1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn

Chủ đề trong '1985 Hà Nội (1985 Club)' bởi cocozaza, 23/07/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. cocozaza

    cocozaza Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/07/2007
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn

    "Xin lỗi em chỉ là con đĩ"​

    Nếu ai có đủ kiên nhẫn để đọc hết câu chuyện này...xin hãy đọc...Cảm ơn!

    Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình.. Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước.. Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó..

    Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền.Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này.

    Nó coi nó là 1 nghề, và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm.

    Nhưng...

    lý do...của nó lại là...

    Gia đình nó có "truyền thống" như vậy!

    Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn ko biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó ko còn sinh nở được nữa.. nêu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui.. Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi.. Nó lớn lên trong sự thiếu thốn... thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất... Nhưng xui xẻo thay.. nó vẫn xinh đẹp.. Nó ko xấu xí.. Đàn bà có vốn tự có... để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn.... Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì? Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành ko đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ... Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn!

    Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều...

    5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.... Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó ... có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn..

    Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm ko phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho 1 thứ việc làm.. Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã ko chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi.. Phải chăng nó đã sai rồi sao? Những lần đi khách ko phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối.... hành hạ... còn là những khách hang` khiếm nhã.... Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi "đá phò" là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi ********....

    Có hôm, nó lết dậy trên giường mà ko sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức ko thể tả..

    Lại một ngày trôi qua của một con phò với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi.. Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghè và cái thòi đời này...

    Nó sẽ.... từ bỏ!

    Nó ko muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ.... ko muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa....

    Nhưng...

    Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề???????

    Ai????

    Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu.. nhưng lại quá khó khăn để kết thúc....

    Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có ít nhất một người.... Người đàn ông yêu nó.... Yêu nó để nó yêu chứ ko phải yêu nó như yêu một con phò....

    Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình... Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, ko phải những khách hàng của nó..

    Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn... cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ... Người ta phải liều lĩnh! Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vây!

    Cho đến nó khi nó quyết định bỏ nghề...Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài 1 từ "truyền thống" xót xa....

    Như tất cả những con **** bỏ nghề nào khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của "đồng nghiệp" và sự quấy rầy của quá khứ.... Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua... Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến....

    Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế....

    Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời... thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường ko xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi...

    Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình,đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo.... Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn... Nó hài lòng với công việc đó.... Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình... thay đổi tất cả, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới, dùng một số điện thoại mới..... Thường xuyên ra đường ko trang điểm chứ ko loè loẹt như xưa....

    Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt và khó khăn cũng nhiều đến chóng mặt....

    Một năm trôi qua...

    Người đàn ông ấy vẫn chưa đến....

    Cho đến một ngày, trước sinh nhât nó 1 tháng, nó nhận được một bó hoa.... người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ của nó....Ko rõ người gửi.... Và cứ thế trong một thàng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặt....

    Vào ngày sinh nhật nó.... Ko còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua... Một tháng nay.... nó đã mong chờ bó hoa ấy.... và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò.... đôi khi là mong nhớ.... mong nhớ một người xa lạ....

    Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp....

    Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quá, vì ca trực của nó là ca trực quán cuối cùng.... Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay.....

    - Chúc em sinh nhật vui vẻ...

    Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy, một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà ko mảy may đề phòng...Nó im lặng, sững sờ, luống cuống ko biết phản ứng thế nào..

    Vậy là... tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy...

    Nó chưa bao gìơ yêu và cũng ko biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và... làm gì với nhau...

    Hẹn hò này, đi chơi này... nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa.... Nhiều hơn cho một sự bắt đầu...

    - Sao anh lại thích em?

    Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây! Anh là khách quen của quán.... hehe... nhưng từ khi nhìn thấy em, anh ko vào đây nữa....

    - Tại sao vậy?

    - Oh, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ chiến dịch cưa cẩm chứ...

    Nó cười.. hạnh phúc!

    Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy..

    Một vài tháng sau...nó chuyển về sống chung với anh...Đối với nó, đây hẳn là 1 sự phân vân, anh ko biết quá khứ của nó... và nó cũng ko biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đúng đắn và... giống con gái bình thường ko?

    Nhưng mặc kệ!

    Anh muốn thế.. Và như thế thì 2 người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần 1 người phụ nữ để chăm sóc..cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh..

    Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ... Có vài lần nó cũng định hỏi....nhưng nghĩ lại thì thôi... bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó...nó sẽ trả lời thế nào?

    Một đứa trẻ ko biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, ko hiểu đang ở nơi nào.... Trả lời như thế sao????

    Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn.... nhưng nó vẫn ko thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ.....

    Trước khi chuyển về sống chung, 2 đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng... vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo....

    Nó nhoè mắt, cay lòng:

    - Anh tốt với em quá!

    Anh cười:

    - Anh ko tốt đâu...

    - ko sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa...

    ...................

    Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc ko có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, ko nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi....

    Buổi sáng hôm ấy, trời mưa... mây xám xít và ko khí u ám nặng nề.... chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm ko có mặt trời ấy.... Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự....

    Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh.... Rất lâu.... rất lâu từ khi 2 người yêu nhau....

    Tấm ga giường....

    Một người đàn ông...

    Chiếc chăn mong manh....

    Ánh đèn đỏ..

    Mùi mồ hôi nồng nàn...

    Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quoắp....

    Đã từ bao giờ xa vời với nó...

    Nay lại trở về....

    Và lại là.... với người đàn ông mà nó yêu.....

    Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua....

    Sau khi làm chuyện đó.... nó thấy anh quay lưng đứng dậy.... mặc quần áo...

    Nó cười:

    - Anh ngốc thế... sao phải mặc đồ nhanh vậy!

    Anh lạnh lùng ko nói gì....

    Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó.... Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền...

    Rồi ném vào mặt nó... khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh.... Nó hoàn toàn ko hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép.... Nó shock đến mức ko nói được câu nào, chỉ biết im lặng.... đờ đẫn như vậy nhìn anh.

    - Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ?

    - Anh... anh...

    - Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào .... Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt..... Tôi chỉ muốn xem.... khả năng làm điếm của cô thế nào thôi....

    - Anh.... anh...

    - Một con điếm suốt đời chỉ là 1 con đĩ ko hơn. Cầm tiền và cút khỏi đây....

    - Anh...

    - Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu.... Nhục nhã vì bị ruồng bỏ.... Nhục nhã rõ chưa? Cầm tiền và xéo đi.... Con điếm!

    Nó cười lớn....

    Nó cười sằng sặc....

    Nước mắt nó ào át tuôn trào...

    Đôi môi ướt đẫm...

    Nó cắn môi....

    giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó...

    Nhặt...

    Nhặt...

    Nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó....

    Anh ta quay đi... ko nhìn...

    - Bố anh là ai?

    - Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục! Là mẹ tôi! Là mẹ tôi! Cô hiểu chưa? COn đĩ! - Anh gào lên, nước mắt anh trào ra... nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ - Tôi thậm chí đã ko về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ!

    - Em ko biết bố em bao nhiêu tuổi - Nó cười.... môi cắn môi.... máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan - Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai.... chưa từng!

    - Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? LÀm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái!

    Nước mắt ... dù đã kìm nén.... vẫn tuôn ra ko ngừng... lông mi đẫm nước..... má đỏ.... môi ướt máu.... nó cười....

    - Tất cả chỉ là giả dối hả anh?

    - Tôi chắc sẽ yêu cô! Tôi tưởng tôi đã yêu cô! Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo! Nhưng .... rồi... trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi....Tôi ko thể quên! Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi!

    - Vậy là.... anh sẽ yêu em.... như anh đã trót yêu em.... nếu như....em .... ko phải là một con đĩ.... phải ko?

    Anh quay đi......

    Không khí căn phòng đêm đầu tiên này.... đầy máu và nước mắt.... tràn ngập nỗi đau....

    Nó đứng dậy .... cầm số tiền của anh trên tay... giơ lên... ngang mặt.... cười và nói với anh: "Nhiều hơn em được trả cho một đêm!"

    ... Mặc quần áo.... kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay.... Nó nhét vào vali và kéo lết đi....

    - Cám ơn anh!

    Người đàn ông gục xuống! Anh ta khóc....

    Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm.... Trời lại đổ mưa....

    Nó lết vali bước đi trên đường ước, nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót.... chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ.... Nó cầm nắm tiền trên tay.......

    Kiệt sức và đau đớn!

    .................

    Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi.... nước mắt 2 dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu.... Cô ấy đã chết.... Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo....

    Một cái chết đau đớn và oan uổng!

    .............

    Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy.... Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước....Nó quỳ xuống một góc khuất ... bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng.... Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo.... Hôp dao cạo mua cho anh.... để anh cạo râu.... Nó nghĩ vậy khi mua... và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình.....Mở quyển sổ nhật ký nó mua ... với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc..... Nó rạch 1 vế nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết.... trong nước mắt... trong nước mưa... trong máu.... trái tim nó... vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau....

    .....

    Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo.... Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người...

    Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi...

    .....

    Đám tang của nó chỉ có một mình anh!

    Ko phải là đám tang mà chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống...cắm một vài nén hương...bia mộ là những dòng chữ trống rỗng...

    Một cái tên như bao cái tên...

    ....

    Bức thư tuyệt mệnh vàvà chiếc vali của nó... ằm im lìm ở góc nhà...Anh ko hề đụng đến...

    ....

    Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn: " Tao lại thấy ****** cặp kè với con kia rồi đấy!"

    Anh bàng hoàng...

    Gọi điện thoại lại cho bạn!

    - Uh, đúng rồi, tên thế mà... nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ!

    Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung. Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó....Anh chợt rùng mình....Vì những bức ảnh đó....ko có rõ mặt....người con gái kia.. chỉ 1 mái tóc giống nhau....1 cái tên giống nhau...1 chỗ làm mới....giống nhau!

    Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy....cầm bức thư...

    Nước mắt trào ra...lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run... hàm răng va đập...những tiếng nấc ko thành lời...Một bức thư đẫm máu...viết băằn máu và viết bằng một trái tim đau...

    " Anh à, e nói thật mà! Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai Em biết anh nhầm lẫn...Nhưng em ko thể giải thích... vì anh nói đúng...em chỉ là một con đĩ! Em ước gì, em được sinh ra 1 lần nữa! Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm..

    Anh à, anh đúng...anh ko sai...

    Nhưng có một điều anh sai...

    Số tiền anh trả cho em....ko đủ...ko đủ...cho một tình yêu...

    Lẽ ra...anh nên trả em nhiều hơn..."

    .....

    Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người...vì một người đàn ông mà 2 người đàn bà phải chết...Người đàn ông kia đã mất vợ...Và con của ông ta...đã vô tình giết chết một người con gái yêu mình...

    Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó! Vì đơn giản... nó chỉ là một con đĩ!

    Một con đĩ!

    Quá khứ quay lại... giơ bàn tay tử thần bóp nghẹt con tim yếu đuối!

    " Anh đã ko cho phép mình yêu em! Anh đã để em ra đi...vì anh có một trái tim...quá....hẹp hòi..."
  2. ono_hbt

    ono_hbt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    1.675
    Đã được thích:
    0
    truyện nài lâu rồi mà
  3. BBSieuQuay13

    BBSieuQuay13 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/07/2007
    Bài viết:
    270
    Đã được thích:
    0
    Chuyện nài cảm động thật,ngồi khóc mất 1 ngày,tốn mấy lọ thuốc nhỏ mắt,kekeke
  4. kysyluclam

    kysyluclam Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/08/2004
    Bài viết:
    1.704
    Đã được thích:
    0
    chuyện này lâu lắm rồi mà
    cập nhập chậm thế
  5. bezabao

    bezabao Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/10/2005
    Bài viết:
    2.010
    Đã được thích:
    0
    Ặc , âi đọc rồi thì để ng khác đọc , kiểu gì căhngr có ng chưa đọc,có những chuyện từ lâu hơn nữa mà các ông chưa đọc thì sao.Mà đây là topic truyện ngắn,ai có truyện hay thì post cho cả nhà đọc,thắc mắc cái giè
  6. doiemduoimua

    doiemduoimua Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/04/2002
    Bài viết:
    439
    Đã được thích:
    0
    quen quen , lạ lạ ...
  7. CucXau__CucDeu

    CucXau__CucDeu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    3.717
    Đã được thích:
    0
    Hồi xưa mình đọc dài lắm cơ mà nhỉ, sao bây giờ ngắn thế này
    Ai có "Trận đồ bát quái Tô Lịch sông" post lên em đọc với, nghe nói đang HOT lắm
  8. CucXau__CucDeu

    CucXau__CucDeu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    3.717
    Đã được thích:
    0
    Ðiều Ước

    Giờ ra chơi, tôi và lũ bạn tán gẫu với nhau xem: nếu có một điều ước thì sẽ làm gì. Nhỏ Giang ước thi đậu vào năm tới. Nhỏ Lan ước mẹ nó mau hết bệnh. Trân lớp trưởng thì tham lam hơn, nói bô bô trước lớp:
    - Tớ ước tớ sẽ có thêm một triệu điều ước nữa !
    Cả lũ bật cười, chê nhỏ Trân có mơ ước cũ rích. Cái kiểu câu ?oƯớc một ra mười? chẳng có gì mới lạ cả. Nhóm bạn quay sang hỏi tôi, tôi tỉnh queo ?oTớ sẽ ước được trở về quá khứ, lúc đó tớ có thể tránh không phạm lỗi lầm nữa?. Tôi vừa dứt lời, bọn bạn đã vỗ tay bôm bốp. Mặc cho chuông vào lớp reo vang, nhỏ Trân cứ luôn miệng khen ?oHay ! Hay! Tớ tuyên bố điều ước của cậu hay nhất!?.
    Đêm trăng sáng, tôi ngồi bên cạnh ông nội ngắm trăng. Nhớ lại những điều ước mấy ngày trước, tôi hỏi ông:
    - Ông ơi ! Nếu như ông có một điều ước, ông sẽ ước gì ạ !
    Ông nhìn tôi, mỉm cười:
    - Thế cháu sẽ ước gì nào?
    Không chần chừ, tôi kể cho ông chuyện về những điều ước của nhóm bạn. Nghe xong ông chậm rãi nói:
    - Nếu có một điều ước, ông sẽ ước mọi người trên thế gian này đều có một điều ước như ông. Nhưng trên thực tế điều ước của ông đã được hiện thức, đó là tất cả những gì mà ông đã làm cháu ạ !
    Tôi im lặng, ngước nhìn lên bầu trời sáng trăng. Bất giác, tôi hiểu được lời ông nói ?o Điều ước hay nhất là điều ước mà ta có thể thực hiện được.?
  9. CucXau__CucDeu

    CucXau__CucDeu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/11/2005
    Bài viết:
    3.717
    Đã được thích:
    0
    Ứ ư ừ ứ ư...

    Bạn bè năm sáu đứa vây quanh tôi. Ðứa vén tóc, đứa cài khuy áo, đứa xỏ găng tay... Thậm chí nhỏ Tuyết nổi tiếng ?okẹo bạch nha? mà còn hứng chí xách nguyên ?obộ đồ phụ tùng? gia bảo của nó đến để trang điểm cho tôi. Nhà nhỏ Tuyết là tiệm trang điểm cô dâu mà. Tôi thực sự cảm động khi thấy Tuyết chăm chút cho tôi rất kỹ lưỡng với đầy đủ các thao tác: ?obôi, trét, quét, xoa...?
    - Nói thiệt với mi nha Hạc, từ trước đến nay chưa có cô dâu nào được tao chiếu cố bằng mi đâu!
    Tôi bẹo má Tuyết:
    - Cám ơn và... yên chí ! Lần sau có làm cô dâu tao cũng sẽ nhờ mi!
    - Thiệt không? Tính lẹ đi!
    Cô Tuyến thò đầu vào cửa phòng:
    - Chú rể đâu rồi? À... đây, chà ?ođẹp chai? ác! Hạc xong chưa? Lẹ lên! Ðến phiên rồi...
    Tôi nhìn vào góc phòng và bắt gặp Khánh cũng đang... nhìn trộm tôi. Chú rể đấy! Khác với mọi ngày: sơ mi trắng, quần tây. Hôm nay Khánh ?odiện? áo thụng, khăn đóng cùng màu xanh in chữ thọ. Trong bộ đồ ?omô đen? của năm ?omột-ngàn-mấy-trăm-về-trước? trông Khánh có vẻ ngượng nghịu, lúng túng thấy rõ, không còn là anh chàng Khánh lém lỉnh của mọi ngày. Tôi thì khác, mọi ngày tôi vẫn mặc áo dài trắng đi học, hôm nay đổi áo dài trắng sang áo gấm đỏ. Thường khi tôi vẫn đội mũ, giờ ?ođóng? lên đầu cái khăn viền rây. Mọi bữa tôi xỏ guốc, chừ ?ochơi? đôi hài. Nghe vẫn quen...
    Khi người xướng ngôn viên trịnh trọng tuyên bố: ?oSau đây là tiết mục hoạt cảnh Lý ngựa ô do lớp 12A4 trình diễn? thì tôi... run! Cô Tuyến dặn dò lần cuối:
    - Bình tĩnh! Nhớ các động tác nghe Hạc!
    Ừ, thì... nhớ! Bắt đầu - kéo màn:
    Khớp con ngựa ô ?" Giơ chân phải lên, quay cổ chân đủ ba vòng rồi bước tới - Ngựa ô anh khớp ?" Giơ chân trái lên, ?ohuơ? đủ ba vòng rồi... đặt xuống! Vậy thôi, và cứ thế. Hoạt cảnh chứ đâu phải múa! - Ú ư ừ ứ ư: liếc chú rể rồi.. cười! Dễ ợt, những động tác ấy tôi thực hiện vượt mức yêu cầu. Hai chiếc lọng có tán tua rua do hai ?olính lệ? cầm che cho cô dâu, chú rể. Theo sau là một bầu đoàn thê tử ?oăn theo?, thể hiện đâỳ đủ cảnh ?ongựa anh đi trước, võng nàng theo sau?. Chú rể dĩ nhiên cũng phải ?ohuơ huơ? cẳng theo làn điệu dân ca làm mâm cau trầu đang ôm trước bụng cũng ?ohuơ huơ? nẩy lửa. Lễ gia tiên. Cô dâu chú rể quỳ lạy trước bàn thờ và cầm tay nhau nói lên sự ưng thuận của đôi bên trước vong linh tổ tiên. Bái nhang xong, dĩ nhiên là Khánh nói trước. Không ngờ Khánh đã lấy lại cái lém lỉnh thường ngày nên ?ocoi xoàng? luôn bài bản của đạo diễn. Tôi cứng người khi nghe hắn nói:
    - Hạc ạ! Anh mong rằng em cũng sẽ làm cô dâu để anh làm chú rể trong thực tế ngoài đời.
    Giận đẽ sợ! Giá không phải đang ở trên sân khấu thì tôi đã ?ohuơ huơ? cẳng để... đạp cho hắn một cái. Ðây chỉ là một tiết mục văn nghệ trong buổi liên hoan tất niên của trường. Khánh và tôi được chọn làm nhân vật chính chẳng qua do cái bề ngoài ?oBô-ê-Ben?. Ở trong lớp, tôi vốn có tiếng là ?ocon nhỏ khó chơi?. Tôi sẵn sàng đốp chát, nện lại những tên con trai ưa chọc ghẹo. Vậy mà, giờ đây Khánh dám... giỡn mặt. Ðến lượt tôi, đáng lẽ phải cầm tay Khánh, tôi bèn ?ocầm nhầm? ngay mạng mỡ của hắn để ?ovặn... suyệc-vôn-tơ? đúng năm nấc theo nhịp ?oứ ư ừ ứ ư? trong bài hát. Khánh oằn người chịu đau, không dám rên một tiếng làm nhỏ Tuyết đang sắm vai bà già cứ bụm miệng cười rúc rích. Khớp con ngựa ngựa ô... đám rước đi xuống khỏi sân khấu, chú rể mâm cau, cô dâu chai rượu đi mời lần lượt từng quang khách. Thầy hiệu trưởng cười rung cả mớ tóc bạc, luôn mồm: ?oKhá lắm! Khá lắm... Có dậy chớ? - Mời trầu rượu xong lại tiếp tục co cẳng đi... cà nhắc vào hậu trường.
    Khánh cởi áo ngay trước mặt tôi. Lịch sự có thừa ?" Tôi thầm nghĩ nhưng vội trố mắt ngó hắn đang đứng trước gương vừa mân mê vừa... chiêm ngưỡng cái ?onúm? suyệc-vôn-tơ màu... tím nơi mạng mỡ...
    - Hạc ?oác? ghê!
    Kệ hắn, tôi ghé tai nhỏ Tuyết thầm thì:
    - Tao vặn đúng năm tấc: Ứ ư ừ ứ ư...
    Nhỏ Tuyết bò lăn ra nền nhà cười đến chảy nước mắt. Khánh ?oquê? quá, lỉnh mất. Tiếng cười của chúng tôi chìm lỉm giữa muôn ngàn âm thanh huyên náo. Tiếng rộn rã ngoài sân trường. Giọng một tên con trai nào đó đang lè nhè đọc sớ táo quân trên loa phóng thanh ngoài sân khấu... Cô Tuyến ập vào hậu trường với nét hoảng hốt còn đọng tên khuôn mặt:
    - Em có sao không Hạc?
    Tôi ngơ ngác:
    - Có gì vậy cô?
    - Trời đất! Vậy mà thằng Khánh chạy lên báo với Ban giám hiệu là em bị xỉu rồi lên cơn động kinh, đang... co giật trong hậu trường.
    Nhỏ Tuyết lại được dịp cười lăn. Cú ?ođá giò lái? của Khánh kể ra cũng thâm hậu bởi theo cô Tuyến thì thầy hiệu trưởng đang cuống cuồng điều xe để chở tôi đi cấp cứu. Giỡn mặt với... bố già kiểu này, tôi sợ Khánh sẽ bị kỷ luật (...ơ mà hắn vừa ?okhều nhẹ? tôi. Việc gì tôi phải lo cho hắn nhỉ?!).
    Tự nhiên tôi bật hát như bị... ?ochập điện?: "...Anh khớp ta hẹn nhau... Ứ ư ừ ư ứ ư. Ði qua suối đợi ?" Trở lại đồi mơ... Ứ ư ừ ứ ư..."
  10. zatura

    zatura Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/04/2007
    Bài viết:
    2.602
    Đã được thích:
    0

Chia sẻ trang này