1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện cười - Tuantv

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi tuansmn, 27/07/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0

    Quỳnh trả ơn Chúa Liễu - Trạng Quỳnh
    Gặp khoa thi, Quỳnh ra ứng thị Đường đi qua đến Sông, Quỳnh vào yết Chúa, xin Chúa phù hộ cho, đỗ thì xin trả lễ.
    Quỳnh ra thi, quả nhiên đỗ thật. Vinh qui về, Quỳnh mua một con bò mẹ, một con bò con, đem đến lễ, Quỳnh quỳ xuống lạy, rồi dắt con bò mẹ đến buộc vào tay ngai mà khấn rằng:
    - Chúa có lòng thương phù hộ cho Quỳnh được đỗ, nay gọi là có một con bò để trả lễ. Xin Chúa nhận chọ Chúa là chị, xin lễ con lớn, còn con nhỏ, em xin đem về khao dân.
    Nói rồi, dắt con bò vè. Con bò mẹ thấy dắt mất con đi, ***g lên chạy theo, làm ngai Chúa đổ lổng chổng, long gẫy cả. Quỳnh cười nói:
    - Chị thương em nghèo, trả không lấy, thì em xin đem về vậỵ
    Nói rồi dắt cả hai mẹ con bò về.
  2. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0

    Thi vẽ - Trạng Quỳnh
    Sứ Tàu vốn là một tay vẽ rất giỏi. Một hôm, hắn khoe tài với Quỳnh, ra giọng thách thức:
    - Ta chỉ nghe ba tiếng trống đánh là vẽ xong một con vật. Người có thể làm như thế không?
    Quỳnh cười đáp:
    - Thưa, chỉ nghe một tiếng trống mà vẽ xong đến mười con vật như tôi mới tài, chứ phải ba tiếng trống mới vẽ được một con thì sao gọi là tài cho được!
    Sứ Tàu nghe nói tức lắm, nghĩ bụng phải cho cái thằng này biết tài mới được, thách Quỳnh thi vẽ với hắn. Quỳnh nhận lời ngay.
    Ðến lúc thi, nghe tiếng trống đầu tiên, sứ Tàu liền cắm cúi vẽ lấy vẽ để. Quỳnh thì cứ ung dung ngồi dưới chiếu nhai trầu, xem như người đang ngồi hóng gió chứ không phải thi thố gì cả. Tiếng trống thứ hai nổi lên, sứ Tàu liếc thấy Quỳnh vẫn cứ ngồi đó ngâm nga. Nghe tiếng trống thứ ba, Quỳnh mới đứng lên, tiến tới bàn, nhúng cả mười đầu ngón tay vào nghiên mực rồi trét lên giấy thành mười vệt dài ngoằn nghoèo. Khi đó, sứ Tàu chưa vẽ xong được hình thù con vật nào cả.
    Thời gian so tài đã hết, Quỳnh đưa tờ giấy ra, bảo với sứ Tàu:
    - Ông thua cuộc rồi đấy nhé ! Tôi đâu có nói ngoa, chỉ nghe một tiếng trống thôi là tôi vẽ xong ngay mười con giun đất đây này.
    Sứ Tàu muốn ôm đầu kêu trời, đành thua mẹo của Quỳnh một lần nữa.
  3. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0

    Tượng bà Banh - Trạng Quỳnh
    Quỳnh nghe nói cách nơi mình dạy học một vài dặm có một tượng đá rất thiêng, bèn hỏi học trò:
    - Pho tượng ấy mang tên vị thần nào mà dân chúng ai cũng sợ như thế?
    Anh học trò thưa:
    - Trình thầy, không thần phật nào cả. Ðấy là pho tượng một người đàn bà ở truồng, người ta gọi là tượng "Bà Banh"
    - Tượng ấy hình thù như thế nào? Anh học trò có vẻ xấu hổ, nói:
    - Pho tượng ấy trông kỳ cục lắm thầy ạ! Ðầu nghiêng về một phía, miệng cười tủm tỉm, Cổ quấn mấy vòng chuỗi hạt, chân đi giầy bắt chéo, còn hai tay chỉ vào "chỗ ấy" bên cạnh tượng có đặt một chiếc chày đá.
    Quỳnh bực mình hỏi:
    - Sao không đập vỡ quách đi cho rồi? Ðể cái của nợ ấy đứng trêu ngươi làm gì?
    - Thưa, "Bà Banh" dữ vía lắm ạ! Ai đi qua đấy, muốn yên lành thì phải lặng lẽ đến cầm chiếc chầy đá, đâm vào bộ phận kia một cái, mà phải làm việc đó rất kính cẩn. Những ai không làm hoặc chọc ghẹo tượng thì khi về đến nhà thế nào cũng bị méo miệng, trẹo tay, vẹo cổ...
    Một hôm, Quỳnh đến tận nơi có tượng Bà Banh để xem thực hư. Quỳnh đến bên tượng, lấy chầy đá quẳng đi, đoạn cầm bút đề tám câu thơ lên bụng tượng:
    Khéo đứng ru mà đứng mãi đây
    Khen ai đẽo đá tạc nên mày
    Trên cổ đếm đeo dăm chuỗi hạt
    Dưới chân đứng chéo một đôi giầy
    Cởi váy phất cờ trêu ghẹo tiểu
    Ðể đồ bốc gạo thử thanh thầy
    Có thiêng sao chẳng ngồi toà ngọc?
    Khéo đứng ru mà đứng mãi đấy!
    Bài thơ Quỳnh viết xong chưa ráo mực, mồ hôi tượng đá đã vã ra như tắm. Từ đấy, không còn ai nghe nói rằng "Ba Banh" thiêng nữa.
  4. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0

    Vay tiền Chúa Liễu - Trạng Quỳnh
    Lại một lần Qùynh vào yết điện, thấy chúa có nhiều tiền, trông sướng mắt, định vaỵ Quỳnh khấn:
    - Em độ này túng lắm, chị có tiền để không, xin cho em vay để em buôn bán, kiếm ít lời.
    Nói rồi, khấn dài âm dương: "Sấp thì chia tư, chị cho em vay một phần, ngửa thì chia ba, chị cho một phần, chị mà thuận cho một nửa thì xin nhất âm nhất dương."
    Thấy đằng nào Quỳnh cũng vay được, mà ý Chúa thì không muốn cho vay, vì biết được là cho vay, Quỳnh sẽ không trả, liền cứ làm cho hai đồng tiền quay tít, chẳng sấp mà cũng chẳng ngửạ Quỳnh thất thất thế tay reo:
    - Tiền múa Chúa cười,thế là chị bằng lòng cho em vay cả rồi! Nói xong, vác hết cả tiền về.
  5. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0

    Vụ kiện chôn sách - Trạng Quỳnh
    Trong ngày thi nọ, Quỳnh là người ra vẻ như đã làm xong bài thi sớm nhất, ung dung cắp ống quyển bước ra. Bọn quan trường cho đó là một tay thí sinh cự phách, bèn gọi đến đòi xem văn bút.
    Quỳnh thưa:
    - Ðúng là tôi đã làm xong đấy, nhưng nghĩ bài thi quá dở, thối om không thể ngửi nổi, xin các quan đừng xem làm gì!
    Bọn quan cho là Quỳnh chỉ nói nhún để thoái thác, bảo:
    - Văn của ông có thối cũng còn hay hơn kẻ khác nhiều, điều đó ai cũng rõ. Cứ đưa đây cho ta xem!
    - Tôi nói thật đấy mà. Ðang làm bài, tôi thấy thối quá chịu không nổi nên mới bỏ ra ngoài tìm chỗ chôn sách đi cho rồi !
    Nói xong, Quỳnh rảo bước đi liền. Quan đốc thị lập tức sai một tên lính theo dõi xem Quỳnh đi đâu và làm gì... Hồi sau, lính trở về, thưa:
    - Bẩm quan , đúng là người ấy mang văn đi chôn thật ạ! Chính mắt con thấy ông ta đào đất chôn cái ống quyển xuống, lấp đất lại rồi bỏ đi!
    Quan giục:
    - Mày đến ngay chỗ ấy, đào đất lên lấy cho ta cái ống quyển. Cấm không được táy máy mở ra đấy nhé!
    Anh lính vâng dạ đi liền, một lát sau mang cái ống quyển về. Bọn chúng không ngờ rằng Quỳnh đã đổ vào trong đó đầy phân lỏng trộn với nước tiểu, lại còn thả vào đó mấy chục con châu chấu, xong, bịt kín lại.
    Chiều hôm ấy, đợi toàn bộ quan trường thi tề tựu đông đủ, quan đốc thị xin phép quan đề điểu cho mở ống quyển ra xem. Nắp ống vừa bung, lập tức, hàng chục con châu chấu dính đầy phân túa bay ra làm các quan tránh không kịp. Mẹ ơi! Mình mẩy, tay chân, áo mão người nào người nấy dính đầy phân hôi thối khủng khiếp. Ðúng là một cảnh tượng cười ra nước mắt!
    Ngày hôm sau, bọn quan kéo rốc nhau đến kiện với Chúa, mặt tên nào cũng méo xẹo. Chúa đích thân đứng ra xử vụ kiện tai quái này. Lập tức, Quỳnh bị gọi tới đối chất với các quan trường. Họ nhất nhất xin vua trị tội Quỳnh thật nặng để rửa nhục cho mình.
    Trước mặt Chúa, Quỳnh bào chữa:
    - Bẩm hoàng thượng, thần quả không biết gì về việc quan trường đào lấy ống quyển mà thần đã chôn vì lỡ phóng uế vào trong. Trước đó, thần đã bảo là cái thứ văn chương trong ấy thối lắm, xin quan chớ xem. Ông ta một mực bảo thối cũng cứ xem vì còn thơm hơn vạn người khác. Sau đó, ông ta tự sai người đào lên lúc nào, thần làm sao biết được!
    Trước lý lẽ đó, các quan trường cứng họng, không còn biết đối chất ra sao. Bí quá , quan đốc thị bèn cáo:
    -Khải Chúa, không phải Quỳnh chôn văn. Chính hắn đã đem chôn ống quyển chứa toàn thứ dơ bẩn và châu chấu đấy ạ!
    Quỳnh biết bọn chúng đã tẩy rửa cái ống quyển kia rồi mới mang theo, bèn dõng dạc thưa:
    - Khải tấu Hoàng thượng, quan thị nói thế là vu oan cho thần đấy ạ!
    Chúa truyền cho đem ống quyển ra thì thấy đúng là một ống quyển sạch sẽ. Không có gì buộc tội được Quỳnh, Chúa đành sử hoà.
  6. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0

    Cây nhà lá vườn - Trạng Quỳnh
    Quỳnh nhiều lần thất lễ với chúa, nên trước Chúa quý trạng bao nhiêu thì sau lại ghét bấy nhiêụ Quỳnh thất Chúa ghét, lại càng trêu tợn.
    Một lần, Chúa sai lính đến kéo đổ nhà Quỳnh. Quỳnh thấy lính đến thì bảo:
    - Chúa sai các anh đến kéo đổ nhà ta thì các anh cứ việc kéo, không được reo, được cười, ai mà reo cười thì ta cắt lưỡị
    - Nghề kéo nặng thì phải reo hò, không dô ta, không hò khoan đố ai kéo được. Bọn lính phải chịu về không.
    Lại một lần nữa, Chúa sai lính đến ỉa giữa nhà Quỳnh. Quỳnh cầm dao ra bảo lính:
    - Chúa sai các anh đến ỉa giữa nhà ta, thì cứ việc ỉa, nhưng cấm đái, anh nào mà đái ta cắt dá.i
    Đi ỉa ai mà nhịn đái được, bọn lính phải cắp đít về. Có một vài anh lính nghe thấy thế, đái ở trước nhà, rồi mới đến ỉa, lại đem gáo dừa đề phòng.
    Quỳnh thấy nó lập mưu trước, đành chịu nhưng trong bụng căm lắm, bèn kiếm cách xược lại Chúạ.
    Ít lâu sau, Quỳnh đi mua một cây cải thật to sai người đem dâng, làm cơm chúa xơị Khi Quỳnh vào hầu, Chúa hỏi cải đâu mà to lạ thế và khen ngon. Quỳnh thưa:
    - Cải nhà trồng, trước nó không to mấy, nhờ độ nọ Chúa sai lính đến ỉa nhà thần, thần đem phân ấy bón cho, nên lớn bổng lên thế. Cây nhà lá vườn đem dâng để chúa xơị Chúa Trịnh tái mặt lạị.
  7. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0

    Trạng chết Chúa cũng băng hà - Trạng Quỳnh
    Từ ngày ấy Chúa có bụng ghét Quỳnh. Được mươi hôm, Chúa đòi Quỳnh vào thị yến, định đánh thuốc độc cho chết.
    Quỳnh biết Chúa căm về mấy chuyện trước, lần này đòi vào thị yến chắc là có chuyện. Lúc đi dặn vợ con rằng:
    - Hôm nay ta vào hầu yến Chúa, lành ít, dữ nhiềụ Ta có mệnh hệ nào, thì không được phát tang ngay, cứ phải để ta vào võng, cắt hai đứa quạt hầu, rồi gọi nhà trò về hát, đợi bao giờ phủ Chúa phát tang thì ở ngoài hãy phát tang.
    Dặn xong, lên võng đị Quỳnh vào đến cung, đã thấy Chúa ngồi đấy rồị Chúa bảo:
    - Lâu nay không thất mặt, lòng ta khát khao lắm. Vừa rồi, có người tiến hải vị, ta nhớ đến ngươi, đòi vào ăn yến, ngươi không được từ. Quỳnh biết Chúa thù về cây cải hôm nọ, không ăn không được. Vừa ném một miếng thì Chúa hỏi:
    - Bao giờ Quỳnh chết?
    Quỳnh thưa:
    - Bao giờ Chúa băng hà thì Quỳnh cũng chết.
    Ăn xong, Quỳnh thấy trong người khang khác, cáo xin về. Vừa về đến nhà thì tắt hơị Vợ con cứ theo lời Quỳnh dặn mà làm. Chúa sai người dò xem Quỳnh có việc gì không, thấy Quỳnh đương nằm võng nghe nhà trò hát, mà người nhà thì đi lại vui vẻ như thường, về tâu với Chúạ Chúa liền đòi đầu bếp lên hỏi xem đánh thuốc thế nào mà Quỳnh không việc gì.
    Chúa ăn thử, được một chốc thì Chúa lăn ra chết. Nhà Quỳnh nghe thất trong dinh Chúa phát tang, thì ở nhà cũng phát tang. Chúa và Trạng đưa ma một ngàỵ Thế mới biết Quỳnh chết đến cổ còn lừa được Chúa mới nghẹ Người đời về sau có câu thơ:
    - Trạng chết Chúa cũng băng hà
    - Dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn.
  8. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Hậu Tây Du Ký Trư Bát Giới đến thẩm mĩ viện, sửa sắc đẹp thành một người đẹp trai, đến vũ trường tìm gái đẹp. Sau khi abc... xyz xong, Bát Giới nói:
    - Nàng có biết ta ngày xưa xấu thế nào không? Ta là Trư Bát Giới đây!
    Cô gái đẹp giật mình:
    - Trời, sư huynh đó à? Sư huynh không nhận ra đệ sao? Đệ là Sa Tăng đây!
  9. tuansmn

    tuansmn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2008
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Linh mục cũng phải sợ
    Một anh chàng buồn bực vì những hành vi trong quá khứ của mình nên anh ta quyết định tới nhà thờ để thú tội. Khi tới nhà thờ, anh ta tiến đến phòng xưng tội và nói chuyện với ông linh mục.
    Cười 24H
    - Thưa cha, con có tội.
    - Được rồi con, hãy nói cho ta con đã làm những gì, Chúa sẽ tha thứ cho con.
    - Thưa cha, con đã có một mối quan hệ bền vững với cô bạn gái, đã 3 năm rồi và không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra giữa chúng con. Ngày hôm qua, con tới nhà cô ấy, không có ai ở nhà trừ em gái cô ấy. Chỉ có duy nhất hai chúng con và con đã ngủ với cô em gái.
    - Tệ thật đó chàng trai, may làm sao là con đã nhận ra lỗi lầm của mình.
    - Thưa cha, tuần trước con tới văn phòng để tìm cô ấy, nhưng không có ai ở quanh trừ một cô bạn đồng nghiệp, thế là con cũng ngủ với cô ta.
    - Như vậy thì con không tốt lắm đâu.
    - Thưa cha, tháng trước con tới nhà chú cô ấy để tìm cô ấy nhưng không có ai ở nhà trừ cô của cô ta, và thế là con đã ngủ với bà ấy.
    -...
    - Cha?
    -...
    - Cha?
    Đột nhiên, anh chàng nhận ra rằng không có lời đáp lại từ linh mục, anh tiến tới gần và nhận ra linh mục không có đó. Thế là anh ta tìm kiếm.
    - Cha? Cha ở đâu vậy?
    Anh ta tìm khắp và cuối cùng tìm thấy ông linh mục đang nấp dưới cái bàn cạnh chiếc đàn piano.
    - Thưa cha, sao cha lại trốn ở đó?
    - Xin lỗi con, đột nhiên ta nhận thấy rằng không có ai ở xung quanh đây cả, trừ ta.
  10. lamkhang

    lamkhang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/11/2007
    Bài viết:
    59
    Đã được thích:
    0
    Hay quá ^^ cảm on bạn!

Chia sẻ trang này