1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn cùng suy ngẫm!

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Hoa Phượng (HP Club)' bởi MaxFire, 03/01/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Hãy học cách tha thứ
    Thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang một túi nilông sạch và một bao tải khoai tây đến lớp. Sau đó, thầy bảo cứ hễ chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó và ngày tháng lên rồi bỏ nó vào túi nilông. Sau vài ngày, có nhiều túi trở nên vô cùng nặng.
    Sau đó, thầy lại yêu cầu chúng tôi phải luôn mang cái túi theo bên mình dù đi bất cứ đâu, tối ngủ phải để túi bên cạnh, làm việc thì đặt trên bàn. Sự phiền phức khi phải mang vác cái túi khiến chúng tôi cảm nhận rõ ràng gánh nặng tinh thần mà mình đang chịu đựng. Không những thế, chúng tôi còn phải luôn để tâm đến nó, nhớ đến nó và nhiều khi đặt nó ở những chỗ chẳng tế nhị chút nào.
    Qua thời gian, khoai tây bắt đầu phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa. Đây thật là một ẩn dụ sinh động về cái giá mà chúng ta phải trả cho việc khư khư ôm lấy giận hờn trong lòng. Trong thâm tâm chúng ta thường cho rằng tha thứ là một món quà đối với người được tha thứ, nhưng bạn thấy đấy, đây rõ ràng là món quà cho chính chúng ta.
    Chuyện đứa trẻ
    Có một cậu bé nọ lúc nào củng chọc phá mọi người,và mọi ngưòi rất ghét nó nhưng nó không hểu hiểu rằng làm như vậy là xấu.
    Một hôm nó đi vào rừng chơi vô tình nó hét lên một câu"tôi ghét bạn" thì ngay lập tức có tiếng từ xa vọng lại củng như thế"tôi ghét bạn"
    Thàng bé liền chạy về nhà hỏi mẹ
    Mẹ ơi tại sao người ta lại nói ghét con.
    Người mẹ cười và bảo con rằng:hãy đi đến đó và nói rằng"tôi mến bạn" quả nhiên khu rừng trả lời với cậu củng vọng lại như thế"tôi mến bạn".
    Qua câu chuyện này nhắn nhủ với chúng ta rằng khi bạn đối xử với ai như thế nào thì bạn sẽ nhận lại được thế ấy!
    -----------
    [​IMG][​IMG]
  2. angellandung

    angellandung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    258
    Đã được thích:
    0
    Dưới gốc mai vàng
    Ngày xưa, có đôi vợ chồng Rùa sống rất êm đềm trong một động đá bên dòng sông thơ mộng.
    Một hôm, Rùa vợ mắc phải chứng bệnh ăn không tiêu. Rùa chồng cho mời tất cả lương y thủy giới đến chữa, nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm mà có phần trầm trọng hơn.
    Một buổi chiều nước lớn, Tôm có dịp đi qua động Rùa, nghe có tiếng rên liền hỏi:
    - Anh rùa ơi! Bộ trong nhà có ai đau sao tôi nghe có tiếng rên? Rùa chồng bước ra trả lời:
    - Mấy hôm nay vợ tôi bị bịnh vì ăn không tiêu.
    - Chị đau mấy hôm rồi?
    - Ba hôm rồi, đúng hôm kỷ niệm ngày chúng tôi gặp lần đầu, vợ tôi vì sung sướng nên ăn nhiều hơn thường ngày.
    Tôm ân cần hỏi:
    - Anh có mời ai đến chữa bịnh cho chị chưa?
    - Ðủ cả rồi, nhưng sao không thấy thuyên giảm tí nào, tôi lo quá anh ơi.
    - Tôi biết một thứ thuốc hay lắm, có thể làm chị lành bịnh tức thời, nhưng không biết anh dám tin kinh nghiệm của tôi không?
    - Anh biết làm ơn chỉ giùm, ơn này tôi không dám quên.
    - Ơn nghĩa gì, biết chỉ giùm cho nhau, tôi chỉ thuốc sợ khó tìm. Bây giờ, nếu anh muốn chị chóng lành bịnh thì anh phải mau mau đi tìm gan khỉ đem về phơi khô, rồi cho chị ăn từng miếng nhỏ.
    Nói xong Tôm theo dòng nước lội đi. Rùa chồng trở vào nói với vợ:
    - Thuốc của anh Tôm chỉ có vẻ hay, nhưng biết làm sao tìm ra được gan khỉ mà phơi khô.
    - Em cũng không biết nữa.
    Rùa chồng tìm trong óc mãi lúc lâu mới nhớ ở cách đó khá xa có một hòn đảo có rất nhiều khỉ thường hay nhảy nhót, đùa giởn bên dòng sông. Con khỉ chúa đàn thường hay nhăn nhó mặt mày trêu chọc mỗi khi thấy Rùa lội qua.
    - Anh nhất định chữa bịnh cho em bằng thứ thuốc anh Tôm vừa chỉ. Bây giờ anh đi tìm thuốc đây, em ở nhà nằm yên một chỗ chờ anh, nhớ đừng đi đâu hết nghe không. Anh ráng đi mau về sớm với em.
    Dặn dò xong Rùa chồng hăng hái ra đi. Vừa bơi, Rùa vừa suy nghĩ phải ăn nói làm sao cho thật hay để Khỉ chịu theo về động của mình. Rùa bơi đến đảo thì đã quá nữa đêm. Vầng trăng mười sáu nghiêng mình tỏa xuống đảo một màu vàng nhạt, làm cảnh vật trở nên mờ ảo trông thật đẹp mắt.
    Vừa bước lên bờ, Rùa đã lên tiếng gọi. Khỉ nghe tiếng gọi liền hỏi:
    - Ai gọi tôi đó?
    - Tôi, Rùa đây.
    - À, té ra anh mà tôi tưởng ai đâu xa lạ. Anh đến đây chơi hay tìm tôi có việc gì?
    - Không có việc gì cả. Hôm nay trăng đẹp tôi thả đi chơi, thấy anh tôi có cảm tình, nên ghé hỏi thăm vài lời thế thôi.
    - Nếu thế thì còn gì bằng, tôi cũng đang buồn, không biết nói chuyện với ai. Anh nói chuyện nghe có vẻ hiền lành vui vẻ, thế mà ngày trước tới giờ thấy anh xa lạ tôi cứ tưởng là anh dữ dằn và khó chịu.
    - Ồ, sao anh lại nghĩ thế, tôi mới là hiền lành, dễ chịu nhất thế gian. Thôi anh xuống gần đây nói chuyện cho vui, anh ở trên cây tôi ngó lên hoài mỏi mắt quá.
    Khỉ liền chuyền cây xuống ngồi gần Rùa .
    - Anh chuyền cây giỏi quá, tôi thật phục tài anh.
    -Tôi thì được cái sung sướng là chạy nhảy, chuyền cành không ai bằng, nhất là những đêm trăng đẹp như thế này, ít khi tôi chịu đi ngủ sớm lắm, tôi thích ngồi ngắm trăng một mình bên bờ sông.
    Nghe Khỉ nói, Rùa ganh tức lắm nhưng cũng cố lấy giọng bình thản nói:
    - Nghe anh nghe nói tôi ham quá, anh biết thưởng thức vẻ đẹp của đêm trăng, nếu nghe được cá hòa nhạc chắc anh hẳn hài lòng lắm.
    - Cá hòa nhạc làm sao? Anh nói rõ tôi nghe với.
    - Ở chỗ động tôi ở, buổi s áng nào lúc mặt trời vừa mọc, cá cũng hòa nhạc để đón chào bình minh. Tiếng nhạc của từng loài cá hòa cùng tiếng nước chảy trên động đá, trên rong rêu nghe tuyệt diệu làm sao, không kém gì nhạc ở thiên thai.
    - Nghe anh nói tôi ham quá, nhưng tôi là giống trời sanh ở trên bờ, nên đành phải thua anh ở điểm đó chớ biết làm sao.
    - Nếu chuyện không biết lội làm cản trở ước muốn của anh thì có gì khó đâu. Anh cứ việc lên lưng tôi, tôi sẽ đưa anh đi xem hòa nhạc, tôi hứa chắc cho anh khỏi lo là anh sẽ được an toàn, không ướt một sợi lông.
    - Tôi cảm ơn l òng tốt của anh, nhưng tôi nặng quá, tôi sợ làm anh mệt nhọc.
    - Chỗ anh em mà, anh đừng lo ngại gì cả. Anh lên mau, chúng ta cùng đi cho kịp giờ. Ðoạn khởi đầu bao giờ cũng hay hơn hết?
    Không đợi Rùa nói thêm, Khỉ vội leo lên lưng Rùa.
    Rùa vội bò xuống sông bơi thật nhanh, lòng cảm thấy sung sướng vì đã gạt được Khỉ một cách quá dễ dàng. Ði được nữa đường thì trời đã hừng sáng.
    - Tôi nghe dường như có tiếng hòa nhạc phải không anh Rùa?
    Rùa không nhịn được phá lên cười làm Khỉ ngạc nhiên hỏi:
    - Chuyện gì làm anh cười có vẻ thích thú thế?
    - Tôi cười anh, cười sự ngây ngô khờ dại của anh. Khỉ từ xưa tới nay vốn khôn ngoan mà lại thua trí Rùa.
    - Anh nói gì lạ vậy? Không có hòa nhạc sao?
    - Anh là con vật kém thông minh nhất mới đi tin chuyện cá hòa nhạc.
    - Nếu không có chuyện hòa nhạc thì tại sao anh lại chở tôi đi làm gì cho nặng?
    - Tại tôi cần lá gan của anh để chữa bệnh cho vợ tôi.
    - À, té ra anh đến tìm tôi để lấy lá gan về làm thuốc cho vợ anh uống?
    - Ðúng vậy!
    - Nếu thế thì anh lầm to rồi. Anh đem tôi về mổ bụng, tìm khắp chỗ cũng không làm sao thấy được gan tôi.
    - Tại sao lạ vậy?
    - Anh không biết sao, tôi thì có tính cẩn thận, nên trước khi nhảy chỗ nào nguy hiểm, tôi thường treo lá gan lên một cành cây. Như thế sẽ chắc ý hơn và khỏi mất công tìm. Anh không biết sao, loài khỉ chúng tôi, con nào cũng làm như thế cả. Treo gan rồi chạy nhảy tự do dễ dàng hơn. Hồi nãy, anh hối đi gấp quá nên tôi quên đem gan theo rồi.
    Rùa ngạc nhiên ngừng bơi chờ nghe Khỉ nói.
    - Phải anh đừng tính gạt tôi mà nói tử tế: ?oVợ tôi đau nặng, tôi cần lá gan của anh để chữa bệnh cho vợ tôi?, thì tôi không bao giờ từ chối. Anh cũng thừa biết là tôi có cảm tình với anh rất nhiều. Lá gan của tôi để treo nhánh cây hay ở trong bụng chị thì cũng thế thôi. Không có thiệt hại gì cho tôi cả kia mà. Nếu anh nói thật thì tôi sẳn s àng tặng chị lá gan và sung sướng đã làm được một điều thiện.
    Rùa cảm thấy gượng ngùng không biết làm sao. Dáng điệu bình thản của Khỉ càng làm cho Rùa mắc cở hơn.
    - Thật tôi không biết làm sao, tôi lấy làm xấu hổ vì đã đi lường gạt một người bạn tốt như anh. Anh không có đem gan theo thì tôi chở anh về cũng vô ích.
    - Tôi hiểu tình cảnh của anh, nên không nở giận anh làm gì. Tôi bằng lòng cho lá gan của tôi. Thôi anh chở tôi về đảo mau để lấy lá gan làm thuốc cho chị.
    Rùa cảm ơn rối rít quay đầu bơi trở lại. Vừa đến đảo. Khỉ vội nhảy lên bờ, leo lên cây chuyền cành này sanh cành khác. Chờ một lúc lâu, Rùa sốt ruột hỏi:
    - Lá gan của anh đâu?
    Khỉ lượm một hòn đá to liệng xuống lưng Rùa và nói:
    - Gan của tôi đó, đem về mà làm thuốc cho khôn thêm tí nữa.
    Hòn đá to của Khỉ liệng trúng lưng tuy không làm tổn thương thể xác, nhưng làm xao động tinh thần của Rùa rất nhiều. Vẻ mặt giận dữ của Khỉ không làm cho Rùa tức giận, mà trái lại làm Rùa hối hận vô cùng. Rùa nghĩ thầm: ?oChỉ tại mình có lòng hiểm ác định giết hại bạn để cứu mạng vợ mình. Cũng may Khỉ lanh trí, nếu không thì đã tán mạng rồi. Khỉ oán giận mình là phải. Mà anh Tôm cũng độc, bày chi phương thức ác quá, mà mình thì cũng không hiền gì. Không biết thuốc làm bằng lá gan có trị bịnh được không mà dù là thần dược đi nữa cũng chẳng nên dùng. Ai nở giết oan một mạng người để cứu một người. Dù kẻ được cứu là người thân, mà kẻ bị giết là người thù...?
    Chỉ trong giây phút mà trong trí Rùa thoáng qua không biết bao ý nghĩ. Rùa ngước nhìn Khỉ với đôi mắt lành, đầy vẻ hối hận:
    - Tôi rất ân hận về hành động gian ác của tôi vừa rồi, xin anh từ bi hỷ xả cho tôi.
    Nãy giờ Khỉ cũng ngạc nhiên không thấy Rùa có phản ứng gì, khi liệng đá trúng lưng, mà trái lại có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Bao nhiêu hờn giận đã theo viên đá đổ trút xuống lưng Rùa rồi, nên khi Rùa tỏ vẻ hối hận. Khỉ cảm thấy hả dạ ngay, vì bản tánh của Khỉ cởi mở, không hiểm ác.
    - Tôi xin anh tha lỗi về cử chỉ tàn bạo của tôi vừa rồi. Anh có sao không? Lên đây tôi xem, tôi sẽ đi hái thuốc chữa trị cho anh.
    - Cám ơn lòng tốt của anh, tôi không sao cả. Viên đá tuy to, nhưng lưng tôi cũng khá cứng. Lòng tốt của anh làm tôi cảm động và thẹn thùng vô cùng.
    Rùa từ từ bò lên khỏi mặt nước.
    Khỉ cũng tuột xuống khỏi cây. Khỉ đến gần Rùa thân mật hỏi:
    - Anh thật không sao cả phải không?
    Quan sát Rùa thật kỹ lưỡng rồi Khỉ cười nói:
    - Thấy anh an lành tôi mới an tâm. À mà chị nhà đau ra sao? Bịnh gì vậy anh?
    Rùa kể rõ căn bịnh của vợ mình, nghe xong Khỉ nói:
    - Không sao đâu, anh đừng lo, tôi biết có thứ lá cây này trị bịnh đó hay lắm để tôi hái, rồi anh chở tôi đi trị bịnh cho chị. Anh chờ tôi một tí. Khỉ chuyền cây một lúc trở lại với một nắm lá.
    Nào chúng ta cùng đi.
    Lại cái màn Rùa chở Khỉ, nhưng lần này lòng dạ hai đàng khác hẳn, không còn rắp tâm hại nhau, mà lại thông cảm thích giúp đỡ nhau. Với lòng chân thật và mến thương vô hạn. Thật khác xa tâm địa xấu xa lúc ban đầu. Mỗi đàng đều im lặng đeo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Một lúc Khỉ bỗng nói:
    - Trong rừng của chúng ta dạo này có một vị Tăng đến ở tu. Những đêm trăng sáng Ngài thường hay thuyết pháp, anh có đi nghe không?
    - Tôi thường hay đi nghe lắm, nhưng buồn quá anh ơi! Nghe giảng hoài mà sao tâm tánh vẫn còn mê mờ, chưa sửa đổi được gì nhiều cả. Cũng vẫn ích kỷ, nhỏ nhen, cũng vẫn hẹp hòi đố kỵ, thấy ai hơn thì ganh tỵ, thấy ai thua thì khinh khi. Chúng ta đối với Thầy thì tỏ ra kính mến còn đối với nhau thì chẳng ra gì. Trước mặt Thầy chúng ta chào hỏi nhau xem như chừng lưu luyến lắm, còn sau lưng Thầy thì ghét nhau như chó với mèo.
    Tôi cũng nhận thấy như anh, chúng ta còn xa đạo không biết bao nhiêu cây số. Anh biết bây giờ tôi nghĩ gì không? Tôi nghĩ đến câu Thầy giảng hôm rằm: ?oTâm dục vọng chỉ để dối gạt, trái nghịch với đạo. Người vào đạo phải dùng tâm đoan chánh, ngay thẳng làm gốc?. Vậy mà chúng ta làm trái ngược, dùng tâm dối trá, gian ác để đối xử nhau, nên mới sanh chuyện. Mà cũng lỗi tại tôi có tâm khinh người, thấy anh chậm chạp, nên nhăn nhó trêu chọc.
    - Cũng lỗi tại tôi thấy anh nhanh nhẹn khôn ngoan nên tôi sanh tâm đố kỵ, thấy anh trêu chọc sanh tâm thù ghét, cố chấp mong có dịp trả thù. May là là chúng ta đã dừng lại kịp thời, nếu không thì ?oÁc do tâm sanh, trở lại hại tâm, như sắt hay sanh sét, sét lại tiêu sắt? (Kinh Bột). Khỉ gật đầu nói:
    - Thật đúng: ?oNói ác, mắng chửi, kiêu căng, khinh người. Các điều ác ấy khởi ra là ganh ghét, oán hận sanh ngay. Nói lời khiêm tốn, tôn kính, bỏ oán, nhẫn ác là ganh ghét, oán hận tự dứt. Là người sanh ở đời, cái búa tại trong miệng sở dĩ giết thân cũng như lời nói dữ?. Mãi bàn luận, mấy chốc cả hai về đến hang Rùa. Khỉ trổ tài làm lương y. Uống thuốc Khỉ cho chẳng bao lâu chị Rùa cảm thấy khoẻ khoắn và từ từ khỏi bịnh. Trước khi ra về Khỉ căn dặn:
    - Anh chị nhớ tối hôm nay đi nghe giảng nghe. Chúng ta cố đi nghe để sửa đổi tâm tánh, theo thiện, bỏ ác. ?oCông đức nghe pháp được ra khỏi sanh tử? đó anh ơi! Anh chị nhớ đi đúng giờ, đừng đi trễ có lỗi, nhớ chờ tôi dưới gốc mai vàng nhé!
    Nói xong Khỉ nghiêng mình chào chị Rùa, vị chủ nhà chậm chạp trả lễ và không quên cảm tạ ơn chữa bịnh của khách. Xong đâu đấy. Rùa chở Khỉ thong thả bơi đi. Ðến mé rừng, Khỉ nhảy vội lên bờ, hái một cành mai nhỏ thật đẹp đưa cho Rùa và nói:
    - Nhân dịp xuân về tôi xin biếu chị ở nhà và cầu chúc anh chị một mùa xuân hạnh phúc.
    Rùa ngậm cành mai vàng, chào anh bạn quý rồi sung sướng bơi đi?
    ------------
    Lan Dung ​
  3. cu_chuoi_xanh_new

    cu_chuoi_xanh_new Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    55
    Đã được thích:
    0
    Tình bạn
    " Hai người đi trên con đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã ko kiềm chế được, giơ tay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng ko hề nói một lời. Anh viết trên cát : " Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi".
    Họ tiếp tục đi, đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy. Anh bạn kia ko may bị vọp bẻ và suýt chết đuối, may mà được người bạn cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá : " Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu sống tôi".
    Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi : " Tại sao khi tôi tát anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh lại viết trên đá?"
    Mỉm cười, anh trả lời : " Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãy viết điều gì đó trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng sự tha thứ... Và khi có điều gì đó to lớn xảy ra, chúng ta nên khắc nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim, nơi ko ngọn gió nào có thể xoá nhoà được..."
    ---------------
  4. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Cô gái có bông hồng
    John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng người đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô gái với một bông hoa hồng.
    13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà vì dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt. Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn anh tìm ra tên chủ nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.
    Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và mong cô trả lời, nhưng ngày hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia cuộc Chiến tranh thế giới lần thứ II. Trong vòng một năm và một tháng sau đó, hai người dần dần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho mình một tấm hình nhưng cô gái từ chối. Cô cho rằng nếu anh thực lòng thì diện mạo của cô đâu có quan trọng gì.
    Cuối cùng cũng đến ngày anh từ châu Âu trở về. Họ hẹn sẽ gặp nhau lần đầu tại nhà ga trung tâm thành phố New York vào lúc 19 giờ. Cô gái viết: "Anh sẽ nhận ra em vì em sẽ gài một bông hồng trên ve áo".
    Khi đó, anh thấy một người con gái bước lại phía mình, cô ấy có một thân hình mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng lộn xộn bên vành tai nhỏ nhắn. Cặp mắt cô ấy xanh như những đóa hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét cương quyết nhưng rất dịu dàng. Cô gái nở một nụ cười nhẹ nhàng hấp dẫn trên vành môi và nói nhỏ: "Đi cùng em chứ, chàng thủy thủ?". Khi ấy hầu như không tự chủ được, Blanchard bước thêm một bước tiến về phía cô gái, và đúng lúc ấy anh nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng đứng ngay sau cô gái ấy. Đó là một người đàn bà đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ. Bà ta có một thân hình nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp. Khi đó cô gái trong chiếc áo màu xanh vội vã bước đi. Blanchard có cảm giác dường như con người anh lúc đó bị chia làm hai, một nửa mong muốn được đi theo cô gái và một nửa hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thật sự chinh phục anh. Và bà ta đứng đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy cảm. Khi đó bỗng nhiên Blanchard không còn lưỡng lự nữa. Tay anh nắm chặt cuốn sách nhỏ cũ kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có thể nhận ra mình.
    Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng quý, một cái gì đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà anh luôn luôn và mãi mãi biết ơn. Blanchard đứng thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói, mặc dù khi nói anh cảm thấy mình bị nghẹn lại cay đắng và thất vọng: "Tôi là trung úy John Blanchard và xin phép được hỏi chắc đây là cô Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã có thể đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời cô dùng cơm tối có được không?".
    Người đàn bà nở một nụ cười bao dung và trả lời: "Ta không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ mặc chiếc áo vét màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đoá hoa hồng này trên ve áo. Cô ấy nói nếu anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi anh ở nhà hàng lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm gì đó!".
    -----------
    [​IMG][​IMG]
  5. buiduytan

    buiduytan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2002
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Chịu khó ngồi dịch nha, hay lắm đó
    The Importance of Conscience
    Share By Elisha M. Webster
    I was faced with a decision. While delivering laundry into the appropriate bedrooms, I stumbled upon my thirteen-year-old sister's diary, a modern day Pandora's box, suffused with temptation. What was I to do? I had always been jealous of my little sister. Her charming smile, endearing personality, and many talents threatened my place as leading lady. I competed with her tacitly and grew to resent her natural abilities. I felt it necessary to shatter her shadow with achievements of my own. As a result, we seldom spoke. I sought opportunities to criticize her and relished surpassing her achievements. Her diary lay at my feet, and I thought not of result. I considered not her privacy, the morality of my actions, nor her consequential pain. I merely savored the possibility of digging up enough dirt to soil my competitor's spotless record. I reasoned my iniquity as sisterly duty. It was my responsibility to keep a check on her activities. It would be wrong of me not to.
    I tentatively plucked the book from the floor and opened it, fanning through the pages, searching my name, convinced that I would discover scheming and slander. As I read, the blood ran from my face. It was worse than I suspected. I felt faint and slouched to the floor. There was neither conspiracy nor defamation. There was a succinct description of herself, her goals, and her dreams followed by a short portrayal of the person who has inspired her most. I started to cry.
    I was her hero. She admired me for my personality, my achievements, and ironically, my integrity. She wanted to be like me. She had been watching me for years, quietly marveling over my choices and actions. I ceased reading, struck with the crime I had committed. I had expended so much energy into pushing her away that I had missed out on her.
    I had wasted years resenting someone capable of magic; and now I had violated her trust. It was I who had lost something beautiful, and it was I who would never allow myself to do such a thing again.
    Reading the earnest words my sister had written seemed to melt an icy barrier around my heart and I longed to know her again. I was finally able to put aside the petty insecurity that kept me from her. On that fateful afternoon, as I put aside the laundry and rose to my feet, I decided to go to her ?" this time to experience instead of to judge, to embrace instead of to fight. After all, she was my sister.
    --------------
  6. girlkhoc

    girlkhoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/12/2002
    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    0
    Úi, ở đâu mà lại xuất hiện cái bài hay thế này nhỉ?............Cu gọi là baybaybay............fê ơi là fê..............hi`.................
    Mà ai đó có cái bài viết tiếng anh ơi, làm ơn tha cho em............em o dich được thì làm sao có thể biết câu chuyện của bác chứ ạ...............làm ơn lần sau muốn post bài tiếng anh cũng được nhưng mà nhớ translate in to vietnamese hộ em cái nhá......................thanks thanks
    Mà sao, o có ai bình chọn câu chuyện nào là hay nhất nhỉ............................{đọc bài của maxfire là em cú bay lên nào là em bay lên nào................cứ gọi là thích thú..............}
    tiền công của tội lỗi là sư chết!
  7. girlyeumautim

    girlyeumautim Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/02/2002
    Bài viết:
    3.911
    Đã được thích:
    4
    MF ơi, dạo này anh kiếm đâu nhiều chuyện hay phết. Chẳng nhẽ lại tặng anh 5 * a?
    If you love me, let me know
    If you don't love me, let you go
  8. buiduytan

    buiduytan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2002
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Có ai cấm em đâu nhể anh đang cần nhiều người Vote đây, thấy nhiều người đăng kí sau mình mà được nhiều người vote hơn, cú quá
    em gì đó ơi, buiduytan, cu chuoi xanh, angellandung, maxfire đều là anh cả cái nick angellandung thì anh mượn , còn lại đều của anh hết, có vote thì voet cho nick Maxfire nhé, bài tiếng anh đó vì lúc đó đang ở ngoài hàng, ko có thời gian type ra tiếng việt, tẹo nữa tớ translate cho nhớ vote nha
  9. Wandering

    Wandering Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2003
    Bài viết:
    174
    Đã được thích:
    0
    Thôi, để tôi dịch cho
    Sự quan trọng của lương tâm
    Elisha M. Webster
    Tôi phải đối mặt với một quyết định. Trong khi mang quần áo về các phòng, tôi tình cờ vấp chân vào cuốn nhật ký của cô em gái 13 tuổi. Sự cám dỗ xâm chiếm lấy tôi, tôi có nên đọc nó không? Tôi đã luôn ghen ghét với cô em bé nhỏ của mình. Nụ cười quyến rũ, tính cách đáng yêu và rất nhiều tài năng khác đe doạ vị trí số một của tôi. Tôi đã ngầm đua tranh và luôn bực tức với nó. Tôi thấy cần phải làm lu mờ nó bằng những thành tích của mình. Hiển nhiên là chúng tôi rất ít khi trò chuyện. Tôi tận dụng mọi cơ hội để chỉ trích và hạ thấp thành công của nó. Bây giờ nhật ký của nó ở ngay trước mắt tôi. Tôi bất chấp hậu quả, bất chấp việc xâm phạm đến quyền riêng tư của nó, bất chấp đạo đức, bất chấp nỗi đau sẽ mang đến cho nó. Tôi tự bào chữa rằng đây là nhiệm vụ của một người chị. Vì vậy sẽ là không đúng nếu tôi không đọc và kiểm tra mọi hành động của nó.
    Tôi nhấc cuốn sách ở trên sàn nhà và mở nó ra, lật từng trang, tìm tên tôi mà tôi tin là sẽ bị bêu xấu và nguyền rủa. Càng đọc, mặt tôi càng đỏ dần lên. Thực tế còn tồi tệ hơn cả tưởng tượng của tôi. Tôi muốn ngã quỵ xuống sàn. Không hề có mưu toan hay sự bêu xấu nào cả. Chỉ có miêu tả ngắn gọn về em tôi, về mục tiêu và ước mơ của cô ấy và về những người mà cô ấy ngưỡng mộ. Tôi bắt đầu khóc.
    Tôi là thần tượng của em tôi. Cô ấy ngưỡng mộ tính cách của tôi, thành công của tôi, và mỉa mai thay cả tính chính trực của tôi nữa. Cô ấy muốn trở thành một người như tôi. Cô ấy đã dõi theo tôi hàng năm trời, im lặng quan sát hành động và lựa chọn của tôi. Tôi ngừng đọc, nguyền rủa tội ác mà mình đã gây ra. Tôi đã tốn quá nhiều sức lực vào việc thù ghét cô ấy nên mới không nhận ra được sự thật.
    Tôi đã tốn hàng năm trời bực tức một con người tuyệt diệu như vậy và bây giờ tôi lại xâm phạm vào lòng tin của cô bé. Chính tôi là người đã bị mất đi cái gì đó rất đẹp đẽ, và cũng chính tôi sẽ là người không cho phép mình lặp lại sai lầm này.
    Đọc những dòng nhật ký của em gái đã làm tan đi lớp băng giá trong tim tôi, tôi khát khao tìm hiểu cô bé. Cuối cùng tôi đã có thể quên đi cảm giác ghen tức nhỏ mọn đã làm xa cách chị em tôi. Trong buổi chiều định mệnh đó, sau khi cất quần áo và đứng lên, tôi quyết định sẽ gặp em tôi, lần này là để học hỏi chứ không phải phán xử, để thân thiết chứ không phải để cãi vã. Thực ra, cô ấy vẫn là em gái tôi.
  10. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    virus tấn công làm mình bị mất mày bài rùi, đã thế Flood bằng mấy bài thật hay, hiih, bạn gì ơi vote lại cho tớ nha
    cảm ơn Wandering nhiều nhiều
    -----------
    [​IMG][​IMG]

Chia sẻ trang này