1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Truyện trinh thám

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Co_be_ben_cua_so, 16/08/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Co_be_ben_cua_so

    Co_be_ben_cua_so Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2003
    Bài viết:
    114
    Đã được thích:
    0
    Án mạng tuyệt hảo
    Chuyện bắt đầu từ ngày hắn đến thăm viện bảo tàng của cơ quan cảnh sát Liên bang FBI. Ở chỗ trang trọng nhất hắn thấy có câu: Không kẻ nào thực hiện được một án mạng tuyệt hảo! Hắn cho rằng nói như thế là xấc xược. Hắn cười tỏ vẻ khinh bỉ. Hắn, chính hắn ta cho mình cái trách nhiệm chứng minh quy luật trên là sai. Hắn sẽ thực hiện một án mạng tuyệt hảo cho mà xem!
    Nói là làm, trước tiên phải là phần lý luận. Người ta cho tìm ra thủ phạm nhờ đâu? Trước hết phải tìm cho ra lý do của cái chết. Tại sao người ấy bị chết? Thường thì xoay quanh các vấn đề tình, tiền, thù hận... Hắn sẽ giết một người mà không vì lý do gì cả. Hay nói đúng hơn hắn chỉ muốn thực hiện một án mạng tuyệt hảo. Cái lý do kỳ quặc này thì đố ai mà phăng cho ra?
    Người làm công tác điều tra thường đặt câu hỏi: cái chết này đem lợi cho ai? Hắn sẽ giết một người mà không vì lợi ích gì cho hắn cả. Ừ mà có lợi, lợi là hắn phá được một quy luật khắt khe làm mọi kẻ tội phạm ăn ngủ không yên.
    Người ta còn khoanh vùng điều tra, những kẻ bất lương, người có liên hệ xa gần với bệnh nhân... còn hắn thì chẳng có chút quan hệ gì. Hắn sẽ nằm ngoài vòng khoanh của những đối tượng. Ai mà nghi ngờ hắn.
    Người ta còn tìm ra thủ phạm nhờ cái vết tích thủ phạm để lại tại hiện trường hay mang ở trong người đó. Hắn không để gì cả dù chỉ một hạt bụi. Hắn không dùng hung khí. Hắn không đến nhà nạn nhân, hắn không để lại dấu tay, dấu vết trên chiếc giầy... tóm lại chẳng có gì để từ đó phăng ra hắn.
    Hắn nghĩ tới đây bỗng bật cười. Lúc cảnh sát hình sự chỉ bắt được mấy tội phạm hạng bét, những người siêu việt như ta thì đừng hòng! Lương tâm của hắn rụt rè lên tiếng: cái người bị giết họ có tội tình gì? Tiếng nói của lương tâm bị đè bẹp ngay: vâng đồng ý là nó chẳng có tội tình gì. Nhưng cái chết của họ không vô ích. Họ giúp cho ta phá vỡ một quy luật khắt khe và như thế hắn an tâm thực hiện kế hoạch.
    Hắn lại ngẫm nghĩ: sai rồi, sai nghiêm trọng rồi. Đó là kế hoạch thì phải có chuẩn bị, có chuẩn bị tất phải có dấu vết. Cái hoàn hảo là cái hai lần của sự ngẫu nhiên. Hắn nghĩ thế và xua đuổi tất cả kế hoạch ra khỏi đầu của hắn. Để cho bộ óc siêu việt hoàn toàn nghỉ ngơi, hắn tiếp cho nó thêm bốn ly cô - nhắc.
    Mấy ngày sau, trong một lần lên thang máy, hắn tình cờ đi với một bà già. Trong thang máy chỉ có hai người. Cụ già này yếu tới nỗi hắn có thể tạo ra một tai nạn thang máy? Biết đâu hắn chẳng vô tình để lại dấu vết gì, chẳng hạn dấu tay trên nút bấm? Hắn không làm chuyện cầu may. Hắn chờ đợi cơ hội khác.
    Lần khác hắn lái xe trên đường, trời tối, hắn thấy một người say đi xiêu vẹo giữa đường. Hắn nghĩ cơ hội tới rồi. Hắn rú ga toan chẹn chết người này. Nhưng khi tới gần hắn thắng xe gấp, tiếng kêu ríu rít trong đêm tối. Hắn tự nhủ: chưa được, còn nhiều yếu tố bất trắc. Lỡ hắn không chết, lỡ chiếc xe bị hư hỏng. Vết bánh xe, cao su, mảnh sơn từ chiếc xe hắn rơi ra cũng có thể tố cáo hắn. Chẳng hạn có giết chết hắn thì người ta cũng chỉ nghi đây là một vụ tai nạn giao thông bình thường. Hắn con người siêu việt không làm chuyện bình thường bao giờ. Hắn còn phải chờ đợi cơ hội tuyệt đối an toàn. Xác xuất rủi ro chỉ là ép xi lon (rất nhỏ).
    Cũng nên kể vài điều đặc biệt về con người này. Có thể nói hắn là một người tốt. Người công chức cần mẫn, người chồng, người cha, người bạn tốt. Có người lại cho hắn là hiền và quá thật thà. Hắn không làm mất lòng ai, không thù oán ai. Vậy mà trong tư tưởng của hắn lại toan tính một chuyện quái gở như thế.
    Lần này thì hắn quyết định thực hiện. Theo hắn đã đầy đủ sự an toàn. Sáu giờ chiều hắn lái xe trở về nhà. Không hiểu sao chiều nay lạnh và ẩm ướt vô cùng. Sương mù dày đặc. Ban ngày mở đèn xe mà vẫn không thấy rõ đường đi. Hắn lái xe dọc bờ sông. Hắn trông thấy một người đàn ông mặc chiếc áo măng ?" tô màu vàng đang tựa vào lan can dựng cạnh kè đá, bên dưới là dòng sông. Hắn dừng xe tiến tới. Thanh niên nói: ?oChà lạnh dữ?, rồi y hỏi: ?oÔng có lửa chứ?? Hắn cho một viên kẹo cao su vào mồm nhai để có tiếng nói khác hơn hắn kéo cao cổ áo choàng và kéo cái mũ xuống thấp, chỉ chừa lại hai con mắt. Như thế chẳng khác gì hắn đeo mặt nạ. Sau khi chuẩn bị tư thế thì hắn mới lại gần và nói: ?oVâng trời lạnh mà sương mù lại nhiều nữa?. Hắn bật diêm, thanh niên đưa hai bàn tay ra che gió. Hắn thấy kẻ đó cỡ 30, tóc tai rối bời nhưng quần áo sang trọng. Y chắc chắn không phải là dân bụi đời. Đặc biệt ngón tay út của hắn cụt một lóng. Thanh niên tự dưng hỏi hắn: ?oDưới kia có gì nhỉ??.
    - Một dòng sông chảy xiết và rất lạnh.
    - Rồi nó đưa ta về đâu? - Người kia lại hỏi một cách bâng quơ.
    - Lạnh và đau đớn một lúc rồi rũ sạch tất cả mọi phiền toái của cuộc đời - Hắn đáp.
    Người kia cười, nét mặt buồn buồn rồi nói: ?oÔng nói đúng, rũ sạch phiền toái của cuộc đời?. Trong khi đó hắn ước tính mọi chuyện. Tên này cỡ 100 pao (50 kg) cao khoảng 165 cm, không lấy gì vạm vỡ, sức khỏe trung bình. Còn một điều nữa làm hắn lo. Hắn hỏi: ?oSống trong mùa đông lại nhớ đến mùa hè, mùa hè vừa qua ông bạn có đi bơi ở đâu không??. Người kia trả lời: ? Tôi chỉ về nghỉ ở miền quê chứ không ra biển. Tôi chẳng biết bơi lội gì cả?. Hắn mừng thầm.
    Người kia tỳ tay vào lan can và chồm người cố nhìn mặt sông. Hắn chỉ tỳ khuỷu tay vì không muốn để lại dấu tay ở chỗ này. Người kia nói: ?Sương dày đến nỗi cách có hai mươi thước mà không thấy mặt nước. Hắn nghĩ: "Làm sao trong vòng ba giây là xong. Tên này sẽ không kịp la".
    Vâng đúng như hắn dự tính. Nếu có đồng hồ bấm thì đúng 1,45 giây là hắn sẽ ôm gọn hai chân lật người kia xuống sông rồi. Hoàn toàn không có kẻ nào. Hắn ngồi xuống tìm kiếm quanh chỗ hai người xem có vật gì rơi ở đó hay không?
    - Hoàn toàn không.
    Hắn lên xe ra về. Hắn nghĩ: cái khẩu hiệu khinh người kia nên xé đi là vừa!
    Ba ngày sau trên tờ báo ở địa phương có tin : người ta vừa vớt được xác chết một thanh niên. Người này cỡ 30 tuổi, mặc áo măng ?" tô vàng, ngón tay út cụt một lóng. Người ta chưa biết tung tích nạn nhân, nhưng nguyên nhân của cái chết đã rõ. Trong túi áo người này có một bức thư: ?oTôi không còn lý do gì để sống nữa. Tôi chọn cái chết. Xin đừng làm khó dễ bất cứ người nào.?
    Hắn buông tờ báo xuống thở dài.

    How beautiful live is?
  2. Co_be_ben_cua_so

    Co_be_ben_cua_so Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2003
    Bài viết:
    114
    Đã được thích:
    0
    Ly rượu
    Tôi khá ngạc nhiên cho sự bình tĩnh của chính mình khi biết lý do về sự xuất hiện của tên giết mướn.
    "Ai thuê anh đến đây giết tôi vậy?" Tôi chậm rãi hỏi.
    "Một kẻ thù của ông", hắn đáp lại, cũng bằng một giọng từ tốn.
    Tôi đang tự pha cho mình một ly rượu ngay khi hắn bước vào. Bây giờ với ly rượu trên tay, tôi nói tiếp: "Tôi biết khá rõ về những kẻ thù của tôi. Có phải người mướn anh là... vợ tôi?"
    Hắn mỉm cười: "Ông đoán tài thật!"
    "Tôi rất giàu", tôi nói, "Nàng muốn tôi chết để thừa hưỡng gia tài phải không?"
    Hắn không trả lời câu hỏi của tôi mà bất ngờ hỏi ngược lại: "Ông bao nhiêu tuổi rồi?"
    "Năm mươi ba"
    "Còn vợ ông?"
    "Hai mươi hai"
    Hắn chắt lưỡi: "Ông có nghĩ là mình quá dại dột khi mong đợi mọi chuyện sẽ tốt đẹp vĩnh viễn?"
    Tôi nhắp một ngụm húyt-ky: "Tôi đã từng nghĩ đến khả năng ly dị sau một hoặc hai năm. Nhưng... thật tình, chưa bao giờ nghĩ đến sự việc phải kết thúc bằng một cái chết."
    "Vợ ông là một người đàn bà tuyệt đẹp, nhưng cũng rất tham lam, thưa ông. Tôi rất lấy làm ngạc nhiên là tại sao ông chưa bao giờ để ý đến điều đó."
    Tôi không trả lời ngay mà chỉ đưa mắt nhìn khẩu súng trên tay hắn. Rồi tôi nói: "Tôi phỏng đoán rằng ông đã từng giết người rồi phải không?"
    "Tôi không chối điều đó", hắn đáp.
    "Tôi có cảm tưởng là ông thích thú công việc này."
    Hắn gật đầu: "Công việc này luôn luôn đem lại cho tôi một cảm giác vô cùng thú vị và thật tuyệt vời."
    Tôi im lặng nhìn hắn một lúc nữa. Và cuối cùng, tôi nói: "Ông đã ở đây hơn hai phút rồi. Và... tôi vẫn còn sống nhăn!"
    "Thưa ông, tôi không có gì phải vội vã", hắn trả lời rất nhẹ nhàng.
    Tôi đưa ra một nhận xét: "Có nghĩa là ông để cho tôi được hầu chuyện ông thêm một lát nữa?"
    "Vâng. Và chỉ một tí nữa thôi!" Hắn mĩm cười.
    "Thế thì tôi có thể mời ông một ly rượu được không?"
    "Tôi chưa bao giờ từ chối bất cứ một ly rượu nào. Nhưng xin phép ông cho tôi được quan sát khi ông pha rượu nhé!"
    "Ông đừng lo! Tôi không có sẵn thuốc độc ở quầy rượu đâu!"
    "Tôi tin lời ông. Nhưng...đề phòng vẫn hơn", hắn lại mĩm cười.
    Hắn nhìn tôi pha rượu một cách chăm chú. Rồi sau khi đón lấy ly rượu từ tay tôi, hắn tự thả mình xuống chiếc ghế bành êm ái một cách sãng khoái.
    Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn: "Bây giờ vợ tôi đang ở đâu?"
    "Tại một buổi dạ tiệc. Và sẽ có ít nhất một chục người sẵn sàng làm chứng rằng bà ta không hề rời chỗ đó khi án mạng xảy ra cho ông."
    "Và cảnh sát sẽ nghĩ là tôi bị giết bởi một tên trộm hay một kẻ cướp?"
    Hắn đặt ly rượu lên bàn: "Vâng. Và sau khi bắn hạ ông xong, tôi sẽ lau sạch dấu tay trên cái ly này và đặt nó trở lại chỗ quầy rượu. Rồi trước khi ra khỏi đây, tôi sẽ không quên chùi những dấu tay trên nắm cửa mà tôi đã đụng vào."
    Ông sẽ lấy một vài món đồ trong nhà tôi để làm cho cảnh sát thêm tin tưởng là mục đích chính của việc đột nhập này là tính ăn trộm, có phải vậy không?"
    "Điều đó không cần thiết, thưa ông", hắn trả lời, "Cảnh sát có thể nghĩ rằng tên trộm đã hoảng sợ sau khi giết ông, liền bỏ trốn ngay mà không kịp vơ vét gì cả."
    "Thế ông nghĩ sao về bức tranh ở trên tường kia kìa", tôi nói, "Nó trị giá hơn ba mươi ngàn đô la."
    Hắn lia cặp mắt về phía đó một lúc rồi vội vã quay đầu lại nhìn tôi: "Ông đã khá cố gắng đấy. Nhưng...rất tiếc, tôi không muốn sở hữu bất cứ thứ gì - dù chỉ là tạm thời - để rồi thứ đó có thể dẫn tôi tới ghế điện sau này."
    Hắn bất chợt mĩm cười: "Ồ! Hay là ông định đề nghị dùng bức tranh đó để... đánh đổi cho sinh mạng của ông?"
    "Thú thật là tôi cũng đã có ý nghĩ đó."
    Hắn lắc đầu: "Vậy thì xin lỗi ông. Tôi là một kẻ chuyên nghiệp. Và tôi luôn luôn giữ tròn lời hứa với thân chủ của mình."
    Tôi đặt ly rượu lên bàn: "Các nạn nhân của ông có khi nào dùng tiền để mua chuộc ông không?"
    "Rất là thường xuyên."
    "Đã có ai thành công chưa?"
    "Tôi rất tiếc là cho đến nay... chưa có một ai!"
    Tôi tỏ ra cố gắng: "Ông hãy nhìn lại bức tranh ấy một lần nữa đi! Đằng sau nó có một tủ sắt."
    Hắn liếc nhanh về bức tranh một lần nữa: "Thế à! Và nó thì..."
    "Và nó hiện có mười ngàn đô la tiền mặt!", tôi cắt ngang lời hắn.
    "Cũng khá nhiều tiền đấy, thưa ông." Giọng hắn vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
    Tôi cầm ly rượu của mình lên và đi về phía bức tranh. Rồi tôi mở tủ sắt, chọn lấy một phong bì màu nâu, đồng thời uống cạn ly rượu. Sau cùng, tôi đặt cái ly không vào tủ sắt rồi khóa lại.
    Đôi mắt hắn chăm chú nhìn vào cái phong bì trên tay tôi: "Ông làm ơn đem nó lại đây."
    Tôi đặt phong bì xuống bàn, ngay trước mặt hắn.
    Hắn nhìn vào phong bì đó một lúc lâu rồi từ từ ngước lên nhìn tôi: "Ông thực sự nghĩ rằng có thể dùng tiền để mua được sự sống của ông sao?"
    Tôi châm lửa đốt một điếu thuốc: "Tôi đã không còn có ý nghĩ đó nữa. Có phải chính ông đã nói rằng tiền bạc không thể mua chuộc được ông kia mà?"
    Hắn nhíu mày lại: "Vậy tại sao ông lại đưa cho tôi phong bì với mười ngàn đô la đó?"
    Tôi cầm phong bì lên và đổ tung ra hết tất cả những gì có trong ấy: "Toàn là những hóa đơn cũ. Tất cả đều vô dụng đối với ông."
    Hắn đưa cặp mắt tò mò lên nhìn tôi: "Điều gì làm cho ông nghĩ rằng đống giấy tờ vô tích sự này có thể cứu được mạng ông?"
    "Nó cho tôi một cơ hội tiến đến cái tủ sắt và bỏ cái ly rượu vào."
    Đôi mắt của hắn liếc nhanh về cái ly rượu còn lại trước mặt hắn: "Nhưng đó là ly rượu của ông. Nó không phải của tôi mà!"
    Tôi mĩm cười: "Xin lỗi ông, cái ly đó chính là của ông. Và tôi đang hình dung thấy cảnh sát sẽ rất ngạc nhiên và tự hỏi tại sao một cái ly không lại nằm trong tủ sắt của tôi. Cũng theo như tôi được biết thì trong một trường hợp có án mạng, chuyện lấy dấu tay trên tất cả những đồ vật khả nghi là điều dĩ nhiên."
    Hắn nhíu cặp lông mày lại: "Mắt tôi đã không rời khỏi ông môt phút. Ông không thể có thì giờ để đánh tráo ly rượu được!"
    "Tại sao không? Cho phép tôi nhắc với ông rằng ông đã hai lần quay qua nhìn bức tranh đó."
    Như một phản xạ tự nhiên, hắn lại quay nhìn về hướng ấy một lần nữa: "Nhưng mà chỉ có một hay hai giây thôi mà!"
    "Chừng ấy cũng đã quá đủ đối với tôi!"
    Hắn hít một hơi dài: "Chuyện đó không thể xảy ra được!"
    Tôi cười nhẹ: "Vợ tôi có kể cho ông nghe gì về tôi không?"
    Hắn mím môi: "Không nhiều lắm! Vã lại, nghề của tôi có phương châm là không bao giờ thắc mắc về "đối tượng" của thân chủ."
    Tôi lắc đầu: "Ít nhất vợ tôi cũng nên cho ông biết là tôi đã bắt đầu sự nghiệp ngày hôm nay bằng nghề ảo thuật từ năm tôi mười hai tuổi chứ!"
    Không đợi cho hắn phản ứng, tôi nói tiếp: "Ông sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa khi cảnh sát gỏ cửa nhà ông. Và sau đó, không lâu đâu, ông sẽ có thêm được cảm giác êm ái tuyệt vời trên... ghế điện."
    Tôi cảm tưởng ngón tay trên cò súng của hắn sắp bóp lại.
    "Tôi tự hỏi ông sẽ đi trốn ở đâu," tôi mĩm cười, "Và liệu ông có đủ thời giờ..."
    "Mở tủ sắt đó ra ngay hay là tôi giết ông tức thì!" Hắn cắt ngang.
    Tôi bật cười lớn: "Ông không đùa đấy chứ! Cả hai chúng ta đều biết rõ là ngay sau khi tôi mở cái tủ sắt đó là ông giết tôi liền!"
    Một phút im lặng trôi qua. Sau cùng, hắn nói: "Ông định làm gì với cái ly đó?"
    "Nếu ông không tìm cách giết tôi nữa-và tôi nghĩ là ông sẽ "không", ít nhất là giờ phút này-tôi sẽ đem cái ly đó đến một cơ sở thám tử tư và nhờ họ lấy dấu tay của ông trên đó. Rồi tôi sẽ để kết quả đó trong một phong bì niêm kín, dĩ nhiên là với những thông tin về ông. Cuối cùng, tôi sẽ để lại...cứ coi như là "lời trăn trối" đi, cho một luật sư của tôi rằng trong trường hợp tôi bị chết một cách đột ngột, dù là nó có vẻ giống như một tai nạn, thì hãy trao phong bì đó lại cho cảnh sát."
    Hắn nhìn tôi trừng trừng một lúc rồi lên tiếng: "Tất cả những việc đó không cần thiết đâu! Tôi sẽ ra khỏi đây ngay lập tức và ông sẽ không bao giờ còn nhìn thấy tôi nữa!"
    Tôi lắc đầu: "Tôi vẫn chọn con đường của tôi. Lúc nãy ông đã chẳng nói là "đề phòng vẫn hơn" mà! Hơn nữa, tôi cần sự bảo đãm cho sinh mạng tôi sau này."
    "Tại sao ông không đi báo cảnh sát ngay?" Hắn hỏi.
    "Tôi có lý do của tôi."
    Hắn cúi đầu nhìn xuống khẩu súng vẫn còn trên tay hắn rồi từ từ cất nó vào trong túi. Hắn ngước lên: "Vợ ông có thể mướn một tay sát thủ khác không khó gì."
    "Vâng. Tôi cũng nghĩ là chuyện đó hầu như chắc chắn sẽ xảy ra."
    "Như vậy theo dự tính của ông đã vạch ra, cảnh sát sẽ cho rằng tôi là thủ phạm. Và cho dù tôi không giết ông hôm nay đi nữa, tôi vẫn sẽ bị lên ghế điện một ngày nào đó..."
    "Tôi rất tiếc là ông đã... nói đúng! Trừ khi..."
    Hắn nhìn tôi chờ đợi.
    "Trừ khi," tôi chắt lưỡi, "nàng không thể mướn được một kẻ nào khác nữa."
    "Tại sao không? Tôi biết ít nhất cả chục người trong nghề của tôi. Họ sẵn sàng..." Hắn chợt dừng lại.
    Tôi bật cười: "Tôi phải công nhận là ông rất thông minh đó!" Rồi tôi hỏi:"Lúc nãy ông nói là vợ tôi đang dự một buổi tiêc. Ông có biết chính xác ở đâu không?"
    "Tôi nghe nói ở khách sạn "Sơn Tiên". Và bà ta sẽ rời đó vào lúc mười một giờ."
    "Mười một giờ à! Thật là tốt! Trời sẽ tối như mực vào lúc đó. Ông có biết khách sạn "Sơn Tiên" ở đâu không?"
    "Không, thưa ông", hắn mím môi.
    Tôi lắc đầu nhè nhẹ rồi cho hắn địa chỉ.
    Hai chúng tôi lại nhìn trừng trừng vào mắt nhau một lúc nữa. Rồi tôi nói: "Tôi nghĩ rằng một người thông minh như ông dư biết cần phải làm một cái gì đó để bảo vệ cho cái tính mạng của mình."
    Hắn đứng dậy: "Còn ông thì sẽ làm gì vào lúc mười một giờ?"
    "Ở câu lạc bộ như thường lệ...Có lẽ tôi đang chơi bài với năm, sáu người bạn lúc đó. Và chắc chắn tôi sẽ nhận được những lời an ủi của họ khi có người đến báo tin rằng vợ tôi vừa bị...bắn chết."
    Hắn im lặng thêm một lát. Rồi đột nhiên, hắn cất tiếng hỏi tôi: "Ông có bao giờ yêu vợ ông không?"
    Tôi hướng về bức tranh lúc nãy: "Tôi đã bỏ ra ba mươi ngàn đô la để mua bức tranh ấy vì lúc đó tôi thích nó. Bây giờ tôi đã cảm thấy chán nó rồi. Tôi nghĩ đã đến lúc bán nó đi và mua một bức tranh mới...đẹp hơn!"
    Khi hắn đã ra đi rồi, tôi chỉ còn rất ít thời gian để mang cái ly tới sở thám tử tư trước khi đến đánh bài với mấy người bạn ở câu lạc bộ.
    Dĩ nhiên tôi đã không đem đi cái ly ở trong tủ sắt.
    Tôi làm gì có được sự nhanh nhẹn chớp nhoáng của nhà ảo thuật! Và tôi cũng đâu cần đến nó khi mà tôi đã có cái ly ở trên bàn với chính dấu tay của hắn.
    How beautiful live is?
  3. Co_be_ben_cua_so

    Co_be_ben_cua_so Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2003
    Bài viết:
    114
    Đã được thích:
    0
    Khói thoảng
    Gent duỗi người thoải mái trên ghế, lưỡi dao cạo mơn man trên mặt anh. Anh nhìn ra cửa sổ của hiệu cắt tóc. Trời đang nắng gắt, mặt đường dường như bốc hơi ở đây, đảo Hawaii.
    Bây giờ là tháng tư, đang mùa nóng. Người ta nói trời còn nóng đến tháng tám. Du khách đã đến nhiều, anh thấy họ trên khắp các nẻo đường phố ở đấy.
    Anh hỏi thằng bé đang cạo mặt cho anh.
    - Em biết một người đàn ông tên Ken Su không?
    - Ken su? Không!
    Gent gật đầu, im lặng nhìn ra đường. Anh đã vượt qua một đoạn đường quá xa để thất vọng vì câu trả lời của thằng bé thợ cạo.
    Anh trả tiền rồi ra khỏi hiệu, nhập vào những du khách trên đường phố. Anh đi ngang qua Ngân hàng Quốc Tế, qua khách sạn Alexander nổi tiếng, ngắm những núi lửa xa xa. Anh vào một quán nước ngồi nghĩ ngợi hàng giờ. Anh nghĩ về nỗi đau trong lòng mình, nỗi đau không bao giờ nguôi. Anh lại nghĩ đến Rhonda.
    Anh lững thững đi đến bãi biển. Người ta đang tắm dưới nước, đang nghỉ ngơi vui đùa trên bãi cát dưới bóng mát của những cây dừa. Anh không nghe, không thấy những gì đang diễn ra xung quanh mình.
    Tối hôm đó, anh trở lại hiệu cắt tóc, đứng trong hành lang, dưới ánh đèn mờ. Anh chờ thằng bé thợ cạo. Khi nó bước ra, anh nhẹ nhàng đến sau lưng.
    - Cái gì vậy?
    Anh đẩy nó sát vào tường:
    - Ken Su? Ông ta ở đâu?
    Thằng bé rút tay ra khỏi túi áo. Lưỡi dao cạo lóe sáng nhưng Gent đã đề phòng. Anh đấm vào bụng thằng bé. Lưỡi dao văng xuống đường.
    - Muốn còn răng để ăn thì nói đi, Ken Su đâu?
    Thằng bé cong người, đau đớn:
    - Không biết.
    Gent lấy trong túi ra tờ báo, đưa ra trước mặt nó:
    - Thấy chứ ? Tháng mười vừa qua mày chụp hình với ông ấy. Đó là Ken Su.
    - Tôi không quen ông ta. Tôi không biết ông ta là ai.
    Gent tát vào mặt thằng bé:
    - Tao đi sáu ngàn cây số đến đây để tìm mày. Tao tìm Ken Su sáu năm nay rồi. Ông ta ở đâu? Đừng giấu!
    - Không biết.
    - Bức ảnh này chụp ở đâu?
    - Quán rượu ... câu lạc bộ Yo-Ho-Ho, đường Diamond.
    - Tốt.
    Thằng bé chụp con dao nằm trên mặt đường khi Gent quay đi nhưng anh đã đá thốc vào bụng nó. Thằng bé nằm dài trên đường.
    oOo
    Đêm xuống đã lâu mà trời vẫn nóng. Gent thuê một chiếc xe hơi, lái thẳng đến bãi biển Waikiki, từ đó anh theo đường lớn đến đường Diamond. Gió biển lùa trong tóc làm anh như thấy mình trẻ lại, sống lại.
    Câu lạc bộ Yo-Ho-Ho ở gần bãi biển, nơi đó thật vắng vẻ. Nó có vẻ nhỏ khi nhìn ở bên ngoài nhưng Gent ngạc nhiên khi vào trong, nó không nhỏ như anh thấy. Cách bài trí xa hoa, những người hầu bàn mặc đồng phục bằng vải đắt tiền.
    Gọi một ly rượu rồi, anh hỏi người tiếp viên :
    - Ai là chủ ở đây?
    - Bà Cone. Bà ấy đang đứng sau quầy rượu đấy.
    Gent thấy bà ta đang nói chuyện với những người trong ban nhạc. Lát sau, bà ta bước ngang qua chỗ anh, anh hỏi:
    - Bà là bà Cone?
    - Vâng.
    Đôi mắt đẹp, đôi môi to son đỏ có vẻ khêu gợi.
    - Tôi có thể nói chuyện với bà về một trong những khách hàng của bà chứ?
    - Ông là cảnh sát?
    - Không.
    Bà ta ngồi xuống ghế đối diện anh.
    - Anh cứ muốn hỏi gì thì cứ hỏi, trả lời hay không là quyền tôi.
    - Bà biết ông Ken Su?
    - Không.
    Gent mở tờ báo có hình thằng bé thợ cạo và một người đàn ông.
    - Người này.
    - Ai bảo anh đến đây?
    - Thằng bé thợ cạo trong hình.
    Anh gọi một ly rượu nữa trong lúc bà ta có vẻ đăm chiêu. Cuối cùng, bà ta nói :
    - Vâng, ông ấy là khách quen ở đây. Ông ấy có một người vợ đẹp lắm và một villa ở thành phố. Tên ông ta không phải là Ken Su.
    - Thế tên gì?
    - Anh muốn hỏi tôi thì phải biết cách nói chuyện chứ ? Tôi chưa biết anh là ai? Anh tìm ông ta làm gì? Tôi trông anh không giống cảnh sát.
    - Tôi không phải cảnh sát, đây là việc riêng.
    Bà ta nhìn quanh rồi nói:
    - Cầm ly rượu của anh vào phòng tôi.
    Căn phòng thật sang trọng. Salon êm ái như nuốt chửng lấy anh khi anh vừa ngồi vào.
    Rõ ràng đây là phòng của đàn ông.
    - Chồng bà...
    - Chồng tôi chết rồi. Đây là nhà của ông ấy. Chồng tôi chết vì tai nạn xe hơi năm ngoái.
    - Xin lỗi ...
    - Có gì đâu ? Nào, anh muốn biết gì về người đó?
    - Tôi hỏi bà trước.
    - Tôi chỉ có thể cho anh biết tên thật của ông ấy khi tôi đã biết anh đang mưu tính chuyện gì.
    Gent cảm thấy thích người htiếu phụ trẻ. Có lẽ anh nên tin bà ta. Có lẽ anh nên kể cho bà ta nghe về những cái anh chưa hề kể cho ai khác.
    - Chuyện xảy ra trong chiến tranh thế giới vừa qua.
    - Chiến tranh đã qua sáu năm rồi.
    - Nhưng mọi chuyện chưa chấm dứt đối với tôi. Tôi tìm Ken Su sáu năm nay. Bất ngờ tôi thấy hắn trên báo và lần dấu hắn ở đây.
    - Để làm gì ?
    - Giết hắn.
    - Thật chứ?
    - Thật. Tôi sẽ kể cho bà nghe.
    Gent nhìn bà ta và chậm rãi kể:
    - Vợ tôi tên Rhonda, tôi là Gent. Chúng tôi đến Borneo để trông coi rừng cao su của chúng tôi. Lúc đó chúng tôi còn rất trẻ, rất hạnh phúc. Cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi chấm dứt khi Trân Châu Cảng bị tấn công, quân Nhật tàn phá tất cả. Chúng tôi bị bắt làm tù binh tuy chỉ là thường dân. Đàn ông đàn bà bị nhốt riêng. Chúng tôi đã tìm cách gởi thơ cho nhau mấy lần.
    - Hai anh chị ở tù bao lâu ?
    - Ba năm rưởi. Rhonda chết trong trại nữ tù binh ở Celebes. Một sĩ quan Nhật tên Ken Su là kẻ chủ mưu.
    - Tôi không biết ông ta là người Nhật.
    - Đúng, tôi nghĩ hắn ta là người Mông Cổ hay Đại Hàn gì đó. Hắn là sĩ quan cấp tá trong quân đội Nhật. Tôi gặp hắn một lần duy nhất vào ngày hắn tách rời vợ chồng tôi cũng như những người khác. Tôi nhớ hắn cao hơn những người Nhật bình thường, còn trẻ. Tôi không bao giờ quên được đôi mắt hắn.
    Bà Cone châm thuốc, vẻ mặt buồn rầu vì đã hỏi về Ken Su :
    - Ông dám kể cho tôi nghe hết ư?
    - Tôi muốn có người biết chuyện này, biết bàn tay định mệnh đã cho tôi sống, cho tôi tìm kẻ giết vợ tôi.
    Anh lưỡng lự một chút rồi vội vã tiếp:
    - Trại tù của chúng tôi được binh đoàn dù Anh giải thoát. Tôi theo đoàn lính đến trại của Rhonda. Tôi muốn có mặt đúng lúc vợ tôi được thả. Nhưng...
    - Tiếp đi...
    - Khi Ken Su nghe tin chiến tranh đã chấm dứt và quân đồng minh đang chiếm đảo thì hắn bắt 57 nữ tù binh xếp hàng trên sân tập, cho súng máy bắn chết hết rồi lôi xác đến một cái hố, đổ xăng xuống và đốt tất cả...
    Gent ôm đầu.
    - Lửa vừa tàn thì chúng tôi tới nơi. Ken Su và những cận vệ của hắn trốn trong rừng. Một số những vệ sĩ bị bắt sau đó, nhưng Ken Su trốn thoát. Người ta cho rằng hắn hóa trang thành dân di tản và trốn qua Philippines.
    - Tại sao hắn lại làm thế khi chiến tranh đã qua?
    Gent thở dài, nhớ lại những hình ảnh hôm đó, những xác chết cháy thành than còn bốc khói, mùi thịt khét lẹt.
    - Những vệ sĩ nói hắn rất tàn ác, hắn phải thủ tiêu những nhân chứng có thể hại hắn sau này. Hắn biết dù chiến tranh chấm dứt nhưng hắn vẫn bị truy tố là tội phạm chiến tranh vì thế hắn giết họ rồi bỏ trốn. Hắn không giống người Nhật nên dễ dàng trà trộn vào dòng người di tản.
    - Sao anh biết chắc người đàn ông trong hình là Ken Su ?
    - Chắc chứ. Tôi theo dấu hắn từ nhiều năm nay. Hắn có nhiều hình bỏ lại, hình chụp ở các chiến trường.
    - Việc anh định làm đâu có thể hồi sinh cho Rhonda ?
    - Vâng, không thay đổi gì, nhưng tôi sẽ ngủ ngon và tôi có thể cưới người đàn bà khác mà không bị hình bóng Rhonda ám ảnh.
    - Anh muốn gì ở tôi ?
    - Tên và địa chỉ hắn.
    - Nếu thật đây là Ken Su thì bây giờ ông ta là Walter, quốc tịch Mỹ. Ông ta là nhà xuất cảng thực phẩm đông lạnh. Rất giàu. Ông ta có một người vợ rất đẹp, không con. Họ sống trong một biệt thự ở đây, trên đại lộ Moana, gần bến tàu du lịch.
    Gent đứng dậy:
    - Cám ơn bà nhiều lắm. Nhờ bà điện cho hắn, báo cho hắn biết là tôi đang đến.
    Bà ta nói nhẹ nhàng:
    - Khỏi cần, ông ta đã biết rồi.
    - Cái gì?
    - Thằng bé thợ cạo là cháu ông ta.
    oOo
    Gent tìm thấy căn nhà dễ dàng.
    Nó nằm xa đại lộ ồn ào xe cộ. Anh ngừng xe bên lề đường và ngồi ngẫm nghĩ, chờ đợi. Bây giờ là mười một giờ đêm. Trời bắt đầu mưa. Nhìn mưa rơi, anh nghĩ đến Rhonda. Anh mở nắp cái va li nhỏ lấy ra khẩu súng. Cuộc săn đuổi sắp kết thúc.
    Anh bấm chuông, chờ đợi. Đèn bỗng sáng choang. Một gia nhân xuất hiện.
    - Ông cần gì?
    - Ông Walter có nhà chứ?
    - Có việc gì không ạ?
    - Tôi có thư phải giao tận tay cho ông Walter.
    - Ông ấy không có ở nhà.
    Gent không muốn quay lưng về mà không được gì. Anh nói, thái độ rất thản nhiên:
    - Tôi sẽ đợi, việc rất quan trọng.
    - Ông ấy không về nhà đêm nay.
    - Tôi có thể biết chỗ ông ấy đang ở chứ?
    Gã nhún vai :
    - Ông hãy đến văn phòng ông ấy vào sáng mai.
    Không, anh không thể chờ đợi được nữa, không thêm một phút nào nữa. Gã gia nhân sắp đóng cửa. Gent hích vai, cánh cửa bật ra.
    - Ông ấy đâu?
    Gã lùi lại, la lên:
    - Lanny!
    Gent liếc vào trong, vừa đúng lúc anh thấy thằng bé thợ cạo lao đến, tay cầm con dao cạo. Gent nhảy qua bên, thằng bé mất đà và anh đá vào lưng nó. Thằng bé văng vào cửa kính rồi nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Anh quay qua gã kia, gã nhìn xuống thằng bé rồi quỳ xuống khóc nức nở.
    Gent liếc qua Lanny, tay rút súng:
    - Mày còn giở trò thì ăn đạn đấy con ạ! Ông ấy đâu?
    - Tôi không biết.
    Gent quất họng súng vào mặt thằng bé, máu chảy ròng ròng bên má nó.
    - Ông ấy ở đâu? Tôi không đùa!
    Lanny toan bỏ chạy nhưng Gent tóm ngay cổ áo hắn quật xuống đất:
    - Ở đâu? ... Ở đâu? ... Hắn ở đâu? ... Nói! Ở đâu?
    - Ông điên rồi
    - Lão ... ở ... đâu? Lão ở đâu?
    - Họ có một chiếc du thuyền... ở bến cảng... đừng...
    Gent quay đi ngay. Anh đã thuộc lòng mọi nơi ở đây. Mấy phút sau anh đã đến bến cảng. Rất nhiều du thuyền đậu ở đó. Có một cái nhà lá bên hồ tắm nước ngọt. Một người đàn ông đang ngủ. Anh gọi ông ta dậy.
    - Thuyền nào của ông Walter?
    - Anh là ai?
    Gent rút súng:
    - Tôi sẽ giết anh, tôi đã đi hàng ngàn dặm để đi tìm ông ta, bây giờ chẳng có cái gì có thể buộc tôi bỏ cuộc.
    - Ông! Bỏ súng...
    - Ở đâu?
    - Chiếc thuyền lớn ở cuối bến, tên là Sibu.
    Gent quất họng súng vào đầu hắn. Hắn gục xuống.
    Anh biết hắn nói thật vì Sibu là tên trại giam nữ tù binh mà Rhonda đã ở.
    Mùi nước biển, gió biển nồng trong mũi anh.
    Anh bỗng thấy mùi nước biển giống như mùi thịt người cháy khét, anh bỗng thấy những xác chết cháy đen bốc khói...
    Tấn tuồng sắp kết thúc.
    Gent nắm chặt khẩu súng trong tay, bước lên thuyền.
    Người đó đang đợi anh, ông ta đứng trong bóng tối. Hắn cao và đen. Hắn hỏi:
    - Anh muốn gì?
    - Chào anh, Ken Su.
    Gent giơ khẩu súng lên nhưng anh không bắn ngay. Anh muốn người này phải biết tại sao mình phải chết.
    - Anh lầm rồi, tôi không phải Ken Su. Tôi tên là Walter, tôi là người Mỹ.
    - Láo ! Tao chỉ gặp mày một lần nhưng tao không bao giờ quên được. Mày là đại tá Ken Su của quân xâm lăng Nhật. Mày trông coi trại giam nữ tù binh, trại đó tên Sibu.
    - Anh lầm rồi, tôi là Walter, tôi là nhà xuất cảng thực phẩm đông lạnh.
    - Thế tại sao mày trốn ở đây? Tại sao thuyền này tên Sibu?
    Người đàn ông bước tới một bước nhưng hai tay ông ta vẫn ở trong bóng tối.
    - Bình tĩnh ông bạn. Vợ tôi đang ngủ dưới cabin, xin nói nhỏ chứ. Tôi không trốn ai cả. Tôi là người Mỹ.
    - Ken Su, tao muốn cho mày biết tại sao mày phải chết. Một trong số 57 người đàn bà mày bắn chết rồi thiêu xác năm xưa là vợ tao. Tên cô ấy là Rhonda. Cô ấy có mái tóc vàng và rất đẹp. Tụi tao đến đó để trông nom đồn điền cao su từ trước chiến tranh. Tao không thấy vợ tao từ ngày mày tách riêng đàn ông và đàn bà. Tao vẫn sống. Tao không nghĩ là còn có ngày tao tìm thấy mày. Số phận cho tao sống, cho tao thấy hình mày trên báo, tao thấy mày và thằng bé thợ cạo và gặp bà Cone.
    - Tôi chưa bao giờ ở trong quân đội Nhật. Tôi lớn lên ở Hawaii.
    - Mày nghĩ tao có thể quên được mặt mày à? Trí nhớ tao tốt lắm.
    - Tôi giống người Nhật lắm à?
    - Không, nhưng mày giống kẻ giết người. Mày giống kẻ tao đang tìm.
    - Anh muốn giết tôi mà không có chứng cớ ư? Anh không sợ lầm sao?
    Gent lưỡng lự. Ngón tay anh căng trên cò súng. Anh chợt nhớ một điều trong sách hướng dẫn du khách.
    - Mày nói là mày sống và lớn lên ở đây à?
    - Đúng.
    - Vậy mày đã hẳn có nhiều lần đi sở thú. Kể cho tao nghe về nó.
    - Cái gì? Anh điên à?
    - Không. Kể cho tao nghe về những con thú trong đó. Có bao nhiêu rắn?
    - Tôi... làm sao biết? Đã lâu...
    - Bao nhiêu? Ken Su? Bao nhiêu?
    - Có ba hay bốn con gì đó... tôi không nhớ rõ...
    Gent lắc đầu:
    - Sai rồi, Ken Su. Bất cứ đứa con nít nào ở đây cũng biết trên đảo này không có rắn. Chính phủ cấm nuôi rắn ở đây, kể cả sở thú. Nghe chưa, Ken Su?
    - Vâng.
    Giọng ông ta bỗng khác lạ.
    - Chúng ta bàn bạc một chút được chứ?
    - Không.
    Ông ta bỗng rùng mình:
    - Tôi cũng đã đi quá xa. Tôi không còn là Ken Su. Tôi không còn là người anh tìm kiếm. Bỏ súng xuống đi.
    - Mày phải chết.
    - Không phải tôi thoát chết ở rừng già năm xưa để rồi phải chết ở đây đâu anh bạn.
    Vừa dứt lời, khẩu súng nhỏ trong tay anh ta nổ luôn. Gent thấy đạn sượt qua má anh rát bỏng. Anh bóp cò. Một phát, hai phát. Anh la lên:
    - Rhonda! Rhonda!
    Ba, bốn, năm phát. Ken Su từ từ gục xuống. Tim Gent đập dữ dội. Anh bước qua xác chết. Nhưng chưa hết.
    Sự khao khát trả thù vẫn còn trong anh. Còn một viên đạn trong ổ. Anh ước ao Ken su vẫn sống để nhìn thấy anh giết vợ hắn.
    Bước qua vũng máu, Gent bước xuống cabin.
    Anh thấy mình như đang chết và anh muốn chết ngay lập tức.
    Anh đang đối diện với một người đàn bà nét mặt kinh sợ, vợ Ken Su, RHONDA.
    Edward D. Hoch
    How beautiful live is?

Chia sẻ trang này