1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện Người Mẹ Vị Thành Niên

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 26/11/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Mẹ Vị Thành Niên
    Chương 133: Ai mới là chồng của cô – 2



    “Bản thân tao không nợ lần hết” Long Phu ra bộ không có việc gì nhún nhún vai, nói.



    “Quả nhiên là chó Nhật Bản.” Diệp Giai thấp giọng lẩm bẩm nói, Long Phu thực rất ngu tiếng Trung , nhưng là nghe nhiều cũng hiểu những lời này của Diệp Giai. Sắc mặt trầm xuống, vài bước chân liền vọt đi lên, giơ súng trong tay dí vào gáy Diệp Giai, cắn răng nói: “Cho mày nói lời xin lỗi, lập tức! Lập tức!”



    Diệp Giai đột nhiên bị họng súng đen ngòm này làm cho bất ngờ khiếp sợ, một ngày hôm nay đã bị hết lần này đến lần khác hù dọa đến bây giờ cũng không sợ nữa nhanh chóng trấn tĩnh lại, quật cường quay mặt đi, không thèm nhìn hắn.



    Họng súng đen ngòn dí vào gáy cô, Long Phu đem tất cả tức giận biểu lộ ra mặt. Long Hạo Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ra tay thần tốc chế trụ cánh tay phải càm súng của Long Phu, ‘Rắc ‘ một tiếng, xương tay lên tiếng trả lời.



    Sắc mặt âm lãnh của Long Phu trong nháy mắt bị một mảnh thống khổ thay thế, kêu thảm hướng trên mặt đát lăn xuống. Gian nan hướng thủ hạ phía sau vẫy tay, dùng tiếng Nhật nói: “Dùng roi da đánh chết nó cho tao.”



    Vài tên thủ hạ lên tiếng, rất nhanh chạy đến, đem Diệp Giai từ trong lòng Long Hạo Hiên kéo sang một bên, cả lũ bao vây quanh Long Hạo Hiên.



    Long Hạo Hiên phản kháng không bao lâu, liền bị người đông thế mạnh khống chế bẻ oặt tay về phía sau dùng súng khống chế sau gáy, người Sơn Khẩu Tổ đá hắn ngã xuống mặt đất, liền y như mệnh lệnh của Long Phu, roi không lưu tình chút nào đánh tới tấp lên người hắn.



    Diệp Giai sợ hãi, nhìn roi miết ở trên người hắn, Long Hạo Hiên vẫn không rên một tiếng, chuyển hướng Long Phu lớn tiếng thét to: “Không cần đánh, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ông!”



    Mặc kệ Long Hạo Hiên có phải là chồng của cô hay không, nhìn trước mắt, hắn đối bản thân là không có ác ý, hơn nữa bản thân cũng cảm thấy có chút quen thuộc với hắn. Cô nghĩ bản thân cô và hắn nhất địnhc ó mối quan hệ rất sâu đậm, chỉ bằng ấy, cô cũng không thể trơ mắt bọn chó Nhật Bản đánh chết hắn nha.



    Long Phu được vài người nâng dậy từ trên đất, ôm cánh tay không ngừng đau đớn, cười lạnh nói: “Xin lỗi? Mặc dù hiện tại cô có quỳ xuống trước mặt tôi cũng đã quá đã muộn.” Biểu tình lãnh khốc trên mặt hắn khiến cho trái tim người ta lạnh giá.



    “Không cần….” Diệp Giai nhìn Long Hạo Hiên thống khổ cuộn tròn trên mặt đất, nước mắt như mưa tuôn ra rớttrên sàn nhà, nhẹ nhàng mà lắc đầu nức nở nói. Cô biết bản thân mình sắp chết, nhưng là, chính là không có cách nào trơ mắt nhìn Long Hạo Hiên chết đi ở trước mặt bản thân mình.



    “Giai Giai, không cần cầu hắn.” Long Hạo Hiên thừa dịp bọn chúng không chú ý, cướp lấy súng lục Long Phu đánh rơi trên mặt đất, bật dậy từ trên mặt đất, nhắm ngay chính giữa trán Long Phu bắn một phát.



    Biểu tình trên mặt Long Phu cứng đờ, máu loãng đỏ bừng nháy mắt từ trên mặt hắn tuôn xuống, ngay sau đó thân hình béo phì của hắn như tảng đá ‘Phanh’ một tiếng đổ ầm xuống mặt đất, phát ra tiếng động lớn.



    Mọi người thật không ngờ Long Hạo Hiên lại đột nhiên ra tay như vậy, hơn nữa tay súng lại chuẩn đến trình độ này, chính giữa trán! Ở mấy giây còn ngơ ngẩn kia, có mấy tên hắc y nhân không biết thức thời đã giống như Long Phu , kêu thảm ngã xuống đất.



    “Đi mau!” Long Hạo Hiên ôm lấy Diệp Giai sớm đã bị dọa đến xụi lơ, hướng cửa sổ bỏ chạy.



    Chính là, không ngờ tới Diệp Giai nữ tử của hắn lại trở thành gánh nagự của hắn, còn chưa kịp nhảy ra banc ông. Một tiếng súng tiếng vang lên, một trận đau đớn nháy mắt từ sau lưng truyền đến, bước chân hắn cứng lại, không có biện pháp tiếp tục đi về phía trước.



    Diệp Giai nâng thân thể đang hướng mặt đất đổ xuống của hắn lên, lo lắng hét lên: “Anh làm sao vậy? Anh trúng đạn rồi sao?”



    “Giai Giai… Anh là Long Hạo Hiên….” Long Hạo Hiên mấp máy môi gian nan phun ravài từ này, cực lực muốn đứng lên, mang theo nàng chạy ra khỏi nơi này, nhưng là, thân mình vẫn là không nghe lời hướng mặt đấy đổ xuống.



    Thẳng đến máu tươi của hắn nhuộm đỏ thảm ban công, Diệp Giai rột cuộc mới ý thức được, hắn thật sự trúng đạn rồi! Nhưng là, cô có thể làm sao bây giờ? Ngoài hoa viên truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó là tiếng súng, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này cô căn bản không có tâm tình đi để ý tới.



    Trừng mắt nhìn máu của Long Hạo Hiên cuồn cuộn không ngừng mà chảy, cô không biết nên làm thế nào cho phải. Phải giúp hắn cầm máu! Trong lòng nghĩ vậy, cô rất nhanh bay qua thân mình Long Hạo Hiên, một tay xé nát đồ đen trên người hắn xuống.



    Thân mình cường tráng của Long Hạo Hiên nhất thời bại lộ ở trong không khí, trừng mắt nhìn một khoảng lưng bị máu bao phủ của hắn, Diệp Giai sợ ngây người. Cô cả kinh không phải vì thân thể hoàn mỹ của hắn, cũng không phải là do miệng vết thương ghê người kia. Mà là —— trên lưng màu đồng, một con rồng màu xanh đen sống động hiện lên trên lưng.



    Con rồng bị màu đỏ tươi của máu che đi một nửa, Diệp Giai phát điên lấy tay gạt đi máu đỏ trên lưng hắn, khiến cho con rồng hiển hiện rõ ràng trước mắt cô.



    Hai con mắt lạnh như băng, biểu hiện giết chóc, cũng giống như hình ảnh luôn xuất hiện trong mộng của cô. Mỗi khi cô muốn đến gần hắn, Rồng lửa sẽ há ra miệng đầy máu, hét thảm hướng cô lao tới.



    Chẳng lẽ… Cô thật sự nghĩ sai rồi sao? Nam nhân hai năm nay vẫn xuất hiện ở trong mộng, thực không phải là Mạc Lặc Nghị Phàm, mà là nam nhân lãnh khốc trước mắt này?!



    Diệp Giai gắt gao ôm đầu, tựa như thủy triều dâng lên đập vào não cô vô cùng đau đớn, khiến cô hoàn toàn choáng váng tê dại. Những phản ứng đột nhiên xuất hiện này khiến cho cô không thể gượng dậy nổi thân mình, hướng mặt đất ngã úp sấp xuống, ngã lên người Long Hạo Hiên đang không biết sống hay chết kia.



    Long Hạo Hiên! Nguyên lai hắn mới là nam nhân mà cô yêu sâu sắc…!



    Nhưng là, hắn còn có thể sống lại sao? Diệp Giai thống khổ khóc, nước mắt một giọt giọt rơt strên rồng lửa, hai tay vô thố loạng choạng ôm lấy thân mình Long Hạo Hiên, nức nở hô: “Long Hạo Hiên… Anh mau đứng lên! Anh mau đứng lên đem mọi chuyện nói rõ ràng đi!”



    Chung quanh Diệp Giai là vài tên hắc y nhân mang súng, giơ súng hướng về phía hai người. Cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, ngoài cửa sổ tiếng đấu súng cùng tiếng bước chân càng thêm hỗn loạn vang dội. Loại không khí bất an này, khiến ấy tên nam nhân này căng thẳng đến mức muốn chạy trố. Nhưng là vì không muốn bị bang chủ giải quyết bởi một đao nên bọn họ vẫn đành phải trấn giữ ở đây.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Mẹ Vị Thành Niên
    Chương 134: Ai mới là chồng của cô – 3



    Bọn họ bất an là có căn cứ, bởi vì mới một khắc kia, cơ hồ ở cùng một lúc, ba gã nam tử liền cùng đổ ập xuống mặt đất. Trong đó có một tên thận chí còn ngã quỵ ở trên người Long Hạo Hiên.



    Diệp Giai đột nhiên bị một gã nam tử ngã vào trên người mình, cô thật là sắp điên rồi, vì sao luôn không ngừng có người ở trước mặt của cô chết đi, lại không có ai có thể đến cứu người nam nhân mà cô yêu chứ?



    Mạc Lặc Nghị Phàm đẩy xác một tên nam tử ra, kéo Diệp Giai dậy đánh giá một lượt cả người đầy máu của cô, vừa sợ vừa vội nói: “Duyệt Nhi, em làm sao vậy? Bị thương chỗ nào ? Mau nói cho anh biết !”



    Chờ không kịp Diệp Giai trả lời vấn đề của hắn, liền một tay kéo lấy thân mình của cô ôm lấy hướng phía cửa lớn đi ra, an ủi nói: “Đừng sợ! Anh mang em rời đi nơi này.”



    “Nghị ca ca!” Diệp Giai giãy giụa từ trong lòng hắn nhảy xuống , lộn trở lại bên người Long Hạo Hiên, đem thi thể trên người Long Hạo Hiên đổ sang một bên, nức nở nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm nói; “Nghị ca ca, cầu anh cứu cứu chồng của tôi, cầu anh mang anh ấy đi cùng!”



    Mạc Lặc Nghị Phàm sửng sốt, kinh ngạc ngoái đầu trở lại nhìn cô, nhìn thoáng qua Long Hạo Hiên đang quỳ rạp trên mặt đất. Liền nhận ra hắn chính là sát thủ hai năm na, vẫn hoạt động ẩn hình ở Nhật Bản cùng Trung Quốc - Long Hạo Hiên.



    Nói hắn ẩn hình, là vì hắn mặc kệ là thống lĩnh hắc đạo, vẫn buôn bán, chính là ở phía sau màn mà thao túng, cho tới bây giờ không hiện ra trước mặt người khác, chỉ có gần nhất hai năm nay mới xuất hiện nhiều một chút trên thương giới.



    Nhưng là, Lâm Duyệt vì sao lại ôm hắn, gọi hắn là chồng??



    Diệp Giai nhìn ra được sự nghi hoặc của hắn, quỳ gối trước mặt hắn lay lay ống quần của hắn, nức nở nói: “Nghị ca ca, tôi biết anh khi sáng đã hoài nghi tôi không phải là Lâm Duyệt, tôi nói thật với anh, tôi quả thật không phải là Lâm Duyệt, tôi là Diệp Giai… Diệp Giai vợ của Long Hạo Hiên a!”



    Mạc Lặc Nghị Phàm vừa nghe xong lời của cô, đcúi xuống băt slấy cánh tay của cô kép lên, sát mặt nhìn cô, cắn răng nói: “Lâm Duyệt ở nơi nào? Nói cho tôi biết Lâm Duyệt hiện tại ở nơi nào!”



    “Cô ấy….” Diệp Giai cứng lại, vốn là tính nói ra tình hình thực tế, nhưng là tình huống nguy cấp, căn bản không có nhiều thời gian như vậy mà kể chuyện xưa cho hắn biết. Như thế nói: “Lâm Duyệt tốt lắm, Nghị ca ca, chỉ cần anh cứu Long Hạo Hiên, tôi liền mang anh đi tìm Lâm Duyệt, cầu anh!” Nói xong, cô lại muốn quỳ xuống.







    Cô không phải là cố ý muốn uy hiếp hắn, nhưng là ai cũng nói, sát thủ là vô tình thị huyết, căn bản sẽ không xen vào chuyện của người khác mà đi cứu ai, huống hồ hiện tại điều kiện không cho phép. Vậy nên cô chỉ có thể như vậy!



    Mạc Lặc Nghị Phàm nổi giận, gầm nhẹ nói: “Cô đang uy hiếp tôi ?” Trời biết trong lòng hắn hiện tại có bao nhiêu sốt ruột, Lâm Duyệt của hắn hiện tại ở nơi nào? Có khỏe không? Mục đích của nữ nhân này khi tiếp cận hắn là gì ?



    Diệp Giai liều mạng lắc đầu, reo lên: “Nghị ca ca, tôi không có ác ý, loại tình huống này chính là hiểu lầm mà thôi, chờ thời điểm rời đi khỏi nơi này, tôi sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói cho anh biết chỉnh, cầu ngươi!”



    Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn cô, trực giác nói cho hắn, Diệp Giai không phải là người xấu. Mặc dù cô thật sự phá hư, nhìn khuôn mặt gióng y như đúc với Lâm Duyệt kia, mặt hoa mang lệ, hắn cũng rất khó xử không biết nên làm gì với cô!



    Vậy nên, lấy ra đồ luôn mang theo trên người ra, lấy ra thuốc bột chuyên trị vết thương bị súng bắn và dao đâm, rắc rắc lên miệng vết thương của Long Hạo Hiên. Thay hắn đem miệng vết thương ổn định trước.



    Thanh âm ồn ào thanh dần dần ngoài cửa sổ yếu đi, cửa phòng đột nhiên vang lên một chuỗi sang sảng tiếng cười to, ngay sau đó đó là một vị nam tử cõ khoảng trên dưới 50 tuổi, hăng hái đi đến. Vừa bước vào cửa, liền cười ha ha nói: “Nghị, tình thế như thế này mà cậu còn có thời gian ở đâu nói chuyện yêu đương, thật khó đỡ a!”



    Mạc Lặc Nghị Phàm xoay người, nhìn liếc mắt Lâm Trúc đang cười chói lọi, lại nhìn thấy Y Xuyên Chính Hùng bên cạnh sắc mặt cực kỳ không tốt, lạnh giọng hỏi: “Nhìn ông cười vui vẻ như vậy, tựa hồ tôi có thể sống để trở về rồi?”



    “Đương nhiên, tôi cùng Y Xuyên Chính Hùng tiên sinh đã kết giao làm bạn tốt.” Lâm Trúc cười lớn nói, không quên vươn tay kéo Y Xuyên Chính Hùng bên cạnh, nói: “Có phải hay không? Bang chủ đại nhân?”



    “Đúng vậy.” Y Xuyên Chính Hùng khẽ động khóe miệng, không cam lòng phun ra hai chữ này. Sau đó nói: “Lâm tiên sinh mời cứ tự nhiên, bản nhân tôi đi nghỉ ngơi trước.” Nói xong dẫn một đám thủ hạ xoay người rời đi.



    “Thế nào? Có tôi ra mặt, mặc dù là tổ chức khổng lồ Sơn Khẩu Tổ như vậy, cũng đều phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ như vậy.” Lâm Trúc cười tủm tỉm nói, đầy vẻ đắc ý.



    Mạc Lặc Nghị Phàm khinh thường liếc hắn liếc mắt một cái, cười lạnh nói: “Dùng loại hạ sách này, mặc dù thắng cũng không vẻ vang gì”



    Lâm Trúc bất mãn kêu lên: “Uy! Cậu ngay cả một câu cám ơn cũng chưa nói thì thôi cư nhiên lại chê tôi dùng thủ đoạn không quang mình chính đại? Ai… Kỳ thực loại thủ đoạn này đây cũng là lần đầu tiên tôi dùng, do không phải là địa bàn của bản thân thôi! Trước kia tôi không cần đến nó, cậu có biết….”



    “Đủ, tôi cám ơn cả nhà ông được rồi chứ ?” Mạc Lặc Nghị Phàm không kiên nhẫn giọng mỉa mai nói, hắn đều đang vội muốn chết, người này cư nhiên còn có thời gian ở trong này nói nói mát? Nếu có thể an toàn rời đi nơi này là tốt nhất, hắn hiện tại phải về nước tìm Lâm Duyệt.



    “Nghị, cậu như vậy là nợ tôi một cái ân tình nha.” Lâm Trúc không thèm chấp nhất sự bục dọc của hắn, cười nói: “Tôi thích nhất là các người nợ ân tình tôi đặc biệt thích Lãnh… Tiêu Ký Phàm nợ ân tình chúng tôi!”



    Ông ta vốn định nói là Lãnh Phong, lại nhớ tới thủ hạ ngoài cửa, cũng không nói gìra lời. Ông chính là bị Tiêu Ký Phàm sai đi cứu người, vừa mới bắt đầu chỉ định cảnh cáo Y Xuyên Chính Hùng, ai biết cái tên chó má kia lại không chịu nghe lời. Ông đành phải động não suy nghĩ một chút, thực ti bỉ đánh úp vào, khiến cho bọn người Sơn Khẩu Tổ trở tay không kịp!



    Mạc Lặc Nghị Phàm thật sự là không có tâm tiếp tục nghhe những lời vô nghĩa của ông ta nữa, túm lấy Diệp Giai đang giúp Long Hạo Hiên xử lý miệng vết thương, âm thanh lạnh lùng nói: “Cô theo tôi đi.”



    “Không! Nghị ca ca, tôi muốn ở lại bên cạnh anh ấy, xin anh để cho tôi ở lại.” Diệp Giai lưu luyến không rời nhìn Long Hạo Hiên nằm trên mặt đất, nói với Mạc Lặc Nghị Phàm

  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Mẹ Vị Thành Niên
    Chương 135: hắn sẽ chết sao?



    “Cô cho rằng hiện tại cô có tư cách để cầu xin tôi sao? Nếu Lâm Duyệt có chuyện gì không hay xảy ra, tôi thành toàn cho các người chôn cùng một chỗ!” Mạc Lặc Nghị Phàm cầm lấy cánh tay cô xiết chặt hơn, không để ý tới cô có khóc kêu la hay không, kéo cô hướng ngoài cửa đi tới.



    “Nghị, anh đã đáp ứng stôi là sẽ cứu anh ấy nha! Anh không thể nuốt lời, Nghị ca ca, cầu anh đưa anh ấy rời khỏi nơi này…” Diệp Giai cố chết giãy giụa, nhưng vẫn là tránh không thoát khống chế của Mạc Lặc Nghị Phàm.



    Mạc Lặc Nghị Phàm kéo cô, ở thời điểm lướt qua người Lâm Trúc, hướng ông nói: “Cho ông một cơ hội làm chút chuyện tốt.” Nói xong điẻm huyệt một cái người đang không động đậy Long Hạo Hiên, sau đố bước nhanh rời đi.



    Sắc mặt Lâm Trúc trầm xuống, hướng bóng dáng hắn nói: “Đặc ân cậu đưa ra cũng tốt quá đi, vừa mới ném cho tôi một lão già, hiện tại lại ném cho tôi một tên hoạt tử nhân nha….”



    Lời còn chưa dứt, thân ảnh Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Diệp Giai đã biến mất ở chỗ rẽ gấp khúc hành lang, Lâm Trúc bất đắc dĩ thở dài, hướng thủ hạ ngoài cửa ngoắc tay, ý bảo bọn họ tiến vào mà xử lý!



    Mạc Lặc Nghị Phàm túm Diệp Giai trở lại khách sạn, đem cô nhét vào phía sau xe xong, cầm lấy điện thoại phân phó thủ hạ nhanh chóng đặt vé máy bay sớm nhất, hắn muốn lập tức về nước tìm Lâm Duyệt. Một khắc hắn cũng không thể chờ đợi nữa.



    “Nghị ca ca, tôi không muốn trở về với anh, tôi phải ở lại chỗ này.” Cô muốn ở lại Nhật Bản cùng Long Hạo Hiên, ngay cả hắn sống hay chết cô còn không biết a! Làm sao có thể để một mình hắn ở Nhật Bản?



    Mạc Lặc Nghị Phàm căn bản không có để ý tới cô, mắt lạnh liếc cô, chất vấn nói: “Nói mau, rốt cuộc mục đích mà cô tiếp cận tôi là cái gì?”



    “Tôi thật sự không có mục đích gì.” Diệp Giai nghẹn ngào nói: “Lâm Duyệt nói cho tôi biết, anh nhận sai người đem cô ấy biến thàng tôi, nói cho tôi biết anh là chồng của tôi. Sau đó quyết định đem anh cùng tiểu Thư Tình trả lại cho tôi, tôi chỉ nhớ rõ bản thân có yêu một người sát thủ lãnh khốc, lại thật không ngờ người sát thủ kia căn bản không phải là anh, mà là Long Hạo Hiên, sự tình chính là đơn giản như vậy, tôi cùng Lâm Duyệt đều không có ác ý, chúng tôi vãn chờ mong đối phương được hạnh phúc.”



    “Nhưng là hiện tại tôi tìm không thấy Lâm Duyệt!” Mạc Lặc Nghị Phàm hướng cô gầm nhẹ nói, điện thoại của nàng không thông, phái người đi tìm đến nay không có tin tức, hắn làm sao có thể không lo lắng không nóng nảy?



    “Lâm Duyệt kỳ thực là rất yêu anh, nhưng cô ấy vẫn luôn cảm thấy người anh yêu là vợ trước của mình, không nghĩ tiếp tục lừa gạt anh nữa, cho nên mới lựa chọn rời đi. Nghị ca ca, chỉ cần anh nguyện ý đi tìm, nhất định sẽ tìm được cô ấy!”



    “Tôi đã từng nói mấy vạn lần với cô ấy vợ của tôi kêu Lâm Duyệt, tôi không có khả năng đến vợ của chính mình cũng nhận sai!” Mạc Lặc Nghị Phàm thấp giọng lẩm bẩm, nàng thực ngốc, ngu ngốc! Nàng thật sự muốn hắn tức chết mới hài lòng sao?



    Lâm Duyệt! Em cho rằng bản thân em vĩ đại vậy sao? Cái này gọi là thiện lương sao?! Mạc Lặc Nghị Phàm cắn răng ở trong lòng nổi giận mắng.



    Ngay tại lúc Mạc Lặc Nghị Phàm đang còn trầm ngâm, cửa phòng truyền đến một trận tiếng đập cửa, Diệp Giai dè dặt cẩn trọng liếc hắn liếc mắt một cái sau đó chuyển hướng đi đến mở cửa. Vừa kéo của ra , liền truyền đến thanh âm khoan khoái của tiểu Thư Tình: “Mẹ…”



    Ngay sau đó là một thân hình nho nhỏ xông vào trong lòng của cô, Diệp Giai ôm nó, đánh giá nó, trong lòng một mảnh sầu não. Nguyên lai tiểu Thư Tình không phải là nữ nhi của cô, nhưng là, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn giống cô y như đúc này, cô vẫn là cảm thấy thân thiết. Một tay đem nó ôm lấy, miễn cưỡng cười vui nói: “Thư Tình ngoan, ngày hôm qua có nghe lời các dì không?”



    “Có!” Tiểu Thư Tình gật đầu lớn tiếng nói, sau đó từ trong lòng của cô giãy giụa nhảy xuống đất, chạy chậm vọt vào phòng, lao vào ôm ấp của Mạc Lặc Nghị Phàm.



    “Thiếu phu nhân, tiểu thư đã đưa đến an toàn, chúng tôi đi trước.” Một người phun nữ có trang điểm cười cười nói, Diệp Giai hướng cô gật gật đầu sau đó xoay người nhìn hai cha con.



    “Ba ba, ba mang con cùng mẹ đi chơi!” Tiểu Thư Tình kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm, làm nũng nói, lần này đi chơi, đều chưa có vui đùa tý nào nga!



    Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng mà thở dài, cho dù là phiền chán, cũng sẽ không thể đem tức giận trút lên đầu trẻ con. Một tay ôm lấy nó, ôn nhu an ủi nói: “Bảo bối, thực xin lỗi, ba ba còn có chuyện rất vội, đợi sau khi trở về lại mang con đi chơi được không?”



    “Ba ba nói phải giữ lời đó nga.” Tiểu Thư Tình thất vọng nhìn hắn nói. Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu, lập tức ôm nó hướng cửa phòng đi đến, lúc đi qua trước mặt Diệp Giai. Sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống, nói: “Đem mấy thứ thu dọn đi sân bay!”



    “Tôi không muốn!” Diệp Giai không tự giác từng bước lui về phía sau, lắc đầu.



    “Chẳng lẽ cô muốn tôi gọi người mang cô trở về sao?” Âm thanh của Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng nói: “Trước khi tôi tìm được Lâm Duyệt phía, mạng của cô cũng không thuộc bản thân cô, rõ chưa?”



    Nói xong, cất bước rời đi, khiến Thư Tình ghé vào trên vai hắn, nhìn Diệp Giai đỏ mắt, nói: “Ba ba, mẹ khóc, mẹ vì sao khóc nha? Chúng ta mau đợi mẹ một chút nha.” Nói xong, dùng sức hướng về phía Diệp Giai hô: “Mẹ! Mẹ nhanh chút nha!”



    “Thiếu phu nhân, mời đi.” Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện hai vị nam tử, hướng Diệp Giai cung kính nói. Diệp Giai sửng sốt, biết rõ Mạc Lặc Nghị Phàm là sẽ không bỏ qua cho bản thân, đành phải bất đắc dĩ đi theo .



    Một đường trầm mặc đến sân bay, vừa khéo đến thời gian đăng ký, Diệp Giai lưu luyến không rời nhìn đất nước mà cô không muốn rời đi này, nước mắt lại chảy xuống.



    “Long Hạo Hiên… Anh ấy còn sống không? Anh ấy chảy nhiều máu như vậy, khẳng định sẽ không sống được đi?” Radiô lại thúc giục đăng ký, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia không đành lòng, nhưng là lại rất mau bị chính mình áp chế đi, mặt không chút thay đổi nói: “Còn không đăng ký, máy bay sẽ bay mất!”



    Diệp Giai đi theo phía sau hắn, rơi lệ hỏi: “Nghị ca ca, anh nói Long Hạo Hiên anh ấy sẽ chết sao? Sẽ không chết đúng hay không?”



    Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không quay đầu lại nói: “Có thể chết hay không cô hẳn là rõ ràng hớn tôi, cô mới chân chính nhìn thấy anh ta bị thương” Hắn căn bản không quan tâm Long Hạo Hiên có chết hay không, bởi vì hắn cho tới bây giờ cũng không thích xem vào chuyện của người khác.



    “Anh ấy chảy rất nhiều máu.” Diệp Giai vẫn như cũ lẩm bẩm, đúng vậy, cô mới là người nhìn hắn trúng đạn bị thương, nhìn hắn ngã xuống trước mặt, hình ảnh tàn nhẫn như vậy, vì sao để cho cô chứng kiến chứ! Vì sao muốn ơ rthời điểm cô vừa gặp lại hắn, lại đã bị dùng cách này để ép phải tách ra? Chẳng lẽ đây là số mệnh của cô sao ?
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Mẹ Vị Thành Niên
    Chương 136: Mất tích



    Vừa xuống máy bay, Mạc Lặc Nghị Phàm liền đem tiểu Thư Tình đua về Bạn Sơn biệt thự, lái xe điên cuồng tựa như bọn thanh niên điên cuồng mà tìm kiếm ở xung quanh, tuy rằng hạ nhân đã quả quyết rằng Lâm Duyệt không có quay về đi làm ở Viễn Vọng nữa, nhưng hắn vẫn không cam lòng mà đi tìm một lượt



    Tiểu thư trước bàn lễ tân khi nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm, cả kinh há to miệng, Tiểu Thiên tưởng mình hoa mắt hô lên vài tiếng: “Cameron tiên sinh?” Hắn không có mắt hoa đi? Cư nhiên ở trong này nhìn thấy hắn?



    Mạc Lặc Nghị Phàm bình tĩnh nói với cô : ”Tôi tìm Lưu Tuyết.”



    “A… Tìm cô ấy làm gì?” tiểu thư lễ tân kinh nghi hỏi, cái nữ sinh mập mạp ngốc nghếch hơn nữa một chút cũng không xinh đẹp kia sao? Nhận thấy được trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện một tia không vui, vội thu hồi ghen tỵ của bản thân, lễ phép mở miệng: “Xin chờ một chút, tôi lập tức giúp ngài tìm cô ta xuống đây.”



    Toàn bộ nhân viên của Viễn Vọng, vừa nghe đến Cameron tiên sinh muốn tìm Lưu Tuyết, toàn trường ồ lên, giống đang xem quái vật mà nhìn Lưu Tuyết, Vương Ức Linh ngạc nhiên nói: “Cameron tiên sinh gần nhất không lộ diện, không phải là bị bệnh chứ? Cư nhiên tìm tới Lưu Tuyết nhà chúng ta?”



    “Uy, xin mời đem những lời hâm mộ thu lại, chua quá!” Lưu Tuyết cười hì hì nói hưng phấn mà hướng thang máy đi đến. Trong lòng cũng là vừa sợ vừa nghi hoặc, Mạc Lặc Nghị Phàm tìm đến cô? Sẽ là chuyện gì chứ? Không phải là….



    Không đợi cho cô tưởng tượng xong tình khúc lãng mạn, thang máy liền ‘Đinh’ một tiếng, tới lầu một. Mới vừa đi ra khỏi thang máy, cánh tay liền bị Mạc Lặc Nghị Phàm nắm lấy, hướng góc xó kéo đi.



    Mạc Lặc Nghị Phàm buông tay cô ra, gắt gao nhìn gần cô, hỏi: “Lâm Duyệt ở đâu?”



    Lưu Tuyết còn đang si mê mơ tưởng khi được hắn nắm tay, lấy tay nhẹ nhàng mà vuốt cánh tay bị hắn cầm qua, nghĩ rằng nếu có thể, cả đời này cô cũng không tắm rửa.



    “Lâm Duyệt ở nơi nào?” Mạc Lặc Nghị Phàm dương cao âm lượng, không kiên nhẫn nhắc lại một câu, nữ nhân ngu ngốc đáng chết này! Quả nhiên là kẻ hóa sắc, cùng Lâm Duyệt giống y như đúc!



    “Lâm Duyệt?” Lưu Tuyết nghi hoặc đánh giá hắn, trong lòng biết vậy nên một mảnh mất mát, nguyên lai là tìm Lâm Duyệt, mệt khiến cô vui vẻ như vậy. Nhìn đến biểu tình lạnh lùng của Mạc Lặc Nghị Phàm, không thể không nghiêm trang mở miệng nói: “Lâm Duyệt không theo anh đi Ý sao? Sao anh lại đến đây hỏi tôi?”



    Sắc mặt Mạc Lặc Nghị Phàm tối sầm lại, thất vọng nói: “Chẳng lẽ mấy ngày nay cô đều không nhìn thấy cô ấy sao?”



    “Cameron tiên sinh, tôi còn chưa từng đến Ý nha, ha ha.” Tuy rằng cô thật rất muốn đi một lần, nhưng là…, ai, nhận lấy vận mệnh đi, ngoan ngoãn đứng đúng vị trí tiểu oa nhi là tốt rồi..



    “Lâm Duyệt không cùng đi Ý với tôi, mất tích.” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn ra được cô cũng không có nói dối, hắn nói cho cô, chính là hi vọng cô có thể giúp bản thân tìm kiếm Lâm Duyệt! Có lẽ cô sẽ tương đối biết được Lâm Duyệt ở nơi nào đó.



    “Mất tích?” Lưu Tuyết kinh hô một tiếng, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Mạc Lặc Nghị Phàm. Lâm Duyệt không thấy? Vì sao một chút cô cũng không biết? Cái con nhỏ đáng chết kia, cư nhiên dám chơi trò mất tích với cô? Rất đáng giận!



    Mạc Lặc Nghị Phàm không có chờ cô hoàn hồn khỏi kinh ngạc, liền xoay người vươn chân thon dài hướng cửa lớn đi đến, tiếp tục tìm kiếm. Chạy thoát hai năm, thật vất vả hắn mới tìm được nàng, cư nhiên hắn lại đánh mất nàng một lần nữa.



    Ngồi ở trong đại sảnh sân bay, Lâm Duyệt ngơ ngác thời gian chờ đợi đăng ký, nàng cảm giác bản thân không thể tiếp tục ngây ngôc sở thành phố này nữa. Bởi vì nàng căn bản không có biện pháp quên người nam nhân mà nàng yêu sâu sắc kia, còn có tiểu Thư Tình đáng yêu. Rốt cục hết thảy xung quanh đều là bụ rậm, lại lưu lại cũng chỉ cảm thấy thương xót, khổ sở.



    Cho dù vé máy bay nàng mua đi London – Anh là chuyến cuối cùng trong ngày nhưng mà thời gian đăng ký cuối cùng cũng đã đến, theo dòng người yên lặng đi đến của đăng ký. Lâm Duyệt nhịn không được quay đầu lại, lại nhìn thoáng qua bên cạnh đều là người Phương Đông đi qua.



    Trở lại Anh quốc, liền không còn có cơ hội thấy được, dòng người như sóng triều, chỉ có nàng một người yên lặng quay đầu lại, còn lưu luyến. Là vì chỉ có nàng rời đi trong thương tâm sao ? Dòng người vội vàng ở bên người nàng đi qua, thời điểm đi ngược chiều khiến cho người ta có cảm giác cô độc.



    Lâm Duyệt là người cuối cùng, nghe vài người phụ nữ bên cạnh líu ríu nói chuyện trời đất, nàng cảm thấy thật là phiền phức, hận không thể lập tức xoay người lao xuống. Nhưng là không có khả năng, cho dù có thể đi xuống, nàng cũng không có dũng khí nha.



    Máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay, đi ra đại sảnh sân bay, nhìn dòng người tóc vàng mắt xanh, Lâm Duyệt cảm thấy thật là không được tự nhiên. Tuy rằng từ nhỏ có một nửa thời gian là sống ở Anh, nhưng trong lòng nàng, kỳ thực vẫn là thích Trung Quốc hơn.



    Trở lại ngôi nhà đã hai năm khôngg có về. một vị tôi tớ mở ra cổng lớn, kinh hỉ đánh giá Lâm Duyệt, dùng tiếng Anh thuần khiết kinh hô: “Cytheria tiểu thư, là cô sao?”



    “Đúng vậy, là ta, La Khắc tiên sinh.” Lâm Duyệt mỉm cười trả lời lão quản gia, gần ba năm, tòa nhà lớn này cơ hồ không có đổi, chảng qua là không có chủ nhân ở mà thôi.



    “Tiểu thư xin theo tôi vào đi.” La Khắc cầm lấy hành lý của nàng, vui vẻ rạo rực hướng t đại sảnh mặt đi đến. Khi bước vào đại sảnh, Lâm Duyệt ngoài ý muốn nhìn thấy ba ba của nàng đang ngồi ở trên sô pha ngẩn người.



    “Tiên sinh, bảo bối của ngài đã trở lại.” La Khắc vui sướng kêu một tiếng, Owen — Morgan mất tích hai năm chợt nẩng đầu, thời điểm nhìn đến Lâm Duyệt, khuôn mặt bị râu che đi một nửa nở nụ cười.



    Vui vẻ kêu: “Bảo bối của ta, rốt cục con cũng xuất hiện, ta còn chuẩn bị đến Trung Quốc đi tìm con đó.” Khi nói chuyện, từ trên sô pha đứng lên, giơ hai chân hướng bne này đi đến,



    Lâm Duyệt căm giận nhìn hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn quay ngoắt sang bên cạnh, mất hứng nói: “Ba bỏ mặc con ở Trung Quốc, không phải vì muốn thoát khỏi con sao? Làm sao còn giả vui vẻ mà tươi cười khi thấy con?”
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Mẹ Vị Thành Niên
    Chương 137: Gặp được hắn



    Hai năm trước ông ta đem bản thân nàng bỏ lại Trung Quốc sau đó cố ý mất tích, nàng thề sẽ không bao giờ quay trở về nữa, nếu hôm nay thật sự không phải là cùng đường, nàng cũng sẽ không thèm trở về nơi này!



    Morgan tiên sinh sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Bảo bối, ta thật có lỗi, năm đó bởi vì xảy ra một chút chuyện nên bị người ta bắt giữ, mấy ngày hôm trước mới được người ta cứu trở về.” Nói đến kẻ đã cứu mình, trong mắt Morgan hiện lên một tia chột dạ, ông đã từng cố ý chia rẽ Lâm Duyệt cùng Mạc Lặc Nghị Phàm, hôm nay cũng là hắn cứu.



    Ở Sơn Khẩu Tổ nhìn thấy bộ dáng khi trúng độc Diệp Giai, ông thực sợ hãi, sau lại nghe nói là đã nhầm người, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải nữ nhi của ông là tốt rồi!



    Lâm Duyệt sửng sốt một chút, đánh giá ông ta: “Ba ba bị người ta nhốt? Vì sao?” Hai năm nay ông ấy không ở ngôi nhà tại London này sao? Nàng vẫn tưởng rằng ông ấy hắn đem bản thân nàng ném về Trung Quốc, bởi vì ai nấy đều có thể thấy được, nàng không có khả năng là con gái ruột của Morgan tiên sinh. Morgan tiên sinh là người Anh, Morgan phu nhân là người Mĩ, lại cố tình có một cô con gái có khuôn mặt Phương đông!



    Morgan tiên sinh bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu nói: “Đều qua rồi, không nên đề cập tới nó, bảo bối, đi tắm rửa một cái, cùng ba ba cơm.” Ông không thể nói việc này cùng nàng, bởi vì ông không thể cho Lâm Duyệt biết, ông đã lấy mất hai năm trí nhớ của nàng.



    Năm đó bởi vì không muốn để cho nàng lấy một tên sát thủ có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, vậy nên mới bắt cóc nàng mang về Anh, dứt khoát lấy đi hai năm trí nhớ của nàng, khiến nàng trở thành Lâm Duyệt hai năm trước khi chưa biết đến Mạc Lặc Nghị Phàm!



    Hơn nữa, ông đã thành công, Lâm Duyệt thật sự đã quên nam nhân kia. Chính là ông thật không ngờ là bản thân lại đột nhiên gặp chuyện không may, khiến Mạc Lặc Nghị Phàm có cơ hội tìm lại được Lâm Duyệt!



    Lâm Duyệt thấy Morgan tiên sinh không có nguyện ý đề cập đến chuyện quá khứ, như thế gật gật đầu, hướng phòng ngủ lầu hai đi đến, tẩy đi một thân mỏi mệt. Rốt cục lại nhớ tới nơi này, vẫn là ngoan ngoãn ở trong này làm đại tiểu thư của nàng đi, cái gì đều không cần suy nghĩ. Lại càng không cần nghĩ đến người không thuộc về chính mình!



    Diệp Giai nhìn tòa biệt thự bản thân đã sống hai năm trước mắt, trong lòng một mảnh phiền muộn. Anh mắt đen láy chứa đựng bi thương, chính là đã không thể rơi lệ nữa , nước mắt, đã sớm rớt hết rồi.



    Mặc kệ Long Hạo Hiên sống hay chết, cô biết bản thân cũng không có khả năng trở lại bên cạnh hắn, bởi vì chỉ có ở trong Thủy Loan biệt thự, thì cô mới sống lâu hơn đượcvài ngày. Cô hi vọng bản thân có thể sống, ít nhất phải biết rằng Long Hạo Hiên sống hay chết rồi mới được rời đi nhân thế nha!



    Bấm một chút chuông cửa xong, sau đó bác Chung chạy chậm đi ra, kéo cửa sắt lớn ra sau đó kinh hỉ nhìn Diệp Giai, kinh hô: “Đại tiểu thư! Cô đã về rồi! Cô rốt cục đã trở lại!”



    Diệp Giai chua sót gật đầu một cái, bước nhanh hướng trong phòng đi đến. Bác Chung đi theo phía sau thở dài nói: “Thiếu gia đều đang lo muốn chết, ai, đại tiểu thư nha, lần tới cũng không thể chạy loạn như vậy nữa!” Lời nói có một tia trách cứ.



    Diệp Giai biết tự bản thân phải đi xin lỗi Diệp Tường Phi, nhưng là… Cô thực may mắn có thể làm sáng tỏ quá khứ của mình, không phải, cô phải làm sao mới có thể gặp lại Long Hạo Hiên, làm sáng tỏ hoàn toàn thân phận của bản thân chứ?



    Nhìn quét liếc mắt một cái bốn phía, phát hiện tường đã bị xây cao hơn, ở trêm đỉnh co srào thép gai, bằng sức của cô, về sau muốn chạy trốn đi ra ngoài là không bao giờ có khả năng đó. Diệp Tường Phi! Chẳng lẽ hắn đã biết bản thân sẽ trở về sao?



    Trở lại phòng ngủ, vừa tắm rửa xong đi ra, cửa gỗ phòng ngủ đã bị người khác đẩy ra, Diệp Giai sửng sốt một chút, kinh ngạc trừng mắt nhìn Diệp Tường Phi đột nhiên xuất hiện, hắn xuất hiện thật là nhanh a!



    “Giai Giai, em thật sự đã trở lại!” Diệp Tường Phi kích động vọt lại đây, một tay kéo cô ôm vào trong ngực, ôm lấy cô kích động mê man nói: “Giai Giai… Nguyên lai thật là em, thời điểm bác Chung gọi điện thoại nói cho anh biết, anh căn bản không dám tin!”



    Diệp Giai nhẹ nhàng mà tựa vào trong lòng hắn, rơi lệ nói: “Tường Phi, em biết bản thân có rất có lỗi với anh, nhưng là em không có cách nào, em một chút cũng không nghĩ muốn sống loại cuộc sống này, em muốn thoát khỏi loại cuộc sống này.”



    “Anh biết, trở về là tốt rồi… Trở về là tốt rồi….” Diệp Tường Phi run run nói, nhẹ nhàng mà đem cô đẩy dời đi ôm ấp, ôm lấy khuôn mặt tinh tế của cô, chỉ cần cô có thể trở về, hắn sẽ không cảm thấy có cái gì phải xin lỗi hết.



    “Giai Giai, em đừng khóc, nếu em không thích loại cuộc sống này, vậy về sau đợi đến khi nào thân thể em tốt hơn một chút, anh sẽ để em đi ra ngoài nhiều hơn? Được không?” Diệp Tường Phi dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt cô, ôn nhu nói.



    Trải qua lần chạy trốn này, hắn thật sự sợ! Cũng minh bạch thì ra cô hận loại cuộc sống này như vậy. Cho tới nay, hắn đều tưởng rằng cô thực nhu thuận, thực nghe lời nhận lấy cuọc sống mà hắn an bài cho cô.



    Diệp Giai khóc càng hung, khiến cho Diệp Tường Phi có chút trở tay không kịp, nghi hoặc đánh giá cô, nhẹ giọng kêu: “Giai Giai…, em vì sao cứ khóc mãi thế?”



    Diệp Giai tránh ra ôm ấp của hắn, xoay người vọt vào trong phòng tắm, tựa vào cửa nhẹ nhàng mà ngồi ở trên sàn lạnh lẽo. Sờ soạng nước mắt trên mặt ngẩng đầu nhìn trần nhà, cố nén không cho nước mắt lại rơi ra.



    Ngoài cửa, Diệp Tường Phi lo lắng đập cửa, thân thiết nói: “Giai Giai, em làm sao vậy? Có phải mấy ngày nay ở bên ngoài gặp phải chuyện gì không?”



    Diệp Giai hít vào một hơi thật sâu, ôm hai đầu gối cúi đầu mở miệng: “Tường Phi, anh biết không? Lần này đi ra ngoài em ngoài ý muốn gặp được hắn.” Gặp được hắn, nhưng là hắn lại bởi vì cô mà chết, bị cô hại chết!



    Diệp Tường Phi sửng sốt, ngừng đập cửa, nghi hoặc hỏi: “Emi gặp được ai? Giai Giai, em đang nói cái gì chứ? Mấy ngày nay em đi đâu ? Làm cái gì? Có thể nói cho anh biết sao?”



    “Em gặp phải người mà anh không muốn nhắc tới trước mặt em.” Diệp Giai không có trả lời vấn đề của hắn, khó khăn mở miệng.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Mẹ Vị Thành Niên
    Chương 138: Muốn quên



    “Nam nhân hại em sinh bệnh kia?” Diệp Tường Phi hô nhỏ, lại đạp cửa nói: “Giai Giai, em làm sao có thể gặp gỡ hắn? Hắn có làm gì với em hay không? Trời ạ! Làm sao có thể phát sinh loại chuyện này?!” Hắn lo lắng hỏi, nhất thời tuôn ra một đống lớn vấn đề, một đống lớn nghi hoặc sắp khiến hắn điên rồi, chủ yếu là bởi vì Diệp Giai nhắc tới nam nhân kia!



    “Em không tin anh ấy ra tay hạ độc em! Tường Phi! Em không tin!” Diệp Giai khó thở quát, nếu Long Hạo Hiên hạ độc, muốn cô chết, sẽ không mạo hiểm sinh mệnh một mình đột nhập vào Sơn Khẩu Tổ cứu cô, sẽ không bởi vì cứu cô mà mất đi sinh mệnh!



    “Lúc trước hắn trói mang em đi! Ngược đãi em!” Diệp Tường Phi cũng lớn tiếng cùng cô, nhắc lại nói!



    “Diệp Tường Phi em không cho phép anh nói anh ấy như vậy!” Diệp Giai ‘Hô’ một tiếng kéo ra cửa phòng tắm, rưng rưng trừng mắt quát hắn. một khắc kia khi Long Hạo Hiên ở trước mặt cô ngã xuống, máu chảy nhiều như vậy, cô cả đời cũng khó quên, cho dù aii có tiếp tục hạ độc cô đi nữa, thì cả đời này cô cũng không thể quên đi đoạn ký ức tàn nhẫn này.



    Mà trong tiềm thức cô chưa từng quên Long Hạo Hiên cùng ới hình ảnh con rồng lửa đó nữa. Cô có thể đã quên mọi chuyện trước đây, lại không cách nào có thể quên được bọn họ.



    Diệp Tường Phi bị lửa giận của cô làm hoảng sợ, vội trấn an nói: “Được, Giai Giai, anh không nói là được, em nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hắn hiện tại ở nơi nào ? Còn có, hắn vì sao lại nguyện ý thả em trở về?”



    Vấn đề của hắn cứ như sóng triều đập vào vách núi là Diệp Gia, Diệp Giai căn bản chống đỡ không được, Long Hạo Hiên đều đã chết, nói cho hắn, tựa hồ cũng không có ý nghĩa gì. Như thế, cô lựa chọn lắc đầu, sau đó là vô tận trầm mặc!



    Diệp Tường Phi lo lắng đánh giá cô, hỏi: “Vì sao không nói lời nào?” Hắn sẽ không bởi vì Diệp Giai nói mà sẽ tin tưởng nam nhân kia là người tốt. Chỉ cần Diệp Giai nói cho hắn biết hắn ta là người nào, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn ta!



    “Tường Phi, không nên ép em, cầu anh!” Diệp Giai nhẹ nhàng mà phe phẩy đầu, nhìn hắn thống khổ nức nở nói, nàng thật sự không muốn nhắc lại Long Hạo Hiên, cũng không muốn đem loại quan hệ phức tập này nói cho Diệp Tường Phi!



    Diệp Tường Phi thấy cô cố ý, đành phải đem thiên thiên vạn vạn vấn đề ở đáy lòng đè ép đi xuống, vỗ về tóc cô nói: “Được, anh không hỏi, anh chờ em nguyện ý nói cho anh biết, đừng khóc được chứ?” nước mắt của cô, khiến tim hắn muốn rớt ra. Bao lâu rồi không có thấy cô thương tâm quá như vậy, khóc như vậy?



    Thời điểm Lâm Duyệt rời giường đứng lên, mặt trời đã lên cao, về đã hai ngày, vẫn như cũ có điểm không thích ứng được với cuộc sống và thời tiết của Anh.



    Toàn bộ tòa nhà lớn có vẻ rất yên tĩnh, ngẫu nhiên nhìn thấy vài người hầu đang bận rộn, Lâm Duyệt từ hành lang gấp khúc một đường hướng phòng làm việc của Morgan tiên sinh đi đến. Xuyên thấu qua cửa thủy tinh, nàng thấy Morgan tiên sinh đang dùng kính hiển vi nghiên cứu cái gì.



    Nghiên cứu dược phẩm là lạc thú lớn nhất của Morgan tiên sinh, Lâm Duyệt không hứng thú nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, chuẩn bị xoay người rời đi. Đi được vài bước, bởi vì quả thật rất nhàm chán, đành phải trở về, ở trên cửa thủy tinh gõ vài cái sau đó đẩy cửa đi vào.



    Đi đến bên cạnh Morgan tiên sinh, hô to : “Ba ba.” Như nàng dự liệu, Morgan tiên sinh căn bản không cảm giác được nàng đã đến, tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu gì đó trên mặt bàn , như thế, nàng gia tăng âm lượng: “Ba ba!”



    Morgan tiên sinh thế này mới ngẩng đầu, nhìn thanh là Lâm Duyệt sau đó cười khẽ hô: “Nga, bảo bối, con có việc muốn tìm ta , có thể lựa chọn ở bên ngoài chờ ta.”



    “Con không sao.” Lâm Duyệt lắc đầu nói, tùy ý đánh giá thiết bị nghiên cứu trên mặt bàn, mỉm cười dùng tùy ý mở miệng nói: “Ba ba, không phải ba ba có thể giúp người ta cắt bỉ trí nhớ sao? Có thể giúp con lấy đi trí nhớ trong nửa năm nay không?”



    “Con còn muốn lấy đi?” Morgan tiên sinh lẩm nhẩm hỏi.



    “Có ý tứ gì? Nghe khẩu khí của ba ba giống như trước kia con đã từng lấy đi thì phải?” Lâm Duyệt nghi hoặc đánh giá ông, cười nói.



    “Ách….” Morgan tiên sinh thấy lỡ lời, há miệng thở dốc không được tự nhiên cười nói: “Không, con yêui, ý tứ của ta là hành vi đó rất nguy hiểm, không thích hợp thử dùng.”



    “Nhưng là con thật sự muốn quên quá khứ.” Lâm Duyệt nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên đô đô la hét: “Ba ba, ba luôn có thể giúp người khác lấy đi thống khổ, vì sao không thể giúp con gái của chính mình chứ?”



    Nàng muốn quên những ngày tháng gần nhất này, quên Mạc Lặc Nghị Phàm, còn có tiểu Thư Tình đáng yêu, Diệp Giai đáng thương! Mà Morgan tiên sinh lại có tài năng này, bởi vì trước kia ông ấy cũng đã từng làm những chuyện này!



    “Thân ái, con gặp phải chuyện gì thương tâm sao?” Morgan tiên sinh thân thiết đánh giá nàng hỏi, không nói nàng đã từng san bớt trí nhớ một lần, cho dù chưa từng làm, không là vạn thời điểm bất đắc dĩ, ông cũng không thể tùy ý giúp nàng ra tay!



    “Đúng vậy, con muốn quên.” Lâm Duyệt gật đầu nói.



    “Là vì Mạc Lặc Nghị Phàm — Cameron đi?” Morgan tiên sinh cười cười nói, cho dù không hỏi, hắn ông cũng biết nhất định là bởi vì nam nhân kia. Ở Sơn Khẩu Tổ thời điểm nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm nhận nhầm Diệp Giai là Lâm Duyệt, ông đã nghĩ đến.



    Không thể tưởng được bọn họ có duyên như vậy, cư nhiên lại một lần nữa gặp gỡ, ông cảm thấy thực bất đắc dĩ, hai năm trước tất thảy những chuyện ông đã làm, xem như uổng phí công phu. Vì muốn Lâm Duyệt quên mất Mạc Lặc Nghị Phàm, ông không tiếc mạo hiểm lấy đi của nàng hai năm trí nhớ.



    “Ba không phải nói bản thân bị người ta nhốt sao? Vì sao lại biết chuyện của con?” Lâm Duyệt khó hiểu theo dõi ông nói.



    “Nga….” Morgan tiên sinh cười cười, nói: “Cameron tiên sinh là người nổi tiếng trong thương giới, hành tung của hắn ta nhất định không thể thoát khỏi con mắt của người ta, ta cũng là từ trên báo mà biết được.”
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Mẹ Vị Thành Niên
    Chương 139: Tưởng niệm mẹ



    Ông may mắn là Lâm Duyệt đã nghĩ thông suốt, muốn quên đi nam nhân nguy hiểm kia! Morgan tiên sinh uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Không có chuyện gì là thời gian không xóa nhòa được, chỉ cần con có quyết tâm, rõ chưa?”



    “Nếu con quyết tâm được đã không đến tìm ba ba” Lâm Duyệt cả giận qua mặt sang một bên, nhỏ giọng nói thầm .



    Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, Morgan tiên sinh vẫn là nghe thấy, xin lỗi mở miệng nói: “Bảo bối, không thể giúp con ta thực có lỗi.”



    Lâm Duyệt nhìn bộ dáng nghiêm trang của ông, cười một tiếng từ ghế trên đứng lên, cười nói: “Ba ba, con đùa với ba ba thôi, tuy rằng con rất thống khổ, nhưng là con còn muốn sống.” Vô duyên vô cớ bị người ta dùng dao mổ một cái, nàng cũng không phải ngốc tử! Ba ba của nàng vừa mới nói rất đúng, không có chuyện gì là thời gian không gạt bỏ được.



    Cho dù quá trình thực khó khăn, nàng vẫn là có thể quên, tin tưởng bản thân nhất định có thể thành công, lại trở thành đứa trẻ hoạt bát trời sinh trước kia, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở Lâm Duyệt!



    Nghe được nàng nói như vậy, Morgan tiên sinh nhất thời nhẹ nhàng thở ra, vùi đầu tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu Lâm Duyệt biết ba ba của mình là một người cuồng công việc, bởi vậy cũng không dam stiếp tục quấy rầy ông ấy nữa, lặng yên đi ra khỏi phòng thí nghiệm.



    Ngây ngốc lâu ngày ở cái phòng thí nghiệm qủy quá này, nàng sợ bản thân cũng sẽ trở thành một ba ba thứi hai mất, nàng vẫn là cách xa một chút đi. Đi ra khỏi phòng thí nghiệm, nghĩ nghĩ bản thân nên làm cái gì thì tốt bây giờ, trừ bỏ đi dạo phố chơi vài chỗ vui chơi thì không còn chỗ nào phù hợp với nàng nữa.



    Ở London nàng rất cô đơn, mặc dù đã ở nơi này không ít thời gian, nhưng bạn bè không nhiều lắm, bạn trai lại càng không có. Không có cách nào, đành phải một mình đi ra ngoài.



    Đường xá ở London thực đông người, bán gì đó cũng rất nhiều, cùng Trung Quốc không có khác bao nhiêu, ở trong dòng người, Lâm Duyệt yên lặng đi trên đường, Nàng không có xem đồ vật trong cửa hàng, tầm mắt vô ý thức nhìn một cặp tình nhân ở gần nàng, nhìn bọn họ vui vẻ, nhìn bọn họ cười!



    Trong lòng thực là hâm mộ bọn họ, khi nào thì nàng có thể có một nghười nam nhân thực sự yêu nàng chứ, có một cuộc tình bình thường đây ? Không cần xuất sắc, siêu phàm như Mạc Lặc Nghị Phàm, cũng không cần giống học trưởng Phạm Tư Ân không biết tu dưỡng là gì, vô cùng đơn giản là tốt rồi.



    Lâm Duyệt một mình xen lẫn trong đám người đang hối hả bước đi, nàng bước đi không có mục tiêu, tựa như có đi mãi cũng không phiền lụy gì. Thời gian cũng là không chiều lòng người, ánh mặt trời vàng chói dần dần hạ về tây, có câu nói rất đúng, vui vẻ là một ngày, thương tâm cũng là một ngày. Mà nàng, thực không hay ho lựa chọn điều thứ hai, ngày mai, lại sẽ là một ngày như thế nào đây? Nàng không dám tưởng tượng!



    Chỉ tới thời điểm đã khuya, nàng mới trở về trong nhà, tòa nàh lớn lại một mảnh yên tĩnh. Tất cả mọi người đều đã ngủ, nhưng nàng biết có một người còn chưa có ngủ, chắc chắn là Morgan tiên sinh!



    Trong Bạn Sơn biệt thự, tiểu Thư Tình đứng ở lan can cầu thang ngóng nhìn xuống dưới lầu, dưới lầu Mạc Lặc Nghị Phàm cảm giác được sự xuất hiện của nó, vẫy vẫy tay với nó.



    Tiểu Thư Tình liền hướng dưới lầu đi đến, đứng ở trước mặt Mạc Lặc Nghị Phàm lớn tiếng hỏi: “Ba ba, mẹ vì sao còn không có trở về nha?”



    Mạc Lặc Nghị Phàm bất đắc dĩ đem nó ôm ngồi ở trên đùi, an ủi nói: “Ngoan, mẹ rất nhanh sẽ đã trở lại.” Trên thực tế, lúc này đây nàng mất tích không biết lại sẽ là hai năm hay là bao lâu nữa, hắn thật sự rất lo lắng, cũng không dám cam đoan khi nào có thể đem nàng trở về.



    “Nhưng là người ta rất nhớ mẹ nha.” Tiểu Thư Tình đô đô cái miệng nhỏ nhắn, không thuận theo lay lay cánh tay Mạc Lặc Nghị Phàm. Mỗi ngày đều nói rất nhanh sẽ trở về, nhung mà thật lâu nó không có nhìn thấy mẹ!



    “Ba ba cũng nhớ mẹ” Mạc Lặc Nghị Phàm xoa đầu nó thấp giọng nói, hắn là thật sự nhớ nàng, rát nhớ rất nhớ! Chưa từng có bao giờ nhớ một nữ nhân như vậy, Lâm Duyệt! Nàng vốn sinh ra để tra tấn hắn sao?



    Tiểu Thư Tình nhìn thấy hắn cũng thương tâm như bản thân nó, rúc vào trong lòng hắn không nói gì, vừa khéo phía sau một vị nam tử đi đến, cung kính cúi đầu nói: “Thiếu gia, đã tìm được nơi ở của Morgan tiên sinh , Morgan tiên sinh đã về đến nhà của ông ấy.”



    “Ở địa nơi nào?” Mạc Lặc Nghị Phàm khiếp sợ, con ngươi sắc bén gắt gao theo dõi hắn.



    “Ở London, tên là Mạn Ni Nghiêm trang viên.” Nói xong cầm tư liệu điều tra trong tay đưa đến cho Mạc Lặc Nghị Phàm, bởi vì Morgan tiên sinh vẫn không có công bố trang viên này công bố cho người ngoài biết, bởi vậy cơ hồ không có người biết chỗ ở của ông ấy.



    “Thiếu phu nhân có trở về sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm hỏi, trong lòng rất là căng thẳng, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như cũ.



    Nam tử nghĩ nghĩ, nói: “Theo bên kia người ta nói sáng sớm hôm nay thấy có một cô gái trẻ từ đó đi ra, bất quá không biết có phải thiếu phu nhân hay không, cô agí kia là lái xe đi, nên không thấy rõ mặt .”



    “Được rồi, đi xuống đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói, nam tử gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài. Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn thoáng qua địa chỉ trong tư liệu ôm tiểu Thư Tình đứng lên, sau đó cầm điện thoại trên bàn, phân phó trợ lý của mình chuẩn bị vé máy bay sớm nhất đi London



    Mặc kệ cô gái kia có phải Lâm Duyệt hay không, hắn đều cảm thấy bản thân phải đi Mạn Ni Nghiêm trang viên một chuyến, cho dù chỉ có một hy vọng, hắn cũng là sẽ không buông tay.



    “Ba ba, chúng ta lại phải bay sao?” Trước kia tiểu Thư Tình vừa nghe đến có thể đi chơi nó sẽ vô cùng hứng thú, lần này lại một chút cũng không vui vẻ gì, hiện tại nó muốn ẹm nhanh chóng về chơi với nó,



    Mạc Lặc Nghị Phàm vỗ về sợi tóc của nó, khẽ cười nói: “Đúng vậy, ba ba mang con đi gặp mẹ.”



    “Thật sao?!” Tiểu Thư Tình hưng phấn mà hét lên một tiếng, ở trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm hoa chân múa tay vui sướng kêu lên: “Ba ba, ba nói là thật sao? Gạt con là con chó nhỏ nga! Con không để ý tới con chó nhỏ!”



    “Đúng, không lừa con.” Mạc Lặc Nghị Phàm sủng nịnh trấn an nói.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Mẹ Vị Thành Niên
    Chương 140



    Sau vài ngày yên tĩnh, Diệp Giai bất đắc dĩ dựa vào lan can sân thượng, nhìn rào dây thép gai kia mà ngẩn người. Bình tĩnh lại, rốt cục cô cũng nhớ tới Lâm Duyệt, cô gái vì cô mà buông tha tình yêu kia, bây giờ đang ở đâu?



    Mạc Lặc Nghị Phàm sau khi biết cô cũng không có khả năng tìm được Lâm Duyệt, cuối cùng vẫn là thảc ô đi, tại giây phút đó, cô là hoàn toàn không thể tưởng được, cô tưởng rằng bản thân khẳng định là chết chắc rồi.



    Cô cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải đưa Lâm Duyệt trở về bên cạnh hắn, dù sao Lâm Duyệt trốn đi chính là vì cô. Mất đi tình yêu rất thống khổ, cô hoàn toàn có thể hiểu được, mấy ngày nay cô đã bị loại thống khổ này tra tấn đến sắp chết.



    Nhẹ nhàng đứng lên khỏi ghế, Diệp Giai nhấc chân hướng dưới lầu đi đến, bác Chung nhìn thấy cô xuống lầu, cảm thấy ngoài ý muốn nhìn cô. Đồng thời một mặt khẩn trương hỏi: “Tiểu thư, cô muốn đi ra hoa viên tản bộ sao? Vẫn là….”



    Bình thường Diệp Giai rất ít xuống lầu, phần lớn thời gian mỗi ngày đều là ngủ tren giường, gần nhất thân thể của cô có thể nói là ổn hơn một chút, ông thật lo lắng cô lại trốn đi nha.



    Diệp Giai nhìn đến bộ mặt khẩn trương của ông, cũng không muốn khó dễ ông, nhìn một mặt dáng vẻ khẩn trương, cũng không muốn đi khó xử hắn, đối hắn nói: ” Bác Chung , giúp cháu gọi điện thoại cho Tường Phi, có thể không? Cháu có việc cần hỏi anh ấy.”



    “Xin hỏi tiểu thư tìm thiếu gia có chuyện gì?” Bác Chung có chút khó xử hỏi, vẫn là lần đầu nghe được Diệp Giai đưa ra yêu cầu này với ông, không biết có nên đáp ứng hay không yêu cầu của cô.



    Diệp Giai có chút căm giận nhìn bác Chung, chẳng qua là gọi một cuộc điện thoại, cũng phải nghi vấn như vậy sao? Bcá Chung bá thấy cô sinh khí, vội lấy điện thoại gọi đến số di động của Diệp Tường Phi. Sau đó dè dặt cẩn trọng nói vào microphone : “Thiếu gia, tiểu thư nói muốn tìm cậu, hiện tại cậu có thể tiếp không?… Không biết là chuyện gì, tiểu thư chưa nói.”



    Diệp Giai thừa thời điểm bác Chung không chú ý, tiến lên một phen đoạt lây sống nghe trong aty ông ấy, căm giận hô với Diệp Tường Phi bên kia: “Diệp Tường Phi! Anh hỏi ông ta cũng không biết được gì đâu, trực tiếp hỏi tôi là được rồi!”



    Diệp Tường Phi sửng sốt, khẩn trương hỏi: “Giai Giai, em làm sao vậy? Ai chọc em tức giận?”



    “Không có ai chọc tôi tức giận hết.” Diệp Giai tức giận mở miệng nói: “Bản thân tôi đang ở thời kỳ mãn kinh, anh không cần phải xen vào chuyện của tôi. .”



    “Kia… Em tìm anh có chuyện gì sao?” Không có việc gì thì Diệp Giai sẽ không tìm hắn, không cố tình gây sự mà tức giận với hắn. Từ sau khi trốn đi trở về, tính tình của cô liền cực không ổn định, không biết vì sao lại như vậy!



    “Tường Phi, em nghĩ đi ra ngoài đi một chút.” Diệp Giai cân nhắc một chút sau, dè dặt cẩn trọng nói.



    Diệp Tường Phi ở đầu bên kia không có cảm thấy kinh ngạc, rộng rãi mở miệng nói: “Tốt, sau khi tan tầm anh đi tiếp em, cùng em đi vào trung tâm thành phố một chút được chứ? Hiện tại ngoan ngoãn nghỉ ngơi tốt, không phải tiếp tục tức giận nữa.”



    Nghe được hắn nói như vậy sau, Diệp Giai nhất thời giống như bị dội một chậu nước lạnh, nhiệt tình cả người đều tiêu biến, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cám ơn, bất quá không cần, tôi vẫn là nên ở đây thì tốt hơn.”



    “Làm sao vậy? Vì sao không đi?” Diệp Tường Phi khó hiểu hỏi, trong lòng rất là khó hiểu, hiện tại Diệp Giai sao lại biến thành cái dạng này, luôn cố tình gây sự như vậy, thay đổi thất thường trong nháy mắt.



    “Bởi vì tôi không muốn anh giám sát cuộc sống của tôi” Diệp Giai lạnh lùng nói xong đem microphone ném vào trong tay bác Chung, không có dừng lại, xoay người cất bước chạy lên lầu, đến phòng ngủ ủy khuất mà nằm ình lên giường.



    Cô thầm nghĩ một mình đi ra ngoài, hiểu biết một chút chuyện tình của Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Lâm Duyệt, muốn biết Mạc Lặc Nghị Phàm tìm được Lâm Duyệt hay chưa. Nếu như không có, cô có thể hỗ trợ đi tìm không? Tuy rằng chính là lực mỏng, nhưng có thể giúp cô đỡ áy náy lương tâm. Cô kjiến người ta sinh ly tử biệt, thật sự là rất có lỗi a, cô thật sự hối hận sơ vì cái gì các lại cùng Lâm Duyệt đi tin cái chuyện tình bồn cười đó.



    Làm chuyện này, đương nhiên không thể nđể cho Diệp Tường Phi ở tại bên người, nhưng là, cuộc sống của cô không thể thoát khỏi bàn tay của Diệp Tường Phi, muốn một mình ra ngoài, quả thực chính là vọng tưởng.



    Thật sự quá nhàm chán Lâm Duyệt ngồi ở bên cạnh bể bơi, nhìn chăm chú vào mấy người đang cắt tỉa trồng cây trong hoa viên, như thế cũng gia nhập hàng ngũ với bọn họ, cầm lấy một cây hoa sắc vi non bắt đầu vun bùn đất.



    Đây là những cây hoa sắc vi non nàng phân phó người ta mang về trồng, trong Bạn Sơn biệt thự có cả vườn lớn hoa sắc vi khoe sắc, nở thập phần thơ mộng. Trước đây nàng cũng không cảm thấy hoa sắc vi đẹp, chỉ tới sau khi rời đi rồi, lại luôn bất chợt mà nhớ tới, thật hy vọng nơi này có thể tràn ngập sắc hoa sắc vi như Bạn Sơn biệt thự.



    Nàng không biết ở đây có phù hợp với điuè kiện sống của sắc vi hay không, mặc kệ có thể hay không, nàng đều hi vọng có thể thử một lần, có lẽ bởi vì nàng yêu thích, sắc vi sẽ cho nàng chút mặt mũi đi, so với Bạn Sơn biệt thự không biết sẽ thế nào?



    “Tiểu thư, này đó rất bẩn, để cho tôi tới đi.” Một vị người hầu cười nói.



    “Tôi không ngại.” Lâm Duyệt cũng không ngẩng đầu lên nói, dùng nàng kia hai bàn tay vuốt vuốt lên đất xốp, trên tay lập tức một mảnh đen ngòm, nhưng nàng lại một chút cũng không để ý.



    “Cytheria” bên kia tòa nhà truyền đến tiếng gọi của Morgan tiên sinh.



    “Ba ba, con ở trong này.” Lâm Duyệt giơ bàn tay phải đen ngòm lên, hướng ông lvẫy vẫy, Morgan tiên sinh cư nhiên sớm như vậy đã xuất quan nghỉ tu luyện, nàng thật sự cảm thấy tò mò, không phải giờ này ông ấy đang bế quan tu luyện sao?



    Morgan tiên sinh đi tới, cầm một phần thiếp mời trong tay đưa tới trước mặt Lâm Duyệt, mỉm cười nói: “Kiều Tư gia tộc đêm mai tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho nhị thiếu gia, chúc mừng con , con được Kiều Tư gia tộc đích danh mời đi.”



    Lâm Duyệt ngẩng đầu nghi hoặc nhìn ông, nói: “Mời ba là tốt rồi, mời con đi làm gì chứ?’’ Kiều Tư gia tộc là cái gì gia tộc? Kiều Tư nhị thiếu gia lại là loại người nào? Nàng căn bản là không biết, sao họ lại mời nàng làm gì chứ?
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Người Mẹ Vị Thành Niên
    Chương 141: cư nhiên là hắn



    La Khắc mỉm cười ở một bên nói: “Tiểu thư có lẽ không rõ rồi, trên thực tế đây là một yến hội giao hữu, đến lúc đó sẽ có rất nhiều danh nhân trong thương giới góp mặt, nếu như có thể được Kiều Tư gia tộc coi trọng, khi đó cô có thể trở thành cô gái được mọi người ngưỡng mộ.”



    Lâm Duyệt làm một cái biểu tình hộc máu, nheo nheo mắt: “Không phải chỉ là một yến hội xem mặt sao, chẳng qua nam chủ chỉ có một, nữ chủ có một đống, mặc cho tên nam nhân kia bừa bãi lựa chọn.”



    Morgan tiên sinh nở nụ cười, nói: “Đi xem cũng không sao, đỡ phải con suốt ngày buồn ở nhà, bộ dáng này dễ dàng sinh bệnh.”



    “Con mới không đi đâu.” Tuy rằng nàng không có người thương không có người yêu, nhưng là không đến mức chạy tới làm thức ăn cho tên ngựa đực như hắn lựa chọn chứ ?



    “Kiều Tư gia tộc là gia tộc nổi tiếng ở Anh, chỉ kém Cameron gia tộc, nếu như có thể trở thành một thành viên trong gia tộc, đó là phi thường may mắn.” La Khắc vẫn như cũ cười nói, nếu như Lâm Duyệt có thể gả vào Kiều Tư gia tộc, đó chính là một lựa chọn chính xác nhất.



    “Tôi nhường cho Anna đi là tốt rồi.” Lâm Duyệt cười nói, Anna là con gái của La Khắc, tuổi trẻ xinh đẹp đang học đại học.



    La Khắc cuống quít khoát tay, ân huệ này ong không dám loạn tính, người ta mời Lâm Duyệt, là để mặt mũi cho Kiều Tư gia, nếu như bị đổi người, sẽ gây ra hậu quả gì có trời mới biết được.



    Lâm Duyệt nhìn đến biểu tình bị dọa hoảng của ông ta, cười ha ha, tùy tay đem thiếp mời ném vào thùng rác bên cạnh. Morgan tiên sinh cũng không có bức nàng, hết thảy tự chính nàng là tốt rồi, đến lúc đó cùng lắm thì ông lấy lý do con gái hơi nhiều tuổi để từ chối là ổn thôi



    Đang lúc cười đùa, trong vườn nghe được một hồi tiếng chuông của, La Khắc chạy chậm hướng cửa sắt lớn đi đến. sau khi kéo cửa ra , phát giác xuất hiện ở cửa là một chiếc xe hơi cao cấp. Một tiểu nha đầu từ trong xe thò đầu ra, giương mắt to tò mò đánh giá tòa nhà lớn trước mặt.



    Mà khuôn mặt nhỏ nhắn kia … La Khắc cả kinh tròng mắt đều nhanh trợn ngược lên tiểu tử kia cư nhiên có bộ dạng giống y như đúc tiểu thư nhà ông. La Khắc đấu tranh một lúc rồi đi qua, cúi đầu nhìn chằm chằm người trong xe lắp bắp nói: “Tiên sinh… Xin hỏi các vị….”



    “Cháu tìm mẹ cháu.” Tiểu Thư Tình cười hì hì hướng La Khắc la lớn. Từ nhỏ đi theo bên người Mạc Lặc Nghị Phàm, tiếng Anh của nó cũng không thua kém so với tiếngTrung.



    La Khắc sửng sốt, kinh ngạc đánh giá nó: “Mẹ của cháu?” Không phải là tiểu thư nhà ông chứ ?



    “Cytheria Lia Morgan.” Mạc Lặc Nghị Phàm bình tĩnh phun ra cáitên này, vẻ mặt rất bình tĩnh, kỳ thực trong lòng một chút cũng không bình tĩnh, bởi vì hắn một chút cũng không dám khẳng định Lâm Duyệt có ở tại đây hay không.



    “A… La Khắc kêu một tiếng sợ hãi, quả nhiên là tìm tiểu thư nhà ồng, nhưng là, tiểu thư nhà ông mới hai mươi tuổi, làm sao có thể sẽ có con gái lớn như vậy chứ?



    Không đợi La Khắc từ trong kinh hoảng hoàn hồn lại, tiểu Thư Tình liền ra sức đẩy cửa xe ra, nhày khỏi xe hướng cửa lớn chạy đến..



    “Uy tiểu hài tử! ” La Khắc ra tay muốn ngăn nó lại, tiểu Thư Tình lại giống như con cá chạch luồn ở bên hông ông ta chạy đi, Mạc Lặc Nghị Phàm cũng tùy theo xuống xe. Không bao lâu liền nghe được thanh âm kinh hỉ vạn phần của tiểu Thư Tình hô to mẹ



    Mạc Lặc Nghị Phàm khiếp sợ, học tập tiểu Thư Tình nhanh nhẹn chạy vào trong hoa viên , nhìn người đang quỳ gối dưới đất kia, kinh ngạc ngẩng đầu lênn kia quả nhiên là người vợ mà hắn đang tìm kiếm trời long đất nở hơn ngày kia.



    Lâm Duyệt nhìn hai người một lớn một nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt kia, cả kinh há to miệng. Nụ cười như hoa tự nhiên cứng đờ trên mặt, cư nhiên là hắn…



    “Mẹ!” Tiểu Thư Tình hoan hô một machwj nhảy vào trong lòng nàng, oa oa nói: “Mẹ nha, con cùng ba ba tìm mẹ, tìm mẹ rất vất vả nga, mẹ là người xấu!” Nói xong, không quên dùng bàn tay nhỏ bé của nó làm nũng đánh nhẹ lên lưng nàng, bất mãn làm nũng.



    “Bảo bối,hai người thế nào lại tới được nơi này…?” Lâm Duyệt kích động ôm chầm khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, lắp bắp mở miệng nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của tiểu Thư Tình bị bàn tay vừa mới rút ra khỏi bùn đen của nàng làm cho đen ngòm nhem nhuốc.



    “Đương nhiên là tới tìm mẹ nha! Vì sao lâu như vậy mẹ cũng không tới thăm người ta chứ ?.” Tiểu Thư Tình đem bất mãn trong đáy lòng biểu lộ ra không chút nghi ngờ, thời điểm Morgan tiên sinh nhìn đến Mạc Lặc Nghị Phàm, đã đủ kinh hoảng. Nhìn đến tiểu Thư Tình sau đó cả người liền ngây ngốc sửng sờ đứng tại chỗ, mất cả hồn vía.



    Lâm Duyệt không có tâm tư hướng tiểu Thư Tình sám hối, buông nó ra đứng lên, kinh ngạc nhìn khuôn mặt khí suất lạnh lùng của Mạc Lặc Nghị Phàm đang đứng cách nàng chừng bước kia, lăng lăng mở miệng nói: “Ách… Nghị ca ca, sao anh lại tới đây? Có chuyện gì sao?”



    Mạc Lặc Nghị Phàm vài bước đã đi đến trước mặt nàng, bắt lấy cánh tay của nàng đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu dừng ở nàng cười lạnh nói: “Em yêu, em nói xem?”



    “Cái kia… Diệp Giai đâu? Diệp Giai ở nơi nào?” điều đầu tiên Lâm Duyệt nghĩ đến là điều này, Diệp Giai nhất định là hướng hắn nói ra thân phận của mình, nhưng là, vì sao hắn còn đuổi theo nàng chạy đến Anh chứ? Rốt đã cuộc xảy ra chuyện gì?



    “Phỏng chừng đã chết, anh không biết.” Mạc Lặc Nghị Phàm không phải là cố ý nói chuyện giật gân,m trên thực tế, hắn thật sự không biết. Đối với người bên ngoài, hắn luôn luôn không buồn quản, Diệp Giai có còn sống hay chết, hắn cũng không muốn chú ý.



    “Cái gì? Vì sao chị ây slại chết? Nghị ca ca, anh làm sao có thể giết chết chị ấy chứ, chị ấy là vợ của anh nha ! ” Lâm Duyệt hổn hển kêu lên, Diệp Giai thật sự đã chết sao? Không cần a….



    “Anh nói rồi, vợ của anh là Lâm Duyệt, không phải là cái gì Diệp Giai!” Mạc Lặc Nghị Phàm không nhẫn nại hướng nàng gầm nhẹ nói: “Anh đã từng nói rất nhiều lần, vì sao em cứ nhất định không tin anh chứ?”



    “Nhưng là em thực sự chưa từng có kết hôn nha, càng không có từng sinh đứa nhỏ.” Lâm Duyệt thấp



    giọng biện giải nói, nếu Diệp Giai bởi vì nàng mà chết, nàng sẽ oán hận bản thân cả đời!
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0





    “Rốt cuộc có hay không, em chỉ cần hỏi ba ba của em là rõ ràng ngay.” Mạc Lặc Nghị Phàm châm biếm nói một tiếng, nhìn về phái Morgan tiên sinh đã sợ hãi đến mức muốn bỏ chạy.



    “Ba ba!” Lâm Duyệt xông lên, nắm chặt quần áo Morgan tiên sinh kéo ông trở về nghiêm túc hỏi: “Ba vì sao phải bỏ đi? Nghị ca ca nói như vậy là có ý tứ gì?” Vì sao mỗi một câu mà Mạc Lặc Nghị Phàm nói nàng đều nghe không hiểu chứ?



    Morgan tiên sinh bị bắt trở lại trước mặt Mạc Lặc Nghị Phàm, cố ra vẻ cười gượng nói : “Bảo bối, con nghe đều không hiểu, ta thế nào hiểu được cậu ta đang nói gì chứ?” Trời biết trong lòng ông kỳ thực có bao nhiêu bối rối, sự tình sắp sửa bại lộ, ông nên làm cái gì bây giờ?



    “Nghị ca ca, ba em nói không biết.” Lâm Duyệt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, lớn tiếng nói.



    “Thật không?” Mạc Lặc Nghị Phàm thong thả đi đến trước mặt Morgan tiên sinh, đánh giá ông, mỉa mai mở miệng nói: “Có lẽ Morgan tiên sinh ngay cả bản thân mình là ai cũng đã quên thì phải? Hai năm trước ông cướp mất người từ bên cạnh tôi, dùng thủ đoạn lấy mất đi hai năm trí nhớ của người đó, Duyệt Nhi, em hẳn là biết, ba ba em thực có khả năng này!”



    Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn về phía Morgan tiên sinh, truy vấn nói: “Ba ba, có phải như vậy hay không?” Rốt cuộc có phải như vậy hay không? Vì sao nàng một chút ấn tượng đều không có đâu? Liền ngay cả Mạc Lặc Nghị Phàm cũng cho rằng gần đây mới nhận thức.



    Morgan tiên sinh giật mình mấp máy đôi môi, cuối cùng không có nói được ra lời, không nghĩ tới sự tình cuối cùng cũng bại lộ, trời ạ!



    “Duyệt Nhi, em năm nay đã 20 tuổi, căn bản không phải chỉ có 18 tuổi, anh cũng đã nói qua với anh.” Trước kia, hắn chỉ là đoán, sau lại ở Sơn Khẩu Tổ nhìn thấy Morgan tiên sinh, nghe được chính ông ta nói đã lấy mất hai năm trí nhớ của Lâm Duyệt sau đó mới xác định bản thân nguyên lai chưa từng đoán sai. Chính là, hắn không rõ Morgan tiên sinh vì sao phải làm như vậy!



    “Ba ba! Con muốn người mở miệng nói chuyện!” Lâm Duyệt hổn hển lay lay cánh tay Morgan tiên sinh, la lớn. Sự tình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nàng thật sự rất muốn biết, nàng đều đã vội muốn chết!



    Morgan tiên sinh biết sự tình rốt cuộc giấu giếm không được nữa, đành phải vỗ tay Lâm Duyệt nói: “Bảo bối, ba ba phải làm như vậy, là vì không hy vọng con gả cho Cameron tiên sinh, hơn nữa, con tuổi còn nhỏ, căn bản không nên kết hôn.” Về phần tiểu hài tử bên cạnh kia, ông là hoàn toàn thật không ngờ có sự tồn tại của nó, con gái của ông, cư nhiên mới 18 tuổi liền đã sinh con gái.



    ”Vậy Nghị ca ca nói đều là sự thật?” Lâm Duyệt ngơ ngác hỏi, hai tay buông thong xuống, buông cánh tay Morgan tiên sinh ra. Trời ạ! Nguyên lai nàng thật là Cameron phu nhân, mà tiểu Thư Tình… Cư nhiên thật là do nàng sinh ra!



    Lại nhìn khuôn mặt giống mình y như đúc của tiểu Thư Tình ở đưới chân, quả thực không thể tin được, đây lại là con gái của nàng . Nó vì sao mà đến, thế nào ở trong bụng nàng trưởng thành, nàng cứ vậy mà quên, hoàn toàn đã quên!



    “Ba ba, người làm sao có thể làm như vậy!? Lâm Duyệt tức giận quát, nàng thiếu chút nữa mất đi con gái cùng chồng, mà người khiến nàng mất đi trí nhớ lại chính là người thân của nàng chứ? Hại nàng còn tưởng rằng Cameron phu nhân là Diệp Giai, thương tâm lâu như vậy không tính, còn làm hại Diệp Giai sinh tử không rõ. Ba ba của nàng thật là rất quá đáng!



    “Cameron tiên sinh không phải là nam nhân có thể dựa vào cả đời, làm ba ba, ta không thể không ngăn cản con gả cho cậu ấy.” Morgan tiên sinh ngay cả một chút áy náy cũng không có, dù sao cũng không ai nguyện ý đem con gái giao ột người sát thủ quanh năm suốt tháng hành tẩu khắp nơi trên thế giới.



    , “Nhưng mà ba ba cũng không thể cứ như vậy mà lấy mất trí nhớ của con.” Lâm Duyệt lớn tiếng lên án nói.



    “Lúc trước khi ta đem con trở về, con nháo loạn với ta, ta không có cách nào mới phải làm như vậy.” Morgan tiên sinh thở dài mở miệng, nhớ tới năm đó khi Lâm Duyệt khóc nháo với bản thân, kia đúng thật là gà chó cũng không yên, khiến không ai được an bình.



    “Morgan tiên sinh, nếu công việc của tôi khiến ngài lo lắng, tôi thực có lỗi, nhưng tôi đối Duyệt Nhi là thật tâm, vậy nên xin ngài giơ cao đánh khẽ.” Mạc Lặc Nghị Phàm hướng Morgan tiên sinh cúi thấp đầu, nghiêm trang mở miệng nói.



    Morgan tiên sinh đánh giá hắn, trêu chọc cười nói: “Cameron tiên sinh, nếu như tôi nói không muốn, cậu nhất định sẽ giống như ba năm trước đây mạnh mẽ đem nó đi đi?” Đối với Mạc Lặc Nghị Phàm, ông đúng là thừa hiểu biết.



    “Đúng vậy.” Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng ngang ngạnh đáp, mặc kệ người khác phản đối thế nào, hắn quyết định sẽ không buông Lâm Duyệt ra. Hắn cùng Morgan tiên sinh nói những lời này, là vì hắn thấy mình là vãn bối mà nể mặt ông ấy, để cho ông ấy an tâm.



    “Nếu như vậy, các người hiện tại có thể đi rồi.” Morgan tiên sinh buông tay, một mặt bất đắc dĩ nói. Sau đó đi hướng tiểu Thư Tình, vỗ vỗ cái đàu nhỏ của nó: “Tiểu bảo bối, hi vọng khi lớn lên sẽ không nghịch ngợm giống mẹ cháu, đúng thật là khiến người ta đau đầu nha.”



    “Ông ngoại, cháu sẽ không.” Tiểu Thư Tình lớn tiếng hứa hẹn nói, giang hai tay ra, Morgan tiên sinh liền ôm lấy nó.



    Lâm Duyệt nhìn Morgan tiên sinh, do dự đi đến trước mặt ông, hạ thấp thanh âm nói: “Ba ba, người vì sao muốn nói như vậy? Có phải người tính không nhận đứa con gái này nữa?” Nàng nhớ rõ nhà hào môn, rất nhiều nhà cha và con gái đoạn tuyệt quan hệ, ông ấy không phải định dùng chiêu này chứ? Vậy nàng thật sự là trúng chiêu rồi!



    Morgan tiên sinh dùng khăn giấy chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùi của tiểu Thư Tình, mỉm cười nói: “Bảo bối, con đừng lo lắng, ba ba không phải là không cần con mà là nguyện ý đem con giao cho người khác chiếu cố thôi. Con cũng biết, ta căn bản không thể chiếu cố tốt cho con.”



    Ở Sơn Khẩu tổ nhìn thấy cảm tình của Mạc Lặc Nghị Phàm đối với Diệp Giai ông cũng đã tin tưởng hắn đối Lâm Duyệt là thật tâm. Cameron gia tộc là danh gia vọng tộc cực nổi tiếng ở Anh, để Lâm Duyệt gả vào Cameron gia tộc, ông cũng không có gì phải lo lắng.



    “Ba, người đừng nói như vậy , tuy rằng hành vi ba lấy mất hai năm trí nhớ của con thật là đáng trách, nhưng là, phần lớn thời gian khác ba ba đều rất đáng để con kính trọng.” mũi Lâm Duyệt có chút chua xót, cảm động nói, tuy rằng nàng không phải là con gái thân sinh của Morgan tiên sinh, nhưng Morgan tiên sinh từ nhỏ đã đối xử với nàng thực tốt, đem nàng trở thành con gái máu mủ mà đối đãi.

Chia sẻ trang này