1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TS-TY: Tôi viết cho tôi

Chủ đề trong 'Thái Nguyên' bởi tamhoncuada_spt, 31/08/2004.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cocacola1

    cocacola1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/02/2004
    Bài viết:
    2.872
    Đã được thích:
    1
    Bình tĩnh đi mày ơi, rồi đâu sẽ có đó mà. Cứ túc tắc mà tiến hành, chẳng việc gì mà phải tự làm khổ mình cả!
  2. Kj3u_Ljnh

    Kj3u_Ljnh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/06/2006
    Bài viết:
    2.935
    Đã được thích:
    0
    Ước mơ + Tham vọng = Thành Công
    Thành công tuột đỉnh
  3. HalloAusTN

    HalloAusTN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/06/2007
    Bài viết:
    133
    Đã được thích:
    0
    Kế hoạch bị hoãn lại khoảng 2 tuần, chắc không có gì đâu. đừng lo lắng nhiều nhé..., rồi mọi việc sẽ ổn thôi....
    cố lên....
  4. lamduechi

    lamduechi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2006
    Bài viết:
    1.124
    Đã được thích:
    0
    Mai nhập trường roài,chẳng bít ntn đây?Lo ghê!
  5. appassionata

    appassionata Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    433
    Đã được thích:
    0
    Mình phát hiện ra 1 điều, ko phải là mới, mà là mình ko ngờ cái cảm xúc ấy vẫn còn trong mình, như 1 thứ bệnh hành hạ mình.
    Có lẽ là phải dứt khoát thật sự, ko quan tâm, ko trả lời, hỏi han gì nữa mới xong.
    ...
    Nhìn. Đọc. Cảm nhận. Bao lâu rồi nhỉ? Ko có gì thay đổi cả. Vẫn là những kẻ tự lừa dối bản thân...
  6. quyetlan

    quyetlan Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    05/01/2006
    Bài viết:
    2.609
    Đã được thích:
    0
    Sáng nay dậy thấy lạnh lạnh, tự nhiên mún ôm em yêu một kái ^^
    ................ Uh sắp đến mùa đông rùi nhỉ ? !!!!
  7. appassionata

    appassionata Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    433
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng thì cũng đủ can đảm để gặp Project Manager. Ngại ghê cơ. Anh L cứ động viên rồi hỏi mình gặp chưa mãi, xong lại gọi điện hỏi anh kia tình hình trao đổi với mình thế nào, thế nào. Project Manager trẻ hơn nhiều so với mình tưởng tượng. Cũng hình dung là anh ấy sẽ thế này, thế kia, sẽ đeo kính, sẽ serious, sẽ đi nhanh, nói chậm, hiền... qua cảm nhận về cách trao đổi qua mail nhưng mà ko nghĩ trẻ thế. Mà anh L còn gọi là anh nên chắc là hơn tuổi anh L. Mà anh L thì trông cũng vừa tuổi, có vợ con sớm nên trông có vẻ già hơn thôi.
    Lần đầu tiên tiếp xúc nhưng dù sao cái không khí làm việc ở đây cũng gây cho mình một cảm giác ko thân thiện như Văn phòng mình. Những cái nhìn dò xét, những nụ cười hờ hững. Và có lẽ giờ mới hiểu được tại sao em Lotus, em One khi chuyển sang cái Quỹ đầu tư tài chính kia vẫn qua lại VP ăn cơm trưa, rồi đi chơi cùng và kể rằng "Có đi làm ở 1 nơi đấu đá, cạnh tranh, người ta cư xử với nhau bằng mặt mà ko bằng lòng, hất người nhanh ko một chút băn khoăn mới thấy nhớ cái nơi mình làm việc mà như sống giữa 1 gia đình". Cũng thấy nhớ VP, mấy lần đi qua nhưng ko vào, dù cả bác bảo vệ và chị Phùng quét dọn vẫn nhớ mình, còn gọi mình vào ăn bỏng ngô và hỏi chuyện. Hai đứa S, L thực tập ở VP kể rằng đã xin được việc, cũng khá tốt. Có lẽ việc cuối mình làm ở VP cũng là "sáng tác" nhận xét thực tập cho 2 em ấy và thay mặt VP tặng cho 2 em những món quà kỉ niệm để lưu nhớ về nơi làm việc đầu tiên của mình.
    Tất cả chúng ta đều sẽ phải lớn khôn, đều phải biết thích nghi với mọi hoàn cảnh, phải ko?
    ...
    "Căn bệnh" lại tiếp tục hành hạ mình. Người ta "bệnh tật", mình cũng bệnh và cái bệnh của mình là đã suy nghĩ nhiều về cái "bệnh tật" của người ta. Lo lắng, phiền muộn, thất vọng. Bao nhiêu lần tự nhắc nhủ mình rồi nhỉ? Hạnh phúc ở trong tầm tay. Hạnh phúc là những điều giản dị và cái gì cũng có giá của nó.
  8. latdat_tn

    latdat_tn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2004
    Bài viết:
    1.128
    Đã được thích:
    0
    Thật là chán! đến bao h? mìn mới có người yêu! àh người mìn yêu!!! còn người yêu mìn á! đầy .....chả hỉu sao? chả iu được thèng nào kả! chán weee
  9. appassionata

    appassionata Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    433
    Đã được thích:
    0
    Chị L bên ĐSQ vừa gọi điện cho mình. Chị ấy vừa nói chuyện với bác Pedersen xong nên mới biết chuyện mình đã rời Dự án. Vẫn là những thắc mắc và sự lấy làm tiếc tại sao mình ra đi.
    Rất thẳng thắn, chị ấy bảo là tiếp xúc với nhiều người ở Dự án nhưng chưa thấy ai làm việc được chuyên nghiệp như mình, nếu mình có chỗ nào tốt hơn thì cũng tôn trọng và chúc mình thành công với lựa chọn của mình nhưng nếu ai cho mình out thì sẽ ý kiến. Chị ấy bảo là bác Pedersen đang buồn lắm vì chưa có ai thay thế mình và bác ấy ko hiểu chuyện gì đã xảy ra, là do mình đi tìm 1 cơ hội khác tốt hơn hay là ai đã bảo mình out và tại sao lại cho mình out.
    Cũng chỉ biết cảm ơn chị đã nhiệt tình giúp đỡ. Có những vấn đề thật khó nói. Hôm mình đi mình cũng ko nói lý do tại sao đi với bác ấy, chỉ nói rằng những sự thay đổi là cần thiết và ngoài kia thì có rất nhiều cánh cửa, mình mong bác ấy hãy support nhiều hơn cho dự án, hãy phối hợp tốt với chị HA - newbie, chị ấy sẽ dần dần thay thế vai trò của mình cũng như 1 phần việc của TA trước kia. Dầu sao chị ấy cũng hơn mình đến 8 tuổi, kinh nghiệm nhiều hơn, chuyên môn cũng bài bản hơn, chị ấy sẽ làm tốt hơn những gì mình đã làm.
    Thực ra anh L dù rất quý mình vẫn muốn giới thiệu mình đi chỗ khác tốt hơn là sang bên anh T - Project manager, 1 môi trường mới, 1 lĩnh vực mới với sự chuyên nghiệp cao hơn để làm vì ở lại thì chưa chắc mình đã làm được đúng những việc đáng ra là mình nên làm vì dù sao chị HA cũng là người của bác 3D mà bác 3D thì lại là sếp trên của anh L mà ko hiểu sao, anh L sợ bác này trong khi mình lại chẳng sợ gì cả, mỗi tội chưa có cơ hội argue lần nào cả. Nếu mình quay trở lại, tất cả có lẽ sẽ đều gượng gạo.
    Thôi vậy, "Thà rằng chia tay" vậy.
  10. appassionata

    appassionata Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    433
    Đã được thích:
    0
    Go to mad.
    Cả tối qua ngồi chat với Zany nhưng cũng ko thấy tinh thần khá khẩm hơn bởi bà ấy là con người của công việc, lúc nào nói chuyện với bà ấy cũng cảm thấy cái áp lực mà mình đang cố tránh đi càng hiện hữu rõ ràng hơn. Định bảo nó đừng làm chặt quá với bác 3D hay anh L làm gì cho không khí ở VP được yên ổn tí để mọi người còn thở cái, nghe tình hình cũng đang căng và oải rồi, nhưng chẳng bảo nữa. Kệ vậy. Mình ko dây vào. Mình đi rồi mà. Người bên nó với bên mình vốn ko ưa nhau sẵn nên chỉ có mỗi anh L, TA, T, DP - những người quý và tin mình mới được biết 2 đứa mình là bạn của nhau từ trước. Anh L thì kiềng nó còn bác 3D thì ghét nó. Chị H, chị N thì khỏi phải nói. Cái vụ này nó phụ trách thì bác 3D thôi rồi. Dù sao thì nó ko làm bên mình nên nó làm sao có tình cảm gắn bó hay nhân nhượng, thông cảm gì như mình được, chỉ đúng luật mà siết.
    Nhìn lại hơn gần 2 năm kể từ khi ra trường, nó đã thay đổi nhiều. Sắc sảo và kiên quyết, làm việc quên mình, nó đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc nhưng dường như cũng trở nên khô khan hơn. Và ko hiểu sao, trong mắt mình, cái sự sắc sảo trong công việc ko che được những mềm yếu, những chất chứa khao khát kìm nén trong nó, sự cô đơn vẫn dàn trải trong tâm hồn nó.
    Còn mình thì sao? Vẫn cảm thấy mình may mắn hơn chút ít vì mình còn giữ được những cảm xúc lãng mạn và vẫn phần nhiều sống vì cảm xúc của mình.
    Chán 1 người. Đã cố gắng get closer với họ nhưng nhiều lần đã cảm thấy bị hẫng và lần này thì hẫng thật. Thế đấy. Cũng chẳng cần. Bạn bè gì mà như thế.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này