1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TRUYỆN TƯỞNG TƯỢNG KHOA HỌC

Chủ đề trong 'Thiên văn học' bởi tuanno1, 21/04/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tuanno1

    tuanno1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    3.227
    Đã được thích:
    0
    TRUYỆN TƯỞNG TƯỢNG KHOA HỌC

    Chào mọi người , tôi mở topic này là muốn mọi người trong box ta có một chút thư giãn sau khi đã hoạt động cày cuốc trên mạngMong rằng được sự ủng hộ của mọi người.Sau đây là môt câu chuyện mà tôi đã đọc rất lâu rồi hôm nay post lên để mọi người cùng đọc:

    "GIÁ MÀ BIẾT TRƯỚC......"

    Bacalôp nghĩ :"Lạ thật, vụ núi lở không thể làm cho nến đường sắt bị hư được vì nó ở xa đường lắm. Mà cũng có thể là chuyện vớ vẩn thôi, chẳng qua chỉ là một nghịch lý thuần tuý lý thuyết, "vô thưởng vô phạt" không có liên quan tí gì với thực tại cả? Nhưng dầu sao vẫn sảy ra vụ núi lở! Và đúng thời gian đó! Xác xuất trùng hợp ngẫu nhiên coi như không đáng kể...

    ...Sau khi kết thúc buổi thảo luận chuyên đề , viện sỹ Matvêep tìmđược Bacalôp ở căng tin.

    _May quá, suýt nữa mất hút anh,_Matveep nói và Bacalôp thấy hình như giọng ông ruun run._ Tôi biết anh đang vội , nhưng Xecgây Nicôlaiêvich ạ, rất mong anh ghé qua phòng tôi một lát.

    Quả thật Bacalôp đang vội, trong túi anh đã có sẵn vé tàu tốc hành Phương Nam sẽ đưa anh đến trạm quan sát của viện nghiên cứu, nơi các nhà thiên văn đang chuẩn bị kiểm tra một hiệu ứng mà anh tiên đoán. Chỉ còn không đầy 2 giờ đồng hồ nữa tàu chạy, mà còn vướng vào chuyện này chuyện khác để lỡ tàu thì khốn. Anh đã toan từ chối với lí do không có thời gian, nhưng giọng run run và nỗi bối rối hiện lên trên nét mặt ông viện sỹ khiến anyh phải nhượng bộ.Một điều lạ nữa là ông viện sỹ còn gọi anh bằng cả tên đệm mà thông thường ông ko gọi như thế, chắc để tiết kiệm thì giờ. Vả lại viện sỹ Matveep là một nhà khoa học có tiếng trên thế giới, một người sáng tạo thật sự những ý tưởng phi thường và Bacalôp tự coi mình là học trò của ông. Cho lên thay vì từ chối một cách lễ phép thì anh lại đứng dậy bỏ dở tách cà phê và đi theo ông.

    Trong hành lang tầng thứ 2, viện sỹ nhường Bacalôp lên trướcvà khoác tay anh dắt đi tựa hồ như sợ anh "sổng" mất . Bacalốp mỗi lúc môt thêm ngạc nhiên...... (CÒN NỮA)
  2. tuanno1

    tuanno1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    3.227
    Đã được thích:
    0
    Vào đến phòng làm việc, Matveeptự kéo ghế ngồi đối diện với anh.
    _Xecgây Nicôlaiêvich này, cách đây ít lâutôi được dự buổi báo cáo của anh. Hôm ấy anh trình bày cơ sở thuyết toán học của anh,_viện sĩ đi thẳng vào vấn đề_Và tôi muốn nói:tôi coi công trình của anh vào loại cực nkì xuất sắc. Xecgây Nicôlaievich, anh rất có tài thậm chí còn hơn thế nữa... Tôi dự đoán rằng thuyết này mở ra những khả năng hoàn toiàn mới mẻ trong toán học, mà còn ảnh hưởng to lớn đến vật lý học nữa.
    Bacalôp nghe mà không tinb vào đôi tai mình nữa. Nhữngđiều Matveepvừa nói thật khác thường . Ông không bao giờ khen ai trước mặt nhưng trách mắng thì thường xuyên, không xã giao, không nhân nhượng. Nhưng khen thì Bacalốp chưa thấy một trường hợp nào cả.
    _Và nhất định anh phải hoàn thành công trình này đến cung_Matveep nói:_Vâng,chính tôi cũng đang làm việc đó,- Bacalôp lắp bắp, tuy vẫn chưa hiểu tí gì hết.Viện sĩ lặng thinh, và nghiêng đầu về phía trước, ông vừa nguýt vừa nhìn Bacalôp:
    _Và vì vậy ,Xecgây Nicôlaiêvich thân mến,anh phải?giữ mình.
    _Dạ ,tôi không hiểu!-Bâclôp thốt lên , bối rối hết sức .
    _Anh có biết , người xưa thường nói " trời phù hộ những người cẩn thận".
    _Thưa bác Rôxtixlap valêrianôvich, xin lỗi bác , bác nói những gì khó hiểu quá,- Bacalôp không kiềm chế được nữa .-Bác biết những điều gì về tôi mà chính tôi cũng không hiểu?
    _Chính thế , chính thế ,-Matvêep bực dọc đáp.
    _Vậy thì , thưa bác , câu chuyện đầu đuôi thế nào ?-Bacalôp vừa năn nỉ vừa băn khoăn kín đáo liếc mắt xem đồng hồ.
    _ Điều rắc rối chính ở chỗ đó, chứ đâu phải đơn giản,-Matvêep tuyên bố một cách mơ hồ rồi đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng.- Anh có biết gì về giả thiết vũ trụ tuần hoàn trong thời gian không?
    _Dạ, phải chang đó là quan niệm vè vòng luân hồi vĩnh cửu của Sôpenhaoơ và Nitstơ ?
    _Không phải chỉ của những người này. Hồi Anhstanh còn sống Cuôctơ Hêđen đã xây dựng một mô hình vũ trụ , trong đó những đường đoản trìnhthời gian là khép kín. Trong Vũ trụ đó mọi chuyện đều lặp lại theo chu kỳ.
    _Nhưng nếu trí nhớ của tôi không tồi thì hình nhưchính Anhxtanh đã phê phán kịch liệt công trình này.-Bâclôp nhận xét.
    _Nhận định của những người được dự buổi báo cáo đó không nhất trí với nhau,-Matvêep phản đối.-nhưng vấn đề không phải chỗ đó.
    _Và tôi còn nhớ,-Bâclôp nói tiếp ,-sau này Sanđraxêcarơ đã chứng minh rằng,cần phải bỏ bác nhữngquỹ đạo khép kín trong mô hình của Hêđen nếu xuất phát từ tính nguyên lý về tính hợp lý vật lý học .
    _Chà, anh bạn thân yêu,-Matvêep reo lên.- luận cứ ấy thì có giá trị gì. Tính hợp lý vật lý nghĩa là gì?có thể hiểu thế nào chẳng được.
    _Bác muốn nói sao?- Bâclôp thắc mắc.
    _Dĩ nhiên, mô hình Hêđen thì vô căn cứ rồi. Sanđraxêcarơ hoàn toàn có lý. Nhưng điều đó tuyệt nhiên không loại trừkhẳ năng tồn tại những mô hình tuần hoàn nói chung.
    _Chắc bác đã làm được một cái gì đó chăng? ?"Bâclôp hỏi săn đón.
    _Ừ, ừ.-viện sĩ ậm ừ ra vẻ không nhiệt tình lắm .-có một cái máy.
    _Hay lắm .-bâclôp vừa vừa liếc đồng hồ.matvêep đoán ran gay nỗi băn khoan của anh, nói:
    _Chắc anh vội lắm?...vô ích thôi. đằng nào cũng thế. sớm muộn rồi Vũ trụ cũng quay trở về thời điểm này thôi.
    _Bác nói nghiêm túc đấy chứ ạ ?-Bâclôp sửng sốt .-nhưng mô hình lý thuyết là một chuyện, cứ cho là không có mâu thuẫn đi, nhưng thực tế?
    _Thực tế, thực tại lại khác hẳn ? anh muốn nói thế chứ gì? Anh hãy đi theo tôi. Và không nhìn Bâclôp , Matvêep đi ngang qua gian phòng rộng bày đầy máy móc phức tạp. Viện sĩ dừng lại bên bàn điều khiển, trên đó chi chít những nút ấn và màn ảnh kiểm tra , rồi hóm hỉnh nhìn vị khách của mình
    _Chà,- thật tuyệt diệu !-Bâclôp nói , vẻ thán phục .- nhưng bác thông cảm, tôi là một nhà toán học thuần tuý, tôi chẳng am hiểu gì về máy móc cả . và cũng xin nói trướcđể bác biết là người ta phao truyền những giai thoại về tôi giống như về Paoli lúc trẻ. họ quả quyết rằng hễ tôi cứ vào phòng thí nghiệm là mọi khí cụ đều tự nhiên hỏng cả .Thành ra ,bác phải đề phòng đấy ,bác Rôxtixlap Valêrianôvich ạ !
    _Không sao, - matvêep tuyên bố bằng một giọng hơi là lạ. ?"Các máy móc này đã hoạt động tốt . ?"và không để Bacalôp trấn tĩnh lại , ông nói tiếp bằng một giọng khác hẳn :xecgây Nicôlaiêvich này,anh sắp đi đâu thì phải .Tôi thiết tha mong anh hãy huỷ bỏ chuyến tàu ấy đi.
    _Nhưng tại sao vậy?-bâclôp bất giác hỏi gặng nhưng rồi nín thinh nín thinh ngay lập tức : sao Matvêep lại biết mình sắp đi nhỉ.
    _Tại sao à?-Viện sĩ hỏi lại .-Anh có tin lời tôi không nào?
    _Bác Rôxtixlap Valêrranôvich , xin bác thứ lỗi , tôi không bao giờ tin vào sự phỏng đoán, tiên tri.
    _Nhưng có đúng thật anh sửa soạn đi đâu không nào?
    _Chẳng có gì phải dấu bác. Chừng một giờ nữa tôi sẽ khởi hành.
    _Anh đi bằng xe lửa ?Về hướng nam ?
    _Bác Rôxtixlap Valêrianôvich , nếu đây là một trò đùa thì?Xin anh hãy trả lời vào đúng câu hỏi của tôi.
    _Vâng ,bằng xe lửa?Vâng ,về hướng nam,-Bacalôp cố nén giận.
    _Anh bạn thân mến anh đừng đi đâu hết.- Matvêep nói quả quyết.
    _Bác nói đùa đấy chứ bác Rôxtixlap Valêrianôvich ?Bacalôp phát khùng.- Bác tóm lấy tôi ở quán (( căng tin )), rồi lôi tôi xềnh xệch về phòng bác,rồi đưa chuyện những mô hình tuần hoàn của vũ trụ ra nói, rồi dẫn tôi đi xem những thiết bị mà tôi chẳng hiểu tí gì . Cuối cùng ,bác lại bắt tôi huỷ bỏ chuyến tàu đã định .Xin lỗi bác tất cả những cái đó kỳ cục hết sức .
    _Chà?-Matvêep thở dài. ?" Anh đòi phải giải thích ư?Nhưng chính tôi lại muốn tránh việc đó.
    _Nhưng, thưa bác Rôxtixlap Valêrianôvich , nếu việc này có liên quan đến tôi thì tôi cũng cần được biết sự thể ra sao chứ ạ?
    _Trong một số trường hợp thì tốt nhất là không nên biết.
    _Bác mà lại nói như thế ?-Bacalôp sửng sốt. -Lại thêm một bí ẩn nữa.Các bí ẩn nữa. các bí ẩn chưa quá nhiều hay sao?
    _Anh vừa nhắc đến những phỏng đoán và những điều tiên tri, nếu anh muồn nói thế. thế nào , tôi có giống nhà tiên tri không? ?"Matvêepmỉm cươi, nhưng cặp mắt của ông vẫn nghiêm nghị .
    _Này, anh bạn Xecãây Nicôlaiêvich than mến của tôi,-Matvêep nói tiếp,-chắc anh có nghe nói về những dự báo tự tổ chức chứ? một số dự đoán được thực hiệnchính vì chúng đã được nêu lên. Anh nhớ câu chuyện thần thoại về Ơđip chứ ? nhưng tôi thì tôi hoàn toàn không muốn điều dự đoán của tôi được thực hiện ? Thế nào , anh vẫn cứ khăng khăng đòi giải thích ư?
    _Vâng, tất nhiên là thế, bác đã nói thì xin bác nói cho hết.
    _Thôi được,- Matvêep thở dài.-Thế thì anh nghe tôi nói: nếu anh không bỏ chuyến tàu này, anh sẽ gặp một chuyện bất hạnh lớn? anh sẽ chết, xin nói gọn là như vậy ?
    Bacalôp bất giác rung mình, rợn tóc gáy_Bác chỉ nói gở miệng _Bacalôp càu nhàu.-Sao bác biết?
    Matvêep hất đầu về phía cái máy, nói: _Tôi nhìn thấy...Khoan đã?-Bacalôp tái mặt.-bác muốn nói gì vậy?..(CÒN NỮA)
  3. tuanno1

    tuanno1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    3.227
    Đã được thích:
    0
    Đúng thế, cái máy này cho phép chúng ta nhìn vào chu trình kế trước, ở vùng lân cận điểm không gian- không gian tương ứng . chúng tôi đã cố gắng quét theo tát cả các toạ độ , nhưng cái máy này chưa hoàn thiện lắm, các hình chưa được rõ, còn mờ. Song cũng thấy được một cái gì đó.Thấy được cái chuyện khi nãy bác nói?Nếu không thì làm sao tôi biết anh đang chuẩn bị đĩa, hơn nữa lại đi bằng xe lửavà về phía Phương Nam?
    _Vậy bác có thể cho tôi xem băng ghi hình chăng?-Bacalôp hỏi khẽ.
    _Có lẽ không nên xem! Xem chẳng thú vị gì đâu, mong anh thông cảm cho.
    _Không nhất định tôi phải xem , -bacalôp quả quyết.
    _Thôi được ,- Matvêep miễn cưỡng đáp. -Thế thì anh hãy nhìn lên màn ảnh.- Ông ấnmột cái nút trên bàn điều khiển.
    Trên màn ảnh trắng đục cuồn cuộn hiện len một đám sương mù xanh nhạt, phớt hồng. Rồi đám mây tan đi ầt trước mắt Bacalôp mở ra một thế giới khác hẳn?
    Bacalôp nhận ra toà nhà của Viện ,phòng họp , ở đấy đang diễn ra một cuộc hội nghị nào đó , trong số những người ngồi ở bàn trên bục, anh loáng thoáng nhận ra những bộ mặt quen thuộc.Rồi hình bắt đầu chuyển loang loáng, không sao phân biệt được nữa .Nhưng khi màn ảnh rõ nét lại thì thấy những ngọn núi lướt qua,rồi tiếp đến một vùng đồng bằng, và có một đoàn tàu đang lăn bánh trên đường sắt. Sau đó chuyển sang một cảnh miền núi. Đột nhiên một trận đá lở lao vút qua màn ảnh .Những khối đá khổng lồ cuốn phăng phăng mọi thứ trên đường, lăn xuống dốc kéo theo những tảng đá khác. Màn ảnh như bị nhiễu một lúc và khi hết nhiễu thì một cảnh tai nạn xe lửa khủng khiếp bày ra : những toa tàu méo mó chồng chất lên nhau, nền đường bị phá huỷ, những xác chết nằm ngổn ngang đây đó. Rồi hình ảnh được chiếu ((cận cảnh)), có thể trông thấy rõ mặt những người đanh nằm phơi trên mặt đất?.
    Matvêep ấn vào một cái nút khác, hình ảnh dừng sững lại bất động.Bacalôp tiến sát đến màn ảnh, anh nhìn thấy chính anh. Một người giống Bacalôp như đúc đang nằm song soài bên vệ đường , hai tay dang ra,bị một toa tàu đổ nghiêng đè lên.
    Chuyện này đã xảy ra lúc nào..?-Bacalôp nghẹn thở, sau khi nhận ra ngay tất cả tính chất nghịch lý và lố bịch trong câu hỏi của mình.
    Song Matvêep thản nhiên đáp lại bằng giọng của nhà bác học :
    _Vào khoảng ba bốn chục tỷ năm trước đây.
    _Tức là hồi ấy tôi đã tồn tại?-Bacalôp choáng váng.
    _Và hoàn toàn có khả năng là thậm chí anh đã tồn tại vô số lần .
    Bacalôp vốn là nhà toán học thuần tuý, tuy đã quen vận dụng nnhững điều trưu khó tả nhất, song lúc này anh cũng không thể nào hoàn hồn. Có lẽ chính vì trong trường hợp này cái trừu tượng hiển nhien lại thình lình tỏ ra là hiện thực một cách nghiệt ngã và không thể bác bỏ được .Và cũng vì cái hiện thực ấy lien quan hết sức trực tiếp đến bản thân anh.
    Để định thần lại , anh phải suy ngẫm tình hìnhtừ nhiều khía cạnh khác nhau, phải cố lien hệ tình hình ấy với những quan niệm quen thuộc của mình.
    Dù sao, thừa nhận mình đã từng tồn tại nhiều lần, đã sống nhiều lần trên Trái Đất quả thật cũng kỳ cục. Bởi vì cho đến nay chưa có ai trong chúng ta lại cảm thấy chuyện như thế bao giờ.
    _Có thể, không hẳn là như vậy,-Mavêep phản đối.- Ta cũng không loại trừ khả năng có những tín hiệu nào đó từ quá khứ đến với chúng ta. Nhưng chúng ta chưa biết cách ((mò)) ra chúng.
    Bacalôp vẫn chưa quen được với những chuyện vừa thấy. Anh nói:
    _Thành ra tôi đã chết nhiều lần trong một tai nạn xe lửa ư?
    Matvêep nhún vai một cách hững hờ và lẩm bẩm cái gì nghe không rõ. Im ắng một lúc. Ông lo lắng theo dõi Bacalôp. Nhưng anh đã định thần lại đến mứccó đủ khả năng biện luận :
    _Người xưa có nói không sao tránh được số phận. Số phận đã định thế nào, ta không thể thoát khỏi. Thì ra quả có thế thật. Chúng ta chỉ lặp lại những cái đã xảy ra nhiều lần, y như diễn viên luôn luôn đóng một vai trên sân khấu chăng ?
    Matvêep bác lại :
    _Nhưng người xưa cũng nói : nếu biết trước sắp xảy ra ra chuyện gì thì ta có thể tránh được nhiều điều bất hạnh. Vì thế người ta mới tìm đến các thầy bói , thầy tướng. Nhưng chao ôi, mấy lão ấy thì biết thế nào được tương lai.
    _Thế mà bây giờ lại xuấthiện một ông thầy bói có thể nhìn thấy tương lai trong quá khứ. Vậy bác nghĩ thế nào về chuyện cuộc đời chúng ta bây giờ sẽ ra sao nếu chúng ta biết trước hết mọi chuyện ?-Bacalôp cười gằn.
    _Chúng ta không thể biết trước hết mọi chuyện. Chúng ta chỉ có khả năng thu được thông tin về những biế cố trong vùng lân cận điểm không gian - thời gian của chu trình trước đó tương ứng với thời điểm quan sát . Nhưng quả thật hiện giờ chúng ta có thể biết sớm hơn một điều gì đó.
    _Thế thì được tích sự gì?
    _Bacalôp, anh hỏi vớ vẩn lắm, -Viện sĩ Matvêep phản ứng một cách khô khan . -Biết đoàn tàu tốc hành Phương Nam sẽ gặp tai nạn, vậy là anh có thể đừng đi nữa. Rất đơn giản!
    _Thú thật , tôi không hề nghĩ tới chuyện đó, -Bacalôp thừa nhận. ?"Vì tôi đang nảy ra một ý nghĩ về một nghịch lý nào đó sẽ dẫn đến sự tiêu diệt toàn Vũ Trụ?
    _Vấn đề là ở chỗ trong mô hình chúng tôi đã tính toán,và như anh thấymô hình ấy đã được xác nhận qua thực nghiệm, sự diễn biến của các đường vũ trụ tuân theo các quy luật thống kê. Mà ở đâu luật xác xuất chi phối thì ở đó, như anh biết, có thể xảy ra các sai lệch lớn so với các giá trị trung bình.
    _Có nghĩa là bức tranh tiến hoá của vũ trụ trong những chu trình khác nhau không hoàn toàn đồng nhất?
    _Đúng thế,nhưng trong các giới hạn nhất định.
    _Thế bác không tìm các làm sang tỏ bản chất của các sai lệch đó ư? Chúng do những nguyên nhân nào gây ra? Do những thăng giáng ngẫu nhiên chăng?
    _Những nhiễu ngẫu nhiên không đóng vai trò căn bản. Các tính toán cho thấy rằng, những nhiễu này- có thể gọi là những nhiễu tự nhiên ?" ((tắt)) đi khá nhanh theo thời gian .
    Lúc này, Matvêepchủ tâm nói bằng một giọng diễn giảng hệt như đang giải đáp câu hỏi sau một buổi báo cáo khoa học nào đó. Ông cố làm cho cuộc trao đổi kém phần cụ thể để giảm bớt ấn tượng bàng hoàng của Bacalôp khi nghe ông thông báo.
    _Những nhiễu tự nhiên ư? ?" Bacalôp sửng sốt hỏi lại. Xin bác thứ lỗi, tôi không hiểu. Phải chăng còn có thể có những nhiễu khác?
    _Như chúng tôi đã xác minh được, những sai lệch ổn định của các đường vũ trụ chỉ xuất hiện trong những vùng không gian-thời gian, nơi xảy ra sự giảm đột ngột entrôpi, sự giảm này trong khuôn khổ các quá trình tự nhiên thuần tuý có xác suất cực nhỏ.
    _Chắc là tôi đã đần độn đi rất nhiều trong một giờ vừa qua, -Bacalôp cười mỉa.- Tôi vẫn chưa hiểu gì hết.
    _Tôi muốn nói, chỉ những thực tế có khả năng tạo ra những trạng thaí hiếm có kèm theo sự giảm độy ngột entrôpi ở một vùng nào đó. Trong trường hợp này là anh và tôi.
    _À , ý bác là như vậy kia ?Thật may cho tôi. Nhờ lý thuyết của bác và bộ máy của bác , tôi dã có được khả năng thoát nạn ư?
    _Anh đã thoát nạn rồi đấy,- Matvêep mỉm cười chỉ vào đồng hồ. -Chuyến tàu tốc hành đã chuyển bánh cach đây 27 phút.
    Bacalôp giật nẩy mình:
    _Chết ! Đoàn tàu đi rồi à? Nhưng thưa bác Rôxtixlap Valêrianôvich !Trên tàu còn bao nhiêu người nữa.
    Matvêep tái mặt :
    _Thú thật là tôi không nghĩ đến chuyện đó . Tất cả ý nghĩ của tôi đều dồn vào anh.
    _Bác có thể xác định được khu vực xảy ra tai nạn không?
    -_Với độ chính xác tới ba trăm kilômét đường kính. Anh hãy xem bản đồ : trung tâm của vùng là ở khu vực chỗ tránh tàu thứ ba mươi bảy.
    _Vậy thì có thể kịp !
    _Xecgây Nicôlaiêvich, -Matvêep ra lệnh,-anh lên xe ngay đi, rồi phóng đến ga tìm gặp điều vận trưởng! Còn tôi, tôi sẽ cố sử dụng những kênh lien lạc của chúng tôi?
    Bacalôp phải mất hơn nửa giờ mớí đến nơi . Dọc đường, anh quyết định sẽ không nói gì với điều vận trưởng về các mô hình tuần hoàn cả, vì một người chưa được chuẩn bị sẽ không thể nào hiểu ngay đượcnhững chuyện như thế, cho nên anh chỉ nói rằng viện của anh vừa nhận được tin dự báo về một vụ núi lở rất mạnh tại khu vực đoàn tốc hành Phương Nam đi qua, và yêu cầu nha ga giữ đoàn tàu lại một khu vực để tránh tai nạn, khi đoàn tàu còn chưa tới khu vực nguy hiểm.
    Điều vận trưởng nhún vai:
    _Viện sĩ của các đồng chí đã gọi điện cho chung tôi về việc này rồi, nhưng đảm bảo với các đồng chí là tin báo động đó hoàn toàn không cần thiết. Vì tuyến đường cách xa các khối núi, không có gì nguy hiểm cả. Đồng chí hãy xem bản đồ.
    _Đúng thế thật,- Bacalôp nghĩ ._Không thể có tảng đá lở nào vượt qua được những khoảng đường xa như thế.
    _Thế viện nói như thế nào? ?" Bacalôp thăm dò.
    _Ông hứa sẽ báo lên cấp trên nhưng chúng tôi vẫn chưa được biết gì hết. Vả lại nếu có nhận được thì?
    _Thì sao?
    _Đồng chí thấy đấy ở đây chúng tôi không có lien lạc viễn thong với đoàn tàu tốc hành Phương nam. Đã có máy tự động điều khiển nó theo chương trình định sẵn, tuyến đường này đơn giản thôi . Cho nên, những lệnh như vậy chúng tôi cũng không thể chuyển được.
    _Vậy làm thế nào bây giờ?
    _Xin đảm bảo với đồng chí ,hệ thống đường này an toàn tuyệt đối. Trong vòng mười hai năm nay chưa hề có một trục trặc nhỏ. Khả năng xảy ra tai nạn coi như được loại trừ hẳn trên thực tế.
    _Thế nhưng trên lý thuyết thì sao?
    _Hừm , trừ phi trời đất đảo lộn?
    _Nhưng nếu đảo lộn thật?
    _Đồng chí biết đáy , độ an toàn một trăm phần trăm thì ngay đến trong buồng riêng của đồng chí cãng không thể có.Bao giờ cũng có một phần mạo hiểm nào đó.
    _Mình sẽ mất thì giờ vô ích ở đây thôi ,- Bacalôp nghĩ bụng.- Phải đuổi theo đoàn tàu ngay .Nếu phong xe thật nhanh ,mình sẽ đuổi kịp ở sát ranh giới khu vực nguy hiểm .Và ở đó sẽ tính sau ??
    _Tất nhiên chúng tôi có thể phái trực thăng kiểm tra tới !- Điều vận trưởng tiếp tục giải thích ,-Nhưng trực thăng cũng chỉ có thể làm công việc quan sát thôi .Tôi đã nói với đồng chí rồi đấy , đoàn tàu này không thể điều khiển từ bên ngoài .nhưng máy tính của nó có khả năng tự động đánh giá mọi tình huống ?..
    Song lúc này bacalôp có để tai nghe ông ta nói nữa đâu .anh vội vã nhìn lướt sơ đồ tuyến đường sắt rộng lớn treo trên tường ,cố nhớ đường ôtô đi qua những đâu .rồi anh chạy như bay xuống cầu thang ,nhảy lên ôtô và dận ga ?..
    Khi tiếng ầm ầm của trận núi lở từ xa vọng đến tai Bacalôp ,anh giảm tốc độ và lắng tai nghe .Những tiếng ì ầm đang tắt dần còn vang vọng đâu đó phía trước và phía bên phải con đường .
    _Lạ thật ?"Bacalôp nghĩ bụng .-quả thật vụ núi lở này không thể làm hỏng nền đường sắt ,vì quá xa .
    Con đường lượn một vòng ,và trong khoảnh khắc dải đường sắt thẳng tắp lộ ra trước mắt bacalôp .Trong nền xanh thẫm của trời chiều chạng vạng ,anh kịp nhận ra từ xa ba con mắt sang loà : đó là những chiếc đèn pha của đoàn tàu tốc hành , đang lao vùn vụt đuổi theo anh . Đoàn tàu mà lẽ ra chính anh cũng đang ngồi trên đó nếu không có những chuyện xảy ra trong mấy giờ vừa qua ?.
    (CÒN NỮA)
  4. excounter

    excounter Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/05/2003
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    0
    Em thích ba cái này ...mong bác pót típ. À có một số sách của V.Komarov về thiên zăn cũng rất tuyệt,viết từ những năm 70 mà có thể so sánh với Stephen Hawk.
  5. White_death_new

    White_death_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/12/2001
    Bài viết:
    221
    Đã được thích:
    0
    Truyện này tớ đọc rồi, nó nằm trong 1 quyển tuyển tập những truyện khoa học viến tưởng, đọc rất thú vị, chỉ tội giấy đen ngòm, mà ko hiểu bây giờ mình còn quyển ấy ko nữa. Trong đó còn rất nhiều truyện thú vị khác như là câu chuyện gì đó về quả trứng hay về 1 loại động vật nhỏ nhỏ gì ấy ko thể nhớ nổi.
    Rất thú vị, nếu có thể bạn cứ post lên đây tất cả nhé. Nhưng có điều nhiều truyện ko nói về Thiên văn hay Vũ trụ gì cả thì post lên đây liệu có hợp ko? Nếu bạn có trên máy tính thì làm ơn gửi cho tớ đc ko? Thanks !
  6. tuanno1

    tuanno1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    3.227
    Đã được thích:
    0
    Bacalôp nhìn về phía trước ,trong sương chiều lờ mờ hiện lên đường nét của dãy núi xa .Vùng này có vẻ như quen thuộc với anh .Anh dận lên bàn đạp ,tăng thêm tốc độ .
    Bây giờ Bacalôp cho xe chạy với tốc độ thế nào để khoảng cách giữa anh và ánh đèn đoàn tàu giữ nguyên không thay đổi .Nếu phía trước thình lình xảy ra nguy hiểm thì anh còn mấy chục giây để trở tay .Thật ra ,anh cũng không thể hình dung ra mưu kế gì trong tình huống này .Nhưng nỗi lo âu cho số phận những người đang ngồi trên tàu mà không ngờ sắp gặp nạn đã thôi thúc anh phóng lên phía trước .
    Ở vệ đường bên phải, một cột tìn hiệu ((có đường sắt cắt ngang)) lướt qua. Bacalôp buộc phải giảm tốc độ và sau đó dận phanh . Đường ôtô bị barie chắn.
    Đoạn đường sắt đi ngang qua đường cái này la một nhánh từ tuyến đường chính rẽ sang bên phải. Đường bị chắn khiến Bacalôp cảnh giác đề phòng ngay. Nếu là đoàn tàu tốc hành sắp đi tới thì nhánh đường ngang này phải để ngỏ chứ. Trong tình hình ấy , việc đường ôtô bị chắn là diều không bình thường.
    Phía sau, có tiếng ì ầm mỗi lúc một to dần và trên đầu Bacalôp một chiếc trực thăng bay tới , không khí xáo động làm rung cả hòm xe của anh.
    _Viện sĩ Matvêep đã ra tay ra dấu,_anh thoáng nghĩ . Nhưng liền sau đó, Bacalôp nhận ra một việc làm anh sởn gai ốc, trống ngực đập thình thịnh :ba toa chở hang đang vùn vụt lao xuống dốctheo nhánh đưòng sắt ngang tới.
    _Đích thị đây rồi!_ Bacalôp đoán ra ngay. ?" Núi lở ở đâu trên kia đã phá tung một đoàn tàu hang,và ba toa tàu cuối đứt ra, bây giờ đang lao về phía đưòng chính.
    Liếc nhìn sang phía ánh đèn của đoàn tàu khách đang đến gần, Bacalôp hình dung ra một cách rõ rang những gì xảy ra sau mấy chục giây nữa. Các toa hàng sẽ tới chuyến đường chính vào đúng lúc đoàn tàu khách đi qua ngã ba. Và sẽ xảy ra một vụ xô tàu ((ngang sườn)) . Trong trí Bacalôp vụt lên cảnh tượng trên màn ảnh vô tuyến : Các toa tàu bẹp rúm chồng chất lên nhau, những xác chết ngổn ngang?.
    Đây đúng là cái trường hợp ngoại lệ mà máy tự động phải bó tay. Nếu như các toa hàng có đầu tàu điều khiển bằng điện tử thì khi nhận được tín hiệu tuyến đường chính đang có tàu, dĩ nhiên đầu tàu sẽ dừng lại thôi. Nhưng các toa bị bứt ra khỏi đường tàu bây giờ không điều kiển được nữa. Mà trên qua điểm của máy điều khiển tự động điện tử của đoàn tàu tốc hành thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp, vì trong chương trình của nó chắc chắn là không lường trước trường hợp này?
    Chiếc trực thăng lượn một vòng rồi quay lại và bay treo trên chỗ ngã ba : chắc chắn người lái cũng đã nhận thấy rõ tai nạn sắp tới.
    _Nhưng trực thăng cũng chẳng có ích gì, Bacalôp sực nhớ lời điều vận trưởng khi nãy.
    Thế nhưng đoàn tàu khách và các toa hàng thì vẫn tới gần không cách gì ngăn lại .Bây giờ , rõ ràng là đoàn tàu khách không kịp vượt qua chỗ ngã ba rồi. Đầu óc Bacalôp quay cuồng tìm một lối thoát..
    Và cách giải quyết đã vụt xuất hiện vào lúc bóng đen của các toa hang lù lù hiện lên ngay sát chỗ đường tàu cắt ngang.Bacalôp dận ga và chiếc xe húc phăng barie , chồm lên nằm chắn ngang đường tàu . Nhưng Bacalôp không kịp nhảy ra?
    Tiếng kim loại bị nghiến nát phá tan bầu không khí tĩnh mịch buổi chiều tà. Các toa hang nặng trịch lướt qua chiếc ô tô bẹp rúm và tiếp tục chạy . Nhưng tốc độ đã giảm hẳn. Và khi chúng lăn bánh tới tuyến đường chinhsau khi đẩy đằng trước mình những gì còn sót lại của cái vừa mới trước đây còn là ô tô con , thì đoàn tàu khách đã kịp chạy qua. Cái tai hoạ có lẽ đã từng lặp đi lặp lại vô số lần trong các chu trình trước của Vũ trụ, lần này đã bị chặn đứng?
    _Bacalôp đã hy sinh, _ Viện sĩ Matvêep phát biểu trong buổi họp hội đồng bác học , _ nhưng anh chết không phải vì đã ngoan ngoãn cúi đầu tuân theo sự diễn biến bất di bất dịch của các biến cố , mà là sau khi dã can thiệp vào tiến trình đó và thay đổi nó đi? Anh không kịp hoàn thành cái thuyết mới do anh xây dựng. Nhưng anh đã trả giá bằng cuộc đời anh để bảo toàn tính mạng cho hàng trăm con người, những người này có thể sáng tạo được nhiều gấp bội so với một con người. Và hơn thế nữa , Bacalôp đã chứng minh rằng, sự diễn biến của các hiện tượng phải phục tùng quyền lực của con người, và dù trong các chu trình trước có xảy ra những biến cố nào chăng nữa , thì tương lai của chúng ta vẫn chỉ phụ thuộc vào chúng ta . Vậy chúng ta phải lạc quan lên chứ !(HẾT)
    Chân thành cảm ơn các bạn đã quan tâm để ý.
  7. wayttstar

    wayttstar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2004
    Bài viết:
    357
    Đã được thích:
    0
    tưởng tượng chút chơi
    chắc hầu hết chúng ta đều đã xem bộ phim viễn tưởng "ma trận". trong đó có nói tới 1 thế giới ảo giống thật tới mức không thể phân biệt được đâu là thật đâu là ảo. tôi nghĩ rằng nó hoàn toàn có cơ sở. vì sao?bạn đã từng hoá thân thành 1 nhân vật nào đó trong 1 game 3D trên máy vi tính?đó chính là 1 thế giới ảo thô sơ. bạn không thể không có 1 chút khái niệm nào về mạng máy tính toàn cầu và Internet, đó chính là một mạng lưới, một "ma trận". trên thực tế thì các nhà khoa học đang nghiên cứu những kĩ thuật mới để con người ngày càng có cảm giác "thật" hơn về cái thế giới ảo(cyber world) đó, và nghiên cứu để máy tính tương tác trực tiếp với bộ não của con người.
    không quá khó để tưởng tượng rằng đến một ngày nào đó, khoa học kĩ thuật sẽ đủ tiến bộ để có thể tạo ra 1 cyber world hoàn toàn như thật và sự giao tiếp bộ não người-máy tính đạt tới trình độ máy tính trở thành 1 phần của bộ não và ngược lại. đó sẽ là ngày viễn tưởng trở thành hiện thực.
    nhưng tôi không thật sự thích bộ phim đó. bởi vì trong phim khía cạnh con người trở thành một phần của máy tính đã đươc khai thác quá kĩ để tạo ra câu chuyện về một thế giới đen tối, mà mục đích là dẫn đến những pha hành động rượt đuổi, đánh đấm mà theo tôi chỉ hơn trong những bộ phim hành động thông thường ở chỗ sử dụng nhiều kĩ xảo vi tính hơn mà thôi. (phải nói thêm ở đây rằng không phải tôi ghét phim hành động mà ngược lại nữa). các nhà làm phim đã đúng khi nhờ sự trợ giúp của máy vi tính, và họ thật khôn ngoan khi khai thác trong thực tế một điều ngược lại trong bộ phim của chính họ, đó là bắt máy tính trở thành một phần bộ óc của họ. nhưng vấn đề là ở chỗ họ đã tự giới hạn trí tưởng tượng của mình. con người trong phim trở thành những cái máy. mà theo dõi hoạt động của những cái máy thì có gì mà thú vị cơ chứ, cho dù đó là loại máy gì đi nữa.(ở đây tôi chỉ giới hạn trong lĩnh vực giải trí, bởi vì khi làm việc các kĩ sư và nhân viên kĩ thuật rất say mê với máy móc).
    bây giờ thử tưởng tượng một chút. "ma trận" là một môi trường kết nối mọi máy tính, mọi bộ não của tất cả mọi người trên hành tinh tạo thành một siêu bộ não của trái đất. nó sẽ có khả năng xử lí thông tin khổng lồ bởi các máy tính và cực kì thông minh bởi bộ óc con người. và thế giới ảo "cyber world" chính là sự nhận thức của siêu não bộ về thế giới thật bên ngoài. nó sẽ rất trung thực và chính xác bởi vì như đã nói ở trên, siêu não tính toán cực nhanh và rất thông minh. điều đó có tác dụng gì? muốn biết tình hình trong nước và thế giới khỏi cần đọc báo nghe đài, chỉ cần kết nối óc mình vào siêu não. như vậy suy ra là sẽ không cần đài báo gì nữa hết, mà nói chung chắc khi đó cũng chẳng còn phân biệt trong nước với thế giới gì nữa đâu, hi hi giỡn chút cho vui. cái chính là siêu não sẽ thực sự là siêu bởi vì nó vừa sẵn sàng giúp 1 chú nhóc lớp 1 giải toán vừa có thể giải quyết mọi vấn đề toàn cầu như lương thực, môi trường, sức khoẻ...tốt hơn bất cứ 1 nhà lãnh đạo nào. mọi người đều có thể sử dụng siêu não như não của mình khi kết nối vào đó, ngược lại siêu não sẽ thông minh cỡ nào là tuỳ thuộc vào sự đóng góp trí tuệ của toàn nhân loại. kết quả là không ai có thể thực hiện chính sách ngu dân với người khác bởi vì sẽ thấy chính mình bị ngu đi khi kết nối vào siêu não. hi hi, đó là mấu chốt của mọi vấn đề. mọi thứ sẽ được giải quyết và hổng ai còn bắt nạt được người khác nữa. chẳng còn chiến tranh tôn giáo, xung đột sắc tộc gì sất. khỏi cần quan tâm đến dầu lửa, mình cứ xài mấy cái nguồn năng lượng nhiệt hạch cũ rích cũng dư rồi . mà mấy cái chuyện lẻ tẻ đó quan tâm làm chi. con người đã trở thành thần thánh bởi vì họ bất tử, trẻ mãi không già (mọi vấn đề đều đã được siêu não nghĩ ra cách giải quyết trong đó có vấn đề sức khoẻ) và có khả năng siêu phàm(muốn làm gì chỉ cần nhờ siêu não load chương trình là OK) ...
    tưởng tượng thế mới là tưởng tượng, chứ đã có siêu não mà còn đánh lộn bằng chân tay thì nói làm gì?
  8. tuanno1

    tuanno1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    3.227
    Đã được thích:
    0

    Lâu rồi mới tìm được mộtt truyện mới post cho mọi người cùng đọc và cho ý kiến nhé

    Kẻ Vượt Thời Gian (The Time Machine)
    .::Tác giả: H. G. Wells - Đằng Sơn dịch::.
    VÀI DÒNG VỀ H.G. WELLS ​
    H.G. Wells ra đời năm 1866 trong một gia đình nghèo khó và nhiều tai họa. Bằng trí thông minh hiếm có và chí phấn đấu mãnh liệt, mặc dù phải bận rộn vật lộn với miếng ăn ngay trong thời niên thiếu, ông vẫn đạt những bước tiến đều trên con đường học vấn. Được đại học Royal College of Science, Kensington, cấp học bổng, ông là một sinh viên ưu tú của khoa học gia nổi tiếng T.H. Huxleỵ Ra trường với ngành động vật học, ông có dự tính trở thành một giáo sự Không ngờ năm 21 tuổi, một tai nạn trên sân túc cầu phá hư một chiếc thận; ông phải nằm liệt giường một thời gian dài; con đường dạy học đành bỏ dở. Hoàn cảnh thiếu may mắn đó bắt buộc ông phải ứng biến, và tình cờ bước vào sự nghiệp văn chương.
    Kiến thức khoa học có sẵn cộng với óc tưởng tượng vô cùng phong phú trở thành tài sản quý báu, Wells thành công rất sớm với những truyện ngắn, xã luận, và tranh khôi hài đăng báo. "The Time Machine" là truyện dài đầu tay của ông, xuất hiện từng kỳ trên mặt báo rồi được in thành sách năm 1985. Độc giả khắp nơi thấy ngay dấu hiệu của một thiên tài, và Wells nổi tiếng nhanh chóng khắp thế giới.
    Trong vòng năm mươi năm, H.G. Wells cho ra đời một số lượng kinh hồn là 150 tác phẩm. Ông viết nhiều loại, nhưng thành công nhất vẫn là khoa học giả tưởng, mà ngoài "The Time Machine" còn phải kể đến "War of the Worlds" (chiến tranh liên hành tinh), "The Invisible Man" (người vô hình), "The Island of Doctor Moreau" (hòn đảo của bác sĩ Moreau).
    Ông mất năm 1946 giữa lúc uy tín đang suy sụp trầm trọng vì xuất bản quá nhiều tác phẩm tầm thường - nằm ngoài sở trường khoa học giả tưởng của ông - trong hơn 20 năm liền. Nhưng gần đây phong trào đọc H.G. Wells đã mạnh mẽ trở lại. Người ta khám phá rằng trong khoảng 20 tác phẩm có lẽ sẽ tồn tại vĩnh viễn với thời gian, Wells không những chỉ chứng tỏ tài nghệ văn chương mà còn có viễn quan chính xác. Những suy tưởng của ông về con người, về thế giới, về vũ trụ không còn là giả tưởng xa xôi nữa, mà càng lúc càng phản ảnh trung thực đời sống đầy bất trắc và hoang mang của chúng ta.
    CHƯƠNG 1
    Kẻ vượt thời gian (gọi hắn như vậy cho dễ nhớ) đang cố giải thích một chuyện thật lạ và khó tin. Mắt hắn rực lên nét hăng hái, và khuôn mặt thường xanh xao của hắn hồng hào, sống động. Ngọn lửa trong lò sưởi bập bùng, ánh sáng từ ngọn đèn phản chiếu lấp lánh vào những đốm bọt nhỏ li ti đang sủi chạy trong các ly rượu. Những chiếc ghế, do hắn phát minh, không chỉ là vật thụ động bị ngồi lên mà đang liên tục vuốt ve, tạo sự dễ chịu cho mọi người. Tất cả tạo thành cái không khí thoải mái sau bữa ăn tối, khi mà ý tưởng được giải phóng khỏi mọi sự kềm hãm, tha hồ bay nhảy tự do.
    Trong khi chúng tôi ngồi lười biếng thán phục thái độ chân thành của một người nhiều tưởng tượng (tối thiểu chúng tôi nghĩ thế lúc ấy), hắn vừa trỏ ngón tay út mảnh khảnh về phía trước để nhấn mạnh vấn đề, vừa liên tục nói say sưa:
    "Qúy vị phải nghe tôi thật kỹ. Tôi sẽ đi ngược lại một hoặc hai điều mà ai cũng xem là đương nhiên đúng. Môn hình học mà họ dạy quý vị trong trường, chẳng hạn, đã được đặt trên nền tảng sai lầm."
    "Anh bắt đầu kiểu này thì có khác gì làm khó chúng tôi?" Filby, một chàng tóc hung hay lý sự, đặt vấn đề.
    "Tôi không đòi quý vị phải công nhận bất cứ một điều gì mà không giải thích rõ ràng. Rồi quý vị sẽ công nhận đủ những điều tôi mong muốn. Hẳn quý vị đã biết một đường thẳng toán học, mà theo định nghĩa là không có bề dày, không thể nào hiện hữu trên đời. Họ dạy quý vị như thế phải không? Mặt phẳng toán học nữa. Tất cả chỉ là quan niệm trừu tượng."
    "Đúng thế!" Nhà tâm lý học nhìn nhận.
    "Như vậy, vì chỉ có chiều dài, chiều rộng, chiều cao, một khối thể cũng không thể nào hiện hữu được."
    "Tôi phản đối," Filby nói. "Dĩ nhiên một khối đặc có thể hiện hữu. Tất cả những vật thể có thật... "
    "Hầu hết chúng ta đều nghĩ thế. Nhưng khoan đã. Có thể nào một khối thể hiện hữu tức thời hay không?"
    "Tôi không hiểu anh nói gì," Filby nói.
    "Có thể nào một khối thể, không tồn tại trong bất cứ một khoảnh khắc ngắn ngủi nào, hiện hữu được không?"
    Filby bắt đầu trầm tự "Rõ ràng," kẻ vượt thời gian tiếp, "mỗi vật thể đều phải có bốn chiều: chiều dài, chiều rộng, chiều cao và chiều LÂU nữa. Nhưng vì một lý do thực tế đặc biệt mà tôi sẽ giải thích, chúng ta đã quên mất điều ấy. Ba chiều kia thường được gọi là ba mặt phẳng không gian, còn chiều thứ tư chính là THỜI GIAN. Tuy nhiên, chúng ta có khuynh hướng đặt ra một sự phân biệt sai lầm giữa ba chiều không gian và chiều thời gian, vì ý thức của chúng ta thường di chuyển bất định về đúng một phía của chiều thời gian từ lúc khởi đầu cho đến đoạn cuối cuộc đời."
    "Điều này," một thanh niên vừa lên tiếng vừa cố châm lại điếu xì gà bằng ngọn lửa trong chiếc đèn để bàn, "điều này... thật là rõ lắm."
    "Đáng ngạc nhiên là chẳng ai để ý đến điều ấy," kẻ vượt thời gian tiếp, nét vui trên mặt tăng lên một chút. "Đây chính là chiều thứ tư, mặc dù nhiều người từng nhắc tới chiều thứ tư không biết là họ muốn nói đến nó. Chiều thứ tư là một cách nhìn thời gian. Không có sự khác biệt nào giữa chiều thời gian và ba chiều không gian, trừ một điều là ý thức của chúng ta di chuyển theo nó. Nhưng một số người ngây thơ đã nghĩ sai về chiều thứ tự Chắc quý vị đều biết rõ quan điểm của họ?"
    "Tôi chưa biết," ông thị trưởng nói.
    "Rất đơn giản. Không gian, theo các nhà toán học, được xem là có ba chiều gọi là chiều dài, chiều rộng, chiều cao. Ba chiều ấy có thể được xác định bằng ba mặt phẳng thẳng góc với nhau. Nhưng một số triết gia đặt câu hỏi "Tại sao ba mặt phẳng, tại sao không thể có một mặt phẳng khác thẳng góc với cả ba mặt phẳng kiả" và họ cố tạo dựng khoa hình học bốn chiều. Giáo sư Simon Newcomb đã trình bày quan điểm này trước hội toán học New York mới khoảng hơn tháng trước đây. Qúy vị đều biết rằng trên một mặt phẳng (chỉ có hai chiều) chúng ta có thể biểu diễn một vật thể ba chiều mà không làm mất bất cứ đặc tính nào của nó. Tương tự, họ nghĩ rằng với ba chiều, họ có thể biểu diễn các vật thể có bốn chiều, nếu họ nắm vững mọi quy luật cần thiết."
    "Tôi cũng nghĩ vậy," ông thị trưởng lẩm bẩm. Đôi lông mày nhíu lại, ông chìm vào cõi suy tư, cặp môi ông di động như người đang lập đi lập lại một câu thần chú. "Phải, giờ tôi đã hiểu rồi," ông thốt lên sau một lúc lâu, với một nét vui mừng không lấy gì làm rõ ràng, chắc chắn.
    "Được. Tôi không ngại cho quý vị biết rằng tôi đã nghiên cứu khoa hình học bốn chiều từ khá lâu nay, và đã khám phá ra một số kết quả khá lạ lùng. Thí dụ, đây là tấm hình của một người phái nam lúc tám tuổi, tấm này lúc 15 tuổi, tấm này 17 tuổi, tấm kia 23 tuổi, v.v... Tất cả đều có thể gọi là những "thời đồ", hình biểu diễn ba chiều của một sinh vật bốn chiều, cố định và không thể biến đổi.
    "Giới khoa học," kẻ vượt thời gian ngưng nói một chút để chúng tôi có đủ thời giờ ghi nhận, rồi tiếp, "biết rất rõ thời gian chỉ là một loại không gian. Đây là một biểu đồ quen thuộc, biểu đồ thời tiết. Đường mà tôi đang chỉ biểu diễn những thay đổi của hàn thử biểu. Hôm qua ở mức độ cao, tối qua thấp hơn, rồi sáng nay lại tăng lên dần đến đây. Mức thủy ngân làm sao đi theo đường biểu diễn này nếu chỉ có ba chiều không gian quen thuộc? Nhưng hiển nhiên nó đã vẽ đường này, và đường này, vì vậy, phải được kết luận là đường của chiều thời gian."
    "Nhưng," ông bác sĩ nói, mắt đăm đăm nhìn một khối than đá trong lò sưởi," nếu thời gian chỉ là chiều thứ tư của không gian, tại sao, và tại sao từ trước đến nay vẫn thế, nó được coi là một chiều khác? Tại sao chúng ta không thể di chuyển trong thời gian như trong ba chiều kia của không gian?"
    Kẻ vượt thời gian mỉm cười. "Ông có chắc chúng ta có thể di chuyển tự do trong không gian không? Chúng ta có thể đi về phía trái, phía phải, phía trước, phía sau, và con người đã luôn luôn làm thế. Nhưng chiều lên xuống thì sao? Chúng ta bị ngăn cản bởi sức hút trái đất kia mà."
    "Không hẳn," ông bác sĩ nói. "Có khinh khí cầu."
    "Nhưng trước thời của khinh khí cầu, trừ những chuyện nhảy lên nhảy xuống và sự khác biệt chiều cao của mặt đất, con người không có tự do di chuyển theo chiều thẳng đứng."
    "Nhưng họ vẫn có thể di chuyển lên xuống chút ít, như anh đã nói."
    "Xuống, xuống dễ hơn lên rất nhiều."
    "Nhưng anh không thể di chuyển trong thời gian một chút nào hết, anh không thể thoát khỏi giây phút hiện tại."
    "Thưa ông bác sĩ thân kính, đó chính là điểm sai lầm của ông. Đó chính là điểm sai lầm của cả thế giới. Chúng ta luôn luôn rời xa hiện tại. Những thực thể tâm thức của chúng ta, vốn không có hình thể và khối lượng, di chuyển trên chiều thời gian bằng vận tốc đều từ lúc nằm nôi xuống đến mộ phần. Y hệt như trường hợp đi xuống thấp nếu chúng ta bắt đầu sự hiện hữu ở một nơi trên cao hơn mặt đất 50 dặm.
    "Điều khó khăn là," nhà tâm lý học ngắt lời. "Anh có thể di chuyển qua lại trong cả ba chiều của không gian, nhưng không thể làm tương tự với thời gian."
    "Đó chính là nguyên nhân dẫn đến phát minh lớn của tôi. Nhưng ông đã lầm khi nói rằng chúng ta không thể di chuyển trong thời gian. Thí dụ, khi tôi hồi tưởng lại từng chi tiết của một việc đã qua có nghĩa là tôi trở lại phút giây xảy ra việc đó: trạng thái lúc ấy của tôi thường được gọi là đãng trí. Dĩ nhiên, cũng như một anh mọi hoặc một con thú nhảy cao lên khỏi mặt đất rồi tức thì rơi xuống, tôi không thể lưu lại ở phút giây quá khứ, mà sẽ bị kéo về hiện tại. Nhưng chú ý rằng trong thí dụ tôi vừa đưa ra, một người văn minh hơn một anh mọi ở chỗ là người ấy có thể dùng khinh khí cầu để bay lên ngược chiều hút của trái đất. Đã thế, tại sao chúng ta - những người văn minh - không có quyền hy vọng sẽ có một lúc, chúng ta có thể dừng lại hoặc đi nhanh hơn theo chiều thời gian; và ngay cả quay đầu lại, đi ngược chiều thời gian nữa? (còn nữa)
  9. tuanno1

    tuanno1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    3.227
    Đã được thích:
    0
    "Chuyện này," Filby xen vào, "tất cả chỉ là... "
    "Tại sao không được?" Kẻ vượt thời gian hỏi.
    "Trái với lý lẽ," Filby nói.
    "Lý lẽ nào?" Kẻ vượt thời gian hỏi.
    "Anh có thể dùng lập luận để chứng minh rằng màu đen là màu trắng," Filby đáp, "nhưng anh sẽ chẳng bao giờ thuyết phục được tôi."
    "Có lẽ không," kẻ vượt thời gian nhìn nhận. "Nhưng chắc quý vị đã bắt đầu hiểu mục đích cuộc nghiên cứu của tôi về hình học bốn chiều. Từ lâu tôi đã có khái niệm mơ hồ về một cái máy... "
    "Để vượt thời gian!" Chàng thanh niên thốt lên.
    "Di chuyển trong thời gian, theo bất cứ chiều nào." Filby phá lên cười.
    "Nhưng những điều tôi nói đều có thí nghiệm chứng minh." Kẻ vượt thời gian nói.
    "Nếu làm được như anh nói thì rất tiện lợi cho các sử gia," nhà tâm lý học nhận xét. "Họ có thể lùi lại thời gian để kiểm chứng những gì đã được ghi lại về trận Hastings chẳng hạn!"
    "Ông không nghĩ làm như vậy là gây ra khó dễ à?" Ông bác sĩ nói. "Tổ tiên chúng ta chắc không thích những kẻ hay kể chuyện sai đâu."
    "Mình có thể nghe tiếng Hy Lạp ngay từ miệng Homer hoặc Plato," người thanh niên nói.
    "Nếu vậy người ta sẽ không để yên anh đâu. Các học giả Đức đã cải tiến tiếng Hy Lạp rất nhiều."
    "Và rồi còn tương lai nữa," người thanh niên lại nói. "Thử nghĩ xem! Chúng ta có thể đầu tư hết cả gia sản, để tiền lời tự sinh ra, rồi tới sớm để mà hưởng thụ!"
    "Khám phá một xã hội," tôi nói, "xây dựng hoàn toàn trên nền tảng cộng sản."
    "Nghe như một thuyết hoang đường!" nhà tâm lý học trở lại vấn đề.
    "Phải, chính tôi đã từng nghĩ thế," kẻ vượt thời gian trả lời, "vì vậy tôi chưa bao giờ nói chuyện này với người khác, cho tới khi... "
    "Có thí nghiệm chứng minh!" Tôi thốt lên. "Anh sẽ chứng minh những điều anh nói thật sao?"
    "Chứng minh, chứng minh!" Filby kêu thành tiếng. Hắn có vẻ hết chịu đựng nổi những lời giải thích của kẻ vượt thời gian.
    "Hãy cho chúng tôi nhìn tận mắt thí nghiệm của anh," nhà tâm lý học yêu cầu, "mặc dù, như anh biết, chúng tôi thấy khó tin lắm."
    Kẻ vượt thời gian mỉm cười đảo nhìn hết chúng tôi. Rồi, trong khi vẫn giữ nụ cười nhẹ, với hai tay đút sâu trong túi quần, hắn bước chậm ra khỏi phòng. Chúng tôi nghe tiếng dép lẹp kẹp của hắn kéo dài trên hành lang dẫn tới phòng thí nghiệm.
    Nhà tâm lý học nhìn chúng tôi. "Không biết hắn định làm gì đây?"
    "Một trò ảo thuật nào đó," ông bác sĩ nói, và Filby cố tranh thủ thời gian, kể vội cho chúng tôi nghe về một ảo thuật gia mà hắn đã chứng kiến ở Burslem; nhưng nhần nhập đề chưa xong thì kẻ vượt thời gian đã trở lại, Filby đành bỏ dở câu chuyện.
    Trong tay kẻ vượt thời gian là một vật chói ánh kim loại, không lớn hơn chiếc đồng hồ để bàn bao nhiêu và có vẻ như đã được chế tạo một cách tỉ mỉ. Có phần làm bằng ngà, có phần bằng pha lê trong suốt. Đến đây tôi phải đi vào chi tiết vì những gì xảy ra sau đó - trừ trường hợp quý vị đã chấp nhận những lời giải thích của kẻ vượt thời gian, không kể - thật là vô cùng khó tưởng tượng. Hắn kéo một trong những chiếc bàn ngũ giác nhỏ xếp đầy phòng đến trước lò sưởi, hai chân bàn kê trên tấm thảm trước lò. Hắn đặt "chiếc máy" trên bàn rồi mang một chiếc ghế đến ngồi xuống. Trên bàn chỉ có thêm một ngọn đèn chiếu lung linh vào chiếc máy, nhưng xung quanh cũng có khoảng trên mười ngọn nến đặt ở những nơi khác nhau, nên phòng khá sáng. Tôi ngồi trên một chiếc ghế bành thấp mà tôi kéo tới trước để ở giữa kẻ vượt thời gian và chiếc lò sưởi. Filby ngồi sau lưng hắn, ngang tầm nên có thề nhìn xéo qua vai thấy rõ mọi chuyện. Ông bác sĩ và ông thị trưởng ở bên phải, nhà tâm lý học ở bên trái, và đứng sau nhà tâm lý học là người thanh niên. Tất cả chúng tôi đều chú tâm quan sát. Thật khó mà tin là có bất cứ trò ảo thuật nào, dù biểu diễn khéo léo đến đâu chăng nữa, qua mắt nổi chúng tôi.
    Kẻ vượt thời gian nhìn chúng tôi rồi nhìn chiếc máy. "Anh còn chờ gì?" nhà tâm lý học hỏi.
    "Chiếc máy này," kẻ vượt thời gian nói. Tay hắn chống lên bàn, hai bàn tay nắm vào nhau ở phía trên chiếc máy, "chỉ là một vật thí nghiệm sơ khởi. Thực ý của tôi là làm một chiếc máy thật, để đi lại trong thời gian. Chắc quý vị thấy hình thù của chiếc máy hơi kỳ lạ, và cái thanh ngang này có một vẻ quái đản, như thể nó không có thật." Hắn chỉ trỏ. "Lại nữa, đây là một chiếc cần nhỏ màu trắng, và đây là một chiếc cần khác."
    Ông bác sĩ rồi ghế đứng dậy nhìn chiếc máy. "Thật là công phu," ông nói.
    "Tôi mất hai năm để làm nó đấy," kẻ vượt thời gian tức thì đáp lại. Và, trong khi chúng tôi cùng đứng dậy, cố nhìn chiếc máy thật gần như ông bác sĩ, hắn nói, "Tôi muốn quý vị hiểu rằng cái cần này, nếu ấn xuống, sẽ đưa chiếc máy về tương lai, và cái cần kia chiều ngược lại. Cái yên này là chỗ ngồi của kẻ vượt thời gian. Tôi sẽ ấn cái cần này, và chiếc máy sẽ bắt đầu cuộc hành trình. Nó sẽ đi đến tương lai rồi biến mất. Hãy nhìn nó cho kỹ, và chiếc bàn nữa, để biết chắc đây không phải là một trò ảo thuật. Tôi không muốn mất chiếc máy mà bị coi là một thằng láo khoét."
    Một phút lặng lẽ trôi quạ Hình như nhà tâm lý học muốn nói với tôi một điều gì đó nhưng lại đổi ý. Kẻ vượt thời gian đặt ngón tay vào chiếc cần. "Không," hắn đột nhiên nói. "Ông cho tôi nhờ." Hắn quay sang, nắm tay nhà tâm lý học và bảo ông ta chìa ngón trỏ ra. Nhà tâm lý học trở thành người đưa chiếc máy vào cuộc hành trình vô định của nó. Tất cả chúng tôi chứng kiến chiếc cần di chuyển. Tôi chắc chắn là không có trò lừa đảo nào hết. Một luồng gió thổi, ngọn lửa trong chiếc đèn để trên bàn nhảy múa, và đột nhiên chiếc máy nhỏ quay tròn, trở thành mờ ảo như một bóng ma, trong vài giây có lẽ, như một cuộn hình ảnh chập chờn hỗn độn của màu thau bóng và màu ngà trắng; và rồi nó không còn nữa - biến mất! Trên bàn chỉ còn chiếc đèn đứng chơ vơ.
    Chúng tôi im lặng đến cả phút đồng hồ, rồi Filby kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
    Nhà tâm lý học như bừng tỉnh, vội đưa mắt nhìn dưới chiếc bàn. Kẻ vượt thời gian cười lên vui vẻ. "Ông còn chờ gì?" Hắn cố ý nhắc lại lời của nhà tâm lý học lúc nãy. Rồi hắn đứng lên, đến kệ lấy keo thuốc lá và nhồi thuốc vào píp, lưng quay về phía chúng tôi.
    Chúng tôi nhìn nhau. "Cho tôi hỏi," ông bác sĩ nói, "anh có đùa với chúng tôi không đấy? Anh thực sự tin là chiếc máy đó đã đi vượt thời gian?"
    "Dĩ nhiên," kẻ vượt thời gian trả lời trong khi cúi người để đốt một đoạn giấy mồi. Rồi hắn quay lại, châm píp, nhìn thẳng vào mặt nhà tâm lý học. (Nhà tâm lý học muốn chứng tỏ mình vẫn bình tĩnh cũng tự châm một điếu xì gà, nhưng lại quên cắt đầu thuốc ra trước.) "Đặc biệt hơn nữa. Tôi có một chiếc máy lớn sắp hoàn thành, ở trong kia" - hắn muốn nói tới phòng thí nghiệm - "và khi làm xong chiếc máy ấy, tôi muốn tự mình làm một cuộc du hành."
    "Anh muốn nói rằng chiếc máy hồi nãy đã đi đến tương lai?" Filby hỏi.
    "Tương lai hay quá khứ - tôi không biết chắc."
    Sau một giây phút, nhà tâm lý học nảy ra một kết luận. "Nếu nó đã đi đến bất cứ đâu thì chắc chắn là nó phải đi về quá khứ," ông nói.
    "Tại sao?" Kẻ vượt thời gian hỏi.
    "Vì tôi giả sử là nó không hề di chuyển trong không gian. Nếu nó đi về tương lai thì nó phải ở trước mắt chúng ta ngay tại lúc này, vì nó phải đi qua thời điểm hiện tại của chúng tạ"
    "Nhưng," tôi nói, "nếu nó đi về quá khứ chúng ta phải thấy nó khi mới bước vào phòng này; và thứ năm tuần trước khi chúng ta cũng có mặt ở đây; và thứ năm tuần trước nữa, tuần trước nữa, vân vân!"
    "Rất có lý," ông thị trưởng nhận xét. với một cung cách vô tư, ông quay sang kẻ vượt thời gian, chờ lời giải thích.
    "Không đúng chút nào cả," kẻ vượt thời gian lên tiếng, và hắn nói với nhà tâm lý học: "Ông thử nghĩ đi. Ông có thể giải thích điều này được mà. Hình ảnh dưới mức cảm nhận, hình ảnh bị tan loãng... "
    "Dĩ nhiên," nhà tâm lý học đáp, rồi trấn an chúng tôi. "Đó là một điểm tâm lý đơn giản. Đúng ra tôi đã phải nghĩ ra. Nó giản dị, và nó giải thích được mọi nghịch lý một cách toàn vẹn. Chúng ta không thể thấy chiếc máy hồi nãy, hoặc cảm nhận sự hiện diện của nó, cũng như trường hợp chiếc căm trong một bánh xe quay nhanh hoặc một viên đạn bay trong không khí. Nếu nó đi trong thời gian năm mươi hoặc một trăm lần nhanh hơn chúng ta, nếu nó trải qua một phút trong khi chúng ta trải qua một giây, cái cảm tưởng tạo thành dĩ nhiên sẽ chỉ là một phần năm mươi hoặc một phần trăm của trường hợp nó không di chuyển trong thời gian. Chỉ đơn giản như thế." Ông quơ tay vào chỗ để chiếc máy lúc nãy." Qúy vị thấy chứ?" Ông vừa nói vừa cười.
    Chúng tôi ngồi nhìn chăm chăm vào mặt bàn thật lâu; rồi kẻ vượt thời gian hỏi chúng tôi nghĩ gì về tất cả những việc đã xảy ra.
    "Tất cả đều có vẻ rất hợp lý trong đêm nay," ông bác sĩ nói; "nhưng phải đợi đến ngày mai đã. Hãy đợi sự thức tỉnh của đầu óc sẽ đến vào buổi sáng."
    "Qúy vị có muốn thấy chiếc máy vượt thời gian không?" Kẻ vượt thời gian hỏi. Và tức thì, với chiếc đèn trên tay, hắn dẫn chúng tôi dọc theo chiếc hành lang dài lạnh lẽo dẫn tời phòng thí nghiệm. Tôi nhớ mồn một ánh đèn lung linh, hình dáng kỳ dị của đầu hắn in trên tường, bóng hắn nhảy múa theo từng nhịp đi. Tôi nhớ chúng tôi lẽo đẽo theo hắn, lòng đầy hoang mang nhưng chưa tin tưởng, và tôi nhớ phòng thí nghiệm ấy, nơi chúng tôi nhìn thấy bản phóng lớn của chiếc máy nhỏ đã biến mất trước mắt chúng tôi. Có phần bạch kim, phần ngà, phần chắc chắn phải là do đá được mài hoặc cưa ra mà thành. Chiếc máy đại khái hoàn tất, nhưng có những thanh pha lê làm chưa xong nằm trên bàn cạnh một số biểu đồ. Tôi cầm một thanh lên để nhìn cho kỹ. Hình như là thạch anh.
    "Thật không," ông bác sĩ hỏi, "Tất cả là thật? Hay đây chỉ là một trò đùa - như con ma mà anh dọa chúng tôi giáng sinh năm ngoái?"
    "Với chiếc máy này," kẻ vượt thời gian nói, tay giơ chiếc đèn lên cao, "tôi có ý định khám phá những bí mật của thời gian. Điều ấy rõ ràng với quý vị chứ? Tôi chưa bao giờ nghiêm trang hơn bây giờ cả."
    Chúng tôi chẳng ai biết nên nghĩ gì cho phải.
    Tôi gặp ánh mắt của Filby qua vai ông bác sĩ. Hắn nháy làm dấu với tôi, nhưng đó là dấu của một vẻ nghiêm trọng rõ rệt.
    (còn nữa)
  10. tuanno1

    tuanno1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2003
    Bài viết:
    3.227
    Đã được thích:
    0
    #BIGCHAR {background: & strDefaultFontColor &; color: DCDCDC; font-size: 16pt; font-family:Arial; } Lúc ấy có lẽ chẳng ai trong chúng
    tôi tin vào chiếc máy. Lý do chính là
    người chế tạo ra nó. Kẻ
    vượt thời gian thuộc loại
    người quá khôn ngoan nên trở thành
    đáng nghi ngờ. Bạn không bao
    giờ có cảm tưởng đã
    biết những điều cần
    biết về hắn; đằng sau
    vẻ thành thật, bạn luôn luôn có
    cảm giác như hắn ẩn dấu,
    che đậy một điều khó
    dự phòng, hoặc một trò quỷ
    quái, chờ đúng lúc bất ngờ
    mới tung ra. Nếu thay vì kẻ
    vượt thời gian mà là Filby, có
    lẽ chúng tôi đỡ nghi hơn. Vì
    chúng tôi hiểu con người của
    Filby - đúng hơn phải nói ngay
    cả anh chặt thịt heo ngoài chợ
    cũng hiểu Filbỵ Ngược
    lại, kẻ vượt thời gian
    luôn luôn có một nét kỳ quái; chúng tôi
    không thể tin hắn được.
    Mọi việc đều trở thành
    quá dễ dàng trong tay hắn. Những
    đặc tính được coi là
    đơn giản ở người
    khác, nếu hắn có cũng bị coi là
    phức tạp. Ngay cả những
    người nể vì kẻ vượt
    thời gian cũng không dám đoán
    hắn sẽ làm gì; như thể có
    sự hiểu ngầm rằng nếu
    đặt danh dự vào việc tin
    tưởng hắn cũng chẳng khác
    nào gửi đồ sứ dễ bể
    ở một trường dạy con nít
    mẫu giáo.
    Vì vậy chúng tôi chẳng nói gì nhiều
    về chuyện vượt thời gian
    giữa thứ năm tuần đó và
    thứ năm tuần sau; mặc dù
    chắc chắn trong đầu óc
    mỗi người đều ngập
    đầy những suy nghĩ: chuyện
    vượt thời gian có trái khoa học
    không, nếu không trái khoa học thì có
    chắc thực hiện được
    không? Mà nếu đã về quá khứ,
    thấy rõ sự thật, thì phải làm
    gì về những đoạn viết sai
    trong lịch sử? Riêng tôi bị ám
    ảnh thật nhiều bởi trò
    "ảo thuật" của hắn. Tôi
    nhớ tôi có bàn chuyện này với ông
    bác sĩ vào thứ sáu lúc gặp nhau
    ở Linnaean. Ông nói là đã tận
    mắt chứng kiến một trò
    tương tự Ở Tubingen. Theo ông,
    mấu chốt là lúc ngọn nến
    bị thổi tắt. Nhưng ông không
    giải thích nổi trò ấy
    được làm như thế nào.
    Thứ năm tuần kế tiếp tôi
    lại đến Richmond - hình như tôi
    là một trong những người khách
    thường trực nhất của
    kẻ vượt thời gian. Hơi
    trễ giờ, đến nơi tôi
    đã thấy bốn năm người
    ngồi sẵn ở phòng khách. Ông bác
    sĩ đứng cạnh lò sưởi,
    một tay cầm một mảnh
    giấy, tay kia cầm đồng
    hồ. Tôi nhìn quanh tìm kẻ vượt
    thời gian.
    "Bảy giờ rưỡi rồi," ông
    bác sĩ nói, "chắc mình dùng bữa
    trước đị"
    "Hắn đâu?" tôi hỏi.
    "Anh mới tới phải không? Lạ
    lắm. Hắn có chuyện kẹt.
    Hắn có viết trong mảnh giấy
    này, nhờ tôi mời mọi
    người dùng bữa lúc bảy
    giờ nếu không thếa mặt
    hắn. Hắn nói sẽ giải thích
    tất cả khi trở lại."
    "Để đồ ăn nguội
    hết thì thật uổng," anh chủ
    một tờ báo khá sáng giá trong
    địa phương lên tiếng. Nghe
    vậy, ông bác sĩ liền bấm chuông
    làm hiệu cho dọn thức ăn ra.
    Trong những người có mặt
    tuần trước, lần này chỉ
    thấy ba người là tôi, nhà tâm lý
    học, và ông bác sĩ. Những khuôn
    mặt kia gồm có Blank, anh chủ báo mà
    tôi đã nhắc đến, một ký
    giả, và một ký giả khác - một
    người im lặng, nhút nhát
    để râu quai nón - mà tôi không quen
    biết; và nếu tôi nhớ không
    lầm, hình như ông ta không hề
    mở miệng một lần nào
    suốt đêm đó. Chúng tôi vừa
    ăn vừa đoán mò về lý do
    vắng mặt của chủ nhà, mà tôi
    nửa đùa nửa thật nói là
    chắc còn bận vượt thời
    gian. Anh chủ báo nghe vậy sinh thắc
    mắc, nhà tâm lý học bèn giải thích
    đại khái cho anh nghe về cái
    "thuyết nghịch lý và trò ảo
    thuật đầy sáng tạo" mà chúng
    tôi mục kích tuần trước. Trong
    khi ông còn đang giải thích thì cánh
    cửa hành lang mở ra một cách
    chậm chạp và lặng lẽ. "Chào!"
    Tôi nói. "Cuối cùng anh đã về!" Cánh
    cửa mở rộng hơn, kẻ
    vượt thời gian đứng
    trước mắt chúng tôi. Tôi chấm
    dứt câu nói bằng một tiếng kêu
    kinh ngạc.
    "Trời ơi! Chuyện gì đã xảy
    ra cho anh vậy?" Ông bác sĩ thốt lên.
    Ông là người thứ hai nhìn thấy
    hắn. Mọi người không hẹn
    mà cùng quay về phía cánh cửa.
    Kẻ vượt thời gian ở trong
    một tình trạng thê thảm. Chiếc
    áo khoác bám bụi dơ bẩn, tay áo dính
    bê bết màu xanh. Tóc hắn rối bù, tôi
    có cảm tưởng đã bạc
    hẳn đi - không hiểu vì bụi bám
    hay vì thực sự thay màu. Mặt
    hắn xanh như tàu lá. Cằm hắn có
    một vết đứt chưa lành
    hẳn. Nét mặt hắn khốn
    khổ và mệt mỏi, như đã
    trải qua những đau đớn ghê
    gớm. Hắn đứng phân vân ở
    ngưỡng cửa một chút, như
    bị chói mắt bởi ánh đèn.
    Rồi hắn bước vào, khập
    khiễng như một kẻ bụi
    đời bị bệnh đau chân.
    Chúng tôi im lặng nhìn, chờ đợi
    hắn lên tiếng.
    Nhưng hắn không nói, chỉ tiến
    tới bàn như một người
    đang bị cơn đau hành hạ.
    Tay hắn với chai rượi vang. Anh
    chủ báo liền đổ champagne vào
    đầy một chiếc ly,
    đẩy về phía hắn. Hắn
    uống cạn, rượu hình như
    giúp hắn phần nào bình phục: vì
    hắn bắt đầu nhìn quanh, trên
    môi hiện ra bóng dáng của nụ
    cười quái dị quen thuộc.
    "Anh đã làm chuyện gì vậy?" Ông bác
    sĩ hỏi. Kẻ vượt thời
    gian hình như không nghe thấy. "Xin
    lỗi đã làm phiền quý vị,"
    hắn nói bằng một giọng không
    mấy thông suốt. "Tôi không sao cả."
    Hắn ngừng lại, đưa ly ra
    đòi thêm rượu, và tức thì
    uống cạn. "Ngon thật", hắn
    nhận xét. Mắt hắn sáng hơn lên,
    và một chút sinh khí trở lại trên
    đôi gò má. Mắt hắn đảo qua
    chúng tôi như muốn tỏ một
    sự biểu đồng tình thiếu
    hăng hái. hắn đi vòng quanh căn
    phòng, rồi lại nói, như vẫn
    cố tìm một cách phát biểu thích
    hợp. "Tôi phải đi tắm và thay
    quần áo, rồi tôi sẽ xuống
    đây giải thích mọi chuyện...
    Nhớ để lại cho tôi một
    chút thịt cừu. Tôi thèm thịt
    lắm rồi."
    Hắn nhìn xéo qua anh chủ báo, một
    người khách hiếm khi gặp, và
    hỏi thăm sức khỏe. Anh
    chủ báo đặt một câu hỏi.
    "Tôi có thể nói với ông," hắn
    trả lời, "là ngay bây giờ tôi
    chưa được bình thường
    lắm. Nhưng cho tôi một phút,
    tất cả sẽ đều tốt
    đẹp."

Chia sẻ trang này