1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn hay sưu tầm

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi nightstars, 18/11/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nightstars

    nightstars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    504
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn hay sưu tầm

    Trước đây mình cũng có sưu tầm một số truyện ngắn hay và đăng lên diễn đàn,

    và có lẽ cũng lâu rồi không đăng tiếp nên bây giờ mình xin tiếp tục nhé.

    Đọc truyện cũng như mở cửa tâm hồn, nếu các bạn có câu truyện nào hay và thú vị xin mời các bạn hãy cùng đóng góp nhé.

    Để mở đầu cho topic này tôi sẽ đăng mẩu truyện ngắn của nhà văn Nguyễn Ngọc thuần.

    Không quá dài để phải ngại đọc nó đâu.
  2. nightstars

    nightstars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    504
    Đã được thích:
    0
    Ngày Bất Tận Và Ngân Dài Từ Đó
    Tác giả : Nguyễn Ngọc Thuần

    Đôi khi tôi tự hỏi rằng, những người đàn bà quanh tôi , họ sống vì điều gì . Ngoại tôi , mẹ tôi, chị tôi, người đàn bà láng giềng, và cuối cùng , tôi biết rằng mình chẳng bao giờ biết được điều đó.
    Tôi không biết những buổi chiều như thế này, mẹ đang làm gì . Trong thư mẹ viết : " Mẹ nhớ con lắm " . Chỉ viết được bấy nhiêu đó .Có lẽ mẹ đã nhờ ai đó trong xóm dạy cho những con chữ như trẻ con này . Và tôi cũng biết , mẹ đã viết nó sau buổi ra đồng , chờ khi mọi người đi ngủ, mẹ lần mò thắp đèn :" Mẹ nhớ con lắm" . Hàng chục lá thư mẹ gởi cho tôi, nét chữ ngoài bìa thư không bao giờ là của mẹ, của chị, nét chữ đó của cô bưu tá . Mẹ đã len lén đi bốn cây số xuống thị trấn , rồi mẹ đọc cái địa chỉ của tôi cho một người lạ .Mẹ làm điều ấy vì cớ gì, tôi không bao giờ dám hỏi. Tôi sợ mẹ không thể trả lời thư cho tôi ngoài chữ :" Mẹ nhớ con ..." .
    Bây giờ đã là cuối đông rồi. Cái lạnh như núi đồi, chúng trải dài khuất lấp tầm mắt tôi . Tôi nhớ mùa xuân 1957, một nỗi nhớ qua một nỗi nhớ của người khác , ngoại tôi. Ngoại đã ôm một đàn con bảy đứa trốn chui trốn nhủi vào nơi này . Ngoại đi trốn món nợ tiền kiếp của đời mình , đó là ông . Ông say, ông uống rượu và ông đánh đập . Ông chỉ vì rượu thôi.Ngoại nói như vậy . Nói mà không một chút giận hờn . Ngày xưa, ông chịu khó làm ăn, nhưng vô phước, ngoại không đẻ được con trai. Thế là ông buồn sinh tật . Ông không kể gì nước sôi , nếu có nước sôi trong tay. Vết bỏng trên tay ngoại , nó đã liền da hai chục năm rồi . Thật kỳ lạ . Người ta có thể nhìn vào một vết bỏng để nhớ về cuộc đời mình. Để chạy trốn từ Bắc chí Nam .
    Từ Ban Mê Thuột , ngoại đem bảy đứa con vào Sàl Gòn . Yên ấm một thời gian bỗng dưng ông lù lù xuất hiện .Thế là ngày ngày cung phụng rượu thịt cho ông . Rồi chứng nào tật nấy , ông lại đánh đập . Biên Hòa là cái đất cuối cùng ngoại đến . Ông cũng chẳng tha đâu , nhưng sức lực chẳng còn để mà đánh nữa , già rồi , sự độc đoán cũng bị chi phối theo tuổi già mà tàn lụi đi .Và đó là những năm tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời ngoại . Những năm tháng được tính bằng con số ít ỏi , bốn năm . Bà ngâm Kiều thanh thản nơi góc vườn . Và như chiều nay, bà đẩy chiếc xe lăn cho ông nhìn khu vườn , để rồi nghe được một giọng nói khàn đục : " Bà nó ơi ..." . Mái tóc bà bạc trắng , bà đưa ông đi , mái tóc ông cũng bạc trắng như vậy . Tuổi già như một thứ trái chín trên cành , thơm là thơm mùa cuối .
    Những buổi chiều như chiều này , một chiếc lá vàng đã rơi vào tay tôi . Thằng con tôi nói, bố ước đi, đến ba điều đó . Tôi đã nói với nó rằng , bố ước gì con có được ba điều ước . Rồi chợt giật mình, hình như tôi chỉ ước toàn những điều cho con tôi , mà con tôi chính là của tôi . Tôi chưa ước điều gì cho mẹ, cho chị, cho tất cả những gì không thuộc về mình .
    Buổi sáng , tôi đã uống cà phê quá đà rồi lơ mơ thấy cuộc sống như một vết xe . Chúng đã trợt qua trên chiếc kim đồng hồ của mọi thứ .
    Vợ tôi giờ này có lẽ vẫn còn nằm ở nhà . Nàng chẳng bao giờ tin, một buổi sáng nhìn ra mặt đường sẽ đem đến cho người ta một ý nghĩ tuyệt vời nào đó . Nàng chỉ tâm niệm mỗi một điều thôi cách giữ chồng khéo nhất là cho chong ăn ngon . Vậy đó . Và đôi lúc nàng không tránh khỏi gieo vào đầu tôi cái ý nghĩ, nàng đang đối xử với tôi như một con heo . Vừa tạp ăn vừa xa xỉ . Một ngày nàng nấu ba bốn món ăn , mỗi món đều có hương vị của thiên đường . Ăn đi mình . Rồi nàng kiên nhẫn chờ tôi nói một lời gì đó. Đôi mắt nàng làm tôi đau . Một cơn đau nhói đâu đó từ phía sau lưng như bị một phát đạn của sự yêu thương . Những yêu thương luôn làm tôi bối rối .
    Tôi nhớ chị tôi , năm mười tám thì lấy chồng . Chồng chị chẳng bao giờ trò chuyện vơi gia đình tôi , gặp mặt chỉ cười cười ,thế là đủ . Và chúng tôi phải tập yêu thương anh như yêu thương một cái gì không nói , một cái gì chất chứa câm nín . Một năm.sau bỗng dưng anh trở bệnh và đột ngột mất.Tưởng chị bơ vơ một lúc, hóa ra một đời . Những tình yêu không nói khi mất đi còn lớn hơn những gì đã nói . Nó lớn đến nỗi bủa vây cuộc đời chị . Buổi chiều đi ra cánh đồng tôi thấy chị cuối mặt trên những đường cày như đang tìm những dấu vết . Mà một đời người có để lại nhiều dấu vết đâu.Thi thoảng trên những mảng tường , những hàng cây đang mọc, trên những chiếc hoa be bé trong vườn , cái nào là dấu vết của anh . Để rồi tuổi xuân của chị tôi vùi sâu ở đó, quên lãng và một mình .
    Sau bốn năm lặng lẽ sống bên bà , cuối cùng ông tôi cũng ra đi vào một ngày muộn màng .Ông vội vàng đến đỗi tôi chưa kịp hỏi ông lời nào về cuộc sống này . Chỉ còn con vẹt , nhân chứng từng phút cuối , một nhân chứng mơ hồ không có gì khác ngoại trừ một lời nói mà những ngày nhàn rỗi cuối đời ông đã dạy cho nó nói lời của ông . Vừa ho khù khụ , vừa rụt rè, vừa khàn đặc. Nó rống lên : " Vân Tiên cõng mẹ khụ khụ , cõng me, khụ khụ..." . Đó có phải là giọng nói của ông tôi ? Chỉ biết bà đã khóc khi nghe những lời nói đó.Lạ lùng làm sao dấu vết của một đời sống chỉ còn bấy nhiêu, một đời vẫy vùng càn quấy chỉ còn bấy nhiêu trong tiếng vẹt hằng đêm không ngừng réo gọi . Chị tôi sợ lắm bảo thả con vẹt đi , nhưng ngoại tôi không đồng ý . Không có gì kinh khủng hơn những buổi chiều tối trong căn phòng không ánh đèn , ngoại thu lu ngồi nghe con vẹt nhắc lại những âm thanh cũ . Những âm thanh đã chết từ rất lâu , lâu đến nỗi tôi không thể hình dung nếu như không được nghe lại chúng .Tôi vội vàng thắp đèn , rồi bỗng dưng giật mình khi thấy tóc ngoại bạc trắng . Đó là một sắc màu sợ hãi và bí ẩn lớn nhất của cuộc đời mà tôi đã gặp . Tôi không biết ngoại đã nghĩ điều gì trong buổi chiều như vậy, nghĩ gì khi khóc thương những âm thanh kia .
    Chiều nay tôi lại nhận được thư mẹ : " Mẹ nhớ con. Khi nào rảnh, con nhớ về " . Mẹ đã viết được thêm một vài con chữ mới . Thật lạ lùng làm sao những con chữ này, chúng như nhảy múa, chúng vật vã vì chứng yêu thương . Chúng là tất cả những gì mà mẹ tôi có thể .
    Tôi đã đi dọc suốt chiều dài của buổi chiều hôm nay . Chiếc lá đang rơi nào là điều ước cho mẹ tôi , cho tôi , và cho thêm một ai đó . Chúng đã rơi hàng vạn lần trên con đường này , chúng đã rơi như một thói quen , và tôi cũng đã sống như một thói quen mỗi khi đi qua . Quen cả những điều lạnh lùng hơn một chiếc lá .
    Buổi tối tôi nhìn lại hình mẹ trong những tấm ảnh đen trắng vàng úa rồi chợt giật mình , mẹ cũng có một thời thật đẹp đẽ với chiếc áo nhung đen cổ lọ và mẹ thoa son . Nhưng hình như chưa bao giờ thấy mẹ cười dù chỉ một lần trong những tấm ảnh như vậy . Có thể lúc đó mẹ không quen chụp hình , nhưng cũng có thể những điều ấy đã nằm sẳn trong cuộc đời mẹ từ lúc nào rồi .Chúng đã dự báo một điều gì bất an luôn thường trực xảy ra .
    Trong ảnh , mẹ đang ẵm tôi. Tôi bận một chiếc áo màu nhạt . Và tôi đang khóc. Tôi đã khóc mãi không cách gì dỗ được nên cuối cùng ông thợ ảnh đành phải ghi lại một " pô" vào thời điểm như vậy . Cái miệng ngoác ra không âm thanh . Nhưng lạ lùng thay tôi như nghe thấy những tiếng động gào thét từ những câm lặng đó . Nó đã thét một lần vang vọng đến bây giờ .
    Năm đó mẹ tôi vừa tròn hai mươi . Hai mươi tuổi đã là mẹ của hai đứa con. Nhiều lúc tôi cứ hay suy nghĩ vẩn vơ, mẹ đã hưởng được bao nhiêu năm cái thời con gái của mình . Tất cả như lớp phấn hồng cứ chìm xuống, chìm dần, chúng chìm đến độ tôi quên bẵng một điều mẹ cũng đã từng có một thời cổ lọ với nhung đen .
    " Tết này con nhớ về . Mẹ nhớ con lắm " . Lại thêm một lần nét chữ của mẹ . Công này tôi vừa được biết là thuộc về con bé Lan trong xóm . Nó đã dạy cho mẹ tôi, hay nó đã dạy cho tôi một bài học yêu thương là phải như thế này . Tôi đã viển vông thật nhiều , đã bay bổng thật nhiều nhưng chưa hề nghĩ đến một việc cỏn con là cần phải chỉ cho mẹ một tiếng nói để mẹ có thể gói nó lại trong những phong thư, vì mẹ luôn luôn muốn nói một điều gì đó với đứa con bằng phong thư .
    Lá thư của mẹ đã nhắc tôi nhớ rằng một mùa xuân đã đến khẽ khàng như tiếng thở dài ở ngoài kia , cùng hàng loạt điều ước của mẹ đã rơi rụng như lá vàng mà tôi đã nhặt . Bảy năm rồi . Chiếc xe đò bì bõm mùi cá mắm . Những khuôn mặt như chật chội vì những lo toan , tất cả ùa về ngầy ngật .
    Căn nhà cũ vẫn vậy như năm xưa lúc bố tôi còn sống . Bây giờ còn lại ba người đàn bà mà tôi yêu : ngoại, mẹ và chị . Chị nắm tay tôi run run , không biết nói một lời nào . Tôi luôn sợ một tình cảm không nói như người anh rể trước . Đó là một thứ tình cảm lớn lao mà đời tôi không bao giờ muốn gặp . Như một thứ điềm báo quỉ quái nhất trên cuộc đời này . Cuối cùng thì chị cũng òa lên : " Em về chị mừng lắm " . Mẹ tôi chạy ra rồi cũng như chị rồi khóc rồi cười .
    - " Ngoại đâu rồi chị ? " .
    - " Ngoại đang đi tìm con vẹt. Dạo này nó già lắm rồi , cứ chạy lung tung trong vườn rồi quên đường vê . "
    - " Nó vẫn còn ngâm Lục Vân Tiên chứ? " .
    - " Không. Nó chỉ ho khù khù .Hình như nó không còn nhớ nữa" .
    Đó là điều tồi tệ của trí nhớ mà tôi vẫn biết qua cuộc đời mình , như cái thùng rỗng, tôi chỉ kêu to một vài lần khi nỗi nhớ thổi qua , và chỉ có thế thôi.
    Tối ba mươi mẹ thì thào : " Chị mày dạo này hư lắm , nó uống rượu con à . Hãy lựa lời mà khuyên nó hộ mẹ" .
    Hèn gì đã ba hôm nay tôi thấy chị thập thò trong chiếc bàn góc tối . Chị ngồi im một mình khiến đôi lúc tôi chợt nghĩ chị muốn sống một khoảnh khắc cho riêng cuôc đời chị . Chị được quyền làm điều đó chứ . Chị đã hi sinh cả cuộc đời mình có gì riêng cho chị đâu . Tôi đã rót một ly rượu dúi vào tay chị trong cái đêm ba mươi này và chị bật khóc .Chị khóc tức tưởi như một đứa trẻ chợt thấy một ai đó bênh vực mình .
    Mùi nhang khói từ ngoài sân ùa vào như một thứ bùa mê , chúng đã phanh phui từng nỗi nhớ một của đời tôi . Từ khu vườn cho đến khúc sân mà ngày xưa bố đã đổ từng giọt mồ hôi trên đó , tôi cứ miên man đi trong sự bận rộn kỳ bí cho đến khi vấp phải một người đàn bà . Đúng vậy, một người đàn bà nhỏ đang ngồi thu lu trong góc vườn , và đang che giấu điều vĩ đại nhất .
    - " Ai ? " . Tôi hét lên . Cả nhà đổ ra,
    - " Trời ơi con Lan, mày làm cái gì vậy? " .
    Hình như tiếng mẹ tôi . Rồi mọi người kéo vụt đi . Bây giờ, trong cái ánh sáng nhập nhòa góc nhà tôi mới kịp nhìn rõ cô gái, độ chừng mười hai tuổi . Cô đang ẵm một đứa trẻ còn đỏ hỏn được quấn trong một chiếc áo mỏng mong manh hơn bao giờ hết .
    -" Mày ẵm con ai vậy ? " . Chị tôi gào lên. Cô gái trẻ cúi gằm xuống rồi bỗng dưng òa khóc .
    -" Nó là... con... em... em vừa mới sinh nó ngoài đồi cát... Em lạy chị..." .
    -" Trời ơi, mày đã trốn ra đồi cát rồi tự sinh một mình à ? Mày có điên không ! " .
    -" Em lạy chị , em không muốn vứt nó nữa . " Cô gái khóc ngất trong cánh tay tôi -" Em chỉ xin chị cho con em đêm nay được ở trong một căn nhà . Qua ba ngày tết em sẽ đi..." .
    -" Cha nó là thằng nào ? " .Chị gào thét như tát nước vào mặt Lan. Tôi biết điều đó. Chị gào lên vì ganh tị , vì chị là đàn bà, một người đàn bà đã sống gần hết cuộc đời mình với cái bụng rỗng không mà chưa từng được ấp ủ một đứa trẻ nào. Chị đành phải uống rượu , chị tập say . Nhưng rượu không thể đem lại cho chị một cảm giác được làm mẹ . Bây giờ bỗng dưng có người tát vào mặt chị rằng họ đang thừa mứa đứa con của mình . Họ lên đồi cát và tìm cách vứt nó . Họ vô tình phỉ nhổ vào cái điều mà chị đã mong đợi .
    Tôi cứ miên man nhìn vào khuôn mặc đứa trẻ ấy , nhìn vào đôi mắt, cái miệng . Lâu rồi, lâu lắm, tôi đã từng mang một hình hài như vậy . Và bây giờ trong mắt mẹ , tôi cũng chỉ mang một hình hài này thôi . Tôi tự hỏi, đêm nay, đứa bé này, nó có phải là vô phước không khi có đến những hai bà mẹ . Chỉ cần một thôi là nó đã đủ sự vĩ đại mà lớn lên . Nó xứng đáng được làm một đứa trẻ giàu có nhất , xứng đáng được sinh ra bằng hai tình thương của hai người đàn bà bị lãng quên này . Tôi cứ miên man nhìn vào đôi mắt nó cho đến hồi chị mang nó đi , chị lặng lẽ đặt nó vào giường , âu yếm giăng mùng cho nó . Chị vội vã xuống bếp mang lên một lò than nhỏ . " Ngủđiconcủa mẹ " . Tôi nghe chị nói . Tôi nghe ngàn lần trong cái đêm ba mươi này . Có nán lại thì đồng hồ cũng đã điểm sang một ngày mới.Một ngày mới kỳ lạ của cuộc đời chị tôi , tôi biết thế . Và tôi còn muốn nói rằng , đó là ngày làm mẹ của chi . Ngày - của - mẹ , chỉ có mỗi một ngày của mẹ là ngân dài bất tận trong cuộc đời nàymà thôi . Và mọi thứ đều bắt đầu từ đó .

    Được nightstars sửa chữa / chuyển vào 11:53 ngày 18/11/2004
  3. nightstars

    nightstars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    504
    Đã được thích:
    0
    Người Tình Điện Toán
    Chương Một - ANH HÙNG MỘT CÕI


    Chuyện bắt đầu từ tiểu bang có sức mạnh kinh tế đứng hàng thứ 5 trên thế giới: California, Mỹ quốc...
    Hồ Ly Vọng (Hollywood) thuộc thành phố Los Angeles, nơi đông dân Mễ nhất trên nước Mỹ mà theo thống kê năm 2002 của cơ quan Thống Kê Quốc Gia cứ mỗi 10 người Mễ thì có đến 6 là dân nhập cư lậu. Hồ Ly Vọng, thành phố du khách nhất định phải đến thăm cho bằng được với hy vọng nhìn thấy bóng dáng các ngôi sao điện ảnh hoặc chỉ để chiêm ngưỡng căn nhà của minh tinh tài tử nào đó nằm trên con đường trùng tên, với mơ ước hão huyền biết đâu mình cũng tậu được một căn nhà ở đây, cũng trở nên nổi tiếng. Hồ Ly Vọng, thành phố của điện ảnh. Đi bất cứ nơi nào sang trọng, bất cứ ai trình danh thiếp của mình ghi địa chỉ ?o...đường Hồ Ly Vọng? đều được chào mời nồng hậu. Điều này ai cũng biết. Nhưng điều chỉ người thật sự có thế lực, thật sự quen biết rộng mới hiểu địa chỉ ?oăn tiền? nhất của cả Mỹ quốc nằm ở đường Vô Danh trên một ngọn đồi, nói cho chính xác hơn là địa chỉ mang tên một đồi tại thành phố vùng biển San Diego cách Thành Phố Của Những Thiên Thần Los Angeles 3 tiếng lái xe: Đồi Thượng Lưu.
    Đồi Thượng Lưu có vỏn vẹn 28 căn nhà gọi chung là Nhị Thập Bát Gia, nhà nào cũng lớn trên 3 ngàn thước vuông với trung bình nửa mẫu sân cỏ trước và vườn sau 5 mẫu. Đồi nằm đối diện trường San Diego State of California, thường được người địa phương gọi tắt là SDSU và bị sinh viên trường đại học University of California San Diego gọi tắt UCSD nổi tiếng hơn nhiều chế diễu là ?oSo Dumb and So Ugly?, dĩ nhiên sinh viên trường SDSU cũng trả lễ thiệt đẹp mắt, tặng trường UCSD tên lóng ?oUgly Chicks, Stupid Deans?. Đụng chạm giữa sinh viên hai trường xảy ra hàng ngày, có khi dẫn đến máu đổ. Sinh Viên SDSU quăng các cuộn giấy vệ sinh lên những cây thông cao ngất ở công viên quanh trường UCSD hầu như mỗi cuối tuần, một hình thức lăng mạ đối phương. Đêm đến sinh viên UCSD lén sơn cửa của những nhà chung quanh đại học SDSU với hàng chữ UCSD chúa tể ?" UCSD rules.
    Chuyện gì nhóm sinh viên "nhất quỷ nhì ma" của hai trường cũng dám làm, đã thử qua, sẵn sàng chơi tới cùng! Nhưng chưa lần nào các sinh viên của cả hai trường dám léo hánh đến phá phách nhà nằm trên đồi. Có thể vì đường lên xuống đồi chỉ độc có một đường Vô Danh lại vô cùng quanh co nên gây khó khăn nhiều cho việc trốn chạy. Có thể vì 6 xe cảnh sát San Diego túc trực tại chân đồi ngày đêm, các cảnh sát thi hành nhiệm vụ đặc biệt này phải ở trong ngành hơn 15 năm, được chọn lọc và huấn luyện kỹ lưỡng và ngoài lương do thành phố trả, còn được hưởng thêm một khoản tiền gấp hai lần tiền lương. Tiền do chính chủ nhân của một trong Nhị Thập Bát Gia, con trai lớn của tỷ phú Bill Gates lập quỹ riêng trả. Điều này nghe có vẻ không được lọt lỗ tai cho lắm, nhân viên chính phủ mà lại đi lãnh tiền của tư nhân chỉ để làm việc bảo vệ? Nếu đã có người thắc mắc, chắc họ sẽ hỏi luôn tại sao cả nhân viên Cục Điều Tra Liên bang FBI, Sở Tình Báo CIA và Phòng An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ NSA cũng thường trực ở chân ngọn đồi này? Thắc mắc thì cứ việc thắc mắc, chẳng có cơ quan thẩm quyền nào thèm trả lời.
    Các tay báo chí Paparazzo chuyên săn lùng tin tức giật gân bố bảo cũng không dám mon men tới đây làm rộn; lệnh từ chính ông giám đốc của từng tờ báo lớn đến nhỏ rất rõ ràng: bất cứ ai dám xâm phạm vào đặc khu này sẽ bị đuổi cổ lập tức và sẽ chẳng bao giờ tìm được một việc làm khác trong ngành. Tin hành lang thì thầm rằng những người trên đồi nắm được bí mật của tất cả các nhân vật quan trọng trong ngành truyền thông, nên các ông kẹ trong ngành truyền thông đều một hai dặn đi dặn lại nhân viên dưới quyền cấm tiệt không được làm ẩu. Đã có người xâm mình làm thử nhưng mới lẻn qua trạm cảnh sát, leo hàng rào dẫn lên đồi chân chưa chạm đất đã bị hệ thống báo động phát giác, cảnh vệ chìm từ đâu nhảy xổ ra còng ngay tại trận. Nghe đồn người đó chẳng những bị sa thải tút xuỵt mà tối hôm sau Phòng An Ninh Quốc Gia NSA đến tận nhà còng tay dẫn về thẩm vấn, từ đó đến nay bặt tin. "Chuyện liên quan đến an ninh quốc gia, không thể tiết lộ? là câu trả lời ngắn gọn từ NSA mỗi khi người nhà đến hỏi.
    Cái tên không chính thức Đồi Thượng Lưu này có từ thuở mới bắt đầu xây dựng thành phố San Diego vào năm 1847. Thống đốc tiểu bang, chính trị gia, vua chúa, tổng thống các nước đều ghé đến đây. Đồi là ?ođất thánh? của những người rất giàu, rất thế lực. Người giàu cách mấy, thế lực ảnh hưởng cách mấy cũng không phải là người quan trọng nếu người đó không được mời đến một trong 28 căn nhà nằm trên đồi, dù chỉ một phút. Trải qua bao đổi thay, ngọn đồi vẫn chỉ có vỏn vẹn 28 căn nhà. Làm sao ai dám thay đổi điều này khi Nhị Thập Bát Gia không muốn? Nhị Thập Bát Gia gồm những ai? Bill Gates Đệ Nhị - Tổng Giám Đốc Intel, HP - là một, Tổng Giám Đốc Microsoft là hai, Cựu Tổng Thống Hoa Kỳ George Bush Đệ Nhị là ba, Tổng Giám Đốc các nhà băng Hoa Kỳ là bốn... Trong 28 chủ nhân, chẳng ai không có ít ra hai bằng tiến sĩ. Nhị Thập Bát Gia có một luật bất thành văn "tam hữu, nhất vô - ba điều phải có, một điều không". Ba điều phải có: nhà chỉ bán cho giới có máu mặt nhất, giới máu mặt đó phải có chân trong ít ra hai hội trí thức đáng kính nhất, chủ một nhà chết đi di chúc để lại cho chủ mới - vì chẳng ai đang ở Đồi Thượng Lưu mà muốn bán nhà bao giờ - người chủ mới phải có sự đồng ý của cả 27 chủ hộ còn lại. Một điều không: không chấp nhận người da màu. Dân da màu nhưng phải là màu gốc bự cỡ vua chúa hay tổng thống một nước trở lên đến thăm thì có thể, ở luôn thì đừng hòng!


    Được nightstars sửa chữa / chuyển vào 13:51 ngày 18/11/2004
  4. nightstars

    nightstars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    504
    Đã được thích:
    0

    (tiếp theo ... )

    Từ lúc thành lập Nhị Thập Bát Gia đến nay hơn một trăm năm mươi năm, luật này bất di bất dịch. Vậy mà có một người Việt Nam phá được luật đó!
    Giám Đốc Sở Tình Báo CIA James Carver ngụ tại nhà số 28 một hôm đột ngột đến gõ cửa từng nhà tay cầm theo một cặp hồ sơ dầy. Câu chuyện giữa chủ nhà và người khách không mời này ngắn gọn và câu trả lời lúc nào cũng là một: "Ông có sự đồng ý của tôi". Khi rời khỏi nhà, James Carver giao cho mỗi chủ nhà một tập hồ sơ. Câu đối đáp cuối cùng giữa hai bên cũng ngắn gọn:
    - Chỉ có chừng này?
    - Thưa ngài đúng vậy! Và là bản duy nhất!
    Tuần sau Carver dời đi. Ngày kế đó, một đoàn xe U Haul toàn do tài xế da vàng mũi tẹt lái phom phom lên đồi. Viên Trung Úy cảnh sát phụ trách cau mày khoát tay chặn đường. Một khuôn mặt rắn rỏi thò ra từ cửa tài xế của chiếc xe dẫn đầu.
    - Các ông nội có biết các ông nội đang ở đâu không? Khu này cấm dân da... À, khu này chỉ dành riêng cho những người cư ngụ trên đồi. Quay xe lại!
    Người tài xế đáp cụt ngủn - Đọc đi! - và đưa cho viên Trung Úy một tờ giấy.
    Viên Trung Úy tiếp lấy, liếc nhìn cánh tay rắn chắc xâm hình một con rồng uốn khúc rất sống động của tài xế và ra dấu đợi rồi trở lại xe gọi máy nói. Đặt máy xuống, mắt viên Trung Úy hiện lên vẻ nể sợ và lễ phép vẫy tay ra hiệu cho đoàn xe qua. Xe đi đầu trờ tới, viên Trung Úy giơ tay nghiêm chào, tất cả lính nổi lính chìm đồng loạt chào theo. Viên Trung Úy nhìn theo đoàn xe, gọi máy:
    - Có đoàn xe đi lên. Thượng khách.
    - Bao nhiêu chiếc? Loại khách nào? Nhà số mấy? - Tiếng máy đáp khẽ nhưng rõ ràng.
    - Mười lăm xe tải. Thượng khách cấp A. Số 28.
    - Úi chà! Cấp A? Ô kê, tụi tôi biết phải làm gì, thông báo dùm cho nhóm Phòng An Ninh Quốc Gia. Over and out!
    Đoàn xe dừng ở căn nhà số 28 nằm khuất sau một hàng cây cao. Toán người nhanh nhẹn nhảy xuống xe và bắt đầu khiêng nhiều đồ vật lủng củng cùng nhiều máy điện tử vào nhà. Chỉ hai tiếng đồng hồ sau đã dọn xong, cả bọn lên xe rồ máy chạy ngược trở lại chân đồi, không một lời nói. Bốn giờ ba mươi chiều, một xe BMW cũ kỹ, màu sơn xanh lá cây đậm có vài chỗ đã phai màu thành trắng, chở hai người đàn ông da vàng, một người phụ nữ Mễ và một bé gái xinh đẹp chạy lên đồi. Tài xế chính là người đã dẫn đầu đoàn xe U Haul.
    Năm giờ mười, một xe Dodge Viper hai chỗ ngồi màu đỏ chói từ từ lên đồi. Mặt trời tháng Tám vẫn còn, ánh nắng phản chiếu từ xe càng làm tăng thêm vẽ đẹp rực rỡ của xe. "Đẹp như con gái dậy thì" viên Trung Úy gác đồi nhìn theo lẩm bẩm. Tiếng nhạc Pháp vang ra từ trong xe "Oh mon amour, écoute moi. La vie est belle t''attent...", xe nhìn thoáng tưởng không có người lái vì đầu tài xế chỉ vừa nhô khỏi vô lăng. Xe ngừng ở nhà số 28.
    Năm giờ hai mươi, ba chiếc xe nối đuôi nhau lên đồi với tốc độ rất mau. Tài xế đều là dân Á đông. Chiếc Lamborgini Murciélago vàng tươi dẫn đầu, xe cua gấp, bánh xe nghiến đường khét mùi nhựa. Chiếc Porche 911 GT2 màu bạch kim theo sát đuôi tranh chạy vượt lên. Cách một khoảng xa hơn là chiếc Bentley Arnage T màu xanh nước biển đậm. Lũ chim trên cành quanh vệ đường bay nháo nhác. Lần đầu tiên các cảnh vệ Đồi Thượng Lưu thấy cảnh này. Ba xe đậu cổng nhà số 28.
  5. nightstars

    nightstars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    504
    Đã được thích:
    0
    (tiếp theo ... )

    Huân loạng choạng bước xuống xe, người Huân ốm dong dỏng với hai cặp mắt sâu thiếu ngủ nhưng rất sáng, tay cầm ly rượu uống nửa chừng. Thân mập ủn ỉn từ xe sau đi đến vừa chùi mắt kiếng vừa nhăn mặt:
    - Mày vừa uống rượu vừa lái xe. Chết có ngày đó!
    Đức từ sau lưng Thân vượt nhanh hớt ly rượu trên tay Huân, Huân lập tức co tay thành trảo chộp vai Đức. Đức người nhỏ con nhưng bắp thịt nỗi hằn trên áo thun ứng biến nhanh, rùn vai thoát khỏi thế chộp của Huân, chân Đức đá nhấp vào đầu gối Huân. Huân xoay người nửa vòng tránh cú đá thấp hiểm, chân trái co lên tung ngang một cước vào mặt Đức. Đức đối đòn bằng chân phải đá cao chận chân Huân. Hai ống chân chạm mạnh vang tiếng "rốp" dòn tan. Cả hai bật lui, nhìn nhau cười ha hả.
    - Mi khá lắm - Huân vừa nói vừa rút chai rượu trong túi quần mở nắp tu một ngụm. - Đáng hưởng ly rượu của tau.
    Đức thân mật khoác vai Huân. Thân đứng giữ cửa, có vẻ mất kiên nhẫn khi thấy cả hai khề khà tán dóc chuyện gì đó không chịu vào ngay.
    - À! Quận Chúa người đẹp. - Đức kêu lên vui vẻ khi bước vào phòng khách, nháy mắt chào người đàn ông xâm mình ngồi ghế xa lông - Xế mới ngoài kia là của người đẹp phải không? Kiểu tóc ngắn đó hợp với người đẹp hơn á!
    Cô gái mặc áo thun đỏ ngồi xoay lưng về hướng cửa đã quá quen thuộc với kiểu nói giỡn này, không buồn đáp lời. Ngón tay vẫn thong thả dạo trên phím đàn dương cầm bản nhạc "Oh mon amour, écoute moi...". Đức hát theo "Ôi em yêu ơi, hãy nghe anh nói. Cuộc sống đẹp tươi đón ta kia kìa. Xin tin anh đi..." Đức đột ngột quay sang người phụ nữ Mễ tay bồng con đang nói chuyện với Huân:
    - Holla, nị cỏn mách dẹ?
    Người phụ nữ trẻ mắt long lanh nhìn qua người đàn ông xâm mình, nói tiếng Việt:
    - Chồng ơi, tao hổng biết thằng anh Đức nói gì. Chồng giải thích cho tao hiểu.
    Cả nhóm bật cười trước cách dùng chữ ngộ nghĩnh. Thân khoát tay nói chậm rãi:
    - Cô để ý đến thằng khỉ gió làm gì cho mệt óc. Nó nói tiếng Tàu đó. Nó hỏi "Cô nói gì?"
    Bàn tay ai đó đặt một bông hồng vàng tươi xuống cạnh phím đàn dương cầm. Cô gái ngưng đàn ngước nhìn lên, giọng rất êm:
    - Thank you anh.
    Bàn tay giờ xoa nhẹ đầu cô gái, giọng nói không hài lòng:
    - Sao lại cắt tóc?
    - Không thích để dài nữa - Cô gái nhún vai đứng dậy tránh.
    Thân nói lớn:
    - Vinh. Phòng điện toán xong hết chưa mày?
    Huân mới đó đã biến mất, giờ thò đầu ra từ cửa hông:
    - Chậc! Thằng chơi sang. Tụi mi coi hắn đã dọn sẵn cho mỗi đứa mình một bàn làm việc với đầy đủ máy móc dụng cụ. Riêng hắn có tới 4 màn hình.
    Thân cười:
    - Mày tự sắm cũng được mà.
    Đức nhảy vào:
    - Tao hay thằng Huân thì dĩ nhiên có khả năng mua được, nhưng thằng Vinh thì người ta tặng, biểu sao tao không tức. Mày thấy cái xế Dodge Viper 75 ngàn đô Quận Chúa lái? - Đức cao giọng - Quà biếu của hãng Damler Chrysler đó mày.
    Cô gái bây giờ mới lên tiếng, cả phòng chợt im:
    - Xe đẹp và lái rất thích, "me" đang trả tiền cho anh Vinh mỗi tháng cho đến khi hết số tiền trị giá của xe. "Me" không muốn mang tiếng lợi dụng người khác.
    Tiếng cô gái thật quyến rũ. Huân nghiêng đầu nhìn Vinh đứng cạnh. Cô gái tên gọi Quận Chúa đứng chưa tới vai Vinh mặc dầu mang đôi guốc khá cao. Vinh vốn dĩ đã cao hơn một người đàn ông Việt Nam bình thường, nhưng hai người đứng cạnh nhau Huân vẫn thấy đẹp đôi. Quận chúa người thon, nước da trắng càng nổi bật lên nhờ chiếc áo đỏ, cặp mắt đen huyền cuốn hút. Vinh người vạm vỡ mặc cái áo khoác thường thấy khi đi làm. Huân cười:
    - Quận Chúa quả cứng đầu! Có ai nghĩ xấu về Quận Chúa đâu?
    Vinh lên tiếng, giọng tươi vui:
    - Biết tính Quận Chúa muốn chuyện đâu ra đó, cũng không sao...
    Cô gái im lặng. Huân thấy có gì không ổn giữa hai người nên cố tạo một không khí thân mật hơn:
    - Quận Chúa thấy người máy thằng Vinh đang làm chưa? Chỉ mới có cái đầu thôi nhưng trông giống thật lắm. Còn hai thằng rô bô nữa. Có muốn xem không? Nó để ở phòng điện toán kìa.
    Cô gái nhấp một ngụm rượu đỏ, không trả lời. Đức lắc đầu:
    - Tao cấp tốc bay từ Nhật về không phải để coi đồ chơi bố lếu bố láo của nó, tao chỉ muốn nghe nó giải thích hai điều: một là tại sao nó muốn dọn vào khu này, hai là nó có phù phép gì mà khiến 27 tay gộc chủ nhà - Đức xua tay, Đức luôn múa tay mỗi khi khích động - tao nói sai, 28 tay, phải kể luôn cha James Carver nữa chớ, im re cho nó dọn vào đây?
    Thân ngao ngán:
    - Tụi mày ngông vừa phải thôi. Một thằng bỏ mấy trăm ngàn mua xe vài tuần không thích bán lại nửa giá, mua xe khác. Một thằng bỏ công việc đáp máy bay về chỉ để hỏi bạn vài câu. Sao không dùng video conference cho tiện, lại đỡ tốn thời gian và tiền bạc?
    Huân hí hửng:
    - Ê. Bán nửa giá cũng còn lời. Tau "chặt" tụi nhà băng Thụy Sĩ giá gấp đôi cho thảo trình tau viết mà tụi hắn cũng trả, tính ra tau đâu lỗ lã gì. Mi là người đầu tiên tau gọi bán xe, mi không chịu thì thôi. - Huân giở giọng triết lý - Mỗi thằng có cách sống riêng. Mi gởi tiền về Việt nam giúp trẻ tàn tật, tau cũng có gởi chung vậy. Đâu phải tau ích kỷ.
    Quay sang Vinh, Huân nói:
    - Mà tau cũng có hai câu hỏi giống y chang thằng khỉ Đức vậy. Chuyện ra răng? Kể mau tau còn phải ra phi trường Palomar lái chiếc Cesna của tau về Colorado nữa. Tau mới có bằng nè tụi mi.
    Có tiếng người đằng hắng ở cửa:
    - Excuse me, Mr. Vinh Tran?
  6. nightstars

    nightstars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    504
    Đã được thích:
    0
    (tiếp theo ...)

    Một cô gái Mỹ tóc vàng hai tay cầm ổ bánh cà rem bọc sô cô la trắng đứng cạnh một người già tóc bạc phơ. Vinh tiến vội ra:
    - Chào Tổng Thống, thực hân hạnh.
    Người đàn ông tóc bạc tươi cười, bắt tay Vinh:
    - Chào Vinh, đã lâu không gặp. Gọi tôi là George được rồi. Đây là cháu gái tôi, Snowy. Nó đến chơi với tôi trong mấy tháng hè.
    Vinh nghiêng mình lịch sự bắt tay và giới thiệu mọi người. Snowy vui vẻ:
    - Tôi xin gọi các người bằng anh chị cho thân mật nhé. Thứ nhất vì các người đều lớn tuổi hơn tôi ?" Snowy quay nhanh sang người phụ nữ Mễ và Quận Chúa, hấp tấp nói ?" trừ hai người trông rất trẻ, nhưng tôi cũng xin gọi là chị. Thứ hai vì tôi đã thua cuộc với ông ngoại tôi. Trong bữa ăn tối Liên Gia tuần qua ông ngoại tôi nói với mọi người trên đồi ông ủng hộ việc anh Vinh về đây sống và ông tin chắc mọi người sẽ vui vẻ đón chào anh Vinh, tôi thì cho rằng có một vài gia không hài lòng và sẽ chống lại điều này đến cùng. Người vào đây phải được sự đồng thuận của cả 28 gia. Và như các anh chị đã biết, Mỹ quốc là một nước tôn trọng quyền tự do cá nhân hết sức, luật pháp Mỹ quốc cấm hành động kỳ thị nhưng không cấm người dân có quyền nói lên ý nghĩ kỳ thị của mình. Tôi cá với ông ngoại nếu anh Vinh trở thành hội viên tôi sẽ nhận đỡ đầu...
    Snowy hơi lúng túng quay sang nhìn ông ngoại cầu cứu:
    - Is that the correct word, grandpa. Dùng chữ đó đúng không ông ngoại... adopt?
    George ngồi xuống ghế da, nheo mắt:
    - What do you want to say, hon? Ông ngoại nghĩ gia đình ông Vinh sẽ phải đỡ đầu và bảo vệ cháu gái cưng yêu của ông thì đúng hơn. Mọi người nghĩ xem, con ếch ngồi đáy giếng tưởng mình là cậu ông trời thật kìa! Hà! Con ếch tưởng khi nghiến răng sai khiến được người ông ngoại này chạy đôn đáo khắp nơi thì sẽ nghiến răng bắt mọi người khác cũng nể sợ mình. Cho con biết gia đình ông Vinh chẳng những có thể tự lo, mà còn dư khả năng lo luôn cho con nữa đó hon. Lúc ông ngoại còn ngồi trên chiếc ghế Tổng Thống Hoa Kỳ, chỉ già nửa quốc hội nghe lời ông, còn cái ?obọn kia? chống đối đến cùng. Tiếng nói của ông Vinh lại được cả hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ nghe đó con ạ.
    Snowy hất mặt:
    - Ông ngoại không đúng! Con chưa hề xin ngoại giúp điều gì khi con đi học. Ngay cả Hiệu Trưởng trường Havard còn không biết liên hệ gia đình giữa con và ngoại. Con thành công là vì chính con có khả năng. Việc con đậu thủ khoa tiến sĩ và được đại học Yale mời dạy ngay lập tức là vì con là người thông minh nhất nước Mỹ. Báo chí thế giới đều nhắc đến điều đó mà!
    George cười dòn:
    - Đúng! Con chưa hề xin ngoại giúp con điều gì về việc học. Con đậu thủ khoa 3 ngành cùng lúc và trở thành giáo sư đại học Yale ở tuổi 18, ngoại xác nhận con là một thiên tài. Nhưng không phải con là người gọi điện cầu cứu ngoại khi cha mẹ con bắt con học ngành chính trị ở Anh quốc thay vì ngành con thích hay sao? Con dư biết mẹ con là người rất cứng cỏi khó thuyết phục ?" George lẩm bẩm nói với chính mình ?" Liz có tính của cha nó mà. Bà ngoại con vẫn thường nói như vậy khi bà còn sống. Và cha con với giòng máu Hoàng gia trong người đâu dễ gì chịu mất mặt cho con gái mình học ở một trường Yankee phải không? Với cương vị Tổng Thống lúc đó mà ngoại phải gác hết mọi việc quan trọng lại, âm thầm bay qua Luân Đôn thuyết phục cha mẹ con. Giới truyền thanh báo chí đánh hơi làm rùm lên chuyện này với những tin đồn giật gân nào là Mỹ và Anh lén lút chuẩn bị thế chiến thứ ba, nào là ông ngoại chủ trương ủng hộ dân Palestin đánh Do Thái, nào là ông ngoại đang đi đêm áp lực Trung quốc trả đất và biển lại cho Việt Nam... Các quốc gia đều náo loạn. Xuýt chút nữa có thế chiến thứ ba rồi! Ông ngoại nói ?ocon cóc cưng của ông ngoại nghiến răng trời phải nghe? là ý như vậy.
    Đức vui vẻ:
    - Gì thì tôi chống, chứ có được một cô em gái duyên dáng và thông minh nhất nước Mỹ thế này thì hết xẩy con cào cào rồi!
    - Ồ! Xin ông đừng bày hư cho nó ?" George xua tay ?" Ông cần dạy cho nó biết núi cao còn có núi cao hơn. Cho nó biết ông là người tốt nghiệp thủ khoa tại MIT với 5 bằng tiến sĩ cùng lúc và ông đã từ chối chân fellowship của Stanford. Tôi tin rằng ông mới 17 tuổi lúc đó.
    Snowy tròn mắt nhìn Đức:
    - Vậy anh chính là ?ohiện tượng 17?.
    - Hiện tượng 17? Tôi không biết Snowy đang nói gì.
    - Hiện tượng 17 là tên đặt của nhóm Intertel quốc tế dành cho anh. Anh dư biết Mensa là những người có chỉ số thông minh rất cao, khoảng 1 phần trăm dân số thế giới đạt trình độ này và chỉ võn vẹn 1 phần trăm những người của Mensa lên được tới trình độ Intertel. Anh là thần tượng của nhóm, ai cũng ước mơ thành công như anh. Snowy đã cố hết sức mà vẫn không thể ra trường trước năm 18 tuổi và càng không thể lấy được cả 5 bằng tiến sĩ. Snowy... thôi Snowy xưng em nghe, em học tiếng Việt cũng là để hiểu về anh, hiểu đất nước Việt của anh thêm cặn kẽ, và em sẽ vượt qua anh, rồi anh coi!
    George cười độ lượng:
    - Như các ông thấy đó, con bé cháu cưng của tôi đầy tràn tính hiếu thắng. Mong các ông hướng dẫn thêm cho nó. Nè Snowy - George nheo mắt - ông ngoại định đố con ai trong những vị này nổi tiếng hơn ông Đức, nhưng ông ngoại nghĩ con đã biết câu trả lời. Vậy ngoại sẽ hỏi con một câu khó hơn: con biết gì về những người đang có mặt ở đây?
  7. nightstars

    nightstars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    504
    Đã được thích:
    0
    (tiếp theo ... )

    - Trừ anh Đức em vừa mới biết - Snowy chậm rãi đi tới trước mặt Huân.
    - Đây là người đứng hàng thứ tư trong Tứ Đại Thiên Vương biệt danh Cọp Phương Nam vô địch môn cầm nã thủ. Bị Cọp Phương Nam chộp trúng thì không có cách gỡ, sức xiết tay của Cọp Phương Nam mạnh không thể tả, kỳ đấu võ tự do quốc tế năm 2002 Cọp Phương Nam đoạt huy chương vàng, chận thẳng cú đấm bể đá xuyên tường của danh thủ huyền đai đệ ngũ đẳng Karate của Nhật và bóp gẫy xương tay của danh thủ này. Cọp Phương Nam còn là người "nón-trắng" nổi tiếng về an ninh điện toán. À, hân hạnh được biết Thiền Sư Không Khoác Áo Cà Sa họ Nguyễn gọi tắt là Thiền Sư - Snowy đi tới trước mặt Thân, hơi nghiêng người bắt tay Thân bằng cả hai tay mình - Thiền Sư đứng hàng thứ hai trong nhóm, nói được 25 ngôn ngữ như tiếng mẹ đẻ, du học ở Ý và được Giáo Hoàng Phao Lồ Đệ Tam khen là người hiểu rõ về Thánh kinh hơn ai hết. Đức Đạt Lai Lạt Ma cho rằng Thiền Sư thấm nhuần Phật Pháp đến tận tủy xương. Còn các ông đạo "râu thúi" cãi không lại Thiền Sư về những đề tài trong Khả Lan Kinh. Thiền Sư giỏi Tử Vi và Phong Thủy. Thiền Sư cũng là cao thủ "nón-trắng", không thích dùng vũ lực ngoài ra còn là con dế mèn của hai anh Đức và Huân, là quân sư của cả nhóm.
    - Xem ra cô có ác cảm với đạo Hồi. Cô dùng chữ ông đạo "râu thúi" ..... - Thân nâng mắt kiếng lên sóng mũi.
    - Cậu và dì ruột của em đều chết trong cuộc thảm sát dã man Tháp Đôi 911, em nghĩ em có quyền bày tỏ lòng thù hận của em. Như em đã nói Mỹ quốc là đất tự do mà anh, mỗi người đều có quyền tự do, kể cả quyền tự do kỳ thị .... Nhưng thôi, tạm bỏ qua chuyện đó, còn đây là ....
    Snowy dừng trước mặt người đàn ông đang ngồi trên mép thành ghế sô pha cạnh người thiếu phụ Mễ đang ẵm con:
    - .. là ông Quan, trong chốn giang hồ các tay anh chị kính nể gọi là Rồng Bay, còn có ngoại hiệu Linh Mục vì anh ít nói và kín miệng. Gọi Rồng bay vì toàn thân anh xâm hình con rồng uốn khúc. Ra trận anh hay cởi trần, người ta đồn rằng con rồng cũng vẫy vùng theo đòn đấm thế đá của anh. Anh là Đông A đệ tử đời thứ 45, môn võ Việt Nam ngàn năm trước đây làm khiếp đảm các phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Nga Mi. Võ Đông A tưởng đã thất truyền, ai ngờ lại còn một người hậu duệ! Mười hai thế "Phi Long Thăng Thiên" quả là vô địch, từ đó mới thành danh Rồng Bay. Với kẻ thù anh ra tay tàn nhẫn hiểm độc, hạ thủ bất lưu tình. Với đàn em anh che chở và bênh vực hết mức. Anh là cánh tay mặt của anh Vinh và luôn luôn là người bạn trung thành của nhóm Tứ Đại Thiên Vương. Chị Juanita thật là đẹp - Snowy đưa tay trìu mến vuốt má em bé - và Ngọc Hà con đỡ đầu của anh Vinh xinh xắn có phần hơn mẹ. Tháng tới Ngọc Hà lên 8 rồi phải không chị? Anh Quan chắc mua nhiều quà sinh nhật cho bé lắm.
    Rosa mỉm cười. Snowy ngồi xuống cạnh Juanita và cô gái mặc áo thun đỏ:
    - Quận Chúa, chị có biệt danh vì.... - Cô gái áo đỏ bụm miệng Snowy lại, rỉ tai Snowy mấy câu, Snowy cười khúc khích - vậy thì em giữ kín mọi chuyện của chị, nhưng nhớ dẫn em đi ăn chè Hiển Khánh ở Tiểu Sài Gòn đó.
    Cầm tay cô gái áo đỏ, Snowy hướng về Vinh:
    - Người cuối cùng ở đây, người mà ông ngoại không ngớt lời khen ngợi lại không ai biết gì nhiều. Hồ sơ Sở Tình Báo CIA, Cục Điều Tra Liên Bang FBI, Văn Phòng An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ NSA và Cảnh Sát Quốc Tế Interpol chỉ ghi vắn tắt: không có tiền án, đến Hoa Kỳ năm 18 tuổi, học dang dở đại học năm thứ tư. Hội viên Hàn Lâm Viện Pháp, 9 trường đại học nổi tiếng nhất thế giới khen tặng bằng Tiến Sĩ Danh Dự. Tự học điện toán, có hơn 200 bằng phát minh và là người đứng đầu nhóm Tứ Đại Thiên Vương. Trong lịch sử tình báo Hoa Kỳ chưa có người nào được cấp thẻ an ninh tối cao mà FBI và CIA không điều tra đến ba đời, trừ người này. Hai vị Tổng Thống Hoa Kỳ kể cả ông ngoại đều hết lòng bênh vực. Nghị sĩ Quốc Hội Dân Chủ lẫn Cộng Hòa đều mong muốn làm bạn.
    Cầm ly nước lạnh do Đức đưa tới, Snowy ra dấu cảm ơn, hớp một ngụm rồi tiếp:
    - Người này đóng góp rất nhiều cho thế giới điện toán, là Toàn Quyền Giám Đốc Kỹ Thuật Trưởng hệ thống thông minh nhân tạo Alpha. Alpha là sản phẩm độc chiêu của công ty Con Sói Xám. Sói Xám chỉ có một khách hàng duy nhất là Sở Tình Báo CIA. Dưới trướng của người này là 200 thảo trình viên giỏi nhất nhì trên toàn thế giới, tuổi trung bình 20. Nhóm chuyên viên điện tử hổ trợ cho Alpha là cả một đạo quân gồm 150 tiến sĩ từ các đại học nổi tiếng của Hoa Kỳ chuyên về các ngành phân tâm học, xã hội học, thông minh nhân tạo, người máy, ngành siêu vi na nô (nanotechnology)..., thêm vào 90 kỹ sư biệt phái của các hãng điện tử Nano Tech, Intel, Sun, Cisco, Microsoft, Macromedia, Adobe... Chọn chữ Alpha làm tên của thảo trình có thể vì trong xã hội loài chó sói Alpha là đầu đàn. Cũng có thể ý người này thâm trầm hơn, muốn thảo trình là bước đầu cho một tương lai mới, vì Alpha cũng là mẫu tự đứng đầu trong bản mẫu tự. Các phim Người Hai Trăm Năm - Bách Nhị Niên Nhân Bicentennial Man, Thông Minh Nhân Tạo A.I. và Ảo Hình Số Một SIMONE đều lấy ý từ Alpha.
    Quay sang George, Snowy mĩm cười có vẽ đắc ý:
    - Sao hả ông ngoại?
    - Cô giám đốc Phòng An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ NSA thuộc bài lắm. Ông ngoại rất vui lòng!
  8. nightstars

    nightstars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    504
    Đã được thích:
    0

    Thân đột ngột lên tiếng, giọng nhẹ nhàng:
    Vậy tôi có thể cắc cớ hỏi cô Snowy cuộc viếng thăm này là cuộc viếng thăm chơi vui hay là Phòng An Ninh Quốc Gia muốn tìm hiểu tại sao Vinh dọn về đây?
    Swowy lúng túng nhưng lấy lại bình tĩnh ngay:
    - Thật ra em cũng có chút tò mò về chuyện đó, nhưng em đến thăm anh Vinh là chỉ để tỏ tình hàng xóm. Em nói thật lòng. Còn anh - Snowy trách yêu - em mới vừa khen anh là "quân sư" thì anh lại khủng bố tinh thần em rồi.
    Huân hăng hái:
    - Em đừng lo bị ăn hiếp, anh tình nguyện làm hiệp sĩ bảo vệ em.
    Đức đứng bên vừa ăn miếng bánh cà rem hai mép miệng dính sô cô la trắng vừa lẩm bẩm:
    - Thằng dại gái! Mà sao mình không nhanh miệng hơn nó bữa nay vậy ta?
    George ngồi thẳng người:
    - Ông Vinh, tôi đến đây trước hết để chào mừng ông đến với Đồi Thượng Lưu, sau nữa tôi muốn bàn riêng với ông về một việc rất lạ kỳ mà tôi cho rằng có ảnh hưởng lớn lao đến toàn thể nhân loại. Tôi hy vọng ông và các bạn đây có thể giúp tôi, giúp Hoa Kỳ và giúp cả thế giới. Snowy, ông ngoại phải xin lỗi con đã giữ kín chuyện này cho đến bây giờ.
    Mọi người lặng im, hiếu kỳ muốn biết. George nói tiếp giọng pha lẫn chút căng thẳng:
    - Dù tôi đã về hưu các người bạn thân trong những cơ quan chính quyền trong và ngoài nước vẫn thường cung cấp cho tôi các tin cần biết. Ở Ấn Độ, hai nhà khoa học gia bom nguyên tử hạch nhân đột nhiên mất tích. Ở Pháp, bốn chuyên gia bậc thầy ngành siêu vi đồng từ chức mang theo những kỹ thuật siêu vi bí mật nhất của Châu Âu và không ai biết họ hoặc gia đình họ đang ở đâu. Ở Nhật chuyên gia hàng đầu về người máy bị chết cháy trong một tai nạn, nhưng khi giảo nghiệm kỹ thì mới biết xác chết đó là một người khác. Nhóm Hồi Giáo quá khích cũng đang tìm hiểu tại sao cả nhóm Thánh Chiến Cho Đạo Hồi gồm 100 cảm tử quân rải rác trên nhiều quốc gia không thấy liên lạc với tổng hội từ 1 tuần nay. Trung Quốc đang bấn loạn về việc ba quả bom nguyên tử nhỏ bằng cái va ly đựng quần áo đã không cánh mà bay cùng với hơn 15 chiến đấu cơ Mig 21.
    Giọng George chùng xuống:
    - Tuần dương hạm USS Phố Huế CG-66 sau khi hộ tống Phó Tổng Thống Hoa Kỳ tuần du hàng không mẫu hạm Nimitz bặt tin từ sáng hôm qua, vệ tinh quân sự không tìm thấy dấu vết, kết luận của Ngũ Giác Đài là tuần dương hạm đã bị chìm. Phó Tổng Thống về đến Tòa Bạch Ốc thì bổng nhiên thân thể cứng đờ không nói được. Các bác sĩ biết là bị đánh thuốc độc, nhưng không rõ loại độc dược gì. Tất cả dữ liệu tờ Phó Tổng Thống mang theo có dấu hiệu bị sao chép.
    Vinh thận trọng hỏi:
    - Hẳn ngài đã có một vài manh mối rồi chứ?
    - Đúng vậy! Tôi vận dụng các liên hệ thân thiết với những cơ quan an ninh trên toàn thế giới để kiểm tra đối chiếu tin tức, và mọi tin tức tôi có đều dẫn đến một kết luận.
    Quan bỗng bật tiếng la:
    - Coi chừng!
    Một tay Quan đẩy vợ ngã chúi khỏi ghế, tay kia Quan chụp gối dựa tung về phía George. Một chấm đỏ hiện lên ngay trán George, tiếng kính vỡ, George từ từ ngã ngửa vào ghế, mắt mở trừng. Một tiếng kính vỡ thứ hai vang lên, khói trắng bay trùm. Quan hét lớn - Khói mê! - rồi ngậm hơi bồng xốc vợ con chạy vào trong.
    Vinh nhảy một bước xa đến cạnh Quận Chúa vực lên vai. Quận Chúa người mềm lịm, hai tay buông thõng. Vinh lo lắng quên nín thở:
    - Em....
    Mùi cay xộc vào mũi, Vinh ngưng nói gượng chạy vào trong đóng sập cửa. Mọi người bên ngoài loạng choạng ngã gục. Quan bồng vợ con mê man trên tay, ra dấu cho Vinh đi theo, cả hai men theo đường hành lang xuống một cầu thang nằm ẩn sau tấm bình phong lớn. Ở ngoài có tiếng xì xì rất êm của cánh trực thăng và tiếng chân nhiều người. Hơi mê lan theo. Cả hai quỵ xuống.
    ..........................
  9. nightstars

    nightstars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    504
    Đã được thích:
    0

    - Ông Vinh! Ông Vinh!
    Vinh mở mắt ra vùng ngồi dậy, có mấy bàn tay giữ Vinh nằm yên:
    - Quận Chúa... cô gái áo thun đỏ đâu? Cô có sao không?
    - Cô ta bình yên, ông đừng lo. Ông có thể nói chuyện? Uống chút cà phê?
    Mùi cà phê Nanh Chồn thơm lừng, Vinh lắc đầu:
    - Cám ơn - Vinh nhìn quanh, Quan ngồi ở một góc. Vợ con Quan nằm im trên hai xe đẩy. Quận Chúa nằm gối cao trên xe đẩy thứ ba, một y tá cầm ly cà phê cho Quận Chúa nhấp từng ngụm nhỏ. Xe lăn ra cửa, Quận Chúa nhìn lại Vinh, cái nhìn buồn bã ray rức như muốn nói một điều gì. Hai người đàn ông một Á Đông nhỏ con, một Mỹ trắng to lớn mặc đồ vét sang trọng đứng trước mặt Vinh - các ông là ai?
    - Jack Johnson, NSA và người này là ông Tiến Đạt đặc phái viên Phủ Tổng Thống. Để tôi tóm tắt mọi chuyện cho ông hay. Sáu giờ hai mươi hai phút chúng tôi nghe có tiếng nổ, sáu giờ hai mươi ba; 3 cảnh vệ đặc biệt đã có mặt tại hiện trường và đọ súng với 1 nhóm người mặc quân phục Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ, tôi nghĩ cả ba bị bắn nát thây trước khi có hành động nào đáng kể. Tôi đã cho người xem xét các khẩu súng: cả ba bắn tổng cộng 4 viên đạn. Sáu giờ hai mươi bốn cả hai đội bảo vệ NSA và CIA đến nơi, chạm súng lần nữa với địch, địch chết 1 ta chết 6. Sáu giờ hai mươi lăm trực thăng chở địch và những người trong phòng khách rời khỏi hiện trường hướng Tây Nam. Bây giờ là 9 giờ đêm. Tới phiên ông kể chuyện cho chúng tôi, càng chi tiết càng tốt.
    Vinh gắt giọng:
    - Tại sao hệ thống phòng thủ Đồi Thượng Lưu lại không có hiệu quả? Kẻ lạ xâm nhập dễ dàng như lấy đồ chơi trong túi.
    Tiến Đạt xen vào:
    - Anh Vinh, có tay trong dính vào. Tôi điện thoại hỏi thì được biết 5 nhân viên trong đội cảnh vệ đã biến mất ngày hôm nay, cả 5 đều mới vừa được thuyên chuyển đến làm việc tại Đồi Thượng Lưu tuần trước. Có hai giả thuyết: một là họ bị kẻ địch thanh toán và giấu xác đâu đó, hoặc họ chính là kẻ địch trà trộn vào hàng ngũ của chúng ta. Nhóm địch xài súng M4OA1 gắn ống hãm thanh và tia laser cực kỳ chính xác. Hai trực trăng là loại Vô Thanh Vô Hình, động cơ không phát tiếng và ra đa không nhận bắt được. Chúng có gắn hệ thống nghe lén thần sầu. Loại này còn đang trong vòng thí nghiệm của bộ Quốc Phòng. Cách xâm nhập, cách đánh nhanh rút gọn của bọn chuyên nghiệp.
    Jack nóng nảy cắt lời:
    - Tôi cần biết mọi chi tiết ngay lập tức từ ông Vinh, xin đừng phí thời gian.
    Vinh nổi quạu:
    - Phí thời gian? Ông tưởng đây là chuyện đùa vui hay sao mà tôi cố tình cà kê dê ngỗng?
    Có tiếng từ cửa:
    - Tôi nghĩ ông Jack muốn biết mọi chi tiết vì ông Jack muốn khuyên ông nói cái gì và né cái gì khi tôi hỏi cung ông - Một người Việt Nam mặc áo sơ mi ngắn tay, bảng phù hiệu cảnh sát nằm cạnh khẩu súng lục Glock đeo bên hông xuất hiện, sau lưng có thêm 4 người cảnh sát mặc đồng phục.
    Vinh hơi ngạc nghiên trước cách ăn nói có phần xấc xược, nó rõ ràng là cách nói của người "hỏi thăm" tội phạm. Tiến Đạt cau mặt:
    - Anh là cái thá gì? Anh biết anh đang nói chuyện với ai không?
    Người vừa bước vào phòng ném một cái nhìn sắc bén về phía Tiến Đạt, câu trả lời cũng sắc bén không kém:
    - Biết chứ! Tôi cũng biết ông từ phủ Tổng Thống đến và ông Jack là người của NSA. Rất tiếc cho hai ông đây là đất San Diego, một tội ác vừa xảy ra ở địa phương chúng tôi và Ban Truy Tầm Tội Phạm Giết Người của cảnh sát San Diego là cơ quan duy nhất có thẩm quyền điều tra việc này.
    Quay sang Vinh, người đó vừa nói móc còng ra:
    - Ông Vinh, tôi chính thức bắt ông về tội sát nhân. Ông có quyền giữ im lặng. Những điều ông nói có thể và chắc chắn sẽ được dùng chống lại ông. Ông có quyền mướn luật sư biện hộ, nếu ông không có khả năng....
    - Wait a ****ing minute! - Jack la lớn chồm tới hất tay người đó ra - Thằng cảnh sát quèn mày đừng làm ẩu, mất chức là chuyện chắc. Tao bảo đảm với mày như vậy!
    Người cảnh sát trừng mắt, tướng người này cũng cao ngang Jack:
    - Đừng giở giọng cấp trên trịch thượng với tao, và nếu mày đụng người tao lần nữa tao cho nhân viên còng mày tại chỗ về tội làm cản trở và hành hung cảnh sát khi đang thi hành nhiệm vụ. Ừ, tao là thám tử quèn địa phương nhưng tao làm theo luật, mày ngon thì thử coi chơi! Tao nói còng là tao còng.
    Tiến can thiệp:
    - Chuyện đâu còn có đó, anh muốn bắt cần có chứng cớ. Bằng chứng đâu? Anh nói khơi khơi "sát nhân" là định tội người khác rồi hay sao? Giết người? Giết ai?
    Người cảnh sát gằn giọng:
    - Trong hai tiếng đồng hồ các người cản không cho cảnh sát địa phương lên đồi thi hành phận sự, tôi đã gọi điện xin toà ký trát tịch thâu tất cả băng quay phim của hệ thống bảo vệ đồi Thượng Lưu, muốn xem bằng chứng? Thì đây - người cảnh sát bỏ một dĩa DVD vào máy - chứng cớ rõ ràng.
    Màn ảnh hiện hàng chữ "Nhà 28 - phòng khách" và cảnh cựu Tổng Thống George Bush Đệ Nhị cùng Snowy bước vào phòng, nằm dưới góc trái của màn ảnh là đồng hồ tính thời gian. Người cảnh sát ra dấu cho nhân viên chạy máy bỏ những đoạn kế, đến đoạn sáu giờ hai mươi phút, người cảnh sát ra dấu cho nhân viên để máy chạy bình thường trở lại. Trên màn ảnh là cảnh Vinh tiến đến trước mặt cựu Tổng Thống, bất thình lình Vinh móc súng ra bắn vào đầu cựu Tổng Thống, cựu Tổng Thống ngã ngửa ra sau. Vài người khác xuất hiện bắn gục Snowy, Đức, Thân, Huân tại chỗ. Trong màn hình không thấy Quận Chúa, Quan, vợ Quan và bé Ngọc Hà.
    - Như vậy đủ rồi chớ? Xin tránh ra một bên để chúng tôi làm phận sự.
    Tiến há hốc mồm:
    - Trời ơi, anh Vinh... anh bắn chết Cựu Tổng thống và bắn luôn những người bạn thân nhất của anh!
    Quan gầm lên:
    - Chiện đâu có phải như dzậy! Anh Dinh bị gài độ đó!
    Vinh bình tĩnh nói với người cảnh sát:
    - Điều anh Quan nói là sự thật. Anh có thể cho phòng giảo nghiệm xem xét kỹ lại hiện trường. Anh sẽ thấy góc bắn và khoảng cách viên đạn bắn hoàn toàn khác với phim. Còn những người bạn tôi họ cũng bị thuốc mê như tôi, anh chỉ cần đợi họ tỉnh dậy thì biết thực hư ngay.
  10. nightstars

    nightstars Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    504
    Đã được thích:
    0
    Tra còng vào tay Vinh, người cảnh sát điềm nhiên:
    - Chuyện ông nói nghe như thiệt! Sau khi bắn, phim quay rõ ràng ông và vài người khác đã mang xác đi đâu đó rồi, còn già họng nói trắng ra đen nữa sao? Ông vừa tới đây, còn chưa biết gì về các hệ thống quay phim bảo vệ của Đồi Thượng Lưu thành ra mới bị bắt quả tang.
    Vinh biết không thể nào thuyết phục được người cảnh sát này lúc này nên suy nghĩ rất nhanh và quyết định hành động. Trở tay áp dụng một thế khoá Hiệp Khí Đạo, Vinh kéo ngược người cảnh sát về phía mình. Viên cảnh sát tay bị bẻ nhăn mặt vì đau nhưng không hề rên. Vinh phục thầm tính lì lợm của người này, Vinh rút khẩu súng đeo bên hông người cảnh sát kê vào màng tang của y:
    - Tất cả đứng yên, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với ông này vài phút thôi - Vừa nói Vinh vừa hướng người cảnh sát đi vào phía phòng điện toán.
    Tiến và Jack đứng tại chỗ. Bốn cảnh sát viên đồng móc súng ra hướng về Vinh nhưng không dám hành động gì. Quan tự động đến máy lấy ra dĩa DVD, theo Vinh. Cửa phòng đóng lại, Vinh buông tay người cảnh sát ra, thảy khẩu súng cho Quan cùng lúc Quan quăng ngược cuộn băng sang cho Vinh, hai người làm việc rất ăn ý mà không cần phải nói tiếng nào. Vẫn im lặng Quan đứng né cạnh cửa, súng chĩa vào người cảnh sát. Vinh kéo ghế ngồi xuống trước máy điện toán, bỏ dĩa DVD vào máy:
    "Alpha!"
    "...Voice recognition authorized... Nhận diện tiếng nói! Chào ông chủ! Alpha đợi lệnh..."
    "Chuyển toàn thể tài liệu này vào dĩa cứng."
    "... Hoàn tất... đợi lệnh mới....."
    "Phân tích tài liệu, định vị những đoạn bị thay đổi. Tái cấu tạo những phần có thể được dựa trên những dữ kiện có trong băng."
    Máy chạy khoảng gần 1 phút:
    "...Phân tích..... đã định vị xong..."
    "Chiếu tài liệu vừa chuyển lên màn hình bên trái, chiếu tài liệu với các nhận xét những đoạn bị thay đổi lên màn hình ở giữa, chiếu tài liệu với phần tái cấu tạo lên màn hình bên phại"
    Vinh ra dấu cho người cảnh sát ngồi xuống ghế cạnh Vinh. Xoa cổ tay, người cảnh sát ngồi xuống. Vinh chỉ lên màn hình:
    - Ông thấy đó, hình bên trái là hình từ hệ thống an ninh quay chuyển vào dĩa DVD, DVD thuộc dạng digital, một tay ảo thuật cừ khôi trong ngành điện toán có thể lắp ráp, sửa đổi thậm chí thay luôn cả vị trí của người hoặc cảnh vật. Máy điện toán của tôi có thảo trình đặc biệt với khả năng phân tích rất chính xác. Màn hình bên trái với mắt thường sẽ thấy mọi chuyện bình thường và liên tục, nhưng một con mắt điện toán sẽ khám xét tỉ mỉ từng pixel với độ phân tích phần ngàn giây đồng hồ, những gì "không bình thường" sẽ hiện rõ. Chuyện xảy ra cách đây mấy tiếng đồng hồ, băng thâu cảnh thực, chỉ bị sửa đổi trong vòng vài tiếng nên chắc chắn sẽ có những sơ hở hoặc khuyết điểm nhỏ không thể nào tránh khỏi.
    Vinh ra lệnh:
    "Alpha, ngưng chiếu."
    Vinh chấm tay vào một phần trên màn hình:
    - Ông thấy góc ghế sa lông không? Alpha, phóng lớn phần này gấp bốn lần. Phóng lớn màn hình ở giữa và màn hình bên phải cùng tọa độ.
    Màn hình hiện ra chi tiết rõ ràng hơn. Vinh giảng nghĩa:
    - Sa lông bình thường không bị xệ xuống như vậy. Ai đó đã xóa đi phần hình cô áo đỏ ngồi nhưng có lẽ không đủ giờ sửa chữa những chi tiết tuy nhỏ nhưng đòi hỏi nhiều thời gian. Và ở góc này, trước đó có một người đứng, tay người đó dựa vào lan can, hình người đó đã bị xóa nhưng còn sót 1 chút da ngón tay... ngay ở đây... và ở đây... Còn trên màn hình tái cấu trúc, máy điện toán cho thấy có 4 vị trí bị sửa chữa trong phim. Máy điện toán không đủ chi tiết để tái tạo những hình người bị xóa, nhưng những phần như da ngón tay, ghế sa lông thõm xuống.... cho thấy thật sự phim quay không phải là phim nguyên thủy.
    Quan tiến đến gần, trao súng lại cho người cảnh sát và trở ra mở cửa phòng. Jack, Tiến Đạt đứng một bên, 4 viên cảnh sát thủ Glock trong tay đứng ngay cửa mặt hằm hè sẵn sàng nổ súng. Người cảnh sát ngồi kế Vinh lên tiếng:
    - Mọi chuyện đã sáng tỏ, ông Vinh quả bị ai đó vu oan, tụi bây cất súng! Khi phòng giảo nghiệm đến nhớ biểu tụi nó lấy dấu tay thật kỹ cả phòng khách cho tao.
    Quay sang Vinh, viên cảnh sát nói:
    - Ông Vinh quả là chì! Tôi nghe thằng Đại Úy David khen dồi ông mà nghĩ nó chỉ biết nịnh. Một chút "nghề" ông biểu diễn, sự bình tĩnh giải quyết vấn đề của ông và khả năng nhận xét tinh tế làm tôi tâm phục khẩu phục. Tôi là Đặng - Đặng xiết chặt tay Vinh.
    - Ông cho tôi uống nước đường làm gì. Người Việt với nhau cả mà. Ông nhìn dáng trẻ hơn tôi nhiều, gọi nhau là anh em đi. - Vinh ra dấu cho Jack, Tiến và bốn người cảnh sát vào phòng. - Đặng nói Đồi Thượng Lưu này có hệ thống an ninh theo dõi chặt chẽ, vậy có hệ thống video conference không? Và hỏi luôn địa chỉ IP dành cho phần an ninh.

Chia sẻ trang này