1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn cùng suy ngẫm!

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Hoa Phượng (HP Club)' bởi MaxFire, 03/01/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn mẹ
    Khi bạn lên một, mẹ chăm sóc bú mớm cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách quấy khóc suốt đêm.
    Khi bạn lên hai, mẹ dạy bạn chập chững tập đi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chạy thật xa khi mẹ gọi.
    Bạn lên ba, mẹ sửa soạn cho bạn những bữa ăn ngon với tất cả lòng yêu thương. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách hất tung thức ăn xuống sàn.
    Bạn được bốn tuổi, mẹ cho bạn những mẩu bút chì. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách tô vẽ lung tung lên bàn ăn.
    Bạn được năm tuổi, mẹ mặc cho bạn thật đẹp để đi nghỉ. Bạn cảm ơn bằng cách rơi tỏm vào vũng nước bẩn.
    Khi bạn được sáu tuổi, mẹ dẫn bạn đến trường. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách gào toáng lên: "Không đi! Không đi!"
    Khi bạn được bảy tuổi, mẹ mua cho bạn một quả bóng. Bạn cảm ơn bằng cách ném nó vào cửa kính nhà bên.
    Khi bạn tám tuổi, mẹ cho bạn một que kem. Bạn cảm ơn bằng cách để kem dây bẩn đầy váy áo.
    Khi bạn chín tuổi, mẹ cho bạn học đàn piano. Bạn cảm ơn bằng cách chẳng khi nào màng đến việc luyện tập.
    Khi bạn tròn mười tuổi, mẹ luôn mang bạn theo cùng, từ sân chơi thể thao đến những bữa tiệc sinh nhật. Bạn cảm ơn bằng cách nhảy ra khỏi xe chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại bao giờ.
    Khi bạn mười một tuổi, mẹ dẫn bạn và cả bạn bè đi xem phim. Bạn cảm ơn bằng cách đòi ngồi ở dãy ghế khác.
    Khi bạn mười hai, mẹ khuyến cáo bạn không được xem một vài chương trình truyền hình. Bạn cảm ơn bằng cách chờ cho mẹ đi khỏi là xem cho thỏa thích.
    Khi bạn mười ba, mẹ muốn tự cắt tóc cho bạn. Bạn cảm ơn bằng cách nói rằng mẹ không khéo tay gì cả.
    Khi bạn mười bốn, mẹ cho bạn được đi cắm trại hè cả tháng dài. Bạn cảm ơn bằng cách quên không viết cho mẹ một dòng nào.
    Khi bạn mười lăm, mẹ chỉ mong được ôm con khi từ sở làm trở về. Bạn cảm ơn bằng cách luôn khóa cửa phòng riêng im ỉm.
    Khi bạn mười sáu, mẹ dạy bạn lái xe. Bạn cảm ơn bằng cách giành lấy xe mỗi khi có dịp.
    Khi bạn mười bảy, mẹ đang chờ một cuộc gọi quan trọng. Bạn cảm ơn bằng cách gọi phone cho bạn bè suốt tối.
    Khi bạn mười tám, mẹ sung sướng reo to ở lễ tốt nghiệp trung học của bạn. Bạn cảm ơn bằng cách mải vui chơi với bè bạn đến tận sáng hôm sau mới trở về.
    Khi bạn mười chín, mẹ trả tiền học phí cho bạn, chở bạn đến tận trường đại học, mang vác giỏ xách cho bạn đến tận ký túc xá. Bạn cảm ơn bằng cách chào mẹ tít bên ngoài cổng để khỏi phải xấu hổ trước bạn bè.
    Khi bạn đã hai mươi, mẹ dò hỏi bạn có để ý đến ai chưa. Bạn cảm ơn bằng cách trả lời: "Đó không phải là việc của mẹ".
    Khi bạn hai mươi mốt, mẹ gợi ý một vài nghề nghiệp chuẩn bị cho tương lai. Bạn cảm ơn bằng cách đáp lại rằng: "Con không muốn làm nghề giống mẹ".
    Khi bạn hai mươi hai tuổi, mẹ ôm chặt bạn trong lễ tốt nghiệp đại học. Bạn cảm ơn bằng cách hỏi xem mẹ có thể thưởng bạn một chuyến du lịch châu Âu.
    Khi bạn hai mươi ba, mẹ sắm sanh vật dụng cho căn hộ riêng của bạn. Bạn cảm ơn bằng cách nói với bạn bè chúng thật xấu xí.
    Khi bạn hai mươi bốn, mẹ gặp mặt người bạn đời tương lai của bạn và hỏi han bạn về kế hoạch mai sau. Bạn cảm ơn bằng cách nổi cáu rền rĩ: "Thôi mà, mẹ, xin mẹ...".
    Khi bạn hai mươi lăm, mẹ giúp bạn trang trải chi phí tiệc cưới, và mẹ vừa khóc vừa nói rằng mẹ yêu bạn biết chừng nào. Bạn cảm ơn bằng cách đi hưởng tuần trăng mật một vòng đất nước.
    Khi bạn đã ba mươi, mẹ gọi điện cho bạn để khuyên bảo về chuyện con cái. Bạn cảm ơn bằng cách trả lời: "Thời nay mọi việc đã khác xưa!"
    Khi bạn bốn mươi, mẹ gọi điện cho bạn để nhắc nhở sinh nhật của một người họ hàng. Bạn cảm ơn bằng cách nói rằng bạn đang bận rộn ghê lắm.
    Khi bạn năm mươi, mẹ cảm thấy tuổi già cần được sự chăm nom của con cái. Bạn cảm ơn bằng cách đọc cho mẹ nghe về gánh nặng cha mẹ già đối với con cái như thế nào.
    Và rồi, một ngày, mẹ đi xa. Và mọi điều bạn chưa kịp làm hoặc không muốn làm sẽ là những bằng chứng kết án lương tâm bạn.
    ---------------
  2. Xuka

    Xuka Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    11/05/2001
    Bài viết:
    580
    Đã được thích:
    1
    Xin lỗi vì ko ăn nhập gì với chủ đề cả, nhưng mà mấy chuyện này hay thật đấy Maxfire ạ. Dạo này các bài trong box chất lượng lên nhiều, chắc tôi phải thôi quấy rối mất, hihi...
    Xuka@
  3. lch_h

    lch_h Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/04/2002
    Bài viết:
    785
    Đã được thích:
    0
    hic_khó diễn tả nổi , tuyệt vời
    tôi thì chẳng là gì cả nhưng tất cả lại là tôi
  4. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Ấy ấy, tiếp tục khuyấy động đi , anh em mới có cái mà cãi nhau chứ

  5. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    CÀ PHÊ MUỐI
    Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ, và hơn nữa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sư nên cô đồng ý.
    Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.
    Bỗng nhiên chàng ******** người phục vụ:
    - Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
    Mọi người đứng xung quanh hết sức ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào chàng trai. Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
    Cô gái tò mò:
    - Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
    - Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển- Chàng trai giải thích- Khi chơi ở biển tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
    Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
    Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... và cô đã tìm được người đàn ông của mình qua cốc cà phê muối.
    Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì " công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống rất hạnh phúc.
    Mọi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai- nay đã là chồng cô- một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy.
    Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
    Sau 50 năm người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
    " Gửi vợ của anh,
    Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất- về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhằm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.
    Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời"
    Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.
    Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".
    -------------
    I'm hoping that We'll stay together forever !!!​
  6. meo_khongrau

    meo_khongrau Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    1.147
    Đã được thích:
    0
    Điều kì diệu
    Tess chỉ là cô bé 8 tuổi. Và đó cũng là khi cô nghe thấy bố mẹ nói chuyện về em trai cô, Andrew. Tất cả những gì mà cô biết là em trai cô đang bị bệnh và gia đình thì hết sạch tiền. Thậm chí tháng sau cả gia đình cô sẽ phải chuyển đến một khu tập thể vì bố mẹcô không đủ tiền để thuê ngôi nhà này nữa.
    Chỉ có một ca phẫu thuật cực kì đắt tiền mới cứu được em trai cô. Thế mà chẳng có ai cho vay tiền cả.
    Tess nghe thấy bố cô nói chuyện với mẹ đang khóc lóc. Bố cô thì thầm vẻ tuyệt vọng:
    - Chỉ có điều kì diệu mới cứu được nó thôi...
    Tess chạy vào phòng ngủ của mình và lôi ra một cái bình nhỏ. Đó là một cái bình đựng mứt ( nhưng tất nhiên đã hết mứt ) mà cô nhặt được ngoài phố. Cái bình được giấu đằng sau cái tủ con đựng quần áo. Cô đổ hết những đồng tiền lẻ ra sàn và đếm một cách cẩn thận.
    Tess đếm ba lần. Chính xác lắm rồi. Không thể có lầm lẫn gì được nữa. Cẩn thận đặt những đồng xu trở lại vào cái bình và lấy khăn tay quấn cái bình lại, Tess ôm cái bình chạy ra cửa hàng thuốc lá cách đó 3 dãy phố. Cô đứng kiên nhẫn đợi người chủ cửa hàng chú ý đến mình nhưng ông ta lúc đó quá bận rộn. Tess cố giậm chân để phát ra tiếng động bịch bịch nhằm được chú ý tới.
    Chẳng thấy gì cả.
    Cô hắng giọng vài lần, to hết sức.
    Không ăn thua.
    Cuối cùng cô lấy một đồng xu trong cái bình ra và đập nó thật mạnh lên mặt quầy hàng. Lần này hiệu quả !
    - Cháu muốn gì ? - Người chủ cửa hàng liếc nhìn cô bé ăn mặc xuềnh xoàng, hỏi bằng giọng khó chịu - Bác đang bận nói chuyện với anh trai bác. Lâu lắm rồi bác không gặp ông ấy đấy, nên cháu đừng làm phiền!
    - Nhưng cháu cũng muốn nói về em trai cháu - Tess kêu lên bằng giọng khó chịu không kém - Nó bệnh lắm, bệnh lắm... Nên cháu muốn mua một điều-kì-diệu.
    - Cái gì ? - Người chủ chủ cửa hàng tò mò.
    - Em cháu tên là Andrew. Nó bị sao đó đau lắm ở trong đầu. Bố cháu nói chỉ có điều-kì-diệu mới cứu được nó. Thế một điều-kì-diệu giá bao nhiêu ạ ?
    - Ở đây không có điều-kì-diệu, cô bé. Người chủ cửa hàng bớt cáu kỉnh - Xin lỗi bác không giúp được cháu.
    - Bác ơi nghe cháu - Tess kêu lên vội vã và cố kéo lại vạt áo cho có vẻ người lớn - Cháu có tiền trả mà. Nếu không đủ cháu sẽ trả dần. Bác cứ nói cho cháu biết giá đi?!
    Anh trai của ông chủ cửa hàng ăn mặc rất sang trọng. Ông ta chạy ra khi nghe thấy tiếng tranh cãi ở bên ngoài. Ông hỏi Tess:
    - Em trai cháu cần điều-kì-diệu loại gì ?
    - Cháu không biết - Tess đáp, mắt đậy nước và giọng rung lên - Cháu chỉ biết nó ốm lắm và mẹ cháu nói nó cần phẫu thuật. Nhưng bố cháu không có tiền nên cháu muốn dùng tiền của cháu.
    - Thế cháu có bao nhiêu tiền?
    - Một đôla và 11 xu ạ ! Tess nói rành rọt - Đó là tất cả chỗ tiền cháu có bây giờ, nhưng nếu cần thì cháu tiếp tục để dành trả dần.
    - A, thật trùng hợp - Anh của ông chủ cửa hàng thuốc mỉm cười - Một đôla và 11 xu - ĐÚng là giá của một điều-kì-diệu cho một em trai nhỏ.
    Ông cầm lấy tiền từ tay cô bé, tay kia nắm tay cô và nói:
    - Đưa bác tới nhà cháu. Bác muốn gặp em cháu và bố mẹ cháu. Để xem bác có điều-kì-diệu mà em cháu cần không.
    NGười đàn ông nhân hậu đó là bác sĩ Carton Armstrong, một bác sĩ phẫu thuật chuyên khoa thần kinh khá nổi tiếng. Ông đã đưa em trai Tess vào viện. Ca phẫu thuật thành công, không phải trả tiền và chẳng bao lâu, Andrew được về nhà và khoẻ mạnh. Bố mẹ Tess đều vô cùng vui sướng vì sự việc xảy ra quá bất ngờ. Mẹ Tess cứ hỏi mãi:
    - Ca phẫu thuật thật là kì diệu. Không biết nó tốn bao nhiêu...
    Tess chỉ cười. Có lẽ Tess còn nhỏ nên cô chỉ nghĩ ca phấu thuật trị giá một đôla và 11 xu. NHưng bác sĩa Armstrong thì cho rằng nó trị giá một đôla và 11 xu và niềm tin của một cô bé.
    ( Kể lại một câu chuyện có thật về bác sĩ Armstrong ).

    MarioPuzo
  7. sep20022001

    sep20022001 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/04/2002
    Bài viết:
    519
    Đã được thích:
    0
    he he he he hay thật
    ông anh còn chuyện nào nữa thì tiếp tục đi
    tất cả các câu chuyện đều rất hay
    [​IMG]
    ... ĐỜI SÓNG GIÓ ...TÌNH MÉO MÓ ... TIỀN CHẲNG CÓ ...
  8. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    (không biết tên chủ đề)
    Một người lính Mỹ trở về từ chiến trường Việt Nam...
    Vừa xuống sân bay,anh gọi điện về cho ba mẹ
    "Thưa ba mẹ...con đã trở về..."
    "Ơn Chúa,con vô cùng yêu quí,hãy về nhà mình ngay lập tức,ba mẹ muốn nhìn thấy con.."
    "Con còn có một người bạn đi cùng nữa,và con muốn ba mẹ đón nhận bạn ấy như người trong nhà"
    "Một người bạn ư?Thật là tuyệt vời !"
    "Nhưng bạn ấy không phải là một người bình thường,bạn ấy bị cụt một tay và một chân"
    "Ồ,con yên quí,có lẽ ..con nên ....gửi bạn vào một trại thương binh nào đó,và bạn con có thể tự tìm được cách sống chăng?"
    Người lính im lặng và cúp máy....
    Bốn ngày sau,ba mẹ anh nhận được giấy báo của cảnh sát,con trai của ông bà đã nhảy lầu tự tử."Tại sao lại vô lí như vậy?Nó có gia đình,nó lại vừa được trở về từ cõi chết.."
    Hai ông bà vội vàng lái xe đến đồn cảnh sát,vừa bước chân vào chỗ để xác,hai người kinh ngạc dừng bước...
    Con trai của họ,bị cụt một chân và một tay.....
    ------------------
    I'm hoping that We'll stay together forever !!!​
  9. ngoclong80

    ngoclong80 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/12/2002
    Bài viết:
    1.070
    Đã được thích:
    0
    Vote cho bác này một phát. Hay "kinh khủng". Tại sao ngoclong không biết là từ lâu dã tồn tại một box có tiêu đề là HPC nhỉ. Cảm ơn bác lửa loằng ngoằng ... hãy cố gắn sưu tầm hoặc sáng tác nữa nhé....( Mờ hình như ông này là người mình vote đầu tiên).
    Ngoclong80
  10. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Bác này nói dối trắng trợn, em thấy vẫn 25 người bình chọn đấy thây, có lẽ em sẽ phải post 1 bài về "tính nói dối" mới được
    I'm hoping that We'll stay together forever !!!​

Chia sẻ trang này