1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ [full - Ân Tầm]

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi emlahunu, 04/10/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 91: Gặp oan gia: linh hàng (2)

    “ Tại sao lại vậy?” Cung Quý Dươngcảm thấy hứng thú hỏi cô.

    Liên Kiều khẽ liếm môi, bộ dạng giống như thầy giáo đang giải thích vấn đề khó hiểu cho học sinh, cô nói:

    “ Giáng đầu thuật loại mà hành vithuộc lọai linh tính tương quan có một loại tên “ Linh hàng”, mà linh hàng là đáng sợ nhất trong các hành vi đó! Linh hàng trong bóng tối, khả năng hại người có thể tương đương với “ lệnh truy nã”. Linh hàng vận dụng ý thức tinh thần dựa theo giới thần linh, gng giống như hồn ma. Linh hàng đáng sợ nhất trong giáng đầu thuật bởi vì được các nhà giả linh học nghiên cứu, có khả năng khống chế quỷ dữ, người thực hiện linh hàng cao tay nhất chính là Vu sư!

    "Vu sư? Không phải hàng đầu sư sao?" Cung Quý Dương nghe thế nào cũng không hiểu được.

    "Không, hàng đầu sư là hàng đầu sư, Vu sư là Vu sư, không thể nói hai người là một được.”

    Vẻ mặt Liên Kiều cực kì nghiêm túc , cô phản bác lại Cung Quý Dương “ Có gì không đúng à?”

    Hắn tò mò hỏi, nếu là giáng đầu thuật , không phải do hàng đầu sư làm sao?

    Liên Kiều trừng hắn liếc mắt một cái nói: " ThứVu sư sử dụng là tà thuật, là một loại hành vi của ác ma, mà một người đủ tư cách làm hàng đầu sư không được phép sử dụng tà thuật, phải rắp tâm mới thực hiện được!”

    "A —— "

    Rốt cuộc Cung Quý Dương cũng hiểu được, hắn không nghĩ lại có thể học được những điều này, hơn nữa hắn cũng biết được hàng đầu sư cũng có ba bảy loại.

    “ Vậy cỗ thi thể trong tầng hầm kia thuộc loại linh hàng nào?”

    Liên Kiều gật đầu: "Ừ, nếu không lầm trăm phần trăm là linh mẫn hàng, chẳng qua bây giờ tôi chưa thể khẳng định cỗ thi thể ấy bị trúng giáng đầu thuật lúc còn sống hay là đã chết rồi thôi, bởi vì lúc ấy… lúc ấy…”

    Cô nghĩ lại tình huống đêm đó, nhất thời rụt cổ lại, giờ nghĩ lại cô vẫn còn thấy sợ.

    Lúc ấy nếu không phải Cung Quý Dương xuất hiện, nói không chừng cô đã sớm trở thành vật hi sinh.

    Cung Quý Dương cười, loại tình huống bị một tiểu cô nương động tới quả thực sợ muốn chết nha.

    Nghĩ đinghĩ lại, dưới một nhà xác dưới tầng hầm đầy ám muội, mà một cô gái chỉ hai mươi tuổi lại một mình đối mặt với xác chết, mà xác chết này lại ngoài ý muốn động đậy, từng bước từng bước hướng phía mình đi tới, quả thực là đáng sợ.

    Đây chẳng phải là tình huống chỉ có trong phim sao?

    “ Chết trước hay sau thì có gì khác nhau?” Cung Quý Dương khó hiểu hỏi.

    Liên Kiều gật đầu: " Chết trước mới trúng giáng đầu thuật, thì đó là ác linh, còn sau khi chết mới trúng, đó là ác thi, hậu quả đều rất nghiêm trọng.”

    Thứ hai túi sách võng (www. Shubao2. com) miễn phí TXT tiểu thuyết hạ tái

    " Em cho rằng cỗ thi thể này trúng giáng đầu thuật sẽ làm cái gì?” Cung Quý Dương tiếp tục hỏi.

    Liên Kiều bất đắc dĩ lắc đầu ——

    "Không biết, nó sẽ nghe theo chỉ thị của thủ lĩnh, sau đó người đó sai nó làm gì nó sẽ làm theo cái đó.”

    “ Chẳng lẽ không có biện pháp gì sao? Cũng không thể để nó muốn làm gì thì làm ?”

    Cung Quý Dương hơi trầm tư hỏi.

    "Có biện pháp!"

    Vẻ mặt Liên Kiều tràn đầy khẳng định nói: “ Mặc Di tỷ nói, chị ấy có thể kiểm soát để thi thể đó không thực hiện hành động kế tiếp, khi đó thi thể chỉ còn là thi thể thôi!”

    (Chỗ này chả hiểu gì chem tạm beta sau nhá)

    ( người của gia tộc Mặc Di?

    Thì ra là thế!

    Cung Quý Dương như đang suy nghĩ điều gì, hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa, xem ra có chút chuyện phát sinh ngoài ý muốn của hắn.

    Liên Kiều thấy hắn như vậy, giơ bàn tay nhỏ bé hua hua trước mặt hắn.

    “ Này”

    Cung Quý Dương đang từ suy nghĩ sâu xa khôi phục lại, cười cười: “ Thật sự không nghĩ tới tiểu cô nương em lá gan lại lớn như vậy, mà chuyện kia cũng kì lạ !”

    Liên Kiều nhún vai , sau đó nở nụ cười đầu quỷ dị.

    “ Anh sẽ không phải là ở đó vì muốn làm gì cỗ thi thể kia chứ?”

    Cung Quý Dương duỗi lưng vẻ biếng nhác, trên mặt ý cười càng sâu, gương mặt anh tuấn quả thực làm mê đảo chúng sinh.

    "Đương nhiên không phải, em không phải đã nghe được nguyên nhân từ hiệu trưởng rồi sao?’

    Liên Kiều kinh ngạc vài giây đồng hồ, mắt to chớp chớp…

    “ Thật là phải tới Cung thị sao?’

    Cung quý dương gật đầu.

    Liên Kiều ngẫm lại, lập tức lắc đầu ——

    “ Tôi mới không cần đâu, chơi không vui!”

    ( Con lạy mẹ Kiều, mẹ lúc nào cũng nghĩ tới chơi)

    “ Tới Cung thị không phải để em chơi bời, mà là…”

    Cung Quý Dương rướn thân lên phía trước như muốn tìm cái gì, cười xấu xa nói: “ Báo thù cho em nha.”

    “ Thay tôi báo thù?” Nhất thời Liên Kiều không hiểu hàm ý trong lời nói của Cung Quý Dương.

    Nhìn thấy bộ dáng mơ hồ của cô, Cung Quý Dương cũng không ngại làm “ Người tốt” một lần nữa, hắn biếng nhác mở miệng nói: “ Chẳng lẽ em không biết Hoàng Phủ Ngạn Tước hai ngày nữa sẽ về Hongkong sao?”

    Liên Kiều hơi giật mình, anh nhanh như vậy đã phải đi rồi sao?

    Tâm có chút ê ẩm, giống như đã uống rất nhiều nước nên không ngừng khó chịu.

    Tại sao có thể như vậy?

    Thứ hai túi sách võng (www. shubao2. com)txt sách điện tử hạ tái

    “ Tổng bộ của tài phiệt Cung thị đặt ở Mỹ, mà hai ngày sau đó Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng sẽ quay về Mỹ, hắn lừa em lâu như vậy, chẳng lẽ em không muốn cho hắn nếm mùi đau khổ, đi Cung thị báo thù sao?” Cung Quý Dương xấu xa xúi Liên Kiều.

    Ý chí chiến đấu lập tức dân lên trong Liên Kiều ! đôi bàn tay trắng như phấn vào giờ khắc này đã nắm thật chặt.

    Đúng vậy, cái tên đàn ông đáng chết kia dám lừa cô lâu như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua cho hắn, quả thực là tiện nghi cho hắn đi, tuyệt đối không được.

    “ Được. “ Liên Kiều hăng hái nói thêm: “ Quả thực tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy, đáng giận.”

    "Ha ha ——" Cung quý dương hài lòng cười…

    "Nha đầu, theo tôi đi tới Mỹ, tôi sẽ làm quân sư cho em.”

    Liên Kiều vỗ tay hoan hô,nhất định cô sẽ trừng trị tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia mới được, để cho hắn biết, lừa gạt Liên Kiều cô hắn sẽ chỉ có thể nước mắt giàn dụa thôi.

  2. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 92: Oan gia xinh đẹp: Thói quen của Mặc Di

    Khách sạn bán đảo HongKong.

    Tại khách sạn Salisbury ở Hongkong, mới sáng sớm đã xuất hiện không khí vô cùng quỷ dị.

    Đây là gian phòng xa hoa bậc nhất trên tầng cao nhất của khách sạn, thiết kế theo phong cách Châu Âu thanh lịch tươi mát, rất xứng với các thiết bị xa hoa trong phòng. Màu vàng kim cộng với màu ngà voi được bố trí hài hòa, rất tài tình mà biểu lộ ra sắc thái nhàn nhã của con người phương đông.

    Chỗ độc đáo nhất chính là, bên trong có một bể bơi vô cùng lớn, nhưng lại thông với tấm kính dưới trần, không thiếu ánh mặt trời ấm áp trong không khí. Bên cạnh lại là những cột trụ cung đình, pho tượng được thiết kế theo phong cách La Mã cực kì đặc biệt, nơi nơi xa hoa.

    Hoàng Phủ Ngạn Thương cùng Mặc Di Nhiễm Dung rạng sáng hôm qua đã tới nơi này, nhưng mà, là mỗi người một phòng!

    Ánh mặt trời mới lên, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào mặt nước bên trong bể bơi, khúc xạ ra từng tia lấp lánh trên sóng nước, đón vầng sáng tự nhiên, toàn thân hóa trang một bộ đồ trắng Mặc Di đang tập trung tinh thần ngồi một chỗ, con ngươi trong suốt không vui không buồn, dường như không nhiễm bụi khói trần gian.

    Tại trước mặt cô, đang bày ra trận pháp bài Tarot, đây là từ một phong tục được lưu truyền mà hình thành ra trận pháp Tarot, màu tím đậm hình thành quyền uy của bài tính.

    Nhìn kỹ đi, cũng là "Chấp hành hành động" trước "trận pháp vòng cổ Trân Châu ", đây là một loại trận pháp thích hợp nhất trước khi hành động một việc gì đó, thông qua loại trận pháp bói toán này, có thể khiến quẻ bói có thể rất nhanh biết được vấn đề khó khăn cùng với biện pháp xử lý tốt nhất.

    Mặc Di Nhiễm Dung nhìn trận pháp cuối cùng rút ra một lá bài, rất lâu sau, mới chậm rãi đem mở ra, đập vào mắt, lại là chủ bài Major Arcana —— ma thuật sư!

    Trong truyền thống bài Tarot, cùng sở hữu bảy mươi tám bài tẩy mặt, chia làm hai mươi hai trương chủ bài Major Arcana và mười sáu tấm cung đình bài và bốn mươi tấm bài mắc kẹt.

    Ngay khi cô nhìn thấy tấm bài cuối cùng của trận pháp kia, trong mắt dường như hơi dao động một chút, lập tức nhíu mày.

    Ngay lúc Mặc Di rơi vào trầm tư, chuông cửa lập tức vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nhẹ thở dài một hơi, đi tới cửa, tự mình mở cửa.

    Cửa phòng mở ra, ánh mắt cô rơi vào một khuôn mặt đẹp trai!

    "Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

    Chỉ thấy Hoàng Phủ Ngạn Thương tự mình đem bữa sáng đưa tới, vẻ mặt quan tâm hỏi han.

    "Tốt lắm, thực cảm tạ Hoàng Phủ tiên sinh an bài tất cả cho tôi!"

    Mặc Di Nhiễm Dung đi theo phía sau, môi anh đào nở ra một nụ cười đẹp tự nhiên.

    Hoàng Phủ Ngạn Thương trong lòng chợt có một tia mất mác, hắn quay đầu lại nhìn về phía cô, nói:

    "Thời gian chúng ta quen nhau không tính là ngắn, em có thể gọi tôi là Ngạn Thương, cái danh xưng Hoàng Phủ tiên sinh này dường như có chút không hay!"

    Mặc Di Nhiễm Dung cười ảm đạm, không nói gì.

    Lúm đồng tiền như hoa lê rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương có thể nói là kinh diễm vạn phần, hắn thất thần trong chốc lát, chính cái gọi là "Quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp", hôm nay hắn rốt cục biết ý nghĩa của những lời này.

    Chỉ thấy thân trên cô mặc áo trắng Rosa, bên dưới lại là quần ngắn kết hợp phong cách Gypsy, mà một đầu tóc dài đen không buộc lại mà buông xõa xuống dưới, một đôi mắt màu tím lưu chuyển ánh sáng huyền bí.

    Cảnh đẹp lúc này dường như khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn đến ngốc!

    Hắn thừa nhận đã nhiều ngày ở chung, mỗi đêm trong giấc mơ đều là hình dáng của cô...

    Bữa sáng được ăn trong yên tĩnh, đây là kinh nghiệm của Hoàng Phủ Ngạn Thương khi mới tiếp xúc với cô biết được, ngày thường cô là một phụ nữ cực kì yên tĩnh, nhất là lúc ăn cơm, không cần phải nói cô tuyệt đối sẽ không mở miệng, lại càng không giống những người phụ nữ khác thích líu ríu trên bàn cơm.

    Vừa mới bắt đầu Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng không biết điểm ấy, hắn ý đồ khơi mào không khí trên bàn cơm, nào biết, trừ bỏ hứng thú với nội dung cùng hoàn cảnh công tác của hắn, Mặc Di Nhiễm Dung dường như đối với những thứ khác không hề dao động.

    Nhất là khiến hắn không chịu được —— cho đến bây giờ, cô vẫn lễ phép mà gọi hắn là "Hoàng Phủ tiên sinh" !

    Điều này chính xác đã khiến lòng tự trọng của hắn bị đả kích sâu sắc, tạm thời không nói hắn đường đường là thiếu gia của Hoàng Phủ Gia tộc, riêng chỉ khuôn mặt anh tuấn khí khái cùng với địa vị quốc tế của hắn đã khiến nhiều phụ nữ mơ ước, nhưng chỉ suy nhất người phụ nữ trước mặt này lại không hề dao động.

    Ánh nắng sớm chiếu lên khuôn mặt của Mặc Di Nhiễm Dung, có ánh sáng trong suốt, khiến cô nhìn qua càng thêm tuyệt mỹ.

    Trên khuôn mặt không có một chút trang điểm nào của cô, đây là một khuôn mặt trong sáng cực kì sạch sẽ, thiên sinh lệ chất hình dáng xinh đẹp khiến cho cô nhìn qua càng thêm thanh nhã thoát tục.

    Hoàng Phủ Ngạn Thương biết mặt phụ nữ đều gạt người, có rất nhiều phụ nữ nhìn qua rất trong sáng, nhưng trên cơ bản đều là đánh một lớp trang điểm thật dày, rất nhiều khuôn mặt bị phấn tàn phá, phải trải qua quá trình trang điểm thật lâu mới tạo ra khuôn mặt trong sáng.

    Nhưng, Mặc Di Nhiễm Dung thì khác, hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra đây là một làn da trắng nõn tự nhiên, giống như một cây vải mới lột da, mềm tới độ có thể véo ra nước.

    Yên lặng ăn bữa sáng Mặc Di Nhiễm Dung dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đối diện cô giật mình, sau khi tao nhã uống xong ngụm sữa, buông chén xuống ——

    "Hoàng Phủ tiên sinh —— "

    Cô phá lệ mà mở miệng, âm thanh thanh nhã tản ra như mùi hoa nhài thơm mát.

    Ách?

    Hoàng Phủ Ngạn Thương lập tức phản ứng, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút xấu hổ, sống lâu như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn một người phụ nữ đến mức thất thần như vậy.

    Hắn ra vẻ thong dong mà cười nói: "Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên khi cùng nhau ăn mà em mở miệng!"

    Mặc Di Nhiễm Dung hơi giật mình một chút, dường như hoàn toàn không có ý thức đến chính mình có thói quen này, một lát sau, cô mới cười nhạt nói:

    "Chuyên tâm trong khi ăn uống cũng là một loại dưỡng sinh !"

  3. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 93: Gặp oan gia: Thật nhân quả

    “ Những lời phát ra từ Cái miệng này quả thực không phù hợp với tuổi của em!” Hoàng Phủ Ngạn Thương cười, nói giỡn.

    Mặc Di Nhiễm Dung từ chối phát biểu ý kiến, rút chiếc khăn tay lau khóe miệng, ý nói cô đã ăn no rồi.

    "Hoàng Phủ tiên sinh, lát nữa tôi muốn tới đại học Hongkong!”

    Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy, cũng bỏ dao trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi:

    “ Có phát hiện gì sao?”

    Tuy mới chỉ tiếp xúc trong vài ngày ngắn ngủi, nhưng năng lực bói toán của cô gái này khiến cho anh không thể khinh thường, mặc dù anh rất tin tưởng vào khoa học, chưa bao giờ tin tưởng thuật bói toán ngũ hành.

    Nhưng mà sau khi quen Mặc Di Nhiễm Dung, anh mới biết thì ra trên thế giới này vẫn còn tồn tại nhiều chuyện kì lạ đến vậy.

    Mặc Di Nhiễm Dung cũng không giải thích nhiều, cô chỉ đứng dậy, vừa đi vừa nói, rồi lại ngồi xuống, cuối cùng cô nhìn cái người đang ngẩn ra khi nghe cô nói về “ Ma Thuật sư”

    ( Ma thuật sư là thầy bói ý)

    “ Thế nào”

    Hoàng Phủ Ngạn Thương ngầm hiểu ý cô, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt dõi theo nhưng quân bài Tarot kia.

    "Ma thuật sư!"

    Thứ hai túi sách võng (www. Shubao2. com) miễn phí sách điện tử hạ tái

    Đôi môi anh đào của Mặc Di Nhiễm Dung khẽ hé mở, đôi mắt khẽ động một chút, ngón tay duỗi ra cầm một quân bài lên.

    “ Chuyện này giải thích thế nào?” Hoàng Phủ ngạn Thương vội vàng hỏi.

    Bởi vìanh đang ngồi bên cạnh cô, khoảng cách rất gần, cho nên, anh dễ dàng ngửi được mùi hương thơm ngát từ trên người cô, không phải mùi nước hoa, mà là một mùi thơm tự nhiên, khiến cho tâm trí anh có chút mơ màng, lay động trong giây lát.

    Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ liếc anh một cái, giải thích: “ Quân bài cuối cùng này cho thấy kết quả, mà theo ma thuật sư đó chính là “ Sáng tạo”

    "Sáng tạo?"

    Hoàng Phủ ngạn Thương cẩn thận nghĩ lại, vẫn không hiểu.

    Mặc Di Nhiễm Dung cười nhẹ, chậm rãi giảng giải cho anh…

    “ Đây là theo như thần thoại Hy Lạp gọi là ABala, toàn bộ mặt bài cho thấy bốn yếu tố quan trọng nhất, chính là hỏa, phong, thổ, thủy! Mà ở đây, lá bài biểu thị sinh mệnh ( đường sống như ở chỉ tay ý) là hỏa, kiếm là Phong, Tinh Tinh là thổ, cuối cùng là thủy, mà trên đỉnh đầu ma thuật sư có một kí hiệu vô cùng lớn, thắt lưng còn đeo thêm một kí hiệu đầu chăn, tượng trưng cho sự vĩnh hằng.!

    Nói tới đây, cô dường như sợ Hoàng Phủ ngạn Thương không nhìn rõ, cố ý chỉ vào yếu tố trọng điểm.

    Hoàng Phủ ngạn Thương gật đầu, để anh tiếp thu một chút về bói bài Tarot cũng không phải dễ dàng gì, nhưng mà được cô kiên nhẫn giảng giải, tựa hồ cũng hiểu một ít.

    Mặc Di thấy anh gật đầu, mới hỏi: “ Anh đã từng thấy qua ma thuật sưu ở Trung Đông Tây chưa?’

    Hoàng Phủ ngạn Thương nhìn kỹ : “ Là quải trượng đúng không?”

    ( là cái ông hay cầm cái trượng tóc bạc trong phim cổ đại ý)

    Mặc Di cười cười, nói:

    “ Thứ ông ấy cầm trong tay không gọi là quải trượng, mà gọi là “ quyền trượng”, quyền trượng này chỉ lên không trung, mà tay trái lại chỉ hướng mặt đất, đại biểu cho một loại quyền lực giao thoa giữa tinh thần với quyền lợi. Hoa hồng và bách hợp dưới chân ma thuật sư hợp lại đại biểu cho mùa đông, phản ánh ý thứ của thần linh chỉ huy đất trời.ở đó, hoa hồng đại biểu cho sinh mệnh, mà bách hợp lại đại biểu cho cái chết, cuối cùng theo như lá bài này, ám chỉ bản thân tôi cũng là ma thuật sư, có thể thao túng vũ trụ! Tương tự, đối thủ của tôi cũng có thể.”

    Hoàng Phủ ngạn Thương nghe xong thì sửng sốt, hơn nửa ngày, anh mới lên tiếng: “ Thực là kì diệu!”

    Lần thứ hai Mặc Di nhếch môi cười: “ Đây là một bài vị Trương Chính, tựa hồ đã có năng lực vô hạn, có dấu hiệu mà con người không thể khinh thường.”

    "Chẳng lẽ điều này có liên quan tới án xác nguyên hình?” Hoàng Phủ ngạn Thương lập tức hỏi.

    Mặc Di gật đầu: " lá bài cuối cùng chỉ kết quả này, lấy ngẫu nhiên một lá bài biểu thị sự tình đã xảy ra, nói cách khác chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi, chuyện vừa mới bắt đầu, mà khi chúng ta tới đây sự tình đã có chút phát triển mới, đối phương lại có thể vận dụng một lực lượng từ thiên nhiên để điều khiển tâm người, cho nên , không thể không đề phòng.”

    "Đó cũng là nguyên nhân em muốn tới đại học hongkong?" Hoàng Phủ ngạn Thương tò mò.

    Mặc Di buông lá bài , khẽ than nhẹ: “ có hai Nguyên nhân , thứ nhất là bởi vì em họ tôi hiện giờ đang học ở đó, thứ hai…”

    Con ngươi cô dừng lại trên gương mặt Hoàng Phủ ngạn Thương, trong nháy mắt thần thái cô có chút nghiêm trọng…

    “ Đại học Hongkong cũng phát sinh một vụ án chết vì giáng đầu thuật.”

    "Cái gì?"

    Hoàng Phủ ngạn Thương trừng to mắt, nhất thời không biết nói gì, nhưng trong lòng quả là cực kì khiếp sợ, một mặt bởi vì tài bói toán của Mặc Di Nhiễm Dung, mặt khác anh có chút ngi hoặc, nếu như cô ấy có thể bói trước được sự việc, vậy vì cái gì không đi ngăn cản trước đi.

    Mặc Di Nhiễm Dung tựa hồ nhìn thấy suy nghĩ của anh, mới nhẹ nhàng nói: “ Tôi tin Hoàng Phủ tiên sinh cũng biết, chuyện thế gian vốn có nhân có quả, chuyện đã sớm được định sẵn, không thể thay đổi được.”

    “ Những lời tôi thấy có chút lạ kì, nhưng xuất phát từ nguyên nhân thực tế, nhất định có thể ngăn cản được.” Hoàng Phủ ngạn Thương khẽ nhướng mày nói.

    Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên, tự hỏi mình một chút, nói: “ Hoàng Phủ tiên sinh thật là tự tin, nói vậy chứ cũng chỉ có tứ đại tài phiệt mới dám nói vậy, bởi vì các người nói được làm được, nhưng mà…”

    Cô ngưng mắt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “ Tôi cho rằng năng lực của con người có hạn, vận mệnh nhân gian của tứ đại tài phiệt nhất định hưng thịnh.”

    Hoàng Phủ Ngạn Thương cười ha ha: “ Ít nhất tứ đại tài phiệt ở đây đều được thế giới ca ngợi.”

    Anh vẫn luôn gọi cô là Nhiễm Dung, cố gắng lấy lòng cô.

    “ Đó là lẽ thường, tự nhiên tôi cảm thấy mình không có quyền bình luận!” Mặc di Nhiễm Dung nhẹ giọng nói.

    Con ngươi của cô lại di chuyển tới lá bài ma thuật kia, xuất thần trong giây lát, thân mình lại ngoài ý muốn run rẩy một chút…

  4. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 94: Gặp oan gia: Thổ lộ không thành

    Hoàng Phủ Ngạn Thương vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của cô, nên dễ dàng phát hiện ra điểm này, anh thân thiết hỏi: “ Thế nào? Có tình huống gì phát sinh không?”

    Mặc Di Nhiễm Dung nghe anh hỏi vậy, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.

    Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy thế, càng thấy kì quái, anh không có thúc giục cô, mà là đang kiên nhẫn chờ cô nói với mình.

    Một lúc lâu sau, Mặc Di Nhiễm Dung mới chậm rãi mở miệng, lời nói không khó hiểu mà vô cùng xác thực…

    "Ách, kỳ thật... Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là… chỉ là …. Chỉ là ít lâu sau sẽ sẽ phát sinh chuyện mà năng lực của tôi không có khả năng khống chế được…”

    Nói xong, cô cắn môi, hàm răng trắng ngần như hạt Trân châu cùng cánh môi đỏ mọng như cánh hoa, khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương có loại xúc động muốn hôn lên đôi môi ấy.

    Anh có chút không kìm lòng , vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của cô, không khó để nhận thấy cô đang hơi chùn người lại, nhưng anh cũng không buông cô ra…

    "Nhiễm Dung, có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, biết không? Chính em cũng đã nói, có thể làm bạn thực sự quả thực rất khó, chúng ta đã tiếp xúc với nhau lâu như vậy cũng được tính là bạn, tôi hi vọng em không giấu tôi điều gì, được không?”

    Mặc Di NhiễmDung ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt có một tia dao động, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã liền ửng hồng…

    "Kỳ thật cũng không có gì đâu, chỉ vì trên mặt lá bài này không chỉ hiển thị tình huống của đối phương mà còn dám chỉ sự phát triển của một sự việc.”

    "Chẳng lẽ em sẽ gặp nguy hiểm?” sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương trở nên ngưng trọng, anh vội vàng hỏi.

    Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ nhàng gật đầu, nở nụ cười ngây ngô…

    "Không, anh hiểu lầm rồi, lá bài ám chỉ, tôi sắp có một đoạn tình duyên mới…”

    Nói tới đây, cô dừng lại, bộ dạng ngây thơ không biết gì, từ nhỏ tới lớn, cô vẫn quen lẻ bóng một mình, tình yêu, con gái tuổi này hẳn là đã từng trải qua, cô lại chưa từng có.

    Tự nhiên, cô cũng không phải không có đàn ông theo đuổi cô, nhưng thường là bị thân phận cùng sở thích của cô khiến cho họ sợ tới mức phải rút lui ( convert là sợ tới mức nhượng bộ lui binh)

    Mà hiện giời, lá bài này lại biểu hiện như vậy, cô thực sự bị chấn động rồi.

    Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe thấy thế, bèn cười ha hả, không chút che giấu nói: “ Lá bài này… thực là chuẩn.”

    Anh không hề tin tưởng vào bói toán, nhưng không ngờ tới lá bài này thế nhưng có thể bói được tâm tư của anh, thật là linh nghiệm.

    Đúng vậy, anh biết rõ, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, tim anh đã đập thình thịch,đã nhiều năm rồi, tuy anh cũng đã từng có rất nhiều bạn gái, nhưng cũng chưa từng có cô gái nào khiến anh có cảm xúc mãnh liệt như vậy.

    Mà cô, lại ngoài ý muốn xuất hiện trước mặt mình, đây quả là ông trời ban cô tới cho anh.

    Những lời này của Hoàng Phủ ngạn Thương khiến Mặc Di nghi ngờ, hai hàng mi khẽ cau mày, có chút khó hiểu …

    “ Vì sao anh lại nói như vậy? Tôi thấy rất kì quái nha.”

    "Kỳ quái? Có cái gì mà kỳ quái?"

    Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy cô tựa hồ không có thói quen không thích bị đụng chạm, nhưng càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, sự mềm mại của hai bàn tay cô khiến cho anh cảm thấy có chút mênh mang.

    Mặc Di Nhiễm dung lại không kích động như anh, ngược lại thấp giọng nói: “ Tôi làm sao có thể bói được số mệnh chính mình? Chiêm Bặc Sư chân chính còn không có cách nào bói được vận mệnh chính mình, cho dù có bói được cũng chưa chắc đã linh nghiệm, đó cũng là nỗi bi ai của Chiêm Bặc Sư, bởi vì bà ấy có thể đoán trước được rất nhiều chuyện, duy chỉ có vận mệnh của mình là không thể.”

    Hoàng Phủ ngạn Thương nghe vậy, lắc đầu cười: “ Sự thật chứng minh em có thể bói được, hơn nữa… còn rất linh nghiệm.”

    Nói xong, anh ngước mắt nhìn cô, con ngươi thâm thúy tao nhã mang đầy sự chiếm hữu.

    Mặc Di nhiễm dung cũng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, nhưng càng nhìn lại càng không đoán ra được ý tứ trong lời nói của anh.

    "Nhiễm dung —— "

    Anh giơ bàn tay to lên, khẽ vuốt ve hai má cô, cô gái này là người anh yêu tha thiết, cho nên bất luận thế nào anh cũng không cho phép cô trốn tránh.

    ( Vãi làm gì mà đã tha thiết)

    Nếu cô không rõ, không sao cả, vậy anh liền trực tiếp làm rõ tâm ý chính mình, khiến cô trở thành người phụ nữ của mình.

    Mặc Di kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, gương mặt trở nên nóng lên, theo bản năng cô khẽ cuộn thân mình lại.

    Bàn tay to của Hoàng Phủ ngạn Thương trượt xuống bả vai cô, tựa hồ không để ý xem cô có lo lắng gì , môi mỏng hé mở: “ Nhiễm Dung, tuy rằng tôi với em quen nhau chưa lâu, nhưng mà tôi nghĩ tôi …”

    Đang định nói điểm mấu chốt, điện thoại di động bên người lại vang lên, liên tiếp từng hồi, tựa hồ nếu như không có người tiếp sẽ tiếp tục gọi.

    Đáng chết!

    Trong lòng Hoàng Phủ ngạn Thương âm thầm mắng , ai a, người nào không có mắt như vậy, đúng lúc này lại gọi tới.

    Có chút không tình nguyện, anh giật lấy điện thoại, sắc mặt trong chớp mắt liền dịu lại, nhận điện thoại…

    “ Em nói này đại ca, anh gọi tới thật là đúng lúc.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

    "Ha ha —— "

    Hoàng Phủ Ngạn tước nghe thấy vậy, nói: “ Nghe nói cậu đã tới Hongkong, lúc nào thì tới chỗ anh?”

    “ tới chứ, đương nhiên muốn gặp anh.”

    Hoàng Phủ ngạn Thương liếc mắt nhìn mặc Di Nhiễm Dung lặng lẽ thu hồi bài lại, cười như không cười nói với người bên kia: “ Nếu không phải anh lấy thân phận là anh cả, nhất định em sẽ cầm giao giải phẫu đi vào phòng làm việc của anh.”

    “ Gì? Nghe miệng cậu nói xem chừng tôi đắc tội gì cậu hả?” Hoàng Phủ ngạn tước cười vô cùng vui vẻ.

  5. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 95: Gặp oan gia: hiệu trưởng che giấu

    “ Đâu chỉ đắc tội không thôi? Quả thực anh đã làm cơ hội thổ lộ tốt nhất của em qua mất rồi.”

    Hoàng Phủ ngạn Thương đi tới cạnh cửa sổ thấp giọng kháng nghị.

    “ A…. hiểu rồi, vậy chú tiếp tục đi, xong việc thì tới gặp anh.”

    Hoàng Phủ Ngạn Tước nói xong lập tức cúp điện thoại.

    Hoàng Phủ Ngạn Thương quả thực cũng bị tức đến hộc máu —— cái gì mà tiếp tục, bị anh ta nói một hồi như vậy, anh có muốn tiếp tục cũng không được.

    Quả nhiên, Mặc Di Nhiễm Dung đã sớm thu thập xong xuôi, thấy anh cúp điện thoại, bèn tiến lên nhẹ giọng nói: “ Không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi.”

    "Nhiễm Dung, tôi —— "

    Anh muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị Mặc Di cắt ngang.

    "Kỳ thật nếu anh có chuyện quan trọng cũng không cần nói với tôi đâu.” Cô hiểu lầm ý anh.

    Hoàng Phủ Ngạn Thương bất đắc dĩ cười, "Em hiểu lầm rồi, ở Hongkong, toàn bộ thời gian của tôi đều dành cho em.”

    Lời anh nói rất bình thường nhưng đến tai người khác lại trở thành rất ái muội, Mặc Di cũng không có ý gì, nhưng cũng không hề lĩnh hội được hàm nghĩa trong lời nói của anh.

    “ Quá tốt rồi, vậy chúng ta đi mau đi, nếu không lại muộn mất, lại không có cách nào xử lí đối với cỗ thi thể kia.”

    Lời anh còn chưa dứt, cô lại thu bài Tarrot vào, chuẩn bị xuất phát.

    Cho tới bây giờ Hoàng Phủ ngạn Thương cũng chưa từng hận đại ca mình như vậy, gọi lúc nào không gọi, lại gọi đúng lúc anh đang chuẩn bị thổ lộ, sớm biết rằng không có chuyện gì to tát anh đã trực tiếp tắt điện thoại rồi.

    Ảo não a, chưa bao giờ ảo não như vậy.

    Không biết làm thế nào,anh chỉ còn cách tìm cơ hội khác.

    ※※※※※※※※

    Đại học Hongkong .

    Tiết trời oi bức, ve sầu kêu râm ran trên những lùm cây. Nhưng mà, phòng hiệu trưởng lại yên tĩnh đến lạ.

    Chỉ thấy hiệu trưởng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn đôi nam nữ trước mắt này.

    Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp vô cùng.

    Rất nhanh hiệu trưởng liền nhận ra đây chính là bác sĩ khám nghiệm tử thi lừng danh quốc tế , quan trọng hơn lại chính là công tử của gia tộc Hoàng Phủ, ông không khỏi than thầm, năm nay mình gặp vận may gì , mà lại được nghênh đón hai công tử của gia tộc Hoàng Phủ.

    Nhưng mà cô gái, ông không nhận ra, nhưng mà nhìn tới đôi mắt sáng tinh tưởng, đúng, màu tím Tử Lan, sinh viên Liên Kiều cũng vậy.

    Nhưng mà, hiệu trưởng cảm thấy nghi hoặc cô gái này đến tột cùng có thân phận như thế nào, chỉ cần cô đứng ở đó, cho dù không nói gì nhưng cũng khiến người khác cảm thấy có gì đó thần bí…

    Nhưng mà, sở dĩ hiệu trưởngđổ mồ hôi lạnh, là bởi vì một câu của cô gái này…

    Cô ấy vừa vào cửa, đã gọn gàng nói: “ Tôi muốn đi tới xem cỗ thi thể ở nhà xác tầng hầm kia.”

    Cách cô ấy đi thẳng vào vấn đề khiến hiệu trưởng chấn động, đầu tiên là vì cô gái này sao lại biết trong trường có người chết? Thứ hai là cô sao lại biết cỗ thi thể đó giờ đang ở trong trường, hơn nữa còn chỉ đích danh nhà xác tầng hầm?

    Việc này khiến ông nhất thời khó có thể tiếp thu được.

    Một lúc lâu sau, ông mới nuốt nước bọt, cực kì mất tự nhiên nói: “ Vị nữ sĩ này quả thực thích nói đùa a, tôi không rõ cô đang nói cái gì? Thi thể gì?”

    Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hiệu trưởng, lại nghi hoặc nhìn sang Hoàng Phủ Ngạn Thương bên canh, cô không rõ vì sao mình lại bị cự tuyệt.

    Tuy rằng cô tinh thông bói toán cùng hàng đầu sư ( giáng đầu thuật ) , nhưng khi kết giao với người khác, cô lại suy nghĩ đơn thuần, không nghĩ tới sẽ đi đoán xem trong lòng người đó nghĩ gì.

    Hoàng Phủ Ngạn Thương tự nhiên cũng hiểu được điểm này, cũng không khó để nhận ra sự che giấu qua con mắt của hiệu trưởng, vì thế mới cười nói: “ Nếu như chúng tôi đoán không sai, không lâu trước trong trường có xảy ra sự kiện nhảy lầu tự tử, người chết không phải là sinh viên trong trường, quan trọng là, sở dĩ hiệu trưởng không giao người chết cho cảnh sát, là vì ông thấy có hiện tượng kì quái, có thể ảnh hưởng tới danh dự nhà giáo, nên mới bất đắc dĩ tạm đặt thi thể ở nhà xác tầng hầm/”

    Hiệu trưởng nghe vậy, hai tay hơi phát run lên, ông nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, lại nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, trên mặt không chê giấu sự khiếp sợ của mình.

    Sao lại thế?

    "Các ngươì —— "

    Ông luốn cuống, ý thức được mình đã quá mức kích động rồi, vì thế mới ho nhẹ nói: “ Tôi không biết có hiện tượng kì quái nào cả?”

    "Không! Ông có!"

    Hoàng Phủ ngạn Thương thẳng thẳng bức hiệu trưởng, bên môi nở nụ cười mê người.

    “ Lúc đầu ông có lẽ cũng không muốn làm như vậy, nhưng mà về sau, tình thế vượt qua dự đoán của ông, nên ông chỉ có thể giữ lại thi thể, bởi vì, ông thấy… xác chết vùng dậy.



    Hai chữ cuối cùng chậm rãi phun ra từ miệng Hoàng Phủ Ngạn Thương, môi mỏng khẽ giật, chỉ bâng quơ nhẹ nhàng nhưng đã đánh trúng trọng điểm.

    Thân mình Hiệu trưởng khẽ run lên, ông hoàn toàn sửng sốt, nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Thương, ánh mắt có chút kính nể lại pha chút sợ hãi.

    Lúc này, Mặc Di nhiễm dung tiến lên một bước nói rằng:

    "Cỗ thi thể này ông không thể giải quyết được, vậy tạm thời, nếu như không có thời gian chính xác để tìm chứng cứ xác thực,… vậy… nói vậy hiệu trưởng như ông cũng sẽ mất mạng/”

    Cô không nói chuyện giật gân, mà là ăn ngay nói thật

    Hô hấp của hiệu trưởng trở nên dồn dập, nhất thời ông không biết nên nói cái gì, miệng vô thức phát ra “ a”

    "Hiệu trưởng, tôi không ngại nói cho ông biết, cỗ thi thể kia bị người điều khiển, mà người giải được giáng đầu thuật này, chỉ có tôi mà thôi.”

    Mặc Di Nhiễm Dung thấy bộ dạng sợ hãi của hiệu trưởng, cô căn bản cũng không nghĩ mình sẽ nói nhiều như vậy, nhưng… tình thế bắt buộc mà đó cũng không phải tính cách của cô.

    Thời gian trôi qua đã lâu, hiệu trưởng mới hết khiếp sợ, thở gấp hỏi Mặc Di Nhiễm Dung…

    “ Cô, rốt cuộc cô là ai?”

  6. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 96: Oan gia xinh đẹp: hương thơm Tử Lan

    Mặc Di Nhiễm Dung ngược lại cũng khôn hề có ý muốn che giấu thân phận của mình, cô tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói bâng quơ:

    "Mặc Di Nhiễm Dung, hàng đầu sư của Vương thất, gia tộc Mặc Di “

    Hiệu trưởng nghe vậy, hơi giật mình, ông không nói gì, chỉ biết nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thần bí này, lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương đứng bên cạnh cô, tựa hồ như muốn nói cái gì, nhưng cũng chỉ hơi kéo kéo ôi, cũng không mở miệng nói cái gì.

    Ông không ngờ rằng, người đứng trước mắt mình lại là hàng đầu sư, hàng đầu? Pháp thuật thực sự vẫn còn tồn tại?

    Lúc này, Hoàng Phủ Ngạn Thương thản nhiên mở miệng nói:

    “ Tôi có thể hiểu hiệu trưởng muốn giữ gìn danh dự của trường học, nhưng mà hiện giờ, tình thế đã phát triển không thể khống chế được nữa, thật sự nếu như không áp dụng biện pháp kịp thời, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất lớn hơn”

    Hiệu trưởng há hốc mồm, quá hơn nữa ngày hắn mới nhẹ nam một câu:

    "Các người, các người tính làm như thế nào?”

    Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, dường như muốn hỏi ý kiến của cô.

    Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ một lát, cô không trả lời ngay, mà đi tới ghế sô pha , ngồi xuống, ngay sau đó, xuất bài Tarot, không lên tiếng bắt đầu bói toán.

    "Này... Đây là..."

    Hiệu trưởng khiếp sợ, ông chỉ tay vào người phụ nữ thần bí trước mắt mình, nhất thời ăn nói bắt đầu lắp bắp.

    Mà Hoàng Phủ Ngạn Thương lại ý bảo hiệu trưởng tạm thời chớ lên tiếng, tập trung quan sát nhất cử nhất động của Mặc Di Nhiễm Dung.

    Rất nhanh Mặc Di Nhiễm Dung đã chia xong bài, cô rút ra 8 lá bài, lá bài cuối cùng được rút ra, vẻ mặt cô đột nhiên thoáng ngưng trọng lại rồi lại có chút giãn ra.

    “ 10 h đêm nay, tầng hầm ngầm!” Cô cất kĩ lá bà, thản nhiên nói.

    Hiệu trưởng ngẩn người, rõ ràng ông không kịp phản ứng, nhất thời không rõ cô vừa mới nói gì.

    Lúc này, Hoàng Phủ Ngạn Thương tiến lên hỏi: "Ý của em là, mười giờ đêm nay là thời gian xử lí tốt nhất?”

    Cô ấy là Chiêm Bặc Sư, nói vậy mọi yêu cầu của cô ấy đều do bói toán mà ra.

    Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, bên môi lộ ra nụ cười, cảm giác này khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

    Cô gật đầu nói: “ Đúng vậy, nếu phải xử lí cỗ thi thể này, đó là thời gian tốt nhất, nhưng mà…”

    Nói tới đây,ánh mắt cô dừng lại trên người hiệu trưởng…

    “ Mong hiệu trưởng phối hợp với tôi, đến mười 10 đêm, mời ngài tập trung mọi người ở đại sảnh, nếu như không làm vậy, có thể phát sinh huyết án nữa" ( án tử )

    Hiệu trưởng nghe vậy đột nhiên thấy rùng mình, từ lúc người phụ nữ này tới đây, ông vẫn luôn dùng ánh mắt kinh ngạc, khiếp sợ nhìn cô ấy, sau khi nghe cô ấy nói, ý lạnh trong lời nói của cô ấy lan tràn từ đầu cho tới mũi chân, chuyện li kì như vậy khiến ông không có biện pháp nào tiêu hóa được, lại càng không có biện pháp tin tưởng.

    Lâu sau, ông mới lẩm bẩm: “ Mười… là có ý gì?”

    Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hiệu trưởng, liếc nhìn ông, vô cùng nghiêm túc nói: “ Ý của tôi rất đơn giản, cỗ thi thể kia trúng hàng đầu thuật, nếu như trong khoảng thời gian nhất định không giải được nó, thì nó sẽ bị người khác lợi dụng, đến lúc đó không thể tưởng tượng được nguy hiểm mà nó gây ra, nếu như vậy, tôi có giải hàng cũng không được.”

    Hiệu trưởng nghe vậy , trừng mắt to, cả người như đá cẩm thạch không hề nhúc nhích…

    ※※※※※※※※

    Nhà ăn Hoàng gia.

    Kiến trúc cung đình cao nhãm nhà ăn này bất kể màu sắc thiết kế hay là thực đơn đều là hạng nhất, có thể nói đó chính là sự kết hợp giữa cổ điển và sự xa hoa của hiện đại với nhau.

    Tại một phòng ăn tao nhã, Mặc Di Nhiễm Dung tò mò, dùng ánh mắt sắc bén nhìn những đồ ngọt được bày trên bàn ăn, đôi mắt to màu tím Tử Lan lại ló ra chút ngây thơ.

    "Đây là... Cái gì? Đẹp quá a..." Cô sợ hãi than lên.

    Cự tuyệt lời mời dùng bữa với hiệu trường, Hoàng Phủ Ngạn Thương rất khó có thể chứng kiến được bộ dạng thoải mái đầy hưởng thụ của cô gái này lúc ăn cơm, ở Hongkong, bởi vì tài phiệt của Hoàng Phủ đều có công ty riêng, cho nên biệt thự của gia tộc Hoàng Phủ cũng rất nhiều, mà từ nhỏ Hoàng Phủ Ngạn Thương đã thích Hongkong, cho nên, biết đây là lần đầu tiên Mặc Di Nhiễm Dung tới Hongkong, anh tự nhiên nhận làm hướng dẫn viên du lịch.

    Đương nhiên, trước hết phải khiến cô no bụng đã.

    Nhìn vẻ mặt kinh diễm của cô, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương không khỏi rung động. Má lúm đồng tiền hiển hiện trong mắt anh, giống như cánh hoa nhẹ lướt trên mặt hồ, từng gợn sóng lăn tăn nổi lên…

    "Đây là đường!"

    Anh dịu dàng nói, trong mắt tràn ngập ý cười cùng sự sủng nịch, giờ khắc này, trong mắt anh, cô gái này không phải là Chiêm Bặc Sư mà người ta vẫn sợ hãi, cũng không phải hàng đầu sư, mà cô là một cô gái không thể đơn thuần hơn nữa.

    Nghe câu trả lời của anh, Mặc Di Nhiễm Dung càng trừng to mắt, đôi môi anh đâò không khỏi cong lên, sau đó cô cẩn thận cầm một khối đường, đưa lên gần chóp mũi nhẹ ngửi…

    "Oa, thơm quá , hình như là… đúng, hình như là…”

    Cô ngẩng đầu như đang cố gắng tìm kiếm cái gì, một lát sau, cô nói:

    “ Đúng, là Tử Lan, đường này có hương vị của Tử lan.”

    Hoàng Phủ Ngạn Thương giơ bàn tay to lớn nhẹ nhàng vén sợ tóc lòa xòa trước trán cô, gật đầu nói: “ Đúng vậy, đây là Đường Tử lan nổi tiếng ở Tây Ban Nha, ở Hongkong, chỉ có nhà hàng này mới có hương vị này.”

    “ Tên đẹp quá.”

    Tự đáy lòng Mặc Di Nhiễm Dung tán thưởng nói, lần thứ hai cô hít sâu một hơi, nháy mắt, mùi hoa Tử Lan nồng đượm tỏa ra, thanh mát, lãng mạn vô cùng.
  7. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 97: Gặp oan gia: Yêu cầu (1)

    Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ nhàng cầm một khối đường mang hương vị Tử Lan bỏ vào trong miệng, nhấm nháp, ánh mắt dời về phía Mặc Di Nhiễm Dung ——

    “ Cũng giống như em, khiến người ta cảm thấy dù là mộng ảo cũng khó có thể quên được.” ( Tên này đang nói vị đường tử lan vs MDND)

    “ Tôi nào có tốt như vậy…”

    Núm đồng tiền duyên dáng của Mặc Di Nhiễm Dung xuất hiện bên khóe môi cô, cô lại phát hiện ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, nhất thời cảm thấy đỏ mặt.

    Ánh mắt của Người đàn ông này khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm…

    Không biết vì sao, trong lòng cô thế nhưng lại xuất hiện một chút bối rối, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.

    Nhìn thấy cô trốn tránh mắt mắt của mình, gương mặt cô lại đỏ bừng, bộ dạng ngây thơ đó khiến anh thất thần, theo bản năng anh vươn bàn tay to ra, vuốt nhẹ gò má cô.

    "Hoàng Phủ tiên sinh —— "

    Mặc Di Nhiễm Dung giật mình,cô vội vàng đứng dậy, ánh mắt tràn ngập cảnh giác nhìn anh.

    Vừa rồi anh ta làm gì vậy? Anh ta thế nhưng… thế nhưng lại sờ mặt mình?

    Thấy cô gái trước mắt như chim sợ cành cong, trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương không khỏi dâng lên một trận ảo não, anh không ngờ động tác của mình lại dọa cô, nhưng mà…

    Anh cũng không có tính toán gì hết, thích một người không phải là muốn có được cô sao? Anh mang trong mình dòng máu của gia tộc Hoàng Phủ, bởi vậy, anh tuyệt đối sẽ không trốn tránh tình yêu.

    Nghĩ đến đây, anh đứng dậy, thân hình cao lớn phủ xuống bóng dáng nhỏ xinh…

    “ Nhiễm Dung…” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, ngay sau đó, anh đi tới bên cạnh cô.

    Mặc Di Nhiễm Dung theo bản năng lui về phía sau, cô vô cùng khẩn trương, đôi mắt màu tím Tử Lan trừng to nhìn người đàn ông đang đi tới gần mình, bàn tay nhỏ bé cũng không biết nên để chỗ nào.

    Cho đến khi phía sau lưng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, cô mới ý thức được chính mình đã tiến sát vách tường, không còn đường trốn.

    Mà người đàn ông trước mắt này thì cười tao nhã tiến tới gần cô, cuối cùng dừng ở trước mặt cô, hai cánh tay anh vây quanh cô.

    "Hoàng Phủ tiên sinh, anh —— "

    Ngoài ý muốn cô có chút lắp bắp hỏi, nhìn vẻ mặt đầy ý vị thâm sâu của anh, cô cảm thấy rất bất an, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

    “ Thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau cũng không tính là ngắn, vì sao còn gọi tôi là Hoàng Phủ tiên sinh? Em có biết tôi không thích em gọi tôi như vậy không?”

    Hoàng Phủ Ngạn Thương cúi đầu , môi kề sát tai cô, nói.

    "Tôi..."

    Mặc Di Nhiễm Dung chưa từng trải qua loại tình huống này, càng chưa từng đứng gần một người đàn ông như vậy, không khí xung quanh tràn ngập hương vị nam tính.

    "Hoàng Phủ tiên sinh, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, mời anh… tự trọng…”

    Mặc Di Nhiễm Dung cố nén sự xúc động trong mình, tim cô đập rất lợi hại, tựa như…. Tựa như có cây búa nặng nề nện trong lòng cô, khiến cả người cô có chút đau nhức.

    Lời cô nói khiến thân mình Hoàng Phủ Ngạn Thương khẽ giật một chút, anh lập tức ngẩng đầu, sự dịu dàng trên khuôn mặt anh dần trở nên có chút khựng lại, đuôi mắt khẽ nheo lại.

    Ngay sau đó, bàn tay to của anh nhẹ tìm tòi, nắm lấy cằm cô, khiến cô phải nhìn thẳng vào mắt mình…

    "Hoàng Phủ —— "

    “ Anh yêu em! Anh muốn em.”

    Anh không chút do dự đánh gãy lời của Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt anh không hề chớp nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng tiếng bá đạo.

    Mặc Di Nhiễm Dung nghe thấy vậy lập tức giật mình sửng sốt, nhất thời cô thế nhưng lại quên tránh thoát, chỉ trừng to mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mắt .

    Anh vừa mới nói cái gì?

    Hoàng Phủ ngạn Thương thấy phản ứng của cô như vậy, trong lòng càng cảm thấy thất bại, cô gái này quả thực bị mình dọa sợ sao? Anh thổ lộ với cô, mà cô lại phản ứng thế này.

    "Nhiễm dung..."

    Anh lần nữa mở miệng, môi mỏng khẽ nhếch lên: Vừa rồi em có nghe anh nói gì không? Anh là đang thổ lộ với em, anh yêu em.”

    Mặc Di nhiễm dung lúc này mới kịp phản ứng lại, cô lẩm bẩm: “ Tôi… tôi không hiểu.”

    Loại tình huống ngoài ý muốn khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối, đây không phải là chuyện cô có thể xử lí được, cảm giác này khiến cô thực sợ hãi.

    “ Không hiểu cũng không sao, em chỉ cần biết anh yêu em, ngay từ lần đầu tiên gặp e, anh đã yêu em rồi.”

    Hoàng Phủ ngạn Thương tâm sủng ái nhìn cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, anh cao hứng nhìn bộ dạng ngây ngô khi được tỏ tỉnh của cô, điều này chứng minh cô chưa từng yêu ai bao giờ.

    Anh là đàn ông, người đầu tiên cũng là người cuối cùng, mà cô, nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh, nhất định.

    Mặc Di Nhiễm Dung bị ánh mắt của anh khiến cô càng thêm bối rối, cô nhíu mày, vội vàng cụp mắt, nghi hoặc càng sâu hơn…

    Anh… anh yêu tôi? Vậy thì sao?” Cô thấp giọng hỏi.

    Cô có chút khó hiểu, người đàn ông này nói với mình điều đó, ý là gì? Yêu cô thì sao?

    Nghe câu hỏi của cô, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Thươngcàng trở nên nhu hòa hơn, anh cười, cô thật đơn thuần, cơ hồi chuyện tình cảm đối với cô chỉ là trang giấy trắng, vậy thì để anh khắc họa mình lên trang giấy trắng đó.

    "Nhiễm Dung, ngẩng đầu nhìn anh !" anh thấp giọng nói.

    Mặc Di Nhiễm Dung theo bản năng ngẩng đầu lên, bất an nhìn vào đôi mắt anh..

    Cánh môi Hoàng Phủ Ngạn Thương cách cô càng ngày càng gần…

    “ Còn nhớ rõ quẻ bói không? Bài Tarot chẳng phải biểu hiện em sẽ có một đoạn tình cảm sao?”

    Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ nhàng gật đầu, kinh ngạc nhìn anh.

  8. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 98: Gặp oan gia: Yêu cầu (2)

    Hoàng Phủ Ngạn Thương cười vô cùng tao nhã, anh nói rành mạch từng câu từng chữ: “ Chẳng lẽ, em không thấy đây là duyên phận sao? Anh yêu em, cho nên anh muốn cùng em hẹn hò, anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh, cùng anh ở một chỗ.”

    Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy càng cảm thấy hoang mang, cô giật mình nhìn anh, hơn nửa ngày sau cô mới lắc đầu nói: “ Không đúng, anh không phải yêu tôi, không cần.”

    Cô cật lực phủ nhận, khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương kinh ngạc.

    “ Em nói gì?” tay anh dừng trên vai cô, anh cúi xuống thâm tình nhìn cô.

    Mặc Di Nhiễm Dung thoáng tự hỏi mình, cô cắn môi rồi nói:

    "Bài Tarot cho tôi biết, đoạn tình cảm này chưa đến, mà là không lâu sau, chưa tới một tháng nữa, cho nên hiện giờ, không phải anh…”

    "Không nên tin vào bài bói.”

    Hoàng Phủ Ngạn Thương đột nhiên đánh gãy lời cô nói, bàn tay to lập tức ôm chặt bà vai cô…

    “ Anh yêu em, cho nên, anh muốn em theo anh cùng một chỗ, đây mới là mục tiêu của anh.”

    "Không —— "

    Mặc Di Nhiễm Dung có chút sợ hãi, muốn thoát khỏi hai bàn tay anh, nhưng lực đạo của anh lại lớn đến kinh người khiến cô không thể trốn thoát.

    "Hoàng Phủ tiên sinh, mời anh… mời anh buông tay đi.”

    Thanh âm của cô có chút run rẩy, cảm giác sợ hãi này khiến cô cảm thấy rất xa lạ, cô không cần, không cần.”

    “ Vì sao em lại cự tuyệt anh? Anh muốn em, em có nghe không, cả đời này em chỉ có thể là của anh.”

    Hoàng Phủ ngạn Thương nghe những lời cô vừa nói, anh cảm thấy phiền toái, anh không thể chấp nhận việc người phụ nữ mình thích lại cự tuyệt mình.

    “ Anh…”

    Mặc Di Nhiễm Dung kinh ngạc tới ngây người, đã ở chung nhiều ngày, người đàn ông này luôn cho cô cảm giác nho nhã dịu dàng, chưa từng cường ngạnh như vậy ( ngang ngược)

    Hoàng Phủ ngạn Thương thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, ngay sau đó, ảo não buông cô ra, nhẹ nhàng nói:

    "Nhiễm Dung, thực xin lỗi, anh biết hành vi của anh sẽ dọa đến em, nhưng anh hi vọng em có thể hiểu được lòng anh, bất luận em có tiếp thụ hay không, anh đều một lòng yêu em, ở bên cạnh bảo vệ em, anh tin sẽ có một ngày em sẽ chủ động yêu anh.”

    Mặc Di Nhiễm Dung không biết nên nói cái gì, cô chưa bao giời biết một người đàn ông yêu sẽ như thế nào, tự hỏi nửa ngày, cô mới ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “ Hoàng phủ tiên sinh.”

    "Gọi anh là Ngạn Thương, không cần gọi Hoàng Phủ tiên sinh!" Anh đánh gãy nàng nói,

    Mặc Di Nhiễm Dung có chút nghi hoặc, có gì quan trọng sao? Chỉ là một tên gọi mà thôi, nhưng mà ngẫm lại vẫn nên theo ý anh đi, cô có chút ngây ngô mở miệng :

    "Ngạn Thương —— "

    Hoàng Phủ Ngạn Thương cười,

    loại này ôn nhu thanh âm vẫn luôn chảy xuống tâm hắn đầu, làm hắn càng thêm khó có thể tự giữ.

    "Ngạn Thương, kỳ thật tôi đối với anh… tôi đối với anh…”

    Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên, cố gắng tìm từ thỏa đáng để nói.

    “ Em đối với anh thế nào?” Hoàng Phủ Ngạn Thương có chút chờ mong hỏi.

    Mặc Di Nhiễm Dung nhìn ánh mắt đang tối sầm của anh, trong lòng có một tia khác lạ xẹt qua, cô nhẹ nhàng nói: “ kỳ thật, thời gian dài như vậy, tôi thấy anh rất tốt, giống như… giống như là anh trai vậy…”

    “ Đừng nói nữa!” Hoàng Phủ Ngạn Thương kéo cô ôm vào trong ngực, nói: “ Cho anh cơ hội, cũng coi như là cho em một chút thời gian, hiện giờ sở dĩ em cho là như thế bởi vì em cũng chưa hiểu chính mình.”

    Thứ hai túi sách võng (Www. shubao2. Com) coi được txt sách điện tử

    "Không, không phải như vậy —— "

    Mặc Di Nhiễm Dung bị anh ôm chặt, nghe tiếng tim anh đập mạnh, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng an tâm.

    Hoàng Phủ Ngạn Thương nhắm mắt lại, mở miệng nói:

    "Một tháng, cho em một tháng, không cần nhanh như vậy đã đoán chính trái tim mìn, một tháng sau, nếu em vẫn cho là như thế, anh… anh có thể buông tay em.”

    Tuy rằng miệng anh nói như vậy, nhưng tâm anh lại đang run rẩy.

    Aanh không muốn cô gái này coi mình như anh trai, đáng chết, anh không cần làm anh trai cô, anh muốn cô làm người phụ nữ của anh. Một người con gái mà anh có thể dắt tay cả đời.

    Nhiều năm qua, tuy rằng anh đã từng có rất nhiều bạn gái, nhưng chưa từng có cô gái nào mang lại cho anh cảm xúc mãnh liệt như cô, loại cảm xúc này chính là cam tâm tình nguyện bước vào địa ngục hôn nhân.

    Theo tính cách của anh, nếu như một tháng sau cô vẫn không chấp nhận anh, anh tình nguyện cho dù cô có hận anh cả đời anh cũng sẽ cưỡng bách cô ở cùng mình.

    Cô gái này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã biết mình không thể buông tay rồi.

    Nhưng mà, Mặc Di nhiễm dung lại tin tưởng lời anh nói, cô không hề phản kháng, lẳng lặng nằm trong ngực anh, tùy ý anh ôm chặt mình.

    Thời gian như ngừng lại, không gian rộng lớn thoảng mùi Tử Lan thơm ngát.

    Hoàng Phủ Ngạn Thương đang say mê trong đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

    "Hello, ha —— ách?"

    Người bước vào khoái trá chào hỏi, nhìn thấy một màn ái muội vừa rồi, nhất thời sửng sốt.

    Đáng chết, ai a?

    Hoàng Phủ ngạn Thương phẫn hận nhìn nha đầu liều lĩnh trước mắt mình!

    Đúng vậy, là một nha đầu, còn không cao tới bả vai anh, mặc một thân tây trang thanh nhã, tóc đen dài buộc đuôi ngựa , nhưng mà…

    Anh nhìn kĩ cô, có chút nghi hoặc…

    Ánh mắt của cô ấy với Mặc Di nhiễm Dung cùng một màu, đều là màu tím?

    Cô… cô là ai?” Hoàng Phủ Ngạn Thương chỉ tay về phía cô hỏi.

  9. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 99: Chó ngáp phải ruồi

    Tiểu nha đầu vừa mở miêng, lúc này, Mặc Di Nhiễm Dung mới nói: “ Kuching, nhiều năm rồi không gặp, em vẫn liều mạng như vậy, sẽ dọa người khác đấy.”

    "A chị —— "

    Liên Kiều tung tăng chạy tới bên cạnh Mặc Di Nhiễm Dung, vẻ mặt nũng nịu ôm lấy cô, nói: “ Em rất nhớ chị, không ngờ chị lại tới Hongkong thật.”

    “ Em ấy, nha đầu này, ngoài miệng thì nói hay lắm, nếu như mà chị biết nhớ tới chị, vì sau năm nó không từ biệt đã đi tới Hongkong, làm hại chị lo lắng cho em!

    Kuching,em thật là đáng đánh đòn!" Mặc Di Nhiễm Dung cố ý trách cứ .

    Liên Kiều le lưỡi: “ Chị à, hiện giờ người ta không gọi là Kuching, kêu là Liên Kiều nhé.”

    "Kêu, gọi là gì?"

    Mặc Di Nhiễm Dung cho là mình nghe lầm: “ Liên Kiều? Đang yên đang lành lại lấy cái tên như tên thảo dược ấy làm cái gì?”

    “ Ai da, người ta giờ học y nha, tự nhiên phải có tên đặc thù một chút, lúc trước nếu như không phải em kiên trì tới đây, ông nội nhất định sẽ bắt em học ngành mà em không thích!”

    Liên Kiều càng nói lại thêm cọ cọ vào người Mặc Di Nhiễm Dung

    Thứ hai túi sách võng (www. shubao2. com) miễn phí TXT tiểu thuyết hạ tái

    “ Em, nha đầu này, thật là…”

    “ Chị còn nói lý, chị tới Hongkong cũng không tới tìm em đầu tiên ! thế nhưng lại tới cảng mà không tới tìm em!” Liên Kiều bĩu môi, vẻ mặt không để ý nói.

    Mặc Di Nhiễm Dung cười: “ em đúng là biết trả đũa, biết em có thể biết được chỗ của chị, chị còn phải làm điều thừa sao?”

    Liên Kiều kiêu ngạo gật gật đầu: " Không , là ngược lại.” Nói xong, cô giống như con chuột nhỏ cười khanh khách.

    ( đoạn này LK thần kinh cmnr)

    Hoàng Phủ Ngạn Thương đột nhiên bị một màn trước mắt này khiến anh bất ngờ, nhìn cô bé trước mắt này có đôi mắt giống với Mặc Di Nhiễm Dung cứ dính chặt bên người Mặc Di, anh cảm thấy rất khó chịu, vì vậy bàn tay to vươn ra, kéo Liên Kiều cách xa cô ra.

    "Uy, tiểu nha đầu, em là ai?" Anh cao giọng hỏi.

    Cô thật biết chọn thời điểm xông vào, nghĩ tới đây, anh liền cảm thấy có chút tức giận.

    Liên Kiều nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt này, cô chống nạnh nói:

    Tôi? Tôi chính là đại danh đỉnh của đỉnh, ai gặp đều thích Liên Kiều, còn anh là ai?’

    Hoàng Phủ ngạn Thương trừng to mắt, nhưng không đợi anh nói danh tính, đã thấy cô bé này hú lên một tiếng quái dị, lập tức, cô tiến lên khoát tay anh, ý bảo anh cúi người xuống.:

    "Làm cái gì ——này —— "

    Hoàng Phủ ngạn Thương còn chưa nói xong, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Liên Kiều lập tức chụp lên hai má anh, đôi mắt to ngận tràn tò mò nhìn mặt anh đánh giá qua lại, không hề sợ hãi.

    "Nhìn đủ chưa?”

    Anh quả thực đã bị cô bé này chọc rồi, lá gan của cô to thật, nhìn kĩ cô, bộ dáng cũng là một mỹ nhân, nhưng mà thoạt nhìn cũng biết chính là một nha đầu nghịch ngợm.

    Mặc Di nhiễm dung cũng có chút kỳ quái với hành động của Liên Kiều, cô nói:

    "Kuching,đừng náo loạn, Hoàng Phủ tiên sinh sẽ bị em dọa đấy.”

    "Oa —— "

    Liên Kiều lúc này mới hoan hô một tiếng: "Thì ra là thế a, bằng không sao anh lại giống anh ấy như vậy, thì ra anh cũng họ Hoàng Phủ, haha..

    Cái gì cùng cái gì? anh trông giống ai?”

    Liên Kiều nói khiến Hoàng Phủ ngạn Thương không hiểu ra sao.

    “ này, tiểu nha đầu này, em có ý gì?’

    Liên Kiều khẩn cấp hỏi: “ Anh cao lớn, anh với Hoàng Phủ Ngạn Tước có quan hệ gì?’

    Hoàng Phủ ngạn Thương nghe vậy bèn nhướng mày: " làm sao em biết đại ca của tôi.”

    "Ha ha —— "

    Liên Kiều nghe vậy, đứng tại chỗ nhảy dựng lên, giống như là nhặt được gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn anh:

    “ Thì ra anh ấy là anh trai anh, bằng không sao lại giống nhau như vậy, nhưng mà, anh trông so với anh ấy trẻ hơn nha.”

    “ Đúng vậy sao? Ha hả! Nói vậy là tôi trông đẹp trai hơn anh ấy sao?”

    Hoàng Phủ ngạn Thương sờ sờ mặt mình, ánh mắt như khẳng định, đại ca anh đã sắp ba mươi, hơn nữa đã nhiều năm lăn lộn trên thương trường, cho nên càng thành thục( chém nhé)

    “ Không…”

    Liên Kiều không cho là đúng mà nói rằng: " Anh là non nớt, còn Hoàng Phủ Ngạn Tước là thành thục, không hiểu thì đừng nói lung tung, để người khác chê cười.”

    Thứ hai túi sách võng (Www. shubao2. Com) miễn phí TXT tiểu thuyết hạ tái

    “ Em…” Hoàng Phủ ngạn Thương hận không thể đánh cho cô tỉnh.

    "Đúng !"

    Liên Kiều không hề bận tâm tới ánh mắt như muốn giết người của anh cho vào mắt, cô ngầng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương nói:

    “Anh … có thể gọi Hoàng Phủ Ngạn Tước tới đây không?’

    Ách?

    "Có ý tứ gì?"

    Hoàng Phủ ngạn Thương hơi giật mình, cô ấy và đại ca không phải rất quen thuộc sao? Tự mình đi tìm anh ấy không phải tốt hơn sao, dù sao hiện giờ đại ca cũng ở Hongkong.

    Liên Kiều nghe vậy , nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Hắn —— thiếu tôi một thứ, tôi muốn gặp hắn đòi lại.”

    ( chỗ này dùng hắn)

    Đáng chết, người đàn ông này cho rằng không xuất hiện thì không có chuyện gì sao, cô tự nhiên có biện pháp tìm được hắn.”

    Hoàng Phủ ngạn Thương khẽ xoa lỗ tai, mình không nghe lầm chứ?’

    “ Em nói… đại ca tôi thiếu em sao? Thiếu cái gì? Không phải tiền chứ?”

    Anh không khó nhìn được sự phẫn hận trong mắt nha đầu này, trời ạ, đại ca đắc tội gì với cô bé này sao? Nếu anh gọi đại ca tới đây, chăng phải là bảo anh ấy chui đầu vào rọ sao?’

    Dường như cảm nhận được sự cẩn trọng của Hoàng Phủ Ngạn Thương, Liên Kiều lập tức cười, lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng, cô vung tay nói:

    “ A, không có gì, vừa rồi tôi nói nhầm, là tôi thiếu đại ca của anh, tôi muốn trả lại đồ cho hắn, nhưng mà hắn bận quá, tôi muốn tìm hắn cũng không thấy, nếu tôi không chả cho hắn , nhất định tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên, van cầu anh gọi hắn đến đây, được không/’

    Cô kéo cánh tay anh, làm nũng, giọng khẩn cầu , giống như đứa trẻ đang đòi kẹo vậy.

  10. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 100: Gặp oan gia: suýt chết (1)

    Hoàng Phủ Ngạn Thương bị cô kéo đến đau tay, anh nhe răng trợn mắt, muốn thoát khỏi móng vuốt của cô gái nhỏ này, bất đắc dĩ, cô lại như con bạch tuộc gắt gao lôi kéo không tha cho anh.

    Anh xấu hổ không biết làm thế nào.

    Lúc này, Mặc Di Nhiễm Dung đi lên trước, dịu dàng nói với anh: “ Em gái tôi như vậy đấy, nếu như nó muốn vậy, vậy anh giúp nó đi.”

    Nói xong, cô nhẹ nhàng vỗ vào Liên Kiều, nói thêm: "Kuching, em như thế sẽ doạn Hoàng Phủ tiên sinh đấy, ngoan nào.”

    Liên Kiều le lưỡi, buông Hoàng Phủ Ngạn Thương ra, lập tức mở to mắt, sau đó cười vô cùng thần bí…

    “ Tôi biết bí mật của anh nha.” Cô nhìn vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Thương, đắc ý nói: “ Bí mật của tôi?” Hoàng Phủ Ngạn Thương cảm thấy kì quái, mình có bí mật gì sao?

    Liên Kiều tựa hồ bắt được nhược điểm của anh, “ Nếu như anh có thể gọi Hoàng Phủ Ngạn Tước tới đây, tôi tuyệt đối sẽ đứng về phía anh.”

    Cô nói khiến anh không hiểu chuyện gì.

    “ Cô…. cô có ý gì?”

    Không ngờ nha đầu này lại nói như vậy, quả thực cho dù cô không nói sẽ hỗ trợ anh hay đứng về phía anh, thì lời khẩn cầu của Mặc Di Nhiễm Dung vừa rồi cũng đủ để anh đồng ý rồi.

    ( chém nhé)

    Để có được nụ cười của người đẹp, bảo anh làm gì anh cũng làm!

    Liên Kiều không hề nề hà gì, cô kiễng chân, ghé sát bên tai anh nhẹ giọng nói:

    “ Tôi biết anh thích chị tôi, nếu như anh giúp tôi, tự nhiên tôi cũng sẽ giúp anh.”

    "Ta biết ngươi thích ta a tỷ, nếu ngươi giúp ta, ta tự nhiên cũng sẽ giúp ngươi!"

    Hoàng Phủ Ngạn Thương trừng to mắt, như là đang nhìn người ngoài hành tinh vậy, cô ấy thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã nhận ra điều này.

    “ Cô… cô nhận thấy à?” Hơn nửa ngày, anh mới kịp phản ứng hỏi.

    Liên Kiều cười như là bắt được kẻ trôm, cô lắc đầu nói:

    "Không, tôi không phải là nhận ra, tôi là… cảm nhận được đấy.” Nói xong, cô còn chỉ chỉ vào đầu mình.

    Trực giác siêu cường luôn là thứ mà cô hãnh diện nhất.

    Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe vậy cũng ngây ngốc, cảm nhận được ư? Trời ạ, chuyện này mà cô ấy cũng có thể cảm nhận được? Quả thực là thần kì !

    “ này, thế nào?” Liên Kiều thấy anh không lên tiếng, lại ghé sát lỗ tai anh thấp giọng reo lên.

    Làm cái gì? Lợi ích có thể tra đổi, thế mà còn do dự.

    “ Tôi sao phải tin tưởng cô?”

    Hoàng Phủ Ngạn Thươngvẫn có chút do dự, anh cảm thấy cô bé nhỏ này từ trên cao thấp đều tràn ngập quái dị, cho nên có thể nói những lời quái dị.

    “ Hic…”

    Liên Kiều khinh thường trừng hắn liếc anh nói: “ Người ta nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, anh đang tìm hiểu tôi sao? Trên thế giới này, người hiểu chị ấy nhất chính là tôi, chẳng lẽ là anh à? Tôi không ngại tiết lộ với anh một chút, chị ấy nhìn bên ngoài với trong lòng rất bất đồng, cho nên muốn theo đuổi phải có biện pháp hay đấy.

    Lời nói của cô đã rõ ràng, anh đột nhiên cười rộ lên, vội vàng kéo Liên Kiều qua một bên, nhỏ giọng nói: “ cô nói thật à? Cô thực sự sẽ giúp tôi?”

    “ Đương nhiên, chỉ cần anh giúp tôi, tôi sẽ giúp anh, thế nào?”

    Liên Kiều giống như hiệp sĩ dùng sức vỗ bả vai của anh, biểu hiện hết sức nghĩa hiệp.

    "Một lời đã định!" Hoàng Phủ Ngạn Thương lập tức hưng phấn rạng rỡ lấy điện thoại ra.

    Liên Kiều tràn đầy kích động nhìn động tác của Hoàng Phủ Ngạn Thương, khi thấy điện thoại được kết nối, kích động khiến tâm tình cô lúc này khó có thể biểu đạt bằng ngôn ngữ nào .

    Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh chết chắc.

    Nhìn hận ý trên mặt Liên Kiều, Mặc Di NHiễm Dung đứng bên kia cũng cảm thấy có chút kì quái, cô em họ này luôn không chú ý tới người khác giới, thế nào hôm nay lại có chút khác thường như vậy.

    Tiến lên kéo Liên Kiều, gương mặt cô mang theo nghi hoặc hỏi Liên Kiều: “ Em không sao chứ?” em với anh trai Hoàng phủ tiên sinh đến tột cùng có mối quan hệ gì? Em không phải là nợ anh ta cái gì chứ?”

    Liên Kiều cười đến âm trầm đáng sợ, cô thấp giọng nói rằng: "Tóm lại, đến lúc đó chị sẽ biết.”

    Nói xong, cô còn cười lạnh vài tiếng, bả vai cũng run lên, khiến Mặc Di NHiễm Dung cũng thấy rét lạnh cả người.

    Thời gian từng giây từng phút qua đi, không hề đợi ai cả, một lúc sau, cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn xuất hiện tại cửa.

    “ Đại ca…” Hoàng Phủ Ngạn Thương liếc mắt liền nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng ở cửa.

    "Ha ha —— chú có khỏe không?”

    Hoàng Phủ ngạn Tước cười tao nhã, sải bước đi tới chỗ Hoàng Phủ Ngạn Thươngđang đứng, giơ tay lên đặt trên bả vai anh vỗ vỗ, hài lòng nói: “ Ừ, không tồi, rắn chắc thêm rồi.”

    Hoàng Phủ Ngạn Thương cười đắc ý, anh vỗ lại đôi tay đang đặt trên vai mình nói: “ Có đại ca làm gương, em trai đây không dám chậm trễ.”

    "Ha ha —— "

    Hoàng Phủ Ngạn Tước cười to, lập tức hỏi: “ Hôm nay thế nào lại nhớ tới đại ca đây, ngày đó lúc chú gọi điện tới…”

    "A, đại ca —— "

    Hoàng Phủ ngạn Thương vội vàng đánh gãy lời anh, cho xin đi, ngày đó đã bị anh phá hỏng chuyện, thế mà anh còn dám nói.

    "Kỳ thật, hôm nay là một người bạn của anh muốn gặp anh.”

    "A?"

    Hoàng Phủ Ngạn Thương chọn mi, theo bản năng nhìn quanh bốn phía.

Chia sẻ trang này