1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện đọc... Mỗi ngày 1 truyện (Truyện ngắn, truyện dài...) - Đang post truyện TÊRÊDA, quà tặng cho

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi thienthancodonls, 08/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. thienthancodonls

    thienthancodonls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/07/2004
    Bài viết:
    1.191
    Đã được thích:
    0
    Tia Nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng lắm. Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia Nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng
    Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.
    Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
    Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.
    Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn. Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát ? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện. Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - TÌNH YÊU. Thời gian chẳng quay lại bao giờ.
    Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.
  2. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Một truyện đọc rồi thấy chông chênh đến kì lạ ! Đó không hẳn là nỗi buồn nhưng trong như màu mắt và tê buốt như mưa giá ....Ôi ! Tại sao ???http://ttvnol.com/ttvnlife/topic/462013
    Chết tiệt ! Gió cuốn cái cảm giác này đi ...Cười lên cho vui chút nào :
  3. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Một truyện đọc rồi thấy chông chênh đến kì lạ ! Đó không hẳn là nỗi buồn nhưng trong như màu mắt và tê buốt như mưa giá ....Ôi ! Tại sao ???http://ttvnol.com/ttvnlife/topic/462013
    Chết tiệt ! Gió cuốn cái cảm giác này đi ...Cười lên cho vui chút nào :
  4. octieu20

    octieu20 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2003
    Bài viết:
    320
    Đã được thích:
    0
    Topic này đang hay mà !
    Tiếp tục đi !
    Vote co các cậu cái cho khí thế !
  5. octieu20

    octieu20 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2003
    Bài viết:
    320
    Đã được thích:
    0
    Topic này đang hay mà !
    Tiếp tục đi !
    Vote co các cậu cái cho khí thế !
  6. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Hi` , cảm ơn pác octieu.. đã ủng hộ . Hôm nay em post tiếp vài đoạn , đang rỗi !
    Tình yêu nơi biển cả
    ( trích " Tereda " của Amado )
    ..... Nếu như chúng ta không thể lúc nào cũng sống cùng nhau thì chúng ta sẽ sống cùng nhau một ngày , một h , một fút thôi vậy . Một ngày , hai ngày , một tuần lễ ư ? đối với em ngày đó , 2 ngày đó , tuần lễ ngắn ngủi đó có nghĩa là cả cuộc đời đã được nhân lên với những giây , những h yêu thương . Cho dù sau này em có fải dằn vặt vì buồn rầu , cô đơn và có fải đau khổ nhớ anh tới thâu đêm đi chăng nữa .. Về sau em có bị trừng fạt cũng được nhưng em muốn ở bên anh ngay bây h , ngay fút này , ngay lập tức luôn khoảnh khắc này , ko trì hoãn gì hết !Bây giờ , ngày mai , ngày Cn , ngày thứ 2 , ngày thứ 3 , bất kì h nào , bất kì ở đâu em cũng chỉ muốn đắm mình quên lãng trong vòng tay anh . Cho dù sau này con bé khốn khổ là em đây có bị đau khổ như bây h , em cũng vẫn muốn được ở bên anh , Gianuario Gioreba , 1 thuyền trưởng , 1 chàng trai cao lớn , 1 con đại bàng của biển cả , số fận oan nghiệt của em .... Biển cả mênh mông vô tận khi thì màu lục khi thì màu lam ... Ôi , tình yêu của em , mong sao em được chết đi trên bờ biển , biển xacgaxop của anh , biển cả của anh , nơi có thể chia lìa nhau và bị nạn đắm tàu . Ai mà biết được ko chừng đến một lúc nào đó em sẽ bị trượt khỏi đuôi thuyền của anh , ngã xuống chết đuối trong biển Baia của anh thì sao ? Gianu , trên cột buồm của anh là cánh buồm căng fồng , trên ngọn sóng em lại sinh ra lần nữa . Em là cô gái trinh nữ của biển cả , là người yêu và vợ goá của chàng thuỷ thủ , là chuỗi dài những vệt nắng trên mặt nước , là đám bọt trắng xoá và là tấm khăn voan u sầu . ÔI ! tình yêu biển cả của em ...
    Hic , tội nghiệp Tereda quá
  7. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0
    Hi` , cảm ơn pác octieu.. đã ủng hộ . Hôm nay em post tiếp vài đoạn , đang rỗi !
    Tình yêu nơi biển cả
    ( trích " Tereda " của Amado )
    ..... Nếu như chúng ta không thể lúc nào cũng sống cùng nhau thì chúng ta sẽ sống cùng nhau một ngày , một h , một fút thôi vậy . Một ngày , hai ngày , một tuần lễ ư ? đối với em ngày đó , 2 ngày đó , tuần lễ ngắn ngủi đó có nghĩa là cả cuộc đời đã được nhân lên với những giây , những h yêu thương . Cho dù sau này em có fải dằn vặt vì buồn rầu , cô đơn và có fải đau khổ nhớ anh tới thâu đêm đi chăng nữa .. Về sau em có bị trừng fạt cũng được nhưng em muốn ở bên anh ngay bây h , ngay fút này , ngay lập tức luôn khoảnh khắc này , ko trì hoãn gì hết !Bây giờ , ngày mai , ngày Cn , ngày thứ 2 , ngày thứ 3 , bất kì h nào , bất kì ở đâu em cũng chỉ muốn đắm mình quên lãng trong vòng tay anh . Cho dù sau này con bé khốn khổ là em đây có bị đau khổ như bây h , em cũng vẫn muốn được ở bên anh , Gianuario Gioreba , 1 thuyền trưởng , 1 chàng trai cao lớn , 1 con đại bàng của biển cả , số fận oan nghiệt của em .... Biển cả mênh mông vô tận khi thì màu lục khi thì màu lam ... Ôi , tình yêu của em , mong sao em được chết đi trên bờ biển , biển xacgaxop của anh , biển cả của anh , nơi có thể chia lìa nhau và bị nạn đắm tàu . Ai mà biết được ko chừng đến một lúc nào đó em sẽ bị trượt khỏi đuôi thuyền của anh , ngã xuống chết đuối trong biển Baia của anh thì sao ? Gianu , trên cột buồm của anh là cánh buồm căng fồng , trên ngọn sóng em lại sinh ra lần nữa . Em là cô gái trinh nữ của biển cả , là người yêu và vợ goá của chàng thuỷ thủ , là chuỗi dài những vệt nắng trên mặt nước , là đám bọt trắng xoá và là tấm khăn voan u sầu . ÔI ! tình yêu biển cả của em ...
    Hic , tội nghiệp Tereda quá
  8. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0


    Tríh một đoạn " Tiếng chim hót trong bụi mận gai " của COLLEEN MC CULLOUGH cho mọi người cùng đọc . Nếu thích đọc toàn bộ truyện này mọ ng có thể vào :http://ttvnol.com/forum/t_257668 . Bây h tiện thật , ngày xưa Tereda muốn đọc truyện này fải tìm đỏ cả mắt !
    "Cha Ralph ngồi trên một khúc gỗ ven bờ, Meggie cũng ngồi xuống theo nhưng cách một khoảng. Cô ta ngồi nghiêng một bên cốt ý có thể quan sát cha Ralph.
    - Có chuyện gì đó, thưa cha?
    Có cái gì đó hơi lạ, khi nghe một câu mình thường hỏi cô ta. Cha Ralph mỉm cười.
    - Cha đã bán con, Meggie nhỏ bé của cha. Bán với giá mười ba triệu bảng Anh.
    - Cha đã bán con?
    - Một cách hình tượng. Điều đó không quan trọng lắm. Con hãy lại gần đây. Rồi đây chúng ta sẽ không còn kịp để nói chuyện với nhau nữa.
    - Ý cha muốn nói trong suốt thời gian chịu tang chứ gì. Con không thấy có gì khác biệt giữa chuyện có tang và không có tang.
    - Cha không nói đến chuyện đó, Meggie ạ.
    - Hay là tại con đã lớn và người ta có thể dèm pha chuyện của chúng ta?
    - Cũng không đúng như thế đâu. Chẳng qua là cha sẽ ra đi.
    Lại thế đấy, thêm một cú định mệnh ngàn cân giáng vào đời cô. Không kêu la, không khóc, không nổi trận cuồng phong phẫn nộ mà chỉ hơi giật nẩy người, giống như cái gánh nặng ngàn cân ấy đặt lệch trên vai khiến Meggie mất thăng bằng. Meggie nén hơi thở, không để buông một tiếng thở dài.
    - Khi nào thưa cha?
    - Trong vài ngày.
    - Cha ơi. Đó là điều khổ tâm cho con hơn cả sự ra đi của Frank.
    - Còn với cha thì chưa bao giờ trong đời lại khổ tâm như thế. Cha không có một niềm an ủi nào. Nhưng con, ít ra cũng còn có gia đình.
    - Cha có Chúa.
    - Con nói hay lắm, Meggia. Con đã thật sự trưởng thành.
    Nhưng Meggie thuộc hạng phụ nữ luôn biết mình muốn gì, đeo đẳng bền bỉ một mục đích cho nên cô trở lại một câu hỏi bỏ dở khi hai người phi ngựa trên con đường dài 5 cây số. Ralph ra đi, thật là khó chịu đựng nổi sự vắng mặt ấy, nhưng dù sao Meggie cũng cần đặt ra một câu hỏi.
    - Thưa cha, lúc ở chuồng ngựa, cha có nói ?o tro của hoa hồng?. Có phải ý cha muốn nói về màu áo của con?
    - Có một phần như thế. Nhưng có lẽ cha muốn nói theo một nghĩa khác.
    - Nghĩa nào?
    - Thật khó để cho con hiểu, Meggie bé nhỏ của ta. Đó là việc suy nghĩ về một ý tưởng đang chết dần, không được quyền sinh sôi và cũng không được quyền nẩy nở.
    - Không có một thứ gì lại không có quyền được sinh ra, kể cả một ý tưởng.
    - Nhưng con biết cha định nói gì chứ?
    - Có lẽ con biết.
    - Không phải tất cả những gì được sinh ra đều tốt, Meggie ạ.
    - Không. Cái gì đã sinh ra, thì bản chất nó đã mang cả ý muốn được tồn tại.
    - Con nói như một tu sĩ dòng Tên. Con bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
    - Một tháng nữa thôi con đã mười bảy tuổi rồi, thưa cha.
    - Con trải qua 17 năm khá vất vả. Nhưng thế đấy, những cực nhọc làm cho con người ta trở nên già dặn. Trong những lúc rảnh trí con thường nghĩ gì Meggie?
    - Ồ, con nghĩ đến Jimes, Patsy, đến các anh khác của con, đến cha mẹ, nghĩ đến Hal và cô Mary. Đôi khi nghĩ đến chuyện làm sao để có con, con rất thích như thế. Và con nghĩ đến mọi thứ trên đời mà đàn ông thường vẫn đề cập. Rồi thời tiết, mưa, vườn rau, các con gà mái đẻ trứng, và nghĩ đến ngày mai con sẽ làm gì.
    - Thế con không nghĩ đến chuyện sẽ lấy chồng à?
    - Không, nhưng con lại nghĩ rằng phải có một người chồng nếu con muốn có con. Thật đáng tội nghiệp đứa con không có cha.
    Tuy lòng quặn đau, cha Ralph vẫn mỉm cười. Meggie là hiện thân của một sự pha trộn kỳ lạ giữa hiểu biết non nớt và ý thức đạo đức cao cả. Đột nhiên, ông quay lại, nâng cằm Meggie và nhìn thẳng vào mắt cô gái. Làm thế nào đây, phải làm gì đây!
    - Con... Meggie chỉ lấp lửng.
    Và im lặng.
    - Con không nói rằng con đã nghĩ đến cha phải không? Nếu con không cảm thấy điều đó là tội lỗi thì con đã nhắc tên cha cùng một lúc với ba của con. Như vậy, tốt hơn là cha phải đi khỏi nơi đây, con thấy đúng không? Con đã bắt đầu quá cái tuổi để nuôi dưỡng trong đầu một ý thích ngông cuồng kiểu trẻ con mặc dù con rất già dặn so với một cô gái chưa đầy mười bảy tuổi. Cha vui mừng khi thấy con biết gì về những thực tế của cuộc sống, nhưng cha lại hiểu rằng những mối tình vẩn vơ trẻ con cũng gây ra lắm đau khổ. Cha cũng từng trải qua như thế.
    Meggie định nói gì nhưng lại thôi, hai con mắt long lanh như muốn khóc, nhìn xuống và lắc đầu.
    - Này Meggie, đây chỉ là một chặng đường, một cột mốc dẫn con đến cuộc đời của một người đàn bà. Vài năm nữa con sẽ gặp người nào đó sau này sẽ làm chồng con; con sẽ bận rộn vô cùng để tổ chức cuộc sống. Và khi ấy nếu có nhớ đến cha thì cũng chỉ là nhớ đến như một người bạn trước đây đã giúp mình trải qua cơn khủng hoảng của thời nhỏ. Điều con phải tránh là ước mơ lãng mạn về cha để trở thành thói quen.
    Cha không có quyền đối xử với con như một người chồng. Cha không bao giờ nhìn con trong hướng ấy. Meggie, con hiểu lời cha chứ? Khi cha nói cha yêu con, không phải với tư cách một người đàn ông. Vì thế mà con không được mơ mộng về cha. Cha sẽ đi và ít hy vọng có thời giờ trở về Drogheda này, dù là một cuộc thăm viếng bình thường "
    ..."Hai vai của cô gái vẫn cụp xuống như thể cái sức nặng từ trên đè xuống quá mức chịu đựng, nhưng Meggie vẫn ngẩng đầu lên nhìn thẳng mặt cha Ralph.
    - Con không mơ mộng nữa đâu, cha đừng lo. Con biết cha là linh mục.
    - Con biết không, cha không hề nghĩ rằng mình đã chọn lầm sứ mệnh. Nó đã thỏa mãn trong cha một nhu cầu mà không ai có thể làm thỏa mãn được, kể cả con.
    - Con biết. Con nhận ra điều đó khi chứng kiến cha hành lễ. Cha có quyền lực. Con tin rằng lúc ấy cha cảm nhận hoàn toàn rằng mình hòa đồng với Đức Chúa Trời.
    - Ta nghe rõ từng hơi thở nín lại trong nhà thờ, Meggie ạ. Mỗi ngày, ta chết đi và mỗi sáng ta sống lại khi làm lễ. Có phải chăng chính vì ta là một đấng chăn chiên được Chúa lựa chọn hay vì ta cảm nhận được từng hơi thở bị nén lại và ta đoán được uy quyền của ta đối với những linh hồn tồn tại?
    - Điều ấy có gì là quan trọng đâu cha? Như thế đó và chỉ thế thôi?
    - Rất có thể điều đó không quan trọng đối với con nhưng với ta thì khác. Ta hoài nghi, hoài nghi.
    Nhưng rồi Meggie trở lại điều cô tha thiết nhất.
    - Con không biết thiếu cha con sẽ sống ra sao. Bắt đầu là Frank, bây giờ đến cha. Với Hal thì khác, ít ra con biết rằng Hal đã chết và sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng cha và Frank đều còn sống! Con sẽ luôn tự hỏi hai người thân thiết nhất đời con ra sao, đang làm gì, mọi chuyện có tốt đẹp cả không, con có giúp gì cho họ không? Con cũng cần biết cha có còn sống không nữa chứ.
    - Cha cũng có những băn khoăn ấy Meggie ạ, và cha biết rằng Frank cũng thế thôi.
    - Ồ không đâu! Frank đã quên chúng ta. Rồi cha cũng thế thôi, cha sẽ quên chúng con.
    - Cha mãi mãi không bao giờ quên con, Meggie, mãi mãi cho đến khi cha còn sống trên cõi đời này. Và đó sẽ là một hình phạt cho cha khi được sống lâu, thật lâu. Đã đến lúc chúng ta từ biệt nhau, Meggie. Chúng ta sẽ không còn có dịp gặp riêng như thế này nữa.
    - Nếu cha không phải là linh mục, cha có lấy con làm vợ không?
    Nghe nhắc nhở lại tâm trạng cũ, cha Ralph xao xuyến lạ lùng:
    - Đừng có lúc nào cũng gọi ta luôn miệng là cha! Meggie có thể gọi ta là Ralph.
    Lời nhắc nhở ấy của cha Ralph không là câu trả lời mà Meggie chờ đợi.
    Mặc dù áp sát người vào Meggie, ông vẫn không có ý định ôm hôn. Meggie ngước lên nhìn ông đang chìm dần trong bóng đêm dày đặc; trăng đã khuất từ bao giờ. Ralph cảm giác hai đầu nhọn nhỏ nhắn trên ngực Meggie chạm nhẹ vào người ông; một thứ cảm giác kỳ lạ, bối rối. Càng bối rối hơn nữa là Meggie đã áp sát người vào Ralph một cách buông thả của người vợ hằng đêm âu yếm chồng. Rất tự nhiên, hai tay Meggie bấm vào cổ Ralph và ôm Ralph siết mạnh.
    Chưa bao giờ cha Ralph đặt lên môi phụ nữ một cái hôn yêu đương nào, ngay cả lúc này đây cũng không muốn như thế. Một chạm nhẹ dịu dàng trên má, một cái siết vội vã giống như những điều mà Meggie thường chờ đợi ở cha ruột mình trước khi ông đi xa. Meggie vừa nhạy cảm lại vừa kiêu hãnh. Cha Ralph vô tình xúc phạm đến cô khi đón nhận một cách lạnh lùng những ước mơ sâu kín nhất mà cô hằng ôm ấp. Đúng thế, cũng như cha Ralph, Meggie mong chấm dứt ngay cái giây phút từ biệt này. Liệu rằng mình có được chút an ủi nào không khi biết được cha Ralph còn chịu nhiều đau khổ hơn trong phút giây này? Khi ông nghiêng đầu xuống hôn lên má Meggie, cô đã nhón chân lên và phải chăng là do tình cờ, môi của Meggie chạm qua môi của Ralph. Đầu cha bật ngược ra sau như vừa nếm phải nọc độc của con nhện; nhưng rồi nhớ sực lại rằng mình sẽ mất Meggie vĩnh viễn, cha Ralph lại cúi đầu sát Meggie, định nói điều gì đó với đôi môi dễ thương và mím chặt ấy. Còn Meggie cố gắng để trả lời, đôi môi hé mở. Cái cơ thể trẻ trung ấy bỗng nhiên như mất đi tất cả những xương thịt, biến thành một thứ chất lỏng, một phần của những bóng đêm ấm áp và tan biến vào đó. Một tay Ralph choàng qua thân người Meggie, bàn tay còn lại, Ralph vuốt ve mái tóc và gáy, giữ cho gương mặt cô ngước nhìn lên, như sợ rằng Meggie có thể thoát đi mất vào ngay giây phút ngắn ngủi này trước khi ông kịp khắc ghi vào tâm khảm sự hiện diện kỳ ảo của Meggie.
    Meggie đó nhưng không phải là Meggie, quá xa lạ để mà quen thuộc vì rằng Meggie của cha Ralph chưa là phụ nữ, chưa mang đến cái cảm giác của người phụ nữ và không bao giờ là một phụ nữ đối với ông. Cũng như không thể nào ông là đàn ông đối với cô.
    Ý nghĩ đã chiến thắng những giác quan đang bối rối. Cha Ralph gỡ hai tay đang choàng cổ ông, đẩy nhẹ Meggie ra và tìm cách nhìn vào đôi mắt của cô trong bóng đêm. Nhưng Meggie cúi mặt xuống, từ chối nhìn cha Ralph.
    - Đã đến lúc chúng mình phải rời khỏi đây.
    Không một lời, Meggie bước đến gần con ngựa, leo lên lưng ngồi chờ; thường khi thì cha Ralph ngồi sẵn để chờ Meggie.
    Đúng như cha tiên đoán, tòa nhà ở Drogheda ngập tràn hoa hồng. Các vườn hồng chung quanh đều tập trung hoa về đây. Cha Ralph đã làm lễ Misa với những lời lẽ mà người này thì cho rằng ông đã mỉa mai, người khác thì cho rằng giọng nói ấy chứa đựng đau xót chân thành. "
    TRO HOA HỒNG .... !!!
    Được tereda_2010 sửa chữa / chuyển vào 18:36 ngày 12/01/2005
  9. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0


    Tríh một đoạn " Tiếng chim hót trong bụi mận gai " của COLLEEN MC CULLOUGH cho mọi người cùng đọc . Nếu thích đọc toàn bộ truyện này mọ ng có thể vào :http://ttvnol.com/forum/t_257668 . Bây h tiện thật , ngày xưa Tereda muốn đọc truyện này fải tìm đỏ cả mắt !
    "Cha Ralph ngồi trên một khúc gỗ ven bờ, Meggie cũng ngồi xuống theo nhưng cách một khoảng. Cô ta ngồi nghiêng một bên cốt ý có thể quan sát cha Ralph.
    - Có chuyện gì đó, thưa cha?
    Có cái gì đó hơi lạ, khi nghe một câu mình thường hỏi cô ta. Cha Ralph mỉm cười.
    - Cha đã bán con, Meggie nhỏ bé của cha. Bán với giá mười ba triệu bảng Anh.
    - Cha đã bán con?
    - Một cách hình tượng. Điều đó không quan trọng lắm. Con hãy lại gần đây. Rồi đây chúng ta sẽ không còn kịp để nói chuyện với nhau nữa.
    - Ý cha muốn nói trong suốt thời gian chịu tang chứ gì. Con không thấy có gì khác biệt giữa chuyện có tang và không có tang.
    - Cha không nói đến chuyện đó, Meggie ạ.
    - Hay là tại con đã lớn và người ta có thể dèm pha chuyện của chúng ta?
    - Cũng không đúng như thế đâu. Chẳng qua là cha sẽ ra đi.
    Lại thế đấy, thêm một cú định mệnh ngàn cân giáng vào đời cô. Không kêu la, không khóc, không nổi trận cuồng phong phẫn nộ mà chỉ hơi giật nẩy người, giống như cái gánh nặng ngàn cân ấy đặt lệch trên vai khiến Meggie mất thăng bằng. Meggie nén hơi thở, không để buông một tiếng thở dài.
    - Khi nào thưa cha?
    - Trong vài ngày.
    - Cha ơi. Đó là điều khổ tâm cho con hơn cả sự ra đi của Frank.
    - Còn với cha thì chưa bao giờ trong đời lại khổ tâm như thế. Cha không có một niềm an ủi nào. Nhưng con, ít ra cũng còn có gia đình.
    - Cha có Chúa.
    - Con nói hay lắm, Meggia. Con đã thật sự trưởng thành.
    Nhưng Meggie thuộc hạng phụ nữ luôn biết mình muốn gì, đeo đẳng bền bỉ một mục đích cho nên cô trở lại một câu hỏi bỏ dở khi hai người phi ngựa trên con đường dài 5 cây số. Ralph ra đi, thật là khó chịu đựng nổi sự vắng mặt ấy, nhưng dù sao Meggie cũng cần đặt ra một câu hỏi.
    - Thưa cha, lúc ở chuồng ngựa, cha có nói ?o tro của hoa hồng?. Có phải ý cha muốn nói về màu áo của con?
    - Có một phần như thế. Nhưng có lẽ cha muốn nói theo một nghĩa khác.
    - Nghĩa nào?
    - Thật khó để cho con hiểu, Meggie bé nhỏ của ta. Đó là việc suy nghĩ về một ý tưởng đang chết dần, không được quyền sinh sôi và cũng không được quyền nẩy nở.
    - Không có một thứ gì lại không có quyền được sinh ra, kể cả một ý tưởng.
    - Nhưng con biết cha định nói gì chứ?
    - Có lẽ con biết.
    - Không phải tất cả những gì được sinh ra đều tốt, Meggie ạ.
    - Không. Cái gì đã sinh ra, thì bản chất nó đã mang cả ý muốn được tồn tại.
    - Con nói như một tu sĩ dòng Tên. Con bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
    - Một tháng nữa thôi con đã mười bảy tuổi rồi, thưa cha.
    - Con trải qua 17 năm khá vất vả. Nhưng thế đấy, những cực nhọc làm cho con người ta trở nên già dặn. Trong những lúc rảnh trí con thường nghĩ gì Meggie?
    - Ồ, con nghĩ đến Jimes, Patsy, đến các anh khác của con, đến cha mẹ, nghĩ đến Hal và cô Mary. Đôi khi nghĩ đến chuyện làm sao để có con, con rất thích như thế. Và con nghĩ đến mọi thứ trên đời mà đàn ông thường vẫn đề cập. Rồi thời tiết, mưa, vườn rau, các con gà mái đẻ trứng, và nghĩ đến ngày mai con sẽ làm gì.
    - Thế con không nghĩ đến chuyện sẽ lấy chồng à?
    - Không, nhưng con lại nghĩ rằng phải có một người chồng nếu con muốn có con. Thật đáng tội nghiệp đứa con không có cha.
    Tuy lòng quặn đau, cha Ralph vẫn mỉm cười. Meggie là hiện thân của một sự pha trộn kỳ lạ giữa hiểu biết non nớt và ý thức đạo đức cao cả. Đột nhiên, ông quay lại, nâng cằm Meggie và nhìn thẳng vào mắt cô gái. Làm thế nào đây, phải làm gì đây!
    - Con... Meggie chỉ lấp lửng.
    Và im lặng.
    - Con không nói rằng con đã nghĩ đến cha phải không? Nếu con không cảm thấy điều đó là tội lỗi thì con đã nhắc tên cha cùng một lúc với ba của con. Như vậy, tốt hơn là cha phải đi khỏi nơi đây, con thấy đúng không? Con đã bắt đầu quá cái tuổi để nuôi dưỡng trong đầu một ý thích ngông cuồng kiểu trẻ con mặc dù con rất già dặn so với một cô gái chưa đầy mười bảy tuổi. Cha vui mừng khi thấy con biết gì về những thực tế của cuộc sống, nhưng cha lại hiểu rằng những mối tình vẩn vơ trẻ con cũng gây ra lắm đau khổ. Cha cũng từng trải qua như thế.
    Meggie định nói gì nhưng lại thôi, hai con mắt long lanh như muốn khóc, nhìn xuống và lắc đầu.
    - Này Meggie, đây chỉ là một chặng đường, một cột mốc dẫn con đến cuộc đời của một người đàn bà. Vài năm nữa con sẽ gặp người nào đó sau này sẽ làm chồng con; con sẽ bận rộn vô cùng để tổ chức cuộc sống. Và khi ấy nếu có nhớ đến cha thì cũng chỉ là nhớ đến như một người bạn trước đây đã giúp mình trải qua cơn khủng hoảng của thời nhỏ. Điều con phải tránh là ước mơ lãng mạn về cha để trở thành thói quen.
    Cha không có quyền đối xử với con như một người chồng. Cha không bao giờ nhìn con trong hướng ấy. Meggie, con hiểu lời cha chứ? Khi cha nói cha yêu con, không phải với tư cách một người đàn ông. Vì thế mà con không được mơ mộng về cha. Cha sẽ đi và ít hy vọng có thời giờ trở về Drogheda này, dù là một cuộc thăm viếng bình thường "
    ..."Hai vai của cô gái vẫn cụp xuống như thể cái sức nặng từ trên đè xuống quá mức chịu đựng, nhưng Meggie vẫn ngẩng đầu lên nhìn thẳng mặt cha Ralph.
    - Con không mơ mộng nữa đâu, cha đừng lo. Con biết cha là linh mục.
    - Con biết không, cha không hề nghĩ rằng mình đã chọn lầm sứ mệnh. Nó đã thỏa mãn trong cha một nhu cầu mà không ai có thể làm thỏa mãn được, kể cả con.
    - Con biết. Con nhận ra điều đó khi chứng kiến cha hành lễ. Cha có quyền lực. Con tin rằng lúc ấy cha cảm nhận hoàn toàn rằng mình hòa đồng với Đức Chúa Trời.
    - Ta nghe rõ từng hơi thở nín lại trong nhà thờ, Meggie ạ. Mỗi ngày, ta chết đi và mỗi sáng ta sống lại khi làm lễ. Có phải chăng chính vì ta là một đấng chăn chiên được Chúa lựa chọn hay vì ta cảm nhận được từng hơi thở bị nén lại và ta đoán được uy quyền của ta đối với những linh hồn tồn tại?
    - Điều ấy có gì là quan trọng đâu cha? Như thế đó và chỉ thế thôi?
    - Rất có thể điều đó không quan trọng đối với con nhưng với ta thì khác. Ta hoài nghi, hoài nghi.
    Nhưng rồi Meggie trở lại điều cô tha thiết nhất.
    - Con không biết thiếu cha con sẽ sống ra sao. Bắt đầu là Frank, bây giờ đến cha. Với Hal thì khác, ít ra con biết rằng Hal đã chết và sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng cha và Frank đều còn sống! Con sẽ luôn tự hỏi hai người thân thiết nhất đời con ra sao, đang làm gì, mọi chuyện có tốt đẹp cả không, con có giúp gì cho họ không? Con cũng cần biết cha có còn sống không nữa chứ.
    - Cha cũng có những băn khoăn ấy Meggie ạ, và cha biết rằng Frank cũng thế thôi.
    - Ồ không đâu! Frank đã quên chúng ta. Rồi cha cũng thế thôi, cha sẽ quên chúng con.
    - Cha mãi mãi không bao giờ quên con, Meggie, mãi mãi cho đến khi cha còn sống trên cõi đời này. Và đó sẽ là một hình phạt cho cha khi được sống lâu, thật lâu. Đã đến lúc chúng ta từ biệt nhau, Meggie. Chúng ta sẽ không còn có dịp gặp riêng như thế này nữa.
    - Nếu cha không phải là linh mục, cha có lấy con làm vợ không?
    Nghe nhắc nhở lại tâm trạng cũ, cha Ralph xao xuyến lạ lùng:
    - Đừng có lúc nào cũng gọi ta luôn miệng là cha! Meggie có thể gọi ta là Ralph.
    Lời nhắc nhở ấy của cha Ralph không là câu trả lời mà Meggie chờ đợi.
    Mặc dù áp sát người vào Meggie, ông vẫn không có ý định ôm hôn. Meggie ngước lên nhìn ông đang chìm dần trong bóng đêm dày đặc; trăng đã khuất từ bao giờ. Ralph cảm giác hai đầu nhọn nhỏ nhắn trên ngực Meggie chạm nhẹ vào người ông; một thứ cảm giác kỳ lạ, bối rối. Càng bối rối hơn nữa là Meggie đã áp sát người vào Ralph một cách buông thả của người vợ hằng đêm âu yếm chồng. Rất tự nhiên, hai tay Meggie bấm vào cổ Ralph và ôm Ralph siết mạnh.
    Chưa bao giờ cha Ralph đặt lên môi phụ nữ một cái hôn yêu đương nào, ngay cả lúc này đây cũng không muốn như thế. Một chạm nhẹ dịu dàng trên má, một cái siết vội vã giống như những điều mà Meggie thường chờ đợi ở cha ruột mình trước khi ông đi xa. Meggie vừa nhạy cảm lại vừa kiêu hãnh. Cha Ralph vô tình xúc phạm đến cô khi đón nhận một cách lạnh lùng những ước mơ sâu kín nhất mà cô hằng ôm ấp. Đúng thế, cũng như cha Ralph, Meggie mong chấm dứt ngay cái giây phút từ biệt này. Liệu rằng mình có được chút an ủi nào không khi biết được cha Ralph còn chịu nhiều đau khổ hơn trong phút giây này? Khi ông nghiêng đầu xuống hôn lên má Meggie, cô đã nhón chân lên và phải chăng là do tình cờ, môi của Meggie chạm qua môi của Ralph. Đầu cha bật ngược ra sau như vừa nếm phải nọc độc của con nhện; nhưng rồi nhớ sực lại rằng mình sẽ mất Meggie vĩnh viễn, cha Ralph lại cúi đầu sát Meggie, định nói điều gì đó với đôi môi dễ thương và mím chặt ấy. Còn Meggie cố gắng để trả lời, đôi môi hé mở. Cái cơ thể trẻ trung ấy bỗng nhiên như mất đi tất cả những xương thịt, biến thành một thứ chất lỏng, một phần của những bóng đêm ấm áp và tan biến vào đó. Một tay Ralph choàng qua thân người Meggie, bàn tay còn lại, Ralph vuốt ve mái tóc và gáy, giữ cho gương mặt cô ngước nhìn lên, như sợ rằng Meggie có thể thoát đi mất vào ngay giây phút ngắn ngủi này trước khi ông kịp khắc ghi vào tâm khảm sự hiện diện kỳ ảo của Meggie.
    Meggie đó nhưng không phải là Meggie, quá xa lạ để mà quen thuộc vì rằng Meggie của cha Ralph chưa là phụ nữ, chưa mang đến cái cảm giác của người phụ nữ và không bao giờ là một phụ nữ đối với ông. Cũng như không thể nào ông là đàn ông đối với cô.
    Ý nghĩ đã chiến thắng những giác quan đang bối rối. Cha Ralph gỡ hai tay đang choàng cổ ông, đẩy nhẹ Meggie ra và tìm cách nhìn vào đôi mắt của cô trong bóng đêm. Nhưng Meggie cúi mặt xuống, từ chối nhìn cha Ralph.
    - Đã đến lúc chúng mình phải rời khỏi đây.
    Không một lời, Meggie bước đến gần con ngựa, leo lên lưng ngồi chờ; thường khi thì cha Ralph ngồi sẵn để chờ Meggie.
    Đúng như cha tiên đoán, tòa nhà ở Drogheda ngập tràn hoa hồng. Các vườn hồng chung quanh đều tập trung hoa về đây. Cha Ralph đã làm lễ Misa với những lời lẽ mà người này thì cho rằng ông đã mỉa mai, người khác thì cho rằng giọng nói ấy chứa đựng đau xót chân thành. "
    TRO HOA HỒNG .... !!!
    Được tereda_2010 sửa chữa / chuyển vào 18:36 ngày 12/01/2005
  10. tereda_2010

    tereda_2010 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2004
    Bài viết:
    895
    Đã được thích:
    0

Chia sẻ trang này