1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn : Kẻ Mạnh ?!

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Temely, 16/10/2001.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Temely

    Temely Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/08/2001
    Bài viết:
    1.295
    Đã được thích:
    4
    Truyện ngắn : Kẻ Mạnh ?!

    Gửi các bạn một truyện ngắn này đọc chơi. Tác giả có cách ví von rất lạ.
    tác giả : Không biết, hình như trích từ báo HSSV

    Kẻ mạnh

    Em không tin bất cứ thứ gì người ta đem đến đặt vào tay em trừ tình yêu, bởi lẽ nó là thứ một mình em không tạo ra được. Vì thế mà em từ chối tất cả. Người ta bảo em hâm. Kệ! Em vẫn kiêu hãnh với những gì em có.
    Em yêu hoa loa kèn. Người ta chê ?ohoa loa kèn nó vô duyên?, em lý sự ?ohoa loa kèn trắng tinh khôi, nó tinh khiết và nó hết mình?. Nhưng đây là trước kia, còn bây giờ em tự nhủ ?oViệc gì mình phải thanh minh với người không hiểu?. Những ngày tháng tư, lúc nào trong phòng em cũng có hoa loa kèn. Vậy mà đến khi hoa loa kèn được bán quanh năm trong các shop hoa thì chính em lại là người buồn nhất. Với em, nó quý vởi chỉ nở có một mùa, trọn vẹn trong một tháng. Em bảo ?oThứ hoa công nghiệp kia chỉ là cái bóng của hoa loa kèn tháng tư?.

    Cứ thế, em yêu nồng nàn những gì em cho là đẹp là tốt theo cách riêng cua mình. Mẹ lo sợ ?oCon gái hai mươi tuổi đầu rồi, không lo học xong rồi lấy chồng, cứ vớ vớ vẩn vẩn ai dám yêu?? Ai dám yêu? Cũng có khối người yêu em, mẹ biết đấy cả thôi. Anh Văn đi tây về, rủ em vào quán cà phê, tính tiền thừa một ngàn cũng ngồi chờ lấy cho bằng được. Anh ấy thủ thỉ với mẹ ?oNgân Anh khéo quá. Giá cháu lấy được người đảm đang như thế?? Hay anh Thái làm
    công ty nước ngoài, tỏ tình với em bằng cả lá thư bằng tiếng Anh dài hai trang đánh máy vi tính. Anh ấy khen em giỏi ngoại giao, chồng được nhờ. Còn nhiều, nhiều nữa mà em không nhớ nổi. Mọi người nhìn em ở một góc. Em hoang mang không hiểu mình là ai. Tự nhiên em bật cười vì nhớ đến câu chuyện thầy bói xem voi. Liệu em có phải là một ?ocon voi? như thế không nhỉ? Mà không, họ là mấy ông thầy bói mới đúng. Nói một cách triết học thì họ là chủ thể
    còn em là khách thể. Kể ra cũng hay hay. Trong em là nhiều kiểu người, đảm đang có, ngoại giao có, mạnh mẽ có? Hoá ra bản than em rất phong phú mà em không biết. Vậy là từ hoang mang em chuyển sang cảm giác thích thú. Em không nghĩ đó là lời khen, thậm chấ nghi ngờ đó là sự tính toán thực tế - học yêu bằng óc chứ không phải bằng tim. Song em vẫn giữ nguyên những gì mình có. Em yêu tất cả những cái là của riêng em, không phải là thứ sao chép của bất kì ai. Em tâm niệm ?oXấu tốt gì cũng là mình?.
    Đôi lúc nghịch ngợm, em chia đàn ông ra thành ?oba dạng cơ bản?: nước ngọt, cà phê và nước lọc, bởi em nghĩ tình yêu cũng giiống như một loại đồ uống. Hạnh phúc là nước ngọt, đau khổ là cà phê, nhạt là nứoc lọc. Những người như Thái như Văn, họ từng trải và khôn ngoan, thành đạt và tự tin, nhưng đối với em họ chỉ giống như cốc nước lọc. Em sợ một cuộc hôn nhân như trò chơi xếp hình trong tương lai, chỉ là những mảng lồi lõm xếp khít vào nhau mà chẳng có gì gắn kết, chỉ cần gỡ nhẹ ra là rơi lả tả. Thái cần một cô vợ biết ngọai giao. Văn cần một cô vợ giỏi nội trợ. Em làm được. Nhưng em cũng cần tình yêu. Em không tin vào cuộc sống vật chất đầy đủ mà họ có thể lo cho em ngay từ đầu. Cuộc đời công bằng lắm, có cái này sẽ mất cái kia. Em sợ đánh đổi bằng một thứ gì khác, mà ?omột thức khác? ấy là gì ngoài tình cảm. Em thèm được một lần nhấp môi vào ly nước ngọt dù biết rằng nó không ngọt hoàn toàn.
    Nước ngọt bao giờ cũng có ga và ga bao giờ cũng xộ lên mũi làm cay xè nếu không biết uống. Người biết uống sẽ nhấp từ từ làm ga chỉ đủ tê tê đầu lưỡi rồi sau đó là cảm giác ngọt ngào lâng lâng dịu mát. Em sợ cà phê. Cô bạn ghiền cà phê của em tuyết phục ?oCứ uống đi. Đắng nhưng ngon lắm. Tận cùng đắng là ngọt, đừng sợ!? Em chỉ lắc đầu, dù em vẫn tin tận cùng đắng là ngọt. Nếu có chạm tới thì cái ngọt ấy cũng thật mong manh. Em sợ. Cô bạn nâng ly cà phê một cách sành điệu, nói đầy vể từng trải pha chút thất vọng về em ?oThế thì cậu không yêu được đâu. Tình yêu đắng lắm. Mà cậu lại không dám sống hết mình để biết được vị ngọt cuối cùng?. Em suýt phì cười. Cô bạn ấy thật là trẻ con. Người từng trải thực sự sẽ không triết lý thành lời như vậy. Em thích im lặng để ngắm thiên hạ hơn. Mà bạn em biết gì về tình yêu? Quan niệm tình yêu đắng mới chỉ bằng một phần ba quan niệm của em. Thế nào là sống hết mình? Quen uống cà phê, cô ấy biết nước ngọt ngọt thật không nhỉ? Cả nước lọc nữa? Cô ấy có biết nó nhạt hay là cũng đắng nốt? Xem ra cảm nhận vị ngọt là khổ nhất, khó hơn cả nhạt và đắng.

    Em rùng mình khi Phong gọi tên con người em: Kẻ mạnh. Phong bảo ?oNgân Anh dám sống với cái riêng của mình theo quan điểm 'tôi là thế đấy, muốn hiểu thế nào thì hiểu' và có thể nói với mọi người rằng mình rất thiếu tự tin một cách đầy tự tin?. Em đi làm từ thiện, Phong cười ?oNgân Anh không đi làm từ thiệu đâu. Chỉ có Ngân Anh mới hiểu được mình nhận được gì từ điều đem cho?. Em tái mặt. Đúng là em không đi làm từ thiện. Em ghét hai từ ấy. Trên đời chẳng ai cho không ai cái gì. Mặc cho thiên hạ dè bỉu em làm việc vô bổ hay thán phục em làm điều cao đẹp, em làm một cách tự nhiên và bình thường nhất. Em hạnh phúc vì cảm giác mình được nâng đỡ. Em thấy cái mình nhận được còn lớn hơn cái đem cho. Em lớn lên nhiều.
    ?oKẻ mạnh?. Lúc đầu em sợ hai từ này và bây giờ em say sưa với nó. Em nâng niu những gì mình có. Em luôn thấy mình chiến thắng cả trong sự thất bại. Bạn bè đua nhau chạy theo mốt Hàn Quốc, mình em mặc áo sơ mi ?oeo? quần ?ochấy?. Em cầu kỳ đến mức giản dị. Chẳng ai hiểu ra, để có bộ cánh ấy em phải bỏ công tìm mua vải đặt may thật chuẩn, chọn giày dép mũ thật hợp và trang điểm thật hài hoà. Điều đó khó hơn là bạ cái gì mới xuất hiện cũng vớ lấy khoác lên người cho kịp mốt. Bọn con trai xuýt xoa ?olúc nào trông Ngân Anh cũng sang trọng?. Em cười. Chỉ có Phong hiểu ?oNgân Anh khác người vừa đủ để tạo ra phong cách?. Em say sưa với từ ?okẻ mạnh?, nhưng em tức Phong nhận ra trước cả em. ?oNgân Anh chỉ làm điều mình thích một cách đúng mực?.
    Đúng. Em giỏi nội trợ vì em thích nấu ăn. Em giỏi ngoại giao vì em thích giao tiếp. Em không phụ thuộc vào người khác, không bị động, không cần người khác bảo em cũng biết. Em chơi với nhiều bạn trai, hàng xóm nguýt ?oThay người yêu như thay áo?. Em phớt. Em tự nhủ ?oĐầu họ toàn những ý nghĩ mờ ám?. Em cô bé hang xóm bị bố cấm tiếp bạn trai ở nhà, em đắc chí ?oSướng chưa! Không kheo lại phải lôi nhau ra công viên?? Em đàng hoàng gặp bạn
    trai. Em thẳng thắn chối từ và chưa bao giờ em bị làm phiền. Em yên tâm ?oNhư thế đỡ khổ?.

    Nhưng em thích được yêu, không phải theo kiểu ?othần tượng hoá? hay ?okhía cạnh hoá?. Em muốn được yêu với phần ?ođời nhất? trong em. Có phải được yêu bằng tất cả giá trị thực là đòi hỏi quá nhiều? Ai dám yêu một cô gái như thế. Em không từ chối thì người như Văn như Thái cũng sẽ rút lui. Họ thích sự yên ả, đúng thôi. Mà em thì lại dữ dội. Nhưng làm sao em có thể biến mình thành người khác?
    Em không tin bất cứ người ta đem đến cho mình, em thích tự mình làm nên tất cả, nhưng một mình em không thể làm nên tình yêu. Em yêu Phong. Em chờ đợi.
    Phong nói với em rất nhiều, toàn điều lý thú về em, toàn đúng. Phong dành cho em rất nhiều, toàn tình cảm tốt đẹp. Duy chỉ có một điều, em chờ mãi, nhưng chưa bao giờ Phong nói hay có một biểu hiện nào chứng tỏ Phong dành nó cho em ?" tình yêu. Phong luôn đúng mực, luôn nhìn thấu tâm can em mà sao chưa bao giờ Phong thấy trái tim em đang vật lộn với niềm khao khát, mong mỏi. Phong không trốn tránh, cũng không tiến gần hơn. Có phải vì Phong không biết yêu? Hay chính vì biết nhau quá rõ mà người ta không thể yêu được nhau?
    Em từng nói với Phong rất hùng hồn ?oMình rất cần nhưng cũng rất bất cần. Trong tình yêu cũng vậy. Nếu phía bên kia tỏ ra không cần, mình sẽ quên luôn?. Phong cười ?oỪ, kẻ mạnh mà?. Em giận. Tại sao lúc nào Phong cũng nói với em bằng cái giọng thản nhiên đến thế? Rồi em buồn. Em khóc. Đêm nay là lần thứ bao nhiêu em khóc vì một người con trai, nói đúng hơn là vì Phong, em không còn nhớ nữa. Nước mắt đầm gối, em thiếp đi. Trong giấc mơ em thấy Phong đi lướt qua em, đặt vào tay em một chiếc lá. Trên đó có ghi dòng chữ ?oVé vào tương lai?. Em cầm chiếc lá cố đuổi theo Phong, rất gần Phong mà sao không chạm tay tới. Phong leo lên một đoạn tàu. Đoàn tàu lao vun vút và bất giác biến thành cả một đám mây bay mất. Tấm vé vào tương lai tuột khỏi tay em, bay là là rồi rơi và tan biến vào đất. Em bừng tỉnh. Hình như em đã là quá khứ của Phong: Kẻ mạnh. Em không tin bất cứ thứ gì người ta đem đến đặt vào tay em trừ tình yêu...





    Được sửa chữa bởi - temely vào 20/03/2002 11:41
  2. cuoihaymeu

    cuoihaymeu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/07/2001
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Tôi nghĩ đây không phải chỉ là một truyện tình yêu.
    Trong câu chuyện này ai là kẻ mạnh? Ngân Anh là kẻ mạnh đối với Văn và Thái cũng như Phong là kẻ mạnh với Ngân Anh. Một chuỗi quan hệ mang tính quy luật cho ta thấy chiều hướng vận động bất tận của cuộc sống. Một sự vận động mà đại lượng đo tính bằng khát vọng, hay mơ ước, hay đơn giản hơn là mong muốn. Trong cuộc sống con người không bao giờ được thỏa mãn mong muốn. Ngoài trời lại có trời.
    Nàng Carmen của Merime trở nên bất tử vì nàng là vật tế thần cho vũ điệu của khát vọng sống, khát vọng tự do, khát vọng của con người được giải phóng khỏi chính... bản thân mình. Hay điêu khắc gia Pimalion, kẻ vĩnh viễn đục đẽo pho mộng được hoàn thành mình trong khối khát vọng bất đắc của văn học Hy lạp cũng là hiện thân của cái (ý niệm/loài) con người trên con đường chinh phục những ước mơ ( thỏa mãn cái "Tôi") .
    Cuộc sống là một tấm gương mà mỗi cá nhân là một mảnh gương nhỏ khác nhau. Con người sống giữa cuộc đời cũng giống như đi trong một căn nhà gương khổng lồ, ở đó mỗi người được/bị "khía cạnh hóa" bởi những cá nhân khác, tức những mảnh gương khác, nó xảy ra đồng thời với quá trình họ "khía cạnh hóa" ngược trở lại người khác.
    Chẳng hạn nhân vật Em/ Ngân Anh ở đây soi mình trong những tấm gương mang tên Văn, Thái, Phong và nhận thấy trong mỗi tấm gương một chân dung khác nhau về mình. Soi vào Phong, cô thấy mình gần giống với mình nhất, thấy được những nét cơ bản nhất làm nên cái "tôi" của mình, và cô kinh ngạc trước "chất lượng" (tạm gọi thế) của mảnh gương này. Sự kinh ngạc làm nảy sinh trong cô ta ham muốn được sở hữu nó, để được soi, được ngắm và được vuốt ve cái "tôi" của mình mình hàng ngày trong đó, điều mà Văn hay Thái hay những người khác không làm được (có lẽ đoạn làm từ thiện minh họa rõ nhất ý này) . Khát vọng trước mắt của Ngân Anh là chiếm đoạt lấy nó. Nhưng không được. Ngân Anh (có lẽ) không hiểu rằng soi mình vào cô, Phong không nhìn thấy gương mặt của mình. Ở Ngân Anh, Phong thấy mình bị "khía cạnh hóa", tức là Ngân Anh chỉ phản ánh (hoặc thậm chí là không) được một phần nhỏ nhoi cái "tôi" của Phong, nôm na là N.A không HIỂU con người Phong. Với N.A, Phong là kẻ mạnh hơn. Và Phong phải đi tìm kẻ mạnh của mình, đi tìm mảnh gương chứa đựng khuôn mặt của anh ta.
    Có một tình huống tác giả không (trực tiếp) đặt ra nhưng lại là một điểm hay. Tại sao tác giả không để cô gái chạy đến bên Phong và nói rằng cô ta yêu Phong ? Cô ta không (thể) làm thế bởi đơn giản là hành động đó sẽ xóa nhòa đi cái gọi là cái "tôi", những nét làm nên chân dung N.A trong mảnh gương (Phong). Cô đã tìm thấy chân dung riêng biệt của mình trong đó, và cô ta phải tự thỏa thuận với bản thân mình một cách quyết liệt để bảo vệ nó. Bởi chỉ có thế cô ta mới có thể coi mình là một cái gì đó khác với mọi phiên bản khác của hình mẫu con người, là một cái cá tính riêng không thể thay thế, mới khẳng định mình là mình. Vì nó cô ta hy sinh tất cả, kể cả tình yêu. Tôi nghi ngờ hai chữ vị tha (vì người khác) trong tình yêu, khái niệm này chỉ tồn tại một cách hết sức tương đối bởi TY không thể đứng trên khát vọng của con người được. Ngoài nó ra con người còn tồn tại (tôi thích k/n này hơn là k/n "sống") vì nhiều cái khác, nhiều khát vọng khác. Tình yêu không phải là cái đích, là bản thân cái khát vọng mà chỉ là một mặt, một khía cạnh, một biểu hiện hay một (trong những) phương tiện để đạt đến khát vọng mà thôi.
    Temely đã post lên một truyện hay. Hình như là của Nguyễn Ngọc Tư.
    Khóc như thiếu nữ vu quy
    Cười như anh khoá hỏng thi về làng ...
  3. hope

    hope Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/06/2001
    Bài viết:
    182
    Đã được thích:
    0
    Neu ban doc HHT cach day khoang vai nam se thay cach tac gia thay vi xung toi lai xung la em, cac co gai la nhan vat chinh trong truyen da phan tinh tinh buong binh, song ket truyen lai rat mem yeu rat pho bien. Co the day la mot bat ngo thu vi voi nguoi doc khi gap lan dau, nhung sau nay chi thay nham chan va loi mon. Day cung chinh la nhuoc diem de gap tren cac bao danh cho hoc sinh SV.
    DeepBlue
    Được sửa chữa bởi - hope vào 22/10/2001 23:19

Chia sẻ trang này