1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn : Cô Gái Đông Dương dễ thương

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi AloEmDay, 27/12/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. meoxxx

    meoxxx Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2006
    Bài viết:
    2.115
    Đã được thích:
    0
    tiếp đi bạn ơi
    tới hồi kết thúc ròai còn gì
  2. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    hì....còn nhìu lắm , chưa kết đâu ...tiếp nè ....
  3. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Tố Phương khẽ trở mình, cánh tay và bả vai đau nhức. Bà Hiền Lan nhìn cô lo lắng... Cả hai mẹ con đang bị trói tay về đằng sau và bị bịt miệng... Phương dần dần nhận ra khung cảnh thật sự xung quanh...
    Cửa mở, một người đàn ông bước vào... gương mặt nom tựa một con... chuột trũi... hắn cười vẻ đắc thắng... Kéo mảnh băng dính bịt miệng của hai mẹ con ra, nói :
    _ Con bé này kêu to quá... Đã biết điều hơn chưa?
    Hắn nhìn chằm chằm vào bà Lan, nhếch môi :
    _ Đã làm khổ... người đẹp Đông Dương rồi... Nhưng cũng không phải chịu khổ lâu nữa đâu...
    Đôi mắt bà Lan loé lên một tia sáng căm thù... bà gằn giọng :
    _ Im ngay... Các người sẽ phải trả giá cho việc này...
    Hắn lại chiếc ghế đẩu duy nhất trong phòng, ngồi chễm chệ... Gương mặt mang đậm vẻ mỉa mai... càng làm hắn giống một con chuột tệ hại.. Phương mệt mỏi đưa mắt quan sát xung quanh...
    _ Bà cảnh sát thân mến ! bà đã biết quá nhiều... nên chẳng thể nào tồn tại được nữa. Đã bao lần cấp trên chỉ thị dừng ngay mà bà vẫn cứng đầu... Trứng làm sao chọi được đá hả? Tự chuốc họa vào thân thôi !
    _ Nếu vậy thì chỉ có các người phải sợ thôi!
    _ Bà không sợ... nhưng con gái bà sợ đấy !
    Phương hơi quay đầu nhìn mẹ, mỉm cười :
    _ Chỉ cần mẹ ở bên con, con không sợ gì cả !
    Hắn cười, như thể đang chứng kiến một màn kịch... Phương quắc mắt nhìn lại :
    _ Hãy nói với ông chủ của các người rằng : Chính mẹ con tôi sẽ đưa ông vào nhà tù !
    Hắn nhún vai, đứng dậy. Trước khi ra ngoài, hắn còn vẫy vẫy tay như chào tạm biệt :
    _ Chúc vui vẻ nhé!
    Đợi cánh cửa đã hoàn toàn đóng chặt, bà Lan mới quay sang hỏi con :
    _ Có đau lắm không con?
    _ Con về không thấy mẹ... Mẹ đừng lo cho con ! Con chịu được...
    Bà Lan ghé đầu vào con, mỉm cười :
    _ COn cứng rắn lắm... Mẹ tự hào về con biết bao !
    Phương cũng mỉm cười lại... Nói không sợ thì không đúng, nhưng bây giờ thực sự cô cảm thấy vững lòng lắm. Có mẹ ở bên, thấy mẹ không sao, thế là đủ cho nỗi lo sợ trong cô từ bao ngày trước...
    _ Chúng ta phải tự thoát thân thôi ! _ bà nói nhỏ _ Trong khe giày của mẹ có một con dao nhíp...
    Phương dịch dần xuống phía chân mẹ... Bà Lan tìm cách tháo giầy, con dao nhíp được gài trong hốc giày. Phương cúi xuống, dùng răng để lôi nó ra. Sau hai lần trượt, lần thứ ba cô đã ngậm được đầu sao và nhả vào tay mẹ. bà Lan cố sức dùng bàn tay để cắt đứt dây cho con... Từng tích tắc là từng phút căng thẳng.... Phương lầm rầm khấn phật đừng có kẻ nào vào lúc này... Bình thường cô chẳng tin vào phép màu nhưng bây giờ, cô ao ước có được phép màu đó , thật lòng mong mỏi...Ước gì có Nhật Duy ở đây như mọi lần rắc rối khác, ước gì có bố ở đây để ôm gọn hai mẹ con vào lòng... Ước gò đây chỉ là một cơn ác mộng , để khi tỉnh dậy cô vẫn là cô bé Tố Phương ngày nào... Không! Ước gì dây trói bị đứt ngay để mẹ đỡ vất vả...
    " Bựt " từng sợi dây đứt là từng tiếng reo vui trong lòng Phương... Mất một tiếng sau dây trói đứt hết... Phương nhanh chóng cởi dây cho mẹ ... Nhìn xung quanh, hai mẹ con chỉ thấy có một cửa sổ được đóng kín... Bà Hiền Lan lại gần, dùng sức để mở cửa. Cô nói khẽ :
    _Mẹ... nhỏ thôi !
    Cửa mở được thì hai mẹ con thở dài... Đây là tầng thứ ba của căn nhà, mà ngôi nhà lại ở sát bên bờ vực, phía dưới là bãi đá sâm sấp nước biển... Nhảy xuống thì cũng coi như... chọn đường chết!
    _ Mẹ có thể nhảy xuống được...
    _ Mẹ đừng liều... Mẹ đâu còn trẻ trung như xưa? Con có cách!
    Phương móc từ trong túi ra những chiếc dây và tung nó sang bên cây cổ thụ ở đằng xa... Các móc móc sâu vào những cành cây. Bà Lan ngạc nhiên :
    _ Liệu những sợi mảnh này có...
    Phương xoáy mười dây vào cánh tay, một tay cô ôm eo mẹ... Cả hai đã đứng lom khom bên bệ cửa sổ...
    _ Mẹ phải bám nhanh vào cành cây nhé... Con không sao đâu... Nhanh thôi !
    Cô nhún mình một cái mạnh.. Cả hai đong đưa giữ không trung... Cánh tay Phương đau rát vì những sợi cước cứa vào ... bà Lan theo đà nhảy mạnh về phía cây, bám được một cành cây...
    Rắc...
    Bà Lan rơi tay xuống một cành cây khác... Phương nghe tim nảy lên sợ hãi... Khi mẹ cô đã nhảy nhẹ xuống rồi, Phương mới quặc chân vào một cành cây, thu dây rồi tiếp đất nhẹ nhàng...Tiếng hét từ trên lầu ba vọng xuống :
    _ CHúng nó trốn rồi !
    Còi hú báo động vang lên. Bà Lan vội kéo Phương chạy về phía rừng cây... Phương thở phì phò sau những bước chân quýnh quáng của mẹ... Tiếng súng dội lại nghe chát chúa...Một tên đứng ở đỉnh tòa nhà, dùng súng ngắm bắn từ xa... Hắn cười nhạt, từ từ đưa nòng súng lên ngang mắt...
    Bà Lan cảm thấy lạnh sống lưng... Bà khự lại và đẩy con lên trước... Phương tưởng mẹ mệt nên kéo mẹ chạy thục mạng... Tên bắn lén bấm còi... Tiếng súng hòa cùng tiếng rì rào của gió... Hình như bà nghe rõ tiếng đạn bay vun vút... Bà cố chạy theo đúng những bước chân của Phương ở phía trước... Trong vài tích tắc, đạn ghim vào sườn bà... Cảm giác mát lịm rồi đau nhói dội lên từ mạng sườn.. Bà khuỵu xuống, máu đã thấm ướt áo... Phương dừng lại, mắt bàng hoàng trong nỗi đau chết sững... bà ngẩng lên , mỉm cười :
    _ Không sao... Hãy chạy đi !
    Cố không rơi một giọt nước mắt, Phương xốc mẹ lên, giục giã :
    _ Cố chịu đựng chút mẹ ơi... Sắp thoát rồi...
    Mặc cho mẹ đẩy cô ra, mặc những tiếng hò reo phía sau, Phương bậm môi kéo mẹ đi...
    _ Con làm sao sống thiếu được mẹ, mẹ ơi! Con sẽ đưa mẹ tới bệnh viện ngay... Đừng bỏ cuộc mẹ ơi!
    Bà Lan xoãi tay bất lực. Để tránh làn đạn, Phương đi lòng vòng qua các thân cây. Chân mẹ cô ngày một nặng, bà sắp mất đi cách điều khiển cơ thể vì máu ra quá nhiều...
  4. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Một lực lượng bảo vệ tòa nhà chặn đằng trước. Phương vội dìu mẹ ép vào một hốc cây... Đợi chúng đi qua, cô lại dìu tiếp. Nhưng mẹ cô đã ngất đi, không còn tiếp tục được nữa... Phương hoảng sợ :
    _ Mẹ... mẹ ơi... Mở mắt ra đi... Con xin mẹ ! Con cầu xin mà...
    Bà Lan khẽ mở mắt, nói thều thào ;
    _ Mẹ... có lỗi nhiều quá... Lại bỏ con một mình rồi, Phương à...
    _ Con không chịu! Không bao giờ chấp nhận điều vô lý đó !
    Bà Lan đưa cánh tay nhuốm máu lên, vuốt nhè nhẹ mái tóc buông xõa của con... Tự dưng bà tỉnh táo lạ lùng , ngắm nhìn khắp lượt hình dáng con gái thân yêu, bà mỉm cười :
    _ Con là con của mẹ... Mẹ mong con được sống hạnh phúc biết bao... Đừng oán hận hay tìm cách trả thù ... Đừng sống cuộc đời của kẻ khác con à, cuộc đời của con thôi ,là đủ rồi... Hãy về Việt Nam... sống với bố và tiếp tục con đường con đã chọn... Hãy chạy mau đi!
    Phương òa khóc, gục đầu vào ngực mẹ, nói như mê đi :
    _ Làm sao lại như thế được... Hãy nói với con đây chỉ là một cơn ác mộng... Con không thể mất mẹ được. Mẹ là tất cả của con mà, là tất cả mẹ biết không?... Đừng nhắm mắt lại... Đừng...
    Phương hôn nhẹ lên trán mẹ, rồi dựng mẹ ngồi dậy tựa vào thân cây và ghé lưng để cõng mẹ... Như có một sức mạnh vô hình, Phương dấn mạnh người lên, chạy , chạy hết sức...
    Tiếng súng lại vang lên ràn rạt... Người chạy rầm rập ở phía xa..Phương đặt mẹ nằm xuống cỏ, lấy thân mình che cho mẹ sau lùm cây dại... Mẹ đang mê man và gọi tên bố... Phương để mặc những giọt nước mắt rơi... Đến lúc nguy cấp đến tính mạng mẹ vẫn không quên được bố... mẹ gọi như người ta cần một thiên sứ cho tâm hồn yên ổn... Tình yêu chôn chặt bao năm, cứ theo tiềm thức mà dội ra... Mẹ ơi ! Sao tội thế này?...
    Tiếng rè rè của ô tô làm Phương giật mình... Cố nép mình bụi cây, Phương ngăn những giọt nước mắt rơi...
    Chiếc xe dừng lại ngay phía trên Phương nấp... Giọng nói quen thuộc làm cô muốn nổ tung mà hét ... Henry và Tony ! Mẹ ơi... Chỉ chút nữa thôi...
    _ Henry... Tony...
    Henry giật mình, rời khỏi ô tô... Cậu bước nhanh đến chỗ phát ra tiếng gọi ... Nhìn thấy Phương, cậu nhảy xuống, ôm chầm lấy :
    _ Phương... Ôi... cậu không sao chứ?
    Phương bật khóc :
    _ Mẹ tớ !
    Tony cũng đã nhảy xuống, hét lên nho nhỏ :
    _ Mau đưa cô ấy đi bệnh viện thôi...
    Tony bế xốc bà Lan lên, cùng với sự giúp đỡ của Henry, đưa được bà vào xe... KHuôn mặt bà trắng bệch ra như sữa... đôi mắt nhắm nghiền toàn thân toát ra khí lạnh... Phương ôm ghì đầu mẹ trong lòng, đôi mắt ráo hoảnh hỏi Henry :
    - Bệnh viện có gần không?
    Henry mỉm cười an ủi :
    _ Cũng gần thôi... Cô ấy sẽ được cứu mà, Phương đừng lo...
    Phương hôn lên vầng trán lạnh của mẹ, , hai bàn tay mẹ đỏ sẫm màu máu... Mẹ đau lắm phải không?...
    Phương thì thầm :
    _ Con yêu mẹ, con yêu mẹ mãi mãi... yêu nhất trên đời này... Mẹ cũng thế phải không? Mẹ yêu con mà... yêu con thì phải sống mẹ ơi... Những vết thương trước chỉ để lại sẹo thôi. Vết thương này cũng vậy , một vết sẹo anh hùng... Đừng bỏ con lại , mẹ nhé?
    _ ừm... Phương ! _ Bà Lan mở mắt, đôi môi mấp máy _ Vậy là... mẹ... có thể... an tâm... con... con sẽ không sao, phải không?
    _ Vâng ! _ Phương gật đầu nhưng không biết gì nữa...
    Bà Lan lại mỉm cười_nụ cười thanh thản và hạnh phúc:
    _ Chỉ có yêu thương... mới... giúp... con hạnh phúc...Phải... tự... chăm... sóc mình hơn... nữa... Con.. ngủ hay đạp chăn xuống lắm đấy !
    _ Mẹ...mẹ ơi! Con không đạp chăn nữa , không bao giờ nữa...
    Bà Lan nhắm mắt lại, chìm vào cơn mê dài... Phía xa, trong đám sương mù, bà như thấy hình ảnh của ông Minh trẻ trung ngày trước.. Xin lỗi anh vì em đã biến tình cảm anh em thành tình vợ chồng xa lạ... Lẽ ra... anh phải được hạnh phúc sớm hơn!
    Nửa giờ sau, bà Lan được đưa vào bệnh viện. Phương cùng hai bạn ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu.. Từng tích tắc là những nỗi lo lắng bồn chồn của Phương...Thời gian như trêu ngươi người ta bởi những bước đi chậm chạp... Phương tựa đầu vào tường mắt chong chong nhìn vào cánh cửa... Mẹ đang ở trong đó... Phải ngoan cường chiến đấu mẹ ơi!
    Cánh cửa rung động, một người bác sỹ đi ra, đôi mắt thoáng buồn. Phương đứng bật dậy, cô sững sờ khi thấy chiếc xe cứu thương đã phủ toàn màu trắng...Phương ngã sụp xuống, cổ nghẹn đắng... nước mắt rơi thầm lặng trên khuôn mặt vô hồn... Người bác sỹ lắc đầu :
    _ Đưa bệnh nhân đến quá trễ !
    Chiếc xe được đẩy đi một cách vô tình, Phương lần theo bằng đầu gối, khóc nghẹn ngào....Cô hét lên, nhưng không còn ra tiếng được nữa... Henry ôm Phương vào lòng, nước mắt cậu cũng lăn trên gò má... Nỗi thương cảm đến xé lòng, đau nhức... Tony đứng nhìn theo chiếc xe... Xe đang đi về miền băng giá!
    Phương ngất đi... KHông hiểu mình đang ở đâu và đang đi về đâu... Không gian đặc quánh, khó thở... Mẹ chỉ nhìn cô cười nhẹ, rồi xoay lưng bước đi... Muốn chạy theo kéo lại cũng không được... Mẹ luôn là người đi nhanh hơn cô , luôn luôn là thế... Bây giờ hình như mẹ đang bay nữa.. còn cô, đôi chân đã bị đóng chặt dưới lớp sương mờ...
  5. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Phương trầm tĩnh hẳn sau cái chết của mẹ... Cơ quan giúp cô các thủ tục đưa tiễn mẹ đi xa và mua vé máy bay cho cô về Việt Nam...Phương căm ghét tất cả nhưng đã quá mệt mỏi để thể hiện... Và cô để mặc cho Ông Thượng Nghị Sỹ, ông Thống đốc mặc sức thể hiện... niềm thương tiếc bỉ ổi của họ... Bây giờ chưa phải lúc để các người phải trả giá...
    Nước mắt đã ráo trên mi, trong Tố Phương chỉ còn nỗi đau khan... Henry đã gọi điện cho Nhật Duy là Phương đã bình an... Chỉ một điều đơn giản như bao điều khác... nhưng sâu xa trong đó là nỗi đau không giấu được.. Duy cảm nhận được một sự ngóng trông vô hình đang bủa vây mình... Chắc còn chuyện gì nữa xảy ra...
    Phương tạm biệt căn hộ mà có lúc cô coi nói như tù ngục, xách chiếc va ly cá nhân ra xe. Henry đưa cô ra sân bay, lặng lẽ chấp nhận sự thật.. Cậu đã mất Phương mãi mãi!
    Trong sự chia tay tiễn biệt, Phương chỉ cười... Khác với lần tiễn biệt trước, lần này cô thấy nhẹ nhõm vô cùng... Đi khỏi đây thôi... vĩnh viễn đi khỏi đây!
    Phương quay sang Henry, đôi mắt cậu đượm buồn và có vẻ cam chịu. Phương biết cậu dằn vặt vì sự thật, thương cậu nhưng không thể nghĩ đến từ thỏa hiệp được.. Phương vĩnh viễn không thể tha thứ...
    Henry chợt ôm Phương vào lòng, thì thầm :
    _ Tha lỗi cho tớ, cho tất cả những gì đã xảy ra...
    _ Cậu không có lỗi ! _ Phương thì thầm lại _ Nhưng hãy quên mình đi...
    Phương tách người ra khỏi vòng tay Henry... cúi đầu chào mọi người rồi bước vào phòng kính, trên tay cô là bọc nhỏ có chiếc lị gốm đựng hài cốt mẹ...
    Henry nhìn máy bay cất cánh , lòng buồn rượi... Phương đã quay trở về với Tổ quốc của cô ấy, trở về nơi không có cạm bẫy, không có nỗi đau nát lòng.. không có Henry... Những gì đã qua ở đây, cô ấy sẽ quên như cắt bỏ một ung nhọt đau đớn...
    _ Cậu đã gọi cho Nhật Duy chưa? _ Tony quàng qua vai bạn
    _ Ừm... bây giờ đây...
    Cậu mở máy, và chờ đợi.. GIọng Nhật Duy vang lên vội vã hệt như cậu đang chờ đợi cú điện thoại này vậy..
    _ Henry...
    _ Tố Phương... đang trên đường về Việt Nam... Tớ vừa tiễn cô ấy xong...
    Giọng Henry nghèn nghẹn , Duy hỏi lại :
    _ Có chuyện gì nghiêm trọng sao?
    _ Mẹ cô ấy... đã mất rồi!
    Duy lặng thinh... Vậy là những linh cảm ấy là đúng...Phương đang quay trở về với nỗi đau khôn nguôi.. Cậu đã khóc hết bao nhiêu nước mắt hả Phương?
    _ Hãy chăm sóc Tố Phương nhé ! Cậu mà làm cô ấy khóc nữa, tô biết được , tôi sẽ đến và mang cô ấy đi ngay... cậu biết chưa?
    Duy thở nhẹ... Henry có lẽ đang mang tâm trạng của cậu cách đây một năm... KHông thể níu giữ... người mà mình yêu thương nhất...
    _ Được rồi !_ Duy thản nhiên _ Chuyến bay lúc mấy giờ?
    Henry nghe long ứ lại, nhưng không còn thấy ghen tỵ nữa...
    _ KHi Phương về.. hãy gọi điện báo cho tớ một tiếng nhé?
    _ Ừ! Nhất định là vậy rồi!
    Duy gác máy, mỉm cười nhẹ... Rồi sẽ vượt qua được thôi Henry.. Những dằn vặt hối hận trong cậu... theo thời gian sẽ nhẹ nhõm đi nhiều...
    Tại bữa ăn sáng, Nhật Duy mân mê cốc cà phê sữa không chịu ăn uống gì.. Uyên dò hỏi :
    _ Có chuyện gì à anh?
    Ông Hoàng cười trêu chọc :
    _ Hay bắt đầu để ý đến ai rồi? Không được đâu nhé, bố đã chọn đối tượng cho con rồi...
    Duy ngước lên, lắc đầu :
    _ Đâu phải vậy bố!
    Mẹ cậu nâng cặp kính lên, nheo mày :
    _ Thế con buồn vì không được đi chơi hè à? Không cần phải suốt ngày ở công ty đâu...
    _ Đúng thế... con thông minh nên cũng dễ...
    Duy thấy chán ngắt, muốn đứng dậy nhưng mẹ đã lên tiếng với vẻ nghiêm túc :
    _ Con đã tặng ai chiếc vòng đó rồi?
    Hiểu mẹ đang nói chuyện gì, và DUy không muốn né tránh, cậu nói thật :
    _ Con tặng cho bạn gái con !
    Ông Hoàng cau mày :
    _ Đòi lại ngay.... Sao con lại tùy tiện thế hả?
    _ Đó là của con , con muốn tặng ai mà cũng phải xin phép sao?
    _ Nhưng nó liên quan đến sự suy vong của dòng họ..
    Duy bật dậy, lạnh nhạt nói :
    _ Con sống vì cuộc sống của con chứ không phải vì những cái hư ảo đó... Xin bố mẹ đừng ép con...
    Nói xong, Duy bỏ lên lầu mặc cho Ông Hoàng điên tiết vò nát chiếc khăn lau. Thục Uyên im lặng, nghe tiếng tim mình trở đau... Cũng đã không còn là điều mới mẻ , vậy mà khi nhắc lại vẫn thấy đau âm ỉ...
    Bà Trang Nhung bỏ kính xuống, nhìn chăm chăm vào Uyên, như muốn tìm hiểu sâu hơn :
    _ Cháu có biết con bé đó không?
    _ Cháu không biết ! _ Uyên lắc đầu _ Chỉ nghe nói chị ấy xinh lắm, cùng lớp với anh Duy ngày trước...
    _ Xin lỗi cháu ! _ Bà Nhung thở dài _ Lẽ ra là cô và mẹ cháu trở thành thông gia... Nhưng sao cháu lại từ chối, chỉ coi nó là anh trai? Có phải đã rõ chuyện này từ lâu..?
    Uyên cười nhạt nhòa :
    _ Cháu cũng mới biết... nhưng anh Duy là người nhất nhất như một... Cháu chỉ biết đừng nhìn từ xa... Cô chú đừng cản anh ấy nữa...
    _ Gia đình con bé ra sao? _ Ông Hoàng hỏi vẻ nghiêm trọng
    _ Một gia đình công chức bình thường... Nhưng thiết nghĩ, tình cảm mới là quan trọng chứ ạ? Thôi, cháu xin phép...
    Ông Hoàng lẩm bẩm :
    _ Tình cảm à?
    _ Tôi đi làm đây ! _ bà Nhung cũng đứng dậy, lảng tránh ánh mắt chồng...
    Ông Hoàng nhìn theo bóng dáng vợ mà lòng buồn rười rượi... Mười tám năm trước , ông cũng bị bố bắt lấy người mà ông không yêu làm vợ... Vì quá uất ức , ông đã chán ngán và tự biến đổi mình... Giờ có lẽ nó đã thành thói quen... Nhưng Nhật Duy mà quen được con bé này thì rất tuyệt... Xinh đẹp, hiền dịu và quan trọng hơn gia thế của cô bé này sẽ là bàn đạp cho sự nghiệp kinh doanh của gia đình... Nhật Duy phải làm được điều đó...
  6. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Nhật Duy vừa gọi điện thoại hẹn Mỹ Phương, Bảo Quốc, Quốc Bảo tại công viên... Cậu gác máy xong thì Thục Uyên bước vào, khuôn mặt buồn buồn... Duy mỉm cười, dịu dàng hỏi :
    _ Có chuyện gì làm công chúa buồn vậy?
    _ Anh đi đâu thế? _ Uyên hỏi lại vẻ gượng gạo...
    _ Đi đón Tố Phương.
    Câu trả lời nhẹ nhàng cùng với gương mặt ngời lên vẻ hạnh phúc của Duy , đủ làm Uyên hiểu hết mọi chuyện... Duy đang hạnh phúc lắm... Anh ấy gần như trở thành người anh trai ngày xưa... Dịu dàng , thân thiết... Duy hạnh phúc thì Uyên cũng hạnh phúc thôi... Tự nhiên, nghĩ được như thế, Uyên thấy nhẹ nhõm hẳn... Khẽ nắm lấy tay anh, Uyên nói :
    _ Em mừng cho anh, cho chị Phương... Anh đưa em đi đón chị ấy nhé? Để chị ấy gặp em gái của anh, được không anh?
    NHìn gương mặt trong sáng của Uyên, Duy mỉm cười. Cậu khẽ ấn nhẹ tay lên trán cô :
    _ Được thôi... cô em gái nhỏ !
    Thế là có thể trở lại như xưa... Không cần phải gượng ép gì...và sẽ chẳng có nước mắt để rơi nữa... Khi là em gái, Uyên chắc chắn sẽ không bị thương tổn nào nữa đâu nhỉ? Duy sẽ bảo vệ em gái của mình mà... Mãi mãi phải không anh?
    Duy thông báo cho cả nhóm biết hết tình hình hiện tại của Tố Phương... cả nhóm cứ rơi hết từ tâm trạng này đến tâm trạng khác... Cuối cùng cả nhóm quyết định đến thông báo cho thầy Minh... Đáng lẽ, người phải biết đầu tiên là thấy mới đúng !
    Duy ngập ngừng bấm chuông... Một lúc sau, thầy Minh đi ra, trên môi thầy vẫn còn đọng lại nụ cười hạnh phúc... Thầy ngạc nhiên khi thấy cả bọn đứng buồn so trước cổng ... cả bọn đi vào nhà , Cô Nguyên ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sách " Cẩm nang cho các bà mẹ khi mang thai "... Gương mặt cô không còn nét buồn phiền mang mác nữa mà là nét hạnh phúc mỹ mãn của người vợ được chồng yeu thương, của một người mẹ sắp sửa đón đứa con chào đời... Duy nhói lòng khi nghĩ đến Phương... Cô ấy vừa mới mất mẹ... Liệu có chịu đựng nổi khi về đây?
    _ Các em đến thăm thầy cô , thật quý hóa quá... Nào, ngồi xuống đi...
    _ Các em uống gì? _ Thầy Minh mỉm cười _ Uống nước cam nhé?
    Mỹ Phương khẽ gật đầu, và trong khi đợi thầy Minh đi làm nước, cả bọn xoay sang nhìn cô Nguyên... Cô hơi cười :
    _ Ngại với các em quá..
    _ Bao giờ cô sinh vậy ạ? _ Mỹ Phương hỏi tò mò
    _ Ba tháng nữa...
    _ Và mười ngày ! _ Thầy Minh nói đế vào từ cửa...
    Cả bốn nhìn nhau, trong lòng đứa nào cũng thấy đau xót cho Phương... Một gia đình mới đã được hình thành, hạnh phúc viên mãn đến độ làm cho người ta ghen tỵ ... Thầy Minh sẽ đặt được bé này ngang hàng với Phương, tình yêu thương cho cô sẽ không còn duy nhất... Phương sẽ hụt hẫng biết bao...
    Quốc Bảo hích chân Duy ra hiệu... Nhật DUy cười cười, hít một hơi dài, nói :
    _ Thầy có biết tin tức gì về ... mẹ con Tố Phương không ạ?
    Thầy Minh và cô Nguyên nhìn nhau.. Cô Nguyên cười :
    _ Có lẽ họ đang sống vui vẻ.. Hôm cưới của thầy cô, mẹ Tố Phương còn gửi thiệp chúc mừng...
    Duy ngẩng lên, đôi mắt lạnh nhạt hệt như giọng nói :
    _ Không phải như vậy đâu...
    _ Sao? _ Thầy MInh lo lắng _ Em biết tin gì ư?
    Mỹ Phương nấc lên :
    _ Cô Lan... cô ấy hy sinh trên đất Mỹ rồi... Tố Phương đang bay về với lọ hài cốt của cô ấy...
    Cô Nguyên buông rơi quyển sách, còn ông Minh... gần như sụp xuống...
    _ Thật ư? Sao lại thế?
    _ Em mới nhận được tin vào sáng nay... Phương sắp về rồi thầy ơi!
    Cô Nguyên đứng bật dậy , nói gấp gáp :
    - Anh Minh, mình phải dọn phòng gấp thôi.. Phương sắp về như mong đợi của chúng ta rồi... Phải bù đắp cho con , nhé anh?
    _ Ừ !
    Nhật Duy cười với ba bạn... Phải tin tưởng vào những gì sẽ xảy ra thôi.. Phương còn nhiều người ở bên cạnh mà... Chắc chắn cô sẽ không cô đơn đâu !
    Sân bay Nội Bài...náo nhiệt với vẻ vốn có của nó... Gia đình nội ngoại Tố Phương đều đến đón cô. Duy mua một bó hoa đứng chờ ở rào chắn... Cậu muốn mình là người nhìn thấy Phương đầu tiên... Rất nhớ dáng hình cô , nhớ và bây giờ thì giấc mơ sẽ thành hiện thực... Một năm tưởng như là quá dài đối với một đời người... Lần này, cậu sẽ không để Phương đi , không bao giờ chấp nhận sự xa cách nữa...
    Chuyến bay Mỹ _ Việt Nam hạ cánh đúng 10 h. Nhật Duy lặng đi như đang nghe được tiếng bánh xe máy bay nghiến trên đường băng... Thời gian như ngừng lại vì sự chờ đợi căng thẳng... Tình cảm bị dồn ứ lại, khiến tim ai cũng đập rộn ràng... Mau ra đi Phương !
    Dòng người từ của phòng kính đi ra, cứ mỗi lúc một thưa mà bóng dáng Phương mất hút... Mọi người lo lắng nhìn nhau... Cô tiếp viên trẻ trung đi ra, ông Minh vội hỏi :
    _ Cô ơi... Hành khách trên chuyến bay Mỹ _ Việt Nam... đã xuống hết chưa?
    Cô tiếp viên cười :
    - Rồi ạ.. Chú tìm người ư?
    _ Một cô bé 17 tuổi, dáng cao cao,...ừm...
    _ Cô bé đó có phải Tố Phương? _ Một giọng nói thanh thanh vang lên từ đằng sau. MỌi người chợt nhìn ra, ngạc nhiên khi thấy cô tiếp viên khác.. Trên tay cô là những bức thư và một hộp quà...
    Ông Minh vội gật đầu :
    _ Cô bé có nhờ cháu đưa giùm cho bố cô là thầy Minh lá thư này ! _ cô nói nhỏ _ Phương còn nói , thảo nào bố Phương cũng đến đón... và có ai là Nhật Duy không?
    Nhật Duy bần thần bước lên... nói không ra hơi :
    _ Em đây...
    Mỉm cười như động viên, cô tiếp viên nhỏ nhẹ :
    - Cô bé có quà cho cậu... Phương không về trong chuyến bay này đâu... Thôi, cháu chào mọi người... cháu xin phép...
    Ông Minh vội vả bóc thư, và đọc lướt nhanh... Mọi người nhìn ông thất thần buông rơi tờ giấy... cũng là lúc Duy xoay bước bỏ đi... Thế là hết... Phương đã không trở về...
    " Bố yêu quý của con !
    Con gái ngàn lần xin lỗi vì đã có hành động sai trái này... Bố sẽ đau lòng lắm khi nghĩ con bơ vơ trên quê người... Đừng lo cho con... Vĩnh viễn mẹ sẽ lo lắng cho con rồi. Con sống được và sẽ sống tốt... Đừng tìm con nhé...
    Con Yêu bố, yêu gia đình mình...
    Con, Phương "
    ******
    " Nhật Duy yêu thương...
    Phương không xứng đáng với Duy chút nào cả. Phương yếu đuối quá, ngốc nghêch quá khi chọn con đường này... Phương phải trả lại chiếc vòng cho Duy thôi... Hãy quên Phương đi, và tìm một cô gái khác xứng đáng với chiếc vòng và tình yêu của Duy hơn...
    Phương yêu Duy... nhưng Phương cũng yêu mẹ rất nhiều... Lời hứa với mẹ, Phương không thể không thực hiện...
    Vĩnh biệt Duy...
    I love you"
    Duy nhìn xuống hộp quà, lẳng lặng mỉm cười như thể đang nhìn một vật vô giá trị... Chẳng còn ý nghĩ gì nữa đâu Phương... Lời hẹn thề Phương đã mang nó đi mãi mãi rồi, chiếc vòng đâu còn gì nữa... Phương gửi lại làm chi?
  7. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    _ Biến đi...
    Người đàn ông to con hất một cô gái nhỏ nhắn ra ngoài cổng. Tiếp theo là chiếc va ly chưa kịp kéo khóa khiến nó bung ra.. Gió thổi lớn quá... Sự tủi cực đã lên đến cực điểm, cô gái đứng sững người... Tiếng chửi bới cũng vẫn chưa dứt :
    _ Còn cái của nợ này nữa...
    Chiếc lọ được ném mạnh ra, cô gái nhoài người với theo... Nhưng gió mạnh quá, cái lọ xoay trượt tay cô và rơi xuống vỡ toang.. Một thứ bột mịn bay theo gió... Cô gái dang tay cố ôm những hạt bụi lóng lánh... Nước mắt tràn mi...
    _ Mẹ ơi... Đừng bỏ con !
    Gió thổi mạnh... Từng hạt bụi bị cuốn đi nhập nhoè trong bóng tối... Cô gái úp mặt vào lòng tay, thổn thức... Gió cuốn tung những lọn tóc buông xõa của cô...
    Cô gái đó chính là Bùi Tố Phương !
    Lạc lõng giữa vùng đất Philadenphia, Phương bị vùi dập nhân phẩm, lòng tự trọng... Cô đã chạy trốn tất cả để đi vào vòng đời cay nghiệt... Cô đã mua vé đi Philadenphia và thật trùng hợp chuyến bay đó cất cánh cùng giờ với chuyến bay Mỹ _ Việt Nam... Cô đã liên hệ và bàn bạc với một gia đình giàu có ở đây, để cho cô làm việc tại gia đình này... Công việc hàng ngày là quét dọn, trông trẻ. Nhưng cô thường xuyên bị bà chủ la mắng vì ghen tuông... và họ phát hiện ra lọ đựng hài cốt của mẹ cô... Họ kinh sợ , tống cô ra khỏi nhà khi cơn bão sắp ập đến... Thật bạc bẽo biết bao...
    Phương chệnh choạng đứng lên. Mưa bắt đầu rơi... Từng hạt mưa như kim châm vào da thịt. Phương không cảm thấy đau... Cô đã mất mẹ hoàn toàn... Lỗi là ở cô! Hoàn toàn là tại cô... Linh hồn và thể xác mẹ bây giờ đã theo gió vẩn vơ ở đâu nhỉ?... Mưa như thế này... lạnh không mẹ ơi?
    Cắn chặt môi, Phương lầm lũi bước đi... ừm... cũng chẳng còn gì nữa cả, ngoài sự căm thù đến tận cùng tâm can... Phương không còn cảm giác sống , chỉ còn là sự tồn tại... Tồn tại trong thành phố này, đất nước này... dù có phải nhuộm đen mình đi nữa... Hãy xem con trả thù đời , mẹ ơi!
    Mưa ngớt... thành phố lại tấp nập... Phương ngồi bất động dưới chân tượng lớn... Một vài tên nát rượu đến buông lời tầm xàm... Phương gần như tìm được vật để trút giận... Chúng bị dần một trận, hoảng hồn... lẩn mất...
    Một bà lão đi qua, im lặng nhìn Phương với đôi mắt thương cảm... Phương không nói gì, nhìn vô hồn vào một điểm... xa xăm.
    _ Cháu gái... cháu không sao chứ?
    _ Không có gì tệ hơn được nữa đâu ! _ Phương mấp máy môi...
    Nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô, bà lão lo sợ... Vốn là một người nhân hậu, bà không thể bỏ cô gái xa lạ này trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng... Bà lại gần, nhỏ nhẹ :
    _ Cháu cần một chỗ để sưởi ấm... không sẽ cảm lạnh mà chết đấy !
    Phương ngước nhìn lên, héo hắt :
    _ Chết... Cháu muốn sống, bà ơi !
    Ôm Phương vào lòng, bà rùng mình vì tấm thân lạnh lẽo của Phương... Phương như lả đi... Gọi một chiếc tắc xi, bà lão đưa Phương về nhà mình... Giúp cô ủ ấm bằng chiếc chăn bông nhỏ, và cho cô ăn một bữa ăn đơn sơ, bà hài lòng khi thấy sắc mặt của cô khá hơn... Phương kể cho bà nghe chuyện mình đi tìm việc và mất việc ra sao... Bà cười đôn hậu :
    _ Cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng... Khi cháu khoẻ, cháu sẽ có một công việc !
    Phương nhoẻn cười... Cô nghĩ đến những ông Bụt bà Tiên trong truyện cổ tích , hiện lên giúp đỡ những người nghèo khổ, cô thế... Bà lão này cũng mang lại cho cô cảm giác ấy... Và cô không muốn nhắm mắt lại, sợ đó chỉ là một giấc mơ... Đã lâu lắm rồi... Phương chẳng giữ được cái gì trong tay mình cả... Sợ cũng là lẽ tất yếu thôi... Nhưng cơn buồn ngủ đã kéo sụp mi mắt cô xuống, trước khi chìm vào giấc ngủ, Phương lảm nhảm :
    _ Bà đừng biến mất nhé... Đừng biến mất...
    Bà lão mỉm cười, sửa lại chiếc chăn cho Phương... Tội nghiệp cô gái nhỏ !
    Thế là ngay sau đó bà gọi điện cho một quản gia của một biệt thự lớn và đề nghị cho Phương một chỗ làm... Bà đưa Phương đến đó vào sáng hôm sau. Đi hết nửa ngày đường, hai bà cháu mới tới nơi... Đó là một biệt thự cổ nhưng lớn nằm giữa những lùm cây và thảo nguyên... Không khí trong lành ùa vào ***g ngực khiến Phương thấy nhẹ nhõm hơn nhiều ...
    Bà quản gia tên là Brenda trạc 50 tuổi, cao gầy, gương mặt xương xương nhưng hiền hậu.... Nhìn Phương chăm chăm như đánh giá, rồi bà ra hiệu cho Phương đi theo. Phương không lạ lắm với kiểu kiến trúc " tốn tiền " này nhưng cô lại thấy ngạc nhiên vì ở đây toàn người làm mà không có gia chủ... Một cô gái trạc tuổi Phương, nhìn cô xăm soi khi cô vào bếp.
    Bà Brenda nói :
    _ Cô phụ với Barbara rửa bát đĩa nhé?
    Phương hơi lắc đầu chán nản... trong đầu cô loé lên ý nghĩ sẽ phải rời đây sớm... Cô không quen rửa bát đĩa vì rất đoảng... Barbara nhìn cô, chờ đợi :
    - Nào, rửa đi... Hay không biết tiếng Anh đấy?
    _ Chị có thể... cho em việc khác được không? _ Phương đề nghị nhỏ nhẹ _ Em e...
    _ Không rửa được? Thế cô đến đây làm gì, thưa tiểu thư?
    Phương thấy tự ái khi Barbara châm chọc mình... Nhưng nhìn chồng bát đĩa cao nghều... cô cũng thấy choáng... Xắn tay áo lên, Phương thận trọng cầm một chiếc, chà nhẹ nhàng...
    " XOảng "
    Barbara quay lại, kinh ngạc nhìn Phương... Phương hấp tấp thu dọn, bối rối nói :
    - Trơn quá... Xin lỗi...
    Lần này, Phương cầm thật chặt chiếc đĩa, cho dầu rửa vào, rồi chà nhẹ hơn... Cô rửa qua tất cả các đĩa, chồng chúng lên nhau, để tiếp tục rửa lần hai... Nhưng khổ nỗi, loáng quánh thế nào mà tay cô chạm nhẹ vào chồng đĩa còn đang có bọt nước rửa... Tiếng vỡ đĩa loảng xoảng như đạn liên thanh... bà Brenda và Barbara chỉ còn biết... lắc đầu...
    Những ngày sau đó, người ta không cho cô rủa bát nữa mà bắt cô gọt khoai tây hay làm những việc linh tinh gì đó... Barbara thì không thể hiểu được sao lại có người đểnh đoảng đến thế... Bà Brenda hay càu nhàu nhưng không có ý định đuổi Phương... Bà biết hoàn cảnh của cô, và niềm tin vào tài nội trợ của con gái trong bà vẫn chưa hoàn toàn tắt đối với Phương... Cứ luyện dần dần, cô cũng sẽ quen việc thôi !
  8. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Và một ngày đen đủi với Phương đã đến, Đó là ngày cậu chủ _ theo lời bà quản gia nói _ sẽ dẫn một số bạn bè đến nghỉ hè ở đây... Nói là nghỉ thực ralaf nhậu nhẹt hai ngày mà thôi , nên các gia nhân phải đón tiếp vô cùng trọng thể... không thì mất mặt cậu chủ mất... Barbara vào ngày hôm đó ăn mặc rất đẹp, cô ta đứng trước gương lâu tới 30 phút... chỉ để được đứng tiếp thức ăn cho cậu chủ và bạn bè của cậu ta... Phương thì chỉ muốn yên ổn , dù ở trong xó bếp cũng được...
    Phương ngồi lỳ trong bếp mà không mó tay vào việc gì , cụ thể hơn là chẳng ai cho cô làm gì cả... Khi cậu chủ và bạn cậu ta đến, cô cũng không ra nghênh tiếp... bà quản gia nhìn cô, nghiêm khắc :
    _ Phương sẽ là người tiếp thức ăn...
    Phương kêu lên :
    _ Cháu ạ? Sao không là chị Barbara?
    Barbara cũng chen vào :
    _ Cậu chủ quen với cháu hơn !
    _ Trong nhà này ai cũng phải làm thì mới có tiền lương... Cả buổi Tố Phương chỉ ngồi bây giờ phải đi làm!
    Phương và Barbara cùng hậm hực... Nhưng cuối cùng, Phương cũng vẫn phải đẩy xe thức ăn ra phòng ăn... Tiếng cười nói làm cô sượng sùng... Cô cúi gằm mặt xuống tưởng như có ai đó sẽ nhận ra mình... Thật ra cũng chẳng ai quan tâm đến cô người hầu mới, mà chỉ tán ngẫu với nhau về thể thao... Phương để ý người ngồi đầu bàn ít nói cười hơn... Anh ta lơ đãng để đầu óc đi đâu đó, thi thoảng cười với cô gái bên cạnh khi cô ta ghé sang hỏi han...Phương đoán đó là cậu chủ của mình, và cố ra sức không để sự cố gì... Đưa từng món ăn đến từng người, Phương làm thận trọng... Đến lượt cậu chủ, cô cầm phải đĩa súp nóng nhất... Lúc đầu cô cố chịu, nhưng khi hạ đến ngang ngực anh ta thì ... cô buông vội ta ra theo phản xạ... Cậu chủ chỉ kịp hất đĩa súp ra và đứng bật dậy... Chiếc áo sơ mi lem luốc súp... Phương hoảng hốt, đứng im như tượng... Khách khứa cũng chỉ biết tròn mắt...
    Phương mất một lúc mới tỉnh trí, cô cúi gằm mặt :
    - Xin lỗi... Tôi không cố ý đâu !
    _ Cô là ai? _ anh ta giận dữ _ Barbara đâu? Thật hết chịu nổi?
    Phương vội nói khẩn khoản :
    _ Xin để tôi giặt lại áo cho ông... Tôi...
    Anh ta nhìn Phương một cái, rồi quay ra với đám khách :
    _ Xin lỗi các bạn nhé... Hãy dùng tự nhiên... nào , cô lên phòng tôi ngay...
    Phương lầm lũi đi theo cậu chủ, lòng buồn vô hạn...
    Cậu chủ thay áo xong, vất cái xoạch vào cô :
    _ Hãy giặt đi... Nếu có chuyện gì nữa thì... đừng trách tôi. Gọi Barbara đến tiếp thức ăn.
    Phương lặng im, nhẫn nhục chịu đựng... Cô nuốt nước mắt vào trong , cầm chiếc áo đi xuống bếp... Tiếng cười đùa rộ lên, khiến Phương đỏ mặt...
    Tố Phương băn khoăn với chiếc áo đó... Có nên ngâm nó vào nước ấm trước rồi cho vào máy giặt không? Cô biết súp rất khó giặt nhưng mẹ làm thế nào thì cô chịu... không nhớ nổi...
    Tố Phương vò đầu nghĩ. Có mỗi một chiếc áo thôi mà cũng phải nghĩ... Tội thật ! Mang danh là học sinh giỏi mà một việc cỏn con vậy cũng phải nát óc... Phương bặm môi, quyết định theo ý nghĩ vừa rồi... Cô trải phẳng chiếc áo ra, dội nước 60 độ vào chính giữa chổ bẩn. Chiếc áo xèo xèo... Phương nhìn lại, ôi thôi, chiếc áo đã nhắn nhúm lại như bị cháy... Phương vội ấn chiếc áo dưới vòi nước lạnh... nhưng lại như dầu vào lửa, không thể làm phẳng chiếc áo lại được nữa... Cô hậm hực nhìn chiếc áo. Tim cô đập thình thịch... Hết đổ súp vào áo cậu chủ ngay trước mặt bạn bè , rồi lại làm hỏng chiếc áo... đẹp đẽ của anh ta... Trận này trăm phần trăm cô bị đuổi việc rồi...
    Phương ngồi thừ ra đau khổ, bà quản gia đi vào, ngạc nhiên :
    _ Đang làm gì thế?
    Phương chỉ vào chiếc áo, buồn bã... bà Brenda sửng sốt :
    _ Chiếc áo này là chiếc áo thử nghiệm đầu của công ty MC... Sao lại ra nông nỗi này?
    _ Cháu đâu cố ý? _ Phương phân bua _ Chẳng qua chúa nghĩ súp khó giặt thì... ngâm qua nước ấm trước khi...
    _ Ngốc quá, cũng tùy vào loại vải chứ? Cậu chủ vốn là người điềm tĩnh nhưng chuyện này thảo nào cũng... nổi sung cho xem... Thôi, để đó đi, bác nhận cho !
    Phương lắc nhẹ đầu :
    _ Không, cháu làm cháu chịu !
    Bà Brenda nhẹ nhàng ngồi cạnh Phương, nói như khuyên nhủ :
    _ Bác đã hứa với bà bạn rồi mà... Chả lẽ cháu không có ý chí phấn đấu. Phải làm ở đây thì mới có thể quen việc... cháu hiểu không?
    Phương gật đầu, lí nhí cảm ơn... Cô không nhìn thấy cái nhìn ấm áp của bà quản gia dành cho mình... Bà thật sự quan tâm tới cô, không muốn cô bơ vơ ngoài đời... Phương chỉ mải lo nghĩ về chuyện cái áo, với băn khoăn nửa muốn ở lại làm, nửa lại không muốn bà Brenda phải vạ lây...
  9. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Sáng hôm sau, Phương phải mang thức ăn lên cho cậu chủ. Thật đáng ghét ! Barbara thì mong mà không được, còn cô, ghét cay ghét đắng lại phải hứng chịu...
    Trời chẳng chiều lòng người chút nào...
    Phương gõ cửa.. Mất một lúc thì có tiếng nói vọng ra :
    _ Vào đi !
    Cô mang vào bên trong... Cậu chủ vẫn còn ngủ, mắt nhắm mắt mở trên giường. Anh ta nói :
    _ Cô đặt trên bàn cho tôi !
    Phương ngó mắt lên trần nhà, rồi không thấy mệnh lệnh gì thêm, cô len lén đi ra... Anh ta chợt gọi giật lại :
    _ Thế cô không chờ tôi ăn xong rồi mang xuống à?
    Phương tròn mắt ngạc nhiên vì thứ... thói quen tư sản đó. Ăn thôi cũng phải có người hầu ở bên cạnh ư? Nhưng cô cũng cúi đầu, giấu đi đôi mắt.. mỉa mai... nói nhỏ nhẹ :
    _ Tôi còn phải xuống dưới đó nữa...
    _ Barbara vẫn thương làm thế !
    Phương ngẩng lên, mỉm cười :
    _ Nhưng tôi không phải là Barbara thưa cậu chủ...
    Cậu chủ hơi ngạc nhiên vì thái độ của Phương, song cũng nhún vai , lạnh nhạt :
    _ Mệnh lệnh đó... Sáng nào cô cũng phải chờ... Còn chiếc áo thì sao?
    Phương đang tức nghẹn cổ, nghe đến chiếc áo thì... xìu xuống như bánh đa gặp nước...
    Phương khẽ nhắm mắt lại, rồi mở ra, hướng ánh mắt hối lỗi về phía cậu chủ, nói nhẹ :
    _ Tôi xin lỗi ! Tôi trót dùng nước 60 độ để giặt... không ngờ chiếc áo quăn queo lại...
    Cậu chủ vùng dậy, quắc mắt :
    _ Sao? Hừ... Thật quá đáng...
    Phương hơi lùi lại, nhưng do đã chuẩn bị tâm lý nên cô nói cứng cỏi :
    _ Tôi không cố ý... Xin đừng đuổi việc tôi... Xin ông đừng...
    _ Gọi tôi là Paul !
    Phương hơi hẫng :
    - Ơ... gì ạ?
    Paul cười :
    - Tôi không nói cô quá đáng đâu... Thật ra tôi đang nói người cung cấp vải cho công ty chúng tôi ... Hắn bảo rằng loại vải tốt không co trong bất cứ trường hợp nào... Phải cám ơn cô ấy chứ !
    Phương thở phào nhẹ nhõm... Vậy mà cứ nơm nớp lo lắng không yên...
    Paul bước ra từ phòng tắm, Phương vội quay đi... Cô không quen kiểu tự nhiên ... chết người này... Anh ta chỉ mặc có độc chiếc quần soóc thôi mà...
    Paul ngồi xuống bàn ăn, hỏi :
    _ Cô là người Châu á?
    Phương gật nhẹ đâu.. Paul ngẩng lên :
    _ Tên gì?
    _ Tố Phương.
    Paul nheo mắt, không ngạc nhiên lắm vì thái độ của Phương... Về sau, không khí hoàn toàn im lặng.. Phương không muốn nói và Paul cũng vậy... cả hai đang theo đuổi những ý nghĩ riêng tư của mình...
  10. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Ăn xong đồ ăn sáng nguội ngắt, Phương lại phải bê một đống quần áo ra phơi... Những bộ váy , đồ âu phục nặng trịch, trĩu hết cả tay.. Phương loay hoay mãi mới phơi được một nửa... Cô ghét mình đến lạ ! Ngày xưa, giá cô chăm chỉ quan sát mẹ làm thì đâu đến nỗi vụng thối thế này...
    Một quả bóng lăn vào chân cô, Phương ngạc nhiên nhìn ra xa... Một cậu bé chừng 8, 9 tuổi đang đứng ngó lom lom cô. Phương bỏ chiếc váy vào chậu, rồi cúi xuống nhặt bóng lêm.. Cô nói với đứa bé :
    _ Quả bóng này của em hả? Chơi có một mình thôi sao?
    Cậu bé gật đầu nhưng không có ý định lại gần để lấy bóng. Phương thấy ngứa ngáy chân tay quá... Cũng lâu rồi chưa được chơi cùng bóng, cái cảm giác lâng lâng thật hạnh phúc... Cô tung bóng lên và giơ chân đá... Quả bóng lăn dài trên bãi cỏ. Phương lộn ba vòng, tay cầm bóng... Bóng được tâng lên tâng xuống nhịp nhàng theo sự uốn lượn của thân hình Tố Phương... Đứa bé reo lên khi Phương xoay hai vòng trên không theo trái bóng, rồi đá mạnh... Tiếng reo của đứa trẻ làm cho Paul giật mình. Anh đang nằm dài trên đỉnh đồi cách đó không xa để suy nghĩ về mọi chuyện, về Eliza... Anh ngồi dậy nhìn về phía có tiếng reo... Cô gái buổi sáng với quả bóng làm anh sững sờ... Cô bé đó chơi với bóng như làm ảo thuật, thân hình mềm dẻo như đang múa... Ngay lập tức anh bị cuốn vào điệu múa bóng của Tố Phương... anh nhìn say mê...
    Phương dừng lại làm cậu bé cụt hứng và làm cho cả Paul cũng thấy tiếc... Phương cười :
    _ Em xem, chị còn cả đống đồ chưa phơi... Chị bỏ bễ là có chuyện đấy !
    Cậu bé kỳ kèo :
    - Thôi mà chị... Chơi chút thôi.. Chị chơi bóng đẹp chưa từng thấy.. Làm ơn đi mà...
    Phương đưa bóng cho cậu bé , lắc nhẹ đầu :
    _ Lẽ ra là... nhưng thôi, giúp chị phơi đồ... rồi chị em mình cùng chơi. Ok?
    Cậu bé nhất trí ngay, cả hai bắt tay vào phơi đồ. Nhờ có sự giúp đỡ của cậu ta, công việc có vẻ nhanh hơn... Cậu bé khoe
    _ Chị Barbara của em giỏi làm hơn chị nhiều... Nhưng chị lại vui tính và biết chơi bóng... Barbara chẳng bao giờ động đến bóng cả ! Còn cấm em chơi nữa!
    _ Vậy em là em trai của chị Barbara à?
    _ Vâng, em là Barry...
    Phương cười... Barry cũng cười lại.. Hai chị em đuổi nhau trên bãi cỏ, cươi vang cả một góc vườn...Paul lạ lùng khi nhận ra nhưng nét lạ lùng mà những cô bạn anh chưa một ai có... Ban sáng anh thấy một cô gái xa cách, thờ ơ nhưng rất tự chủ, bây giờ anh lại thấy một cô bé con nghịch ngợm , thơ ngây.. Khi cô ta chơi với bóng, ở cô ta toát lên vẻ quyến rũ của một cô gái đẹp dịu dàng... Những cô gái quanh anh không có nhiều vẻ mặt như thế...trừ có Eliza, nhưng... cách thể hiện của cô kiểu cách quá khiến anh cảm thấy mệt mỏi... Đúng là cảm giác mệt mỏi này...
    Bữa sáng hôm sau, Phương mang cả hai khay đồ ăn lên... Cô ngồi xuống một bàn nhỏ ở góc phòng, và chuẩn bị ăn thì có tiếng hét từ điện thoại vọng ra :
    _ Tôi hết chịu nổi anh rồi ! Suốt ngày làm việc , anh có quan tâm gì đến tôi đâu...
    Paul điềm đạm mặc dù trông anh như sắp đập phá một cái gì đó :
    _ Eliza , em nên về đi... Chúng ta đâu cần phải như vậy? Em định đi chơi với anh ta đấy à?
    _ Đúng...
    _ Vậy được thôi. Coi như em đã lựa chọn... Chào em !
    Paul đặt máy xuống, bực tức. Và anh càng giận hơn khi thấy Phương ngồi đó, vẻ như không nghe gì... Anh quát :
    _ Ai bảo cô được phép ăn cùng với chủ?
    Phương nhếch môi lạnh lùng :
    - Đừng giận cá chém thớt... Tôi đâu có ăn cùng bàn với ông, cũng không ăn cùng đồ ăn nữa... Paul ngồi xuống ghế, im lặng không muốn nói nữa... Ngó xuống khay đồ ăn, anh chán nản... Coi như chuyện anh và Eliza đã chấm dứt, anh không hối tiếc sự chia tay này, nhưng vẫn có gì đó luyến lưu... Anh đã bỏ biết bao công sức để duy trì một mối quan hệ nghiêm túc... Vậy mà, cuối cùng Eliza cũng chẳng hiểu anh... mà cũng chẳng ai hiểu anh cả...
    Phương thản nhiên bẻ lát mỳ ra, chấm vào bát súp... Ăn một cách uể oải, Phương coi như không có Paul ở bên cạnh.. Anh nhìn cô, kinh ngạc... Đột nhiên anh hỏi :
    _ Cô là người nước nào?
    _ Châu á..
    _ Cụ thể?
    _ Việt Nam! _ Phương thờ ơ trả lời... Tại anh ta hỏi trống không nên cô cũng trả lời thế... Cũng chẳng có gì đáng sợ nữa... Trông dáng anh ta không phải là dạng tức mình vì những chuyện cỏn con.. Phương chắc không bị đuổi việc vì nói... giống như chủ !
    _ Cô năm nay bao nhiêu tuổi?
    Phương gương mắt lên, cảnh giác :
    - Ông hỏi làm gì?
    _ Đừng gọi tôi là ông.. Tôi có 24 tuổi thôi, già gì đâu?
    Phương hơi cười...
    _ Dù gì tôi cũng chỉ là người làm, phải xưng hô vậy cho lễ phép...
    _ Vậy thì xin mời ! Tôi không ép.
    Phương lặng thinh... Cũng chẳng đáng tự hào gì khi che giấu mình trong cuộc sống của một cô người hầu nhỏ bé... " Nhưng biết sao được hả Phương? Mày chỉ tồn tại thôi... chứ đâu phải sống... Tất cả những gì mày có... đã theo gió bay đi còn đâu..."

Chia sẻ trang này