1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn Nga

Chủ đề trong 'Nga (Russian Club)' bởi vu_ha_new, 11/11/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. vu_ha_new

    vu_ha_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn Nga

    Chuyến xe đêm
    KONSTANTIN PAUSTOVSKIKonstantin Paustobski sinh ngày 31 tháng 5 năm 1892 trong một ngõ hẻm thành phố Moskvạ Dòng họ ông gốc kazak miền Zaporozhe, sau chuyển đổi tới ngụ tại vùng ven sông Roshi gần tỉnh lỵ Belaya Serkov. Cha làm nhân viên thống kê ngành đường sắt. Ông nội là một cựu chiến binh kazak dưới thời Nga Hoàng Nikolaev.Cụ thân sinh ra Paustovski là người mơ mộng và là người không ở yên chỗ. Sau thời gian làm việc tại Moskva, ông đổi đi Vino, rồi Pskov, sau cùng dọn về Kiev. Mẹ Paustovski lớn lên trong một gia đình tư chức trong nhà máy đường. Tính khắc khổ, bà nắm mọi quyền hành trong nhà. Gia đình Paustovski đông anh chi em, đủ tính đủ nết, nhưNg hết thảy đều ham mê nghệ thuật. Cậu Paustovski lớn lên trong tiếng đàn dương cầm, những giọng ca, những cãi vã nghệ thuật và những rạp hát.Bắt đầu đi học trường trung học thành phố Kiev, đến lớp 6 thì gia đình khánh kiệt, phải tự nuôi thân bằng một một nghề bất đắc dĩ, nghề ?ogia sư?.Truyện ngắn đầu tiên của Paustovski được in khi Paustovski còn là học sinh năm chót của trung học, xuất hiện trong tạp chí ?oNhững Ngọn Lửa?, là tạp chi văn học duy nhất của Kiev thời đó, khoảng năm 1911. Cuốn sách được coi là tác phẩm đầu tiên là tuyển tập truyện ngắn ?oNhững Con Tàu Đi Ngược Chiều Nhau?. Năm 1932, trước tác ?oKara-Bugaz? và những truyện ngắn khác, sau này được in trong tuyển tập truyện ngắn ?oBông Hồng Vàng?. Ngoài ra một số tác phẩm mang tính hồi ký ?oNhững Năm Xa Xôi?, ?oTuổi Trẻ Không Yên?, ?oSự Bắt ĐA6`u Của Thế Kỷ Chúng Ta Chưa Biết?.. đã chuyên chở ít nhiều chi tiết về cuộc đời của ông từ nhỏ đến năm 1921.+++++++++++++CHUYẾN XE ĐÊMNguyên tác: Konstantin PaustovskiDịch: Vũ Thư HiênTôi muốn viết hẳn một chương về sức mạnh của trí tưởng tượng và ảnh hưởng của nó tới đời sống của chúng tạ Nhưng nghĩ lại, tôi đã viết thay cào đó một truyện ngắn về nhà thơ Andersen. Tôi nghĩ rằng truyện ngắn này có thể thay thế chop chương sách, và hơn nữa, nó có thể làm ta hình dung rõ ràng tyrí tưởng tượng hơn là những câu chuyện chung chung về đề tài nàỵ*Trong khách sạn bẩn thỉu và cũ kỹ này của thành phố Venezia không sao bới đâu ra mực. Mà ở đây người ta cần quái gì đến mực kia chứ. Để viết vào những bản thanh toán quá giá cho khách trọ chăng ?Thật ra, khi Andersen mới đến khách sạn này thì mực trong cái lọ bằng thiếc cũng vẫn còn lại một ít. Chàng dùng mực ấy viết một câu chuyện cổ tích. Nhưng câu chuyện mỗi lúc một nhợt nhạt trông thấy bởi Andersen đã mấy lần phải pha thêm nước lã vàọ Thế là chàng không viết hết được câu chuyện ?" đoạn kết vui vẻ của nó vẫn còn nằm ở đáy lọ .Andersen tủm tỉm cười và định bụng sẽ đặt tên cho câu chuyện cổ tích sau là ?oCâu chuyện cònnằm dưới đáy bình mực cạn?.Chàng yêu mến Venezia và đặt tên cho nó là ?obông sen úa?.Những đám mây đen, thấp, cuồn cuộn trên mặt biển mùa thụ Trong những sông đào róc rách một thứ nước hôi hám. Gió lạnh thổi trên những ngã ba, ngã tư đường phố. Nhưng khi mặt trời vừa ló ra thì màu đá hồng đã trồi lên từ dưới đám rêu xanh và sau khung cửa sổ, cả thành phố như hiện ra một bức tranh của Canaletto, nhà danh họa già thành VeneziạThực vậy, Venezia có hơi buồn nhưng thật là đẹp. Nhưng đã đến lúc phải xa nó để đi tới những thành phố khác.Vì thế mà Andersen đã chẳng luyến tiếc bao nhiêu khi bảo tay bồi phòng đi mua vé cho chuyến xe đêm sang VeronạTay bồi phòng thật xứng với cái khách sạn. Đó là một anh chàng lười biếng, lúc nào cũng ngà ngà say, hay ăn cắp vặt nhưng có một gương mặt hồn nhiên, cởi mở. Y chưa hề dọn phòng cho Andersen lần nào, đến nỗi có việc quét cái sàn đá thôi y cũng chẳng làm.Từ những màu nhung đỏ thắm ở cửa, mối bay ra trông giống như đàn ong vàng bóng. Muốn rửa mặt phải dùng cái chậu sứ rạn có hình những cô gái vú nở đang tắm. Cây đèn dầu ngã gãỵ thay vào đo, người ta đặt trên bàn một chân nến bằng bạc trên có một mẩu nến dở, thứ nến làm bằng mỡ lợn. Có dễ từ thời Titian cây đèn chưa hề được lau rửạTừ dưới tầng thứ nhất, nơi có quán rượu rẻ tiền, bốc lên nồng nặc mùi thịt cừu rán và mùi tỏị Những cô gái trẻ bận áo lót nhưng xơ xác buộc lỏng lẻo bằng những dải đã đứt, suốt ngày cười oang oang và gây lộn với nhaụĐôi khi họ đánh nhau, giằng kéo nhau, túm lấy tóc nhaụ Có những lần Andersen đi ngang đám đánh nhau, chàng ngừng lại và nhìn thán phục nhìn những mái tóc rối tung, những gương mặt đỏ gay vì tức giận và những con mắt long lanh khao khát trả thù.Nhưng đáng yêu hơn cả tất nhiên vẫn là những giọt nước mắt tức giận trào ra và chảy trên gò má như những hạt kim cương.Khi thấy chàng, các cô gái dịu đi, ngượng ngùng trước ông khách gầy còm và lịch sự có cái mũi thanh tú. Họ tưởng chàng là một người làm trò quỷ thuật vừa ghé qua đây, mặc dầu họ gọi chàng là ?osignor thi sĩ? với vẻ kính nể. Theo hiểu biết của họ, chàng là một nhà thơ kỳ dị. Chàng sống không hăng saỵ Chàng không hát theo lục huyền cầm những khúc thuyền ca làm tan nát lòng người và không mê hết người đàn bà này đến người đàn bà khác. Chỉ có mỗi một lần chàng rút lấy bông hồng đỏ thắm vẫn thường cài ở khuyết áo ra tặng cho cô bé rửa bát xấu xí nhâ/t bọn, hơn nữa, còn khập khiễng, lắc lư như con vịt.Khi tay bồi phòng đi rồi, Andersen chạy lại cửa sổ, hé mở chiếc rèm nặng nề và trông thấy y vừa đi vừa huýt sáo miệng dọc bờ con sông đàọ Khi đi ngang qua chị hàng tôm mặt đỏ gay, y liền giơ tay ra bóp vú và bị một cái tát văng óc.Sau đó y đứng rất lâu trên chiếc cầu cong và chăm chú nhổ vào cái vỏ trứng rỗng trôi lềnh bềnh dưới chân cầụ Cuối cùng y nhỏ trúng và chiếc vỏ trứng chìm lỉm. Đoạn, y lại gần chú bé đội chiếc mũ dạ rách. Chú bé đang câu cá. Y ngồi xuống một bên, đăm đăm nhìn chiếc phao và chờ xem có con cá lang thang nào cắn mồi không.-Trời ơi! ?" Andersen tuyệt vọng kêu lên ?" Chả có lẽ hôm nay mà mình sẽ không đi Verona được chỉ vì cái thằng cha đần độn này ?Andersen mở toang cửa sổ. Ti^''''ng kính cửa rung mạnh đến nỗi tay bồi phòng nghe thấy và ngẩng đầu lên. Andersen giơ hai tay lên trời, phẫn nộ lắc lắc hai quả đấm, dọa nạt.Tay bồi phòng dật chiếc mũ của thằng bé, hoan hỉ giơ mũ vẫy Andersen rồi chụp nó lên đầu thằng bé và nhảy cẫng lên, biến mất vào một góc phố.Andersen phá lên cườị Chàng không tức giận chút nàọ Cả đến những chuyện ngộ nghĩng vặt vãnh như thế cũng chỉ làm cho thú say mê du lịch trong người chàng mỗi lúc một mạnh thêm.Du lịch bao giờ cũng hứa hẹn những điều bất ngờ. Ai biết trược được khi nào ta sẽ bắt gặp cái nhìn hóm hỉnh của một người con gái ngời sáng nơi khóe mắt; khi nào những ngọn tháp của một thành phố không quen biết sẽ hiện lên ở đằng xa, và khi nào ta sẽ thấy cột buồm của những con tàu lớn nghiêng ngả ở chân trời ! Ta không thể biết trước vần thơ nào sẽ đến với ta trước cảnh bão giông gầm thét trên dãy Apls và giọng ai sẽ ngân nga cho ta, như tiếng nhạc ngựa đường trường, bài ca về một cuộc tình dang dở.Tay bồi phòng mang tấm vé xe về nhưng không trả lại tiền thừạ Andersen túm lấy cổ y và lịch sự tống y ra hành lang. Ở đó chàng đùa bỡn đập nhẹ lên gáy y một cái và tay bồi phòng liền phóng thẳng xuống cái cầu thang ọp ẹp, nhảy cách bậc và hát ầm ĩ.
    *Xe vừa ra khỏi thành Venezia thì trời đổ mưa lâm râm. Đêm tối hạ xuống đầm lầỵTay xà ích than phiền rằng chắc hẳn chính quỷ vương đã bày ra cái chuyện bắt xe chạy đường Venezia ?" Verona phải đi đêm đi hôm như thế nàỵHành khách không trả lờị Tay xà ích im lặng rồi giận dữ nhổ bọt và báo trước để hành khách biết rằng ngoài mẩu nến tàn trong cái đèn bằng sắt tây không còn một cây nến nào đâu đấỵKhông ai chú ý đến chuyện đó. Y bèn tỏ ý hoài nghi về đầu óc khách trên xe, cho rằng họ không còn minh mẫn, và nói thêm rằng Verona là chốn khỉ ho cò gáy, người đứng đắn chẳng ai đến đó làm gì.Khách đi xe biết y nói tầm bậy, nhưng không ai buồn phản đốịTrên xe cả thảy có ba người; Andersen, một giáo sĩ có tuổi, vẻ cau có, và một thiếu phụ mặc áo choàng màu xẫm. Andersen có cảm giác như thiếu phụ lúc thì trẻ, lúc thì già, lúc thì đẹp, lúc thì xấụ Tất cả cái đó là do ánh lửa lập loè của ngọn nến sắp cháy hết trong đèn gây nên.-Hay là ta tắt nó đi ? ?" Andersen hỏi ?" Bây giờ cũng chẳng cần đến nó. Đến lúc cần lại chẳng có mà thắp.Giáo sĩ kêu lên:-Đây là một ý nghĩ không bao giờ có thể có trong đầu một người Ý.-Tại sao vậy ?-Người Ý không biết phòng hờ cái gì hết. Họ sực nhớ ra và kêu la ầm ĩ khi đã chẳng còn cách nào cứu vãn.Andersen hỏi:-Thưa cha, chắc cha không phải là người của cái dân tộc nhẹ dạ ấy ?-Tôi là người ÁọGiáo sĩ giận dữ đáp.Câu chuyện dứt. Andersen thổi tắt ngọn nến. Một lúc sau thiếu phụ lên tiếng:-Ở vùng này của nước Ý đi đêm không đèn mà lại hay cơ đấỵĐù sao thì bánh xe vẫn tố cáo có chúng ta đang ở trên xe- giáo sĩ phản đối và nói thêm.-Đi đêm đi hôm thế này, phàm là đàn bà con gái phải có người đi hộ tống.Thiếu phụ trả lời và cười hóm hỉnh:-Người hộ tống của tôi ngồi kề tôi đó.Thiếu phụ muốn nói Andersen. Chàng liền trật mũ cảm ơn người bạn đồng hành.Ngọn nến vừa tắt thì tiếng động và mùi hương xông lên càng mạnh, như thể chúng mừng rỡ vì đối thủ của chúng đã biến mất. Tiếng vó ngựa, tiếng lạo xạo của bánh xe lăn trên sỏi, tiếng nhíp xe cọt kẹt và tiếng mưa vỗ lộp bộp vào mui xe ngày càng tọ Mùi cỏ ẩm ướt và mùi bãi lầy lọt vào qua cửa xe cũng đậm thêm.-Lạ thật ! ?" Andersen nói ?" Ở Ý, tôi đinh ninh sẽ được thấy mùi rừng bưởi, hóa ra lại gặp cái không khí đất nước phương bắc của tôịThiếu phụ nói:-sắp khác rồi đấy, thưa tôn ông! Xe đang lên đồị Trên kia không khí ấm hơn.Ngựa đi bước một. Quả thực xe đang lên một sườn đồi thoai thoảịNhưng đêm không vì thế mà sáng hơn. Trái lại, trời càng tối vì hai bên đường kéo dài những hàng du cổ thụ. Dưới cành lá xòa xòa của chúng bóng tối càng dày đặc hơn và im lặng hơn. Chỉ hơi nghe tiếng mưa rì rào trên lá.Andersen hạ cửa xuống. Một cành du ngó vào xẹ Andersen bứt vài chiếc lá làm kỷ niệm.Giống như nhiều người giàu tưởng tượng, chàng say mê thu lượm đủ mọi thứ lặt vặt trong những chuyến đị Như những cái lặt vặt ấy có một đức tính quý báu: chúng làm sống lại dĩ vãng, nhắc lại cái trạng thái tâmhồn đã có trong chàng đúng lúc chàng nhặt những mảnh vỡ của một bức tranh ghép, một chiếc lá du, hay móng sắt bong ra của một con lừa nào đó.-Đêm rồi !Andersen tự nhủ.Lúc này chàng thích bóng tối hơn là ánh sáng mặt trờị Bóng tối cho phép chàng được yên tĩnh suy nghĩ về mọi thư trên đờị Và khi chàng suy nghĩ chán rồi thì bóng tối lại giúp chàng tưởng tượng ra đủ mọi chuyện trong đó nhân vật chính là bản thân chàng.Trong những câu chuyện ấy, Andersen bao giờ cũng hình dung mình rất đẹp trai, trẻ trung, hoạt bát. Chàng hào hiệp phân phát cho người chung quanh những lời nói làm họ say sưa, những lời m` các nhà phê bình đa cảm gọi là ?ohoa thơ?.Thực ra chàng rất xấu xí, và chàng cũng biết rõ điều đó. Chàng cao ngổng v` nhút nhát. Tay chân chàng lòng thòng như tay chân con rối dưới sợi dây treọ Những con rối mà ở quê chàng trẻ con gọi là ?o hampenman ?o.Với những đặc tính như thế chàng không hy vọng được phụ nữ chú ý. Nhưng ki những người con gái đi ngang mặt chàng như đi qua một cái cột đèn thì lòng chàng vẫn cứ thấy đau đaụAndersen thiu thiu ngủ.Khi chàng mở mắt, vật mà chàng thấy trước tiên là một ngôi sao màu lá mạ. Nó tỏa sáng ngay sát mặt đất. Đêm chừng đã khuyạXe đã dừng lạị Ở bên ngoài có tiếng nói lao xao, Andersen lắng nghẹ Tay xà ích đang mà cả với những cô gái vừa gọi xe đỗ lại giữa đường.Giọng các cô gái dịu ngọt và giòn giã đến nỗi cái cuộc mà cả du dương ấy gióng như một khúc ngâm trong ca kịch cổ.Tay xà ích không bằng lòng cho họ quá giang tới một thị trấn chắc là rất hỏ bé với giá họ trả. Mấy cô gái nhao nhao nói rằng họ đã gom hết tiền túi mà họ có và cả ba không còn tiền thêm nữạ-Thôi được ! ?" Andersen bảo tay xà ích ?" Tôi sẽ trả nốt số tiền thiếumà anh đã càn rở đòi các cô ấỵ Tôi sẽ còn trả thêm nữa nếu như anh thôi không ăn nói bất lịch sự với khách và tán dó-Thôi được! Xin mời các mỹ nương lên xẹ ?" tay xà ích nói với các cô gái ?" Hãy cảm ơn DMẹ đã run rủi cho các cô gặp cái ông hoàng ngoại quốc quen ném tiền qua cửa sổ nàỵ Thực ra, chẳng qua ông ấy không muốn xe phải dừng lại vì các cô, thêthôị Chứ ông ấy báu các ông lắm đấy!-Giêsu, lạy Chúa tôi! ?" nhà tu hành rên rỉ.-Các cô lại ngồi gần tôi cho ấm. ?" thiếu phụ nóịMấy cô gái chuyền nhau đồ đạc, rì rầm bàn tán và lên xe, chào mọi người, bẽn lẽn cám ơm Andersen, rồi ngồi xuống và im lặng.Họ mang theo lên xe mùi phó mát sữa cừu và mùi bạc hà. Andersen lờ mờ trông thấy những giọt thủy tinh trong những đôi hoa tai rẻ tiền của các cô gáịXe đị Sỏi lại lạo xạo dưới bánh. Các cô gái bắt đầu rì rậm trò chuyện.-Họ muốn biết tôn ông là ai, có thật là một ông hàng ngoại quốc không ? Hay chỉ l` một du khách bình thường ?Thiếu phụ lên tiếng và Andersen đoán là nàng đang mỉm cười trong bóng tốị-Tôi là nhà tiên tri ?" không đắn đo, Andersen đáp ?" Tôi có tài biết được tương lai và nhìn rõ trong bóng tốị Nhưng tôi không phải là tên bịp bợm. Và, nếu như tiểu thư muốn, tôi là một thứ ông hoàng, có thể nói như thế, một ông hoàng nghèo ở cái xứ sở mà Hamlet đã sống ngày xưạ-Ông làm thế nào trông rõ được trong đêm như mực như thế này ? ?" một cô gái ngạc nhiên hỏị-Như cô chẳng hạn. ?" Andersen trả lờị ?" Tôi nhìn thấy cô rõ đến nỗi trước ve> kiều diễm của cô lòng tôi đã phải đắm saỵChàng nói điều ấy và cảm thấy mặt mình lạnh toát. Cái trạng thái mà chàng thường trải qua mồi lần sáng tác thơ hoặc chuyện cổ tích đã đến gần.
    Everyone needs a shoulder to cry on Everyone needs a friend to rely on​

    Được miu_miu sửa chữa / chuyển vào 12:16 ngày 11/11/2003
  2. vu_ha_new

    vu_ha_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    Nỗi ưu tư nhẹ nhàng, những từ ngữ không hiểu từ đâu đến, cảm giác bất ngờ về sức mạnh của thơ ca, về quyền lực của mình đối với trái tim người, tất cả hòa hợp trong trạng thái ấỵGiống như trong một câu chuyện chàng viết, nắp chiếc rương thần cũ kỹ bỗng bật mở với một tiếng động ròn rã. Trong chiếc rương ấy giấu kín những ý nghĩ chưa thốt thành lời và những tình cảm còn ngủ yên, tất cả vẻ tuyệt kỳ của trái đất ?" tất cả những màu những sắc, những âm thanh, những làn gió ngát hương, những chân trời bao la nơi biển cả, tiếng lao xao của rừng, những dằn vă>t của tình yêu và tiếng líu lo con trẻ.Andersen không biết gọi trạng thái ấy là gì. Người thì gọi nó là cảm hứng, người thì gọi là sự hưng phấn còn người khác thì gọi là tài xuất khẩu thành chương.Im lặng một lát, chàng điềm đạm nói:-Tôi tỉnh giấc và nghe thấy giọng các cô trong đêm. Các cô gái xinh đẹp ơi, như thế cũng đủ để cho tôi quen biết các cô và còn hơn thế nữa, đủ để cho tôi yêu các cô như những cô em gái qua đường. Tôi nhìn thấy các cô rất rõ. Đây này, thí dụ như cô, cô con gái có mái tóc sáng và nhẹ. Cô là cô gái hay cười khanh khách và cô yêu hết thảy mọi vật đến nỗi con sáo rừng cũng phải xà xuống đậu trên vai cô khi cô vun xới trong vườn.Một cô gái lớn tiếng thì thào:-Ôi, Nicolina, ông ấy nói đằng ấy đấy !-Cô có một trái tim sôi nổi, cô Nicolina ạ ?" Andersen vẫn điềm đạm tiếp. ?" Nếu nư chẳng may có chuyện gì không lành chảy ra tới với người yêu của cô, cô sẽ chẳng hề đắn đo suy nghĩ mà vượt qua ngàn dậm núi tuyết và sa mạc để gặp mặt và cứu chàng. Tôi nói có đúng không nào ?Nicolina bối rối, ấp úng:-Vâng, em sẽ đi thật... Nếu ông đã nghĩ như thế.-Các cô tên là gì ? ?" Andersen hỏịMột cô trong bọn vui vẻ trả lời thay các bạn:-Chúng em là Nicolina, Maria và Annạ-Cô Maria ạ, tôi thực không muốn nói về sắc đẹp của cộ Tôi nói tiếng Ý không thạọ Nhưng từ thuở thiếu thời, tôi đà nguyện với Nàng Thơ rằng tôi sẽ ca tụng sắc đẹp, bất cứ tôi gặp nó nơi nàọ-Lạy chúa tôi !- nhà tu hành nói khẽ - Ông này bi/ nhện độc cắn rồị O6ng ta đã hóa rồ.-Có những cô gái thực là kiều diễm. Phần nhiều, họ là những người bản tính kín đáọ Họ sống với niềm đam mê cháy bỏng trong lòng, không thổ lộ với aị Niềm mê say ấy tưởng chừng như từ bên trong tỏa ra làm cho mặt họ nóng bừng. Cô là một người như thế đấy, cô Maria ạ ! Những phụ nữ như thế thường có số mệnh kỳ lạ. Họ, hoặc là rất đau khổ, hoặc là rất hạnh phúc.-Tôn ông đã gặp những người như thế bao giờ chưả ?" thiếu phụ hỏi-Ngay lúc này đây, tôi đã gặp họ ?" Andersen trả lời ?" Tôi không phải chỉ nói về cô Maria mà cả về tiểu thư nữa, thưa tiểu thự-Tôi mong rằng tôn ông nói thế không phải cốt để cho đêm dài chóng qua ?" người đàn bà nói, giọng run run ?" Điều tôn ông vừa nói thật là tàn ác đối với cô gái kiều diễm nàỵVà nàng nói thêm, khe khẽ:-Và cả với tôi nữạ-Thưa tiểu thư, chưa lúc nào tôi nghiêm chỉnh như lúc này .-Vậy thì saỏ ?" Maria hỏị ?" Liệu em có hạnh phúc hay không ?-Cô muốn ở cuộc đời rất nhiều, mặc dầu cô chỉ là một cô gái quê giản dị. Vì thế màcô không dễ được hưởng hạnh phúc đâụ Nhưng rồi cô sẽ gặp một người xứng đáng với trái tim hay đòi hỏi của cộ Ngưo=`i cô chọn tất nhiên là một người xuất sắc. Có thể người đó la họa sĩ, là nhà thơ, là chiến sĩ đấu tranh cho tự do củ nước Ý... Mà cũng có thể đó chỉ là chàng mục đồng hay một anh lính thủy, nhưng là một người có tâm hồn lớn. Nói cho cùng, họ cũng chẳng có khác gì nhaụ-Thưa ông, em không nhìn thấy ông vì thế em cứ hỏi mà không hẹn thùng ?" Maria rụt rè nóị ?" Biết làm thế nào, nếu người ấy đã làm chủ trái tim em rồị Em mới gặp chàng có vài bận, thậm chí cũng chẳng biết chàng bây giờ ở đâụ-Cô cứ tìm đi !- Andersen nói lớn. ?" Rồi cô sẽ tìm thấy, chàng khắc yêu cộAnna vui vẻ nói:-Maria ! Thì ấy chính là cái anh chàng họa sĩ ở Verona chứ aị..-Im đi ! ?" Maria mắng át.Thiếu phụ nói:-Verona chẳng phải là một thành phố quá lớn đến nỗi không tìm nổi một ngườị Cô nhớ lấy tên tôi nhé. Tôi là Helena Guiciolli, Tôi hiện ở Veronạ Cô cứ hỏi nhà tôi thì ai ở Verona cũng biết, người ta sẽ chỉ cho cộ Còn cô Maria, cô đến Verona đị Và sẽ ở cùng tôi đến tận cái ngày hạnh phúc mà ông bạn đườngthân mến của chúng ta đã tiên đoán cho cộTrong bóng tối, Maria tìm bàn tay Helena và áp vào bên má nóng hổi của mình.Mọi người im lặng. Andersen nhận thấy ngôi sao xanh đã tắt. Nó đã rẽ xuống phía dưới chân trờị Nghĩa là đã quá nửa đêm.-Kìa, sao ông không đoán gì cho em ? ?" Anna, cô gái nhanh mồm nhanh miệng nhất trong bọn hỏị-Cô sẽ có rất nhiều con ?" Andersen nói quả quyết.-Chúng nó sẽ xếp thành hàng nuối đuôi nhau nhận phần sữạ Cô sẽ mất rất nhiều thì giờ tắm rửa và chải đầu cho cả lũ. Nhưng chồng cô sẽ giúp cô một taỵ-Có phải là Petro không ? ?" Anna hỏị ?" Em báu cái anh chàng béo ục ịch ấy lắm đấy !-Rồi cô còn mất nhiều thì giờ nữa để hôi vài lần trong một ngày những con mắt long lanh của hết thảy cái thằng cu, cái đĩ của cộ-Trongđất dai của giáo hoàng mà đi nói những lời lẽ điên rồ như thế thìquả thật là quá ngẩn !Giáo sĩ bằng giọng bực bội, nhưng không ai để ý đến câu nói của ông tạMấy cô gái lạ thì thầm với nhau chuyện gì không rõ. Tiếng cười luôn luôn cắt đứt tiếng xì xàọ Cuối cùng Maria nói:-Thưa ông, bây giờ đến lượt chún em muốn biết ông là người thế nàọ Chúng em thì lại không nhìn được trong bóng tốị-Tôi là một nhà thơ đi khắp đó đây ?" Andersen trả lời ?" Tôi còn trẻ. Tóc tôi rậm, uốn sóng và mặt tôi rám nắng. Đôi mắt xanhcủa tôi hầu như lúc nào cũng cười, bởi tôi sống không chút ưu tư và lòng chưa yêu aị Công việc duy nhất của tôi là đem những mónquà nhỏ tặng người khác và làm việc lăng nhăng cốt để mọi người được vuị-Thí dụ những việc gì, thưa tôn ông ? ?" Helena hỏị-Biết kể chuyện gì cho tiểu thư nghe đây ? Mùa hè năm ngoái tôi ở nhàmột người quen làm nghề kiểm lâm ở Jusland. Một hôm tôi dạo chơi trong rừng tới một quãng thưa có rất nhiều nấm. Ngay ngày hôm ấy tôi trở lại cánh rừng và giấu dưới mỗi gốc nấm hoặc một cái kẹo bọc giấy bạc, một quả chà là, một bó hoa tí xíu bằng sáp, hoặc một cái đê khâu và một mẩu băng lụạ Sáng hôm sautôi đi cùng với cháu gái con ông kiểm lâm vào cánh rừng ấỵ Cháu bé lên bảỵ Thế là dưới mỗi gốc nấm cháu tìm thấy những vật bé nhỏ kỳ lạ kiạ Chỉ thiếu có quả chà la> Chắc hẳn nó bị chú uạ nào đó tha đi mất, nếu tiểu thư được trôngthấy đôi mắt sáng rực lên vì sung sướng của em bé ! Tôi quả uyết với cháu rằng những vật ấy là của những chú quỷ lùn đã giấu ở đấỵ-Ông đã đánh lừa một đứa bé ngây thơ ! ?" giáo sĩ phẫn nộ ?" Đó là một trọng tôị .-Không đâu, đó chẳng phải là một chuyện đánh lừạ Em bé sẽ nhớ ngày hôm ấy suốt đờị Và tôi xin quả quyết với cha rằng trái tim cháu sè lâu cằn cỗi hơn trái tim những người không được hưởng chuyện cổ tích ấỵ Ngoài ra, thưa cha,tôi c~ng muốn nói để cha biết rằng tôi vốn không ưa nghe những lời răn dạy mà người ta muốn buộc tôi phải nghẹXe dừng lạị Các cô gái ngồi im không nhúc nhích như bị bỏ bùạ Helena cúi đầu không nóịTay xà ích kêu lên:-Nàyn các mỹ nương ! Tỉnh dạy thôi ! Đến nơi rồịCác cô gái lại thì thào chuyện gì và đứng dậỵTrong bóng tối Andersen bỗng thấy hai cánh tay khỏe mạnh ôm lấy cổ chàng và một đôi môi nóng hổi áp vào môi chàng.-Cảm ơn ông !Đôi môi nóng hổi ấy thì thầm và Andersen nhận ra giọng nói của MariạNicolina cảm ơn chàng và hôn chàng rất nhẹ nhàng và âu yếm, tóc cô mơn man trên mặt chàng. Cái hôn của Anna thì kêu và khỏẹ Các cô gái nhảy xuống đất. Xe Lại chuyển bánh trên con dường lát đá. Andersen nhìn ra ngoài cửa kính. Nhưng chàng chẳng nhìn thấy gì ngõi những ngọn cây đen in thẫm trên nền trời đang chuyển dần sang màu lục nhạt. Bìn hminh bắt đầụ*Thành phố Verona làm chàng ngạc nhiên vì những tòa nhà tráng lệ, mặt tiền trang nghiêm của những công trình xây dựng ganh đua với nhaụ Sự hòa hợp của kiến trúc đáng lẽ phải giúp cho lòng người yên tĩnh, nhưng lòng Andersen lại xáo động.Tối hôm đo, Andersen đến giật chuông căn nhà cổ kính của Helena trong một phố hẹp dẫn đến pháo đàịChính Helen đích thân ra mở cửa cho chàng. Cái áo nhung xanh bó sát lấy thân, màu xanh của nhung hắt lên mắt nàng làm cho đôi mắt trở thành xanh ngắt và đẹp vô tả.Nàng giơ cả hai tay đón chàng, những ngón tay lạnh của nàng nắm chặt lấy bàn tay to lớn của chàng , nàng đi giật lùi kéo chàng vào một gian phòng nhỏ.-Tôi nhớ uá chừng ! ?" nàng nói bình dị và mỉm cười như có lỗi ?" Tôi đã cảm thấy thiếu tôn ông rồịAndersen tái mặt. Cả ngày hôm ấy chàng chỉ nghĩ đến Helena, lòng xáo động âm thầm. Chàng biết rằng mình có thể yêu đến đau khổ mỗi lời nói của người đàn bà ấy, yêu từng chiếc lông mi rơi của người đó, từng hạt bụi vương trên tà áo nàng. Chãng hiểu điều ấỵ Và chàng nghĩ rằng một mối tình như thế nếu cứ để cho nó bùng lên thì trái tim chàng sẽ không chứa nổị Nó sẽ mng lại biết bao dằn vặt, biết bao niềm vui, nước mắt và tiếng cười, làm chàng không đủ sức chịu đựng tất cả những đổi thay và những bất ngờ của tình yêu ấỵVà biết đâu, chỉ vì mối tình kia mà những chuyện cổ tích của chàng, như một đàn ong sặc ỡ, sẽ chẳng nhạt phai, sẽ chẳng bỏ chàng bay đi để không bao giờ trở lạị Lúc ấy pho>ng chàng còn giá trị gì ?Dù sao thì rồi tình yêu của chàng cuối cùng cũng sẽ chẳng được đáp lạị Bao lần chàng đã gặp những chuyện như thế. Những người đàn bà như Helena chỉ vâng theo những ý thích nhất thờị Một ngày đáng buồn kia nàng sẽ nhận thấy chàng xấu xí. Chính chàng cũng cảm thấy gớm bản thân mình. Luôn luôn chàng cảm thấy ở sau lưng những cái nhìn chế giễụ Những lúc ấy dáng đi của chàng trở nên cứng quèo, chàng vấp ngã và chỉ muốn chui xuống đất.Chàng tự nhủ: ?o Tình yêu chỉ có thể vĩnh cửu trong trí tưởng tượng và chỉ có trong tưởng tượng tình yêu mới có thể vĩnh viễn là thơ là mộng. Hình như ta tưởng tưởng ra tình yêu giỏi hơn là được hưởng nó trong đời thực ?o.Chính vì thế mà chàng đã đến nhà Helena với ý định cương quyết là gặp nàng xong chàng sẽ đi ngay để không bao giờ gặp lại nữạChàng không dám nói thẳng điều ấy ra với nàng. Giữa hai người đã có gì đâụ Họ chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua trên một chuyến xe và chưa hề nói với nhau điều gì.Andersen dừng lại bên cửa phòng. Trong một góc bức tượng đầu nữ thần Diana bằng đá trắng toát ra dưới ánh sáng của những cây đèn hình như đang tái nhợt đi vì xúc động trước sắc đẹp của chính mình.-Ai dã làm cho gương mặt tiểu thư trở thành bất tử trong pho tượng Diana kia vậY ! ?" Andersen hỏị-Canova đấy !Helena trả lời và cúi mặt xuống. Hình như nàng đã đoán được tất cả những gì đang xốn xang trong lòng chàng.-Tôi đến đây để từ biệt tiểu thư - Andersen lẩm bẩm bằng một giọng trầm trầm ?" Tôi sắp trốn khỏi Veronạ-Tôi biết tôn ông là ai rồi ?" Helena nhìn thẳng vào mặt chàng ?" Tôn ông là Hans Christian Andersen, nhà thơ và người viết truyện cổ tích danh tiếng. Nhưng hóa ra trong cuộc đời tôn ông lại là người sợ truyện cổ tích. Đến nỗi tôn ông cũng chẳng có đủ nghị lực và can đảm, thậm chí co một cuộc tình ngắn ngủịAndersen thú nhận:-Đó là cây thập tự nặng nề của tôị-Vậy thì nhà thơ phiêu lãng thân yêu của em! ?" Helena chua chát nói và đặt tay lên vai Andersen ?" Anh hãy chạy đi, Chạy cho thoát ! Chúc co đôi mắt anh mãi mãi tươi cườị Đừng nghì gì đến em nữạ Nhưng nếu một ngày kia, tuổi già, nghèo nàn và bệnh tật có làm anh đau khổ thì anh chỉ cần nhắn cho em một lời, em s~ như cô Nicolina nọ, sẽ đi bộ vượt ngàn dặm qua những núi tuyết và những sa mạc khô cằn để tới an ủi anh.Nàng gieo mình xuống chiếc ghế bành và lấy tay che kín mặt. Những ngọn nến trên giá nổ lách tách.Andersen nhìn thấy một giọt nước mắt long lanh rỉ qua những ngón tay nhỏ nhắn của Helena rơi xuống vạt áo nhung và lăn địChàng xô tới, quỳ xuống trước mặt chàng, áp mặt vào đôi bàn chân ấm áp, khoẻ mạnh và dịu dàng của nàng. Helena vẫn nhắm mắt, đưa tay ra ôm lấy đầu chàng, nàng cúi xuống và hôn vào môi chàng.Giọt nước mắt nóng hổi thứ hai rơi xuống mặt chàng. Chàng cảm thấy vị mặn của nó.-Anh đi đi ! ?" nàng nói khẽ - Xin Nàng Thơ tha mọi tôi lỗi cho anh.Chàng đứng dậy, cầm lấy mũ và bước vội ra ngoàị Chuông chầu đổ mồ hôi trên toàn thành VeronạHai người không bao giờ gặp nhau nữa, nhưng luôn luôn nghĩ đến nhaụCó lẽ vì thế ít lâu trước khi nhắm mắt Andersen đã nói nhỏ với một nhà văn trẻ:-Tôi đã trả bằng một giá rất đắt, có thể nói vô cùng đắt, cho những chuyện cổ tích của tôị Vì những chuyện cổ tích, tôi đã chối bỏ hạnh phúc mà lẽ ra tôi được hưởng và đã bỏ mất khoảng thời gian mà đáng lẽ trí tưởng tượng, dù cho có mạnh mẽ và hào nhoáng đến mấy, cũng phải nhườn g chỗ cho thực tế.Bạn hỡi, phải biết cách dùng trí tưởng tượng không phải để tạo ra đau buồn, mà để mang lại hạnh phúc cho mọi người và cho bản thân mình.

    Everyone needs a shoulder to cry on
    Everyone needs a friend to rely on​
  3. vu_ha_new

    vu_ha_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    HÒN ĐẢO TÌNH YÊUS. Voronin, NgaHòn đảo đặc biệt đẹp vào buổi sáng, khi có một làn sương mù xam xám mỏng thanh phủ lên hồ, còn bầu trời thì đã rực ánh sáng mặt trời đang mọc, - lúc ấy hòn đảo như được treo lơ lửng giữa không trung. Nó còn đẹp cả vào buổi hoàng hôn, khi những tia đỏ ối vàng óng tưới lên nó, và lúc ấy nó như bừng cháy lên, sáng rực và sau đó nguội dần đi rồi được phủ một màn sương u ám. Nếu nhìn hòn đảo vào lúc đó một nỗi buồn ngọt ngào sẽ bỗng xâm chiếm lòng ta, và hòn đảo sẽ vẫy gọi ta, và không khí của một mình ta, mà cùng với người con gái đang khiến ta đau khổ ... Ta đang yêụ..-Chào chị, chị Lutmila Victorovna !Đấy là cậu cố tình đi vào phòng cô, cư như là đang tìm ai đó, cậu chào là để được nghe giọng nói của cô, và cậu cảm thấy khắp cơ thể mình run lên. Còn cô ? Cô thấy rõ là cậu bé yêu cô, và cái đó làm cô thích thú. Và cô đùa giỡn với chàng trai như con mèo đùa với con chim sẻ vậỵ Lúc thì cô nhìn cậu ta thật nghiêm khắc và làu bàu điều gì đó chẳng niềm nở chút nào làm Aliôsa bối rối, có thể chết ngay trước mắt cô, lúc bỗng nhiên cô lại mỉm cười, rạng rỡ nhìn cậu với đôi mắt to đen của mình, và rất nhẹ nhàng: ?o Chào cậu !?,khiến mặt Aliôsa đỏ bừng ngay lên như hòn đảo nọ và cậu thấy luống cuống tới mức trào nước mắt.-Cậu tìm ai đó phải không ? ?" cô hỏi thiện cảm tới mức như là cô cũngchuẩn bị đi tìm vậỵ Mặc dầu cô thừa biết là Aliôsa chẳng tìm ai cả. Giờ này lẽ ra cậu ta phải ngồi ở huyện đoàn, chỉ dẫn cho ai đó cần thiết chứ đâu phải chạy đi khắp phòng của ban chấp hành như thế nàỵ-Vâng...-Nếu không bí mật, thì đó là ai thế ?Giá mà nói ra được: ?oTìm chị đấy !?. Giá mà nói ra được, là xong cả... Còn sauy đó thì có thể giải thích được tại sao lại là cô, chỉ là cô thôi chứ chẳng là ai khác. Nhưng cậu không nói ra được...-Tôi tìm Nicôlaev, - Aliôsa trả lời một cách khó khăn.-Chẳng lẽ anh ta phải có mặt ở đây à ?Nivôlaev là bi; thư huyệnđoàn, và anh ta chẳng có việc gì để đến phòng nhà đất của huyện cả, hơn nữa Lutmila Victorovna không còn là đoàn viên nữạ-Xin lỗi, tôi tưởng anh ấy ở đâỵ..Và, quá bối rối, Aliôsa đi giật lùi ra khỏi phòng.Cùng với Lutmila Victorovna ?" cô nhiều hơn Aliôsa năm tuổi ?" ngồi trong phòng còn có bà kế toán Nađejđa **itrevna, bà đã già, sắp đến tuổi hưụ Ngày xưa bà cũng có thời trẻ trung, nhưng lâu quá rồi, lâu tới mức bà đãquên hẳn cái thời ấy, nếu không thì rất có thể bà đã không quên giễu cợt cậu chàng Aliôsa khốn khổ kiạ-Cô có một người tán tỉnh hay ho gớm nhỉ, - bà nói thì thầm, - ở địa vị cô ấy à, cô Milôsca ạ, tôi phải mắng cho cậu ta một trận, để cậu ta bỏ cái thói dòm dỏ phụ nữ đã có chồng đị-Sao bác lại nói thế...? Bác thấy cậu ta bối rối như thế nào rồi đấỵ Mà thích thì ai cấm được cơ chứ.-U=`, cứ để đấy xem... Chỉ có điều nếu ở địa vị củacô thì thì thế nào tôi cũng mắng cho cậu ta một trận để cậu ta phải quên cửa nào dẫn vào phòng chúng ta kia !-Không, như thế thật là ngốc nghếch, - Lutmila Victorovna nghĩ, - mình làm cho cậu ta không dám đến nữa để làm gì mới được chứ ? Kệ. Thậm chí còn hay nữa là khác. Hơn nữa chồng mình cũng đã hơi chán mình rồi... Mà cũng có thể là mình đã hơi chán chồng rồi chăng ?.-Ô, tôi thấy cô có vẻ tinh ranh đấy, - bà Nađejđa Đimitrevna nói có vẻ trách móc.-Sao bác lại nói thế ? ?" Lutmila Victorovna cườị-Sao ấy à,tất cả đã hiện rõ trên cô còn gì nữạ Mà phải nói rằng cậu ta có óc thẩm mỹ đấy chứ. Riêng đôi mắt cô cũng đáng giá lắm. Mắt tôi thì chán chết. Còn mắt cô cứ như hai vực thẳm có thể chết chìm trong đó chưa biết chừng. Làm sao lại không yêu cô được. Thêm nữa, mọi cái khác của cô cũng đâu ra đấỵ Chỉ có điều tầm vóc cô hơi thấp. Giá cô cao hơn một chút.-Mỗi người một ý thích chứ bác. Người thì yêu người cao, người thì lại yêu những người như cháu, gọngàng sạch sẽ.Trong khi hai người cứ nói chuyện,trêu đùa thế thì Aliôsa đang tự mắng mình về tội nhút nhát, cậu rầu rĩ bước đi, không phải đi đâu đo mà đi trên bờ hồ, lúc thi nhìn ra đảo lúc thì không, có lẽ bây giờ là ban ngày nên hòn đảo không có gì đặc biệt làm cậu phải chú ý đến. Và trong đầu cậu không hề có ý nghĩ mời Lutmila Victorovna ra đấy Trong lúc đó thời gian vẫn cứ tiếp tục làm công việc của mình. Càng ngày Aliôsa càng ?omê? Lutmila hơn, còn cô thì cứ thêm một lần gặp gỡ với Aliôsa, cô lại cành đi sâu vào trò chơi của mình.-Cậu làm sao thế, Aliôsa, sao cậu lặng lẽ thế ? Cậu lặng lẽ với tất cả mọi người hay là với chỉ một mình tôi ?-Tại sao lặng lẽ ấy ư ? ?" Aliôsa nói, giọng trần hẳn xuống.-Nghĩa là chỉ với tôi thôi chứ gì ?Cậu khó nhọc đưa mắt lên nhìn cộ Và trong đôi mắt ấy chứa đầy sự đau khổ. Và cả tình yêu nữạ Lẽ ra cậu phải nói: ?oTôi yêu chị ?o, - song cậu không uốn nổi lưỡị Còn cô, cô thấy hết tất cả những cái đó và tiếp tục cuộc -Có nghĩa là, chỉ với tôi thôi chứ gì ? Tôi đã làm cậu không muốn nói với tôi ?-Tôi muốn chứ....Ba9`ng những câu chuyện như thế Lutmila Victorovna như cởi bỏ được sự nhút nhát ra khỏi cậụ Và dần dần, không hiểu thế nào, đi đến chỗ là họ bắt đầu gặp gỡ nhau gần như hằng ngàỵ Không,tất nhiên là cô không nghĩ đến chuyện yêu đương rồị Tình yêu gì mới được chứ một khi cô đã có chồng. Thật ra chồng cô hơn cô tám tuổi, tính tình hơi khô khan, có lẽ vì anh ta là hiệu trưởng trường phổ thông. Ừ, mà hơn nữa cô còn có cả đứa con gáị Nhinotchka bé bỏng... Vì vậy chẳng có gì cả. Xong tại sao lại không, cứ bơi đi một chút trong những đợt sóng của sự say đắm và hít thở một chút bầu không khí của tình yêu ? Trong thời đại chúng ta đâu phải thường xuyên có được chuyện ấỵ Hơn nữa cái thời cô bằng tuổi Aliôsa, tuổi hai mươi ? Chẳng mấy chốc rồi cô cũng sẽ nhăn nheo như bà kế toán già ấỵ Thế nên không việc gì phải ?omắng một trận? cái cậu Aliôsa khốn khổ kia cả. Mà ngược lại, cần phải bằng mọi cách khích lệ nhiệt tình của cậu tạRồi Lutmila Victorovna đã khích lệ tới mức có một lầnAliôsa đã không còn đỏ mặt vì ngượng nghịu như trước đây nữa và mời cô đi ra đảọ Mặc dù cô hiểu ngay ra là cậu ta mời cô ra đấy để là1m gì rồi ?" ở đó sẽ chỉ có hai người với nhau, không ai có thể quấy rầy họ cả, - tuy vậy để phòng xa ?" cuộc chơi vẫn tiếp tục ?" cô làm ra vẻ ngạc nhiên sửng sốt.-Thế chúng ta ra đấy để làm gì ?-Ở đấy đẹp lắm, có chim chóc, cây cốị...-Thì ở đây cũng có chim chóc, cây cối kia mà, - Lutmila Victorovna vừa nói vừa chỉ tay về phía cây dương vút cao và một bày chim sẻ đang líu tíu trên đường.-Chị nói thế, ở đây hoàn toàn khác. Ở đấy đẹp vô cùng.-Ôi, chàng trai ơi, cậu đang giở trò ma mãnh gì đây rồi, - Lutmila Victorovna vừa nói và giơ ngón tay ra đe làm Aliôsa hơi lúng túng.-Không đâu, thề là tôi không định giở trò ma mãnh gì, - cậu nói và để chứng tỏ lời thề của mình, cậu để tay lên ngực. ?" Thậm chí ở đấy còn có cả joa linh lan nữạ-Nhưng hết mùa hoa linh lan từ lâu rồị-Nhưng tôi biết một chồ có nhiều cây linh lan lắm, và đến năm saụ..-Ừ. thế thì ra cũng thú đấy nhỉ. Tôi rất thích linh lan.-Ở đấy nhiều lắm, đầy cả một khoảng trũng...Aliôsa sung sướng vì rồi cuối cùng Lutmila Victorovna cũng đã quan tâm đến hòn đảọ-Hẳn một khoảng trũng ?" Lutmila Victorovna ngạc nhiên khẽ reo lên. ?" Nhiều thế cơ à !-Vâng, vâng !-Nhưng chúng ta đi thế nào mới được chứ ? Nếu nhìn thấy, mọi người sẽ có thể nghĩ gì về tôi ? Bỗng nhiên tôi lại đi cùng với cậu được sao ? ... ?" Lutmila Victorovna lắc đầu ra chiều lên án ?" Không, không, không thể như thế được.-Sao chị lại thế, - Aliôsa tuyệt vọng kêu lên, - tôi sẽ đyưa chị ra đó bằng thuyền, đi từ phía đằng kia của hòn đảọ Ở đấy không có ai hết mà. Vì thế sẽ không ai nhìn thấy hết.-Ừ, nếu thế thì.... nhưng.....-Lutmila Victorovna, tôi thề với chị đấy !Sao mà chàng trai trẻ lại sốt sắng đến thế kia chứ !-Ôi, quả thật là tôi cũng không biết xử như thế nào cả nữa, - Lutmila Victorovna đưa mắt nhìn xuống. ?" Mặc dù tôi rất muốn được nhìn thấy cái đám linh lan ấy song....-Lutmila Victorovna, xin chị ! ?" Cậu sẵn sàng quỳ xuống mà van xin chị .-Trời ơi... ?" Trong khi đó thì chị đã mỉmcười với cậu đầy vẻ hứa hẹn, đên nỗi cậu hiểu rằng: chị đã đồng ý, chị sẽ địNgay hôm sau đó Aliôsa đưa cô ra đảọLúc ấy là hoàng hôn và những chùm tia sáng đỏ ối vàng óng chan hòa lên cây cối và nằm trải ra trên đất thành những dải đỏ rực, có cảm giác như hòn đảo bốc cháy và khoảng không khí giữa những cành cây được chiếu sáng bởi một ngọn lửa hồng.-Ở đây đẹp thật, - Lutmila Victorovna đưa mắt nhìn quanh rồi nóị-Thì tôi đã nói với chị rồi mà, - Aliôsa sung sướng gật gật đầu và kéo mũi thuyền ghếch lên bờ, định buộc neo nó vào, song đúng lúc ấy Lutmila Victorovna lại chìa tay ra cho cậu, thế là cậu liền lao ra giúp cô lên bờ. Rồi cậu không thả tay cô ra nữa kể cả khi không còn cần phải giữ tay cộ Nhưng, hình như cô cũng quên rằng cô đang để bàn tay mình trong tay Aliôsa khi không còn cần nữạ Họ cứ đứng thế,tay trong tay, và đưa mắt nhìn cây cối, nhìn bầu trời hoàng hôn hiện rõ giữa các ngọn câỵ-Thế đám cây linh alan ở đâu ?- Lutmila Victorovna hỏi, cô vẫn chưa rút tay mình rạ Và cô ngoan ngoãn đi theo Aliôsa khi cậu đưa cô vào sâu hơn trong đảọĐấy là mộy hòn đảo tuyệt vờị Nó hoàn toàn không có những bụi cây bẩn thỉu, không có cây cối đổ vì bão, cũng chẳng có cây mục. Khu rừng thật sạch sẽ, cây cối không bị bẻ, không bị chặt. Vỏ cây bạch dương không bị bóc để làm đồ nhóm cho ngọn lửa của những người du lịch. Đám cây tần bị cứ việc tự do lớn, không phải chen lấn nhaụ Những bãi cỏ rực rỡ có hoa đủ các màu sắc. Thậm chí không có cả những mẫu giấy báo, vỏ đồ hộp, mảnh chai vỡ, những thứ thường còn lại sau những cuộc đột nhập của các nhà du lịch.Aliôsa đưa Lutmila Victorovna đến khoảng trũng quen thuộc.Tất nhiên là không có hoa linh lan ?" bây giờ đã là nửa cuối tháng bảy, song những chiếc lá nhọn xanh đậm cùng với những quả vàng ở nách lá nhiều tới mức ta dễ dàng hình dung được là vào tháng sáu, hoa ở đây thật nhiều biết -Thế nào sang năm tôi cũng phải ra đây mới được ?" Lutmila Victorovna nóịHai người vẫn đang tay trong taỵ Song giờ đây, khi đã đưa Lutmila đến chỗ hoa linh lan rồi, Aliôsa lại lo Lutmila sẽ đòi về và vì thế, cậu siết chặt các ngón tay của cô hơn. Aliôsa muốn được ở bên cô thêm nữạ Và dường như hiểu ý muốn của Aliôsa, cô nói:-Ừ. mà tại sao cậu lại không nhóm mô,t đống lửa nhỉ Sẽ đẹp biết chừng nàọ-Sẽ có ngay bây giờ, - Aliôsa sung sướng, rồi cậu chạy ra bãi cỏ nhặt nhanh những cành cây khộSau vài phút đống lửa đã cháy và hai người đưa mắt nhìn ngọn lửa, xem nó cháy trên các cành cây và đốt trụi các ngọn cây và đốt đến trắng chất gỗ đã khộ-Cậu thích lửa không ? ?" Lutmila Victrorovna hỏị-Không biết nữa... Không hiểu sao tôi không hề nghĩ về chuyện ấỵ-Thế đấy, ?okhông hề nghĩ?. ?" Cô nhẹ nhàng nghịch tóc Aliôsạ Tóc cậu dài chấm vai và dày, vàng óng ánh chứ đâu có hói như đầu của chồng cộ Rồi bất ngờ cô ngả đầu vào vai AliôsạLạnh toát cả người vì sự can đảm của mình. Aliôsa ôm lấy cộ Và cậu cảm thấy cô nép sát vào mình, như là cô bị lạnh vậy... Trái tim đập thình thịch mấy lần liền, rồi khi đó Aliôsa ấp úng nói khe khẽ bằng đôi môi khô khố-Tôi yêu chị, Lutmila Victorovnạ-Cậu gọi tôi thế làm gì ? Cứ gọi tôi Mila thôị Hay là tôi già lắm rồi ?-Không, không, chị đừng nói thế....-Và không cần gọi ?ochị? đâu... Thế nào ?Bỗng cô nékhỏi Aliôsa và chăm chăm nhìn thẳng mặt cậụ Và trong mộy khoảnh khắv nào đó Alôsa có cảm giác toàn bộ cánh rừng đầy ánh mặt trời này chao đảo, và bơi trên caọ Và lúc đó Aliôsa hôn như điên dại lên môi, lên mắt, lên cổ Lutmilạ...-Cậu điên rồi đấy à... trời ơi, đu;ng là cậu điên mất rồi, - Lutmila Victorovna co rúm người lại và cười, giọng mệt mỏi thầm thì.Sau đó cô nhắm mắt lại, và khi mở mắt ra, cô thấy cánh rừng đã tối đi, chỉ những ngọn cây bạch dương là còn sáng mà thôị-Cậu không tốt tí nào cả, - Cô nói giọng trầm trầm rồi bỗng nhiên cô lại ôm lấu Aliôsa và hôn tới mức đau cả môịRồi cô đứng dậy, sửa lại váy và đưa mắt nhìn đồng hồ.-Ôi ! Phải về, phải về thôi ! ?" Nói xong cô đi nhanh về phía con thuyền. Aliôsa chạy theo sau cộKhông thấy thuyền đâu cả. Một ngọn gió nhẹ đẩy hết đợt sóng này đến đợt sóng khác vào chỗ bannãy có chiếc thuyền. Nước cạnh bờ đen ngòm cùng với đám rong tảo, với những gốc cây cong queọ-Thuyền đâu rồi nhỉ ? ?" Lutmila Victorovna hoảng hốt hỏị-Lúc nãy nó ở đây, - Aliôsa luống cuống trả lờị ?" Tôi sẽ quay lại ngay, - nói rồi cậu rảo bước dọc theo bờ, hy vọng chiếc thuyền dạt vào đâu đó.Cậu chạy vòng quanh khắp cả hòn đảo, song vẫn không tìm thấy thuyền.-Thế nào,thuyền đâu ? ?" Lutmila Victorovna sốt ruột hỏị-Không biết nữa... Có lẽ nó trôi đi rồị Nước cuốn đi mất rồị Lẽ ra phải lôi nó lên bờ.-Làm thế nào bây giờ ?... Tôi không biết.... Lạ thật, sao cậu cứ đứng yên thế ? Chẳng lẽ cậu không hiểu được là chuyê,n này thậy kinh khủng hay sao ? Liệu họ sẽ nghĩ gì nếu họ nhìn thấy tôi ở đây với cậu chứ...Mà lại khôngthể họi được ai cả... Cô nhìn về phía bờ xa xa ?" Từ đây đến đó khôngthể dưới một cây số được. Bờđằng kia đã mờ đi trong bóng tối trời chiềụ Các ngôi nhà sẫm lại, chỉ cửa sổ của ngôi nhà đứng trên gò là còn sáng ?" đó là ánh hoàng hôn còn hắt được vào đó. ?" Tôi chết mất... Lutmila Victorovna nói khẽ và bật khóc.-Đừng thế... đừng thế, - Aliôsa rầu rĩ nói và cố kéo tay Lutmila ra khỏi mặt cô, nhưng cô chỉ áp vào cho chặt hơn.Thế là Aliôsa bèn kêu lên: ?oTôi sẽ trở lại ngay !... Tôi đi rất nhanh... Tôi sẽ vào bờ ! Để lấy thuyền ?o ?o ?" rồi cậu lao xuống nước.Lutmila Victorovna muốn ngăn, song cô hiểu ngay rằng đó là lốt thoát duy nhất, rồi đau xót và hãi hùng cô nhìn theo Aliôsa, thấy bóng tối đang xóa dần đi hình dáng AliôsạGió bắt đầu thổi, và những con sóng vỗ oằm oạp mạnh hơn dưới chân cộ... Cô đã chờ suốt cả đêm. Cô đã chờ cả buổi sáng. Đến trưa một tốp thanh thiếu đi chơi thuyền buồm mới đưa cô về.Hai này sau cô được biết là người ta đã tìm thấy Aliôsa ở gần bờ. Song cậu bị chết như thế nào và lý do gì thì không một ai biết cả. Người ta nghĩ có thể đấy là một chuyện không maỵ(Phạm Sông Hồng dịch)

    Everyone needs a shoulder to cry on
    Everyone needs a friend to rely on​
  4. vu_ha_new

    vu_ha_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    RUXIAIvan Bunin, Nobel Văn Chương 1933Quá mười giờ tối, tàu tốc hành Mátxcova ?" Xêraxtôpôn dừng lại một ga nhỏ gần Pôđônxcơ, nơi lẽ ra nó không phải dỗ - nó phải chờ gìđó ở đường thứ haị Trên tàu một ông và một bà bước gần lại cánh cửa sổ đã hạ xuống ở toa hạng nhất. Có một người phục vụ toa đi qua đường rầy, tay giơ cao chiếc đèn đỏ; bà nọ bèn hỏi:-Này ông kia, sao chúng tôi lại phải dừng thế này ?Người phục vụ toa trả lời rằng đoàn tàu tốc hành chạy ngược chiều b. chậm.Trên ga trời tối, cảnh vật trông buồn tẻ. Hoàng hôn xuống đã lâu, nhưng ở phía tây,khuất xa sau ga, sau cánh đồng xen lẫn rừng, vẫn còn thấp thoáng ánh chiều hè Mátxcova tắt muộn. Mùi nước đầm ẩm thấp thoáng tới cửa sổ. Trong khỏng không yên ắng từ đâu vọng tới tiếng cuốc kêu đều đều, nghe dường như có mùi vị ẩm ướt.Ông hành khách nọ tỳ khuỷu tay lên cửa sổ, còn bà thì tựa vào vai ông.-Có lần anh dang sống ở vùng này vào dịp nghỉ hè, - ông nóị Đạo ấy anh làm gia sư tại một trang ấp dành để ở mùa hè cách đây chừng năm dặm. Một vùng buồn tẻ. Rừng thưa thớt, có chim ác là, muỗi và châu chấụ Chẳng có cảnh đẹp nàọ Ở trang ấp muốn ngắm nhìn chân trời phải leo lên gác nhỏ. Ngôi nhà tất nhiên là xây theo phong cách nhà nghỉ Nga, trông rất tiêu điều, - chủ nhân bị phá sản mà - sau nhà là khu đất na ná như vườn, sau vườn không hẳn là hồ, không hẳn là đầm mọc đầy cỏ gấu, cùng hoa súng, và hiển nhiên là có một chiếc thuyền đáy bằng đậu cạnh bờ lầỵ-Và tất nhiên là còn một cô nàng buồn tẻ ở nhà nghỉ, người mà anh đã cùng bơi thuyền dạo chơi trên đầm này nữa chứ !-Đúng thế, đã có những gì phải có. Tuy nhiên cô nàng thì hoàn toàn không buồn tẻ chút nàọ Anh bơi thuyền cho cô ấy đi chơi thường là về đêm, và mọi chuyện xem ra còn có vẻ thơ mộng nữa là khác. Suốt đêm trời phía tây cứ sáng nhờ nhờ pha màu xanh lục, và ở tít đường chân trời có cái gì leo lét cháy như lúc này đây... Mái chèo thì có mỗi một cái mà lại giống như cái xẻng, anh đã chèo thuyền như một kẻ mọi rợ ?" khi thì chèo bên phải, khi thì bên tráị Ở bờ bên kia có khoảnh rừng cây nhỏ nên tối sẫm, nhưng sau cánh rừng ấy sốt đêm cứ có cái màu sáng nhờ nhờ lạ lùng như thế nàỵ Chung quanh là cảnh yên lặng tuyệt đối ?" chỉ còn nghe tiếng muỗi vo ve và châu chấu baỵ Anh chưa bao giờ nghĩ rằng đêm đêm chúng lại bay như thế, - hóa ra là chúng bay để kiếm tìm cái gì đó. Đáng sợ thật đấỵCuối cùng thì đoàn tàu ngược chiều cũng đã tới, nó xé gió ầm ầm chạy qua, các ô cửa sáng ánh đèn kéo thành một dải vàng. Toa tàu trên đường bên này lập tức chuyển động. Người phục vụ toa bước vào ngăn buồng nhỏ, châm đèn lên và soạn giường ngủ.-Thế rồi giữa anh với cô ta đã có chuyện gì xảy ra vậy ? Một thiên tình sử thật sự chứ ? Sao anh chưa bao giờ kể với em về cô ta ? Cô ta trông người thế nào ?-Người cao cao, gầy gầỵ Mặc xaraphan hoa vàng, chân không tất đi hài sảo đan bằng thứ len đủ màụ-Thế nghĩa là cũng theo phong cách NGa chứ ?-Anh cho rằng theo phong cách nghèo túng thì đúng hơn. Không có gì mặc thì đành mặc xaraphan vậỵ Thêm nữa cô ta còn là họa sĩ, học ở trường trung cấp mỹ thuật Xtơrơganốp. Bản thân cô ấy trông cũng rất đẹp, đáng được họa lại, thậm chí còn có nét Đức Mẹ. Bím tóc đen dài thả ra sau lưng, khuôn mặt bầu bĩnh với những nét ruồi nhỏ, mũi cao thanh tú, mắt đen, lông mày đen... Mái tóc khô cứng, hơi xoăn xoăn. Tất cả những nét ấy bên cạnh chiếc Xaraphan và cái áo cánh lót bằng vải trắng mỏng, khiến cô ấy trông thật đẹp. Bắp chân và mu bàn chân lộ ra trên đôi hài sảo thon gầy, làn da mỏng mịn.-Em biết típ này rồị Hồi đi học em cũng có một cô bạn như thế. Chắc là có máu tâm thần itêri chứ gì.-Có thể thế lắm. Thêm nữa gương mặt cô ta trông giống mẹ, mà mẹ thì dòng giống xuất thân vốn là một tiểu thư phương Đông mắc bệnh gì đó đại loại như là bệnh trầm cả. Chỉ đến bữa ăn mới xuất hiện. Bước ra, ngồi xuống, và im lặng húng hắng ho, không nhìn lên và cứ đặt đi đặt lại dao đĩạ Còn nếu bất ngờ bà ta lên tiếng thì nói rất to khiến mọi người phải giật thót.-Thế còn ông bố ?-Ông ta cũng ít nói và khô khan, người cao dong dỏng, là sĩ quan về hưụ Chỉ có cậu con trai anh dạy thêm là giản dị và đáng yêụNgười phục vụ toa bước ra khỏi căn buồng, nói rằng giường nằm đã chuẩn bị xong xuôi và chú ngủ ngon.-Tên cô ta là gì ?-Ruxiạ-Nguyên cả tên là thế nào ?-Rất đơn giản thôi ?" Maruxiạ-Thế rồi sao nữa, anh phải lòng cô ta như điếu đổ chứ ?-Tất nhiên, dường như mê king khủng nữa là khác.-Thế còn cô ta ?Ông im lặng một lát rồi trả lời, giọng khô khốc:-Chắc là phía cô ấy cũng cảm thấy như vậỵ Nhưng thôi đi ngủ thôị Cả ngày hôm nay anh mệt lắm rồị-Tuyệt thật đấỵ Anh chỈ vô tình gợi chuyện thế thôị Nào, anh hãy kể đôi ba câu cũng được, thiên tình sử giữa hai người đã kết thúc như thế nào ?-Chẳng thế nào cả. Anh rời khỏi chỗ đấy và mọi chuyện kết thúc.-Sao anh không cưới cô ta ?-Thì cứ cho là anh rút súng ra tự sát, còn cô ta, thì tự đâm dao vào bụng...Họ rửa mặt, đánh răng rồi vào trong ngăn buồng chật hẹp, cởi bỏ uần áọ Với vẻ khoan khoái của kẻ đi đường, họ nằm vào tấm vải lót thơm láng bóng, gối đầu lên tấm gối cũng như vậy; chiếc gối chốc chốc lại bị trượt đi vì đầu giường dốc caọÔ khoan tròn nhỏ màu xanh tím phía trên tấm cửa như đang lặng lẽ nhìn xuống bóng tốị Bà hành khách lát sau đã yên giấc, còn ông thì chỉ nằm không ngủ, châm thuốc hút và nhớ lại mùa hè năm ấỵ..Trên mình nàng cũng có nhiều nốt ruồi nhỏ ?" đặc điểm này thật là khả áị Nàng đi giày mềm không có gót cao, nên toàn thân nàng uyển chuyển dưới chiếc xaraphan. Xaraphan may rộng, vải nhẹ mỏng choàng lấy tấm thân trinh nữ dong dỏng của nàng. Có lần nàng bị mưa ướt hết cả chân, nàng chạy từ vườn vào phòng khách, còn anh thì bổ tới cởi giày cho nàng, và hôn lên mu bàn chân nhỏ ướt nước mưa của nàng ?" cả đời anh chưa khi nào có được niềm hạnh phúc như thế. Cơn mưa thanh mát, ngát hương thơm mỗi lúc một thêm nặng hạt, đổ mau ngoài cửa thông ra ban công để mở. Trong nhà tôi tối, mọi người đều ngủ say sau bữa trưa ?" và cả nàng lẫn anh dều được một phen khiếp đảm khi con gà trống màu đen pha lẫn mảng lông xanh mượt, màu đỏ to bỗng từ vườn chạy vào, móng vuốt gõ lạch cạch lên sàn nhà đúng vào cái phút say mê nhất, khi cả hai đều không còn biết thận trọng giữ gìn. Nhìn thấy hai người bật dậy từ đivăng, nó vội vàng cúi mình bỏ chạy ra ngoài mưa như thể vì giữ lịch sự, bộ lông đuôi bóng mượt của nó cụp xuống....Thời gian đầu, nàng như còn để ý quan sát anh; khi anh nói chuyện với nàng, gương mặt nàng ửng đỏ và nàng trả lời vơi giọng làu bàu giễu cợt, khi ngồi ăn nàng thường hay chọc tức anh bằng cách nói to với bố:-Đừng mời anh ấy ăn bố ạ, vô ích thôị Anh ấy không thích bánh mằn thắn đâụ Thêm nữa, cái món súp lạnh cũng không ưa, mì dẹt cũng chán, sữa chua đặc thì khinh, còn phomát tươi thì căm ghét.Sáng sáng anh bận dạy học cho cậu bé, còn nàng thì bận nội trợ ?" mọi việc trong nhà đều đến taỵ Mọi người thường ăn trưa vào một giờ, sau bữa trưa nàng bỏ về phòng mình trên căn gác nhỏ, hoặc nếu trời không mưa thì đi vào vườn, nơi nàng đặt giá vẽ dưới cây bạch dương, nàng vừa vẽ từ cảnh thật, vừa xua muỗị Sau đó nàng bước ra ban công, nơi sau bữa trưa anh thường ngồi đọc sách trong chiếc hế bành đan bằng cói, lưng ngả về phía saụ Nàng đứng bên cạnh, tay chắp ra sau lưng và nhìn anh vơi nụ cười khẩỵ-Xin cho biết anh đang bồi bổ kiến thức uyên bác nào thế ?-Lịch sử cách mạng Pháp.-Chà, chao ơi ! Không ngờ rằng trong nhà chúng tôi lại có một nh` cách mạng !-Sao cô lại bỏ cái nghề hội họa của cô thế ?-Sắp tới cũng đến phải bỏ hẳn thôị Tôi đã tin chắc mình là kẻ bất tài-Nhưng cô thử cho tôi xem một bức ảnh nào đó mình vẽ xem nàọ-Anh co rằng anh cũng hiểu biét ít nhiều về mỹ thuật sao ?-Cô tự ái quá đáng đấỵ-Cũng có cái tật như thế....Cuối cùng thì nàng gợi ý anh cùng bơi thuyền trên hộ Nàng quả quyết nói:-Hình như mùa mưa vùng nhiệt đới chúng ta đã qua rồị Ta phải giải trí chứ. Quả tình mà nói cái thuyền của nhà tôi khá ọp ẹp, dáy có lỗ thủng, nhưng tôi và Pêchia đã lấy cỏ gấu bịt hết các chỗ thủng rồị..Hôm ấy trời nóng nực oi bức, đám cỏ mọc ven bờ xen lẫn những bông hoa quáng gà màu vàng như bị hun lên bởi cái nóng ẩm ướt, trên đó thấy bò lổm ngổm vô số sâu **** nhỏ màu xanh nhàn nhạt.Anh đã học được cái giọng diễu cợt thường xuyên của nàng; bước đến gần thuyền, anh nói:-Cuối cùng thì cô ta đã chiếu cố tới tôi !-Cuối cùng thì anh đã tập trung được ý nghĩ để trả lời tôi ! ?" Nàng hăng hái nói và nhảy lên mũi thuyền làm đàn ếch nhái từ bốn phía nhảy rào rào xuống nước. Nhưng rồi nàng bỗng hét lên thất thanh và nắm lấy gấu xaraphan kéo lên tận đầu gối, hai chân đập đập xuống:-Rắn ! , rắn !Anh nhìn thóng thấy đôi chân trần mềm mại trắng ngần của nàng, giật lấy mái chèo từ mũi thuyền đập vào con rắn đang bò ngoằn ngoèo trong đáy thuyền. Khều được rắn vào đầu mái chèo, anh quẳng nó xuống nước thật xạMặt nàng tái mét, nốt ruồi trên mặt nàng trông như sẫm màu hơn, mái tóc và cặp mắt đen huyền dường như đen thêm. Nàng thở phào nhẹ nhõm:Chao, sao mà khiếp vậy ! Chẳngthế mà chữ ?okinh sợ lại phát sinh từ chữ ?orắn?. Ở vùng này đâu cũng thấy chúng, trong nhà ngoài vườn... Thế mà anh thử hình dung xem, Pêchia lại cầm rắn trên tay đấy !Lần đầu tiên nàng nói với anh bằng giọng bình thường, không kiểu cách, lần đầu tiên họ nhìn thẳng vào mắt nhaụ-Anh tài thật đấy ! Anh đập nó trúng thế !Nàng đã hoàn hồn trở lại, nhoẻn miệng cười, chạy từ phía mũi thuyền vào trong khoang và ngồi xuống vui vẻ. Vẻ đẹp của nàng trong cơn sợ hãi làm anh choáng váng; lúc dsấy một ý nghĩ dịu dàng chợt đến với anh: nàng quả là còn thơ trẻ quá !

    Everyone needs a shoulder to cry on
    Everyone needs a friend to rely on​
  5. vu_ha_new

    vu_ha_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    Nhưng anh lại làm ra vẻ lãng đạm, chăm chú bước vào thuyền, chống mái chèo xuống bờ lầy, để mũi thuyền quay ra phía trước, túm lấy đám cỏ gấu dầy mọc ngầm dưới nước, lách qua những bông súng với tán lá to tròn phủ đầy ven hồ mà kéo thuyền ra chỗ nước sâu, ngồi xuống thanh gỗ kê giữa thuyền rồi khỏa mái chèo khi bên phải, khi bên tráị-Có đúng là thích không anh ? ?" Nàng thốt lên.-Thích thật ! ?" Anh trả lời, bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống rồi quay về phía nàng: - Cô làm ơn đặt bên cạnh mình kẻo tôi lại đánh rơi xuống lòng thuyền vì, nói xin lỗi cô chứ, nước vẫn chảy vào và đầy những đỉa là đỉạNàng đặt chiếc mũ lưỡi trai lên đầu gốị-Cô khỏi phải bận tâm thế, qu(?ng đâu cũng được. Nàng áp chiếc mũ lên ngực.-Không đâu, tôi thích cầm tay thế này !Trái tim anh dịu dàng thắt lại, nhưng anh quay mặt đi và mạnh tay hơn khỏa mái chèo xuống mặt nước lấp loáng giữa đám cỏ gấu và hoa súng.Muỗi bám lên mặt, lên tay; chung quanh như chì - trong ánh sáng bạc ấm áp; làn không khí trong lành, ánh mặt trời nhợt nhạt còn vương lại, những đám mây trắng bồng bềnh cuộn tròn mờ mờ hiện ra trên nền trời và dưới mặt nước xen giữa những đám cỏ gấu và hoa súng, trên hồ chỗ nào cũng nông đến nỗi có thể nhìn rõ đáy với đám rong rêu mọc ngầm dưới nước, tuy nhiên đáy nông cũng không làm mất đi cái cảm giác sâu thăm thẳm của bầu trời cùng mây đã in hình trong đó. Bỗng nàng lại kêu lên thất thanh ?" con thuyền bị đảo nghiêng: nàng khỏa tay xuống nước, túm được thân cây hoa súng rồi kéo mạnh nó lên và kết quả là bị lật nghiêng cùng với thuyền. Anh kịp thời nhào tới và túm lấy được vai nàng. Nàng cười phá lên, ngã lưng xuống khoang thuyền, lấy tay ướt vảy nước thẳng vào mắt anh. Lúc đó anh lại giữ chặt lấy nàng; không biết phải làm gì, anh hôn vào môi nàng đang cười sặc sụạ Nàng nhanh nhẹn ôm lấy cổ anh và vụng về hôn lên má anh...Từ dạo ấy họ thườn đi bơi thuyền đêm. Ngày hôm sau, ăn trưa xong, nàng gọi anh vào vườn và hỏi:-Anh có y^u em không ?Anh nhớ lai những cái hôn trên thuyền hôm trước và sôi nổi trả lời:-Yêu ngay từ ngày đầu chúng mình gặp nhau !-Em cũng thế, - nàng nóị ?" Không, đúng ra thì mới đầu em căm ghét anh cơ - em có cảm giác rằng anh chẳng để ý gì đến em cả. Nhưng may thay, mọi chuyện đó qua rồị Tối nay, lúc mọi người đi ngủ, anh lại ra đấy đợi em nhé. Chỉ có điều ra khỏi nhà anh phải hết sức kín đáo đấy, - mẹ em theo dõi em từng bước, ghen tức ghê gớm với bất cứ ai yêu em.ĐE6m khuya nàng ra tới bờ hồ cầm một tấm khăn choàng len rộng. Vì sung sướng, anh bối rối đón nàng và chỉ biết hỏi:-Tấm choàng này để làm gì vậy ?-Anh ngốc lắm. Đêmkhuya chúng mình sẽ bị lạnh đấỵ Thôi, anh lên thuyền nhanh nhanh đi và chèo sang phía bờ bên kiạ...Trên thuyền lúc chèo đi, cả hai đều im lặng. Khi bơi gần đến cánh rừng phía bờ bên kia nàng nói:-Đến rồi đấỵ Bây giờ thì anh đến cạnh em đị Tấm khăn choàng đâu nhỉ À, em ngồi lên nó đâỵ Anh quàng cho em đi, em lạnh quá, ngồi xuống đây đi anh. Thế thế... Không, khoan đã, ngay hôm qua chúng mình hôn nhau chẳng ra sao cả, bây giờ thì để em hôn anh trước, thật khẽ, thật khẽ thôị Còn anh thì ôm em... ôm cả người cợ..Dưới tấm xaraphan nàng chỉ mặc chiếc áo cánh lót. Nàng chỉ khẽ chạm hôn nhẹ vào khóe môi anh. Đầu anh quay cuồng, nửa tỉnh nửa mê; anh ngả mình nàng xuống sàn thuyền. Nàng run rẩy ôm lấy anh...Nang nằm yên bất động, hơi ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi nàng mệt mỏi và hạnh phúc. Nàng nói:-Từ giờ chúng mình đã là vợ chồng. Mẹ nói rằng bà không thể chịu nổi cảnh em đi lấy chồng, nhưng lúc này em chẳng muốn nghĩ đến điều ấy đâụ Anh biết không, em thèm tắm quá, em rất thích tắm đêm...Nàng cởi áo qua đầu, thân mình cao dong dỏng của nàng hiện ra trăng trắng trong bóng tối mờ mờ. Nàng vẫn bím tóc dài quanh đầu, tay giơ lên, để lộ bộ ngực cao caọ Nàng không cảm thấy ngượng ngùng với sự khỏa thân của mình. uấn tóc xong, nàng hôn nh thật nhanh, đứng bật dậy rồi nhảy tùm xuống nước, đầu ngả ra phía sau, chân đập nước loạp roạp.Một lúc sau anh cập rập giúp nàng mặc áo và quàng tấm khăn rộng lên mình nàng. TRong bóng tối mờ mờ đôi mắt huyền và mái tóc đen với bím tóc quấn quanh hiện lên thật kỳ ảọ Anh không dám chạm đến nàng nữa, chỉ hôn đôi bàn tay nàng và lặng người đi trong cảm giác hạnh phúc nôn nao, ngây ngất. Dường như có ai đó đứng trong bóng tối khu rừng ven bờ đầy những ánh đom đóm lập lòe ?" đứng trong đó mà nghe ngóng. Đôi lúc lại có tiếng xào xạc đầy cẩn trọng từ phía ấỵ Nàng ngẩng đầu lên:-Đứng lại, cái gì thế ?-Đừng sợ em ạ, dấy chắc là ếch nhảy lên bờ thôịHay là con dím trong rừng....-Nhưng nếu có con dê rừng thì sao ?-Con dê rừng nào kia ?-Em không biết nữạ Nhưng anh cứ thử nghĩ mà xem, có con dê từ cánh rừng đi ra, nó đứng lại và nhìn chăm chăm... Ôi, em thấy sung sướng quá, em muốn nói đủ điều ngớ ngẩn, lẩm cẩm !Anh lại áp đôi tay nàng lên môi mình, chốc chốc lại hôn vào ngực nàng lạnh ngắt như nâng niu một vật gì thiêng liêng nhất. Nàng đã trở thành một con người hoàn toàn khác đối với anh ! Sau dải đen thấp của cánh ruộng còn ngưng đọng và chưa tắt hẳn một vầng sánh nhờ nhờ ngả màu xanh lục in xuống mặt nước trăng trắng từ xa; cây cỏ đẫm sương ven hồ tỏa ra mùi hăng hắc như mùi cần tây; đàn muỗi vô hình kêu vo vo đầy bí ẩn như van xin điều gì, những con châu chấu đáng sợ, không biết ngủ cứ xè xè bay trên mạn thuyền và ngoài xa trên mặt nước lấp loáng dưới trời đêm. Và ở đâu đó có cái gì dang xào xạc, bò đi, lách quạ..Một tuần sau anh bị đuổi khỏi nhà cô gái một cách nhục nhã vô lối, lòng bàng hoàng kinh hãi vì sự chia ly hoàn toàn đột ngột với nàng.Một lần sau bữa trưa, hai người đang chụm đầu ngồi bên nhau trong phòng khách và xem tranh in trong các số tạp chí ?oNiva? cũ.-Em còn chưa chán anh đấy chứ ? ?" Anh khẽ hỏi làm ra vẻ đang chăm chú nhìn.-Anh ngốc lắm. Ngốc kinh khủng ! ?" Nàng thì thàọ Bất ngờ có tiếng chân chạy nhẹ êm ?" trên ngưỡng cửa hiện ra bà mẹ dở người của nàng,bà mặc chiếc áo choàng lụa đen nhàu nát, chân đi dép da dê sờn cũ. Cặp mắt đen của bà ánh lên một cách bi thương. Bà chạy vào phòng như ra sân khấu và hét lớn:-Tao hiểu cả rồi mà! Tao đã biết trước rồi, tao theo dõi rồi ! Thằng đểu kia, mày đừng có hòng mà lấy con tao !Bà vung tay áo rộng lên, bóp cò khẩu súng lục cổ lỗ nổ vang- khẩu súng này Pêchia vẫn dùng để dọa chim sẻ và chỉ nhồi thuốc súng không thôị Trong đám khói mù mịt, anh lao về phía bà, túm lấy cánh tay chắc khỏe của bà. Bà ta vùng ra, đập súng lục vào trán anh làm bật máu trên lông mày, quẳng súng vào người anh; và khi có tiếng chân người chạy trong nhà theo tiếng hô hoán và súng nổ thì bà ta càng hét to hơn, đầy vẻ đóng kịch hơn, dãi dớt sùi ra trên môi thâm sì:-Có bước ua xác tao nó mới lấy mày được ! Nó mà chạy theo mày, thì ngay tức khắc tao sẽ treo cổ tự tử, sẽ nhảy từ mái nhà xuống ! Đồ đểu, cuốn xéo ngay khỏi nhà tao ! Côncô kia, cô hãy chọn đi, mẹ hay là nó !Nàng thì thào run rẩy:-Mẹ, mẹ ...... Anh chợt tỉnh, mở mắt ra ?" ở khoang tròn nhỏ m`u xanh tím trên cánh cửa ra vào vẫn miệt mài, bí ẩn, lạnh lẽo nhìn xuống anh từ trong khoảng tối, toa tàu vẫn lắc lư, nhịp nhàng và cũng miệt mài như thể lao nhanh về phía trước. Cái ga xép nhỏ hoang vắng kia đã lùi lại rất xa, rất xạ Và cũng đã hai mươi năm trôi qua từ những ngày ấy ?" cánh rừng nhỏ, chim ác là, đầm nước, hoa súng, những con rắn và sếu trời... Phải rồi, còn cả sếu trời nữa chứ ?" anh làm sao quên được chúng ! Mọi chuyện mùa hè năm ấy đều dị thường, cả cặp sếu không biết từ đâu thỉnh thoảng bay tới ven đầm nữa cũng dị thường. Thật lạ lùng rằng chúng chỉ cho mỗi mình nàng lại gần, cúi cong cái cổ dài thanh thanh, từ phía trên nhìn xuống nàng với vẻ rất nghiêm nghị nhưng đầy tò mò hền lành, khi nàng nhẹ nhàng thanh thoát chạy đến bên chúng, chân đi hài sảo sặc sỡ. Bất thần nàng ngồi xổm xuống đôi sếu, tấm váy xaraphan màu vàng xoè ra trên bãi cỏ xanh ven đầm ẩm ướt, ấm áp; với vẻ say sưa thơ trẻ nàng nhìn vào đôi mắt đẹp đen dữ tợn của chúng, đôi mắt lọt vào giữa mép vòng viền màu xám sẫm. Anh nhìn lên nàng và đôi sếu từ xa qua ống nhòm; anh thấy rõ đầu sếu nhỏ màu sáng bóng, thậm chí còn nhìn thấy lỗ mũi xương xương, cái mỏ hình ống to dài chỉ cần mổ một cái là làm rắn chết. Mình sếu ngăn phủ một lớp lông đen nhánh màu thép với vạt lông đuôi lòa xòa, đôi chân xương xương đầy vẩy mốc của chúng quá dài và nhỏ ?" một con có chân đen tuyền, còn con kia chân lại ngả màu xanh lục nhạt. Đôi khi chúng đứng hàng giờ liền trên một chân, bất động một cách khó hiểụ Có lúc tự dưng chúc lại nhảy tưng tưng lên, xoạc dài đôi cánh ra, hoặc có lúc lại dạo chơi đầy vẻ bệ vệ, bước đi chậm rãi, đều đặn; lúc giơ cao chân lên thì ba ngón chụm lại, khi hạ xuống thì móng lại xòe ra như móng cú diều, và đầu thì lúc nào cũng lắc lắc... Nói cho đúng thì khi nàng chạy đến chỗ đôi sếu, anh đã chẳng còn nghĩ được gì, chẳng còn nhìn thấy gì - anh chỉ thấy tấm xaraphan của nàng xòe ra trên mặt cỏ, toàn thân anh run rẩy ngây ngất chợt hình dung tới thân thể nàng mềm mại ẩ sau tấm xaraphan, với những nốt ruồi nhỏ li tị Vào ngày cuối cùng của họ, vào lần cuối họ ngồi gần nhau trên đivăng trong phòng khách xem tạp chí ?oNiva? cũ, nàng cũng cầm lấy chiếc mũ lưỡi trai của anh, áp mũ lên ngực mình như cái lần ngồi trên thuyền hồi nàọ Cặp mắt đen huyền long lanh của nàng ánh lên niềm sung sướng, nàng nhìn thẳng vào mắt anh và nói:-Bây giờ thì em yêu anh lắm anh ạ, đến nỗi với em chẳng còn gì thân thiết hơn mùi hương trong mũ của anh, mùi mái tóc anh và mùi nước hoa ngai ngái anh dùng !... Tàu chạy qua Kurxcơ, trong toa ăn, sau bữa sáng, ông khách uống cà phê cùng rượu cônhắc, bà vợ nói với ông:-Anh làm sao mà uống nhiều thế ? Có dễ phải tới ly thứ năm rồi đấỵ Vẫn còn buồn nhớ tới cô nàng có mu bàn chân thon gầy ở nhà nghỉ chứ ?-Ờ, ờ, đang buồn dây, ông trả lời, mỉm cười gượng gạo, - Cô nàng nơi nhà nghỉ ... Amata nobis quantum amabitur nulla-Tiếng La Tinh đấy à ? Thế nghĩa là gì ?-Mình không cần biết điều này đâụ-Sao anh thô lỗ thế, - bà hành khách nói, thở dài không ý tứ, và đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đầy ánh mặt trờịPHAN HỒNG GIANG dịch-Xaraphan: một kiểu áo váy không tay (người dịch chú thích)-?oki nh sợ lại phát sinh từ chữ ?oRẮN?? : trong tiếng Nga chữ ul nghĩa là rắn, còn chữ ulaz nghĩa là kinh sợ-Amata nobis quantum amabitur nulla ! (tiếng La Tnh): người con gái ta yêu, chẳng bao giờ còn ai được yêu đến thế !

    Everyone needs a shoulder to cry on
    Everyone needs a friend to rely on​

Chia sẻ trang này