Truyện ngắn Vực nước sâu (by Đắc Quí) Hải gắng gượng nhìn sang máy bán nước ngọt tự động. Chưa bao giờ anh học cách sử dụng nó. Sờ nhẹ tay vào túi áo, nuốt nước miếng khan, anh bỏ đi. Ban nãy đổ nửa bình xăng cho cái xe cub 81 tàn tạ, Hải nhét tờ 20 ngàn đồng còn lại vào túi, tự nhủ số tiền này đủ cho hai bữa trưa và bữa tối của ngày hôm nay. Sáng hôm qua, nghe Hải hỏi vay 300 ngàn đồng đóng tiền nhà trọ, Vĩnh hào phóng móc ví đưa ngay. Rồi Vĩnh sực nhớ, gọi giật Hải: "Có chuyện này nhờ cậu giúp tớ ngày mai, khoảng 10h sáng. Okay?" "Được chứ. Sáng mai trống tiết mà!" - Hải đáp ngay. Kể ra nếu không chống tiết, anh vẫn cố gắng thu xếplàm hết việc cậu bạn thân nhờ. Thực sự Hải chỉ có cách đó để cảm ơn tất cả những giúp đỡ liên tục Vĩnh dành cho anh. "Em gái mình, tên Thái Vinh, sáng mai sẽ từ Sing về nước. Lẽ ra mình phải ra sân bay đón. Nhưng mai mình kẹt cuộc họp trên khoa. Chắc gay go, bằng mọi giá, mình phải thuyết phục, tổ chức được hội chợ. Cậu đón con em gái hộ mình, được chứ?" "Mình có biết mặt em cậu đâu. Liệu cô ấy có đồng ý để mình đưa về không?" "Đừng lo, mình sẽ gửi email ngay cho con bé. Còn đây là hình ảnh mới nhất của nó, rất dễ nhận ra!" - Vĩnh rút điện thoại, mở ra một bức ảnh đưa Hải xem. Một cô gái gương mặt nhỏ thó, nhưng đôi mắt rất to. Chẳng biết do góc độ chụp hay vì tỉ lệ khác thường mà Hải ngỡ như đôi mắt ấy choán gần hết gương mặt.Những món tóc sặc sỡ buộc túm trên đầu khiến người trong ảnh có dáng vẻ của một đứa trẻ được nuông chiều, bất cần và rất ngỗ ngược. Đúng là một kiểu người không thể trộn lẫn vào đâu được. Hải thành thật nói luôn: "Chẳng biết em cậu có chịu ngồi sau cái xe 81 tọc tạch này của mình không đây!" "Haha..." - Vĩnh cười ngất - "Con bé em tớ mê nhất xe máy. Hồi nó học lớp 10, một trong mấy lí do khiến mẹ tớ quyết định tống con bé sang Sing du học chính là tách nó khỏi trò chạy xe tốc độ. Bây giờ nó mới đăng kí vô năm nhất đại học. Ba mẹ cho phép nó về thăm nhà. Con bé vẫn còn oán giận người lớn bắt nó đi xa quá sớm nên nó chỉ nói chuyện với tớ mà thôi. Cậu đưa con nhóc về đến cổng nhà tớ là okay." "Vậy thì được!" - Hải gật đầu, bỗng vui lây. Luôn là vậy, cậu bạn thân lớp trưởng. Không chỉ sẵn lòng giúp đỡ Hải bất cứ khi nào bạn cần, Vĩnh luôn biết cách khiến bạn thấy nhẹ nhõm, biến những lo âu mặc cảm trong Hải thành điều nhẹ không. Lên thành phố học đại học, một trong các may mắn hiếm hoi mà Hải có được là tình bạn với Vĩnh. Học giỏi, thông minh, điều kiện sống thoải mái. Những ưu thế này khiến bất cứ lúc nào nhìn Vĩnh, người chung quanh cũng có cảm giác vững tin vào những điều trong lạc quan trong cuộc đời này. ... Tiếng loa trong phòng chờ vang lên, thông báo chuyến bay từ Sing sắp sửa hạ cánh. Hải dựa trán vào tường kính, quan sát cỗ máy khổng lồ trên không trung đang dần dần tiếp đất. Tim anh rung lên vì choáng ngợp. Chẳng biết ngồi trong cỗ máy ấy người ta cảm giác ra sao? Khi nào ra trường đi làm, có lẽ mình phải mua vé máy bay bay thử một chuyến cho biết. Hải mỉm cười, vui vui với mơ mộng xa vời. Anh áp hẳn trán vào bức tường kính lạnh, nhìn ra ngoài đường băng. Chợt, giọng nói xám mịn như một con bồ câu lại ở sát bên anh: "Nhìn cảnh này thật hay, đúng không?". "Ừ, phải!". Cô gái chìa cho anh cái hamburger bọc giấy và một lon Coke, mỉm cười bằng ánh mắt: "Anh ăn với tôi cho vui, cùng nhìn máy bay hạ cánh!" "Tôi không muốn ăn!" - Hải từ chối, với một chút tổn thương "Anh muốn ăn, vì anh đang đói. Đừng khách khí!" Đành vậy. Biết làm gì với một cô gái lạ có đôi mắt nhìn xuyên bụng dạ kẻ khác. Hải nhận bánh và nước, ăn rồi uống chậm rãi. Cái dạ dày đang sôi réo khoan khoái dịu xuống. Những hình ảnh vây quanh anh bỗng sắc nét, tươi tỉnh hẳn lên. có lẽ không nên gay gắt khó chịu với cô gái kì lạ này nữa. Hải tự nhủ. Anh chợt nhận ra vẫn chưa biết tên cô gái: "Cô tên gì nhỉ?". "Tên thì quan trọng gì chứ?" - Cô nhếch môi cười - "Anh sẽ quên nó ngay khi rời khỏi đây. Còn nếu cần thiết, chúng ta sẽ gặp lại. Lúc đó tôi sẽ nói cho anh biết!" - "Cái gì cần thiết?" - Hải ngơ ngác, như một tên ngốc thực sự. Cô gái nhíu mày bí hiểm, quay lưng bước đi. Đúng lúc này, ở cửa đường dẫn nối ra từ cổng máy bay, những vị khách ồ ạt bước ra. Sau vài phút làm thủ tục nhập cảnh, họ qua cửa ngăn. Những đôi mắt sục vào đám đông, hối hả kiếm tìm nhau. Vị thương gia đeo cravat đỏ sang trọng vội vã chạy đến đỡ chiếu valise xách tay từ gã đầu bạc. Dáng vẻ đột nhiên quỵ luỵ khó tin. Hai cô gái đeo kính to cũng chạy đến đón một ông khách người Hoa. Cổ tay và ngón tay ông này đầy trang sức, phô trương quá mức cần thiết. Họ trao đổi khẽ, rồi bất thần ông này xô bắn một cô ra xa, khiến cô ta loạng choạng suýt ngã. Cô da nâu khoác hờ cánh tay ông khách, sải bước uyển chuyển. Cô da trắng lủi thủi đi phía sau, hơi cúi mặt. Há hốc miệng, Hải nhìn những điều lạ lùng xảy ra liên tiếp, quên bẵng nhiệm vụ phải đón Thái Vinh. Mọi người đã lần lượt rời khỏi khu vực ga đến. Vẫn chẳng thấy em gái Vĩnh. Ruột gan Hải cồn lên lo lắng. Đám mấy cậu chàng trẻ măng mặc polo sặc sỡ là những người cuối cùng rời khỏi nhà ga, cười nói ồn ào. Hải chợt nhìn ra một cô bé ở giữa đám trẻ. Mặc cái áo kì quái, trông như một cái váy rách bươm rộng thùng thình, dài ngang gối, cổ quấn chằng chịt dây màu, cô bé ngồi co chân lên cái valise khổ rộng để cho một anh chàng kéo đi. Đôi mắt cô bé to tướng, không lẫn vào đâu được. "Thái Vinh!" - Hải kêu lên. Cô bé tức khắc ngoảnh nhìn, trợn mắt. Gần 10'' tranh cãi, Hải mới thuyết phục Thái Vinh và các bạn đồng ý để anh đưa cô về nhà. Ở bãi lấy xe, điện thoại đổ chuông, anh cho Vĩnh biết đã đón được em gái bạn. nhưng, chẳng mấy chú ý đến tin tức này, Vĩnh hét toáng lên: "Tớ đã giành được quyền tổ chức hội chợ!". "Chúc mừng!" - Hải cũng hét lên, vui cùng bạn. "Chúc mừng quái gì! Thằng Hữu dù không được quyền tổ chức nhưng nó đã đề xuất phần thi hoa khôi" - Vĩnh không giấu được tức giận - "Chắc chắn, trò thi thố này của nó sẽ hút nhất trong cái hội chợ mà chúng ta è cổ ra thực hiện!". "Vậy sao?" - Hải bối rối. Anh luôn yếu kém trong việc nhận biết các xảo thuật và mưu mô. Tiếng Vĩnh thở hắt trong điện thoại: "Thôi được, chúng ta chấp nhận cạnh tranh. Cậu hãy giúp tớ bằng cách lùng kiếm mấy cô sinh viên xinh xắn. Đoạt giải cuộc thi hoa khôi do Hữu làm bầu show sẽ rất hay nếu là người của chúng ta!". Đầu dây bên kia đã cắt máy. Hải đứng khựng. Bất chợt anh sực nhớ cô gái jacket vàng chanh. Gạt chống xe ngay trước mũi Thái Vinh, anh nói nhanh: "Chờ anh một chút!" Băng qua đường, anh lao ngay trước mũi các xe ô tô đang phóng vùn vụt. Bên kia vỉa hè, jacket vàng chanh đang đi cũng mấy vị khách Nhật Bản, hướng dẫn họ lên chiếc xe 7 chỗ. Hải nhảy đến, đứng trước mặt cô. Đôi mắt cô gái nhìn anh như vực nước sâu. Hải thở gấp: "Tôi cần biết tên cô, cần thiết thật đấy!".
NặI MỏảT TRỏằoI ĐỏắN (by Phan Hỏằ"n Nhiên) Anh sỏẵ không nhỏằ> em lÂu 'Âu! Khi nói cÂu cuỏằ'i cạng, Ninh mỏằ?m cặỏằi. NỏằƠ cặỏằi toỏÊ sĂng thông minh mà sau ba nfm quen nhau vỏôn khiỏn tôi choĂng vĂng say mê pha lỏôn cfm ghât cay 'ỏng. Tôi 'ặa cho cô hỏằTp da 'ỏằng cÂy violin quẵ nói khỏẵ:õ?Không có em, mỏằi viỏằ?c vỏằ>i anh sỏẵ khó khfnõ?.Ninh khoĂc dÂy 'eo lên vai, bặỏằ>c vào phòng cĂch li sĂng trỏng,không ngoĂi 'ỏĐu nhơn lỏĂi. Tôi rỏằi khu vỏằc ga tiỏằ.n, thoĂt ra khỏằi 'Ăm 'ông chia tay 'ang cặỏằi hoỏãc khóc, thỏƠm 'ỏôm mại nặỏằ>c hoa. Trỏằi nỏng chói chang. QuỏĐng mỏãt trỏằi lặĂ lỏằưng nhặ mỏằTt khinh khư cỏĐu nóng bỏằâc, nhỏạ nhàm mà nguy hiỏằfm. MỏằTt chiỏc taxi phóng vỏằƠt qua tôi, chỏng buỏằ"n dỏằông lỏĂi bỏt khĂch. ĐỏằTt nhiên, tôi phĂt hiỏằ?n cuỏằTc 'i bỏằT 'ặa mơnh 'ỏn mỏằTt 'iỏằfm khĂ xa sÂn bay trung tÂm, trên con 'ặỏằng cao tỏằ'c thênh thang,dài bỏƠt tỏưn. Tiỏng rỏ** rơ mê hoỏãc cỏằĐa chiỏc boeing 777 xÂm chiỏm không gian. Tôi ngặỏằ>c lên cao. SỏÊi cĂnh rỏằTng cỏằĐa sỏằ chuyỏằfn 'ỏằTng khỏằ.ng lỏằ", trong khoỏÊnh khỏc, che khuỏƠt vỏĐng mỏãt trỏằi kơ dỏằi, ngặỏằi bĂn vâ 'ỏưp tay vào cỏằưa tỏĂo nên Âm thanh thô bỏĂo. Tôi bặỏằ>c lên xe, 'ặa mỏt nhơn hàng ghỏ trỏằ'ng trỏÊi. Ngặỏằi soĂt vâ 'ang trao 'ỏằ.i 'iỏằu gơ vỏằ>i cô khĂch bỏằ-ng nói to: -Nỏu không có tiỏằn mua vâ, 'ỏằ nghỏằng bỏằ?nh. -Tôi không thưch cĂc lư do ngỏằ> ngỏân-Ngặỏằi soĂt vâ cau có, rỏằ"i gào lên nhỏc tài xỏ dỏằông lỏĂi 'ỏằf tỏằ'ng khỏằâ mỏằTt kỏằ 'i nhỏằ vô tưch sỏằ. Bỏằ-ng tôi nhỏưn ra mơnh mỏằ?t nhoài. Trong lúc tôi và Ninh không còn cặĂ may gỏãp nhau, ngay gỏĐn bên, ngặỏằi ta vỏôn còn cÊi cỏằ vỏằ nhỏằng 'iỏằu ngu ngỏằ'c vỏằƠn vỏãt. Tôi trỏÊ tiỏằn mỏằTt chiỏc vâ nỏằa, cho cô gĂi. Cô ta nhơn tôi bỏng Ănh mỏt lỏĂnh lỏẵo. Xe bus chỏĂy vào trung tÂm thành phỏằ'. Hai bên 'ặỏằng, nóc cĂc toà nhà lênh khênh nhỏằng tỏƠm bỏÊng quỏÊng cĂo sỏãc sỏằĂ. Trong vòm cÂy, thơnh lơnh bay vỏằƠt ra mỏằTt con chim, nhặ viên 'ỏĂn sỏôm 'en tỏằô mỏằTt khỏâu súng vô hơnh bỏn lên trỏằi.Tiỏng còi xe oang oang. TỏĂi trỏĂm dỏằông trặỏằ>c mỏằTt trung tÂm thặặĂng mỏĂi, tôi quyỏt 'ỏằc giỏÊi khĂt. MỏằTt bàn tay chỏĂm nhỏạ vào khuỏằãu tay khiỏn tôi quay phỏt lỏĂi. Bặỏằ>c theo tỏằô lúc nào, cô gĂi trên xe bus nhơn thỏng vào mỏt tôi: -Em 'i cạng anh mỏằTt lúc nỏằa, 'ặỏằÊc không? BÂy giỏằ, tôi mỏằ>i quan sĂt cô ta. KhoỏÊng 18. Dỏằ. dàng trỏằTn lỏôn giỏằa hàng ngàn kỏằ xa lỏĂ. MĂi tóc ngỏn kiỏằfu Blink Ănh nÂu hỏĂt dỏằ. Mỏt khuỏƠt dặỏằ>i 'ôi kưnh màu xanh nhỏĂt. Chemise kỏằ ca-ro khoĂc ngoài Ăo pull trỏng câ. Giày ba-ta bĂm bỏằƠi và cĂi ba-lô du lỏằi chỏằ? hỏằc nfm thỏằâ nhỏƠt. Còn anh 'i làm bao giỏằ chặa? Tôi gỏưt 'ỏĐu. Cô gĂi không giỏằ'ng sinh viên. Chặa kỏằf cĂi ba-lô du lỏằi. Tôi nói, thoĂng chÂm biỏm: -Tôi 'Ănh 'àn thuê cho mỏằTt quĂn bar cĂc buỏằ.i tỏằ'i, còn ban ngày, tôi hỏằc piano. Nfm cuỏằ'i chặặĂng trơnh cao hỏằc. Hỏn là cô biỏt loỏĂi nhỏĂc cỏằƠ ỏƠy! - Chặa bao giỏằ em 'ỏn gỏĐn nó trong mặỏằi mât õ?" Tia mỏt An trỏằY nên rỏằƠt ră. Cô vỏãn cĂc ngón tay gỏĐy mỏÊnh õ?" CĂi 'àn khỏằ.ng lỏằ" khiỏn em khiỏp hÊi và nỏằf trỏằng. Nhặng em vỏôn nghâ ngặỏằi chặĂi loỏĂi 'àn ỏƠy thặỏằng 'eo nặĂ ỏằY cỏằ., nhặ mỏằTt con thỏằõ?Ư Tôi 'ỏn quỏĐy thanh toĂn nhặng An cặỏằi: õ?oĐỏằf em trỏÊ!õ?. Cô mỏằY túi da bâ xưu nhặ vỏưt trang sỏằâc 'eo trặỏằ>c ngỏằc, thỏÊ xuỏằ'ng quỏĐy mỏằTt nỏm 'ỏằ"ng xu mỏằ>i tinh leng keng. Cô ta thuỏằTc type nhỏằng kỏằ nói dỏằ'i bỏâm sinh. Thỏ mà trên xe bus, tôi 'Ê trỏÊ tiỏằn vâ cho cô ta. MỏằTt hành 'ỏằTng hài hặỏằ>c lỏằ' bỏằc nhanh hặĂn, tôi muỏằ'n rỏằi khu vỏằc 'ông 'úc tỏằâc khỏc. Vài kỏằ xa lỏĂ 'i mua sỏm cặỏằi phĂ lên. Mỏãc cho tôi chỏằ 'ỏằÊi khỏc khoỏÊi, thặỏằng xuyên viỏt và kiỏằfm tra cĂc hỏằTp thặ, không có tin tỏằâc nào tỏằô Ninh. ỏằz nhỏĂc viỏằ?n, giĂo sặ hặỏằ>ng dỏôn 'ỏằ nghỏằi gỏ** giặỏằng. Vài tỏưp châp nhỏĂc còn lặu cĂc ghi chú mỏằ nhỏĂt cỏằĐa Ninh. Cô hỏằc violin, thặỏằng ngỏằ"i trên cỏằưa sỏằ. nghe tôi tỏưp tiỏằfu phỏâm cỏằĐa Krenek rỏằ"i Schoenberg. Nhỏưn xât chưnh xĂc cỏằĐa Ninh luôn khiỏn tôi thưch thú. Cô không ngỏĂi ngỏĐn viỏt cĂc suy nghâ vỏằ tỏằông phÂn 'oỏĂn trên sĂch nhỏĂc. Khi 'àn, tôi dỏằ. mặỏằng tặỏằÊng mỏằTt Ninh vô hơnh nỏm bên trong tôi, thông minh và bơnh thỏÊn. Tuy nhiên, giỏằ 'Ây Ninh muỏằ'n xoĂ bỏằ sỏằ cỏĐn thiỏt 'ỏằ'i vỏằ>i tôi. Mỏằi thỏằâ chung quanh ngfn nỏp, nhặng tôi không thỏằf tỏưp 'àn. Tôi viỏt 'ặĂn xin giĂo sặ hặỏằ>ng dỏôn cho nghỏằ? hỏằc ba tuỏĐn. Buỏằ.i sang tôi 'i xem phim, có khi ngỏằĐ quên trong rỏĂp. Rỏằ"i lang thang qua nhỏằng cỏằưa hang bfng 'âa, sĂch câ. MỏằTt ban mai, tôi mỏằY cỏằưa sỏằ. nhơn xuỏằ'ng khoỏÊng sÂn, bàng hoàng thỏƠy mỏằTt cĂi cÂy vô danh nỏằY vô sỏằ' bông hoa to trỏng xoĂ. Tỏằa làn da ngặỏằi yêu tơnh cỏằ hâ lỏằT giỏằa giỏƠc ngỏằĐ yên tânh. Có lúc, tôi ngỏằĂ Ninh sỏẵ bặỏằ>c qua bóng tỏằ'i sót lỏĂi cỏằĐa khu vặỏằn, ngặỏằ>c lên nhơn tôi. Nhặng không ai cỏÊ. Chỏằ? là cĂc chi tiỏt vỏằƠn vỏãt sặỏằÊt qua nhặng khiỏn nỏằ-i nhỏằ> Ninh trong tôi không ngỏằĐ, 'au nhỏằâc. Điỏằ?n thoỏĂi gỏằi 'ỏn tỏằô quĂn bar, nặĂi tôi làm viỏằ?c hai ngày trong tuỏĐn hặĂn nỏằưa nfm nay. Hỏằ" hỏằYi mỏằi tôi 'ỏn chặĂi nhỏĂc tỏƠt cỏÊ cĂc ngày còn lỏĂi, chỏằĐ quĂn lỏãng 'i trặỏằ>c cÂu hỏằi nghiêm trang: õ?oĐỏằf làm gơ chỏằâ?õ? "ng ta hât lên: õ?oĐỏằf kiỏm nhiỏằu tiỏằn. Đỏằf thỏằi gian không tiêu phư. Hiỏằfu chặa, anh bỏĂn 'iên rỏằ"!õ? CÂu nói sỏằ- sàng làm tôi giỏưt mơnh. Chiỏằu, thay vơ ngỏằ"i thỏằô trặỏằ>c màn hơnh mĂy tưnh, tôi thay chiỏc Ăo pull ặa thưch, 'ỏn quĂn chặĂi nhỏĂc. Phòng trà nỏm trên con 'ặỏằng sang trỏằng khu trung tÂm. Tỏằ'i cuỏằ'i tuỏĐn, khi mỏằi ngặỏằi nghỏằ? ngặĂi vui chặĂi, tôi phỏÊi 'ỏằ?m 'àn cho ca sâ. Công viỏằ?c nhàm chĂn và lê thê. Nhặng cĂc ngày còn lỏĂi tôi có thỏằf chặĂi jazz. Nhỏằng bỏÊn blues buỏằ"n rỏĐu phóng túng chặĂi lỏĂi trên piano thu hút 'ông cĂnh sinh viên tỏằô cĂc trặỏằng kiỏn trúc hay mỏằạ thuỏưt. Hỏằ ngỏằ"i tỏằƠ tỏằông nhóm, gỏằi cỏằ'c nặỏằ>c ưt tiỏằn, nghe nhỏĂc và mặĂ mỏằTng. Tôi nói chuyỏằ?n trỏằY lỏĂi vỏằ>i mỏằi ngặỏằi. TrỏĂng thĂi chao 'ỏÊo còn vĂng vỏƠt. MỏằTt tỏằ'i chỏằ>m oi bỏằâc, giỏằa nhỏằng sinh viên mỏãc Ăo jeans bỏĂc, 'ỏằTi mâ skin-head lỏĂ lỏôm, có cô gĂi 'eo kưnh ngỏằ"i mỏằTt mơnh trong góc, uỏằ'ng cỏằ'c chocolate to tặỏằ>ng. Tôi chặĂi bỏÊn Billieõ?Ts Blues cỏằĐa Hollyday rỏằ"i chuyỏằfn sang Take Five cỏằĐa Desmond. Cô khĂch thưch thú nhỏằn tuỏằ.i liỏc nhơn khó chỏằc cuỏằ'i cạng, mỏằTt bàn tay kâo nhỏạ Ăo tôi. Là cô gĂi gà gót giày say mê. -Cô nghe nhỏĂc thỏưt chfm chú! õ?" Tôi khen, lỏằƠc lỏằi trư nhỏằ> nât quen biỏt lỏằ mỏằ. -Ngặỏằi không 'ỏằĐ tiỏằn mua vâ xe bus! õ?" An nhỏc, cặỏằi rỏĂng rỏằĂ. -Cô muỏằ'n gỏãp lỏĂi tôi? õ?" Tôi thoĂng cặỏằi chỏ giỏằ.u. Vơ mỏằTt lư do bư mỏưt nào 'ó, nhiỏằu cô gĂi ặa thưch tôi. Hỏằ không che giỏƠu cỏÊm xúc và khiỏn tôi chĂn ngĂn. -Tơnh cỏằ em ghâ thôi - An lỏc mĂi tóc rỏằ'i bạ, le lặỏằĂi nhỏĂo bĂng õ?" anh không quan trỏằng 'ỏn mỏằâc em phỏÊi 'i tơm! -Ngặỏằi ta không 'i mỏằTt mơnh trong buỏằ.i tỏằ'i bỏt 'ỏĐu mạa hă tuyỏằ?t diỏằ?u! -Em nỏằTp bỏÊn vỏẵ cho phòng thiỏt kỏ, 'ặỏằÊc duyỏằ?t. Bài kiỏằfm tra giỏằa hỏằc kơ mỏằ>i xong, khĂ ỏằ.n. Vỏưy thơ tỏằ thặỏằYng mỏằTt tỏằ'i không làm gơ hỏt, 'i chặĂi, uỏằ'ng chút gơ thỏưt ngon. CỏÊm giĂc nhỏạ nhàm. An là dÂn Mỏằạ thuỏưt ỏằâng dỏằƠng. Hỏằc và làm thêm 'iên cuỏằ"ng. Say mê Linkinõ?T Park và Schubert. Đỏằc truyỏằ?n tranh và Đôts. Biỏt sỏằưa xe mĂy và vỏẵ sặĂn dỏĐu. õ?oQuĂ nhiỏằu mÂu thuỏôn!õ? õ?" Tôi ngỏằ vỏằc. õ?oEm không bỏằ 'ặỏằÊc mỏƠy thói quen thỏằi niên thiỏuõ? õ?" An thĂo cĂi mâ 'ỏằTi ngặỏằÊc, cào mĂi tóc ngỏn rỏằ'i tinh. ChỏằÊt cô nhỏằm dỏưy trên ghỏ, vặặĂn cỏằ. nhơn tôi: õ?oVơ cỏằ> gơ mà anh nhặ cĂi xĂc biỏt 'i, cĂi hôm ỏằY sÂn bay?õ? Hơnh ỏÊnh mỏằ>i hay ho làm sao. Tôi thành thỏưt: õ?oCô gĂi mà tôi yêu nhỏƠt 'Ê bỏằ ra 'i!õ? õ?oyêu nhỏƠt ặ? õ?" An thơ thỏ** - Sỏẵ có ngặỏằi khĂc khiỏn anh yêu hặĂn!õ? Lỏãng 'i vơ ngỏĂc nhiên, tôi lỏâm bỏâm: õ?oKhông ai nỏằa!õ? õ?oTỏĂi sao bi quan?õ? Tôi lỏc 'ỏĐu: õ?oKhông biỏt 'ặỏằÊc!õ? Cô gĂi vỏôn nhơn sÂu mỏt tôi: õ?oAnh không ghât em, dạ em là kỏằ nói dỏằ'i?õ? Tôi thỏằôa nhỏưn: õ?oHôm ỏƠy, rỏc rỏằ'i vỏằ>i An khiỏn tôi tỏĂm quên tơnh cỏÊnh cay 'ỏngõ?. An thỏÊ ngặỏằi xuỏằ'ng ghỏ, thỏằY mỏĂnh: õ?oEm nghâ nên bỏằ lỏĂi sau lặng nhỏằng gơ chỏng thuỏằTc vỏằ mơnh!õ? Tôi 'ỏằ"ng ẵ: õ?oAn nói 'úng. Tôi sỏẵ tỏưp trung vào mỏằTt tÂm 'iỏằfm khĂc. Đêm biỏằfu diỏằ.n sỏp tỏằ>i chỏng hỏĂnõ?. Cô gĂi lỏãng thinh. Sau 'ôi kưnh phi công xanh, cỏãp mỏt to lặĂ 'Êng dài theo 'iỏằfm nhơn mặĂ hỏằ", tỏằa hai con cĂ vàng bặĂi lỏãng lỏẵ. Hỏt giỏằ giỏÊi lao, tôi quay lỏĂi 'àn piano. BỏÊn nhỏĂc quen thuỏằTc Wannabe cỏằĐa Spice Girls 'ặỏằÊc biỏn thành khúc phóng túng. Nhặ lỏằi cỏÊm ặĂn gỏằưi 'ỏn cô gĂi can 'ỏÊm kơ quỏãc. Nhỏằng trỏưn gió mỏĂnh khiỏn cÂy ngoài vặỏằn vỏãn rfng rỏc. CĂc cặĂn mặa ỏưp 'ỏn, ỏƠm Ăp và mĂt lành. GiĂo sặ hặỏằ>ng dỏôn 'ỏn nghe bài thỏằf hiỏằ?n cỏằĐa tôi, thỏằY dài: õ?oKỏằạ thuỏưt không chê trĂch. Thỏ nhặng vài 'oỏĂn cỏưu chặĂi u Ăm. Thêm nhỏằng 'oỏĂn lỏĂi thiỏu 'iỏằu gơ 'ó. Có thỏằf là niỏằm 'am mê, sỏằ xúc 'ỏằTngõ?Ưõ? Khi ông ra vỏằ, tôi ngỏằ"i bên cỏằưa sỏằ. nhặ bỏằi nặỏằ>c mặa dỏưy lên mại thặĂm nao lòng. TuỏĐn trặỏằ>c, tôi viỏt cho Ninh, nói vỏằ cuỏằTc biỏằfu diỏằ.n cĂ nhÂn 'ỏĐu tiên cỏằĐa mơnh. Thỏ nhặng vỏôn chỏng có hỏằ"i 'Ăp. Ninh 'ang làm gơ? TỏĂi sao sỏằ lÊng quên có thỏằf nhỏƠn chơm ngặỏằi ta dỏằ. dàng 'ỏn vỏưy? CĂc cÂu hỏằi len lỏằi cỏÊ trong nhỏằng giỏƠc ngỏằĐ ngỏn. Tôi vào trặỏằng, kiên trơ tỏưp bỏÊn concerto trơnh diỏằ.n câng dàn nhỏĂc. Giỏằ'ng nhặ cuỏằTc chiỏn 'ỏƠu cỏằĐa ngặỏằi thuỏằã thỏằĐ 'ặĂn 'ỏằTc vỏằ>i cĂc con sông, khi trỏằY vỏằ, tôi mỏằ?t nhoài, nhặng tràn 'ỏĐy biỏt ặĂn Âm nhỏĂc. Nhỏằng buỏằ.i tỏằ'i, tỏĂi quĂn bar, tôi bỏằ thói quen kân chỏằn, 'àn tỏƠt cỏÊ bỏÊn nhỏĂc khĂch yêu cỏĐu, nhặng theo cĂch cỏằĐa tôi. Nghâ tỏưn cạng, sĂng tĂc sÂu sỏc hay cỏĂn hỏằÊt 'ỏằu nói 'úng tÂm trỏĂng con ngặỏằi, tuỏằ tỏằông khoỏÊnh khỏc. MỏằTt khuya tôi rỏằi quĂn, mặa vỏằôa ngỏằ>t, mỏãt 'ặỏằng xanh thỏôm long lĂnh. Ngoài cỏằ.ng An chỏằ tôi tỏằô lúc nào, 'ỏằâng mỏằTt chÂn, còn chÂn kia gĂc lên hàng rào. Xe hỏt xfng tôi phỏÊi dỏt bỏằT, cô gĂi vỏằTi vÊ chỏĂy sau. Tôi quay lỏĂi, nỏằ.i giỏưn vô cỏằ>: -An 'ỏằông 'i theo nỏằa, 'ặỏằÊc không? -Chỏằ? 'ỏn trỏĂm 'ỏằ. xfng thôi õ?" CĂi 'ỏĐu 'ỏằTi mâ ngặỏằÊc bặỏằ>ng bỏằ?nh õ?" Nhặng sao anh thơnh lơnh giỏưn dỏằ vỏằ>i em? -Xin lỏằ-i! õ?" Tôi dỏằc lưu rưu cỏĂnh bên. Tôi 'ỏãt cÂu hỏằi tò mò: õ?oAn yêu ai bao giỏằ chặa?õ? Cô gỏưt 'ỏĐu, quỏÊ quyỏt: õ?oCó hai gÊ trong lỏằ>p cạng thưch emõ? õ?oAn chỏằn ai?õ? Cô nhún vai, cau có: õ?oEm luôn nhơn vào 'iỏằfm tỏằ't ỏằY ngặỏằi khĂc. Có thỏằf em yêu cỏÊ hai. Chỏc sỏẵ hặĂi mỏằ?t!õ? Tiỏng cặỏằi phĂ lên giỏằa 'êm tânh mỏằi cặỏằi to. Sau khi 'ỏằ. xfng, tôi 'ặa An vỏằ nhà. Cô ngỏằ"i sau, cĂch quÊng xa. Tôi cho biỏt thỏằi gian khai mỏĂc 'êm trơnh diỏằ.n cĂ nhÂn 'ỏĐu tiên trong 'ỏằi. õ?oEm sỏẵ 'ỏn!õ? õ?"An nói giỏÊn dỏằc giỏằ mỏằY màn: õ?oCỏằâ 'àn nhặ cỏưu vỏôn chặĂi, thoỏÊi mĂi và xúc cỏÊm 'ỏĐy 'ỏãn!õ? Tôi nhỏm mỏt. MỏằTt cÂy violin 'ang chỏằ?nh dÂy, Âm thanh nhặ giỏằng ngặỏằi chặĂi vặĂi. Tai sao tôi phỏÊi 'ặặĂng 'ỏĐu thỏằư thĂch khó nhỏằc? Tôi 'ỏằâng lên, quyỏt 'ỏằi màu sỏc khĂcõ?Ư- An thơ thào, hỏằ'i hỏÊ. Ánh mỏt bỏằ-ng 'en sỏôm lỏĂi. Sau lỏằi giỏằ>i thiỏằ?u, tôi bặỏằ>c ra sÂn khỏƠu. Đăn sang chói. Trút bỏằ vặỏằ>ng bỏưn, tôi 'ỏãt tay lên bàn phưm lỏĂnh. ĐỏằTt nhiên, sonata cỏằĐa Debussy hoĂ thành mỏãt biỏằfn rỏằc rỏằĂ và cĂc hành Âm là nhỏằng dỏÊi màu sỏc rỏĂnh ròi. Tỏằông bỏÊn nhỏĂc day dỏằât, chỏt lỏằc bao khoỏÊnh khỏc bỏằông sang cỏằĐa tÂm hỏằ"n. CĂc giai 'iỏằ?u êm ỏÊ hay cuỏằTn xoĂy bĂo hiỏằ?u nhỏằng chỏãng 'ặỏằng mỏằY ra trặỏằ>c mỏt, Âu lo nhặng hi vỏằng. 'ỏĐy say mê. Đó là kư ỏằâc, là nhỏằng Ân huỏằ? cuỏằTc 'ỏằi dành cho mỏằ-i ngặỏằi, là ngày mai 'ặỏằÊc sỏằ'ngõ?ƯNgón tay tôi tan ra trên phưm. Sau khi tỏằ't nghiỏằ?p cao hỏằc, tôi sỏẵ 'i chÂu ,u. Lỏằi mỏằi tham gia dàn nhỏĂc ỏằY mỏằTt thành phỏằ' nhỏằ 'ỏn vỏằ>i tôi sau 'êm diỏằ.n thành công. CặĂ hỏằTi khĂ tỏằ't 'ỏằf làm viỏằ?c chuyên nghiỏằ?p, và tiỏp tỏằƠc hỏằc lên. Tôi viỏt mail cho Ninh, nhặ cĂch 'iỏằfm lỏĂi nhỏằng gơ làm 'ặỏằÊc trong tỏằông chỏãng thỏằi gian. Thỏưt lỏĂ lạng, tôi 'Ê thôi chỏằ tin cô khỏc khoỏÊi. An nói 'úng, qua 'êm diỏằ.n, suy nghâ cuỏằTc sỏằ'ng cỏằĐa tôi nhỏạ nhàm và hi vỏằng. Tôi vỏôn 'ỏn quĂn làm viỏằ?c buỏằ.i tỏằ'i. Mạa hă ỏƠm nóng. Nhỏằng chàng trai cỏt tóc ngỏn. Nhỏằng cô gĂi trỏằ mỏãc Ăo hỏằY vai. Không khư sỏĂch sỏẵ và tặặĂi mỏằ>i. Đôi khi tôi nhơn xuyên qua 'Ăm 'ông, tơm An. Nhặng sau cú 'ỏôm dỏằ dôik bên cĂnh gà sÂn khỏƠu, An biỏn mỏƠt. Ý nghâ sỏẵ không gỏãp lỏĂi cô gĂi lỏĂ lạng ỏƠy khiỏn tôi thỏÊng thỏằ't. Tôi chặĂi Here come the sun cỏằĐa The Beatles, ngỏằĂ mơnh 'i qua mỏằTt miỏằn cỏằ 'ang xanh dỏĐn lên, tơm mỏĂch suỏằ'i mỏằ>i lỏƠp lĂnh dặỏằ>i Ănh mỏãt trỏằi. Đêm cuỏằ'i cạng ỏằY quĂn trỏằâặĂc ngày lên mĂy bay khoỏÊng mỏằTt tuỏĐn, tôi 'Ănh 'àn lÂu, chỏằ 'ỏằÊi. RỏƠt muỏằTn, tôi 'ành phỏÊi vỏằ. õ?o Em thưch cĂch anh chặĂi lỏĂi The Beatles!õ? Giỏằng vang lên bên hàng rào. Là An. MỏằTt 'iỏằu gơ 'ó khiỏn tôi lỏãng 'i. Rỏằ"i tôi nói vỏằ chuyỏn bay. An vỏãn nhỏằng ngón tay dưnh sặĂn dỏĐu, thĂo kưnh khỏằi mỏt, chỏằÊt nói: õ?oEm sỏẵ nhỏằ> anh khỏằĐng khiỏp!õ? Tôi khỏẵ khàng: õ?oCòn hai gÊ hoỏĂ sâ ỏằY trặỏằng em?õ? õ?oKhông có ai cỏÊ. Em lỏĂi nói dỏằ'i 'ỏƠy. Anh không ghât em chỏằâ?õ? õ?"An hỏằ'i hỏÊ. MỏằTt nỏằƠ hôn bỏằ-ng 'ỏãt lên trĂn tôi. KhoỏÊng bfng cuỏằ'i cạng trong tôi tan vỏằĂ. Tôi 'ặa An vỏằ nhà. Sau xe, cô dỏằa vào tôi, ỏƠm Ăp và tin cỏưy. Tôi sỏẵ làm viỏằ?c, sỏẵ hỏằc, và sỏẵ trỏằY vỏằ vỏằ>i An. Cô là mỏãt trỏằi nặĂi tôi cỏĐn phỏÊi 'ỏn.