1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện giáng sinh số 1: Cổ tich Giáng Sinh

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi dachop, 15/12/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dachop

    dachop Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/01/2014
    Bài viết:
    51
    Đã được thích:
    1
    Truyện : Cổ tich Giáng Sinh
    ********
    Có một cô bé mồ côi cha sống với mẹ tại một vùng quê hẻo lánh. Nhà rất nghèo, hai mẹ con phải làm việc quần quật cả ngày mới kiếm đủ ăn. Cô bé không có bạn bè, không có đồ chơi nhưng cô không bao giờ cảm thấy buồn và cô đơn. Gần nhà cô là một khu rừng, lúc nào cũng tràn ngập tiếng chim hót ...và những bông hoa rực rỡ...Vào mùa đông năm đó, mẹ cô bé bị bệnh và không thể làm việc được, cô bé bận rộn cả ngày với việc đan len để sau đó mang ra chợ bán những đôi vớ bằng len, dù rằng ngay chính đôi chân trần của cô luôn tái xanh vì lạnh.
    [​IMG]
    Truyện Cổ tích giáng sinh

    Gần đến ngày Giáng sinh, cô bé nói với mẹ: “Không biết năm nay ông già Noel có mang quà đến cho con không, nhưng con vẫn đặt đôi giày trong lò sưởi. Chắc ông già Noel không quên con đâu phải không mẹ?”. Bà mẹ âu yếm vỗ về: “Đừng nghĩ đến điều đó trong ngày Giáng sinh năm nay con gái ạ. Chúng ta chỉ cầu mong có đủ thực phẩm để qua mùa đông khắc nghiệt này là quý lắm rồi”. Nhưng cô bé không tin rằng ông già Noel có thể quên cô. Vào buổi tối trước ngày Giáng sinh, cô đặt đôi giày trong lò sưởi và đi ngủ với giấc mơ về ông già Noel. Người mẹ nhìn vào đôi giày của con và buồn rầu khi nghĩ đến sự thất vọng của con gái, nếu buổi sáng hôm sau cô không nhìn thấy một món quà nào trong đó. Năm nay, ngay cả một món quà Giáng sinh nhỏ cho con, bà cũng không lo được.

    Buổi sáng hôm sau, cô bé thức dậy sớm và chạy đến nơi cô đặt đôi giày. Đúng như sự mơ ước của cô, đêm qua ông già Noel đã đến và mang cho cô bé một món quà. Đó là một con chim nhỏ bé nằm thiêm thiếp trong chiếc giày, có lẽ vì đói và lạnh. Nó nhìn cô bé với đôi mắt long lanh và kêu lên mừng rỡ khi cô vuốt nhẹ lên bộ lông mềm mại của nó. Cô bé nhảy múa vì vui mừng và ôm chặt con chim nhỏ bé vào ngực mình. Cô chạy đến bên giường, nơi mẹ cô đang nằm và reo lên: “Hãy nhìn con đây mẹ ơi. Ông già Noel không quên con và đã mang đến cho con món quà ý nghĩa này!”. Những ngày sau đó, cô bé săn sóc con chim, sưởi ấm và cho nó ăn. Con chim líu ríu bên cô bé và đậu lên vai cô trong khi cô làm việc. Khi mùa xuân đến, cô bé mở ***g cho con chim bay vào rừng nhưng nó không chịu bay xa, cứ loanh quanh gần nhà cô bé và mỗi buổi sáng, cô bé lại thức giấc bởi tiếng hót líu lo bên ngoài song cửa sổ....

    Bà mẹ nhìn con trong niềm hạnh phúc vô bờ...Vì không muốn làm con thất vọng, bà đã vào rừng đêm hôm đó hy vọng tìm thấy một thứ gì làm qùa thay ông noel tặng con, và đã gặp chú chim sắp chết vì lạnh và đói này....
  2. muadongkhongnang

    muadongkhongnang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/12/2014
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    1
    Một món quà ý nghĩa.
  3. mai.nguyenvn

    mai.nguyenvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/06/2012
    Bài viết:
    371
    Đã được thích:
    90
    Em tham gia 1 phát

    Một nhà thám hiểm đi vào rừng Amazone và bị một bộ tộc ăn thịt người bắt giữ. Nhà thám hiểm sợ quá kêu lên: - "Chết con rồi, Chúa ơi!" Bỗng từ trên Trời cao có tiếng vọng xuống: - Không, con chưa chết đâu, hãy nghe lời ta: "Nhặt hòn đá lớn dưới chân lên và đập vào đầu tên thủ lĩnh đang đứng ngay trước mặt con ấy!" Nhà thám hiểm vội nghe theo: nhặt hòn đá lên và đập vào đầu tên thủ lĩnh trước mặt. Cả bộ tộc ăn thịt người ồ lên giận dữ. Từ trên Trời cao, tiếng vọng lúc nãy lại vang lên: - Đấy, bây giờ con mới chết!
    Tiếp theo
    Phong ba bão táp ko bằng ngữ pháp Việt Nam: Sao nó bảo không đến? Sao bảo nó không đến? Sao không đến bảo nó? Sao nó không bảo đến? Sao? Ðến bảo nó không? Sao? Bảo nó đến không? Nó đến, sao không bảo? Nó đến, không bảo sao? Nó đến bảo không sao. Nó bảo sao không đến? Nó đến, bảo sao không? Nó bảo đến không sao. Nó bảo không đến sao? Nó không bảo, sao đến? Nó không bảo đến sao? Nó không đến bảo sao? Bảo nó sao không đến? Bảo nó: Ðến không sao. Bảo sao nó không đến? Bảo nó đến, sao không? Bảo nó không đến sao? Bảo không, sao nó đến? Bảo! Sao, nó đến không? (Sợ chưa???)
  4. trangbuongbinh

    trangbuongbinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/12/2012
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    74
    Ghét người Lào

    Việt Nam với Lào luôn là anh em, tình sâu hơn nước Hồng Hà, Cửu Long. Thế nhưng mới đây anh May, một doanh nhân Lào, sang Việt Nam mấy hôm về kể lại:

    “Người Việt rất ghét Lào. Cái gì xấu nhất họ cũng gán cho Lào. Thứ thuốc lá rẻ tiền, hôi rình họ gọi là thuốc Lào. Bị ngứa ở chỗ kín họ gọi là hắc Lào. Đi ngang qua trường học, thấy thông báo đề: Cấm học sinh đi dép Lào đến trường.

    Hôm vừa rồi tôi ngồi chơi ở ghế đá trong công viên, lát sau có một người đàn ông đến ngồi cạnh, co cả hai chân lên ghế. Một lát, chịu không nổi mùi thối bốc lên từ chân ông ta, tôi bỏ đi chỗ khác. Vừa đi được chục bước thì thấy người đàn ông kia nhảy cẫng lên la lối: Tiên sư thằng Lào lấy dép của ****** nhớ! ****** mà biết mày là thằng Lào, ****** đập vỡ mõm mày ra!”

Chia sẻ trang này