1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn : Cô Gái Đông Dương dễ thương

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi AloEmDay, 27/12/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Trời mỗi lúc mưa một nặng hạt hơn, thi thoảng có những tia sét xé rách bầu trời đang sầm tối ... Duy ngồi im lặng nhìn Phương đang lau sạch nước mắt, cô đã đứng thẳng dậy, cất giọng nói tỉnh táo đến lạ lùng:
    _ Cảm ơn đã cho tôi hiểu một điều đơn giản ... Tình yêu không có sự lựa chọn! Tôi đã sai khi lựa chọn quá nhiều!... Nhật Duy... cho tôi một lần gọi Duy là ... anh như bao cô ******* người mình yêu thương nhất... Tạm biệt anh!
    Duy chưa kịp phản ứng thì Phương đã xoay lưng, chạy vụt ra ngoài. Duy không còn biết gì nữa, anh đẩy Phạm Tố Phương ra nhưng cô đã giữ chặt lấy anh, hét lên van xin:
    _ Anh đừng đuổi theo chị ấy nữa ... Hãy dừng lại và nhìn em này ... Xin anh, xin anh đấy!
    _ Không được ... Ngoài trời mưa rất to ... Hãy buông anh ra!
    _ Nhưng chân anh thế này liệu có đuổi theo được không? _ Phương dịu giọng khi thấy Duy đã kiềm chế được mình_ Em chịu được đau khổ ... và em cũng không quan trọng như chị ấy... Chẳng phải anh muốn chị ấy hận anh sao?
    Điều này là đúng! Duy nén lòng lại... Cơn mưa sẽ dội sạch trong em những tình cảm luôn gây ra những vết thương... Anh có thể sẽ ngồi đây vĩnh viễn nhớ thương, vĩnh viễn cầu mong em... hãy quên con người này đi, trước khi anh ta thật sự ra đi!
    Phương lao vào cơn mưa với một ý nghĩ rằng mình có thể chết đi thì hay! Cô chạy mãi, qua khuôn viên bệnh viện, qua hàng cây bên cổng vào? và dừng lại ở phía ngoài bệnh viện, sụp xuống vì không còn sức nữa. Giờ thì không còn ai biết cô đang khóc nữa? Nước mưa chan hòa trên gương mặt nhợt nhạt, ướt đẫm trên bộ quần áo mỏng manh? Cơn gió lạnh cũng không giúp Phương tỉnh táo thêm được nữa. Bao quanh cô là cơn mưa trắng trời, là nỗi cô đơn sâu thăm thẳm? ?o Nhật Duy không còn cần mình nữa! ?o Phương ứa nước mắt cay đắng. Cô đã không vượt qua được con người lạnh giá của Duy, hoàn toàn thất bại khi đi tìm lại những gì mình đã đánh mất? Chỉ có hơn một tháng mà mọi chuyện đã thay đổi. Phương sẽ mất Duy, ngay lúc này và vĩnh viễn về sau? Cô ngồi hẳn xuống đất, òa khóc nức nở như một đứa trẻ vừa bị mắng oan. Cô đã phải kìm nén yêu thương trong bao năm trời để rồi cuối cùng nhận ra mình đã sai lầm quá đỗi. Cô đã lãng phí thời gian, cô đã ngốc ngếch khi tin rằng Duy sẽ hạnh phúc khi không có cô? Thật ngốc nghếch! Không thể quay trở lại để có thể sửa chữa sai lầm, cũng chẳng thể vươn tay ra trong hiện tại để tìm kiếm cái mà mình đã đánh mẩt được nữa? Cô không còn gì cả!
    Ý nghĩ về sự sống và cái chết tắc nghẹn trong đầu, Phương gần như muốn lịm đi vì mệt mỏi. Trong vô thức, cô ngước nhìn lại vào phía trong, hy vọng một điều không tưởng rằng có thể nhìn thấy Duy trong cơn mưa trắng xóa? Không có một ai cả! Không có cả một sự chuyển động nào ngoài những hạt mưa? Phương dùng hết sức bình sinh để đứng dậy, chệnh choạng bước đi? Cả con đường này cũng thế, im lìm như chết rồi! Duy không có ở đây, Phương cũng sẽ không thể tồn tại ở đây được nữa!...
    Một chiếc xe tắc xi dừng lại bên lề đường, người tài xế bước vội ra khỏi xe, đi về phía Phương, dịu dàng:
    _ Cô gì ơi? Cô nên ra xe để tôi đưa về!
    _ Về đâu cơ? _ Phương lẩm bẩm?
    _ Về khách sạn của cô! _ Người tài xế cười thông cảm. Ông đã được người đàn ông nước ngoài dặn dò ở sân bay là phải chờ cho đến khi cô gái này ra khỏi bệnh viện? Không ngờ cô lại ra nhanh như thế, và tội nghiệp như thế!
    Phương nhếch đôi môi đã bợt đi vì mưa và lạnh, cười như thể không cười với người tài xế. Cô nói thì thào:
    _ Chỗ của tôi là địa ngục kìa! Ông đưa tôi đến đó được không?
    Người tài xế hơi lặng người đi khi thấy ánh mắt vô hồn của cô gái đang nhìn mình. Cô ấy cười nhưng mà là nụ cười của một người đã chết hẳn về tâm hồn? Ông đưa mắt nhìn nhanh về phía cổng bệnh viện, băn khoăn không hiểu nguyên nhân vì đâu? Nhưng ông cũng không kịp băn khoăn nhiều vì Tố Phương đã quỵ xuống vì kiệt sức? Ông vội đỡ cô lên, sửng sốt vì sức nóng từ cô tỏa ra? Cô gái này đang bị sốt! Ông buông rơi chiếc ô, bế xốc cô gái vào xe? Có lẽ ở khách sạn, người đàn ông nước ngoài sẽ biết cách chăm sóc và trấn an cô ấy!
  2. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Phương mở mắt, thất vọng vì nhìn thấy ánh sáng trắng của chùm đèn phía trên trần nhà. Cô biết mình hẵng còn sống! Đầu cô quay mòng mòng, nhưng cô cũng nhận biết được mình đang ở đâu, và cái dáng cao lớn ở phía ban công kia là ai! Cô khẽ cựa mình, chỉ xoay được chút ít vì người nặng như đá. Mọi thứ bỗng trống rỗng đến lạ lùng. Không còn ý nghĩ nào tồn tại trong đầu cô nữa? Ừm, Phương hít nhẹ một hơi? ầm ầm sau đó là những hình ảnh nhòe nhoẹt nước mưa tràn vào. Nhưng cô không khóc được nữa? Hình như thế sẽ càng làm cho nỗi đau thêm bỏng rát?
    Paul đi vào trong, nhận ra Phương đã tỉnh, gương mặt anh ánh lên một nụ cười giản dị?
    _ Em không sao rồi!
    Phương mệt mỏi nhìn lên, không nói được gì!
    _ Em làm anh hết hồn khi trở về đấy! Dù sao thì cũng đừng đầy đọa mình như thế chứ?
    _ Em xin lỗi! _ Phương thì thầm.
    Paul ngồi xuống cạnh giường, nắm nhẹ bàn tay lạnh giá của cô, áp vào mặt anh? Phương rùng mình vì hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang tay mình? Đó là sự sống, là niềm tin và hy vọng?
    _ Em hãy hiểu cho cậu ấy! _ Pauk dịu dàng khi mắt Phương mở to vô hồn_ Cậu ấy yêu em hơn tất cả mọi thứ trên đời? Cậu ấy không muốn làm em đau, không muốn em bơ vơ? không muốn em lúc nào cũng khóc đau khổ? nên cậu ấy sẵn sàng nhận về mình những óan hận? Em hiểu không?
    Một giọt nước mắt rơi nhẹ xuống gối, Phương khẽ xoay đầu, quay đi.
    _ Nếu là anh? anh sẽ không thể làm được như thế đâu! Cậu ấy dũng cảm quá?
    _ Nhưng anh ta đã đuổi em đi? mà không đuổi theo!
    _ Và vì thế mà em bỏ cuộc? _ Paul buông tay Phương ra, xoay mặt cô lại để cô có thể nhìn rõ những cảm xúc trên gương mặt mình._ Em chấp nhận vĩnh viễn mất cậu ấy?
    Nhật Duy là của cô! Phương lặng đi với ý nghĩ đó. Không ai có thể cướp anh ra khỏi cô dù là ông trời đi nữa? Năm năm rồi, phải, đã quá lâu cho những đợi chờ, quá lâu để cây mần có thể mọc lên thành một cái cây cứng cáp. Bây giờ, Phương sẽ là người bảo vệ nó? Gió mưa có là gì? Bão táp có là gì?
    _ Không!_ Phương mỉm cươi nhẹ_ Nhật Duy là của em!
    Paul cũng mỉm cười như động viên. Ánh mắt Phương ngời lên một ngọn lửa rực cháy khiến Paul không thể nhìn cô lâu hơn được. Anh quay đi, nghe lòng dậy lên một cơn bão. Đã có lúc anh nghĩ tới chuyện cô không thể tìm thấy Nhật Duy trong bệnh viện đó để rồi anh có thể đưa cô về Mỹ, an ủi cô bằng tình yêu không bao giờ cạn của mình, và rồi cô sẽ quên ? giống như chưa từng có những chuyện đau lòng này. Nhưng anh đã sực tỉnh được ngay ra khỏi cơn mơ dối trá và độc ác đó. Anh không có đủ dã tâm để dứng nhìn Phương trượt xuống vực thẳm, và chắc chắn cũng không đủ sức mạnh để kéo cô lên. Tình yêu của anh ư? Một thứ tình đơn phương nồng cháy, lúc nào cũng có thể cất cánh, lúc nào cũng có thể len lỏi trong những hoàn cảnh éo le nhất để đến với cô, nhưng ? chỉ có thể ở phía xa mà đứng nhìn, vì chỉ là một khối tình riêng lẻ? Paul ngước mắt nhìn ra ngoài. Cơn mưa trái mùa đã ngừng hẳn, trời trong lành và cao ngăn ngắt. Phương có lẽ cũng hiểu rằng, tình yêu có thăng có trầm, con người ta phải chấp nhận đối mặt kể cả với những gì thương yêu nhất để vươn lên, để giành chiến thắng? Duy đã giành chiến thắng với bản thân mình, nhận nỗi u sầu chỉ với mong ước người mình yêu thôi day dứt? Còn Phương, em phải vượt những hai thử thách, tình yêu của Nhật Duy, và với cả tình yêu của mình? Cuộc sống đúng là éo le thay!
    _ Paul? em cảm ơn anh!
  3. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    _ Đừng nghĩ rằng anh hơn người! _ Paul quay vào, nhìn cô với cái nhìn xanh thăm thẳm_ Anh cũng như người ta thôi, chỉ có điều anh không đủ dũng cảm để nhìn em khóc? Và càng không có gan mất em ?
    _ Em thật ngốc phải không nhỉ? _ Phương đưa tay gạt nước mắt _ Em lúc nào cũng nghĩ mình sẽ không hối hận với những sự chọn lựa của mình, không day dứt với những gì đã qua? Nhưng em thì luôn làm ngược lại, khiến cho anh, cho Nhật Duy, cho chính bản thân mình bị tổn thương sâu sắc. Người con gái như em? sao ông trời không trừng phạt? Sao lại để anh phải chịu khổ? Sao lại bắt Nhật Duy phải chịu đựng căn bệnh đó? Sao lại bất công như thế? Sao không phải là em?
    _ Vì nếu là em? thì anh và Nhật Duy sẽ càng khổ hơn bây giờ gấp trăm, gấp nghìn lần? Em hiểu không?
    Phương mở to đôi mắt còn đẫm lệ khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Paul. Ánh mắt xanh thăm thẳm ngời lên một niềm hạnh phúc, một niềm biết ơn sâu xa đối với tạo hóa? Đó là chọn lựa của những người đàn ông Phương yêu quý? Số phận là như thế! Phương mỉm cười, và vì thế, cô càng không thể chỉ biết khóc lóc an bài nó? Cô sẽ chiến đấu tới cùng vì tình yêu của mình, không, quan trọng hơn thế nhiều, vì Nhật Duy, đúng, chỉ vì Nhật Duy mà thôi!
    Buổi chiều, cơn sốt của Phương giảm nhẹ, cô có thể rời khỏi giường mà không còn cảm giác quay cuồng nữa. Paul thì đã quay vào với công việc của mình trong phòng riêng. Công việc ở công ty không thể thiếu vắng sự chỉ đạo của anh, dù chỉ một ngày? Vì cô mà anh chấp nhận vất vả như thế, Phương không thế để anh lo lắng thêm. Cô chải lại mái tóc, nở một nụ cười trong gương, quyết tâm lần này không thể để bị từ chối nữa? Một lần là quá đủ cho cả hai rồi!
    Cô đi xuống quầy tiếp tân, dặn dò nhân viên thường trực vài điều rồi bước vào tắc xi với những bước đi dài nhưng vững chắc. Phía trên cửa sổ tầng 5, Paul đứng lặng lẽ nhìn theo cô? Anh biết, sau lần này tình yêu của anh chỉ còn là trong ký ức mà thôi!
    Chiếc xe xé gío lao thẳng tới con đường phía trước. Phương ngồi im, để đầu óc được thảnh thơi. Hiện tại, cô không biết mình sẽ phải đối mặt với thái độ nào của Duy, và sẽ phải bắt đầu ra sao? Duy có thể lạnh nhạt, thờ ơ, nhưng cũng có thể có chút nhiệt tình như khi người ta đón bạn cũ? Cô đã van xin anh để có được chút nhiệt tình đó, nhưng giờ thì không thể. Tình yêu đâu thể épmình trong cái vỏ chật chội của tình bạn bấp bênh ấy được? Duy không cần, cô cũng không cần?
    Phương đưa mắt nhìn ra hai bên đường. Nắng đổ nhẹ trên những bức tường , trên những cái mái chìa ra từ các cửa hàng, và nằm lọt từng khoảng nhỏ trên vỉa hè rộng rãi. Yên bình đến lạ lùng. Phương lâng lâng một cảm giác khó tả, khi ký ức lại ngập tràn sắc nắng và nụ cười của Duy trong những ngày tháng cũ. Tưởng cũ như không phải là cũ! Cứ nghĩ rằng cô có thể sống được với những ngần ấy kỷ niệm, nhưng không, như thế thì ít ỏi quá. Chỉ có một năm? nếu thời gian quá dài cho quãng đời về sau, một năm sẽ chỉ còn lại là con số nhỏ bé cùng với những mảng ký ức không rõ nét. Thế thì tội nghiệp cho Phương lắm, tội nghiệp cho tình yêu của cả hai người? Duy phải sống với cô và phải tạo thêm nhiều kỷ niệm nữa, để những ngày tháng còn lại không còn là những ngày trôi đi vô vị!
    Đến trước cổng bệnh viên, Phương giật mình rời khỏi những ý nghĩ. Quay sang trả tiền cho tài xế, Phương cố gắng nghĩ đến điều tốt lành ở phía trước. Bước ra khỏi xe, cô thấy bầu trời như trong xanh hơn, ánh nắng như dịu dàng hơn? Mặt trời duy nhất của cô cũng như thế? Dịu dàng sưởi ấm cho trái tim cô, anh không thể bỏ đi khi cô lúc nào cũng cần đến anh để soi rõ con đường đời phía trước! Anh phải biết như thế, phải thấy rằng anh quan trọng như thế nào? Dù phía trước là bóng tối vĩnh viễn, thì cũng không có nghĩa, quãng đường này cũng tối đâu anh!
    Phương đi lên cầu thang, nghĩ đến chuyện sẽ phải giáp mặt với Phạm Tố Phương ở trong phòng, nhưng bước chân cô vẫn không chùn lại. Phía trước, phải là những tháng ngày rực rỡ nhất!
    Phòng của Duy vang lên những giai điệu nhẹ nhàng, không phải tiếng violon, mà là tiếng hát của một nam ca sỹ nào đó? Phương dừng lại, lắng nghe?
    ?o I stand alone in the darkness. The winter of my life came so fast. Memories go back to my childhood. I still recall??
  4. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Cửa phòng khép hờ nên tiếng hát có thể vang xa, buồn da diết? Phương đẩy cửa vào. Trong phòng không có một chút ánh sáng nào, ánh sáng duy nhất bây giờ là phía cửa, nơi Phương đang đứng. Nhật Duy khẽ mở mắt, quay cuồng trong hai luồng suy nghĩ lúc nào cũng giằng xé anh khi Phương xuất hiện. Cô ấy quay trở lại sau cơn mưa giống như một cầu vồng bảy sắc, chiếu sáng khoảng đời đang đi dần vào bóng đêm của anh. Vậy mà anh không thể giang tay ra để đón nhận, không thể làm gì khi nước mắt cô rơi.. Sao hắt hủi mãi mà em không từ bỏ vậy Phương?
    _ Em không dễ dàng bị đuổi đi như thế! _ Phương mỉm cười nhẹ, bước thêm những bước kiên định về phía trước_ Em đã rút ngắn được khoảng cách với anh, Duy ạ! Làm sao em lại có thể từ bỏ cơ hội được ở bên người em yêu nhất trên đời này chứ?
    Duy cũng mỉm cười, nhẹ nhàng:
    _ Cô là ai nhỉ?
    _ Em là người yêu của anh! _ Phương dừng lại, khẳng định chắc nịch_ Và em không chấp nhận thái độ hắt hủi lạ lùng của anh vào ban sáng.
    _ Nếu biết đó là hắt hủi sao cô không bỏ đi? Cô bỏ đi ngay cả khi tôi yêu thương cô nhất cơ mà? _ Duy nhướng mày, cay nghiệt nói thêm_ Cô đã từ bỏ sao còn quay lại? Để thương hại, phải chăng?
    Phương mệt mỏi lắc đầu. Trái tim cô đập dồn dập trong ***g ngực khiến cho khuôn mặt chợt ửng hồng lên như bị sốt. Phương nắm chặt lấy cái sắc tay, cố giữ cho đôi chân mình thật vững? Như thế có là gì so với cái chết, so với sự chia ly vĩnh viễn cơ chứ? Dù có bị đày đọa đến xuống tận chín tầng địa ngục cô cũng cam chịu cơ mà? Huống hồ, trước mặt cô là người mà cô yêu, là người hiểu cô hơn ai hết trên đời này?
    _ Nếu có thể quên cô ngay thì đúng là ngụy biện! _ Duy nói giống như đang kể chuyện người khác_ Nhưng cũng có nhiều chuyện lạ lùng lắm đã xảy ra. Tự dưng mà tôi bị bệnh, rồi tự dưng tôi tỉnh lại giữa những lớp sương mù vốn đã bao quanh tôi mấy năm trời? Tôi nhận ra tình yêu chỉ là một trò chơi giữa hai đứa trẻ!
    _ Đó là anh lại lạc vào một đám sương mù khác! _ Giọng Phương khàn đi_ Nhật Duy, sao anh có thể tàn nhẫn đến thế? Sao có thể cứng rắn đến mức này cơ chứ? Bao nhiêu người chịu được, cớ gì em không chịu đựng được?
    _ Chịu đựng cái gì? _ Duy cười nhạt _ Cái chết của tôi?
    _ Phải! Cái chết của anh! _ Phương nén lòng, hét lên_ Rồi anh sẽ bỏ tôi mà đi, anh sẽ không nói gì nữa? Tôi sẽ đau buồn nhưng ít ra thì anh đã ở bên tôi cho đến lúc ấy? Tôi yêu anh mà? Tôi chỉ muốn ở bên anh, ở mãi bên anh?
    Phương sụp xuống, khóc nức nở. Sao lại ra nông nỗi này? Sao lại bắt em chịu đựng nhiều như thế? Đã quá đủ rồi? Nếu anh chết thì mọi điều sẽ chấm dứt? kể cả cuộc sống của em!
    Duy lặng người đi? Tiếng nhạc vẫn réo rắt, nhưng lời hát đã chuyển sang lời Việt?
    ?o Anh đi hoài
    Anh đi mãi
    Như cơn gió trong giấc mơ
    Em có còn chờ anh. Chờ mỏi mòn?
    Would you wait for me forever? ??
  5. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Em sẽ như thế phải không? Em sẽ chọn con đường cô đơn trong cuộc đời tấp nập này? chỉ để chờ anh vào một cuộc sống khác? Ai sẽ là người chăm sóc em khi em ốm? Ai sẽ là người lau những giọt nước mắt vô cớ mỗi khi em buồn? Ai sẽ sẽ chia những mệt mỏi sau mỗi ngày nặng nhọc? ? Ai sẽ trở thành chỗ dựa cho cuộc đời em ? nếu như anh ra đi?
    Thế thì anh đành lòng sao được?
    _ Xin lỗi! _ Giọng Duy khô khan, ánh mắt anh nhìn vô định ở một khoảng trống nào đó_ Đó là một điều không tưởng, tôi không thể đáp ứng được? Chúng ta ai cũng có những con đường riêng. Con đường của cô là một con đường bằng phẳng, sẽ có những bông hoa hồng thơm ngát ở hai bên. Cô cũng sẽ có người câm tay dắt đi hết con đường ấy? cho đến hết đời sẽ không phải cô đơn? Còn tôi, con đường ấy đã kết thúc. Mỗi người một phần số nên tôi cũng chẳng lấy gì làm buồn? Hình như đã qua rồi những bồng bột non trẻ, những vướng bận mà mình cứ tưởng rằng sẽ theo suốt hết cả cuộc đời? Khi cô già, cô sẽ thấy tôi nói đúng biết bao?
    _ Em sẽ chờ anh! _ Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười trong nước mắt_ Chờ hết cuộc đời này? Con đường mà anh nói, em sẽ đi ngược lại, sẽ dừng lại ở chỗ hai ta gặp nhau? sẽ chỉ đứng ở đó mà chờ? Anh có trở về hay không?
    Duy quay đi, anh biết mình chỉ cần cố gắng lần này nữa thôi? Duy nhất chỉ lần này, cô ấy sẽ bước sang con đường khác, và sẽ chỉ biết đến những nụ cười mà thôi!
    Phương đứng dậy, lau khô những giọt nước mắt trên gò má hồng nhạt của mình. Cô nhìn thẳng vào mắt Duy, không còn sợ sệt rằng sẽ phải chạm vào khối băng lạnh nữa. Cô nhấn giọng xuống:
    _ Em sẽ chờ anh ở đó? Nơi bắt đầu và cũng là nơi chia xa của chúng ta? Anh đến hay không đến ? đấy là câu trả lời cuối cùng của anh!
    Phương xoay người, bước ra khỏi cửa? Cô chạm trán với Phạm Tố Phương ở bên ngoài. Bỏ qua cái nhìn sửng sốt đầy ngỡ ngàng của cô gái, Phương bước đi? Đây là lần cuối cùng thôi Duy ạ! Cơ hội cuối cùng của hai chúng ta!
    Bảy giờ tối, Quốc Bảo và Bảo Quốc ngồi tán gẫu với nhau, bên cạnh là chiếc ti vi đang thông báo giờ. Duy ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã tối thẫm? và hình như có nhiều gió hơn buổi chiều? Phương mặc cái gì khi đến đây nhỉ? ? Bộ váy ngắn mỏng manh hay là chiếc áo dạ ấm áp? Bộ đồ mỏng rồi? Nhưng làm sao Paul lại để Phương ? phong phanh như vậy ? Nhưng lúc chiều trong cô rất mỏng manh? rất nhỏ bé, phải, nhỏ bé đến đau lòng? Phương đang đứng ở đâu? Nơi mà chúng ta bắt đầu và nơi mà chúng ta chia xa ư? Vườn hồng?
    Nhưng chỉ còn một chút nữa là anh sẽ thành công! Chỉ cần không đến thì cô sẽ trở về bên Paul, dù đau đớn nhưng chắc chắn cô sẽ không còn nhiều vướng bận? cô ấy sẽ quên được anh nhanh hơn! Duy không nhìn ra bên ngoài nữa, cố quên đi cái lạnh đang ùa vào trong phòng, quên đi những cơn gió ? vẩn vơ ngoài kia! Anh tập trung vào câu chuyện của hai tên bạn, mệt mỏi nhận ra rằng mình là một thằng con trai mềm yếu? Anh không thể làm gì nổi ngòai việc nghĩ đến hình dáng mong manh yếu đuối của Phương giữa vườn hồng đầy gió?
  6. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    8hõ?Ư8h30õ?Ư9hõ?Ư Lòng Duy nhặ có lỏằưa 'ỏằ'tõ?Ư Nhặng cỏĐn phỏÊi cỏằâng rỏn! Chỏằ mÊi mà anh không tỏằ>i thơ cô ỏƠy sỏẵ 'i thôi!
    10hõ?Ư Ngoài trỏằi 'Ê tỏằ'i thỏôm. BỏÊo Quỏằ'c chuỏân bỏằi 'ỏƠt lỏĂnhõ?Ư Không 'ặỏằÊc 'Âu PhặặĂng ặĂi!
    11hõ?Ư Quỏằ'c BỏÊo giỏằƠc Duy 'i ngỏằĐ. Anh vỏằ>i tay tỏt 'ăn. Anh sỏẵ không còn vặỏằ>ng bỏưn gơ trên cài 'ỏằi này nỏằaõ?Ư Duy nhỏm mỏt lỏĂi, tặỏằYng nhặ mơnh 'Ê 'ặỏằÊc thanh thỏÊnõ?Ư Nhặng không, ngỏằc anh vỏôn có cĂi gơ nỏng nỏãngõ?Ư Anh 'Ê mỏƠt PhặặĂng, thỏưt sỏằ mỏƠt rỏằ"i ặ?
    Duy bỏưt dỏưy, cuỏằ'ng quưt lên vơ ẵ nghâ 'óõ?Ư ỏằz giặỏằng bên cỏĂnh, Quỏằ'c BỏÊo bỏưt 'iỏằ?n lên, ngặĂ ngĂc:
    _ Sao thỏ Duy? Cỏưu quên gơ à?
    _ Khôngõ?Ư Không có gơ!
    Duy lỏĂi nỏm xuỏằ'ngõ?Ư Chua chĂt vơ ẵ nghâ cỏằĐa mơnh, anh 'Ê muỏằ'n quên mà không thỏằf 'ặỏằÊc. TĂm thĂngõ?Ư còn lỏĂi dạ cho anh có dỏằ"n hỏt sỏằâc 'ỏằf cho gia 'ơnh thơ câng chỏằ? là mỏằTt sỏằ cỏằ' gỏng thỏƠt bỏĂiõ?ƯNhặng ưt raõ?Ư anh câng phỏÊi biỏt cô 'Ê chỏằ anh nhặ thỏ nào, cô 'Ê 'ỏằâng ỏằY 'Âuõ?Ư cô ỏƠy có khóc khôngõ?Ư Đó là kỏằã niỏằ?m cuỏằ'i cạng trong cuỏằTc 'ỏằi cỏằĐa anh vỏằ mỏằ'i tơnh duy nhỏƠt nàyõ?Ư Duy vạng dỏưy, vỏằ>i tay bỏưt 'ăn. Anh bặỏằ>c xuỏằ'ng giặỏằng, tơm cÂy nỏĂng gỏằ-, bặỏằ>c thỏưt nhanh ra khỏằi cỏằưa. Quỏằ'c BỏÊo câng lao ra khỏằi phòng, 'uỏằ.i theo Duy:
    _ Có chuyỏằ?n gơ thỏ?
    _ Tao có chuyỏằ?n cỏĐn làmõ?Ư Không cỏĐn lo lỏng vỏưy 'Âu!
    Quỏằ'c BỏÊo 'ỏằâng lỏĂi. Nhơn theo cĂi dĂng gỏƠp gĂp cỏằĐa Duy trên cĂc bỏưc cỏĐu thang, Quỏằ'c BỏÊo biỏt là mơnh không cỏĐn phỏÊi lo lỏngõ?Ư Có lỏẵ Duy 'Ê suy nghâ nhiỏằu trong suỏằ't cỏÊ buỏằ.i tỏằ'i nayõ?ƯMà 'iỏằu gơ 'Ê khiỏn Duy nhặ bỏằông tỏằ?nh nhặ thỏ? BỏÊo nghâ tỏằ>i Tỏằ' PhặặĂng, anh khỏẵ mỏằ?m cặỏằiõ?Ư Tơnh yêu là mỏằTt 'iỏằu kỏằ lỏĂ trên thỏ giỏằ>i này!
    May mà trỏằi 'Ê hỏt mặa và còn mỏằTt gÊ xe ôm 'ang gỏưt gạ bên cỏĂnh cỏằ.ng bỏằ?nh viỏằ?n. Duy không còn ngỏĐn ngỏĂi gơ nỏằa. TỏƠt cỏÊ trôi qua trong 'ỏĐu anh vạn vỏằƠtõ?Ư Duy chỏằ? còn biỏt là phỏÊi 'ỏn 'óõ?Ư dạ chỏằ? 'ỏằf lòng mơnh thêm 'au chfng nỏằa!
    Trỏằi sÂu thfm thỏm, gió thôi vi vút và 'ặỏằÊm hặĂi sặặĂng lỏĂnh lỏẵoõ?Ư Con 'ặỏằng ra ngoỏĂi ô càng lúc càng xỏƠu và tỏằ'i mạ mỏằc mỏt nhơn lên trỏằi, mÊi mà anh không tơm thỏƠy ngôi sao quen thuỏằTc 'Âuõ?Ư Trong bóng tỏằ'i dày 'ỏãt này, con ngặỏằi nhặ không tỏằ"n tỏĂiõ?Ư Còn tơnh yêu?
    HặặĂng hoa hỏằ"ng lỏĂi lan lan trong gióõ?Ư Duy nghe lòng mỏằ?t nhoài. Đó là mại hặặĂng mê hỏằ"n, nhặng câng không 'ỏằĐ sỏằâc nưu giỏằ 'ặỏằÊc bặỏằ>c chÂn cỏằĐa cô ỏƠyõ?Ư ngày xặa 'Ê thỏõ?Ư và giỏằ câng thỏõ?Ư
  7. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Đến trước cổng biệt thự, gã xe ôm dừng lại. Gã hơi băn khoăn khi thấy đã khuya mà tòa biệt thự vẫn bừng sáng, cổng mở như đang chờ đợi ai đó. Gã quay sang Duy, mỉm cười:
    _ Có lẽ mọi điều vẫn còn đang ở phía trước?
    Duy gật đầu, không đợi được tiền trả lại, anh hấp tấp chống nạng đi vào? Do quá vội vàng Duy đã không để ý đến những điều lạ lùng mà gã xe ôm đã thấy? Anh dừng lại trước vườn hồng, thở dốc? Vườn hồng trải dài ngút mắt? nhưng chỉ có gió, có những nụ hoa he hé cố vươn lên đón ánh sáng? Không có Phương đứng ở giữa những luống hoa, bảng lảng mơ hồ dưới những dải ánh sáng như lụa? Duy không còn muốn đứng nổi nữa. Trong anh là một nỗi trống rỗng vô hồn mịt mờ trải rộng? ?o Không phải câu trả lời của anh là như thế? Anh muốn có em ở bên cạnh? kể cả lúc anh nhắm mắt đi chăng nữa?? Duy nhắm mắt lại, anh thật mong mình có thể quay ngược thời gian để có thể lại trở thành cậu bé 16 lơ ngơ trước cô bạn gái mình yêu thương? giữa vườn hồng này, giữa mùi hương này? Tình cảm đó không phải là những rung động đầu đời thuần túy? đó còn là những rung cảm sâu xa của quá khứ, của hiện tại và của mãi ngàn năm sau này? Làm sao mà có thể được sống trong cảm xúc đó một lần nữa? Duy không biết được nữa? Anh mở mắt ra, hét lên như thể mọi cảm xúc trong anh cùng ùa ra, bùng nổ:
    _ Phương ơi? Phương ơi?Hãy quay trở lại? quay trở lại đi? Anh cần em? Anh yêu em?AAAAaaaaaaaaaaaaaaaaa? ANH YÊU EM!
    Duy gục xuống? Thế là hết! Không cần gì đến tám tháng kia nữa?
    _ Em cũng yêu anh!
    Duy ngẩng lên? Trước mắt anh là một thiên thần tuyệt đẹp với những giọt nước mắt long lanh, với nụ cười bừng nở như hoa hồng buổi sớm? Nước mắt Duy trào ra? Anh đã quay trở lại điểm xuất phát? Phương và anh đã ở đây? và ở đây mãi mãi?
    Duy buông rơi cái nạng, giang hai tay dang ra để đón Phương vào lòng? Phương ôm thật chặt anh trong vòng tay bé nhỏ, nức nở như một đứa trẻ? Hạnh phúc là khi tận tay ta nắm được nó! Phương thì thầm giữa những tiếng nấc:
    _ Sao lại bắt em chờ lâu thế? Sao lại thế hả? Anh cũng yêu em mà?
    _ Anh xin lỗi! _ Duy đẩy đầu Phương ra ra hơn một chút để có thể nhìn rõ cô hơn, niềm hạnh phúc ngời lên trong mắt_ Em lạnh lắm phải không?
    _ Không! _ Phương dịu dàng_ Hoa hồng đã che chở cho em khỏi những cơn gió?. truyền cho em sức mạnh để có thể chờ anh quay lại, để nghe anh nói? anh cần em biết bao!
    _ Ừm? anh yêu em!
    Duy cúi xuống, hôn nhẹ lên viền môi hồng hồng của Phương? Hương hoa hồng vướng vít xung quanh, tạo thành một vòng nguyệt quế rồng bao bọc hai người? Trên bầu trời đã tan hết mây mù? Chỉ còn hai ngôi sao rất sáng đứng bên nhau? Gió và lá hân hoan bài ca tình yêu vĩnh cửu? Và trên bậc thềm nhà, người quản lý cùng với vợ mỉm cười vì hạnh phúc của đôi trẻ? Tình yêu chân thành đã vượt qua cả những lo âu, những hy sinh riêng lẻ, những hiểu lầm, những khổ đau? Hạnh phúc là được yêu ngay cả khi người ta chết đi rồi!
    Bà vợ của người quản lý dọn bữa ăn đêm cho cả hai kèm với nụ cười mãn nguyện thường trực trên môi. Duy nhìn ngắm gương mặt hồng hồng và ánh mắt long lanh của Phương dưới ánh đèn chùm vàng nhẹ? Anh nhớ đến những buổi đi ăn của hai đứa ngày xưa, nhận ra một điều vô cùng dễ chịu? Đó là sự tiếp nối? những kỷ niệm ít ỏi của hai đứa sẽ lại được tiếp tục, bây giờ và mãi mai sau?
    Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười:
    _ Thức ăn ngon quá ? giống như ngày xưa!
    Duy gật nhẹ đầu. Phương nhún vai, tiếp tục:
    _Nhưng có lẽ nên quay trở lại quán có cái rèm màu trắng, vài cành tigon hồng rủ xuống mới được!
    _ À, quán bác Nam! _ Duy mỉm cười_ Bác ấy nhắc em luôn đấy? Khi nào?
    Thấy Duy không nói gì, Phương ngước nhìn lên. Đôi khi những ám ảnh ấy lại xuất hiên, ngăn mọi cảm xúc của Duy lại? Anh cười gượng gạo?
    Phương buông đũa, cô rời khỏi ghế, dịu dàng nhìn Duy:
    _ Em nghĩ là chúng ta có chuyện cần nói với nhau? Mình ra ngoài được không?
    _ Được! Nhưng em không sợ lạnh sao? Đã quá nửa đêm rồi?
    _ Có anh ở bên cạnh cơ mà?
    Phương đưa tay ra để anh có thể giữ ấm bàn tay đang lạnh của mình? Từ bây giờ sẽ không có chuyện chúng ta buông tay ra nữa!
  8. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Trời không trăng nhưng có điểm một vài vì sao lóng lánh? Hương của đêm, của gió, của lá, của hoa .. của tình yêu làm không gian trở nên huyền ảo, mượt mà? Văng vẳng xa xa có tiếng dế kêu rả rích? Phương hít thật sâu vào ***g ngực, tưởng như mình vừa mới được tái sinh sang một cuộc đời mới. Bàn tay cô ấm nóng, chứa chan mọt tính cảm yêu đương nồng cháy? Phương quay sang nhìn Duy, anh cũng đang mơ màng trong cảm xúc giao hòa với đất trời , hoa lá? Bất giác Phương nhón chân lên, đặt một nụ hôn rất nhẹ lên môi Duy? Duy không bất ngờ, anh ôm lấy cô, mỉm cười:
    _ Vậy chuyện chúng ta cần nói là đây à?
    Phương hơi lắc đầu? Nhưng Duy không để ý, anh đang đắm chìm vào một cơn bão, mạnh mẽ nhưng lại hiền dịu vô bờ bến ? khi mải miết hôn Phương? Gió vi vút thổi qua, vờn nhje trên tóc, trên má ? và trên những nụ hôn say đắm?
    _ Ừm ? thật ra còn chuyện này nữa ?
    Duy chờn vờn trên gương mặt Phương, mỉm cười ? vô tư:
    _ Còn chuyện quan trọng thật à?
    _ Chứ sao? _ Phương cong môi lên.
    _ Anh thấy ?
    _ Ê! _ Phương kêu lên khi Duy định ? hôn tiếp. happy.gif
    Duy bật cười, buông nhẹ cô ra nhưng vẫn giữ cô trong vòng tay mình. Phương vòng tay qua cổ Duy, nghịch ngợm những sợi tóc đen nhánh, mềm mại của anh? Sự hiện hữu này thật sự đang tồn tại, không phải mơ, cũng không phải tưởng tượng?Cô có thể cảm nhận được hơi ấm tóat từ con người anh, từ trái tim anh?từ niềm yêu thương không bao giờ cạn của anh dành cho mình? Thế mà đã có lúc cô phải từ chôi tất cả những điều này? Thật vô lý biết bao!
    _ Mình ? cưới nhau nhé? _ Phương nhẹ nhàng lên tiếng . Cô cảm nhận vòng tay Duy đang dần dần buông lơi, cô không chấp nhận điều đó? Phương ghì mạnh Duy trong vòng tay mình.. Sẽ là cô? cô sẽ là người giữ ấm cho cuộc đời anh sau này _ Anh không được phép từ chối. Em ?
    _ Anh đồng ý! _ Duy mỉm cười, vùi mặt vào mái tóc thơm ngan ngát của Phương, anh thì thầm_ Anh yêu em rất nhiều!
    Đó là tình yêu. Phương mỉm cười trong làn nước mắt hạnh phúc? Không phải sự hy sinh vì người mình yêu mà chính là cùng người ấy xây đắp? Miên man trong gió là bản tình ca ngọt ngào của bầy dế ngoài bờ sông? Ánh sáng mờ ảo của buổi bình minh bắt đầu xuất hiện ở cuối chân trời? báo hiệu một ngày mới tươi đẹp. Duy và Phương cùng ngồi trên chiếc ghế băng ở hiên nhà, tay trong tay, vai kề vai? cùng hướng về phia bình minh bình yên!
    Khi đã vượt qua những con sóng nổi sóng chìm của cuộc đời, người ta chắn chắn sẽ thấy quý giá những phút bình yên trong tình yêu chân thật? Tình yêu sẽ vẽ tiếp một con đường dài típ tắp ở phía xa dù cho người ta có không ở bên nhau mãi như khi bắt đầu nữa?Ừ, hãy yêu như vũ trụ này đang yêu? Hãy sống thật hạnh phúc bên nhau để Tạo hóa cũng phải thôi cái trò ?o sắp đặt trớ trêu ?o mà ? rải hoa ủng hộ, nhé tình yêu!...
  9. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    _ Cái gì? _ Bà Nhung hét lên, không ? nể nang gì mấy người bạn của Duy ? đang ?o run rẩy? trước mặt . _ Nó đi đâu?
    _ Cháu nghĩ là ?
    Thục Uyên rụt rè lên tiếng vì ái ngại, nhưng bà Nhung đã lừ mắt làm cô im bặt. Bà quắc mắt:
    _ Nó có biết nó đang bệnh không cơ chứ? Đi đâu cả đêm không về? Thật là ?
    Bà vừa lo vừa cảm thấy bực bội. Buổi sáng, bà đến bệnh viện không những không nhìn thấy thằng con trai yêu quý mà còn bị ông bác sỹ phụ trách việc chữa chạy cho Duy càu nhàu và hăm dọa đủ điều? Thái độ bất hợp tác của Duy mấy tuần nay đã gây áp lực khá lớn cho đội ngũ bác sỹ rồi? nay?
    _ Có lẽ anh ấy?
    Điện thoại Quốc Bảo kêu inh ỏi. Mắt Bảo sáng lên khi thấy số của Duy, anh lập cập mở máy:
    _ Duy à? Cậu đang ở đâu? Cái gì? _ Bảo hét lên, mắt vội liếc về phía có cơn giận đang ngùn ngụt _ Cậu có biết là có mẹ cậu?
    _ Đưa cho bác! _ Bà Nhung đưa tay ra, Bảo miễn cưỡng nói nhỏ:
    _ Cậu nói chuyện với mẹ cậu nhé!
    Bà Nhung nhận láy điện thoại, cố gắng nén giận, để có thể hỏi được câu nhẹ nhàng:
    _ Con thật không biết nguy hiểm là gì nữa hả Duy?
    Cả bọn nín thở chờ đợi? Bà Nhung không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng lắng nghe. Cuối cùng bà lạnh lùng:
    _ Hãy ở yên đấy? Mẹ sẽ tới để giải quyết? Kể cả nó nữa!
    Đưa máy trả lại Bảo, bà Nhung ngồi phịch xuống giường? Phạm Tố Phương bật khóc nức nở trên vai Uyên? Đến lúc này, ai cũng có thể đóan ra sự việc đã diễn ra như thế nào vào buổi đêm hôm qua?
    _ Bác à! _ Mỹ Phương dịu dàng ngồi xuống bên cạnh bà Nhung, cô mỉm cười dù biết rằng bà sẽ không ưa điều đó vào lúc này_ Cậu ấy yêu cô ấy mà? Đến lúc này bác còn ngăn cản ư?
    _ Dù thế nào?
    Uyên vỗ nhẹ vai bạn. Tình yêu là cho đi thật nhiều?dù không được nhận lại thì cũng phải biết mỉm cười hạnh phúc? Đó mới là tình yêu chân chính?
    Tố Phương quệt nước mắt đang thi nhau rơi trên gò má. Cô bắt gặp ánh mắt lo lắng của bà Nhung, lòng như gượng lại được? Bà Nhung nắm lấy cánh tay cô, lắc lắc đầu:
    _ Bác sẽ không để cháu thua thiệt đâu? Nó là con trai bác, lẽ nào ?
    _ Cháu xin nhận tình cảm của bác! _ Phương ngồi xuống phía dưới chân bà Nhung, nắm lấy bàn tay mà, nói qua làn nước mắt_ Nhưng cháu không thể là người làm cho cuộc sống của anh Duy bất hạnh được? Cháu yêu anh ấy ? cũng như mọi người yêu anh ấy, mong muốn anh ấy vượt qua bệnh tật mà sống hạnh phúc? Đừng vì cháu nhiều như thế? Xin bác hãy thương chị Tố Phương của anh Duy với bác ơi!
    Kéo Phương đứng dậy, ôm vào lòng, bà Nhung cũng ngậm ngùi thương cảm :
    _ Ôi ? tội nghiệp con gái tôi! Bác xin lỗi con nhiều lắm? Xin lỗi con!
    Mỹ Phương nhìn sang Thục Uyên mỉm cười ? Hai người đàn ông nhìn ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm? Cuộc đời mới chỉ bắt đầu thôi, còn rất nhiều, rất nhiều niềm vui ở phía trước?
    Và bên ngoài, nắng mai nhẹ nhàng của buổi chớm đông chảy tràn trên những tán lá xanh? Vậy là mùa đông đã bắt đầu!
  10. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Vị bác sỹ ngoài ba mươi tuổi đang cau có với hầu hết những bệnh nhân của ông ta trong giờ đi khám? Bệnh nhân và các cô y tá thì ngạc nhiên đến nỗi không thể nào chấp nhận được. Mới có vài hôm trước, bác sỹ này vẫn còn là một vị bác sỹ dịu dàng và tốt bụng lắm , ông có bao giờ biết quát mắng bệnh nhân và người phụ tá đâu?
    Đôi mắt bác sỹ lạnh băng, chiếu vào Nhật Duy, rồi lần lượt những gương mặt hồi hộp đằng sau? Ông nhếch môi cay nghiệt:
    _ Không được! Chúng tôi không thể để bệnh nhân nguy hiểm như vậy?
    _ Thì hàng ngày tôi đưa anh ấy vào đây cho ông khám và điều trị hóa chất là được chứ gì?_ Tố Phuơng bước lên thêm một bước, chiếu ánh mắt khó chịu vào vị bác sỹ một cách không khoan nhượng_ Ở đây ai là ?o từ mẫu ?o vậy ạ?
    Hơi bối rối, vị bác sỹ cúi xuống rồi ngẩng lên nhanh, kéo lại cẩn thận cặp kính cận rất dày? Đôi mắt sáng bị che lấp dần đi? Nhật Duy giữ tay Phương lại để ngăn ? sự bùng nổ không đáng có của cô. Dù sao vị bác sỹ cũng đã rất tận tình với sức khỏe của anh trong gần một tháng qua?
    _ Tôi biết mình không còn nhiều thời gian nữa! _ Duy nhẹ nhàng _ Mà tôi thì có biết bao nhiêu dự định? Cưới vợ và cùng cô ấy đi khắp đất nước lần cuối cùng? Chúng tôi đã không được gặp nhau năm năm rồi, mãi mới có cơ hội ở bên nhau?
    Duy ngẩng lên, mỉm cười với Phương, tiếp tục:
    _ Bác sỹ ? ông có thể thông cảm được không?
    Vị bác sỹ thở hắt ra, mệt mỏi vì bao nhiêu ý nghĩ trong đầu? Ông nhìn đôi bạn trẻ, nửa băn khoăn, nửa thông cảm? Nhưng nếu như Nhật Duy không còn trong vòng kiểm soát của ông thì ? mọi việc sẽ tồi tệ biết bao! Phải có cách nào đó? ông nghĩ tới cậu sinh viên thực tập dưới quyền, khẽ mỉm cười?
    _ Vậy cũng được! _ Ông nói_ Tôi rất lo cho cậu?nên mới muốn giữ cậu ở lại bệnh viện để có thể kiểm tra thường xuyên? Nhưng quả thực, trên đời này có nhiều điều không thể nằm trong kiểm sóat của mình được? Mỗi người có một cuộc sống, tôi không tạo ra cuộc sống của cậu, càng không nuôi dưỡng nó ? nhưng tôi lại thấy tiếc cho cuộc sống ấy? Nhật Duy, có thể luôn giữ bên cậu người học trò của tôi, để cậu ta có thể thay tôi ? theo dõi bệnh tình của cậu không?
    _ Vâng? nếu đấy là ý tốt của bác sỹ! _ Duy mỉm cười, anh đưa tay ra, nắm nhẹ bàn tay của ông_ Khi đám cưới tôi, mong bác sỹ hãy đến dự!
    _ Chúc cô cậu hạnh phúc! Vì có như thế tôi mới an tâm được!
    Bảo Quốc nhíu mày, trong lòng anh có những mối hoài nghi khó hiểu với vị bác sỹ này? Thái độ đó liệu có hơi thái quá chăng?
    Vị bác sỹ gật đầu chào mọi người, rồi đi ra? Bảo Quốc ngồi phịch xuống giường, cau có:
    _ Lão ta cứ mờ ám sao ấy? Thật bực mình quá đi mất!
    _ Anh sao tự nhiên lại nhạy cảm thế? _ Mỹ Phương châm chọc, cô dùng tay sờ nhẹ vào đầu anh, cười phá lên_ Vẫn còn mát lắm mà!
    _ Thôi đi cô! _ Quốc giữ tay Phương lại, vờ như không hài lòng_ Không nhạy cảm mà được cô yêu à?
    Quốc Bảo gật gù tán thưởng. Song ánh mắt anh bắt gặp ngay vào cảnh Phương đang cúi xuống hôn nhẹ lên môi Duy, anh chựng lại. Mỹ Phương và Quốc ôm bụng cười?
    _ Tình yêu là thế đấy, yêu đi ông cụ khốt!
    _ Ai là cụ khốt hả? _ Quốc Bảo đỏ mặt cằn nhằn?
    Duy và Tố Phương cũng không bận tâm lắm, cả hai đang để ý nghĩ trôi về miềm xa xôi? Ở đó có một đám cưới tràn ngập hoa hồng và tiếng cười hạnh phúc?

Chia sẻ trang này