1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn cùng suy ngẫm!

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Hoa Phượng (HP Club)' bởi MaxFire, 03/01/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Ngôn ngữ của tình yêu
    Họ là 2 sinh viên yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Sau một năm, anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi, anh đã cầu hôn với cô gái : "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không hay, nhưng tất cả những gì mà anh biết là anh yêu em. Nếu em chấp nhận anh, anh sẽ luôn bên cạnh và chăm sóc em suốt quảng đời còn lại. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ ?".
    Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Vì vậy, trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội, trong khi anh tiếp tục việc học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.
    Một ngày nọ cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng. Nhưng những gì cô có thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói của mình. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã va chạm vào não của cô, là nguyên nhân khiến cô không thể nói được. Cô đã suy sụp, mặc dù cha mẹ cô đã động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ khóc trong thầm lặng.
    Xuất viện về nhà tình trạng của cô cũng chẳng thay đổi gì. Ngoại trừ tiếng chuông điện thoại reo. Mỗi tiếng chuông reo như từng nhát dao đâm vào tim cô. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa . Cô gởi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và vô số những cuộc điện thoại, nhưng cô gái không trả lời mà chỉ khóc.
    Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hy vọng rằng cô sẽ thật sự quên những gì đã xảy ra và sống vui vẻ. Cô gái học ngôn ngữ ước hiệu và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.
    Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Khi cô mở thiệp cưới, cô thấy tên mình bên trong. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt. Chàng trai dùng điệu bộ nói với cô gái rằng : " Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này, chỉ để em hiều rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Anh muốn nói với em rằng: Anh yêu em". Anh ***g chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã nở trên môi cô.
    -----------
    [​IMG][​IMG]
    Được maxfire sửa chữa / chuyển vào 10:24 ngày 28/01/2003
  2. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc
    "Giá như biết được hạnh phúc bí ẩn là gì? Nó ở đâu?"
    (K.Pauxtôpxki)
    Trăng hiện ra cong queo, nhợt nhạt rồi bị mây che khuất. Những tia chớp hối hả bắn lên loắng ngoắng rồi cũng chìm lỉm giữa nền trời xàm xạm. Và mưa. Mưa nhớn nhác, uể oải. Cũng ngưng. Một lúc sau vầng sáng vàng vọt, cong queo ấy lại lò mò hiện ra... Cái trò lẩn quẩn ấy cứ diễn đi diễn lại suốt đêm. Cô DỰA LƯNG VÀO TƯỜNG, DÕI NHÌN MẨU NẾN LEO LÉT CHÁY. ÁNH sáng ít ỏi đó không làm bừng sáng nổi căn phòng mà chỉ khoét lõm thêm nỗi buồn đang riết ráo trong cô. Cô rướn người thổi tắt mẩu nến và ngồi bất động. Bóng đêm quánh đặc bọc kín người cô tưởng như xắn ra được từng miếng.
    Ngày mai anh đi. Ði thật rồi. Vòng tay bé nhỏ và trái tim cháy lửa của cô không níu nổi bước chân anh. Suốt cả chiều cô lang thang ngoài phố để tìm mua một món quà tặng anh. Sở thích của anh cô vốn thuộc làu nhưng vẫn chưa tìm được quà tặng hài lòng. Cô đạp xe và để mặc những ý nghĩ vất vơ kéo vòng xe đi khắp phố phường. Cô đi mãi cho tới khi những mảng nắng yếu ớt cuối chiều loãng dần và tan hẳn. Trên hè phố lá vàng run rẩy nép khẽ bên nhau trải thành thảm. Mỗi đợt gió ùa tới lại đánh thức chúng dậy, đuổi nhau chạy liêu xiêu. Cô thót người: "Ðã sắp cuối thu rồi."
    Sinh nhật anh vào cuối mùa thu. Cô luôn miệng chọc: "Mùa sinh ra những kẻ đa cảm" mỗi lần ngồi nghe anh đàn say mê những bản nhạc tiền chiến về mùa THU. ANH CÓ MỘT THÓI QUEN RẤT LÃNG MẠN: GOM TUỔI BẰNG LÁ THU MỖI MÙA. Ừ, phải rồi! Cô dừng xe, chạy đua với gió gom lại hai mươi hai chiếc lá đẹp nhất.
    Cô về tới ngõ là lúc bóng đêm xõa xuống đen thẫm. Anh đứng đợi tự bao giờ, ánh nhìn trĩu nặng...
    Anh đạp xe chậm rì, dịu dàng cô áp má vào lưng anh. lm lặng. lm lặng mãi. Trên vòm cây hoa sữa đang buông hết mình thứ hương nồng thắm. Dường như cả hương hoa sữa lẫn gió đêm đều cố vuốt ve, dỗ dành nỗi buồn của hai kẻ sắp chia xa. Quá lâu, không chịu nổi, anh quay lại: "Nói gì đi em". Cô vẫn không bứt ra nổi sự im lặng. Anh bóp chặt tay cô, đau nhức: "Tin anh em nhé!"
    Họ tấp xe vào một đoạn phố vắng. Bỗng, cô cuống quít níu tay anh và nhìn mải miết vào khuôn mặt của người yêu! Mắt cô dán bết vào mắt anh tưởng như anh sẽ tan ngay trong khoảnh khắc này. "Ðừng nhìn anh thế nữa." "Không! Mặc kệ em." "Anh sẽ về. Nhất định là như thế. Anh đi cũng vì tương lai của hai đứa." Anh cố trấn an nhưng vẫn không ngăn nổi ánh nhìn xoáy hút được trộn cả thương yêu lẫn lo âu của cô. Cô ao ước có sức mạnh nào đó ngăn anh lại, giữ anh vĩnh viễn trong vòng tay mình. Anh quấn tay quanh vai cô. Nồng nàn. Hình như... cô khóc. Bởi anh biết trong nụ hôn có cả vị xót chát của nước mắt.
    Một tuần xa anh. Một tuần người cô cứ rỗng roãng như kẻ bị mất cắp. Xa cách đã lấy đi của cô những giọt ghita chiều lãng đãng và những đêm hoa sữa nồng nàn...
    Chiều nào cô cũng đạp xe đi để kiếm tìm để trấn an. Lũ lá vẫn hồn nhiên rượt nhau trên hè phố. Trời vẫn xanh đến trong veo. Thu vốn dĩ bình an sao lòng cô lại bất ổn?
    Một tuần liền cô không ngủ được. Cô lo cuống lên khi nghĩ: anh sẽ sống ra sao, xoay sở thế nào ở xứ sở bộn bề phức tạp đó???
    Năm năm...
    Thời gian đợi chờ gấp thành nếp nơi đuôi mắt cô. Tốt nghiệp ÐH , cô đi dạy ở một trường cấp hai ven thành phố. Hàng ngày cô cần mẫn đạp xe hơn mười cây số tới trường, say mê đứng trên bục giảng làm một cô giáo dạy Văn.
    Năm năm ấy không đếm nổi biết bao đêm cô đã thức trắng khi nghe người ta bàn tán về tình hình phức tạp của người Việt đang lao động ở Ðức; khi đọc những bài báo viết về bi kịch xót xa ở một số gia đình có người thân xuất ngoại... Nhất là đêm cô thức đọc tiểu thuyết "Phố" của nhà văn Chu Lai. Vai cô co rúm lại, những dự cảm mu mơ bóp nghẹt trái tim cô. Thành lệ, sau những đêm bất ổn như thế, sáng sớm cô hay cắt những cánh huệ trắng trong vườn đem sang ngôi chùa nhỏ gần nhà, ngồi lặng lẽ trong ánh bình minh xanh xám; dịu dàng. Những buổi sớm trong veo ấy cộng với ánh mắt háo hức của lũ trẻ khi nghe giảng đã dệt thành niềm tin vững chãi trong cô. Cô thấy bình an trong sự chở che diệu kỳ đó.
    Chiều nay, tan trường, như mọi khi cô lặng lẽ đạp xe về nhà: Chiều rồi, không khí nóng nực bỗng nguôi dịu. Trên vỉa hè nắng vàng đọng lại thành từng vũng sóng sánh. Một cơn gió uồm tới kéo tuột cuộn tóc của cô. Những sợi tóc nuôi bằng đợi chờ rối mù trong gió. Heo may phả hơi lạnh huơ huơ vào gáy, bất chợt cô so vai, biết rằng: Thu đang cựa mình.
    Về nhà cô sững sờ khi thấy một người con trai vừa quen vừa lạ trong bộ đồ lịch lãm đang chờ mình. Cô rủn người, tay chân quýnh quáng, thừa thãi. Anh. Anh đã về. Mắt họ gặp nhau. Mắt anh reo vui. Mắt cô run rẩy. Cô thèm được nhìn ngắm anh, thèm được vục đầu vào ngực anh để nước mắt rửa trôi hết âu lo suối năm năm qua. Không hiểu sao, đầu cô cứ cúi xuống, tay lóng ngóng vuốt đi vuốt lại cái mép bàn cũ rích.
    - Em vẫn thế - Anh chủ động phá vỡ sự im lặng.
    "Còn anh thì lạ quá ." Cô gắng ghìm câu nói ấy bằng cách xoắn xoéo những ngón tay gầy guộc vào nhau. "Có lẽ tại hình ảnh người con trai bình dị với đôi mắt đa cảm đã khắc quá đậm trong tim mình nên người đàn ông từng trải và sang trọng đang ngồi trước mặt bỗng trở nên xa lạ?"
    Ðêm. Anh chở cô chạy vút trên những con đường quen. "Hoa sữa" - cô reo khẽ, vội hít hà hương thơm ngái nồng của những cụm hoa nở sớm trong khi đó anh vẫn huyên thuyên về những dự tính. Hụt hẫng dấy lên trong cô. Họ tấp xe vào đoạn phố cũ . Tay anh mạnh bạo kéo cô về phía mình. Cuống quýt. Cô khóc. Ðến cả vị xót chát của nước mắt anh cũng không còn nhận thấy (?!)
    Về nhà, cô ngồi chống cằm nhìn những món quà đắt tiền một cách ơ thờ và không lý giải nổi mình đang vui hay buồn? Hương hoa sữa thi thoảng lại theo gió lẻn vào qua ô cửa khiến cô xót xa.
    Một tuần rồi kể từ ngày anh về. Bạn bè chúc tụng cô bằng những câu nói quen thuộc, rằng: cô "trúng số độc đắc", là "kẻ may mắn nhất thế gian... Cô biết đằng sau lời chúc xã giao ấy là những ánh mắt so bì, thèm muốn. Vậy sao lúc nào cô cũng thấy chênh vênh? Trong giấc ngủ nhọc nhằn cô luôn mơ thấy mình hay dỗ cô bằng những bản nhạc. Bây giờ cô thèm được nghe lại, thèm được thấy đôi mắt đa cảm của anh cháy lên ánh nhìn sẻ chia khi cô kể về lớp học và lũ học trò. Không hề có. Bởi đầu óc anh bây giờ lúc nào cũng xoay mòng trong việc tính toán sít sao để sử dụng số tiền kiếm được một cách hiệu quả nhất. Cô lại thấy mình hóa kẻ mất cắp. Rỗng roãng! Một lần, cô nhận được một bức thư của học trò gửi cho mình. Nhìn những hàng chữ tròn xoe nằm ngơ ngác trên trang giấy trắng khiến cô se thắt.
    "Em khổ tâm quá, cô giáo ơi! Thế mà ai cũng bảo em may mắn được sống trong một gia đình sung sướng, hạnh phúc. Ngay cả bạn bè trong lớp cũng luôn miệng bảo: "Mày là đứa hạnh phúc nhất thế gian". Tại sao người ta chỉ quen đo hạnh phúc bằng vỏ bọc bề ngoài thế hả cô? Trước đây khi bố chưa đi nước ngoài, gia đình em sống rất đầm ấm. Bây giờ, bố và mẹ cãi nhau luôn. Bố luôn miệng bảo: "Tôi đã vắt kiệt sức để đem sự giàu có về, cô còn muốn gì hơn nữa!" Bố vắng nhà triền miên. Những đêm bố không về, mẹ vẫn ngồi đợi và khóc. Em căm ghét lũ búp bê xinh đẹp và giả tạo. Chúng không thể ngăn những giọt nước mắt trên má mẹ. Không thể trả lại nụ cười vui vẻ trên môi bố như xưa. Hôm qua em nhìn thấy bố chở một cô gái rất trẻ. Chị ấy vòng tay ôm bố chặt cứng. Tại sao lại như thế hả cô giáo? Mẹ có lỗi gì đâu..."
    Cô mở choàng mắt ra nhìn lá thư của cô học trò dễ thương, học giỏi nhất lớp "Ngay cả mình cũng luôn nghĩ rằng cô bé hẳn phải được sống trong một gia đình khá giả và hạnh- phúc." Tim cô nhói đau vì sự vô tâm của chính mình. Cô đem lá thư cho anh đọc. Ðọc xong, anh cười:
    - Chuyện vặt thôi. Cuộc sống bây giờ là thế đấy. Sao em không thử so sánh con bé này với những đứa trẻ đánh giày, bán vé số? Dù sao được sống sung túc còn hạnh phúc hơn nhiều. Em đa mang quá, cô giáo ạ. Sao em cứ thích vơ những thứ người ta chối bỏ vào mình nhỉ?
    Cô ngoảnh đi chỗ khác, môi mím chặt, mắt rướm nước.
    - Anh định mua một ngôi nhà mặt phố, tầng dưới sẽ dùng làm shop bán đồ trang điểm. Anh thấy... em đi dạy như thế vừa mệt người, lương cũng chẳng được bao nhiêu.
    Nói xong, anh tìm mắt cô chờ sự hưởng ứng. Cô vẫn ngó lơ, hai giọt nước mắt chậm chạp bò xuống má. Cụt hứng, giọng anh trở nên bực bội:
    - Em làm sao thế? Ðể có được những thứ ấy em có biết anh phải vất vả như thế nào không? Chẳng phải cái gì cũng dễ dàng có được đâu. Chỉ tại anh thương em thôi.
    Cô hiểu. Hiểu chứ. Và cô cũng thương anh. Thương lắm. Cô muốn được vục mặt vào ngực anh để cho nước mắt rửa trôi hết những nỗi niềm đang chất chứa trong lòng. Thế nhưng cô vẫn ngồi đơ ra. Bất động.
    Giận dữ, anh hét lên: - Nói đi, em còn muốn gì hơn nữa?
    Ngày sinh nhật, anh chở cô đi xem nhà. Trên đường đi anh lại say sưa với những tính toán. Cô im lặng, mắt ơ thờ nhìn vào chuỗi người tấp nập đầu óc trống rỗng. Bỗng một cơn gió ào tới lắc khẽ vào cành cây, một chiếc lá đỏ hoe chao xuống. Cô với tay nắm lấy rồi đặt vào lòng bàn tay anh. Hồi hộp. Ðợi chờ. Cô hy vọng chiếc lá sẽ nhắc anh nhớ thói quen cũ, nhắc anh nhớ ngày xưa... Anh soi chiếc lá giữa nắng, bảo: "Rất đẹp" rồi ném nó bay vèo xuống lòng đường. Tim cô thắt lại - Ngày xưa...
    - Thôi, dẹp cái ngày xửa ngày xưa ấy đi - Anh cáu.
    Cô ngoái lại: chiếc lá tội nghiệp đã nhanh chóng bị dằn nát dưới bánh xe của dòng người xuôi ngược. Ký ức tựa chiếc lá - vỡ vụn trong cô. Cô dướn người, nói nhỏ vào tai anh: - Chở em về thôi. Mùa thu đã hết rồi?
    Khuya lắm rồi, vẫn không sao ngủ được, anh bật dậy mò mẫm tìm thuốc lá. Ngọn lửa nhỏ từ que diêm nhanh chóng bùng lên rồi vội vã tắt ngấm. Cô có lần nói: "Hạnh phúc giống như một que diêm với người này thì có thể nhen lên thành một bếp lửa hồng còn với kẻ khác nó chỉ lóe bên trong khoảnh khắc rồi vĩnh viễn tắt ngấm." "Hạnh phúc là gì? Khi tất cả mọi cố gắng của mình đều trở thành vô nghĩa." Anh chua chát nghĩ. Năm năm qua anh đã phải làm việc như một cái máy, đầu óc lúc nào cũng căng như sợi dây đàn vì tính toán. Thế nhưng anh đổi lại được cái gì? Ðến cả nụ cười cô dành cho anh cũng héo hắt... Nhất là chiều nay khi anh ném chiếc lá xuống đường, cô đã nhìn anh đầy oán trách, thất vọng... Chỉ vì một chiếc lá thôi ư? Anh nhếch miệng, cười, lẩm nhẩm: "Chiếc lá. Mùa thu. Chiếc lá..." Ký ức chậm chạp ùa về.
    Anh CHỢT NHỚ ĐẾN NHỮNG CHIẾC LÁ NGÀY CHIA TAY. Ừ, ĐÃ NĂM NĂM, liệu chúng có còn vàng hoe như cũ? Anh vội vã mở tủ, lục lọi trong đống sách vở cũ lối ra cái hộp giấy cũ kỹ, ố vàng. Tay anh run bắn khi chạm phải những chiếc lá. Thời gian đã làm chúng mục hết chỉ còn trơ lại hai mươi hai nhúm xương lá guộc gầy, co quắp. Sợ hãi, anh đậy nắp hộp lại và bật tung cửa sổ. Hoa sữa. Hoa sữa ngọt ngào vây kín anh. "Mình đã quên mất thứ hương diệu kỳ này từ lúc nào? Sao đêm nay mới nhận ra???" Anh nhắm nghiền mắt lại, buông mình trong hương đêm dịu dàng, người nhẹ bẫng.
    "Ngày mai mình sẽ ..." anh lắc đầu, bây giờ không nên nghĩ gì cả. Mai đâu phải đã hết mùa thu?
    -----------
    [​IMG][​IMG]
  3. tommygirl

    tommygirl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/05/2002
    Bài viết:
    1.325
    Đã được thích:
    0
    Những lá thư không được trả lời
    Có một người đàn ông bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn quá khủng khiếp đã làm ông mất cả hai chân và cánh tay trái. Thậm chí bàn tay phải của ông cũng chỉ còn ngón cái và ngóc trỏ. Nhưng ông vẫn còn sở hữu một trí não minh mẫn và một tâm hồn rộng mở.
    Suốt những ngày nằm viện, ông rất cô đơn vì ông không còn người thân hay họ hàng. Không ai đến thăm. Không điện thoại, không thư từ. Ông như bị tách khỏi thế giới.
    Rồi vượt qua thất vọng, ông nảy ra một ý định: Nếu ông đã mong nhận được một lá thư đến thế, và một lá thư có thể đem lại niềm vui đến thế thì tại sao ông lại không viết những lá thư để đem lại niềm vui cho người khác? Ông vẫn có thể viết bằng hai ngón tay của bàn tay phải dù rất khó khăn. Nhưng ông biết viết thư cho ai bây giờ? Có ai đang rất mong nhận được thư và ai có thể được động viên bởi những lá thư của ông? Ông nghĩ tới những tù nhân. Họ cũng cô đơn và cần sự giúp đỡ.
    Đầu tiên, ông viết thư tới một tổ chức xã hội, đề nghị chuyển những lá thư của ông vào trong tù. Họ trả lời rằng những lá thư của ông của ông sẽ không được trả lời đâu, vì theo điều luật của bang, tù nhân không được viết thư gửi ra ngoài. Nhưng ông vẫn quyết định thực hiện việc giao tiếp một chiều này.
    Ông viết mỗi tuần hai lá thư. Việc này lấy của ông rất nhiều sức khỏe, nhưng ông đặt cả tâm hồn ông vào những lá thư, tất cả kinh nghiệm của cuộc sống, cả niềm tin và hy vọng. Rất nhiều lần ông muốn ngừng viết, vì không bao giờ ông biết những lá thư của ông có ích cho ai hay không. Nhưng vì việc viết thư đã thành thói quen nên ông vẫn tiếp tục viết.
    Rồi đến một ngày kia ông, cuối cùng ông cũng nhận được một bức thư. Thư được viết bằng loại giấy nhà tù, do chính người quản giáo viết. Bức thư viết rất ngắn, chính xác là chỉ có vài dòng như sau:
    "Xin ông hãy viết thư trên loại giấy tốt nhất ông có thể có được. Vì những lá thư của ông được chuyền từ phòng giam này sang phòng giam khác, từ tay tù nhân này sang tù nhân khác đến mức giấy đã bị rách cả. Xin cảm ơn ông."

  4. tommygirl

    tommygirl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/05/2002
    Bài viết:
    1.325
    Đã được thích:
    0
    Một trận cười
    Tôi là chủ một công ty. Một hôm, tôi bỗng bốc lên quyết định làm một thực nghiệm do mình nghĩ ra. Thế là tôi liền triệu tập ngay mười mấy nhân viên của mình lại, rồi ra lệnh: "Bây giờ, các anh mỗi người hãy tự chửi rủa, hoặc nói xấu bản thân mình một câu. Tóm lại, các anh được chọn một trong hai cách đó".
    Một hồi lâu, không có một tiếng động nào, tất cả đều nhìn tôi họ cho rằng tôi đang đùa.
    Tôi tỏ ra nghiêm chỉnh: "Đây không phải là chuyện đùa mà là một nhân tố để khảo nghiệm tính chất nghiệp vụ, chủ yếu là để kiểm nghiệm xem thái độ của các anh như thế nào với ông chủ. Đối với một công ty mà có tiền đồ phát triển mạnh mẽ như vậy, thì việc này là hết sức quan trọng".
    Không có một ai lên tiếng, tất cả mọi ánh mắt đều đang soi rọi vào nét mặt tôi, để xem có nhận ra được một nét gì sơ hở trên khuôn mặt không.
    Tôi không cười, rút từ trong túi ngực ra một tờ giấy bạc: Ai nói trước tôi sẽ thưởng người đó 100 đồng. Nếu mọi người nói lần lượt tôi sẽ thưởng đồng loạt mỗi người 100 đồng. Còn không, tiền thưởng tháng này của tất cả sẽ bị trừ hết.
    Có người mắt sáng lên, Triệu Nhất tranh nói trước: "Tôi Triệu Nhất không phải là người". Kết quả là anh ta đã nhận được tờ giấy bạc có giá trị.
    Tiếp theo là Kiềm Nhị: "Tôi Kiềm Nhị là một con chó". Và đương nhiên anh ta cũng nhận được một tờ giấy bạc có giá trị như vậy.
    Thế là tất cả đều tranh nhau, mỗi người chửi bản thân một câu, và sau khi tờ giấy bạc được đưa đến tay, thì đều thở phào nhẹ nhõm.
    Trong số mười mấy người đó thì chỉ có duy nhất một người không nói gì. Anh ta vẫn đứng đó, lặng im nhìn tôi. Tôi biết anh ta tên là Vương Thập Lục, mới đến làm ở công ty chưa được bao lâu.
    Tôi cảm thấy có hứng thú, liền nói với anh ta: "Bây giờ, thì chỉ còn lại mình anh thôi. Nếu như anh cũng chửi bản thân một câu, thì tôi sẽ thưởng anh 300 đồng. Còn không thì tiền hoa hồng của mọi người tháng này sẽ bị liên lụy bởi anh."
    Tôi biết gia cảnh nhà Vương Thập Lục rất nghèo, bố không có việc mẹ lại bị bệnh, nên anh ta rất cần tiền. Tôi nghĩ bụng, một câu nói mà kiếm được 300 đồng anh ta sẽ không thể cưỡng được lòng mình.
    Vương Thập Lục đưa mắt lướt nhìn đồng nghiệp, dường như đang để đánh giá, ước lượng một cái gì đó. Sau đó, anh ta lại quay lại nhìn tôi, lắc đầu: "Tôi không thể chửi mình được, càng không thể nói xấu bản thân được."
    Tôi vẫn tiếp: "Nếu như anh làm như tôi nói, tôi sẽ thưởng cho anh 500 đồng. Nếu anh vẫn cố chấp không chịu, thì tất cả nhân viên tháng này một người sẽ bị trừ vào lương 200 đồng".
    Lúc này, Triệu Nhất, Kiềm Nhị tranh nhau khuyên giải Vương Thập Lục, rằng anh ta đừng nên chịu thiệt, hoặc chí ít cũng đừng để liên lụy đến người khác. Nói đi, chửi hay mắng mình một câu thôi mà, dễ ợt đến đứa trẻ 3 tuổi cũng nói được. Nhanh lên đừng để ông chủ tức giận.
    Vương Thập Lục cắn chặt răng, nhất quyết lắc đầu. Tôi không ngờ rằng anh ta lại cố chấp đến như vậy. Tôi nhìn thẳng vào anh ta, dằn giọng từng câu từng chữ một: "Anh... không... hối... hận chứ?"
    Vương Thập Lục cười nhẹ: "Tôi có làm điều gì sai đâu, tôi chỉ không thể nói xấu bản thân được thôi. Tôi là một con người, tôi càng không thể vì tiền mà bán rẻ bản thân được".
    Không đợi tôi có phản ứng gì, đám nhân viên của tôi đã ầm ầm lên nói. Vương Thập Lục không biết đùa vui là gì, đồ hấp! Vương Thập Lục là cái quái gì chứ, đồ khùng! Vương Thập Lục là con chó, đồ chết dẫm!
    Họ vừa chửi, vừa vây xúm lại Vương Thập Lục.
    - Dừng tay!
    Tôi quát lên, đẩy đám đông ra, bước đến trước mặt Vương Thập Lục, vỗ vào vai anh ta, cười: "Anh là người dũng cảm, từ hôm nay trở đi, anh là phụ tá cho tôi."
    Vương Thập Lục đã mím chặt môi đến rớm máu, nói: "Cảm ơn ý tốt của ông chủ, nhưng tôi đã quyết định xin nghỉ việc rồi"
    Nói xong anh ta liền bước đi ngay, dáng đi buồn lặng, không ngoái lại.
    Rất lâu sau này, tôi cũng không gặp lại anh ta nữa, chỉ nghe nói anh ta đã đi về Phương Nam rồi.

  5. buiduytan

    buiduytan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2002
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Tiếng rao đêm
    Nhà tôi ở trọ ngay dốc Nam Giao.Cứ vào mỗi buổi tối học bài tôi đều nghe tiếng rao: phở đây khàn đục của một ông già.Tiếng rao đó đã làm tôi đói bụng cồn cào và cảm giác nhớ nhà kinh khủng .Chẳng học hành gì được.Mùa đông ở Huế mưa và lạnh buốt. Tiếng rao buồn đó cứ như tra tấn tôi hàng đêm không cách nào học nổi. Mùa thi lại đến gần. Một đêm nọ tôi cầu trời đừng nghe tiếng rao ấy nữa.
    Đêm sau không nghe, đêm sau nữa cũng không nghe. Tôi mừng thầm .Vậy là bao nhiêu bài vở tôi đều học thuộc.
    Sáng. Vừa ra quán cà phê đã nghe tụi bạn bàn tán:
    - Tội nghiệp ông già bán phở! Mày biết không, đêm trước ổng bị tụi đua xe đụng phải, vừa vào nhà thương thì ổng tắt thở.
    Đêm. Không còn nghe tiếng rao: phở đây buồn buồn ấy nữa. Tôi lại nhớ vô cùng.
    -------------
  6. ngoisao_datcang

    ngoisao_datcang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/07/2002
    Bài viết:
    2.260
    Đã được thích:
    0
    Một phím hỏng​
    Thưa váv bạn. Hôm nay tôi định viết vho váv bạn một bài rất hay nhưng máy vi tính vủa tôi lại bị hỏng mất rồi. Vó một phím mà khi tôi gõ vào thì nó lại vứ hiện ra một ký tự kháv. Khổ quá vơ. Mà vhắv là váv bạn biết phím đó là phím nào rồi vhứ?
    Váv bạn thấy đấy. Nó vũng vỉ là một phím bình thường như bao phím kháv. Vó khi tôi vòn nghĩ rằng vũng vhẳng vần đến nó. Nhưng thật sự đọv bài viết này tôi thật sự thấy khó khăn.
    Váv bạn ạ. Đó vũng vhỉ là một phím bình thường, nhiều khi vòn ít đượv sử dụng. Nhưng khi thiếu nó thì thật khó khăn phải không? Con người vũng vậy đó. Tất vả mọi người đều vó ívh vho xã hội. Váv bạn đừng bao giờ nói một ai là vô dụng nhé. Như thế là không đúng đâu
    Signature never legal ( Tạm dịch : chữ ký không bao giờ hợp lệ )
    Được ngoisao_datcang sửa chữa / chuyển vào 16:59 ngày 08/02/2003
  7. cu_chuoi_xanh_new

    cu_chuoi_xanh_new Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    55
    Đã được thích:
    0
    Cô gái đi xe buýt
    Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô ?" Mark.
    Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập.
    Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm ?" đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?
    Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù" mà"- Cô phản ứng bằng giọng cay đắng ?" "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?"
    Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.
    Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...
    Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
    Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
    Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc.
    Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!".
    Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:
    - Sao anh lại ghen với tôi được?
    - Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!
    - Tôi được bao vệ? Anh nói thế tức là sao?
    - Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!
    Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.
    ---------------
  8. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Hì hì .. lâu lém rồi mới chui vào lại cái box này ... thấy vui quá .... nhiều câu chuyện mới thật ... , cái chủ đề này cũng lên được mấy trang nữa ... hì hì ... Có nhiều chuyện hay lém nhưng lại không cùng font chữ mới chán chứ ... híc híc ... , chẳng biết post lên thế nào ... hu hu ... nên đành ngồi xem một mình vậy ... hì hì ... dù sao thì cũng có mấy chuyện mới ở đây mà mình chưa xem ... hì hì ... nhâm nhi mấy cái chuyện mới này cũng được vậy .. nhưng hầu hết là xem rồi ... híc híc ...
    BC
    Hận đời tuổi trẻ , hận kẻ bạc tình , lấy máu của mình khắc lên bốn chữ "I love U , OK ?"
    Сой,и с fма ...!!!
  9. MaxFire

    MaxFire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/01/2002
    Bài viết:
    2.057
    Đã được thích:
    0
    Dòng e-mail chờ đợi
    Một buổi sáng ngày chủ nhật khi ông bà nội còn chưa tỉnh giấc thì nó đã rón rén trở dậy dắt con Pôn mon men ra cổng và phóng vọt ra vỉa hè. Một người một cún con tha hồ tung tăng nhảy nhót cười đùa và sủa gây gây âm vang góc phố. Đang trong khi vui vẻ ấy chợt có tiếng nói trầm trầm vang lên : ?oNày cô nhỏ, em đừng nhảy chân sáo nữa được không ? Tôi nhìn thấy buồn cười lắm nên chẳng làm được gì cả?. Nó thôi nhảy nhót, quay ngoắt lại phía người ấy. Đó là một anh thanh niên đang ngồi ở dưới gốc cây sấu già cạnh đó. Anh nói xong nhìn nó mỉm cười thân thiện. Nó không hề cảm thấy giận vì bị người lạ phá đám, chỉ thấy hơi xấu hổ một chút thôi. Đang định phóng vút đi kiểu bỏ chạy thì anh vẫy vẫy tay gọi nó lại. Hơi rụt rè một chút rồi nó cũng quyết định tiến lại gần. Con Pôn lẽo đẽo theo sau vẻ cáu kỉnh. Nó hỏi : ?Anh làm gì mà ngồi ở đây sớm vậy ạ??. Chỉ vào màn hình của chiếc máy vi tính xách tay đang đặt trên đùi anh bảo : ?Tôi đang dò tìm số liệu những cô nhỏ đã khiến tôi không làm được việc?. Nó gật gật đầu vẻ đồng tình : ?Vâng, con cún con này ồn quá!??. Anh nghe nó nói phát phì cười và nhìn vào cái trán dô bướng bỉnh của nó, mái tóc tém tơ mềm, cái quần jean bạc thụng và cả cái áo phông đỏ chót rộng thùng thình nữa - tự nhiên anh thấy mình quí cô nhỏ này. Không thèm để ý đến chuyện anh đang quan sát mình, nó điềm nhiên ngồi xuống cạnh anh, đưa mắt ngó vào màn hình. Ở đó toàn là chữ với ba hình ảnh đẹp đầy mới lạ. Nó xuýt xoa khen rồi buột miệng đọc lên vài chữ tiếng Anh và lẩm nhẩm dịch ra tiếng Việt. Anh ngạc nhiên thốt lên : "Chà, nhỏ giỏi quá ta! Em học lớp mấy rồi??. Nó nhìn anh và hai bàn tay ra, vẻ ngộ ngĩnh : "Lớp mười tròn trỉnh!?. Anh thấy vui vui : ?Chuyên ngữ phải không??. Nó lắc đầu :?không phải!?. Anh khẳng định :?Vậy chắc nhỏ toàn đứng đầu lớp??. Không trả lời, nó chỉ khẽ gật đầu nhẹ, rồi không để anh hỏi, nó chỉ ngay vào màn hình : ?Anh lấy số liệu của nước ngoài này để làm gì ạ??. ?oÀ, để viết báo cáo thực tập ấy mà!?. Nó lẩm nhẩm đọc thêm vài từ nữa rồi nói vẻ chẳng ăn nhập gì với câu hỏi trước: "Anh không phải là người ở đây!? ?" ?oỪ, sao nhỏ biết!?. Nó cười đầy tự tin :?Trông anh lạ, em quen mặt tất cả mọi người ở phố!?. Anh chặt lưỡi: ? Ghê nhỉ! Vậy chắc ham đi chơi rồi!?. Nó thanh minh : ?Không, nộI hay bảo em ngoan, chỉ mỗi tội?? Chưa nói hết câu thì bất ngờ con Pôn đang nằm dài dưới chân nó nhỏm dậy sủa ầm ĩ ?" bà nội nó từ trong nhà mở cổng bước ra gọi : ?Khoai, con có về nhà ngay không đấy?? Nó líu ríu : "Có ạ" rồi chào anh và chạy vụt đi.
    Buổi sáng ngày hôm sau, đang trên đường đi từ nơi ở trọ ra chỗ thực tập, khi ngang qua chỗ cây sấu già bất ngờ anh thanh niên nhận ra cô nhỏ hôm qua. Lần này vẫn là cái quần jean thụng nhưng áo không còn là màu đỏ chót rộng rinh mà thay vào là áo phông sọc xanh gọn gàng thanh nhã. Anh bước nhanh và hướng phía đó. Ngay từ ca cô nhỏ đã ôm con cún trên tay nhìn anh mỉm cười vẻ chờ đợi. Anh bước lại gần hơn :?Chào cô nhỏ! Em là Khoai lang hay Khoai tây vậy?? Cô nhỏ cườI bẽn lẽn : ?Tên em không phải vậy! Tại nội thích ăn khoai nên hay gọi thế, chắc là khoai lang đấy!?. Nó trả lời anh xong rồi rụt rè : ?oGiờ anh có bận không ạ??. Thấy vẻ nghiêm trang của nó anh thôi đùa, nhìn đồng hồ xong anh bảo ; ?oCòn dư 30 phút nữa. Sao, có chuyện gì vậy??. Nó tần ngần trong giây lát xong đề nghị : ?oAnh cho em xem lại cái hôm qua ở máy có được không??. Lần này anh thực sự ngạc nhiên : ?oEm thích thật sao??. Nó gật gật đầu liền mấy cái. Thấy thế, không ngần ngại, anh kéo nó lại sát vỉa hè và ngồi xuống. Vừa mở máy ra anh vừa hỏi :?Nhà em không có máy phải không?? ?" ?oỞ nhà không có nhưng ở trường thì có. Tuy vậy bọn em chỉ được học soạn thảo trên Word thôi, dễ èng nên chán lắm!?. ?oVậy hả??. Anh hỏi lại tay vẫn ấn con chuột để mở các chương trình. Nó nhìn như dán mắt vào màn hình rồI hỏi lại cho chắc chắn : ?oMáy anh có nối mạng đấy chứ??. Anh gật đầu : ?oEm thích hả?? ?" ?oVâng!? ?" ?oThì đây!? Anh nói xong, đưa máy sang cho nó. Khẽ hít một hơi thật sâu, nó đưa tay rút dép ra kê xuống đất ngồi và duỗi thẳng chân ra. Khi đã yên vị, một tay nó đặt lên bàn phím, tay kia cầm chuột, bằng vẻ háo hức, nó suỵt cho con Pôn nằm xuống sát cạnh rồi quay sang anh ?odụ khị? vẻ đầy thân mật : ?oNào, anh dạy em cách sử dụng đi!?.
    Thành phố của nó là một thành phố nhỏ nhưng lại đẹp và yên tĩnh. Ở đây đường sá nằm im lìm trong vắng lặng bởi người dân vốn hiền hòa, chỉ thích đi xe đạp. Nó tự hào giải thích cho anh nghe điều đó và đưa anh đi khắp mọi nơi để tham quan. Bắt đầu là từ bên tả con sông Đào men theo đò dọc để đi sang làng hoa. Từ làng hoa lại rong ruổI trên một con đường đất nhỏ để hướng ra cầu treo trở về thành phố. Có những buổI sáng tinh sương nó hay trèo cổng trốn ông bà cùng anh hướng về phía ga để nghe tiếng tàu từ Nam ùa tới. Khi tiếng xình xịch của con tàu dần xa khuất nó lại dẫn anh đi về khu phố Dệt - ở nơi đó, tiếng còi tầm báo hiệu giờ làm đã thực sự vào ca. Đâu đó trong khu phố vẫn còn một vài nhà làm thêm nghề dệt thủ công để tiếng thoi đưa lách cách vang lên đầy rộn rã. Trong những lần đi đó, nó say sưa giảng giải tận tình cho anh về những nét đẹp cổ sơ và bình dị nơi nó được sinh ra, lớn lên. Còn anh sau những giờ đi điều tra, lấy số liệu, nạp vào máy, xử lý và viết báo cáo, khi rảnh rỗi anh như thường mong được gặp cô nhỏ nhiều hơn. Chỉ hơn có hai tuần kể từ ngày hai anh em làm quen với nhau, anh thanh niên chợt thấyymình đã hiểu và đã yêu thành phố nhỏ này đến tha thiết. Với anh là như thế, còn với nó, ngoài những lúc thích thú được đi chơi bên anh, được nghe anh kể và được kể anh nghe mọi chuyện thì nó còn có thêm một niềm vui, một niềm say mê khác đó là : được lang thang trên mạng. Hàng loạt những trang Web về kinh tế, chính trị, xã hội, khoa học kỹ thuật được nó lần lượt mở ra, tập tọng đọc và tập tọng khai thác. Trong khi nó cắm cúi và những thông tin trên mạng ấy thì anh hay ngồi bên ìm lìm và chờ đợi, để trả lời những câu hỏi mà nó thường đưa ra - ấy chính là những câu hỏI khi thì lắt léo thông minh đến kỳ lạ, khi thì vui vơ trẻ con đến buồn cười.
    Gần hai tháng thực tập ở thành phố đã nhanh chóng trôi qua. Nó nhanh đến ngỡ ngàng khi một sáng kia anh bất ngờ bảo : ?oNày nhỏ, mai anh phảI về rồI! Em ở lại học cho giỏi nhé! Nhớ đừng đi chơi nhiều hiểu không??. Nó nhìn anh nói xong lờI chia tay ấy, khẽ gật đầu và phóng vụt đi. Nó không muốn để anh thấy là nó đang buồn. Một tuần sau đó có một nhân viên bưu điện đột ngột đến gọi cổng nhà nó và chuyển cho nó một phong thư. Ông bà nội nhìn nhau phấp phỏng : ?oChắc là cha mẹ của con Khoai từ bên kia gởi về??. Chú bưu điện cầm phong thư và đọc to lên tên người gửi. Nó ngỡ ngàng đến sững sờ khi nhận ra đó chính là anh. Anh chẳng viết gì nhiều, chỉ ghi cho nó một dòng địa chỉ email cùng một lời dặn : ?oPhải học cho thật giỏI! Bao giờ thấy có đủ tự tin mới được gửi thư cho anh!?.
    Cuộc sống vẫn chảy trôi như thời gian vốn chưa khi nào biết dừng lại. Nó đã được ba mẹ từ nước ngoài gửi tiền về mua cho một dàn vi tính. Nếu như cây sấu già bên vỉa hè ?" nơi đã từng chứng kiến lần đầu nó được gặp anh ?" nay vẫn còn đang im lìm đứng đó dù đã trải qua bao mùa thay lá, đâm chồi, ra hoa, kết quả để rồI đêm đêm từng quả chín một cứ lác đác rụng rơi và lòng phố vắng; Thì nó - mộc con nhóc lớp 10 ngày xưa cũng đã dần theo thời gian mà lớn lên để rồi một ngày kia khi cái giấy báo đỗ thủ khoa vào khoa Công nghệ thông tin trường ĐHTH được đưa tới, nó mới ngỡ ngàng nhận ra : mình đã 18 tuổi. Trước hôm nhập trường một ngày nó dường như trở trăn và mong nhớ về điều gì nhiều lắm! Cứ bần thần dạo quanh gốc sấu, bần thần tìm về một vài nơi chống thuở trước đã vô tình cùng anh đi qua. Khi về được đến nhà cũng đã gần nửa đêm. Khe khẽ ôm con Pôn vào phòng nó lục tìm ở dưới tận sây trong đáy tủ một dòng địa chỉ email đã có mùi ẩm mốc. Day dứt mãi rồi cuối cùng nó cũng quyết định đi về phía bàn học và bật máy lên. Lách cách gõ cho chính xác từng dòng địa chỉ trước rồi nó ngập ngừng gõ bức thư với đại ý rằng : ?oEm đã chịu khó học tập như lời anh dặn, dù thấy mình chưa giỏi lắm nhưng cũng có khá đủ tự tin để ngày mai bước vào ngôi trường mới!?. Khi thư vừa được ấn đúp vào ?oSend? để gửi đi, nó chưa vội tắt máy ngay mà bỏ ra thu dọn đồ đạc. Chỉ một loáng sau quay lại, theo thói quen, nó kiểm tra hộp thư trước khi đi ngủ, rồi nó bỗng như run lên khi câu chào quen thuộc từ đâu đó hiện ra : ?oChào cô nhỏ!?. Đấy chính là anh! ?oAnh xin chúc mừng thủ khoa nhé! Anh đã từng chờ đợi đến một ngày được nhìn thấy hồ sơ xin thi tuyển của nhỏ ở Văn phòng khoa và quả là anh đã không bị phụ. Kể từ ngày mai nhỏ lên đây nhập học, ở trên lớp nhỏ phải gọi anh bằng thầy đấy hiểu không??. Nó ngạc nhiên đến không tưởng tượng nổi - cứ ngồi bên ghế, mắt dán vào màn hình, đọc đi đọc lại đến thuộc lòng từng câu chữ. Khi đó chừng như đêm đã về quá khuya bà nội có vẻ lo lắng sốt ruột khi phòng nó điện vẫn còn le lói sáng - Nội lạch cạch gõ cửa phòng hỏi nhẹ : ?oĐừng hồi hộp quá Khoai ơi! Ngủ đi con, để sáng mai ra tàu sớm!?. Nó bất giác ?odạ? ran kiểu vui vẻ đến không ngờ rồI lao ra ôm choàng lấy nội ?" Nó khẽ thủ thỉ : ?oNgày mai con đi, nội ở nhà đừng lo nhiều cho con nội nhé!?

    [​IMG]

    I'm hoping that, We'll stay together forever!
    [​IMG]
    Được maxfire sửa chữa / chuyển vào 16:50 ngày 18/02/2003

Chia sẻ trang này