lẫn nhau. Nhưng bà giải thích để bênh vực cô gái lớn:
    - Quán Anh chỉ mới biết sáng nay, do mẹ kể mà thôi.
    Quán Vi tròn xoe đôi mắt nhìn mẹ, làm ra vẻ ngạc nhiên:
    - Vậy sao hả mẹ? Sao mẹ không nói sớm hơn để chị Quán Anh sửa soạn tinh thần, lời ăn tiếng nói cho ngọt ngào đằm thắm?
    - Hỏi ba con đó. Ổng chưa cho phép mẹ đâu dám nói.
    Ông Miêu Tôn giải thích:
    - Cái gì bất ngờ, tự nhiên mới quý. Vả lại ba muốn nói trước với các con trong bữa tiệc tối nay tuy có mục đích để Quán Anh và Trương Tú làm quen với nhau nhưng chưa chắc đã nên chuyện. Vậy các con không được làm ồn, chọc ghẹo Quán Anh lỡ nó mắc cở, ưng mà nói là không thì hỏng.
    Bà Miêu tiếp lời:
    - Và nhất là không phải chỉ mình Quán Anh, mà tất cả các con đều phải xử sự cho đàng hoàng, ăn nói cho thận trọng, đừng có như là một lũ quỷ, ai tới nhà cũng phải sợ.
    Quán Lâm le lưỡi:
    - Mẹ sắp thành bà sui có khác, nghiêm khắc hẳn ra. Chắc tối nay con phải xuống bếp ăn không dám ngồi ăn chung đâu.
    Quán Vi tiếp lời:
    - Mẹ à, mẹ cho con hỏi một điều, chẳng biết mẹ có ưng tiết lộ không?
    - Điều gì?
    - Hồi sáng khi mẹ tiết lộ cho chị Quán Anh biết chuyện, chị Quán Anh có cảm động nhiều không hả mẹ?
    - Lỡm, hỏi để làm gì? Để rút kinh nghiệm tới phiên con à?
    Quán Vi dẫy nảy:
    - Không đâu, con đã tự nguyện suốt đời ở với mẹ, không thèm lấy chồng. Cái mộng của con là sau này trở thành một nữ giáo sư tâm lý. Mẹ trả lời điều con vừa hỏi là để giúp cho sự học của con chóng tấn tới.
    Mặc cho những lời đối đáp có ý trêu ghẹo của mấy em, Miêu Quán Anh ăn vội chén cơm rồi bỏ lên phòng riêng.
    Nằm suy nghĩ vẩn vơ, Quán Anh tưởng tới buổi gặp gỡ tối nay, với cái anh chàng Trương Tú xa lạ mà ba mẹ hy vọng sẽ là con rể của gia đình. Chẳng biết mặt mũi của anh chàng sẽ ra sao, ăn nói thế nào? Cứ như ý kiến của mẹ thì chàng phải là một thanh niên khá lắm. Nhưng mà......
    Quán Anh chợt nghĩ tới khuôn mặt, giọng hát của chàng nam sinh ca sĩ của trường Cao Trung mà nàng đã được nghe, được thấy đêm qua. Và, ánh mắt đen sâu diệu vợi của chàng nhìn nàng trong giấc mơ... Tâm hồn Quán Anh lại bâng khuâng xao xuyến... Nàng tự xấu hổ với lòng vì những ý nghĩ bâng khuâng xao động đó. Nàng tự nhủ:
    - Mình phải xua đuổi hình bóng của chàng nam sinh đó ra khỏi tâm trí ngay. Chàng ta chỉ là một người xa lạ chưa hề quen biết. Cũng chẳng có hy vọng gì sẽ được gặp lại chàng. Mà, có gặp lại chăng nữa, biết chàng nghĩ gì về mình, biết chàng coi mình ra gì mà cứ nghĩ vẩn vơ?
    Nhưng, dù lòng đã quyết nhủ lòng, hình ảnh chàng trai vẫn phảng phất chờn vờn trong tâm trí Quán Anh.
    Miêu Quán Anh đâm bực lấy sách ra học. Nhưng tâm trí nàng trong lúc đó, còn đâu sự thanh thản để nghĩ tới chữ nghĩa. Miêu Quán Anh nhủ thầm:
    - Học bài không được thì mình làm bài vậy.
    Rồi nàng lấy toán học ra làm. Nhưng nàng đụng phải một bài toán khó quá, không sao giải nổi. Miêu Quán Anh ngồi cắn bút nghĩ ngợi, lúc đầu nàng còn nghĩ cách giải bài toán. Rồi tư tưởng nàng lại vơ vẩn vẩn vơ... Cây viết trên tay nàng đụng đậy, vẽ nhăng vẽ nhít trên tờ giấy nháp, đè lên những con số đã giải hỏng bài toán. Một lúc lâu Miêu Quán Anh giật mình, trở về với thực tại, nhìn xuống tờ giấy nháp, ý muốn giải tiếp bài toán khó khăn. Nhưng nàng giật mình:
    - Mình vẻ quái quỷ gì thế này? Ồ những nốt nhạc và...
    Miêu Quán Anh ngừng lại và bẽn lẽn, mắc cở với chính nàng. Trên trang giấy nháp ngoài những con số, những nốt nhạc, những hình vuông, hình tròn, nàng còn thấy tên nàng và tên chàng nam sinh ca sĩ Đỗ Vương Long!
    Miêu Quán Anh vò nát tờ giấy, xé ra từng mảnh vụn vứt vào xọt rác. Rồi, tưởng như sẽ có người nào đó tò mò, sẽ lượm những mảnh vụn đó lên để coi. Miêu Quán Anh cúi xuống lượm lại, xé vụn thêm cho tới nỗi mỗi mảnh giấy lả tả rơi xuống sọt rác chỉ nhỏ bằng đầu cây tăm. Rồi Quán Anh đứng dậy bực tức với chính nàng.
    - Hư thiệt! Cũng may là không có ai ở bên cạnh nếu không mắc cở đến chết được!
    Miêu Quán Anh ra đứng bên cạnh cửa sổ, vươn vai hít một hơi dài. Buổi trưa trời thanh vắng và tĩnh mịch. Bầu trời xanh những mây. Những con chim sẻ ríu rít tình tự trên mái hiên nhà. Miêu Quán Anh lắng nghe tiếng chim tình tự, tiếng chim ca hót và rồi nàng thử phân tích xem nó giống như tiếng đàn gì. Nhưng nó chẳng giống bất cứ một tiếng đàn nào mà nàng đã được nghe. Miêu Quán Anh thấy tiếc.
    Khu vườn ở dưới đủ các thứ hoa, màu sắc tươi xinh. Miêu Quán Anh nhìn xuống màu vàng rực rỡ của hoa hướng dương, màu đỏ nhung của hồng, tím than của hương sa, và nhất là, một thứ hoa mỏng manh, xinh xinh, sắc hoa dịu dàng mà nàng thích nhất là những bông lan tím... Thứ hoa mà Miêu Quán Anh đã gài đầu trang điểm, đã tung lên sân khấu và đã thấy chàng nam sinh ca sĩ nhặt lên.
    Miêu Quán Anh gửi xuống khu vườn một nụ hôn thân ái. Và, dù là trời trưa đứng gió, Miêu Quán Anh có cảm tưởng như những bông hoa nghiêng mình lay động, đón nhận nụ hôn của nàng.
    Men theo dẫy tường trắng là những cây bạch dương. Con đường nhỏ chạy dài hun hút. Con đường và những hàng bạch dương như dính liền với nhau. Miêu Quán Anh tự hỏi, nó có tự bao giờ? Nó đã được chứng kiến bao nhiêu cuộc đổi thay, thay đổi của trời đất, của con người?
    Trong ý tưởng nhẹ nhàng và những thắc mắc thơ ngây đó, Quán Anh tưởng như cùng với tháng ngày, hàng bạch dương với con đường đã là một sinh vật, ấp ủ gắn bó lấy nhau.
    Buổi trưa nhẹ nhàng trôi qua và buổi chiều cũng thế. Và, cho dù thờ ơ với bữa tiệc gặp mặt buổi tối Quán Anh cũng vẫn có một chút gì vui vui chờ đợi, hồi hộp một cảm giác hiếu kỳ về những sự việc sắp xảy ra.
    Quán Anh xuống nhà dưới. Để che dấu những xúc động của tâm tư, nàng cố tạo ra cho nàng một dáng vẻ mệt mỏi thông minh của một người vừa chăm chú dành hết cả buổi chiều cho sự học hành chăm chỉ.
    Như tất cả những bữa tiệc khác trong gia đình, bà Miêu Tôn xuống bếp và tự tay làm món ăn. Quán Anh có ý tiếp tay với mẹ, nhưng bà Miêu đuổi nàng lên:
    - Con gái cưng của mẹ, mẹ không muốn là tối nay người trai đó ngồi cạnh con, sẽ không bị nhăn mũi vì mùi dầu mỡ. Con nên về phòng sửa soạn mái tóc cho thật đẹp và suy nghĩ xem chiếc áo nào sẽ làm con duyên dáng nhất.
    Quán Anh cười bẽn lẽn:
    - Không đâu mẹ ạ, con sẽ chẳng sửa soạn một chút gì, và con sẽ chọn một chiếc áo xấu nhất để mặc.
    Tuy nói thế, nhưng tối hôm đó, Miêu Quán Anh cũng đã lựa chọn một chiếc áo ưng ý nhất để mặc cho mẹ hài lòng.
    Đúng tám giờ tiếng chuông ngoài cổng reo vang. Quán Anh giật mình, hồi hộp. Nàng lắng nghe tiếng chào hỏi của ba mẹ, tiếng cười vang ồn ào, vui vẻ của người khách. Hình như chỉ có đàn ông... Tiếng mẹ mời trà và sai Quán Vi lên gọi nàng.
    Khi Quán Anh nhẹ nhàng bước xuống khỏi cầu thang ra phòng khách, nàng thấy cha đang ngồi tiếp chuyện với hai người đàn ông. Một người cỡ tuổi cha nàng và một người còn trẻ. Quán Anh muốn khựng lại khi hai người khách cùng ngửng lên, nhìn về phía nàng.
    Ông Miêu Tôn vẫy tay.
    - Lại đây con, lại đây chào bác và anh.
    Quán Anh rụt rè lại ngồi bên cha. Nàng có cảm tưởng như muốn nghẹt thở.
    Trong bữa tiệc thân ái gần như gia đình đó, ông Trương Hồng ngồi giữa ông bà Miêu Tôn. Miêu Quán Anh ngồi bên cạnh Trương Tú. Ông Trương Hồng là một người tự nhiên cởi mở. Giọng nói ông oang oang. Ông Miêu Tôn trầm tĩnh hơn, nhưng trong ánh mắt của ông biểu lộ ra chan chứa cảm tình với người bạn cũ.
    Trái với cha Trương Tú tỏ ra ít nói, trầm tĩnh. Chàng tự nhiên và lễ độ, những câu trả lời chính xác của chàng làm ông bà Miêu Tôn hài lòng.
    Bà Miêu Tôn tỏ ra âu yếm và săn sóc cho Trương Tú. Bà thường gắp thức ăn cho chàng. Mỗi lần như thế, Trương Tú lại có vẻ bối rối ngượng ngùng.
    Ngồi bên cạnh Trương Tú, Quán Anh cũng mất hết cả tự nhiên. Nàng sợ ánh mắt mọi người nhìn nàng. Nàng sợ cả tiếng đôi đũa ngà đụng nhẹ vào miệng chén do nàng tạo ra. Quán Anh mong cho bữa tiệc kết thúc mau hơn, nhưng bữa tiệc vẫn kéo dài, tự nhiên cởi mở.
    Đêm dần vào khuya, bữa tiệc rồi cũng phải chấm dứt. Không muốn làm mẹ thất vọng, Quán Anh đã ngắt một bông hồng tặng cho Trương Tú...

    Còn tiếp
    __________________________________________________
    Các bạn đọc tạm ba chương đầu đã nhé !
    Vô Tình Nữ : Đâu có thời gian cho chúng ta buồn !

Chia sẻ trang này