1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TRUYEN NGAN

Chủ đề trong 'Nha Trang' bởi xitrum_beo, 10/11/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tram_nam_co_don

    tram_nam_co_don Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/06/2002
    Bài viết:
    3.807
    Đã được thích:
    0
    Hoàng tử và công chúa
    Theo "chuyện ngày nay", có một hoàng tử, do có những lời lẽ thiếu lễ phép, đã bị một giáo sĩ có quyền năng phi thường phù phép. Hoàng tử bị nhốt trong một cung điện và chỉ được nói một từ mỗi năm. Tuy nhiên, hoàng tử có thể "tiết kiệm" bằng cách nếu chàng không nói từ nào trong suốt một năm thì năm tiếp theo sẽ được nói 2 từ. Tất nhiên, chẳng hề có bút và giấy trong cung điện.
    Cùng trong cung điện còn có một nàng công chúa xinh đẹp. Nàng là một con người dễ thương với mái tóc màu bạch kim. Hoàng tử đã nhanh chóng phải lòng cô gái hoàn hảo này. Chàng cố để cảm xúc của mình kìm nén lại trong 2 năm, không nói gì để có thể nhìn vào mắt công chúa mà nói 2 từ "Em yêu!".
    Hết 2 năm, hoàng tử nghĩ lại và muốn nói với công chúa cả câu 5 từ: "Em yêu, I love you". Do đó chàng cố kiên nhẫn thêm 3 năm nữa.
    Qua 3 năm, hoàng tử nhận ra rằng chàng muốn cưới công chúa. Chàng quyết định chờ thêm 4 năm nữa để nói một câu 9 từ : "Em yêu, I Love you, em cưới anh nhé?".
    Cuối cùng, sau 9 năm chờ đợi, hoàng tử tin rằng cơ hội đã đến. Hôm ấy, thấy công chúa đang đứng tựa vào lan can trên sân thượng và trông có vẻ rất vui vẻ, sau khi đã cân nhắc, suy nghĩ, hoàng tử đến gần, quỳ xuống trước mặt công chúa, cầm tay cô lên, nhắm mắt và nói ra điều đã ấp ủ bao lâu:
    - Em yêu, I love you, em cưới anh nhé!
    Công chúa tỏ vẻ hơi ngạc nhiên. Cô từ từ rút dây nghe của cái headphone ra khỏi đôi tai xinh xắn, và hỏi:
    - Excusme, pardon?
    LUÔN LUÔN QUAN TÂM
    LUÔN LUÔN THẤU HIỂU
    To the world you maybe one person,but to one person you maybe the world
  2. tram_nam_co_don

    tram_nam_co_don Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/06/2002
    Bài viết:
    3.807
    Đã được thích:
    0
    Trong mùa hè giữa năm thứ nhất và năm thứ hai đại học, tôi được mời vào làm phụ trách một trại hè cho học sinh trung học thuộc một trường đại học ở Michigan. Tôi đã từng tham gia rất nhiều hoạt động của trại nên tôi nhận lời ngay lập tức.
    Một giờ sau khi tôi bắt đầu ngày đầu tiên ở trại hè, giữa một đám ồn ào hỗn loạn các anh phụ trách và học sinh, tôi nhận ra một cậu bé ở dưới bóng cây. Cậu rất nhỏ bé và gậy guộc. Rõ ràng việc cậu đang mất tự nhiên và xấu hổ rụt rè càng làm cho cậu trở nên yếu đuối, mỏng manh. Chỉ 50 bước gần đó, 200 trại viên đang hăm hở rượt đuổi, chơi đùa, và gặp gỡ lẫn nhau như đã thân nhau từ lâu lắm chứ không phải chỉ mới quen. Nhưng cậu bé dưới bóng cây dường như đang ở một thế giới khác. Vẻ cô đơn đến tột độ của cậu đã làm tôi khựng lại, nhưng nhớ lại lời những anh chị phụ trách lớn tuổi hơn rằng phải chú ý đến các trại viên có vẻ tách biệt ra, thế là tôi bước đến.
    Đến gần cậu bé, tôi nói "Chào em, anh tên là Kevin. Anh là một trong các phụ trách ở đây. Anh rất vui được gặp em. Em khỏe không vậy?" Với một giọng nói run run bẽn lẽn, cậu bé cố sức trả lời, "Dạ em bình thường." Tôi nhẹ nhàng hỏi cậu rằng cậu muốn tham gia những sinh hoạt và gặp các bạn bè mới không. Cậu trả lời nhỏ "Dạ không, em không thích lắm."
    Tôi có thể cảm nhận được rằng cậu đang ở trong một thế giới hoàn toàn riêng tư. Trại hè quá mới, quá xa lạ đối với cậu. Nhưng bằng cách nào đó, tôi cũng biết rằng cũng không nên ép cậu bé. Cậu không cần một lời cổ vũ, cậu cần một người bạn. Sau một lúc lâu im lặng, câu chuyện của chúng tôi chấm dứt.
    Sau bữa trưa ngày thứ hai, tôi hét bể cuống họng của mình để điểu khiển cả trại hát. Tất cả trại đều tham gia hăm hở. Ánh mắt tình cờ xuyên qua đám đông ồn ào lộn xộn và thấy hình ảnh cậu bé đó đang ngồi một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi suýt nữa đã quên mất lời bài hát đang phải hướng dẫn. Khi lại có cơ hội gặp cậu bé, tôi cố thử một lần nữa, với những câu nói hệt như trước "Em có khỏe không? Em có sao không?" Và cậu bé lại trả lời "Dạ vâng, em khỏe. Em chỉ chưa quen thôi." Khi tôi rời nơi cậu bé ngồi, tôi hiểu rằng để cậu bé hòa đồng phải tốn nhiều thời gian và công sức hơn tôi tưởng ?" dù tôi không biết rằng tôi và cậu bé có thể cởi mở được với nhau hay không nữa.
    Vào buổi tối hôm đó khi họp với những người phụ trách của trại, tôi kể ra những điều lo lắng của mình về cậu bé. Tôi giải thích cho các bạn phụ trách ấn tượng của tôi về cậu bé, yêu cầu họ chú ý và dành thêm thời gian cho cậu nếu có dịp.
    Những ngày ở trại trôi qua nhanh hơn tôi tưởng. Thật là tiếc, nhưng rồi đêm cuối cùng ở trại cũng đến và tôi đang theo dõi "bữa tiệc chia tay". Các học sinh đang tận hưởng những giây phút cuối cùng của mình với các "bạn tốt nhất" của họ - những người bạn mà có thể họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
    Ngắm nhìn các trại viên cùng nhau chia sẻ những giây phút cuối bên nhau, tôi bất ngờ thấy được một hình ảnh mà sẽ lưu mãi trong cuộc đời tôi. Cậu bé mà từng ngồi một mình dưới gốc cây đó đang làm một điều kỳ diệu. Cậu đang chia xẻ cùng hai cô bé khác những món quà lưu niệm. Tôi nhìn cậu đang có nhưng giây phút thân mật đầy ý nghĩa với những người mà cậu chưa bao giờ gặp chỉ mấy ngày trước đó. Tôi không thể tin nổi đó chính là cậu bé dưới bóng cây.
    Vào một đêm tháng 10 năm đó, tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi cuốn sách hóa học. Giọng một người lạ, rất nhẹ nhàng và lịch sự hỏi tôi "Dạ có phải là anh Kevin không ạ?"
    "Dạ chính là tôi, xin lỗi ai đầu dây đó ạ?" "Tôi là mẹ của Tom Johnson. Cậu có nhớ Tommy từ trại hè không ạ?" Cậu bé dưới bóng cây! Làm sao tôi có thể quên được? "Dạ cháu nhớ rồi," tôi nói. "Cậu bé rất dễ thương. Bây giờ cậu bé ra sao ạ?"
    Chợt lặng đi một hồi lâu, sau đó bà Johnson nói,?Tuần này trên đường từ trường về, Tommy của tôi đã bị một chiếc xe đâm phải? Tommy đã không còn nữa rồi? Bàng hoàng, tôi chia buồn cùng bà mẹ.
    "Tôi muốn gọi cho cậu," bà ta nói, "bởi vì Tommy nhắc đến cậu nhiều lần. Tôi muốn cậu biết rằng nó đã trở lại trường mùa thu rồi như một con người mới. Nó đã có nhiều bạn mới. Kết quả học tập lên cao. Và nó còn hò hẹn với bạn gái vài lần nữa. Tôi chỉ muốn cám ơn cậu đã làm cho Tom thay đổi như vậy. Những tháng cuối cùng là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời nó."
    Vào lúc đó tôi đã nghiệm ra: hãy dành sự quan tâm, đồng cảm, sẻ chia với mọi người quanh bạn. Bạn sẽ không thể ngờ được mỗi cử chỉ ần cần, chân thành của bạn có thể sẽ có ý nghĩa với người khác đến như thế nào đâu. Tôi kể lại chuyện này mỗi lần có dịp, và khi tôi kể xong, tôi thôi thúc người khác nhìn ra bên ngoài và tìm cho mình một "cậu bé dưới bóng cây".
    LUÔN LUÔN QUAN TÂM
    LUÔN LUÔN THẤU HIỂU
    To the world you maybe one person,but to one person you maybe the world
  3. tram_nam_co_don

    tram_nam_co_don Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/06/2002
    Bài viết:
    3.807
    Đã được thích:
    0
    Trong mùa hè giữa năm thứ nhất và năm thứ hai đại học, tôi được mời vào làm phụ trách một trại hè cho học sinh trung học thuộc một trường đại học ở Michigan. Tôi đã từng tham gia rất nhiều hoạt động của trại nên tôi nhận lời ngay lập tức.
    Một giờ sau khi tôi bắt đầu ngày đầu tiên ở trại hè, giữa một đám ồn ào hỗn loạn các anh phụ trách và học sinh, tôi nhận ra một cậu bé ở dưới bóng cây. Cậu rất nhỏ bé và gậy guộc. Rõ ràng việc cậu đang mất tự nhiên và xấu hổ rụt rè càng làm cho cậu trở nên yếu đuối, mỏng manh. Chỉ 50 bước gần đó, 200 trại viên đang hăm hở rượt đuổi, chơi đùa, và gặp gỡ lẫn nhau như đã thân nhau từ lâu lắm chứ không phải chỉ mới quen. Nhưng cậu bé dưới bóng cây dường như đang ở một thế giới khác. Vẻ cô đơn đến tột độ của cậu đã làm tôi khựng lại, nhưng nhớ lại lời những anh chị phụ trách lớn tuổi hơn rằng phải chú ý đến các trại viên có vẻ tách biệt ra, thế là tôi bước đến.
    Đến gần cậu bé, tôi nói "Chào em, anh tên là Kevin. Anh là một trong các phụ trách ở đây. Anh rất vui được gặp em. Em khỏe không vậy?" Với một giọng nói run run bẽn lẽn, cậu bé cố sức trả lời, "Dạ em bình thường." Tôi nhẹ nhàng hỏi cậu rằng cậu muốn tham gia những sinh hoạt và gặp các bạn bè mới không. Cậu trả lời nhỏ "Dạ không, em không thích lắm."
    Tôi có thể cảm nhận được rằng cậu đang ở trong một thế giới hoàn toàn riêng tư. Trại hè quá mới, quá xa lạ đối với cậu. Nhưng bằng cách nào đó, tôi cũng biết rằng cũng không nên ép cậu bé. Cậu không cần một lời cổ vũ, cậu cần một người bạn. Sau một lúc lâu im lặng, câu chuyện của chúng tôi chấm dứt.
    Sau bữa trưa ngày thứ hai, tôi hét bể cuống họng của mình để điểu khiển cả trại hát. Tất cả trại đều tham gia hăm hở. Ánh mắt tình cờ xuyên qua đám đông ồn ào lộn xộn và thấy hình ảnh cậu bé đó đang ngồi một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi suýt nữa đã quên mất lời bài hát đang phải hướng dẫn. Khi lại có cơ hội gặp cậu bé, tôi cố thử một lần nữa, với những câu nói hệt như trước "Em có khỏe không? Em có sao không?" Và cậu bé lại trả lời "Dạ vâng, em khỏe. Em chỉ chưa quen thôi." Khi tôi rời nơi cậu bé ngồi, tôi hiểu rằng để cậu bé hòa đồng phải tốn nhiều thời gian và công sức hơn tôi tưởng ?" dù tôi không biết rằng tôi và cậu bé có thể cởi mở được với nhau hay không nữa.
    Vào buổi tối hôm đó khi họp với những người phụ trách của trại, tôi kể ra những điều lo lắng của mình về cậu bé. Tôi giải thích cho các bạn phụ trách ấn tượng của tôi về cậu bé, yêu cầu họ chú ý và dành thêm thời gian cho cậu nếu có dịp.
    Những ngày ở trại trôi qua nhanh hơn tôi tưởng. Thật là tiếc, nhưng rồi đêm cuối cùng ở trại cũng đến và tôi đang theo dõi "bữa tiệc chia tay". Các học sinh đang tận hưởng những giây phút cuối cùng của mình với các "bạn tốt nhất" của họ - những người bạn mà có thể họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
    Ngắm nhìn các trại viên cùng nhau chia sẻ những giây phút cuối bên nhau, tôi bất ngờ thấy được một hình ảnh mà sẽ lưu mãi trong cuộc đời tôi. Cậu bé mà từng ngồi một mình dưới gốc cây đó đang làm một điều kỳ diệu. Cậu đang chia xẻ cùng hai cô bé khác những món quà lưu niệm. Tôi nhìn cậu đang có nhưng giây phút thân mật đầy ý nghĩa với những người mà cậu chưa bao giờ gặp chỉ mấy ngày trước đó. Tôi không thể tin nổi đó chính là cậu bé dưới bóng cây.
    Vào một đêm tháng 10 năm đó, tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi cuốn sách hóa học. Giọng một người lạ, rất nhẹ nhàng và lịch sự hỏi tôi "Dạ có phải là anh Kevin không ạ?"
    "Dạ chính là tôi, xin lỗi ai đầu dây đó ạ?" "Tôi là mẹ của Tom Johnson. Cậu có nhớ Tommy từ trại hè không ạ?" Cậu bé dưới bóng cây! Làm sao tôi có thể quên được? "Dạ cháu nhớ rồi," tôi nói. "Cậu bé rất dễ thương. Bây giờ cậu bé ra sao ạ?"
    Chợt lặng đi một hồi lâu, sau đó bà Johnson nói,?Tuần này trên đường từ trường về, Tommy của tôi đã bị một chiếc xe đâm phải? Tommy đã không còn nữa rồi? Bàng hoàng, tôi chia buồn cùng bà mẹ.
    "Tôi muốn gọi cho cậu," bà ta nói, "bởi vì Tommy nhắc đến cậu nhiều lần. Tôi muốn cậu biết rằng nó đã trở lại trường mùa thu rồi như một con người mới. Nó đã có nhiều bạn mới. Kết quả học tập lên cao. Và nó còn hò hẹn với bạn gái vài lần nữa. Tôi chỉ muốn cám ơn cậu đã làm cho Tom thay đổi như vậy. Những tháng cuối cùng là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời nó."
    Vào lúc đó tôi đã nghiệm ra: hãy dành sự quan tâm, đồng cảm, sẻ chia với mọi người quanh bạn. Bạn sẽ không thể ngờ được mỗi cử chỉ ần cần, chân thành của bạn có thể sẽ có ý nghĩa với người khác đến như thế nào đâu. Tôi kể lại chuyện này mỗi lần có dịp, và khi tôi kể xong, tôi thôi thúc người khác nhìn ra bên ngoài và tìm cho mình một "cậu bé dưới bóng cây".
    LUÔN LUÔN QUAN TÂM
    LUÔN LUÔN THẤU HIỂU
    To the world you maybe one person,but to one person you maybe the world
  4. tram_nam_co_don

    tram_nam_co_don Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/06/2002
    Bài viết:
    3.807
    Đã được thích:
    0
    Một vài năm về trước, tại một cuộc thi Olympics tại thành phố Seattle, có 9 người dự thi đều tàn tật, cùng tham gia chạy thi(dùng phương tiện của mình như xe lăn).
    Khi có hiệu lệnh, họ đều bắt đầu, dù không nhanh nhưng ai cũng cố gắng hết khả năng, không phả để có cơ hội làm nhà quán quân, mà hy vọng tham gia để chứng tỏ mình còn có tác dụng còn có thể đóng góp cho các hội từ thiện khác.
    Bỗng một cô bé tham gia dự thi bị ngã lăn ra đường. Cứ như vậy vài lần, cô bắt đầu khóc.
    Tám người dự thi còn lại nghe thấy tiếng cô bé khóc. Họ đều quay lại chỗ cô, xem xét xem cô có làm sao không. Tất cả 8 người đều quay lại.
    Một cô gái bị hội chứng đao bước tới gần hơn lau sạch nước mắt cho cô bé, rồi nắm lấy tay cô và nói :" Như thế này sẽ tốt hơn". Rồi cả 9 người nắm tay nhau, cùng nhau đi về đích.
    Tất cả mọi người trong sân vận động đứng dậy, vỗ tay hoan hô trong suốt mấy phút liền. Những người đã từng xem cuộc thi ấy đều vẫn kể cho nhau về câu chuyện này. Tại sao? Vì trong tâm hồn, chúng ta biết rằng : điều quan trọng trong cuộc sống này không phải là chiến thắng cho bản thân chúng ta, mà là giúp được người khác cùng chiến thắng, cho dù bản thân chúng ta có phải đi chậm lại và thay đổi hướng đi của mình.
    LUÔN LUÔN QUAN TÂM
    LUÔN LUÔN THẤU HIỂU
    To the world you maybe one person,but to one person you maybe the world
  5. tram_nam_co_don

    tram_nam_co_don Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/06/2002
    Bài viết:
    3.807
    Đã được thích:
    0
    Một vài năm về trước, tại một cuộc thi Olympics tại thành phố Seattle, có 9 người dự thi đều tàn tật, cùng tham gia chạy thi(dùng phương tiện của mình như xe lăn).
    Khi có hiệu lệnh, họ đều bắt đầu, dù không nhanh nhưng ai cũng cố gắng hết khả năng, không phả để có cơ hội làm nhà quán quân, mà hy vọng tham gia để chứng tỏ mình còn có tác dụng còn có thể đóng góp cho các hội từ thiện khác.
    Bỗng một cô bé tham gia dự thi bị ngã lăn ra đường. Cứ như vậy vài lần, cô bắt đầu khóc.
    Tám người dự thi còn lại nghe thấy tiếng cô bé khóc. Họ đều quay lại chỗ cô, xem xét xem cô có làm sao không. Tất cả 8 người đều quay lại.
    Một cô gái bị hội chứng đao bước tới gần hơn lau sạch nước mắt cho cô bé, rồi nắm lấy tay cô và nói :" Như thế này sẽ tốt hơn". Rồi cả 9 người nắm tay nhau, cùng nhau đi về đích.
    Tất cả mọi người trong sân vận động đứng dậy, vỗ tay hoan hô trong suốt mấy phút liền. Những người đã từng xem cuộc thi ấy đều vẫn kể cho nhau về câu chuyện này. Tại sao? Vì trong tâm hồn, chúng ta biết rằng : điều quan trọng trong cuộc sống này không phải là chiến thắng cho bản thân chúng ta, mà là giúp được người khác cùng chiến thắng, cho dù bản thân chúng ta có phải đi chậm lại và thay đổi hướng đi của mình.
    LUÔN LUÔN QUAN TÂM
    LUÔN LUÔN THẤU HIỂU
    To the world you maybe one person,but to one person you maybe the world
  6. tram_nam_co_don

    tram_nam_co_don Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/06/2002
    Bài viết:
    3.807
    Đã được thích:
    0
    Truyện của một người bạn đã đi xa
    Ngày xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, co' 1 ng` thiếu phụ trẻ khá xinh đẹp.Chồng cô đi lính xa nhà,ng` thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ chồng...Cô chăm sóc mẹ chồng và mọi chuyện trong nhà rất chu đáo.Mọi ng` trong vùng ai cũng thầm khen cô là ng` nết na...Trong vùng ko ít đàn ông yêu cô vì cô còn trẻ và xinh đẹp...Trong số đó có tên yêu cô đến điên cuồng...Nhiều lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô từ chối...Hắn từ yêu hóa ra căm hận.Hắn đi rêu rao khắp làng rằng cô đã ko giữ tròn trinh tiết của ng` vợ,la` 1 ng` phụ nữ thiếu đức hạnh...Tin đồn cứ truyền khắn nơi trong vùng, mọi ng` nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi.Rồi tin đồn cũng tới tai bà mẹ chồng của cô.Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô...Ko thể nào chịu nổi những lời dèm pha của mọi ng`, lại bị ng` thân xa xách, cô buồn lắm ...1 lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết Cái chết của cô làm cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn ko hay về cô vô cùng ân hận và hối lỗi...Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt...hắn tìm đến cụ già nhất làng và là ng` hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông 1 lời khuyên.Cụ già nghe xong mọi chuyện ko nói gì dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng.Cụ xé chiếc gối và thả xuống.Những bông gòn theo gió bay đi mọi hướng.Cụ già bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn đó rồi dồn lại vào gối.Hắn ngạc nhiên lắm,vì làm sao có thể nhặt được đấy đủ .Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói:
    -Những lời do con ng` nói ra cũng như những bông gòn kia vậy , ko thể nào lấy lại được.Khi lời đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được............
    LUÔN LUÔN QUAN TÂM
    LUÔN LUÔN THẤU HIỂU
    To the world you maybe one person,but to one person you maybe the world
  7. tram_nam_co_don

    tram_nam_co_don Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/06/2002
    Bài viết:
    3.807
    Đã được thích:
    0
    Truyện của một người bạn đã đi xa
    Ngày xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, co' 1 ng` thiếu phụ trẻ khá xinh đẹp.Chồng cô đi lính xa nhà,ng` thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ chồng...Cô chăm sóc mẹ chồng và mọi chuyện trong nhà rất chu đáo.Mọi ng` trong vùng ai cũng thầm khen cô là ng` nết na...Trong vùng ko ít đàn ông yêu cô vì cô còn trẻ và xinh đẹp...Trong số đó có tên yêu cô đến điên cuồng...Nhiều lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô từ chối...Hắn từ yêu hóa ra căm hận.Hắn đi rêu rao khắp làng rằng cô đã ko giữ tròn trinh tiết của ng` vợ,la` 1 ng` phụ nữ thiếu đức hạnh...Tin đồn cứ truyền khắn nơi trong vùng, mọi ng` nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi.Rồi tin đồn cũng tới tai bà mẹ chồng của cô.Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô...Ko thể nào chịu nổi những lời dèm pha của mọi ng`, lại bị ng` thân xa xách, cô buồn lắm ...1 lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết Cái chết của cô làm cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn ko hay về cô vô cùng ân hận và hối lỗi...Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt...hắn tìm đến cụ già nhất làng và là ng` hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông 1 lời khuyên.Cụ già nghe xong mọi chuyện ko nói gì dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng.Cụ xé chiếc gối và thả xuống.Những bông gòn theo gió bay đi mọi hướng.Cụ già bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn đó rồi dồn lại vào gối.Hắn ngạc nhiên lắm,vì làm sao có thể nhặt được đấy đủ .Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói:
    -Những lời do con ng` nói ra cũng như những bông gòn kia vậy , ko thể nào lấy lại được.Khi lời đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được............
    LUÔN LUÔN QUAN TÂM
    LUÔN LUÔN THẤU HIỂU
    To the world you maybe one person,but to one person you maybe the world
  8. tram_nam_co_don

    tram_nam_co_don Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/06/2002
    Bài viết:
    3.807
    Đã được thích:
    0
    TRÁI TIM - BỘ ÓC VÀ CÁI LƯỠI
    Một ngày kia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ý với nhau sẽ không bao giờ nói những lời đơn sơ bé nhỏ nữa.
    Trái tim: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm cho ta trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này, trái tim phải trở nên cứng rắn, cương quyết chứ không thể mềm nhũn dễ bị xúc động được."
    Bộ óc đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi này chỉ có những tư tưởng cao siêu, những công thức tuyệt vời, những chương trình vĩ đại mới đáng cho bộ óc suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời giờ là vàng bạc."
    Cái lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy mình trở nên rất quan trọng, mặc dù cái lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân thể. Vì thế lưỡi cũng nhất trí: "Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự khôn ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì kể từ nay tôi sẽ chỉ nói những từ cao siêu, những câu văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc hùng hồn."
    Kể từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi đến lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sản xuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi không còn nói những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.
    Thời gian trôi đi. Mặt đất trở nên tẻ nhạt như cảnh vật vào mùa đông : không một chiếc lá xanh, không một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên chai đá như những tháng hè nóng bức.
    Nhưng những ông già bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Đôi lúc miệng họ vô tình bật nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng kìa, thay vì chê cười, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng này sang miệng khác, từ bộ óc này sang bộ óc khác, từ trái tim này qua trái tim nọ. Cuối cùng chúng xuất hiện như những đóa hoa phá tan lớp băng tuyết giá lạnh để vươn cao làm đẹp cho đời.
    LUÔN LUÔN QUAN TÂM
    LUÔN LUÔN THẤU HIỂU
    To the world you maybe one person,but to one person you maybe the world
  9. tram_nam_co_don

    tram_nam_co_don Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/06/2002
    Bài viết:
    3.807
    Đã được thích:
    0
    TRÁI TIM - BỘ ÓC VÀ CÁI LƯỠI
    Một ngày kia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ý với nhau sẽ không bao giờ nói những lời đơn sơ bé nhỏ nữa.
    Trái tim: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm cho ta trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này, trái tim phải trở nên cứng rắn, cương quyết chứ không thể mềm nhũn dễ bị xúc động được."
    Bộ óc đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi này chỉ có những tư tưởng cao siêu, những công thức tuyệt vời, những chương trình vĩ đại mới đáng cho bộ óc suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời giờ là vàng bạc."
    Cái lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy mình trở nên rất quan trọng, mặc dù cái lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân thể. Vì thế lưỡi cũng nhất trí: "Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự khôn ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì kể từ nay tôi sẽ chỉ nói những từ cao siêu, những câu văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc hùng hồn."
    Kể từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi đến lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sản xuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi không còn nói những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.
    Thời gian trôi đi. Mặt đất trở nên tẻ nhạt như cảnh vật vào mùa đông : không một chiếc lá xanh, không một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên chai đá như những tháng hè nóng bức.
    Nhưng những ông già bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Đôi lúc miệng họ vô tình bật nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng kìa, thay vì chê cười, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng này sang miệng khác, từ bộ óc này sang bộ óc khác, từ trái tim này qua trái tim nọ. Cuối cùng chúng xuất hiện như những đóa hoa phá tan lớp băng tuyết giá lạnh để vươn cao làm đẹp cho đời.
    LUÔN LUÔN QUAN TÂM
    LUÔN LUÔN THẤU HIỂU
    To the world you maybe one person,but to one person you maybe the world
  10. tram_nam_co_don

    tram_nam_co_don Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/06/2002
    Bài viết:
    3.807
    Đã được thích:
    0
    CÂU CHUYỆN CỦA CÂY BÚT CHÌ
    Khi ra đời, 1 cây bút chì luôn thắc mắc rằng cuộc sống bên ngòai xưởng làm bút chì sẽ ra sao bởi thỉnh thỏang nó nghe những ng` thợ nói chuyện với nhau. Bút chì băn khoăn mãi, anh em của nó cũng ko biết gì hơn. Cuối cùng, trước hôm được mang đến các cửa hàng, bút chì hỏi ng` thợ làm bút rằng nó và anh em của nó sẽ ra sao ở bên ngòai cuộc sống rộng lớn kia.
    Ng` thợ làm bút mỉm cười. Ông nói:
    -Có 5 điều cháu và các anh em của cháu nên nhớ khi bắt đầu cuộc sống. Nếu cháu nhớ và làm dược thì cháu sẽ trở thành cây bút chì tốt nhất.
    ?oThứ nhất: cháu có thể làm được những điều kì diệu nhất nếu cháu nằm trong bàn tay 1 ng` nào đó và giúp họ làm việc.
    Thứ hai: cháu sẽ cảm thấy đau đớn mỗi khi bị gọt, nhưnng phải như thê cháu mới tốt hơn và có thể tiếp tục cuộc sống của mình.
    Thứ ba: nếu cháu viết sai 1 lỗi cháu hãy nhớ để sửa lại được.
    Thứ tư: điều quan trọng nhất đối với cháu và những ng` dùng cháu ko phải là nước sơn bên ngòai cháu mà là những gì bên trong cháu đấy.
    Và cuối cùng, trong bất cứ trường hợp nào, cháu cũng phải tiếp tục viết. Đó là cuộc sống của cháu, cho dù cháu gặp tình huống khó khăn như thế nào cũng vẫn phải viết thật rõ ràng, để lại những dấu ấn của mình.?
    LUÔN LUÔN QUAN TÂM
    LUÔN LUÔN THẤU HIỂU
    To the world you maybe one person,but to one person you maybe the world

Chia sẻ trang này