1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn Ngôi nhà hoang vắng - Phong Điệp

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi axit, 07/05/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. axit

    axit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn Ngôi nhà hoang vắng - Phong Điệp

    Truyện ngắn của Phong Điệp
    Ngôi nhà hoang vắng

    - ******** thật!- Phan giận giữ giật mạnh cửa ô tô, nhy ra ngoài. Mặt nó vẫn còn đỏ vì cn sốt chưa dứt ?" Mày khởi động lại tao xem nào.
    Tôi thận trọng bật nút điện. Chiếc xe xì lên theo kiểu một gã đểu cáng quen cợt nh người khác rồi lại đứng yên bất động
    - ******** thật . Nó định giở cái trò gì thế này? Mẹ cha cái quân phn chủ. - Phan nóng nẩy đá mạnh vào bánh xe rồi ngồi bệt xuống đất, thở phì phì.
    Trời bắt đầu lắc rắc mưa. Hi lạnh tanh tao xộc vào buồng lái báo hiệu quanh đấy có một cái hồ nước lớn hoặc đại loại như thế. Còn cụ thể vùng báo hiệu có nước ấy nằm ở hướng nào thì tôi cũng chịu bởi vì xung quanh chúng tôi bây giờ chỉ là một thứ mầu trời, màu đất nhờ nhờ, dễ khiến cho người ta cái cm giác đang bị quáng gà.
    - Vào xe đi không mưa mày! ?" Tôi giục Phan ?" Từ từ rồi tính. Kiểu này rồi mưa hết đêm mất thôi.
    Phan tiếp tục cằn nhằn điều gì đó mà tôi nghe không rõ rồi uể oi trở lại buồng lái, rút điếu thuốc lá nhầu nhĩ từ trong túi vi mầu nâu xin xỉn - vẫn vứt lay lắt trên ghế- lật bật châm lửa. Khói thuốc khét lẹt khiến tôi thấy khó chịu bởi tôi không phi là người thích thuốc lá. Vì chuyện này mà không ít lần thằng Phan dè bỉu tôi là thằng đàn ông hãm tài. Thực ra thì nó rất thưng tôi. Nó từng thức suốt đêm với tôi bên giường bệnh của cha tôi vào cái ngày ông từ giã cõi đời. Chứng bệnh ung thư phổi do đốt quá nhiều thuốc lá đã đưa ông đi khi tuổi mới gần 60...
    Chúng tôi nhẫn nại ngồi nhìn mưa, chẳng ai buồn nói câu nào. Chuyến nhận hàng lần này qu là mệt mỏi. Xe chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia như chó hoang đói ăn còn lão chủ hàng ?" có khuôn mặt bều bệu như cái bánh bao hỏng - thì đột nhiên giở quẻ, tìm mọi cách trì hoãn.
    ?o Thằng cha này bán cái rồi. Đồ chó!? ?" Sau một bữa nhậu say xỉn ngoài quán, Phan vẹu vọ trở về, thông báo cho tôi cái tin ấy ?" ?o tao phi xin nó tí tiết. Chắc gì ********* ấy đã phọt được lưng bát máu, đủ súc miệng cho tao?
    Ngẫm cho cùng thì cũng tại mình ngu. Ngu thì chết chứ kêu ca ai. Đâm đầu đi làm ăn buôn bán, cứ như cướp ngay được tiền của thiên hạ. Hợp đồng ký miệng bên bàn nhậu, bây giờ giết người ra mà áp cho à? Bàn đi tính lại, cuối cùng chúng tôi quyết định đánh xe về không . Mọi việc ân oán sẽ thanh toán sau. Ông trời chẳng thể phụ kẻ khốn khó mãi được .
    Đi mới được hn hai trăm cây số lại đến lượt ?ocon ngựa già? này giở quẻ. Chẳng tìm được lỗi máy móc , xăng nhớt gì , nhưng cứ như ma ám vậy ?" nó phì phì mấy chặp rồi khựng lại, không chịu đi tiếp. Mà xe chết ở cái xứ đồng rừng, c ngày không có một bóng xe chạy qua, biết đợi bao giờ mới tìm được người đến giúp? Moi sự liên lạc đều bị cắt, tiền nong trong túi cũng chẳng còn bao nhiêu. Qu đúng là khi vận đen đến thì động làm cái gì cũng xúi quẩy.
    Càng nghĩ càng nn, tôi mệt mỏi nằm vắt chân lên cửa buồng lái, l m ngủ. Ghế bên thành Phan cũng im lặng, l đễnh nh khói thuốc ra ngoài trời mờ mịt.
    Tôi không nhớ mình đã ngủ được bao nhiêu lâu nhưng sự việc mà vì nó khiến tôi phi tỉnh giấc thì không thể nào quên được . Đầu tiên tôi thấy chân mình như có ai cào cào vào. Sau đó thì bị chí một cái rất đau khiến tôi giật thót người , phi bật dậy như một phn xạ.
    Cha mẹ i, tôi có m hay không đây? Trước mặt tôi là một người phụ nữ gần như loã lồ với mái tóc dài, rối, lết bết vì dính mưa, buông xoã đến tận đầu gối ?" tác gi của cú véo không mấy thiện ý, đang trân trân nhìn vào buồng lái . Một cái nhìn không đáy, loé lên sáng rực trong ánh chớp xanh lét của cn mưa rừng dai dẳng. Thấy tôi đã thức dậy, cô ta vội lùi ra xa và mỉm cười, nụ cười nhệu nhạo như thăn mỡ đông nằm lay lắt cuối phn thịt. Và trong khi tôi đang lặng người đi vì bất ngờ thì cô ta đột nhiên cười phá lên, tiếng cười khanh khách, chạm vào nhau như những mnh thuỷ tinh vỡ. Da gà trên tay tôi nổi ran lên. Tiếng cười lạ lùng ấy túm được cổ thằng Phan, dựng dậy. Cũng như tôi, nó lặng đi, những hi thở lạnh toát ph sang gáy tôi phợt phạc.
    Trong khi chúng tôi vẫn còn bàng hoàng thì người con gái kỳ lạ nọ biến mất, cứ như thể cô ta vừa biến thành con giun và giũi mình xuống lớp lá cây nhem nhép nước dưới đất.
    - Mẹ kiếp, lại gì nữa thế này ?" Thành Phan hỏi tôi bằng cái giọng hi run ?" tự nhiên lại măc kẹt vào chỗ ******** nào thế này nhỉ?
    Vừa nói nó vừa luống cuống tìm thuốc lá trong chiếc túi vi hôi rình.
    Phi lúc khác tôi đã tỏ ra khó chịu vì cái việc nó cứ luôn mồm chửi ?o********? với lại ?omẹ kiếp? ?" nhưng lúc này, tôi không còn đầu óc đâu để hoạnh hoẹ mấy cái thứ vặt vãnh ấy nữa. Tôi lục tìm mẩu nến nằm lẫn trong đống băng nhạc sướt mướt do chính thằng Phan cất công ?osưu tập?, hối h thắp lên. Bật đến năm lần by lượt, ngọn lửa mới ăn vào lõi nến, nhập nhoạng sáng.
    Khác với suy đoán của tôi, mưa không kéo dài suốt đêm mà ngớt dần rồi tạnh hẳn. Trời đêm nhờn nhợt bằng một thứ ánh sáng rất khó t. Tiếng côn trùng sà sã bên cạnh chúng tôi . Những con muỗi đói không còn biết kiêng nể ai, nhè thẳng vào mặt, vào người chúng tôi mà lao vào.
    - Có lẽ phi tìm một cái nhà nào gần đây mà vào nghỉ ngi chứ cứ thế này thì không ổn ?" tôi bàn với Phan. Qu thực là tôi thấy hi lạnh gáy khi ban đêm lại tr trọi ở ni hoang vu này.
    Phan chẳng tỏ ra đồng tình hay phn đối. Nó đã moi bao thuốc bẹp dúm ra, nặm được một điếu cuối cùng và ngồi rít. Những vòng khói đặc sệt thi nhau đùn ra.
    *

    Thực ra cũng không khó khăn lắm chúng tôi đã mò ra được một khu nhà tập thể cấp bốn đã xuống cấp, nằm quay mặt ra phía hồ nước (qu đúng là một cái hồ nước lớn), lưng tựa vào những bụi cây lúp xúp, có mùi hăng hắc. Vui mừng vì tìm được người ở ni vắng vẻ này, chúng tôi hối h đi tới căn phòng đầu hồi, phòng duy nhất còn sáng đèn và thận trọng gõ cửa. Một người phụ nữ lớn tuổi ra mở cửa cho chúng tôi, khuôn mặt chẳng lấy làm ngạc nhiên hay tỏ ra khó chịu vì việc bị người khác quấy rầy vào lúc tối khuya như thế này. Người phụ nữ có vẻ đẹp đôn hậu và thái độ như sẵn sàng giúp đỡ người khác . ấn tượng nhất ở bà ta có lẽ là mái tóc trắng xoá, buông xoã đến thắt lưng. Nhưng thực sự gây chú ý cho tôi lại là một con mèo trắng toát, đeo day chuyền bạc quanh cổ và béo núc ních ?" béo đến độ trong nó giống như một con mèo lai lợn - ưỡn ẹo bám theo từng bước đi của bà chủ. Tuy nhiên, khác với chủ, con mèo mập ú ngay phút đầu đã nhìn chúng tôi bằng ánh mắt không thiện cm cho lắm.
    Việc trao đổi diễn ra khá chóng vánh . Người phụ nữ tỏ ra là một người tử tế. Bà ta múc cho chúng tôi một thau nước mát từ cái xô sắt để ở góc phòng:
    - Để tôi làm chút gì hai cậu ăn tạm. Sau đó hai cậu có thể ngủ trong phòng khách ở cuối dãy. Bây giờ thì hai cậu rửa mặt mũi chân tay, đợi tôi sắp bữa.
    Ngưòi phụ nữ nói vừa đủ những điều cần thiết và răm rắp làm mọi việc như đã quá quen với điều đó. Bữa cm đêm hôm của chúng tôi có cm nguội hâm nóng với cá kho và dưa muối. Giữa lúc chúng tôi ăn thì có tiếng gõ cửa. Bà chủ nhà và theo sau là con mèo béo, nhẩn nha đi ra, kéo chiếc then cửa bằng sắt khá dài.
    - Mẹ. Có khách à? Cho con vào với.
    - Mày về phòng đi. Cút về đi.
    - Con...
    - Về mà ngủ đi. Còn lang thang tao tống cổ đi chỗ khác bây giờ .
    Cuộc trao đổi tuy nhỏ nhưng gay gắt khiến tôi và Phan đều quay đầu nhìn ra xem người mới đến là ai. Qua cánh cửa mở hé, tôi nhận ra ?ongười quen?. Đó chính là người con gái kỳ lạ chúng tôi gặp lúc nãy ngoài xe!
    Vẫn là bộ váy hoa rách t ti khiến cho c thể lộ ra quá nửa và bộ tóc x xác xo dài đến đầu gối. Thấy chúng tôi nhìn, cô ta bật cười khanh khách rồi bỏ đi. Tiếng cười chạy dọc theo hành lang, khiến tôi tự dưng thấy ớn lạnh.
    Người đàn bà không một lời gii thích, quay lại ghế bố, nhẩn nha vuốt ve con mèo béo ú. Nó quá béo, khiến cho cái đầu bé xíu lút chụt vào đám lông trắng bờm xờm và đôi mắt húp lại chỉ bằng hai hạt đỗ đen. Nằm trong lòng bà chủ , thi thong con mèo lại liếc nhìn chúng tôi vẻ dò xét. Chúng tôi cố ăn thật nhanh, một phần vì đói, một phần vì muốn sớm chấm dứt việc làm phiền người phụ nữ tốt bụng.
    Nhưng cứ cắm đầu mà ăn e không tiện. Tôi cố nghĩ ra một câu hỏi xã giao để lấp đi khong im lặng trong căn phòng:
    -ở đây bão có hay về không bác?
    Người phụ nữ vuốt vuốt bộ lông lờm xờm cu con mèo ròi nhẩn nha nói:
    -- Năm nào ở khu vực này cũng có bão lớn. ?" Người phụ nữ giở đống cá khô gác trên nóc tủ ra kiểm lại rồi nhẩn nha kể tiếp ?" Đất đá từ trên đồi sạt xuống đường. Phi đợi xe đến ủi thì may ra mới đi được . Mà đợi xe ủi có đến mùa quýt. Người ta bo ở đây có dớp. Vì vậy xe ô tô ít qua đây, nhất là vào mùa này. Sao các chú không rẽ ở dốc trên có phi đỡ vất v hn không. Chứ cứ tưởng bớt được vài chục cây số mà tham. ở đời chẳng tham được đâu. Năm kia cũng có một đoàn ba chiếc xe ti bị kẹt lại đây mất một tuần. Nhưng chưa năm nào bị nặng như trận bão cách đây 14 năm. Một chiếc xe khách 37 người . Một xe con 12 chỗ. Thật khủng khiếp. Vậy là mỗi năm mất ít nhất một người . Chẳng sai đi đâu được ...
    Nhận thấy vẻ căng thẳng và hi hốt hong của chúng tôi , bà chủ nhà chấm dứt câu chuyện cách đứng dây:
    - Thôi hai cậu cứ nhẩn nha mà ăn. Tôi đi dọn phòng cho hai cậu.
    Dãy nhà chắc chắn là có nhiều người, bằng cớ là chúng tôi nghe thấy tiếng sập cửa, tiếng ho hắng của đàn ông, tiếng cười nắc nẻ của đàn bà, tiếng nước chy ồ ồ, tiếc huýt sáo lanh lnh... cứ chốc chốc lại dội tới . Nhưng khi chúng tôi theo bà chủ nhà đi dọc theo hành lang sang phòng khách ở cuối dãy thì mọi vật lại trở nên vắng lặng với vẻ hoang vu và lạnh lẽo, giống như một khu nhà hoang. Mùi rêu ẩm ướt ở các gờ tường gờn gợn trên cánh mũi tôi. Vào đến phòng, tôi bấm Phan lên giường đi ngủ sớm . Nhưng suốt đêm, sự va chạm của các loại âm thanh tiếp tục rộn lên; cộng thêm mùi khăm khẳm của căn phòng để hoang lâu ngày và mùi chăn chiếu lưu cữu khiến tôi không tài nào nhắm mắt nổi. Tôi cũng nhận thấy sự căng thẳng của Phan. Nó nằm trở mình liên tục và thở dài sườn sượt. Kiểu này là bố trẻ lại nhớ vợ đây.
    Vợ Phan chuẩn bị sinh con, vì vậy nó quyết đi một chuyến cuối cùng, kiếm ít tiền giắt lưng rồi ở nhà chăm vợ ?" chứ cứ cái kiểu đánh đu mãi thế này cũng ớn. Hai vợ chồng Phan đã đợi đứa con đầu lòng gần chục năm nay. Nó mong có con tưởng phát điên lên được. Không hiểu sao, nó luôn tin rằng có đứa con, vợ chồng nó sẽ gặp may mắn, sẽ đổi đời, thoát khỏi cnh khốn khó. Nhưng mọi việc không hề dễ dàng như nó tưởng...
    Có tiếng kêu ré lên như tiếng trẻ con khóc. Lại có tiếng vun vút của một vật dài , mnh, quất vào không khí. Tiếng của một vật ri tõm xuống nước. Tiếng mèo kêu choé lên. Tiếng ho của một người nào đó như muốn khạc nhổ ... Tự dưng tôi cm thấy bồn chồn. Dường như có một cái gì đó bất ổn ở ni này. Tôi len lén trở dậy, nhòm qua khe cửa sổ. Phi mất một lúc lâu tôi mới quen được với ánh sáng lờ nhờ ngoài sân, nhờ có ánh trăng muộn, nhợt nhạt, run rẩy chiếu xuống nền đất loang loáng những vũng nước nhỏ. Tiếng mà tôi tưởng là trẻ con khóc hoá ra là tiếng của con mèo trắng ục ịch. Nó vặn vẹo thân mình béo núc, đi êm ru trong khong sân rộng của dẫy nhà tập thể và tru lên khắc khoi. Một người đàn ông gày gò đột ngột xuất hiện, tay lăm lăm cái que, quất vào không khí, đuổi đằng sau con mèo, điệu bộ tức giận. Con mèo cong người kêu ?ongoào ngoào? đầy vẻ oan uổng rồi bì bạch chạy tút vào một đám cây gần đó. Việc xuất hiện thêm người ở khu nhà khiến tôi có phần thấy phấn chấn. ít ra thì chúng tôi đã có thêm người để nhờ giúp đỡ và mau chóng trở về nhà trong điều kiện nhanh nhất có thể.
    Tất c lại trở về yên tĩnh và tôi sẽ trở về giường nêu không đột nhiên thấy loang loáng những đốm xanh lét di chuyển ngày một gần ở hầu khắp các bụi cây mọc chen lấn quanh khong sân nhỏ. Trời i, mèo! Những con mèo to trùi trũi như những con lợn con lầm lụi vây xung quanh con mèo trắng. Rồi như có ai thổi một hồi còi ra hiệu, chúng lao vào nhau, vừa kêu gào, vừa cắn xé nhau, nháo nhào thành một đống ngồn ngộn trên mnh sân. Tôi lấy làm ngạc nhiên là không ai - kể c người đàn ông khi nãy xuất hiện - tìm cách xua đuổi lũ mèo quấy rối giữa đêm khuya. Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, tất c biến mất vào trong những khóm cây tối sẫm, để lại mùi dãi mèo nồng nồng trên mnh sân nhớt nhát.
    Tôi đứng đờ người mất một lúc khá lâu, không còn tin vào những gì mình vừa trông thấy.
    *

    Sáng hôm sau, thằng Phan cuống quýt dựng tôi dậy với vẻ hốt hong lộ rõ trên khuôn mặt.
    -Mẹ kiếp. Thế quái nào mà chẳng thấy có một ai. Tao ra chỗ cái xe của mình, từ dưng nó đứng lù lù ngay giữa đường có bỏ mẹ không c chứ. Chẳng lẽ có ai đẩy nó ra đấy à? Vô lý bỏ mẹ.
    Tôi linh cm thấy điều gì đó bất thường nên theo thằng Phan đi ra ngoài. Khu nhà cấp bốn hiện lên tiều tuỵ trong ánh nắng trong veo đầu ngày. Từng mng tường lở lói, xám xịt bởi nước mưa và rêu mốc. Những cánh cửa sập xệ, cài hờ hững bằng thanh sắt rỉ. Mạng nhện bay ph phất dọc hành lang. Đúng là không có bóng dáng một ai ?" ngôi nhà như lâu lắm không có người đến ở.
    Tôi bắc loa gọi to:
    -Bác gì i! Có ai không ? Bác i....
    Tiếng gọi của tôi loãng vào trong không khí.
    -Thôi đi mày! ?" Phan giật tay tôi- Ra chỗ cái xe xem thế nào
    Sau một chặng dài lận đận, ?ocon ngựa gìa? của chúng tôi trông thật thm hại. Tôi cũng ngạc nhiên vì không hiểu tai sao ?onó? tự đi vào giữa đường cái quan và đứng ì ra, rất chướng mắt. Thằng Phan đã nhy lên buồng lái và khởi động chiếc xe. Động c máy nổ ngon lành! Thật không thể tin được !
    -Mẹ kiếp! Thế chứ lại! Thôi đi mày. Tao ớn cái chỗ này lắm rồi
    -Nhưng còn phi chào người ta cái đã chứ?
    -Làm chó gì có ai. Mà này, không phi tao với mày gặp ma đấy chứ? ?" Giọng thằng Phan không được tự tin cho lắm.
    -Vớ vẩn. Ma quỷ nào ?" Tôi mắng át nó. Trong bụng cũng thấy bồn chồn- Có khi họ đi làm vắng ở gần đâu đây. Không gặp chào được nhau một câu thì cũng phi gửi lại lời nhắn chứ. Ai lại bỏ đi không nói năng gì thế.
    -Thế mày bo phi làm sao? Buộc lời vào túi chắc? ?" Thằng Phan sốt ruột -Đi cho nó nhanh lên. ở đây đen bỏ mẹ.
    Tự nhiên tôi cũng thấy hi chờn chợn. Làm gì giữa xó rừng này lại có người đến đây để ở. Hành tung thì bí ẩn. Tôi tặc lưỡi: ừ thì đi!

    *

    Chuyến ấy về, vợ Phan sinh được một cậu quý tử nặng 3 cân 2. Khỏi nói chúng mừng đến thế nào. Sau đó Phan xin vào làm bo vệ cho một nhà máy sn xuất giày. Lưng vợ lưng chồng cũng đủ sống qua ngày. Những chuyến đánh hàng biên giới hãi hùng lùi dần vào dĩ vãng. Thằng Phan cũng không nổi ?omáu lính?, vác bát đi xin tiết gã chủ đểu nọ. Cuộc sống vậy là cũng tàm tạm. Ngẫm cho cùng chẳng ai được một cái gì quá nhiều c.
    Chúng tôi ít gặp nhau hn vì tôi phiêu dạt vào mãi tận Cần Th làm ăn.

    Một lần đánh gạo ra cng, trong lúc chờ tầu đến, tôi gặng chuyện một tay xế Bắc cũng mới vào đây kiếm sống. Anh ta tên Hoạt, người đen, hi mập, kém tôi chừng 3 tuổi.
    Hoạt kể:
    -Tôi người Hoà Bình, bỏ nhà đi bụi năm 12 tuổi, đến năm 17 tuổi thì xin vào làm ở một cửa hàng sửa chữa ô tô - xe máy. Học lỏm được nghề lái ô tô, cũng chạy vạy kiếm được cái bằng để kiếm ăn. Có thời gian tôi cũng chạy hàng tuyến Hoà Bình ?" Sn La ?" Lai Châu ?" Lào Cai.
    Tôi giật mình:
    -Sau tôi chưa bao giờ gặp cậu nhỉ? Tôi chạy tuyến đấy cách đây hn 2 năm. Nhận hàng của lão Tào béo. Sau vì thằng cha chi bẩn quá nên bỏ luôn. Chạy cũng chỉ được vài tháng. Thấy oi quá. Nhưng mà cánh chạy hàng trên đấy ai chẳng biết hai thằng chúng tôi.
    Hoạt vỗ vỗ tay vài trán:
    -Thế thì lạ thật, lạ thật. Tôi cũng nhận hàng của Tào béo. Sau khi lão bị đâm ngay giữa chợ thì tôi chuyển sang Du đen. Nhưng gã này bị mấy thằng Tầu khựa tẩy chay nên đứt gánh. Vậy là tôi cũng nghỉ luôn.
    Tôi sững sờ trước tin Hoạt mới kể, chạnh nghĩ đến Phan. Phan i, thế là mày tho rồi nhé. ác gỉa ác báo mà. Mày không xin tí tiết của thằng đểu ấy về súc miệng thì đứa khác nó cũng làm. Nhưng mà ân ân oán oán gì cho khổ.
    Hoạt chợt ?oà? lên một tiếng;
    -Tôi nhớ ra rồi. Có một đợt tôi bị tai nạn, phi bó bột nên nằm mất mấy tháng. Sau đợt ấy cũng có nghe phong thanh chuyện gã Tào chi bẩn với ai đó, đâu như dân rằn ri . Hoá ra là các anh à? Tôi còn bo gã: Đừng động vào tụi âý, l m là ăn đạn ngay. Hoá ra là thế. Nếu không vì cái chân này thì biết nhau lâu rồi kia đấy. Hay thật.
    Hoạt tỏ vẻ thích thú. Hai cái đuôi mắt tít vào
    -Thế chân cẳng làm sao? ?" Tôi gặng hỏi Hoạt
    -ấy dà, số tôi là con sống thọ. Xe bị nghiêng. Người lăn ra lưng chừng cửa buồng lái nhưng chân bị kẹp lại. Lẽ ra là phi cưa đến đầu gối rồi đấy. May co người đến cứu kịp. Mà anh tưởng tượng được không, giữa đường rừng thế mà lại vẫn có người. S cứu cho tôi xong thì đưa đến bệnh viện. Đâu như có ba người : một bà cụ, một cô nàng khá xinh xắn và một thằng cha gầy như mõ. Lễ mễ vác được tôi đến viện thì đi mắt tiêu. Không có thì tôi đi đời nhà ma rồi. Ông bà ông vi để phúc đức lại cho tôi đấy.
    Tự nhiên tôi thấy bị thu hút vào câu chuyện của Hoạt:
    -Anh có kêu không mà họ lại biết anh bị tai nạn?
    -Sức đâu mà kêu. Trời thì nhọ thui nhọ thủi. Dường thì tịnh không có cái xe nào qua lại. Tự nhiên cô nàng tre trẻ lại xuất hiện ngay trước mũi mình. Cô nàng thấy máu nên hãi quá gọi người lại cứu. Thế mới có thêm bà gìa và thằng cha gầy như mõ kia chứ.
    Tôi có cm giác mình đang lên cn sốt. Tôi vồ lấy tay Hoạt:
    -Thế còn con mèo trắng?
    -Sao anh biết có con mèo trắng? Tôi đã kể đâu nhỉ? ?" Hoạt nhìn vẻ mặt căng thẳng của tôi một cách tò mò ?" Mãi đến khi về đến nhà của bọn họ tôi mới gặp con mèo. Gớm con mèo béo khiếp đi được. Nó bị lôi ra khỏi giường để nhường chỗ cho tôi. Bà gìa gọi nó là ?ocon gái? c đấy. Cái đồ con gái lười chy thây ra mới béo núc ra thế. Chuột thì chạy rùng rùng dưới gầm giường mà nó thì vẫn ngồi thu lu ở trên ghế, như chờ đòi lại chỗ mà tôi đã chiếm của nó.
    -Sau đó thì thế nào? anh có gặp lại họ không ?
    -Qủa thật là tôi không nhớ chính xác lắm. Cũng có đi tìm nhưng hỏi chẳng ai biết. Bẵng đi một thời gian lại bị việc khác chồng lên. Tệ quá phi không anh?
    -Thực ra tôi cũng đã gặp họ ?" Tôi nhìn sâu vào mặt Hoạt để xem thái độ của anh. Hoạt im lặng chờ tôi nói tiếp ?" Tôi hỏi thật nhé, anh có nghĩ họ là ma không ?
    -Vớ vẩn thật! ?" Hoạt phá lên cười. ?" Sao lại là ma?- Hoạt cười như kiểu người bị sặc nước ?" Các bố lạ thật, gặp người ta tốt thì nghĩ ngay người ta là ma. Lại kiểu đọc truyện trinh thám nhiều chứ gì?
    -Nhưng anh xem, giữa rừng núi như thế...
    -Vở vẩn! ?" Hoạt không cười nữa mà tỏ ra hi bực bội ?" Vậy chúng ta thử đi kiểm tra xem ai đúng.
    Ngày hôm sau, chúng tôi đệ dn xin nghỉ phép 15 ngày để quay ra Bắc. C tôi và Hoạt đều không thấy hối hận về quyết định hi điên rồ của mình.

    *

    Cuộc tìm kiếm của chúng tôi có thêm một người ?" tất nhiên đó là Phan. Tổng hợp trí nhớ của c ba thằng, chúng tôi đã nhanh chóng xác định được vị trí gặp nạn. Một cung đường cũ nằm trên tuyến Lai Châu ?" Lào Cai, bây giờ thì người ta thay bằng một đoạn đường mới ngắn hn và ít đường cua tay áo hn.
    Chúng tôi quyết định dừng xe ở một điểm mà c tôi và Phan đều công nhận là rất quen, sau đó chia ba mũi đi tìm. Tôi cố gắng giưng cánh mũi để xác định hi nước , vì khu nhà cấp bốn nọ ở ngay cạnh một hồ nước lớn. Việc tìm kiếm hoá ra không đến nõi khó khăn lắm . Khi tôi đến được ngoi nhà đã gặp Hoạt và Phan ở đó. Ngôi nhà đóng cửa im ỉm, mạng nhện đánh đu trên đầu chúng tôi .Hoạt lấy tay gạt mạng nhện và dè dặt kéo then cửa của căn phòng đâu tiên ?" căn phòng có người đàn bà phúc hậu đã cho chúng tôi bữa cm tối với dưa muối và cá kho. Đồ đạc trong phòng vẫn nguyên như khi chúng tôi đến đây, nhưng tất c đều bị phủ một lớp bụi mốc . Phan đi đến cạnh chiếc bàn nước và chợt reo lên :
    -Xem này. Đây chng pahỉ là cái túi của tao hay sao? ?" Nó cầm một nắm vi cũ đưa lên. Tôi và Hoạt đồng loạt hắt xì hi vì đám bụi vừa bị xới tung lên, bay quẩn trong phòng.
    Qủa đúng là cái túi vi của thằng Phan.Tôi nhớ lại vẻ mặt căng thẳng của nó khi ngồi nặn điếu thuốc cuối cùng trong túi ra , rít lấy rít để
    Chúng tôi tiếp tục đi kiểm tra các phòng khác, nhưng không tìm kiếm thêm được điều gì.
    -Đêm nay chúng ta sẽ ở đây ?" Hoạt đột ngột tuyên bố- Tôi muốn tìm hiểu tất c những chuyện này.
    -Có thể họ đã chuyển đi đâu đó thì sao? ?" Phan dè dặt nhìn sang tôi như muốn tham kho ý kiến ?" Dù sao chúng ta cũng thanh thn vì đã quay lại đây
    Tôi còn đnag phân vân thì Hoạt đã kiên quyết:
    -Tôi nhất định phi ở lại. Tôi đi bụi từ bé, chưa chuyện gì là tôi chưa tri qua
    Tôi gật đầu:
    -Thế thì chúng ta cùng ở lại.
    Chúng tôi ăn tối bằng bánh mì và thịt hộp trong phòng của người đàn bà tóc trắng rồi thức nói chuyện mãi cho tới sáng . Mọi việc không có gì bất bình thường. Khu nhà yên ắng và chưa xuất hiện bóng dáng một ai. Điều này khiến c ba đều thấy sốt ruột. Sáng hôm sau, chúng tôi tiếp tục to đi các hướng để tìm kiếm những con người tốt bụng dạo nào. Nhưng trong vòng bán kính 2 km, chúng tôi không tìm được ai khác để có thể hỏi thăm. Đi xa hn một chút nữa thì không ai biết tí gì về khu nhà tập thể năm phòng, nằm quay ra hồ nước . Ngày thứ hai tiếp tục trôi qua trong sự chờ đợi và hy vọng. Phan và Hoạt vì có nhấp một chút rượu trong bữa ăn tối nên bỏ đi ngủ sớm. Tôi tắt nến để tiết kiệm rồi kê ghế ra ngoài đầu hồi hóng gió. Gió ràn rạt thổi về từ phía hồ nước. Đêm cuối tháng không trăng. Muỗi nhiều như vãi tấm. Tôi ngồi đập không xuể, đành phi dùng cách lấy dầu cao bôi vào hai ống chân. Ngồi nghĩ v vẩn, tôi thiu thiu ngủ lúc nào không hay.
    Tiếng gầm gừ không to nhưng nghe rin rít, rất chói tai, khiến tôi choàng tỉnh. Nhưng sự kinh sợ đã giữ chặt tôi trên chiếc ghế bị lỏng một chân. Vẫn những con mắt xanh lét di chuyển trên khong sân ngập ngụa cỏ và như có một ai vừa ra lệnh ?" c đàn mèo cỡ chừng bốn năm chục con đâm sầm vào nhau, tranh giành vỏ hộp thịt thằng Phan ném đi từ lúc chiều. C một đống bầy nhầy mèo đangvật lộn ngya trước mắt tôi. Tôi không dám cử động. Thậm chí thở cũng thật khẽ khàng, bởi rất có thể tôi sẽ trở thành con mồi bất đắc dĩ cho lũ mèo đói kia.
    Cũng rất nhanh, lũ mèo rồi nhau ra trong tiếng gầm gừ mệt mỏi và tn mát vào các bụi cây gần đó. Tôi bắt gặp lại cm giác lờm lợm ngày nào - khi mùi dãi mèo sộc lên mũi. Tôi ngồi im chừng hn chục phút rồi đi vào phòng, chốt chặt cửa lại, cố dỗ dành cho giấc ngủ mau đến ?" tự nhủ tất c những cái vừa xy ra chỉ là o nh. Hoạt và Phan vẫn ngáy phì phò ở bên cạnh tôi. Tự nhiên tôi thấy hai đứa bỗng trở nên thật gần gũi với mình .
    May mắn đã đến khi sang hôm sau Phan chạy thể dục và túm được một thằng nhóc đang le cá ở bên hồ . Chúng tôi xúm lại để hỏi han, khiến cho đứa trẻ phát hong. Cuối cùng nó đã nhanh trí tìm được lối thoát cho mình: ?oCần fgì cứ đến mà hỏi ông cháu. Ông cháu cái gì cũng biết. Nhưng bây giờ thỉnh thong lại bị lẫn. Nhưng chắc là vẫn hỏi được đấy?
    Thằng bé dẫn chúng tôi đi quá lên phía hồ nước, đến một khu vườn mộ cách đó khá xa. Cạnh ngay đó có một ngôi nhà gạch, lợp mái tôn, mầu vôi đã úa đen.
    -Ông cháu ở trong nhà ấy. Để cháu vào gọi ông cháu ra. Các chú phi hét thật to vào, không ông không nghe thấy đâu.
    Chng cần thằng bé phi gào, ông nó đã xuất hiện ?" đó là một người chừng 70, người mỏng như que đóm, tóc búi gọn sau gáy. Lẽo đẽo theo sau ông già là một ocn mèo trắng gầy tong teo, và trên cổ con mèo có đeo một sợi day chuyền bằng bạc! Tôi bàng hoàng ngắm nghía con mèo, cố tìm lại bóng dáng quen thuộc của một con mèo béo múp, thi thong liếc nhìn tôi với vẻ cnh giác.
    -Có ai chết h? - Ông già nghiêng người nhìn chúng tôi, hai con mắt đùng đục hấp háy liên hồi.
    -Các chú ấy hỏi thăm ông ?" Thằng bé con hét tướng lên , tay khua loạn c lên, hết chỉ vào chúng tôi ròi chỉ sang ông nó ?"Hỏi về cái nhà ở cạnh hồ nước ấy.
    -Cái gì? Chết dưới nước h? Mang lên chưa?
    -Không!- Thằng bé lại gào lên ?" Hỏi thăm cái nhà ở cạnh hồ nước c. Ông có biết không ?
    Ba chúng tôi sốt ruột chờ đợi cuộc trao đổi giữa hai ông cháu thằng bé. Cuối cùng thì ông già cũng vỡ ra được ý định của chúng tôi . Thực ra ông già cũng không biết gì nhiều lắm bởi từ khi bị ngã gẫy chân ông ít đi sang phía bên ấy. Đó vốn là ngôi nhà của một đội khai thác đá. Sau tai nạn nổ mìn cách đây chừng hai chục năm, tất c đều không ai sống sót. Khu nhà trở nên hoang phế, không có ai bén mng đến. Một thời gian sau có một người đàn bà cứng tuổi mang theo một đứa trẻ con đến đó ở. Nghe đâu như bà ta chửa hoang, nên bị gia đình đuổi đi. Sau nữa có thêm hai người : một người đàn ông bị hủi và một cô gái trẻ bị tụi cướp cưỡng hiếp rồi vứt lại bên đường. Ba người sống như một gia đình. Được một thời gian c ba lây dịch đậu mùa trong vùng mà chết. Ngôi nhà để hoang, thi thong có cánh lái xe gặp sự cố vào trú tạm rồi lại đi ngay.
    -Họ mất đã lâu chưa cụ? ?" Hoạt hối h hỏi
    -Lâu lắm rồi. Từ mãi năm 45 c
    Thằng bé con cười khạch khạch:
    -Ông thì động đến cái gì cũng năm 45. Năm 45 là cụ mất chứ
    Ông già ng ngẩn nhìn thằng bé, miệng lẩm bẩm những điều gì không rõ. Tôi chỉ con mèo đang quẩn dưới chân ông già:
    -Cháu nuôi con mèo này từ bao giờ?
    -Đâu, nó mò đến nhà cháu ăn vụng cá đấy chứ. Đuổi thế nào cũng không đi. Thế là ông cháu bo cứ để lại nuôi cho đỡ buồn. Khiếp ngày mới đến trông nó như con cun cút ấy, ghê lắm. Cháu bụôc cá vào dây, bắt nó đuổi theo. Thế là nó mới gầy đi đấy chứ. Nó thù cháu lắm, nhưng vì cháu có cá nên không dám làm gì.
    Ông già kêu mệt rồi đi vào trong nhà. Con mèo lại lẽo đẽo đi theo. Thằng bé con vội giục chúng tôi :
    -Kìa các chú không hỏi đi. Ông cháu sắp buồn ngủ rồi đấy. Ngủ rồi thì hỏi làm sao được.
    Tôi và Hoạt còn đang ngần ngừ thì Phan đã quyết định:
    -Có lẽ thế là đủ rồi. Thôi về đi.
    Chúng tôi còn nấn ná ở khu nhà thêm một đêm nữa. Còn bao nhiêu nến, chúng tôi thắp hết trong c năm căn phòng. Phan ** đang theo kiểu một người đã có gia đình, tự tay cầm chiếc chổi mốc thếch nằm lay lắt ở góc nhà và đi quét dọn tất c các phòng. Hoạt dọn một bữa ăn ?oxôm? ?" với món cá tưi nướng cồn và mì tôm. Tôi v cành cây khô ở gần đó và đốt lên một đống lửa to ở trước sân. C ba thằng tôi đều không hề bàn bạc với nhau, nhưng mọi việc làm đều rất ăn ý nhau.
    Đêm đó chúng tôi thống nhất sẽ không ngủ. Tuy nhiên c ba đều cố tránh không bàn tán về những người từng ở trong khu nhà hoang này. Vì vậy câu chuyện diễn ra rời rạc xung quanh chuyện gia đình, công việc, bóng đá.
    Đến một lúc, chừng như không chịu được , Phan quyết định lên tiếng. Nó vỗn là thằng nóng tính từ xưa đến nay:
    -Tóm lại những chuyện này là thế nào vậy? Tôi thật không hiểu nổi. Ông thấy thế nào? - Nó sốt ruột quay sang tôi
    Tôi kể lại chuyện lũ mèo hoang mà tôi gặp đêm trước :
    -Thực ra tôi cũng không biết đó có phi là thực hay chỉ là bởi một lúc nào đó tôi tưởng tượng ra? Chẳng lẽ đay là một ngôi nhà có ...
    Hoạt sôi nổi ngắt lời tôi
    -Chuyện lũ mèo hoang, tôi cũng đã nghe một vài người kể lại. Thực ra người ta cứ nghĩ nó hoang đường, có phần ma quái lên thế thôi. Đợt tôi chạy hàng trên này, biết chuyện một xe chở mèo bị bung khoá, thế là lũ mèo túa vào rừng, không ai bắt được. Chúng sống hoang nên thành mèo hoang chứ có gì lạ đâu. Những người đến đây ở cũng vậy. Họ bị dồn ép vào hoàn cnh ấy nên chạy đến đây. Nhưng họ có làm điều gì ác đâu. Họ đã giúp anh, và đã cứu tôi đấy thôi. Sao phi sợ họ c chứ. Vớ vẩn thật. Làm gì có chuyện ma mãnh. Biết đâu sau này có người gặp nạn, họ lại lù lù xuất hiện để giúp nữa ấy chứ. Vậy hà cớ gì chúng ta sợ hãi, xa lánh ngôi nhà hoang này?
    Tôi và Phan im lặng , ngẫm nghĩ những điều Hoạt vừa nói. Nó nói cũng có lý. Mặc dù ít tuổi hn hai đứa tôi nhưng Hoạt khá già dặn. Nhiều lúc nó làm tôi phi nể.

    *

    Sau chuyến ấy, ba đứa chúng tôi lại lao vào kiếm sống và lo cho những chuyện gia đình hết c thời gian . Cứ dắng dỏ hẹn bao giờ sẽ về lại ngôi nhà hoang, tìm người đàn bà tóc trắng.
    ừ nhất định phi về chứ...




    Được Milou sửa chữa / chuyển vào 23:33 ngày 07/05/2004

Chia sẻ trang này