1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện cười dân gian

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi saobacdau0611, 18/12/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. saobacdau0611

    saobacdau0611 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    Truyện cười dân gian

    Tiêu đề : Thầy lang giỏi .
    Con Diêm Vương ốm, sai quỷ sứ lên trần gian đón thầy lang xuống chữa. Khi quỷ sứ đi, Diêm Vương dặn:

    - Tìm nhà thầy nào ít có ma đứng ngoài cửa nhất thì vào!

    Lên đến nơi, quỷ sứ đi khắp, không thấy nhà thầy nào như thế cả. Nhà thầy nào xoàng, cũng ba bốn chục con ma đứng ở cửa. Ðang định quay về, bỗng thấy nhà thầy lang nọ chỉ có mỗi một con ma. Mừng quá, quỷ sứ vào mời thầy xuống âm phủ. Diêm Vương đón được thầy giỏi, mừng lắm, hỏi:

    - Nhà ngươi làm thuốc đã bao năm mà khá như vậy?

    Thầy lang thưa:

    - Bẩm, tôi mới hành nghề được mấy ngày hôm nay, và cũng chỉ chữa cho một người thôi ạ!

    -----------------------------

    Tiêu đề : Nội khoa ngoại khoa .
    Có một người bị một mũi tên bắn cắm vào đùi, mời thầy lang ngoại khoa đến chữa. Thầy lấy dao cắt bỏ phần mũi tên ở ngoài. Làm xong đòi tiền.

    Người nhà hỏi:

    - Còn phần cắm sâu vào thịt, thầy chưa lấy ra kia mà?

    Thầy nói:

    - Tôi chữa ngoại khoa, còn cái đó thì xin mời thầy nội khoa.

    -----------------------------

    Tiêu đề : Chọn người gầy mà chữa .
    Một thầy lang chữa bệnh thế nào đến nỗi người ta chết. Nhà chủ dọa đưa lên quan. Thầy lạy lục, kêu van mãi. Nhà chủ bắt phải khiêng quan tài đi chôn mới tha. Thầy đành về nhà, gọi vợ và hai thằng con trai lớn đến, bốn người bốn góc khiêng đi. Người chết béo, quan tài nặng, cả nhà khiêng méo mặt.

    Ði được nửa đường, thầy than thở:

    - Làm người chớ học nghề thuốc!

    Người vợ nói thêm:

    - Làm thuốc khổ đến vợ con!

    Con trưởng ngậm ngùi:

    - Cái quan tài này, đầu nặng chân nhẹ, khiêng khó quá!

    Người con thứ ôn tồn khuyên bố:

    - Từ nay, thầy có chữa thì chọn người gầy mà chữa, thầy ạ!

    -----------------------------

    Sưu tầm .
  2. saobacdau0611

    saobacdau0611 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    Ko có bác nào góp vui với em à .
    Quan lớn mua vàng
    Theo lệ ngày xưa, ai làm quan thì mua món gì cũng chỉ phải trả nửa giá tiền, trừ mua vàng phải trả đủ.
    Một ông quan nọ vừa đến nhậm chứa, bảo hiệu vàng đem hai lạng đến bán cho ngài. Chủ hiệu vàng nghe tiếng quan dữ như cọp, mói bẩm:
    - Vàng mỗi lạng thực giá sáu chục đồng, song quan lớn thì trả một nửa cũng được.
    Quan cầm hai lạng vàng xem, rồi ung dung bỏ một lạng vào túi. Chủ hiệu tưởng quan chỉ mua có một lạng, còn lạng kia trả lại, nên khi quan vào nhà trong, anh ta vẫn đứng đấy đợi trả tiền. Hồi lâu quan ra, thấy vậy mới hỏi:
    - Mua bán xong rồi, còn đứng đấy làm gì?
    Chủ hiệu vàng đáp: - Con chờ quan lớn trả tiền cho.
    Quan bảo: - Tiền trả rồi, còn đòi gì nữa?
    Chủ hiệu vàng đáp: - Hai lạng, quan trả lại một lạng, lấy một lạng.
    Quan nổi giận:
    - Nhà ngươi lạ thật! Nhà ngươi bảo ta trả một nửa cũng được. Ta mua hai lạng, nhưng chỉ lấy một, trả lại một chẳng phải là đã trả một nửa là gì!
    [-----------------------------]
  3. saobacdau0611

    saobacdau0611 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    Dân giần quan
    Có hai anh lính hầu hạ quan lâu ngay, thấy quan đã ác lại hay ăn tiền, cứ có việc vào cửa quan là y như bị đánh đập tàn tệ, đến lúc xì tiền ra mới thôi.
    Một hôm, rỗi rãi, hai anh ngồi kháo chuyện với nhau, nói xấu quan. Một anh bảo:
    - ác thế thì có ngày dân nó quật lại cho mà xem!
    Quan quán quạt chi quàn quan
    Dân dấn dận chi dần dân
    Quan là quan, quan quàn dân
    Dân là dân, dân giần quan.
    Chẳng ngờ quan đi qua nghe được trợn mắt hỏi: - Bay nói gì thế?
    Anh kia nói chữa:
    - Bẩm quan, con bảo: "Quan quản dân, dân... cần quan. Không có quan thì ai cai trị dân".
    [-----------------------------]
    Quan thị và quan võ xỏ nhau
    Quan Võ ghét quan Thị, trông thấy quan mới đọc một vế câu đối xỏ:
    Thị vào hầu, thì đứng thị trông,
    Thị cũng muốn, thị không có ấy.
    Bốn chữ thị ở đay có bốn nghĩa và được giả thích ngay, chứ thị đầu là hầu hạ, chữ thứ hai là trông, chữ thứ ba là muốn, chữ thứ tư là ấy.
    Quan thị tữc quá đối lại:
    Vũ cậy mạnh, vũ ra vũ mưa,
    Vũ gặp mưa, vũ ướt cả lông.
    Bốn chữ vũ cũng có bốn nghĩa và được giả thích ngay như bốn chữ thị ở vế trên. Hai bên đối nhau đêu giỏi cả, thật là kẻ tám lạng người nửa cân.
    [-----------------------------]
    Diệu kế
    Một quan võ có tính sợ vợ. Một hôm, đang cầm cự với giặc ở biên thùy, bỗng nghe tin mật báo là phu nhân đang ở sau lưng xông tới để hỏi tội quan về việc quan đem nàng hầu đi theo, quan bèn triệu tập ban tham mưu lại vấn kế.
    Kẻ đưa kế này, người bày mưu nọ, tướng quân đều thấy không ổn. Bỗng một viên quân sư, vốn dòng râu quặp, tiến lại tâu rằng:
    - Trước mặt, địch quân như gió bão, sau lưng phu nhân như nước lũ. Song lọt vào tay giặc không nguy bằng lọt vào tay phu nhân. Chỉ có nước tướng quân hàng giặc, để thoát khỏi tay phu nhân là hay hơn cả.
    Ông tướng vỗ đùi khen:
    - Diệu kế! Tuyệt diệu kế!
    [-----------------------------]
  4. saobacdau0611

    saobacdau0611 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    Ba anh đầy tớ
    Một lão nhà giàu có ba anh đầy tớ, nhưng mỗi anh một tính, anh thì rất cẩn thận, anh thì rất lo xa, còn một anh thì rất lễ phép. Lão lấy làm đắc ý lắm.
    Một hôm, cậu con cả lão ngã xuống ao, anh cẩn thận trông thấy, chạy về thưa với chủ:
    - Thưa ông, cậy cả nhà ngã xuống ao, xin ông cho phép con đi vớt cậu lên ạ!
    Vớt lên được, thì cậu cả đã chết ngoẻo rồi. Lão liền vác gậy đuổi, anh cẩn thận chạy biến. Lão sai anh lo xa đi mua áo quan về liệm. Ðược một lúc, anh này mang về hai cái. Thấy thế ông chủ trừng mắt:
    - Tại sao mua những hai cái, thằng kia?
    Anh này trả lời:
    - ấy, con mua phòng xa, nhỡ cậu hai có chết đuối thì có cái dùng ngay.
    Lão lại vác gậy đuổi đi.
    Chỉ còn anh lễ phép vẫn được lòng chủ. Một hôm, anh ta cùng một người nữa cáng chủ nhà đi chơi. Ðến chỗ lội bùn ngập đến lưng ống chân mà anh ta vẫn vui vẻ không một lời phàn nàn. Thấy thế ông chủ khen:
    - Anh khá lắm, biết chịu khó. Cứ cố đi rồi đến tết ta sẽ may cho bộ cánh.
    Vừa nói đến đấy thì anh đầy tớ dặt cáng xuống giữa đống bùn khoanh tay lễ phép nói:
    - Con xin đa tạ ông!
    __________________________________
    Bốn cẳng, sáu cẳng
    Một thầy cai sai lính lệ đi trát gấp (1); bảo anh ta lấy ngựa mà cưỡi. Anh lính lệ giắt ngựa ra đường nhưng không cưỡi, cứ xắn quần lên tận gối, cắm cổ chạy theo ngựa. Người qua đường lấy làm lạ hỏi:
    - Anh điên hay sao mà không cưỡi lên ngựa chạy cho mau?
    Anh lính lệ trả lời:
    - Khéo cho anh! Bốn cẳng lại nhanh hơn sáu cẳng được à!
    (1) trát: cũng như ngày nay ta nói công văn
  5. saobacdau0611

    saobacdau0611 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    Kén rể lười
    Người con gái nhà giàu nọ rất đẹp, trong làng bao nhiêu đám hỏi chẳng ai lấy được. Ấy là vì lão bố đưa ra một điều kiện rất dễ, mà cũng rất khó: ai lười nhất thì gả! Các anh chàng lười gần xa đến thi tài, rối cuộc cũng chẳng anh nào hơn anh nào, thành ra lão chưa kén được ông rể vừa ý. Lão phiền muộn, than thở, cho con gái mình cao số.
    Một hôm, lão ngồi trên sập gụ, thấy một chàng trai không biết từ đâu đến, cứ đi giật lùi từ cổng vào. Hỏi thì nói là xin đến thử tài. Thấy cung cách kỳ dị như thế, lão phì cười, hỏi:
    - Ngoảnh mặt lại đây xem nào! Ði đứng kiểu gì mà lạ lùng vậy?
    Anh chàng vẫn không ngoảnh mặt lại, nói:
    - Ông không bằng lòng cho tôi lấy con gái ông thì tôi cứ thế này mà đi ra, khỏi mấy công quay người lại.
    Bấy giờ lão mới vỡ lẽ: anh chàng này quả thật không ai có thể lười hơn. Bèn gả con gái cho.
    Return to top
    ___________
    Dốt như bò
    Một anh học trò ngồi học ra rả suốt đêm. Con bò nằm nghe than thở với con gà:
    - Anh ta bắt đầu đi thi thì mày chết, anh ta thi đỗ thì tao chết. (Ý nói: Ði thi thì làm gà cúng tổ tiên, thi đỗ thì làm bò ăn khao.)
    Con gà nói:
    - Không việc gì đâu! Tôi biết: nó học như anh, nó viết như tôi, nhất định nó không dám vác lều chõng vào trường thi đâu!
    Return to top
  6. saobacdau0611

    saobacdau0611 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    Lấy đâu ra mà rặn
    Có một anh học trò, thầy ra cho một bài văn khó quá. Anh ta làm ba ngày ba đêm vẫn không xong, cứ hết đứng lại ngồi, thở vắn than dài. Chị vợ thấy mà thương hại, mới hỏi:
    - Làm văn có khó bằng tôi rặn đẻ không, anh?
    Anh chồng phì cười, đáp:
    - Trời ơi! Khó gấp mấy lần chứ! Ðẻ thì có con ở trong bụng, rặn mãi rồi cũng phải ra. Chứ làm văn, chữ đã không có, lấy đâu mà rặn!
    ____________________
    Học trò dốt làm thơ
    Thầy đồ dặy:
    - Làm thơ thì phải cho tự nhiên, tả đúng cảnh thực mới gọi là hay.
    Bốn anh học trò vãn cảnh đền nhớ lời thầy dạy, cao hứng, làm một bài thơ. Anh thứ nhất thấy tượng Quan Công liền ứng khẩu:
    Hán Vương ăn ớt mặt đỏ gay,
    Anh thứ hai nhìn sang bên cạnh, thấy tượng Quan Bình đọc luôn:
    Bên kia thái tử đúng khoanh tay
    Anh thứ ba thấy tượng Châu Xương đọc tiếp:
    Thằng mọi râu ria cầm cái mác,
    Anh thứ tư thấy con hạc cỡi trên lững con rùa, mới kết rằng:
    Con cua nằm dưới chú cò gầy.
    Về đọc thầy nghe, thầy tấm tắc khen:
    - Khá đấy! Các anh biết nghe lời tôi dạy. Gắng lên, sang năm đi thi thể nào cũng đỗ!
    Return to top
  7. saobacdau0611

    saobacdau0611 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    Lý sự của một thầy lang
    Một đứa trẻ sốt dữ lắm. Thầy lang bốc thuốc cho uống. Nó lăn đùng ra chết. Bố nó đến tận nhà bắt đền. Thầy không tin, đến xem lại, sờ trán thằng bé, rồi bảo:
    - Thế này còn trách tôi ư? Ông bảo chữa cho nó khỏi nóng, bây giờ nó lạnh như thế này, còn phải chữa gì nữa?
    Return to top
    Lý sự với quan
    Ðể giữ trật tự trong hạt, ông quan nọ ra yết thị nói: "Ai đi đêm phải cầm đèn." Ðêm hôm sau, quan đi tuần, vấp phải một người. Quan quở:
    - Thằng kia đi đâu? Không xem yết thị à?
    Người ấy đáp:
    - Bẩm có xem ạ!
    - Thế sao đi đêm không cầm đèn?
    - Bẩm có, đèn tôi đây.
    - Thế sao đèn không có nến?
    - Bẩm yết thị chỉ nói cầm đèn, chứ không nói trong đèn phải có nến ạ!
    Sáng hôm sau, quan bổ sung tờ yết thị trước: "Ai đi đêm phải cầm đèn, trong đèn phải có nến."
    Ðêm hôm ấy, quan đi tuần, lại vấp phải một người, Quan giận lắm, quở:
    - Ði đêm, sao không có đèn, có nến?
    Người kia đáp:
    - Bẩm, tôi có đủ đèn, đủ nến, đấy ạ!
    - Sao không thắp lên?
    - Bẩm, trong yết thị không nói thắp nến ạ!
    Quan thấp nói có lý, sáng hôm sau viết một tờ yết thị khác thật đầy đủ: "Ai đi đêm phải cầm đèn, trong đèn phải có nến, nến phải thắp sáng." Tưởng không còn ai bắt bẻ vào đâu được nữa!
    Thế mà một hôm, nửa đêm, quan đi tuần, lại vấp phải một người có đèn, có nến, nhưng nến thắp hết rồi. Quan lại quở. Người kia đáp:
    - Bẩm, trong yết thị không nói thắp hết cây nến này, phải tiếp cây khác ạ!
    Quan ngẫm nghĩ một lúc rồi nhủ thầm trong bụng: "Văn chương khó thật! Mình viết một cái yết thị, sửa đi sửa lại ba bốn lần mà vẫn không gẫy gọn. Người khác xem vẫn hiểu lầm!"
    Return to top
    Lý luận
    Quan sai lính đi trát gấp, bảo anh lấy ngựa mà cưỡi, Anh lính dắt ngựa ra đường, nhưng không cưỡi, cứ xắn quần lên tận gối, cắm cổ chạy theo ngựa. Người đi đường lấy làm lạ, hỏi:
    - Ðiên hay sao? Có ngựa mà không cưỡi chạy cho mau?
    Anh ta trả lời:
    - Khéo cho anh? Bốn cẳng mà nhanh hơn sáu cẳng à?
    Return to top
    Thế thì không mất
    Cô chủ và con sen đi đò. Con sen ăn trầu thé nào, lỡ tay đánh rơi cái ống vôi bạc của cô chủ xuống sông. Sợ cô mắng, nó mới lập mưu, hỏi:
    - Thưa cô, cái gì mà mình biết nó ở đâu rồi thì có cho là mất được không ạ?
    Cô vô tình trả lời:
    - Sao lại hỏi lẩn thẩn thế? Ðã biết nó ở đâu rồi, còn gọi là mất thế nào được!
    Con sen nhanh nhẩu nói:
    - Thế thì cái ống vôi bạc của cô không mất. Con biết nó nằm dưới đáy sông, con vừa đánh rơi xuống đấy!
    Return to top
  8. saobacdau0611

    saobacdau0611 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    Ði tìm chân lý
    Một anh ngủ mê đến nỗi anh em bạn đùa, cạo trọc đầu, khiêng bỏ vào chùa, vẫn không hay bết gì cả. Khi tỉnh dậy, anh ta thấy mình nằm trong chùa. Sờ tay lên đầu, thấy đầu trọc lóc, liền nghi ngờ không biết có phải mình hay là sư! Ngồi thừ ra một hồi lâu, anh ta tự nhủ: "Cứ về nhà thì biết. Hễ là ta, thì chó không cắn, mà là sư, tất nó phải cắn!"
    Về đến nhà, con chó thấy đầu anh ta trọc lóc, khác ngày thường, xô ra cắn. Anh ta nghĩ bụng: "Thế là không phải mình rồi." Liền bỏ nhà đi biệt.
    Return to top
    Tự cao tự đại
    Có một người mù cả hai mắt nhưng lại tự xưng là sành thưởng thức văn chương, nói rằng chỉ ngửi hơi văn cũng biết văn hay hay dở, hà tất phải đọc. Ông tú nọ đưa cho bộ Tây Sương Ký, anh ta lật qua lật lại rồi bảo:
    - Tây Sương Ký đây mà!
    Ông tú hỏi:
    - Sao biết?
    Anh ta trả lời:
    - Ngửi có mùi son phấn!
    Ông tú lại đưa bộ Tam Quốc ra hỏi. Anh ta ngửi, rồi bảo:
    - Tam Quốc Chí đây mà! Ngửi có mùi binh đao
    Thấy anh ta nói đúng, ông tú phục sát đất. Vốn là người tự phụ, cho rằng xưa nay chưa ai hiểu văn chương của mình, bấy giờ ông tú mới đem tập văn mình làm ra hỏi, chờ một lời khen. Anh ta ngửi, rồi bảo:
    - Văn này là văn của ông chứ gì?
    - Sao biết?
    - Ngửi có mùi thum thủm!
    Return to top
    Phiến diện
    Có hai vợ chồng người nọ, chồng đui vợ điếc. Một hôm, họ dắt nhau đi đường, gặp một đám ma, vợ nói với chồng:
    - Ôi chao! Cái đám ma to qúa! Bao nhiêu là cờ quạt!
    Chồng liền mắng ngay:
    - Cờ quạt đâu! Chỉ có kèn trống inh ỏi mà thôi!
    Người vợ cãi lại:
    - Trống kèn đâu nào? Cờ quạt nhan nhản ra kia, không trông thấy lại còn nói mớ.
    Người chồng tức giận, quát:
    - Mặc xác cờ với quạt! Người ta nghe trống kèn thì nói trống kèn thôi"!
    Lời qua tiếng lại hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ. Có một người hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cười bảo:
    - Thôi, xin hai bác bình tĩnh. Bác trai không trông thấy cờ quạt, bác gái không nghe thấy trống kèn. Ðám ma có cả cờ quạt cả trông kèn. Người sáng mắt, sáng tai, ai cũng vừa trông thấy vừa nghe thấy cả. Thôi hai bác đi đâu thì đi, đứng đây cãi nhau về đám ma làm gì?
    Return to top
  9. saobacdau0611

    saobacdau0611 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    Chủ quan
    Có anh đánh đàn bầu rất xoàng, lại cứ tưởng mình hay. Một hôm anh ta mang đàn ra gảy thì nghe bên hàng xóm có tiếng khóc tỉ tê. Ðúng tiếng đàn bà, con gái. Anh ta nhớ lại, thì quả bên hàng xóm có chị góa chồng. Chồng chết đã đoạn tang rồi, còn nhớ thương gì nữa mà khóc! Nhưng rồi anh ta lại nghĩ bụng: "Không biết có phải tiếng đàn của mình làm cho chị ta xúc động hay không." Anh ta thử không gảy nữa xem sao. Quả nhiên chị kia không khóc nữa. Anh ta nghiệm ra rằng: cứ mỗi lần anh ta đàn thì chị kia lại khóc. Càng đàn, chị kia càng khóc lớn hơn! Anh ta khấp khởi mừng thầm. "Thôi chị này mê tiếng đàn của mình rồi!"
    Từ đấy, cứ đêm khuya thanh vắng, anh ta lại đem đàn ra gảy hòng quyến rũ chị kia. Cho đến một hôm, anh ta chắc thầm là cá đã cắn câu, bèn lân la sang gợi chuyện:
    - Chẳng hay chị có điều gì buồn phiền mà cứ mỗi lần tôi gảy đàn, chị lại khóc như vậy? Nếu tiếng đàn của tôi làm chị buồn thì từ nay tôi không gảy nữa!
    Chị kia liền trả lời:
    - Vâng, quả có như vậy. Cứ mỗi lần anh gảy đàn thì em lại nhớ đến nhà em lúc còn sống.
    Anh ta như mở cờ trong bụng, hỏi:
    - Thế ngày xưa, chắc anh cũng là tay đàn bầu khá lắm đấy nhỉ?
    Chị kia lắc đầu:
    - Không phải. Mỗi lần nghe anh đánh đàn em lại nhớ đến tiếng bật bông của nhà em nên em khóc.
    Return to top
    Thầy bói xem voi
    Nhân buổi ế hàng, năm ông thầy bói mù chuyện gẫu với nhau. Thầy nào cũng phàn nàn không biết hình thù con voi nó ra làm sao. Chợt nghe người ta nói có voi đi qua, năm người chung nhau tiền biểu người quản tượng xin cho con voi đứng lại để cùng xem .Thầy sờ vòi, thầy sờ ngà, thầy sờ tai, thầy sờ chân, thầy thì sờ đuôi.
    Ðoạn năm thầy ngồi lại bàn tán với nhau.
    Thầy sờ vòi bảo:
    - Tưởng con voi nó thế nào, hóa ra nó dài như con đỉa!
    Thầy sờ ngà bảo:
    - Không phải, nó cứng như cái đòn càn chứ!
    Thầy sờ tai bảo:
    - Ðâu có! Nó to bè bè như cái quạt thôi!
    Thầy sờ chân cãi lại:
    - Ai bảo? Nó sừng sững như cái cột nhà!
    Thầy sờ đuôi lại nói:
    - Các thầy nói không đúng cả. Chính nó tua tủa như cái chổi xể cùng.
    Năm thầy, thầy nào cũng cho mình nói đúng, không ai chịu ai, thành ra xô xác, đánh nhau toạt máu đầu, chảy máu.
    Return to top
    Máy móc
    Thầy đồ dạy học trò đối thì phải đối cho chọn thì mới hay. Một hôm thầy ra vế:
    Thần Nông giáo dân nghệ ngũ cốc
    Tất cả học trò đang ngồi nghĩ, thì một cậu đứng dậy, gãi đầu gãi tai:
    - Thưa thầy, chữ thần con đối với chữ thánh, có được không ạ?
    Thầy gật đầu:
    - Ðược lắm.
    - Chữ nông con đối với chữ sâu.
    - Cũng được.
    Ðược thầy khuyến khích, cậu ta nói tiếp:
    - Chữ giáo, con đối với chữ gươm, chữ dân con đối với chữ nước, chữ nghệ con đối với chữ gừng, chữ ngũ con dối với chữ tam, chữ cốc con đối với chữ cò.
    Thầy cho đối như thế là chọi từng chữ một, bảo đọc cả câu cho mọi người nghe mà bắt chước. Cậu ta vâng lệnh đọc lên:
    Thần Nông giáo dân nghệ ngũ cốc
    đối với
    Thánh sâu gươm nước gừng tam cò.
    Return to top
  10. saobacdau0611

    saobacdau0611 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    154
    Đã được thích:
    0
    1. Khéo bào chữa
    Một ông lang xưa nay vẫn khoe chữa bệnh giỏi, ngày nọ có một ông lão đột ngột đến hỏi:
    - Lão nghe nói thầy chữa bệnh thần lắm, thầy đã chữa khỏi mấy đám rồi?
    Thầy quả quyết đáp:
    - Bao nhiêu đám mà nghe lời tôi khỏi hết!
    Ông lão cau mày nói:
    - Thầy quên rồi chăng? Thầy bảo cháu nhà tôi uống thuốc của thầy một năm thì khỏi. Nó uống được ba tháng đã chết.
    Thầy lang xua tay, nói:
    - Rõ ràng, tại cậu nhà không nghe lời. Tôi bảo uống một năm, sao mớii uống ba tháng đã vội chết? Cứ uống đủ năm, xem có khỏi không nào?
    -----------------------------
    2. Lưỡi không xương
    Một người vào của hàng bán giày, thử rồi nói:
    - Ðôi này, tôi đi khá chật.
    Nhà hàng bảo:
    - Không hề gì. Ông cứ đi, ít lâu nó giãn ra thì vừa.
    Một lát, có người vào mua. thử rồi nói:
    - Ðôi này, tôi đi hơi rộng.
    Nhà hàng bảo:
    - Không hề gì! Ông cứ đi, hễ giời hanh, nó co lại thì vừa.
    Người thứ ba vào mua, thử giày rồi nói:
    - Ðôi này, tôi đi vừa chân lắm.
    Nhà hàng bảo:
    - Thì giày tôi đóng, bao giờ đi cũng vừa chân cả, không bao giờ co, mà cũng không bao giờ giãn!
    -----------------------------

Chia sẻ trang này