1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn tuổi học trò

Chủ đề trong 'Trường PTTH Lê Hồng Phong TpHCM' bởi spirit_of_wind, 15/06/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn tuổi học trò

    Có cái này đọc thấy vui vui nên post lại đây để mọi người cùng relax
    Nhật kí first date của một em gái genetic

    Anh số 1 :

    Anh này là đứa bạn mình cho số đt của mình nên mới gọi làm quen, đã nói chuyện vài lần, vài lần rủ đi uống nước nhưng mình toàn bận. Hôm nọ đang buồn chán, anh gọi điện rủ đi chợ đêm Đồng Xuân, đi luôn.

    7h đi, nhưng mà mình lại chưa ăn cơm, vì chẳng có gì để ăn. Thế nên mình rụt rè đề nghị là đi ăn cái gì đó đã, anh đồng í luôn làm mình phấn khởi lắm. Nhưng anh lại thêm một câu là anh đã ăn cơm ở nhà rồi. Vậy là quyết định đi ăn cháo trai cho anh đỡ bị no ( hơ hơ ). Trên đường đi nói chuyện về ăn uống. Gì chứ ăn uống là sở trường của mình, nên mình nói rất say mê và trót khoe với anh là có bữa kỉ lục nhất em ăn đc 10 bát cơm. Anh nhìn mình sửng sốt, mình hơi ngại nên giải thích thêm là bát nhà em nhỏ, xới lại vơi, nên chắc là so với nhà anh là 5 bát hehe
    Anh gật gù hiểu ra " vậy là em ăn cũng khoẻ đấy, nhưng chưa bằng anh, con gái làm sao ăn khoẻ bằng con trai đc "
    chuyện trò đến đó thì mình cũng vừa ăn xong 1 bát cháo. Anh thấy vậy bảo " Gọi thêm bát nữa đi em, em chưa ăn gì mà "
    Mình định bảo vâng ạ nhưng chợt nhớ ra làm thế mất hình tượng ngọc nữ ( hớ hớ ) nên bẽn lẽn bảo anh là " thôi anh à, ăn ít mới thấy ngon, ăn nhiều ngán lắm "
    Xời, duyên dáng nhẹ nhàng tế nhị cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhỉ ? nhi? nhi?
    Ấy thế mà cái thằng cha hiếu chiến đó ko biết đường, lại phán một câu mà có lễ cả tháng sau phải hối hận và ray rứt " Thế mà em cũng kêu là ăn khoẻ lắm, chỉ được cái bốc phét giỏi , thế này mà ăn thi với anh là bét ngay "

    Hừ, mình ghét nhất đứa nào khích bác đểu, nó lại còn kêu mình bôc phét mới đau chứ.
    thế là mình gọi luôn bát thứ 2.
    Ăn xong bát thứ 2, mình thấy hơi hối hận. Con gái lần đầu đi chơi ai lại ăn 2 bát liền bao giờ, mất mặt quá. Nhưng thằng hiếu chiến nó có để mình hối hận lâu đâu. Nó nhìn mình khinh khỉnh cười kêu " No rồi phải không? "
    Mình cười toe toét " thôi, ăn thế thôi anh ạ, mình còn đi ĂN MÓN KHÁC " he he he

    Và cuộc chiến bắt đầu....
    trước tiên rẽ ngay ra lò dúc ăn sữa chua, mọi khi mình chỉ ăn sữa chua trắng, nhưng hôm nay thì quyết ăn đủ 4 loại, cam, dâu, khoai môn, ca cao.
    Xong, 4 cốc sữa chua, anh lại gợi í là ở đây có kem nữa.
    Mình kêu là em chỉ thích ăn kem tràng tiền ( thật ra là thích ăn kem ciao ) vậy là lại đi ăn kem
    Xong, 1 ốc quế nếu không phải vì anh í ko thích ăn kem thì mình đã ăn 2 cơ.
    Rồi anh vẫn chưa chịu câm nịn cái cổ hộng lại, lại khích đểu " Ăn thế vẫn chưa no đâu nhỉ? "
    mình đáp " Vâng, bây giờ phải đi ăn cái gì nóng nóng, em hơi lạnh" Thế là ra Chả cá ăn sủi cảo, mỳ vằn thắn.
    Chốt hạ cuối cùng là đi ra hàng bạc ăn nem chua rán
    gọi 15 cái nem nhưng anh chỉ động vào có một cái còn đâu ngồi nhìn mình....ăn. hai anh em nói chuyện cũng rôm rả nhưng mình để ý anh it nói hẳn ( he'''''''' he'''''''' ).ăn xong mình đòi trả tiền ( thật ra lần nào mình cũng đòi trả 1/2 nhưng anh ko đồng í )
    thấy mình trả tiền rồi anh nhìn ông bán hàng xem thối lại mình bao nhiêu tiền rồi đưa cho mình đúng ngần ấy tiền bao gồm cả 1 đồng xu 1000.
    Chẹp, thế có gọi là nguời đàn ông chuẩn mực và chính xác ko nhể?

    Đến lúc này thì anh ko còn gạ gẫm gì mình nữa, im lặng buồn không nói....hi hi hi
    Mình hả hê đứng dậy, trời ơi, sao mà bụng căng tức muốn tụt cả quần ra thế này, công nhận là no quá thể, sao đứng lên mới thấy no nhỉ, lúc ăn thì ko thấy mấy. Mình đi lại lặc lè khó nhọc. Anh hỏi có đi chợ đêm nữa không? Mình bảo là thôi, 10h30 em phải về rồi, thực ra là ăn quá no thì mình chỉ muốn nằm lăn ngay ra đất ngủ.
    Suốt đường đi anh cha thèm nhìn sang mình, chả nói gì luôn.........mơ hồ cảm nhận có lẽ phải rất lâu sau anh mới lại gặp mình, mà có lẽ là chả bao giờ cũng nên....

    Mình làm gì sai à? không......chả làm gì cả, mình đã rất ý tứ, tại anh khích mình trước đấy chứ.

    Hẹn hò anh số 1 thế là kết thúc, mình no 2 ngày.
  2. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Nạn nhân số 1
    Sau 1 thời gian im hơi lặng tiếng gặm nhấm sự thất bại của mình,giờ tui cũng xin đc tường thuạt lai câu chuyện first day đó nhưng từ phía cảm nhận của tui người bị hại!!
    1 buổi tối khốn khổ!!!
    1 ngày buồn chán!!gọi rủ mấy em đi chơi mà đứa nào cũng bận,bực ghê.Ô hô,chợt nhớ tới 1 em mới quen đc mấy hôm,nói chuyện khá dễ thương, thích ghê? he he chả hiểu sao cứ nghe giọng dễ thương nhè nhẹ là mình lại tưởng tượng ra một khuôn mặt trái xoan,1 cái mũi dọc dừa,kèm theo một mái tóc dài ngang vai lất phất trong gió?chậc chậc tiểu thuyết quá?nhỡ vỡ mộng thì chắc đập mặt vào bát phở vì ức mât?Vẫn còn chút niềm tin vì dù sao thằng bạn ***** nó cũng có chút đảm bảo,không thì dở hơi đâu mà lại gọi điện làm quen với cá xấu?
    Gọi điện cho em,tâm lý hơi run run, em không đồng ý lần này thì đen lắm,lại mất con lô như chơi,ha ha ha?em đồng ý cái rụp,dễ thương ghê,thế là ăn điểm rồi..ghét nhất cái kiểu ỡm ờ lần trước,thích đi bỏ mịe mà cứ??
    Ra khỏi nhà,lòng vui phơi phới,trời mát,gió nhè nhẹ,thật hợp lòng người,lần đầu gặp mặt mà hẹn em đi chơi chợ đêm Đồng Xuân thì thật là lãng mạn,mình sẽ vẽ 1 bức tranh cát tặng em,he he,vẽ là vốn là sở trường của mìn mà lị,em sẽ tròn xoe mắt? Dù sao kinh nghiêm xương máu cho biết đi chơi với gái lúc tối thế này kiểu gì cũng dính tới ăn uống,nên làm hẳn 6 bát cơm cho chắc, em mà đòi đi ăn thì có lý do đưa đẩy,đỡ hao binh tổn tướng.
    Gặp em, uhm?hơi thất vọng tí,vì không đúng như trong tưởng tượng, mặt em không trái xoan mà lại tròn tròn lạ,ừ trông lại phúc hậu chứ lị,tóc em cóc dài mà lại tém,ép thăng tưng?ô hay,thế mới hiện đại,model bi giờ mà?ối giời,ở mép em có 1 nốt ruồi đen mới hay chứ,chả nhẽ em lại họ hàng xa gần với con mụ Vân Dung,tướng này ăn vặt thì phải biết,ơ mà thế thì em càng khỏe,chả đau ốm bao giờ?mịe sao mà mình Aquy thế?Thôi thì em cũng khá mi-nhon,trông cũng nhí nhảnh phết,chấm cho 6/10.Sướng nhé!!
    -lên xe thôi em,à mình đi đâu trước nhỉ,lên chợ giờ này còn sớm em à
    -Thế hả anh,em không chưa đi chợ đêm bao giờ nên không biết,hay ?mình đi đâu ăn cái gì để chờ anh nhỉ (biết ngay mà,may mà ta đây đã phòng bị)
    -cũng đc em ạ,nhưng mà anh vừa mới ăn cơm xong,mình ăn chút gì nhè nhẹ thôi nhé
    -vâng anh à,em biết 1 hàng cháo trai ngon lắm?anh đi tới?.
    Trên đường đi em thao thao bất tuyệt về chuyện ăn uống, mình thì đek phải loại hay ăn vặt gì,nhưng chả nhẽ em đang hưng phấn như vậy mà gắt lời em thí chả lịch sự tí nào,hôm nay phải cho em thấy mình là 1 người đàn ông kiểu mẫu chứ ?oluôn luôn lắng nghe,luôn luôn góp chuyện?? Càng đi câu chuyện càng trở nên rôm rả,xe vẫn bon bon trên đường rạng rỡ phố vui,gió mát,người đông,khung cảnh HN về đêm thật nhôn nhịp như muốn họa thêm cho tâm trạng rộn rã trong lòng 2 chúng tôi?.Chợt:
    -anh biết không (vẫn giọng oanh vàng thỏ thẻ) em đã có lần ăn kỉ lục 10 bát cơm đấy.
    -Hả?? giật mình)??KEEETTTTTTTTTTTTT??..
    có vẻ như nhận ra mình hơi quá đà,em vội vàng chữa thẹn
    -hi hi,nói thế thôi,bát nhà em nhỏ,lại xới vơi,chắc so với nhà anh là 5 bát
    -em cứ đùa ấy chứ,con gái bọn em sao ăn nhiều thế đc,cứ cho là khỏe đi,nhưng không bằng anh được (bố khỉ, nó đến nhà mình bao giờ mà biết bát nhà mình thế nào, nó mà xem chắc ngất,bát mình ăn toàn bát tô,mỗi bữa mình oánh 1 phát ¾ nồi cho 5 người thế mà nó kêu những 5 bát.)
    -em nói thật đấy,anh không tin thì?(đek nói gì nữa)
    -thế à (ra vẻ gật gù,nhưng trong bụng đã sôi máu lên rồi đây,động tới bản lĩnh đàn ông của cậu là không đc,đã thế cậu thử cho mày ăn khỏe thế nào,cho chừa thói bốc phét,ăn nhiều không có tội,nhưng dám bốc phét ăn khỏe hơn cậu là không đc )
    Vào hàng cháo mình gọi cho mỗi anh em 1 bát,mình thì tất nhiên no rồi,chỉ ăn cầm chừng thôi,chả nhẽ ?omỡ mình rán mình?,chủ yếu ngồi nhìn em ăn là chính..Em ăn khá ý nhị,không nhanh,mà cũng không chậm,hình như cố để cùng nhịp với mình,he he he, cùng thế nào đc,cậu đây no roài mà,xem chừng không thể thắng ở khoản này em đành kết thúc sớm
    -Ăn nữa đi em,em vẫn chưa ăn gì mà (âm mưu hết cả rồi)
    - thôi anh à, ăn ít mới thấy ngon, ăn nhiều ngán lắm
    -Thế mà em nói ăn khỏe lắm,thế này mới chỉ bằng con mèo nhỏ nhà anh thôi ,chỉ đc cái bốc phét giỏi,thi ăn với anh thua ngay (Hừ cái con bé này,giả nai ghê cơ,ăn sùm sụp như thế mà còn..phải khích thêm nữa đấy)
    Nói xong câu này mới biết hơi lỡ mồm,chết cha,thi tức là cả mình và em nó đều cùng chiến đấu,thế này thì quân tướng thương vong nặng rồi,còn đánh đông dẹp bắc gì nữa.
    Hừ,trai nam nhi xuất ngôn cuử đỉnh,tứ mã nan truy?há lại sợ con bé lừa đảo này,xong bát này chắc nằm ngửa ra mà thở thôi?Yêm tâm!!!!!!!!!!
    Xong bát thứ 2,mình bình tĩnh (phải tỏ vẻ hơn phân chứ lị)
    -Chắc no lắm rồi phải không em?
    -Thôi,thế thôi anh ạ,mình còn đi ăn món khác?.
    Choáng?.hơi váng vất,vì từ trước tới giờ mình nhận định it khi sai lầm.1 linh cảm không lành?Nhưng đã lỡ bước lên lưng cọp thì phải xem cọp ăn thế nào chứ nhẩy???
    Cuộc chiến bắt đầu?Mình không còn nhớ rõ nổi đã đi những đâu,đã ăn những gì,chỉ biết đi, ngồi ,CHO 2 XUẤT..xì xụp..xì xụp?Ơ SAO ANH KHÔNG ĂN,ĐỂ PHÍ THẾ,EM ĂN HỘ NHÉ?.rồi lại đi?Thỉnh thoảng vẫn thốt ra ?oSao no chưa,ăn ít thế thôi á??Ăn thua gì anh hồi trước?. Sau này ngẫm lại,chắc là bản năng đâu tranh không biết thất bại trong tiềm thức lên tiếng,chứ chẳng phải là mình lúc đấy.
    10h30 tối,xem chừng phải tìm kế hoãn binh dừng vụ này lại không thì chỉ còn mỗi tướng thì lấy đâu ra quân đánh chợ đêm.
    -Em ơi,muôn rồi đấy,mình chính ra hôm nay đi chợ đêm mà,anh em mình mải vui xuân mà quên đi nhiệm vụ
    -Ối, muôn thế cơ ạ, chêt chết em phải về thôi,mẹ em mắng chết,đành để dip khác đi vơi anh vậy,mà hôm nay mình cũng vui mà..
    Đưa em về, dõi theo cái bóng dáng lặc lè từng bước từng bước chậm rãi vào nhà của em mà mình bâng khuâng như vừa đánh mất 1 cái gì đó rất lớn?
    Emyeuanh đã bước ra khỏi đời tôi từ đấy!!!!!
    Em còn yêu anh nữa không????
    p/s: đêm đó về mơ,bị bóng đè...1 cái nốt ruồi đen cứ to dần to dần...rơi oạch vào mẹt mìn...
  3. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Anh số 2
    Cũng giống như anh số 1 anh số 2 cũng là do một người quen cám hấp nào đó của mình giới thiệu.
    Kiểu như là " Anh dạo này gái mú chán quá, chú em có đứa bạn nào được được giới thiệu anh phát ", " vầng, em thì cũng khác mấy gì anh, à, nhưng em có con bạn này cũng được đựơc ông anh thử chiến xem, tên tuổi, số đt, YM như vầy như vầy như vầy......". Đấy, đại loại vậy
    Phải cái là anh này khác hẳn anh kia, hầu như chả gọi điện, chỉ toàn chat YM.
    Chủ nhật, 12h kém 15 phút, mình đang ngồi thái dưa chuột để làm salat thì điện thoại reng.Thật tình cờ và thật là bất ngờ, anh số 2 gọi điện.
    " À lố, ai đó? "
    " Anh đây "
    " Anh nào? "
    " Không nhớ anh à em? "
    " Anh Tuấn à? em éo đùa đâu nhé "
    " không, anh là Q mà. "
    " thôi chết, anh Q à, em bị nhầm, sao hôm nay rồng lại gọi đến nhà ......thiên nga thế này." ( hé hé )
    " Em lắm anh nhỉ? uh, anh mới ra hà nội, hôm nay rảnh định mời em đi ăn trưa. Em rảnh không? "
    Ăn trưa à? mất 3 giây để suy nghĩ, rút kinh nghiệm anh số 1, mình nghĩ là mình cần thời gian để quên đi kỉ niệm đau thương, ăn thì phải từ chối thôi nếu ko muốn mối quan hệ sẽ đi quá xa ( hí hí )
    " Em hôm nay rảnh nhưng em phải ăn cơm ở nhà với bố, hôm nay có mỗi hai bố con ăn cơm với nhau. Tiếc quá."
    " Thế không ăn trưa đc thì mời em đi uống nước vậy nhé? 2h chiều đc không em? "
    " Dạ đc"
    Anh chào mình rồi định cúp máy làm mình ú ớ gọi với theo ..." ơ, thế tí nữa hẹn gặp ở đâu? địa chỉ địa điểm để em biết đường mà đến chứ ?"
    " Sao em lại phải đến mà không phải là anh đến đón em? Anh sẽ qua đón em nhé? được không ?"
    ôi ôi ôi, oánh trúng tâm lí của mình. Mình vốn lười nên rất thích đc đưa đón chiều chuộng. Anh số 2 đã ghi điểm ầm ầm. Anh cúp máy rồi mà mình vẫn còn mơ màng tưởng tượng. Anh í thật là galant, thật là tâm lí, đúng là đàn ông đích thực. Ko quản ngại đg xa đưa đón. Tự nhiên thấy hồi hộp quá đi. Mình sẽ phải mặc bộ quần áo nào đây? mặc cái gì đây ?để tóc kiểu gì đây?.....ăn cơm mình vẫn nghĩ, ngồi xem Đê Chang Kưm mình vẫn mơ màng nghĩ............( Thật ra sau này mới biết nhà anh ở Hàng Ngang gần xịch nhà mình, nếu biết sớm thế thì chả cần phải suy nghĩ nhiều thế)
    Nghĩ cho lắm vào, loáng cái đã 2h, anh đã đến. Buổi hẹn đầu thì không thể để anh chờ quá 5 phút, công nhận không? Thế nên rốt cục mình mặc nguyên bộ đồ đang mặc trên người ( quần lửng trắng, áo phông xanh )
    Anh đã đến, ư ứ ử ừ ư.............biết nói thế nào nhỉ.....Chẹp, riêng anh số 2 thì mình phải có đoạn đặc tả ngoại hình.
    Tóc anh mới cạo trọc nên mình suýt không nhận ra. Ko sao, mình vốn thích con trai tóc ngắn với đầu trọc mà, nhưng mà đầu trọc lại đeo kính cận thì nhìn nó cứ khơm khớp....heee......lưu manh giả danh cán bộ ứ thể chịu nổi.
    Nhìn xuống dưới mới gọi là xúc động, lần đầu tiên thấy con trai mặc quần bò loe, kết hợp với sơ mi trắng đã đc cố tình cởi bỏ 4 cái cúc áo he he he. Quả giầy mới choáng, giầy da đen, mũi vuông nhưng mõm lại dài và cong vút. Mình lấy tay bụm miệng cười, giả vờ là cười duyên " Anh chờ em lâu không? " chứ thực ra là cười cái sờ tai lít của anh tức cười quá.
    Nhưng có sao nào, ngoại hình vốn không phải tiêu chí hàng đầu của mình cơ mà quan trọng là anh galant và tâm lí.
    Anh đèo mình, vừa đi vừa nói chuyện kiểu.....Em ăn cơm chưa? em ăn cơm rồi anh ăn cơm chưa anh cũng ăn cơm rồi....vv...Thế quái nào mà cả cuộc đời này hẹn hò có lẽ mình chỉ toàn nói chuyện ăn uống.Anh hỏi mình có thích nấu nướng và hay nấu nướng không? Câu trả lời tất nhiên là không nhưng mà giác quan thứ 5 một phần hai của mình mách bảo là nên trả lời là có ( he he he )
    Đi một hồi thì anh đèo thẳng mình đến một quán tên gọi là Néo - 48 B Phan Bội Châu. Hơ hơ, hơi choáng, thông thường các anh hẹn hò hay hỏi mình là em thích đi đâu? em thích làm gì nào? .....vv Thằng cha này thì chả hỏi lấy một câu, đèo thẳng đến hiện trường luôn.
    Chậc, ko sao, chắc anh ý là người mạnh mẽ có tài chỉ huy ( thíc chỉ huy thì đúng hơn, hê hê )
    Quán khá yên tĩnh vì vắng, không gian cũng sang trọng nhã nhặn, chỗ ngồi bố trí dọc sát hàng lang có cửa kính rộng, view nhìn xuống đường phố.
    Gọi nước rồi bắt đầu nói chuyện. Lúc nãy mình có nói là anh đang hỏi mình về chuyện nấu nướng. Mình phát hiện ra là đó có lẽ là tài lẻ và là sở thíc của anh. Băng chứng là mình cứ lái sang chuyện xem phim với chơi game là anh lại ậm ừ, cầm cốc nước lên hớp một ngụm rồi lại " Thế em có biết thứ tự các món dọn lên trong bàn tiệc của tây ko?......thế em có biết vị trí để dao nĩa? thế em có biết.......em có biết.........." bla bla bla
    Mình đọc sách thấy nói rằng, một trong những cách gây thiện cảm ngay với người khác là biết gợi cho người ta nói về cái người ta thích và lắng nghe nhiệt tình.
    Mình chăm chú nghe anh nói, anh bảo là anh thíc ăn ngon và nấu ăn cũng rất ngon, mẹ anh nấu ăn cũng rất ngon, nấu món này phải thế này, ăn món này phải thế kia......vv....Đôi lúc mình chớp chớp mắt, những lúc không chớp thì mình trợn tròn mắt nghe từng lời anh ( 1 là cho thấy mình đang lắng nghe, 2 là trợn mắt lên cho mắt nó to cho nó xinh đẹp) Mình thêm vào những câu như là " Ôi thế á! "........" Vậy sao? Thật là hay quá! "......." Anh giỏi thật đấy ".......
    Thật là vô cùng duyên dáng ý tứ, công nhận không?
    Nhưng rồi anh chợt đổi giọng..
    " Anh thấy em nên học nấu ăn đi, con gái cần phải biết nấu ăn ngon. Không có thằng đàn ông nào thích những cô gái vụng về nấu ăn dở tệ. Mà con gái thời nay thì toàn những đứa chả biết gì về nữ công gia chánh. Như thế là hỏng, anh thật, những đứa như thế ko giữ nổi chồng đâu.Mà có khi chưa chắc đã lấy đc chồng í chứ đừng nói chuện giữ. Anh mà lấy vợ thì vợ anh nhất định phải biết nấu nướng ngon lành, anh là con một, nên chắc chắn sẽ ở cùng bố mẹ, anh muốn vợ anh phải biết lo toan gia đình, chăm sóc bố mẹ chồng. Anh đến nhà anh chỉ cần tham quan cái khu bếp là biết ngay con gái đó có biết nấu nướng vun vén không? Biết sắp xếp gọn gàng sạch sẽ thì đến 80% là nấu ăn không tồi.
    Anh nhắc lại là em nên đi học nấu ăn đi, anh khuyên thật đấy. "
    Hơ hơ.......mình đang ngồi ngả ngớn trên ghế đệm tự nhiên càng nghe anh nói mình càng từ từ ngồi thẳng lưng, tiến gần mép ghế, chỉ ngồi bằng nửa mông, một tay chống lên bàn giữ thăng bằng một tay với cốc sinh tố dưa hấu, hút một hơi từ từ để lấy lại thăng bằng.
    Sợ nhỉ, ko lấy đc chồng, sợ nhỉ, phải ở với bố mẹ chồng, sợ nhỉ, phải biết dọn dẹp, sợ nhỉ,......ôi sợ quá.
    Mình khẽ nghiêng đầu, lấy tay xoắn tóc , mắt nhìn vu vơ....." Vâng, em cũng biết điều đó"
    Nghe xong câu đó chừng như anh cảm thấy an tâm hả hê nên liền đứng dậy " Em ngồi đây, anh đi toilet "
    Hơ hơ hơ........... , đi vệ sinh thì cũng chẳng có gì nhưng mà mình vẫn thấy mắc cười.
    Đi vệ sinh xong chừng như nhẹ nhõm hơn, anh hỏi mình uống gì nữa không gọi thêm đi, rồi tự gọi luôn cho chính mình một cốc trà bạc hà.
    Chừng như thấy mình nói quá nhiều nên anh gợi í là đến lượt em nói về em đi, rảnh em thường làm gì.
    Trong đầu mình thì nghĩ là em thưòng ăn và ngủ và xem phim nhưng không hiểu sao đi từ não bộ thốt ra đến bờ môi gợi cảm thì nó lại thành thế này " Em thường đọc sách và nghe nhạc buổi tối, thỉnh thoảng rảnh rỗi em giúp mẹ nấu ăn, cũng không biết nấu nướng gì đâu nhưng mà đứng lăng xăng để học hỏi thôi ". Anh có vẻ hài lòng với câu trả lời thớ lợ của mình ( hĩ hĩ hĩ )
    Xem chừng anh chỉ cần biết về mình có thế thôi, anh nhìn đồng hồ, 4h15, anh lại đứng lên, quay sang mình nói
    " Em đứng lên đi, đến giờ về rồi, 5h anh có hẹn, anh phải đưa em về."
    Đến và đi cun cút như chim, chả có cơ hội lựa chọn và đưa ra í kiến.
    Đưa mình về, anh bảo là rất vui đc gặp em, em thường rảnh ở nhà lúc nào để anh gọi điện cho em. Thế cơ đấy, có cảm tình với mình thế cơ đấy, chả bao giờ gọi điện bây giờ lại gọi điện.
    Mình trả lời " Ah, anh gọi lúc nào cũng đc, ngoài những lúc không có nhà thì em toàn ở nhà." He he he
  4. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Nạn nhân thứ 2
    Nói thật với anh em là tôi phải đi học xa nha` nên ko có nhiều điều kiện để lam` quen với các bạn gái . Đó cũng là lí do vì sao chỉ chát được với Emyeuanh qua YM.( Cái thằng em họ chết tiệt ko đâu lại vứt cho mình cái nick này , nhất là lúc mình sắp vê` VN mới đau chứ . Chắc nó muốn chơi tôi anh em ạ).
    Và câu chuyện đã bắt đầu thế này .
    Tư` khi có nick cua em (mạn phép gọi là em , vì ko tiện nêu tên lên đây ).thi thoảng tôi có vào chát với em ý , chả lẽ làm quen rồi lại ko hỏi thăm mặc dù là chỉ sau 3 câu là đã thấy em ý nhắc đến ăn rồi ( lúc đấy mình chỉ muốn lăn kềnh ra ngủ thôi , chán chết ). Nói thật là tôi cũng rất tò mò , ko biết em ý béo gầy thế nào mà thích ăn thế ( chắc bằng con voi con là cùng chư gì ). He he
    Đầu tháng 6 , tôi về HN , tự nhiên 1 hôm buổi trưa thấy chán cơm nhà quá , bèn nhấc điện thoại lên gọi cho em ru đi ăn trưa . Vừa nhấc điện thoại lên , chưa kịp nói gì em đã xổ luôn 1 tràng :
    " À lố, ai đó? "
    " Anh đây "
    " Anh nào? "
    " Không nhớ anh à em? "
    " Anh Tuấn à? em éo đùa đâu nhé "
    Nghe xong câu này mình ngã đập mặt vào cửa sổ luôn ( đến giờ vẫn còn sẹo đây này , anh chị em nào thích xem tôi gửi ảnh cho , he he ). Chiều về phải nói với mẹ là nhà trơn quá nên bị ngã , hic hic .
    Vội vàng xưng danh mình , rồi nhã nhặn mời em đi ăn trưa . Em lúc này ỏn ẻn lắm ( chắc định gỡ điểm từ âm vô cùng lên 0 đây mà , anh biết thừa rồi cưng ơi ) :
    - Anh ơi , em vừa ăn xong . hay mình đi uống nước và ăn nhẹ cái gì anh nhỉ ( choáng thêm phát nữa , vừa ăn xong mà lại thích ăn nhẹ them ah ,Ok , em thích thì anh chiều ) .
    Lúc này tự nhiên có chuông cưả , mình tạm dừng điện thoại 1 phút , ai ngờ em gọi thất thanh trong điện thoại hỏi địa điểm đi chơi o đâu hả anh ( sợ quá , mình đã chạy mất đâu cơ chứ ) .Hẹn 2 h qua đón em , mình bèn đóng bộ tươm tất : quần âu , áo sơ mi sang màu,, cắm thùng , them đôi giày đen nữa la ngon rồi ( nói thêm là giày tôi mũi vuông nhưng không nhọn và cong vút đâu nhé ) . Vuốt lại keo mái tóc ngắn của mình , thêm cặp kính trắng ko số chống bụi va ít nước hoa Giorgio Armani nữa là ngon rồi .
    Đúng 2h kém 5 mình tập kết tại nhà em Emyeuanh , ra mở cửa là em , mặc quần lửng trắng , áo phông xanh .Trông cũng khá xinh ngoại trừ việc em giống Chaien đến đáng kinh ngạc ( đúng như mình dự đoán , ăn thế làm sao mà giống Xuka được chứ ) . em nói đang làm dở món salát , hỏi mình thử hộ em xem đã vừa miệng chưa. Ok , để xem tài nấu nướng của em thế nào , he he ( Rất hi vọng đấy anh em a ).
    Thất vọng não nề , đúng ra đây la món rau hổ lốn chứ không phải là salát ( cư trộn 5 loại rau với nhau , thêm chút muối va dấm , đường là xong ?" công thức cho anh em nào muốn làm thử nhé ) . Thử xong cố làm vẻ ngon lắm , khen em vài câu , thêm vài câu phải trái cho nó xong chuyện , hic hic . ( quả này lọ Berberin nhà mình có dịp dược sử dụng rồi đây ) . Lúc đưa em ra cổng , em cứ nhìn mình như thể mình là người hành tinh lạ vậy , khỉ thế ko biết , nóng quá mình cũng chỉ dám mở thêm 1 nút áo thôi mà . Được cái em có 1 đặc điểm mà mình rất thích , đấy là cứ nguyên bộ quần lửng , áo phông vừa nấu bếp xong mà đi thôi , chả tốn thời gian trang điểm như nhiều em khác , he he.
    Hỏi em thích đi đâu , em thỏ thẻ nói đi đâu cũng được anh ạ . Ok thôi , đưa em đến Neo o Phan Bội Châu , vừa mát mẻ lại yên tĩnh , vừa ngắm đường phố ở bên dưới luôn . Mình gọi 1 Dilmah bạc hà , còn em 1 sinh tố dưa hấu .
    Câu chuyện mở đầu cũng như bao người mới quen khác , hỏi han tình hình gia dình , học tập của em thế nào . Đang ngon trớn để đổi sang để tài khác , thì y như mình lo sợ lúc đầu , em đá ngay sang đề tài ăn uống , nấu ăn ( thế có đau ko chứ , đang định tìm cái gì vui vẻ , lãng mạn 1 tí để nói. Đuợc , đã thế cho em thành đầu bếp luôn , mặc dù có nằm mơ chắc em cũng chả mơ ra đươc, he he .lúc nãy mình lỡ mồm khen em nấu ăn ngon quá mà .) Tán phét được 1 lúc thì thấy bụng sôi ùng ục , chết rồi , lúc nãy lỡ mồm khen ngon nên phải ăn thêm vài miếng salát , bụng mình vốn ko chịu được những thứ quá hổ lốn mà ------> đúng là cái món rau trộn chết tiệt , hic hic hic .
    Xin lỗi em đi giải quyết 1 tí mà sao em ý cứ bụm miệng cười thế nhỉ , thôi chết rồi , chắc mới tự sang tạo ra món rau trộn kia đây mà , hic khốn khổ thân tôi ( sang ra mình gặp ông hang xóm cơ mà , làm sao lại đen thế được nhỉ ------> hay lão ý bị pêđê , hô hô) . 15 phút xong xuôi , ra nhẹ nhõm cả người , mỗi tội bay mất món bánh mỳ bíttết hồi trưa rồi còn đâu . ta tiếp tục nói chuyện em nhỉ , hi. Hi. Hi. Em ý hỏi thế anh đi Tây thì ăn thế nào , cách ăn ra sao , món gì . Đành vận dụng hết hiểu biết của mình về Tây?Ts food để nói cho em nghe : dao nĩa đặt thế nào , an súp đầu tiên chứ ko phải ăn khoai tây nghiền với thịt hầm ??vân vân và ?vân vân .
    Chán lắm rồi nhưng em cứ hỏi xoáy về các món ăn , ra vẻ chăm chú nhưng nhìn mặt đờ đẫn thế kia chắc co hiểu gì đâu . Thế là mình đá sang chủ đề khác ngay , em hay làm gì vậy hả em ? Ai ngờ lại bài ca muôn thuở , anh ơi , lúc rỗi rãi em thích đọc sách va nghe nhạc trữ tình , ngoài ra hay giúp mẹ nấu cơm và làm bánh . Giờ mình mới hiểu vì sao bố em gầy thế , chắc tủ thuốc toàn Berberin mất . mình ăn có 3 miếng salát mà đã thê thảm thế này rồi .
    Đấy ko nói thì ko sao , nhắc đến salát là mình lại thấy bụng nổi song rồi , thêm vài câu phải trái tỏ vẻ hài lòng với hình tượng 1 người con gái thập niên 80 như em rồi gọi anh bồi tính tiền . Xin lỗi em vì mình có cuộc hẹn lúc 5 h , thực ra là hẹn với ông bác sĩ để mua ít Berberin thôi, từ giờ cạch ko ăn salát nưa , hic hic.
    Về đến nhà mà mặt mày tái xanh , vừa ngồi vừa rủa thầm thằng em họ. Vì đã giới thiệu 1 phụ nữ hoàn hảo như thế cho mình , bụng thương thầm nó vì chắc cũng đã làm hết vài lọ Berberin như mình rồi , he he he .
    Câu chuyện đến đây là hết và nếu Emyeuanh còn nhớ đến anh thì minh lại chát nhé , anh vẫn có thể yêu em nếu em đừng bao giờ mời anh thêm món nào do chính tay em nấu , hi. Hi. Hi.
  5. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Anh số 3
    Anh sinh năm 78, học Kinh tế, đang làm về xuất nhập khẩu, trông ngoại hình hơi lùn mặc dù khá là duyên, trông hơi duyên mặc dù khá là thấp. Hai đứa quen nhau ở công ty La****.
    Trong các anh thì anh số 3 chắc là kết mình, có tự tin quá không nhỉ ? Không, vì anh có lần gọi điện cho mình bảo là " ngày nào anh cũng muốn làm việc cho nhanh xong để về nhà tắm rửa ăn cơm rồi gọi điện cho em, nghe giọng em nói ( chú ý là phải tắm rửa với ăn cơm xong mới nói chuyện đấy nhé, rất nguyên tắc và điều độ, công nhận không? )
    nhưng mà bạn bè tri kỉ cũng thích nói chuyện với nhau chứ sao, đâu chắc anh đã thích, nhờ nhờ nhờ !!!
    Nhưng bạn bè thì không nói với nhau những câu đại loại thế này " Không biết đã có ai nói với em điều này chưa ? rằng thì là em có đôi mắt rất đẹp." ( he he he ) Rồi lại thế này " Anh rất thích nhìn em cười, em có nụ cười rất là vui tươi " ( hí hí hí ).
    Cánh đàn ông nhiều bạn thật là bùn cười, khi tấn công thì dùng những lời khen ngọt phỉnh nịnh, đến khi yêu thì lại kiệm lời nịnh nọt yêu thương. Trong khi đối đãi với phụ nữ phải ngược lại. Giai đoạn cưa cẩm thì đừng có mà nghĩ là mật ngọt chết ruồi, đừng khen nàng nhiều ( không khen càng tốt, chả sao ) vì những lời khen nịnh sẽ làm nàng sinh hư và kiêu kì, ảo giác thái quá về bản thân. Cứ phải dùng hành động mà thể hiện, đôi khi lạnh lùng, đôi khi thờ ờ lảng tránh để nàng phải băn khoăn, phải nghi vấn rồi thì là lo lắng.....vvv. đến khi đã có tình cảm rồi thì đôi lúc lời khen nịnh là mọt liều thuốc an thần để có thể điều trị và quản lí cái sự hung hăng, tọc mạch lắm điều của nàng.....vv
    Trở lại chuyện anh số 3, đại khái là theo cảm nhận và nghe giang hồ đồn đại thì anh có vẻ rất kết mình, chắc thế. Nhưng chính thế làm mình lại có vẻ rất ngại anh, chẳng bao giờ nhận lời đi gặp anh một mình, thấy anh từ xa là chỉ muốn đánh bài chuồn.
    Cuối tuần, thằng Nam học ở NZ đang kì holiday nên về chơi, cả hội đi ăn uống, xem phim, rồi đi hát karaoke. 5 đứa: mình, thằng Nam, cái Mai, anh M, và Tr. ăn chơi nhảy múa hát hò đc khoảng 2 tiếng thì thằng Nam bảo " tí nữa bà giả tiền nhé, bữa sau tôi khao bù ", " cái gì, tôi tưởng ông rủ thì ông phải trả chứ, nên có mang theo nhiều tiền đâu, hỏi cái mai xem nó có mang ko? ". tình thế thật là nan giải, hết sức nan giải, chẳng nhẽ lại phải một đứa phóng về nhà lấy tiền. chợt cái Mai nảy ra một ý kiến " Gọi anh C. của P đến hát rồi anh í trả tiền ". Cả bọn rú lên gật gù tán thưởng. Lũ khốn, đều cáng đến thế là cùng. Nhưng mình cũng chẳng thể trách đc chúng nó, nếu ông C là bạn của cái Mai chẳng hạn thì chắc chắn là mình cũng rú lên đòi ăn chùa ngay vì không phải bạn mình, chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Đời là thế! Sự phản ứng của mình yếu ớt ko địch lại đc 4 cái mồm choe choé kia.
    Kế hoạch tác chiến bắt đầu.
    Cái Mai gọi điện, " Anh C ạ, vâng, em là Mai bạn của P......dạ, bây giờ anh rỗi không ạ.......à, không có gì cả, em với P buồn quá nên rủ mấy đứa bạn đi hát, nó bảo là không biết anh rảnh không hay là rủ cả anh đi cùng cho vui.......ái ái (<---- mình nhéo nó 2 cái, bịa đặt trắng trợn, mình bảo nó muốn rủ ông í đi hồi nào).....ah ko có gì anh ạ.....thế anh rảnh ạ....vâng.....anh sẽ qua ạ.........anh biết quán Nice ở trần quốc toản không? ....vâng đúng rồi chỗ cắt ngang phố huế đó anh.....vâng, 15 phút nữa gặp anh ở đó nhé......em chào anh." Cạch!
    Cả lũ lại rú lên rồi bắt đầu dọn dẹp, vứt hết vỏ bánh kẹo với cả đồ uống dở xuống gầm bàn, bày biện lại cho gọn gàng sạch sẽ.
    Cái Tr ở lại trên phòng, còn cả lũ kéo mình xuống đứng dưới đường để chờ thiên thần hộ mệnh cứu cánh đến. Từ tràng thi đến chỗ TQT chỉ 5 phút theo đường chim bay nhưng mà theo đường anh C bay thì đúng 15 ph anh mới có mặt như anh đã nói trước. Vừa thấy mặt thiên thần, mấy con giời chạy ra đon đả dắt xe rồi kéo anh lên phòng, bọn em lên đặt trước phòng rồi, chờ anh mãi......
    Chúng nó đặt thần thiên ( í, mình nói nhịu, í mình là thiên thần ) của chúng nó ngồi vào ghế ( à, tất nhiên, ko lẽ ngồi lên bàn ) bày biện đồ ăn rồi gọi nước uống để một đống xung quanh như cúng tế. " Anh uống nước gì, anh ăn cái này , ăn cái kia , ăn cả cái này, ăn cả cái kia nữa......bla bla bla. Chết mất với cái bọn này, thớ lợ...thớ lợ.....và thật thớ lợ.
    Mình chẳng nói gì, ngồi im nhìn. Thằng Nam thấy thế gọi ngay " bà đưa cái list đây cho anh C chọn bài, rồi bà ngồi ghi luôn đi". Anh, dường như nhớ ra sự có mặt của mình, nên nhẹ nhàng nói " Ồ, không, các em chứ chọn bài , cứ hát trước đi, anh ngồi nghe thôi. " He he he, mấy con giời hát suốt 2 h chán chê mê mỏi ra rồi nên chúng đâu có thiết nghe lời anh nói, chúng muốn anh phải tâm phục khẩu phục mà trả tiền, tạo cho anh cảm giác tội lỗi là anh hát nhiều nhất tranh hết phần mọi người.
    " không, chẳng mấy khi đi chơi cùng nhau nên ai cũng phải hát, nghe P bảo anh hát hay lắm, nên anh nhất định phải hát."
    Ặc ặc, nghe anh thủ thỉ mấy lời tình tứ mình đã rởn cả da nói chi là đc nghe anh hát. Anh cũng biết điều đó nên là nhướng mắt nhìn mình ngạc nhiên. Mình biết nói gì? biết làm gì? nên là đành nhìn lại anh cười trừ. Khổ cái là mình nghĩ đó là nụ cười trừ chứ anh thì lại cho rằng đó là nụ cười khích lệ, rằng thì là.......anh cứ hát đi anh em muốn nghe anh hát lắm lắm.........chết dở!
    Thế là anh í nói thế này " được rồi, để anh chọn bài. Xem nào, anh nói trước là anh hát ko hay lắm đâu. Anh hát không hay nhưng mà anh hát rất có hồn nhé. "
    Xin nhắc lại , anh bảo là " ANH HÁT KO HAY NHƯNG MÀ ANH HÁT RẤT CÓ HỒN NHÉ "
    Mà công nhận là anh ko hề nói điêu đâu nhé, anh hát có hồn thật, khi nhạc cất lên là anh vào lời luôn, khi bắt đầu vào lời thì anh đã sang nhịp thứ 3. Anh đúng là ko có năng lực về tiết tấu, hát toàn sai nhạc, nhưng buồn cười là anh hát rất nhiệt tình mà không cảm giác đc mình sai nhạc hoặc là anh càng cảm giác mình sai nhạc thì lại càng cố ngân to lên hoặc la dài hơi ra
    Cả lũ im thin thít, đứa thì nhìn vô thần vào màn hình, đứa thì bâng khuâng lật từng trang list, đứa thì ngồi hết nhìn anh hát lại sang nhìn mình. Tự nhiên mình mắc cười quá nên phải che miệng cười ( sợ anh nhìn thấy tưởng chê đểu anh hát ). Đáng đời bọn gian ác, nghĩ là chơi đc người mà ko bị xây xước à, muốn đào mỏ nó bây giờ cố mà ngồi nghe thiên thần hát. he he he
    Anh hát say sưa liền lúc 3 bài, lúc nãy viết chọn bài mình đã viết 8 bài cơ, nghĩa là cả lũ còn phải nghe 5 bài nữa mới có thể thay đổi tình thế. Mà anh chọn toàn những bài nhạc vàng nhạc đỏ nên chả ai dám tranh của anh. Phải công nhận khi đc chạm đúng sỏ thích lại đc khích lệ thì ng ta hăng hái nhiệt tình đến không ngờ. Anh thậm chí đứng hẳn lên hát, say sưa say sưa, hát rất có hồn hê hê
    đến bài thứ 4 màn hình hiện lên bài Hạ Trắng- Trịnh Công Sơn. Mình reo lên.....Ah, em thích bài này, em hát đc bài này. Cả bọn mừng húm như chết đuối ở bể bơi vớ đc phao cứu nạn.......uh, P hát đi, hát bài này đi. Anh đành nhường mic cho mình. Hát xong anh nhận xét " em hát hay nhỉ nhưng giọng hơi yếu". Rồi màn hình lại hiện lên bài Tình Ca. Anh reo lên " Ah, bài này phải để anh! ". Cả lũ im thin thít. Mình lại tiếc nuối nhường mic cho anh.
    Đến bài thứ 6,7 gì đó thì là bài " Lời của gió". Thôi xong, bài này phải song ca. Tất nhiên là mình phải hát với anh rồi. Chẳng nhẽ mình nghĩ là anh sẽ chịu hát với cái Mai hoặc ngựơc lại, cái Mai sẽ muốn hát với anh sao? ( Tr với M thì là một đôi rồi, nên ko tính )
    Tèn tén ten..........Trái tim mình hoàn toàn loạn nhịp, thanh quản thì lạc điệu mà bờ môi thì lạc lối. Anh hát nhầm nhạc làm mình cũng nhầm theo. Lúc anh ngân dài quá làm đến lượt mình vào thì phải hớt hơ hớt hải đuổi theo nhạc. Lúc anh kết thúc rất sớm làm sang đến lời của mình mình lại phải ngân nga như vọng cổ. Rồi là đôi lúc say mê quá anh hát luôn sang phần của giọng nữ làm mình phải hát phần giọng nam, nhưng mới hát đc 3,4 từ thì anh lại chợt nhận ra đấy là phần giọng nam nên anh lại song ca cùng mình luôn.Mình thấy anh hát rồi thì thôi dừng lại ko hát nữa nhưng mà đúng lúc đó lại sang phần giọng nữ..........Cứ thế, cứ thế......hát mà đánh đuổi như chơi đấu vật.
    Hát một lèo 8 bài rồi thì anh nhường mic lại cho bọn mình. đừng nghĩ là anh sẽ ngồi nghe bọn mình hát. Anh vừa hát vừa uống 2 cốc mơ muối nên là anh phải đi đâu đó. Mình đoán thế, ko chắc là anh có làm cái-việc-mà-ai-cũng-biết-là-việc-gì-ấy không. Chỉ thấy anh đi ra ngoài. Sở dĩ ko chắc là vì nếu đi làm việc đó thì ở mỗi phòng đều có restroom riêng cơ mà. Hay là vì anh i ko biết nên phải đi xuống dưới- cái Mai phỏng đoán. chờ đến 10 ph chưa thấy anh lên cả bọn bắt đầu sốt ruột. Chúng lo cho cái cơ quan bài tiết với đường ruột của anh thì ít mà lo anh chuồn mất ko ai trả tiền thì nhiều hơn ( chắc chắn rồi ). Các con giời rủ nhau ra cầu thang ngó ngó ngó, rình rình rình, trong lòng hồi hộp lo lắng, bất an........
    Đang xì xào với nhau thì chợt nghe tiếng chân anh , ló đầu ra ngó thì đúng là anh đang lên......cả bọn sợ quá quay đầu chạy vào phòng, nhưng mà tự dưng cánh cửa chết tiệt mở ko đc, mà anh thì đã xuất hiện ở giữa cầu thang, ngẩng đầu lên nhìn cả bọn. Thằng Nam nhanh trí cầm điện thoại lên " Dạ vâng, vâng, bọn cháu về ngay bây giờ đây, cháu chào bác. "
    "Sao vậy các em? bố mẹ gọi về à? "
    "Dạ vâng, bọn em phải đèo Mai về. Có khi mình nghỉ thôi anh."
    " Ừ, cũng phải về rồi, thế bọn em đưa Mai về đi, kẻo muộn để anh đưa P về cho. "
    Tạch!
    Mình đưa mắt nhìn tụi bạn bằng ánh mắt biết nói, van lơn " đừng đừng, mọi ng đừng để anh í đi cùng em về, làm ơn đi làm ơn đi". Sang đến mắt chúng nó chả hiểu có dịch đúng thông tin không mà đáp lại mình bằng ánh cũng biết nói kèm điệu cuời cười, tinh quái " Được được, sướng nhé, tụi này để yên cho hai anh chị có thời gian tâm sự riêng nhé "
    Bọn đáng ghét, mình thù.
    mình hậm hực ra về, suốt cả đường đi chẳng nói câu gì.
  6. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Nạn nhân thứ 3
    Em vừa chân ướt chân ráo bước vào công ty (La**** nhé, nghe đã sợ chưa? He he he )mình đã chấm ngay. Mẹ mình chẳng bảo đã có công chọn thì phải chọn em nào mông to to một chút, người đẫy đà một chút , rồi sau này sướng mình, sướng cả em ấy. Nhưng mắc cái, vòng thứ 2 của em hơi quá khổ, chắc là tốn cơm tốn gạo lắm đây . Mà cũng chẳng sao , cưới em về chắc mẹ mừng lắm vì có người đi bộ tập thể dục với mẹ mỗi buổi tối. Chỉ hiềm một nỗi, cái nốt ruồi trên mép em như một bản cáo trạng các thành tích ăn uống vô tội vạ của em, nhưng cũng chẳng sao , nhà mình toàn người khảnh ăn, mình không ăn, bố mẹ không ăn, cưới vợ về cho nó ăn không lại đổ cho chó cho mèo, cho lợn nhà hàng xóm bố lại suốt ngày xuýt xoa phí của giời. Vậy là mình ký đánh roẹt cái vào đầu bản cam kết rằng đời này kiếp này sẽ theo đuổi em P- đồng nghiệp của mình..
    Hàng list các kế hoạch, các chiến lược được vạch ra nhanh chóng trong cái đầu thông minh của mình. Ừm, xem nào, mình không có lợi thế về chiều cao này, dáng mình đi cứ tấp ta tấp tểnh này, nhưng được cái trông mình cũng có duyên ra phết, và với học thức của mình , khối em chết ý chứ. Con gái yêu bằng tai mờ lị, hề hề . Không phải mình ngu đến nỗi vạch áo cho thiên hạ xem lưng thế này mà mình chỉ muốn mình có những ưu những nhược gì để kiềm chế nhược mà phát huy ưu , biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà hi hi . (Mình thích cười kiểu này vì cười thế này các em thường bảo mình ngây thơ, vô tội và đáng tin cậy, hi hi )
    Bắt đầu những cuộc nói chuyện, những ánh mắt mình đưa cho em hết sức tình tự. Càng nhìn cái dáng dấp bánh mì của em mình càng thấy yêu không thể tả. Thậm chí có thể ngồi trong phòng vệ sinh cả giờ để suy ngẫm về em, về tương lai của hai đứa mặc cho đám đồng nghiệp đứng ngoài la ó tưởng mình mắc bệnh táo và đang hấp hối vì cứ nghĩ đến những lúc được ở cạnh em, tim mình đập thình thịch, cái ống thở hoạt động liên hồi, thành ra bao giờ trong phòng vệ sinh mình cũng phì phò thở như trâu như bò nên họ tưởng . Chẳng qua mình muốn được tự do , muốn được thoát khỏi công việc một chút ý mà hi hi.
    Mình bắt đầu xin số, gọi điện đến cho em nhưng bao giờ cũng phải tuân thủ đúng nguyên tắc của con nhà võ ( bố mình là tướng Quân Đội về hưu non mà ) nghĩa là về nhà, tắm rửa xong, đến bên điện thoại, lạch cạch gõ số nhà em và chờ đợi cho đến khi nào đầu dây bên kia eo éo cái giọng chua loen loét của em : À lố, em Phương đây ạ . Buôn với em cũng nhiều, nấu cháo cũng khá nhiều, chủ yếu là những câu chuyện trên trời dưới bể , khi nào hết cái để nói mình lôi cả cái chu trình để đến được cuộc điện thoại ngày hôm nay với em ra để khoe, thấy em cười hức hức vì tự hào mình biết em phê lắm rồi, thỉnh thoảng khen em vài câu cho sướng, mình biết con gái là chúa thích nịnh nọt mà hê hê hê .
    Nhưng , phải gió cái nhà em, sao cưa em mà khó thế chẳng biết. Em buôn điện thoại thì buôn cho rõ dài, cười hí hí suốt buổi nói chuyện, ấy thế mà rủ đi đâu hay cứ lại gần tiếp xúc thì em lại lảng mất, thật là chim cú?.được rồi, anh nhịn, chừng nào anh cưa được em về thì anh bắt em làm để trả phí điện thoại anh đang phải trả. Nói thông cảm chứ, chí ít ra mình cũng là dân kinh tế cơ mà, để cho đứa nào dắt mũi mà chẳng lợi lộc gì thì chỉ mang danh : dại gái với đám bạn bè chết dẫm suốt ngày kêu mình già, giục mình đi lấy vợ, ức không thể tả. Thù này anh quyết phục he he he
    Ngày tháng trôi, năm tháng cũng vèo vèo bay qua ngưỡng cửa mà ? em mỗi ngày cứ lẩn tránh mình, khiến mình giảm đi 1/3 nhiệt huyết. Gớm, cô tưởng cô danh gia vọng tộc lắm à, như thằng khác nó thà mua cái thùng phuy về đổ nước gạo còn hơn cưới cô về nhà làm vợ. Cô tửơng anh không biết thành tích ăn uống của cô ở cơ quan sao? Mấy lần cơ quan rủ đi liên hoan là anh để ý hết rồi, chẳng qua anh lờ đi vì nhà anh cũng cần người ăn cho đỡ phí đồ thừa!
    Rồi, trời quả không phụ lòng kiên nhẫn của mình. Một ngày cuối tuần như bao ngày cuối tuần khác, mình đang bận rộn ngồi toa lét thì bỗng có điện thoại , mà khỉ gió nhà cái đứa nào lại gọi vào lúc này, ông trù cho cả nhà mày chết đường chết chợ, chết khổ chết sở vì trời đánh tránh lúc? này . Cũng may, thế qué nào vừa đi ngoài đường về, chưa kịp thay quần áo, điện thoại vẫn giắt trong cạp quần thì phải chạy vào WC để giải quyết băn khoăn ( he he , thông cảm bao giờ mình cũng vậy) . Mở máy, bỗng cái giọng chua loét, đanh đanh đến ghê cả người ào vào tai mình khiến tóc gáy mình chổng ngược, bao nhiêu đồ tích luỹ trong bụng đang khó khăn bỗng dưng ào ra hết ?
    ?oAnh C ạ, vâng, em là Mai bạn của P......dạ, bây giờ anh rỗi không ạ.......à, không có gì cả, em với P buồn quá nên rủ mấy đứa bạn đi hát, nó bảo là không biết anh rảnh không hay là rủ cả anh đi cùng cho vui.......ái ái (<---- thật là kinh khủng, tóc mình lại một lần nữa chổng ngược lên trời và ? bao nhiêu đồ mình cố nhồi ban trưa bị tống ra đến hơn cả dự tính nên mình đau quặn bụng ).....ah ko có gì anh ạ.....thế anh rảnh ạ....vâng.....anh sẽ qua ạ.........anh biết quán Nice ở trần quốc toản không? ....vâng đúng rồi chỗ cắt ngang phố huế đó anh.....vâng, 15 phút nữa gặp anh ở đó nhé......em chào anh." (em cứ thao thao bất tuyệt như thế cho đến khi đóng điện thoại, còn mình thì vừa nhăn mặt vừa phải trả lời em, híc )Cạch!
    Em gập máy rồi mà mình vẫn còn thấy kinh hoàng, nhưng mình thấy vui hơn khi nào hết , vì một nỗi em đã giúp mình giải quyết được nhanh vấn đề, lại mang đến cho mình một tin tốt lành là em P muốn có mình đến góp vui với đám bạn của em ấy lúc này. Thế là mình hăm hở chạy ra xe và lên đường.
    Xem nào, quán Nice, trên đường Trần Hưng Đạo, may quá, cũng gần thôi, dạo này xăng xe lên rồi , cứ đi ra khỏi nhà là lo ngay ngáy bị sếp điều đi xa. Nhưng hôm nay đặc cách, vì em P, mình sẵn sàng tiêu tốn tí năng lượng cuộc sống để góp vui với các em ấy.
    Quán kia rồi, từ xa mình đã thấy các em đứng ở ngoài ngóng mình, bỗng dưng mình quan trọng thế nhỉ?. Bạn của em xúm xít quanh mình, tung hô mình, săn đón mình, coi mình như thần hộ mệnh vậy .Bất chợt giật thót mình nghĩ ra rằng có thể mình được mời vì các em muốn giải quyết vấn đề tài chính? Nhưng quá muộn rồi, chẳng lẽ lại quay ngoắt ra? ?" mang tiếng! thôi thì? muốn được thì phải nhắm mắt làm liều vậy. Đã nói bao nhiêu lần là mình không biết hát, thực ra là định bụng lăm le ngồi ngắm em và bắt chuyện cho em có cảm giác than mật hơn, nhưng lũ bạn khỉ gió của em cứ nhằng nhẵng vây lấy xung quanh mình, ép mình hát bằng được. Á à, đã thế thì anh cho các em biết tay luôn, karaoke đã là cái gì trên đời 28 năm sống trên đời anh đã từng vào các hộp đêm, các động lắc, các vũ trường có tiếng như Hồ Gươm Xanh, New Century? chứ cái quán Karaoke bé tẹo này ăn thua gì?Thế là mình hăng hái, làm vài bài, ôi chu choa, sao nghe giọng mình hôm nay thanh và nhẹ đến thế, hơi sai nhạc một tý nhưng chẳng vấn đề, hát hay không bằng? nhiệt tình hát- hơ, cái này là tự mình nghĩ ra đấy-thông minh thế cơ chứ lị he he he . Càng hát mình càng say, càng hát càng phát hiện ra mình có tài năng ca nhạc tiềm ẩn hí hí. Đã vậy thì đỡ phải ân hận vì túi tiền mình bỏ ra, mình phải hát thật nhiều, hát từ đầu đến cuối luôn hê hê hê.
    Rồi, sau khi uống hết hai cốc mơ muối, hát hết 8 bài, mình ? phải đi hỉ xả cho vơi bớt đi những băn khoăn về hai cốc mơ. Gớm khổ, cái tính mình , ở ngoài thì chả sao, cứ vào đến phòng vệ sinh là mình lại tưởng tượng ra cảnh lãng mạn với em, bởi thế mình ở trong đó rõ lâu, đến lúc lên cầu thang về phòng Karaoke thì thấy các em đang tán loạn đòi về. Hỏi tại sao chúng nó nói mẹ chúng nó bắt về. Gì chứ, 28 năm sống trên đời này anh thừa biết mánh khoé của tụi bay, nhưng lần này anh tha, anh không chấp ?" chẳng lẽ lại bắt các em lệ quyên thì còn mặt mũi thể thống nào nữa, đành phải :
    "Sao vậy các em? bố mẹ gọi về à? "
    "Dạ vâng, bọn em phải đèo Mai về. Có khi mình nghỉ thôi anh."
    " Ừ, cũng phải về rồi, thế bọn em đưa Mai về đi, kẻo muộn để anh đưa P về cho. "
    Hehe, đã thế mình còn bắt được em P ở lại với mình và về sau. Nhưng đến khi ra trả tiền, mình mới vỡ lẽ mình chỉ là cái sào chọc *** để tụi nó cắm khi đã dùng hết hai tiếng đồng hồ ăn uống thoả phanh no nê trước khi mình tới. Suốt cả dọc đường đi về, mình hậm hực lắm, a kay lắm, thôi thì phen này anh quyết để hình tượng trong anh ra đi mãi mãi. Chào em, chào thân yêu, cái bánh mỳ của lòng anh.
  7. kimikamo

    kimikamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/01/2004
    Bài viết:
    1.478
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn Sow nhé. Hơi dài nên chắc để lúc nào rảnh thì nhâm nhi vậy. Lướt qua một cái thì thấy có vẻ cũng hấp dẫn đó.
    Dạo này box mình chơi hàng copy paste nhiều quá. Khởi xướng phong trào này chẳng ai khác chính là...kimikamo này đây
  8. Free_Wing

    Free_Wing Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2005
    Bài viết:
    907
    Đã được thích:
    0
    Mình đã đọc một mạch sáu bài mà sow đăng. Cám ơn sow nhé. Câu chuyện vui thật. Lí lắc. Thế giới nội tâm con người quả là sâu sắc và biến chuyển kỳ ảo thật. Nhưng mà nói chung cảm nhận ban đầu của mình về bài viết hơi bị xấu. Có lẽ vì mình không thích những bài viết sai chính tả (dù là cố tình hay vô tình viết sai) và dùng từ lung tung! Còn về nội dung, nói thật nhé, đối với mình thật xa lạ quá. Nếu mà các cô gái và chàng trai đều sống thực dụng thế này, có lẽ suy nghĩ đến chuyện đi làm, xem phim, chơi game đôi khi lại hứng thú hơn chuyện hẹn hò first-date!!
  9. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Sow về rùi đây, vào đây đọc bài theo thứ tự từ dưới lên nên trả lời bài của FW trước. Bữa trước, theo lẽ khi post bài này sow phải biên soạn lại vụ chính tả nhưng mà vì bữa đó sow post vội quá (trễ giờ học) nên không chỉnh sửa kịp, sau đó thì sow phải đi xa dài ngày nên cũng chẳng có thời gian. FW thông cảm giùm sow nhé!
    Nhận xét về bài này là đọc cho vui, đọc để xả stress thui, đừng bận tâm quá nhiều! (^_^)
  10. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Đây là một truyện khá lý thú, sow đọc trên báo, nay phát hiện có người chịu khó ngồi type lại hết nên gửi cho các bạn đọc cho vui (^_^)
    Bắt cá hai tay trên thiên đường
    Tác giả: jean Kim (Hàn Quốc)
    Phần I : Tôi được dự đám tang của chính mình
    Ba người, chỉ có đúng 3 người khóc thương cho linh hồn bé bỏng của tôi , cầu cho con đường ánh sáng dẫn đến các vì sao sẽ rộng mở để linh hồn tôi tìm được đường về nhà. Là người hàng xóm ở sát vách nhà tôi, cô bạn thân nhất, và ông sếp của tôi.
    Tôi ngồi trên phần đuôi của chiếc quan tài đung đưa chân. Nói thật nhé tôi chẳng hề cảm thấy mình đã chết , thỉnh thoảng tôi liếc mắt nhìn cái cơ thể đã chết đi của mình với cái mặt trét cả đống phấn son - cái thứ đáng kinh tởm mà khi còn sống còn lâu tôi mới đụng vào
    Tôi tự hỏi:" Phải chăng tất cả mọi người đều ra đi nhẹ nhàng và thanh thản như tôi? "
    Hầu hết mọi người đề cho rằng vĩnh biệt cuộc đời ở cái tuổi 23 thì thật là thê thảm, tôi thì đến chết vẫn mỉm cười, tôi đã quá cô đơn. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rằng, suy nghĩ sau chót lướt qua tâm trí trước khi tôi trút hơi thở cuối cùng và cuối cùng thì tôi cũng được đoàn tụ với những người tôi yêu mến nơi thiên đường.
    Và thiên đường là có thật!
    Ở phía bên kia giáo đường . Gabriel ( là tên một vị thánh trong Kinh Thánh, một trong những vị thánh chính cùng với thánh Michael) vẫn kiên nhẫn chờ đợi tôi. Tôi trượt khỏi quan tài và nhìn lại thân xác mình lần cuối
    " Tạm biệt cưng nha "
    tôi khẽ nói " Cưng thì sắp chui xuống đất ngắm củ cải từ dưới đất , còn tớ thì lại được lên chín tầng mây cơ"
    Tôi toét miệng cười với Gabriel * :
    Anh thấy không? tôi nói chuyện được với cái xác không hồn của tôi
    anh chàng mỉm cười : thì đó là phần thưởng dành cho tất cả mọi người mà .. được tham dự đám tang của chính mình"
    Tôi lập tức bị xịt xuống như quả bóng xì hơi, hoá ra những việc mình làm vừa rồi chẳng có gì là nghê gớm cả, thậm chí rất bình thường là khác.
    -Ý anh là ai cũng có thể làm được như vậy sao ?
    -Đương nhiên, nếu họ muốn
    Thọc tay vào túi quần , tôi càu nhàu : " thế mà mình đã tưởng"
    Gabriel búng ngón tay đánh tác 1 cái và hình ảnh của hai chúng tôi dần nhoà đi
    - Đề tài nóng hổi đấy , trên thiên đường ai mà chẳng thích buôn dưa lê về việc họ đã chết như thế nào , những người thân đã tổ chức đám tang cho họ cầu kỳ ra sao, rồi có bao nhiêu người dự lễ nữa chứ, etc..
    Một tia hy vọng, " Biết đâu tôi chẳng là người có ít người dự đám ít nhất í chứ nhỉ. Mỗi ba người , nếu không kể ông cha cố? " Tôi là thế đấy kiêu hãnh ngay cả khi sự thật có cay đắng đến đâu.
    Nhưng Gabriel chẳng mất tí ti công sức nào để chọc cho cái bong bóng hy vọng của tôi nổ tung
    - Vẫn tệ ! Timothy Mc Veigh còn có chỉ có đúng một người cơ.
    " Đáng ghét"
    Brian
    Nhà thờ đã dạy cho tất cả các con chiên rằng, thiên đường có cánh cổng được nạm bằng đá quý sáng lấp lánh những con đường dát vàng cả những thiên thần có cánh bay đi bay lại.
    Nhưng phải đặt chân đến thiên đường bạn mới biết thực ra thiên đường là như thế nào
    Thiên đường chính là bất kỳ và tất cả những gì con người khao khát có được
    Nếu bạn thích cổng ngọc có cổng ngọc, đường dát vàng có đường vàng
    Nếu bạn thích thiên đường của mình là một trang trại có khung cảnh chẳng khác gì Texas, bạn có ngay nông trại Texas..
    Tóm lại mỗi người sẽ được có một thiên đường riêng theo sở thích của chính mình. Qủa là sung sướng vô bờ bến.
    Và thế là thiên đường của riêng tôi mang hình ảnh của ngọn đồi xanh tươi trong bộ phim " The Sound Of Music" Bộ phim ưa thích nhất của tôi kể từ khi biết đi
    Gabriel nhìn quanh và cười :
    - " The Sound Of Music", có gu đấy chứ. Một trong những khung cảnh đắt hàng nhất trên này đấy .
    - Cái gì?
    Tôi gào lên giận giữ
    - Đáng ghét ! vậy mà tôi cứ tưởng tôi là người duy nhất chọn nó chứ ?
    Gabriel trợn tròn mắt nhìn tôi như thể sinh vậy lạ
    - Đó là bộ phim ca nhạc được yêu thích nhất trong lịch sự điện ảnh mà , làm sao mà cô có thể hy vọng mình là người duy nhất lấy ý tưởng từ bộ phim đó?
    Đúng là dở khóc dở cười, tôi ngúng nguẩy , than vãn một hồi. Nhưng hắn vừa đi khỏi thì tôi cũng đã quên phéng mất cái sự thiếu độc đáo của bản thân , mà thơ thẩn dạo bước trên bãi cỏ xanh mướt mà mình hằng ao ước được chạm vào.
    Bỗng có một tiếng ré lên thất thanh khiến tôi liên tưởng đến tiếng báo động cứu hoả. Và hiện lên nền trời là những dòng chữ to màu đỏ : " .. Hiện đang đi vào là anh Han Chan Min, 27 tuổi. Linh hồn của anh được giải thoát vào hồi..." Và thế là cả cái bảng thông báo tin cá nhân của anh chàng lần lượt hiện ra.
    Tôi ngơ ngẩn đọc những dòng chữ hiện ra mà chẳng hiểu chuyện quái quỷ gì xảy ra cả, có vẻ như họ đang thông báo cho cả bàn dân thiên hạ trên này biết về một kẻ mới theo chân họ lên đây thì phải?
    Thông báo về cái chết ?
    Khoan đã, thế thì cái chết của tôi cũng được thông báo lúc tôi lên đây kô nhỉ?
    và nếu có vậy thì những người thân của tôi đã lên đây , họ đâu rồi nhỉ ?
    Đột nhiên...
    " Shih Kaylin " !
    Tôi chưa kịp phản ứng thì đã có một vòng tay ấm áp ôm ghì lấy tôi từ phía sau
    " Ôi chúa ơi, đúng là Kaylin rồi "
    Chẳng ghi ghờ gì nữa " Brian Joo, anh chẳng thay đổi tí tẹo nào trong suốt mấy tháng em không gặp anh"
    Anh nới lỏng vòng tay để xoay tôi lại và nhìn vào mắt tôi
    - Chuyện gì đã xảy ra với em thế ? sao em lại ở đây ?
    Tôi với tay lên búng mũi anh, cái cách và thói quen tôi vẫn thường trêu anh trước đây
    " Thế anh mong em xuống địa ngục chắc?"
    - Không đời nào,
    Anh lắc đầu quầy quậy và lại ôm chặt lấy tôi
    - Làm sao có thể được chứ , gặp em anh vui quá trời. anh không vui vì em đã chết đâu . Nhưng mà việc quái gì anh phải nói dối nữa chứ, Anh mừng quá vì em đã chết và đến đây bên anh. anh mừng lắm lắm!
    Thật là Brian đúng là tuýp người đàn ông mà tôi chưa bao giờ muốn gặp gỡ. lúc nào cũng vui vẻ quá mức, thì đấy người ta chết mà lại vui vẻ như song hỷ lông môn không bằng.
    Còn tôi lại là kiểu con gái thích cười vào những thằng con trai như Brian, họ lúc nào cũng nhí nhảnh quá mức, trong khi với tôi thế giới này toàn những đau khổ và tất cả mọi người trên thế giới này đều là kẻ thù của tôi hết thảy.
    Nhưng cũng chính vì thế mà anh với tôi hợp nhau, tôi đã từng nghe nói rằng nếu một chàng trai và một cô gái muốn thuộc về nhau họ phải khớp với nhau đến bao giờ đủ 100% thì thôi, hắn chiếm 50 , tôi 50 và thế là cùng với nhau, hai chúng tôi làm nên 100% tròn vành vạnh.
    Tôi như đã chết rồi vào cái ngày mà Brian vĩnh viễn bỏ lại tôi trên Trái Đất. Một tai nạn đáng quyền rủa, vụ đâm xe rồi bỏ chạy trên đường làng vắng vẻ, trái tim tôi vốn đã mềm yếu vì một chuyện buồn trong quá khứ. giờ lại thêm chuyện này nữa , tôi tưởng như đa không thể gượng dậy thêm nữa.
    Và cũng giống như mọi người khi gặp chuyện đau đớn đến mức tuyêt vọng tôi tìm đến Thượng Đế cầu nguyện , bởi cầu nguyện là phương thuốc duy nhất cho nỗi đau của tôi .
    Brian vẫn ôm chặt lấy tôi khi tâm trí tôi quay lại với hiện tại
    " Anh làm em ngạt thở rồi đó "
    Anh thả tôi ra , miễng vẫn cứ mỉm cười mãi không thôi
    - Anh biết nhưng nhớ em quá trời. Ngắm nhìn em từ nơi xa tít thế này chẳng bao giờ là đủ cả.
    Tôi trố cả mắt : " Mọi người ở trên này đều làm như vậy thật á? í em là họ thực sự quan sát những người còn sống à ? "
    - Sao lại không? Brian gãi đầu
    tôi cảm thấy hơi khó chịu : - " Ngay cả, anh biết đấy , những lúc.. ấy là- những phút riêng tư í mà "
    anh ngó tôi tủm tỉm cười đầy ngụ í : " phút riêng tư... ? "
    " Thì anh biết đấy, đi tắm này, thay đồ này, ... dù tôi biết thừa là anh đã hiểu í tôi định nói gì rồi
    - Em sợ anh nhìn trộm em mỗi khi em vào nhà tắm sao ? Brian phá lên cười
    " BRIAN"
    - em chưa gặp Thượng Đế nhỉ? ông ta cổ lỗ sỹ lắm . Mỗi khi đến những phút riêng tư là hình ảnh trước mắt bọn anh tự nhiên nhoè đi , thế nên anh chẳng nhìn thấy gì đâu. anh trấn an tôi
    Tôi thở ra một hơi ! nhẹ cả người. Kiểu này không khéo Thượng Đế lại là chính mẫu người lý tưởng dành cho tôi í chứ.
    Nhưng mà em lo cái quái gì nhỉ? - Brian cố bám lấy cái chủ đề chẳng lấy làm hay ho này.
    Tôi đổi luôn chủ đề : " Thế làm thế nào mà anh lại tìm đc người thân của mình trên này, em muốn tìm bao nhiêu là người: bố mẹ này , cô em, rồi ông bà em nữa ...
    - Dễ ẹc, em chỉ cần tập trung nghĩ về một người đó, và thế là tự động đến được bên người đó thôi, em nhắm mắt lại...
    Tôi nhắm mắt lại
    Trong vô thức tôi bắt đầu nghĩ đến một cái tên, một cái tên mà tôi đã không được gọi từ rất lâu rồi. Chẳng phải là bố mẹ cũng chẳng phải là thành viên nào trong gia đình cả. ..
    Và như có một cơn gió cuốn qua , cảm giác ấm áp bao bọc lấy tôi từ đầu tới chân, thoáng nghe có tiếng Brian hốt hoảng gọi tên tôi . Tôi như đang trượt trong một khoản không gian bất định.
    Tôi mở mắt ra , trước mặt tôi là một chàng trai trẻ, tuy trông có già dặn hơn lần cuối cùng tôi gặp anh nhưng lại giống hệt với tưởng tượng của tôi về hình ảnh của anh nếu anh đã sống qua tuổi 16.
    Anh trợn tròn mắt nhìn tôi và run run lại gần
    - Phải em không vậy? anh thì thầm một tay chạm nhẹ vào mặt tôi .
    - Đúng là em thật rồi ?
    Nước mắt tôi chẳng hiểu từ đâu bỗng trào ra .
    " Em nhớ anh lắm, Hwan Hee"
    Mối tình đầu của tôi.

Chia sẻ trang này