1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện do mình tự sáng tác: Cô thám tử ngốc nghếch - phần 2

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi wjnnje, 03/11/2010.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. wjnnje

    wjnnje Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2010
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0

    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 st1\:-*{behavior:url(#ieooui) } /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} table.MsoTableGrid {mso-style-name:"Table Grid"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; border:solid windowtext 1.0pt; mso-border-alt:solid windowtext .5pt; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-border-insideh:.5pt solid windowtext; mso-border-insidev:.5pt solid windowtext; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Phần 2: Hội ngộ

    Nguyên dạo bước trên lối sân rộng. Cậu vừa mới đến đây, nhưng đã thích nghi được với nơi này. Lúc chuyển đồ vào ký túc xá, cậu đã kịp làm quen với mấy người bạn mới. Họ giúp Nguyên dọn đồ, vì cậu ta mang theo khá nhiều đồ. Trường này bao gồm rất nhiều dãy nhà cao tầng.
    Cậu chợt nhảy tót lên một cành cây, ngồi vắt vẻo trên đó.
    Tôi bước đi lững thững, tâm trí như ở đâu đó trong vô định. Trời đã về đêm. Trong bóng tối, tôi nghe rõ từng hơi thở của mình. Bố tôi sau khi dặn dò tôi đủ điều đã trở về nhà
    Á! Nhiều muỗi quá đi mất! Tôi vừa mới đứng im thì đã có một lũ muỗi bâu xung quanh người tôi. Tôi liên tục lấy tay xua loạn xạ.
    Phốc! Một bóng đen to tướng nhảy từ thân cây xuống, đứng lù lù trước mặt tôi.
    - Á!!! M… A…!?!
    Tim tôi như muốn bắn ra ngoài. Tôi sợ lòi mắt, vội lấy chút can đảm còn lại ba chân bốn cẳng định chạy. Nhưng “con ma” đó bật cười hô hố.
    - Tôi là người… chứ không phải ma!
    Nghe giọng nói đúng là… người, khiến tôi bình tĩnh hẳn. “Ma” bật sáng đèn màn hình điện thoại. Tôi nhìn rõ khuôn mặt một tên con trai dễ thương, hắn đeo kính cận sáng lấp lánh.
    Bốp!?!
    - Cậu có biết… vừa dọa tôi sợ gần chết không hả?
    Tay tôi vung ra cái tát khá mạnh, làm cặp kính của cậu ta văng xuống nền đất... vỡ tan.
    - Cậu… Cậu dám…
    Trời ơi! Vận đen lại đến với tôi rồi! Lại là tự tôi chuốc lấy!
    Cánh tay rắn chắc của cậu ta túm chặt lấy tay tôi. Oái! Đau quá đi mất!
    - Cậu… có đền nổi không… mà dám tát tôi!
    - Ơ… Tôi…Tôi…
    Cậu ta gạt phăng cánh tay tôi ra, rồi nhặt kính lên, phủi hết bụi.
    - Hừ… Cứ đợi đấy! Sẽ còn gặp lại!
    Nói rồi cậu ta bỏ đi.
    “Cái gì cơ? Cậu ta đang dọa tôi à?”
    Tôi đứng tần ngần một chốc lát. Bóng cậu nhóc dần dần khuất xa. Cơn gió hun hút thổi ào qua tôi. Tôi chợt rùng mình.
    “Lẽ nào sắp gặp ma thật?”
    “Chuồn là thượng sách!?”
    Tôi thu hết bản lĩnh còn lại… và cố gắng chạy!
    Dưới gốc cây. Một bóng hình mờ ảo hiện ra.

    Ding… Dong… Chuông đồng hồ điểm thời khắc nửa đêm.
    Tôi ngồi bật dậy. Mắt mở trừng trừng hướng ra cửa sổ. Xung quanh tôi tối om. Một bóng đen tóc xõa dài đang tranh giành thứ gì đó với cái bóng tóc ngắn. Tôi vẫn giương mắt lên nhìn chúng. Bóng chúng hiện lờ mờ dưới khung cửa. Đột nhiên chúng quay sang phía tôi. Một “con” túm lấy đầu tôi, con còn lại bóp chặt cổ họng tôi. Tôi cảm thấy nghẹt thở. Chân tôi quờ quạng, đạp trúng chiếc quạt điện đặt cuối góc giường. Nó đổ rầm xuống. Và … mấy con ma kia biến mất!
    Tôi tỉnh dậy. Mồ hôi vã ra như tắm. Ánh trăng hiện ra lờ mờ, chiếu sáng chênh chếch trên nhánh cây cạnh cửa sổ. Thì ra là nằm mơ!
    Tôi sợ quá. Tay vớ vội lấy chiếc gối ôm, che kín khắp khuôn mặt. Khó thở. Tôi cũng mặc kệ. Một lát. Giấc ngủ lại kéo đến.
    Ở phía góc phòng, một cái bóng hiện ra giữa khoảng không. Nó cúi xuống nhìn ngắm gương mặt người đang ngủ. Nó khẽ mỉm cười.
    Tôi đi vào lớp rất hăm hở. Tất cả nháo nhác cả lên.
    - Có phải là con… gái không vậy? Sao xấu thế?!?
    Tôi chợt giật mình. Hic! Hic! Đây là lời chào đón tôi sao? Lớp tôi nhiều nam quá! Không phải mình tôi là con gái chứ? Tôi run run bước tới. Số tôi sao mà đen đủi thế này! Dẫu sao tôi cũng là con gái... Hay… vào nhầm lớp rồi!
    Tôi cố gắng tìm một chỗ ngồi. Chỉ còn một chiếc bàn trống ở cuối lớp và một chỗ ở giữa, bên cạnh một cậu bạn đeo kính cận. Nếu ngồi ở cuối lớp thì tôi sẽ không thể nhìn rõ tấm bảng được! Tôi đành liều một phen vậy. Tôi gắng hít lấy một hơi dài, cảm thấy nỗi sợ hãi dâng tới, nhưng vẫn tiến đến.
    - Xin… lỗi… Mình... có… thể… ngồi…?
    Cậu ta ngẩng đầu lên. Tôi giật mình. Một tên con trai đẹp như thiên sứ.
    “Không phải là tên dọa mình hôm qua hay sao?”
    Khuôn mặt cậu ta đột nhiên biến sắc.
    - Tôi không ngồi với con gái!?
    Tôi run lẩy bẩy, vẫn chưa hết ngạc nhiên, lập cập đi xuống phía cuối lớp. Chuyến này thì tiêu đời tôi rồi! Sao lại học cùng tên ác ma đó cơ chứ? Ngồi yên vị trên chỗ của mình, tôi đã đỡ run, bắt đầu bình tâm lại. Chà! Chắc hẳn tôi sẽ phải trang trí cho chiếc bàn này đẹp hơn một tí.
    - Tớ có thể… ngồi cạnh bạn được không?
    Tôi nhìn lên. Một cậu con trai có dáng người hơi mập tròn, khuôn mặt rất đáng yêu, đang đứng ở phía trước tôi. Tôi nhìn xung quanh. Tất cả các bàn đều đã chật kín.
    - Bạn… ngồi… đi…
    - Cám ơn bạn!
    Cậu ấy mỉm cười rất hồn nhiên với tôi. Tôi hơi bất ngờ. Từ trước tới giờ trừ bố tôi, chẳng có một tên con trai nào đối xử thân thiện với tôi cả. Nhưng tôi nghĩ cần phải cảnh giác.
    - Không được ngồi ở đấy! Lên đây này!
    Tôi giật mình vì nghe tiếng quát lớn. Một cánh tay nắm lấy tay cậu ấy, định kéo cậu ta đi.
    - Anh đã bảo ngồi ở đây cơ mà!
    Đằng sau, xuất hiện một người con trai khác giống hệt cậu ta. Tôi kinh ngạc.
    “Không phải sinh đôi đấy chứ?”
    - Ơ… Em ngồi đây cũng…
    - Cậu đấy! Nhường chỗ cho em tôi! Cậu xuống đó ngồi đi!
    Không đợi cậu em nói hết câu, cậu anh lao tới chỗ ngồi của mình ra lệnh cho người bên cạnh.
    - Hờ… Hờ… Ăn hiếp người ta thế mà cũng coi được à? Cậu có còn là nam nhi không đấy?
    Tên kính cận lên tiếng. Hắn nhếch môi vẻ đầy kiêu ngạo.
    - Cô bạn… vịt giời! Hay là lên đây ngồi cạnh tôi này. Không thì mấy kẻ đó sẽ lần lượt ăn thịt cô đấy! Hố… Hố…
    Tên đó nhìn tôi với ánh mắt tinh quái.
    “Không hiểu hắn lại nghĩ ra trò gì nữa đây?”
    Cậu anh run người lên vẻ tức giận. Mặt cậu ta đỏ bừng lên.
    - Em… ngồi đây cũng được mà…
    - Thôi được… em ngồi ở cạnh cô ta! Còn cô. Tôi nói cho cô biết! Cô mà làm gì cho em tôi thì cô sẽ biết tay tôi!
    Cặp mắt cậu ta nhìn vào tôi đầy vẻ hăm dọa. Tôi rùng mình. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi.
    Số tôi “ngoẻo” thật rồi! Tự dưng lại chuốc họa vào thân thế này!
    Thầy giáo bước vào lớp. Tất cả chúng tôi đều đứng dậy.
    - Này! Cậu… không sao chứ?
    - Ơ… Tớ…
    - Đừng suy nghĩ về những lời anh tớ vừa nói nhé!
    Tóc bạch kim thì thầm.
    Tôi… sao thế này? Tôi như ngừng thở. Cậu ấy có khuôn mặt thật dịu hiền. Lời cậu ấy nói nhẹ nhàng như gió thoảng. Trống ngực tôi đập thình thịch. Mặt tôi đỏ bừng. Tôi cúi mặt xuống.
    Thầy đang điểm danh.
    - Lưu An!
    - Dạ… Có em ạ!
    Thì ra tóc bạch kim tên là An.
    - …
    - Lưu Khang!
    - Có ạ!
    Cậu anh trai của tóc bạch kim trả lời thầy. Mặt cậu ta mặt vẫn lạnh tanh.
    - Đặng Khôi Nguyên!
    - Có em!
    Tên kính cận uể oải trả lời.
    - …
    - Trịnh Viên Viên! Chà! Tên như người Trung Quốc vậy nhỉ?
    - Dạ! Có em!
    Hóa ra là một cô gái. May quá! Không chỉ có mình tôi là nữ trong cái lớp toàn nam này rồi!
    “Cái gì??? Viên Viên! Sao… trông mặt tên này… quen quá vậy?”
    Trước mắt tôi, ký ức chợt ùa về… Hai con nhóc đang tranh giành một chiếc kẹo mút. Con nhóc tóc tém. Là tôi. Cố sức giằng lấy chiếc kẹo. Cô bé tóc dài, cũng giữ chặt lấy nó, nhưng có ý nhường nhịn đôi chút. Tôi khóc òa lên, kêu gào ầm ĩ.
    “Thôi được! Mình nhường cậu này! Nhưng sau này cậu không bao giờ làm được mọi việc suôn sẻ đâu!”
    “Cậu dám dọa Vy hả? Không có chuyện đó đâu! Vì tôi sẽ luôn ở bên cậu ấy!”
    Một chú nhóc mạnh mẽ bước đến. Cậu ấy cất cao giọng đầy kiêu hãnh. Cậu bé ở bên tôi từ lúc ấu thơ, luôn bảo vệ tôi, chia sẻ với tôi biết bao vui buồn. Có lẽ cậu ấy sẽ ở bên tôi mãi mãi, nếu không có một ngày…
    Tai nạn khủng khiếp xảy đến với cậu bé. Khi tôi đến, cậu ấy chỉ nằm im lặng. Bác sĩ bảo cậu chỉ còn sống đời sống thực vật.
    Tôi khóc òa lên.
    Không lâu sau, tôi được tin gia đình đã mang cậu ra nước ngoài chữa trị. Từ đó, tôi hoàn toàn mất liên lạc với cậu ấy.
    Đứng trước tôi. Đó có phải người ấy không? Ô. Nhưng đó là con gái cơ mà. Chắc… tôi nhầm người rồi!
    - Trần Tường Vy!
    - Dạ…Có... em!
    Tôi lật đật đứng dậy. Tất cả nhìn tôi như vậy liền cười ồ lên. Chỉ có năm người thì không, đó là Khang, An, Nguyên, tôi (tất nhiên, tôi mà lại cười tôi á!) và Viên Viên. Cậu ấy quay lại nhìn tôi chằm chằm. Đó là ý gì vậy?
    - Chúng ta bắt đầu nhé! Chắc các em chưa hiểu học nơi này tại sao lại mặc quân phục đúng không? Đó là nghĩa vụ vinh quang dành cho các em… Trường chúng tôi có trách nhiệm đào tạo ra các thám tử…
    Chúng tôi đều lắng nghe một cách chăm chú.
    - Tại nơi đây. Chắc chắn sau này sẽ có những vị thám tử thiên tài…
    Thầy nhìn bao quát một lượt. Và… dừng lại ở tôi.
    - Chà! Bạn nữ kia… sao vậy?
    Tất cả ngoái đầu lại. Tôi nhận thấy tên cận đáng ghét đang nhìn tôi chằm chằm. Cái nhìn của hắn trông thật đáng sợ. Tôi run cầm cập.
    - Vy ổn chứ?
    Tóc bạch kim dịu dàng hỏi han. Tôi cố gượng cười.
    - Khô… ng… Không… sao…
    Giờ ăn trưa. Tôi bước vào nhà ăn, suýt nữa thì chết đứng. Nhiều con trai quá! Hic! Nỗi sợ hãi trong tôi lại phun trào như núi lửa.
    Tôi ngồi thu lu ở một góc.
    - Eo! Sao mà nhiều con trai thế không biết!
    - Ưm… Ngồi đây đi!
    Tôi nghe giọng quen quen. Thì ra là mấy cô bạn cùng phòng với tôi.
    - A! Vy! Sang đây ngồi với tớ đi!
    Cô bạn Minh vẫy tay gọi tôi. Mấy người còn lại làm như không nhìn thấy tôi. Họ tiếp tục làm việc riêng của mình.
    - Oái!? Ở đây nhiều ruồi quá!
    - Khiếp thật! Chuyển qua bên kia ngồi đi!
    - Đúng đấy!
    Thế là bọn họ chuyển qua ngồi với tôi.
    - Vy ngồi một mình có buồn không?
    Yến - cô bạn điệu đà giả vờ cất giọng hỏi han tôi.
    - Ơ… Không đâu…
    Rồi chẳng ai thèm quan tâm đến tôi nữa.
    - Haizz… Ai biết trước nơi nàynhiều ruồi thế chứ!
    - Tớ thấy mình nên mua thuốc xịt!
    - Á! Thế tiền đâu mà mua?
    - Thì… chúng ta góp vào chứ còn gì nữa!
    Cả bọn cùng nhao nhao lên.
    - Oa!!! Nhìn kìa mọi người!
    Tất cả đều ngước lên. Một cô gái có mái tóc dài bước vào. Đó là Viên Viên.
    Tôi sững người. Cậu ấy đẹp quá!
    - Trời ơi! Xinh quá!
    Ai đó gào lên.
    “Cái gì?! Cậu có biết thực ra cậu ấy là…?”
    Nhưng Viên Viên vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, làm như không có chuyện gì xảy ra. Cậu ấy ngồi xuống một chiếc bàn trống.
    Lại có một… ồ không cả một nhóm người nữa bước vào nhà ăn. Đó là Nguyên và các bạn của cậu ta.
    Cậu ta vẫn đeo cặp kính cận. Phong thái điềm tĩnh tiến đến chỗ mà Viên Viên đang ngồi.
    - Mình có thể ngồi cùng cậu được không?
    Viên Viên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt cô đang không ngừng tìm kiếm một ai đó…
    Tức thì một con “vịt” kêu lên. Cạp… Cạp… Cạp…
    - Ôi! Đẹp quá!
    Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Hai anh em sinh đôi Khang, An cùng xuất hiện.
    - Giống nhau quá!?
    - Ôi trời! Sao mà cả hai đều dễ thương thế!
    - …
    - Ta ngồi đây thôi.
    An nhẹ nhàng cất tiếng.
    - Ừ… Mình ngồi đây cũng được.
    Khang gật đầu tán thành.
    Họ ngồi xuống chiếc bàn ngay cạnh cửa sổ.
    Khang kiêu kỳ đưa tay vuốt tóc, rồi nhét handphone vào tai, không để tâm tới gì nữa. Còn An, cậu ấy giữ nguyên vẻ mặt bình thản, ánh mắt trầm mặc hẳn lại.
    Không chỉ có lũ con gái, mà tụi con trai cũng xôn xao bàn tán. Không khí nhà ăn nóng dần lên như “hiệu ứng nhà kính”.
    - Sao chỉ trong vài phút mà có nhiều người đẹp bước vào đây vậy?
    Dạ Lan đưa tay khẽ nâng cặp kính, bí mật liếc nhìn về phía Lưu An. Cậu ấy đang ngắm bầu trời xanh vời vợi qua khung cửa sổ. Đôi mắt không biết có tâm sự gì.
    “Chết rồi! Sao tự dưng buồn đi tiểu thế này?”.
    Tôi cố chen chúc qua những dòng người đang tấp nập ra vào.
    - Oái! Tên này định… giở trò hả?
    Tôi sợ quá, vội ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
    - Ê! Nhìn con nhóc kia kìa! Nó chạy cứ như vịt bầu ấy! Ha! Ha!
    Tất cả đều cười như chợ vỡ. Họ nghĩ tôi là trò hề chắc?
    “Giải quyết” xong thấy nhẹ cả người! Tôi khoan khoái quay bước trở lại khu ăn trưa.
    “Mình phải tìm được chỗ mình ngồi lúc vừa nãy… Oái! Sao bây giờ đông hơn thế này?!”
    - Á!!!
    Tôi bị mất đà, toàn thân đổ kềnh ra.
    Mọi người giương mắt nhìn tôi. Họ không hiểu gì trong chốc lát. Nhưng ngay lập tức, bọn họ cười ầm ĩ.
    - Hố! Hố! Mọi người nhìn xem. Con vịt xấu xí kia đang biểu diễn trò gì kìa?! Há! Há!
    Tên Nguyên đáng ghét rú lên.
    - Đây không phải là hồ nước mà tập bơi đâu nhá!
    Lưu Khang chêm vào.
    - Trông tức cười quá!
    - Một pha hành động gay cấn đấy!
    - …
    Một cánh tay chắc chắn đỡ tôi đứng dậy. Một mái tóc dài bay phất phơ trước mặt tôi. Đó là Viên Viên. Cậu ấy thấy tôi ngã, vội lao về phía tôi ào như cơn lốc.
    Lưu An lo lắng nhìn tôi.
    - Vy… không sao chứ?
    - Đồ ngốc! Cậu vẫn hậu đậu như thế!? Mãi không chừa sao?
    Viên Viên trợn mắt, gắt lên với tôi.
    “Tôi… vẫn hậu đậu?!?”.
    - Không! Đừng động vào tôi!
    Tôi run lẩy bẩy, cố sức đẩy thân người lạ đang ôm chặt mình ra. Tôi luống cuống. Tôi muốn khóc! Muốn khóc quá đi mất!
    Và thế là… tôi vùng chạy…
    (còn tiếp)

    ;)) thank các bạn vì đã đọc nhé!
  2. Brooklyn

    Brooklyn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2003
    Bài viết:
    5.234
    Đã được thích:
    4
    Tôi khóa topic này của bạn lại, vì đây không phải box truyện. Nếu bạn muốn thể hiện tác phẩm của mình thì tìm trong link http://ttvnol.com/ 1 box phù hợp nhé.
    Dù sao cũng cảm ơn sự nhiệt tình của bạn !
  3. Brooklyn

    Brooklyn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/07/2003
    Bài viết:
    5.234
    Đã được thích:
    4
    Chủ đề đã bị khóa với lý do: Post sai box !
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này