1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn : Cô Gái Đông Dương dễ thương

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi AloEmDay, 27/12/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Thục Uyên gõ của và chờ đợi. Tiếng Duy mời vào uể oải như mệt mỏi lắm... Uyên biết dạo này anh hay thức khuya.. Nhìn thần khí thì không nghĩ anh đang mệt, nhưng nghe giọng nói và thái độ.. khó chịu của anh thì biết ngay là có chuyện... Cô khẽ đẩy cửa vào, Duy xoay ghế nhìn ra... Uyên mỉm cười, liếc nhanh vào màn hình máy tính... Hơi ngạc nhiên vì Duy đang... chat với ai đó. Duy hơi nhún vai, chờ đợi xem có chuyện gì. Uyên quay ra nhìn khắp phòng, căn phòng vẫn gọn gàng và thoang thoảng hương hoa hồng ngan ngát...
    _ Hôm nay anh có phải đi đâu không?
    _ Không.
    Uyên nhìn lại, cười nhẹ :
    _ Thế thì anh ở nhà nghe... Nhà có khách đấy !
    _ Gia đình có cô con gái mà bố anh muốn anh... làm quen chứ gì? _ Duy lạnh nhạt _ Anh biết chuyện đó rồi... Mệt mỏi vì những lời nói bóng gió của bố mẹ quá, nên thử chấp nhận xem sao !
    Uyên tròn mắt... DUy ko phải là người như thế... Dễ dàng đầu hàng như vậy ư? Hay anh đã biết cô gái đó và chấp nhận? Anh đã thực sự quên Tố Phương?
    _ Anh đã biết cô gái đó à? _ Uyên tò mò hỏi
    _ KHông.
    _ Và anh cũng ko tò mò muốn biết sao? _ Uyên lại nhướng mày
    _ Không ! _ Duy lắc đầu _ Ai cũng thế cả thôi !
    Vậy là anh ấy không quan tâm gì nữa ! Anh ấy thật sự đã trượt dốc rồi sao?
    Uyên vừa nghĩ vừa kéo ghế ngồi... Đôi mắt cô nhìn lọ hồng nhung để trên bàn học.. Những bông hoa màu trắng tinh khiết, vẫn còn đẫm sương đêm...
    _ Đó là Tố Phương !
    Duy hơi nghiêng đầu, nhưng cậu không để lộ sự ngạc nhiên.
    _ Phạm Tố Phương, bạn em ! _ Uyên mỉm cười _ Nó như những bông hoa hồng bạch kia kìa anh... Nó được biết rằng sẽ... hứa gả cho anh, đòi chuyển ra đây... tìm hiểu anh thế nào... Và đúng là nó thích anh thật, giống như mọi cô gái tiếp xúc với anh ấy... Nhưng nó ngây thơ lắm !
    _ Em nói vậy là ý gì? _ Duy nheo mắt _ Anh sẽ làm hỏng nhưng cánh hoa ngây thơ đó sao?
    _ Anh sẽ không thích nó ! _ Uyên bực bội kêu lên _ Chấp nhận nó nghĩa là cho nó niềm hy vọng... Nhưng ích kỷ lắm nếu anh lấy nó làm bình phong để mình yên ổn...
    _ Chưa đủ tư cách dạy anh nghe chưa? _ Duy nhếch môi _ Anh ko ép cô ta !
    Uyên đứng lên. Biết mình bất lực trong chuyện ngăn cản Tố Phương đừng... thương Duy, nhưng càng bất lực hơn khi khuyên can DUy... Anh ấy có thể làm tổn thương bất cứ ai chỉ vì cô gái Tố Phương kia... Tự nhiên, Uyên đâm căm ghét cô gái mình chưa biết mặt đó... VÀ cô nghĩ đến chuyện sẽ tiếp tục ủng hộ bạn mình... Thời gian và sự gần gũi chẳng lẽ không có tác dụng gì chăng?
  2. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Buổi chiều, Tố Phương cùng với bố mẹ mình đến thăm nhà Duy... Ông Hoàng và bà Trang Nhung cũng về sớm để chuẩn bị đón tiếp chu đáo... Ông Hoàng mặt như hoa khi bắt tay bố Phương... Hai bà mẹ thì kín đáo nhìn nhau, cười hài lòng vì vẻ nhu mì dễ thương của cô gái...
    _ Phương xinh xắn thật đó nghe ! _ Uyên kêu lên _ KHông ngờ đấy 1
    Phương hơi đỏ mặt, mỉm cười. Ông Hoàng giục Uyên lên gọi DUy xuống... Và giải thích ngay với ông bà kia :
    _ Nó dạo này học ngày học đêm... Ông bà thông cảm cho nghe !
    Ông bố thì cười xuề xòa, nhưng bà mẹ thì hơi khó chịu... Vì đứa con gái mình mà bà chấp nhận sang đây trước... Chẳng hiểu cái thằng con vàng ngọc của nhà này ra sao? BÀ bậm môi nghĩ ngợi... Nếu không vừa ý, bà sẽ dứt khoát lôi Phương trở lại TP Hồ Chí Minh...
    DUy xuống, bình thản chào mọi người... Cậu mặc bình thương như vẫn hay mặc khi đến lớp... Đôi mắt sáng và sâu thẳm của cậu nhìn lại ánh mắt bà mẹ Phương, thẳng thắn và có gì đó kiên cường... Bất chợt, bà thấy hài lòng... Thằng bé có một nét trầm lặng đáng tin đến kỳ lạ !
    _ Con ngồi xuống đi, để bố giới thiệu !
    _ Không cần đâu ạ ! _ DUy khẽ nói _ Con biết rồi mà 1
    Nụ cười thản nhiên của Duy khiến mọi người hài lòng. Vậy là có thể nghĩ đến một kết cục đẹp cho cả hai bên !
    _ Con biết lý do cuộc gặp mặt này chứ?
    Phương cúi mặt, ngượng ngùng. Còn Duy, cậu gật đầu, nói nhẹ :
    _ Dạ, chuyện của con và Tố Phương !
    Bà Trang Nhung cười hài lòng. Bà cứ lo Duy phản ứng, không ngờ lại nhẹ nhàng vậy.. Có lẽ khoảng thời gian tiếp xúc trước vừa rồi đã có tác dụng... Mà con bé cũng xinh xắn, không... thích cũng lạ !
    _ Tốt ! _ Ông Hoàng lên tiếng _ Vậy thì bố mẹ và ông bà Phạm đây không giấu diếm các con nữa... Đã từ lâu bố mẹ và ông bà Phạm đã muốn hai con là... bạn thân của nhau... Tìm hiểu trước đi, rồi... vai năm nữa tính đến chuyện... xa hơn ! Ý con thế nào, DUy?
    Nhật DUy ngoan ngoãn :
    _ Ý của con cũng vậy thôi... Con rất muốn là bạn thân và duy nhất của Tố Phương.. Còn thời gian tới sẽ là thời gian chờ đợi của con !
    Ông bà Phạm cười hài lòng... Ông ta quay sang Phương hỏi nhỏ :
    _ Còn con thế nào?
    Phương ngước đầu lên, hai gò má đỏ ửng nhưng mắt thì long lanh sáng :
    _ Dạ con thì...
    Bà mẹ vỗ nhẹ vai con, trả lời thay :
    _ Anh chị thông cảm, nó hay đỏ mặt lắm ! Ở nhà nó cứ.. muốn gặp... anh DUy lắm đấy !
    _ Mẹ ! _ Phương kéo áo mẹ, hai má càng đỏ hơn !
    Ông bà Hoàng thì cười... BÀ Trang Nhung lên tiếng trước :
    _ Tôi rất quý những cô gái có ý tứ lắm ! Xưa kia tôi cũng vậy đó !
    _ Chị ư? Một luật sư giỏi giang nổi tiếng như chị mà cũng có thời lại nhút nhát như Tố Phương ư?
    _ May nhờ có anh Hoàng giúp đỡ tôi mới tiến bộ thêm đó ! _ Bà khẽ liếc nhìn chống, môi khẽ nhếch lên, nhưng chỉ một thoáng, bà lại nở nụ cười _ Mà hai bố con nhà này rất giống nhau !
    Ông Phạm vỗ nhẹ hai tay vào nhau :
    _ Thế thì tôi yên tâm giao con gái cho Nhật duy chăm sóc rồi !
    Nhật DUy khẽ cười, không muốn tham gia câu chuyện của người lớn. Uyên thì nhíu mày, soạn lại những câu nói của Duy... kinh ngạc vì những gì mình mới nghĩ ra... DUy quả là đứa con " hỗn láo " , dám lừa gạt người lớn... Nói như vậy thì ai biết là Tố Phương nào được Duy đồng ý kết bạn? Trong mỗi câu nói bằng lòng không có tên của cha mẹ Tố Phương, mai sau Duy có thể lật lọng được... LÀm gì có ai có thể thay thế hình ảnh của Tố Phương trong tim Nhật DUy, dù cho cô ta có ra đi mãi mãi ?...
    Bất giác Uyên nhìn về phía bạn.. Phương đang nhìn vào lọ hoa đặt giữa bạn, lắng nghe câu chuyện của người lớn, nhưng thi thoảng lại ngước nhìn DUy bằng đôi mắt hạnh phúc ngập tràn... Phương thật sự là một cô tiểu thư trong ***g kính, được cách ly với mọi toan tính, mọi dối lừa... Chỉ cần một sự sụp đổ trong trái tim là Phương sẽ không đứng dậy nổi ! Duy đã quá tàn nhẫn khi biết mà vẫn cứ làm Phương hy vọng... Tàn nhẫn quá Duy ơi !
  3. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Barbara đanng xúc đống tuyết ở trước cửa nhà thì một cô gái xuất hiện. Đó là một cô gái có vẻ đẹp rực rỡ của một bông hoa hồng nhung kiêu kỳ... Mái tóc dài , mang một màu nâu sáng, mềm mại buông hờ hững trên vai. Gió lạnh cũng không làm nó xơ xác đi được. Barbara ngạc nhiên đến nỗi đứng trời trồng nhìn cô gái... Tay cô ta xách một va ly lớn... Cô ta hỏi trịch thượng :
    _ Barbara, Paul có nhà không vậy?
    Barbara ấp úng :
    _ Dạ... thưa cô... Eliza , cậu chủ Paul không có nhà ạ!
    Eliza thở dài, nhìn toàn bộ ngôi nhà :
    _ Chà, anh ấy thì có bao giờ ở nhà đâu chứ? Barbara mang valy vào đi...
    Barbara ngạc nhiên
    _ Mang vào à?
    Eliza trừng mắt lên :
    _ Không lẽ cô muốn tôi đứng ngoài này? Cô nên nhớ tôi là người yêu của Paul, là ông chủ của cô đấy ! Anh ấy cho tôi có quyền sử dụng nhà này vào bất cứ lúc nào tôi muốn và mọi người làm phải phục vụ chu đáo. Sao, cô không muốn ư?
    Barbara nhún vai, gật đầu :
    _ Tôi không dám có ý kiến... Mời cô vào nhà !
    Eliza mỉm cười hài lòng. Cô bước vào nhà, thở dài não nuột. Barbara đi đằng sau cứ bĩu môi liên tục... Cô rất ghét những kẻ trịch thượng và coi thường người khác , ngay cả cậu chủ còn không làm thế... Người yêu ư? Hão huyền quá đó bà cô !
    Eliza được bố trí một phòng cạnh bên phòng Paul . Cô ta nằm sóng xoài trên giường và ra lệnh :
    _ Barbara cô pha nước tắm cho tôi đi... Nhưng nhớ là đủ ấm thôi nghe chưa? Như thế mới không làm tổn thương làn da mềm mại của tôi... Sau đó cô bảo bà Brenda khó tính làm một bữa tối cho tôi, thật nhiều hoa quả vào... Thôi, tôi mệt quá... Đi cả chăng đường dài mà không gặp được Paul...
    Barbara đi vào phòng tắm... Bực mình nhưng ko biết phải làm sao... Cô xả nước vào bồn tắm, nghĩ đến chuyện cô ta phải khóc thét lên.. đau khổ... Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đi ra sau khi đã chờ cho nước xả xong hết... Cô ta cứ thưởng thức đi, từ từ thôi.. chờ đến lúc Paul về mới biết !Bác Brenda đang làm thức ăn, trông bác có vẻ bực bội và khó chịu... Ai mà chẳng khó chịu cho được khi mà bị sai đích danh như thế? Mà cậu chủ đi đâu mãi chưa về?
    Phương lò ò đi vào bếp. Mặt mày hớn hở vì cô nhận được điểm A môn Toán... Cô sững người lại khi thấy hai người kia mặt mũi ỉu xìu , đăm chiêu và khó coi hơn mọi ngày. Phương cầm hai lấy một chiếc bánh, cho vào miệng, vừa nhai vừa hỏi chuyện :
    _ Có chuyện gì vậy? Trông hai người như vừa gặp... cướp vậy đó !
    Barbara thở dài :
    _ HỎng rồi ! Hơn cả cướp nữa ấy chứ... Bão từ sắp đổ sập xuống nhà này rồi !
    Phương tròn mắt :
    _ Ghê thế cơ à?
    Bá Brenda chép miệng
    _ Làm gì đến nỗi thế... Barbara chuyên gia phóng đại mà cháu !
    Barbara bật đứng dậy, hùng hồn kêu lên :
    _ Cháu nói chả đúng hay sao? Cô ta mà ở đây một tuần thôi là cái nhà này vô phương cứu chữa...Nào là nhảy vũ hội ư, nào là picnic ư , nào là...
    _ Thôi, thôi... Chị vào thẳng vấn đề đi ! _ Phương nhăn mặt _ Ai đến nhà mình nào?
    _ Eliza đang ở đây !
    Phương dừng việc đưa bánh vào miệng mất một giây. Rồi sau đó mỉm cười, lấy cho mình thêm một chiếc bánh nữa :
    _ Món bánh bác làm ngon quá, bác Brenda!
    Barbara nhíu mày :
    _ Còn đánh trống lảng được à? Chị đang lo lắng cho em lắm đây?
    _ Sao mà lo?
    _ CHị nghi chuyện của em đã lên đến tận nhà lớn rồi... Cô ta mò về đây là có chuyện !
    Phương cười nhẹ :
    _ Chuyện một cô hầu mới ư? Lạ lùng thật !
    Barbara toan nói tiếp thì có tiếng hét từ lầu trên vọng xuống , chói lói :
    _ Barbara , cô lên đây... Cô định luộc tôi bằng thứ nước này à?
    Barbara mỉm cười :
    _ Còn nhiều chuyện hay ho nữa đấy !
    Barbara kéo mình đi ra, bà Brenda chỉ biết lắc đầu thở dài :
    _ Lần nào cũng vậy... Cô ta đến là hành hạ những người ở đây... Cả cháu cũng phải cẩn thận nghe chưa? Eliza rất nguy hiểm !
    Phương nhún vai, tiếp tục công việc của mình ... Cô không biết Eliza là người nguy hiểm ra sao, nhưng cùng lắm cũng chỉ như những gì cô đã trải qua thôi chứ làm sao hơn được nữa? Vậy vì cớ gì phải lo lắng? Phương đã hết sợ hãi rồi... KHông còn gì làm cô sợ nữa...
  4. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Eliza đứng chống tay, nói lớn :
    _ Nước sao lại nguội vậy? Cô mất cảm giác hay sao? Thật chẳng hiểu sao Paul lại còn để cô phục vụ?
    Barbara tức tối :
    _ Thật đáng ghét ! Một cô gái như cô rồi thì cũng bị người ta quẳng ra đường vì lắm mồm thôi... Cô đi mà tự pha lấy !
    Eliza lu loa tướng lên :
    _ Chúa ơi ! Sao lại có chuyện ngược đời như thế này cơ chứ? Paul... anh mau về đây mà xem !
    Bác Brenda vội chạy vào, kéo Barbara ro, nhỏ nhẹ ngay với Eliza :
    _ Thôi, cô Eliza đừng chấp nhặt làm gfi... Để tôi pha nước cho cô, Barbara xuống trông bếp !
    Eliza hơi nguẩy đầu đi... Trong lòng vẫn tức tối nhưng ko muốn bị mang tiếng là người chấp nhặt nên cô im luôn , bỏ ra ngoài phòng , ngồi đợi.
    Barbara xuống bếp, toan than phiền tiếp với Phương thì đã thấy cô đọc sách. Cô nhún vai , im lặng làm công việc của mình. Barry từ đâu chạy vào, đầu và vai dính đầy tuyết. Barbara liền có cớ trút cơn giận lên đầu Barry ngay. Cô hét toáng lên :
    _ Barry, mày có biết tao lau cái sàn này biết bao công sức không? Mày lôi ra một đống tuyết vào nhà... Mày có biết thương người chị khốn khổ của mày không?
    Barry nghênh mặt lên :
    _ Sàn chị lau? Hừ, một tuần may ra được một lần.... Nói không biết ngượng kìa !
    _ A... à.. mày...
    Phương vội lên tiếng :
    _ Hai chị em sao cứ cãi nhau mãi thế? Nhức hết cả đầu rồi này... Barry , có chuyện gì mà em vội vã thế?
    Barry được hỏi đến, sực nhớ ra mục đích của mình. Cậu ta vui hẳn lên, mặt hớn hở, khoe khoang :
    _ Chị à, có một tin cực hay... có một chị và một anh thấy em đang chơi bóng với bạn liền hỏi ai dạy em... Em bảo là chị dạy va fnhoj nói là đã may mắn vì gặp được em đấy !
    Phương nheo mắt :
    _ Sao lại là may?
    _ Chị ơi, họ bảo họ cùng trường với chị. KHông ngờ một Tố Phương nổi tiếng là mọt sách mà lại giỏi chơi bóng như thế !
    Phương thở hắt ra... Vậy là không còn cách gì để che giấu nữa... Họ là người của đội bóng chuyền nữ , đang đi lùng sục người...Nắm được ai chắc họ sẽ không buông tha...
    _ Họ nói sẽ mời chị vào đội bóng trường...
    _ Ừm, nhưng đội bóng trường chị chán lắm... Giờ mới thành lập và lo luyện tập để thi đấu giao hữu với trường Washington... Trong khi đó đội bóng trường kia thì nổi tiếng lắm rồi...
    Cả hai chị em nhà Barbara cùng ỉu xìu buồn bã... Cuối cùng,Barry lên tiếng :
    _ Chị cứ từ chối quách đi.. Chơi mà biết mình thua thì... chán phèo !
    Ngay lúc ấy, bà Brenda đi vào, mệt mỏi thông báo :
    _ Barbara dọn bàn ăn... Còn Phương thì ra tiếp thức ăn. Đó là lệnh của cô ta !
    Barbara kêu lên tức tối :
    _ Tố Phương có bao giờ phải tiếp thức ăn nữa đâu? Hừm, cái đồ... hùm cái !
    Phương gập quyển sách lại, uể oải đứng lên :
    _ Công việc của em mà.. Muốn yên ổn thì phải cố gắng thôi ! Chị để em giúp chị một tay !
    Tố Phương và Barbara vừa dọn bàn ăn xong thì Eliza đi xuống. Cô ta kêu toáng lên ngay :
    _ Nóng quá ! Các cô muốn hại tôi sao hả?
    Phương nhìn Eliza , còn Barbara vội và điều chỉnh máy sưởi xuống số nhỏ hơn. Eliza mặc chiếc áo hai dây bằng len trắng, chiếc váy dạ dài tận gót chân màu xám tro... Trên cổ là chiếc khăn mút màu xanh lơ , được vắt một cách kiểu cách. Tố Phương thấy lạnh lạnh và quay nhìn lại máy sưởi. Đứng là con số nhỏ nhất, Eliza có vẻ khoan khoái... Mặc như cô ta thì còn gì biết lạnh nữa? Phương thì chưa quen hẳn với thời tiết bên đây... nên mặc nhiều áo vẫn thấy rét... Barbara đi ra và Phương vừa run cầm cập vừa lấy thức ăn cho Eliza... Cô ta cười nhẹ , đôi mắt sắc nhìn Phương :
    _ Cô sao thế? Sợ à?
    Phương cúi đầu im lặng. Eliza càng được đà lớn tiếng :
    _ Tôi biết hết chuyện của cô với Paul rồi... Thì ra cô chỉ là công cụ để Paul trêu tức tôi... Anh ấy có bao giờ hết yêu tôi được đâu? Bây giờ tôi ở đây thì cô xuống trở lại làm thân phận người làm đi. Hừ, tôi chẳng tốt bụng như Paul đâu, cô đừng có mơ !
    _ Tôi chẳng bao giờ mơ cả ! _ Phương nói nhỏ nhưng chắc chắn _ Đối với tôi lúc nào cậu Paul cũng là cậu chủ... Tôi chỉ phục tùng mệnh lệnh của cậu ấy thôi !
    Eliza nguýt dài :
    _ Thế là cô biết điều đấy... Một con nhỏ nghèo hèn như cô thì làm gì xứng đáng với Paul cơ chứ?
    Cái lạnh thấm vào da, xuyên vào tận bên trong... Phương muốn thoát khỏi căn phòng này càng nhanh càng tốt.. Nhưng Eliza vẫn cứ liên tục nói về chuyện tình của mình, và khẳng định nó với vẻ đắc thắng không giấu diếm...Phương cố giữ cho hai chân thật vững... Môi cô tái hẳn đi.... Eliza biết nhưng thản nhiên ăn và nói...
  5. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Lúc đó Paul về mang theo cái lạnh vào nhà. Barbara mừng rơn lên... Paul cởi áo khoác ngoài ra, hỏi :
    _ Tố Phương đâu?
    _ Ở.. ở trong phòng ăn !
    Paul mỉm cười, đặt chiếc áo lạng ngắt lên tay cô, anh nói :
    _ Cô treo giùm tôi nhé? Tôi có việc cần gặp Tố Phương ngay !
    _ Này... ơ...
    Barbara định thông báo về sự có mặt của Eliza nhưng Paul đã chạy nhanh vào phòng ăn... Cảm nhận đầu tiên của anh về căn phòng đó là cái lạnh... Anh nói lớn :
    _ Tố Phương, em là gì mà để phòng lạnh vậy?
    Paul nhìn về phía bàn ăn , nhận ra ngay người ngồi ở phía trước... Ngay lập tức, Eliza phóng ra khỏi chỗ ngồi, lao về phía Paul. Cô vòng tay qua cổ Paul, nói :
    _ Anh Paul, anh đã về đấy ư? Đúng là chúng ta không thể xa nhau mà !
    Paul gỡ tay Eliza ,lại gần Phương hỏi :
    _ Em sao vậy? Lạnh ư? _ Paul quay ngoắt ra nhìn Eliza _ Eliza cô làm gì vậy?
    Eliza phân bua :
    _ Có làm gì đâu... Em chỉ không chịu được nóng thôi mà !
    Paul giật mình, vội vã điều chỉnh lại máy sưởi... Phương thấy người ấm lên ngay lập tức , cô ngước nhìn Paul với con mắt biết ơn.
    Eliza liếc xéo Phương :
    _ Cô ra ngoài đi !
    Paul giữ tay Phương lại, nói :
    _ Em cứ ở đây...Anh có chuyện muốn nói !
    Eliza hơi lùi lại, tức bầm gan, nhưng cố gắng nuốt vào lòng , cô ngồi xuống ghế, chờ đợi :
    _Sao cô tới đây? _ Paul hỏi thẳng
    _ Anh Paul, anh quên rồi sao? anh đã từng bảo ngôi nhà này luôn rộng mở đón em mà... Bà anh và mẹ anh bảo em về đây, dù gì... chúng ta có lẽ sắp ra mắt ông nội !
    Paul cười nhạt, chiếu ánh mắt riễu cợt vào Eliza :
    _ Ra mắt ư? Cô cần phải đến bệnh viện gấp đi Eliza à... Cô có nhớ cô đã từng nói gì không? Không ư? Để tôi nhắc lại cho nhé... Cô và tôi đã chia tay nhau vào đầu hè khi tôi bảo cô quay về ấy... Cô đã thẳng thừng từ chối mà !
    Eliza vội vã kêu lên :
    _ Ôi, Paul... Đó chỉ là những lời nói trong lúc buồn bực vì anh không đi cùng em thôi mà... Em luôn luôn yêu anh , bất kể lúc nào cũng vậy...
    _ Eliza ! _ Paul nghiêm khắc _ Đừng nói điều đó một cách dễ dàng thế... Tình yêu không đơn giản vậy đâu...Người ta không thể luôn luôn yêu một người khi mà lúc nào cũng kè kè bên cạnh một người khác được !
    Eliza bật cười, đến tận giờ cô vẫn nghĩ Paul vẫn còn ghen tuông chuyện cô cặp bồ với người khác trong thời gian qua.. Cô phẩy tay, nói rành rọt :
    _ Đó chỉ là...x ã giao thôi anh... Anh đừng ghen nữa mà !
    _ Ghen? Thôi đi Eliza... Tôi nói lần cuối cùng đây này, cô nghe cho rõ đi... Tôi đã không còn yêu cô từ lâu rồi... MOng cô hãy để tôi yên... May ra chúng ta còn giữ lại chút gì đó... gọi là dễ chịu về nhau !
    Eliza sững người lại, rồi òa lên khóc. Phương rùng mình... Những giọt nước mắt làm Eliza dẹp một cách kỳ ảo... Nhưng Paul thì vẫn lạnh lùng, xọc tay vào tứi quần, nhìn Eliza như đang nhìn một người đang diễn tuồng...
    _ Anh... anh bị bùa mê rồi ! _ Eliza tức tưởi kêu lên _ Sao có thê nói như vậy được hả anh? Anh đã bị người khác ép buộc ư?
    Eliza ngẩng lên nhìn Phương, đôi mắt rừng rực nỗi căm hờn... Phương hơi lùi lại, nói nhỏ :
    _ Tôi... có lẽ tôi nên đi...
    Eliza bật dậy, rít lên :
    _ Chính cô, chính cô là nguyên nhân ...Vì tiền mà cô quyến rũ anh ấy, sai khiến anh ấy bỏ đi tình yêu đích thực... Tôi phải cho cô một...
    _ Thôi đi ! _ Paul quát to _ Cô điên rồi à? Phương ko liên cna gì đến chuyện này cả... Mọi hành động cô làm rồi cũng dẫn đến kết cục vậy... Tôi biết mẹ tôi và bà tôi đều quý cô nhưng tôi thì...
    Eliza ngồi sụp xuống, nước mắt ngắn dài :
    _ Sao ông trời lại tàn nhẫn với tôi vậy chứ? Tôi đâu có làm gì nên tội đâu? Paul, hãy tha thứ cho em... Em hứa sẽ không bao giờ... xã giao kiểu đó nữa !
    Paul bật cười... Eliza rất bảo thủ, không biết bao giờ cô mới thoát ra được cái bóng vị kỷ của mình một khi nó đã ăn sâu vào máu? Paul quay đi, nói nhẹ nhàng :
    _ Đã hết rồi Eliza... Không thể thay đổi được !
    _ Vậy sao? _ Eliza ngước lên, cười nhẹ _ Còn chiếc ghế Tổng giám đốc của anh kiêm luôn cả chủ tịch hội đồng quản trị công ty MC? Không có tôi liệu anh có thể dành được?
    Paul nhíu mày... Vậy đây là mục đích chính của Eliza... Những cái mà cô ta cần không phải tình yêu mà là quyền lực và tiền bạc... Thật tham lam quá Eliza à... Cô không biết dừng lại ư?
    Paul cười nhẹ, thật ra đó chỉ là một cái nhếch môi khinh miệt , nhưng Eliza không quan tâm nhiều lắm.Cô ta hất tóc ra đằng sau, đôi mắt loé sáng những tia sáng nửa kiêu kỳ nửa đắc thắng :
    _ Ông anh đã ra điều kiện như thế đúng không? Người yêu của các cháu trai mới thật sự là con át chủ bài... Anh không thể chọn lựa ai hơn được tôi về địa vị , tiền tài, sự thân quen đâu...
    _ Tôi chọn được rồi ! Cảm ơn nhã ý của cô !
    Eliza nhướng mày kinh ngạc :
    _ Ai? _ Rồi cô ta liếc mắt nhìn sang Phương, bật cười nho nhỏ _ Đừng có nói với tôi đó là cô ta nghe chưa? Chuyện cười thế kỷ này cũng ko bằng !
    _ Đó là Tố Phương ! _ Paul bình thản.
    Phương thở hắt ra. Cô nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra... Mục đích chính của anh là thế, không phải " dùng " cô cho việc trả thù tình mà là để.... giành được địa vị cao sang... Dĩ nhiên, cô chẳng thể từ chối được... Paul gần như là một ân nhân , đã tái tạo lại cuộc sống của cô cơ mà !
    Eliza thì không chịu được, cô quắc mắt giận dữ :
    _ Anh đừng có vải thưa che mắt thánh...Tôi biết anh và con nhỏ này chỉ là đóng kịch chứ làm gì có tình cảm...
    _ Cũng còn hơn là tình cảm bây giờ tôi dành cho cô ! _ Paul nhún vai _ Ông tôi chắc không đến nỗi mù quáng như cô nghĩ đâu !
    Nói rồi, làm như không còn quan tâm gì đến Eliza nữa, Paul quay qua Phương, dịu dàng hỏi :
    _ Chiều tối mai chúng ta sẽ bay đến NewYork , và sáng ngày kia ra mắt ông nội... Em đồng ý không Phương?
    Phương khẽ gật đầu. Cô nhận thấy ánh mắt hài lòng của anh đang phủ khắp gương mặt mình... Cầm nhẹ bàn tay Phương lên, Paul thoáng giật mình vì nó lạnh quá, anh kéo cô lại gần mình... Nghe hơi thở Phương yếu ớt lạ lùng, Paul nhỏ nhẹ :
    _ Em đi nghỉ đi... MỌi chuyện để anh lo !
    Phương lại gật đầu lần nữa. Eliza sau hồi chết sững thì chạy vụt về phòng với một trời thù hận... Cô ta định bỏ đi ngay trong đêm tối , nhưng vừa ra đến cửa thì bão tuyết ập xuống, Eliza sợ hãi từ bỏ ý định. Barbara khoái chí ra mặt, còn bà Brenda thì cố nuốt tiếng thở dài...Những kinh nghiệm của cuộc đời, in dầu trên những nếp nhăn, bà đã hiểu thế nào là tình yêu và thù hận... Những sóng gió giờ mới bắt đầu... nhưng hình như không ai để ý tới. Phương thì gần như thản nhiên, coi những gì đang diễn ra như một sân khấu kịch mà cô chỉ là một khán giả bất đắc dĩ, Paul quá tự tin, yêu thương nhưng lẩn khuất đâu đó sự kiêu hãnh ngấm ngầm của dòng họ... Liệu mọi chuyện sẽ ra sao? Vui , buồn, tiếng cười, nước mắt... cái nào nhiều , cái nào ít hơn đây?
  6. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Sáng hôm sau Phương vẫn đến trường mặc dù tuyết rất dày, trời lại lạnh xuống âm độ. Barry cùng đi với cô một đoạn, lách chách đủ điều... Vừa đến cổng, cô đã bị chặn lại bởi hai người bạn Mỹ xa lạ... Phương làm như ngạc nhiên :
    _ Các bạn là ai? Sao lại chặn ngang đường tôi một cách vô cớ vậy?
    Cậu con trai nói :
    _ Tụi mình đã chờ bạn ở đây từ nãy... Chúng ta có thể nói chuyện một chút chứ?
    _ Bạn có nghĩ là mình tìm đúng người không vây? _ Phương mỉa mai _ Tôi và các bạn không có chuyện gì chung đến mức...có thể nói chuyện một chút cả !
    Cô bạn gái nhún vai :
    _ Thì bây giờ có chuyện chung nè... Còn sớm chán, chúng ta vào căng tin uống chút gì cho nóng người nhé? Mời chân tình đó Tố Phương !
    Dĩ nhiên, cái giọng nửa mời mọc nửa ra lệnh đó làm Phương không thể từ chối được. Cô miễn cưỡng gật đầu. Cả ba vượt qua lớp tuyết dày ở sân trường, đi về phía căng tin. Cậu con trai mua hai cốc cà phê và một cốc cacao nóng tại quầy. Phương hỏi ngay :
    _ Có chuyện gì vậy?
    Đợi cậu con trai đặt cốc cacao xuống hắn trước mặt Phương, cô gái mới nói :
    _ Có chuyện muốn thương lượng cùng bạn !
    _ Tôi ư? _ Phương nhíu mày_ Một học sinh bình thường mà có gì mang ra đổi chác sao?
    _ Có... Đó là tài năng của bạn.
    _ Cảm ơn ! _ Phương mỉm cười _ Một mọt sách mà được khen vậy thật hãnh diện lắm lắm !
    Cậu con trai khẽ kêu lên :
    _ Đừng hạ thấp mình như thế... Bọn tớ không bàn về chuyện cậu học giỏi ra sao. Chỉ muốn nói đến chuyện cậu chơi bóng giỏi thế nào thôi !
    _ Hãy vào đội bóng chuyền của trường đi Phương ! _ Cô gái nhìn thẳng vào mắt Phương. Ánh mắt trong sáng của cô gái không đọc được hết những gì ẩn chứa trong mắt Phương. Phương ko lảng tránh, chỉ cười cười như đang nghe chuyện gì hay ho lắm.
    _ Tụi mình có gặp một cậu bé tên Barry. Cậu bé đó đang chơi bóng với các bạn. Lối chơi rất đẹp và lạ mắt... Tụi mình hỏi thì cậu bé bảo cậu dạy... Chả lẽ cậu ta nói dối !
    Phương không muốn gán cho Barry tội nói dối nên trả lời thẳng thắn :
    _ Chính tớ dạy Barry đó... Nhưng chỉ là vài mánh chơi với bóng thôi mà... Còn bóng chuyền... thưa cô bạn đội trưởng, tớ chịu !
    Phương định đứng dậy thì cậu con trai đã kéo lại. Cô gái thản nhiên... đề nghị :
    _ Nếu bạn đã biết chơi với bóng thì chẳng khó gì khi chơi bóng chuyền cả... anh John sẽ giúp bạn luyện tập... Ờ đúng ra là hai bạn !
    Phương tò mò :
    _ Còn ai nữa?
    _ Jenny nói cũng đúng.. Hôm qua tụi tớ mới nhận được đơn xin nhập đội của Sophia ...
    Phương hơi nhướng mày, chờ đợi. Cậu con trai tiếp tục :
    _ Tớ nghi Sophia cso dính dáng đến vài vụ học sinh nghiện ma túy ở trường, cho vào đội sợ ảnh hưởng.Tụi tớ mong cậu sẽ nhận lời để làm đấu thủ với cô ta.
    _ Tớ không thích tranh đua hay giành giật nhất là với người như cô ta ! _ Phương nhún vai
    _ Dù thế nào tụi này cũng quyết mời bạn vào đội bóng ! _ Jenny khẳng định
    Phương thở hắt ra :
    _ Để tớ suy nghĩ đã !
    Hai người kia nhìn nhau hài lòng. Dù khó đến mấy cũng phải kéo Phương vào bằng được. Cả hai tuy mới tiếp xúc nhưng tin tưởng hoàn toàn rằng Phương là người tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác khi khó khăn... Những gì trường sắp trải qua chẳng là khó khăn hay sao? Là một học sinh trong trường có lẽ nào làm ngơ?
    Sau giờ học, Phương về nhà bằng ô tô do Paul cử đi đón. Một tiếng đồng hồ chuẩn bị, Paul và Tố Phương ra sân bay đi NewYork. Lần thứ ba Phương đi máy bay, cô nhìn ra cửa sổ. Trăng đã lên, sáng và đẹp. Phương nhắm mắt lại, thở dài... Hơn một năm trước, mẹ đã đưa cô đến đây , cảm giác mẹ ngồi cạnh vẫn còn rất rõ. Tiếng mẹ khe khẽ " Hãy biết nuốt nước mắt vào trong , để kiên cường mà sống đường hoàng... Nghe con !"... " Mẹ ơi... Con đang cố đứng bằng đôi chân của mình. Sao mà khó quá ! Đôi chân mòn mỏi vì phải lang thang khắp nơi tìm hạnh phúc... Đầu con luôn cố ngẩng cao.... tự hào ! Đúng là con luôn tự hào những gì mình đã có, những gì mẹ dành cho con... Khắc thật sâu vào trái tim... giờ thì...nó đang tràn ra rồi... Con nhớ quá mẹ ơi ! Nhớ quá ! "...
    Những giọt nước mắt nóng hổi lăn nhẹ xuống gò mà Phương... Paul khẽ liếc mắt nhìn sang, bối rối :
    _ Phương... em đau ở đâu sao?
    Phương mở mắt ra, lau vội vàng , nhưng Paul đã giữ tay cô lại, dịu dàng :
    _ Cứ để đấy đi Phương.. Khi người ta đau, người ta cần phải giải tỏa, không nên giữ mãi trong lòng... Em hãy cứ khóc đi... Anh luôn ở bên để... lau lệ cho em !
    Phương rùng mình. Cô tránh ánh mắt ấm áp của anh, nhìn ra ngoài, trên môi nở một nụ cười :
    _ Cảm ơn anh... Chỉ là những chuyện đã qua, mỗi khi đi máy bay là em lại nhớ lại...
    _ Nếu vậy thì mình xuống... đi cái khác vậy !
    Phương quay vào, hơi ngạc nhiên vì cách nói bất cần của anh... Paul mỉm cười khi thấy nước mắt đã khô trên mắt Phương.. Máy bay chuyển động, Paul định kéo cô đứng dậy, nhưng Phương đã nói :
    _ Mẹ dặn em hãy nuốt nước mắt vào mà sống... Không tự vượt qua được với nỗi đau của mình thì mãi mãi em chỉ là cành tầm gửi mà thôi ! Anh mặc em !
    Paul gật nhẹ đầu. Anh quay sang thắt dây an toàn cho Phương... Phương đợi anh làm xong, mắt long lanh nụ cười :
    _ Em biết ơn anh vì đã cưu mang em lúc em cơ cực nhất... Em sẽ cố sức mình đề giúp anh... Con người ngày trước, con người thành thực nhất của em... em sẽ thử quay về một lần xem...
    Paul gật đầu... Đó là nỗi khao khát của anh mỗi khi anh nhìn cô trầm lặng... Khi cởi bỏ lớp áo ngoài lặng lẽ đó, em sẽ thế nào? Cười rực rỡ như bông hoa hồng trong nắng mai hay dịu dàng e ấp như bông hải đường kiêu sa?... Con người em...con người thành thực nhất... bao giờ em cho phép anh đối diện?
  7. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Máy bay hạ cánh lúc 9h tối, Paul đưa Phương về nhà của mình. Thời tiết vẫn lạnh nhưng tuyết đã ngừng rơi. Trăng treo chênh vênh trên bầu trời đen thẳm. Chỉ vó một ngôi sao sáng lấp lánh lẻ loi... Phương nghe lòng cuồn cuộn một nỗi đau không tên khi đâu đó văng vẳng lời nói của Duy... Ngôi sao trên bầu trời xa kia là trái tim đang nhung nhớ ! Phương cũng đang nhớ Duy lắm, Duy có biết không? MÌnh cứ như hai đường thẳng song song, bất tận là sự xa xôi cách trở... Làm thế nào để mình có thể gặp nhau một điểm nhỉ?
    Phương cứ đứng như thế bên khung cửa, ngắm nhìn ngôi sao với một sự nhớ thương vô bờ... Cô để mặc nước mắt mình rơi, không muốn lau đi... vì biết rằng có lau thì cũng không bao giờ hết... Paul đứng lặng phía cửa, cố ghìm hơi thở của mình để không phá tan bầu không gian của Phương... Cô không cần anh bước vào trong đó, dù cô đang đau đến tận cùng... Anh chỉ biết đứng lặng, chờ đợi , chờ đợi bao nhiêu cũng chẳng bận lòng... Rồi đến một lúc nào đó, khi cô bình tâm trở lại, biết đâu cô lại chẳng quay lại mà mỉm cười với anh?
    anh biết mình đang đưa tay lên trời để hái ngôi sao mà mình yêu thích... Nếu là thời gian trước kia, anh sẽ chẳng bằng lòng với thực tại như thế này... Nhưng giờ... dù có mỏi tay đến mấy, anh cũng sẽ chẳng bao giờ bỏ tay xuống , không ngừng ước mơ tới ngôi sao mình yêu thương !
    Sáng sớm Phương đã dậy định giúp chị ngưòi làm , song lại làm đổ súp ra sàn và làm vỡ tới 3 cái đĩa. Paul vội vàng chạy xuống kéo cô ra khỏi bếp. Paul không kìm được trận cưòi vỡ bụng, anh cưòi gục cả xuống sofa ... Phương thì đứng bên, ngó lom lom vào Paul, không ngạc nhiên cũng không tức tối. Cô kiên nhẫn đợi anh cưòi hết, mới thủng thẳng nói :
    _ Không ai được như em đâu !
    _ Đúng, thiên tài phá bếp mà ! _ Paul châm chọc
    Phương hơi bĩu môi, xoay người bỏ đi, cùng với lời nói uể oải :
    _ Em đi thay đồ đây ... Ở đó có nhiều ngưòi không?
    _ Có. Hôm nay là ngày ông tròn 70 tuổi. Con cháu đến chúc mừng ông đông lắm ... Có sợ không?
    Phương quay người lại khi đã đi được vài ba bậc thang :
    _ Em thì còn biết sợ ai cơ chứ?
    Paul gật đầu, không cãi lại vì nghĩ đó là điều đương nhiên ! Cô là cả một khối phức tạp , đa sắc màu, màu nào cũng lóng lánh, chói loà đến mức thu hút tất cả những ánh nhìn... Ông nội không thích cô mới là lạ chứ?
    Phương cảm thấy nhẹ nhõm khi trở về con người thật của mình. Cô mặc bộ váy trắng, khoắc chiếc áo dạ dài ở ngoài. Gài chiếc kẹp mà Duy tặng lên mái tóc buông xoã của mình, Phương mỉm cười trong gương... TRông cũng không đến nỗi tệ ! Phương cho hai bộ dây mảnh vào túi áo, và mỉm cưòi lần nữa... Ngày hôm nay... phải quậy hết biết !
    Ăn sáng xong , cả hai lên xe đi ra vùng ngoại ô... ông của Paul sống trong một toà biệt thự riêng biệt với kiểu kiến trúc khá cũ... Paul nói rằng anh thích cách bài trí trong nhà ... Không hiểu sao rất giống của người Châu á...
    Khi xe tới nơi thì mặt trời cũng lên chênh chếch. Phương thở dài... Paul khiêu khích :
    _ Trái tim non nớt cảu em sắp vỡ hay sao mà thở ngắn than dài vậy?
    Phương khẽ lắc đầu :
    _ Tại em ngửi thấy mùi hương quen thuộc quá... Hương hoa hồng phải không anh?
    _ Ừm...
    Lan lan trong gió, hương của thời gian... LÒng Phương lại trĩu buồn... Toà nhà hiện ra khiến Phương như ngừng thở... Biệt thự Hoa Hồng cũng có ở đây sao?
    Phương bấu chặt tay vào đệm ghế, cố ngăn mình đừng khóc. Xe đi vào sân... Phương ngước mắt nhìn ra... Trước sân là một vườn hoa hồng đang có nụ... Giống hệt vườn hồng trong mơ của cô, trong quá khứ ngày hôm qua xa vắng... Phía cuối vườn cũng có cổng kết bằng cây tầm xuân ... Phương biết đằng sau đấy sẽ có những gì... Một dòng sông xanh ngăn ngắt... Liệu còn có thêm một ai đó đứng chờ hay không?
    Paul dắt tay Phương vào trong... Không khí ấm áp và nhộn nhịp... Phương khẽ hít một hơi , dằn thật sâu những cảm xúc trực trào ra... Bây giờ không phải là lúc hồi tưởng...
    Phương giật mình bởi một giọng vút cao của người đàn ông nào đó :
    _ Mày làm ăn vậy à ? Cái áo của tao là loại xịn lại treo trên cái móc vớ vẫn này ư ?
    Phương nhìn thấy một người đàn ông đang định dùng nắm đấm đánh người lễ tân đang co người vì sợ ... Những kẻ cao sang bên cạnh thì làm ngơ ...Paul lại gần, ngăn anh ta lại :
    _ Có chuyện gì vậy anh Dave ?
    Dave nhìn lên, nói trong nỗi tức giận không thể kìm nén :
    _ Nó làm bẩn áo anh ... Lẽ ra ông nên đuổi thằng này từ lâu rồi ấy chứ ? Làm với chả ăn !
    Paul cười :
    _ Áo bẩn thì giặt chứ làm sao anh lại tức giận như thế chứ ? Hôm nay là sinh nhật ông mà !
    Dave giơ tay lên toan đánh người phục vụ thì tự nhiên anh ta chới với và đổ ập xuống sàn nhà ... Bạn gái của Dave hốt hoảng :
    _ Dave, anh sao vậy ?
    Dave lồm cồm bò dậy, tức tím mặt :
    _ Mày làm tao ngã phải không ?
    Người phục vụ vội lắc đầu :
    _ Không ạ ! Các ngài đây làm chứng nãy giờ tôi vẫn đứng im .
    Một giọng nói vút cao buộc tội :
    _ Tôi vừa nhìn thấy nó giơ chân lên !
    _ À ... Mày còn chối sao ?
    " Bịch "
    Dave lại ngã lần nữa trong tiếng cười cố nén của những người xung quanh . Anh ta đứng dậy và lại ngã tiếp, đầu đập xuống sàn nhà đau điếng ... Cô bạn gái, mặt đỏ ửng lên vì ngượng . Paul nhìn Phương, mỉm cười ...
    Dave sợ hãi không dám đứng dậy nữa . Paul ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười :
    _ Anh Dave, anh còn đánh người vô lý nữa không ?
    Dave thở hổn hển :
    _ Không ! KHông dám !
    Phương thản nhiên :
    _ Vậy thì đứng lên được rồi đó !
    Mọi người nhìn ra, ngạc nhiên . Dave bò dậy, cố tỏ ra lịch sự dù gương mặt anh ta đang căng lên vì tức giận :
    _ Sao cô biết có thể đứng lên được !
    Phương xọc hai tay vào túi áo, đủng đỉnh nói :
    _ Vì tôi cho phép anh đứng dậy mà !
    _ Cô ? _ Người bạn gái của anh ta kêu ré lên .
    Paul cởi áo khoác ngoài đưa cho người phục vụ . Anh nhún nhẹ vai, trên môi vẫn giữ nụ cười thoải mái :
    _ Đây là bạn gái của tôi ... Cô ấy là Tố Phương !
    Một cô gái hỏi hớt ngang :
    _ Còn Eliza đâu ?
    _Đừng ngớ ngẩn thế ! _ Paul châm chọc _ Có ai trong các vị đều chỉ có duy nhất một mối tình đâu ?
    Dave vừa phủi lại áo, vừa ném cái nhìn ác cảm về phía Phương :
    _ Cô này thì không chắc chắn đâu Paul !
    Phương cởi áo khoắc ngoài ra, thản nhiên nhìn lại ... Mọi người cố gắng gạt bỏ tò mò, lục tục kéo vào trong. Paul ngang nhiên nhìn ngắm cô, chặc lưỡi :
    _ Nàng Lọ Lem lột xác à ?
    _ Có lẽ !
    Phương mỉm cười . Bộ váy màu trắng ngà, mềm mại hẳn những đường nét trên cơ thể cô ... Phương hiền ngoan như một con mèo nhỏ ... Đi bên Paul, dáng thanh mảnh của cô khiến anh xúc động . Cảm giác muốn được che chở cho Phương lại cồn lên trong ngực !
  8. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Trong phòng đặt một chiếc bàn tiệc dài đủ cho số người tham dự . Mọi người đứng làm thành hai hàng dọc theo cửa ra vào . Liền sau đó là một ông già cao nhưng gầy chống gậy đi vào, theo sau ông là một người phụ nữ ngoài 50 với vẻ đẹp quý phái ... Mọi người cúi đầu chào . Phương biết ngay đây là ông bà nội của Paul . Ông già trông phúc hậu , gương mặt tràn đầy sự mãn nguyện nhưng vẫn phản phất đâu đó một nỗi buồn bảng lảng ... Ông ngồi vào chiếc ghế đầu bàn và cho phép mọi người ngồi xuống . Do Paul là cháu yêu nên được sắp xếp ngồi cạnh ông, tiếp theo mới đến anh cả Dave .Dave vẫn không thôi nhìn Phương với đôi mắt hình viên đạn. Bên kia là mẹ của Paul và bà nội . Hai người cũng ném những cái nhìn sắc lẻm cho Phương . Mẹ Paul đứng dậy, nói :
    _ Hôm nay ba vừa tròn 70 tuổi . Cả đại gia đình mình xin chúc mừng ba . Chúc ba khoẻ mạnh, điều hành công ty đi đến sự phồn thịnh vĩnh viễn ...
    Ông nội khẽ mỉm cười, cất giọng trầm trầm :
    _ Ta đã nói với các con là đâu cần phải làm gì bày vẽ ... Ta thích giản dị hơn . Hôm nay .. ừm... cũng nhân bữa tiệc này, ta sẽ chọn ta người thừa kế của mình ... Nói thật ra, đến bây giờ ta mới chọn chứ không dấm sẵn đâu, nên nếu có đứa nào ganh tỵ thì ... đừng nhìn mặt ta nữa !
    Mọi người đều gật đầu . Giọng nói ông không vang nhưng có sức hút kỳ lạ, khiến mọi người phải im lặng, lắng nghe và hầu hết đều bị nhấn chìm trong sự sai khiến ngọt ngào đó...
    Bạn gái của Dave ngồi cạnh Phương thì thầm với người yêu một cách cố ý :
    _ Anh yên tâm ! Dù Paul có được yêu quý đến mấy thì cũng sẽ không được chọn đâu... Nghe nói người yêu của cậu ta là một người làm trong nhà đấy!
    " Bịch !"
    Mặt cô ta úp vào chiếc đĩa đựng bánh ngọt. Cô ta ngẩng lên sau cơn choáng váng, và la toáng lên :
    _ Dave, cô ta đập mặt em xuống!
    Dave bật dây, gương mặt đỏ au vì giận dữ :
    _ QUá lắm! Paul... chú dạy cô người yêu... mất dạy của chú đi !
    Ông già nhướng mày, cất giọng để ngăn cơn bùng nổ của Paul :
    _ Dave, cháu nói gì thế? Đừng bất lịch sự như vậy ở nơi này!
    _ Nó làm cháu ngã sấp ngửa ở cửa, rồi làm cho người yêu cháu...
    Cô người yêu bỏ chạy vào phía trong. Paul cau mày:
    _ Anh không có bằng chứng nghe chưa?
    _ " Á"
    Một cô gái xinh đẹp kêu lên khi ly rượu vang trên tay cô bắn tung toé lên mặt. Phương cười :
    _ Chị không nên uống trước khi mà tiệc chưa bắt đầu. Vậy là bất lịch sự đấy!
    _ Cô... cô làm gì?
    Phương lắc nhẹ đầu :
    _ Chẳng làm gì cả ngoại trừ một quả nho bắt vào cốc của chị thôi mà...
    Dave đã gần bình tĩnh lại, nắm lấy câu nói của Phương, đắc thắng :
    _ Đấy ! Cô ta tự thú nhận rồi... Ông tống cổ cô ta ra ngoài thôi!
    Paul nhéch môi:
    _ Anh nên tôn trọng tôi một chút chứ?
    Phương đăm đăm nhìn Dave, nói như buộc tội :
    _ Anh không xứng đáng với vị trí anh đang có khi mà anh đối xử với người dưới quyền như thế! Còn chị người yêu của anh, chị ta nói xấu tôi, lại còn khích bác người em của anh... Tôi không thích loại phụ nữ ba hoa ấy !
    _ Cô...
    Ông già phẩy tay như muốn chấm dứt cuộc tranh luận không mấy hay ho :
    _ Thôi, chờ cô gái đó vào rồi thì... bắt đầu... Ta hơi mệt rồi đấy !
    Mọi người im lặng. Paul nhìn Phương một cái, mỉm cười như đồng tình, động viên...
  9. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Bà mẹ Paul nói khe khẽ với bà nội anh ngồi bên cạnh :
    _ Mẹ à... con tin con bé đó sẽ không được lòng bố đâu! Nếu Paul không nhận được quyền thừa kế vì nó thì Eliza sẽ xuất hiện và giải thích mọi hiểu lầm này... Mẹ yên tâm!
    Bà nội Paul gật đầu đồng ý. Vừa lúc đó, người yêu của Dave đi vào, ném cái nhìn căm tức về phía Phương... Mặt cô ta vẫn còn đỏ lên vì ngượng !
    Ông nói hắng giọng, cười nhẹ :
    _ Hãy giới thiệu bạn gái của mình đi ! Bắt đầu từ Dave!
    Dave đứng lên, cười tươi như hoa :
    _ Thưa ông, thưa bà, mẹ và các cô chú. Đây là Clara, con chủ tịch công ty điện tử Gonzaler nổi tiếng!
    Clara đứng lên, cúi đầu chào mọi người. Tiếp theo là David với cô người yêu bị Phương dọa bằng một quả nho. Cô ta là thư ký riêng của ông nội. Xem chừng cô ta có vẻ thỏa mãn vì ngỡ mình được ưa chuộng lắm.... Nhiều người khác đều có bạn gái là con ông này bà nọ, giàu có và nổi tiếng. Ông nội Paul bình thản lắng nghe như người đang nghe một câu chuyện nhàm chán... Cuối cùng chỉ còn Paul, anh định đứng lên thì Phương ngăn lại:
    _ Để em !
    Nhìn nụ cười tự nhiên của Phương, Paul an tâm hẳn... Anh gật nhẹ đầu, mắt hơi liếc nhìn ông nội của mình... Ông có vẻ đang chán chường lắm !
    _ Cháu xin tự giới thiệu ... Cháu là là Tố Phương , người Việt Nam... Cháu mồ cô mẹ, bố có vợ mới ở quê nhà... Nhà cháu không có quyền thế gì... Liệu có được ông chấp nhận không?
    Ông nội Paul hơi cười :
    _ Ừm... hoan nghênh cháu !
    _ Cháu sống ở Hà Nội ! _ Phương tiếp tục, thản nhiên không chú ý đến bất cứ một thái độ nào.
    _ Hà Nội? _ Ông Burton thảng thốt kêu lên , đôi mắt lạc hẳn đi trong sự mơ màng.
    Phương gật đầu :
    _ Vâng, Hà Nội yêu quý là quê hương của cháu! Ở đó cháu có những người bạn tuyệt vời... Và một người bạn thân của cháu... cho cháu xem một vườn hồng tuyệt đẹp... giống của ông !
    Ông Burton đờ đẫn hẳn... Trái tim ông đập thổn thức. Phương đã khơi dậy gần như hết một quá khứ tuyệt vời mà cũng khổ đau của ông... Ông nhìn Phương, khắc khoải :
    _ Khu vườn đó vẫn còn sao?
    _ Vâng... Gia đình giữ nguyên để tưởng nhớ người chủ ngôi nhà đó _ bà Mỹ Châu !
    Tất cả mọi người đều lặng thinh vì đã nhận ra sự biến đổi trên khuôn mặt của ông Burton... Bà Burton nhíu mày :
    _ Đừng nói linh tinh nữa... CÔ ngồi xuống đi!
    _ Hãy nói cho ta biết... bà ấy...
    _ Cháu xin lỗi! Cháu biết là ông sẽ buồn... nhưng bà ấy đã mất cách đây 5 năm!
    Ông Burton khẽ nhắm mắt lại... Phải có một sự nỗ lực lớn, ông mới vượt qua được cú sốc... Vậy là bà ấy đã ra đi...
    _ Ông đã lừa dối tôi trong suốt những năm qua ư ? _ Bà Burton cau mày.
    _ Đó là một kỷ niệm! _ Ông dịu dàng _ Một kỷ niệm ngọt ngào và đau đớn .. Em phải cảm ơn cô ấy vì cô ấy đã cứu sống ... người chồng tương lai của em chứ ?
    _ Tôi không biết chuyện đó! _ Bà hơi nguẩy đầu, đôi mắt mỉa mai lẫn đau đớn.
    Ông chỉ cười. Hiểu rõ nết ghen của vợ mình, ông không muốn giải thích thêm, ông quay sang ra hiệu cho Phương ngồi xuống, rồi khen ngợi :
    _ Cháu thông minh lắm... sao lại phát hiện ra?
    _ Vì kiến trúc ngôi nhà, vì vườn hồng ngan ngát với cảnh cổng tầm xuân mở ra một trời xanh biêng biếc mây và nước ...
    _ Ngôi nhà tuyệt vời này là những gì ta có thể lưu giữ về kỷ niệm ấy ... Kỷ niệm về những năm trai trẻ, bồng bột ... Ta đã đi khắp nơi đây đó, coi thường tất cả , quên đi tất cả chỉ vì đam mê sưu tập những mẫu vải đẹp trên thế giới. Đến Việt Nam vào năm 1951, gần như quên đi chiến sự ở đó, ta chạy khắp phố phường Hà Nội, say mê sự tĩnh lặng cổ kính của kinh kỳ ... Ta đã bỏ qua những làn đạn pháo càn quét của quân Pháp đánh vào khu ở của người Việt, suýt chết nếu không được một cô gái người Việt kéo xuống hầm tránh đạn . Cô ấy không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy ta, không hề căm ghét ta như những gì mà những người trong đại sứ quán Pháp nói ... Cô ấy chỉ cười, nói rằng ta ngông thật! Đạn pháo đâu có biết phân biệt người Việt và người Tây đâu ... Ừm, nhưng người thì có phân biệt chứ ? Nhưng cô ấy bỏ qua những rào cản về dân tộc, đưa ta về nhà để tránh càn ... Ngôi nhà tuyệt vời... hơn cả tuyệt vời ấy chứ ...
    Mẹ Paul liếc nhìn Phương, trách móc rõ rệt . Bà nắm nhẹ tay mẹ mình như trấn an ... Ông Burton vẫn như chìm đắm trong mộng tưởng :
    _ Cô ấy đẹp một cách giản dị, nhưng lại mạnh mẽ giàu sức sống ... Cô ấy yêu hoa hồng, ra sức chăm sóc vườn hồng vì mong ước hòa bình... mang tặng cho bộ đội... Cô ấy dệt vải quay tơ ... Chính những mẫu vải đó đã đưa công ty ta lên vị trí hàng đầu trong các công ty may mặc bấy giờ ... Em có nhớ không ?
    Bà Burton gật đầu . KHông thể quên được những bộ váy tơ tằm đầu tiên ra đời và làm sửng sốt giới thời trang như thế nào ... Nhưng cũng vào năm đó, ông đã đổi tên công ty!
    _Mỹ Châu trở thành người mà ta khao khát nhất, yêu thương nhất và trong ta chỉ có mong muốn đưa cô ấy về Mỹ, tránh tất cả những đau khổ do chiến tranh mang đến ... Nhưng khi ta bày tỏ, cô ấy đã cười và lắc đầu ... Trên cánh tay cô ấy là một thứ đáng ghét, đến giờ vẫn đáng ghét ...
    Mọi người thinh lặng... Ông ít khi bày tỏ những suy nghĩ thật trong lòng cho ai biết ... Bây giờ cứ giống như một người đang độc thoại, giải bày tất cả để nhẹ nhõm hơn ... Nhưng ai cũng lo ngại nhìn bà Burton, khuôn mặt bà đã nhợt đi vì đau khổ ...
    Phương thở dài nhè nhẹ :
    _ Đó là chiếc vòng đính hôn bằng ngọc màu trắng ngà của dòng họ Ngô ...
    _ Một người con trai may mắn! Cô ấy đang chờ đợi anh ta trở về ... để đoàn tụ mà không một lời kêu ca, oán trách ...
    _ Thời chiến mà ông! _ Phương dịu dàng.
    Ông Burton hơi cười. Đúng là thời chiến ... cái thời mà ông nghĩ rằng, người con gái yếu đuối đó thật sự cần một sự chở che ... Nhưng cô ấy hạnh phúc vì được đợi chờ ... dù là mãi mãi!
    _ Đấy là sự thất bại duy nhất trong đời tôi... em đã biết rồi đấy! _ Ông quay sang nhìn bà, dịu dàng hẳn _ Chắc hẳn em đang đau khổ lắm ... Em đừng ghen với những gì đã là kỷ niệm ...
    _ Ông đã đổi tên công ty vì cô ta! _ Bà hơi gắt lên, đôi vai gầy của bà như trĩu xuống vì một sự thật quá nặng!
    Paul cũng cảm thấy đau lòng . Anh yêu bà mình, và không muốn bà biết sự thật này ... Anh đã gần như giâu diếm khi biết được phần nào sự thật qua thám tử của mình. Nhưng không ngờ hôm nay, người muốn khơi dậy dĩ vãng lại là người vốn đã muốn chôn vùi nó trong thầm lặng . Anh nhìn ông , ngạc nhiên vì nụ cười thanh thản đang ngự trị trên môi ông mình. Giọng ông vang vang tưởng như bất tận:
    _ MC là tên viết tắt của hai chữ Mỹ Châu ... Tôi bắt đầu sự nghiệp bằng sự thất bại để nhắn nhủ mình rằng : Phải dốc lòng vì những hạnh phúc mà mình đang cố công xây dựng ... Tôi không quên được cô ấy, nhưng em cần phải biết một sự thật rằng ... vĩnh viễn đời này .. tôi yêu em!
    Bà Burton lặng người vì xúc động ... Qua cơn xúc động rồi thì bà ngượng ngùng, liếc một ánh mắt trách móc về phía ông ... Con cháu đang ở đây, vậy mà ông ... công khai vậy ư ?
    Mọi người ý nhị không nhìn ông bà nhiều, mà chú ý đến những đồ ăn trên bàn ... Ông Burton bật cười :
    _ Em còn ngại ngùng ư ? Lạ lùng thật ! Bảy mươi tuổi rồi mà tôi vẫn thấy hình ảnh cô vợ ngây thơ hồi nào ... Lúc nào cũng khiến tôi tò mò, khám phá những bí ẩn quanh em ...
    Nói rồi ông quay sang hôn nhẹ lên môi bà, ông để ý đến ai cả ... Có lẽ đây là một buổi tiệc ý nghĩa nhất!
  10. AloEmDay

    AloEmDay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2007
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Paul quay sang nhìn Phương ý nhị ... Phương đã làm một điều mà không ai làm được .. Cô gỡ ông nội ra khỏi những ký ức đau buồn ... của thời trai trẻ ... dù hiện tại chắc ông vẫn chưa dứt ra được nỗi ám ảnh về sự ra đi của người con gái ấy !
    Phương nhỏ nhẹ ăn. Ông động viên:
    _ Cứ tự nhiên đi cháu! Ta thích cháu rồi đấy!
    _ Dạ . Cháu chỉ sợ ông không thích sự ... hỗn láo của cháu thôi!
    Ông cười. Ông biết cô là người thông minh, thẳng tính nhưng vẫn có gì đó dịu dàng ... ừm, giống như Mỹ Châu ngày xưa vậy . Paul may mắn vậy sao ?
    _ Cháu quen Paul thế nào ?
    _ CHáu là người làm công của nhà anh ấy ! _ Phương bình thản trả lời _ Bời vì cháu chẳng còn chỗ nào để đi cả!
    _ Em không còn ở địa vị ấy nữa! _ paul dịu dàng _ Em là người mà anh chọn lựa !
    Phương hơi nhún vai, mỉm cười. Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt khó chịu của mẹ Paul ...
    _ Cháu đã nhìn thấy chiếc vòng đó rồi à ? _ Ông bất chợt hỏi.
    Phương hơi bối rối khi Paul nhìn cô chăm chú. Cô nghe giọng mình xa lạ :
    _ Vì cháu bà ấy là bạn cùng lớp của cháu! Cậu ấy đem chiếc vòng đó tặng cho ... bạn gái của mình!
    Paul nhíu mày, băn khoăn nhưng không dám đưa ý nghĩ đi xa. Anh nhìn ông nội cùng lúc ông nhìn anh ... Cả hai lặng thinh nhưng cùng hướng tới một sự thật mơ hồ nào đó ... Nếu như những gì đã xảy ra ở đời trước cũng xảy ra vào đời này thì sao nhỉ ?
    Ông Burton nhún vai . Đó là việc của đứa cháu ông cưng nhất ... Ông đã thấy nó quan tâm đến con bé như thế nào . Suốt cả buổi tiệc ánh mắt nó chỉ dừng lại ở Phương mà thôi ... Phải đấu tranh thôi, nếu đó là sự thật!
    Tối hôm đó, Paul và Tố Phương cùng dùng cơm tại ngôi nhà riêng của anh. Không khí im lặng, tĩnh mịch bao trùm lên ngôi nhà... nhưng đâu đó vẫn âm ấm cảm giác hạnh phúc... Chị người làm cảm thấy rõ sự khác lạ kể từ khi Phương đến đây... Đồ đạc đã sinh động hơn rất nhiều!
    Phương không thích mấy đồ ăn Tây nên bỏ ăn sớm... Paul không hài lòng... Cô đã gầy rồi mà còn kén ăn, kiểu này anh phải tuyển thêm người biết nấu những món ăn thuần Á Đông mất thôi... Phương chỉ cười khi nghe anh nêu ý kiến. Kiểu chiều chuộng của anh, cô đã quá quen. Anh sẵn sàng làm tất cả, chỉ để chiều chuộng ý muốn ngông cuồng nhất của cô. Sự dịu dàng ấy, đôi khi cũng làm nguôi ngoai những thổn thức trong lòng Phương... Nhưng hôm nay, ấn tượng về vườn hồng ấy... quá lớn, quá mạnh mẽ. Phương chỉ muốn ở một mình!
    Cô lên muốn lên phòng và Paul tôn trọng ý thích của cô... Anh nhìn theo dáng cô chông chênh trên những bậc cầu thang, lặng lẽ nuốt những bất an, lo lắng thật sâu trong lòng...
    Phương lặng im trước máy vi tính... Ngàn lần, triều lần rồi cô muốn vào địa chỉ của mình... Nhưng sợ... sẽ mềm lòng mà làm khổ Nhật Duy... Khổ cả hai đứa mất thôi! Phương đâu có thể là người chia sẻ được cho Duy những khó khăn vất vả của cuộc sống này... Phương không thể trọn đời đi bên Duy được, Duy hiểu không?...
    Phương lập một địa chỉ mới trên mạng... Nhớ như in những địa chỉ thân quen của bạn bè mình... Cô muốn biết Duy ra sao, muốn biết mọi người thế nào... Bố nữa, bố có hạnh phúc không?
    Cô chợt nghĩ đến Việt Hùng. Cậu ta là người đáng tin tưởng nhất lúc này, những mối quan hệ của cậu ta với những người bạn của cô không sâu... Và có thể bí mật sẽ mãi là bí mật.
    Phương gửi một mail cho Việt Hùng... Có lẽ cậu sẽ bất ngờ... nhưng sẽ qua thôi đúng không? Hơi cười khi cố tưởng tượng ra khuôn mặt Việt Hùng lúc nhận được mail của mình... Mà kể ra Phương cũng chưa rõ lắm những đường nét trên khuôn mặt của cậu ta, chỉ thấy nó hao hao giống Nhật Duy... Kể cũng lạ thật!

Chia sẻ trang này