1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện Ma "Siêu Tầm" !!!

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi Cafe_Tialia, 12/07/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Chiếc Bóng
    Phần 1

    Sơn đến tìm tôi vào một buổi sáng thứ Bảy. Hắn gọi sớm lắm, lúc tôi vẫn còn lười biếng trên giường ngủ theo thói quen của một ngày cuối tuần. Định cự nự mấy câu nhưng nghe giọng của Sơn thều thào trong điện thoại, tôi biết có chuyện chẳng lành đang xảy ra cho thằng bạn thân ở đầu giây bên kia, nên thôi.
    Mở cửa cho Sơn bước vào, tôi ngạc nhiên nhìn hắn, và suýt nữa tưởng lầm người nào! Mới gặp Sơn đúng một tuần trước, trong ngày lễ ra trường, áo thụng thênh thang, tươi tắn với tương lai huy hoàng chờ đón sau bốn năm vật lộn cùng đèn sách. Vậy mà trước mặt tôi lúc này, Sơn rũ rượi như tàu lá chuối mùa Đông. Hắn hốc hác, tóc tai bờm xờm, và nhất là áo để ngoài quần, chân đi dép, là điều tôi chưa hề thấy kể từ ngày quen nhau.
    Vào đến nơi, Sơn thả người trên giường của tôi như không còn một chút sinh lực nào nữa. Có lẽ hắn phải cố gắng lắm mới lái xe nỗi tới đây. Nhìn Sơn lúc này cũng hiểu hắn vừa trãi qua một việc gì ghê gớm, một cú shock khủng khiếp nên mới ra nông nỗi. Tôi định hỏi ngay, nhưng kịp dằn xuống để Sơn lấy lại bình tĩnh. Tôi chậm rãi châm thuốc. Sơn chìa tay xin:
    -Cho tao một điếu.
    Lại một điều ngạc nhiên nữa. Trong đám bạn chung trường, Sơn thân với tôi nhất. Điều đáng nói là hai đứa tôi khác nhau hoàn toàn, như hai thái cực. Tôi ngoài giờ học vẫn hay lang thang, cà phê thuốc lá, vui đâu chầu đó? Sơn thì trái lại. Hắn bằng tuổi tôi, nhưng may mắn qua Mỹ sớm hơn với gia đình, từ nhỏ đến lớn vẫn quen sống trong khuôn khổ nên là một thằng con trai gương mẫu, chăm chỉ, và hiền lành. Sơn chưa bao giờ hút thuốc. Vậy mà lúc này Sơn đòi thuốc! Cũng được. Cho hắn sặc mấy cái biết đâu niềm u uất chất chứa bên trong theo khói thuốc tan ra chút nào chăng! Tôi đưa điếu thuốc mới châm cho Sơn . Hắn không hút, chỉ ngẩn ngơ nhìn đốm lửa và làn khói nhẹ bay lên trần nhà, hồn như để tận phương nào. Không kiên nhẫn được nữa, tôi hỏi:
    - Chuyện gì?
    Sơn chậm chạp ngồi dậy, hỏi lại:
    - Bình ạ, mày theo đạo gì?
    Tự nhiên hắn hỏi tôi một câu hỏi có vẻ không ăn nhập gì với tình thế trước mắt.
    - Đúng ra thì đạo Phật. Nhưng nhà tao chỉ thờ cúng ông bà.
    Sơn sáng mắt lên:
    - À, thờ cúng ông bà nghĩa là mày tin khi người chết vẫn còn có linh hồn, và linh hồn người chết có thể trở lại trần gian?
    Tôi gật đầu:
    - Lý thuyết thì như vậy, nhưng mà tao nghĩ việc thờ cúng ông bà là để con cháu nhớ ơn tổ tiên vậy thôi chứ chưa chắc ông bà có về mà hưởng.
    -Tao biết bên đạo Phật của mày có thuyết Luân Hồi gì đó. Thuyết đó là sao nhỉ?
    Ô hay, Sơn bỗng dưng đi vào triết lý tôn giáo cao xa! Trông hắn có vẻ thành khẩn lắm, nhìn tôi chòng chọc chờ đợi câu trả lời.
    - Ờ thì?. đại khái con người sống có nhiều kiếp. Đời sống hiện tại chỉ là một trong nhiều kiếp đó. Nếu kiếp này mày làm điều lành thì kiếp sau sẽ được hưởng phúc; hoặc nếu bây giờ mày gặp những điều không may thì đó cũng là hậu quả của kiếp trước làm điều xấu. Thí dụ như kiếp này mày là nhà giàu nhưng sống keo kiệt ích kỷ, không giúp đỡ người nghèo khó chung quanh, thì lúc chết đi có thể bị đầu thai sang kiếp sau làm ăn mày nghèo khổ, đói không ai cho chẳng hạn.
    Sơn gật gù:
    -Té ra là vậy. Có điều trước khi đi đầu thai làm kiếp khác, người chết sẽ đi đâu ?
    - Đạo Phật tao dạy rằng nếu khéo tu nhân tích đức sẽ lên cõi Niết Bàn với Đức Phật. Còn không sẽ xuống Âm Phủ.
    - Vậy trường hợp nào linh hồn cứ vất vưởng ở trần gian, không lên Niết Bàn cũng không xuống Âm Phủ ?
    - À, đó là trường hợp những người chết oan uổng, hay bất đắc kỳ tử. Linh hồn chưa dứt nợ trần nên cứ luyến tiếc ở lại, lang thang vất vưởng.
    - Tức là?.ma ?
    - Ừ !
    - Vậy mày tin có ma ?
    - Nói thì nói vậy chứ tao chả có tin ma quỷ gì ráo trọi?. Còn mày? Tôi hỏi lại.
    Sơn gật đầu lia lịa.
    -Tin chứ. Trăm phần trăm.
    -Thật sao? Mày có đạo mà.
    -Thì cũng giống như mày đạo Phật mà không tin có ma vậy. Với lại?.tao đã gặp ma từ mấy tháng nay, sao mà không tin cho được.
    - Mày gặp ma?
    Tôi suýt bật cười, nhưng kịp thời ngưng lại. Tính Sơn ít khi nói giỡn, và nhất là tình trạng thê thảm của hắn bây giờ lại càng không có lý do gì để đùa.
    Sơn ôm đầu thiểu não:
    - Đúng vậy.
    Tôi chợt hiểu. Thì ra nãy giờ Sơn hỏi chuyện dông dài chỉ để chứng minh trên đời này thực sự có ma. Hắn sợ tôi không tin hắn đã gặp ma. Sơn nói tiếp:
    - Đó là lý do tao tới đây gặp mày. Nói ra thì chắc không ai tin, nhưng tao chỉ có mày để chia sẻ. Để tao kể mày nghe chuyện này. Tin hay không tùy mày.
    Và Sơn kể?.
  2. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Cũng mới đây thôi, khoảng ba tháng trước, một buổi tối cả nhà đều đi vắng, chỉ mình tôi ở nhà ngồi ôn bài cho Midterm ngày hôm sau. Khóa cuối cùng mà trượt một lớp là chậm ngày ra trường đến sáu tháng, nên dù nhức đầu đến đâu cũng ráng gạo. Không hiểu tại sao hôm đó tôi cứ hồi hộp lo ra. Mấy con số quay cuồng trên trang giấy. Càng suy nghĩ càng bí lối. Tôi bèn nảy ra ý định mở máy nhạc thật lớn để mong xóa bỏ những lý luận sai bét trong đầu(?). Giữa lúc tôi đang cố tĩnh dưỡng đầu óc với tiếng nhạc, bỗng nhiên có tiếng nói:
    - Anh nghe nhạc lớn quá.
    Tôi tưởng Thu, em gái tôi. Nhưng khi quay lại thì không phải. Môt người con gái lạ mặt, cũng trạc tuổi em tôi , đang đứng ở cửa mỉm cười. Nàng nói:
    - Xin lỗi, Yến gõ cửa mà anh không nghe. Có Thu ở nhà không anh?
    Tôi lại tắt máy nhạc, và nhớ ra Thu đã mượn xe đi đâu từ hồi chiều nên trả lời:
    -Thu đi vắng rồi. Nó không phone cho cô sao?
    Cô gái lắc đầu:
    - Không, Yến chỉ nhân tiện đi ngang đây nên ghé lại định mượn Thu cái note hôm kia bệnh không vào lớp. Thôi để mai Yến gặp Thu trong trường cũng được. Xin lỗi làm phiền anh.
    - Không sao. Tôi là Sơn . Cô, à?Yến muốn nhắn gì lại cho Thu không?
    - Không cần lắm. Chào anh Sơn .
    Nói xong, nàng đi thật mau ra ngoài, đột ngột cũng như lúc nàng đến. Tôi bỗng thấy cảm giác lâng lâng kỳ dị đối với người con gái lạ mặt tự xưng là bạn của em gái mình. Cuộc gặp gỡ bất ngờ và ngắn ngủi đến nỗi tôi quên mất thắc mắc làm sao nàng vào được trong nhà, và đi đến tận phòng của tôi ?.
    Sau hai ngày dồn hết tinh thần để thi cử, tôi gặp Thu và hỏi thăm về Yến . Nó ngạc nhiên nói không có bạn gái nào tên là Yến cả làm tôi chưng hửng, nghi ngờ hỏi lại:
    - Hay mày định dành một bất ngờ cho tao chăng?
    Thu phì cười:
    - Còn khuya ông ơi. Tui đâu có tốt dữ vậy. Lần trước ông làm tui quê quá, đâu dám thử lần nữa.
    Nghe nó nói tôi mới thực sự tin, và thất vọng đi ra. Số là trước đây không lâu, có lẽ thấy ông anh cứ miệt mài với đèn sách nên thiếu vắng một bóng hồng trang điểm. Một hôm Thu nói với tôi:
    - Thứ Bảy này anh theo em tới party nhà con Thanh đi. Em giới thiệu con bạn mới quen. Nó mới ở tiểu bang khác tới, chưa có kép đâu.
    Kết quả sau đêm party, em gái tôi cự một tràng dài:
    -Trời ơi, anh thiệt là?.cù lần quá mức. Linda nó qua đây từ nhỏ nói tiếng Việt không rành thì xài tiếng Anh, có sao đâu? Bày đặt mô-ran con người ta này nọ. Xí, ai mà chịu nỗi cái tính gàn của anh.
    Từ đó , tôi biết rằng Thu sẽ không bao giờ bày lại màn giới thiệu nào nữa.
    Vậy Yến là ai? Từ phương nào đến? Tôi cứ băn khoăn suy nghĩ vẫn vơ về người con gái đã gặp trong vài phút ngắn ngủi. Linh cảm cho tôi biết rằng, người tôi mong đợi từ lâu đã đến. Nhưng nàng là ai? ở đâu?
    Tôi vẫn ôm mối thắc mắc đó trong lòng, và lén đến tất cả các lớp Thu em tôi học với hy vọng mong manh tìm gặp lại Yến . Tất cả đều vô ích. Nàng như bóng chim tăm cá. Tôi không thể làm được việc gì khác khi đầu óc cứ bị những dấu chấm hỏi không câu trả lời.
    Giữa lúc tôi đang thất vọng, và tự an ủi sự gặp gỡ tuần trước chỉ là ảo giác mơ hồ, thì?Yến tìm đến.
    Cũng giống như lần trước, tôi đangở bàn học lo mấy cái homework, bỗng nghe tiếng: Hello!
    Tôi giật mình quay lại, suýt nữa bật kêu thành tiếng. Chao ôi, có phải tôi đang mơ? Yến đang đứng trước cửa, tươi cười vẫy tay chào. Tôi đứng phắt dậy, tay đụng vào mé bàn đau điếng. Rõ ràng là sự thực mà, nào phải là ảo ảnh mơ hồ gì đâu? Tim tôi đập mạnh, ấp úng hỏi:
    - Yến, có phải Yến đó không?
    Nàng vẫn giữ nguyên nụ cười, lễ phép:
    - Dạ. Anh Sơn vẫn khỏe chứ?
    - Yến vào chơi đi. Thu đi vắng , nhưng có lẽ sắp về.
    Vừa nói xong, tôi thấy mình lạc đề, may sao Yến không để ý thái độ lúng túng của tôi . Nàng tiến đến bàn học của tôi và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Tôi bắt đầu yên tâm bình tĩnh trở lại vì Yến có vẻ không ra đi vội vã như lần trước. Tôi nói:
    - Tôi có hỏi Thu, nhưng nó nói?
    - Không có cô bạn nào tên Yến cả. Nàng tiếp lời.
    Tôi gật đầu:
    - À ha, con nhỏ xạo quá.
    Yến hơi cúi đầu, chân lí nhí trên mặt đất.
    - Không phải Thu xạo, mà là?Yến xạo đó.
    Tôi ngạc nhiên:
    - Yến không phải bạn của Thu thật sao?
    - Không phải. Anh Sơn có trách Yến không?
    - Đâu có sao. Vấn đề là Yến trở lại.
    Nàng ngẩng mặt hỏi tiếp:
    - Nhưng anh có thắc mắc là tại sao Yến đến đây, và lại nhận là bạn của Thu không?
    - Có?sơ sơ. Tôi thành thật. Nhưng nếu Yến không muốn nói thì tôi cũng không hỏi.
    Nàng bỗng trở nên nghiêm trang nói:
    - Yến muốn kể cho anh Sơn nghe một câu chuyện.
    Tôi im lặng, chờ nghe câu chuyện của người con gái bí mật đối diện.
    Yến trầm ngâm giây lát và bắt đầu:
    - Trước khi ba má anh mua căn nhà này, thì đây là nhà của Yến .
    - À. Tôi khẽ thốt.
    - Và căn phòng anh đang ở đây cũng là phòng của Yến .
    Tôi lại ?oà? thêm một tiếng nữa.
    - Từ khi anh dọn về đây, sự sắp xếp cũng không thay đổi gì mấy. Đây cũng là chỗ để bàn học ngày xưa của Yến . Kia là chiếc giường. Chỉ khác có chỗ anh để dàn máy, ngày trước Yến để cái piano ở đó. Tuần trước đến đây Yến định nói nhưng thấy anh bận học thi nên thôi. Yến muốn cám ơn anh Sơn đã nuôi con Jennie giùm Yến .
    - Con Jennie?
    Và tôi chợt hiểu.
    Thực ra, khi mới dọn vào căn phòng này, cảm giác đầu tiên cho tôi thấy chủ nhân trước ở đây hẳn là phái nữ. Dù căn phòng đã được dọn sạch sẽ, vẫn như có mùi hương còn thoang thoảng chung quanh. Phía bên kia cửa sổ là vườn sau,có vài cụm hoa mọc sát tường, chỉ có con gái mới trồng hoa bên cạnh cửa phòng như vậy. Tôi nghĩ. Điều đặc biệt là một con chim Hoàng Yến không hiểu từ đâu bay đến đậu trên khung cửa sổ hót líu lo. Thu em tôi thích lắm, kiếm một cái ***g thật đẹp và dụ nó về phòng mình mà không được. Tôi lấy chiếc ***g, tháo bỏ cánh cửa, treo bên ngoài cửa sổ. Lạ thay, con chim nhỏ ban ngày ca hót rộn rã khắp vườn, tối đến tự động bay vô ***g ngủ ngon lành. Thỉnh thoảng lại bay khắp phòng ca hót như là một nơi quen thuộc của nó vậy. Cả nhà tôi đều cho là điều kỳ lạ , và chọc tôi có số?. nuôi chim.
    - Té ra con chim , con Jennie trước kia ở đây với Yến , hèn gì nó cứ quen ở đây. Có phải Yến muốn lấy con chim lại? Mà lúc dọn nhà đi sao Yến không mang nó theo luôn?
    - Yến không thể.
    - Chỗ ở của Yến họ cấm nuôi chim ư?
    Nàng lắc đầu, giọng trầm hẳn xuống.
    - Không phải. Mà là nơi Yến đến , con Jennie không thể đến.
    Tôi ngạc nhiên:
    - Tại sao?
    Yến cúi đầu xuống, hình như nàng bật khóc. Đôi vai rung rung làm tôi bối rối, không biết mình đã nói gì chạm đến tâm sự nàng.
    Yên lặng một lúc, Yến ngẩng mặt, mắt hơi đỏ, hỏi:
    - Anh Sơn biết tại sao ba má Yến bán nhà này không?
    - Không. Tôi trả lời
    - Sau khi em bệnh mất , ba má Yến buồn quá nên bán nhà dọn đi nơi khác.
    Tôi tưởng như mình nghe lầm nên hỏi lại:
    - Yến nói gì?
    - Sau khi em mất, ba má em bán nhà này và dọn đi.
    Lần này tôi nghe rõ ràng từng chữ một ?oSau khi em mất?? Nghĩa là nàng?. đã chết. Vậy ai đang ngồi nói chuyện cùng tôi đây? Tôi nhìn Yến . Nàng vẫn nghiêm trang và lặng lẽ, không chút gì tỏ vẻ đùa giỡn.
    - Anh không hiểu Yến nói gì. Tôi thảng thốt.
    - Yến nói bây giờ Yến không phải là người. Yến chỉ còn lại là một linh hồn, một chiếc bóng.
    Tôi bắt đầu bực mình.
    - Yến thực sự là ai? Tôi không thích lối nói đùa đó đâu.
    Bỗng nhiên tôi thấy Yến mờ dần, mờ dần, rồi tắt hẳn. Thoáng chốc, nàng lại xuất hiện ở cửa, biến mất. Tôi lại thấy Yến trước mặt, bên trái, bên phải, khắp mọi nơi. Và cuối cùng trở về chiếc ghế trong tư thế cũ.
    - Anh đã tin Yến chưa?
    Nàng buồn bã hỏi. Dĩ nhiên tôi đã tin. Chúa ơi, người tôi mong đợi, tìm kiếm mấy ngày qua chỉ là một chiếc bóng, một hồn ma bóng quế. Tim tôi như ngừng đập, tri giác hoàn toàn mất hết. Yến nhìn hồi lâu thấy tôi không phản ứng, bèn đứng dậy đi về phía cửa, và tan biến?
    (Còn tiếp)
  3. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Sơn ngừng kể, mặt buồn rủ ruợi. Tôi biết Sơn nói thật. Hắn ít khi đặt chuyện, và chắc chắn không thể dựng một câu chuyện như vậy. Không lẽ có ma thực ư?
    Tôi thắc mắc:
    -Mấy tháng nay tao thấy mày vẫn bình thường cơ mà, đâu có gì là?.bị ma quỷ ám ảnh đâu?
    -Dĩ nhiên không ai biết chuyện này. Tao giấu hết, ngay cả gia đình tao nữa. Mày là thằng đầu tiên tao kể đó.
    -Vậy rồi sau hôm đó, Yến có trở lại không?
    Sơn lẫm nhẫm gật đầu.
    -Có, để tao kể tiếp. Trọn ngày hôm sau, tôi không dám vào phòng của mình đến nửa bước. Ở lì tại phòng khách mở TV từ đài này sang đài khác mà hồn cứ bị ám ảnh câu chuyện xảy ra tối qua. Nói ra thì chắc chắn không ai tin, không chừng lại tưởng tôi viết tiểu thuyết!
    Đến tối, tất cả mọi người đều vào phòng, riêng mình tôi vẫn đóng đô trên chiếc sa lông giữa nhà, không tài nào dỗ được giấc ngủ. Hình ảnh của Yến chập chờn trong đầu. Tôi thấy như Yến đang ngồi trước mặt thì thầm ?oYến chỉ còn là một linh hồn, một cái bóng??. Có ai hiểu cho tôi không? Người tôi mong đợi, tìm kiếm, khi gặp thì chỉ là một hồn ma. Tôi sợ nàng, nhưng cũng nhớ nàng.
    Trằn trọc trên ghế mãi, bỗng dưng tôi có ý định đánh bạo trở về phòng. Yến có thể hiện ra trong phòng tôi thì cũng có thể xuất hiện mọi nơi. Lánh ở đây chỉ vô ích, không chừng nàng thấy thái độ sợ sệt của tôi tối qua nên bỏ đi luôn cũng nên. Ý nghĩ này làm tôi xốn xang. Nỗi sợ hãi lắng xuống, niềm nhớ càng tăng lên. Tôi cương quyết đứng dậy đi vào phòng.
    Mọi vật vẫn quen thuộc như mọi ngày. Trên bàn học, chiếc đèn vẫn cháy sáng từ hôm qua đến nay. Ngoài cửa sổ, con chim Jennie đang rũ cánh yên ngủ trong ***g.
    Có lẽ Yến sẽ đi luôn không trở lại nữa. Tôi chán nản gieo mình xuống giường tự xỉ vả mình là một thằng hèn nhát. Nằm nghĩ mông lung hồi lâu, tôi tỉnh hẳn người nghe tiếng chim hót líu lo phía cửa sổ. Một cảm giác bén nhạy cho biết Yến đang ở đâu đây. Tôi không thấy nhưng con Jennie có thể nhìn thấy và cất tiếng chào chủ nhân. Tất cả mọi sợ hãi ban đầu mất hết, tôi ngồi vùng dậy, khẽ gọi rối rít:
    -Yến ! Yến !.
    Không hiểu tôi gọi đến lần thứ mấy thì quả nhiên Yến hiện ra. Nàng đang tựa cửa sổ, vẫy tay đùa cùng con chim nhỏ. Tôi mừng rỡ suýt nữa kêu thành tiếng. Nàng là ma, là mị, là quỹ?đều không thành vấn đề nữa. Trước mặt tôi chỉ là một người con gái linh động, dễ thương, môt mẫu người tôi từng vẽ vời trong trí óc nay đã tìm thấy.
    Tôi đi về phía Yến , nói:
    -Yến , anh xin lỗi nghe.
    Nàng quay lại, hơi mĩm cười:
    -Anh Sơn không sợ Yến nữa sao?
    -Không .
    Tôi hùng dũng đáp và tiến lại gần hơn. Khoảng cách thu ngắn lại vừa đủ tầm tay, tôi càng nảy mối nghi ngờ mãnh liệt. Có phải trước mặt tôi chỉ là cái bóng? Không thể được. Tôi thấy Yến như bao người khác, từng đường nét, mái tóc, song mũi? Nàng là cái bóng hay là người thực sự? Tôi vùng tay về phía trước. Yến lập tức biến mất. Tôi nghe tiếng nàng sau lưng:
    -Em ở đây.
    Tôi quay lại, ngượng ngùng hỏi:
    -Yến vẫn còn giận anh sao?
    Nàng lắc đầu:
    -Em đâu có giận anh. Nhưng? Tôi bỗng sực nhớ, và cỡi chiếc Thánh Giá trên ngực bỏ vào túi quần hỏi lại:
    -Hay là cái này làm Yến sợ?
    Nàng bật cười:
    -Em có phải ?oDracula? đâu mà sợ Thánh Giá -Dracula? Bộ có thật saơ?
    -Anh thấy trên TV hoài mà.
    -Đó là TV. Anh muốn nói?ngoài đời, ở thế giới bên kia.
    -Điều đó em không thể nói được . Nhưng em không phải Dracula.
    -Yến là Dracula anh cũng không sợ.
    -Thật không?
    -Thật chứ.
    Tôi và nàng cùng bật cười. Tự nhiên, cả Yến lẫn tôi như đã quen nhau từ lâu lắm, nói chuyện không dứt lời. Đối diện tôi rõ ràng là một thực thể. Tôi nghe tiếng nàng bên tai, cảm thấy hương nàng trên mặt. Vậy mà mấy lần đưa tay về phía trước mong tìm thấy một sự khác biệt, chỉ thấy một khoảng không vô nghĩa. Yến không biến đi như lần trước, chỉ nhìn tôi buồn bã như muốn nói: ?o Anh vẫn chưa tin sao? Em chỉ là cái bóng !? Khi trời gần sáng, Yến ngỏ lời từ giả. Tôi tò mò hỏi:
    -Yến có bao giò hiện ra gặp ba má không ?
    -Không được, luật cấm mà. Yến chỉ có thể trở về trong giấc mộng của ba má thôi.
    - Anh làm cách nào để gặp lại Yến ?
    Nàng trả lời trong khi bóng mờ dần:
    -Em lúc nào cũng ở cạnh anh và sẽ gặp anh hoài. Nhưng nhớ đừng kể cho ai chuyện của em nghe, kể cả ba má anh và Thu. Nếu không em sẽ không thể gặp lại anh nữa.
    (CÒn tiếp)
  4. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Sơn ngừng lại, châm một điếu thuốc khác, cũng chỉ để nhìn đốm lửa và làn khói tan, mơ màng.
    -Kể từ hôm đó, ngày nào Yến cũng hiện ra gặp tao. Nàng xuất hiện bất cứ ở đâu có tao, ngay cả ban ngày, trong lớp học, sở làm v..v? Đương nhiên là không ai thấy ngoại trừ tao. Bình ạ, nàng là người con gái mà trước kia tao hằng vẽ vời, mơ mộng. Tao yêu nàng say đắm dù nàng chỉ là một cái bóng không thực. Mấy tháng qua mày cũng thấy, tao vui vẻ yêu đời một cách cuồng nhiệt dù đang thi cử mệt bở hơi để ra trường. Tình yêu tụi tao thật thánh thiện như hai đứa trẻ. Không một ai trên cõi đời này biết rằng tao có hai cái bóng , một của tao, và một của Yến .
    Mặt trời đang lên cao, rọi vào khung cửa in bóng Sơn trên tường. Hắn làm tôi nghi ngại. Hai cái bóng . Một cái tôi đang thấy, của Sơn, trên tường. Còn cái bóng thứ hai? Có phải Yến cũng đang có mặt trong phòng này? Ý nghĩ này làm tôi run giọng:
    -Như vậy Yến ?.
    Sơn hiểu ý xua tay nói:
    -Yến không có ở đây đâu. Nếu có, tao đã không kể chuyện này cho mày.
    Câu trấn an của Sơn làm tôi yên tâm, nhưng vẫn nghi ngờ đảo mắt nhìn khắp phòng làm Sơn gắt lên:
    - Đã bảo Yến không có ở đây sao mày vẫn sợ? Mày vốn không tin có ma và không sợ ma cơ mà.
    Đúng vậy. Tôi không tin có ma, nhưng trước khi Sơn đến đây mà thôi. Tôi hỏi:
    -Sao mày kể chuyện này cho tao? Yến dặn mày đừng nói với ai cả mà?
    Sơn trở lại nét buồn bã :
    -Không thành vấn đề nữa, vì nàng ?.đã đi rồi.
    Tôi ngạc nhiên:
    -Yến đã đi ? Đi đâu? Hồi nào?
    -Mới tối qua.
    * Tức là chỉ ba ngày sau hôm làm lễ ra trường. Tôi ra tiệm lấy xấp hình chụp hôm làm lễ. cuối cùng rồi cái nợ cầm thư cũng trả xong. Nhìn lại mình đi hia đôi mũ, khăn áo khệnh khạng mà bỗng dưng buồn thấm thía. Một ngày quan trọng đáng nhớ trong đời dĩ nhiên phải có sự tham dự của tất cả người thân. Mỗi người đến cùng tôi chụp vài ?opô? làm kỹ niệm. Cả những thằng bạn vốn không thân thiết gì lắm trong trường cũng vui vẻ tới bắt tay chia mừng. Dĩ nhiên Yến cũng có mặt hôm đó, nhưng đâu ai biết. Mỗi hình tôi chụp đều có Yến bên cạnh. Vậy mà giờ đây, Yến đâu? Tôi thở dài sườn sượt. Đâu ai chụp được hình một bóng ma!
    Coi thật lẹ được một nửa, tôi chán nản ném cọc hình trên bàn và định gọi Yến . Tôi bỗng chú ý thấy một chấm đỏ ửng hiện trên tấm hình nằm trên cùng. Cầm lên thì nó biến mất và chỉ xuất hiện trở lại khi tôi để đúng vị trí phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn: Yến ! Tôi mừng rỡ suýt nữa thét to lên. Đây là tấm hình chụp lúc tôi sắp hàng chuẩn bị lên khán đài. Cái áo thun màu đỏ của Yến nổi bật giữa hàng áo đen rộng thùng thình như con chim lửa giữa đàn quạ. Tôi vội vàng kiểm soát lại mấy tấm kia, để dưới mọi góc độ, nhưng không thấy gì khác lạ, chỉ một tấm duy nhất này mà thôi.
    Tôi gọi rổi rít:
    -Yến ơi, em ra đây mau.
    Không nhắc đến lần thứ hai, Yến đã xuất hiện ở cửa trong sự ngỡ ngàng của tôi. Từ ngày quen nhau, tôi chưa bao giờ thấy nàng rực rỡ hơn lúc này. Nàng đứng đó, mĩm cười, hơi nghiêng mình làm duyên:
    -How do you think?
    -You?Tre pretty. Em định ?odiện? đi đâu?
    -Bí mật.
    Yến ra dấu trong một điệu bộ khôi hài.
    Nhớ lại tấm hình, tôi đưa ra nói:
    -Em nhìn cái này xem có gì lạ?
    -Tấm này chụp mấy ngày trước có gì lạ?
    Tôi đưa tấm hình vào sát ánh đèn và điều chỉnh cho đến khi hình Yến hiện lên trên mặt giấy.
    -Thấy gì chưa?
    Tôi hỏi và chờ một lát không thấy trả lời bèn quay lại.
    Yến đang lộ vẻ hoảng sợ đến tột độ. Chỉ mấy giây trước nàng mới cuời nói như đóa hoa hàm tiếu, bây giờ mặt bỗng nên tái xanh, tay run rẫy, lắp bắp.
    -Tại sao? Tại sao như vậy được?
    Thái độ của Yến làm tôi hoảng lây.
    -Yến, em sao rồi...?
    Tôi ngưng ngang câu nói vì một cảm giác kỳ lạ chạy từ đôi tay. Bấy lâu nay, tôi đã quen với sự vô thể của Yến . Nàng chỉ như một chiếc bóng trong gương, thấy đó mà không thể đụng tới. Nhưng bây giờ, trong lúc hốt hoảng nắm tay nàng để trấn an, tôi thấy rõ ràng mình đang chạm vào một ?vật thể. Phải, một làn da mịn màng nằm trong tay tôi. Không tin ở xúc giác mình, tôi di chuyển theo cánh tay Yến , qua bờ vai khẻ run, tới gò má ươn ướt. Hoàn toàn là sự thật. Ôi, có phải Chúa Giê-Su đã chứng thực tình yêu của tôi nên choYến mang lại thể xác mà nàng đã lìa bỏ khi nằm xuống.
    Tôi xúc động, ngỡ ngàng hỏi:
    -Yến ơi em đã thành lại người rồi! Chúa cho em sống lại rồi phải không ?
    Nàng ngả vào tôi , bật khóc thút thít.
    -Anh Sơn, ôm em đi, mau lên kẻo không kịp nữa.
    Tôi đón lấy trọn vẹn tấm thân nồng ấm của Yến , ôm chặt. Người yêu tôi đây, thực sự trong vòng tay. Một cảm giác kỳ diệu lần đầu tiên được ôm trọn người yêu vào lòng làm tôi ngây ngất.
    -Anh ơi, em sắp phải xa anh rồi. Hu?Hu.....!
    Tiếng khóc của Yến đưa tôi về thực tế, bàng hoàng hỏi:
    -Tại sao?
    -Nếu em bị máy ảnh chụp được hình như vậy, nghĩa là em không còn linh ứng nữa. Em sắp phải đi hóa kiếp rồi.
    -Anh không hiểu. Ai bắt em đi?
    -Dĩ nhiên anh không hiểu. Đâu có linh hồn nào ở lại trần gian vĩnh viễn. Sẽ có thời hạn về một thế giới khác. Em biết có ngày hôm nay, nhưng không ngờ nó lại đến quá sớm. Em tưởng? Đang nói bỗng Yến nhìn ra phía cửa sổ, mặt lộ vẻ sợ hãi cực điểm. Cùng lúc đó, con chim Jennie nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhảy nhót thật dữ dội trong ***g. Nó hót lên những tiếng kêu thảm thiết tôi chưa hề nghe qua.
    Yến ôm chặt lấy tôi thét lên hãi hùng.
    -Không, không! Con không đi, con chưa muốn đi! Giữ em lại anh Sơn ơi, hu ..hu?!
    Yến đã thấy gì? Có ai nữa đang ở trong phòng tôi ? Những người từ thế giới bên kia đến đây bắt Yến của tôi đi.
    Tôi chỉ biết ôm Yến với tất cả sức mạnh của mình. Chúa Giê-Su ơi! Mẹ Maria, Quan Thế Âm Bồ Tát! Các Ngài đã tạo ra vũ trụ và đem tình thương đến cho nhân loại. Xin hãy thương xót chúng con. Các Ngài đã cho Yến và con gặp nhau khi quá muộn màng nhưng cũng đủ cho con những tháng ngày hạnh phúc. Đừng chia lìa chúng con tội nghiệp. Xin hãy để Yến ở lại, dù nàng vĩnh viễn chỉ là cái bóng mong manh!...
    Tôi đã cầu xin tất cả những gì có thể cầu xin. Đã chống cự với tất cả bản năng của mình. Nhưng vô ích. Vòng tay Yến lỏng dần, và tay tôi cũng từ từ đi vào khoảng không như đang ôm phải mớ tơ trời...
    Không gian như lắng đọng. Dư hương của Yến vẫn còn đâu đây. Tôi nghe như có tiếng khóc tuyệt vọng của Yến từ cõi xa xăm nào đó văng vẵng vọng lại.
    * Sơn gục đầu vào gối khóc nức nở.
    Tôi đứng yên không dám thở mạnh. Nếu người kể không phải là Sơn, và hắn đang tấm tức như đứa trẻ bị tước mất món đồ chơi quý giá, có lẽ tôi chỉ cho là câu chuyện Liêu Trai Chí Dị tân thời. Ngày nay thiên hạ đang hăng hái đi vào thế kỷ 21, vậy mà tại cái xứ Hiêp Chủng Quốc tân tiến này bỗng xảy ra câu chuyện huyền hoặc không thua chi mấy chuyện cổ tích Tàu từ cả chục thế kỷ trước.!!
    Chiều hôm sau, Sơn lại rủ tôi cùng đi. Hắn đã hỏi dò và biết được nơi Yến yên nghỉ. Nghĩa trang nằm cách xa thành phố khoảng nửa giờ lái xe. Sơn mua thật nhiều hoa và cả giấy vàng mã mang theo. Loay hoay tìm kiếm một hồi, hai đứa chúng tôi dừng lại trước một ngôi mộ. Sơn quỵ xuống mặt đất khi thấy trên tấm bia đề: Trần thị Phương Yến._ Sinh năm 19... _tại VietNam. Mất năm 19... _tại Hoa Kỳ. Trên dòng chữ là bức ảnh bán thân của một cô gái xinh xắn, tóc xỏa ngang vai.
    Nước mắt Sơn đầm đìa. Hắn móc túi lấy ra một tấm hình, nói:
    -Mày coi?. mày coi? Sơn không nói thành lời được nữa. Tay hắn run rẩy cầm tấm hình đưa ra. Đây chắc là tấm hình có Yến trong đó. Tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh, nhưng óc tò mò mãnh liệt không đè nén nỗi, tiến đến định xem cho rõ. Tôi chưa kịp đụng tới ,chợt một tiếng kêu thảnh thót vang lên. Một vật thể nhỏ màu vàng xẹt ngang tay Sơn, bay lên, mang theo tấm hình.
    Sơn la lên:
    -Jennie! Yến ! Yến !
    Hắn vùng đứng dậy chạy theo con chim nhỏ.
    Sự việc xảy ra quá đột ngột tôi không kịp phản ứng. Khi định thần lại thì Sơn đã chạy một quảng khá xa. Trước mặt Sơn là đốm nhỏ của con chim Hoàng Yến . Lập tức tôi cũng vội vã chạy theo. Như có một sức mạnh vô hình đẩy phía sau, Sơn chạy thật mau. Khoảng cách tôi và hắn xa dần, mặc cho tôi gọi cách mấy cũng không ngoái cổ nhìn lại. Chạy thêm một đoạn nữa, Sơn khuất hẳn sau những ngôi mộ trùng điệp.Tôi đành đứng lại, thở hồng hộc, và cố gọi ?oSơn ơi ?ơi?.ơi.....!!? Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng tôi hòa trong gió chiều dặt dìu vọng lại. Nghĩa trang âm u. Hàng ngàn cây Thánh Giá của hàng mộ nối tiếp nhau như chuyển động, cùng nhau nhảy múa vũ điệu ma quái.
    Tôi vùng bỏ chạy về phía cổng nghĩa trang !
  5. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    CHIẾC BÓNG
    Tác Giả : Nguyễn Ngự Bình
    (www.vnthuquan.net)

  6. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Bữa lo post bài nên nì, spam bên kia, quay qua quay lại thấy mình bị treo nick ! Hahaha...
    Đi spam típ ! Cho treo típ !!!

  7. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Cây Xoài Ma
    Mọi sự khởi đầu khi gia đình tôi nhận được bức điện tín của luật sư Mão cho biết mẹ tôi được thừa hưởng một căn nhà do một bà cô để lại tại Thủ Đức. Đây là lần đầu tiên mẹ tôi nhận được tin của bà cô này, vì từ sau ngày di cư, mẹ tôi bị mất liên lạc với bà và vẫn tưởng bà còn ở Hà Nội.
    Tuy buồn vì mất một người thân, nhưng đối với mẹ tôi, đây là một cơ hội để xa lánh Sài Gòn vì từ lâu mẹ tôi vẫn than phiền là Sài Gòn quá ồn ào và bụi bặm.
    Và thế là một hôm, sau khi hẹn trước với luật sư, ba tôi lái xe đưa mẹ tôi và tôi xuống Thủ Đức xem nhà.
    Tới chợ Thủ Đức, chúng tôi ngưng lại văn phòng luật sư Mão. Ông tiếp đãi chúng tôi rất vui vẻ nhưng có vẻ dè dặt khi ba mẹ tôi hỏi về căn nhà mà chỉ nói là ông sẽ đưa ba mẹ tôi tới coi để tùy ba mẹ tôi nhận xét.
    Sau khi chạy khoảng mười phút, chúng tôi quẹo vào một con đường nhỏ và ngưng lại trước một căn nhà hai từng cũ kỹ. Ba mẹ tôi nhìn nhau có vẻ thất vọng. Thấy thế, luật sư Mão lên tiếng:
    - Căn nhà tuy cũ nhưng còn tốt lắm. Nền nhà rất chắc chắn và các rui kèo không bị mối mọt gì hết.
    Sau khi coi nhà xong, ba mẹ tôi quyết định là căn nhà cần phải sửa lại khá nhiều mới có thể ở được. Luật sư Mão trao cho ba tôi tên tuổi và địa chỉ một công ty kiến trúc địa phương chuyên tân trang nhà cửa. Ông nói:
    - Nếu muốn sửa sang cẩn thận, chắc cũng phải độ ba tháng nữa ông bà mới có thể dọn vào được.
    Ngần ngừ một lúc, ông nói tiếp:
    - Có lẽ ông bà nên ra coi vườn sau trước khi quyết định.
    Chúng tôi theo ông ra vườn sau. Điều mà chúng tôi nhận thấy ngay là giữa ngôi vườn rộng chỉ có một cây xoài có vẻ cằn cỗi, ngoài ra không còn một cây nào khác. Cây xoài trơ trụi với những cành cây khẳng khiu như những cánh tay trơ xương đang vươn ra đau đớn. Mẹ tôi lắc đầu:
    - Cây xoài này cằn cỗi quá, có lẽ nên đốn bỏ đi.
    Luật sư Mão hơi giật mình:
    - Có lẽ bà không nên làm như vậy.
    Mẹ tôi có vẻ ngạc nhiên:
    - Tại sao?
    Ông Mão ngần ngại:
    - Tôi sẽ nói cho ông bà nghe về cây xoài này, tuy nhiên câu chuyện có lẽ không được thích thú lắm đâu.
    Mẹ tôi nói với giọng thăm dò:
    - Luật sư nói có vẻ bí mật quá.
    - Có lẽ chữ bí mật đúng là chữ dùng để chỉ cây xoài này.
    Trong khi tất cả chúng tôi ngắm nghía cây xoài với ve" tò mò, luật sư Mão bắt đầu kể:
    - Cách đây khoảng tám mươi năm, một cô gái già tên là Nguyễn Thị Vân sống trong căn nhà này. Nhiều lần vào đúng nửa đêm, những người hàng xóm thấy cô đứng xõa tóc trong sân sau, một tay cầm bó nhang một tay bắt ấn, vừa chỉ trỏ bốn phương tám hướng vừa đọc những gì người ta nghe không rõ. Dân chúng trong vùng đồn rằng cô là một mụ phù thủy.
    Thực ra cô Vân không phải chủ nhà mà chỉ là người mướn. Chủ nhà là ông Tám, một thương gia giàu có. Khi người bà con cuối cùng của cô Vân từ trần, cô gần như không còn một xu dính túi. Sau gần một năm cô không trả tiền nhà, ông Tám yêu cầu cô dọn đi. Cô ở lại thêm được vài tháng nữa, và khi ông Tám trục xuất cô khỏi ngôi nhà để nhường chỗ cho gia đình ông, cô nguyền rủa:
    - Cả nhà ông sẽ chết vì bệnh đậu mùa.
    Quả nhiên không lâu sau đó, cả nhà ông Tám bị bệnh đậu mùa khiến vợ và tất cả năm đứa con ông đều thiệt mạng. Dân địa phương cho rằng cô là một mụ phù thủy độc ác, và do sự thúc đẩy của ông Tám để trả thù cho vợ con ông, họ xúm lại dùng gậy gộc đánh chết cô. Trước khi thở hơi cuối cùng, cô gượng thều thào:
    - Xin hãy chôn tôi ở vườn sau căn nhà bị tôi nguyền rủa.
    Ông Tám đồng ý, không phải ông tử tế gì mà là để ông có cơ hội trả thù bằng cách sáng sáng ra... tiểu lên ngôi mộ.
    Ngày tháng trôi qua, sau khi ông Tám từ trần, vì ngôi mộ không có bia vì đã bị ông Tám san bằng, một người nào đó trồng một cây xoài mà người ta cho là ngay phía trên chỗ cô Vân yên nghỉ.
    Sau một vài hiện tượng bất thường, thiên hạ đồn là cây xoài có ma, đồng thời bảo nhau ?oai mà phạm tới cái cây này, dù chỉ một cành nhỏ, cũng sẽ bị hồn ma hiện về bóp cổ?.
    Điều đáng nói là sau đó, tuy nhiều loại cây khác được trồng trong sân nhưng không một cây nào sống sót ngoại trừ cây xoài.
    Luật sư Mão kết luận:
    - Đó là lý do tại sao tôi nói là bà không nên đốn bỏ cây xoài này.
    Cha mẹ tôi nhìn nhau rồi nhìn cây xoài với vẻ e dè trước khi mẹ tôi lên tiếng:
    - Nếu cây xoài này đã được trồng ơ" đây lâu năm như vậy, có lẽ mình cũng không nên động đến làm gì.
    Tuy mẹ tôi nói thế nhưng tôi biết mẹ tôi bị ảnh hưởng bởi câu chuyện của luật sư Mão.
    Tôi thấy mấy người lớn hình như không được thoải mái lắm khi đứng gần cây xoài trong bầu không khí lặng ngắt như nghĩa trang sau câu chuyện của luật sư Mão. Riêng tôi, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng khi cha mẹ tôi cám ơn ông Mão trước khi lên xe ra về.
    Thời gian kế tiếp là những ngày bận rộn. Trong khi mẹ tôi trông coi thợ sửa sang ngôi nhà thì tôi phụ cha tôi sắp xếp đồ đạc. Chưa đầy ba tháng sau, căn nhà đã tươm tất và gia đình tôi dọn vào.
    Sau mấy tuần lễ, tôi cảm thấy thích ngôi nhà và đời sống yên tĩnh của vùng quê tuy không xa Sài Gòn là mấy, đồng thời tôi cũng cảm thấy sự ngự trị của cây xoài ở vườn sau. Tôi thường nghĩ tới câu nói của luật sư Mão ?oai mà phạm tới cái cây này, dù chỉ một cành nhỏ, cũng sẽ bị hồn ma hiện về bóp cổ?. Mỗi lần nghĩ tới câu nói đó tự nhiên tôi lại rùng mình. Rồi tôi thầm nghĩ ?oVô lý! Bây giờ là thế kỷ 20, làm gì còn những chuyện ma quái đó nữa!?. Tuy nhiên tôi vẫn luôn luôn bị câu chuyện của luật sư Mão - hay nói đúng hơn, cây xoài - ám ảnh, và tôi luôn luôn tự hỏi không biết việc gì sẽ xẩy ra nếu một người nào đó ng chạm tới cây xoài.
    Vào một buổi chiều nắng tốt, tôi quyết định tìm cho ra sự thật.
    Tôi lấy một con dao xếp trong ngăn tủ ra và cố tỏ vẻ bình tĩnh bằng cách huýt sáo om xòm trong khi mở cửa sau bước ra vườn sau. Bật lưỡi dao ra, tôi hăm hở bước tới phía cây xoài. Đột nhiên tôi cảm thấy như cả thế giới đều im lặng khiến tôi bị ù tai, đồng thời tôi cũng cảm thấy rõ rệt như có hàng ngàn con mắt vô hình đang trừng trừng theo dõi từng hành động của tôi. Tôi rùng mình đứng khựng lại. Một cơn gió không biết từ đâu thổi tới bao quanh tôi như một cơn lốc. Cơn lốc bất ngờ không những không khiến tôi sợ hãi mà lại khiến tôi bực bội nghĩ thầm ?oHừ! Nó định dùng gió nhốt mình hay sao ý mà!? và tôi bước tới mấy bước, giơ cao lưỡi dao... Đột nhiên một luồng gió mạnh ào tới như muốn đẩy tôi lui lại và cổ tay cầm dao của tôi như bị một sức mạnh vô hình xiết chặt.
    Tôi nghiến răng, gồng hai chân đứng thật vững và cố đè tay dao xuống. Tôi như thầm là bất kỳ việc gì xẩy ra, tôi quyết định xúc tiến những gì đã định.
    Thình lình bàn tay cầm dao của tôi nhẹ bỗng không còn bị kềm giữ gì nữa khiến tay tôi đâm mạnh xuống và nếu tôi không ngưng lại kịp thời, có lẽ lưỡi dao đã cắm phập vào bụng tôi. Tôi giận dữ nghĩ thầm ?oÀ, mày muốn đâm tao phải không? Để tao đâm mày cho mày biết? rồi ghim mạnh mũi dao vào thân cây xoài.
    Tôi nghe rõ một tiếng đàn bà gào lên đau đớn đúng lúc một cơn gió mạnh nổi lên khiến cả cây xoài rung động mạnh giữa lúc những giọt nhựa màu trắng cứa ra từ vết đâm nhiểu xuống thân cây. Đột nhiên hai cành cây lớn phủ chụp xuống chỗ tôi đứng. Nhưng nhanh như cắt tôi đã nhảy lui lại rồi quay lưng chạy thẳng vào nhà giữa tiếng gió thét gào và tiếng người đàn bà gầm thét đuổi theo.
    Đóng sập cửa sau lại, tôi vội vã cài chốt và đứng thở hổn hển giữa lúc cánh cửa bị một cơn gió mạnh thổi vào bần bật như muốn đẩy bung ra.
    (Còn tiếp)
  8. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Ố ồ ! Topic lâu ngày mới thấy trồi lên
    Truyện hấp dẫn ah Boy !

  9. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Cây Xoài Ma
    (Tiếp theo và Hết)
    Đêm hôm đó, từ cửa sổ phòng ngủ trên lầu, tôi nhận thấy bóng cây xoài nằm dài tới nửa cái sân rộng và hướng về phía phòng ngủ của tôi. Tôi quan sát một lúc và thấy rõ là cái bóng cây trên mặt sân dường như bò lần tới hướng phòng ngủ của tôi một cách chậm chạp. Tôi nhún vai cho là do ảnh hưửng của mặt trăng.
    Ngày hôm sau tôi ở tịt trong nhà không dám bước ra vườn khi nhớ lại tiếng đàn bà thét gào đau đớn - mà tôi nghĩ là của cô Vân phù thủy.
    Đêm hôm đó, tôi nhận thấy bóng cây xoài nằm dài tới hai phần ba sân và cũng như đêm trước, bò lần về phía phòng ngủ của tôi. Lần này tôi rùng mình nổi da gà khi nhớ lại câu chuyện của luật sư Mão. Có phải vết dao đâm của tôi đã mỏ đường cho hồn ma của cô Vân có lối thoát ra và tìm bóp cổ tôi hay không?
    Tôi cố trấn an ?oTầm bậy! Làm gì có chuyện đó! Thời buổi văn minh khoa học này làm gì có những chuyện phù thủy ma quái đó!?.
    Tuy nhiên tôi thầm nghĩ là đáng lẽ mình không nên ng tới cây xoài.
    Leo lên giường, tôi kéo mền che kín mặt mũi và cố thở thật nhẹ để nếu có gì xẩy ra, ?ocái gì đó? sẽ không nhìn thấy tôi và không biết tôi nằm đó.
    Vào khoảng nửa đêm đột nhiên tôi bị đánh thức bởi tiếng gió hú ghê rợn ngay bên cửa sổ. Tôi len lén kéo mền xuống, liếc nhìn và thấy rõ bóng cây đã leo lên tới cửa sổ trông giống như một bàn tay khổng lồ đang tìm cách mở cửa. Trong lúc tim tôi như muốn nhảy ra khỏi g ngực và chưa biết phải làm gì thì bàn tay đã phủ kín khung cửa và từ từ biến thành hình một người đàn bà. Tôi thấy rõ đôi mắt bà ta là hai cái lỗ sâu hoắm nhưng lại sáng long lanh. Cái miệng đỏ lòm của bà ta mở ra khép lại một cách đau đớn và thoát ra những tiếng gào la điên dại. Hai bàn tay với mười cái móng nhọn hoắt cào xoèn xoẹt vào cửa sổ như muốn tìm đường chui vào. Rồi hai hàm răng bà ta nghiến lại thành những tiếng gầm gừ ?oMày không thoát khỏi tay tao! Mày không thoát khỏi tay tao!?...
    Đúng lúc đó, một tiếng sấm nổ vang và bóng người đàn bà biến mất.
    Tới lúc đó tôi mới phản ứng được bằng cách nhảy xuống giường, chạy sang phòng ngủ của ba mẹ tôi, vừa thở vừa thuật lại những gì xẩy ra.
    Ba tôi vỗ vai tôi:
    - Con biết rõ là thời buổi này làm gì có ma quỉ phải không? Ba nghĩ chắc là con vừa trải qua một cơn ác mộng.
    Mẹ tôi vuốt tóc tôi:
    - Ba con nói đúng đó. Hồi nhỏ mẹ cũng sợ ma, cũng nằm mơ thấy đủ thứ. Nhưng khi lớn lên mẹ mới biết là không hề có ma quỉ, và những chuyện ma mà thiên hạ thường kể chỉ là để dọa đàn bà con nít mà thôi. Thôi con về ngủ đi, mẹ biết chắc là không có gì xẩy ra đâu.
    Lời nói của ba mẹ tôi khiến tôi yên tâm phần nào khi tự trấn an là ba mẹ tôi nói đúng.
    Dầu sao thì đêm hôm sau trước khi lên giường, tôi cũng kiểm soát cửa sổ thật kỹ và đóng chặt cả hai cánh cửa chớp bên ngoài.
    Vào khoảng nư"a đêm, tôi lại giật mình thức giấc vì tiếng gió hú ghê rợn bên ngoài cửa sổ. Trong lúc tôi còn đang mắt nhắm mắt mở thì mấy tiếng động ình ình vang lên và căn phòng có vẻ sáng hơn. Tôi dụi mắt nhìn ra cửa sổ thì thấy hai cánh cửa chớp đã bị gió thổi bung ra dù tôi đã cài chốt cẩn thận. Ngoài cửa kiếng, bàn tay khổng lồ đen thui lại xuất hiện, và lần này nó không tìm cách mở cửa mà bò vào qua kẽ hở dưới cửa kiếng.
    Tôi kinh hoàng ngồi bật dậy nhìn không chớp mắt vào cái ?ogiòng? bóng đen đang chảy vào phòng.
    Cái bóng đen từ từ lọt qua khe cửa trong khi tôi quá sợ hãi ngồi bất động. Tôi muốn la lớn cho ba mẹ tôi hay nhưng không tài nào mở miệng.
    Rồi cái bóng đen từ trên thành cửa sổ bò lần xuống đất trước khi bò tới phía giường ngủ của tôi. Khi cái bóng tới sát chân giường và khởi sự bò lên thành giường thì tôi như tỉnh ngủ, và như một cái lò xo, nhẩy tung lên kho"i mặt giường, phóng xuống đất chạy tới một góc phòng.
    Cái bóng vẫn từ từ bò lên giường, bò ngang giường rồi bò xuống giường phía đối diện, trước khi từ từ bò tới chỗ tôi đang đứng. Đột nhiên nó ngưng lại và như một làn khói, tỏa nhẹ lên không, xoay tròn như một cơn lốc, và ngay trước mắt tôi, một khuôn mặt đàn bà đầu tóc rũ rượi với cái miệng đo" lòm xuất hiện. Rồi tới thân hình, đôi chân, và cuối cùng đôi tay dài thoòng, ốm tong teo với những cái móng nhọn hoắt chĩa thẳng về phía tôi khiến tôi run rẩy bước lui lại nhưng không được vì tôi đã đứng sát tường.
    Khuôn mặt đàn bà - mà tôi biết là cu"a cô Vân phù thủy - ngửa cổ ra phía sau lắc lư mấy cái trong khi cái miệng đỏ lòm phát ra tiếng cười ằng ặc thật ghê rợn. Trong cơn khủng khiếp, tôi thu hết can đảm phóng ra phía cửa. Như một trận cuồng phong, cô Vân phù thủy bay vụt theo tôi và tôi cảm thấy như bị bao phủ bởi một luồng hơi lạnh và cảm thấy bị hai cánh tay như hai cái vòi bạch tuộc trơn trợt quấn quanh cổ tôi khiến tôi gần ngộp thở.
    Bản năng sinh tồn khiến tôi thu hết tàn lực bung ra thật mạnh khiến hai cái vòi bạch tuộc sút ra và tôi phóng như bay xuống cầu thang như bị... ma đuổi. Rồi tôi xô cửa phóng ra ngoài trước khi đóng sập lại.
    Trong khi tôi đang đứng tựa cửa thở hổn hển thì từ khe cửa, cái đầu tóc rũ rượi của cô Vân phù thủy từ từ ló ra, rồi tới cái cổ, cái mình... Có lẽ tôi không thể trốn chạy được cái hồn ma khủng khiếp này!
    Đột nhiên một ý nghĩ chợt loé lên trong óc tôi. Nếu tôi tìm cách tấn công cây xoài, chắc chắn hồn ma của cô Vân phù thủy phải trở về bảo vệ. Và thế là trong khi bóng ma còn đang chui ra thì tôi đã chạy thật lẹ ra nhà kho sau vườn, lấy cái rìu bổ củi chạy thẳng tới phía cây xoài. Nhìn ngược lại phía sau, tôi thấy bóng ma cô Vân phù thu"y đang lướt tới, khuôn mặt cô ta méo mó một cách khu"ng khiếp với vẻ đớn đau cùng cực. Không để chậm một giây, tôi giơ cái rìu lên khỏi đầu và chặt mạnh vào thân cây. Khi lưỡi búa vừa ghim vào thân cây, một tiếng gào khủng khiếp vang lên như xé nát màn đêm, cái cây rung lên bần bật, những cái cành khẳng khiu đập mạnh vào nhau và tôi thấy mình bị bao phủ bởi một trận cuồng phong quái gở vì những ngọn gió sắc như những lưỡi dao đang thi nhau đâm mạnh vào đầu, vào mặt, và bụng, vào ngực, vào tay chân tôi từ bốn phía.
    Đã tới tình trạng này, tôi phải chiến đấu tới cùng. Nghĩ thế, tôi giựt mạnh lưỡi rìu ra, giơ lên, liên tục chặt vào thân cây một cách điên cuồng tới khi một mảng lớn bị chặt bung ra, bay lên không trước khi rớt xuống ngay phía trên đầu tôi.
    Tôi buông vội cái rìu, nhảy lui lại mấy bước.
    Tôi nghĩ rằng mình đã tính đúng khi thấy bóng ma cô Vân phù thủy như một làn khói bị hút vào chỗ mảng cây vừa văng ra. Nhưng gió dường như thổi mạnh hơn khiến cái cây rung lên giận dữ hơn.
    Tôi biết rằng đây là cuộc chiến một mất một còn mà tôi là người phải kết thúc để đem phần thắng về mình. Nghĩ thế, tôi bước tới, lượm lưỡi rìu lên. Dù cả thân mình tôi đau đớn vì bị những lưỡi dao gió ghim vào da thịt, dù hai tay tôi nhức buốt sau khi tung ra những nhát búa điên cuồng, dù đầu tôi nhức như búa bổ, dù ngực tôi nóng ran vì thiếu dưỡng khí, tôi biết là tôi phải tiếp tục.
    Đột nhiên từ sau lưng tôi, hai bàn tay chụp lấy vai tôi. Phản ứng tự nhiên khiến tôi hất mạnh, quay vụt lại giơ rìu lên. Nhưng tôi hạ ngay lưỡi rìu xuống khi thấy người đang đứng trước mặt là ba tôi.
    Ba tôi hỏi với vẻ ngạc nhiên tột độ:
    - Con làm cái gì đó?
    Tôi vừa thở vừa nói với giọng van lơn:
    - Thưa ba, ba chặt ngay cái cây này xuống cho con. Mình không có nhiều thì giờ nữa. Có một hồn ma trong cây này. Ba đốn cái cây này dùm con, con mệt quá rồi!
    Ba tôi nhìn sững:
    - Con nói cái gì vậy? Hồn ma trong cây xoài? Và con nhất định chặt cây giữa cơn giông? Con làm sao vậy? Bỏ rìu xuống, đi vào trong nhà.
    Rõ rệt là ba tôi đang làm mất những phút giây quí báu nhất! Tôi toan quay lại tiếp tục ra tay thì mẹ tôi lốc xốc chạy ra, cố gào lên trong tiếng gió thét gầm:
    - Cái gì thế này? Hai bố con làm gì ngoài sân vào nửa đêm, giữa lúc trời giông bão như thế này?
    Tôi năn nỉ mẹ tôi:
    - Con sẽ kể mẹ nghe. Mẹ nói ba đốn cái cây này cho con ngay bây giờ đi.
    Đột nhiên gió thổi mạnh hơn nữa khiến chúng tôi đứng không muốn vững. Mẹ tôi nhìn tôi không chớp mắt với vẻ ngạc nhiên cực độ. Tôi gào lên:
    - Mẹ, cái cây này có ma. Mẹ nói ba đốn nó ngay đi.
    Mẹ tôi nhìn ba tôi la lớn:
    - Anh làm những gì con nó muốn đi.
    Ba tôi có vẻ ngần ngại nhưng rồi bước tới, lấy cái rìu trong tay tôi và khởi sự ghim những lưỡi rìu bén ngót vào thân cây. Những tiếng đàn bà gào thét vang lên giữa lúc những giòng nhựa đỏ như máu từ thân cây trào ra khiến mẹ tôi có vẻ sợ hãi, lui lại mấy bước.
    Trong lúc cái cây rung lên giận dữ thì ba tôi như giận dữ hơn, vung tay chặt liên tục tới khi những tiếng răng rắc vang lên, thân cây như chao đi trước khi đổ ầm xuống, phủ lên mặt sân. Tôi la lớn:
    - Đốt bỏ cái gốc còn lại đi ba.
    Mẹ tôi cũng lên tiếng với ve" khẩn cấp:
    - Đốt ngay đi anh.
    Rồi ba tôi và tôi bẻ mấy cành khô, chất quanh phần thân cây còn sót lại, cao khoảng nưa thước. Ba tôi vào nhà kho lấy chai dầu lửa ra, tưới lên và châm lửa. Ngọn lửaa vừa bùng lên thì những tiếng gào la lại vang lên thật khu"ng khiếp khiến tôi nổi da gà, mẹ tôi run rẩy trong khi cha tôi chau mày lắc đầu.
    Chúng tôi đứng nép vào nhau theo dõi lưỡi lửa bốc lên cao, nhảy múa trong cơn gió lúc này đã dịu dần.
    Sáng hôm sau, tôi đào phần thân cây cháy đen còn sót lại trên mặt đất. Rồi ba tôi trộn xi măng, đổ lên chỗ cây xoài ma từng ngự trị.
    Tôi tin rằng - và cầu mong - hồn cô Vân phù thủy đã trở về an nghỉ dưới lòng đất, nơi cô từng được an táng để chờ ngày siêu thoát. Dù sao thì những ngày sau đó, tôi không bao giờ ra sân một mình vào đêm tối nữa.
    Nhưng thực ra, không ai có thể biết được tương lai. Có thể bây giờ một người nào đó đang cư ngụ trong căn nhà của ba mẹ tôi ở Thủ Đức, vì một sự thúc đẩy vô hình nào đó, đã trồng một cái cây khác lên chỗ cũ của cây xoài - vị trí trồng cây lý tưởng để đem lại bóng mát cho sân - và những rễ cây lại có thể làm động nắm xương tàn của cô Vân phù thủy đang nằm yên dưới lòng đất lạnh, đánh động hồn cô, khiến cô lại tiếp tục phải ở lại để hằng đêm xõa tóc ngồi vắt vẻo trên những tàng cây, ôn lại những gì đã xẩy ra cho cô trong những ngày - và đêm - dài thế kỷ...
    ... Cho tới một ngày nào đó, một đứa bé tinh nghịch như tôi bước ra sân với một lưỡi dao nhọn và câu chuyện lại khởi đầu!
  10. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Bí Ẩn Trong Khách Sạn Thuỷ Tiên
    Tác giả: Tường Phố
    Chương 1

    Bãi biển Thùy Dương xanh rì, dưới hàng liễu rũ là một con đường thẳng tắp chạy dài từ biển lên một ngọn đồi nhỏ. Người khách lạ nhìn quanh lẩm bẩm:
    ?" Ðúng là đây rồi mà! À. Khách sạn Thủy Tiên ...
    ?" Bé ơi! Làm ơn cho cô hỏi.
    Chú bé bán vé số nhanh nhẩu:
    ?" Cô hỏi chi ạ?
    ?" Bé có biết khách sạn Thủy Tiên đâu không?
    ?" Ðằng sau trái đồi này. Nhưng cô đến đó làm gì?
    ?" Có chuyện.
    ?" Chuyện gì?
    ?" Cô dự sinh nhật của người bạn.
    Chú bé liến thoắng:
    ?" Hình như cô ở xa đến?
    Cô gái cười xoa đầu chú bé:
    ?" Cháu thông minh quá!
    ?" Nè! Cô mua giùm cháu ít tờ vé số. Cháu tiết lộ cho cô bí mật này.
    ?" Cái gì mà bí mật? Ở đâu?
    ?" Thì cô mua giùm rồi cháu mới nói ...
    Nhìn vẻ trẻ con của chú bé, cô gái vui vẻ cầm lấy xấp giấy số của cậu bé, rồi mở ví trả tiền. Chú bé cười rối rít:
    ?" Cô đến đó ở lâu không? Cháu nghe đồn ở đó có ma đấy. Ghê lắm!
    Cô gái mở to mắt:
    ?" Có chuyện ấy ư? Ai nói mà cháu biết ...
    ?" Thôi cô đi đi ... Có người nói cho cháu biết mà.
    Cô gái ngẩn người một tí, quay nhìn biển xanh, con đường thật đẹp. Bóng chú bé đã mất hút. Gỡ cặp kính to đen ôm lấy khuôn mặt thon thả ra, nàng xách vali đi vòng qua bên kia đồi. Bên trên nắng đã rãi vàng nhuộm lá cây một vàng vàng óng ánh. Mới sáng mà trời đã lên cao báo hiệu một ngày nắng gắt.
    ... Biệt thự Thủy Tiên, một khách sạn to lớn sừng sững trước mặt. Cô gái đi nhanh vào bên trong. Khách khứa khá đông. Cô dõi đôi mắt tìm người quen:
    ?" Ôi! Hải Thi bạn mới đến ...
    Cô gái Hải Thi cười lộ hàm răng trắng đều như hạt bắp non tơ, làm mọi người chú ý:
    ?" Thủy Tiên tôi tìm bạn mệt muốn phờ râu luôn hà. Nhà thì to nhưng ẩn sâu phía sau đồi nên ...
    ?" Khó tìm phải không? Mình không biết sao lúc ấy bà nội mình không cho xây quay ra biển thì đẹp biết dường nào. Bà ấy lại đem tuốt lên đây ... Nhưng ...
    Cô gái ngắt lời Thủy Tiên:
    ?" Nhưng ở đây mình thấy nó thơ mộng hơn đấy.
    Hải Thi lại cười thật hồn nhiên; Thủy Tiên kéo tay bạn đi:
    ?" Thôi vào đây nhập tiệc kẻo trễ rồi Hải Thi. Xong xuôi chiều nay chúng ta đi hỏi nhà, còn nhiều điều ...tâm sự .... cho bạn nghe nữa mà.
    ?" Ừ!
    Ðưa bạn vào trong, Thủy Tiên quay ra cùng ông Tính mời khách khứa dự tiệc. Rượu Champagne nổ giòn. Mọi người nâng ly. Khải Trọng cười to:
    ?" Xin mời nữ chủ nâng ly chúc mừng.
    Thủy Tiên thật xinh đẹp trong bộ đầm voan vàng óng ánh. Trông cô như một nàng tiên xinh xắn, nhẹ nhàng lướt trên tấm thảm nhung. Cô phùng má gắn lấy hơi ... Mọi người cười vang. Ông Tính đi tới:
    ?" Xin mời ... xin mời ...
    Ông cất lời trịnh trọng:
    ?" Ðây là Thủy Tiên, ái nữ của tôi vừa tròn mười chín cái xuân xanh ...
    Khải Trọng bước đến thận trọng đứng bên ông Tính:
    ?" Thưa bác con xin mừng cô Thủy Tiên trước. Ðây là quà của con tặng Thủy Tiên.
    ?" Thủy Tiên con nhận đi.
    Thủy Tiên e ấp nhìn Khải Trọng thật trìu mến:
    ?" Cám ơn anh.
    Hoàng Anh la lên:
    ?" Ê! Khải Trọng tặng quà gì cho cô ấy. Mau mở ra xem đi. Có phải là quà cưới không? Ðừng có giấu tụi này nha.
    ?" Anh đừng có vô duyên quá vậy Hoàng Anh. Ai đời lại đi xem quà của người khác.
    Hoàng Anh quay lại chỗ phát ra tiếng nói:
    ?" Thì ra là cô ... Ở đây tôi cũng gặp cô ... đã không ưa mà gặp hoài.
    Một cô gái ăn mặt thật model kiểu Hàn Quốc, tóc tai bù xù, nét mặt rạng rỡ, kênh kiệu:
    ?" Xí! Bộ tôi thích gặp anh lắm hả! Cái mặt thấy ghét.
    ?" Ly Ly! Một chút tôi cho cô về bộ. Coi ai thấy ghét cho biết.
    ?" Xì! Tôi nhờ anh Khải Trọng đưa về, cần gì cái bản ... bản mặt của anh, hảm tài ...
    ?" Cô ... cô ... cô nhớ à nghen.
    Hoàng Anh tức tối, nói lắp làm mọi người phì cười. Thủy Tiên vội ngăn ra:
    ?" Thôi mấy bạn vào đây chúng ta cùng hát Karaoke nha. Ðừng có cãi nữa mà.
    ?" Ừ! Ði liền.
    Ly Ly nhảy chân sáo vào phòng Karaoke trước, có tìm một chỗ ngồi vắt vẻo ... Mọi người vào yên vị, Hoàng Anh liếc xéo Ly Ly. Thủy Tiên kéo Hải Thi vào giới thiệu với mọi người:
    ?" Ðây là Hải Thi bạn của mình. Cô ấy vào đây giúp mình trong việc quản lý khách sạn này.
    Hoàng Anh cười bước đến giơ tay định bắt tay Hải Thi, liền bị Ly Ly ném chiếc bánh bông lan có dính kem vào tay nghe cái ...bộp ... làm anh cụt hứng:
    ?" Hân hạnh được làm quen ...
    ?" Xí! Thấy người đẹp là tươm tướp ngay. Cái thứ ...
    ?" Thứ gì! Tôi không chọc ghẹo cô à nghen.
    ?" Chọc tôi để tôi đánh anh ... nhừ như cái mền ...
    ?" Con gái gì mà dữ như bà chằn. Hở là động tay động chân ... Tôi đảm bảo cô sẽ bị ...ống chề ..., ai mà dám cưới sư tử Hà Ðông về nhà có ngày ...
    Ly Ly nhảy xuống đất đứng chống nạnh hai tay, trừng mắt nhìn Hoàng Anh, tay ngoắt ngoắt:
    ?" Này! Nói đã chưa ... tính hạ uy tín tôi trước mặt người khác hả. Có ngày làm sao?
    Hoàng Anh đứng im như trời trồng chỉ có đôi mắt là chớp lia lịa. Bỗng Ly Ly quay sang kéo Nhã Thi đến ngồi cạnh cô:
    ?" Chị Nhà Thi dễ thương quá. Chị đừng có chơi với anh chàng ...madman ấy, anh ta bị tế giếng hồi nhỏ đấy.
    Mọi người cười ồ lên. Thủy Tiên chen vào:
    ?" Thôi chúng ta hát đi.
    Ly Ly đề nghị:
    ?" Thủy Tiên ơi bạn khai mạc trước đi.
    ?" Nhã Thi hát với mình bài gì đi.
    ?" Bài ...Mùa thu lá bay ... hay lắm. Hoàng Anh lên tiếng đề nghị.
    ?" Xời ơi! Xưa như trái đất, cổ lỗ như vạn lý tường thành, còn bài nào cũ hơn nữa không ông trời!
    Ly Ly kéo dài giọng châm chọc Hoàng Anh. Khải Trọng cười:
    ?" Thôi Thủy Tiên ...khai vị .... đi em.
    ?" Tất cả lặng im đi.
    Thủy Tiên chờ nhạc, cô đứng lên, bước tới gần màn hình, cô bắt đầu hát bài hát cô yêu thích. Chất giọng trong veo, Thủy Tiên hát say sưa bài Phố Hoa:
    Nụ hoa thắm những giọt sương ban mai, nhìn làn mây trắng đang nhẹ trôi chân trời. Thênh thang phố hoa nắng vừa lên bối rối. Anh đi với em dưới trời hoa anh hởi.
    Nụ hôn đó những lời yêu mê say. Là mùa xuân mãi mãi chỉ cần em bên người. Ðôi khi hờn ghen đôi khi giận nhau vu vơ. Nhưng trong lòng em con tim tình yêu trao anh ...
    Thủy Tiên vừa hát cô vừa nhảy nhịp nhàng theo điệu nhạc. Bước chăn thoăn thoắt, Thủy Tiên để hết tâm trí vào tiếng nhạc mượt mà. Mọi người nhìn theo bước chân cô lướt trên sản gạch thán phục. Thủy Tiên bước đến gần màn hình vừa nhảy vừa hát:
    ?" Một ngày nắng rơi hồng má em cười. Em như nàng tiên bao câu chuyện xưa giống ước mơ. Một lời nói ...
    Tiếng hát bỗng im bặt. Thủy Tiên đứng khựng lại, chiếc micro trên tay cô rơi xuống sàn nhà đánh ...bốp ... một tiếng ... Qua khung cửa kính, cô thấy một bà già từ phòng đối diện chống gậy đi tới. Bà lão mặc bộ đồ sẫm màu đen. Ôi bộ đồ màu đen ... Sao giống bà nội của mình. Một luồng điện chạy dọc sống lưng làm Thủy Tiên bủn rủn. Cô sững người nhìn trân trối qua khung cửa, bà lão vẫn đi tới gần hơn, mái tóc bà bạc trắng lơ thơ mấy sợi. Ôi! Thật lạ tóc bà xỏa dài xuống tới đất. Bà run rẩy đứng ngoài cửa sờ soạng, rờ rẫm trên tấm kính, một tay chống gậy ... Tay bà nhăn nheo, một tay ngoắt ngoắt vẫy vẫy như gọi Thủy Tiên mở cửa cho bà vào.
    Thủy Tiên nhón chân lên nhìn kỹ. Mọi người thấy làm lạ. Máy vẫn hát, màn hình vẫn chiếu ... Thủy Tiên nhìn chăm chăm vào cửa kính. Ðúng là bà nội. Trời ơi! Bà nội còn sống ... Mắt bà nhìn cô đăm đăm, miệng bà mấp máy như bảo cô điều gì đó. Bà còn sống hay là hồn ma hiện trước mắt cô. Thủy Tiên nhìn miệng bà mấp máy, mắt bà chớp chớp. Máu cô như đặc lại vì sợ, miệng rú lên khi thấy bà lão như định gỡ cánh cửa ra:
    ?" Trời ơi! Ma ...
    (Còn tiếp)

Chia sẻ trang này