1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện Ma "Siêu Tầm" !!!

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi Cafe_Tialia, 12/07/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Tiếp nàh, tiếp nàh !
  2. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Truyện ma đời lính
    (Phần 3)

    Sau ngày lễ mãn khóa, chúng tôi lưu lại quân trường trong một vài ngày để chờ chiến hạm ra đóng đưa về Sài Gòn đi phép mãn khóa trước khi mỗi người chúng tôi chia tay đáo nhậm đơn vị mới, chúng tôi mới được một vài sĩ quan cán bộ tiết lộ cho biết rõ hơn về tình trạng ma cỏ hiện ra lộng hành thường xuyên không phải chỉ diễn ra trong phạm vi trung tâm huấn luyện Hải Quân Cam Ranh này mà ngay cả khu rừng góc núi lân cận, những hiện tượng vô hình này cũng không phải là họa hiếm. Giống như có một lần tiểu đoàn khóa sinh chúng tôi vào những ngày phải tản ra các khu rừng để thao dượt hành quân trên bộ.
    Vào một buổi chiều nhá nhem tối, chúng tôi ai cũng nhìn thấy giữa sườn núi chênh vênh trước mặt có một con cọp mẹ cùng với một con cọp con. Cả hai đều có bộ lông màu vàng óng điểm những vằn đen chung quanh. Cọp mẹ và cọp con thản nhiên ngồi trước một hốc núi không có chiều sâu nhìn xuống chúng tôi bằng một thái độ bình thản vô cùng. Qua ngày hôm sau, chúng tôi được lệnh trở lại thực tập tại nơi này. Nhưng để đảm bảo cho sự an toàn trước những con thú rừng, nhất là trước hình ảnh hai mẹ con cọp mà tất cả chúng tôi đã đều nhìn thấy rõ hôm qua, bây giờ phải đi lùng sục để xua chúng đi chỗ khác đề phòng con cọp mẹ có thể rình rập hãm hại khóa sinh.
    Ðịa điểm hai con cọp xuất hiện chiều hôm qua được đánh dấu cẩn thận và chúng tôi cảnh giác, tỉ mỉ tiến dần về phía hốc núi đó. Vất vả hồi lâu chúng tôi mới đến được vị trí hai con cọp ngồi hôm qua, nhưng hốc núi thì không thể nào tìm ra được, chỉ có những phiến đá lạnh ngắt với bề mặt xù xì, nhưng nhìn thật kỹ lại thấy có hiện lên những đường nét hài hòa ẩn hiện mơ hồ như những nét chữ Hán mà tất cả chúng tôi không ai có khả năng hán tự để hiểu được những nét chữ cổ kính kỳ lạ này. Mấy ngày sau, chúng tôi cũng nhìn lại nơi này thì hình dạng hốc núi đã đổi khác với những khóm cây xanh mọc phủ đầy, cũng không còn thấy dấu vết của hai mẹ con chú cọp xuất hiện như trước nữa.
    Khi nhận được sự vụ lệnh thuyên chuyển về phục vụ ở đơn vị mới, một sự ngẫu nhiên đã xảy ra là tôi và Nguyễn Trần Long cùng một người bạn có nghành chuyên nghiệp trọng pháo, anh phải kề cận thường xuyên với những dàn súng lớn nhỏ. Long vào sanh ra tử nhưng tính chất của anh rất can trường và lúc nào cũng giữ nguyên tánh nết cũ là đùa phá tinh nghịch.
    Ðơn vị là một giang đoàn biệt lập, tọa lạc tại một tiền giang đèo heo hút gió, ở giữa cánh đồng, xa hẳn làng mạc và những nơi có đông cư dân trú ngụ, do vậy mà cuộc đời lính chiến của chúng tôi không mấy khi tránh được những ngày đêm đơn điệu, buồn tẻ. Tôi thì có cây đàn, những người khác với thú vui đánh cờ, đọc sách. Riêng Long, anh đem đến đây được một con mèo để làm bầu bạn. Con mèo với Long là đôi bạn chí thân, lúc nào cũng ở cạnh nhau, kể cả những lúc chiến đấu ở ổ trọng pháo dưới giao thông hào...
    Có một lần Long thoát chết trong đường tơ kẻ tóc cũng nhờ có con mèo, nếu không, chắc chắn mạng sống của Long đã tan tành như một chiếc pháp nổ. Lần đó diễm ra vàp lúc chiều tàn. Trời chưa tối hẳn, bỗng nhiên những đạn pháo kích từ đâu bay tới ào ào vào đơn vị. Tiếng còi báo độn rít lên như muốn xé tan không gian ruộng đồng đang yên lành tĩnh mịch. Nghe tiếng còi báo động hụ lên inh ỏi vào lúc Long đang ngủ mơ mơ màng màng. Anh choàng tỉnh giấc, vơ vội lấy mảnh áo giáp khoác vội lên người định phóng ra thẳng lỗ giao thông hào chiến đấu, nhưng con mèo của Long đột nhiên gào rú lên rất lạ lùng, nó chạy tới chạy lui dưới chân Long làm cho những bước chân của Long bị vướng vít đâm ra chệnh choạng suýt ngã. Anh bực bội la toáng lên với con mèo như nói với một người bạn:
    - Kêu ca cái gì không biết nữa! Mày không nghe thấy tiếng pháo kích um sùm đó hay sao? Tránh chỗ mau để tao ra giao thông hào không thôi bị nhốt bây giờ.
    Con mèo dường như không nghe Long nói gì cả, nó tiếp tục quẩn bước dưới chân anh, khiến cho Long loạng choạng suýt đạp lên lưng nó, con mèo vội vã nhảy tránh rồi phóng một cái ào lên cái kệ gỗ đóng ở trên cao, nơi Long để đủ hết mọi thứ lung tung xà bần nào chén đũa gà mên, sách vở khiến cho tất cả những vật dụng đang để trên cái kệ bị hất tung cả xuống đất trong khi Long chợt nhớ ra rằng trên đầu của anh chưa có cái nón sắt dùng để bảo vệ an toàn trong lúc tác chiến. Long quày gót xoay người trở vào góc chiếc gường vải vơ lấy cái nón chụp vội lên đầu rồi bất chấp con mèo đang làm bước chân anh trở nên vướng vít, Long phóng như bay ra cửa về phía ổ đại pháo ở dưới giao thông hào. Bất thình lình, một tiếng rít xé gió từ xa tiến tới, theo sau là một tiếng nổ long trời. Viên đạn pháo kích vô tình rớt trúng ngay cỗ trọng pháo của Long ở dưới giao thông hào bứng hổng cả bộ chân của ổ súng nặng nề tung thẳng lên cao. Nếu không nhờ có con mèo làm chướng ngại, chỉ cần sớm hơn chưa đầy vài chục giây đồng hồ, chắc chắn Long đã cùng chung số mạng với ổ trọng pháo vô tri.
    Trận pháo kích chấm dứt, nhìn hình ảnh cỗ súng bị bứng nổ tung tận gốc rồi liên tưởng đến mạng sống còn lại của mình chỉ trong vòng gang tấc, nhưng nhờ có linh cảm của con mèo, nó tạo ra những trở ngại để cho Long được thoát chết. Long bùi ngùi ôm chặt con mèo vào trong lòng ngực của mình như đang ôm một đứa con yêu quý với tất cả lòng trìu mến biết ơn con vật linh thiêng...
    Chuyện ma đời lính chiến cứ lần hồi xảy đến với Long như một thói quen rất lạ lùng. Vào một lần hành quân tảo thanh phối hợp với các đơn vị khác, Long đã chứng kiến thêm những hiện tượng huyền bí đến không thể nào giải thích được. Một người thuộc hàng ngũ bên kia, sau khi bị quân ta truy quét đến đường cùng thất trận, anh ta bị trọng thương nặng nề, hơi thở chỉ còn thoi thóp trong lúc toán hành quân chúng tôi cấp báo gọi trực thăng vận để đưa anh ta về điều trị tại Tổng Y Viện. Nhưng khi trực thăng đến nơi thì người lính bên kia đã trút hơi thở cuối cùng.
    Trước khi bàn giao xác chết của anh ta cho đội mai táng, chúng tôi và Long có lục soát tư trang của anh ta để may ra có thể tìm thêm được tài liệu gì khác nữa, chúng tôi không tìm thấy gì khác ngoài chút ít lương khô ăn dở dang với một cuốn sổ nhỏ và dày, anh ta đã viết đầy những trang chi chít chữ. Long cất cuốn sổ nhỏ đó trong bao công văn cá nhân để về nộp lại cho ban an ninh khai thác. Ngay sau đó, trực thăng đã bốc cái xác cứng lạnh của anh ta đem về trung ương mai táng.
    Buổi chiều đến, đơn vị của chúng tôi có tổ chức một tiệc liên hoan nhỏ để cho các chiến hữu có dịp trò chuyện hợp mặt. Chúng tôi đang quây quần bên nhau với chút men rượu đang ngà ngà say thì cả bọn đều nhìn thấy rõ ràng người lính bên kia đã bị chết ban chiều. Anh ta hiện ra ngay trong bữa nhậu và sừng sộ chỉ thẳng vào mặt Long để đòi lại cuốn sổ nhật ký theo lời tiết lộ của anh ta. Anh ta nhình chòng chọc vào mắt Long và nói:
    - Mấy người bắn chết con người ta rồi ngồi đó mà nhậu nhẹt bình thản như chẳng có chuyện gì thì thật là vô tâm quá sức. Nhưng điều đó cũng chẳng hệ trọng gì vì số phần của ta bắt buộc phải chết như vậy. Nhưng ta xin các người hãy bỏ qua ranh giới ý thức hệ, giúp đỡ cho ta một điều, đó là hãy gởi trả lại cho người con gái mà ta từng yêu thương trong suốt những năm trường, nhưng ta chưa được trở về cưới nàng làm vợ thì số phần ta đã mãn. Các người hãy cố gắng giúp ta. Cuốn sổ đó đang được cất giữ bởi người này. Hồn tên du kích đưa tay chỉ đúng vào mặt Long khiến cho anh bủn rủn cả tay chân trong khi nhiều người khác vẫn không hề hay biết rằng Long đang cất giữ cuốn sổ nhật ký tình yêu này.
    Hồn ma lơ lửng một lúc thì từ từ nhạt nhòa tan biến vào màn đêm mất hút với những lời nói văng vẳng sau cùng:
    - Chỉ một điều nhỏ nhặt đó mà thôi. Ta cám ơn các người....
    Chúng tôi hết đưa mắt nhìn nhau đến nhìn về phía Long như đợi chờ ở anh một điều xác định. Cuối cùng, Long nói:
    - Ðiều tất cả chúng ta vừa nghe là sự thật đó. Lúc chiều, tôi có nhận lệnh lục soát tư trang của người lính này và đã tìm thấy một cuốn sổ nhỏ, chưa kịp nộp lại cho ban an ninh thì hồn kẻ chết đã tức khắc trở về nhắc nhở và xin được giúp đỡ.
    - Vừa nói Long vừa thò tay vào ba lô cá nhân lấy ra cuốn sổ nhỏ nhàu nát giơ lên cho mọi người cùng thấy. Long hỏi ý kiến mọi người:
    - Ý của hồn ma muốn mình gửi về cho người yêu của hắn. Nhưng chúng ta biết gửi về đâu bây giờ?
    Long vô tình để cuốn sổ lên mặt bàn và chưa nói hết câu thì một cơn gió từ bên ngoài thổi vào lật tung từng trang giấy đến chỗ gần cuối thì gió ngưng, cuốn sổ mở ra như cố tình để cho mọi người có thể nhìn thấy tên họ và ngay cả địa chỉ của người con gái mà hồn thiêng anh ta muốn chúng tôi gửi đến:
    ?oLưu Thị Sang - số nhà 198/11 đường Xóm Chùa - Ấp Ba ?" Xã An Phước - Huyện Cai Lậy?.
    Ngày hôm sau, mọi chuyện xảy ra đã được Long trình lên ông đơn vị trưởng và ban an ninh của đơn vị. Nhân viên hữu trách cũng không quên xem xét thật kỹ càng từng trang giấy với những hàng chữ viết tay nguyệch ngoạc với những lời lẽ, tâm sự yêu thương rất chân thật và chí tình. Cũng có những đoạn anh ta tự trách mình không đủ can đảm rời xa hàng ngũ chiến đấu để trở về làng xưa xóm cũ sống đời bình thường bên cạnh mối tình mà anh ta ấp ủ tôn thờ. Anh ta chỉ hứa hẹn một ngày nao hòa bình sẽ trở về hạnh ngộ bên người yêu. Nhưng mộng ước cuồng ngông đó đã chẳng kịp thành, người lính này đã hóa ra người thiên cổ.
    Thời gian sau đó, chúng tôi có dịp nhắc lại chuyện này với một nhân viên an ninh phụ trách để gởi cuốn sổ, được người này cho biết như sau:
    - Tên tuổi và địa chỉ của người con gái tên Lưu Thị Sang đều chính xác. Cô ta đã nhận được cuốn sổ của người chết và có vẻ rất đau khổ trước một mối tình bị đứt gánh giữa đàng.
    Có một lần Nguyễn Trần Long bị đau bịnh trầm trọng. Anh ta được chuyển về bệnh xá quân y để chữa trị. Vào một đêm, anh ta lần mò xuống phòng y tá trực để gọi điện thoại về nói với chúng tôi:
    - Tao vừa nhìn thấy thằng Ðắc hiện về với hai cánh tay của nó cụt hẳn vì bị đạn cắt mất.
    Lúc đó đơn vị của chúng tôi đang trong những ngày diễn tiến hành quân. Người lính tẻ tên Ðắc vẫn còn đang chiến đấu bên các đồng đội và chưa trở về vì cuộc hành quân chưa chấm dứt. Nghe Long báo tin dữ, chúng tôi vội nạt nộ anh ta:
    - Ðừng nói tầm bậy Long à! Ông xếp nghe được là mày lãnh 10 ngày trọng cấm đó nghe em.
    Nó gân cổ nói to trong máy:
    - Tao thấy sao nói vậy, chứ nào biết được thực hư nên mới gọi về cho chúng mày để xem sự thể ra sao. Tao đâu có ý xấu gì mà đòi nhốt với chả nhốt.
    Chúng tôi trấn an Long:
    - Chắc mày mê cô em gái thằng Ðắc nên lo lắng cho nó rồi thành tưởng tượng đó thôi! Hãy an tâm dưỡng bệnh, thằng Ðắc trở về, chúng tao sẽ bảo nó gọi điện thoại thăm mày ngay!
    Long miễn cưỡng cúp máy nhưng anh có vẻ còn hậm hực, không hoàn toàn bằng lòng với sự trấn an của chúng tôi. Ngay trong đêm đó, phòng hành quân đơn vị nhận được công điện báo cáo tổn thất, trong đó có tên Huỳnh Tất Ðắc đã bị trúng đạn tử thương, cụt mất cả hai cánh tay. Xác anh đã được trực thăng chuyển thẳng về Tổng Y Viện để chờ đợi thân nhân đến nhận xác.
    (còn tiếp)
  3. ruthamcau

    ruthamcau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2006
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Oan Hồn Đòi Mạng 1
    Vĩnh là một thanh niên trên ba mươi, luôn luôn muốn tỏ ra là một người trí thức. Là một chuyên viên truyền hình, anh được hoãn dịch khi cuộc chiến chưa tới hồi khốc liệt. Tuy nhiên sau cuộc tấn công tết Mậu Thân, Vĩnh bị động viên và nhập ngũ với cấp bậc binh nhì.
    Sau ba năm trời lăn lộn trên chiến trường, Vĩnh được biệt phái về đài truyền hình. Hình như Vĩnh lập được nhiều thành tích đáng kể trong quân đội, nhưng anh không bao giờ thổ lộ với ai. Cuộc chiến quá tàn bạo đối với một thanh niên muốn tỏ ra là người trí thức.
    Khoảng hai năm sau khi được biệt phái, Vĩnh tâm sự với Khải, một người bạn thân, về ý định viết một quyển tiểu thuyết trinh thám, vì từ hồi nhỏ, Vĩnh vẫn say mê nhân vật thám tử Kỳ Phát của nhà văn Phạm Cao Củng.
    Vĩnh nói rằng việc tạo ra các nhân vật rồi đưa họ vào những hoàn cảnh do chính mình tạo ra với những chứng cớ giả tạo nhưng có vẻ hợp lý, có lẽ thú vị hơn là đọc chuyện của người khác và bị hướng dẫn bởi những chứng cớ giả tạo của họ. Anh nói:
    - Tôi muốn viết một câu chuyện hoàn toàn bí mật cho tới khi độc giả đọc tới giòng chữ cuối cùng.
    Khải hỏi bạn:
    - Thế ông đã có ý tưởng gì chưa?
    - Có chứ! Trong câu chuyện của tôi, kẻ sát nhân thực ra lại không ra tay giết người.
    Khải hơi nhíu mày:
    - Ê ê, chỗ này coi bộ hơi lôi thôi rồi đấy! Tại sao đã gọi là kẻ sát nhân mà lại không giết người?
    Vĩnh mỉm cười:
    - Thế mới hay chứ! Kẻ sát nhân tìm thấy nạn nhân trong tình trạng nguy ngập mà nếu hắn không chịu giúp đỡ, nạn nhân sẽ chết. Hắn đâu có giết tuy hành động của hắn có nhiều yếu tố cấu thành tội phạm... Tuy nhiên trước khi khởi sự, tôi muốn chế ra một loại mật mã rất tầm thường nhưng rất khó khám phá, loại mật mã mà mọi người thường thấy nhưng không bao giờ nghĩ rằng chúng lại được xử dụng để truyền đạt tin tức.
    Khải có vẻ suy nghĩ:
    - Tin tức... ngắn hay dài?
    - Ngắn thôi! Loại tin tức mà bọn tội phạm dùng báo động, hẹn gặp... đại khái như vậy.
    Khải nhìn Vĩnh:
    - Tôi sẽ suy nghĩ về việc này. Nếu tìm được cái gì, tôi sẽ cho ông hay.
    Chỉ hai hôm sau, Khải vui vẻ bước vào apartment của Vĩnh:
    - Tôi tìm ra được một loại mật mã cho ông rồi!
    Vĩnh nhìn bạn với vẻ nghi ngờ:
    - Ông thử viết vài ký hiệu xuống xem.
    Khải lắc đầu, mỉm cười bí mật:
    - Hay ở chỗ là loại mật mã này không cần ký hiệu. Chúng có thể được học thuộc lòng trong vài phút, và sẽ không ai có thể khám phá được, ngoại trừ tay thám tử siêu nhân mà ông đẻ ra trong chuyện.
    Rồi Khải nói đùa:
    - Ông phải chia ba chục phần trăm tác quyền cho tôi đấy nhá!
    Vĩnh gật gù:
    - Để coi! Bây giờ ông thử nói xem mật mã của ông là cái gì mà ghê thế!
    Khải chậm rãi nói:
    - Khi một tên gian muốn liên lạc với đồng bọn, hắn chỉ cần gởi cho tên kia một bộ bài. Hoặc có thể những quân bài của hai ba bộ, tùy theo tin tức dài hay ngắn. Dĩ nhiên những con bài còn lại phải có đủ để tránh nghi ngờ trong trường hợp bị thất lạc.
    Vĩnh chau mày:
    - Tôi không hiểu ông muốn nói cái gì.
    - Dễ quá mà! Chữ Việt mình có 24 mẫu tự, nhưng mình nên dùng mẫu tự Tây phương với 26 chữ trong trường hợp cần dùng những chữ j, w hoặc z. Ông cũng biết một bộ bài có 52 lá, điều này có nghĩa là mỗi mẫu tự được tượng trưng bằng hai lá bài.
    - Ông có thể nói rõ hơn một chút được không?
    - Thế này nhá, tính theo thứ tự cơ, rô, chuồn, bích thì ách cơ sẽ là chữ a, già cơ sẽ là chữ b, đầm cơ chữ c.... theo thứ tự đó, hai rô sẽ là chữ z. Khi một tên gian trong chuyện của ông muốn báo một tin gì cho đồng bọn, hắn chỉ việc xếp những con bài theo thứ tự...
    Vĩnh gật gù thán phục:
    - Có lý quá!
    Khải nói tiếp:
    - Sau khi nhận tin, tên kia sẽ hủy bỏ ngay một cách rất tự nhiên và dễ dàng bằng cách xào bài là xong.
    Trong trường hợp bộ bài lọt vào tay phe địch hoặc cảnh sát, ngay khi những người này xem xét những quân bài để tìm dấu tích thì chính họ đã xóa bỏ những dấu tích đó rồi.
    Vĩnh đập mạnh tay vào đùi:
    - Hết xẩy!
    - Ông nên nhớ một điều là một bộ bài thường không đủ vì trong một tin tức nào đó dù thật ngắn cũng có thể có nhiều chữ trùng nhau, bởi thế, mỗi tên gian trong chuyện của ông sẽ có khoảng mười bộ bài để có thể gởi những tin dài cho nhau. Lỡ có ai nhìn thấy những bộ bài này, cùng lắm họ chỉ nghĩ rằng bọn chúng là những tay cờ gian bạc lận mà thôi.
    Vĩnh có vẻ hứng khởi:
    - Thật là một sự trùng hợp hiếm hoi. Hồi sáng này lão Thân bên thuế vụ mới cho tôi một thùng bài tây mà lão tịch thu được. Để tôi lấy ra coi.
    Vĩnh đứng dậy, bước tới cái tủ nhỏ ở góc phòng, mở cửa lấy ra một bọc mười hai bộ bài còn bọc trong giấy bóng kính, đem lại đặt lên bàn:
    - Bây giờ tôi thử rút vài quân ra xem theo mật mã của ông chúng sẽ thành chữ gì.
    Vĩnh và Khải cùng xé giấy bóng kính ra, mở hộp, đổ mấy bộ bài lên mặt bàn. Vĩnh rút hai quân:
    - Bẩy chuồn, ách cơ... là chữ gì?
    Khải nói ngay:
    - Bẩy chuồn là chữ h, còn ách cơ là chữ a. Ha.
    Vĩnh rút thêm bốn lá nữa. Khải coi từng lá một theo thứ tự:
    - Sáu cơ... là chữ i, chín rô... chữ s, ách chuồn... chữ o, ách rô... chữ n. Như vậy, sáu lá bài mà ông mới rút là chữ haison, có thể là hai sơn hoặc hải sơn gì đó.
    Mặt Vĩnh chợt tái xanh, hai tay run lẩy bẩy, những giọt mồ hôi không biết ở đâu đột nhiên ướt đầm trên trán. Khải nhìn bạn ngạc nhiên:
    - ủa, ông... ông làm sao vậy?
    Vĩnh lắc đầu:
    - Không... không sao!
    Khải nhìn bạn lo lắng:
    - Ông có cảm thấy khó chịu hay là... cái gì không?
    - Không, tại sao?
    - À... thì... sau khi tôi đọc mấy lá bài là hai sơn hoặc hải sơn gì đó, ông có vẻ hốt hoảng thấy rõ, mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng làm như mấy chữ này có một ý nghĩa gì rất quan trọng đối với ông.
    Vĩnh không đáp, chống hai tay lên bàn đứng dậy, lảo đảo đi tới mở tủ lạnh, lấy chai nước rót đầy ly, uống một hơi rồi nói với Khải:
    - Tự nhiên tôi cảm thấy hơi mệt chứ không có gì hết.
    Rồi anh cố lấy vẻ tự nhiên, bước tới ngồi xuống đối diện bạn:
    - Mật mã của ông hết xẩy. Chắc chắn tôi sẽ xử dụng trong câu chuyện của tôi.
  4. ruthamcau

    ruthamcau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2006
    Bài viết:
    126
    Đã được thích:
    0
    Oan Hồn Đòi Mạng 2
    Sau buổi tối hôm đó, ngoài những lúc gặp nhau ở truyền hình, mỗi tuần Khải lại tới gặp Vĩnh vài lần xem câu chuyện trinh thám mà Vĩnh dự tính viết đã tới đâu rồi. Tuy nhiên Vĩnh lại bị cái bệnh của các nhà văn mới, nghĩa là rất hăng say khi tìm được một ý tưởng, nhưng khi bắt tay vào việc thì lại không biết mở đầu câu chuyện ra sao.
    Vĩnh nói với Khải rằng anh không được khỏe và anh chưa muốn khởi sự cho tới khi cảm thấy đầy đủ phong độ.
    Khải cũng thấy Vĩnh có vẻ bệnh hoạn thật, và không hiểu tại sao, lúc sau này Vĩnh uống rượu nhiều quá.
    Nói mãi không được, Khải cảm thấy tội nghiệp cho bạn khi thấy Vĩnh có vẻ xuống tinh thần, mặt mày lúc nào cũng bơ phờ hốc hác. Khải nghĩ rằng có lẽ Vĩnh gặp điều gì rất bất thường nên mới thay đổi một cách lạ lùng như vậy.
    Anh quyết định tìm hiểu để may ra có thể giúp được gì cho bạn.
    Khoảng một tháng sau, một buổi tối Khải tới cư xá Thanh Đa thăm Vĩnh. Bước hết những bực thang tối tăm, vừa lên tới lầu hai, Khải chợt thấy một bóng đen rời khỏi cửa apartment của Vĩnh bước về phía anh. Khải né sang một bên để người lạ mặt đi qua, nhìn theo ông ta bước thật êm xuống những bực thang. Người lạ mặt có một cái gì bất thường khiến Khải cảm thấy xương sống lạnh buốt. Vừa suy nghĩ, Khải vừa bước tới gõ cửa căn apartment của Vĩnh.
    Tiếng gõ cửa của Khải được đáp lại bằng một giọng đầy vẻ hoảng hốt của Vĩnh:
    - Ai đó? Ai đó?
    - À, Khải đây.
    Vừa nói, Khải vừa đẩy cửa bước vào. Trong phòng khách, Vĩnh đầu tóc bù rối, đôi mắt đỏ ngầu đang ngồi trước một núi quân bài trên bàn. Khải nói:
    - Sao, ông đang làm quen với mấy lá bài để chuẩn bị viết phải không? Hi vọng là tôi không đuổi khách của ông vì khi tôi vừa lên tới lầu hai thì ông ta đã ra khỏi cửa.
    Khuôn mặt Vĩnh tự nhiên trắng bệch:
    - Khách của tôi?
    - Đúng! Một quân nhân.
    Vĩnh hừ lớn:
    - Quân nhân? Sao ông biết?
    - Ông ta bận bộ quân phục tác chiến, dù trong tối tôi cũng thấy rõ. Hình như quân phục Biệt Động thì phải.
    Vầng trán Vĩnh nhăn lại, giọng anh đầy vẻ hoang mang:
    - Ông ta... coi ra sao?
    - Cao lớn. Bộ quân phục có vẻ... không được sạch sẽ lắm, dường như ông ta mới từ mặt trận trở về.
    Vĩnh đưa hai tay lên ôm mặt:
    - Hừ! Thì ra đó là sự thật! Tôi không bị ảo giác. Tôi không điên vì chính ông cũng thấy. Ông nói đúng, hắn ta vừa trở về từ mặt trận, nhưng đó là mặt trận dưới địa ngục.
    Khải nhìn bạn không chớp mắt, trong bụng nghĩ thầm ?oChà! Tên này coi bộ không khá rồi!?, tuy nhiên ngoài miệng cố nói một cách vui vẻ:
    - Nếu tôi không lầm thì ông đã có những ý tưởng mới cho câu chuyện. Ông đã khởi sự chưa? À, có lẽ chưa vì ông còn đang dợt những mật mã mà tôi sáng chế, phải không? Dứt lời, Khải cất tiếng cười cho không khí bớt nặng nề. Nhưng Vĩnh lừ mắt, gằn giọng:
    - Ông không sáng chế cái gì hết! Cái ý tưởng đó được nhét vào đầu óc ông và ra lệnh cho ông đem tới để hành hạ tôi. Tôi luôn luôn tránh né lũ thầy bói, những kẻ nghĩ rằng họ có thể liên lạc được với thế giới bên kia bằng cách... dùng những lá bài. Tối hôm đó, chính ông đã bị thúc đẩy nói ra loại mật mã quái quỉ đó và buộc tôi phải rút mấy lá bài đó.
    Trước những lời nói không đâu của bạn, Khải bực bội cười khẩy:
    - Ông đừng giả bộ điên nữa! Chính tôi đã nghĩ ra loại mật mã đó và chính ông đã tự tay rút ra mấy quân bài vô nghĩa đó.
    Vĩnh nói gần như gào lên:
    - Tôi không điên! Mấy quân bài đó không phải là vô nghĩa vì nó là tên của một người mà tôi vẫn cố tránh không nghĩ tới.
    Khải sửng sốt nhìn bạn không nói. Vĩnh chợt thở dài:
    - Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi nên nói với ông tất cả. Bây giờ tôi không cảm thấy hổ thẹn gì nữa vì tôi đang ở trong tình trạng khủng hoảng cùng cực. Khi nào ông ở trong tình trạng khủng hoảng như tôi bây giờ, ông sẽ không còn cảm thấy hổ thẹn gì nữa. Để tôi nói hết cho ông nghe...
    ...Có lẽ ông đã biết rõ về đời lính của tôi. Tôi chỉ nhập ngũ khi bị động viên. Sau thời gian huấn luyện, tôi bị đưa tới một đơn vị Biệt Động nổi tiếng, và bị đẩy vào một tiểu đội dưới quyền chỉ huy của Hai Sơn.
    Hai Sơn là người từ binh nhì lên tới trung sĩ và đã mấy lần bị thương. Không ai chối cãi được rằng hắn ta là một quân nhân can trường, nhưng không ai ưa hắn. Có lẽ vì hắn không biết sợ là gì và thường chế nhạo những kẻ mà hắn gọi là đồ chết nhát.
    Không hiểu tại sao hắn lại đặc biệt lưu ý đến tôi. Có lẽ vì vẻ trí thức của tôi. Cũng có thể vì tôi sợ dơ, sợ khó, sợ khổ. Tôi không biết, mà chỉ biết một điều là hắn đì tôi tối đa. Hắn hành hạ tôi khi ở hậu cứ cũng như ngoài mặt trận. ở hậu cứ, hắn bắt tôi làm những công việc nặng nhọc nhất, bẩn thỉu nhất. Ngoài chiến trường, hắn bắt tôi thi hành những nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Những ngày quân ngũ của tôi là những ngày địa ngục! Vì hắn! Đáng lẽ tôi đã được biệt phái ngay từ năm đầu, nhưng tôi tin rằng chính hắn đã tìm cách ngăn chặn. Bởi thế, tôi chỉ mong hắn chết, và tôi không phải là người duy nhất mong muốn điều này, có lẽ chỉ ngoại trừ các sĩ quan vì hắn là người luôn luôn tình nguyện nhận lãnh những nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Mỗi lần như vậy, hắn luôn luôn bắt tôi đi cùng vì hắn biết tôi rất ghét những việc đó.
    Tôi biết hắn đang nghe những gì tôi nói với ông bây giờ, nhưng tôi cóc cần vì tôi chỉ nói với ông một sự thật giữa hắn và tôi. Một đêm, hắn được lệnh dẫn tiểu đội đột nhập đất địch làm công việc trinh sát. Dĩ nhiên hắn bắt tôi đi cùng vì hắn biết tôi rất sợ những công tác như vậy. Xui xẻo cho chúng tôi là có lẽ chúng tôi đã bị địch phát hiện từ đầu, nhưng chúng chờ cho tới khi chúng tôi đi thật sâu vào đất của chúng, chúng mới nổ súng.
    Tiểu đội của tôi có tám mạng thì sáu bị bắn gục tại chỗ. Chỉ có hắn và tôi chạy thoát. Biết thế nào cũng bị chúng chặn hậu, trong đêm tối, tôi chạy thẳng vào vùng đất địch trước khi chạy về mé trái, hướng về một cánh rừng già, ngược chiều với hướng về đơn vị.
    Trong đêm tối mịt mù tôi bị lạc. Sau khi đi lang thang trong bóng tối hàng tiếng đồng hồ, tôi té xuống một hố bom, đè lên một xác người. Hai Sơn! Nói là xác người thì không đúng vì hắn chưa chết, chỉ bị thương nặng và mất máu. Hắn dặn tôi nhớ kỹ địa thế nơi đó trước khi ra lệnh cho tôi lập tức trở về đơn vị, đưa người tới cứu hắn.
    Sau khi được hắn chỉ đường, dù hai chân lết không muốn nổi, tôi cũng phải lập tức lên đường. Tôi không biết ông nghĩ sao về tôi vì sau khi tìm về đơn vị, tôi không nói với ai về Hai Sơn. Lúc đó tôi tự bào chữa rằng việc đưa hai y tá tới cứu hắn quả là một việc làm quá nguy hiểm. Có thể vì máu ra quá nhiều hắn đã chết rồi. Tôi không thể để ba mạng người phải hi sinh vì một xác chết. Tuy ngay hôm sau, một trung đội được lệnh tiến vào đất địch để giải cứu các đồng đội - thực tế là để lượm xác, nhưng không ai đi tới nơi tôi gặp Hai Sơn lần cuối. Mọi người cho rằng hắn đã bị bắt hoặc bị hạ sát.
    Một thời gian khá lâu sau khi được biệt phái, tôi hiểu rằng linh hồn cuồng nộ của Hai Sơn vẫn đang tìm tôi, vẫn muốn cho tôi biết về sự hiện hữu của hắn. Vì lý do đó, tôi không bao giờ gặp gỡ những người có khả năng liên lạc với người chết. Nhưng rồi chính ông đã đem hắn lại với tôi bằng những mật mã của ông. Khi tôi rút sáu lá bài và ông đọc thành chữ Hai Sơn, tôi biết rằng tôi không còn hi vọng trốn chạy linh hồn cuồng nộ của hắn nữa. Trong trường hợp đó, tôi muốn biết hắn muốn nói gì với tôi. Và kể từ đêm đó, không đêm nào tôi rời khỏi mấy bộ bài. Tôi liên lạc với hắn.
    Vĩnh ngưng lại. Vẻ mặt thật khổ sở. Khải đập tay lên bàn nói lớn:
    - Ồ, làm gì có chuyện đó. Ông chỉ bị ám ảnh thôi. Có thể ông suy nghĩ về việc đó nhiều quá.
    Vĩnh cười khô khan:
    - Nếu ông không tin, ông hãy xào bài đi. Tôi sẽ quay lưng lại, lượm mấy lá bài. Rồi ông dùng mật mã của ông đọc thử xem tôi nói có đúng hay không.
    Khải biết rằng cách chữa bệnh ảo tưởng tốt nhất là chứng minh rằng đó chỉ là ảo tưởng. Anh đồng ý:
    - Được!
    Trong khi Vĩnh quay lưng, Khải vừa xào bài vừa hỏi:
    - Ông ta thường nói gì với ông?
    Vĩnh lên tiếng với vẻ khó khăn:
    - Những gì ông có thể đoán được. Đe dọa, đắng cay, xỉ vả, hận thù... đủ hết. Hắn không muốn ở đó một mình mà muốn tôi cùng tới đó để hắn có người ăn hiếp và hành hạ như xưa. Xong chưa? Tôi sẽ nhắm mắt khi lượm bài và ông đọc từng chữ khi tôi lật ngửa chúng.
    Vĩnh rút khá nhiều lá bài và Khải lấy bút ghi vào một tờ giấy những gì những lá bài này ?onói? qua mật mã của anh. Viết xong, Khải liếc nhìn và la lên một tiếng hãi hùng vì những chữ do chính tay anh viết là hàng chữ ?oMày không chịu tới với tao thì tao tới với mày?.
    Mấy hôm sau, người ta thấy Vĩnh ngồi chết trên ghế. Trên mặt bàn ngay trước mặt anh là một núi lá bài. Có lẽ Vĩnh đã biết trước những gì xẩy ra cho anh nên anh đã để lại mấy hàng chữ thật lớn trên bàn, yêu cầu không ai được đụng tới bất cứ vật gì cho tới sau khi Khải tới.
    Buổi trưa, trước khi Khải bước vào apartment của Vĩnh, một người hàng xóm nói với anh:
    - Có lẽ ông Vĩnh chết từ tối hôm qua vì bác sĩ nói rằng người ông ấy đã lạnh. Người ta đã đưa ông ấy đi rồi tuy mọi thứ trong nhà vẫn đâu ở đó. Hình như nửa đêm hôm qua có người tới gặp ông ấy thì phải. Người đó chắc là quân nhân mới từ mặt trận trở về, vì sáng nay tôi thấy mấy vết giầy sô dính đầy bùn trước cửa.
    Khải bước vào, tim đập mạnh. Anh nhìn vào một hàng những lá bài lật ngửa. Qua mật mã của chính anh, Khải run lẩy bẩy sau khi đọc hàng chữ: ?oMười hai giờ đêm nay. Hai Sơn?.
  5. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Chiện hay áh ruthamcau ! Hic... nick đọc...

  6. Cafe_Tialia

    Cafe_Tialia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2006
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    Chuyện ma đời lính
    (phần cuối)

    Một lần khác, chúng tôi cùng với Long đổ bộ truy lùng tông tích của kẻ địch, vì quá hăng say tìm kiếm nên cánh quân chúng tôi bị mất phương hướng, lạc sâu trong một cánh đồng lầy, loanh quanh gần hết đêm mà vẫn không thể nào mò mẫm ra được đường về...
    Cả toán đang điên đầu họp bàn tìm ra phương hướng thì Long dõng dạc đứng lên:
    - Chúng mày khỏi phải tìm tòi chi nữa, cứ đi theo hướng tao chỉ, bảo đảm sẽ về đến... nhà.
    Lúc đầu, chúng tôi còn ngần ngừ không chịu tin theo lời của Long nói, nhưng sau nhiều tiếng đồng hồ ngụp lặng bì bõm trong những đám cỏ lau lách sình lầy, đường ra vẫn không tìm thấy. Cuối cùng, đành bảo nhau dấn bước theo hướng chỉ đạo của Long. Nhờ vậy, chỉ có chừng nửa tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đã bắt liên lạc truyền tin được với bộ chỉ huy và tìm ra được điểm hẹn để trở về.
    Chúng tôi hỏi Long làm sao anh ta biết và chỉ đúng được phương hướng để trở về trong an toàn và còn tránh được những bẫy mìn chông của địch chôn dấu chằng chịt như mắc cửi. Long cho biết như sau:
    - Tao chẳng có tài cán gì, cũng mù tịt như chúng mày vậy thôi. Nhưng lúc bấy giờ, bỗng nhiên trong đầu của tao cứ thoáng nhìn thấy khuôn mặt mờ nhạt với đôi mắt của người em gái của tao đã mất cách nay ba bốn năm gì đó. Ðôi mắt của em gái tao lúc đầu còn ẩn hiện lờ mờ, về sau càng lúc càng hiện ra thật rõ, thật lâu. Tao thử nhắm mắt lại để xua đuổi ảo giác đó trong lúc cả bọn chúng mình đang tứ bề lâm nguy thì đôi mắt của em gái tao lại cứ trừng trừng nhìn tao như muốn khiển trách rồi lại nhìn về một phía như bảo tao bắt buộc phải đi theo. Việc đó xảy ra khá lâu và có lúc tao đã chống chống lại, bước chân quay về hướng khác thì ánh mắt trở nên dữ tợn và sáng quắc nhìn tao như một sự răn đe, tao xoay hướng bước theo thì ánh mắt em tao ngay lập tức dịu lại bình thường. Giờ chúng mình được yên ổn, tao mới nhận ra rằng vong linh người em gái chết yểu của tao linh thiêng vô cùng, đã bao nhiêu lần nó cứu tao thoát chết.
    Ðời lính chiến của chúng tôi sau đó bị rã ngũ tản hàng, cuộc di tản khổng lồ làm cho chúng tôi mỗi người phiêu bạt về mỗi nẻo, nhưng đều gặp nhau lại ở đảo Guame, tôi với Long cùng một lúc được bốc thẳng đến định cư tại Hoa Kỳ. Chuyện ma đời lính đến với Long có tôi chứng kiến, tưởng rằng sau khi rã ngũ tan hàng thì Long sẽ không còn cơ duyên để liên hệ với cõi âm nữa, nào ngờ, căn kiếp vẫn khiến cho Long cứ mã dan díu tới những người thuộc thế giới bên kia.
    Số là sinh sống ở Hoa Kỳ được vài ba năm gì đó thì Long gặp được một người con gái đồng hương. Hai người yêu nhau và tỏ ra rất ý hợp tâm đầu. Long với người con gái tên Liên đã bàn luận cặn kẽ với nhau những chi tiết nghi thức để tiến tới việc thành hôn, tình cờ gặp tôi, Long bèn kể cho tôi nghe một hiện tượng lạ lùng:
    - Chuyện vợ chồng giữa tao và Liên chắc không thành tựu được.
    Tôi hỏi lại:
    - Vì lẽ gì? Tao thấy hai đứa mày đâu có điều gì trở ngại, gia đình của Liên cũng đã rất bằng lòng gả cô ấy cho mày kia mà!
    Long vò tai bứt tóc:
    - Nào có phải do lỗi của tao hay lỗi của Liên mà là trở ngại bởi một vong hồn đã khuất, cứ đứng ra cản trở tụi tao hoài.
    Tôi lấy làm lạ, hỏi tới, Long rành rọt kể lại đầu đuôi:
    - Chuyện tao với Liên, không những chúng mày mà đến cả nước tị nạn ở đây ai mà không biết chúng tao sắp sửa lấy nhau. Nhưng cứ mỗi khi hai đứa tao tỏ ra với nhau một vài hành vi thân thiết thì có một bóng ma hiện về. Cả tao cả Liên cũng đều trong thấy mới là lạ. Liên còn nói cho tao biết vong linh hiện về ngăn cản tụi tao đó chính là hồn ma của người anh trai của nàng đã chết ở Việt Nam cả chục năm rồi. Liên cho tao biết, bình thường thì chẳng khi nào ông ta hiện về, nhưng từ lúc tao với nàng gặp gỡ rồi quyết định lấy nhau cũng vẫn chưa có hiện tượng khác lạ gì, trừ phi giữa tao với Liên đừng dành cho nhau những hình thức thân ái.
    Nói đến đây, Long tặc lưỡi liên hồi:
    - Mày nghĩ thử coi trên thế gian này có hai người yêu nhau nào mà không có lúc tỏ tình thân ái, không có lúc say đắm bên nhau, cho nhau những cử chỉ ân cần. Tao với Liên thì cũng vậy mà thôi. Nhưng cứ mỗi khi chúgn ta oâu yếm bên nhau thì hồn vong người anh trai của Liên hiện về phá đám. Có lúc thì như chỉ cốt để cho hai đứa chúng tao nhìn thấy hắn mà không biểu lộ gì cả. Nhưng cứ đến lúc chúng ta mùi mẫn thì y như rằng hồn ma anh trai của Liên bày tỏ thái độ rõ rệt. Tự nhiên Liên thay đổi hẳn thái độ, hất hủi tao ra mặt hoặc nàng chồm dậy bỏ ra về ngang xương không một lời giải thích thỏa đáng. Việc đó diễn ra trắng trợn nhiều lần khiến tao không còn kiêng nể gì nữa. Ngay trong mắt nhìn của Liên cũng thấy anh ta đang xuất hiện. Tao thắc mắc với hồn ma liền:
    - Tôi với anh không thù không oán, anh cũng biết rằng tôi rất yêu Liên, yêu chân thật đàng hoàng, chúng tôi sắp sửa làm lễ cưới, tại sao anh cứ phá rối tụi tôi hoài?
    Hồn ma tự nhiên tiết lộ và giải thích một cách ngang bướng:
    - Tôi cần cho ?oông? biết, tôi là Hoàng Hổ danh trấn giang hồ. Còn ông chính là ông Bạch Hổ, là bạn bè cùng tiền nghiệp với tôi. Tôi đã chết, đã hóa thân là một linh thần, tôi muốn làm gì cũng được. Ông vẫn còn sống, vẫn có thể thực hiện được tất cả mọi điều, ngoại trừ việc ông lấy em gái của tôi làm vợ. Ðiều đó tôi không muốn để nó xảy ra. Nếu ông vẫn cứng lòng thì tôi sẽ có nhiều cách để ngăn cản.
    Nghe hồn ma nói không có chút lý lẽ, tao nổi sùng quát lại:
    - Tôi không thèm biết ông là cái thá gì để phải vâng theo ý ông muốn. Tôi với Liên thương nhau thật lòng, là một người anh ruột, lẽ ra ông phải phù hộ cho tôi và Liên sớm được thành chồng vợ, chứ nào đâu ông lại ngăn cản, phá phách chính hạnh phúc của em gái ông. Nói cho ông biết điều này, ông muốn làm gì tùy ý. Chúng tôi yêu nhau và nhất định sẽ cưới nhau, ông không cản được đâu.
    Nghe tôi nói dứt khoát mãnh liệt, hồn ma phá ra cười sằng sặc ra chiều tự mãn lắm rồi hắn biến đi. Ðể nhất quyết thực hiện ý muốn, tao đã có sẵn một ước định trong đầu. Ước định đó cũng có thể là một lần thử lửa về lời đoan quyết của hồn ma. Một hôm tao mạnh dạn nói với Liên:
    - Chúng mình nhất định lấy nhau mặc kệ cho vong linh anh trai của em ngăn cản một cách vô lý. Em có sẵn sàng không vậy?
    Liên ngớ người không hiểu, nàng hỏi lại tao:
    - Sẵn sàng việc gì vậy anh? Nếu chỉ là việc nên vợ nên chồng thì nếu không sẵn sàng thì em đâu có nhận lời để cho anh xin cưới!
    Tao hạ quyết tâm thi hành kế sách của mình nên nói:
    - O.K. Hôm nay chúng mình sẽ chung chăn chung gối, em chịu không?
    Nghe tao đưa đề nghị sàm sỡ, Liên đấm thùm thụp vào vai tao nhưng không phải để phản đối mà là để chữa thẹn trước lời đề nghị suồng sã quá đối với nàng. Thế là chúng tao đưa nhau đi du hí. Nhưng tao phải nói ngay, mọi sự đã bị hồn ma khiến cho thất bại ngay từ phút bắt đầu. Có nghĩa là Liên không phản đối, nàng sẵn sàng thỏa hiệp với tao tất cả mọi điều. Nhưng cứ mỗi lần tao dở trò chồng vợ với Liên thì đột nhiên Liên hóa thành một người khác tức thì. Nàng bò phắt dậy và thoát ra khỏi vòng tay của tao tức khắc, nàng bước ra khỏi phòng cũng là lúc con chó nhà tao cuống cuồng tìm đường chạy trốn, nó rên lên ư ử hoặc rú lên rùng rợn như vừa mắc phải bệnh chó điên. Tao có dùng hết sức lực và hết cách cũng không thể nào làm cho nàng tỉnh táo và lưu giữa cho nàng ở lại được, còn nói chi những việc ái ân. Câu chuyện chồng vợ giữa tao với Liên đến đây thì mày biết tao phải làm sao rồi chứ?...
    Tao với Liên đành xa nhau. Và tao cứ ngỡ có lẽ vì tao có điều gì bất xứng cho nên vong hồn người anh của Liên vì quá thương cô em gái, không muốn cô em gái của anh ta lấy phải thằng chồng không ra gì như tao. Nên cuối cùng, chúng tao đành trả tự do cho nhau. Về phần tao cho đến bây giờ thì như mày đã thấy vợ con đề huề hết cả, nhưng Liên thì vẫn sống đơn độc một mình. Không có người đàn ông nào có thể lấy được nàng làm vợ có lẽ tất cả những người đến sau tao cũng đều phải trải qua những bối cảnh đầy éo le ngang trái, có thể yêu Liên nồng nàn đắm đuối, có thể cùng nàng hứa hẹn đủ điều, nhưng chỉ có một điều là không một người đàn ông nào có thể cùng Liên biểu lộ những hành vi yêu đương thân ái để cho đến bây giờ, cuộc đời của một người con gái đẹp đẽ đến cỡ nào mà vẫn phải sống trong cảnh phòng không gối chiếc chỉ vì sự cản trở, sai khiến của một bóng ma vô hình mà không một ai có thể giải thích.
    ./.
    Hết.
  7. rukowen

    rukowen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/03/2005
    Bài viết:
    696
    Đã được thích:
    0
    Hờ.. thỏa mãn
    Chuyện của chị Cafe vừa đọc vừa nhe răng cười sảng khoái nà
    Chuyện của Ruthamcau vừa đọc vừa ngoái cổ nhìn ra sau lưng .. hờ hờ....
    Chuyện nào cũng hấp dẫn Poz típ cho em... tham khảo he...
  8. su_30

    su_30 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    15/03/2005
    Bài viết:
    3.452
    Đã được thích:
    495
    Các anh chị em nhà mình nghe biết chuyện ma thật thì kể cho mọi người nghe nhé
  9. Backytocngan

    Backytocngan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    2.643
    Đã được thích:
    0
    Đây là chuyện ma thật một ngàn phần trăm nè. Lâu lắm rồi, đã trôi xuống tận đáy sâu dĩ vãng rồi, nhưng hôm trước trời mưa đi làm về gặp lại cố nhân, thế là kỷ niệm ào ạt sống dậy, đêm nào cũng hiện hồn về gõ cửa ký ức
    Hồi đó là tết dương lịch năm 2001, em vừa học xong năm thứ nhất, bước chân vào năm thứ hai đại học. Nghỉ tết cả một đám mười mấy bạn trong lớp kéo nhau lên Đà lạt chơi. Gia đình một cô bạn trong lớp có một căn nhà nghỉ ở Đà lạt, bọn em kéo về đấy ở, ban ngày thì thuê xe máy đi chơi lang thang, ăn bụi, tối về nhà ngủ thôi. Thời gian ấy Đà lạt lạnh lắm, nên 4, 5 đứa ngủ chung một cái giường vẫn OK, các bạn trai thì trải nệm ngoài phòng khách.
    Hồi đấy ít tiền mà sao vui thế. Trong đám cũng có một vài cặp "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" (có cả em nữa ), nhờ chuyến đi mà có dịp xích lại gần nhau hơn, biết về nhau nhiều hơn.
    Bọn em đi chơi được 4 ngày thì gia đình bắt đầu kêu réo gọi về. Đêm cuối cùng cả đám đi chơi chán rồi về. Nhà bạn em ở ngoại ô, những căn nhà gỗ xinh xinh nằm trong những khu vườn xanh mượt, trải dài hai bên đường một con dốc. Có nghĩa là nhà nọ cách nhà kia cũng hơi xa xa chứ không liền vách như trong thành phố. Nhà bạn em ở giữa con dốc, cuối dốc có một quán cà phê phong cảnh rất đẹp, nhạc hay. Tối nào bọn em cũng thả bộ xuống đó uống cà phê, nghe "thành phố buồn" với lại "đà lạt hoàng hôn" (tự nhiên phong cảnh làm mình mềm mại, mơ mộng, lãng mạn hơn, chứ ở Sài gòn có bao giờ nghe mấy bài đó ). Uống cà phê xong thì cả đám lục tục leo dốc về. Đi đâu cũng đi một đám ồn ào, không cặp nào tách riêng cả (hổng biết sao hồi còn đi học ngoan thế không biết ).
    Em bốn mắt, bữa đó hai mắt tự nhiên bị rớt, bể mất. Ngồi quán cà phê đèn màu chớp chớp một lúc nhức đầu, em đòi về trước. Chả đứa nào chịu về nên anh chàng đang thích em mừng quá đứng dậy xung phong đưa em về. hai đứa thả bộ trên lề đường, không khí xung quanh rất êm đềm tĩnh mịch, hình như cũng có trăng, đèn đường. Phong cảnh ở đây ban ngày cực kỳ đẹp, con dốc dài uốn lượn, nhà xinh như đồ chơi, hai bên đường toàn là hoa vàng rực (mọi người bảo là hoa dã quỳ), còn ban đêm hơi vắng, vì nhà nào nhà nấy ẩn sau những khu vườn rộng mênh mông, chỉ hắt ra ánh sáng đèn thôi.
    Bọn em đi bên nhau, trời lạnh, đến nhà mới nhớ ... quên chìa khoá. Thế là anh chàng rủ em đi lên trên dốc rồi quay lại. Ở sài gòn sẽ chẳng bao giờ được đi bên nhau trong không gian yên ả lãng mạn như thế đâu. Ở đằng truớc bọn em cũng có một cặp thong thả bước, em thấy tóc của cô gái hơi bay bay trong gió đêm, nhưng họ mặc đồ màu gì thì em không nhìn rõ, (vì cận thị không kính mà) Chỉ biết họ đi sát vào nhau chứ không có khoảng cách như hai đứa em.
    Hình như thấy họ tình tứ nên anh chàng kia mới bạo dạn hơn, tự nhiên đi sát vào em rồi còn nắm ... cánh tay em nữa (vì bàn tay em lúc đó nhét trong túi áo lạnh rồi). Tự nhiên em thấy ... tim mình đập thình thịch, nó nhảy lên cổ họng rồi rớt bịch xuống bao tử, chân em cứng đờ lại không bước nổi nữa. Không phải vì anh chàng đi bên cạnh đâu, mà vì em phát hiện ra hai anh chị đằng trước ... không có bóng.
    Ôi thiên địa thánh thần ôi, hai cái bóng bọn em đang trải dài đằng sau, mà dưới ánh đèn đường hai người đi trước chẳng có một tí bóng nào, hoàn toàn không. Chân em với miệng em đều cứng đờ. Mà hình như anh chàng kia cũng phát hiện ra điều giống em nên tay ảnh cứ siết tay em mỗi lúc một chặt hơn, và ảnh cũng đứng lại không đi nổi.
    Em cảm thấy thời gian trôi cũng lâu lắm, hai người (ý lộn hai con ma) đi xa dần xa dần rồi khuất sau một khúc cua, vẫn không có bóng. hai đứa bọn em thì đi giật lùi giật lùi rồi khi hai người kia biến mất thì bọn em mới dám quay lại nắm chặt tay nhau mà chạy (Ôi, lần đầu tiên nắm tay con trai đấy ). Xuống đến cuối dốc hai đứa chui vội vào quán cà phê. mặt chắc không còn tí máu nào. Đã thế lại còn bị bọn bạn trêu chọc mà không dám hó hé gì nữa chứ.
    Hôm sau lúc trên xe về thành phố, bọn em mới dám kể. Hoá ra em thấy họ không có bóng, còn bạn em nói họ đang đi bình thường bỗng mấy cái chân của họ co lên cách mặt đất kkhỏang 1 tấc. Đại khái trong cùng một tích tắc cả hai đứa bọn em phát hiện họ không phải là người. Và vì tê liệt bởi kinh hoàng nên mỗi đứa chỉ kịp phát hiện thấy một điều kỳ dị thôi.
    Ý da, lũ bạn em chúng nó la hét quá, chúng bảo nếu bọn em mà nói sớm thì cả đêm qua chúng đã đốt đuốc truy lùng hai con ma kia rồi.
    Em thấy hai con ma đấy vẫn còn nhân hậu, nếu lúc đó chúng không biến mất mà quay lại đi về phía bọn em thì có lẽ bây giờ tới phiên hai đứa em đang bay lượn ở Đà lạt mà nhát bà con du khách rồi.
  10. lyenson

    lyenson Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    3.005
    Đã được thích:
    0
    <table cellSpacing="10" cellPadding="60"background="http://giaitrivnn.net/templates/funnycolors/img/nenblog.gif" border="0">
    Cỏi âm -tập 1
    Được lyenson sửa chữa / chuyển vào 15:29 ngày 22/10/2007

Chia sẻ trang này