1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn cùng suy ngẫm!

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Hoa Phượng (HP Club)' bởi MaxFire, 03/01/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn cùng suy ngẫm!

    Tình yêu
    Ngày xưa, các vị thần Hạnh Phúc, Khổ Đau, Tình Yêu, Giàu Sang và nhiều vị khác nữa cùng sống chung trên một hoang đảo.
    Một hôm, cơn đại hồng thủy tràn đến và hòn đảo xinh đẹp sắp chìm trong biển nước. Tất cả các vị thần đều chuẩn bị thuyền để vượt biển vào đất liền lánh nạn. Riêng thần Tình yêu vì quá nghèo nên không có nổi một chiếc xuồng con để ra đi. Thần đành ngồi lặng im và chờ đợi đến giây phút cuối mới quyết định quá giang các vị thần khác. Khi thần Giàu Sang đi qua, thần Tình Yêu liền nói:
    - Anh mang tôi đi cùng nhé?

    - Không được đâu - thần Giàu Sang đáp - Tôi có bao nhiêu là vàng bạc phải mang theo, sao còn chỗ nào cho bạn.

    Rồi thần Phù Hoa đến trên một chiếc thuyền lộng lẫy?

    - Chị Phù Hoa ơi, xin hãy? - thần Tình Yêu chưa dứt lời thì thần Phù Hoa đã nhăn mặt:

    - Trông anh ướt sũng thế kia làm sao tôi có thể cho anh lên thuyền được. Anh sẽ làm bẩn thuyền tôi mất.

    Cùng lúc đó thần Khổ Đau đến gần.

    - Anh cho tôi đi với anh nhé.

    - Tôi bất hạnh và buồn chán quá! Tôi chỉ muốn ở một mình thôi.

    Thần Hạnh Phúc đi ngang qua cũng thế. Ông ta hạnh phúc đến nỗi không nghe được tiếng kêu cứu của thần Tình Yêu.

    Bỗng có giọng nói của một cụ già:

    - Này Tình Yêu, tôi sẽ đưa anh vào đất liền .

    Thần Tình Yêu nghe thế liền chạy nhanh đến thuyền của cụ già. Quá vui mừng vì thoát nạn, thần Tình Yêu quên hỏi tên cụ già tốt bụng. Khi tất cả các vị thần đến được đất liền, cụ già lẳng lặng bỏ đi mất. Khi đó, thần Tình Yêu mới sực nhớ đã quên cảm ơn người đã giúp mình thoát khỏi hiểm nguy, bèn quay sang hỏi thần Kiến Thức:

    - Thưa ông, cụ già vừa giúp tôi khi nãy tên gì?

    - Đó là thần Thời Gian.

    - Thần Thời Gian ư? Nhưng sao ông ta lại giúp tôi?

    Thần Kiến thức mỉm cười đáp:

    - Vì chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu vĩ đại như thế nào
  2. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Học cách lắng nghe
    Nửa đêm. Chuông điện thoại reo vang làm người mẹ thức giấc. Như chúng ta biết, ai nghe điện thoại reo lúc nửa đêm cũng bực mình nhìn đồng hồ và lẩm bẩm? Nhưng buổi đêm đó thì khác, người mẹ ấy cũng khác.
    Nửa đêm. Những ý nghĩ lo lắng bỗng tràn đầy trong đầu óc của người mẹ. Và người mẹ nhấc máy ?oAlô ??. Bỗng bà nghĩ đến con gái mình. Bà nắm ống nghe chặt hơn và nhìn về phía người bố, lúc này đã tỉnh dậy xem ai đã gọi điện cho vợ mình.
    - Mẹ đấy ạ? - Giọng nói trên điện thoại cất lên, như đang thì thầm, rất khó đoán là người gọi bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn là cô gái đó đang khóc. Rất rõ. Giọng thì thầm tiếp tục:
    - Mẹ, con biết là muộn rồi. Nhưng đừng nói ? đừng nói gì, để con nói đã. Mẹ không cần tra hỏi đâu, đúng con vừa uống rượu. Con mới ra khỏi đường cao tốc và?
    Có cái gì đó không ổn. Người mẹ cố im lặng?
    - Con sợ lắm. Con chỉ vừa mới nghĩ là mẹ có thấy đau lòng không nếu một cảnh sát đến cửa nhà mình và bảo con đã chết vì tai nạn. Con muốn? về nhà. Con biết, một đứa con gái bỏ nhà đi quả thật là hư hỏng. Con biết có thể mẹ lo lắng. Lẽ ra con nên gọi cho mẹ từ mấy ngày trước, nhưng con sợ? con sợ?
    Người mẹ nắm chặt ống nghe, nuốt tiếng nấc. Người mẹ nén những cái nhói lên đau đớn tận trong tim. Khuôn mặt con gái bà hiện rõ ràng ngay trước mặt bà. Bà cũng thì thầm: ?oMẹ nghĩ??.
    - Không! Mẹ để con nói hết đã! Đi mẹ!
    Giọng cô gái năn nỉ, lúc này giọng cô gái như một đứa trẻ không được che chở và đang tuyệt vọng. Người mẹ đành dừng lại, và bà cũng đang nghĩ xem nên nói gì với con. Giọng cô gái tiếp:
    - Con là đứa hư hỏng, mẹ ạ! Con trốn nhà! Con biết con không nên uống rượu say thế này, nhưng con sợ lắm, mẹ ơi! Sợ lắm?
    Giọng nói bên kia lại ngắt quãng bởi những tiếng nấc. Người mẹ che miệng, mắt đầy nước. Tay người mẹ chạm vào ống nghe điện thoại làm vang lên tiếng ?ocạch?, nghe như tiếng đặt máy, cô gái vội kêu lên:
    - Mẹ còn nghe con không ? Con xin mẹ đừng đặt máy!
    - Con cần mẹ, con thấy cô đơn lắm!
    - Mẹ đây, mẹ sẽ không đặt máy đâu ?" Người mẹ nói.
    - Mẹ ơi, con lẽ ra phải nói với mẹ. Con biết lẽ ra con phải nói với mẹ. Nhưng khi mẹ nói chuyện với con, mẹ chỉ luôn bảo con là phải làm gì. Mẹ nói mẹ đã đọc hết quyển sách tâm lý và biết cách dạy con, nhưng tất cả những gì mẹ làm là chỉ bắt con nghe thôi. Mẹ không nghe con. Mẹ không bao giờ để con nói với mẹ là con cảm thấy ra sao. Cứ như là cảm giác của con chẳng quan trọng gì vậy. Có phải vì mẹ nghĩ mẹ là mẹ của con và mẹ biết hết mọi lời giải đáp không ? Nhưng đôi khi con không cần những lời giải đáp. Con chỉ cần một người lắng nghe con?
    Người mẹ lặng đi. Bà nhìn những quyển sách tâm lý bà để ở đầu giường.
    - Mẹ đang nghe con ?" Người mẹ thì thầm.
    - Mẹ ơi, khi ở trên đường cao tốc, con không điều khiển nổi xe nữa. Con nhìn thấy một cái cây to lắm chắn đường con. Con muốn đâm vào nó. Nhưng con cảm thấy như con đang nghe mẹ dạy rằng không thể lái xe khi vừa uống rượu. Cho nên con dừng lại đây. Mẹ ơi, vì con vẫn còn? muốn về nhà ?" Cô gái dừng lại một chút ?" con đi về nhà đây, mẹ, cho con về, mẹ nhé?
    - Không ?" người mẹ vội ngắt lời, cảm thấy cơ thể như đông cứng lại ?" con ở yên đó! Mẹ sẽ gọi một chiếc taxi đến đón con. Đừng tắt máy, hãy nói chuyện với mẹ trong khi chờ taxi đến.
    - Nhưng con muốn về ngay, mẹ ơi?
    - Nhưng hãy làm điều này vì mẹ, hãy chờ taxi đi, mẹ xin con.
    Người mẹ thấy cô gái im lặng. Thật đáng sợ. Không nghe cô trả lời. Người mẹ nhắm mắt, thầm cầu nguyện trong khi người bố đi gọi một chiếc taxi.
    Cô gái im lặng rất lâu nhưng cô không tắt máy và người mẹ cũng vậy.
    - Có taxi rồi mẹ ạ! - Tiếng cô gái bỗng vang lên và có tiếng xe ôtô dừng lại. Người mẹ bỗng thấy nhẹ nhõm hơn. - Con về nhà ngay đây, mẹ nhé!
    Có tiếng ?otích?, có lẽ là tiếng tắt máy điện thoại di động. Rồi im lặng.
    Người mẹ đứng dậy, mắt nhòe nước. Bà đi vào phòng cô con gái 16 tuổi. Người bố đi theo, và hỏi:
    - Em có nghĩ là cô bé đó sẽ biết là cô đã gọi nhầm số điện thoại ?
    Người mẹ nhìn đứa con gái đang ngủ ngon trên giường, và trả lời:
    - Có lẽ cô bé đã không gọi nhầm?
    - Bố mẹ làm gì thế ? - Giọng ngái ngủ của cô con gái cất lên khi cô mở mắt và thấy bố mẹ đứng cạnh giường mình.
    - Bố mẹ đang tập? - Người mẹ trả lời.
    - Tập gì ạ ? ?" Cô bé lẩm bẩm, gần như lại chìm vào giấc ngủ.
    - Tập lắng nghe ?" Người mẹ nói thầm và vuốt tóc cô con gái?
    -------------
    Được maxfire sửa chữa / chuyển vào 22:25 ngày 04/01/2003
  3. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Shmily
    Ông bà tôi đã cưới nhau được hơn nửa thế kỷ và họ cứ luôn hay chơi một trò đặc biệt của họ hằng ngày. Mục tiêu của trò chơi là một người phải viết từ "shmily" ở một bất ngờ quanh nhà ,còn người kia sẽ đi tìm.
    Ông bà bôi từ đó lên gờ cửa sổ. Nó được viết lên hơi nước còn đọng lại trên gương sau vòi nước nóng. Thậm chí, có lần bà còn lật từng tờ của tập giấy nháp trên bàn để tìm thấy "shmily" trên tờ cuối cùng. Những mảnh giấy nhỏ với chữ "shmily" được viết nguệch ngoạc được tìm thấy khắp nơi, có khi được nhét vào trong giày hoặc dưới gối. Từ "shmily" bí ẩn này gần như trở thành một phần trong ngôi nhà của ông bà tôi, cũng giống như đồ đạc vậy.
    Thái độ hoài nghi và sự thực dụng ngăn cản tôi tin vào tình yêu nồng nàn và lâu dài. Cho đến khi tôi khám phá được "trò chơi" của ông bà tôi.
    "Trò chơi" đi tìm từ "shmily" cứ tiếp diễn, cho đến khi bà bị bệnh ung thư. Bà yếu dần và không dậy được khỏi giường nữa. Và một ngày kia, tất cả chúng tôi đều phải đối diện với một thực tế đau lòng: Bà mất. "Shmily" được viết nguệch ngoạc bằng màu vàng trên một dải lụa hồng đặt cạnh giường bà vào hôm bà mất. Khi tất cả họ hàng và những người quen biết đã đi về, ông tôi lại gần giường bà nằm và bắt đầu hát cho bà nghe. Giọng ông khàn và nghẹn.
    Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Vì tôi biết tôi đã được chứng kiến một tình yêu không bao giờ chết.
    Tôi hỏi ông tôi, sau bao nhiêu năm, rằng "shmily" có nghĩa là gì. Và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi được biết "shmily" đơn giản là "See how much I love you"
    -------------
    Được maxfire sửa chữa / chuyển vào 22:24 ngày 04/01/2003
  4. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Trong các bạn chắc không ai là chưa nhìn thấy cầu vồng cả,nhưng đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân là những mầu sắc đó có ý nghĩa gì.Liệu có phải nó chỉ đơn thuần là nhừng màu sắc ngày thường mà chúng ta nhìn thấy không?Hãy đọc và suy ngẫm nhé......
    -----------------------------------
    Sắc màu của tình bạn
    Có một ngày sắc màu của thế giới này bắt đầu tranh luận với nhau xem ai có gam màu đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu dụng nhất và được yêu thích nhất.
    Xanh lá cây nói :"Tôi quan trọng nhất. Tôi là dấu hiệu của sự sống và hy vọng. Tôi được chọn màu cho cỏ cây, hoa lá. Không có tôi, tất cả mọi loài trên thế gian này sẽ không thể tồn tại. Cứ hãy nhìn về cánh đồng kia, bạn sẽ thấy một màu xanh bạt ngàn của tôi".
    Xanh dương chen vào :" Bạn có nghĩ về trái đất. Vậy bạn hãy nghĩ về bầu trời và đại dương xem sao. Nước chính là nguồn sống cơ bản nhất, được tạo ra bởi những đám mây hình thành bởi những vùng biển rộng lớn này. Hơn nữa, bầu trời sẽ cho khoảng không rộng lớn, hòa bình và sự êm ả ".
    Màu vàng cười lớn :" Ôi các bạn cứ quan trọng hóa. Tôi thì thực tế hơn, tôi đem lạ tiếng cười, hạnh phúc và sự ấm áp cho thế giới này. Này nhé, mặt trời màu vàng, mặt trăng màu vàng và các vì sao cũng màu vàng. Mỗi khi bạn nhìn vào một đóa hướng dương, bạn sẽ cảm thấy cả thế giới này đang mỉm cười. Không có tôi cả thế giới này sẽ không có niềm vui".
    Màu cam lên tiếng :" Tôi là gam màu của sự mạnh khoẻ và sức mạnh. Mặc dù lượng màu của tôi không nhiều bằng các bạn, nhưng tôi mới đáng giá nhất vì tôi là nhu cầu của sự sống. Tôi mang đến hầu hết các vitamin tối quan trọng như cà rốt, cam, xoài, bí ngô, đu đủ ...Tôi không ở bên ngoài nhiều nhưng khi bình minh hay hoàng hôn xuất hiện là màu sắc của tôi. Ở đây có bạn nào sánh kịp được với vẻ đẹp ấy không ?".
    Màu đỏ không thể nhịn được cũng nhảy vào cuộc :" Tôi là máu, cuộc sống này là máu. Tôi là màu sắc của sự đe dọa nhưng cũng là biểu tượng của lòng dũng cảm. Tôi mang lửa đến cho con người. Tôi sẵn sàng chiến đấu vì mục đích cao cả. Không có tôi, trái đất này sẽ trống rỗng như mặt trăng. Tôi là sắc màu của tình yêu và đam mê, của hoa hồng đỏ, của hoa anh túc".
    Màu tím bắt đầu vươn lên góp tiếng :" Tôi tượng trưng cho quyền lực và lòng trung thành. Vua chúa thường chọn tôi vì tôi là dấu hiệu của quyền năng và sự xuất chúng. Không ai dám chất vấn tôi. Họ chỉ nghe lệnh và thi hành !".
    Cuối cùng, màu chàm lên tiếng, không ồn ào nhưng đầy quyết đoán :" Hãy nghĩ đến tôi. Tôi là sắc màu im lặng và hầu như không ai chú ý đến tôi. Nhưng nếu không có tôi thì các bạn cũng chỉ là vẻ đẹp bên ngoài. Tôi tượng trưng cho suy nghĩ và sự tương phản, bình minh và đáy sâu cả biển cả. Các bạn phải cần đến tôi để cân bằng cho bề ngoài của các bạn. Tôi chính là vẻ đẹp bên trong".
    Và cứ thế các sắc màu cứ tiếp tục tranh luận, thuyết phục màu khác về sự trội hơn của mình. Bỗng một ánh chớp sáng lóe trên nền trời, âm thanh dữ dội của sấm sét và mưa bắt đầu nặng hạt. Các sắc màu sợ hãi đứng nép sát vào nhau để tìm sự ấm áp.
    Mưa nghiêm nghị nói :"Các bạn thật là ngớ ngẩn khi chỉ cố gắng vật lộn với chính các bạn. Các bạn không biết các bạn được tạo ra từ một mục đính thật đặc biệt, đồng nhất nhưng cũng khác nhau? Các bạn là những màu sắc thật tuyệt vời. Thế giới này sẽ trở nên nhàm chán nếu thiếu một trong các bạn. Nào, bây giờ hãy nắm lấy tay nhau và bước nhanh đến tôi".
    Các màu sắc cùng nắm lấy tay nhau và tạo thành những màu sắc đa dạng.
    Mưa tiếp tục :"Và từ bây giờ, mỗi khi trời mưa tất cả các bạn sẽ vươn ra bầu trời bằng chính màu sắc của mình và phải hợp lại thành vòng để nhắc nhở rằng các bạn phải luôn sống trong hòa thuận, và ta gọi đó là cầu vồng. Cầu vồng tượng trưng cho niềm hy vọng của ngày mai".
    Và cứ như thế mỗi khi trời mưa, để gội rửa thế giới này, trên nền trời sẽ ánh lên những sắc cầu vồng làm đẹp thêm cho cuộc sống, để nhắc nhở chúng ta phải luôn luôn tôn trọng lẫn nhau.
    ---------------------
    Được maxfire sửa chữa / chuyển vào 22:28 ngày 04/01/2003
  5. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Phần quan trọng nhất trên cơ thể
    Mẹ tôi thường đố tôi: phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể?
    Ngày nhỏ, tôi cho rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "Không phải thế. Có rất nhiều người bị điếc trên thế giới này, con ạ. Nhưng con cứ tiếp tục suy nghĩ về câu đố, sau này mẹ sẽ hỏi lại con".
    Vài nZm sau, tôi lại cho rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế mắt chính là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vì vẫn còn rất nhiều người bị mù".
    Đã bao lần và lần nào cũng vậy, mẹ đều trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ".
    Rồi nZm ngoái, ông nội tôi mất. Mọi người đều khóc vì thương tiếc ông. Ba tôi cũng khóc. Đây là lần thứ hai tôi thấy ba khóc. Khi đến lượt tôi và mẹ đến cạnh ông để nói lời vĩnh biệt, mẹ nhìn tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?". Tôi như bị sốc khi mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi luôn nghĩ đó chỉ đơn giản là một trò chơi giữa hai mẹ con. Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ nói: "Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai". Tôi hỏi: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?". Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào" .
    ---------------
  6. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Bông hồng đỏ thắm
    Câu chuyện kể về một bà lão, chồng vừa mất. Bà dọn đến ở cùng hai vợ chồng người con và đứa cháu yêu quí.
    Năm tháng đã bào mòn sức khoẻ của bà, đôi mắt nhèm nhèm, tay lại run rẩy thường làm tung tóe thức ăn trên bàn. Hai vợ chồng người con đã không giấu vẻ khó chịu. Họ làm một cái bàn nhỏ và đề nghị bà dùng bữa tại đó. Từ đó bà lão chỉ biết ngồi ăn một mình và nhìn những người khác trong nước mắt. Cứ thế cho đền một buổi tối nọ, thấy con gái đang lay hoay sắp xếp đồ chơi của mình, người cha liền hỏi con :
    - Này con gái cưng, con đang xếp cái gì thế ?
    Cô bé ngây thơ cười và nói hồn nhiên :
    - Con đang xếp cái bàn nhỏ cho cha và mẹ, để cho cha mẹ có thể tự ăn ở đó một mình như bà khi con lớn lên.
    Cha mẹ cô lặng người một lúc rồi cả hai tay bỗng nhìn nhau bật khóc. Đêm đó họ đã dẫn người mẹ quay về chiếc bàn ăn gia đình. Và từ đó bà đã dùng bữa trong không khí đằm ấm. Người con trai và con dâu dường như không có vẻ bực tức gì khi đôi lúc bà lại làm đổ thức ăn ra bàn
    Nếu không biết nâng niu,quí trọng hạnh phúc từ những bông hồng còn đỏ thắm trên ngưc áo bạn,cũng đồng nghĩa với việc bạn đang gieo trồng những bông hồng trắng trong đầu óc con trẻ.
    -------------
  7. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Bà chủ gia đình
    Bao nhiêu năm nay, lúc nào tôi cũng ngạc nhiên vì vợ mình. Vừa đặt chân vào căn hộ tôi mới thuê sau ngày cưới, nàng xộc ngay vào bếp, mở tung hết các cánh cửa tủ treo tường.
    - "Chết thật! Anh phải mua ngay giấy lót để em còn xếp chén đĩa vào", nàng hối.
    - "Tại sao lại cứ phải có giấy lót?", tôi ngây thơ hỏi lại.
    - "Để cho chén đĩa sạch", nàng giải thích tỉnh bơ.
    - Tôi im lặng làm theo ý nàng, nhưng tình thực tôi không hiểu làm cách nào những mảnh giấy lót dưới đống chén đĩa lại có thể ngăn được bụi.
    Trong những ngày đầu chung sống, nàng còn giáo huấn tôi vô số những bài học khác. Ví dụ như làm cách nào nặn cho hết kem đánh răng trong ống, sau khi tắm xong lau mình bằng khăn nào, dùng khăn nào để rửa mặt, khi dọn bàn ăn thì xếp muỗng ở đâu cho đúng chỗ... Lấy vợ rồi tôi mới ngã ngửa ra rằng, một người có tới hai bằng kỹ sư như tôi té ra lại là kẻ ít được giáo dục về nhiều khía cạnh khác trong cuộc sống. Nàng dẫn tôi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên kia. Nàng dán lên thành các hũ đựng muối, đường, và các loại gia vị khác những mảnh giấy ghi chữ để phân biệt. Trước khi bỏ đồ vào máy giặt, nàng cẩn thận phân loại chúng. Và kỳ lạ hơn, nàng rửa chén đĩa bằng tay trước khi nhét chúng vào... máy rửa chén.
    Vợ tôi thường mặc một chiếc áo khoác cổ lổ sĩ tới nổi nhác trông qua người ta tưởng đó là áo khoác của... Sherlock Holmes.
    - "Anh đủ tiền để mua cho em áo khoác mới kia mà", tôi cự nự.
    - "Nhưng áo này còn tốt chán, đỡ đồng nào hay đồng ấy. Vả lại đây là áo của bà ngoại em để lại cho em", nàng nói với giọng cương quyết, không cho phép tranh cãi.
    Vài năm trôi qua, một sáng nọ, khi tôi thức dậy, cạo râu tắm rửa chuẩn bị đi làm thì nàng vẫn nằm trên giường mỉm cười.
    - "Có chuyện gì lạ không, em?", tôi băn khoăn hỏi.
    - "Ồ, không. Mọi thứ đều tốt đẹp cả. Đêm qua em không phải dậy dỗ lũ trẻ, mà chúng cũng không mò sang giường chúng mình", nàng hớn hở đáp.
    - "Ừ", tôi lúng búng vì chưa hiểu nàng định nói gì.
    - "Anh biết không? Bảy năm qua, đây là lần đầu tiên em được ngủ thẳng giấc đấy".
    Thật thế sao? Bảy năm! Một quãng thời gian dài đấy chứ. Thế nhưng sao chưa bao giờ tôi nghe thấy nàng phàn nàn về chuyện này nhỉ?
    Một lần nọ, trong lúc điền vào phiếu đăng ký bảo hành một món đồ điện gia dụng mới mua, tôi đánh dấu vào chỗ ghi "nội trợ" ở mục nghề nghiệp của vợ. Một sai lầm chết người! Liếc qua tờ phiếu, nàng nghiêm mặt bảo:
    "Em không phải là người giúp việc nhà cho anh. Em là một người mẹ, là bà chủ gia đình".
    "Nhưng làm gì có cái mục như em nói", tôi cãi lại.
    "Thì anh cứ việc viết thêm vào. Ai cấm anh?", nàng phán. Tôi đành làm theo.
    ----------------
  8. handsomeboy_hp

    handsomeboy_hp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    0
    Anh max à. Hãy viết tiếp các bài nữa đi, anh sưu tầm ở đâu nhiều chuyện hay vậy, ở trong topic này mọi người chỉ đọc chứ không viết bài vì vậy anh đừng tưởng là mọi người không quan tâm. Hy vọng anh sẽ tìm được nhiều bài viết mới nhé
    không có gì khổ hơn là sống cô đơn
  9. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Vết thương.
    Một cậu bé có tính rất xấu , cậu rất hay nổi nóng . Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh , rồi nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà , đóng 1 cái đinh lên hàng rào gỗ .
    Ngày đầu tiên , câu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào . Nhưng sau vài tuần , cậu bé đã tập kiềm chế được cơn giận của mình và số lượng những cái đinh cậu đóng lên hàng rào , mỗi ngày 1 ít đi . Cậu nhận thấy rằng , kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào .
    Một ngày kia , cậu đã không nổi giận 1 lần nào suốt cả ngày . Cậu nói với cha va ông bảo cậu hãy nhổ 1 cái đinh ra khỏi hàng rào , mỗi ngày mà cậu không hề nổi giận với ai , dù chỉ 1 lần .
    Ngày lại ngày trôi qua , rồi cũng đến 1 bữa cậu bé đã tìm cha mình bảo rằng là không còn 1 cái đinh nào trên hàng rào nữa . Cha cậu đã kéo cậu đến bên hàng rào . Ở đó ông nói với cậu rằng ?o Con đã làm rất tốt , nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào . Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi . Nếu con nói điều gì trong cơn giận thì những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này , để lại vết sẹo trong lòng người khác . Không quan trọng là sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa , vết thương vẫn còn ở lại ? vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy . Những người xung quanh ta , bạn bè ta là những viên đá quý . Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện . Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn , cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình cho con . Hãy nhớ lấy lời cha ??
    ---------------
  10. ngoisao_datcang

    ngoisao_datcang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/07/2002
    Bài viết:
    2.260
    Đã được thích:
    0
    Em cũng có một cuốc chuyện có rất nhiều chuyện rất hay kiểu thế này. Em định post lên đây. Nhưng hôm nọ lại gặp dịp sinh nhật cô bạn thân nên đem tặng mất rồi. Chẳng là cô ấy rất thích thể loại chuyện ấy. Tiếc quá, không có bài để post rồi
    Em mang tên cánh **** nhưng anh không muốn em bay đi.

Chia sẻ trang này