1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ma của gà: Gỡ bỏ lời nguyền của xác ướp Tutankhamen (tr.4)

Chủ đề trong '1981 - Hội Gà Sài Gòn' bởi belysymbol, 15/06/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. FutureChoice

    FutureChoice Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/08/2003
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    đêm lặng ,
    lắng tai nghe
    Gió lạnh,
    cửa lung lay.
    Ớn lạnh
  2. belysymbol

    belysymbol Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2002
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0
    Nghĩa Địa Hoàn Sanh
    Tác giả: Unknow
    Câu chuyện này do một người bạn thân kể lại về một khu nghĩa địa gọi là ?oNghĩa Địa Hoàn Sanh? có nghĩa là ?osống dậy?. Trong nghĩa địa này có một ngôi mộ của Damien ở vùng Pittsburgh mà ai cũng đều biết đến. Mặc dù tôi không có lên trên đó lần nào nhưng tôi có thể là người chứng cho những vụ đụng xe lạ kỳ của những người lên trên nghĩa địa để sau khi trở về thì gặp phải tai nạn.
    Nghĩa Địa Hoàn Sanh nằm trên một ngọn đồi trọc trong sa mạc thuộc tỉnh Pittsburgh, Pennsylvaniạ Mặc dù nó nằm ngay xa lộ, nhưng con đường chính để đi đến nghĩa địa rất là rùng rợn với những cây thông cao ngất trời dọc theo hai bên đường, đã làm con đường nhỏ dẫn lên nghĩa địa này trở nên âm u và ma quáị Theo truyền thuyết người ta kể rằng: ở nghĩa địa Hoàn Sanh, trên bia đá của một ngôi mộ nằm một mình ở góc cuối cùng của nghĩa địa có khắc đơn sơ hàng chữ ?oD A M I E N? và ở bên dưới còn đề thêm ?oKhông phải vĩnh biệt, mà chỉ tạm thời chia tay?. Tôi nghe người ta đồn rằng nếu ai đến ngôi mộ này quấy nhiễu như đạp lên ngôi mộ, lấy chân đá lên bia đá, hay làm bất cứ chuyện gì với ngôi mộ này khi trở về sẽ gặp tai nạn xe cộ ngaỵ Thật sự mà nói, lần đầu tiên nghe người ta kể tôi không có tin chút nào, nhưng bây giờ tôi đã biết đó là sự thật. Trong năm học lớp 11, một nhóm 4 thằng rủ nhau lên nghĩa địa Hoàn Sanh để tìm hiểu xem truyền thuyết của ngôi mộ mà người ta đã kể có thật không:
    Đợi trời vừa lờ mờ tối bốn người thanh niên ra xe đi về hướng nghĩa địạ Con đường dẫn đến nghĩa địa lặng yên như tơ,ø mở cửa xe chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù. Nhìn hai hàng cây rậm rạp um tùm hai bên đường giống như những con rắn khổng lồ đen thui dài hun hút muốn đè bẹp bọn họ lúc nào cũng được. Khoảng 35 phút sau, họ đến nghĩa địa trời cũng vừa tối, ánh trăng rằm tròn to cũng vừa mới nhô khỏi những ngọn cây thông làm cảnh vật chung quanh nghĩa địa càng thêm huyền bí. Họ đậu vào parking ở phía ngoài nghĩa địa rồi đi bộ vào trong và tìm đến ngôi mộ có tên là Damien. Ngôi mộ Damien nằm một mình trên một ngọn đồi nhỏ ở tận cùng nghĩa địa, nhìn nó cũng giống như những ngôi mộ khác với tấm bia được khắc tên và bên dưới như người ta đã kể có khắc: Không phải tạm biệt, mà chỉ tạm thời chia taỵ Sau khi tìm được ngôi mộ này, ba người trong đám đã thay phiên ?otiểu tiện? lên ngôi mộ... vì họ muốn thử xem ngôi mộ này có quỷ quái như người ta đã kể không. Không những vậy, họ còn la um sùm và làm đủ thứ trò, chỉ có một người trong bọn hơi nhát gan một chút không dám làm gì mà chỉ đứng đó coi đám bạn mình giở trò. Sau khi họ đá họ đạp họ tiểu v.v... lên ngôi mộ xong thì cả đám hí hửng bỏ về. Lúc đó có lẽ họ nghĩ rằng người chết không thể sống lại để hại người sống được, và cái tên Hoàn Sanh chỉ do người ta bịa đặc mà thôị Nhưng khi vừa lái xe ra khỏi nghĩa địa chưa đầy 2 cây số thì họ bị một chiếc xe đang chạy với vận tốc 60 miles một giờ ngược chiều đâm thẳng vào xe của họ. Ba người đã tiểu tiện trên ngôi mộ chết liền ngay tại chỗ còn người nhát gan đứng xem thì chỉ bị trầy trụa sơ sài mà thôị...
     
    rồi từ đây! bên em nhé anh của em, em xin hứa chỉ yêu mình anh, bao nhiêu dấu yêu gửi hết cho anh.......
  3. belysymbol

    belysymbol Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2002
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0
    Tiếng Cười Trong Đêm Vắng
    Thiệt là hãi hùng, khi không sao lại có tiếng cười ai đó văng vẳng trong đêm làm cho bất cứ ai nghe được cũng cảm thấy rợn người ... Sáng hôm sau đâu đâu người ta cũng nghe lời bàn tán về tiếng cười đêm trước - người thì cho đó là tiếng rên rĩ của muột người con gái còn rất trẻ, người thì bảo đó là tiếng hú của một chàng thanh niên trong tuổi đôi mươi, còn có người thì cho rằng đó là tiếng la hét của hai người ... mà là hai người đã chết v.v. Thiệt ra thì đó là tiếng cười, hay tiếng rên rỉ, hoặc là tiếng la hét. Nhưng những tiếng đó phát xuất từ đâủ Phải chăng là ở bãi tha ma vắng vẻ trên ngọn đồi phía bắc làng, hay là những tiếng đó phát ra từ ngôi nhà hoang ở phía nam? ...
    Rồi thì sự sinh hoạt trong làng cũng trở lại bình thường và đêm lại một lần nữa trở lại với vạn vật như mọi khị Nhưng đêm nay thì khác, hầu như mọi người trong làng đều cảm thấy lành lạnh. Lạnh mà họ cảm được đây không phải là do thời tiết mà là lạnh do tiếng cười đêm qua ám ảnh. Mới có 10 giờ tối mà cả xóm làng đều im phăng phắc; không biết là đã có ai ngủ vô chưa nhưng vạn vật hình như đã bị lắng đọng lại - cả đến những tiếng động do súc vật gây ra cũng không có. Không lẽ chó, gà, heo, vịt cũng đều kiếm chỗ ẫn nấp hết rồi saỏ Tại sao tiếng cười lại có ma lực ghê gớm như thế? Không lẽ thật là tiếng ma kêu quỉ hú? ...
    Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới ... Trong lúc mọi người trong làng đều trùm mền kín đầu thì tiếng cười đêm trước lại lanh lãnh vang dội ... Ha?ha?ha! ?Hu?hu?hu! Và cứ như thế 5, 10 phút một lần. Người Công Giáo thì thì thầm đọc kinh, người Phật Giáo thì Nam-Mô-AĐi, còn trẻ con thì ôm cứng lấy cha mẹ anh chị chúng. Thật là khinh khủng sợ hãi ... Nhưng rồi một đêm kinh sợ cũng qua đi và mặt trời lại ló dạng. Mọi người lại một lần nữa xôn xao bàn tán - "Làng mình chắc là có ma quỉ xuất hiện, phải nhờ cụ Tám ra giúp giải quết vấn đề!" một người xướng. "Đồng ý! Đồng ý!" mọi người khác đều hưởng ứng.
    Cụ Tám là người nổi tiếng không sợ trời, không sợ đất. Cụ là người duy nhất luôn luôn tắm xác cho người chết trước khi bỏ vô hòm. Người ta khẩu truyền rằng cụ đã gặp rất là nhiều ma quỉ nhưng chưa một lần tỏ ra khiếp sợ ... Tuy rằng không muốn liều mình, nhưng vì xóm làng cụ Tám cũng đành phải miễn cưỡng tuân theo để tìm hiểu nguyên do tiếng cười bí mật kia.
    Cụ Tám sửa soạn con dao cặt củi mà cụ cho là một vũ khí lợi hại nhất của cụ. Trời vừa chập tối là cụ đã ra khỏi nhà. "MớI có 9 giờ mà mọi nhà đã đóng cử tắt đèn rồi," cụ lẩm bẩm và từ từ tiến tới ngôi nhà hoang ở phía nam khu xóm, nơi mà cụ nghĩ rằng sẽ tìm được nguyên do tiếng ma gào quỉ khóc kiạ ... Đã hai tiếng trôi qua mà không có gì xãy ra, cụ cảm thấy người cụ hơi mỏi mệt vì nấp trong bụi cỏ trước căn nhà hoang ... Nhưng, bất chợt, cụ cảm thấy rờn rợn lạnh trong ngườị Linh tính báo cho cụ biết là có gì không ổn đâu đâỵ Cụ cố lấy bình tĩnh để chờ đợi thêm.
    Khoảng đúng 12 giờ đêm, thì Hu?.hu?.hu?.hu! Tiếng hú làm cho cụ giật bắn người giậy; tay cụ nắm chặt con dao để chờ đợị Tiếng Hụ.hụ.hu?ha?ha?ha! mỗi lúc một tiến gần nơi cụ nấp là cho cụ toát mồ hôi lạnh và tự nhủ, "Trong suốt cuộc đời, đây là lần ta cảm thấy rợn nhất, không biết tại ta đã già nua hay là tại con quỉ này ghê gớm đến vậỵ" .... Một lần nữa tiếng Hu?hu lại nổi lên bên cạnh cụ và một bóng trắng xuất hiện trước mặt cụ. Hai tay nắm chặt con dao, cụ định tung ra một nhát vào bóng trắng kia nhưng bóng trắng đã bay xa hơn và dùng tay để vẫy cụ như là muốn thách thức cụ Tám. Cụ cứ tiến gần thì bóng trắng đó lại bay xa thêm ... Cứ như thế mà đã đến gần bờ biển. Bất chợt, lại thêm một bóng trắng xuất hiện. Lần này thì cả hai bóng trắng đều quay lại như muốn nói với cụ Tám điều gì đó và cả hai chợt biến mất trước mặt cụ Tám. Cụ mĩm cười ra điều hãnh diện vì con ma ác ôn đó mà cũng sợ cụ. Sau đó cụ quay người trở lại để ra về thì chân cụ vấp phải vật gì đó. Bật chiết đèn lên cụ chợt hốt hoảng vì dưới chân cụ là hai xác chết của một đôi nam nữ độ đôi mươị Lúc này thì cụ đã đoán ra được 9 phần 10 của câu truyện. Cụ khéo hai cái xác lui vô trong để nước khỏi cuốn đi, rồi ra về ... Sáng hôm sau dân làng mang hai cái xác đi chôn và lập một bàn thờ cho đôi trai gái xấu số; và từ đó người ta không còn bị ám ảnh bởi tiếng gào thét kinh sợ giữa đêm khuya nữa.
     
    rồi từ đây! bên em nhé anh của em, em xin hứa chỉ yêu mình anh, bao nhiêu dấu yêu gửi hết cho anh.......
  4. belysymbol_0209

    belysymbol_0209 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2002
    Bài viết:
    529
    Đã được thích:
    0
    HỒN MA CỦA NGƯỜI BẠN THÂN
    Ðây là chuyện thật về cái chết người bạn thân nhất của tôi, và đời sống bên kia. Trở lại ba năm về trước... Vào một buổi tối thứ 7, M. và tôi đang đi mua sắm tại cửa tiệm quần áo nổi tiếng The Gap, lúc đó M. hỏi tôi có muốn đi trượt tuyết ở Colorado Mountain với gia đình của bạn ấy vào mùa Giáng Sinh không. Tôi đáp:
    - Ði. Nhưng mà H. không biết trượt tuyết.
    - Ðược rồi, không sao đâu. M. sẽ dạy cho.
    Rồi chúng tôi sắp xếp mọi thứ, ba tuần lễ sau chúng tôi lên đường.
    Chúng tôi đến Aspen khoảng 10:00 giờ đêm. Lúc đó đã trễ cho nên không đi trượt tuyết được, chúng tôi mới lái xe về khách sạn. Sau khi lấy hết quần áo ra cất vào tủ M. rủ tôi ra ngoài xem tuyết và ngắm cảnh vật xung quanh. Tôi đồng ý ngay và chúng tôi khoác tay nhau đi xuống cầu thang ra khỏi khách sạn. Quào! Tuyết trắng thật là đẹp quá. Vì hôm đó cũng là ngày rằm nên cảnh vật xung quanh thấy rất rõ chỉ trừ rừng thông trước mặt thì hơi âm u một chút. Chúng tôi mãi miết đứng đó nhìn ngắm và thưởng thức cảnh vật, hít thở không khí mùa đông mà không nói với nhau một lời nào. Bỗng chúng tôi nghe một tiếng hú rất rùng rợn kéo dài. Tôi giựt mình hỏi:
    - Tiếng gì vậy!?
    - Hình như là tiếng tru của chó sói - M. trả lời và nói tiếp- Chó sói cũng sống ở Colorado nữa sao?
    Vừa lúc đó, chúng tôi lại nghe tiếng hú nhưng lần này gần hơn lần trước. Tôi nhìn chung quanh để xem có người nào ở đó nữa không nhưng không có ai khác ngoại trừ hai đứa tôi. Bỗng dưng M. thét lên, tôi vội quay lưng lại thì thấy một con chó sói. Nó rất lớn màu đen có răng nanh nhọn hoắt, nó chỉ cách xa chúng tôi khoảng 6 thước.
    - Nhanh lên M.. Hãy chạy về khách sạn mau, tôi nói với một giọng run run.
    Chúng tôi từ từ thụt lùi lại hy vọng con sói đừng có theo chúng tôi nữa. Nhưng nó vẫn lầm lũi đi tới gần hơn và hai cặp mắt cứ nhìn chầm chập vào chúng tôi.
    - CHẠY! M. kêu lên.
    - Ðừng, nó sẽ rượt bắt chúng mình. Tôi cãi lại.
    Nhưng M. đã bỏ chạy mặc kệ tôi nói gì, và con sói đuổi theo sau.
    - M.!!! Tôi la lớn.
    Nhưng trễ rồi. Con sói đã vồ chụp lấy M..
    - Cứu chúng tôi với. Tôi la thật lớn và lập đi lập lại nhiều lần, nhưng không có ai nghe. Còn con sói đen thì cứ nhằm mặt của M. mà cấu xé.
    - Cứu tôi với, H.! M. nói với một giọng van lơn.
    Lúc đó tôi sợ quá không biết làm gì hơn là ba chân bốn cẳng chạy về khách sạn gọi người ra cứu. Tôi cố gắng chạy thật mau, vừa chạy tôi vừa nghe ở đằng sau lưng tiếng cầu cứu của M. văng vẳng:
    - ÐỪNG... ! ÐỪNG ÐI...! HÃY Ở LẠI ÐÂY GIÚP M....
    Khi chạy đến khách sạn, tôi mở cửa vào và la thật lớn:
    - CỨU BẠN TÔI. BẠN TÔI BỊ CHÓ SÓI CẮN. HÃY CỨU BẠN TÔI, MAU LÊN!!!
    Sau đó ba người đàn ông cùng chạy ra ngoài với tôi. Chúng tôi chạy đến nơi con sói vẫn còn đang cắn xé M.. Một người thì lấy cái cây thật lớn đập mạnh vào con sói, còn hai người kia thì lượm đá ném liên tục vào con sói. Có lẽ con sói nghĩ rằng nó không thể chống cự lại được nên đành lủi thủi bỏ vào rừng.
    - M.... Tôi vừa kêu vừa chạy đến nơi bạn đang nằm. M.! M.! Có sao không? Nhưng M. không trả lời. Lúc đó, tôi ngồi xuống ôm M. vào lòng và những giọt nước mắt của tôi đã lã tả rơi xuống thân thể đầy máu của M.
    Tôi đã gọi tên của M. nhiều lần, nhưng bạn ấy vẫn nằm im lìm, thân thể còn đó nhưng linh hồn của M. đã ra khỏi thể xác đau đớn của mình từ lúc nào rồi. Sau vài phút, ba mẹ của M. và người em của M. đều đến hiện trường rồi chúng tôi ôm nhau mà khóc. Bạn thân của tôi thật sự rời bỏ cõi đời.
    Ðến ngày chôn cất M., ba của M. hỏi tôi chuyện gì thật sự đã xảy ra đêm hôm đó, nhưng tôi không thể nào kể cho ông biết, vì mặc cảm tội lỗi cứ ám ảnh tôi hoài. Cho đến hai tuần lễ sau ngày chôn cất của M. xong, tôi mới kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cả nhà M. nghe. Tôi rất là hối hận trong lòng vì nếu tôi không bỏ đi có thể M. sẽ không có chết. Tôi nghĩ rằng M. cũng hận tôi lắm.
    Khoảng 3 tuần sau khi an táng M. xong, tôi thấy M. đến nhà tôi. M. đến không phải bằng thân thể mà bằng hồn ma. Lần đầu tiên tôi thấy bạn ấy hiện về là vào một đêm khuya mà tôi cứ tưởng rằng mình đã nằm mơ. Lúc đó tôi thấy mặt mày của M. có nhiều vết thẹo còn quần áo thì dính đầy đất cát. Khi thấy M. tôi vui mừng hớn hở cứ ngỡ rằng M. vẫn còn sống:
    - M.! Bạn không có chết! M. à, cho H. xin lỗi vì lúc đó sợ quá không biết làm gì nên đã bỏ M. lại một mình.
    - Tất cả đều là lỗi của mày, M. nói với một giọng thật lạnh lùng. Lúc đó tôi không thấy M. mở miệng nói, nhưng tôi có thể nghe được.
    - M. à! Cho H. xin lỗi vì đã bỏ M. ở lại đó.
    - Tất cả đều là lỗi của mày, nếu mày không chạy đi như một đứa hèn nhát thì tao đâu có chết. Nói xong M. lấy vài món đồ trên bàn ném vào người tôi.
    - M.! Dừng tay lại! Bạn làm gì vậy? Hãy dừng tay lại! Vừa khóc tôi vừa nói.
    - Tất cả đều là lỗi của mày. Ðồ hèn nhát!!! Bạn ấy vừa liệng đồ đạc vào tôi vừa nói. Nói xong thì bạn ấy biến mất.
    Hầu như mỗi đêm M. đều đến nhà tôi để buộc tội và trách cứ tôi đã để bạn ấy chết. Tôi đã dọn nhà ba lần nhưng hồn ma của người bạn thân tên M. vẫn cứ hiện đến như thường...
    yêu nhau chưa hẳn ở bên nhau đã hạnh phúc , mình có thể hy sinh vì hạnh phúc của người mình yêu
  5. belysymbol

    belysymbol Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2002
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0
    tính post nhưng buồn ngủ rùi... mai làm dzậy
  6. belysymbol

    belysymbol Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2002
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0
    Đứa Con Ma ​
    (Tác giả: Danica T.)
    Vào thời thơ ấu, lúc đó tôi khoảng 8 ?" 9 tuổi, gia đình dọn đến một vùng quê hẻo lánh để tìm sự yên tĩnh và không khí đồng quê mát mẻ, thiên nhiên. Mỗi ngày vào sáng sớm ba mẹ tôi ra đồng làm việc cầy cấy và chăn nuôi gia súc; còn tôi, lúc đó đang là mùa hè nên chỉ ở nhà trông nom nhà cửa, nhiều khi buồn chán tôi thường đi ra ngoài dạo mát.
    Một hôm đang tung tăng đuổi theo mấy chú **** thì tôi nghe có tiếng ai đó đang gọi mình, khi quay lại tôi chỉ thấy một bà già trạc 60 tuổi đang vẫy tay quắt mình. Tôi đi đến gần thì bà ta mỉm cười và nói:
    - Nhà bà ở cách đây không xa. Mỗi ngày bà đều đi bộ ngang qua đây thấy con chơi đùa vui vẻ trong vườn nên bà không có ý quấy rầy, nhưng hôm nay bà thấy con chạy về phía căn nhà đó _ vừa nói bà vừa đưa tay chỉ về phía trước, nên bà mới lên tiếng gọi con trở lại. Bà ngừng lại một vài phút, sau đó bà lấy tay xoa đầu tôi rồi nói tiếp: - Căn nhà đó rất là ma quái, con không nên đến gần.
    Khi nghe đến ma quái, tôi trợn hai mắt lên kinh ngạc hỏi:
    - Bà ơi! Sao bà biết.
    Bà kéo tôi lại ngồi trên một thân cây nằm ngã gần đó rồi với một giọng chậm rãi bà kể:
    Vào khoảng 1880, có một cặp vợ chồng và 3 đứa con gái dọn vào căn nhà đó ở. Ðứa con gái lớn 8 tuổi, đứa kế 5, và đứa út chỉ được 3 tuổi mà thôị Mọi người chung quanh đây ai cũng yêu mến gia đình này, vì cặp vợ chồng này rất là tử tế và vui vẻ, nhưng đối với đứa con gái 8 tuổi khi gặp nó ai cũng có cảm giác rằng nó rất kỳ lạ, lạnh lùng và quái dị...
    Nhiều khi hai đứa em chơi đùa vui vẻ, đong đưa trên chiếc xích đu ngoài sân thì đứa con gái 8 tuổi chỉ ngồi đó chăm chăm nhìn với cặp mắt lạnh lùng băng giá như là nó đang ghen tức vậy đó. Còn khi hàng xóm đến thăm, nó rất là lễ phép, và không bao giờ cằn nhằn hay hỗn xượt với cha mẹ, nhưng trên khuôn mặt nó lúc nào cũng nở một nụ cười nham hiểm.
    Rồi một hôm, cả gia đình 5 người bỗng dưng biến mất một cách kỳ lạ. Hàng xóm đều lo lắng hỏi thăm xa gần nhưng không một ai biết gia đình này đã đi đâu. Cuối cùng họ báo cảnh sát.
    Trưởng ty cảnh sát liền ra lệnh cho một nhóm người đến để điều tra. Khi nhóm này đến lục soát khắp nơi nhưng họ chỉ tìm thấy xác của hai vợ chồng đã bị người ta giết chết trên giường một cách kỳ bí, còn ba đứa con thì không thấy bóng dáng nơi đâu. Sau khi kiểm soát trong nhà xong, họ ra ngoài sân thì thấy ngay bên dưới chiếc xích đu có hai mô đất vừa mới đắp, đất hãy còn đậm màu và ươn ướt. Cả nhóm hết thảy là năm người lấy tay bới đất lên. Ðào chừng 1 thước, họ thấy 2 cái xác cứng đơ của hai đứa nhỏ, còn đứa 8 tuổi họ tìm mãi mà vẫn không thấy nơi đâu. Ai cũng nghĩ có thể đứa con gái này đã bị bắt cóc rồi. Cả làng đều hồi hộp lo sợ cho số phận của đứa con gái này, nhưng đến chiều cả làng điều chấn động bởi một tin từ nơi cảnh sát cho biết rằng sự thật gia đình này chỉ có hai người con gái mà thôị Vậy người con gái 8 tuổi này là ai, không người nào có thể giải thích được... Từ đó, không còn ai đến ở trong căn nhà này nữa. Nhưng vào những đêm khuya hay những ngày mưa gió, người ta thường nghe tiếng cười rùng rợn của đứa con gái 8 tuổi phát ra từ trong nhà bỏ hoang nàỵ Có nhiều người còn thấy bóng dáng của đứa con gái ngồi trên xích đu đong đưa và cười một cách nham hiểm.
    Kể xong câu chuyện bà già đứng lên quay bước đi về. Vừa đi bà vừa nói:
    - Nhà bà cách đây chỉ 5 căn. Khi nào rảnh con xin phép cha mẹ đến nhà bà chơi.
    Tôi vừa vẫy tay chào, vừa nói: - Dạ.
    Lúc này hoàng hôn cũng vừa buông xuống, những ánh tà dương màu hồng tím nhuộm khắp cả bầu trời. Xa xa từng đàn chim đang bay về tổ... Và ba mẹ tôi cũng đã trở về nhà sau một ngày mệt nhọc ngoài đồng áng.
    Sau khi ăn cơm tối xong, tôi leo lên gác nhìn sang hướng ngôi nhà mà bà già đã kể hồi chiều. Dưới ánh trăng lưỡi liềm treo trên nền trời đầy sao, tôi thấy rõ hơn. Căn nhà này nằm trên một khoảng đất rộng khoảng một mẫu, xung quanh nhà mọc rất nhiều cỏ dại. Ngoài ra tôi còn thấy được phía sau khu vườn có chiếc xích đu đã xiêu vẹo, lâu lâu gặp cơn gió thổi mạnh chiếc xích đu hơi di động một chút. Càng nhìn tôi càng bị nó quyến rũ, càng khiêu khích trí óc tò mò non nớt của tôị Cuối cùng tôi nói với chính mình: ?oNgày mai, ta sẽ qua bên đó làm quen với con ma 8 tuổị Hihihi!?...
    Sáng ngày hôm sau, ba mẹ tôi vừa ra khỏi nhà thì tôi cũng khóa cửa lần mò đi qua căn nhà bỏ hoang cách nhà tôi chỉ một đám cỏ lao và một con sông cạn. May là lúc đó là mùa hè cây cỏ vàng úa và thưa thớt nên tôi dễ định được hướng mình đi và không sợ lạc trong đám cỏ lao cao ngất trời. Chỉ năm phút sau, tôi đã đứng trước căn nhà bỏ hoang. Nhìn tường vôi, cột trụ gẫy đổ tiêu điều, tôi không dám bước vào sợ nhà sụp đè chết nên tôi chỉ đứng ở ngoài mà nhìn vào. Ở trong nhà không có tối lắm vì ánh sáng xuyên qua những vết nứt trên tường và những khung cửa sổ bị bể kiếng, nên tôi có thể thấy được ở trong nhà còn có vài cái bàn và vài cái ghế hư hỏng và xiêu vẹo, tất cả đều được phủ bởi một lớp bụi dầy đặc. Ðang nhìn tới nhìn lui, bỗng nhiên tôi nghe một vài tiếng xột xoạt ở tầng lầu trên.
    À! Tôi quên nói với các bạn là nhà này có hai tầng, nhưng nhìn xa nó giống như một tầng vì tầng trên chỉ như một căn gác nhỏ.
    Tôi vội đi thụt lùi ra ngoài hơi xa một chút để nhìn lên tầng thứ haị Vừa ngước cổ lên, tôi thấy, qua cánh cửa sổ đã bị rạn nứt nhiều nơi, một hình bóng của người con gái độ chừng tuổi tôi, với mái tóc đen dài che một nửa khuôn mặt trắng bệch, đang làm dấu kêu tôi vào nhà. Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại định bước vào nhà nhưng vội đổi ý ngay lập tức khi thấy đứa con gái ném cho tôi một nụ cười ma quái; thay vì đi vào căn nhà hoang tôi lại quay lưng nhắm thẳng hướng nhà mình mà chạỵ Vừa chạy tôi vừa nghe thấy giọng cười ác quỷ của nó vang vọng trong đầu của tôi rất rõ ràng.
    Cũng từ đó tôi không bao giờ dám đi ngang hay bén mạng tới căn nhà bỏ hoang này, kể cả những đứa con nít hàng xóm... Có nhiều đêm đang ngủ, tôi nghe tiếng cười ma quái đó trỗi lên... Giựt mình thức dậy nhìn dáo dác tôi mới biết mình chỉ nằm mơ, nhưng mồ hôi cũng đã toát ra đầm đìạ..
    *** Ðây là câu chuyện thật, nó xảy ra đã mười mấy năm rồi nhưng giọng cười ma quái của đứa con gái đó cứ mãi ám ảnh tôi cho đến ngày naỵ
    http://www.thuongviet.com/forums/viewforum.php?f=15
  7. belysymbol

    belysymbol Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2002
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0

    Búp bê ma ​
    Chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Những sự kiện lạ lùng như những tiếng động, những bước chân đi, những bóng đen ẩn hiện và đồ đạc trong nhà tự động dời chỗ v.v..., đã quá quen thuộc trong căn nhà tôi đã lớn lên.
    Căn nhà này, được xây vào năm 1937 trong một vùng cổ xưa của Louisville thuộc tiểu bang Kentucky gần con sông bùn lầy lớn tên là Ohio River có hai tầng được xây bằng gạch đỏ với những chuyện huyền thoại ma quái mà tôi đã chứng kiến từ thời thơ ấu. Lúc đó tôi chỉ mới 8 tuổi...
    Mùi lá thông thơm phức bay trong không khí tỏa ra từ cây Giáng Sinh má tôi vừa mới mua về để trong góc phòng khách. Ngày lễ đã gần kề má tôi lính quính trang hoàng nhà cửa và gói những món quà để tặng cho những người thân. Công việc quá bận rộn nên má tôi đã kêu người bạn học cùng lớp của tôi ở cạnh nhà qua giúp. Khi thiếu giấy gói quà má tôi mới nhờ tôi và người bạn của tôi lên trên gác tìm kiếm xem có còn cuộn giấy gói quà nào không. Tôi không dám đi một mình lên gác một mình vì có lần lên gác tôi thấy ở trên đó tối thui, âm u, và đầy màng nhện, khi thấy là sợ liền, nên tôi nói với má tôi rằng:
    - Chắc không tìm được cuộn nào ở trên đó đâu má à! N.h.ư.n.g... c.o.n... k.h.ô.n.g... d.á.m... l.ê.n... đ.ó... m.ộ.t... m.ì.n.h....
    Nghe tôi nói như vậy bạn tôi Christina mới cười và nói:
    - Ồ!
    Cara có gì đâu phải sợ. Ðể Christina đi trước rồi Cara theo sau, tôi sẽ chỉ cho, không có gì trên đó bắt bạn đâu. (Christina là bạn học của tôi từ lớp mẫu giáo. Bạn là một người rất gan lì giống như con trai vậy không sợ chuyện gì cả!) Khi vừa nói xong thì bạn tôi bước lên cầu thang dẫn lên gác, còn tôi từ từ nối gót theo sau.
    Trên gác ở phía ngoài có một cánh cửa bằng gỗ nhỏ nằm ngay trên một hàng lang toàn bụi bậm nhìn như là một căn phòng bị bỏ hoang. Bạn tôi với tay mở cánh cửa ra, chúng tôi bò vào trong như là bò vào một cái hầm tối lục lọi từng thùng xem có cuộn giấy nào không. Vừa lục trong thùng này xong tôi bò sang thùng khác thì tôi chợt thấy một con búp bê cổ xưa có những loạn tóc quăn dài màu vàng mặc áo đầm màu đỏ sậm với những riền ren màu trắng đang nằm trên sàn. Tôi vừa cúi xuống nhặt nó lên nhưng phải khựng lại ngay vì tôi thấy đôi mắt của nó từ từ mở ra, tay trái của nó bắt đầu cử động đưa lên đưa xuống và đôi mắt màu xanh nhạt của nó thì cứ chớp lia lịa. Christina và tôi đều thấy nên hai đứa cùng la lên:
    - AAAAAAAA!
    Và ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi căn gác. Xuống đến nhà dưới, chúng tôi kể lại những gì đã thấy cho má tôi nghe nhưng má tôi không tin. Má tôi nói chúng tôi tưởng tượng quá nhiều, làm gì mà có chuyện kỳ lạ như vậy; rồi bắt chúng tôi dẫn bà ta lên gác để xem sự thật có phải vậy không. Khi chúng tôi trở lên gác cùng với má tôi thì không thấy con búp bê nằm ở đó nữa. Lúc đó má tôi nhìn tôi với cặp mắt ngờ vực, tôi vội nói:
    - Má
    à! Con và Christina thấy con búp bê nằm trên sàn ở đây nè! Nó còn biết chớp mắt và cử động nữa. Lúc này Christina xen vô:
    - Dạ. Con cũng thấy nữa cho nên sợ quá chừng.
    Cả ba chúng tôi lục soát khắp nơi trên căn gác nhưng không tìm thấy con búp bê nào cả. Tôi không biết má tôi có thật sự tin tôi không nhưng đối với tôi nó đã ám ảnh tôi suốt cuộc đời.
    Từ đó tôi không bao giờ đụng đến bất cứ một con búp bê nào. Cho đến bây giờ tôi cũng không dám bước lên trên gác.
  8. belysymbol

    belysymbol Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2002
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0
    Gỡ bỏ lời nguyền của xác ướp Tutankhamen

    Các nhà khoa học Australia tuyên bố, không cần phải sợ hãi lời nguyền của vị hoàng đế Ai Cập trẻ tuổi thêm nữa. Vì rằng, tất cả những người quấy rối lăng mộ của Tutankhamen tuy đều đã chết, nhưng họ thọ chẳng kém gì những người chưa từng đặt chân đến nơi an nghỉ vĩnh hằng của ông.
    Tuyên bố này được đưa ra trong một cuộc điều tra mới nhất đăng trên tạp chí British Medical.
    Theo ghi chép của nhà khảo cổ người Anh Howard Carter (người cũng có mặt khi quan tài của Tutankhamen được mở ra vào tháng 2/1923), có 44 người phương Tây ở Ai Cập vào thời điểm đó, trong đó 25 người bị coi là đã tiếp xúc với lời nguyền. Họ là thành viên của đoàn khai quật, nhà báo, các quan chức Anh, thành viên hoàng gia Bỉ, những chức sắc và chuyên gia do chính phủ Ai Cập đề cử hỗ trợ đoàn thám hiểm. Tuy nhiên, tiến sĩ Mark Nelson, Đại học Monash ở Australia, khi phân tích tuổi thọ của những người này, đã phát hiện thấy nhóm động đến "lời nguyền" có tuổi thọ chẳng kém bao nhiêu so với những người không có liên quan.
    Lời nguyền xuất hiện như thế nào?
    Tháng 2/1923, người ta khai quật lăng mộ của Tutankhamen tại Thung lũng của các ông hoàng, gần Luxor, Ai Cập. Lời nguyền xuất hiện và lan truyền khi Lord Carnarvon, người hỗ trợ tài chính cho cuộc thám hiểm, bị chết ngay trong năm sau. Carnarvon, 57 tuổi, mất vì nhiễm độc máu và viêm phổi do các vết muỗi cắn bị nhiễm trùng. Tuy nhiên, báo chí trên thế giới nhanh chóng loan tin rằng đó là do lời nguyền Tutankhamen đã phát huy hiệu lực. Thậm chí cả con chó 3 chân của Carnarvon, do đau buồn vì cái chết của chủ nên thường tru lên những tiếng kêu thảm thiết, cũng bị "buộc tội" là một bóng ma. Lần lượt sau đó, 25 người phương Tây có mặt tại thời điểm mở ngôi mộ đều được xác nhận là đã chết vì những nguyên nhân thần bí, có liên quan đến lời nguyền.
    Vô hiệu hóa lời nguyền
    Tiến sĩ Nelson đã tìm hiểu cuộc sống của tất cả những người này để xem liệu họ có thực là chết trẻ như lời nguyền nói. Ông liệt kê ngày chết của tất cả những người có mặt và 11 người khác không có mặt lúc mở hầm mộ nhưng ở Ai Cập vào thời điểm đó. Nelson phát hiện thấy, tuổi thọ trung bình của 25 người đã đụng phải ?olời nguyền? là 70, trong khi tuổi thọ của nhóm kia là 75. Trung bình, 25 người này vẫn sống thêm từ 3 đến 10 năm nữa sau khi đã lĩnh "bản án tử thần" của Tutankhamen. Phát hiện chứng tỏ rằng, "lời nguyền" không có bất cứ ảnh hưởng nào tới tuổi thọ của những người đã chạm đến căn phòng chứa xác ướp của vị hoàng đế danh tiếng.
    ?oTôi không tìm thấy bằng chứng nào về sự tồn tại của lời nguyền. Có lẽ sau cùng, giống như với vị hoàng đế trẻ tuổi đáng thương Tutankhamen, người ta nên để cho lời nguyền đó được nằm yên trong dĩ vãng?, tiến sĩ Nelson kết luận
    B.H. (theo AP, BBC)

Chia sẻ trang này