1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn (sáng tác, sưu tầm, etc) tặng 7x

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi Wandering, 01/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Wandering

    Wandering Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2003
    Bài viết:
    174
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn (sáng tác, sưu tầm, etc) tặng 7x

    Mấy hôm nay buồn quá, tâm trạng chán nản, vào 7x thì cũng ko có gì để đọc lắm. Nghĩ cũng nhiều người như mình. Đôi khi chán nản, muốn đọc một cái gì đó mà ko có để đọc.

    Tôi tạo ra cái topic này để khi nào chán quá, các bác vào đọc và nếu có truyện gì hay thì post lên chia sẻ với mọi người. 7x đã có một topic thơ, giờ thêm một topic truyện cho nó trọn bộ. Mong các bác MODs đừng chuyển sang bên văn học nhé .


    Lang thang tìm dĩ vãng
    Giật mình nhớ cố nhân
  2. Wandering

    Wandering Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2003
    Bài viết:
    174
    Đã được thích:
    0
    Mở đầu tôi tặng các bác truyện ngắn này, được đăng trên báo LĐ cũng lâu lâu rồi. Truyện về một người con trai, con gái và một tình yêu thật nhẹ nhàng.
    Những nấc thang​
    Phan Thanh Nhã
    Cầu thang xoắn ốc ba mươi sáu bậc dẫn lên một văn phòng nhỏ ở tầng hai. Ở bậc thứ hai mươi lăm Hoàng dừng lại, thoáng chóng mặt và nghe tim đập liên hồi. Anh sợ độ cao. Hoàng ngước mặt nhìn lên, hít một hơi thở sâu như để lấy thêm sức mạnh. Những tán lá xanh phủ loà xoà lên tay vịn ở những bậc thang cuối làm cho mắt Hoàng dịu lại. Cô gái đi sau đuổi theo kịp, dừng sát bên Hoàng khẽ hỏi: "Mệt ư?" Hoàng nép sát sang bên trái, cố ý tránh đường để cô ta bước lên: "Vâng, chỉ một chút. Tôi...". Cô gái nhìn Hoàng đang bối rối, có vẻ như anh muốn diễn đạt điều gì đó nhưng nói không thành lời. Vì mệt. Cô nhìn đến bàn tay đang vịn ở thành lan can. Bàn tay xương xương với những ngón dài, gân máu nổi xanh nơi cổ tay. Có lẽ lúc ấy mặt Hoàng xanh rớt. Khi những cơn đau đến một cách bất ngờ, Hoàng có cảm giác máu trong người mình ngừng chảy. Mắt cô gái ánh lên một tia nhìn giễu cợt. Hoàng như sực tỉnh, hấp tấp bước theo. Cái gấy váy mềm mại quẹt ngang bàn tay xách cặp của Hoàng một cách dịu dàng, tinh nghịch.
    Hoàng mới chuyển chỗ làm sau gần ba năm làm trợ lý hành chính cho một văn phòng luật. Mấy người bạn cũ từng xuýt xoa đầy vẻ ghen tị bảo rằng chẳng mấy người có cơ hội làm việc đúng ngành nghề đã được học. Thế nhưng công việc soạn thảo các đơn khởi điện, viết những bài bào chữa và đọc các hồ sơ vụ án làm Hoàng thấy ớn chết. Cảm giác cuộc sống này đầy rẫy những điều xấu xa, cạm bẫy giăng giăng mà con người ta chỉ cần bước một bước không thận trọng là có thể vấp phải.
    Ông luật sư trực tiếp hướng dẫn lớn hơn Hoàng năm tuổi hay chê những bản thảo bào chữa của Hoàng ngắn gọn quá, khô khan quá và không có tính thuyết phục. Hoàng cố chấp một cách tàn nhẫn. Ông thuyết giảng cho Hoàng một trận ra trò, cố gắng chấm dứt lối nhìn phiến diện bằng cách lôi Hoàng theo trong những phiên toà có ông tham gia bào chữa. Hoàng đi theo ông chỉ một lần nhưng đã thấy ngán ngẩm đến tận cổ. Vì có một lần ngồi xem truyền hình, Hoàng thấy người ta bu đèn đỏ để xem hai người đàn ông bị tuột ra khỏi thang máy đang lơ lửng ở độ cao hàng trăm mét khi làm vệ sinh các cửa kính của toà cao ốc. Cái chết đang đến với họ từng giây mà những người ở bên dưới vẫn không ngớt chỉ trỏ, bàn tán. Hoàng giận dữ tắt tivi, cảm thấy không có gì độc ác hơn thế. Trong lòng thoáng nỗi lo sợ khi nghĩ đến chuyện có khi mình phải đối diện với cái chết trong một hoàn cảnh tương tự như vậy. Bất ngờ, đau đớn và hoàn toàn tuyệt vọng... Lúc ngồi ở phòng xử án, Hoàng đã thấy mình giống y hết những con người hiếu kỳ ấy. Lạnh lùng và nhẫn tâm. Ông luật sư hay bảo với mọi người rằng Hoàng không có tư chất của một luật sư, học mãi chẳng có chút tiến bộ. Hoàng ghét nói chuyện đạo đức vì đạo đức nghe lý tưởng và trừu tượng quá. Cái mà người ta cần chỉ là lương tâm. Mà với Hoàng, lương tâm là một điều gì rất dễ hiểu. Như biết việc xấu thì đừng làm, như trong cuộc sống không thích giao du với ai thì đừng chơi với người ấy... Cứ vậy, sự bất đồng đã tạo nên khoảng cách giữa hai người. Hoàng chán việc và cũng chán người. Anh muốn nghỉ. An, bạn thân của Hoàng, cũng chỉ trích anh thậm tệ, bảo rằng Hoàng quá ích kỷ và chẳng biết nhìn xa trông rộng: "Đáng lẽ cậu phải làm một điều gì đó để thay đổi tình thế chứ. Cuộc sống bây giờ cần những người trẻ tuổi như bọn mình để làm một cuộc cách mạng mới!". Hoàng rụt vai, nói một cách yếm thế: "Vấn đề này to tát quá, vượt khả năng của mình". Hoàng biết An chẳng hiểu gì sất nhưng không giải thích thêm.
    Hoàng nghỉ làm. Ban đầu còn cảm thấy khoan khoái vì thoát khỏi những ràng buộc của công việc. Nghĩ rằng mình sẽ có thời gian để đọc hết những quyển sách. Bác sĩ bảo đọc sách là một liệu pháp tốt để chữa căn bệnh mất ngủ trầm kha của Hoàng. Như cách khám phá thế giới bằng những chuyến du lịch. Với cách đó, giấc ngủ đến với Hoàng êm ái và nhẹ nhàng hơn, như sau một cuộc hành trình dài người ta kiệt sức và thiếp đi trong giây lát vậy. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn, Hoàng đã cảm thấy tù túng và muốn có việc gì đó để làm. Sách không giúp gì được Hoàng. Chứng mất ngủ vẫn hành hạ. Không có những giao tiếp, Hoàng như mất hẳn sự thư thái. Nằm ở nhà, những suy nghĩ tỉnh táo về công việc quay trở về làm bức bách đầu óc. Có thể trước đây Hoàng đã từng chán ghét công việc đơn điệu và vụn vặt, có thể Hoàng đã cảm thấy mình hoàn toàn không phù hợp với nó. Nhưng chính nhờ có nó Hoàng mới thấy được cuộc sống của mình có tí chút ý nghĩa.
    Ngược xuôi cả tháng, Hoàng kiếm được một công việc mới, hoàn toàn không dính dáng gì đến chuyên môn anh đã học và những kinh nghiệm thực tế đã trải qua. An bất bình thêm một lần nữa, cậu ta gắt um qua điện thoại: "Chẳng ai như cậu cả. Đang yên lành tự dưng lại nghỉ việc. Trong khi thiên hạ mơ ước một cái bàn làm việc ngon lành trong phòng máy lạnh thì cậu lại bỏ tất cả để bắt tay vào một việc thật vớ vẩn, suốt ngày phơi mặt ngoài đường. Xin lỗi cậu nhé, công việc ấy ở những nơi khác chỉ cần thuê bọn sinh viên làm việc trong hai, ba tuần là xong... Cậu nghĩ gì thế? Tớ thấy uổng phí cho cậu quá!".
    Hoàng yên lặng, thấy tranh cãi lúc người ta đang bực dọc chẳng có ích gì. Để cho sự sôi nổi của An lắng xuống, Hoàng mới bắt đầu nói. Đầu tiên Hoàng khẳng định sự sai lầm của mình. Thị hiếu về nghề nghiệp và về cuộc sống của Hoàng những năm trước đây rất mập mờ. Sự đắn đo quá tỉ mẩn, sự kính trọng hơi thiển cận và nhất là sự thiếu kinh nghiệm về những gì mà anh tin là những tiêu chuẩn thực của cuộc sống đã khiến anh phải chịu vài lời bình phẩm không hay và cả những ê chề. Bản thân Hoàng không có gì nổi bật, cả những hiểu biết về cuộc sống cũng nông cạn. Nhưng nhờ thời gian, nhờ công việc và những kinh nghiệm tích lũy được, Hoàng đã nhận thấy đôi lúc cũng cần phải lùi lại một chút trước những tham vọng quá lớn của mình để cho cái gọi là thiên hướng trong con người mình được hình thành một cách chắc chắn và những ham muốn có thời gian để chín... Trong giọng nói của Hoàng hẳn phải có một cái gì đó đủ để thay thế cho những lý lẽ mạnh mẽ nhất, nó dập tắt ý định cắt ngang câu chuyện của người đối thoại. An bực bội và chán nản, giống như đang đôi co với một kẻ gàn dở. Mà sự thật cũng gần như thế, những thay đổi nơi Hoàng chẳng làm An thấy dễ chịu chút nào.

    Lang thang tìm dĩ vãng
    Giật mình nhớ cố nhân
  3. Wandering

    Wandering Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2003
    Bài viết:
    174
    Đã được thích:
    0

    Những nấc thang​
    Phan Thanh Nhã
    .....tiếp theo phần trước
    Văn phòng ở tầng hai, bước qua 36 bậc trên một cầu thang xoắn ốc. Mỗi khi bước lên cao, cái cảm giác chống chếnh trong Hoàng dâng theo và sự thăng bằng dần biến mất. Hoàng có cảm giác mình có thể ngã dúi xuống bất cứ lúc nào. Nhìn những đồng nghiệp phăm phăm chạy lên chạy xuống, Hoàng cảm thấy xấu hổ. Tại sao lại có một nỗi sợ hãi kỳ lạ như thế tồn tại trong con người mình? Và như có một sự sắp đặt tình cờ, cô gái Hoàng gặp ở cầu thang hôm mới đến - tên Vinh - thi thoảng lại bắt gặp Hoàng đứng thở dốc. Cảm giác mất tự chủ lộ rõ từ khi Hoàng biết cô gái nhỏ nhắn chính là trưởng phòng của mình. Anh phỏng đoán những nhận xét, những đánh giá của cô gái ấy về mình và thấy tự ti khủng khiếp. Để bù lại, anh cố gắng làm việc hết mình. Cố gắng xoá bỏ thói quen làm việc trì trệ của công việc hành chính trước đây. Cuối cùng Hoàng đã thuyết phục được mọi người không phải ở tài hùng biện của một luật sư mà ở những thông số, những kế hoạch, chiến lược kinh doanh rút tỉa được sau một thời gian dài tiếp xúc với hàng trăm khách hàng và nghiên cứu hồ sơ. Dĩ nhiên Vinh rất hài lòng về chuyện đó.
    Nhờ thời gian và công việc, khoảng cách giữa Vinh và Hoàng được rút ngắn dần và những ác cảm vụn vặt cũng dần biến mất. Họ ngồi chung bàn, thảo luận công việc và chuyện phiếm vào những giờ nghỉ trưa. Vinh bảo: "Anh đen đi nhiều nhưng trông khoẻ mạnh hơn đấy!". Hoàng bật cười, chợt nhận thấy thời gian gần đây sức khoẻ của mình có những chuyển biến tốt. Hoàng kể Vinh nghe về chứng mất ngủ của mình. Nó xuất hiện từ lâu và kéo dài suốt những năm anh làm việc ở công ty cũ. Không hiểu sao lại tự dưng mất đi từ khi về làm việc ở đây. "Có lẽ là do công việc - Vinh nói - Cuộc sống đô thị nhiều áp lực. Những vụ án và những công việc đòi hỏi sự tư duy quá nhiều khiến anh cảm thấy nặng đầu. Anh đã bị ám ảnh bởi tất cả những điều đó và sợ gặp lại chúng trong những giấc mơ nên không chợp mắt được!". Hoàng gật gù xác nhận, nhiều khi anh có cảm tưởng như mình làm chuyện ác, làm liên lụy đến nhiều người nên lúc nào cũng lo sợ họ về tìm. Anh muốn trốn khỏi họ mà không sao thoát được vì những quy luật của những giấc mơ là như vậy. Cứ tưởng rằng trong mơ mình được tự do tuyệt đối nhưng thực tế thì lại không có sự ràng buộc nào tệ hại hơn thế. Giấc mơ và những người trong đó! Vinh cười: "Thế còn nỗi ám ảnh hiện tại?". Hoàng bật cười thành tiếng, nghĩ ngay đến cái cầu thang xoắn ốc. Những vòng xoáy và độ cao. Chúng làm anh chóng cả mặt và bủn rủn chân tay. Vinh đồng tình. "Lúc mới vào tôi cũng giống như anh. Không sao. Rồi sẽ quen thôi!". Vinh chuyển đề tài: "Những lúc rảnh rỗi anh thường làm gì?". Hoàng bảo anh thường nghe nhạc và đọc sách. "Đáng lẽ anh nên dành thời gian cho một môn thể thao nào đó". Vinh gợi ý. Đang lúc câu chuyện có đà, suýt chút nữa Hoàng đã tiết lộ rằng trước đây anh từng là một vận động viên bơi lội, nhưng sau một đợt kiểm tra sức khoẻ, người ta bảo anh rằng anh không thể theo đuổi con đường thể thao chuyên nghiệp. Và rồi tự ti và mặc cảm anh đã từ bỏ nó. Chuyện đó đã lâu lắm rồi, có thể Hoàng sẽ không nhớ nếu Vinh không vô tình nhắc đến. Nó như một mũi tên được bắn ngược về quá khứ, xuyên qua tim anh, đau nhói. Hoàng choáng váng. Anh đang có cảm giác của một cơn đau thật sự, từ bên trong ***g ngực. Anh rất ghét cái cảm giác bị người khác phát hiện những biểu hiện bệnh tật của mình. Rời xa chiếc bàn giấy với những vụ án nặng nề, suy nghĩ rằng mỗi con người dường như đang sống trong sự bủa vây của một màng lưới vô hình nhưng chắc chắn của số phận trong Hoàng cũng mờ nhạt dần. Tuy nhiên, có những khi thức dậy vào nửa đêm, trong cơn đau, Hoàng có cảm giác như cái chết đang lảng vảng xung quanh nhà và chờ đợi anh ngoài kia. Ý tưởng đó như một bàn tay tàn bạo bóp chết tất cả những dự định tốt đẹp.
    Nhưng cuộc đời thường hay trêu ghẹo những người yếu tim bằng những câu chuyện bất ngờ. Đầu tiên, Hoàng nhận được quyết định bổ nhiệm làm trợ lý cho trưởng phòng. Một bước trung chuyển lên chiếc ghế phó phòng chưa có ai đảm nhiệm. Mấy đồng nghiệp được thể rỉ tai nhau ngoài giờ làm việc về mối quan hệ "mờ ám" giữa Vinh và Hoàng. Họ bảo hai người không còn đơn thuần là mối quan hệ đồng nghiệp nữa. Vài lần họ bắt gặp Vinh và Hoàng đèo nhau đi ăn cơm trưa rất thân mật. Một cô nhân viên lắm điều còn khăng khăng đã tận mắt chứng kiến hai người "liếc mắt đưa tình" rất chi là tình tứ trong cuộc họp nội bộ của phòng. Rồi một anh lớn tuổi nhất trong phòng một hôm đã vỗ vai Hoàng: "Vinh lớn tuổi hơn mày thật nhưng cũng dễ thương ra phết. Gắng lên. Hai đứa sẽ là một cặp đẹp đôi nhất của công ty đấy!". Hoàng ngượng đỏ cả mặt không biết phải đối đáp ra sao nữa.
    Ừ, thì họ có đi ăn cơm chung, thi thoảng cũng có ghé vào quán cà phê sau những buổi công tác xuống các địa bàn. Nhưng thường là vào ban ngày giữa giờ làm việc, còn ban đêm thì... chỉ một lần duy nhất. Đó là lần Vinh trở về Hà Nội sau đợt công tác gần một tháng trời. Cô hẹn Hoàng ra quán H bảo có chút việc cần bàn. Hoàng tìm đến cái quán tối như hũ nút. Ánh sáng từ những ngọn nến được thắp trong những ly thuỷ tinh bé xíu như những đốm ma trơi không đủ để nhìn rõ mặt người. Hoàng ngạc nhiên khi đã thấy Vinh ngồi chờ sẵn ở đó - bối rối và duyên dáng khác hẳn ngày thường. Hay tại đêm?... Hoàng nghĩ thầm và lúng túng ngồi xuống cạnh cô gái trên chiếc nệm dài nhìn ra khung cửa kính lấp loá ánh đèn đường. Hoàng hỏi về công việc nhưng người ngồi cạnh trả lời lan man, không rõ đầu đuôi. Mắt hướng nhìn những đốm sáng ngoài cửa kính và như đang đắm chìm vào những suy nghĩ khó tỏ bày. Hoàng uống cạn số nước trà còn sót lại trong ly, thấy người run lên vì những điều gì chẳng rõ... Giọng Vinh run rẩy: "Có một chuyện Vinh muốn nói với Hoàng...". Ngưng một lúc, giọng nói ấy bỗng trở nên xúc động dữ dội: "Trong suốt thời gian Vinh ở Hà Nội, sao... anh không một lần gọi điện?...". Trong khoảnh khắc, Hoàng như ngừng thở. Anh muốn giải thích nhưng không nói thành lời. "Vinh không nghĩ có lúc gương mặt anh, giọng nói anh trở nên thân thuộc với mình đến mức không thể thiếu được như lúc này. Vinh đã cố chờ anh... phác một cử chỉ nào đó nhưng giờ thì không thể chờ thêm được nữa!...". Điều bất ngờ này làm tim Hoàng đau nhói. Anh nắm chặt bàn tay nóng như sốt của Vinh trong cơn đau có thấp thoáng hình bóng của cái chết. Nhưng cái chết không hiện diện ở đó. Nó chỉ lảng vảng đâu đấy rồi vòng xuống đường và biến mất giữa những khúc ngoặt...
    Cầu thang xoắn ốc ba mươi sáu bậc vẫn dẫn lên một văn phòng nhỏ ở tầng hai. Hoàng bước lên và không còn một nỗi sợ hãi nào nữa. Bây giờ anh đã biết rõ vì sao mình có thể làm được điều đó. Hoàng thong thả bước, miệng huýt sáo một bài hát yêu thích. Anh chờ một tiếng chân vội vã đuổi theo sau, một nụ cười rộng mở và tiếng nói quen thuộc. Với anh đó mới là những cảm xúc thật và đẹp.

    Lang thang tìm dĩ vãng
    Giật mình nhớ cố nhân
  4. Wandering

    Wandering Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2003
    Bài viết:
    174
    Đã được thích:
    0
    Lại một chuyện nữa về TY nhé .
    Khi người ta yêu​
    Sưu tầm (Hình như của Phan Cao Toại?????)
    Tôi chờ nàng. Khắc khoải. Hồi hộp. Mong nàng xuất hiện như một con chim vàng anh đột ngột quay về ***g. Mùa thu cao vời. Những dải nắng xuyên qua lớp mây lãng tử, rọi xuống mặt đất ánh vàng trong suốt. Mái tóc nàng có lẽ trong như chất dẻo dưới ánh nắng dịu đó. Nhưng nếu như nàng không có mái tóc đó thì tôi vẫn yêu nàng thiết tha. Mọi thứ thuộc về nàng đều là kỷ vật của tôi. Giá tôi lưu giữ vĩnh viễn được, tôi sẽ sánh chúng với hương hoa bốn mùa, mật ngọt của ong, thạch cao của nghệ thuật và bao nhiêu thứ khác nữa.
    Có tiếng gõ cửa. Nàng đã trở về. Trên tay nàng là thực phẩm đựng trong túi ni lông.
    Nàng nói với vẻ quan tâm sâu sắc:
    - Em chắc anh đã đói. Em sẽ nấu cơm ngay bây giờ.
    Tôi cản nàng lại: "Khoan đã". Và tôi bế đặt nàng lên giường, say sưa ngắm nghía cơ thể ấm áp của nàng đưới bộ quần áo mỏng.
    Nàng như pho tượng Nữ thần tình ái, mà lại của riêng tôi. Mà nàng mới mười tám tuổi và tôi hai mươi.
    Tiếng gõ cửa bỗng tắt. Trái tim tôi ngưng đập trong khoảnh khắc. Nàng vụt biến mất như làn khói sương trước cơn gió. Tôi chồm dậy nhìn quanh. Phòng không có ai. Tấm gương lớn ở tủ áo chỉ chộp được hình bóng tôi; tôi trừng mắt nhìn bóng tôi.
    Tôi chờ nàng đã lâu, lâu lắm. Hình ảnh nàng choán hết tâm trí tôi. Có lẽ tôi sẽ vỡ bùng ra trong một lúc nào đó, và mỗi mảnh vỡ của tôi đều lấp lánh nàng.
    Nàng mới dậy lúc tám giờ sáng thôi mà. Trước khi đi, nàng đã hôn tôi một nụ hôn thật dịu dàng. Đôi giày cũ của nàng vẫn ở trong phòng, đôi giày màu trắng. Nàng đã đi ra ngoài với đôi giày mới, màu đen.Và chiếc quần bò, chiếc áo sơ mi trắng ngà.
    Tôi nhoài người ra cửa sổ, nhìn xuống mặt đường. Phòng tôi ở tầng hai trong khu tập thể nZm tầng. Tôi thấy nàng đang bước ra đường, dáng trẻ trung và tự tin. Tôi nhìn nàng đi qua đường, sang vỉa hè bên kia và bắt đầu bước dọc theo các dãy nhà cao tầng. Chiếc áo trắng của nàng nổi bật. Nàng có thể đi đâu vào lúc chín giờ sáng như thế này?
    Tôi quay vào phòng, vội vàng mặc quần áo mở cửa, chạy xuống cầu thang, hối hả chạy theo hướng nàng đi. Tôi muốn làm một kẻ quan sát nàng, một anh thủ kho, một người bảo vệ nghiêm ngặt. Vì nàng mới có mười tám tuổi thôi, tôi có quyền nghi ngờ rằng trái tim trẻ trung, sôi sục của nàng có thể dẫn nàng đến những chốn không hay.
    Phố đầy cám dỗ đã hiện ra.
    Tôi phải bao vất vả mới chiếm được tình yêu của nàng. Tình yêu của anh, em đi đâu mà không rủ anh?
    Nàng dừng lại, nói chuyện với một cô bán táo. Cánh tay nàng giơ lên, làm một dấu hiệu.
    Rồi nàng mỉm cười. Người bán hàng cũng mỉm cười, xòe mấy ngón tay. Nàng lắc đầu, rồi bước đi uyển chuyển trên đôi giày da mới. Tôi biết rõ cặp chân trong đôi giày ấy, chúng thật thanh tú và dịu dàng. Chân đang đi tới miền xa, ngày càng rời xa cZn hộ thân thương của tôi. Nàng có thể đi đâu vào ngay sau tối tân hôn?
    Nàng trèo lên một chiếc xích lô. Người đạp xe hơi trẻ trai. Chiếc xe đủng đỉnh đi. Những người đi xe máy và xe đạp lướt vòng qua khối vuông vuông lZn chầm chậm ấy. Nàng ngồi khép đùi, nhưng vẻ thoải mái. Tôi ở sau nàng một khoảng không xa. Nếu muốn, nàng quay đầu lại thì có thể nhìn thấy tôi. Nhưng nàng đã không quay đầu lại. Như thế là nàng có một chủ đích, một mối quan tâm ở đằng trước, nàng không còn nghĩ đến đằng sau. Sao nàng không ngoái đầu lại, nhìn về nơi nàng đã nói rằng nàng cảm thấy rất hạnh phúc? Nàng phải có lúc nghĩ tới hạnh phúc đó chứ? Nhưng nàng chỉ nhìn đâu đâu. Hay thật đấy. Nhưng thế có lẽ cũng đúng, hợp lý, có thể xảy ra lắm. Bởi vì tôi đã nghe nói có những người đàn bà phụ chồng ngay từ ngày chung sống đầu tiên. Nàng, tôi đâu đã hiểu thấu nàng, đâu biết nàng nghĩ gì. Tôi hầu như còn là một người mù trước nàng. Tôi muốn nhìn xuyên vào khối ý nghĩ trong đầu nàng. Tôi muốn hiểu cả những ý nghĩ đen tối của nàng!
    Được có thể là nàng không còn nghĩ đến tôi nữa, được lắm, nhưng quyền của tôi là nghĩ đến nàng, bám sát nàng, vì tôi yêu nàng, cần nàng. Hơn nữa tôi đã có quyền chi phối nàng, được pháp luật công nhận. Tôi quyết không để nàng tự do đi tìm thú vui của riêng mình như thế. Tôi muốn biết vợ tôi nghĩ gì, muốn đi đâu, làm gì.
    Tôi thấy nàng ngập ngừng, rồi dừng lại ở cửa hàng bán tủ tường. Nàng tần ngần nhìn những chiếc tủ đẹp đẽ và đắt tiền. Bàn tay nhỏ bé đeo nhẫn cưới của nàng vuốt dọc thân tủ sờ lên mặt kính. Nhưng chúng tôi làm gì có ngay tiền mua cái tủ đó.
    Nàng thật nhỏ bé so với chiếc tủ, có lẽ chiếc tủ có thể chứa nhiều phụ nữ bằng nàng.
    Nàng nói chuyện với anh bán tủ. Nét mặt nàng thật cởi mở. Vấn đề là ở đây? Tôi chưa bao giờ biết đủ những quan hệ riêng tư của nàng. Nàng chắc không đi tìm tủ đâu. Thốt nhiên, tôi hiểu rằng mình cần phải chinh phục lại nàng. Tôi luôn luôn phải hơn các tình địch của tôi, nhất định thế. Trái tim nhỏ bé và đa cảm của nàng có thể đang xao động với anh bán tủ, nhưng tôi muốn nó chỉ rung động với tôi thôi. Tôi bèn ghé vào hiệu mỹ phẩm ngay gần chỗ nàng. Tôi muốn thấy vợ tôi phải đẹp, và phải nhớ đến tôi. Sắc đẹp của vợ tôi phải là của riêng tôi, không ai có thể chiếm đoạt. Nếu tên bán tủ định chim vợ tôi, tôi sẽ dạy cho hắn một bài học nhớ đời.
    Nàng lên xe, lại đi tiếp. Tôi vội vàng cho hộp phấn vào túi, theo sát nàng. Nhưng nàng không nhận thấy tôi.
    Mùa thu mới cao làm sao. Và gió, rất nhiều gió. Gió rung những tán cây như những đầu xanh gật gù. Những vòm lá xanh mượt như tóc nàng. Nếu mùa thu của một trZm nZm sau có khác đi, tình tôi đối với nàng không đổi. Nàng là vẻ đẹp vĩnh hằng.
    Nàng đến dãy phố bán quần áo. Bạt ngàn quần áo. Nàng đi dọc phố, mắt chZm chú tìm kiếm. Tôi hiểu rồi, nàng muốn mua cho mình một bộ quần áo đẹp. Về chuyện này thì tôi không phản đối. Nàng làm đẹp đến mức nào, tuỳ sức.

    Lang thang tìm dĩ vãng
    Giật mình nhớ cố nhân
  5. Wandering

    Wandering Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2003
    Bài viết:
    174
    Đã được thích:
    0
    Khi người ta yêu​
    Sưu tầm (Hình như của Phan Cao Toại?????)
    .............Tiếp theo
    Nàng đã mua một chiếc áo gió vừa vặn. A'o đẹp, trông hiện đại. Nàng vốn có khiếu thẩm mỹ cao. Chiếc áo đó, cũng tương tự chiếc áo gió cũ, tôn hông và cặp chân đầy đặn, cân đối của nàng. Nàng xoay mình ngắm nghía trước gương dài. Tôi biết là nàng vừa ý lắm. Và tôi chợt cười nho nhỏ, thích thú bởi thái độ hơi tự mãn và sung sướng của nàng.
    Nàng vẫn chưa đi khỏi chợ quần áo. Nàng kín đáo nhìn một số người đàn ông trẻ ngược xuôi. Nàng nhìn chZm chú quá. Nàng nhìn gì, tìm ai? Cớ sao đôi lúc nàng lại ngoái đầu nhìn một tay lịch sự hoặc lạnh lùng, hoặc trai lơ đi qua? Nàng hy vọng chúng sẽ để ý tới nàng chZng? Hay nàng thấy ở chúng vẻ đàn ông mà tôi không có? Tôi phật ý rồi đây. Nàng muốn gì vậy?
    Kìa nàng dừng chân trước cửa hàng dành cho đàn ông. Nàng lưỡng lự, rồi hỏi mua một chiếc áo bành tô màu xám. Trái tim tôi đập nặng nề. Đó chính là loại áo một bạn trai của nàng xưa kia hay mặc, lúc đèo nàng trên chiếc xe máy xịn của hắn. Xưa kia nàng vô tư, tôi chấp nhận. Giờ thì khác đấy. Chiếc áo kia sao mà giống chiếc áo của hắn, ừ, giống một cách tởm lợm. Nàng mua cho ai đây mà không gọi tôi cùng đi. Mua cho người ư? Mua cho tôi ư? Nhưng tôi đâu có thích áo bành tô, tôi ghét kiểu đó, lại càng ghét cái màu kia. Nàng quá biết điều đó còn gì? Lẽ nào đây chẳng phải là tặng phẩm của một tình cảm vụng trộm đối với một kẻ giấu mặt nào đó? Có lẽ hắn sẽ mặc ngay trước mặt nàng, phủi bụi tà áo, thích thú với ý nghĩ là đã quyến rũ được một người đàn bà. Còn sau đó, những chuyện sau đó? Nhất định hắn sẽ không mặc vào các dịp vui mừng, lễ tết như tôi mặc bộ com lê nàng tặng. Vì giữa một người chồng với một nhân tình có sự khác xa về cách cư xử.
    Làm sao có thể hiểu thấu một người đàn bà, ngay khi đã kết nghĩa vợ chồng với người đó.
    Tôi chợt nhớ câu ca dao: "Hai tay cầm hai quả hồng, Quả chát phần chồng, quả ngọt phần trai", mà buồn.
    Nàng quay trở lại chỗ xích lô, trỏ tay. Nàng đến công viên? Nàng ngồi xuống một đầu chiếc ghế bê tông dưới tán si? Mắt nàng nhìn ra hồ. Nàng đang mơ màng? Kìa, nàng mơ hồ cười. Tôi đang đứng ngay bên nàng, lo âu, giận dữ nhìn nàng, mà nàng có thấy tôi đâu. Tôi đảo mắt nhìn quanh, tự hỏi nàng đến đây làm gì, bỏ tôi nằm còng queo một mình trên giường cưới.
    Một hồi lâu, nàng đứng dậy, gọi xích lô về nhà. Tôi nhanh như cắt về phòng trước. Tôi ngồi yên lặng trong chiếc ghế xa lông cũ và hút thuốc lá. Hộp phấn tôi để trên bàn. Tôi chờ nàng mở cửa bước vào để nổ một phát súng đấu, nếu trên tay nàng không có chiếc áo đàn ông quái gở ấy, hay dù có cũng chiếc áo ấy. Nàng thực sự không hiểu tôi. Phải, nàng vẫn chưa thuộc về tôi hoàn toàn. Tôi chưa thể tin tưởng nàng được.
    Nàng vào nhà như một cơn gió. Tôi cZng thẳng nhìn nàng. Nàng mở chiếc túi trong tay...
    Tôi giật mình.
    ánh nắng gần trưa chiếu qua lỗ thông hơi trên cao rọi vào tôi mờ nhạt. Cửa phòng vẫn đóng kín. Nàng đang thử quần áo trong phòng, hầu như ngay bên cạnh tôi. Thân hình nàng như Kiều tắm. Nàng thấy tôi thức giấc thì cười, rất âu yếm và phục tùng. Nàng bảo:
    - Anh dậy đi. Muốn Zn đặc sản thì mặc quần áo vào.
    Tôi mở to mắt nhìn kỹ bộ quần áo nàng lấy trong tủ ra đưa cho tôi. Chính là bộ com lê màu trắng của tôi, bộ mà tôi yêu thích nhất và giữ gìn nhất. Chiếc cà vạt có ghim mạ vàng cũng là cái tôi đã bỏ công tìm chọn. Liếc xuống gầm giường, thấy đôi giày mới và ưa thích của tôi.
    Nàng làm một cử chỉ quy ước, có nghĩa là nàng muốn nói nàng yêu tôi. Tôi mỉm cười, vẫy nàng lại gần.
    Dĩ nhiên là tôi đang rất sung sướng, hạnh phúc. Và chiếc hộp phấn đẹp hơn, hảo hạng hơn hộp tôi thấy trong mơ thuộc về nàng. Chúng tôi đã hứa với nhau là sẽ yêu thương nhau đến hàng trZm nZm, cho đến khi ngọn gió của định mệnh cuốn chúng tôi đi như những chiếc lá đã hết thời.
    18-1-1997

    Lang thang tìm dĩ vãng
    Giật mình nhớ cố nhân
  6. Wandering

    Wandering Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2003
    Bài viết:
    174
    Đã được thích:
    0
    OK, Let's call it a day
    Má lúm đồng tiền​
    A'i A' (Đài Loan)
    Mưa đông dần dần nặng hạt, đổ xuống ào ào. Đất trời chẳng mấy chốc trở nên lạnh lẽo. Anh vfa nàng phải bỏ kế hoạch ra phố mua đồ như đã dự định, bởi nàng không chịu được cảnh mưa não người này.
    Trên ghế xôpha dài trong phòng khách có trải thảm lông ấm áp, anh đọc sách còn nàng thì nhZn mày bực tức. thỉnh thoảng nàng lại nghển đầu nhìn ra ngoài trời u ám qua cửa sổ, mỗi lần trông ra là mỗi lần mày nhíu càng sâu hơn. Vì nhíu mày nên đường cong ở môi cũng nhếch lên méo mó, má cũng vì thế mà chảy xệ. Từ lâu anh đã quá quen thuộc với ngôn ngữ vẻ mặt như thế của nàng.
    Trời xui đất khiến thế nào, anh nhớ ra ở nhà có một hộp đất thơm dùng để nặn trong giờ thủ công hồi anh còn dạy ở trường tiểu học. Anh bèn lấy ra rồi như một đứa trẻ nghịch ngợm, anh đổ nưcớ vào một chiếc bát cũ rồi nhào với đất và bảo nàng:
    - Anh nhào đất nặn tượng cho em xem!
    Nàng không tin, nhìn theo những ngón tay khéo léo của anh thoZn thoắt nặn đất thành hình người, nhỏ xíu. Mái tóc đằng trước trán thưa và hơi xoZn để xoà xuống, dưới mái tóc là mày, mắt, mũi, môi đ]cj tạo nên bằng đầu bút bi. Nàng hớn hở thấy khuôn mặt mình được anh nặn ra, kinh ngạc tấm tắc khen tượng nặn giống hệt nàng từ nét mặt đến tinh thần.
    Ngắm một lúc lâu nàng mới nhận ra có điều chưa vừa ý liền nhắc anh:
    - Mặt hơi dài, mày hơi nhZn, cái lúm đồng tiền làm em xinh đẹp cũng còn thiếu.
    Anh ngắm nàng rồi lại ngắm bức tượng, nói chắc nịch:
    - Em đúng là thế này đấy!
    Nàng giật lấy bức tượng, quay ngoắt người đi về phía tấm gương tròn treo trên tường. trong gương hiện lên một gương mặt chảy xệ, đôi mày nahưn giống hệt bức tượng, mà không lúm đồng tiền.
    Nàng nhếch mép cười với người trong gương. Trong nháy mắt người trong gương có khuôn mặt thon thả, hai lúm đồng tiền sâu sâu khiến khuôn mặt ấy vụt trở nên xinh đẹp, sáng rỡ. Cô gái trong gương có nhan sắc mê hồn! Vẻ đẹp ấy khiến nàng kinh ngạc, sau đó nàng thu nét cười lại thì người trong gương lại trở về với khuôn mặt như nàng quen thấy lâu nay.
    Thế là nàng cầm pho tượng đứng trước tấm gương tròn chơi trò thay đổi diện mạo.
    Nàng đứng trước tấm gương tròn, làm cô gái xinh đẹp rạng rỡ một lát rồi lại làm khuôn mặt thường ngày của mình một lát.
    Nàng đứng trước tấm gương tròn, làm vẻ mặt cô gái má có lúm đồng tiền sâu sâu.
    Nàng quay người, nhìn về phía anh, làm khuôn mặt cô gái xinh đẹp có lúm đồng tiền sâu sâu.
    Thấy anh mỉm cười, nàng tin chắc nàng là cô gái xinh đẹp có lúm đồng tiền sâu sâu.
    Nàng chính là cô gái xinh đẹp có lúm đồng tiền sâu sâu.
    Phạm Tú Châu dịch

    Lang thang tìm dĩ vãng
    Giật mình nhớ cố nhân
  7. Sweet_fa

    Sweet_fa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/06/2001
    Bài viết:
    1.201
    Đã được thích:
    1
    Bức thư gửi mẹ Âu Cơ
    Y Ban
    Mẹ kính yêu của con!
    Ngày hôm nay con được chứng kiến nỗi đau của những người mẹ. Nỗi đau của con lại cùng lên và biết bao nhiêu bà mẹ cũng có nỗi đau như con.
    Bà mẹ thứ nhấu: Cô gái nhỏ mười sáu tuổi, cô vừa bước vào tuổi dậy thì đã vội làm mẹ. Cô là một bệnh nhân, bệnh nhân cô vắc, cô không hay cô đang mang một mầm sống trong cơ thể. Ngày hôm trước khi bị mang ra xét xử, cô còn ngồi đánh chuyền với các bạn, ngồi ở tư thế gò bó, thỉnh thoảng vươn dậy cho đỡ mỏi, và bây giờ cô đang nằm đó, hồi sức lại sau cơn đau. Sau khi qua khỏi cơn kinh hoàng, cô bỗng hiểu vừa xẩy ra chuyện gì. Cô đưa mắt tìm kiếm. Nó đó - hài nhi đang há mồm đớp khí. Nó chưa biết khóc, hai mắt mở thao láo, cái miệng như hai cái mỏ chim non mà mới hôm qua thôi nó còn chụm môi để mớm cho chút nước bọt. Còn nó thì nằm đó. Điều phán xử là nó phải chết! Bỗng nhiên cô quặn đau. Đau thắt vùng tim. Đau như ai bóp chặt. Đau nhợt nhạt. Đau ràn rạt nước mắt. Qua cơn đau cô bõng trở thành một người đàn bà từng trải. Ai đã xét xử điều đó! Bỗng cô thương hai con người ruột thịt của mình đến cháy lòng. Bà đang đứng kia âm thầm đau đớn. Và nó - nó đang đau đáu muốn sống.
    Bà mẹ thứ hai: Mẹ cô gái nhỏ kia, bà đau nỗi đau nhục nhã với thiên hạ. Bà mong muốn thoái ra khỏi tội lỗi cho nhanh. Cái giống sau mà nó sống dai dẳng đến thấ. Không tã lót gì cả, để cho nó chết đi! Bà đặt nó vào một tấm xăng, rồi bế ra gốc cây. Bà ngồi dưới gốc cây khác và chờ. Nó dai dẳng, chân tay ngọ nguậy, mồm ngáp ngáo đòi ăn, đòi thở. Màn đêm buông xuống lạnh lẽo bao quanh. Bà cứ chờ. Nó cứ sống dai dẳng, bà khóc than thân phận và nguyền rủa đứa con tội lỗi cuabả. Bà đau cái đau riêng mình.
    Mẹ kính yêu của con! Ngày ấy con cũng thế. Con như cô gái nhỏ tội nghiệp kia. Con đau nỗi đau nỗi đau của con. Mẹ đau nỗi đau của mẹ - Hai người mẹ - Từ bấy đến nay, năm tháng trôi qua, con vẫn thế và mẹ vẫn thế! Mẹ vẫn âm thầm đau nỗi đau của mẹ. Con vẫn âm thầm đau nỗi đau của con. Nỗi đau có trôi đi theo năm tháng nhưng lại bừng dậy bởi thàng ngày chứng kiến, lại âm thầm đau. Những người mẹ là những người sinh ra nhân loại, sinh ra những đứa con. Là những người có trước, hay hiểu nỗi lòng của những đứa con gái, để nỗi đau hoà chung, đồng cảm và biến mất đi.
    ......
    Tình chỉ đẹp khi tình dang dở
    Đời mất vui khi đã vẹn câu thề
    Em chỉ ngọt ngào khi không bận đam mê
    Và hớn hở bắt tay cái ông Hồ Dzếnh!
  8. Sweet_fa

    Sweet_fa Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/06/2001
    Bài viết:
    1.201
    Đã được thích:
    1
    Ngày ấy...
    - Bệnh nhân cô-vắc sang phòng làm thuốc.
    Tiếng cô bác sĩ gọi chỉ để cho người còn thức nghe thấy.
    Cả phòng phụ khoa nhổm dậy hoảng hốt nhìn quanh. Tiếng cô-vắc là tiếng giết người. Từ giường cuối của căn phòng, con nhổm dậy chuẩn bị đi. Mọi con mắt đổ dồn về phía con, kinh ngạc, khinh bỉ:
    - Ái chà, thế mà mình cứ tưởng....
    - Vậy mà sáng nay mình còn bắt chuyện với nó kia đấy
    - Trông người chả ai biết được nhỉ, rõ hiền lành tử tế mà khốn nạn, đĩ bợm.
    Con đi lao đao ra phía cửa. Những tiếng nõi nghiệt ngã đuổi theo. Con câm lặng chịu đựng. Con biết nói gì nữa!
    Con bước vào phòng làm thuốc. Trong phòng lố nhố vài ba bóng áo choàng.
    Cô bác sĩ ra lệnh:
    - Cởi váy, nằm lên bàn!
    Con kinh hãy nắm chặt cặp váy vốn đã không có cúc. Con quay sang nhìn người nọ, người kia cầu cứu. Chẳng có ánh mắt nào thương hại con. Con tuyệt vọng biết không thể nào cứu vãn được tình thế. Con buông tay, chiết váy sản phụ tuột xuống chân con. Không đợi nhắc đến lần thứ hai, con nằm ngay ngắn lên trên bàn.
    - Tắt kinh từ bao giờ?
    - Từ tháng sáu
    - Thở bình thường, mềm bụng ra.
    Tiếng một người phụ việc hỏi xen vào:
    - Bây giờ cô hãy khai cho thật nhé. Cô phải nói thật, không được giấu giếm gì, như người bệnh ấy. Cô phải kể rõ ngọn nguồn căn bệnh, có thể chứng tôi mới chữa cho cô, cô hiểu không nào?
    - Dạ hiểu.
    - Được rồi, cô thụ thai trong trường hợp nào? Ở đâu? Trong công viên? Trên nền cỏ hay cạnh bờ ao? Hay trên giường nhà anh ta?
    Con mở mắt ngơ ngác. Cơn đau tức ở bụng dưới làm con ít cú ý những câu hỏi của người y tá. Khi cơn đau qua đi, con mới chú ý.
    - Cô hãy thành thực khai đi nào! Anh ta là người yêu của cô chứ?
    - Vâng, anh ấy là người yêu của cháu ạ
    - Yêu nhau được mấy ngày?
    - Chúng cháu yêu nhau được hai năm ạ...
    - Anh ta có vợ rồi phải không?
    - Chưa ạ, cháu và anh ấy sẽ cưới nhau.
    - Thế ở đâu, cô và anh ấy... Cô nói đi, phải khai cho đúng vào
    - ...
    Tiếng cô bác sĩ bảo y tá:
    - Chị đi lấy cho tôi chai huyết thanh
    - Vâng
    Người y tá định đi nhưng bỗng dừng lại nói với con:
    - Nào, cô khai thật đi. Mấy lần? Cô và anh ta đã ngủ với nhau mấy lần. Cô nghe rõ này, một lần thì chúng tôi có huyết thanh một lần, hai lần thì chúng tôi có huyết thanh hai lần... Sáu, bảy, tám có huyết thanh sáu bảy tám lần. Nào khai đi. Cô không thành thật nó không ra đau. Thuốc của chúng tôi công hiệu lắm.... Cô nói nhanh lên cho tôi còn đi lấy thuốc.
    Con trân trối nhìn cô y tá, vẻ mặt cô ta cố tỏ ra nghiêm trang, nhung dôi mắt phản bội cô ta, nó cười cợt:
    - Nào, cô có khai không? Nói đi cho tôi còn đi lấy thuốc.
    Con chợt hiểu. À, thì ra sự thể là thế này đây. Thời học sinh ngồi tán chuyện trên trời dưới biếtn con đã được nghe những chuyện như thế này. Bây giờ thì nó đang vận vào con đây. Uất ức trào lên nghẹn cổ, con bật dậy hét lên:
    - Bằng cái số lần để cô có dược đứa con ấy!
    Sau khi hét lên như thế con đã nhảy phắt ra khỏi bàn. Trong con chỉ tần tại một con thú bị săn đuổi đến đường cùng. Con chạy ra phía cửa, không nghĩ đến việc phải mặt váy nữa. Một vệt máu chảy theo bước chân con. Cô bác sĩ vội vàng chạy theo giữ con lại:
    - Dừng lại! Muốn chết hay sao?
    - Vâng, tôi đang muốn chết đây
    - Cô hãy bình tình lại, chết lúc nào cũng được nhưng không phải lúc này. Chị y tá đi lấy huyết thanh cho tôi. Chị hộ lý, chưa cần đến chị đâu.
    Cô y tá tiu nghỉu đi ra, mắt cô ta còn cố lườm con một cái dài.
    - Đồ gái...
    - Chị đi nhanh lên cho! - Tiếng cô bác sĩ gắt.
    Mọi người đi ra hết rồi, cô bác sĩ bảo con:
    - Chúng tôi xin lỗi cô. Lâu nay ở đây những trò đùa như thế vẫn hay xẩy ra. Quả thật đó là một trờ dớ dẩn, vô lý hết sức. Cô hãy bình tâm... Cô còn phải chịu đựng nữa kìa.
    Cáchcư xử của cô bác sĩ làm con dịu lại.
    Nhưng con vẫn nhìn cô bác sĩ với ánh mắt của con thú bị xích. Cô bác sĩ để con ngoan ngoãn nằm lên bàn. Người y tá mang huyết thanh vào rồi hấm hứ đi ra ngoài.
    Một cơn đau dữ dội lại nhói lên ở bụng dưới rồi như người nhịn giải lâu ngày, bụng căng lên anh ách. Một cảm giác choáng váng buồn nôn.
    .....
    Tình chỉ đẹp khi tình dang dở
    Đời mất vui khi đã vẹn câu thề
    Em chỉ ngọt ngào khi không bận đam mê
    Và hớn hở bắt tay cái ông Hồ Dzếnh!
  9. lebinhminh

    lebinhminh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    08/07/2002
    Bài viết:
    467
    Đã được thích:
    0
    Lại phải vote cho Wandering 5* nữa vì topic này. Quá hay Bài này sẽ được xoá ngay khi Sweet_fa tiếp tục.
    -------------------
    Tình đẹp dù xa mấy vẫn trông
    Ví như Ngọc Nữ với Tiên Đồng
    Người đi thương nhớ nhiều nên nhớ
    Kẻ ở chờ mong mãi mới mong

  10. murasaki

    murasaki Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/12/2002
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    TÌNH "INTERNET"
    Ðã mấy mùa qua đi, kể từ ngày Hà quen biết Vương. Hai người đã "chat" với nhau không biết bao nhiêu giờ trên Internet. Hai người đã thổ lộ, chia sẻ cho nhau mọi chuyện, thật ý hợp tâm đầu.
    Vương dần dần cảm mến Hà, và Hà cũng thế. Từ những câu chuyện "chat", lời lẽ hai người dần dần trở nên êm ái, trữ tình.
    Họ đã yêu nhau.
    Tình Internet!
    Vương đã mấy lần hỏi tuổi của Hà, xin hình của Hà, nhưng Hà luôn khôn khéo chối từ, chỉ hẹn ngày gặp mặt nhau cho thỏa tình nhung nhớ.
    Ngày ấy là ngày Valentine.
    Hà hẹn chờ Vương ở sân bay San Francisco, và để dễ nhận nhau, nàng sẽ cài một cánh hồng đỏ thắm trên mép áo, còn chàng sẽ đeo một nụ hoa cẩm chướng trắng tinh. Vương hẹn sẽ bay từ Maine sang Cali gặp nàng, rồi cùng nàng đi ăn phố Tàu...mừng Valentine Day
    ...
    Chuyến bay hôm 14-2 sao lâu thế!
    Máy bay vừa đáp, Vương đã vội rời ghế, khiến chiêu đãi viên phải nhã nhặn nhắc chàng ngồi xuống, gài lại dây an toàn cho đến khi máy bay ngừng hẳn.
    Thế nhưng, Vương vẫn đã là hành khách đầu tiên rời máy bay.
    Lòng rạo rực, Vương hối hả vừa đi vừa chạy trên cầu tàu, chỉ mong nhìn thấy dung nhan của Hà, người tình Internet!
    Và kìa, giữa đám người Mỹ trắng , Mỹ đen, Mễ đứng chờ thân nhân, một mái tóc đen thật mướt, với cặp mắt nhung huyền, làn da vàng mịn màng tươi mát điểm tô bằng một nụ cười duyên dáng để lộ hàm răng trắng xinh giữa hai làn môi đo ûthắm của một cô gái Việt Nam tuổi chừng đôi mươi. Vương ngây ngất. Chàng xăm xăm tiến về hướng nàng, quên lửng rằng áo nàng không cài hoa hồng thắm.
    Vương càng đến gần, ánh mắt nàng càng tinh nghịch, nụ cười nàng càng mời mọc.
    Chỉ còn vài bước nữa thôi là Vương có thể nhào vào ôm chầm lấy nàng. Bỗng đâu, nàng nhẹ bước khoan thai quay đầu bỏ đi, khiến cặp mắt Vương bắt gặp cánh hồng đang cài lên chiếc áo dài một phụ nữ Việt Nam tuổi trạc chừng 40.
    Tóc nàng đã điểm chút màu trắng hoa bưởi. Tuy son phấn hồng hào, nhưng làn da nàng vẫn để lộ vài gợn sóng tung tăng của Biển Mẹ. Nàng nhoẽn miệng cười chào Vương.
    Bức chân Vương muốn đuổi theo bóng người con gái xinh đẹp, nhưng tim Vương quyết định ngừng lại đây, bên cạnh người đàn bà đã từng chia sẻ với mình qua Internet, đã khiến tim mình và tim nàng hòa nhịp, đã từng hẹn ước và nhận lời ước hẹn của mình.
    Vương bình thản trở lại, khoan thai tiến đến gần người đàn bà với cánh hồng trên áo, mỉm cười và tự giới thiệu:
    -Tôi là Vương đây, và cô là Hà phải không? Chúng mình cùng nhau đi ăn phố Tàu. Hà lái xe, còn tôi bao ăn được không? Chúng mình sẽ tha hồ mà trò chuyện.
    Với một nụ cười thông cảm, người đàn bà nhỏ nhẹ:
    -Vương ạ, cháu muốn mời cô đi ăn phố Tàu hả ?
    Buột miệng, Vương ngoan ngoãn đáp:
    -Dạ, cô .
    Vẫn với nụ cười hiền dịu, người đàn bà thong thả nói:
    -Cháu Vương ạ .
    -Dạ , cô.
    -Cô không phải là Hà đâu!
    -Ủa, thế tại sao cô lại đeo hoa hồng trên áo ra đón cháu?
    -Cô gái hồi nãy tặng cành hoa này cho cô đó.
    -Thế nghĩa là...
    -Cô ấy còn nhờ cô một chuyện
    Vương hấp tấp hỏi dồn:
    -Chuyện gì vậy cô?
    -Cô ấy bảo, nếu cháu ngỏ lời mời cô đi ăn phố Tàu, thì cô cứ vui nhận, nhưng đừng dẫn cháu ra xe của cô, trái lại dẫn cháu đến thẳng cổng chuyến bay đi Hawaii, vì cô đang đợi cháu ở đấy. Kìa, cô ấy đang đợi cháu đằng kia.
    Vương vội đưa mắt nhìn theo ngón tay của bà. Và kìa, ở cổng kế bên, Hà đang nhìn Vương vẫn với nụ cười tinh nghịch, như mời mọc, như đợi chờ.
    Tim Vương bồn chồn, rối rắm.
    Chân Vương chỉ muốn tuôn đi.
    Nhưng hồn Vương lại chần chừ.
    Người đàn bà hầu như đọc được nỗi dằn vặt nội tâm của chàng trai trẻ, ôn tồn hỏi Vương :
    -Sao cháu không đi qua bên ấy gặp Ha. Chần chừ gì nữa!
    -Không được. Cháu không đi Hawaii với Hà ngay lúc này được đâu. Cháu muốn qua đây trước là để thăm Hà, tìm hiểu Hà, sau đó còn thăm mẹ của cô nữa. Hà vẫn thường ca ngợi mẹ nàng lắm, khiến con muốn phải đến gặp bà tận mặt. Vả lại, hai đứa đi Hawaii với nhau lúc này không tiện đâu.
    Người đàn bà vội cất lời :
    -Thế cô Hà nói gì về mẹ cổ?
    -Hà bảo con, mẹ nàng là người đàn bà rất chung thủy. Kể từ ngày ba nàng chết rủ tù, mẹ nàng vẫn ở vậy nuôi con. Bà đã bao lần từ chối những người mai mối. Mẹ nàng thật là gương mẫu cho nàng.
    -Cháu tin những điều ấy sao ?
    -Dạ phải. Cháu rất mong được gặp mặt mẹ của Hà lắm, và gặp cả ...
    Vương chưa kịp dứt lời, thì Hà đã quay trở lại, đến gần hai người khiến chàng lúng túng. Vương ấp úng:
    -Hà ạ, Vương không đi Hawaii được đâu!
    -Ủa, ai mời Vương đi Hawaii vậy?
    -Thế không phải Hà định mời Vương đi Hawaii sao?
    -Vương hiểu lầm rồi. Hà đứng bên cổng ấy, cho gần đây thôi, vả lại cổng ấy cũng gần quán cà phê Expresso mà Vương ưa thích.
    -Vương thật có lỗi đã hiểu lầm nhân đức của Hà.
    Hà khúc khích cười:
    -Nhân với đức gì đây!
    Quay sang người đàn bà lớn tuổi, Hà lễ phép thưa:
    -Mẹ đi uống cà phê với chúng con không?
    -Cà phê gì ở tuổi này, hai con đi với nhau đi!
    Vương há hốc miệng tròn xoe.
    Hà không nín được, phá lên cười, rồi lấy tay kéo Vương đi về tiệm cà phê Expresso.
    Vương vừa đi vừa ngoái lại xin phép:
    -Mẹ cho phép hai con đi nghe.
    Nói chưa xong câu, thì Vương nghe đau nhói bên hông. Hà vừa nhéo, vừa cười bảo:
    -Ai cho phép gọi mẹ sớm thế.
    Rồi hai đứa tung tăng đi giữa tiếng cười.
    Mẹ Hà dõi mắt trông theo, lẩm bẩm:
    -Mình thật có phúc!
    ***

    (st)
    Được doanlinh sửa chữa / chuyển vào 21:08 ngày 01/05/2003
    Được doanlinh sửa chữa / chuyển vào 21:09 ngày 01/05/2003

Chia sẻ trang này