1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tự cảm

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi immortal-flower, 10/03/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. smile85

    smile85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Thứ ... ngày..... tháng...2003

    Sân trường hôm nay dường như vắng vẻ hơn mọi hôm. Lũ học trò tự dưng ngoan 1 cách kỳ lạ. Trên các hành lang ko còn thấy những cô tú cậu tài choảng nhau choang choác, thay vào đó là 1 khung cảnh yên bình hiếm thấy. Cũng phải thôi. Trời oi bức thế này, chẳng đứa nào muốn động thủ. Ở góc sân trường, những cánh phượng hồng đầu tiên đã nở.
    Từ tầng 3, nó nhìn ngao ngán xuống dưới tầng 1. Đang là giờ nghỉ tiết 1, nó tranh thủ chạy xuống căngtin để bồi bổ sức khoẻ mà cũng để trốn chị chủ nhiệm. Nó là 1 trong số 1 lô 1 lốc nạn nhân bị chị chủ nhiệm tóm cổ lên chấm đáp án thi tốt nghiệp. Nó ko mang theo. Nói trắng ra là nó mới làm được 1 đề trong 4 đề fải làm và nộp. Theo Tôn Tẫn, 36 cách chuồn là thượng sách.Nguời xưa nói chớ có sai. Ù té...
    Đúng như nó nghĩ, cả buổi học hôm nay chỉ ngồi chia điểm chác.Cả lớp ầm ầm như 1 cái chợ vỡ. Người ta thường nói 2 người đàn bà và 1 con vịt là 1 cái chợ, đằng này ở lớp nó con gái lại chiếm fần áp đảo. Ko những thế mấy thèng ku lớp nó cũng lắm mồm chẳng kém gì lũ con gái chúng nó. Phải chăng vì sống trong 1 môi trường như vậy mà mấy thằng con trai hiếm hoi bị " đàn bà hoá"??? Cũng chẳng fải vô duyên mà nó và mấy đứa con gái nữa đặt tên mới cho lũ con trai: Nào là cô Kiên, chị Mỹ, mợ Hải, o Phương.....Trong khi đó nó lại đc cái "em gái" trong lớp gọi là anh ngọt xớt. Chăc tại nó khá là galăng đối với những người đc công nhận là fái đẹp. Đúng là toàn chuyện nguợc đời. Mà cũng fải thôi, ở cái lớp này thì nothing is impossible.
    Sắp hết năm đến nơi rồi, lớp nó rệu rã. Ko chụp ảnh, ko lưu bút, ko gì cả. Nó cũng chẳng hiểu chuyện quái quỉ gì đang xảy ra nữa. Theo như nó hóng hớt ở 1 số đứa thì chúng nó dự định sẽ viết lưu bút sau khi thi... tốt nghiệp xong.(???!). Có vẻ như chẳng ai lưu luyến cái lớp này thì fải.. Mọi người sống với nhau khách sáo và hời hợt. Ai đó bảo rằng những năm cấp 3 thật đẹp, đặc biệt là năm lớp 12 hay lớp học cuối cấp fải thế nọ thế kia. Nào là mọi người đoàn kết gắn bó, nào là kỷ niệm đẹp này kia kia nọ... Chẳng biết ở các lớp khác thế nào chứ đối với nó điều đó sai toét trong cái lớp học này. Nó chẳng cảm thấy gì cả. Và nó tin chắc rằng ko chỉ có 1 mình nó nghĩ vậy. Thế mà ai cũng nghĩ rằng cái lớp này đoàn kết lắm, thậm chí có người mong muốn được như lớp nó. Thật tình, ko chui vào chăn sao biết chăn có rận.
    Giờ nghỉ tiết 3, ko nghĩ ra trò gì. Nó và mấy đứa nữa kéo nhau ra hàng lang thả chong chóng. Những cánh chong chóng quay tít thò lò nhưng cuối cùng thì cũng rơi bộp xuống đất. Tuổi học trò của nó cũng vậy, ban đầu cũng mộng mơ mơ mộng lắm như những cánh chong chóng bay tít mù chỉ thấy màu xanh của trời màu trắng của mây,,,,Nhưng cuối cùng thì sao, cuối cùng thì cánh chong chóng cũng rơi xuống đất và nó đối diện với thực tại : Quãng đời học sinh của nó cũng sắp đi đời đến nơi rồi. Nó dường như chẳng quyến luyến gì mấy.
    Vào tiết 4 là tiết lý, thầy vào lớp, cả lớp uể oải đứng lên chào thầy. Hôm nay chữa đề thi học kỳ lý và sẽ kiểm tra bài 15' cuối cùng. Buổi học trở thành buổi tranh luận toé lửa giữa thầy Cường và em Linh heo-lớp phó học tập. Bài vật lý đang đơn giản, fải mở ngoặc ra đấy là theo thầy nói , bỗng chốc trở nên rối tung rối mù. Không ai chịu ai. Cuối cùng thì cả 2 đều đúng. (Câu này thầy nói ) . Nhưng con Linh vẫn ko phục, nó nhất quyết cho rằng thầy sai . 15' cuối giờ thầy fát đề kiểm tra 15'. Dài dã man, 5 con bài tập. Nó cong đít lên làm,. Cuối cùng cũng xong. Đến màn so đáp số thì mỗi đứa 1 phách, loạn xị lên chẳng biết đường nào mà lần... Thôi thì kệ, thích ra sao thì ra.
    Tùng .... tùng........ trống hết tiết. Tan học.

    People love you when you smile
    And hate you when it's through
    Smile ! ! !And everything will be fine..
  2. smile85

    smile85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Hình như hắn đã biết được " căn cứ mật" của nó. Và nó nhận được dăm ba dòng offline của hắn, nghe chừng có vẻ rất trách nhiệm. Nhưng với nó, nó cảm thấy gì?? Ghét thật, có vẻ như hắn rất sợ mọi người quy kết trách nhiệm lên đầu hắn. Có lẽ nếu nó ko quá mạnh mồm ở đây chắc đến Tết Công gô nó mới nhận được những lời " trăn trối" đó . Nó cũng ếch cần. Đâu fải nó đi van xin lòng thương hại của mọi người. Nó chúa ghét cái điều đấy. Nó cảm thấy, hình như .... hình như hắn sợ nó ... Hắn "thanh minh" ko fải hắn trốn tránh nó hay gì gì mà là do nó , chính nó đã tạo ra khoảng cách giữa hắn và nó. Nó nghĩ thầm : " Mình giỏi thế sao???" Được hắn động viên vài câu, chắc nó " mừng" đến mất ngủ mất . Ngại nhỉ . .....Nó suy nghĩ rất nhiều, nghĩ mãi nghĩ mãi và nó quyết định, sẽ ko làm hắn khó xử nữa. Thế nghĩa là thế nào nhỉ??? có thể sẽ thay đổi 1 vài thứ... Xem nào, có thể thay đổi được những gì... chậc., điện thoại thì ko được rồi nhưng mà cũng chả sao bcoz hắn cũng chẳng biết đến cái gọi là sđt nhà nó . Điều đó ko bận tâm. À , trước mắt là cái title này. Nó lê la khắp nơi khắp chốn , bất cứ nơi nào hắn đặt chân đến. Chỗ nào có hắn là có nó. Mọi người nhìn thấy, chắc lão sẽ fải thanh minh mệt nghỉ đây : " Ko fải người tôi yêu mà là người yêu tôi.... Hâm lắm ". Thôi thì nó sẽ ko gây fiền hà như thế nữa, "Tha cho hắn." - Nó nghĩ . Chẳng hiểu từ bao giờ mà nó nhân đạo đến thế.... Còn có thể đổi được cái gì nữa nhi?? à còn ID bên YM nữa, nó ko thấy ID của hắn và hắn cũng ko thấy ID của nó, có lẽ như vậy cả 2 sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn chăng. Nếu hắn biết được tin này chắc sẽ thở fào nhẹ nhõm lắm đây " thoát khỏi 1 đứa dở hơi". Cũng có thể hắn sẽ cám ơn nó về việc này. Nó ếch cần. Chả cần gì hết. Nó làm những gì nó thích, làm những gì mà nó cảm thấy thoải mái nhất. Nó chẳng cần ai cám ơn vì những việc làm của nó cả. Khách sáo và giả tạo hết chỗ nói. Nó ghét cái kiểu sống hời hợt đó lắm. Sống là fải sống hết mình. Có lẽ vì thế mà nó khá tâm đắc bộ film kinh điển mà nó và con bạn thân đã đi xem, bộ film " Some like it hot" dịch ra có nghĩa là " Những người thích sôi nổi"..... Hôm nó đi xem, hắn cũng đi và hắn ko nhận ra nó. Cũng chẳng sao, nó ko fải ngôi sao ca nhạc hay minh tinh màn bạc, cũng chẳng phải chính khách, cái mặt nó thì khó ưa, nhó làm gì cho nó mệt người cơ chứ, nhờ. Con bạn nó thì cứ nằng nặc đòi gọi hắn ra nói chuyện. Nó gạt fắt : " Đã ko nhận ra nhau rồi thì nói chuyện cái khỉ gì, mày hâm à??"...." Mà mày ko thấy nó đang đi với ai kia à?? để cho người ta tự nhiên, mày... thật là, người đâu mà vô duyên". Con bạn nó ngoạc mồm: " Gớm chửa, mày thì duyên lắm đấy".... Thôi, chuyện quá khứ, chẳng có gì hay ho tốt đẹp cả. Ko nói nữa, nói thêm chỉ tổ buồn đời.....
    Nó sẽ thay đổi, thay đổi tất cả những gì có thể chỉ với mục đích duy nhất, del hắn ra khỏi brain của nó......Thế là hết, nhẹ nợ....Hắn nhẹ mà nó cũng nhẹ. Đôi bên cùng có lợi, sướng nhỉ.
    Trời nóng quá, đúng là hâm thật rồi.....
    People love you when you smile
    And hate you when it's through
    Smile ! ! !And everything will be fine..
  3. one-courage

    one-courage Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng cũng thi tốt nghiệp xong. Mặc dù làm ăn cũng chẳng hay ho gì cho lắm nhưng thôi kệ, thích ra sao thì ra, đằng nào thì cũng đã qua rồi.
    Ngồi 1 mình tự dưng thấy sợ... Sợ sự trống trải cô đơn. Nghĩ lại mới thấy thật ra mình chẳng có gì , tay trắng tay. Có những lúc nó nghĩ mình có thật nhiều bạn và thế là hạnh phúc, nhưng đắng cay thay, toàn những mối quan hệ khách sáo và sáo rỗng....
    .... Sau 1 thời gian ko gặp lại, 1 số người nhìn nó bằng con mắt khác, 1 con mắt lạnh lùng và xa lạ. Lần đầu tiên nó cảm thấy sợ khi ở giưa bạn bè... Bạn bè ư 20 con người là 40 con mắt nhìn nó lạnh lùng và xa lạ... Nó tự hỏi ko hiểu mình đã làm gì sai. Rồi những câu chuyện, mọi người cười, mọi người đùa, vui và nó ko sao có thể tham gia vào được. Mọi người nói cứ nói, còn nó thì câm lặng....Giữa mùa hè 36, 37 độ Cmà nó cảm thấy ớn lạnh.... Có những điều có thể nó lý giải được nhưng có nhưng điều nó vẫn cố đi tìm lời giải đáp... vẫn chưa thấy. Tự dưng nó cảm thấy chán ghét cái môi trường nó đang sống, cái nơi mà nó đã từng nghĩ mình thành công, và thực tế nó đã từng là 1 cái gì đó cũng khá to trong cái tập thể đó. Nó chán, cũng chỉ là 1 phần, hơn nữa nó sợ, nó sợ miệng lưỡi thiên hạ, nó sợ những con người quá hoàn hảo và học thức đầy mình. Ôi trời, sợ thật nó được sống trong 1 môi trường toàn những người tài giỏi. Họ nói hay lắm và cũng đau lắm, họ làm hay lắm và cũng đau lắm..... Tự dưng nó thấy bị tách biệt, xa lánh và hắt hủi.... Dăm ba người vẫn động viên nó " úi dào lúc nào chúng nó chẳng thế, mày cứ cả nghĩ làm gì.... " Nhưng rõ ràng lần này nó ko hề cả nghĩ mà nó nhìn thấy rõ ràng như thế... Ánh mắt ấy với cái kiểu nhìn khinh khỉnh cứ xoáy sâu vào nó, làm nó ngạt thở, câu nói ấy kiểu cười ấy làm nó lạnh sống lưng.....
    Về nhà, nó cảm thấy dễ chịu hơn. Thế rồi cũng chẳng đc yên ổn, nó bắt đâu cảm thấy hối hận, hối hận vì những gì nó đã làm. Nó đã làm gì ư??? Nó đã từng coi ngôi nhà thân thương này như 1 chỗ trú chân sau những giờ đánh bóng mặt đường và làm những việc vô bổ. Nó đã từng gắt gỏng với ông , với bà, với bố mẹ nó vì những chuyện chẳng ra đâu vào với đâu, vì những chuyện đường phố vớ vẩn mà tự nó chui đầu vào...Nó tự thấy giận mình và căm ghét chính bản thân mình...
    Rồi nó muốn khóc, muốn khóc thật to để những chuyện khủng khiếp xảy ra với nó sẽ mãi mãi chìm vào dĩ vãng. Hãy để quá khứ mang những chuyện chết tiệt đó đi. Có lẽ đó là 1 sự trốn chạy. Nó thấy mình thật hèn nhát. Thực tế thật phũ phàng, nó ko thể khóc, có lẽ nó ko biết cách khóc. Nó vẫn thế, một đứa suốt ngày " nhăn nhở" như nó, có lẽ ko biết khóc là gì. Mọi người vẫn thấy nó cười, có khi còn cuời nhiều hơn mọi khi nhưng thực tế, nó trống rỗng. Nó cảm thấy tất cả trở nên nhạt nhẽo đến khó hiểu. Thế mà nó vẫn cười, và điều tất yếu, nụ cuời của nó ko khanh khách như trước kia, thay vào đó là 1 nụ cuời nhạt nhẽo và rống tuếch..............
    Nó sống trong 1 thế giới ảo, tất cả đều là ảo, bạn bè ảo và tình cảm cũng ảo luôn. Mọi người có thể nói tất cả mọi điều họ muốn, nói cho xong, nói rồi để đấy... chính xác là nói cho vui mồm. Tất cả chỉ là chuyện đầu môi chóp lưỡi, lời nói gió bay... Rồi có những người nó đã từng nghĩ là tri kỷ của nó nhưng ko, chẳng gì là thật cả. Giả dối, chẳng tin được ai..... Nó cũng chẳng trách ai được mà cũng đâu có quyền trách ai, nó ko fải " bố đời" cũng chẳng fải là " mẹ xã hội" , net là thế... Nó take part thì nó fải chấp nhận consequences . Cái gì cũng fải có cái giá của nó.... Phải chăng nó đang quá nghiệt ngã
    Ngủ 1 giấc, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.... Hy vọng sẽ ko gặp 9mare
    In the end, Everything is a gag
  4. lucky_key

    lucky_key Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/03/2003
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay thứ bảy,lạ thật...từ lâu không có cảm giác về cái ngày cuối tuần này nữa.Chỉ vừa nghe thằng bạn nhắc nhở về cái ngày dường như rất trọng đại với nhiều người.Lên net quen được với nhiều người quá,ha ha,lại còn hứa hẹn được với mấy em có vẻ rất "ngây thơ" nữa chứ.(hoặc là mình quá ngây thơ)
    Buồn bởi chỉ nghe một bài hát ,đi qua một con đường là biết rằng mình vẫn chẳng thể nào quên.........
    Mai có về,tình tôi đã vàng chưa?
    em có buồn..đong tình tôi đầy?
  5. Titan2109

    Titan2109 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/06/2003
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    0
  6. one-courage

    one-courage Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    Đầu óc rỗng tuếch, chán thật. Cố quên đi rồi mà vẫn ko thể.
    hơ...hơ...
  7. fan2latulipe

    fan2latulipe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2003
    Bài viết:
    691
    Đã được thích:
    0
    Mình tưởng vào tưởng có chuyện gì ghê gớm, hoặc cảm đọng lắm hoá ra chẳng có cái quái gì hay cả.

    Chờ một ngày nắng xua tan màn đêm
    Cùng vầng mây ấm vây quay tình tôi
  8. one-courage

    one-courage Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    1.345
    Đã được thích:
    0
    Có những điều mà những cái đầu rỗng tuếch chẳng thể hiểu nổi và cảm thấy vô vị. Đó ko fải là chuyện lạ.
    Sắp thi rồi, mấy hôm nay vẫn online nhưng ko thèm nói chuyện với nó. Cũng chẳng hiểu sao. Mặc dù vẫn rất quí nó nhưng luôn mồm bảo ghét nó. Có lẽ do mình cảm thấy có 1 khoảng cách nào đó giữa nó và mình. Cũng đúng thôi xét theo nghĩa đen thì khoảng cách địa lý , khoảng cách thời gian giữa 2 đứa cũng đủ làm mình sick lên được.....
    hơ...hơ...
  9. thit-vit-ngon-nhat

    thit-vit-ngon-nhat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2002
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    0
    Vừa kêu "T ơi em nhớ chàng quá!". Thế mà chàng mò lên... Chẳng biết nói gì với chàng vì giờ cũng muộn rồi. Muốn về...
    Lôi nó lên, thỉnh thoảng nhấm nháp...

    Tell me when u'll be mine
    Tell me quando quando quando
    When will u say yes to me?
    Please don't make me wait again...
  10. Nguyet-ca

    Nguyet-ca Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/05/2002
    Bài viết:
    2.646
    Đã được thích:
    0
    Đã đứng lên rồi mà còn cố nán lại để viết vào đây,...
    Có người mời đi xem phim chiều chủ nhật này. Úi chà, không được rồi, bố bảo đã nói chuyện với bác Quách Tuấn Ngọc, bác í bảo 10-8 có điểm trên mạng. Thế thì phải ở nhà, hơ hơ, đi thì có mà chít, nhỡ mà rủi ro..
    Mọi người bảo mày thật hâm, đã xác định đi du học rồi mà còn lo lắng đến mất ăn mất ngủ vì cái kết quả Đh ! Nhưng mà đấy là danh dự , danh dự quan trọng lắm !
    Chương trình sắp được hoàn tất, những công việc, dần dà rồi cũng xoay xở được. Anh đã chẳng bảo : "Rồi sẽ oki cả mà"... NC ngoan, NC nghe lời anh mà. NC sẽ ngoan anh ạ. Ngoan để còn ở bên cạnh chăm sóc anh từ những thứ nhỏ nhất trong vòng 1 hoặc hơn 1 năm nữa chứ. Để rồi xa anh mãi mãi... Khanh bảo Nhi yêu anh quá, yêu quá. Chẳng cần Khanh bảo Nhi cũng biết Nhi yêu anh quá, yêu quá ! Nhưng để rồi không để làm gì cả. Vì anh vẫn thế, vẫn bình thản đứng giữa cuộc đời Nhi, và không yêu Nhi.

    Hãy ủng hộ Nguyệt Ca và box nhạc Trịnh! http://www.ttvnol.com/forum/t_238805/?0.9710333

Chia sẻ trang này