1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

truyện hay dành cho tên: TÌNH YÊU NỒNG CHÁY

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Huongly411, 07/03/2011.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Huongly411

    Huongly411 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2010
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    TÌNH YÊU NỒNG CHÁY

    Tác giả: Sái Cần Cần
    Dịch giả: Hương Ly
    Giá bìa: 63.000đ
    Cuốn sách do công ty sách Phương Đông liên kết với NXB Phụ nữ xuất bản.
    Sách hiện có bán ở các hiệu sách trên toàn quốc.
    Tóm tắt nội dung:

    Cô gái hồn nhiên đáng yêu An Nhã Đình và chàng trai Lâm Mạc Thần điển trai tài giỏi vô tình gặp gỡ, cả hai đã nảy sinh tình cảm khiến anh chàng Lâm Triết tốt bụng kiệm lời vốn thương thầm nhớ trộm An Nha Đình từ lâu buộc phải bộc lộ tâm sự trái tim mình. Một sự tình cờ, An Nhã Đình và Lâm Mạc Thần gặp lại cô bạn gái cũ đã đột nhiên mất tích từ lâu của Lăng Mạc Thần, tình tiết câu chuyện sẽ diễn biến ra sao?
    Hình Na Na, con gái Chủ tịch thành phố sau khi tấn công Lâm Triết không thành, đã dùng mọi thủ đoạn để đối phó với An Nhã Đình, thậm chí cướp Lăng Mạc Thần khỏi vòng tay cô. Lăng Mạc Thần là một chàng trai cá tính, tài giỏi, sao lại chịu để người khác an bài? Một bí mật khiến ai nấy đều sững sờ được hé mở… Các mối quan hệ đan xen phức tạp, liệu các bạn trẻ có thể giải quyết ổn thỏa và có môt kết thúc đẹp như trong chuyện cổ tích hay không?
    Chương 1
    1

    Ngày hè nóng như đổ lửa, ánh nắng chói chang đến hoa cả mắt, bầu trời nóng như một chiếc ***g hấp khổng lồ. An Nhã Đình uể oải lật giở cuốn tạp chí Điện ảnh số mới nhất, không muốn bước ra khỏi phòng điều hòa dù chỉ một bước, thế mà anh trai cô cứ ngồi lỳ ở trước máy vi tính chơi trò Counter-Strike (CS - chống khủng bố) lại bắt cô ra ngoài mua cho anh chai nước ngọt mát vào cái thời tiết oi ả này.
    An Nhã Đình không nghĩ ngợi gì, từ chối luôn: “Em không đi đâu!”
    “Em có đi không?” An Triết Nhất, cũng chính là anh trai của An Nhã Đình giơ tay lên, bộ dạng vô cùng hung dữ. An Nhã Đình đảm bảo anh không dám đánh cô, mà chỉ dọa cô thôi, nếu như An Triết Nhất dám đánh cô thật, tối nay, khi mẹ đi làm về, chắc chắn sẽ cho anh nếm trái đắng!
    “Em đã nói không đi là không đi!” Đại trượng phu, nói một là một, cổ nhân đã dạy: “Phú quý không thể tham, nghèo hèn chẳng đổi thay, uy vũ không khuất phục!” Mặc dù cô là con gái, nhưng cũng có nguyên tắc của mình. Lời đã nói ra, như bát nước đã hất đi. Tóm lại, cô quyết không khuất phục trước sự ra oai của anh trai!
    “Anh muốn thì tự đi mua đi, tiện thể mua luôn cho em que kem ‘Trái tim xanh’ thì tốt, em đưa tiền cho anh!” An Nhã Đình bò lổm ngổm đến cạnh chiếc bàn, rút từ ngăn kéo ra một tờ 50 tệ, giơ ra trước mặt anh trai, nhìn anh với ánh mắt vừa vô tội vừa đáng thương như một chú cún con bị lạc đường.
    “Em...!” An Triết Nhất tức giận đến độ không thốt nên lời.
    A! Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh trai. An Nhã Đình cười thầm, hihi! Thực ra, cô cố tình chọc tức An Triết Nhất đấy! Bởi vì bộ dạng khi tức giận của An Triết Nhất quả thật rất thú vị: từng sợi tóc trên đầu dựng thẳng đứng như đang bốc khói. Phải rồi! Dùng câu thành ngữ “giận dữ dựng ngược cả tóc” thật là quá thiết thực! An Triết Nhất lúc tức giận, từng sợi tóc dựng đứng lên, đợi đến khi anh đã nguôi giận, thì những sợi tóc đang dựng đứng lại rủ xuống. Nếu cô có đủ tiền mua một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, An Nhã Đình chắc chắn sẽ chụp những bức ảnh lúc An Triết Nhất tức giận, biết đâu chừng có thể được ghi vào kỷ lục guinness thế giới. Như vậy thì, nhà chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện một nhân vật làm “rạng danh dòng họ”, “ghi danh sử sách”! Liệt tổ liệt tông nhà họ An sau khi biết tin, chắc chắn sẽ vui sướng đến độ chui ra khỏi phần mộ, kéo tay anh trai đi nhảy Hip-Hop. An Nhã Đình đang tưởng tượng viển vông...
    “Nhã Đình!” An Triết Nhất đột nhiên dùng giọng nói run rẩy mang ý nài xin: “Hôm nay anh đã bị giết chết 49 lần rồi, lẽ nào em lại nỡ từ chối yêu cầu cuối cùng của một anh chàng đẹp trai đã bị chết 49 lần?”
    “Ai bảo kỹ thuật của anh kém thế! Anh vốn không hề phù hợp với việc chơi game!” An Nhã Đình nói giọng bất cần. An Triết Nhất đã chơi trò chống khủng bố này suốt hai năm, nhưng chẳng có chút tiến bộ nào cả, ngược lại, An Nhã Đình mới chơi có một tháng, đã có bao nhiêu tân binh trong trò chống khủng bố bám đuôi cầu xin An Nhã Đình hướng dẫn họ. Đáng tiếc, An Nhã Đình chỉ chơi một tháng đã chán ngấy rồi, nên nhường máy vi tính cho An Triết Nhất, để anh tiếp tục “tu luyện”.
    Nhưng An Nhã Đình đoán, có lẽ một năm sau, trình độ của anh trai cũng chẳng khá hơn chút nào.
    Đây chính là sự khác biệt giữa kẻ bất tài và thiên tài đấy! Khà... khà... khà! Đương nhiên, cô là thiên tài, còn anh trai là kẻ bất tài. Cô - An Nhã Đình đây chính là “Thiếu nữ xinh đẹp có vẻ đẹp về trí tuệ và tâm hồn nhất Châu Á”, biệt danh “Sát thủ của các chàng thiếu niên”, “Thái Y Lâm thứ hai”, “Đôi mắt biết phát điện”... Nhưng cần nói nhỏ với mọi người rằng, những biệt danh đó đều do chính cô tự đặt cho mình...
    Sắc mặt An Triết Nhất còn tệ hơn lúc nãy, nhân lúc An Nhã Đình không chú ý, giật phắt tờ tiền trong tay cô, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
    Ha... ha... ha... Mình thắng rồi! An Nhã Đình cười vang tỏ vẻ rất đắc ý.
    Cho đến tận buổi tối, An Nhã Đình mới biết anh trai đã “Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản”[1], không những không nhìn thấy bóng dáng đâu, ngay cả số tiền 50 tệ của cô có lẽ cũng “bay” mất rồi. Ôi, 50 tệ của tôi! Ôi, que kem của tôi... hu... hu! An Nhã Đình đang tưởng niệm số tiền của cô. Cần phải biết rằng, bà mẹ keo kiệt mỗi tháng chỉ cho cô và anh trai mỗi người 100 tệ tiền tiêu vặt, tờ 50 tệ bị An Triết Nhất lấy đi, là toàn bộ tài sản hiện thời của cô, An Nhã Đình hận một nỗi không thể tóm được anh trai, đánh cho anh thành người tàn tật luôn, để anh không thể tự làm được những việc đơn giản nhất. Thế là, khi An Nhã Đình đập chết một con muỗi béo kềnh, đã lập một lời huyết thề: An Triết Nhất, chắc chắn ta sẽ không tha thứ cho ngươi!!!
    “Tôi thích tắm, rùa bị ngã, ao ao ao ao...”
    “Ồn quá đi!”An Nhã Đình bịt tai hét to, gõ mạnh cửa, hét lên với bố đang tắm gội ở bên trong: “Bố ơi, bố tha cho con đi! Bố đừng hát nữa! Tiếng kêu của lợn bị chọc tiết còn hay hơn bố hát!”
    “Nhã Đình!” Mẹ thò đầu từ trong bếp ra, trách mắng: “Sao con có thể ăn nói với bố con như vậy, ông ấy là bố con đấy!”
    Dù là bố con cũng không thể mưu sát lỗ tai con chứ! An Nhã Đình vô cùng bất bình, nghĩ thầm trong bụng, nhưng cô không dám cãi lại mẹ. Thực ra, suốt một thời gian dài chịu đựng “chính sách máu lạnh” của mẹ, cô đã trở thành giai cấp bị áp bức, cho dù có điều gì bất mãn, cũng chỉ có thể tạo phản ngầm trong lòng, quyết không thể nói ra, nếu không, mẹ chắc chắn sẽ “xử phạt theo gia pháp”!
    “Ôi, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, mẹ cũng cảm thấy, tiếng kêu của lợn bị chọc tiết còn hay hơn tiếng bố con hát.” Mẹ bổ sung thêm một câu.
    Lúc này, An Nhã Đình thật muốn giơ hai tay lên mà hỏi trời xanh...
    Sau khi ăn xong bữa tối, An Triết Nhất mới trở về. Bố đang bấm điều khiển ti-vi để tìm tiết mục hay, mẹ đang dọn dẹp bàn ăn, liếc nhìn anh trai vừa mới bước vào cửa, hỏi: “Con đi đâu về đấy?”
    “Anh trai đi hẹn hò với cô bạn gái mới của anh ấy đấy!” An Nhã Đình “tốt bụng” trả lời thay cho An Triết Nhất.
    Một giây sau, An Nhã Đình vui sướng nhìn thấy sắc mặt của mẹ đã thay đổi, có thể dùng cụm từ “gió mây thay đổi bất thường” để diễn tả.
    Nỗi vui sướng trước tai họa của người khác hiện rõ trên khuôn mặt An Nhã Đình. An Triết Nhất, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh. Em, với vai trò là em gái của anh, nhất định sẽ đem hoa quả, tiện thể đem thêm ba que hương đến trước mộ tưởng niệm anh!
    “Nhã Đình! Con nói thật đấy chứ?” Mẹ dường như không tin.
    An Triết Nhất ánh mắt rực lửa, nếu như lúc này ánh mắt của An Triết Nhất có thể phóng ra được tiểu lý phi đao, vậy thì có lẽ An Nhã Đình đã bị cắm hàng nghìn mũi dưới tuyệt kỹ phi đao của anh trai. Thử hỏi, trong tình huống này, liệu cô có thể mặt tỉnh bơ để nói dối hay không? Đáp án kết quả là, đương nhiên có thể!
    “Đúng vậy ạ!” An Nhã Đình kính cẩn trả lời mẹ.
    Tại sao?! Nhưng tại sao sau khi mình trả lời lại nhìn thấy giọt nước mắt tràn đầy vui sướng và sự an ủi của mẹ? Trong đầu An Nhã Đình xuất hiện vô số câu hỏi.
    “Anh trai con cuối cùng cũng có bạn gái rồi...” Mẹ dường như vừa rơi giọt nước mắt sung sướng vừa nói, như thể việc An Triết Nhất có bạn gái còn kỳ tích hơn là việc cây vạn tuế ra hoa hay nước sông chảy ngược vậy. Thực ra, An Triết Nhất khá điển trai, trông rất giống Tạ Đình Phong lúc vừa mới bước vào làng giải trí, hơi ngầu, khá lạnh lùng, tài năng nổi bật, trong trường có không biết bao nhiêu nữ sinh vây xung quanh anh.
    An Nhã Đình không biết lúc này có nên nói cho mẹ biết từ hồi học mẫu giáo, anh trai đã có cô bạn gái nhỏ. Nhưng nhìn thấy phản ứng của mẹ, cô quyết định ngậm miệng thì hơn.
    “Lần sau nhớ dẫn thành viên tương lai của nhà mình về nhà nhé.” Mẹ dặn dò An Triết Nhất.
    “Vâng ạ, con sẽ dẫn về.” An Triết Nhất nhìn An Nhã Đình một cái, sau đó kiêu ngạo vênh váo bước qua trước mặt cô giống như một con công đang xòe lông đuôi (nếu như anh có đuôi).
    “Reng... reng... reng...”
    Khi An Nhã Đình còn đang bực tức nghiến răng kèn kẹt, tiếng chuông điện thoại vang lên.
    “Alô? Tìm ai?” Cô bực bội hỏi.
    “Là anh đây!” Giọng nói khá quen thuộc, rất tiếc, lúc này đầu óc An Nhã Đình đã bị cơn giận dữ đốt cháy đến độ gần như chập mạch, nhất thời không nhớ được chủ nhân của giọng nói này là ai.
    “Anh là ai?” An Nhã Đình cố kiên nhẫn, thận trọng hỏi.
    “....” Đầu dây bên kia im lặng giây lát, sau đó liền nghe thấy một chuỗi âm thanh “tít... tít... tít”.
    An Nhã Đình nhìn chằm chằm vào máy điện thoại đang cầm trong tay: “Hắn ta đã gác máy rồi à?!”
    Thật chẳng hiểu thế nào cả! Cô lầm bầm.
    Kết quả là cô vừa mới rời khỏi máy điện thoại mấy bước, tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
    “Alô, nếu lần này cậu không nói cậu là ai, thì tôi sẽ gác máy đấy!”
    “A! Cậu muốn gác điện thoại của mình sao, mình là Hứa Bạch Hồng đây, An Nhã Đình, cậu là đồ vô tâm, không ngờ cậu dám gác máy của mình, có phải là cậu chán sống rồi không?” Đầu dây phía bên kia truyền đến một tràng âm thanh giống như pháo nổ, khiến lỗ tai của An Nhã Đình suýt nữa thì bị điếc.
    “Hứa Bạch Hồng...” An Nhã Đình chờ cô bạn ở đầu dây bên kia sau khi thở dốc một lát, mới mở miệng nói, “Vừa nãy có một người gọi điện đến, nhưng khi mình hỏi anh ta là ai, anh ta liền gác máy.”
    “Là ai thế?” Hứa Bạch Hồng hào hứng truy hỏi.
    An Nhã Đình lườm một cái, đáng tiếc là Hứa Bạch Hồng ở đầu dây bên kia không nhìn thấy. “Mình vừa nói rồi còn gì, mình cũng không biết anh ta là ai! Khi mình hỏi anh ta, anh ta liền gác máy luôn!”
    “Ồ!” Hứa Bạch Hồng chuyển đề tài, hỏi: “Ngày mai là khai giảng rồi, cậu đã nghĩ kỹ chưa, cậu định tham gia vào hội nào?”
    Lúc này An Nhã Đình mới nghĩ ra, thì ra, trường cấp 3 Thượng Đức cô đang theo học, mỗi năm trong một tuần sau khi học sinh mới nhập học đều bắt buộc tham gia một hội, tham gia hoạt động tập thể, để tiện cho việc bồi dưỡng huấn luyện tinh thần tập thể. Những tập thể cho học sinh mới chọn lựa thường có hội Tennis, hội Bóng bàn, hội Bóng rổ, hội Đấu kiếm... Thường thì nữ sinh đều chọn những đội ít phải vận động như hội Văn học, hội Mỹ thuật. Nhưng đến lúc gia nhập hội thực sự, mọi người vẫn thường chọn lựa theo sở thích của mình.
    “Thế cậu định chọn vào hội nào?” Lấy tay quấn vòng tròn dây điện thoại, An Nhã Đình không trả lời mà hỏi ngược lại.
    “Sao mình biết được chứ? Dù sao, hai đứa chúng mình cũng chắc chắn phải ở trong một hội, tách ra thì chán chết đi được!” Cũng chẳng trách Hứa Bạch Hồng lại nói như vậy, Hứa Bạch Hồng và An Nhã Đình từ hồi học cấp 2 đã là đôi bạn chí cốt, suốt cả ngày dính liền với nhau như hình với bóng, tình cảm thân thiết như hai chị em gái.
    “Mình vẫn chưa quyết định được. Hay thế này đi, ngày mai bọn mình đến từng hội xem, sau đó hãy quyết định, cậu thấy thế nào?” An Nhã Đình đề nghị.
    “Mình cũng đang nghĩ như thế, ngày mai gặp nhau ở trường nhé.”
    “Được!” Sau khi chào nhau, An Nhã Đình gác máy.
    Ngày mai... là ngày khai giảng chính thức rồi, Thượng Đức, trường học mới, đúng là một sự bắt đầu hoàn toàn mới.

    2

    Hội Đấu kiếm?!
    Hứa Bạch Hồng kéo An Nhã Đình lấm la lấm lét trốn được nhân viên bảo vệ, hai cô trốn sau một cái cột to, quan sát hai học viên đang đấu kiếm.
    “Cái... cái mà họ đeo trên đầu chính là mặt nạ của ‘người nhện’ à?” An Nhã Đình hiếu kỳ hỏi.
    Hứa Bạch Hồng lườm một cái, nói với vẻ bức bội: “Sao cậu không hỏi luôn, quần áo họ mặc liệu có phải là quần áo mặc trên người của ‘binh mã dũng’[2] không?” “Mình cũng đang định hỏi thế đấy, không ngờ cậu lại nói giúp mình rồi... Chúng ta thật hiểu ý nhau!” An Nhã Đình nhìn cô bạn với ánh mắt ngưỡng mộ, ra sức nịnh nọt khen ngợi.
    Không ngờ, Hứa Bạch Hồng không thèm nể mặt cô chút nào, chỉ nhìn thấy Hứa Bạch Hồng ôm hờ cái cột, đập đầu liền mấy cái vào cột, miệng liên tục lẩm bẩm cầu khấn: “Xin hãy để cho cái cô ngốc nghếch này nhanh chóng biến mất đi thôi! Chúa ơi! Quan thế âm bồ tát đại từ đại bi! Nữ Oa nương nương! Thánh Ala! Đức mẹ Maria!... Con cầu xin đấy! Xin các vị thần hãy làm biến mất cái cô ngốc đang ở cạnh con đây! Xin các vị đấy...”
    Có cần thiết phải khoa trương đến thế không chứ?
    An Nhã Đình trừng mắt nhìn hành động quá đỗi khoa trương của cô bạn. Gì chứ? Sao cô lại biến thành cô ngốc bị khinh ghét đến thế cơ chứ?
    “Các cô là ai? Trốn ở đây làm gì?” Một”binh mã dũng” phát hiện ra hai cô, thực sự quá hiếu kỳ, bèn đi đến hỏi.
    Bị phát hiện rồi!
    Hứa Bạch Hồng và An Nhã Đình lấm lét nhìn nhau sợ hãi, cuối cùng, An Nhã Đình lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.
    “Bọn em đến tìm bạn.”
    “Thế các em tìm ai? Nói xem, anh quen hết mọi người trong hội Đấu kiếm này.”
    “Có người nào tên là Giả Danh (tên giả) không ạ?” An Nhã Đình nói bừa một cái tên, trong lòng thấp thỏm không yên như có một xô nước đang treo lơ lửng trên đầu... hy vọng trong hội đấu kiếm không có ai tên “Giả Danh”.
    “Giả Danh?” “binh mã dũng” nhắc lại một lần cái tên An Nhã Đình vừa nói, dường như đang rà soát tất cả tên của những người trong hội Đấu kiếm, cuối cùng lắc lắc đầu, nói với họ: “Xin lỗi, trong hội chúng tôi hình như không có ai tên là ‘Giả Danh’ cả!”
    Trời phật phù hộ! May mà không có người nào tên là “Giả Danh”! An Nhã Đình thầm thở phào nhẹ nhõm, vội cúi người cảm ơn:”Làm phiền anh quá! Chắc bọn em tìm nhầm chỗ rồi, chúng em đi đến hội khác hỏi vậy.”
    Nói xong, bèn kéo Hứa Bạch Hồng chạy biến khỏi chỗ nguy hiểm đó.
    “Binh mã dũng” nhìn theo hướng hai cô gái đi, tinh nghịch đọc lại cái tên đó lần nữa.
    “Giả Danh... tên giả. Ha...ha... Sao mà tôi lại không biết cô nói dối chứ, đúng là cô nữ sinh hài hước!”
    Suốt cả dọc đường, An Nhã Đình đắc ý nghe lời khen ngợi lên chín tầng mây của Hứa Bạch Hồng, cô đã được Hứa Bạch Hồng ca tụng thành một vị “thần tiên trí dũng song toàn, có lý tưởng, có trách nhiệm, không sợ hiểm nguy”, khiến An Nhã Đình cười tít cả mắt, suốt cả dọc đường, tâm trạng HAPPY đến đỉnh điểm.
    Hai cô chọn đi chọn lại mãi, cuối cùng cũng điền vào tờ đăng ký ghi danh của hội Văn học. Ít nhất, ở trong hội Văn học cũng không phải cả ngày đâm chém chết chóc, chỉ cần viết lách một chút, thỉnh thoảng nghe thông báo thì đi họp thôi. So với các hội khác, hội Văn học là hội nhẹ nhàng nhất trong toàn trường.
    “Đó chẳng phải là Lâm Triết sao?” Khi hai cô đang định đi đến chỗ hội trưởng của hội Văn học để nộp phiếu đăng ký, Hứa Bạch Hồng chỉ tay vào phía nam tầng 2 của tòa lầu B, kéo An Nhã Đình, chỉ cho cô nhìn.
    Trường cấp 3 Thượng Đức có tất cả 5 tòa lầu: ba tòa lầu A, B, C là các lớp học, hai tòa lầu còn lại là thư viện và tòa lầu thí nghiệm. Dù là đội ngũ giáo viên hay thiết bị giảng dạy trong trường Thượng Đức đều khá hoàn hảo.
    “Chính là anh ấy.” Nhà Lâm Triết ở gần nhà An Nhã Đình, từ nhỏ đã là đôi bạn thân thiết, thậm chí bố mẹ hai bên còn trêu là”hứa hôn từ nhỏ” cho hai đứa, tất nhiên, chỉ là trêu đùa thôi, chẳng ai coi là thật cả.
    Ánh nắng hơi chói mắt, An Nhã Đình nheo mắt nhìn thấy một nữ sinh có thân hình thon thả đứng cạnh Lâm Triết. Do khoảng cách khá xa, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ nhận ra cô nữ sinh đó vóc dáng cao ráo mảnh mai, tóc ngắn.
    Hứa Bạch Hồng hỏi đầy hiếu kỳ bên tai cô: “Cô nữ sinh bên cạnh Lâm Triết là ai nhỉ? Nhã Đình, vị hôn phu của cậu... hu... hu...” Hứa Bạch Hồng vừa mới nói ra ba chữ “vị hôn phu” đã bị An Nhã Đình bịt miệng lại.
    “Cậu làm gì thế?” Tiếng hu hu phản kháng vẫn phát ra từ cái miệng bị An Nhã Đình ấn chặt. Hứa Bạch Hồng kéo mạnh tay An Nhã Đình ra, bực bội nói: “Cậu định mưu sát à?”
    Xém chút nữa làm cô thở không ra hơi.
    “Lâm Triết không phải vị hôn phu của mình!” An Nhã Đình quả quyết đính chính.
    “Lần sau mà còn để cho mình nghe thấy cậu nói những câu kiểu Lâm Triết là vị hôn phu của mình, mình sẽ giết cậu!” Nói xong, bèn làm một động tác thể hiện chém đầu, để cảnh cáo.
    “Cậu có dám nói cậu không thích anh ấy không?” Hứa Bạch Hồng nheo mắt nhìn cô.
    “Thích! Nhưng mình chỉ coi anh ấy là bạn, là tri kỷ... lam nhan tri kỷ[3]!” Mặc dù Lâm Triết rất đẹp trai, bất luận tướng mạo hay tài năng học tập, đều phù hợp với chàng bạch mã hoàng tử trong lòng các cô nữ sinh. Nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, Lâm Triết và cô cùng lớn lên, có khi, một người quá thân thiết, sẽ không có cái cảm giác thần bí, cô quá hiểu Lâm Triết, hiểu rõ đến nỗi, không thể nảy sinh thứ tình cảm gì khác ngoài tình bạn đối với cậu.
    Hứa Bạch Hồng đưa mắt nhìn cô đầy ẩn ý, xua xua tay: “Thôi, bỏ đi! Việc của cậu và anh ấy, mình không can thiệp được, giờ mình đi nộp phiếu đăng ký đây, cậu nói chuyện với anh ấy đi.”
    “Được!” Đưa mắt nhìn theo bước đi nhún nhảy của Hứa Bạch Hồng, An Nhã Đình quay đầu lại, thấy Lâm Triết và cô nữ sinh đó vẫn đang trò chuyện. Trong ấn tượng của cô, Lâm Triết vẫn thường giữ khoảng cách nhất định với nữ sinh... Oa! Lẽ nào cuối cùng Lâm Triết cũng có bạn gái rồi! Ha...ha, anh chàng Lâm Triết cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt rồi, đây chính là mối tình đầu của anh ấy cơ đấy! Lúc đó, cô vô cùng hưng phấn, quyết định cần phải đi xem bạn gái của Lâm Triết trông như thế nào! Đang chuẩn bị đi lên tầng, Lâm Triết đã nhìn thấy cô, đứng ở tầng hai, chào cô: “Nhã Đình!”
    “Lâm Triết!” An Nhã Đình vui vẻ giơ tay lên, nói với Lâm Triết ở trên tầng: “Em lên ngay đây, anh cứ ở đó đợi em!” Nói xong, bèn lao thẳng một mạch lên đó.
    “Ngày khai giảng, cảm giác thế nào?” Lâm Triết tươi cười nhìn An Nhã Đình vừa mới chạy lên. Nụ cười của anh rất dịu dàng, cộng thêm khuôn mặt khôi ngô, dáng vẻ thư sinh con nhà giàu, rất dễ làm cho các cô gái trẻ đỏ mặt loạn nhịp tim.
    “Chán ngắt!” An Nhã Đình phàn nàn với anh, thì ra, hiện thực khác xa nhiều so với sự tưởng tượng. “Ngay hôm khai giảng đã bắt đầu tham gia hội, cuộc sống cấp 3 thật buồn tẻ!”
    “Chỉ cần thích nghi là sẽ ổn thôi, thực ra Thượng Đức cũng rất khá đấy.” Đột nhiên nghĩ đến việc cô vừa nói đến phải tham gia hội, Lâm Triết bèn hỏi: “Em tham gia hội nào?”
    “Hội Văn học!”
    “Biết ngay là em chọn hội này! Hội Văn học là là hội nhẹ nhàng nhất trong toàn trường mà!” Lâm Triết cười, tỏ vẻ như không nằm ngoại dự đoán của mình, vừa cười vừa búng vào trán cô. Hành động thân mật này khiến cho Hội trưởng hội Học sinh Hình Na Na bị anh thờ ơ từ nãy giờ phải liếc nhìn, nhìn An Nhã Đình từ trên xuống dưới một lượt. Hình Na Na hừ nhẹ một tiếng: “Lâm Triết, bạn này là...”
    Lâm Triết mặt lạnh tanh, lập tức kéo tay An Nhã Đình, quay người bước đi.
    Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? An Nhã Đình băn khoăn nhìn nét mặt nặng nề của Lâm Triết, anh mím chặt môi, kéo mạnh tay cô đi thẳng.
    “Lâm Triết! Bạn anh đang gọi anh đấy!” An Nhã Đình dứt dứt ống tay áo Lâm Triết, quay đầu lại nhìn cô nữ sinh đó, thấy cô ta đang tức giận trừng mắt nhìn cô, trong lòng rất khó chịu, có thể nhận rõ ánh mắt thù địch, nhưng vì sao chứ? Có phải vì Lâm Triết?
    “Cô ta không phải là bạn của anh!” Cuối cùng cũng dừng lại ở bên vườn hoa, Lâm Triết buồn bực vò đầu bứt tóc: “Cô ấy là Hội trưởng hội Học sinh Thượng Đức, chẳng có liên quan gì đến anh cả.”
    “Hình như... hình như...” chị ấy thích anh! Trực giác nói cho An Nhã Đình, nhưng thế nào mà cô lại không nói nốt câu.
    “Đừng có nhắc đến cô ta nữa!”
    Chợt nhận ra thái độ lúc này của mình, Lâm Triết ngượng ngùng muốn nói gì đó, bàn tay dừng ở giữa không trung, nhưng do không biết nói gì, bèn ỉu xìu bỏ xuống.
    “Anh vào lớp đây, anh học ở lớp 11G, nếu có việc cần tìm anh, cứ đến lớp học đó là tìm thấy ngay.”
    “Này, Lâm Triết, anh đợi một lát!” An Nhã Đình gọi anh lại: “Hôm qua, có phải anh gọi điện đến nhà em không?”
    “Đúng là anh gọi!”
    “Tại sao tự nhiên anh lại gác máy?”
    “Chỉ là bỗng nhiên muốn gác máy.” Câu trả lời của anh cũng thật tỉnh bơ.
    “Ồ!” Thấy anh đã đi khỏi, An Nhã Đình đành phải lê từng bước chậm như rùa bò.
    Tiết sau là tiết chính trị, lúc nghỉ giải lao, An Nhã Đình tay chống cằm, nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy cô bạn bên cạnh tên Hạ Tư Tư đang nhắn tin cho BF của cô. Bây giờ, học sinh đều gọi bạn trai của mình là BF, là viết tắt của chữ Boy friend; tương tự, bạn gái là GF, chính là viết tắt của chữ Girl friend. An Nhã Đình chợt nghển cổ dài như hươu cao cổ, muốn xem cô bạn viết gì, nhưng Hạ Tư Tư lại che mất, không thể nhìn thấy gì.
    “Đồ keo kiệt! Có gì ghê gớm chứ!”
    “Hi hi, mình thấy cậu không ăn được nho, lại chê nho xanh đấy mà!” Hạ Tư Tư lè lưỡi ra trêu cô, “Thật không thể ngờ, cậu đã 17 tuổi rồi mà còn chưa có mối tình vắt vai nào.” Hạ Tư Tư cũng chỉ là cô học sinh vừa bước vào cấp 3, nhưng đã có tới 3 mối tình. Người yêu hồi cấp 2 là một cậu học sinh chơi bời lêu lổng, đối xử với cô rất tốt, nhưng khiến cô có cảm giác không an toàn, nên chia tay. Cậu bạn trai thứ hai là một học sinh ngoan ngoãn điển hình, suốt ngày bị cô bắt nạt, bị đánh cũng không đánh lại, bị mắng cũng không mắng lại, bài tập không muốn làm là lại bắt anh ta làm hộ, nhưng sau đó cậu bạn trai đó chuyển trường, đành phải chia tay. Người bạn đang qua lại hiện nay chính là bạn quen trên mạng, hai người nói chuyện rất hợp, lâu dần, nảy sinh tình cảm, nên đã trao đổi số điện thoại, ngày nào cũng nhắn tin cho nhau.
    “Rất kỳ lạ sao?” An Nhã Đình không phục, bèn hỏi. Không yêu đương thì có gì không tốt chứ? Yêu đương phiền toái lắm, để một người khác chen vào cuộc sống riêng của mình.
    “Đương nhiên là kỳ lạ rồi!” Hạ Tư Tư cố tình trợn mắt lên, nói rất khoa trương: “17,18 tuổi chính là thời kỳ tươi đẹp nhất, nếu lúc này mà cậu không tận hưởng hương vị của tình yêu, đợi đến khi cậu bước chân vào xã hội, cậu sẽ phải cố gắng làm việc vì cuộc sống, đợi sau khi kết hôn, thì cứ chuẩn bị mà làm bà lão trong nhà đi thôi!”
    “Hừ!”An Nhã Đình không tìm được câu nói nào để phản bác lại cô bạn, đành phải “hừ” một tiếng để kết thúc đề tài này. Thực ra, cô có thể phản công bằng những đạo lý vĩ đại như chúng ta là trụ cột của đất nước, mọi hy vọng của tương lai đều đang đè nặng lên đôi vai chúng ta, cho nên chúng ta cần phải cố gắng học tập, tích cực phấn đấu vì một ngày mai tươi sáng của tổ quốc... Lần trước, cô đã nói với anh trai không nên có nhiều bạn gái thế, và giảng giải bao đạo lý vĩ đại, kết quả là anh chẳng nghe lọt tai lấy một chữ, còn đóng cửa nhốt cô ở ngoài, nói cô là đầu óc có vấn đề.
    Lúc sáng, khi tan học, Hứa Bạch Hồng mới nói với An Nhã Đình rằng cô chuẩn bị ở lại trong trường, bởi vì nhà cô cách trường quá xa, hơn nữa, ở trường, buổi tối có thể đến lớp học tự tu. Thực ra, An Nhã Đình biết, cô bạn muốn rời xa người mẹ bảo vệ bao bọc con mình một cách thái quá.
    “Thế thì mình đi trước đây!” Sau khi An Nhã Đình chào tạm biệt cô bạn, lưng đeo cặp sách, đi ra phía cổng trường. Vừa rồi nói chuyện với Hứa Bạch Hồng, đã bị mất một ít thời gian, các bạn học sinh đều đã về cả rồi, chỉ còn thưa thớt vài người trong sân trường. Nhớ đến việc anh trai nhờ cô mua tờ báo bóng đá số mới ra, An Nhã Đình bèn đi đến sạp báo quen thuộc.
    “Ông chủ, lấy cho cháu một tờ báo bóng đá số mới nhất với.”
    Sạp báo đầy các loại báo, tạp chí muôn hình muôn vẻ, ông chủ đang cúi lưng để sắp xếp lại. Thấy có khách đến, rút một tờ báo đưa cho cô.
    “Cháu cảm ơn!” Trả tiền cho ông chủ, An Nhã Đình mở cặp sách ra, nhét tờ báo vào trong cặp.
    “Cô bé, có muốn mua tờ tạp chí khác nữa không?” Ông chủ nhiệt tình chào mời, nở nụ cười chân thành hiện ra trên khuôn mặt tròn phúc hậu.
    “Không cần đâu ạ!” Bình thường, Hứa Bạch Hồng đều đem tờ tạp chí mới nhất đến trường, sau đó đưa cho cô xem, nên An Nhã Đình không cần phải mua những tờ tạp chí đang thịnh hành.
    “Xem chút thôi cũng được, biết đâu có tờ cháu thích.”
    Không nỡ từ chối lòng nhiệt tình của ông chủ, An Nhã Đình đành phải tiện tay cầm một tờ tạp chí “Fashion”, ảnh bìa rực rỡ là bốn anh chàng đẹp trai thật đặc biệt và tràn đầy mê lực, trang phục thời trang của Hàn Quốc càng làm tôn thêm nét rạng ngời của họ. Họ là một ban nhạc có tiềm lực phát triển và được yêu thích nhất hiện nay.
    An Nhã Đình tùy hứng lật giở các trang, cho đến tận khi cô nhìn thấy một bức ảnh trong tờ tạp chí, ngón tay bất giác dừng lại, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bức ảnh đó. Thực ra, đó không đơn thuần là một bức ảnh, mà là một tờ quảng cáo chụp người mẫu mặc bộ trang phục mới nhất của một hãng quần áo nổi tiếng. An Nhã Đình chưa bao giờ nhìn thấy một người nam giới nào lại có sức hút mãnh liệt đến thế, nên ngắm nhìn rất say sưa. Đó là một chàng thanh niên trẻ, có khuôn mặt còn đẹp hơn cả con gái, nét đẹp lạnh lùng và tinh tế như được chạm khắc từ ngọc, mái tóc chạm vai, dáng người cao ráo, bộ trang phục dạo chơi màu lam mặc trên người anh trông thật hoàn mỹ, còn đẹp trai hơn cả ngôi sao nổi tiếng nhất. Nhưng thứ cuốn hút hơn cả chính là đôi mắt tuyệt đẹp giống như viên đá quý màu đen nhánh, và rất sâu, khiến ta cảm thấy rất dễ bị rơi vào trong đó, vĩnh viễn bị thuần phục, cam chịu làm nô lệ cho đôi mắt đó.
    Đẹp quá! An Nhã Đình vô cùng ngưỡng mộ, nhủ thầm.
    “Cô bé, cô bé!”
    “Dạ? A!” An Nhã Đình luống cuống ngẩng đầu, trời ơi! Mặt cô có lẽ đã đỏ như quả cà chua chín nẫu rồi cũng nên!
    “Cháu có mua cuốn này không?”
    “Có ạ!” Ôm chặt cuốn tạp chí, An Nhã Đình trả lời ngay. Sau khi lục tất cả các túi quần túi áo, mới phát hiện ra là không mang đủ tiền, nhưng cô muốn mua cuốn tạp chí “Fashion” này quá. Đôi mắt tuyệt đẹp như viên đá quý đen đó đã khắc sâu vào trong trí não cô. Cuối cùng, An Nhã Đình đành phải trả lại tờ báo bóng đá mua cho anh trai, mới gom đủ tiền mua cuốn tạp chí đó.
    Anh trai, em xin lỗi nhé! Cô thầm nói lời xin lỗi anh trai, rồi ôm tờ tạp chí”Fashion” trước ngực, trong lòng hân hoan nhịp bước trở về nhà.

    3

    “Nhã Đình, tờ báo bóng đá của anh đâu?”
    Nhìn anh trai bằng khuôn mặt vô tội, An Nhã Đình giả ngây giả ngô hỏi: “Gì cơ ạ?”
    Wa! Bộ dạng mơ hồ như chưa từng bao giờ nghe nói đến cái thứ gọi là “tờ báo bóng đá” vậy. An Nhã Đình thầm khâm phục tài nghệ diễn xuất của mình, thật quá xuất sắc, y như thật vậy! Lớp học bồi dưỡng diễn xuất suốt hai tháng hè vừa rồi quả là không lãng phí tiền học phí của cô chút nào.
    “Em nói lại lần nữa xem!” An Triết Nhất nổi giận lôi đình, hét to, giống như một con rồng khổng lồ đang phun lửa.
    “Em không biết anh đang nói gì!” Hihi! Nhìn thấy anh trai nổi giận, không hiểu sao trong lòng An Nhã Đình lại cảm thấy dễ chịu.
    Kết quả? Kết quả đương nhiên là An Triết Nhất không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chạy đi mua báo, còn An Nhã Đình thì lại vào bếp mách mẹ: “Mẹ ơi, vừa nãy anh trai lại bắt nạt con!”
    “Hôm nay để nó rửa bát!” Mẹ nói đầy kiên quyết.
    “Reng... reng... reng...”
    Điện thoại trong phòng khách kêu nhức nhối, An Nhã Đình đang chơi điện tử trên ti vi đành phải ấn nút tạm dừng, bò lồm cồm trên ghế sô-fa đến bên chiếc điện thoại.
    “Alô!”
    “Anh đây.” Giọng nói của Lâm Triết.
    “Lâm Triết! Hôm qua sao anh lại gác máy?” Nói đến đây, cô không kìm nổi sự tức giận, hôm qua, chỉ là cô nhất thời bực bội, mới không nhận ra giọng Lâm Triết, thật không ngờ, anh lại dám dập máy!
    “Tâm trạng không vui!”
    Đã bao giờ tâm trạng anh vui chứ! An Nhã Đình thực sự chỉ muốn véo tai anh, từ nhỏ đến lớn, anh toàn giữ bộ dạng thật đáng ghét này, còn cô thì chẳng có cách với anh nào cả.
    “Nhã Đình, ai gọi điện đấy?” Giọng mẹ từ trong bếp vọng ra.
    “Lâm Triết gọi ạ!”
    “Tiểu Triết à!” Mẹ lau tay bước tới cầm lấy máy điện thoại, “Tiểu Triết, sao dạo này không thấy đến nhà cô ăn cơm thế?”
    “Cô ạ, ngày mai chủ nhật, cháu đến tìm Triết Nhất và Nhã Đình, tiện thể sẽ thưởng thức món ngon sở trường của cô.”
    “Lâm Triết, anh biết ăn nói ngọt ngào từ khi nào vậy?” Nhìn thấy bộ dạng tươi cười hớn hở của mẹ, An Nhã Đình cầm lấy máy điện thoại “truy hỏi”.
    “Học theo em đấy, thầy nào trò nấy mà!”
    “Hừ! Không nói chuyện với anh nữa! Chiều mai anh đến, cùng vui chơi nhé!”
    Buổi chiều đến hội Văn học báo cáo có mặt, tìm hiểu sơ qua chế độ và quy định của hội, cả buổi chiều trôi qua một cách tẻ nhạt như vậy đấy.
    Trên đường đi học về, Hạ Tư Tư gửi tin nhắn cho An Nhã Đình địa chỉ trang web của trường, để cô lúc rảnh rỗi có thể lên BBS[4] của trường xem.
    Mình sẽ xem, cảm ơn cậu!
    Ấn nút gửi, nhìn chữ “đang gửi...” trên màn hình, An Nhã Đình đột nhiên đâm vào một người đang cầm di động nói chuyện.
    “Bụp” một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống đất, nhìn kỹ, thì ra là một chiếc máy di động. Nói chính xác hơn, đó là một chiếc máy di động đã vỡ tan tành...
    An Nhã Đình hoảng hốt nhìn chăm chăm vào chiếc máy di động vỡ nát trên đất, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân của chiếc di động. Tiêu đời rồi! Lần này gây họa lớn rồi!
    Cô chết chắc rồi!
    Bên tai dường như đang nghe thấy bài hát tưởng niệm người đã khuất. Đại não suy nghĩ thật nhanh, bây giờ phải làm gì? Hay là cứ giả vờ làm người điếc? Hay là người bị mắc bệnh thần kinh?
    “Ngẩng đầu lên!” Giọng nói của một người con trai. Giọng nói lạnh lùng, khá hấp dẫn... quan trọng nhất là, trong giọng nói có thành phần thuốc nổ!
    A? Anh ta bảo mình ngẩng đầu lên? Làm sao đây? Làm thế nào bây giờ? Mình có bị đánh không? Hay là bị trấn lột tài sản? An Nhã Đình đang suy nghĩ xem có nên giả câm giả điếc hay không, thì một bàn tay đã bất ngờ hất mạnh cằm cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mắt chủ nhân của bàn tay.
    Đôi mắt tuyệt đẹp! Bị ép nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt đẹp đó, An Nhã Đình thầm xuýt xoa khen ngợi đôi mắt sâu thăm thẳm đen láy như trân châu. Quá đẹp! Đẹp đến nỗi không thể dùng ngôn từ để miêu tả!
    Anh ta cao hơn An Nhã Đình nửa cái đầu, là một anh chàng rất điển trai! Mái tóc vừa phải, hơi xoăn, bay bay tự nhiên, bên dưới chiếc mũi cao là đôi môi mím chặt, thể hiện tính cách lạnh lùng nghiêm nghị, thân hình cao ráo cân đối được bao bọc bởi một bộ quần áo hàng hiệu màu đen. Nét mặt anh ta lạnh lùng, giọng nói còn lạnh lùng hơn: “Cô nói xem, bây giờ phải làm thế nào?”
    Anh hỏi tôi? Thế tôi hỏi được ai? Đây đúng là một câu hỏi hóc búa! Hay là, đợi lát nữa, có người đi qua đây, tôi sẽ hỏi giúp anh. Đương nhiên, những câu này chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng, không thể nói ra ngoài được.
    “Em... em có thể đưa đi sửa... có... được không?” An Nhã Đình lắp ba lắp bắp đề nghị.
    Ánh mắt anh ta có vẻ đang rất phẫn nộ.
    “Sửa? Ừm? Cô cho rằng còn có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của nó sao?”
    Dường như... là... không thể... mồ hôi lạnh lặng lẽ toát ra trên trán, có một thứ dự cảm không hay. “Vậy anh muốn như thế nào?” Anh ta chắc không bắt cô đền đấy chứ? Cô không đền nổi đâu! “Tôi... tôi cảnh cáo anh, tôi không có tiền, cùng lắm... anh bán tôi cho khu mổ lợn, có thể gỡ lại được chút vốn, nhưng, nhưng... tôi gầy thế này, có lẽ... cũng... không bán... được bao nhiêu tiền đâu...”
    Anh ta thoáng ngẩn người, ánh mắt có vẻ như đang mỉm cười, nói khích: “Thật không ngờ cô cũng biết tự lượng sức mình đấy!”
    “Lăng Mạc Thần!” Đúng lúc đó, một chiếc mô-tô phóng đến, dừng lại bên cạnh họ. Cậu thanh niên bước từ trên xe xuống, là một anh chàng điển trai có chiều cao xấp xỉ Lăng Mạc Thần.
    “Chị Lâm gọi điện thoại cho mình, hỏi cậu sao đột nhiên lại tắt máy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì không? Ơ? A...!” Anh ta đột nhiên kêu thảm thiết giống như xảy ra vụ thảm án: “Di động của cậu, hôm qua mình mới đi mua cùng với cậu... ai gây ra thế?” Anh ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào An Nhã Đình bằng ánh mắt sắc nhọn có thể giết chết một con trâu, “Là cô, phải không?! Cô... cô có biết đây là chiếc di động đời mới nhất, hàng hiệu đấy! Sony Ericsson loại mới nhất, số lượng có hạn! Tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ[5]! Cô có biết tôi phải trả giá khốn khổ đến thế nào không!”
    “Triển Tuấn Kiệt! Cậu đừng ồn ào nữa!” Một câu nói lạnh lùng của Lăng Mạc Thần đã chặn đứng cổ họng nói liến thoắng của anh ta, “Cho mình mượn di động của cậu một chút.”
    Anh chàng tên Triển Tuấn Kiệt có vẻ rất không hài lòng rút di động ra, sau đó dường như đề phòng An Nhã Đình bỏ chạy, mắt “canh chừng” từng nhất cử nhất động của cô.
    Lăng Mạc Thần cầm lấy chiếc di động của cậu bạn, sau khi ấn một dãy số, bước ra chỗ khác.
    “Này, cô kia, cô nhìn đi đâu đấy? Đang nói cô đấy!” Anh chàng tên Triển Tuấn Kiệt dường như còn tức giận hơn cả Lăng Mạc Thần. An Nhã Đình như tê dại, đành phải nghe anh ta mắng mỏ.
    “Cô tên là gì? Nói mau! Nếu không...” Uy hiếp người khác, cao thủ nhất là chỉ nói nửa chừng, để lại cho người bị uy hiếp có không gian tưởng tượng. Từ cổ chí kim đều như vậy... không tin sao? Trong ti-vi vẫn diễn như thế mà!
    “Em tên là Lý A Châu.” Xin lỗi bố mẹ, con bất đắc dĩ mới phải đổi tên.
    “Lý A Châu?” Anh ta nhíu mày, nét mặt coi thường, “Sao lại có cái tên nhà quê thế!”
    “...” An Nhã Đình im lặng nhìn anh ta.
    Đúng lúc đó, anh chàng Lăng Mạc Thần dáng người cao cao, mặt lạnh tanh như rải một lớp băng đã nói chuyện điện thoại xong, bước đến, không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào An Nhã Đình. Cho đến tận khi Triển Tuấn Kiệt lại bắt đầu mở máy: “Di động của cậu mới mua đấy, là loại mình thích nhất, mình vốn định trao đổi với cậu, không ngờ, mới mua có một ngày mà đã hỏng mất rồi...”
    “Cậu im đi!” Lăng Mạc Thần chau mày. Ha ha, cái anh chàng mồm năm miệng mười đã bị ăn mắng. An Nhã Đình bật cười như ăn mừng tai họa của kẻ khác, nhưng cô đã quên mất, ngày hôm nay, người gặp xui xẻo chính là cô!
    Triển Tuấn Kiệt ngoan ngoãn ngậm miệng lại giống như cô vợ nhỏ thời kỳ cổ đại, cúi xuống nhặt chiếc di động đã bị vỡ vụn từ dưới đất lên. Anh ta đau buồn nâng những phụ tùng rời rạc, trong mắt hình như xuất hiện một lớp lóng lánh.
    An Nhã Đình e rằng một giây sau, anh ta sẽ ôm chiếc di động mà khóc...
    Lăng Mạc Thần lạnh lùng nhìn Triển Tuấn Kiệt một cái, rồi lại nhìn vào cô, “Cô có định đền cho tôi một cái máy khác không?”
    “Anh có bán em đi, em cũng không đủ tiền đền chiếc máy mới cho anh.” An Nhã Đình, sai rồi, lúc này tên cô là “Lý A Châu”, “Lý A Châu” thật thà đề nghị: “Hay là em tặng cho anh di động của em, coi như là bồi thường, có được không?”
    “Di động của cô?” Anh ta liếc xéo chiếc Samsung lỗi thời trong tay cô, nửa cười nửa như không cười.
    “Em... em biết, cái máy này không thể so được với máy của anh, nhưng... xin lỗi, em... em không còn cách nào khác.” “Lý A Châu” lắp ba lắp bắp.
    “Không còn cách nào khác? Ừm?” Anh ta nói lại lời của cô giống như một con sáo, sau đó nói một câu khiến ai nấy đều thất kinh, “Vậy thì đành phải lấy thân thể của cô để bồi thường!”
    “Bốp!”
    Một cái tát giòn tan!


    [1] . Một câu thơ trong bài “Hoàng hạc lâu”, có nghĩa: Hoàng hạc một đi không trở lại.

    [2] Binh lính trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng.

    [3] Lam: màu xanh da trời; biến đổi từ câu: hồng nhan tri kỷ.

    [4] . Viết tắ của cụm từ: Bulletin Board System: Hệ thống bảng tin.

    [5] Tương đương hơn 20 triệu đồng Việt Nam
  2. huongngeu

    huongngeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/02/2011
    Bài viết:
    188
    Đã được thích:
    0
    ôi, đọc cái truyện này thấy hay lắm. Tình yêu kiểu trẻ con, nhiệt huyết và trong sáng đến không tả nổi. :)
  3. casper2602

    casper2602 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2011
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Ui, câu chuyện này rồi sao nữa bạn ơi? Mình vừa đọc xong thấy hay quá, post típ đi.

Chia sẻ trang này