1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ [full - Ân Tầm]

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi emlahunu, 04/10/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 355: Cái ôm trong đêm (2)



    ‘Ngạn Tước!’ Liên Kiều quyến luyến gọi tên hắn. Cô không dám phá vỡ khoảnh khắc này, dường như chỉ sợ nếu mình lớn tiếng một chút, giờ phút thần tiên này sẽ tan mất vậy.

    Đôi mi dài của cô khẽ run rẩy như cánh **** trong gió, những giọt nước mắt vẫn đọng lại trên mi mắt như giọt sương ban sớm, nhìn cô Hoàng Phủ Ngạn Tước không khống chế được mình, hắn ngồi xuống lại bên cạnh cô, cánh tay rắn rỏi vươn ra, nhẹ ôm cô vào lòng.

    Cả người Liên Kiều run lên, cô khẽ chớp mắt như muốn xác nhận tất cả là chân thật sau đó cũng vòng tay ôm hắn, gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào ngực hắn, tham ham hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng hắn.

    Ngạn Tước của cô trở lại thật rồi sao?

    Nhất định là vậy, bằng không sao cô lại thấy ấm áp thế này?

    Thời gian chợt như ngừng lại, ngay cả gió cũng không dám thổi mạnh, chỉ nhẹ nhẹ đưa mùi hương hoa thoang thoảng quẩn quanh hai người.

    Không gian, thời gian, con người … tất cả đều như trong một giấc mộng đẹp vậy!

    Liên Kiều ghì chặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơn nữa như chỉ sợ một chút lơi lỏng hắn sẽ biến mất vậy.

    Không khó cảm nhận được nội tâm rối rắm của cô, hắn nhẹ đẩy cô ra, đôi mắt đen láy nhìn cô cười nhẹ: ‘Sao lại thích khóc như thế chứ? Đừng khóc nữa nha đầu, có tâm sự gì có thể nói cho anh nghe!’

    Sự dịu dàng của hắn, nụ cười của hắn càng khiến lòng cô khổ sở.

    “Nha đầu”, hắn lại gọi cô là nha đầu.

    Bất kể hắn có nhớ cô là ai hay không, ít ra khi cô nghe hắn gọi cô bằng cái biệt danh quen thuộc này cô cũng cảm thấy có chút an ủi.

    Ánh trăng mờ ảo nhưng đôi mắt tinh tường của hắn vẫn có thể nhìn thấy vành mắt phiếm hồng của cô, ngón tay vẫn cảm nhận được sự mềm mại của mái tóc cô, mũi vẫn ngửi được mùi hương thanh mát của riêng cô, cái cảm giác kỳ lạ lại lần nữa trở về trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước.

    ‘Ngoan, đừng khóc nữa!’

    Cằm hắn tì nhẹ lên đỉnh đầu cô, mũi hít sâu một lần nữa mùi hương thơm ngát từ tóc cô, không hiểu sao chỉ cần ngửi được mùi hương này, sự trống trải trong lòng hắn giống như đã được lấp đầy, thậm chí có một loại cảm giác giống như là … hạnh phúc?

    Từng cử chỉ của hắn khiến Liên Kiều không thể khống chế được, cô nhẹ giọng hỏi: ‘Có thể ôm em chặt hơn được không?’

    Sự yếu ớt và bất lực của cô khiến người ta khó mà cự tuyệt.

    Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời cô, hắn nhẹ nâng mặt cô lên, dịu dàng nói: ‘Hứa với anh đừng khóc nữa. Về sau bất kể gặp phải chuyện gì, khó khăn đến đâu cũng đừng khóc, tất cả rồi sẽ tốt thôi!’

    Tất cả rồi sẽ tốt thôi!

    Liên Kiều âm thầm lặp lại câu nói đó một lần trong đầu, khi nhìn vào mắt hắn cô có chút hoang mang, ‘Ngạn Tước, là thật sao? Chỉ cần anh nói em sẽ tin.’

    ‘Đương nhiên là thật rồi. Trên đời này không có vấn đề gì không thể giải quyết cho nên không được khóc nữa, nghe rõ chưa?’ Hắn bá đạo lặp lại một lần.

    ‘Dạ!’

    Liên Kiều vừa cười vừa lau lệ, cô âm thầm thề với mình, vì câu nói này của hắn bất luận thế nào, bất kể đối phương lợi hại đến đâu cô cũng không thể thua.

    Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào ***g ngực tinh tráng của hắn, hưởng thụ sự ấm áp mà hắn mang lại cho mình.

    ‘Ngạn Tước, xin anh, xin anh tiếp cho em thêm sức mạnh để em có thể tiếp tục duy trì’, lòng cô âm thầm nói.

    Nhìn thân thể nhỏ nhắn co ro trong lòng mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại lần nữa không thể khống chế chính mình vòng tay ôm lấy cô, theo lời khẩn cầu của cô mà ôm thật chặt nhưng trong một khoảnh khắc đó, lòng của hắn không biết vì sao lại rối như tơ.

    Dưới ánh trăng, một đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau đầy quyến luyến.

    Hạnh phúc có đôi khi là dài lâu nhưng có đôi khi chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua nhưng lại khiến cho người ta nhớ mãi không quên.

    Chỉ tiếc là, hạnh phúc đôi khi không quá dài lâu …

    Bởi vì số mệnh vẫn luôn thích trêu đùa con người …

    ‘Ngạn Tước anh đang làm gì vậy?’

    Một giọng nữ chợt vang lên sau lưng hai người, phá vỡ khung cảnh yên bình kia.

    Hoàng Phủ Ngạn Tước như chợt bừng tỉnh, hắn nhẹ đẩy Liên Kiều ra rồi ngoảnh đầu lại nhìn, đã thấy Dodo đang đứng sau lưng, trên mặt vẫn đầy sửng sốt như không tin được những gì vừa thấy.

    Sau lưng cô ta còn có Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền, rõ ràng hai người họ cũng vì những gì vừa thấy mà kinh ngạc không thôi.

    Dodo bước vội đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác …

    ‘Ngạn Tước, anh … anh vì sao lại làm thế?’ Giọng của cô đầy bi thương như người vợ vừa phát hiện chồng mình có quan hệ ngoài luồng mà cảm thấy đau khổ vậy.

    ‘Liên Kiều, anh …’

    Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể giải thích nổi hành vi vừa nãy của mình bởi vì chính hắn cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, hắn nhẹ nhàng nói: ‘Em đừng hiểu lầm, anh và cô ấy không có gì.’

    ‘Không có gì? Không có gì sao anh và cô ấy lại ở cùng một chỗ, lại còn ôm nhau như thế?’ Vẻ đau khổ trong mắt Dodo không phải là giả, nói chuyện vừa vội vừa sắc bén.

    ‘Liên Kiều …’

    Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, hắn vừa bước đến định kéo cô vào lòng thì đã bị đẩy ra …

    ‘Đừng đụng vào em!’ Dodo lớn tiếng nói, ‘Ngạn Tước, sao anh lại có thể làm chuyện có lỗi với em chứ?’

    ‘Anh chẳng làm gì có lỗi với em cả. Chỉ là vừa nãy đi ngang đây thấy cô ấy đang khóc, anh chỉ đến an ủi cô ấy thôi.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói cũng là sự thật, hắn chỉ không nói ra cái cảm giác kỳ lạ trong lòng thôi thúc hắn làm như vậy mà thôi.

    Cái cảm giác không thể nắm bắt được này chính bản thân hắn còn không hiểu được, bảo hắn làm sao giải thích được cho vợ mình.

    ‘Ngạn Tước, anh …’

    ‘Được rồi Liên Kiều, nên giải thích anh đã giải thích hết rồi. Em tin cũng được mà không tin cũng được, dù sao cũng không nên ở đây gây rối nữa.’

    Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút lạnh lùng, không hiểu sao hắn bắt đầu có cảm giác không nhẫn nại.

    ‘Anh … anh nói cái gì? Em đang gây rối sao? Anh thật đáng ghét!’ Dodo lần này bị chọc giận thật sự, cô ta tức tối xoay người bước đi.

    ‘Liên Kiều!’

    Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, hắn vừa gọi vừa đuổi theo Dodo. Hai bóng người dần mất hút ngoài vườn hoa.

    Cả người Liên Kiều chợt như mất hết sức chống đỡ, mền nhũn ngã ngồi trên ghế.

    Cô thật mệt!

    Mệt quá!

    Không còn chút sức lực nào!

    Ngạn Tước vẫn là rời khỏi mình, trong lòng hắn người phụ nữ kia vẫn quan trọng hơn.

    ‘Liên Kiều …’

    ‘Em gái …’

    Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền hai người cùng lúc chạy tới đỡ cô, nét mặt đầy lo lắng.

  2. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 356: Sự lo lắng của Dodo (1)

    Mặt của Liên Kiều trắng đến đáng sợ, trời đang lạnh thế mà trên trán cô lại đổ mồ hôi còn tay thì lạnh như băng.

    ‘Liên Kiều chị sao rồi? Người chị sao lại lạnh thế này?’ Thượng Quan Tuyền vừa giúp cô lau mồ hôi trên trán vừa lo lắng hỏi.

    Liên Kiều nhẹ lắc đầu: ‘Chị không sao!’

    ‘Còn nói là không sao, sắc mặt em kém lắm. Nào, chúng ta trở về phòng thôi!’ Mặc Di Nhiễm Dung đau lòng nói.

    Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, bất thình lình đưa tay nắm chặt lấy cánh tay cô, giọng tuy yếu ớt nhưng tràn đầy hy vọng, ‘Chị, chị nói cho em biết đi, Ngạn Tước có phải sẽ trở lại bên cạnh em không?’

    Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, ‘Em gái, em yên tâm đi, bất luận thế nào chị cũng sẽ giúp em nghĩ cách.’

    ‘Thật không?’

    ‘Đương nhiên là thật, chẳng lẽ ngay cả chị em cũng không tin nữa sao?’

    ‘Tin chứ, chỉ cần là chị nói, chuyện gì em cũng tin.’ Ánh mắt Liên Kiều lấp láy một tia hy vọng, giọng nói mang theo một vẻ nhu thuận khiến người ta mềm lòng.

    ‘Được rồi, chúng ta trở về phòng thương lượng xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.’ Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng khuyên cô.

    Liên Kiều gật đầu, dưới sự dìu đỡ của hai cô gái, ba người cùng nhau rời khỏi vườn hoa.

    ***

    ‘Liên Kiều, Liên Kiều …’

    Vừa trở về phòng, Hoàng Phủ Ngạn Tước đã kéo Dodo đang tức giận bừng bừng vào lòng, sủng nịch gọi.

    ‘Anh còn đuổi theo em làm gì? Đi mà an ủi cô gái kia kìa!’ Dodo tức tối đẩy hắn ra, giọng chua chát nói. (Min: đoạn này thì tớ thật sự k ngửi nổi! Quá thúi)

    Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, hai tay giữ chặt vai cô lại, ‘Em là vợ anh, nếu cần an ủi dĩ nhiên là phải an ủi em rồi.’

    Dodo trừng mắt nhìn hắn, ‘Anh còn nhớ em là vợ của anh sao? Vừa nãy em thấy rất rõ ràng, anh ôm cô gái kia thật chặt!’

    Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời cô, chỉ cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy.

    Dodo thấy hắn không nói mà cứ nhìn mình, lòng chợt co rút lại, cảnh giác hỏi: ‘Anh nhìn gì vậy?’

    Một tiếng cười nhẹ vang lên từ phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn ôn nhu nhìn cô ta, trong giọng nói có chút trêu chọc …

    ‘Em đang ghen sao?’

    ‘Anh …’

    Dodo đỏ mặt tức giận trừng hắn, ‘Anh là chồng em, chẳng lẽ nhìn thấy anh đối xử tốt với người phụ nữ khác em không được có chút phản ứng nào sao?’

    ‘Đương nhiên không phải vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dịu giọng nói, ‘Về những gì em thấy lúc nãy, anh xin lỗi nhưng anh và cô gái đó thật sự không có gì.’

    ‘Thật sao?’ Dodo hoài nghi nhìn hắn.

    Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay lên, ‘Đương nhiên, anh bảo đảm!’

    Ánh mắt Dodo dần dịu xuống, cô ta nhẹ nhàng dựa người vào lòng hắn, đôi tay vòng qua cổ hắn, nhẹ giọng nói: ‘Ngạn Tước, xin anh yêu em thật nhiều bởi vì em thật sự rất yêu anh!’

    Câu nói này đúng là xuất phát từ nội tâm của cô ta. Có thể ban đầu điểm xuất phát của Dodo là vì trả thù nhưng qua một thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh hắn, cô liền phát hiện ra người đàn ông này quá ưu tú, quá hấp dẫn, muốn không yêu hắn quả thật rất khó.

    Người đàn ông như hắn chắc hẳn là Thượng đế tạo ra để hãm hại nữ nhân. Sự tao nhã của hắn, sự bá đạo của hắn, sự dịu dàng của hắn, tất cả tất cả đều khiến Dodo không thể rời mắt, lòng cô ta cũng theo đó mà luân hãm. Vốn chỉ một lòng muốn trả thù nhưng nay lòng cô ta lại không thể khống chế mà chìm đắm trong tình yêu dành cho hắn.

    Cho nên … cô ta sợ mình thất bại, sợ mình thua, sợ mất đi hắn!

    Như một đứa bé lần đầu được ăn kẹo, vừa nếm thử liền không thể quên mùi vị của nó.

    Đúng vậy, cô không muốn mất đi hắn!

    Nhưng cô gái kia mang theo em gái của cô ta, cũng chính là Liên Kiều thật sự đến đây thì cô biết, mọi chuyện sẽ không đơn giản nữa.

    Cô ta không cam tâm, thật sự không cam tâm!

    Sự lo lắng của Dodo rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng hắn lại hiểu lầm là cô đang lo lắng hắn và Liên Kiều kia nên mỉm cười, nhẹ vỗ lưng cô, ‘Đừng ngốc, anh đương nhiên sẽ yêu Liên Kiều của anh rồi, đừng lo lắng lung tung.’

    Giọng nói trầm thấp vang bên tai Dodo khiến cô nhất thời mê mẩn.

    ‘Liên Kiều!’

    Đây là lần đầu tiên trong đời cô yêu một người đàn ông, cũng là lần đầu tiên trong đời lo được lo mất đến thế vì một người đàn ông.

    Liên Kiều, em gái của ta, em không biết chị ngưỡng mộ em đến mức nào đâu.

    Bởi vì trong lòng người đàn ông này, Liên Kiều mới là tất cả của anh ta.

    Bất tri bất giác, Dodo ôm Hoàng Phủ Ngạn Tước càng chặt hơn.

    Thấy vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, nhẹ vuốt mái tóc cô ta: ‘Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi. Hôm nay bận tiếp khách cả ngày chắc em cũng mệt lắm rồi!’

    Dodo ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai tay vây quanh cổ hắn, đáy mắt chợt trở nên dịu dàng như nước, ‘Cùng em trở về phòng được không?’

    Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười ôm cô vững vàng đi vào phòng ngủ.

    Ánh mắt Dodo nhìn hắn si mê.

    Vào đến phòng ngủ, khi Hoàng Phủ Ngạn Tước đặt cô ta xuống, tay Dodo vẫn bám vào cổ hắn không buông.

    ‘Sao vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, vuốt nhẹ sóng mũi cô, trìu mến hỏi.

    ‘Ngạn Tước, đã khuya lắm rồi anh còn chưa nghỉ sao?’ Dodo thấy hắn chẳng có dấu hiệu gì là sắp đi ngủ, trong lòng không khỏi thất lạc.

    Hoàng Phủ Ngạn Tước vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: ‘Ngoan, đi ngủ trước đi, anh còn một số công việc cần giải quyết!’

    ‘Công việc cũng đâu có gấp đến vậy, em thấy … giải quyết công việc là giả, theo cùng với bạn cũ của anh mới là thật đi!’ Dodo bất mãn nói.

    Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười: ‘Vào giờ này Thiên Dục là của Tiểu Tuyền, anh đâu có rảnh mà đi làm kỳ đà cản mũi chứ. Anh thật sự có việc gấp cần giải quyết mà.’

    ‘Đừng.’ Đêm nay lòng Dodo cảm thấy vô cùng bất an, cô ta thật sự sợ mình sẽ mất đi người đàn ông này.

    Tuy hắn không thuộc về mình nhưng chỉ cần có được hắn dù là một vài phút giây ngắn ngủi cũng đủ rồi.
  3. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 357: Sự lo lắng của Dodo (2)

    Hoàng Phủ Ngạn Tước cực kỳ kiên nhẫn nhìn cô sau đó cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Dodo, ôn nhu nói: ‘Liên Kiều, nghe lời anh, đi ngủ trước đi, anh sẽ cố gắng xử lý công việc thật nhanh rồi trở về với em, được không?’

    Dodo chậm rãi buông tay khỏi cổ hắn, nhìn hắn đứng dậy quay lưng định bước đi trong lòng lại một nỗi mất mát.

    ‘Ngạn Tước …’

    Cô ngồi dậy nhìn hắn, ngập ngừng hỏi, ‘Anh … có yêu em không?’

    Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn vẻ thất lạc trong mắt cô ta, sửng sốt một lúc rồi cười nhẹ, ‘Ngốc à, anh là chồng em, từ bao giờ thì em bắt đầu hoài nghi tình cảm của anh vậy hả? Không được suy nghĩ lung tung. Ngủ đi!’

    Nhẹ vỗ đầu cô sau đó chu đáo giúp cô tắt đèn sau đó hắn bước ra khỏi phòng.

    Bàn tay Dodo bất giác nắm chặt lại, trên mặt biểu tình thật phức tạp.

    Lại là như thế!

    Vì sao cứ mãi là như thế!

    Tuy cô nhờ vào Giáng Đầu Thuật mà chiếm được vị trí của Liên Kiều, tuy rằng Ngạn Tước luôn ân cần chu đáo với cô nhưng vì sao cô luôn cảm thấy mình không thể đi vào nội tâm của hắn chứ?

    Cô thay thế Liên Kiều trở thành vợ hắn nhưng từ ngày đó đến giờ chưa từng được hưởng thú vui chăn gối. Những ngày này, buổi tối nếu hắn không phải là ở phòng sách bận rộn xử lý công sự thì là ở công ty tăng ca. Vì sao chứ? Hắn là một người đàn ông, vì sao hắn đối với chuyện vợ chồng lại chẳng có chút hứng thú nào?

    (Min: đã chiếm chồng người ta lại còn đòi chung chăn gối, mẹ nó!)

    Cô ta không tin, cũng không muốn tin! Đây là tình huống mà cô ta chưa từng nghĩ tới. Không được! Cô ta tuyệt không cho phép tình trạng này tiếp tục!

    Nghĩ đến đây, mắt Dodo chợt lóe lên một tia suy nghĩ, cô ta thay vội áo ngủ đi ra khỏi phòng.

    ***

    Trong thư phòng đèn vẫn còn sáng, soi rọi suốt căn phòng rộng rãi được thiết kế sang trọng tao nhã, hoàn toàn phù hợp với phong cách của chủ nhân của nó.

    Trên chiếc sofa màu đen sang trọng của Ý, Hoàng Phủ Ngạn Tước đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, trong phòng mùi xì gà Cuba lãng đãng bay, khói quyện từng vòng từng vòng như tâm trạng đang rối rắm của hắn.

    Từ sofa nhìn sang là khung cửa sổ kéo dài sát đất, từ tầng cao có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh đẹp đêm nay, từ đây cũng có thể nhìn thấy một góc vườn hoa. Hoàng Phủ Ngạn Tước hướng ánh mắt về phía cửa sổ, hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ yêu kiều ngồi nơi nhà kính.

    Là ảo giác của hắn!

    Hắn biết mình không nên có loại ảo giác này nhưng … khi hắn chỉ ở một mình như lúc này, trong đầu vẫn luôn thấp thoáng bóng dáng của cô gái đó, thấp thoáng gương mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt long lanh nước mắt kia.

    Hắn không biết bản thân vì sao lại như thế, nhưng hắn rất rõ ràng cần phải áp chế cái cảm giác kỳ lạ đó xuống bởi vì hắn là người đàn ông đã có gia đình.

    Nhất thời hắn cảm thấy thật phiền não, tập văn kiện để trên bàn trà vẫn để đó chẳng buồn xem bởi vì hắn biết có xem cũng chẳng vào.

    Đối diện với vợ mình không hiểu sao hắn lại có tâm lý muốn trốn tránh, không hiểu vì duyên cớ gì mà không đề nổi chút hứng thú nào.

    Với tay cầm lấy tập văn kiện, tự dặn lòng phải tập trung tinh thần nhưng lật được vài trang, trên trang giấy lại dần hiện lên gương mặt của cô gái kia, nét mặt buồn bã cùng những giọt nước mắt khiến hắn xót xa.

    Phanh …

    Hoàng Phủ Ngạn Tước tức tối ném tập văn kiện trở lại bàn trà, bước nhanh về phía cửa nhưng khi vừa đặt tay vào núm xoay cửa, hắn chợt dừng lại mọi động tác.

    Mình sao thế này?

    Rốt cuộc là sao thế này? Vừa nay rõ ràng là có một nỗi xúc động muốn đi tìm cô gái kia chỉ để nhìn xem cô còn khóc hay không, đã đi ngủ chưa, có hay không bị nhiễm lạnh …

    Điên rồi!

    Hoàng Phủ Ngạn Tước mày điên rồi!

    Áo não quay người trở lại sofa, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngã người nằm xuống trở lại, hai tay day day huyệt Thái Dương, bất chợt, hắn cảm thấy mình thật nực cười.

    Loại chuyện bồng bột như vậy từ lúc nào Hoàng Phủ Ngạn Tước hắn lại làm chứ? Cô chẳng qua chỉ là một cô gái mà hắn mới gặp một ngày mà thôi, hơn nữa hắn đã là người có gia đình!

    Chẳng lẽ …

    Hắn thật sự thay lòng đổi dạ sao?

    Không thể nào!

    Hắn yêu Liên Kiều, đây là điều không thể hoài nghi!

    Ngay khi hắn cảm thấy phiền não cùng cực thì cửa phòng chợt bị đẩy ra, ánh đèn chiếu nghiêng ra hành lang, sọi rọi bóng dáng xinh đẹp của một cô gái.

    ‘Liên Kiều …’

    Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác hô lên một tiếng, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng của vợ mình, đáy mắt hắn chợt xẹt qua một tia nghi hoặc.

    ‘Ngạn Tước!’

    Dodo mặc một chiếc váy ngủ màu đen đầy vẻ quyến rũ, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn vào mắt hắn …

    ‘Vừa nãy anh gọi em sao?’

    Không đúng … tất cả đều không hợp lý!

    Khi cô vừa bước vào, trong một chớp mắt đó cô rõ ràng nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt hắn.

    Đôi mắt thâm trầm của Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua một chút sửng sốt sau đó hắn cười ôn nhu: ‘Đương nhiên rồi, không em cho rằng anh gọi ai chứ?’

    ‘Ngạn Tước, em sợ lắm, anh ôm em được không?’

    Dodo nhào vào lòng hắn, vùi mặt vào ngực hắn, thân thể mềm mại dán chặt vào thân thể rắn rỏi của hắn.

    ‘Sao vậy? Chắc không phải là gặp ác mộng chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vòng tay ôm lấy cô, thấp giọng hỏi.

    Dodo lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, dịu giọng nói: ‘Anh biết không, nhìn bộ dạng thất thần của anh em sợ lắm.’

    ‘Sợ? Sợ cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô khó hiểu.

    Dodo áp tay lên má hắn, trong mắt mang theo vạn phần quyến luyến, yếu ớt nói: ‘Sợ anh sẽ thay lòng đổi dạ, sợ anh sẽ bỏ mặc em, sợ anh sẽ yêu cô gái kia.’\

    Cái sau cùng chính là điều cô lo sợ nhất.

    Lời cô của khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, ‘Em từ lúc nào trở nên nghi thần nghi quỷ thế chứ? Anh sao lại thay lòng đổi dạ được chứ? Đừng có suy nghĩ lung tung rồi tự dọa mình.’

    ‘Vậy anh chứng minh đi!’ Dodo nhìn hắn đầy thâm ý.

    Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, ‘Em muốn anh chứng minh thế nào?’

    Dodo mỉm cười, thân thể mềm như nước lại nhào vào lòng hắn, cô chủ động nắm lấy tay hắn dịch dần lên trên … cho đến khi phủ lên nơi đầy đặn của mình…

    ‘Anh nói xem, trừ phi … trong mắt anh vốn không có em!’

    ‘Liên Kiều …’

    Sự mềm mại nơi lòng bàn tay khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi thất thần, hắn nhẹ đẩy cô ra, ‘Em là vợ anh, không cần phải dùng cách này để lấy lòng anh, biết không?’

    (Min: đoạn này thấy Do do nhục quá đi mất !)
  4. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 358: Ảo giác của Hoàng Phủ Ngạn Tước

    ‘Đây không phải là lấy lòng, đây là sự thể hiện tình yêu của em dành cho anh. Ngạn Tước, tối nay cùng em được không?’ Dodo nhìn sâu vào đôi mắt đen của hắn, tình ý dào dạt nói.

    Không đợi hắn trả lời Dodo đã ngồi dậy, bàn tay đặt trên dây áo ngủ kéo nhẹ, chiếc áo ngủ ngay lập tức trượt xuống để lộ một thân hình vệ nữ quyến rũ, dưới ánh đèn càng tăng thêm phần dụ hoặc.

    Cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng tất cả, kế hoạch từng bước được thực hiện đúng như ý muốn, cô thật không tin Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ không có chút phản ứng nào. Trong tiềm thức của hắn, cô chính là người vợ chân chính của hắn, hắn muốn cô cũng là chuyện rất bình thường.

    Ánh đèn chiếu nghiêng xuống thân thể kiều mị của cô, cơn gió nhẹ thổi qua phát tán mùi hương nào ngạt từ người cô, rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước đúng là một sự dụ hoặc trí mạng.

    ‘Liên Kiều …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, trong một khoảnh khắc kia hắn vẫn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô.

    Nhẹ kéo cô vào lòng, nâng gương mặt cô lên để đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, ‘Em làm như vậy sẽ khiến anh có cảm giác tội lỗi. Em là vợ anh, em nên tin anh mới phải …’

    Lời của hắn còn chưa nói hết Dodo đã chủ động dán sát người vào người hắn, tay vươn đến câu lấy cổ hắn, đôi môi mang theo sự quyến rũ đầy nữ tính dán lên môi hắn …

    ‘Ngạn Tước, em là vợ anh, là Liên Kiều, muốn em đi!’ Môi cô trượt sang bên tai hắn, hơi thở thơm mát thổi qua bên tai hắn.

    Sự mềm mại trong lòng, hơi thở thơm mát bên tai khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời xao động, bàn tay đang đặt trên người cô dùng sức một cái, thân thể mềm mại của cô đã nằm dưới người hắn…

    Ngay lập tức Dodo thấy mình hoàn toàn bị bao phủ bởi hơi thở đầy nam tính của hắn, nụ hôn của Hoàng Phủ Ngạn Tước từ bị động hóa thành chủ động …

    ‘Ngạn Tước …’

    Dodo hổn hển gọi, những long lắng trong lòng theo nụ hôn lửa nóng kia mà tan biến hết, trên môi cô câu lên một nụ cười đắc ý. Cô muốn người đàn ông này, bất kể là tâm linh hay thân thể, cô đều muốn nó thuộc về mình!

    Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ nhàng trượt xuống nơi vùng cổ thanh mảnh sau đó là bờ vai mảnh mai.

    ‘Liên Kiều …’

    Âm thanh trầm thấp mang theo một nỗi ham muốn rõ rệt, hơi thở của hắn cũng theo đó mà trở nên thô ráp.

    ‘Ngạn Tước, yêu em đi …’

    Dodo hoàn toàn quên mất chính mình trong sự bá đạo và nhiệt tình của hắn, người đàn ông này, bảo sao phụ nữ không mê luyến hắn được chứ.

    ‘Ngạn Tước, em yêu anh!’ Dodo nhìn hắn không chớp, sóng tình trào dâng trong lòng.

    Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước câu lên một đường cong, hắn nhìn cô sau đó cúi xuống lần nữa, đặt môi lên môi cô. Nhưng khi hắn sắp bị ham muốn vùi lấp thì trong một chớp mắt đó …

    ‘Ngạn Tước, nếu anh thật sự rất yêu rất yêu Liên Kiều của anh vì sao lại nỡ làm cô ấy đau lòng chứ?’

    Bên tai hắn chợt văng vẳng tiếng của một cô gái, giọng nói yếu ớt và bất lực, gương mặt tiều tụy của cô cùng lúc xuất hiện trong đầu hắn, hắn gần như có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đẫm nước mắt của cô.

    Thân hình cao lớn chợt cứng lại, động tác kích tình trong chớp mắt cũng ngưng lại.

    ‘Ngạn Tước …’ Dodo phát giác được điểm này sắc mặt liền trở nên rất khó coi.

    Sao hắn lại có thể ngay giờ phút này lại ngừng cương nơi bờ vực được chứ?

    Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, ảo giác vừa rồi của hắn khiến hắn hoàn toàn mất đi hứng thú.

    ‘Xin lỗi Liên Kiều, anh chợt nhớ mình vẫn còn việc phải làm.’ Hắn nhặt lại chiếc áo ngủ của cô rơi trên thảm, cẩn thận giúp cô mặc lại, nhẹ giọng nói.

    ‘Ngạn Tước …’

    Dodo trố mắt nhìn hắn, cô bất kể tất cả nắm chặt cánh tay hắn, vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn, ‘Sao anh lại có thể ngay lúc này lại nhớ đến công việc chứ?’

    Đây … chuyện này đúng là không thể tin được.

    Cô ta đã vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, cô ta đã vì hắn chủ động đến như vậy nhưng đến cuối cùng lại chỉ là công dã tràng sao?

    ‘Thực xin lỗi, Liên Kiều!’

    Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cảm thấy áy náy, hắn cũng không biết mình bị sao nữa, cô vợ xinh như mộng ở trước mặt, chủ động cầu ái vậy mà trong đầu hắn chỉ có bóng dáng của cô gái kia.

    Cái cảm giác này sắp làm hắn điên mất rồi!

    ‘Ngạn Tước, anh …’

    ‘Liên Kiều, đừng giận anh, gần đây Hoàng Phủ tài phiệt công việc thật sự quá nhiều, đợi qua một thời gian nữa anh sẽ đi du lịch với em, được không?’

    Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ ôm cô vào lòng, cười xấu xa: ‘Đến lúc đó anh đền bù lại cho em, thế nào?’

    ‘Chỉ mong anh nói lời giữ lời!’ Dodo cũng biết những chuyện này cũng không thể miễn cưỡng được, sự cảnh giác trong lòng lại dâng cao lần nữa.

    ‘Đương nhiên rồi, anh có gạt em bao giờ chưa?’

    Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một cách dứt khoát, hắn nâng mặt cô lên đặt một nụ hôn lên trán cô, nói: ‘Đến lúc đó em ở dưới thân anh cầu xin tha thứ thì sẽ tin ngay thôi!’

    ‘Đáng ghét!’

    Dodo đấm vào ngực hắn một quyền, cô thầm nghĩ hay là mình thật sự suy nghĩ quá nhiều.

    ‘Được rồi, đừng giận dỗi nữa, mau trở về phòng ngủ đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ vuốt tóc cô, nói.

    Dodo vẫn còn đang định nói gì đó nhưng nghe hắn nói vậy chỉ đành thôi.

    ‘Ngạn Tước, vậy anh cũng đừng bận khuya quá.’ Nói xong câu đó, cô cực kỳ không cam tâm rời khỏi phòng sách.

    Trong phòng khách yên tĩnh trở lại, nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước không có cách nào bình ổn tâm tư đang hỗn loạn của mình được cả.

    Xử lý công việc là giả, xử lý tâm trạng của chính hắn mới là thật!

    Ảo giác - thực sự là ảo giác trí mạng, loại ảo giác kỳ lạ này sao lại có sức ảnh hưởng lớn như thế đối với hắn chứ, gần như đảo lộn suy nghĩ và hành vi của hắn. Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?

    Người vừa nãy là vợ mình nhưng vì sao hắn cứ luôn có cảm giác, nếu hắn đụng vào người cô thì giống như làm chuyện gì có lỗi với một người khác lắm vậy.

    Nực cười! Thật là nực cười!

    Hoàng Phủ Ngạn Tước mệt mỏi thả người vào sofa lần nữa, khép mắt lại tự dặn mình không cần suy nghĩ gì nhiều.

    Bên ngoài phòng sách, nét mặt lạnh lùng của Dodo dần trở nên đầy phẫn nộ, cô ta hít sâu một hơi như muốn tự trấn tĩnh mình sau đó xoay người đi xuống lầu đi về phía phòng ngủ.
  5. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 359: Thôi thúc ý chí chiến đấu của Liên Kiều

    Căn phòng khách dành cho Liên Kiều rất đẹp, đây đã từng là căn phòng khách mà Hoàng Phủ Ngạn Tước đích thân chuẩn bị cho cô những ngày cô mới đến “Hoàng Phủ”. Màu trắng và màu tím nhạt xen kẽ, phối hợp với nhau một cách đều nghệ thuật và thời thượng.

    Cô còn nhớ lúc đầu Hoàng Phủ Ngạn Tước còn “tốt bụng” giúp cô chuẩn bị một căn phòng màu hồng, sau khi bị cô chế giễu một hồi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ngày một đêm, căn phòng này đã trở nên giống như bây giờ.

    Ngay giờ phút này cô mới hiểu hết sự ân cần và chu đáo của Hoàng Phủ Ngạn Tước.

    ‘Liên Kiều, trời ơi, sao chị lại khóc nữa rồi?’ Khi thấy nước mắt Liên Kiều bất tri bất giác lăn trên gò má, Hoàng Phủ Anh quả thật bị dọa đến giật mình, cô vội bước tới rút một tờ khăn giấy giúp cô lau lệ …

    ‘Chị yêu à, chị đừng khóc nữa. Chị xem mắt mình kìa, sắp khóc đến sưng rồi.’

    Thượng Quan Tuyền lên tiếng nói đùa vài câu định làm cho không khí bớt ngột ngạt, nào ngờ còn chưa dứt lời thì Liên Kiều đã co ro trên sofa khóc đến tức tưởi.

    Tuy cô đã hứa với Ngạn Tước là sẽ không khóc nhưng … mỗi lần nhớ đến hắn, nhớ tới những điều tốt đẹp của hắn, nước mắt lại không kìm chế được lại rơi.

    Cô không muốn khóc bởi vì còn phải nghe chị mình nói như thế nào. Tối nay có lẽ ngoài trừ người nhà Hoàng Phủ, tất cả những người khác đều không ngủ được bởi vì …

    Trong phòng của Liên Kiều không chỉ có Thượng Quan Tuyền cùng Mặc Di Nhiễm Dung, Hoàng Phủ Anh mà còn có cả Lãnh Thiên Dục.

    Thấy lời nói đùa của mình không có tác dụng, Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Dục, âm thầm thở dài một tiếng.

    Lãnh Thiên Dục cũng không phải lòng dạ sắt đá, cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, tuy hắn cùng Liên Kiều nha đầu này tiếp xúc có mấy ngày nhưng sự lạc quan vui vẻ của cô, sự nghịch ngợm bướng bỉnh của cô khiến hắn cũng vui lây, tự nhiên hắn cũng coi cô như em gái mình.

    Mà bây giờ nhà Hoàng Phủ xảy ra loại chuyện này, bảo hắn làm sao mà ngủ được.

    Lãnh Thiên Dục đi đến bên cạnh Liên Kiều, bàn tay nhẹ đặt lên vai cô, khiến cho Liên Kiều bị dọa đến gương mặt.

    ‘Anh làm gì vậy?’ Cô nói thật nhỏ, giọng vẫn còn nghẹn ngào.

    ‘Liên Kiều, nhìn anh này!’ Lãnh Thiên Dục quát khẽ một tiếng.

    Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, mơ hồ nhìn hắn.

    Lãnh Thiên Dục cũng nhìn cô, vẻ lạnh lùng trước giờ trong đáy mắt được thay bằng sự nghiêm túc và ngưng trọng.

    ‘Liên Kiều, chuyện bây giờ em cần làm không phải là khóc mà là kiên cường đối mặt với tất cả. Nước mắt chỉ chứng minh sự yếu đuối của em. Nước mắt chỉ cho thấy em đang bỏ cuộc thôi!’

    Cả người Liên Kiều chợt cứng lại, ‘Ai nói em muốn bỏ cuộc chứ? Không đâu. Em sẽ không bỏ cuộc. Em sẽ không bỏ mặc Ngạn Tước!’

    ‘Vậy được, từ bây giờ, cất kỹ nước mắt của em!’

    Lãnh Thiên Dục lời lẽ chính nghĩa nói: ‘Chúng ta sẽ nghĩ hết mọi cách để ngăn chặn những chuyện này, còn em, trong hoàn cảnh thế này phải học cách trưởng thành, có biết không?’

    Giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo một sự quan tâm như một người anh trai dành cho em gái mình.

    Hai câu nói vang vang hữu lực, lọt vào tai Liên Kiều lại sinh ra một sức mạnh đặc biệt.

    Cô rút khăn giấy, dùng sức lau khô nước mắt trên mặt, gật đầu thật mạnh, ‘Em sẽ nghe lời anh, em nhất định sẽ kiên trì tiếp tục!’

    ‘Vậy mới ngoan chứ!’ Lãnh Thiên Dục hài lòng câu lên nụ cười, ‘Nhớ kỹ, em là Liên Kiều “không gì làm không được”!’

    ‘Dạ!’

    Dũng khí lại quay trở lại với Liên Kiều, cô vụt đứng dậy lớn tiếng nói: ‘Tuy em không hiểu anh nói cái gì là làm được không được nhưng em nhất định sẽ kiên cường!’

    Câu nói của cô suýt nữa khiến Lãnh Thiên Dục tức đến ngất, hắn sao lại có thể quên chứ, nói chuyện dùng thành ngữ như với cô đúng là nước đổ đầu vịt.

    Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Lãnh Thiên Dục lại nhìn Liên Kiều đang đấu chí bừng bừng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: ‘Lãnh tiên sinh, ngài thật lợi hại!’

    Hoàng Phủ Anh ở bên cạnh liếc mắt nhìn hai người, ‘Vậy cũng được sao?’

    Còn Thượng Quan Tuyền thì vô lực đưa tay chống trán, Lãnh Thiên Dục này, lại dùng chiêu cũ đã dùng với Lãnh Tang Thanh để đi khích lệ Liên Kiều. Những lời này Lãnh Tang Thanh vốn đã nghe đến nhàm, thật không ngờ dùng với nha đầu Liên Kiều này lại hữu dụng như vậy.

    Trời ạ!

    Nhưng mà … dù sao có cách giúp Liên Kiều thoát khỏi chán nản, suy sụp tinh thần thì tốt rồi.

    ‘Được rồi Liên Kiều, bình tĩnh lại chúng ta cùng ngồi xuống nghe ý kiến của Nhiễm Dung về chuyện này thế nào.’ Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng nói.

    Ánh mắt mọi người lúc này đều rơi trên người Mặc Di Nhiễm Dung.

    Cô chậm rãi lên tiếng, ‘Tình hình ở nhà Hoàng Phủ tin rằng mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng rồi, chính là kết quả xấu nhất mà chúng ta đã suy đoán trước đó. Người phụ nữ đó … cũng chính là “Liên Kiều” trong nhận thức của tất cả mọi người trong Hoàng Phủ. Đúng vậy, cả nhà Hoàng Phủ từ trên xuống dưới đều bị trúng Giáng Đầu Thuật, người phụ nữ kia đã chiếm lấy vị trí của Liên Kiều, đường đường chính chính trở thành nữ chủ nhân của Hoàng Phủ.’

    ‘Vậy tiếp theo đó chúng ta nên làm thế nào?’ Thượng Quan Tuyền sốt ruột hỏi.

    ‘Chờ đợi!’ Mặc Di Nhiễm Dung đơn giản thốt lên hai chữ.

    ‘Chờ đợi?’

    Ai nấy đều không hiểu nhìn nhau.

    ‘Đúng vậy!’

    Mặc Di Nhiễm Dung đi đến bên cạnh cửa sổ, cô bình tĩnh ngắm nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đôi mày đen nhánh nhẹ cau, ‘Thực ra, đây vốn là cuộc chiến ngầm giữa hai Giáng Đầu Sư với nhau, mọi người không cần phải xen vào.’

    Câu nói của cô hoàn toàn là sự thật.

    ‘Chị Nhiễm Dung, vậy chúng ta phải đợi đến lúc nào? Với lại … chúng ta phải đợi cái gì?’ Hoàng Phủ Anh nghi hoặc hỏi.

    Ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung hơi lộ vẻ lo lắng, cô nhàn nhạt nói: ‘Giáng Đầu Sư khi hạ Giáng Đầu bao giờ cũng có quy định thời gian cực hạn, cũng chính là thời hạn cuối cùng để giải quyết sự việc. Sự xuất hiện của chúng ta đối với Giáng Đầu Sư đối phương mà nói là một sự uy hiếp, cũng là ngoài ý muốn. Cho nên cô ta cần phải tăng tốc, thúc đẩy thời hạn nảy sinh hiệu lực của Giáng Đầu Thuật, cô ta nhất định phải để cả nhà Hoàng Phủ hoàn toàn thừa nhận mình, còn tôi, chính là đợi thời cơ này. Chỉ cần cô ta lộ ra chút sơ hở nào thì chúng ta sẽ có cơ hội phản công.’

    ‘Chị à, người phụ nữ đó tên là Dodo, cô ta cũng là người Mã Lai. Em không hiểu cô ta tại sao lại phải làm như thế.’

    Ngẫm nghĩ một hồi, Liên Kiều lại hỏi tiếp: ‘Chị à, Giáng Đầu Thuật của cô ta thật sự là cao hơn cả chị sao?’

    ‘Đúng vậy. Cô ta đúng là cao hơn chị một bậc. Nhưng đợi đã …’

    Đáy mắt Mặc Di Nhiễm Dung chợt xẹt qua một tia lo lắng, cô nhìn Liên Kiều: ‘Em à, em nói cô ta tên gì?’
  6. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 360: Sự thật chấn động (1)

    Liên Kiều thấy phản ứng của chị mình liền giật mình sửng sốt, cô dè dặt đáp lời: ‘Cô ta nói mình tên Dodo, trước đây bọn em đã từng gặp nhau hai lần.

    Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, đôi mày bất giác chau lại, cả người bất tri bất giác chợt cứng lại.

    Lãnh Thiên Dục thấy vậy vội hỏi: ‘Có vấn đề gì sao?’

    Mắt Mặc Di Nhiễm Dung xẹt qua một tia nghi hoặc, ánh mắt quét một vòng trên từng gương mặt, cô nói khẽ như tự nói cho mình nghe, lại giống như đang nói cho mọi người cùng nghe, ‘Cô ta? Sao lại là cô ta được chứ?’

    ‘Chị? Rốt cuộc là thế nào? Chị biết cô Dodo đó sao?’ Liên Kiều vội hỏi lại.

    Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, ‘Không, theo lý thuyết chị không thể biết cô ta bởi vì đáng lý ra cô ta đã chết.’

    Liên Kiều, Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh nghe vậy cùng kinh hãi đến trợn mắt há mồm.

    ‘Chị … chị … ý của chị là … người phụ nữ hôm nay chúng ta gặp là … là người chết sao? Không phải chứ?’ Hoàng Phủ Anh run giọng hỏi.

    ‘Ồ, không, ý chị không phải như vậy.’

    Mặc Di Nhiễm Dung lúc này mới ý thức được mình nói rất tối nghĩa nên vội lên tiếng giải thích: ‘Là thế này, chị chưa từng gặp người phụ nữ kia nhưng đã từng thấy cái tên này trong gia phả, trong đó viết rõ ràng đây là một cô bé bất hạnh qua đời từ khi còn rất nhỏ.

    Thượng Quan Tuyền và Lãnh Thiên Dục bốn mắt nhìn nhau, Liên Kiều rõ ràng cũng chấn động trước tin tức này. Qua một lúc lâu cô mới chậm rãi lên tiếng hỏi: ‘Chị, Dodo cái tên này sao lại có trong gia phả nhà chúng ta?’

    Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ thở dài một tiếng, ‘Đơn giản thôi, thực tế nếu như cô bé tên Dodo này còn sống thì người có tư cách trở thành Giáng Đầu Sư của hoàng thất nhất chính là cô ta chứ không phải chị. Cô bé này lúc vừa sinh ra đời đã có năng lực hơn hẳn người thường, đây là nhân tài để bồi dưỡng thành Giáng Đầu Sư hiếm gặp cho nên khi cô bé vừa sinh ra đời đã bị các trưởng bối trong gia tộc ghi tên vào gia phả. Chỉ tiếc là …’

    ‘Mặc Di tiểu thư, ý của cô là … Dodo đó chính là cô bé chết yểu ngày xưa sao? Chuyện này khó mà tin được. Nói không chừng họ là hai người khác nhau.’ Lãnh Thiên Dục bình tĩnh phân tích.

    ‘Đúng đó chị. Sao chị lại có thể khẳng định hai người này là một chứ?’ Liên Kiều ôm ấp một tia hy vọng tiếp lời Lãnh Thiên Dục.

    Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ một chút rồi nói một cách chắc chắn …

    ‘Chị dám khẳng định, Dodo này chính là cô bé được ghi tên vào gia phả đó. Cô ta vốn không chết!’

    Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp cũng vì những tin tức bất ngờ này mà trợn to, ‘Chuyện này quá ly kỳ và khó tin, nếu như cô gái đó chính là cô bé chết yểu được ghi tên trong gia phả kia vậy thì sao bây giờ lại trở nên lợi hại như thế?’

    ‘Lúc đầu chị cũng hoài nghi về điểm này, hơn nữa cũng nghi ngờ cô ta không phải là cô bé đó nhưng qua chuyện hôm nay chị cuối cùng cũng có thể xác định, cô ta chính là cô bé mà ai cũng tưởng đã chết yểu năm đó. Thứ nhất, cô ta có đôi mắt màu tím giống như chị và Liên Kiều, trong vương thất Mã La và cả trên đời này, người có đôi mắt màu tím vốn không nhiều, hơn nữa, có đôi mắt màu tím chứng minh người đó có năng lực hơn người bẩm sinh. Thứ hai, năng lực thực thi Giáng Đầu Thuật của cô ta rất mạnh, lần trước lúc đối đầu với cô ta chị không biết cô ta chính là người đó nhưng hôm nay nhìn thấy chị liền biết, cô ta thực sự rất mạnh, chỉ có cô ta mới có thể đối đầu liên tục với chị, thậm chí làm cho chị bị thương.’

    Mày Mặc Di Nhiễm Dung càng chau chặt.

    Lãnh Thiên Dục cũng chau mày hỏi: ‘Mặc Di tiểu thư, ý của cô tức là … năng lực của cô ta cao hơn cô?’

    ‘Đúng, điều này tôi đã nói trước đây rồi!’ Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ gật đầu, ‘Nói một cách nghiêm túc, tư chất của tôi không bằng cô ta, cô ta trời sinh đã có năng lực làm Giáng Đầu Sư rồi bởi vì trực giác rất mạnh, còn tôi chỉ mạnh về chiêm bốc, nếu so sánh về năng lực bẩm sinh thì người có trực giác càng mạnh thì Giáng Đầu Thuật càng giỏi.’

    ‘Ồ?’ Thượng Quan Tuyền như hiểu lại như không hiểu, cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi: ‘Vậy … Liên Kiều chẳng phải sẽ không còn chút hy vọng nào sao? Cô ta là Giáng Đầu Sư lợi hại như vậy, hơn nữa nhất định sẽ không dừng tay.’

    Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy trên mặt lại xẹt qua một tia phức tạp, vốn tâm tư cẩn mật, Lãnh Thiên Dục liền phát hiện ra ngay.

    ‘Mặc Di tiểu thư, hình như cô vẫn còn chuyện chưa cho chúng tôi biết!’

    Mặc Di Nhiễm Dung liếc mắt nhìn Lãnh Thiên Dục, không khỏi thầm khen sự tinh tế của hắn, cô nhẹ gật đầu: ‘Vẫn còn một chuyện, liên quan đến em gái!’

    ‘Em hả?’

    Liên Kiều kinh ngạc chỉ tay vào mũi mình nhưng sau đó cô nhẹ nhàng than một câu: ‘Cũng phải thôi, bây giờ chúng ta bàn chuyện của em cơ mà!’

    ‘Chuyện này rất quan trọng!’ Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng.

    ‘Thật sao?’ Liên Kiều hoang mang nhìn cô, đôi mắt vốn đã khóc đến đỏ hồng bởi vì khẩn trương mà mở to: ‘Còn chuyện gì nữa vậy chị? Chị đừng dọa em sợ nha!’

    Cầu xin, đừng có thêm bất cứ chuyện gì ngoài dự liệu nữa, lúc này cô quả thật không thể chịu nổi thêm bất kỳ đả kích nào nữa.

    ‘Nha đầu ngốc! Có chuyện gì đến thì cũng phải bình tĩnh đối mặt mới phải chứ!’

    Mặc Di Nhiễm Dung hít sâu một hơi như tự cổ vũ mình sau đó mới nhìn Liên Kiều: ‘Linh Giáng của Dodo rất lợi hại, nếu muốn phá giải thì không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa trong quá trình phá giải Giáng Đầu Thuật của đối phương, chị không có cách nào khống chế được, cho nên … số mệnh an bài cũng rất quan trọng.’

    ‘Chị, chị … nói thế là có ý gì?’ Liên Kiều vẫn luôn cảm thấy hoang mang như có điều gì đó không tốt đang chờ đợi mình, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung cũng tràn đầy hoảng loạn.

    Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh đều tập trung tinh thần lắng nghe.

    Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Liên Kiều, bàn tay trìu mến vuốt tóc cô, nói: ‘Ý của chị là, chuyện đến cuối cùng như thế nào thì còn phải xem … cuối cùng cô ta có hồi tâm chuyển ý hay không!’

    ‘Nhiễm Dung, chị nói cô ta hồi tâm chuyển ý? Chuyện này chắc không có khả năng rồi. Cô ta đã dám ra tay hạ Giáng Đầu với cả nhà Hoàng Phủ, tức là đã có dự mưu, có kế hoạch, làm sao nói thu tay là thu tay chứ?’ Hoàng Phủ Anh kinh ngạc thốt lên.

    Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, ‘Chỉ mong là cô ta sẽ thu tay kịp lúc bởi vì … cô ta là chị ruột của Liên Kiều!’

    ‘Cái gì?’ Ngoài trừ Mặc Di Nhiễm Dung, những người còn lại vừa ngạc nhiên vừa chấn động, nhất là Liên Kiều, cô suýt nữa thì ngồi không vững.

    Không khí trong chớp mắt trở nên đặc quánh, dường như không còn đủ dưỡng khí để mọi người hô hấp nữa.

    Qua một lúc lâu Liên Kiều mới hoàn hồn lại, cô kéo cánh tay của Mặc Di Nhiễm Dung, dè dặt hỏi lại: ‘Chị … chị … không phải đang nói đùa với em chứ?’
  7. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 361: Sự thật chấn động (2)

    ‘Chuyện này chị sao lại có thể đem ra nói đùa với em được chứ?’

    Sắc mặt Mặc Di Nhiễm Dung thật nghiêm túc, hoàn toàn chẳng có biểu hiện gì là đang nói đùa, ‘Chị nói đều là sự thật!’

    Mắt Liên Kiều khẽ chớp, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, cô đưa tay bụm miệng che đi một tiếng kêu kinh ngạc …

    Cô nhớ rồi!

    Từng câu từng chữ khi Dodo nói chuyện với cô lần đầu tiên chợt vọng lại bên tai cô khiến cô nhất thởi ngây ngốc tại chỗ.

    ‘Liên Kiều chị không sao chứ?’ Hoàng Phủ Anh cảm thấy biểu hiện của cô thật kỳ lạ, liền quan tâm hỏi.

    Liên Kiều ngơ ngẩn nhìn mọi người sau đó mới chậm chạp lên tiếng: ‘Em còn nhớ lúc đó Dodo nói với em, rằng cha mẹ em không còn sống nhưng em vẫn còn một người chị. Lời của cô ta nói, chẳng lẽ …’ Cô nhìn thẳng Mặc Di Nhiễm Dung, ‘Chị, chẳng lẽ … chẳng lẽ cô ta đúng là chị ruột của em sao?’

    Mặc Di Nhiễm Dung gian nan gật đầu, ‘Chắc là không sai đâu, lúc đó chị xem những ghi chép trong gia phả, cô ta đích thực là chị ruột của em. Chỉ có điều trước giờ chị cứ tưởng cô ta bất hạnh mà chết yểu từ lúc mới sinh cho nên cũng không có nhắc với em về chuyện này. Không ngờ cô ta lại còn sống, hơn nữa lại còn nhắm vào chúng ta mà ra tay.

    ‘Sao lại như vậy được chứ?’

    Thượng Quan Tuyền bất mãn chau mày: ‘Liên Kiều sinh sau cô ta, lại chẳng làm gì hại đến cô ta, hoàn toàn chẳng có thù hận gì mà còn là hai chị em, sao cô ta lại làm như thế chứ?’

    ‘Bởi vì tâm lý của cô ta có chướng ngại!’

    Lãnh Thiên Dục trầm mặc nãy giờ lúc này mới chậm rãi lên tiếng, ‘Đối với chuyện của vương thất Mã Lai ít nhiều gì anh cũng có nghe nói, anh nghĩ lúc đầu không phải là cô ta chết yểu mà là bị cha mẹ bỏ rơi. Bởi vì cô ta từ lúc mới sinh đã có biểu hiện của một năng lực khác người, vì vậy cha mẹ của cô ta vì không muốn phải chịu lời nguyền của gia tộc nên đem cô ta bỏ ở một nơi hoang vắng. Không ngờ cô ta mạng lớn lại không chết, hơn nữa còn biết thân phận thực sự của mình. Khi cô ta gặp được Liên Kiều, đối với người em gái này, tin chắc cô ta sẽ có cảm giác ghen tỵ. Thứ nhất là bởi vì Liên Kiều được Hoa Đô lão nhân yêu thương, bảo hộ, tuy Liên Kiều cũng có năng lực khác người nhưng lại không được cho học Giáng Đầu Thuật, như vậy thì Liên Kiều sẽ không cần phải đảm đương sứ mệnh làm Giáng Đầu Sư của gia tộc, không phải chịu áp lực, làm một cô gái bình thường, khỏe mạnh, vui vẻ trưởng thành. Thứ hai, hoàng thất Mã Lai và gia tộc Hoàng Phủ có đính ước hôn nhân, nếu như lúc đó cô ta không bị cha mẹ bỏ rơi, có lẽ hôm nay người chân chính được gả vào nhà Hoàng Phủ là cô ta chứ không phải Liên Kiều. Cô ta cho rằng Liên Kiều đoạt lấy tình thân, thậm chí là tình yêu. Cho nên anh đoán rằng trong tâm lý cô ta sản sinh ra chướng ngại, thù hằn đối với Liên Kiều.’

    Liên Kiều nhìn Lãnh Thiên Dục trừng trừng, cô không thể tin được, cũng không muốn tin giả thuyết kinh người của hắn nhưng cũng không có cách nào phản bác. Cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt …

    ‘Lãnh đại ca, giả thuyết của anh thật đáng sợ!’

    Lãnh Thiên Dục hơi mỉm cười, không tệ nha, nha đầu này rốt cuộc đã thay đổi cách xưng hô với mình, cách gọi “Lãnh đại ca” này dù sao so với cả ngày cứ Lãnh Thiên Dục này Lãnh Thiên Dục nọ tốt hơn nhiều.

    ‘Liên Kiều, anh nghĩ sự phân tích của anh không đúng mười thì cũng đúng đến tám phần!’

    ‘Đúng vậy, thực ra cách nghĩ của chị cùng cách nghĩ của Lãnh tiên sinh không hẹn mà trùng hợp. Không có khả năng cô ta không biết em là em gái ruột của mình nhưng cô ta vẫn quyết định ra tay với em, đương nhiên là có nguyên nhân. Cô ta ngưỡng mộ, đồng thời cũng ghen tỵ với hạnh phúc của em mà cái loại ghen tỵ này chính là động cơ và sức mạnh thôi thúc cô ta, mà đối tượng ra tay lại chính là em.’

    Mặc Di Nhiễm Dung nói một cách lưu loát.

    Nhưng Liên Kiều thì cảm thấy thật khó chịu, mắt cô dần hiện lên nỗi bi thương …

    ‘Chị ấy là chị của em, từ nhỏ liền bị cha mẹ bỏ rơi, nếu như thật sự là như vậy, chị ấy … chị ấy nhất định là chịu khổ rất nhiều …’

    ‘Liên Kiều!’

    Giọng Mặc Di Nhiễm Dung chợt trở nên lạnh lùng, cô nhìn em gái mình, nói rõ ràng từng chữ: ‘Biểu tình này của em chị có thể xem như là em đang đồng tình với cô ta sao?’

    Liên Kiều ngẩng mặt lên, ánh mắt ảm đạm nhìn chị mình, ‘Chị cũng hy vọng chị ấy hồi tâm chuyển ý mà thu tay kịp lúc không phải sao? Nếu như chị ấy nhận lại người em gái này, chị ấy sẽ không nhẫn tâm làm vậy nữa đâu.’

    ‘Thực tế là cô ta vốn không cho rằng em là em gái của cô ta!’ Mặc Di Nhiễm Dung vẫn nói bằng giọng lạnh lùng. Một Mặc Di Nhiễm Dung tức giận như vậy cũng là lần đầu Liên Kiều thấy, ‘Ý của chị là bây giờ không phải là lúc em đồng tình và thương hại cho cô ta!’

    ‘Nhưng mà … dù sao chị ấy cũng là chị gái của em …’

    ‘Liên Kiều em đừng quên, cũng bởi vì cô ta cho nên cả nhà Hoàng Phủ mới trở thành như bây giờ! Nếu như cô ta cứ mãi chấp mê bất ngộ, chị nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cho dù là dùng hết khả năng của mình cũng phải ngăn chặn những hành vi của cô ta!’ Trong mắt Mặc Di Nhiễm Dung vẫn còn phẫn nộ, bàn tay cũng vô ý thức nắm chặt lại.

    Bá bá bá …

    Lời của Mặc Di Nhiễm Dung còn chưa nói hết thì chợt nghe có tiếng vỗ tay vang lên.

    Mọi người kinh ngạc cùng quay đầu về phía cửa nhìn về nơi vừa phát ra tràng vỗ tay kia …

    Người đến chính là Dodo, cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu đen, bộ dạng hết sức xinh đẹp, cả người toát ra vẻ lười nhác. Dodo đang dựa người vào cửa, vừa cười vừa nói: ‘Thật đúng là lời lẽ oai phong! Đúng vậy, hiện giờ không phải là lúc mọi người đồng tình hay thương hại tôi mà là … thương hại chính bản thân các người mới đúng!’

    Lãnh Thiên Dục nhìn người phụ nữ đứng cách mình không xa, trong lòng thầm chấn động, hắn tự nhận mình là người có tính cảnh giác cao, nào ngờ lại không hề phát hiện người phụ nữ kia từ lúc nào thì tiến vào.

    Tin rằng Mặc Di Nhiễm Dung cũng có cùng cách nghĩ với hắn. Cô chau mày, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường.

    Liên Kiều thì ngạc nhiên đến đứng bật dậy nhìn Dodo, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

    Còn Thượng Quan Tuyền thì cũng trầm ngâm nhìn cô ta, môi mím chặt không biết đang suy nghĩ gì.

    Hoàng Phủ Anh thì hoang mang đến không thốt nên lời.

    Chừng như rất hài lòng khi thấy biểu hiện của mọi người, Dodo bật cười khanh khách, chậm rãi đi vào phòng sau đó đi về phía Liên Kiều.

    ‘Cô muốn làm gì?’

    Thượng Quan Tuyền lập tức có phản ứng, cô bước nhanh về phía trước chắn trước mặt Liên Kiều, đôi mắt đẹp nhìn về phía Dodo bằng ánh mắt cảnh giác.

    Dodo nhìn Thượng Quan Tuyền, một lúc lâu sau đôi môi gợi cảm mới chậm rãi câu lên một đường cong, nụ cười thật quyến rũ, đầy sức quyến rũ …

    ‘Thượng Quan Tuyền!’

    Cô ta chậm rãi lên tiếng, vừa cười vừa nói: ‘Tôi không có gọi sai tên cô chứ?’

    ‘Không sai, trí nhớ của cô rất tốt.’ Giọng của Thượng Quan Tuyền vẫn điềm tĩnh.

    Dodo nghe cô trả lời, nụ cười trên gương mặt càng sâu, ‘Nổi tiếng là một sát thủ, tôi muốn không nhớ đến cô cũng thật khó. Chỉ có điều …’

    Nói đến đây, nụ cười trên môi cô ta đột nhiên biến mất, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, ‘Nơi đây không có chuyện của cô, biến đi cho tôi!’

    ‘Nghĩ cũng đừng nghĩ!’ Thượng Quan Tuyền lạnh lùng nói, ‘Tôi sẽ không để cô làm tổn thương Liên Kiều!’
  8. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 362: Sự thật chấn động (3)

    Thấy Dodo chau mày, Lãnh Thiên Dục cũng tiến đến, lẳng lặng chắn trước mặt hai cô gái, nói bằng giọng lạnh lùng: ‘Dodo tiểu thư, cô đã mất đi song thân, cô chắc cũng suy nghĩ rõ ràng rồi chứ? Chẳng lẽ cô thật sự muốn mất đi người em gái này luôn sao?’

    Dodo ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, nhàn nhạt nói: ‘Lãnh tiên sinh, trong số bốn người của tứ đại tài phiệt, người tôi không muốn đắc tội nhất chính là ngài, nhưng ngài tuyệt đối đừng khiêu chiến cực hạn của tôi!’

    ‘Muốn khiêu chiến thì thế nào?’ Lãnh Thiên Dục nhếch môi, trong đáy mắt đều là sự lạnh lùng.

    Dodo không trả lời hắn, bàn tay cô ta chợt nắm lại thật chặt, vừa định nhấc tay lên …

    ‘Hự …’

    Một tiếng kêu đau đớn thoát ra từ miệng cô ta, Dodo xoay nhanh người lại, ánh mắt màu tím hung hăng trừng về phía Mặc Di Nhiễm Dung.

    Tất cả mọi người đều kinh ngạc bởi vì họ phát hiện, ngón tay vốn màu trắng nõn của Dodo đang nhỏ máu, từng giọt từng giọt rơi trên nền đá hoa cương sáng bóng, có vẻ như tay cô ta đang bị thương.

    ‘Cái này …’

    Mặc Di Nhiễm Dung thì rất bình tĩnh nhìn mọi chuyện đang xảy ra, cô bình tĩnh đối mặt với Dodo.

    ‘Mặc Di Nhiễm Dung!’

    Dodo hung hăng nghiến răng nói từng chữ, ‘Cô thật sự muốn chống đối với tôi tới cùng phải không?’

    Ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung không chút sợ hãi, bình thản như mặt nước hồ, cô bước nhẹ nhàng về phía trước nâng tay Dodo lên, nhìn kỹ ngón tay cô ta, môi khẽ câu lên, ‘Tôi thật sự không muốn đối địch với cô, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô dùng Giáng Đầu Thuật hại người!’

    Lời của Mặc Di Nhiễm Dung vừa dứt, Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền và Liên Kiều cùng giật mình.

    Gì chứ?

    Vừa nãy sao? Vừa nãy cô ta định hạ Giáng Đầu sao?

    ‘Cô cũng thật quá âm độc đi! Ông trời thật không có mắt, lại để cho cô sống đến bây giờ!’ Thượng Quan Tuyền lửa giận bừng bừng quát một câu.

    ‘Âm độc?’ Dodo liếc nhìn Thượng Quan Tuyền sau đó ánh mắt nhìn vê phía Mặc Di Nhiễm Dung, ‘Từ này dùng cho Mặc Di tiểu thư chắc là thích hợp hơn. Cô cho rằng ở sau lưng người khác hạ Giáng Đầu không phải là chuyện vinh quang gì vậy thì vừa nãy cô ta làm cái gì?’

    ‘Cô sai rồi!’ Mặc Di Nhiễm Dung không nhanh không chậm lên tiếng: ‘Tôi hạ Giáng Đầu hoàn toàn là vì muốn ngăn chặn hành vi hại người của cô. Còn về ngón tay bị thương của cô … nếu như vừa nãy cô không phải là muốn dùng Giáng Đầu để đối phó họ thì cũng sẽ không bị thương. Tôi chỉ là “dùng cách của người để trị người” mà thôi.’

    ‘Mặc Di Nhiễm Dung, cô cho rằng mình có thể thắng được tôi sao?’

    Dodo cười lạnh một tiếng: ‘Chẳng lẽ cô đã quên chúng ta từng đấu với nhau, cô … chỉ là một bại tướng dưới tay tôi mà thôi!’

    Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô ta nói vậy, trên mặt có vẻ tiếc nuối lắc đầu nói: ‘Tôi thật sự thấy tiếc thay cho cô!’

    ‘Cô nói vậy là có ý gì?’ Dodo lạnh nhạt nhìn cô.

    Mặc Di Nhiễm Dung cũng nhìn lại cô, đôi mắt màu tím khẽ híp lại, ‘Đúng vậy, năng lực của cô đúng là cao hơn tôi, cô vốn nên trở thành Giáng Đầu Sư được mọi người tôn trọng nhưng xem cô bây giờ đã trở thành người như thế nào? Trời sinh cô có năng lực dị thường hơn người không phải để cô dùng nó mà đi trả thù.’

    Dodo nghe vậy trong đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp, thật khó nắm bắt, cô ghé sát người vào Mặc Di Nhiễm Dung, nói bên tai cô, ‘Cô thì biết cái gì chứ? Đem những lý luận trẻ con đó nói cho chính mình nghe đi. Đừng có mang cái vẻ Chúa cứu thế đó ra cho tôi xem bởi vì … cô vốn chẳng hiểu gì hết!’

    ‘Tôi đúng là không hiểu, tôi không hiểu một người vì sao lại có thể máu lạnh đến mức ngay cả em gái ruột của mình cũng nỡ xuống tay!’ Mặc Di Nhiễm Dung không hề sợ hãi đáp lời.

    Dodo cười lạnh một tiếng, cô ta chầm chậm đưa tay lên, ngón tay đang chảy máu chỉ về phía Liên Kiều đang đứng sau lưng Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền …

    ‘Đứa em gái ngốc như cô ta, có hay không cũng vậy thôi!’

    Cả người Liên Kiều run rẩy mãnh liệt, cô đi đến trước mặt Dodo, đôi mắt màu tím trừng lớn …

    ‘Chị thật sự … thật sự là chị của em sao? Lời của họ nói là thật sao? Vì sao chị lại làm vậy?’

    ‘Đúng, tôi chính là chị của cô!’ Dodo không chút dấu giếm thừa nhận ngay, ‘Chỉ có điều … tôi thật hối hận mình có đứa em như vậy!’

    ‘Vì sao? Vì sao chứ?’ Giọng Liên Kiều yếu ớt như chẳng còn chút sức lực nào, cánh môi run run giọng nói thốt từng tiếng.

    Dodo cười nhạt, ‘Bởi vì cô ngốc. Ngốc đến nỗi cái gì cũng không biết! Ngốc đến nỗi nhờ sự giáo huấn của tôi mới biết bản thân hạnh phúc đến cỡ nào!’

    Cả người Liên Kiều lung lay như sắp đổ, cũng may là có Mặc Di Nhiễm Dung đỡ lấy.

    ‘Cô thật quá đáng!’

    Giọng của Mặc Di Nhiễm Dung lanh lảnh vang lên, ‘Cô đừng nói cho tôi biết là cô khống chế cả nhà Hoàng Phủ là vì muốn giáo huấn Liên Kiều đấy! Cái phương thức giáo dục ấu trĩ này cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói đến.’

    ‘Cho dù là thế thì sao chứ? Ít ra bây giờ tôi đã có những gì tôi muốn!’ Dodo khịt mũi cười, ‘Còn cô … căn bản là không đụng nổi một sợi tóc của tôi!’

    ‘Chị … chị à, sao chị lại làm như thế? Xin chị buông tha cho Ngạn Tước, buông tha cho cả nhà Hoàng Phủ được không? Nếu như … nếu như chị hận em ghét em vậy chị cứ tìm em thôi!’ Liên Kiều lo lắng lên tiếng nhưng trên mặt chỉ toàn là ưu thương.

    ‘Cô tưởng rằng ngay từ đầu tôi không định làm thế sao?’ Dodo đột nhiên cao giọng quát, ‘Nếu như không phải chị cô chọc gậy bánh xe, nếu như không phải Ngạn Tước của cô cho người phong tỏa tất cả các phương tiện giao thông vì cô thì cô cho rằng mình có thể thoát được sao? Đúng là về sau cô thoát được không sai nhưng tôi đã phát hiện ra một cách chơi thú vị hơn, khiến cô càng đau khổ hơn, còn người mà Ngạn Tước của cô yêu say đắm bây giờ lại chính là tôi, không phải cô!’

    ‘Không!’ Liên Kiều bất lực đưa tay bịt tai lại, đôi mắt như phủ một màn sương mù.

    ‘Thế nào? Cô không dám nghe tiếp sao?’ Dodo chợt bước nhanh đến gỡ tay Liên Kiều xuống, bắt buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình …

    ‘Xem kìa, cô chẳng khác nào một phế vật, sao xứng làm em gái của tôi chứ? Cô với tôi đều có trực giác cực mạnh bẩm sinh vậy mà cô chỉ biết dùng nó để làm những chuyện nực cười. Tôi thật sự không hiểu, Hoa Đô lão nhân vì sao lại thiên vị như vậy, lại để cô hưởng cuộc sống hạnh phúc vui vẻ như vậy còn tôi phải chịu hết những nỗi khổ sở chứ!’
  9. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 363: Không thể thua

    Lúc này Liên Kiều mới thấy được lửa giận và sự phẫn nộ trong mắt Dodo, cô ngây ngốc một lúc hoàn toàn chẳng có bất cứ cử động gì, cứ để mặc Dodo nắm lấy mình mà phát tiết cơn giận.

    Đây … đây là chị của mình sao?

    Chị của mình lại hận mình đến thế!

    Những chuyện xảy ra tối nay thực sự quá nhiều, cô hoàn toàn không thể tiêu hóa nổi.

    Ngay sau đó cánh tay của Dodo đã bị Lãnh Thiên Dục nắm lấy, bàn tay hắn cứng như gọng kìm khiến cô ta không nhịn được chau mày.

    ‘Buông tôi ra!’ Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.

    Đáy mắt Lãnh Thiên Dục âm trầm, hắn không nói gì chỉ dãy mạnh tay cô ta ra khiến Dodo nhất thời mất trọng tâm, ngã nhào trên đất.

    ‘Tôi cảnh cáo cô, đừng nên khiêu chiến giới hạn của tôi, bằng không …’

    Hắn không nói tiếp nữa nhưng ánh mắt lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.

    Dodo nhất thời cũng bị ánh mắt lạnh như băng của hắn dọa sợ, cô ta hơi sửng sốt một chút rồi đứng dậy, cười lạnh: ‘Bằng không thì sao? Tôi không tin anh có thể làm gì có thể uy hiếp một Giáng Đầu Sư!’

    ‘Thật sao?’

    Lãnh Thiên Dục không giận mà cười, hắn nhìn cô chăm chú: ‘Giáng Đầu Sư cũng là người, thử nghĩ xem dưới một tình huống mà cô không rõ bị từng viên từng viên đạn “không cẩn thận” bắn xuyên qua đầu thì thế nào? Tôi thật sự nôn nóng muốn nhìn thử một màn này!’

    ‘Anh …’

    Dodo rõ ràng là cũng không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, chỉ hung hăng trừng hắn bằng ánh mắt phẫn nộ.

    ‘Dodo tiểu thư, Lãnh Thiên Dục tôi trước giờ giết người cũng không ít chỉ chưa từng giết phụ nữ cho nên … cô tuyệt đối đừng để tôi phải phá lệ!’ Lãnh Thiên Dục nói chuyện giết người bằng một giọng cực kỳ lạnh nhạt.

    Dodo thấy mình yếu thế, trong đôi mắt màu tím xẹt qua một tia hận ý sau đó nhìn Lãnh Thiên Dục nói một cách châm chọc: ‘Đúng là Giáng Đầu Sư cũng là người, anh hoàn toàn có thể giết được tôi nhưng mà … tôi đoán là vĩnh viễn anh cũng không dám ra tay!’

    ‘Cô tưởng tôi không dám sao?’ Lãnh Thiên Dục hỏi lại, đôi mắt như chim ưng toát ra một tia đe dọa.

    ‘Anh không dám!’ Dodo nói một cách quả quyết, ‘Tôi tin rằng anh nói được sẽ làm được, đường đường là Thủ Phán Cách Hạ đương nhiên lòng dạ cũng đủ độc ác nhưng có điều … anh đừng quên tôi là Giáng Đầu Sư, đương nhiên sẽ có cách bảo hộ chính mình, không tin anh có thể hỏi một chút vị Giáng Đầu Sư kia.’

    Cô xoay đầu nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, lạnh lùng nói.

    Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, thấy ánh mắt ảm đạm của cô ai nấy đều kinh hãi.

    Dodo thấy vậy đắc ý cười, ‘Thế nào? Mặc Di tiểu thư không muốn nói hay là không biết? Hay là để tôi trực tiếp nói cho họ biết vậy …’

    Ánh mắt Dodo quét sang từng người một, không nhanh không chậm nói: ‘Đúng, mọi người có thể giết tôi ngay bây giờ, ngay tại đây nhưng … Giáng Đầu Thuật mà tôi hạ sẽ còn phát huy tác dụng. Tôi chết rồi cả nhà Hoàng Phủ cũng sẽ cho rằng người chết là Liên Kiều còn Hoàng Phủ Ngạn Tước, tin rằng cả đời này hắn cũng sẽ sống trong đau khổ bởi vì người vợ mà hắn yêu nhất đã chết rồi. Ha ha …’

    ‘Chị …’

    Trong tiếng cười chói tai của Dodo, Liên Kiều kéo tay Mặc Di Nhiễm Dung cẩn trọng hỏi lại: ‘Chị ấy nói có thật không? Đúng là như vậy sao?’

    Mặc Di Nhiễm Dung không trả lời Liên Kiều, ngược lại rất điềm tĩnh nhìn Dodo, lên tiếng chặn ngang tràng cười của cô ta …

    ‘Cô cho rằng Giáng Đầu Thuật mà cô hạ không có người nào có thể phá giải được sao?’

    Dodo ngưng tiếng cười nhìn Mặc Di Nhiễm Dung một lúc rồi mới kiêu ngạo nói: ‘Mặc Di Nhiễm Dung, cô và tôi đều là Giáng Đầu Sư, hơn nữa còn là Giáng Đầu Sư bậc cao, tôi nghĩ cô đã biết rất rõ ràng những Giáng Đầu Sư như tôi và cô một khi hạ Giáng, trừ phi chính mình chủ động giải Giáng, bằng không loại Giáng Đầu này sẽ tiếp tục cho đến thời hạn đã định mới có thể ngừng lại!’

    ‘Đúng vậy! Giáng Đầu mà cô hạ tôi vốn không giải nổi nhưng mà … Giáng Đầu mà tôi hạ tin rằng cô cũng không thể phá giải!’ Ngoài suy nghĩ của Dodo, Mặc Di Nhiễm Dung cất tiếng cười thanh thoát mang theo một sự tự tin hiếm có.

    Mày Dodo bắt đầu chau lại.

    Còn Liên Kiều thì nhìn Mặc Di Nhiễm Dung bằng ánh mắt kinh ngạc, trong ánh mắt đầy nghi vấn. Chị đã hạ Giáng Đầu rồi sao? Hạ loại Giáng Đầu gì? Hạ Giáng cho ai?

    Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh gần như cũng có cùng nghi vấn như cô.

    Liên Kiều vừa định lên tiếng hỏi thì Dodo vì thẹn quá hóa giận đi đến trước mặt Mặc Di Nhiễm Dung nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Thì ra là cô làm! Mặc Di Nhiễm Dung, tôi sẽ khiến cô nếm mùi lợi hại!’

    Mặc Di Nhiễm Dung nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của cô, điềm đạm cười: ‘Đúng vậy, là tôi làm đó vậy thì thế nào? Cô đang sợ hãi! Chắc cô không thể ngờ mình thiết kế ra mọi thứ cẩn mật như vậy lại có sơ hở để tôi nắm được đúng không?’

    ‘Cô tưởng làm vậy có ích sao? Chắc cô không ngây thơ đến nỗi cho rằng chỉ đơn giản dựa vào điểm này mà có thể cứu vãn tình thế, cứu được cả Hoàng Phủ? Tôi nói cô biết, vô dụng thôi!’ Ánh mắt của Dodo mang đầy vẻ châm chọc và khiêu khích.

    Môi Mặc Di Nhiễm Dung khẽ câu lên một đường cong, ‘Có ích hay không trong lòng cô và tôi đều rõ. Tôi đã nói tôi nhất định sẽ dùng bất cứ giá nào ngăn chặn hành vi của cô!’

    ‘Cho dù là đến cuối cùng chỉ là công dã tràng?’ Dodo hướng ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn về phía cô.

    ‘Đúng vậy. Cho dù cuối cùng tất cả đều là công dã tràng.’ Mặc Di Nhiễm Dung ung dung trả lời.

    ‘Cô sẽ không thắng được tôi đâu!’ Dodo lạnh lùng nói.

    ‘Cũng không nhất định là tôi thua!’ Mặc Di Nhiễm Dung vẫn bình tĩnh trả lời.

    Dodo không nói gì nữa, chỉ có ánh mắt phức tạp chăm chăm nhìn hai người.

    ‘Chị à, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?’

    Liên Kiều không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hình như chị đã hạ Giáng Đầu nhưng điều khiến cô cảm thấy mơ hồ là chị đã hạ Giáng Đầu cho ai?’

    ‘Liên Kiều chỉ cần em nhớ rõ mọi chuyện chị làm đều là vì em là được rồi. Những chuyện khác em không cần hỏi! Như hiểu được những nghi vấn trong lòng cô, Mặc Di Nhiễm Dung lên tiếng.

    ‘Chị …’ Lòng Liên Kiều cảm giác có một nỗi bất an nhưng cô không rõ nó từ đâu đến.
  10. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 364: Chỉ có Liên Kiều làm được

    ‘Mặc Di Nhiễm Dung, cô đã dám làm mà không dám thừa nhận?’ Dodo rít lên, ‘Là do cô sợ mình thất bại cho nên không dám nói cho em gái tốt của cô biết rằng mình đã làm gì sao?’

    ‘Chị …’ Liên Kiều ngập ngừng lên tiếng.

    ‘Em gái tốt của chị, chị Mặc Di của em sẽ không nói cho em biết đâu, để chị nói cho em biết vậy!’ Dodo nhìn Liên Kiều, trong đáy mắt chỉ là sự lạnh lùng, nói một cách châm chọc.

    Liên Kiều nhìn Dodo bằng ánh mắt cảnh giác.

    ‘Chị của cô đúng là đã hạ Giáng Đầu, là hạ Giáng Đầu với Hoàng Phủ Ngạn Tước!’ Dodo không chút dấu giếm nói thẳng.

    ‘Gì chứ?’

    Cả nhóm người của Lãnh Thiên Dục cùng lúc hướng ánh mắt về phía Mặc Di Nhiễm Dung, trong lòng đều nảy lên một nghi vấn: “Sao cô lại hạ Giáng Đầu với Ngạn Tước chứ?”

    ‘Thế nào? Cả nhà đều bị tin này làm cho ngốc hết rồi sao?’ Dodo lạnh giọng cười, ‘Mặc Di tiểu thư của các người thật quan tâm đến các người nhất là cô … Liên Kiều! Cô ta vì cô mà hạ một loại Giáng Đầu với Hoàng Phủ Ngạn Tước, là loại Giáng Đầu có thể ảnh hưởng đến ý thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước!’

    ‘Chị … chuyện này … rốt cuộc là thế nào?’ Liên Kiều rất tin tưởng chị mình sẽ không làm hại Ngạn Tước nhưng những thông tin mơ hồ này cứ luẩn quẩn trong đầu cô.

    Mặc Di Nhiễm Dung cũng không định giấu diếm nữa, cô nhìn mọi người: ‘Tôi đúng là đã hạ Giáng Đầu đối với Hoàng Phủ tiên sinh, trong suy nghĩ của anh at sẽ luôn xuất hiện hình bóng của Liên Kiều!’

    ‘Chị …’ Lúc này Liên Kiều đã hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của chị mình. Trong mắt cô không dấu được sự vui mừng và cảm động.

    Thì ra chị mình đã âm thầm giúp mình làm nhiều việc như vậy bằng không hôm nay sao Ngạn Tước lại trong lúc không biết mình là ai nhưng vẫn đối xử với mình nhiệt tình và ôn nhu như vậy.

    Dodo thấy Liên Kiều kích động như vậy, cô khịt mũi vẻ xem thường: ‘Tôi khuyên cô đừng nên vui mừng quá sớm. Cô cho rằng chuyện này sẽ đơn giản như vậy sao? Nếu như thật sự đơn giản như vậy thì chị cô đã không cần phải dấu diếm cô cho đến bây giờ!’

    ‘Ý cô là sao?’ Liên Kiều ưỡn thẳng người đối mặt với Dodo, trong mắt cũng bừng lên lửa giận. Tuy cô ta thừa nhận mình là chị ruột của cô nhưng … làm ra những chuyện như vậy, chị của cô cũng thật quá đáng đi!

    ‘Ý của tôi rất đơn giản, chính là bởi vì chị của cô hoàn toàn không nắm chắc cách làm của cô ta sẽ có hiệu quả nên không dám cho cô biết sự thật thôi!’

    Dodo lạnh lùng nói tiếp: ‘Cách làm của chị cô đúng là có thể ảnh hưởng đến một số hành vi của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng nếu như trước khi đến thời hạn mà tôi đặt ra mà tiến hành phá giải thì ngược lại chẳng giúp được gì mà lại phản tác dụng, ngược lại là giúp tôi, tức là làm cho Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thêm toàn tâm toàn ý yêu tôi, nói cách khác tức là trong ý thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước, tôi và Liên Kiều lúc đó sẽ hoàn toàn là một.’

    ‘Sao lại như thế được?’ Liên Kiều không tin mà cũng không dám tin những gì cô ta nói là thật.

    ‘Nha đầu, chẳng lẽ cô không hiểu đạo lý “già néo đứt dây” sao? Chức năng của Giáng Đầu Thuật vốn không phải là giúp người ta giải quyết vấn đề, ở một múc độ nào đó, nó sẽ trở thành công cụ để người ta lợi dụng.’ Dodo tạt nước lạnh vào Liên Kiều.

    Liên Kiều sửng sốt đến ngây người, cô không hiểu rõ Giáng Đầu Thuật lắn nhưng ít nhiều cũng nghe Mặc Di Nhiễm Dung đề cập đến nên cô biết, những lời của Dodo nói là sự thật.

    Lúc này, người nãy giờ vẫn giữ im lặng là Mặc Di Nhiễm Dung mới chậm rãi lên tiếng: ‘Kế hoạch của cô rất hoàn mỹ nhưng … cô sẽ không thành công đâu!’

    ‘Cô nói sao?’ Dodo chau mày nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, thấy cô tràn đầy tự tin không có vẻ như đang giả bộ, một lúc lâu cô ta mới lên tiếng: ‘Tôi không tin cô có cách phá giải được Giáng Đầu Thuật mà tôi đã hạ!’

    ‘Tôi có cách!’ Mặc Di Nhiễm Dung nói không nhanh không chậm, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.

    Hô hấp của Liên Kiều chợt trở nên gấp gáp, với sự hiểu biết của cô về chị mình, cô biết nếu như chị không nắm chắc thì tuyệt đối sẽ không nói ra những lời vừa rồi.

    Dodo nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: ‘Tôi không tin cô có năng lực làm như vậy.’

    Mặc Di Nhiễm Dung nhìn cô ta đầy thâm ý, đôi mắt màu tím trong veo sáng lóng lánh: ‘Đúng là tôi không có năng lực đó nhưng … Liên Kiều có! Cho nên người thực sự có thể phá giải Giáng Đầu Thuật của cô không phải tôi mà là Liên Kiều!’

    Vừa nói Mặc Di Nhiễm Dung vừa vươn tay nắm chặt lấy tay Liên Kiều, vẻ mặt kiên định.

    Liên Kiều ngây người nhìn cô.

    Hoàng Phủ Anh thì hoang mang ngơ ngác.

    Thượng Quan Tuyền cũng đưa tay bụm miệng như muốn ngăn lại một tiếng kêu kinh ngạc.

    Còn Lãnh Thiên Dục thì chau mày nhìn một màn trước mắt này.

    ‘Cô ta?’

    Dodo như vừa được nghe một chuyện tiếu lâm, cô ta nhìn Liên Kiều rồi lại nhìn sang Mặc Di Nhiễm Dung: ‘Cô không có nói lầm hay là tôi nghe lầm chứ? Nha đầu này lại có thể phá giải Giáng Đầu Thuật của tôi? Thật nực cười, ngay cả cô còn không làm gì được huống gì là cô ta!’

    Mặc Di Nhiễm Dung không chút lo âu, ngược lại còn ung dung cười trả lời: ‘Đúng là Liên Kiều không biết Giáng Đầu Thuật nhưng em ấy có năng lực làm cho Hoàng Phủ tiên sinh yêu mình lần nữa!’

    Lần này đổi lại người ngây ngốc là Dodo!

    ‘Tôi không nói sai chứ? Cho nên tôi nói, muốn phá giải Giáng Đầu Thuật của cô còn một phương pháp nữa, đó chính là làm cho Hoàng Phủ tiên sinh yêu thương Liên Kiều thật sự lần nữa, chỉ cần ngài ấy yêu, hay chỉ cân hai người phát sinh quan hệ thì tất cả những cố gắng của cô đều sẽ tan thành mây khói!’ Mặc Di Nhiễm Dung điềm đạm nói.

    ‘Cô …’ Dodo nắm chặt tay như cố nén cơn giận, ánh mắt nguy hiểm nhìn Mặc Di Nhiễm Dung: ‘Cô quyết định sẽ làm như vậy sao?’

    ‘Đúng vậy. Liên Kiều là em gái tôi, cũng là em gái cô, nếu như cô còn một chút lương tri thì nên buông tay đi!’ Mặc Di Nhiễm Dung nhìn cô nói.

    ‘Cô cho rằng Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ yêu Liên Kiều sao?’

    Dodo cười nhạt: ‘Đừng quên trong tiềm thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước tôi mới là người vợ mà hắn yêu nhất. Hắn sao lại có thể thay lòng đổi dạ yêu thương một người phụ nữ khác được? Muốn hắn phản bội lại tình cảm của mình, phản bội lại Liên Kiều, chuyện này hoàn toàn không có khả năng!’

    ‘Cô thật sự có lòng tin như vậy sao?’

    Mặc Di Nhiễm Dung bám riết không tha: ‘Hoàng Phủ tiên sinh đúng là rất yêu thương người vợ của mình - Liên Kiều, chỉ tiếc là cô không phải là Liên Kiều! Trong tiềm thức của mình, ngài ấy yêu chỉ có một người đó là Liên Kiều. Khi Liên Kiều thật sự đứng trước mặt ngài ấy, cô cho rằng cơ hội thành công là bao nhiêu?’

    Dodo chợt bật lên một tiếng cười lạnh: ‘Mặc Di Nhiễm Dung, đừng cho rằng cô hạ Giáng Đầu cho Hoàng Phủ Ngạn Tước thì Liên Kiều sẽ có cơ hội vãn hồi lại tất cả. Cho dù cô ta là Liên Kiều thật sự thì sao chứ? Trong ý thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô ta chẳng qua cũng chỉ là một người khách mới gặp được một ngày còn tôi mới chính là Liên Kiều trong nhận thức của hắn

Chia sẻ trang này