1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện cười - Tuantv

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi tuansmn, 27/07/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Truyện cười - Tuantv

    Ba chàng thổ dân

    Có ba chàng trai người Mĩ đi du lich ở rừng già Amazon, chẳng may bi lạc giữa đường và bị một bộ lạc ăn thịt người rất là dã man bắt giữ, 3 chàng trai nài nỉ van xin người tù trưởng tha mạng cho mình, nguòi tù trưởng đồng ý nhưng với một điều kiện là 3 người phải vào rùng để lấy về cho ông ta mỗi người một loại trái cây nhưng mà phải có đủ 10 trái, và chỉ trong vòng 1 tiếng đồng hồ thôi. Vừa nghe nói xong, 3 chàng trai thục mạng chạy vào rừng và. Chỉ 30 phút sau, chàng trai thứ nhất trở về với 10 trái cam, người tù trưởng tỏ vẻ hài lòng vói chàng trai này và nói:
    - Mày cũng nhanh tay quá, vậy bây giờ mày có muốn sống không?

    Chàng trai 1:
    - Dạ thưa ông, con xin ông tha cho con ạ .

    Tù trưởng:
    - Tao tha mạng cho mày cũng duoc, nhưng mà mày phải nhét hết 10 trái cam của mày vào trong hậu môn, nhét vào được hết 10 trái thì tao tha, còn không thì tao ăn thịt.

    Chàng trai vội vàng cởi quần ra và bắt đầu nhét cam , nhưng mà làm sao anh ta có thể nhét vào bằng đó trái cam được chứ, thế là số phận của anh ta bị kết liễu, và hồn của anh ta thì bay lên trời...

    Phút thứ 45, chàng thứ 2 hăm hở trở về, trên tay anh ta là 10 trái nho, thật là may mắn cho anh ta. Và anh ta cũng bị bắt nhét 10 trái nho, 10 trái nho thì có vẻ dễ dàng với anh ta thật vì anh ta nhét một hồi thôi thì đã được 9 trái rồi. Nhưng bỗng nhiên anh ta lại phì cười và 9 trái nho đó bị phọt ra ngoài, thật là đáng tiếc, và thế là hồn lìa khỏi xác, thật là tội nghiệp, hồn của chàng trai thứ 2 bay lên trời thì gặp hồn của anh chàng thứ 1, anh chàng thứ 1 vội vàng hỏi :
    Hồn 1 ( ngạc nhiên pha lẫn ngây thơ):
    - Tôi thấy anh nhét nho xung lắm mà, sao tự nhiên đang nhét lại phì cười ra để cho nho nó tọt hết ra ngoài vây?

    Hồn 2:
    - Tôi cũng biết vậy, nhưng mà anh có biết không , khi tôi đang cúi xuống để nhét trái nho cuối cùng thì tôi thấy thằng cha kia đang là khệ nệ kéo về một lượt 10 trái sầu riêng, tui mắc cười quá, không hiểu nỗi làm sao mà nó có thể nhét vào 10 trái sầu riêng được, nghĩ đến đây thì tui chịu hết nỗi nên bật cười...
  2. lacoste_vn

    lacoste_vn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/02/2008
    Bài viết:
    1.516
    Đã được thích:
    0
    hay lắm bác àh, cám ơn nhé, post tiếp cho mọi người đọc
  3. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Tại con chim
    Có một anh thanh niên nọ nằm ngủ trưa trên giường trước hiên nhà. Anh ta nằm dang hai giò, bị gió thổi tốc quần xà lỏn lên. Một bé gái hàng xóm qua chơi thấy cái đó là lạ nên đánh thức anh ta dậy và hỏi:
    - Chú ơi chú cái này là cái gì vậy chú?
    Bực mình vì bị phá giấc ngủ anh trả lời cho qua loa:
    - Con chim Chào Mào của tao đó
    - Con chim Chào mào sao chú nhốt nó trong đó vậy chú? Tội nghiệp nó wá à, cho cháu chơi với nó cho vui nhé chú!
    Đang ngái ngủ, anh thanh niên giọng gắt lên:
    - Con nhỏ này nhiều chuyện quá đi, muốn chơi thì chơi đi để tao ngủ đừng kêu tao nữa.
    Thế là anh ta ngủ tiếp li bì. Đến khi thức dậy anh ta hoảng hốt thấy mình bị băng bó, đang nằm trong bệnh viện. Nhìn quanh chỉ thấy có con bé bên cạnh. Anh ta hỏi:
    - Chuyện gì xảy ra vậy?
    - Không phải tại cháu đâu nha, tại con chim Chào mào của chú nó không có ngoan. Cháu chỉ chơi với nó mà nó lại phun nước miếng vô mặt cháu. Tức quá cháu mới nhổ lông của nó. Nó cũng còn phùng mang trợn má gườm cháu nữa. Cháu sợ nó phun nữa nên lấy kéo cắt đầu nó và lấy búa đập nát tổ trứng của nó luôn.
    Anh ta nghe xong xỉu luôn.
  4. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0

    Ăn trộm mèo - Trạng Quỳnh
    Nhà vua có một con mèo quý lắm, xích bằng xích vàng và cho ăn những đồ mỹ vi..
    Quỳnh vào chầu, trong thấy, bắt trộm về, cất xích vàng đi mà buộc xích sắt, nhốt một chỗ, đến bữa thì để hai bát cơm, một bát thịt cá, một bát rau nấu đầu tôm. Mèo ta quen ăn miệng ngon chạy đến bát cơm thịt cá chực ăn. Quỳnh cầm sẵn roi, hễ ăn thì đánh. Mèo đói quá, phải ăn bát rau nấu đầu tôm.
    Như thế, được hơn nửa tháng, dạy đã vào khuôn, mới thả rạ Vua mất mèo, tiếc quá, cho người đi tìm, thấy nhà Quỳnh có một con giống hệt, bắt Quỳnh đem mèo vào chầụ Vua xem mèo, hỏi:
    - Sao nó giống mèo của trẫm thế? Hay khanh thấy mèo của trẫm đẹp bắt đem về, nói cho thật!
    - Tâu bệ hạ, bệ hạ nghi cho hạ thần bắt trộm, thật là oan, xin bệ hạ đem ra thử thì biết.
    - Thử thế nàỏ Nói cho trẫm nghe .
    - Muôn tâu bệ hạ, bệ hạ phú quý thì mèo ăn thị ăn cá, còn hạ thần nghèo túng thì mèo ăn cơm với đầu tôm, rau luộc. Bây giờ để hai bát cơm ấy, xem nó ăn bát nào thì biết ngaỵ
    Vua sai đem ra thử. Con mèo chạy thẳng đến bát cơm rau, ăn sạch.
    Quỳnh nói: - Xin bệ hạ lượng cho, người ta phú quý thì ăn cao lương mỹ vị, bần tiện thì cơm hầm rau dưa. Mèo cũng vậy, phải theo chủ.
    Rồi lạy tạ đem mèo về.
  5. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Bà chúa mắc lỡm
    Một bà Chúa có nhan săc mà tính kiêu ngạo, đi ra chơi phố phường thấy ai trái ý là sai lính bắt đánh liền.
    Quỳnh lững thững đi chơi, gặp kiệu Chúa Gần đấy có cái ao bèo, Quỳnh vộ vàng chạy xuống cầu ao đứng đá nước chơi.
    Chúa biết Quỳnh, thấy chơi lẩn thẩn như thế mới hỏi:
    - Ông làm gì đó?
    Quỳnh ngẩng lên thưa:
    - Tôi ở nhà buồn quá, ra ao đá bèo chơi!
    Chúa đỏ mặt tía tai, bỏ đi
  6. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0

    Ngủ trưa - Trạng Quỳnh
    Một buổi trưa, Quỳnh vào hầu Chúa, không thấy Chúa ở cung, hỏi thị vệ, thì ra Chúa đương giấc. Quỳnh không được tiếp, sẵn bút nghiên, đề ngay hai chữ vào tường rồi trở ra về.
    Lúc Chúa dậy ra công đường, thấy ở tường có hai chữ "ngọa sơn" nét mực hãy còn ướt, không biết ai đề và cũng không biết nghĩa làm sao, hỏi thị vệ mới hay Quỳnh đề. Ðến buổi hầu chiều, đông đủ các quan, Chúa hỏi, không ai tán được, phải triệu Quỳnh đến.
    Quỳnh đến, Chúa hỏi. Quỳnh thưa:
    - Hai chữ ấy có nghĩa gì sâu sắc đâu, hạ thần cứ lấy nghĩa đen mà viết, không dám có ý tứ gì hiểm hóc cả.
    - Cứ cắt nghĩa cho ta nghe, không hề chi mà ngại.
    Quỳnh ngập ngừng mãi, mới nói:
    Chữ "ngọa" nghĩa là "nằm", "nằm" hẳn không ai nằm không, tất phải ngáy, chữ "sơn" nghĩa là "núi", "núi" ắt phải có đèo, vậy hợp hai chữ làm một thì nghĩa là "ngáy đèo".
    Cả triều thần ai cũng cười. Chúa cũng bật cười. Tan hầu, các quan trách Quỳnh:
    May mà Chúa rộng lượng, chứ không thì hôm nay ông mất đầu!
    Quỳnh cười không nói gì.
  7. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0

    Bức tranh ngũ quả - Trạng Quỳnh
    Hằng năm, cứ đến dịp rằm trung thu là trong triều lại mở cuộc thi gọi là "Thi ngũ quả." Ðây là dịp cho bọn quyền quí giầu có ở kinh thành Thăng Long tha hồ mà tung tiền ra hầu đoạt lấy giải cao nhất của nhà vua. Thế nhưng, lần thi này thì thật khó. Chẳng hiểu sao dạo gần đây Chúa Trịnh lại mắc cái chứng sợ nắng, sợ gió. Chúa ngồi ngự lãm sau mức màn rủ, bởi thế việc chấm thi hầu như giao lại cho bà Chúa tùy quyền quyết định, thế nên việc cho điểm lại càng rắc rối và khó khăn hơn các kỳ thi trước! Trong kỳ thi này, Quỳnh tuy chả có lắm tiền như thiên hạ, nhưng cũng xin tham dự. Lại còn nói trước với bạn bè rằng mình sẽ đoạt giải cao nhất.
    Vào cuộc thi, mọi người đua nhau bày ra các thú trái cây ngon lạ. Trong lúc đó, mọi người thấy Quỳnh vẫn chỉ hai tay không, cổ áo giắt một tờ giấy cuộn tròn. Tuy kinh ngạc trước cảnh tượng ấy nhưng chẳng ai thừa giờ mà chú ý đến Quỳnh, ai cũng mải chăm chút cho mâm quả dự thi của mình trước đã.
    Lúc đến lượt mình, Quỳnh rút cuộn giấy ấy ra, trải phẳng trước mặt Chúa và bà chính cung. Thì ra đó là một tấm tranh vẽ hình một thiếu nữ rất trẻ, dáng yêu kiều, khoả thân, nằm nghiêng mình, chân hơi co, chân duỗi thẳng, đôi bàn tay úp lại đặt dưới ngực. Dưới bức tranh có đề hàng tựa: Mâm ngũ quả rằm.
    Ðợi một lát cho mọi người ngắm bức tranh xong, Quỳnh thưa với Chúa:
    - Kính xin Chúa thưởng ngoạn và cho điểm "Mâm ngũ quả," của thần ạ!
    Chúa nghiêm mặt:
    - Ngươi nghĩ sao mà dám đó là mâm ngũ quả? Quỳnh lặng lẽ lùi xa mấy bước, dùng cây quạt tay thước, điểm lướt qua bức tranh. Trước hết, chỉ vào đầu thiếu nữ trong hình rồi nói: Ðây là dẽ nhãn. Chỉ vào ngực, Quỳnh tâu: Ðây là một cặp đào tơ. Ðến những ngón tay nuột nà kia, Quỳnh bảo đó là trái phật thủ. Chỗ cuối cùng, Quỳnh lấy cán quạt khoanh một vòng, nói : Ðây là múi mít mới bóc, hãy còn thơm phức!
    Không hiểu Chúa nghĩ thế nào mà thích chí cười nắc nẻ. Bà chính cung thấy Chúa đang mắc bệnh, lại còn thích những thứ không nên ăn ấy, liền chất vấn Quỳnh
    - Ngỡ trạng cho xem thứ gì mới mẻ, chứ thứ ngũ quả ấy thì nữ nhân nào mà chẳng có ?
    Quỳnh biện bác ngay:
    - Tâu lệnh bà, tục ngữ có câu "Người năm bảy đấng, của năm bảy loài," đâu phải người nào cũng giống người nào. Có bậc anh linh kiệt xuất như Bà Trưng, Bà Triệu, có bậc tài trí như Ngọc Hoa, Phương Hoa, những kẻ thất đức, thất phu trên trần này có đem gánh đổ đi cũng không hết. Thần trộm nghĩ cây quả cũng vậy thôi. Có thứ bưởi đào, bưởi ngột, nhãn ***g, đào tiên, mít thơm, mít mật ... lại có thứ bưởi đắng, nhãn còi, mít nhão, mít dai... Xin lệnh bà xem lại cho kỹ mâm "ngũ quả," của thần dâng đúng là những thứ quí đấy ạ!
    Quỳnh nói thao thao bất tuyệt một hơi. Bà chính cung nghe câu được câu chăng, sợ mình bị lẫn vào loại nữ nhân tầm thường, bèn hỏi lại cho rõ:
    - Thế trạng xếp ta vào đấng người nào?
    Quỳnh nhìn chằm chằm bà Chúa từ đầu đến gót rồi làm bộ cung kính, thưa:
    - Tâu lệnh bà, nhan sắc như lệnh bà đáng được xếp vào loại "khuynh thành, khuynh quốc,"!
    Bà chính cung chẳng hiểu thâm ý của Quỳnh khi dùng những điển tích sâu xa, nghĩ rằng Quỳnh khen mình là người đẹp không ai sánh bằng, trong bụng sung sướng vô cùng, lại có ý hàm ơn trạng nữa!
    Nhà vua từ nãy đến giờ cứ mải ngắm bức tranh, không để ý đến cuộc đối đáp giữa chính cung và Quỳnh, bỗng thở dài, chép miệng:
    - Giá mà mâm "Ngũ quả," này là thật thì ta chấm ngay cho ngươi giải nhất!
    Quỳnh biết Chúa đã xiêu lòng, bèn thưa:
    - Thứ "ngũ quả," ấy thì thiếu gì, mà giá như có thật thì vào tay bậc cao sang như Chúa thượng cũng chỉ một lần thưởng thức qua là chán ngay thôi. Còn mâm "Ngũ quả," của thần đây mới thật là vô giá, không có thức nào sánh được. Cứ đem bày nó ra lúc nào cũng được, Chúa thượng có "ăn" cả năm cả đời cũng không hết, để đó chẳng sợ thiu thối gì, mà muốn "ăn" cũng không ai bị mất phần ai. Bẩm, chính vì nó quí như vậy nên thần mới đem tiến dâng, còn việc dự thi chỉ là nhiên hậu.
    Quỳnh tâu xong, Chúa không phán gì ngay, quay sang vấn ý bà chính cung, bà Chúa mỉm cười. Sau đó thay mặt Chúa tuyên bố Quỳnh đoạt giải nhất cuộc thi ngũ quả năm nay.
  8. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Câu Đố
    Một hôm, nhà có giỗ làm thịt lợn mời khách khứa đông lắm. Thấy Quỳnh hay nghịch, ai cũng chòng ghẹo chơi.
    Đương lúc Quỳnh xem làm thịt lợn, có một ông Tú tên lá Cát thường tự phụ hay chữ chạy đến béo tai, bảo:
    - Tao ra một câu đối, đối được tao tha cho: Lợn cấn ăn cám tốn.
    Quỳnh đối ngay:
    - Chó khôn chớ cắn càn.
    Ông Tú lại ra một câu nữ a, câu này có tự phụ mình là ông:
    - Trời sinh ông Tú Cát.
    Quỳnh lại đối:
    - Đất nứt con bọ hung.
    Ông Tú phải lỡm, tịt mắt. Mọi người cười ầm cả lên.
    Cấn là quẻ cấn, Tốn là quẻ tốn trong bát quái . Đây lấy nghĩa lợn cấn (chửa) mà ăn tốn cám.
    Khôn là quẻ khôn, Càn là quẻ càn cũng trong bát quái, đây lấy nghĩa con chó khôn chớ cắn càn, cắn bậy .
    Cát còn có nghĩa là tốt; hung còn có nghĩa là xấu .
  9. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Cấy ruộng Chúa Liễu - Trạng Quỳnh
    Lúc Quỳnh còn là học trò nhà nghèo, phải ra đền Sông xin cấy rẽ. Quỳnh khấn và xin âm dương xem Chúa thuận lấy gốc hay lấy ngọn.
    Ban đầu chúa thuận lấy ngọn thì Quỳnh trồng rặt thứ khoai lang. Đến lúc được ăn, Quỳnh đào lấy củ, còn bao nhiêu dây ngọn đem nộp chúa.
    Lần thứ hai, xin âm dương, Chúa thuận lấy gốc để ngọn cho Quỳnh, thì Quỳnh trồng các thứ lúạ Đến mùa gặt, Quỳnh cắt lấy bông, còn bao nhiêu gốc rạ đem nộp Chúa. Chúa hai lần mắt hợm, tức lắm, song đã trót hứa rồi, không biết làm thế nào được.
    Lần thứ ba, Quỳnh đến xin thì Chúa bảo lấy cả gốc, lẫn ngọn, còn khúc giữa cho Quỳnh, Quỳnh vờ kêu ca:
    - Chị lấy thế thì em còn được gì nữa!
    Khấn đi khấn lại mãi, Chúa nhất định không nghe, Quỳnh về trồng rặt ngô, đến kỳ bẻ ngô, bao nhiêu bắp Quỳnh giữ lại, còn ngọn và gốc thì đem nộp Chúa.
    Chúa mắc mưa Quỳnh ba lần, đòi lại ruộng, song trong ba vụ này, Quỳnh đã kiếm được cái vốn to rồi.
  10. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0

    Chọi Gà - Trạng Quỳnh
    Bọn quan thị, gà thật không có mà lại cứ hay chọi gà. Nghe nói Quỳnh chọi gà với sứ Tàu thắng, họ liền mang gà đến nhà Quỳnh, chơi thử
    Một vài cựa chơi Quỳnh vốn ghét bọn quan thị, từ chối, nói là không có gà, nhưng họ nhiễu mãi, phải ừ và hẹn đến mai đi bắt gà về sẽ chơi
    Bên láng giềng có một con gà trống thiến, Quỳnh mượn mang về.
    Sáng sớm, mở mắt dậy, đã thấy quan thị đem gà lại rồị Quỳnh sai bắt gà trống thiến đem ra chơi, vừa giao mỏ được một vài nước, thì gà quan thị đá cho gà trống thiến một cựa vào bụng vỡ hầu lăn cổ chết ngaỵ, Quan thị vỗ tay reo:
    - Thế mà đồn rằng gà của Trạng hay, chơi được gà Tàu, giờ mới biết đồn láo cả!
    Quỳnh chẳng cãi lại, chỉ nói:
    - Các ngài nói phải, trước gà tôi chơi hay lắm, nhưng từ khi tôi thiến đi, thì nó đốn đời ra thế! Rồi ôm gà mà than thở:
    "Khốn nạn thân mày, gà ôi! Tao đã bảo thân phận may không dái thì chịu trước đi cho thoát đời, lại còn ngứa nghề làm gì cho đến nỗi thế! Thôi mày chết cũng đáng đời, còn ai thương nữa, gà ôi!"
    Các quan thị nghe thế, xấu hổ, ôm gà cút thẳng.

Chia sẻ trang này