1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TRUYEN NGAN

Chủ đề trong 'Nha Trang' bởi xitrum_beo, 10/11/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tuyet_vong2002

    tuyet_vong2002 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2002
    Bài viết:
    59
    Đã được thích:
    0
    Bạn xitrum_beo@ nói vậy cũng đúng,nhưng bạn nên biết rằng 1 tác phẩm văn học khi ra đời bao giờ cũng có người khen kẻ chê cả,tôi là 1 trong số những người đó,mong bạn đừng giận vì tôi muồn thử thách bạn một chúc đấy mà,để hiểu thêm về con người của bạn
    cuôc đời vẫn đẹp sao
  2. xitrum_beo

    xitrum_beo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.569
    Đã được thích:
    0
    To: tuyet_vong@ tớ rất vui vì bạn cũng là người biết điều, hy vọng là lần sau tớ sẽ được bạn ũng hộ.
    Yêu là một chút gì để nhớ
    Một chút thương pha thêm tí giận hờn
    Thà một lần được nhớ, giận ,buồn, thương
    Còn hơn là ngẩn ngơ theo năm tháng
  3. xitrum_beo

    xitrum_beo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.569
    Đã được thích:
    0
    To: tuyet_vong@ tớ rất vui vì bạn cũng là người biết điều, hy vọng là lần sau tớ sẽ được bạn ũng hộ.
    Yêu là một chút gì để nhớ
    Một chút thương pha thêm tí giận hờn
    Thà một lần được nhớ, giận ,buồn, thương
    Còn hơn là ngẩn ngơ theo năm tháng
  4. xitrum_beo

    xitrum_beo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.569
    Đã được thích:
    0
    CÂU CHUYỆN HÌNH NHƯ KHÔNG CÓ THẬT
    Nicole kéo chiếc áo khoác và hào vào dòng người trên con đường đến công viên. Trời tối, đầy sương nhưng cô bé vẫn cố gắng đi nép vào mấy bụi cây như sợ mọi người trông thấy mình. Đặc biệt là Ryan, cô muốn Ryan đi tiếp mà không biết có người nào dõi theo. Nicole biết rõ con đường ma Ryan sẽ đi. Thứ năm nào cũng vậy, Ryan luyện bóng đá từ 6-8h tối. Nicole thường rủ Emma đi xem Ryan tập bóng. Nhưng hôm nay thì không thể. Nicole rùng mình khi một gioụt sương rơi vào đỉnh đầu. Cô rất hồi hộp, Ryan sẽ đi băng qua công viên trong khoảng năm phút và cô muốn nhìn thấy Ryan.....,Nicole va Ryan đã quen nhau nửa năm nay và do' là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Nicole, mặc dù hai đứa có 16 tuổi, nhưng mẹ của Nicole đả thừa nhận rằng hai đứa sinh ra là dể làm bạn suốt đời của nhau. Chấp nhận sự chia lài thật là khó khăn, thật chẳng ai ngờ mọi sự lại kết thúc như thế này, khi mà Nicole đang thầm lặng đúng chờ Ryan đi qua, chỉ mong nhìn lại dù chỉ một nụ cười của cậu. Cô biết Ryan không thích những kẻ lén lút nhưng có gì nghiêm trọnng nữa đâu khi mà giờ đây.....Bất chợt, cô bé nghe thất tiếng bước chân quen thuộc của Ryan. Cậu ta đang đi rất nhanh với chiếc túi trên vai và chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống mặt. Nicole dường như bật khóc khi nhìn thất Ryan rất gần như vậy. Không thể tin được răng tất cả đã qua, rằng cô chẳng được Ryan nắm tay ấp áp....Khi Ryan khuất dần trên phố, cô quyết định đi theo Ryan thêm chút nữa. Ryan có vẻ vội vàng, Nicole thoáng chút nghi ngờ rằng Ryan đi gặp một cô bé khác. Và dù Nicole biết mình không bao giờ được ở bên Ryan, nhưng cái y nghĩ Ryan sẽ nắm tay một cô bé khác làm cho Nicole bứt rứt và buồn hết sức. Cảm giác nhẹ nhõm bao trùm khi Nicole nhận ra rằng Ryan đang trở về nhà. Ryan chẳng đi gặp cô bé nào cả. Nicole dừng lại bên bến xe buýt cuốu con đường.Tại chỗ này, lần đầu tiên Ryan nắm tay Nicole để... đỡ cô đứng dậy khi cô bị ngã. Nicole mỉm cười với ký ức ngây thơ đó..........
    Ryan vứt phịch chiếc túi ngoài hành lan và vào phòng khách: Mẹ cậu hỏi: " hôm nay con tập tốt không? Ryan nhún vai và ói rằng buổi tập cũng tập tạm ổn - Xem nào, con vẫn buồn phải không. Mẹ Ryan hỏi tiếp, cậu nhún vai lần nữa rồi đỏ hoe mắt nói: - Có chuyệ n này buồn cuời lắm, mẹ biết không? Con cảm giác Nicole đang ở quanh đây...Con cảm giác như là bạn ấy cũng quay lại công viên và di theo con...mẹ có tin chuyện đó không?? Mẹ cậu đáp - Co chứ, Nicole yêu quý con biết bao khi nó còn sống và mẹ tin là nó vẫn luôn yêu thương con, kể cả bây giờ và về sau nữa....Ryan mỉm cười nhấc chiếc khung có ảnh của Nicole và nhìn sâu vào mắt cô bé. Hôm nay là ngày thứ 100 kể từ khi Nicole ra đi trong một vụ tai nạn giao thông. Mới 16 tuổi. Nicole cũng bật khóc khi cô bé quay đi vào màn sương lạnh lẽo. Cô biết mình mãi mãi không mất Ryan, nưng cũng mãi mãi không bao giờ được gặp cậu thêm một lần nào nữa....
    Marie Penman
    Yêu là một chút gì để nhớ
    Một chút thương pha thêm tí giận hờn
    Thà một lần được nhớ, giận ,buồn, thương
    Còn hơn là ngẩn ngơ theo năm tháng
  5. xitrum_beo

    xitrum_beo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    1.569
    Đã được thích:
    0
    CÂU CHUYỆN HÌNH NHƯ KHÔNG CÓ THẬT
    Nicole kéo chiếc áo khoác và hào vào dòng người trên con đường đến công viên. Trời tối, đầy sương nhưng cô bé vẫn cố gắng đi nép vào mấy bụi cây như sợ mọi người trông thấy mình. Đặc biệt là Ryan, cô muốn Ryan đi tiếp mà không biết có người nào dõi theo. Nicole biết rõ con đường ma Ryan sẽ đi. Thứ năm nào cũng vậy, Ryan luyện bóng đá từ 6-8h tối. Nicole thường rủ Emma đi xem Ryan tập bóng. Nhưng hôm nay thì không thể. Nicole rùng mình khi một gioụt sương rơi vào đỉnh đầu. Cô rất hồi hộp, Ryan sẽ đi băng qua công viên trong khoảng năm phút và cô muốn nhìn thấy Ryan.....,Nicole va Ryan đã quen nhau nửa năm nay và do' là quãng thời gian hạnh phúc nhất của Nicole, mặc dù hai đứa có 16 tuổi, nhưng mẹ của Nicole đả thừa nhận rằng hai đứa sinh ra là dể làm bạn suốt đời của nhau. Chấp nhận sự chia lài thật là khó khăn, thật chẳng ai ngờ mọi sự lại kết thúc như thế này, khi mà Nicole đang thầm lặng đúng chờ Ryan đi qua, chỉ mong nhìn lại dù chỉ một nụ cười của cậu. Cô biết Ryan không thích những kẻ lén lút nhưng có gì nghiêm trọnng nữa đâu khi mà giờ đây.....Bất chợt, cô bé nghe thất tiếng bước chân quen thuộc của Ryan. Cậu ta đang đi rất nhanh với chiếc túi trên vai và chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống mặt. Nicole dường như bật khóc khi nhìn thất Ryan rất gần như vậy. Không thể tin được răng tất cả đã qua, rằng cô chẳng được Ryan nắm tay ấp áp....Khi Ryan khuất dần trên phố, cô quyết định đi theo Ryan thêm chút nữa. Ryan có vẻ vội vàng, Nicole thoáng chút nghi ngờ rằng Ryan đi gặp một cô bé khác. Và dù Nicole biết mình không bao giờ được ở bên Ryan, nhưng cái y nghĩ Ryan sẽ nắm tay một cô bé khác làm cho Nicole bứt rứt và buồn hết sức. Cảm giác nhẹ nhõm bao trùm khi Nicole nhận ra rằng Ryan đang trở về nhà. Ryan chẳng đi gặp cô bé nào cả. Nicole dừng lại bên bến xe buýt cuốu con đường.Tại chỗ này, lần đầu tiên Ryan nắm tay Nicole để... đỡ cô đứng dậy khi cô bị ngã. Nicole mỉm cười với ký ức ngây thơ đó..........
    Ryan vứt phịch chiếc túi ngoài hành lan và vào phòng khách: Mẹ cậu hỏi: " hôm nay con tập tốt không? Ryan nhún vai và ói rằng buổi tập cũng tập tạm ổn - Xem nào, con vẫn buồn phải không. Mẹ Ryan hỏi tiếp, cậu nhún vai lần nữa rồi đỏ hoe mắt nói: - Có chuyệ n này buồn cuời lắm, mẹ biết không? Con cảm giác Nicole đang ở quanh đây...Con cảm giác như là bạn ấy cũng quay lại công viên và di theo con...mẹ có tin chuyện đó không?? Mẹ cậu đáp - Co chứ, Nicole yêu quý con biết bao khi nó còn sống và mẹ tin là nó vẫn luôn yêu thương con, kể cả bây giờ và về sau nữa....Ryan mỉm cười nhấc chiếc khung có ảnh của Nicole và nhìn sâu vào mắt cô bé. Hôm nay là ngày thứ 100 kể từ khi Nicole ra đi trong một vụ tai nạn giao thông. Mới 16 tuổi. Nicole cũng bật khóc khi cô bé quay đi vào màn sương lạnh lẽo. Cô biết mình mãi mãi không mất Ryan, nưng cũng mãi mãi không bao giờ được gặp cậu thêm một lần nào nữa....
    Marie Penman
    Yêu là một chút gì để nhớ
    Một chút thương pha thêm tí giận hờn
    Thà một lần được nhớ, giận ,buồn, thương
    Còn hơn là ngẩn ngơ theo năm tháng
  6. Vo_danh_khach

    Vo_danh_khach Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    2.564
    Đã được thích:
    0
    Hai cây táo​
    Trong sân nọ, có hai cây. Một cây là táo. Cây nữa cũng là táo.
    Trong sân có hai hộ. Một là sư phụ họ Lưu. Một nữa cũng là sư phụ họ Lưu. Đều là sư phụ, không khách khí. Bên đông gọi bên tây là anh Cả Lưu. Bên tây gọi bên đông là anh Hai Lưu. Hai anh tức có hai thím. Họ không bà con nhưng thân hơn cả anh em ruột.
    Chà! Trời mưa, nhà thân Hai Lưu vắng, thím Cả Lưu giúp lấy quần áo vào. Thím Cả Lưu đi làm ca đêm, đứa con đem gởi thím Hai. May, thím Hai có thằng nhóc, nên mấy đứa cùng ăn, cùng ngủ một giường.
    Chẳng hiểu sao, cả hai nhà trở nên thù hằn. Gặp nhau không nhìn, về nhà là đóng cửa. Trong sân không còn nghe tiếng nói, tiếng cười của hai thím, cũng không còn thấy hai ông Lưu hay ngồi dưới gốc táo trò chuyện.
    Gió và khí trời bảo cho hai cây táo biết rằng giữa chúng nó có sự xa cách. Một ngày của hai mươi năm sau, người lớn không có nhà. Minh Minh (cháu trai của anh Cả Lưu) và Anh Anh (cháu gái của anh Hai Lưu) chơi với nhau trong sân. Một trận gió thổi qua, "đốp... đốp" mấy quả táo chín rơi xuống đất. Minh Minh nói táo của nhà tao rơi. Anh Anh cãi, nói táo nhà nó rơi. Cuối cùng hai đứa níu tóc nhau. Anh Cả Lưu và anh Hai Lưu tình cờ cùng về, thấy cảnh đó, mắt đỏ ngầu, nét mặt hầm hầm, không khí căng thẳng, một tí nữa thì xô xát. Nhưng, nay họ đã già, trừng mắt nhìn vài giây rồi mới kéo cháu mình vào nhà. Một câu không thèm nói.
    Hôm đó đến canh ba, trăng càng tròn càng sáng. Anh Cả Lưu không ngủ yên, dậy cầm cái thuổng lè lẹ ra sân, vạch một đường rồi từng nhát từng nhát đào. Anh ta muốn nhân ban đêm đào một đường hào chia đôi, sáng mai lấy gạch xây một bức tường. Đang đào, anh ta bỗng phát hiện rễ to, rễ nhỏ đan chéo chằng chịt vào nhau, càng đào càng thấy rễ cắm sâu, không thể phát hiện được rễ nào là của cây nào. Anh ta bần thần nhìn một lúc, rồi như điên, anh ta vội lấp đất lại, lấy chân nén chặt, lè lẹ vào nhà, đứng sững nhìn hai cây táo.
    Canh bốn, trăng xế phía tây, sông ngân hà nằm nghiêng. Anh Hai Lưu cũng cầm một cái thuổng ra sân vạch một đường, đào. Đào được một lúc lại lấp, nén chặt vào nhà nhìn hai cây táo. Trong sân vẫn có hai cây. Một là cây táo. Một nữa cũng là cây táo.
    vo_danh_khach2000@yahoo.com
    Đời là 1 cuộc phiêu lưu lớn
  7. Vo_danh_khach

    Vo_danh_khach Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    2.564
    Đã được thích:
    0
    Hai cây táo​
    Trong sân nọ, có hai cây. Một cây là táo. Cây nữa cũng là táo.
    Trong sân có hai hộ. Một là sư phụ họ Lưu. Một nữa cũng là sư phụ họ Lưu. Đều là sư phụ, không khách khí. Bên đông gọi bên tây là anh Cả Lưu. Bên tây gọi bên đông là anh Hai Lưu. Hai anh tức có hai thím. Họ không bà con nhưng thân hơn cả anh em ruột.
    Chà! Trời mưa, nhà thân Hai Lưu vắng, thím Cả Lưu giúp lấy quần áo vào. Thím Cả Lưu đi làm ca đêm, đứa con đem gởi thím Hai. May, thím Hai có thằng nhóc, nên mấy đứa cùng ăn, cùng ngủ một giường.
    Chẳng hiểu sao, cả hai nhà trở nên thù hằn. Gặp nhau không nhìn, về nhà là đóng cửa. Trong sân không còn nghe tiếng nói, tiếng cười của hai thím, cũng không còn thấy hai ông Lưu hay ngồi dưới gốc táo trò chuyện.
    Gió và khí trời bảo cho hai cây táo biết rằng giữa chúng nó có sự xa cách. Một ngày của hai mươi năm sau, người lớn không có nhà. Minh Minh (cháu trai của anh Cả Lưu) và Anh Anh (cháu gái của anh Hai Lưu) chơi với nhau trong sân. Một trận gió thổi qua, "đốp... đốp" mấy quả táo chín rơi xuống đất. Minh Minh nói táo của nhà tao rơi. Anh Anh cãi, nói táo nhà nó rơi. Cuối cùng hai đứa níu tóc nhau. Anh Cả Lưu và anh Hai Lưu tình cờ cùng về, thấy cảnh đó, mắt đỏ ngầu, nét mặt hầm hầm, không khí căng thẳng, một tí nữa thì xô xát. Nhưng, nay họ đã già, trừng mắt nhìn vài giây rồi mới kéo cháu mình vào nhà. Một câu không thèm nói.
    Hôm đó đến canh ba, trăng càng tròn càng sáng. Anh Cả Lưu không ngủ yên, dậy cầm cái thuổng lè lẹ ra sân, vạch một đường rồi từng nhát từng nhát đào. Anh ta muốn nhân ban đêm đào một đường hào chia đôi, sáng mai lấy gạch xây một bức tường. Đang đào, anh ta bỗng phát hiện rễ to, rễ nhỏ đan chéo chằng chịt vào nhau, càng đào càng thấy rễ cắm sâu, không thể phát hiện được rễ nào là của cây nào. Anh ta bần thần nhìn một lúc, rồi như điên, anh ta vội lấp đất lại, lấy chân nén chặt, lè lẹ vào nhà, đứng sững nhìn hai cây táo.
    Canh bốn, trăng xế phía tây, sông ngân hà nằm nghiêng. Anh Hai Lưu cũng cầm một cái thuổng ra sân vạch một đường, đào. Đào được một lúc lại lấp, nén chặt vào nhà nhìn hai cây táo. Trong sân vẫn có hai cây. Một là cây táo. Một nữa cũng là cây táo.
    vo_danh_khach2000@yahoo.com
    Đời là 1 cuộc phiêu lưu lớn
  8. whitesharknt

    whitesharknt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/07/2002
    Bài viết:
    855
    Đã được thích:
    0
    hay lam hai ban nói rất hay téip tục nhé tui đọc thấy hay lắm
    VẠN SỰ KHỞI ĐẦU NAN
    GIAN NAN BẮT ĐẦU NẢN

    [​IMG]
  9. whitesharknt

    whitesharknt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/07/2002
    Bài viết:
    855
    Đã được thích:
    0
    hay lam hai ban nói rất hay téip tục nhé tui đọc thấy hay lắm
    VẠN SỰ KHỞI ĐẦU NAN
    GIAN NAN BẮT ĐẦU NẢN

    [​IMG]
  10. Vo_danh_khach

    Vo_danh_khach Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/06/2002
    Bài viết:
    2.564
    Đã được thích:
    0
    Chuyện Đùa​
    Tôi là chủ một công ty. Một hôm, tôi bỗng bốc lên quyết định làm một thực nghiệm do mình nghĩ ra. Thế là tôi liền triệu tập ngay mười mấy nhân viên của mình lại, rồi ra lệnh: "Bây giờ, các anh mỗi người hãy tự chửi rủa, hoặc nói xấu bản thân mình một câu. Tóm lại, các anh được chọn một trong hai cách đó".
    Một hồi lâu, không có một tiếng động nào, tất cả đều nhìn tôi họ cho rằng tôi đang đùa.
    Tôi tỏ ra nghiêm chỉnh: "Đây không phải là chuyện đùa mà là một nhân tố để khảo nghiệm tính chất nghiệp vụ, chủ yếu là để kiểm nghiệm xem thái độ của các anh như thế nào với ông chủ. Đối với một công ty mà có tiền đồ phát triển mạnh mẽ như vậy, thì việc này là hết sức quan trọng".
    Không có một ai lên tiếng, tất cả mọi ánh mắt đều đang soi rọi vào nét mặt tôi, để xem có nhận ra được một nét gì sơ hở trên khuôn mặt không.
    Tôi không cười, rút từ trong túi ngực ra một tờ giấy bạc: Ai nói trước tôi sẽ thưởng người đó 100 đồng. Nếu mọi người nói lần lượt tôi sẽ thưởng đồng loạt mỗi người 100 đồng. Còn không, tiền thưởng tháng này của tất cả sẽ bị trừ hết.
    Có người mắt sáng lên, Triệu Nhất tranh nói trước: "Tôi Triệu Nhất không phải là người". Kết quả là anh ta đã nhận được tờ giấy bạc có giá trị.
    Tiếp theo là Kiềm Nhị: "Tôi Kiềm Nhị là một con chó". Và đương nhiên anh ta cũng nhận được một tờ giấy bạc có giá trị như vậy.
    Thế là tất cả đều tranh nhau, mỗi người chửi bản thân một câu, và sau khi tờ giấy bạc được đưa đến tay, thì đều thở phào nhẹ nhõm.
    Trong số mười mấy người đó thì chỉ có duy nhất một người không nói gì. Anh ta vẫn đứng đó, lặng im nhìn tôi. Tôi biết anh ta tên là Vương Thập Lục, mới đến làm ở công ty chưa được bao lâu.
    Tôi cảm thấy cô hứng thú, liền nói với anh ta: "Bây giờ, thì chỉ còn lại mình anh thôi. Nếu như anh cũng chửi bản thân một câu, thì tôi sẽ thưởng anh 300 đồng. Còn không thì tiền hoa hồng của mọi người tháng này sẽ bị liên lụy bởi anh."
    Tôi biết gia cảnh nhà Vương Thập Lục rất nghèo, bố không có việc mẹ lại bị bệnh, nên anh ta rất cần tiền. Tôi nghĩ bụng, một câu nói mà kiếm được 300 đồng anh ta sẽ không thể cưỡng được lòng mình.
    Vương Thập Lục đưa mắt lướt nhìn đồng nghiệp, dường như đang để đánh giá, ước lượng một cái gì đó. Sau đó, anh ta lại quay lại nhìn tôi, lắc đầu: "Tôi không thể chửi mình được, càng không thể nói xấu bản thân được."
    Tôi vẫn tiếp: "Nếu như anh làm như tôi nói, tôi sẽ thưởng cho anh 500 đồng. Nếu anh vẫn cố chấp không chịu, thì tất cả nhân viên tháng này một người sẽ bị trừ vào lương 200 đồng".
    Lúc này, Triệu Nhất, Kiềm Nhị tranh nhau khuyên giải Vương Thập Lục, rằng anh ta đừng nên chịu thiệt, hoặc chí ít cũng đừng để liên lụy đến người khác. Nói đi, chửi hay mắng mình một câu thôi mà, dễ ợt đến đứa trẻ 3 tuổi cũng nói được. Nhanh lên đừng để ông chủ tức giận.
    Vương Thập Lục cắn chặt răng, nhất quyết lắc đầu. Tôi không ngờ rằng anh ta lại cố chấp đến như vậy. Tôi nhìn thẳng vào anh ta, dằn giọng từng câu từng chữ một: "Anh... không... hối... hận chứ?"
    Vương Thập Lục cười nhẹ: "Tôi có làm điều gì sai đâu, tôi chỉ không thể nói xấu bản thân được thôi. Tôi là một con người, tôi càng không thể vì tiền mà bán rẻ bản thân được".
    Không đợi tôi có phản ứng gì, đám nhân viên của tôi đã ầm ầm lên nói. Vương Thập Lục không biết đùa vui là gì, đồ hấp! Vương Thập Lục là cái quái gì chứ, đồ khùng! Vương Thập Lục là con chó, đồ chết dẫm!
    Họ vừa chửi, vừa vây xúm lại Vương Thập Lục.
    - Dừng tay!
    Tôi quát lên, đẩy đám đông ra, bước đến trước mặt Vương Thập Lục, vỗ vào vai anh ta, cười: "Anh là người dũng cảm, từ hôm nay trở đi, anh là phụ tá cho tôi."
    Vương Thập Lục đã mím chặt môi đến rớm máu, nói: "Cảm ơn ý tốt của ông chủ, nhưng tôi đã quyết định xin nghỉ việc rồi"
    Nói xong anh ta liền bước đi ngay, dáng đi buồn lặng, không ngoái lại.
    Rất lâu sau này, tôi cũng không gặp lại anh ta nữa, chỉ nghe nói anh ta đã đi về Phương Nam rồi.
    vo_danh_khach2000@yahoo.com
    Đời là 1 cuộc phiêu lưu lớn

Chia sẻ trang này