1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện ngắn ....

Chủ đề trong 'Trường PTTH Lê Quí Đôn' bởi kisskid82, 15/11/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Sau khi gột rửa mọi tàn ư của một đêm vật vã tinh thần, Châu thấy sáng suốt lại, y trở vào định hỏi Báu cho ra nhẽ thì Báu đã không còn ở đấy nữa. Y tặc lưỡi, vừa xỏ xong bộ quần áo vào người thì có tiếng cười rích rích như thỏ gặm cà rốt ngoài cửa. Trống ngực đập thình thịch, chân tay thừa ra cả đống, nặng như chì. Châu hít hơi lấy can đảm trở ra mở cửa. Ngọc lộng lẫy trong chiếc váy màu da trời, làn tóc búi ngược để lộ cái cổ cao mê muội. Nàng còn trang điểm nhẹ thêm một chút hồng quyến rũ nơi cặp môi mòng mọng.
    + Dậy chưa bạn, sáng nay Báu nói bạn ngủ say nên không nỡ gọi.
    Nụ cười lại thường trực trên bộ mặt ngây ngô của Châu, y rùng mình kéo hồn nhập vào cơ thể rồi mời bạn vào nhà. Đột nhiên sau lưng Ngọc hiện ra một sinh vật tựa như một thằng đàn ông.
    + Anh vào đi ?" Ngọc nói: Giới thiệu với Châu, đây là anh Minh, bạn mình vừa ở Maxcơva xuống, còn đây là Châu, người bạn em hay kể với anh .
    A ha, một gã đàn ông thực thụ. Chìa tay đón nhận cử chỉ làm quen của vị khách lịch thiệp, Châu như đoán được phần nào vẻ phờ phạc của thằng bạn cùng phòng sáng nay. Người khách có tên là Minh điềm đạm bước vào, phong thái gã toát ra sự chững chạc, cám giỗ, sức hấp dẫn như toả ra từ tấm thân khoẻ mạnh, cao ráo. Khác với cơ thể của kẻ đấm nhau nhà nghề, cặp kính trắng toạ lạc trên cái mũi cao che chở cho cặp mắt sáng thông minh như công báo với thiên hạ rằng, khối óc ẩn trong cái đầu tóc tai mượt mà kia là của một nhà tri thức chứ không phải là một gã chỉ biết nói chuyện với ngưới đối diện bằng nắm đấm.
    Họ ngồi quanh bàn trà nói chuyện, thời gian nặng nề điểm từng bước não lòng qua con tim nghèn nghẹn của Châu. Họ nói nhiều chuyện , chuyện về những ngày ở Việt Nam, những ngày ở Nga, những vẻ đẹp vĩnh hằng của nhân loại. Cuối cùng Châu cũng được hai người mời đi chơi đêm nay. Họ dự định đi tàu trên sông suốt đêm để thẩm thấu niềm kỳ ảo của đêm đọc sách không cần đèn trong một vần thơ bất hủ của Puskin. Châu lịch thiệp từ chối lời mời chân thành của đôi bạn.
    Hai người khách nhã nhặn rời gót, họ cũng linh cảm thấy niềm thổn thức ai oán trong lòng Châu khi họ ra về không được chủ nhà tiễn.
    Còn lại một mình trong mười la mét vuông giờ như mênh mông chứa đầy những nỗi niềm trống rỗng. Châu bần thần đếm từng nốt thời gian lướt qua. Hàng cây ngoài hiên lùa vào trong nhà tiếng chim chiều cùng ánh nắng nhờn nhợt. Châu ủê oải lên nhà một người bạn trên tầng.
    Vừa mở cửa bước vào ,Châu bụm miệng muốn ói, một mùi khăn khẳn chua chua bốc lên. Vừa quay gót định ra thì tay Lý Quỳ kéo tuột Châu vào phòng, gã nhe hàm răng trắng ởn cười khè khè rồi nói:
    + Vào đây, nhìn cái bản mặt chú là anh biết chú đang thèm rượu rồi. Vào đi , lát nữa chú đi mua rượu về bọn mình an táng mối tình câm của chú.
    + Sao anh lại nói vậy.?
    + Chú vào soi gương đi, cái bộ mặt chú nó nói lên hết mà.
    Lý Quỳ tiếp:
    + Chú chạy ra ngoài kia mua chai rượu, mọi việc sẽ ổn cả thôi mà.
    +Mua rượu về rồi nhắm với cái thối inh kia à?
    + Phải rồi, tiểu hổ đấy , chú đã được thưởng thức chưa?
    + Chưa.
    + Này nhé, học bổng thời đủ đong gạo và mua muối, nên muốn cải thiện thời tự xoay xở thôi. Chú thấy đấy, ở đây thiếu mẹ gì cái đám hổ con chạy long nhong, tóm lấy một em , cuộn vào cái túi màu đen thế là im thít. Về nhà cho vào trong nhà tắm dìm cho ngỏm củ tỏi, lột da, chặt đầu moi ruột, thông tuỷ, phang ra từng khúc nhỏ rồi tha hồ nào ninh, nào hầm, nào rưạ mận, nào rán, nào xào, thôi thì chả thiếu gì. Chú chạy ngay đi làm chai rượu về đi.
    Thoáng sau bàn tiệc đã tươm tất. Múi khăm khẳm đã biến thành mùi thơm lừng mời mọc.
    Rượu vào, lời ra, những cử nhân, kỹ sư tương lai chén tạc chén thù cao độ, nào chuyện chính trị, kinh tế, đạo học cái gì cũng được tranh luận hào hùng. Nhưng mấu chốt cuối cùng của thanh niên bên bàn rượu cũng là chủ đề về tình yêu. Nhưng họ chưa kịp bàn luận gì nhiều thì Lý Quỳ đã đứng lên cao giọng:
    + Châu này, Báu này, các chú em này, hãy quên đi những thổn thức trong lòng, xứ này bạc với thân nam tử chúng mình lắm lắm. Hồng nhan thời ít, lại còn kiêu sa,lấy cái lấp lánh bên ngoài làm điểm chấm, ngó cái hấu bao mà tìm chỗ trao duyên. Phần phước anh em mình trời dành cho cái chữ. Thôi phận mình không được đọng vào cái số đào hoa, ta lấy cái cái thú ẩm thực, thi hoạ và tìm trong học tập những niềm vui vậy. Mong sau này đỗ bảng ghi danh, thời bấy giờ vẫn còn cơ mà thoả chí.
    Nói xong gã chậm rãi nhón một miếng rán bỏ vô miệng. Giống lạ cái anh tiểu hổ, càng xơi càng hăng. Không hiểu sau cái bữa tiệc phè phỡn dương tinh này, cái đám đực rựa ngặt ngèo kia sẽ làm gì để khỏi mắc bệnh trầm uất sau suốt bảy năm học tập nơi băng giá xứ người này?
    St. Petersburg, 21/06/2000
    BC
  2. kisskid

    kisskid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2002
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    Có truyện ngắn ST được đây ... dài quá sợ bà con theo không nổi ...
    Thă?ng Thư?a
    Mẹ con thă?ng Thư?a đaf có mặt ơ? khu na?y hơn một tháng nay. Nghe nói quê nó đâu tận miê?n Trung, gia đi?nh nó bị bafo luf cướp đi tất ca?, giơ? đây chi? co?n lại hai mẹ con nó bô?ng bế nhau đi lang thang khắp nơi kiếm việc la?m sống qua nga?y.
    Ha?ng nga?y hai me con đi lang thang giúp ai được việc gi ? thi? giúp va? ngươ?i ta cho gi? thi? nhận vậy. Tối vê? hai mẹ con lại ôm nhau nghu? dưới cái lán ơ? cuối phố. Thă?ng Thư?a thi? co?n nho? ma? mẹ nó bây giơ? cufng yếu lắm rô?i nên hai mẹ con cufng chi? lang thang , quanh quâ?n mấy khu phố gâ?n đây. Ba? con khu phố na?y cufng thương cho hoa?n ca?nh éo le cua hai mẹ con nó, hêf có việc gi? cufng gọi, thi?nh thoa?ng co?n gọi thă?ng Thư?a va?o cho miếng bánh, qua? cam. Có cái Phương ít hơn Thư?a một tuô?i hay chơi với Thư?a. Nha? Phương thi? gia?u có nhưng bố mẹ nó cufng chă?ng hê? cấm đoán nó chơi với thă?ng Thư?a. Nhưfng lúc Phương không pha?i học ba?i hai đứa lại lôi đô? chơi cu?a Phương ra chơi chung. Phương lúc na?o cufng ba?o nó mong có một ngươ?i anh trai như Thư?a, con nho? hay thắc mắc vê? cái tên Thư?a. Thă?ng Thư?a kê? ră?ng:? Nga?y xưa lúc nó sinh ra, ai cufng muốn cho cuộc sống sau na?y cu?a nó được no đu? nên đặt tên la? như thế?. Cuộc sống cứ như thế trôi đi, ha?ng nga?y mẹ con nó vâfn đi vê? bên cái lán chi? có môfi một điê?u la? ngươ?i mẹ nga?y một héo hon thêm. Ha? nội bây giơ? đaf sang đông, nhưfng cơn gió se se lạnh la?m cho đêm thêm phâ?n a?m đạm. Chim cufng ̣đi tránh rét gâ?n hết chi? co?n lại va?i con như vâfn co?n nương níu điê?u gi? đó chưa đi_hă?ng đêm lặng lef nhi?n mẹ con Thư?a. Va? chi? có đêm, ngọn đe?n va? nhưfng con chim mới biết: khi ca? tha?nh phố đang im li?m trong giấc ngu?, khi thă?ng Thư?a bi?nh yên trong vo?ng tay mẹ nó_có hai ha?ng nước mắt nhẹ lăn tư? đôi mắt đaf quâ?ng thâm, một con tim đang thắt lại. Đaf bao lâ?n thế na?y rô?i, mẹ nó thức cu?ng đêm va? nhưfng cơn ho da?i lặng va?o trong đê? cho giấc nghu? cu?a Thư?a không bị lay thức.
    Đêm nay gió mu?a đông bắc vê?, ngô?i trong lán tư?ng cơn gió phu? phu? thô?i qua. Môfi lâ?n như thế thă?ng Thư?a co ngươ?i lại ôm ghi? lấy mẹ, hơi ấm lại to?a ra ấp u? nó va? môfi lâ?n như thế hơi ấm trong ngươ?i mẹ nó lại truyê?n sang nó một ít, Thư?a không hê? ca?m thấy gi?, cơn gió ngoa?i kia vâfn không ngư?ng thô?i, mẹ nó thê?u tha?o với đêm: ?oTội nghiệp con tôi! Vắng mẹ đơ?i con ra sao??. Bây giơ? Thư?a đaf nghu? ngon, hơi ấm cu?a mẹ đaf truyê?n hết sang nó. Giơ? đây thân thê? mẹ nó như ho?a va?o trong ̣đêm_lạnh giá. Con chim cuối cu?ng cufng cất cánh bay đi...
    Sáng dậy thă?ng Thư?a cufng chă?ng biết gi? ca?. Nó thu? thi? nói một mi?nh:?Mẹ ơi, hôm nay con sef la?m thay cho mẹ nhé!?, nghe được lơ?i cu?a nó giơ? đây chi? có cái lán nho?!
    Nó xấn lại ca?o cấu, lay động, co?n mẹ nó.... !
    Nga?y hôm sau nhưfng ngươ?i trong khu phố giúp việc ma chay cho me nó_chọn cái nghifa tư? nghifa tận.
    Thă?ng Thư?a lang thang, vắng mẹ giơ? đây nó thấy cuộc đơ?i mênh mông quá. Nó không biết đi vê? đâu nưfa. Nó trơ? lại cái lán, mong ti?m lại mẹ, câ?u mong tất ca? nhưfng gi? vư?a tra?i qua chi? la? giấc mơ. Nó ti?m hoa?i ma? chi? ca?ng chi?m sâu thêm va?o trong giấc mơ thực tại. Nó nhận ra ră?ng giơ? đây nó_ thă?ng Thư?a: thiếu tất ca? !
    Trên ghế đá_ thă?ng Thư?a nă?m, vâ?ng trăng tro?n hiê?n hậu như khuôn mặt cu?a mẹ nó. Nó nhớ mẹ, hai do?ng nước mắt tuôn ra tư? khuôn mặt thơ dại cu?a nó. Tư? vâ?ng trăng mẹ nó bước ra, trông mẹ hôm nay diện lắm, bộ quâ?n áo trắng tinh nhẹ nha?ng bay trong gió, tóc mẹ nó suôn da?i, mẹ ngô?i xuống bên nó. Mẹ hôn va?o má va?o tay nó. Tay mẹ vôf vê? ru Thư?a nghu?. Hai mắt nó nhoe? đi, cô? họng nghẹn ứ! Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhất trên đơ?i!
    Một ba?n tay nho? nhắn câ?m lấy tay Thư?a_cái Phương va? cô Hă?ng mẹ Phương. Thấy Phương thă?ng Thư?a như có chôf dựa. Thư?a ôm ghi? lấy vai Phương khóc ô? ạt. Nó khóc như chưa bao giơ? được khóc. Phương không ki?m được cufng mếu máo theo.?Vê? nha? em đi, tư? giơ? nó cufng la? nha? cu?a anh?. Mẹ Phương ôm lấy Thư?a :?Vê? với má đi con!?
    Có một la?n gió ấm thô?i giưfa trơ?i đông Ha? nội!!!
    CM
  3. kisskid

    kisskid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2002
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    Bà con thích loại chuyện gì thì báo cho kid biết với nha ... fục vụ tận tình đủ loại truyện , từ truyện ngắn đến truyện dài , từ chuyện tình cảm lãng mạng đến những câu truyện khí phách giang hồ ... thích yêu cầu nào thì cứ lên tiếng nhé .. còn bây giờ là gởi tặng một mẫu chuyện buồn nhưng hay ... hì hì ..
    Ca dao em va? tôi
    Hoa?ng va? Lan học chung với nhau tư? hô?i lớp một, hai đứa lớn lên cu?ng nhau trong nhưfng tháng năm tuô?i thơ hô?n nhiên, trong sáng. Ti?nh ca?m cu?a hai ngươ?i cứ sinh sôi na?y nơ? theo thơ?i gian. Giơ? đây ơ? cái tuô?i mươ?i tám, khi năm học cuối cấp đang dâ?n qua, Lan la? cô gái đẹp nhất la?ng. Ve? đẹp cu?a Lan bi?nh dị, la?n da trắng mịn với cặp mắt hiê?n hậu va? đôi môi đo? thắm, môfi lâ?n Lan cươ?i mu?a xuân như tra?n vê? quanh Lan. Mái tóc thê? ngang vai lúc na?o cufng thoang thoa?ng mu?i hương bươ?i. Nhưfng tố chất trơ?i cho la?m Lan nô?i hă?n lên so với bạn be? cu?ng trang lứa. Mọi ngươ?i trong la?ng yêu quý Lan co?n ơ? cái nết na ma? như các cụ thươ?ng nói ?oNó khéo không khác gi? mẹ nó!?. Bố Lan công tác ơ? xa có lef ca? tháng mới vê? nha? một lâ?n, ơ? nha? Lan giúp mẹ lo toan mọi việc va? trông nom các em.
    Hoa?ng la? một cha?ng trai ngoan ngoafn, trong lớp Hoa?ng học đê?u tất ca? các môn nên rất được thâ?y cô va? các bạn quý mến. Chi? co?n va?i tháng nưfa la? ki? thi đại học sef đến với Hoa?ng va? Lan. Hai đứa nuôi nhiê?u hoa?i bafo va? dự định lắm! Đaf tư? lâu rô?i tha?nh quen, nha? Hoa?ng với nha? Lan ngay sát nhau, hai đứa thươ?ng qua lại giúp đơf lâfn nhau. Hôm thi? Hoa?ng sang bưfa Lan qua, hai đứa cu?ng nhau ôn ba?i. Nhưfng đêm trăng sáng hai đứa rất thích đi dạo dọc bơ? đê, cu?ng ngô?i ôn lại tháng năm thâ?n tiên cu?a tuô?i thơ, nhưfng lúc đó bao nhiêu ki? niệm lại u?a vê?_chiếm ngập lấy Hoa?ng va? Lan. Hai đứa say xưa kê? vê? nhưfng chiê?u chăn trâu cắt co?, nhưfng lâ?n cu?ng chia nhau bắp ngô nướng be? trộm nha? ba? Tư. Rô?i nhưfng lâ?n hái sen trộm nưfa chứ! Hai đứa đang lúi húi be? sen thi? ông Tư? coi đâ?m ra, cuống cuô?ng hai đứa bị ngaf xuống đâ?m lúc bo? lên được thi? trên ngươ?i toa?n bu?n la? bu?n. Ngô?i trên bơ? đê hai đứa bóc cho nhau tư?ng hạt sen non, chúng nó cươ?i, điệu cươ?i ro?n tan ho?a trong nắng va? gió quê hương bi?nh yên muôn thuơ?. Lan ba?o ră?ng mai na?y mi?nh sef trơ? tha?nh cô giáo, lại vê? chính ngôi trươ?ng ma? Lan với Hoa?ng đang học đê? vun đắp cho nhưfng mâ?m non tương lai va? ca? nhưfng tháng năm cô? tích cu?a hai đứa. Co?n Hoa?ng tư? lâu đaf ấp u? trong anh ước mơ trơ? tha?nh kif sư xây dựng mai na?y vê? kiến thiết quê hương. Nhưfng đêm trăng như thế họ hay ngô?i lặng yên bên nhau tận hươ?ng âm thanh trong tre?o cu?a tiếng sáo la?ng bên được na?ng gió mang đi ho?a quyện va?o khí trơ?i mu?a thu mát me?. Chính lúc na?y Lan rất muốn nghe Hoa?ng hát. Hoa?ng hát co?n Lan chi? nhi?n va?o nơi xa xa_ma? có lef tư? đó tiếng sáo cất lên . Đôi mắt Lan long lanh, nụ cươ?i hiê?n dịu đậu trên môi tự bao giơ?. Tóc Lan gư?i va?o trong gió hương bươ?i êm đê?m đến lạ ki?. Hoa?ng ca?m thấy có điê?u gi? rất lạ ki? ơ? đây, khef kha?ng, gia?n dị, tinh khiết hệt như hơi thơ? cu?a mu?a thu. Anh hít căng lô?ng ngực mi?nh đê? đón nhận nó, muốn giưf nó cho riêng mi?nh va? chi? riêng mi?nh thôi!! Có sợi dây na?o đó như ca?ng la?m hai ngươ?i gâ?n nhau hơn_ ?oTuô?i 18....cái thươ? chă?ng ai hay...?!!
    Trong la?ng mọi ngươ?i cứ hay trêu mẹ Hoa?ng ?oThă?ng Hoa?ng nha? ba? thông minh tháo vát ma? cái Thanh thi? vư?a đẹp ngươ?i vư?a đẹp nết thế la? nhất rô?i co?n gi?!? ba? chi? cươ?i?các cháu nó hafy co?n nho?, lo học ha?nh trước đaf các bác ạ! Đơ?i cánh gia? chúng mi?nh khô? đaf nhiê?u rô?i!?
    Hôm nay mấy đứa trong lớp cu?a Hoa?ng va? Lan ru? nhau sang nha? thă?ng Tú chơi, Tú khoe la? có ông chú ơ? trên Ha? nội vê? tặng cho mấy quyê?n sách ôn thi đại học hay lắm. Hoa?ng muốn đi nhưng lại pha?i sang nha? một ngươ?i ba? con giúp sư?a cái bếp nên chiê?u mới vê?. Hoa?ng cufng chă?ng hiê?u vi? sao tư? chiê?u tới giơ? trong lo?ng nó cứ thấy nao nao thế na?o. Vâfn la? con đê cuf nôfi nga?y hai đứa đi học vê? ma? nó ca?m thấy trống vắng cô quạnh khác thươ?ng. Nhưfng cơn gió cứ vật vơ?, thi?nh thoa?ng lại đập va?o mặt nó khiến ngươ?i gai gai. Tiếng sáo la?ng bên hôm nay nghe ma? nafo nê? thế. Hoa?ng đi thơ thâ?n như một ngươ?i mất hô?n. Vê? đến nha? nó thấy mẹ đang lúi húi rư?a chén, trong nha? bố đang nói chuyện với ngươ?i bạn trên ti?nh mới vê?. Nó va?o cha?o khách rô?i tự xua đuô?i ca?m giác trống rôfng bă?ng cách giúp mẹ.
    - Mẹ đê? con giúp cho!
    - Đê? mẹ va?o trông nô?i cơm, thế đaf sư?a xong chưa con?
    - Nga?y mai con sang la?m thêm một tẹo nưfa la? xong mẹ ạ!
    - Nhưng sao mẹ thấy con có ve? mệt mo?i thế?
    - Con cufng không hiê?u nưfa, chi? thấy hơi nóng lo?ng thôi.
    - Thế thi? rư?a nốt chôf đó xong va?o nghi? cho đơf mệt con nhé!
    Nó ngô?i rư?a bát, mắt thâfn thơ? nhi?n loanh quoanh. Rư?a xong nó bê trô?ng bát va?o trong buô?ng, bất chợt một luô?ng gió đi qua Hoa?ng ca?m thấy buốt lạnh sống lưng, trô?ng bát đô? co?n nó thi? đứng như trơ?i trô?ng. Ba? mẹ tư? trong bếp hớt ha hớt ha?i chạy ra ?Con va?o trong nha? nghi? đi, chắc con bị trúng gió rô?i!?
    Hoa?ng va?o trong buô?ng, đặt lưng xuống tấm pha?n ma? đâ?u óc nó quay cuô?ng như con ngựa chưa thuâ?n. Đôi mắt nó lim dim dâ?n chi?m va?o trong giấc nghu? tạm. Trong lúc mê man nó chợt nhận ra nhưfng đứa bạn học cu?ng lớp va? thấy Lan, hi?nh như có ai gọi nó, Hoa?ng bư?ng ti?nh thấy thă?ng Văn bên cạnh.
    - Hoa?ng ơi! Ma?y đến bệnh viện ngay, Lan bị tai nạn lúc chiê?u. Nguy hiê?m lắm!
    Hoa?ng lên xe theo Văn va?o bệnh viện. Ơ? đó, Lan đang nă?m trong gian pho?ng cấp cứu. Các bác sif đaf đi ra giơ? chi? co?n lại một mi?nh Lan. Lan nă?m đó, mắt nhắm nghiê?n, chai huyết tương câm lặng đến vô hô?n. Bác sif vâfn chưa cho phép ngươ?i nha? đến gâ?n Lan. Nhi?n Lan qua cư?a kính ma? lo?ng Hoa?ng như cắt xé la?m trăm ma?nh
    - Hôm nay đi tới ngaf ba huyện, Lan tránh đa?n bo? thi? va pha?i cột mốc bên đươ?ng
    rô?i ngaf xuống đươ?ng bất ti?nh_thă?ng Văn kê? lại.
    - Lan ơi! Nếu như hôm nay Hoa?ng đi với Lan thi? đâu đến pha?i như thế na?y! Hoa?ng có lôfi với Lan!
    - Bi?nh tifnh Hoa?ng! Tại sao ma?y lại tự trách mi?nh như thế?
    Mọi ngươ?i lại ngô?i chơ?. Bên cạnh Lan bây giơ? la? bố mẹ. Mẹ Lan khóc trong tiếng nấc. 8 giơ? Lan ti?nh. Thấy bố mẹ khóc Lan an u?i:
    - Bố mẹ đư?ng lo! Rô?i con sef kho?i ma?.
    - Khô? cho con tôi quá_Mẹ Lan nói tay ôm chặt đứa con bé bo?ng.
    - Bố mẹ cho con gặp Hoa?ng một chút!
    Hoa?ng đến bên Lan, Lan vâfn như mọi nga?y, đôi mắt vâfn tươi va? la?n môi đo? thắm. Hai đứa nhi?n nhau rô?i Lan cươ?i, mắt nheo nheo nhi?n va?o khoa?ng không.
    - Khi na?o kho?i bệnh chúng mi?nh lại đi hái sen nhé! Chúng mi?nh sef cu?ng ngô?i ngắm trăng va? Hoa?ng sef hát cho Lan nghe nưfa nhé!
    Hoa?ng thấy ứ nghẹn trong lo?ng:
    - Lan ơi! Chúng mi?nh sef đi hái sen, cu?ng ngô?i ngắm trăng va? Hoa?ng sef hát bất cứ ba?i na?o ma? Lan muốn!
    - Nhưng ma? Lan thích ba?i Ca dao em va? tôi cơ!
    Hoa?ng không câ?m nô?i nước mắt, lấy hết can đa?m Hoa?ng nắm lấy tay Lan như níu kéo một điê?u gi? đó. Lan hơi rụt lại nhưng rô?i lại đê? yên.
    - Lan nhất định pha?i kho?i đấy! Hoa?ng...Hoa?ng...Hoa?ng thương Lan nhiê?u lắm! !
    Một giọt lệ nhẹ lăn trên má Lan, đôi mắt Lan vui hă?n lên, đôi môi run run:
    - Lan cufng...nhưng..nhưng Lan sợ chúng mi?nh...
    - Đư?ng nói gơ? Lan! Lan sef kho?i ma?!
    Không ki?m chế được ca?m súc cu?a mi?nh Hoa?ng ca?ng xiết chặt tay Lan, nó nhẹ đặt lên môi Lan một nụ hôn. Lan cufng mấp máy môi. Đó la? nụ hôn đâ?u đơ?i hai đứa đaf da?nh cho nhau.
    - Bác sif ơi! Cứu cháu với!
    Miệng Lan vâfn tươi nhưng có một điê?u sef không bao giơ? trơ? lại nưfa! !
    - Cháu đi rô?i anh chị ạ, tôi xin lôfi vi? đaf không la?m gi? hơn được.
    Mẹ Lan hét lên: Con tôi không thê? chết được! Kh..ôôông?.! Hafy tra? lại con cho tơi! Lúc nafy nó hafy co?n cươ?i nói cơ ma?! Con ơi! Lan ơi! Dậy đi, đư?ng bo? bố mẹ ma? đi! Sao con tôi lại khô? thế na?y! !
    Bố Lan ôm Lan khóc nức nơ?: La?m sao con lại bo? bố mẹ ma? đi thế con...! !
    Ca? gian pho?ng trao đa?o trong đâ?u Hoa?ng. Hoa?ng đô? sụp xuống: Không... ! Trơ?i ơi sao lại đến nông nôfi na?y! Lan ơi...vê? đây với mọi ngươ?i đi...
    Lúc tiêfn Lan đi bạn be? trong lớp khóc sướt mướt!
    ..........
    Đêm nay la? đêm ră?m. Trăng ngoa?i trơ?i sáng va? tro?n lắm. Hoa?ng sang thắp cho Lan nén hương rô?i da?o bộ ra ngoa?i bơ? đê, đâ?u gối lên tay nhi?n vâ?ng trăng tro?n trifnh. Một la?n mây nhẹ trôi qua che đi một nư?a vâ?ng trăng. Tiếng sáo la?ng bên lại ngân lên da diết. Hoa?ng như thấy Lan vê?, nó nhẹ nha?ng cất tiếng hát:
    Cắt nư?a vâ?ng trăng.......
    CM
  4. giang008

    giang008 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2002
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Trời ơi là nhức mắt wá anh KISS ơi , anh cho vài mẫu chuyện vui cho có không khí đi ....

    HG
  5. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Truyện vui thì cũng có .. nhưng để cho dễ theo dõi thì mọi người nên lưu lại mà xem dần ... hì hì ...
    TỰ BẠCH
    - Phạm Thế Ta?i -
    Tôi bị tâm thần.
    Lần này thì tôi thấy lo thật sự, thực ra cái câu này tôi đã nghe mòn tai nhưng tôi quái thèm để ý. Nhưng mà lần này thì gay thật, bởi kẻ nói câu đấy là một ông bác sỹ chính hiệu, nghe đâu ông ta học tận đâu bên nước nào xa lắm. Cha tôi dẫn tôi đến khi ông ta đang chăm chú thưởng thức một loại nước gì đó vàng vàng trong một cái ly rất tây, tôi ngây ngô nhìn ông ta rồi chào, tôi đâu có tâm thần, ông ta nhòm tôi soi mói như kẻ mua vàng ngoài chợ trời. Sau đó ông ta hỏi tôi nhưng câu ỡm ờ mà bất kỳ đứa con nít nào cũng trả lời được. Rồi ông ta trầm ngâm , cái kính cận trễ xuống mũi, mà chả khi nào ông ta nhìn qua. Rồi ông nghiêm trọng lắc đầu quay sang nói với cha tôi rằng tôi bị tâm thần, thế đấy. Cha tôi buồn lắm , ông nhìn tôi ngán ngẩm như vừa ăn no xong lại được mời thêm cái cẳng lợn , tôi cóc thèm để ý, tôi đang mải chơi với con cá vàng trong bể nhà ông bác sỹ, tôi biết là con cá chẳng thể nói chuyện được với tôi, nhưng tôi thích nói chuyện với những kẻ không biết cãi lại. Tôi đang say sưa thì cha tôi bắt về, tôi hỏi sao thì ông bác sỹ học ở tây về bảo tôi bị tâm thần, thế có chết không.
    Biết nói sao bây giờ, tôi xin kể chuyện đời tôi để bà con xem, phán xét dùm tôi, thực ra tôi rất bình thường, thậm chí tôi còn thông minh nữa, đã có người nói như vậy. Tuổi thơ của tôi bình thường như tất cả tuổi thơ của bất kỳ nhà lãnh tụ nổi tiếng nào, cũng cởi truồng đánh bi , cũng trốn nhà đi tắm sông, cũng đào trộm khoai lang. Nói chung khi các nhân vật nổi tiếng còn nhỏ họ sống ra sao thì tuổi thơ của tôi cũng diễn ra như vậy. Nhưng khi tôi đã biết nhận thức về cuộc đời thì một sự kiện quan trọng xảy ra và từ đó người ta xì xào về tôi, rồi có kẻ gọi tôi là tâm thần, thế là người ta tự dưng cho tôi là một thằng tâm thần. Mà tôi thì chẳng bao giờ nghĩ mình là một gã tâm thần, nếu xét ra tôi còn hơn ối đứa, nhưng điều ấy mấy ai hiểu cho tôi. Thực ra chuyện chẳng có gì to tát, mà nó cũng không xảy ra một lần, nhưng mà xảy ra bao nhiêu lần thì tôi không nhớ nổi. Tôi nhớ được bao nhiêu xin kể ra bấy nhiêu, nhưng mà trật tự của thời gian và không gian thì tôi cũng không dám chắc là hoàn toàn phù hợp. Bởi vì dù sao tôi cũng đã lớn, à mà tôi chưa nói là năm nay tôi đã bước sang tuổi 20 phải không?. Vâng! tôi đâu còn nhỏ dại gì, quãng đời trôi qua với bao thay đổi: của bản thân, của xã hội của những người xung quanh. Bây giờ nhiều khi nghĩ lại tôi vẫn thấy, cho dù tôi làm như thế tuy hẳn không hoàn toàn đúng nhưng mà mọi người lại cho rằng tôi bị tâm thần thì quả thật thế gian này sự công bằng quá ít ỏi . Chuyện có gì đâu, chả là ,à quên, tôi đã nói là tôi có người yêu chưa nhỉ, nếu nói rồi, tôi xin nói thêm lần nữa. Đấy ,nếu như tôi bị tâm thần thì làm sao lại có người yêu tôi, mà người yêu tôi hòan toàn bình thường. Tôi xin cá độ 1000 ăn một rằng: người yêu tôi là một thiếu nữ hoàn- toàn -bình -thường. Xin sơ qua vài nét về cô ấy. Nến là một cô gái rất duyên , cô người yêu tôi, vâng, tên cô là Nến. Năm nay Nến 18 tuổi. Tôi quen em rất tình cờ, mà lần khác tôi sẽ kể lại, bây giờ tôi chỉ muốn nói rằng thiên hạ cho tôi là tâm thần, mà cả ông bác sỹ học ở tây về cũng nói vậy. Vì sao? Vì những việc tôi làm, tất nhiên theo tôi thì rất bình thường, nhưng cũng vì đó mà bàn dân cho rằng tôi bất bình thường. Những chuyện ấy tôi xin kể ngay đây, xin chú ý rằng khi tôi hành động như vậy không phải là lúc tôi còn nhỏ dại mà là khi tôi đã trưởng thành. Ngay khi đã có người yêu, còn Nến không phải không biết những gì mọi người nói, nhưng không phải vì tò mò mà em đến với tôi. Tuy nhiên không bao giờ tôi hỏi em về vấn đề này cả, mà em cũng không bao giờ đề cập tới. Em đến với tôi rất chân thành và nghiêm túc. Trong khi mọi người cho rằng tôi bị tâm thần nhưng tôi chưa thấy ai nói Nến tâm thần. Tôi yêu em đến nay đã được một khoảng thời gian khá dài, nhưng không phải vì đó mà mọi người nhìn lại tôi với cái nhìn khác đi. Họ vẫn cho rằng họ là đúng. Mà tôi không muốn nói nhiều về những gì mà mọi người dành cho tôi. Tôi chỉ muốn kể lại những việc tôi làm mà từ đó người ta gán cho tôi cái danh hiệu đáng ghét kia. Bạn thử tưưởng tưượng xem, khi bạn là một người bình thường như mọi người, nhưng họ lại cho rằng bạn bị tâm thần. Thử hỏi bạn sẽ làm gì, đánh họ à, gớm .. thế thì có mà đánh cả làng, ấy mà chắc gì đã đánh được, không khéo họ lại còn đánh cho nhừ tử. Thế thì phải làm gì? Chắc các bạn cũng sẽ như tôi, sẽ kể lại những bất công mà thiên hạ dành cho mình cho nhiều người biết, để họ nhận xét một cách khách quan. Nếu như tất cả đều cho rằng tôi bị tâm thần thì quả thật tôi phải xem lại mình, còn không thì coi như tôi hành động thật đúng đắn. Mà tôi cho rằng bà con sẽ ủng hộ tôi bởi vì điều mà tôi kể ra đây nếu như rơi vào bất kỳ ai thì họ cũng sẽ hành động như tôi. Nhưng không vì thế mà tôi cho rằng những người cho là tôi tâm thần là những người bất bình thường. Họ cũng bình thường, thậm chí rất bình thường nhưng vì sao trong mắt họ tôi trở thành kẻ tâm thần thì quả thật tôi không hiểu nổi.
    BC
  6. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Ngày ấy , nói là ngày ấy nhưng thực ra cũng chưa xa xôi gì lắm, tôi muốn nói rằng cái sự việc ấy nó xảy ra vào cái ngày ấy , đúng vào cái lúc mà thiên hạ đang thời kỳ rảnh rỗi. Nếu như mà nó xảy ra vào dịp khác thì chắc chẳng ai thèm để ý. Nhưng khốn nỗi vào thời kỳ này thiên hạ chẳng có việc gì làm nên họ nhìn vào tôi, nhìn những việc tôi làm mà họ đưa ra cái kết luận kia. Phải chăng trời không chiều lòng người, đúng hơn là trời không chiều tôi nên mới đẩy tôi vào hoàn cảnh như vậy. Khi người ta nhàn rỗi, người ta thường bới móc việc của người khác ra để mà bàn bạc xét nét. Cổ nhân đã nói "nhàn cư vi bất thiện" mà. Aỏy thế cho nên họ phán xét tôi, âu cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nếu như phán xét để làm vui câu chuyện quanh bàn trà thì lại là chuyện khác. Đằng này họ thẳng thừng đưa tôi ra rồi chẳng ngần ngại dán lên mình tôi cái nhãn quái quỷ mà tự tôi khó thể gỡ bỏ đi. Lúc đầu cha tôi cũng chỉ cười trừ, bởi lẽ mấy ai hiểu con bằng cha, nhưng sau không hiểu vì sao ông lại một mực bắt tôi đi bác sỹ. Tôi cũng ngoan ngoãn theo ông, có khi y học lại là một điều chứng thực hùng hồn không thể chối cãi, và tôi sẽ cười thối mũi những kẻ đã chế nhạo tôi. Qua vài lang băm, thầy bói, họ chẳng cần khám nghiệm hay xem xét gì, tự nhiên như không họ kết luận như thể đã nghiên cứu rành mạch về tôi. Chẳng cần phải biện hộ, tôi xin nói thẳng rằng : tất cả bọn họ đều cho rằng tôi bị tâm thần. Lang băm thì kê thuốc , thầy bói thì lên đồng, nhà tôi lúc nào cũng nghi nghút khói hương, còn bản thân tôi thì tọng bao nhiêu thuốc vào người. Lúc đầu tôi còn để ý xem thuốc thang ra sao hay khấn bái thế nào, sau , tôi bỏ mặc. Tôi đi làm những việc cần làm của tôi. Thế là thầy thuốc bó tay, thầy bói lắc đầu. Cha tôi buồn lắm ,ông cứ nhìn tôi thở dài thườn thượt, còn tôi, tất nhiên rất thương cha nhưng tôi càng giải thích, càng chứng minh rằng tôi hoàn toàn bình thường thì cha tôi càng rầu rĩ. Khổ chưa, ngay đến cả ông cũng cho rằng tôi tâm thần, mặc dù ông không hề nói ra.
    Và hôm nay ông đưa tôi đến ông bác sỹ, nghe đâu ông này nổi tiếng lắm , cha tôi phải xếp hàng có đến nửa tháng mới tới phiên. Chứng tỏ thời nay tâm thần đã là một dịch bệnh tràn lan. Rồi cũng như mọi lang băm khác ông kết luận cái rụp, tôi chả thấy trình độ y học cao thâm của ông ấy ở chỗ nào.
    Nhìn vẻ mặt đau khổ âu sầu của cha, tôi càng giận thiên hạ nhiều hơn, họ làm khổ một mình tôi chưa đủ hay sao? Mà có gì nghiêm trọng lắm đâu, chuyện chỉ cỏn con như con muỗi mà giờ sao tệ hại đến thế này. Chuyện như thế này, tôi muốn kể thật chi tiết cho bà con hay. Bởi vì nếu lỡ bỏ đi một vài điều quan trọng thì mọi chuyện có khi lại đảo lộn hay chuyển sang hướng khác. Như vậy tôi cũng khó lòng chứng minh những điều tôi nói. Có đèn giời soi sáng tôi xin hứa là sẽ kể đúng sự thật.
    Chuyện không liên quan đến một mình tôi mà liên quan đến nhiều người.Tất nhiên, tất nhiên- những người liên quan là những người có thể nói rằng cực kỳ bình thường. Có người là công nhân, có người là giám đốc, sinh viên, thậm chí còn có cả quan lớn. Aỏy nói quan lớn không phải là trong chuyện ngày xưa mà là bây giờ họ đang giữ những chức vụ quan trọng trong bộ máy chính quyền. Hình như còn có cả diễn viên nổi tiếng, tất nhiên có cả mấy cô ca sỹ nữa. Đấy là những người liên quan , còn bản thân sự việc thì tôi xin trình tự giãi bày. Tất nhiên tôi trình bày ở đây là theo quan điểm, góc nhìn và sự đánh giá theo trình độ và nhận thức của tôi. Trình độ của tôi, không dám tự hào nhưng tôi cũng không phải hổ thẹn. Nếu như điều đó không xảy ra , nếu như cha tôi không nằng nặc bắt tôi đi bác sỹ, thì xin thưa: tôi đã đàng hoàng tốt nhiệp trung học. Như vậy tôi bị gián đoạn lớp 12, nhưng điều đó đâu có quan trọng, tôi có thể học bất kỳ một lớp nào trong vòng ba năm liền. Một người mà đường hoàng đi học, hòa thuận với mọi người, mà bị cho là tâm thần chỉ vì vài điều cỏn con thì có phải là thiên hạ đã quá bất công hay không? Như vậy chắc phần nào bà con cũng đã nắm được về tôi, có khi dài dòng quá, vậy tôi xin ghi thật tóm tắt lại về bản thân rồi kể hết mọi chuyện để cho tâm hồn tôi được khuây khỏa.
    Tôi - 20 tuổi, có người yêu, đang học lớp 12. Thiên hạ bảo tôi bị tâm thần, tôi đã được nhiều bác sỹ, thầy lang, thầy bói điều trị bằng nhiều hình thức khác nhau. Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn tâm thần dưới con mắt của thiên hạ. Tất nhiên tôi không đồng tình với họ và tôi muốn chứng minh rằng tôi KHÔNG BỊ TÂM THÂ?N. Và nguyên nhân ở đây chỉ vì chuyện này. Tất cả chỉ có thế.
    Chuyện như sau:
    Thế đấy, bà con hãy phán xét cho con người đau khổ này. Một lời nói của các người thôi sẽ dựng dậy niềm tin trong tôi. Niềm tin của tôi đã chết từ lúc người đời gọi tôi là tâm thần. Hãy cứu rỗi lấy tâm hồn kẻ bất hạnh này- Hỡi thế gian?
    St. Petersburg, 24/04/2000.
    Ai có nhu cầu gì thì cứ lên tiếng nhé ....!!!
    BC
  7. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Không có yêu cầu thì đành post tùm lum vậy .. đến khi nào bị chửi thì lại làm theo yêu cầu của mọi người sau ... hì hì ... Trong kho có nhiều loại lắm ... có cả truyện của Nguyễn Nhật Ánh và truyện kiếm hiệp nữa , cả truyện về đời sống hàng ngày hay cả những câu truyện đã được đọc trong SGK .... Nhưng tiếc quá .. có nhiều truyện không thể post lên được vì ttvnol không cùng font chữ nên nếu ai thích thì mình có thể gởi files lên để load về xem ... hì hì ...
    BC
  8. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    Bây giờ gởi truyện dài kì cho mọi người đọc chơi nhé ... lâu lâu sẽ có những mẫu truyện ngắn ... khi nào có yêu cầu ... hì hì ... Chắc là ai cũng ít nhiều có nghe đến cái tên Nguyễn Nhật Ánh ... và có thể nhiều người cũng đã có thê thuộc lòng những chuyện do anh ấy viết , nhưng dù sao đọc lại cũng thấy vẫn vui đấy chứ ... hì hì
    BÀN CÓ 5 CHỖ NGỒI
    Chương 1: Bàn Có Năm Chỗ Ngồi
    Năm nay tôi lên lớp tám. Như vậy là tôi sắp sửa trở thành người lớn rồi . Oai thiệt là oai !
    Tôi không nói dóc đâu . Chính thầy Dân, giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi nói như thế.
    Năm ngoái chúng tôi knông học thầy Dân. Các anh chị lớp trên người thì bảo thầy Dân khó, kẻ thì nói thầy Dân dễ, không biết đường nào mà tin. Nhưng hôm khai trường, ngay lần gặp đầu tiên, tôi thấy thầy không có vẻ gì là "hắc" cả. Thầy nói chuyện với lớp tôi bằng một giọng đầm ấm, thân mật :
    - Như các em đã biết, năm nay thầy làm chủ nhiệm kiêm phụ trách chi đội lớp các em. Từ từ rồi thầy trò mình sẽ làm quen với nhau . Thầy tin rằng các em sẽ tự giác học tập tốt, trau giồi đạo đức, rèn luyện thân thể và chấp hành đúng nội quy của trường ta . Bởi vì năm nay các em không còn bé bỏng gì nữa, đã chuẩn bị trở thành người lớn rồi, toán các em sẽ làm quen với quỹ tích, văn các em sẽ bắt đầu học nghị luận. Những điều đó hoàn toàn khác xa với chương trình lớp bảy ...
    Thầy nói chưa hết mà cả lớp đã vỗ tay rần rần. Nghe nói mình sắp sữa trở thành người lớn, đứa nào cũng khoái . Tôi cũng vậy . Thầy còn nói nhiều nhưng tôi chẳng nhớ gì ngoài khoản "người lớn" đó.
    Về nhà, tôi khoe ngay với thằng Tin, em tôi . Tôi vỗ vai nó, lên giọng :
    - Tao năm nay là người lớn rồi đó nghe mày !
    Thầy Dân nói là chúng tôi chuẩn bị làm người lớn thôi nhưng tôi cứ muốn làm người lớn ngay cho oai .
    Thằng Tin là chúa hay cãi . Không bao giờ nói đồng ý với tôi một điều gì. Lần này cũng vậy, nó nheo mắt :
    - Anh mà là người lớn ?
    - Chớ gì nữa !
    - Người lớn sao không có râu ?
    - Tao cần quái gì râu !
    Thằng Tin cười hì hì :
    - Vậy thì anh cũng vẫn còn là trẻ con giống như em thôi .
    Tôi "xì" một tiếng :
    - Mày làm sao giống tao được, đừng có dóc ! Chính thầy Dân nói tụi tao là người lớn nè ! Bởi vì chương trình lớp tám cái gì cũng khó hết, học hết cơm hết gạo chưa chắc đã hiểu .
    Thằng Tin nhìn tôi với vẻ nghi ngờ :
    - Khó dữ vậy hả ?
    Tôi nghiêm mặt :
    - Bộ tao nói chơi với mày sao ! Người ta soạn cho người lớn học mà lại .
    Thằng Tin ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :
    - Như vậy, sang năm em cũng là ngươì lớn, em học lớp tám.
    Tôi rụt vai :
    - Mày không bao giờ trở thành người lớn được đâu . Người lớn không ai mang tên Tin cả, chỉ có trẻ con mới đặt tên Tin thôi .
    Số là khi má tôi sinh thằng Tin, ba tôi đi công tác xa nên nhờ chú Thảo cạnh nhà làm khai sinh dùm. Giấy chứng sinh của bệnh viện ghi đúng là Phan Thanh Tân nhưng không hiểu sao giấy khai sinh của phòng hộ tịch do chú Thảo đem về lại biến thành Phan Thanh Tin. Từ đó, mọi người gọi em tôi là thằng cu Tin. Còn đám bạn cùng xóm thường bắt chước tiếng còi xe "tin, tin" để chọc nó. Thằng Tin ức cái tên mình lắm. Nghe tôi chê, nó phồng má :
    - Lớn lên em sẽ đổi tên lại chớ lo gì.
    - Thì khi nào mày đổi được tên rồi hẵn tính.
    Nói xong, tôi quay đi . Còn thằng Tin thì hét tướng lên :
    - Anh là người lớn thì nhớ đừng có giành ăn với em nữa nghe không ?
    Tôi không thèm trả lời nó, bỏ đi một mạch.
    BC
  9. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    *
    * *
    Trở thành người lớn chưa hẳn là điều hay . Sáng nay, tôi bỗng nhận ra điều đó.
    Thường theo thói quen, vào đầu năm học mới, chúng tôi ai nấy đều ngồi đúng vào vị trí của mình năm ngoái . Hôm khai trường, ngay sau khi bốn tiếng trống báo hiệu kết thúc buổi lễ ở sân cờ, chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy uà về lớp, chen nhau vaò cửa, la hét chí chóe . Những đứa chuyên nghịch phá như thằng Tú, thằng Thành thì nhảy phóc ngay qua cửa sổ, đi trên bàn rầm rầm chớ không thèm chen nhau như bọn tôi .
    Cuối cùng rồi ai cũng về chổ nấy . Tôi ngồi ở bàn đầu ngay cạnh thằng Bảy, kế bên là nhỏ Phương, nhỏ Vân rồi thằng Minh, y như năm ngoái .
    Sau khi ổn định chổ ngồi, tôi quay đầu hẳn ra sau, quan sát. Lớp tôi không đông đủ như năm ngoái . Một số đứa ở lại lớp Bảy . Một số đứa chuyển sang trường khác. Bù vào đó là những gương mặt mới . Có ít nhất là mười học sinh lớp tám năm ngoái lưu ban. Ngoài ra còn có các học sinh ở các lớp 7A1, 7A3 lên, không hiểu sao lại lọt vào lớp chúng tôi . Tuy nhiên hầu hết vẫn là học sinh lớp 7A2, tức là lớp chúng tôi cũ.
    Không khí đầu năm học thật là vui nhộn. Tụi bạn thi nhau kể về những chuyến đi xa, những trò hấp dẫn trong ba tháng hè. Lớp học cứ huyên náo cả lên.
    Tôi hỏi thằng Bảy :
    - Hè vừa rồi mày có đi chơi đâu không ?
    Mặt nó buồn xo :
    - Chân cẳng tao vầy mà đi đâu ! Tao chỉ ở nhà trông em thôi .
    Nghe nó nói vậy, tôi không hỏi nữa, sợ nó thêm rầu .
    Số là chân phải của Bảy bị tật từ nhỏ, cái chân cong vòng ra đằng sau một cách bất thường. Khi đi lại, nó phải dùng hai cây gỗ làm gậy chống. Bảy tính hiền nhưng thỉnh thoảng cũng nổi cộc. Năm lớp sáu, thằng Thành chọc nó bị nó phang một gậy thiếu điều té ngửa .
    Nhà Bảy ở gần nhà tôi . Nó có hai đứa em là thằng Hường và nhỏ Loan. Ba nó đạp xe ba gác còn má nó bán bánh kẹo ngay trước nhà. Một cái kệ gỗ nhỏ trên bày dăm ba lọ bánh kẹo xanh đỏ kèm với mớ đồ chơi bằng nhựa, đó là cả gian hàng của má nó. Bảy đi học buổi sáng, còn buổi chiều phải vừa ngồi bán kẹo vừa trông hai đứa em cho má nó nấu nướng, giặt giũ nên nó rất bận. Khi rảnh nó thường chạy qua nhà tôi mượn sách. Nó đọc toàn là sách tình báo với sách vụ án. Nó rất mê những câu chuyện ly kỳ, hấp dẫn, hồi hộp. Nhờ vậy mà nó nổi tiếng trong toàn trường. Số là năm ngoái, khi học loại văn tường thuật, cô Thanh ra đề "Em hãy tường thuật buổi lễ khai trường mà em đã tham dự". Bài tập làm văn của Bảy nhập đề như sau : "Vào một buổi sáng tinh mơ, đường phố tĩnh mịch, không có một tiếng động. Bỗng từ góc phố thấp thoáng một bóng đen khả nghi . Bóng người đó im lặng rảo bước trên vỉa hè, tiến về phía cổng trường. Té ra đó là bác chủ tịch hội cha mẹ học sinh. Bác đến trường để dự lễ khai giảng năm học...".
    Khi cô Thanh đọc bài của nó lên, cả lớp ôm bụng cười bò. Qua hôm sau là cả trường đều biết. Từ đó tụi bạn thường gọi nó là Bảy-điệp-viên. Vậy mà Bảy vẫn chưa chừa hẳn cái tật đó. Bài văn nào của nó cũng "thình lình", "đột ngột" hoặc "thoáng một cái", "chớp một cái", nghe bắt đứng tim. Văn nó buồn cười vậy mà toán thì hết sẩy . Không biết nó học hành cách sao mà bài tập toán của nó hết 9 lại đến 10, không bao giờ bị điểm 8. Tôi vốn dốt toán nhưng nhờ từ năm lớp sáu đến giờ luôn luôn ngồi cạnh Bảy nên cũng không bị xếp loại yếu . Ai chớ thằng Bảy thì nó cho tôi cóp-pi thả dàn.
    Cũng vì vậy mà tôi không thèm học toán nên đã kém lại càng kém. Tôi cứ đinh ninh là tôi và thằng Bảy sẽ "ăn đời ở kiếp" với nhau, hai đưá sẽ ngồi cạnh nhau hết lớp này đến lớp khác, cho đến khi lên đại học và trở thành bác sĩ, kỹ sư mới thôi .
    Ai dè sáng nay, thầy Dân kêu cả lớp sắp xếp lại chổ ngồi . Thầy bảo ngồi như hiện nay là lộn xộn, không hợp lý, em thấp ngồi sau, em cao ngồi trước, rồi có bàn toàn là con gái, không có một mống "nam nhi" nào .
    Nghe nói đổi chỗ, cả lớp nhao nhao như một cái chợ . Thầy Dân phải gõ tay lên bảng mấy lần, chúng nó mới chịu im. Nhưng chỉ có đám con gái mới yên lặng thực sự, tụi nó mà đã chơi với nhau thì cứ dính như keo, chẳng đứa nào chịu rời đứa bên cạnh cả. Còn đám con trai bàn dưới thì rục rà rục rịch, cứ muốn đổi lên bàn trên. Trừ thằng Thành và thằng Tú là hai chúa nghịch ra, còn thì đứa nào cũng muốn ngồi gần cửa ra vào cho sáng, nhìn bảng cho rõ và nghe thầy cô giảng bài cho "thủng".
    Té ra lớp tôi hết phân nửa bị cận thị . Đứa nào cũng giơ tay :
    - Thưa thầy, mắt em bị kém ạ . Em ngồi bàn dưới nhìn không rõ.
    Lý do này có vẻ xác đáng. Nhưng thầy Dân không bị lừa . Thầy chỉ xếp những đứa nhỏ con lên bàn trên thôi . Còn những đứa khác, thầy bảo phải có giấy chứng nhận của bác sĩ. Thế là những tay cận thị giả vờ lập tức ỉu xìu .
    Hễ có đứa dời lên bàn trên thì tất phải có đứa đổi xuống bàn dưới . Ác thay một trong những đứa được cả lớp nhất trí đề nghị "rời chổ" lại là tôi . Đứa to mồm nhất là thằng Chí ngồi ngay sau lưng tôi . Miệng nó ông ổng như thùng thiếc bể :
    - Thưa thầy, cho trò Huy ra bàn sau ngồi đi ạ !
    Tôi quay lại, trừng mắt :
    - Có mày ra bàn sau thì có! Đồ con rệp !
    Khi nổi khùng, tôi thường gọi thằng Chí là đồ con rận, con rệp. Bởi vì chí với rận, rệp thì cũng một loài như nhau cả thôi .
    Nhưng thằng Chí không giận, nó nhe răng cười :
    - Để coi đứa nào ra sau cho biết !
    Thấy nó ăn nói có vẻ tự tin đồng thời thấy đám bạn ngồi phía dưới cứ nhao nhao phản đối tôi, tôi đâm chột dạ liền quay phắt lên trên, hai tay ôm cứng góc bàn, làm như đã ôm như vậy thì đừng hòng có ai gỡ tôi ra khỏi chỗ được.
    Thầy Dân lại gần tôi :
    - Các bạn đề nghị như vậy, em nghĩ sao ?
    Tim tôi tự dưng thót lại . Thầy hỏi tôi nghĩ sao, nhưng tôi biết đã đến nước này thì chẳng có nghĩ ngợi gì được. Số phận tôi coi như đã được định đoạt. Tuy nhiên tôi vẫn cố cứu vãn tình thế :
    - Thưa thầy, em ngồi đây đâu có sao đâu ạ ?
    - Các bạn bảo là em ngồi che khuất bảng, các bạn không nhìn thấy .
    - Các bạn ấy xạo đó ạ ! Năm ngoái em cũng ngồi y chỗ này mà có bạn nào than phiền gì đâu !
    Thằng Chí lại vọt miệng :
    - Thưa thầy, năm ngoái bạn ấy còn nhỏ, năm nay bạn ấy lớn rồi ạ . Bạn ấy lớn nhất lớp mà ngồi bàn đầu, tụi em ở phiá sau không nhìn thấy gì hết.
    Lại cái thằng con rệp ! Sao mà nó nhiều chuyện y như bọn con gái vậy không biết ! Tôi giận tím mặt nhưng có thầy đứng đó nên chẳng dám trả đũa . Thằng Lâm còn hùa theo :
    - Thưa thầy, bạn Chí nói đúng đấy ạ .
    Thằng Lâm này thật vô duyên. Ai mà chẳng biết Chí nói đúng. Ngay cả tôi còn ngạc nhiên về sự phát triển nhảy vọt của tôi nữa kia mà. Năm ngoái tôi chỉ đứng cao ngang vai của ba tôi, không hiểu sao trong ba tháng hè vừa qua tôi bỗng lớn vọt hẳn lên và bây giờ thì tôi đã cao ngang mét tai của ba tôi rồi . Má tôi nói là tôi "nhổ giò". Còn bạn be của ba tôi, ai đến nhà chơi cũng trầm trồ :
    - Chà, chú gà con bắt đầu trổ mã rồi !
    Nghe mọi người khen tôi mau lớn, tôi khoái chí tử. Nhưng hôm nay cái khoảng "người lớn" đó đã làm hại tôi . Biết thân biết phận, tôi không dám cãi chầy cãi cối nữa mà lẳng lặng thu dọn tập vở, bước ra khỏi chổ ngồi .
    Thầy Dân chỉ xuống bàn chót :
    - Em ngồi kế chỗ em Quang kìa .
    Quang là học sinh lớp 8A2 năm ngoái bị lưu ban. Nghe nói ngồi kế nó, tôi ngán ngẩm trong bụng.
    Thầy Dân thấy bộ mặt rầu rĩ của tôi, phát tội nghiệp bèn động viên :
    - Miễn là chú ý nghe giảng bài thì ngồi đâu cũng có thể học giỏi, có gì đâu mà em lo !
    Thực ra ngồi bàn chót cũng có phần thuận lợi đối với những đứa hay nói chuyện riêng và ưa "quay" bài như tôi . Nhưng kẹt một nỗi là tôi phải chia tay với thằng Bảy . Tôi mà rời khỏi nó cũng như cá rời khỏi nước, biết sống làm sao với môn toán bây giờ. Tôi lo là lo như vậy .
    BC
  10. kisskid82

    kisskid82 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/10/2002
    Bài viết:
    2.553
    Đã được thích:
    0
    *
    * *
    Tiếng trống tan học vừa vang lên, tôi đã vọt thẳng ra cửa đợi thằng Chí. Tôi định tâm sẽ nện cho nó một trận về cái tật bép xép. Năm ngoái đọ sức nhau, tôi với nó còn bất phân thắng bại chớ năm nay thì nó chết với tôi . Bây giờ tôi cao hơn nó gần một cái đầu .
    Chí vừa lò dò ra khỏi cửa lớp, tôi đã chạy lại liền. Thoạt đầu nó cười với tôi nhưng rồi thấy bộ dạng hùng hổ của tôi, nó hiểu ra ngay ý định của đối phương liền co giò chạy . Tôi rượt theo . Hai đứa đuổi nhau quanh mấy gốc phượng và bã đậu trong sân, xô cả vào học sinh các lớp khác. Tôi giẫm phải chân một đứa con gái bên lớp 8A1 khiến nó la oai oái . Đến khi rượt bén gót Chí, sắp nắm được vạt áo nó thì nó không chạy quanh mấy gốc cây nữa mà vù thẳng ra cổng. Tôi bặm môi tính đuổi theo thì thằng Cang, lớp trưởng lớp tôi, kêu om sòm :
    - Huy ơi, Chí ơi ! Lại đây xếp hàng chớ chạy đi đâu đó ! Bạn nào ra về không xếp hàng ngày mai tôi báo với thầy Dân cho coi !
    Nghe vậy, tôi liền đứng lại, không đuổi theo đối thủ nữa . Còn thằng Chí thì phớt lờ, dông luôn. Nó ớn tôi .
    Nhỏ Kim Hà, lớp phó trật tự, đứng trong hàng, liếc tôi :
    - Bạn Huy đánh lộn trong sân trường nghen ! Tôi trừ điểm thi đua à !
    Tôi cãi :
    - Tôi rượt chơi chớ đánh lộn hồi nào ?
    - Nến rượt kịp thì bạn đã đánh nhau rồi .
    Tôi trề môi :
    - Khi nào đánh nhau hẵng hay . Hừ, nói vậy mà cũng nói !
    Con gái gì mà y như bà chằn, cái mặt nghinh nghinh ngó dễ ghét ! Không hiểu sao hôm trước tôi lại bầu nó làm lớp phó trật tự ! Tôi vừa bước vô hàng vừa rủa thầm trong bụng.
    Tôi không đứng theo tổ 5 của tôi mà lại đứng vaò tổ 1, ngay sau lưng thằng Bảy . Tôi khều nó :
    - Nè, lát về tao nói mày nghe cái này hay lắm !
    - Lại kể chuyện ba tháng hè ở chơi nhà ông chú trên Đà Lạt nữa chớ gì ?
    Tôi khịt mũi :
    - Mày đóan trật lất. Chuyện này khác.
    Trên đường về, khi những đứa bạn đã rẽ sang đường khác, chỉ còn mình Bảy với tôi, tôi liền bảo nó :
    - Mày xuống bàn dưới ngồi chung với tao đi .
    - Chi vậy ?
    Thằng Bảy hỏi cù lần thiệt ! Nhưng tôi không dám nói thiệt lý do với nó. Tôi chép miệng :
    - Thì ngồi chung cho có bạn chớ chi ! Tao ngồi gần mày quen rồi, nay ngồi với mấy đứa lạ tao thấy nó sao sao ấy !
    Bảy đắn đo :
    - Nhưng ngồi bàn chót mỗi lần thầy kêu lên bảng, tao đi lại khó khăn lắm !
    - Thì tao nhường mày ngồi đầu bàn, tao ngồi trong ! Dễ ợt !
    Thấy vẻ mặt nó hơi ngần ngừ, tôi bồi luôn đòn quyết định :
    - Mày xuống ngồi với tao, tao cho mày mượn mấy cuốn sách hay lắm ! Anh tao mơi mua .
    Mắt Bảy sáng trưng như đen` pha :
    - Sách hả ? Sách gì vậy mày ?
    Tôi rao hàng :
    - Toàn sách tình báo . "Hột xoàn trong mả" nè, "Vòi bạch tuột và những đồng tiền vàng" nè, "Phát súng trong đêm" nè, còn mấy cuốn nữa mà tao không nhớ tên.
    "Phát súng trong đêm" đã bắn gục Bảy, nó quỵ liền :
    - Được rồi, tao sẽ xuống bàn mày . Nhưng rủi thầy Dân không chịu thì sao ?
    Tôi nhúng vai :
    - Xin lên bàn trên mới khó chớ xin xuống thì dễ ợt. Thiếu gì cách nói . Mày bảo là tao với mày về nhà thường học chung nên ở lớp ngồi gần cho tiện.
    Bảy phân vân :
    - Như vậy là nói dối .
    Tôi tặc lưỡi :
    - Thì mình chỉ nói dối lần này thôi . Với lại có phải mình nói dối để làm hại ai đâu ! À, cuốn "Hột xoàn trong mả" hay lắm nghen mày ! Tao mới đọc hồi hôm. Trong đó có nhiều "bóng đen khả nghi" lắm !
    Thấy tôi nhắc chuyện cũ chọc nó, thằng Bảy giơ gậy lên nhưng tôi đã kịp chạy xuống lòng đường, cười hích hích.
    Trước khi về nhà, tôi còn nhắc nó lần nữa :
    - Nhớ nghen mày ! Ngày mai đổi xuống đi !
    to be continued ....
    BC

Chia sẻ trang này