1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn do các thành viên TTVN viết (MẤY HÔM NỮA LÀ TRỜI ẤM LÊN THÔI và KHÔNG ĐỀ)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Rosebaby, 18/12/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. falling-rain

    falling-rain Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    1.197
    Đã được thích:
    0
    Không đề ​
    Nó lê từng bước chân mệt mỏi về nhà sau một ngày ngồi vật vờ ở Lab như mọi ngày. Bài vở chồng chất, càng học càng thấy sợ, càng học càng thấy dốt. Khi nào căng thẳng quá, mà dù có không căng thẳng thì nó cũng không thể cưỡng lại được cái thói quen click chuột vào cái diễn đàn thân quen, dù chỉ để ngồi nhìn những cái nick mà nó yêu quí đang online. Nó cảm thấy lẻ loi kinh khủng, lẻ loi ở cái nơi xa lạ này, chỉ có chỗ đó nó mới tìm thấy niềm vui và nụ cười?Trời tối và lạnh. Nó đói nhũn nhẽo cả người. Trưa nay nó gặm vội vàng cái bánh mỳ rồi lại ngồi lỳ ở phòng lab, chẳng buồn động đậy, cốt sao chỉ để tiết kiệm thời gian và tiết kiệm nỗi buồn. Thì đã bảo mà, chỉ có chui vào cái mạng ảo ấy, gặp những con người ảo ấy nó mới xoá đi được những nỗi buồn rất thực luôn thường trực trong nó. Nhiều khi nó phì cười khi nhớ đến lời khuyên của một cái nick « tội gì mà buồn, có buồn thì ngồi lên nỗi buồn ấy cho nó bẹp dúm dó lại là xong ».
    Mọi khi từ phòng lab, nó chỉ mất 5 phút để leo lên phòng, căn phòng bé tí ti của nó. Nhưng hôm nay chắc trời lạnh quá, tối quá, và nó cũng đói quá nên thất thểu mãi nó mới về tới nơi. Nó mở cửa phòng, vứt uỵch cái ba lô xuống sàn, vứt một đống khăn áo tùm lum rồi ngả người thả phịch xuống giường, chân tay dang ra mệt mỏi rã rời. Nó nhắm nghiền mắt lại, nghĩ đến cảnh lại lọ mọ đi nhai gói mì ăn liền mà rùng mình. Đã mấy hôm nay, mà không, đã lâu rồi, nó toàn ăn uống cẩu thả như vậy, miễn là có cái gì trong bụng để cảm giác là đã ăn, là không bỏ bữa, là vẫn giữ gìn sức khoẻ như lời mẹ nó dặn. Nó nhớ đến mẹ nó, nhưng chỉ phút chốc, ý nghĩ của nó đã lại lang thang ở đâu đó. Nó mở mắt ra nhìn lên trần nhà. Nó ngắm những ông mặt trời vàng rực bé tí xíu, những mảnh trăng lưỡi liềm bàng bạc lấp lánh và những ngôi sao nhỏ xinh xinh mà ngay từ ngày đầu dọn đến đây, nó đã kỳ cạch cắt cắt dán dán và dính lên trần. Nó nghĩ, buổi đêm nó ngủ và sáng sớm thức dậy, nó sẽ luôn có những giấc mơ đẹp và những lời chào thân thiện từ những hình dán ngộ nghĩnh ấy.
    Lúc đầu, nó chỉ dán có một ông mặt trời, một vầng trăng và một ngôi sao. Sau nó cảm thấy ba cái hình dán bé tí ấy lạc lõng và lẻ loi quá, lẻ loi như nó vậy, nên nó quyết định biến trần nhà nó thành cả một bầu trời với chi chít những sao, những trăng và mặt trời. Đã có lúc nó nhìn lên trần nhà và bâng khuâng : nó mơ rằng nó sẽ nhặt những sợi nắng vàng của mặt trời dệt thành một cái khăn tơ óng ánh sắc nắng ấm áp để quàng cổ khi mùa đông tràn về, như tối nay chẳng hạn ; rằng nó sẽ dệt một cái khăn khác trắng bạc ánh trăng, để làm gì nhỉ ? Để quàng mùa hè cho mát. Mùa hè ai lại quàng khăn cơ chứ ! Nhưng quàng khăn trăng thì mát lắm, nó nghĩ thế và tin thế. Và nó sẽ dệt một cái khăn xanh biếc ánh sao, nhấp nháy, nhấp nháy để quàng khi đi với người nó yêu, tất nhiên là người đó cũng phải yêu nó rồi?Nó mỉm cười hạnh phúc với những cái khăn màu vàng, màu trắng và màu xanh của mình?
    Nó lồm cồm bò dậy, lục gói mì ra. Nó tìm quả cà chua, mấy cọng hành và một miếng thịt nho nhỏ rồi lụi hụi nấu nướng. Tự nhiên nó thấy yêu đời, yêu mấy giấc mơ xinh xẻo của mình.
    Ăn xong, nó rửa dọn bát đũa cẩn thận rồi trèo lên giường nằm. Ngày mai là weekend nên nó cho phép mình thức muộn một chút. Nó quay sang bức tường sát thành giường ngắm nghía. Trên bức tường ấy, nó dính đầy những chiếc lá be bé. Có lần khi mơ đến những chiếc khăn vàng óng mặt trời, bàng bạc ánh trăng và xanh biếc những ngôi sao nhỏ li ti, nó đã nghĩ đến chuyện sẽ dệt thêm một cái khăn xanh ngắt màu lá. Nhưng rồi nó lại bỏ ý định ấy đi khi thấy những chiếc lá xanh trên tường ngày nào nay đã quăn queo và chuyển sang màu nâu thẫm. Nó nghĩ, nếu phải quàng cái khăn quăn queo nâu xỉn ấy, chắc đời nó lúc ấy chả còn gì vui nữa. Tuy nhiên, nó vẫn không chịu gỡ những chiếc lá trên tường để vứt đi, toàn là kỷ niệm cả?Cái thì nó nhặt được khi lần đầu đặt chân tới đây, cái thì rơi xuống tóc nó khi nó đang ngồi đọc sách dưới cây, cái thì có lần trèo núi suýt ngã, nó túm được một cành cây chìa ra và dứt theo vài chiếc lá, cái thì bạn nó gửi cho nó nhân dịp Hà nội vào thu?. Nhiều lá thế mà nó vẫn nhớ tỉ mẩn từng câu chuyện nhỏ một. Rồi nó còn tưởng tượng đấy là khu rừng già trăm năm bị bỏ quên mà nó là nàng công chúa ngủ quên đang chờ chàng hoàng tử xuất hiện, đặt lên môi nó một nụ hôn nồng cháy và đem tình yêu dâng tặng nó. Chắc lúc đó nó sẽ quàng chiếc khăn sao lấp lánh. Không, có lẽ nó sẽ quàng chiếc ánh trăng cho khuôn mặt thêm dịu dàng. Mà không, có lẽ nó sẽ chọn chiếc khăn dệt bằng những sợi nắng vàng cho khuôn mặt nó lúc ngủ cũng sẽ vẫn vui tươi và hồn hậu.
    Nó với chiếc bình pha lê nho nhỏ đặt ở góc bàn và ngắm nghía. Cái bình của nó chả bao giờ cắm hoa tươi cả. Nó đem những bông hoa khô nhặt nhạnh ở mọi nơi thả vào đó, thỉnh thoảng lại lắc lắc chiếc bình cho những bông hoa khô kêu xào xạo. Nó tưởng tượng bước chân của chàng hoàng tử bước trên thảm lá khô trong rừng, và thiếp đi trong giấc mơ đẹp. Trong mơ, nó thấy những chiếc lá thật gần nhưng đều quăn queo cả, những bông hoa có thật nhưng toàn hoa khô, còn mặt trời, trăng và sao thì ở xa quá, chẳng bao giờ nó với tới được, lấy đâu ra những sợi tơ mà dệt khăn. Mà thế thì lấy đâu ra khăn để đón hoàng tử chứ. Chị nó vẫn bảo nó nên trồng ít nhất là một cái cây ?otươi?, chứ ai lại cứ ngắm hoa với lá khô mãi thế. Nó nghe lời chị, kiếm về một cái cây xương rồng nhỏ xíu, đầy gai, trơ trọi, ?ođỡ phải tưới? ?" nó nghĩ vậy và để ở cửa sổ.
    Sáng hôm sau nó mở mắt dậy thì trời đã trưa. Nó vươn vai, lò dò từng bước ra mở cửa sổ. Ánh sáng ban ngày và không khí lành lạnh tràn vào làm nó hơi rùng mình và tỉnh táo hẳn. Nó chợt tròn mắt sững sờ: ô kìa, cây xương rồng bé tẹo nó vẫn vứt lay lắt ở bậu cửa chợt sáng bừng lên một bông hoa vàng rực rỡ. Mặt trời tí hon của nó đây rồi. Thế là nó cười rạng rỡ và thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất là nó cũng sẽ có một cái khăn dệt bằng những sợi tơ vàng óng và nhẹ bẫng. Tí nữa nó phải vào mạng kể cho mọi người mới được. À, mà nó còn phải gọi cho chị nó để báo tin chứ nhỉ, để nói với chị nó rằng nó đang hạnh phúc lắm, rằng nó cũng biết trồng hoa mặt trời đấy nhé...
    Tặng...
    01h07- 05/01/03
    FR
  2. bthieu

    bthieu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/05/2002
    Bài viết:
    104
    Đã được thích:
    0
    Nó vò đầu bứt tai,suốt ngày nó bị con cá chọi màu tím than của anh em nhà thằng Bằng ám ảnh.Con chọi bách chiến bách thắng chỉ cần xù ,vè ,tính.Bụp,khó con nào chịu nổi quá 3 vòng xoáy,xúc .Con xanh lam đầy hy vọng của nó đến vòng xoáy thứ tư bị một bục, nhao bắn lên khỏi mặt nước,thành tù binh của thằng Bằng.Nó nhẩm thấy mình đi toi mất đến bốn năm con rồi .Nghĩ đến cảnh thằng Bằng giơ cao lọ cá cười mà nó thấy tức ngẹn thở.Ngày nào nó cũng lượn lên chợ Đồng Xuân,làng Nghi tàm,kỹ càng lắm mới được con ưng ý ,lưng gù ,mõm vẩu,dí que tre đầu gắn hạt nhãn vào trong lọ,con cá tưởng đối thủ đớp đến nỗi nhấc cả được cá lên.Hừng hực mang về,chầu chực đợi thằng Bằng rềnh ràng mang cá ra,hai xoáy,lại mất đi một tù binh.Thằng em nó bỗng dưng xin đâu về một con cá,một con cá màu bạc phếch nổi rõ hai sọc dưa,đầu nhỏ,bụng to,đuôi ngắn cũn như cá chọi cái.Đưa lọ cá khác vào soi bóng,cá của thằng em lặng yên như cá mù.Nó nhìn con cá mà ngán ngẩm.Bỗng nó bật ra ý nghĩ bảo thằng em;
    Này,tao bảo?
    thằng em ngơ ngác
    Cái gì?
    Bây giờ mang con này đi chọi với con cá của thằng Bằng,chỉ cần nó xù vè được,tao sẽ xoáy .súc cho cả hai con đều chết,coi như chấp nhận thí mạng con này.
    Thằng em gật đầu.Nó xách lọ cá sang nhà thằng Bằng gạ gẫm.Thằng Bằng nhìn con cá của nó lắc đầu ngán ngẩm;
    Mày hết cá rồi à,sao mang cá này ra chọi.
    Nó giả vờ;
    Con này tao vừa thắng hai trận trên chợ đó,mua xong cho chọi thử luôn.
    thằng Bằng có vẻ bất đắc dĩ,nó không muốn đem con cá chọi chiến của mình đấu với một đối thủ tầm thường,có thắng thì cũng chẳng may sứt tí vảy hay mất tí đuôi.Bằng giao hẹn'
    Xù vè vào tính luôn nhé
    Nó gật đầu,bụng thầm mong cho cá mình chỉ cần bành mang ra xù một cái,để nó có cớ mà ra tay,nhưng nó cảm thấy con chọi mình sẽ chạy khi chưa được phép xoáy,mày can đảm lên,đằng nào cũng chết rồi,mày chết cùng với một con chọi oai hùng,thế cũng vinh dự,nó khấn thầm con cá của mình,rồi trút cá vào lọ đấu.Con chọi tím than của thằng bằng dương vây,xù mang.nó quẫy đuôi đập vào mình con chì khiêu khích,con chì cũng dần đổi màu,nó bành mang chấp nhận cuộc đấu.Con tím than quay đầu giáng một bục thật mạnh.theo luật thằng Bằng xoáy trước,nó nhắm mắt lại cầu cho con chì của mình qua được vòng xoáy đầu tiên.Khi những vòng nước xoáy hình trôn ốc đã tan hết,trả lại mặt nước phẳng,hai con cá vẫn xoắn vào nhau,ăn miếng trả miếng.Đến lượt nó,hít một hơi dài,nó gồng hết sức,vừa xoáy vừa xúc,cái lọ cá nhỏ bé bị đưa lên cao rồi giật đột ngột xuống thấp,nó cố tình xóc cho bớt nước ra ngoài,như thế cá trong lọ có khả năng đạp vào thành bể dễ chết hơn,mắm môi mắm lợi giật liên hồi,thằng Bằng đã đoán được ý đồ giằng cái lọ để ngăn cuộc thí quân đổi tướng,lúc này nó cũng hết hơi hết sức,đành buông cái lọ ra.Hai con cá nằm ngửa bụng trên mặt nước,nước trong lọ chuyển sang màu hồng nhờ nhợ,tanh lòm.Thằng Bằng xót ruột kêu;
    Mày chơi bẩn,mang cá đểu ra để xoáy chết cá tao.
    Nó cũng hơi mừng,dù sao hành được con tím than thế cũng được rồi.Bây giờ cá nó có chạy cũng chẳng cần.
    Một hồi lâu sau,cả hai con cá lấy lại trạng thái bình thường,chúng lắng xuống đáy bể,phập phồng mang thở lấy hơi.Rồi một lúc lâu nữa,nó không thể tin được,con chọi chì mà thằng em xin được xù mang bơi dần về phía con tím than,một cái đớp rất nhẹ,con tím than hoảng loạn nhồng nhanh tia điện.
    Nó há mồm im lặng,thằng Bằng cũng há mồm...
    Nó bắt tù binh về,trước khi trút con tím than vào túi ni lông nó bảo với thằng Bằng;
    Bây giờ mày đã biết chọi chiến của tao chưa,tao đặt mua sẵn ở Nghi Tàm đấy.......
    thanhhieu
  3. bthieu

    bthieu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/05/2002
    Bài viết:
    104
    Đã được thích:
    0
    Mười mấy năm sau,một lần trên đường đi công việc qua thị xã Ninh bình,gã dừng chân bên một quán nước tuềnh toàng,một lọ lạc rang,vài cái chén cũ kỹ khác loại,chủ quán là một ông già,xởi lởi chuyện trò đủ thứ,ông cho gã xem những con gà chọi mà ông nuôi.Bốn con gà đang thời kỳ trực chiến,khoẻ mạnh ,sung sức,được vần vò,om bóp kỹ càng,lông tỉa gọn ghẽ.Ông gới thiệu;
    Chú xem con này,xám chân xanh thiên lý,mắt ếch,khoản vuông,khô chân gân mặt,ăn ba trận rồi,chưa trận nào quá năm hồ( mỗi hồ 15 phút),trận cuối đánh gà kia mất hai mắt.
    Còn con tía chân vàng này,đại giáp ngang cựa trái,vẩy quý đó,đánh những đòn hầu cực độc.Chưa đánh trận nào,vì quanh đây không có gà vần,ông trong xóm kia hôm mang con gà to hơn nó ba lạng,mới vần được hiệp đầu ,nó bắn cho một chập đòn,xót quá phải bưng lên.con này nữa...
    Nge kể thì con nào cũng ác chiến cả,mà nhìn bộ dạng theo sách dạy thì đúng là như vậy,con khô chân gân mặt,con đại giáp,con án thiên đệ nhất,toàn vảy hiếm trong sách kinh kê.Nhưng gã bỗng để ý đến một con gà mà ông già không giới thiệu,khác với sự hừng hực khí thế,lục cục,vỗ cánh của những con gà kia,con gà úp trong cái bu xấu nhất lặng lẽ đứng im.Nó không có vẻ lì lợm,mà là sự bình thản,không phải là kiêu ngạo hay khinh thường.Nó đứng một cách ngay ngắn,nghiêm túc và bất động.Gã chăm chú nhìn,một con gà tía chân xanh,hai hàng vảy nuột,không có cái gì đặc biệt,nhưng cũng không có gì đáng chê.Một con gà thật đặc biệt vì không có cái gì đặc biệt,tất cả những gì mà người chơi gà hay xét chọn ở nó đều vừa đủ ở mức bình thường,không có khiếm khuyết và không có cái nổi bật.Gã hỏi giá từng con,con 400 ,con 450,con tía chân xanh 250nghìn.Ông già nói;
    Gà tôi nuôi để chơi,nhưng chú ở xa,tôi quý để chú một con.
    Gã hỏi;
    Ông đã xem đòn con tía chân xanh chưa ạ.?
    Ông lắc đầu;
    À thằng cháu đang nuôi,bố mẹ nó cấm,đành phải mua lại,trông nó khoẻ mạnh ,để làm gà phu cho mấy con này tập.
    Gã móc túi đếm tiền;
    Ông bán cho cháu con này.
    Ông già băn khoăn;
    Con này thì tôi không dám bảo đảm,tôi chưa biết đòn như mấy con kia,khéo nó chạy ngang rồi thì mang tiếng.Cậu lên lấy con xám kia kìa.
    Gã dúi tiền dứt khoát;
    Cháu lấy con này.
    Xới gà đông nghịt người,những trận gà đang đá đầy tiếng reo hò ầm ĩ.Gã bê gà ra chỗ những con gà chờ ghép.Hai thằng bạn đi cùng băn khoăn;
    Gà này có biết tông giống không? đá kết được không?
    Gã cười;
    Chả biết tí mẹ gì,bắt về đá chơi,bọn mày xuống tiền tuỳ theo thế trận,tao cũng không kết lắm đâu.
    Một nhóm bê gà lại gần hỏi;
    Gà cậu bao nhiêu cân?
    ba cân mốt.
    Không vừa trạng.
    Họ kéo nhau đi.Vừa vặn có một nhóm tay chơi khá nổi tiếng bê một con gà,đẹp như tranh,đầu công mình cốc,hai cánh vỏ trai,vảy chân sáng bóng,bàn móng dài,mào râu ,mắt tia ,da dẻ đỏ au,săn chặt.Đứng khép kheo.Bạn hắn bấm tay nói nhỏ,đừng ghép với con này,nó ăn ăn ba kỳ rồi đấy,mau như điện,toàn đánh đầu mặt.trận trước mới hồ đầu nó đánh bay mỏ gà kia,chấp luôn xuống 1.Gà mua tận trong Sài Gòn đấy.
    Gã khoát tay;
    Bằng trạng là đá hết,gà em ba cân mốt,gà bọn anh bao nhiêu?
    Tiếng cười rộ lên;
    Gà anh cũng ba cân mốt,đá thôi chứ.
    Gã gật đầu bắt tay nhận lời.
    Chủ gà tía chân vàng là một trung niên béo bự,hắn đeo cái dây chuyền vàng ta to bự trên cổ nheo mắt hỏi,bọn anh đá to đấy,chú có đá không?Gà anh mua hai triệu,không đá dưới giá đó được.
    Thế mới lằng nhằng,gã mang đi có một triệu hai,gã định đá chơi vài trăm thôi.Quay sang hai thằng bạn nhìn.Hai ông bạn nối khố tặc lưỡi,thôi thì thiếu đâu bọn tao chịu nốt.Nét mặt chúng đầy ngao ngán,chán chường.
    Hồ đầu tiên,đúng thật,tía chân vàng đá liên tục như bão táp mưa sa,con gà của gã vươn mặt chịu đòn.Hai chân gà chân vàng đã đẫm máu.Đầu mặt gã chân xanh sưng vù,một bên mắt có vẻ đã không còn nhìn rõ,nhưng tệ thật chân xanh không bỏ lối vào trận,nó cứ ưỡn ngực ,vươn cổ sấn thẳng vào đúng tầm chân quất của con chân vàng.Phe chân vàng gào váng tai;
    Chấp 7 này,chấp 6 này có ai đánh không,chết đến nơi rồi,úi trời cái đòn,đau quá,đánh nặng quá..
    .Gã tin vào con gà của mình không thể thua,cái cách vào trận của chân xanh đầy bản lĩnh,một con gà nếu không tin vào khả năng của mình khó có thể xông pha kiểu trực diện như vậy.
    Phút thứ 13 của hiệp đấu thứ nhất,trong lúc ngừng giữa các nhịp đánh của con chân vàng.Tía chân xanh chớp được một đòn dọc làm gà chân vàng chùn người,nhân thể nó bồi thêm hai ba cú.Gà chân vàng liệng xiệng chống cánh lùi lại.Hai phút cuối qua nhanh.Bê gà ra chữa giữa hiệp,chân xanh cần cổ bê bết máu,chân vàng bị một vệt tím đen ngang cổ.Gã biết gà mình sẽ thắng,máu đổ thì thương tật cũng nặng,nhưng vết đen trên cổ kia mới là tai hại.Nó ăn sâu vào tận bắp thịt.
    Hồ thứ hai bắt đầu,gà chân vàng tung chân đá,nhưng khi vừa chạm đất,nó lãnh chịu loạt đòn cực kỳ nặng,chắc chắn như vồ đất của chân xanh...............
    Hồ thứ ba.Trận đấu kết thúc.bên gà chân vàng bưng gà lên xin thua.Hai thằng bạn đỏ bừng mặt lầu bầu chửi.
    Dm gà hay thế mà nó không bảo mình đá.
    thanhhieu
    Được bthieu sửa chữa / chuyển vào 14:11 ngày 14/01/2003

Chia sẻ trang này