1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ [full - Ân Tầm]

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi emlahunu, 04/10/2016.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 70: Oan gia: Cung Quý Dương đến (3)

    Ánh nắng vàng tươi len lỏi vào từng nhánh cây kẽ lá, lộ ra một khung cảnh tuyệt trần sống động, kì thực, là vô cùng sống động, vốn dĩ cảnh này sẽ khiến cho tâm tình người ra cực kì an lành, nhưng, bởi vì có kẻ phá hư mà trở nên nặng nề. ( chỗ này chém)

    Đại học HongKong bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, tụm năm tụm ba tốp sinh viên đi lại trong thư viện, tâm tình tương đối tốt cùng nhau tìm một chỗ ấm áp làm nơi lí tưởng để tụ họp, khuôn viên trường vốn náo nhiệt, giờ đây tràn ngập hương vị an tĩnh, mãi cho đến khi…

    "Cứu mạng a —— cứu mạng —— "

    Một chiếc xe xoa hoa đang chậm rãi tiến trên con đường tới trường, xâu trong rừng câu tại một góc nào đó bỗng phát ra thanh âm kêu cứu, khiến cho không gian yên tĩnh như bị đánh thức.

    Tiếng kêu này nghe cực kì thảm thiết, lập tức chui vào lỗ tai người lái xe.

    ..

    "Chi ——" xe đột nhiên phanh gấp, theo quán tính lập tức dừng ở phía trước .

    Không nghe lầm chứ? Hình như có người kêu cứu mạng mà? Cứu cái gì mạng mà? Nơi này không phải vườn trường sao?

    Một cánh tay cao lớn mở cửa xe ra, ngay sau đó, Cung Quý Dương một thân anh tuấn phi phàm từ trên xe bước xuống, sải bước dưới ánh nắng, đôi mắt đa tình mang theo mị hoặc.

    "Cứu mạng a —— mau tới cứu tôi a —— không ai tới cứu tôi chết mất…”

    Tiếng kêu cứu ngày càng gần , truyền tới lỗ tai , Cung Quý Dương như tiếng máy khoan điện, mang theo tiếng khóc khác thường .

    "Tê —— "

    , Cung Quý Dương nhíu mày xoa xoa lỗ tai mình, cô gái này cầu cứu mà thanh âm như được bật ở mức đề -xi-ben cao nhất có thể ý, nhưng mà nghe thế nào lại thấy hình như mình lại có chút vui sướng khi người khác gặp nạn vậy. ( chết đến nơi rồi còn sướng.)

    Nghĩ đây là trò đùa dai, kết quả là, anh cũng không muốn đi quản nhiều chuyện không đâu, dù sao lần này anh tới là có chuyện cần giải quyết.

    Quan trọng nhất, Cung Quý Dương lại không tìm được cái tên Hoàng Phủ Ngạn tước chết tiệt kia, cho nên anh chỉ có thể trực tiếp tới đại Học HongKOng tìm nha đầu tên Liên Kiều, lần này trừ Hoang Phủ Ngạn tước, anh cũng không có nói với bất kì ai, cho nê, anh cũng không tính toán làm kinh động trường học hay bất kì ai cả.

    Anh cần phải tìm được nha đầu Liên Kiều, việc này hẳn là đơn giản, Cung Quý Dương tràn đầy tự tin, thậm chí không cần nhìn ảnh chụp nha đầu này, anh tự tin cho rằng cô hẳn là nghiên cứu sinh ngành y học của đại học Hongkong đi, có thể tìm được.

    Ngay lúc Cung Quý Dương vừa định nhấc chân lên xe…

    "Cứu mạng a —— cứu mạng —— là đàn ông mau tới cứu người đi a…”

    ( biết bị lừa rồi sao vẫn ngu chui đầu vào rọ?)

    Thanh âm bén nhọn cùng tiếng khóc như vang tới tận trời xanh lại rơi vào tai Cung Quý Dương

    Là đàn ông mau tới cứu người đi?

    Lạ thật, kì quái, cái người này sao lại biết giờ khắc này là có đàn ông đang tới vậy?>

    Cung Quý Dương bên môi gợi lên một tia hứng thú, ngược lại anh lại muốn nhìn xem rốt cuộc ai mà lại thú vị đến vậy.

    Có thể nói, Cung Quý Dương là một trong số tứ đại tài phiệt có độ thẳng thắn cực cao, không giống với Lăng Thiếu Đường luôn giả bộ đứng đắn, hay Lãnh Thiên Dục giả bộ thanh cao, lại càng không giống với Hoang Phủ Ngạn Tước giả bộ cao ngạo, anh cho tới bây giờ cũng không hề che giấu hứng thú của bản thân mình.

    Đem xe đánh vào lề đường, anh một đường dọc theo hướng tiếng kêu cứu phát ra, tao nhã trầm ổn đi tới, từng bước đi vào sâu trong rừng cây.

    Càng đến gần, tiếng kêu cứu lại càng to hơn, cuối cùng, anh rốt cuộc cũng nhìn thấy một tiểu cô nương ngã ngồi đó không xa.

    Nói là tiểu cô nương cũng không hề sai, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết của cô cùng bộ dáng uể oải, quần áo đơn giản nhưng cũng đủ để lộ ra nét thanh xuân trên cơ thể, mái tóc dài cũng được buộc thành đuôi ngựa, trên trán một vài sợi tóc rủ lòa xòa, đôi mắt to trông giống như mắt chúa Zê xu vậy, nhưng mà, từ từ…

    Cô bé này màu sắc đồng tử có chút kì quái!

    Bởi vì cách một đoạn, nên Cung Quý Dương cũng không quan sát rõ được màu sắc đồng tử của cô.

    "Uy, bên này, bên này a —— "

    Liên Kiều liếc mắt nhìn bóng dáng người đàn ông xuất hiện cách đó không xa, hưng phấn giang hai tay lên.

    Đúng vậy, đây chính là người đàn ông trong ảnh—— Hoàng Phủ ngạn tước!

    Đáng chết, anh ta, rốt cuộc cũng tới rồi sao, cô nhất định phải chỉnh chết anh ta đi!

    "Tiểu cô nương, em sao vậy?’

    Cung Quý Dương cũng không hề biết Liên Kiều sắp giành được thắng lợi, chỉ cảm thấy biểu tình của cô bé này có chút kì quái, nhất thời không phân biệt được cô là đang khóc hay cười nữa.

    Không phải là bị chuột rút chứ?

    “ Tôi nói này anh già à( cv là lão huynh), anh không phải là mắt đâm vào cửa sổ không thấy gì chứ?

    Chân tôi đau quá, đau quá!”

    Liên Kiều nhìn bên môi anh cười nhàn nhạt liền cảm thấy chói mắt, hận không thể lập tức tới mắng cho anh ta một trận.

    Chính là tên này, ỷ vào sắc đẹp đi câu tam đáp tứ không nói, còn dám cự tuyệt đám hỏi với mình? Thật sự là buồn cười, anh chướng mắt mình, mình còn cảm thấy chướng mắt anh ta hơn ý, tuy rằng anh ta so với trong ảnh còn đẹp trai hơn, còn mê người hơn!

    Nhìn bộ dạng cô, cái miệng nhỏ nhắn không muốn buông tha người, Cung Quý Dương càng thêm hứng thú, anh rõ ràng ngồi xổm xuống, nhẫn nại nhìn cô, biếng nhac nói rẳng:

    “ Tôi thấy em hình như còn rất nhiều khí lực đi, thanh âm của anh dường như có thể xuyên thấu rừng cây, chui qua kẽ lá lọt vào tai tôi, nói vậy hẳn là vết thương không làm khó em đi!”

    Một câu nói khiến Liên Kiều thiếu chút nữa tức giận muốn đứng lên, nhưng bàn tay nhỏ bé lại gắt gao nắm chặt, hận không thể đánh tê liệt hết xương cốt của anh ta đi!

    “ Anh thật sự là thổ đại nha, là loại một chút phản ứng khi người khác gặp khó khăn cũng không có? Nếu tôi không lớn tiếng kêu cứu như vậy, vạn nhất tới tốt cũng không có người tới cứu tôi thì làm thế nào? Ai nha, tôi chỉ nói vô nghĩa, chân tôi rất đau nha!”

    ?

    Người đàn ông này quả thật là khó đối phó, muốn anh ta tới gần quả thực khó khăn ? nói không quá thì tứ đại tài phiệt quả thực là một đám hồ ly, cáo già! Cứu một người mà cũng phải đề phòng như vậy

  2. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 71: Oan gia: Cung Quý Dương đến (4)

    Cung Quý Dương buồn cười nhìn tiểu nha đầu trước mặt, thật là giả tạo, không hề nhìn ra có chút nào đau đớn cả.

    ( đúng là tứ đại hồ ly, Liên Kiều coi như teps rồi, tí ta chỉnh chết ngươi, Cung Quý Dương)

    Nhưng mà… hắn luôn có thú vui muốn nhìn thấy lòng người khác, ngay cả những người cần sự trợ giúp, không hề thương hoa tiếc ngọc, anh vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của mình.

    ( Gọi Cung Quý Dương là hắn nhé)

    "Được rồi, tôi liền gắng gượng giúp em vậy.”

    Cung Quý Dương tủm tỉm cười, rồi mới chậm rãi đứng lên, ánh mặt trời bị dáng người cao lớn của hắn che khuất.

    Trong lòng Liên Kiều bắt đầu cảm thấy kinh hoàng, cô khẩn trương nhìn hắn, Cung Quý Dươngđang tiến tới gần cô…

    Hô hấp của cô dần trở nên không ổn định, mà ánh mắt cũng thuận tiện dời tới dưới chân hắn…

    Gần chút… lại gần một chút… lại gần thêm chút!

    Liên Kiều mặc niệm thầm trong lòng, cái loại cảm giác sắp đạt được thành công đáng lẽ đã phải được bộ lộ, nhưng mà đúng lúc này…

    Bước chân tao nhã nên xuống đất tại thời điểm mấu chốt lại dừng lại.!

    Ách?

    Liên Kiều chấn động, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ngày một gần mình bằng ánh mắt quái dị, trong lòng rợn lên một trận sợ hãi…

    “ Này, anh… anh còn đứng sững ở đấy làm gì? Mau lên cứu người đi!”

    Cô đang gần chết, đáng chết,không phải hắn lại phát hiện ra điều gì chứ?

    Chúa jesu, phật tổ Thích ca Mầu Ni, Ngọc Hoàng đại đế, Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nhất định phải phù hộ cho côn thành công nhá, để hắn tới gần thêm chút nữa đi.

    Cung Quý Dương bên môi hơi kéo, đôi mày anh tuấn cũng nhếch lên, hắn không nói gì, mà nhìn Liên Kiều đang khiếp sợ lần nữa ngồi xổm xuống, sau đó lại ngồi phịch xuống đất.

    Liên Kiều cảm thấy da đầu cũng run lên, cô dùng sức nuốt một ngụm nước miếng…

    “ Này, anh ngồi xuống làm chi? Chẳng lẽ anh không định cứu tôi à?”

    Đàn ông đáng chết, nếu không phải cô đã chuẩn bị tốt, thật muốn thay đổi phương án, một cưới đá nát gương mặt đang cười quỷ dị của hắn!

    Lẽ nào cứu người lại khó khăn như vậy? tên này thật đúng là không có tâm .

    Cung Quý Dương đã thu hết vào mắt vẻ mặt lo lắng của cô, hắn ngược lại không hề hoang mang nói:

    "Cứu, nhất định phải cứu, chẳng qua là tôi còn chưa nghĩ ra lí do tại sao lại phải cứu em!”

    Cái gì?

    Đây là lần đầu tiên Liên Kiều nghe thấy lý luận này, cô thốt lên:

    “ này, anh có phải là đàn ông không? Cứu người chính là cứu người, còn muốn có lí do sao? Đuổi đi người bạo lực,trợ giúp những người nhỏ bé yếu ớt như chúng tôi là chuyện đáng làm của đàn ông các anh .”

    Cung Quý dương nghe vậy, mày khẽ động, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng:

    “ Em là nói muốn “ trừ bạo giúp kẻ yếu “ đi!

    Nha đầu này nhiễu nhiều như vậy hẳn là ý này đi? Xem ra cô nàng này Trung Văn còn chưa rành lắm .

    Bởi vì Sầm Tử Tranh là người Đài Loan, cho nên đừng nói là Trung Văn hiện đại, mà ngay cả những từ cổ đại rườm rà chi, hô, giả, dã, Cung Quý Dương cũng tinh thông vô cùng.

    ( rất không có cảm tình vs Cung Quý Dương)

    Ách ——

    Trên mặt Liên Kiều lộ ra một tia xấu hổ, cô ra vẻ trấn tĩnh giương giọng nói:

    “ Tôi nghĩ thế nào thì nói thế, không giống anh, không phải là đàn ông!”

    Cô cùng hết khả năng mình đi kích thích hắn, làm sao hắn có thể như vậy? Tên này tựa như là không dễ lừa rồi!”

    Cung Quý Dương nghe cô lên án, cười ha hả…

    "Tôi sống hai mươi tám năm, hôm nay mới có người phủ nhận thân phận nam giới của mình?”

    Liên Kiều cangf thêm lo lắng, làm ơn đi, chiều nay cô còn không lên lớp đấy, còn đứng ở đây lôi kéo hắn , sớm muộn gì cũng phải khiến hắn giúp mình.

    “ này, rốt cuộc anh có cứu tôi không? Tôi thật sự không động đậy được, anh yên tâm, anh cứu tôi một mạng tôi tuyệt đối sẽ không quên!”

    Cung Quý Dương nhổ một túm cỏ xanh, sau đó biếng nhác dương dương tự đắc nhìn cô, bộ dáng đầy tà mị…

    “ em hình như không giống với người cần giúp đỡ đi!”

    “ vì sao?”

    Liên kiểu thốt lên, dùng tốc độ cực nhanh trả lời khiến người khác phải hoài nghi,

    Cung Quý Dương cười cười:

    “ Nhìn ánh mắt em một chút xíu dục vọng cầu xin giúp đỡ đều không có nói đi, ai sai em đến/”

    Liên Kiều mướt mồ hôi!

    Ối mẹ ơi, người đàn ông này ánh mắt quả thực sắc bén quá đi, ngay cả ánh mắt cô biểu đạt cái gì chỉ liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra a?

    Làm thế nào đây? Đại não cô cũng chuyển động rồi.

    Liên Kiều không biết nói gì, Cung Quý Dương đã từng trải qua nhiều năm trên thương trường, từ nhỏ đã là một nhân vật được chú ý, tất nhiên, tâm kế mưu kế hẳn đã thành năng lực cơ bản của hắn, dù sao Liên Kiều cũng chỉ là một học sinh, cho dù lòng dạ có thâm sâu như thế nào cũng không bằng một góc của hắn.

    Nhưng mà, Liên Kiều căn bản không biết điểm ấy, mà Cung Quý Dương luôn luôn tự tin vào điểm ấy, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có điều gì làm hắn buông lòng cảnh giác.

    “ Tôi không biết anh đang nói cái gì, cái gì ai sai a? chẳng lẽ lại có người sai tôi ở trong này làm gì sao? Thật là, không cứu thì không cứu đi, việc gì phải ở đây nói móc, hừ!”

    Liên Kiều hạ mắt xuống cố ý nói.

    Nếu mà nói: Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn!

    Nhất định cô sẽ không đẻ hắn nhìn thấy ánh mắt của mình.

    "Được rồi —— "

    Cung quý dương đứng dậy, vẻ mặt tà mị vuốt bàn tay,

    “ Một khi đã như vậy, tôi đi, a, đúng rồi…”

    Hắn cuối cùng lại bổ thượng một câu: "Cái kia kêu 'Nói mát', không gọi 'Gió lạnh nói' nhớ kỹ, tiểu cô nương, lần sau tình thế cấp bách thời điểm biệt còn nói sai lâu ~ "

    Nói xong, hắn thực sự xoay người đi về phía ngược lại.

    “ này —— "

    Đây quả thực là điều khiến Liên Kiều bất ngờ, cô không nghĩ tới người đàn ông này lại nghe lời như vây,.

    Vừa mới nói không cần hắn cứu hắn liền không cứu.

    Thật là tức chết người đi.

    Liên Kiều nhìn bóng dáng anh tuấn của Cung Quý Dương, giận đến hàm tăng đều ngứa lên, lập tức nhặt lấy cục đá nhỏ bên người, dùng sức ném về phía hắn…

  3. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 72: Oan gia: Thông minh nhất thời hồ đồ

    "Ai u —— "

    Cung Quý Dương kêu đau đớn, hòn đá này chuẩn xác nện vào cái ót của hắn, hắn xoay người… vẻ tà mị trên mặt lại hiện lên bên môi.

    "Hừ!" Trong lòng Liên Kiều đã sớm nở hoa, cô cố ý trừng hắn, vẻ mặt như đang xem chuyện vui vậy.

    Tốt nhất là hắn tức đến tắt thở mà chạy tới tìm mình tính sổ, như vậy… hắc hắc, hắn liền trúng bẫy của mình,haha!

    Thật là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!

    Cung Quý Dươngnhìn lướt qua cô trong giây lát, mâu quang chợt lóe, bên môi lại gợi lên nét cười đầy tà mị, bộ dáng thản nhiên nhìn xem Liên Kiều sẽ làm gì tiếp, xoay người định…

    Ai ngờ, lúc hắn vừa định cất bước đi …

    “ Oa…”

    Một tiếng khóc như heo bị chọc tiết lần thứ hai vang lên, làm hắn kinh động .

    Cung Quý Dương lập tức quay đầu lại, lại nhìn thấy tiểu cô nương đang chôn mặt ở hai tay, khóc vô cùng thương tâm

    “ Này, em khóc cái gì> bị đánh là tôi nha!”

    Hắn không nghĩ tiểu cô nương này lại có tâm phá hư như vậy, lại còn dùng đá ném người,

    “ Anh.. anh khi dễ người ta, thấy, thấy chân tôi đau cũng, cũng không cứu giúp, chính là, chính là muốn anh giúp người ta, giúp người ta chữa bệnh mà thôi, làm , làm gì mà thấy chết cũng không cứu a,,, ô ô…”

    Liên Kiều liều mạng khóc lớn, đầu và vai còn run kên bần bật.

    Cung Quý Dương là một trong tứ đại tài phiệt , cho nên nói nhược điểm duy nhất của tứ đại tài phiệt… thì ắt phải kể đến là tiếng khóc của đàn bà.

    Nếu như nghe được tiếng khóc từ nội tâm của người khác, thậm trí tim đều có thể rụng ra, nhưng mà nghe thấy tiếng khóc của đàn bà, thì cảm giác tự nhiên biến thành chán ghét, không hơn.

    Nhưng mà tiếng khóc của tiểu cô nương trước mắt này lại khiến trong lòng Cung Quý Dương sinh ra phản ứng thứ ba… đó là áy náy!

    Đã từng gặp bộ dạng sướt mướt của cô, hắn cảm thấy mình tự dưng lại buồn vui vô cớ? có phải cái tiểu cô nương này thực sự bị oan uổng.

    Nhìn lại cô, gầy tong teo, ốm yếu, tựa như đứa bé đơn thuần, cho dù vừa rồi ném đá nhưng động tác cũng hết sức khờ dại, làm sao lại khiến hắn bất lợi được?

    Áy náy trong lòng Cung Quý Dương dâng lên, mình có còn là đàn ông không, lại khiến tiểu cô nương khóc nhè!

    Nghĩ tới đây, hắn bất đắc dĩ lay đầu, vội vàng hướng về phía Liên Kiều đang gào khóc nói:

    “ Được rồi, tiểu cô nương , đừng khóc nữa, là tôi không tốt, được rồi, tôi đưa em đi phòng y tế!”

    Liên Kiều không ngẩng đầu lên, mà vẫn oanh oanh khóc, nhưng mà…cô có nghe thấy lời Cung Quý Dương nói, hơn nữa, quan trọng là, cô thực sự nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đang từng bước tiến tới gần mình.

    A !

    Tim lại nhảy dựng lên, cố che giấy loại kích động trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng chôn sâu vào trong lòng bàn tay.

    "Tiểu cô nương, được rồi —— "

    Cung Quý Dương ngày một gần Liên Kiều, hắn bước một bước nhìn xung quanh thấy toàn là cỏ xanh, lập tức…

    "Phù phù!"

    "A —— "

    Theo đó Cung Quý Dương hét thảm một iếng, chỉ thấy cả người hắn biến mất khỏi mặt đấy, kế tiếp, liền nghe một tiếng

    “ bụp… “ một tiếng.

    "A —— nha đầu chết tiệt kia!" Cung Quý Dương lại rên lên một tiếng thống khổ.

    "Ha ha —— "

    Liên Kiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sau khi kế hoạch được thực hiện, cô cực kì nghịch ngợm ghé vào phía bên kia đang có hai cái chân không thể cử động được, nhìn Cung Quý Dương đang mang bộ mặt phẫn nộ cùng bất khả tư nghị.

    "Thế nào? Có trời tính cuối cùng vẫn là lọt vào động của tôi đi? Haha… a, đúng, ngàn vạn lần đừng có giãy dụa nha, cái bẫy chuột kia là mới nhất, cho dù lực có lớn, có mạnh, anh càng giãy dụa thì sẽ càng đau, hì hì…”

    Cô thật sự không nhịn được, ngồi xuống, đứng ở trên nhìn xuống hắn , cười đến vỡ bụng.

    “ Nha đầu này, vong ân bội nghĩa, tôi có lòng tốt cứu em, em lại chỉnh tôi.”

    Cung Quý Dương tái xanh mặt, hắn tức giận tới nỗi đã muốn rút gân ra, nhất là gân chân…

    Đáng chết! cô ấy đúng là dùng bộ bẫy chuột để đối phó với mình!

    Chẳng lẽ mình là chuột sao?

    Hắn thực sự thấy xấu hổ, may mắn không phải là bẫy thú ( Sen: bẫy chuột chả là bẫy thú thì là gì hà anh), nếu không may kẹp trúng động mạch cổ , thì chỉ vài giây là teo đời nha.

    Liên Kiều nghênh ngang đứng dậy, xoa thắt lưng, cười đến bộ trông giống ác ma vậy…

    “ Này, anh đã cho tôi lĩnh giáo lòng tốt của anh? Thật buồn cười, tôi suýt nữa bị anh hại chết, anh lại còn bày vẻ vô tội, tôi nói cho anh biết nha, này… đây chỉ là mới bắt đầu thôi, chào… ahhaha…”

    Cô nghịch ngợm vẫy chào hắn, sau đó chạy ra khỏi rừng cây.

    "Đáng chết, ngươi trở lại nói rõ ràng cho ta!”

    ( chỗ này để ta- ngươi nhé)

    Cung Quý Dương giống như con thú gầm gừ, mà chân hắn cũng bị giữ mà truyền đến từng đợt đau đớn.

    Xưa nay đều là hắn chỉnh người, không ngờ hôm nay thuyền lật trong mương, lại bị nha đầu này chỉnh, nếu tin này truyền ra ngoài, thanh danh anh dũng của hắn liền bị phá hủy.

    Nhưng mà… hắn rốt cuộc đã đắc tội với tiểu cô nương này ở chỗ nào?

    ( Sen: muốn biết đi hỏi Hoàng Phủ Ngạn tước)

    Xem ra là đã sớm chuẩn bị kĩ, cái hỗ này không phải vài phút là có thể đào được.

    Càng nghĩ, chuyện này nhất định là có liên quan tới Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu không làm sao hắn lại gặp phải sự tình này?

    Hoàng Phủ Ngạn Tước, chờ ta bắt được ngươi, nhất định đem ngươi xẻ thành tám khối!

    Lập tức, Cung Quý Dương lấy điện thoại di động ra… được lắm, ít nhất là có tín hiệu!

    "Hoàng Phủ Ngạn Tước, hạn cho cậu trong vòng nửa giờ lập tức xuất hiện trước mặt tớ, nếu không cậu nhất định sẽ chết, mau !”

    Hắn bấm một chuỗi dãy số, rống lớn

    Ai ngờ ——

    "Thực xin lỗi, tạm thời bây giờ tớ không nghe được điện thoại, gọi lại sau, một câu” tớ sẽ cố gắng gọi lại” sau đó “ Tút” một tiếng

    Tên đáng chết! thế nhưng lại dùng giọng điệu đó với hắn.

    --- Gộp bài viết: 05/10/2016, Bài cũ từ: 05/10/2016 ---
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 73

    Nguồn đang cập nhật
  4. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 74: Gặp oan gia: Rốt cuộc là phá đám bao nhiêu?

    Cung Quý Dương giận tới thiếu chút nữa ra tay…. Hoàng Phủ tên này, bởi vì đuối lí mà dám trốn tránh mình, ngàn vạn lần đừng cho mình gặp hắn, nếu không nhất định sẽ giết không tha.!

    "Ngô —— "

    Lúc khí huyết đang dâng trào, chân hắn lại truyền đến từng trận đau đớn.

    Được lắm, cho dù đau đớn hắn vẫn có thể nhịn được, hắn rõ ràng đang ngồi dưới đất, nhìn cái kẹp chuột đang “ Hôn” chân mình..

    May mắn thay, coi như nha đầu này không phải loại người tâm ngoan thủ lạt ( lòng dạ độc ác) , cái kẹp chuột này không phải loại đầu nhọn, nếu như mà là đầu nhọn, chân hắn nhất định sẽ chảy máu.

    Cung Quý Dương nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra mình đắc tội với nha đầu này chỗ nào, mà cô lại ám hại chính mình, nhưng mà xem ra hắn cần phải giáo huấn tiểu nha đầu này một phen thôi.

    Hắn ngẩng đầu nhìn cái hố, không khỏi hít sâu một hơi…

    Cái tiểu cô nương này thật đúng là nhọc lòng vô ích, thế nhưng chỉ có thế dùng cái hố sâu như này để hãm hại, tốt lắm, hắn từ bé đã từng được huấn luyện qua, nếu không thì cho dù là không có cãi bẫy chuột này cũng không thể bò lên được.

    Hắn lại nhìn điện thoại, lập tức mở lại nhật kí cuộc gọi, bấm gọi

    Điện thoại vang lên không quá hai giây liền chuyển được, truyền đến giọng nói không có tí tình cảm nào của lãnh Thiên Dục.

    “ Này, Lãnh thiên Dục, hiện giờ tớ đang ở Hongkong!”

    Cung Quý Dương lớn tiếng nói

    “ Nhìn thấy điện thoại của cậu, biết là cậu còn sống!”

    Lãnh thiên Dục trực tiếp nói, không hề nể nang gì.

    “ Có ý gì?’ Cung Quý Dương cũng không hề nhẫn nại mà cùng hắn pha trò.

    “ Có thể khiến Ngạn Tước sợ tới mức không dám làm lộ thân phận , cô gái này thật không đơn giản , tớ nghĩ hành trình của cậu ở Hongkong cũng chưa chắc suôn sẻ!”

    Lãnh Thiên Dục gọn gàng nói..

    “ Tớ vừa tới đại học Hongkong liền bị ám , không biết có phải xú nha đầu kia chính là cô gái ấy không!”

    Cung Quý Dương chán nản nói :

    “ Thôi, Thiên Dục, tớ bị người ta hại, tinh thần và thể xác đã bị thương rất nặng, cậu tới bồi tớ đi.”

    Cung Quý Dương dùng ngôn ngữ ái muội nói khiến Lãnh Thiên Dục nhất thời nổi hết cả da gà.

    "Cậu muốn chết!" Hắn hận không thể lập tức bóp chết cái tên Cung Quý Dương này.

    “ Này, cậu sẽ không phải là thấy chết mà không cứu đấy chứ?’

    “ NÓi đúng ra, lần này là cậu tự chui đầu vào lưới, theo như tớ biết, gia tộc của cô gái kia chính là gia tộc tinh thông bói toán cùng giáng đầu thuật, thay vì tớ và cậu cùng chết, vẫn là để mình câu…”

    Lãnh thiên Dục vô tâm vô phế nói.

    "Cái gì?" Cung Quý Dương hét to lên

    “ Cậu sao không nói sớm cho tớ biết!”

    “ Đã sớm nói với cậu cô gái này không dễ động đến? lần này cậu gặp kì phùng địch thủ rồi, chúc cậu thành công1”

    Lãnh Thiên Dục mang theo điệu cười chế nhạo, giọng điệu rất hung hăng, chúc phúc xong liền cúp điện thoại.

    "Uy —— uy —— "

    Đáng chết, dám cúp điện thoại của hắn!

    Cung Quý Dương không ngừng phẫn hận , trong đầu đang nghĩ đem Lãnh Thiên Dục tới băm làm trăm mảnh.

    Ánh mắt hắn lại chuyển tới số kế tiếp trong danh bạ, một lần nữa bấm gọi.

    "Hello, Thiếu Đường!"

    "Quý Dương? Giọng cậu sao lạ vậy?”

    Lăng thiếu Đường sang sảng nói

    "Thiếu Đường —— tớ thật thê thảm, tớ bị cái tên Hoàng Phủ kia hại chết, sau đó lại bị Thiên Dục phản bội, hiện giờ tớ chỉ còn mỗi cậu thôi…”

    ( Đùa chứ ta chả thấy buồn cười gì cả, thấy ghét thăng này)

    "A, cậu đang ở Hongkong đúng không?’

    Lăng thiếu Đường không đợi Cung Quý Dương nói xong đã hỏi lại hắn.

    Ách?

    Cung Quý Dương vội vàng mừng rỡ nói:

    “ Đúng vậy, tớ hiện giờ đang ở Hongkong!”

    “ ừ, việc đó… Quý Dương à, kì thật không phải huynh đệ không chịu qua giúp cậu, chỉ là… tớ tuyệt đối tin tưởng với năng lực của cậu hoàn toàn có thể vượt qua khó khăn, thử thách, tớ đi qua đó, chẳng phải là thừa thãi sao?’

    Tiếng Lăng Thiếu Đường cười trộm trực tiếp lọt vào lỗ tai Cung Quý Dương qa microphone.

    Trong lòng Cung Quý Dương đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, hắn cẩn thận hỏi:

    “ Cậu… không phải cũng biết Hoàng Phủ Ngạn Tước ở Hongkong làm gì đi!”

    "Ai —— "

    Lăng Thiếu Đường cố ý hùa theo nói:

    “ Nếu như Hoàng Phủ thật sự cũng đùa thái quá, gặp ai không gặp, đùa ai không đùa, lại đi trêu chọc nữ nhi Liên kiều kia, hơn nữa còn lấy danh nghĩa của cậu, theo tớ biết, nữ nhi Liên Kiều kia ở Vương Thất nổi danh nghịch ngợm , chuyên gây sự quỷ, người bình thường nhìn thấy cô ấy đều rất đau đầu, nếu như gây thù chuốc oán với cô ấy, để cô ấy hận, quả thực so với bị sói ăn còn thảm hơn.!

    Thứ hai túi sách võng (www. Shubao2. com) miễn phí TXT tiểu thuyết hạ tái

    "Cái gì?"

    Cung Quý Dương lại kêu len một tiếng, đôi mắt anh tuấn rất nhanh vì lửa giận mà trừng lên

    “ Được lắm, Lăng thiếu Đường, các người một đám đều biết rõ ràng như vậy, liền ném một mình tớ vào hố lửa? tôi…. Tôi muốn đoạn tuyệt với các người! Làm bằng hữu với các người là sai lầm trong đời này của tôi.

    "Ai nha, Quý Dương —— "

    Lăng Thiếu Đường vội vàng nói:

    “ Cậu đừng tùy hứng như thế, đều đã từng bôn ba thương trường, nói chuyện còn trẻ con như vậy, chúng ta là tứ đại tài phiệt !”

    "Vậy cậu nhanh chóng đi theo tớ cùng sống chết đi!”

    Cung Quý Dương tức giận nói.

    “ chuyện đó…”

    Lăng Thiếu Đường cười gượng vài tiếng:

    “ Nói thật ra, tuy rằng tớ chưa từng gặp tiểu cô nương kia, nhưng mà cũng đã gặp một bằng hữu cũng đến từ Vương thất với cô ấy, theo như người này nói, có một lần hắn chỉ cười nhạo cô ấy một chút, dùng vài lời khó nghe, nhưng mà, ngày hôm sau hắn không còn một sợi tóc,… cũng quá đáng sợ !”

    " Không có tóc? Có ý gì?’

    Vẻ mặt Cung Quý Dương đầy cảnh giác hỏi hắn, trong lòng có chút hoảng sợ.

  5. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 75: Gặp oan gia: Thích ai?

    “ Nghe nói, cô nhóc kia thừa dịp trời tối, thời điểm hắn đi ngủ, mang theo mê hồn hương ( hương gây mê), sau đó đem đốt tất cả tóc của hắn, không chỉ vậy, ngay cả quần áo hắn cũng bị cháy rụi, cho nên…”

    Lăng Thiếu Đường trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nói:

    “ Quý Dương à, nhất định cậu phải sống sót trở về gặp mặt chúng tớ, về phần chuyện ở Hongkong, tạm thời tớ không đi được, tớ và các cậu không giống nhau, gia đình tớ còn có 10 người, vạn nhất tớ chết thì làm sao?”

    Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, mạnh mẽ nuốt nước miếng… đem đốt tóc người ta, còn đốt cả quần áo, lại còn dùng mê hồn hương?

    Trời ạ!

    Đây rốt cuộc là cái cái dạng con gái gì nha?

    Hắn cười giống như một tên ác ma, nhẹ nhàng cười.

    Nhưng mà… Cái tên Lăng Thiếu Đường này cũng quá khoa trương đi.

    “ này, Thiếu Đường, cậu nhẫn tâm nhìn tớ chết à?”

    Hắn có ý đồ dùng chính sách dụ dỗ.

    “ Quý Dương à, cậu là người kiên cường nhất trông số bốn người chúng ta, dũng cảm nhất cũng là cậu, tớ tin tưởng bằng năng lực của cậu nhất định có thể thu phục được cô nhóc kia, yên tâm, là bạn tốt, tớ là người đầu tiên ủng hộ cậu.”

    Lăng Thiếu Đường sắt son thề thốt.

    “ Cậu được lắm, Thiếu Đường, bây giờ mới biết là cậu đạt trình độ này đấy.”

    CUNg Quý Dương chỉ còn kém cảm động giàn dụa nước mắt, thanh âm của hắn cũng tràn ngập kích động

    Ai ngờ ——

    "Ha hả, ai bảo chúng ta là vào sinh ra tử, tớ tuyệt đối sẽ ủng hộ cổ vũ cậu trên phương diện tinh thần, cùng cậu vượt qua cửa ải khó khăn.”

    Lăng Thiếu Đường xấu xa nói.

    Cái gì?

    “ này, Lăng Thiếu Đường, cậu… cậu vào sinh ra tử cái gì, tôi còn đang bị chuột kẹp đây.”

    Cung Quý Dương quả thực không thể làm gì được.

    Động viên tinh thần? Có thể tin tưởng tên này sao?

    “ Ai u…” ( k biết là gì luôn)

    Bên kia điện thoại Lăng thiếu Đường ngược lại cười vô cùng vô lại.

    “ Chỉ một cái kẹp chuột mà có thể giết chết tổng giám đốc Cung thị anh minh lỗi lạc sao? Trèo tường đi vách cậu đều xếp số một, chỉ cần một cái động là xong thôi!”

    “ Các cậu vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

    Cung Quý Dương thật sự hận không thể đem Lăng Thiếu Đường từ đầu điện thoại bên kia đánh một đòn vào chỗ hiểm, hắn gầm gừ, thờ phì phò cúp điện thoại.:

    Thế này là thế nào?

    Còn giống tứ đại tài phiệt sao?

    Một đám đều như vậy?

    Hoàng Phủ đã đành, khả năng đã nhận thức rõ cái nha đầu Liên Kiều, nhưng còn Lăng Thiếu Đường cái tên này trời sinh ngông cuồng, mà Lãnh Thiên Dục cũng đường đường nắm trong tay nhiều thuộc hạ, thế nhưng vì tiểu nha đầu này mà tình nguyện coi như không thây gì?

    4 người vốn Không sợ trời không sợ đất, chuyện quỷ gì mà lại trở nên hèn nhát như vậy? ngẫm lại thực sự là buồn cười.

    Xem ra, ở Hong kong mình hẳn là phải chiến đấu ác liệt một phen

    Cung Quý Dương lại nhìn cái kẹp chuột đang kẹp chân mình một lần nữa, nha đầu chết tiệt kia.”

    ※※※※※※※※

    Một chiếc xe xa hoa sừng sững trước mặt đông đảo các sinh viên, dưới ánh mặt trời càng toát lên vẻ quý tộc, không giống bình thường, nhóm sinh viên nữ đang bàn tán sôi nổi, ai cũng đang mong chờ chủ nhân chiếc xe lộ diện, nhưng mà trong xe trống rỗng, không có người.

    Liên Kiều lôi kéo Phỉ Nhi, cười gian trá, nhìn xung quanh.

    "Liên Kiều a, cậu nói xem có thể bị hắn trả đũa không? Tớ carmt hấy hơi hoảng sợ, còn có, chuyện này nhất định hiệu trưởng sẽ biết, hắn chính là tứ đại tài phiệt nha!”

    Phỉ Nhi lo lắng.

    "Yên tâm đi, lần này nhất định tớ sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ, muốn cho hắn biết tớ Liên Kiều không dễ để hắn trêu chọc, nếu hắn dám trả đũa, nhất định tớ sẽ cho hắn biết tay, hắc hắc…”

    Liên Kiều cười vô cùng vui vẻ, tiếng cười bén nhọn khiến Phỉ Nhi trừng to mắt.

    "Chính là, chính là —— "

    "Phỉ Nhi —— "

    Liên Kiều xoay người lại, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vai Phỉ Nhi, cực kì trịnh trọng nói:

    “ Cậu nha, trên người có rất nhiều ưu điểm, chỉ có một điểm không tốt, chính là lá gan quá nhỏ, như vậy cậu rất dễ bị người khác khi dễ, nhưng mà không có vấn đề gì cả, chỉ cần có tớ , tớ nhất định sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn câu.”

    Phỉ Nhi dở khóc dở cười, nha đầu này ngược lại miệng lại còn vẫn tỏ vẻ anh hùng.

    "Liên Kiều, tớ cảm thấylần này cậu có chút quá đáng, đào một cái hố thế cũng được rồi, lại còn đặt bẫy chuột bên trong? Vạn nhất kẹp chết hắn thì sao?”

    Tuy rằng cô không có làm cùng, nhưng mà từ xa có thể nhìn thấy , cái tên “ Hoàng Phủ Ngạn tước” kia có vẻ là người cẩn thận, nhưng mà cuối cùng cũng bị mắc mưu của Liên Kiều?

    Nghĩ đến đây, Phỉ Nhi ngược lại cảm thấy người đàn ông kia thật đáng thương nha!

    “ Kẹp chết thì cho chết đi, ai kêu hắn xấu tính như vậy, hại tớ thảm vậy, hừ.”

    Liên Kiều khinh thường nói, đột nhiêngiống như nghĩ tới cái gì, trên mặt đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, bộ dạng xấu xa hướng Phỉ Nhi nói:

    “ Cậu sợ hắn bị kẹp chết, kẹp hư người, chẳng lẽ… cậu thích hắn?”

    Bị Liên Kiều hỏi bất thình lình như vậy Phỉ Nhi lập tức đỏ mặt, vội vàng nói:

    "Liên Kiều, cậu nói gì đó? Tớ lúc nào thì thích hắn?”

    "Còn nói không có? Mặt đều đỏ lên rồi.”

    Liên Kiều cười tới cười lui.

    "Liên Kiều cậu thật đáng ghét, thế nhưng lại giễu cợt tớ?”

    Mặt Phỉ Nhi càng ngày càng hồng, cô giả vờ giận dữ nói.

    "Được rồi được rồi, người ta mới không phải giễu cợt cậu, có thật cậu không có ý gì với hắn?”

    Liên Kiều nghiêm túc hỏi, đôi mắt ngập tràn tò mò.

  6. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 76: Gặp oan gia : Kế liên hoàn (1)

    "Uy!"

    Phỉ Nhi vừa thẹn vừa giận, cô vộ vàng vung tay lên, nhẹ huých vào Liên Kiều, nói:

    “ Cậu thật kí quái nha, người kia dù sao cũng chính là vị hôn phu của cậu, nếu như tớ thực thích hắn, vậy liền trở thành tình địch của cậu, cậu còn cao hứng như vậy, thật sự là…”

    "Vị hôn phu thì sao? Dù sao hắn cũng chưa từng thừa nhận tớ, tớ mới không thèm nhận hắn, ngược lại, tớ carmt hấy Cung Quý Dương so với hắn còn tốt hơn một ngàn lần !”

    Liên Kiều chu cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị nói

    "A, tớ hiểu được —— "

    Phỉ Nhi lập tức tỉnh ngộ,cô ôm chặt Liên Kiều, nói từng câu từng chữ:

    " Cậu đã yêu Cung Quý Dương, nhất định là đã yêu anh ta.”

    “ Cái gì yêu hay không yêu, tớ không biết.”

    Trong đầu Liên Kiều lập tức hiện ra gương mặt đẹp trai của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai má bỗng nhiên phiếm hồng, vội vàng bỏ hai tay Phỉ Nhi ra, lập tức lại chế nhạo…

    "Phỉ Nhi, nếu cậu thích Hoàng Phủ Ngạn Tước tớ một chút cũng không thèm ăn giấm nha, ha ha!"

    "Thật là ba hoa! Làm sao đề tài này lại biến thành của mình đây.”

    Phỉ Nhi giận trừng mắt liếc cô một cái, trái tim lại bang bang đập .

    Kỳ thật cô cũng không biết đến tột cùng mình nghĩ như thế nào, từ lúc ấy lại lấy ảnh chụp “ Hoàng Phủ Ngạn tước” từ Liên Kiều lên nhìn, tâm của cô đã bắt đầu loạn, mà khi Liên Kiều trừng mắt nhìn hắn từ trên cao xuống thấp, từng bước đi về phía Liên Kiều, tâm của cô dường như đã bắt đầu trầm luân…

    ( Khổ thân Phỉ Nhi: dại trai thì có gì là sai?)

    Là vui vẻ khi gặp hắn sao?

    Phỉ Nhi không biết, cũng không dám suy nghĩ nhiều, bởi vì chuyện này quả thực là một chuyện vô cùng xa xỉ đối với cô.

    Cô là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, làm sao có thể sánh với tứ đại tài phiệt đây? Nếu như cô cũng xuất thân từ Vương thất, như vậy còn có tự tin cùng tranh đoạt với nhóm danh viện danh giá, đáng tiếc cô cái gì cũng không có…

    Lại nói, cho dù mình thích thì thế nào? Người đàn ông kia chính là vị hôn phu của Liên Kiều, chẳng lẽ cô lại muốn đoạt người đàn ông của bạn tốt mình sao?

    Chỉ nghĩ thôi cũng thật sự là tao loạn rồi.

    Ngược lại Liên Kiều lại vô tâm vô phế , nói xong mà không hề có chút bận tâm, cô nhìn xung quanh rồi nói:

    "Phỉ Nhi a, cậu nói cái tên đầu heo kia cũng không thể nào mà nhanh chóng thoát khỏi cái hố- hãm hại của tớ được, cậu với tớ đi nghỉ ngơi một chút đi.”

    "Ừ, được rồi!"

    Phỉ Nhi biết Liên Kiều một khi đã bướng bỉnh, thì không ai có thể khuyên nhủ được cô , cho nên chỉ có thể thuận theo cô.

    Cô vẫn để mặc Liên Kiều lôi kéo mình, vừa đi còn liên tục quay đầu lại, trong lúc hai người sắp biến mất khỏi chỗ này, Phỉ Nhi lại một lần nữa quay đầu, quay lại, ánh mắt lập tức trừng lớn…

    "Liên, Liên Kiều a —— hắn, hắn xuất hiện —— "

    "Cái gì xuất hiện?"

    Liên Kiều không hiểu vì sao Phỉ Nhi lại sợ tới mức nói lắp bắp như vậy, cô cũng quay đầu lại xem, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của “ Hoàng Phủ Ngạn Tước” xuất hiện trước mắt, đang oai hùng hướng về phía mình…

    Trời ạ!

    Liên Kiều cũng không nghĩ tới người đàn ông này nhanh như vậy đã thoát được, xem ra cũng không thể đem hắn chỉnh thành bộ dáng gì nữa rồi.

    Nghĩ đến đây, cô vội vàng kéo tay Phỉ Nhi, nói

    “ Phỉ Nhi à, đi, chúng ta đi mau!”

    "Dừng chút, Liên Kiều, cậu nhìn xem chân người ta đã bị bẫy chuột của cậu kẹp đến hư rồi!”

    Phỉ Nhi thật sự không đành lòng, thời điểm cô nhìn thấy bóng dáng thon dài cao ngất kia, tâm của cô lại bất giác nhảy dựng lên.

    "Ai nha, không có vấn đề gì hết, đàn ông lớn như vậy rồi, làm sao có thể bị kẹp hư được.”

    Liên Kiều không hề để ý tới lời phản đối của Phỉ Nhi, liền chạy về hướng Cung Quý Dương đang đuổi tới.

    Phỉ Nhi cũng không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ day day trán, cũng đi theo cô.

    "Uy, suất ca!"

    Khi Liên Kiều đang chạy tới gần, liền hướng về phía Cung Quý Dương lớn tiếng kêu lên một tiếng, mang theo mặt cười xấu xa nhìn hắn

    “ Nha đầu chết tiệt kia, tôi đang muốn tìm cô, cô ngược lại lại chủ động đưa lên cửa!”

    Cung Quý Dương vừa nhìn thấy Liên Kiều, lập tức nghĩ tới bộ dáng ăn vạ của cô vừa rồi đối với mình, hận không thể lôi cô đứng lên.

    "A? anh tìm tôi à, tôi biết anh muốn tìm tôi tính sổ, thế nào? Bị kẹp chuột kẹp tư vị dễ chịu không?”

    Liên Kiều không hề sợ hãi hỏi han.

    “ Cô… cô chính là Liên Kiều?’

    Cung Quý Dương cũng không hồ đồ, hắn với cô gái này không thù không oán, nếu như thực sự có thù oán , thì cũng chỉ có thể là với Liên Kiều.

    Nhưng mà… chính là do tên HOàng Phủ giả mạo tên mình đi, thù này làm sao bỏ qua được?

    Điểm này Cung Quý Dương thế nào cũng không nghĩ ra được.

    Còn có —— cô luôn miệng nói mình hại cô ấy thật thê thảm, hắn đã từng hại cô sao? Từ lần đầu tiên nhìn cô đã thấy ánh mắt cô tất cả đều là đang tính kế hắn mà thôi.

    Quả thực là thái quá!

    Liên Kiều nghe vậy , cười đến “ khờ dại”

    "Coi như anh thông minh, biết tôi là Liên Kiều, này, chân anh thế nào rồi?”

    Cô đột nhiên cực kì hảo tâm hỏi.

    Điều này ngược lại khiến Cung Quý Dương có chút cảnh giác, hắn nhìn cô nói:

    "Nhờ cô ban tặng, hiện tại chân tôi rất đau, phòng y tế của trường các cô ở chỗ nào?”

    “ Phi, anh dùng giọng điệu như mệnh lệnh đối với tôi à? Tôi không nói cho anh đấy, cho anh đau chết đi.”

    Liên Kiều xoa thắt lưng, cố ý chọc giận hắn nói.

    "Cô —— "

    "Như thế nào? Tức giận có phải không? Tiến lên đây bắt tôi đi ? đuổi tôi mà xử lí đi!”

    Liên Kiều đắc ý nói.

    “ CÔ cho là tôi không đuổi kịp cô?”

    Cung Quý Dương bộ dạng nghịch ngợm của cô, thật sự là tức không còn chỗ nào để nói.

    Liên Kiều hướng về phía hắn làm mặt quỷ nói:

    “ Tên đầu heo, quỷ thọt chân, anh chính là không thể đuổi kịp tôi, a, tôi có thể tận tình nói cho anh một chút, anh có thể lái xe bắt tôi a, ha ha…”

    Nói xong, cô còn nhẹ nhún nhảy vào cái, cố ý kích thích Cung Quý Dương

  7. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 77: Gặp oan gia: kế liên hoàn (2)

    Đáng chết!

    Cung Quý Dương không chịu nổi bị chọc giận như vậy, nói chi lại bị một tiểu cô nương dắt mũi, nhưng chân hắn xác thực là rất đau, hắn không nói hai lời, đi tới trước cửa xe…

    Lái xe hẳn có thể đuổi theo xú nha đầu này đi!

    Liên Kiều thấy xe hắn đang tiến tới gần mình, không hề hoảng loạn, cũng không chạy trốn ngay lập tức, mà giống như đang chờ hắn lái xe tới chỗ mình vậy.

    Cung Quý Dương khẽ nguyền rủa một tiếng, muốn đẩy cửa xe, nhưng mà…

    Ách?

    Chuyện gì Xảy ra ?

    Cửa xe mở ra, hắn muốn buông tay ra, nhưng mà…

    Một màn kinh khủng xuất hiện!

    Tay hắn…tay hắn thế nhưng lại bị dính chặt vào cửa xe!

    Trời ạ!

    "Ha ha —— "

    Một tiếng cười to từ trong miệng Liên Kiểu vang lên, cô một tay chỉ về Cung Quý Dương, một tay ôm bụng, quả thực là khiến cô cười vỡ bụng mất!

    "Nha đầu chết tiệt kia, thì ra lại là cô!”

    Cung Quý Dương không thể nhịn được nữa liền gầm gừ lên tiếng.

    Cô bé này nhìn ánh mắt thật đúng là chuyên đi phá hoại, ấy thế mà lại khiến cho một bàn tay hắn dính chặt trên cửa xe, không thể nhúc nhích.

    Liên Kiều nghênh ngang đi tới trước mặt Cung Quý Dương, nghịch ngợm làm mặt quỷ…

    “ Này, không phải anh muốn đuổi bắt tôi sao? Như thế nào? Sao không nhúc nhích cứ đứng ở chỗ này thế?”

    Cô cố ý chuyển động mắt, nhìn lướt một vòng, sau đó khoa trương nói:

    " Ai gây thù chuốc oán với anh , mà lại khiến anh dính vào chỗ này? Cho thấy anh chính là có thù với nhiều người lắm đây.”

    "Nên nha đầu chết tiệt kia, tôi với cô không thù không oán, thế nhưng cô lại nhiều lần gây sự với tôi, đáng giận!”

    Cung Quý Dương hận không thể róc xương cốt của Liên Kiều ra.

    Liên Kiều ngẩng cao đầu, ánh mắt tà mị nhìn hắn:

    “ Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh không cần tự làm ủy khuất chính mình như vậy? nếu như không phải anh nói, tôi sẽ không phải chịu nhiều khuất phục như vậy? Anh ỷ vào mình có thế lực mạnh cùng địa vị cao cao tại thượng, anh tưởng chỉ bằng từng đó muốn cự tuyệt ai thì liền cự tuyệt người đó à, ai, thật đáng giận!”

    Bùm bùm một tiếng , Cung Quý Dương rốt cuộc nghe cũng không sao hiểu được một chữ nào!

    A, Hoàng Phủ Ngạn Tước?

    Nguyên do là Tiểu cô nương này coi mình thành Hoàng Phủ Ngạn tước, khó trách mình vừa đến đã bị cô liên tiếp chỉnh đến thảm hại.

    Nhưng mà… vì cái gì mà cô ấy lại coi mình là Hoàng Phủ Ngạn Tước?

    Nghĩ đến đây, trong đầu Cung Quý Dương lập tức hiện lên hai má Hoàng Phủ Ngạn Tước!

    Nhất định là hắn, cũng chỉ có hắn mới dám làm như thế!

    Tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia dám giả mạo tên mình, sau đó dùng tên mình đi làm những việc điên rồ , tên đáng chết, bằng không tại sao hắn không dám nghe điện thoại của mình, nói như vậy chắc chắn hắn đã đoán được lần này mình tới Hongkong có bao nhiêu nguy hiểm.

    ( Bị kẹp chuột kẹp có tí mà nguy vs chả hiểm)

    Rốt cuộc Cung Quý Dương cũng đã hiểu rõ!

    "Tiểu cô nương, cô cho rằng chỉ bằng điểm này có thể làm tôi khốn khổ à?”

    Rốt cuộc hắn cũng áp chế được sự xúc động muốn động chạm gầm gừ xuống, đổi lại là vẻ mặt thoải mái cùng vẻ tà mị.

    Liên Kiều chỉ cười cười:

    “ Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, đây là keo dán nhựa cứng nha ( Sen: ss này lấy keo gắn vào cửa, CQD chạm vào dính luôn vào đấy), chỉ có bệnh viện mới có biện pháp tách anh ra khỏi đó, đáng tiếc, tôi sẽ không thay anh đi báo cáo, còn có… ngàn vạn lần đừng có giãy mạnh nha, nếu không a, da sẽ long ra đấy, haha…”

    Cung Quý Dương không hề tức giận ngược lại còn cười:

    “ Đa tạ cô nhắc nhở, nhưng mà… cho dù như vậy, tôi cũng có biện pháp đi tới phòng bệnh trong trường!”

    Ách?

    Điều này đến phiên Liên Kiều ngạc nhiên, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt này, nhất thời không hiểu rõ ý tứ trong lời hắn nói.

    "Hắc hắc, không phải anh sẽ nâng xe cùng đi tới đó chứ?”

    Cung Quý Dương nhướng mày,

    “ Sao? Cô cho là tôi không làm được?”

    Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của người đàn ông trước mắt này, Liên Kiều thế nhưng lại cảm thấy có chút chần chờ, một lúc sau, cô mới không phục đối diện với ánh mắt của Cung Quý Dương nói:

    “ Được, mặc kệ anh dùng biện pháp gì, chỉ cần anh có thể đi tới được phòng bệnh trong trường, nhất định tôi sẽ nhận thua!”

    Phỉ nhi đứng bên cạnh nghe thấy thế, vội vàng kéo tay Liên Kiều nói:

    "Liên Kiều, cậu làm vậy có chút quá đáng nha, cậu xem náo nhiệt tới nhiều người như vậy, chẳng lẽ cậu vẫn còn tiếp tục muốn làm người ta khó xử à?”

    Cung Quý Dương đứng bên kia ngược lại cười sang sảng, hắn giương giọng nói:

    "Tiểu cô nương, đây là tự cô nói đấy nhé, nếu đến lúc đó cô không chấp nhận thua cuộc,

    Cũng đừng trách tôi không nói trước!”

    "Hừ, đúng vậy, tôi đồng ý!”

    Liên Kiều xoa thắt lưng, vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn hắn.

    Cung Quý Dương không nói gì, bên môi nở nụ cười tà mị, trước mắt bao nhiêu bạn học của Liên Kiều, hắn dò vào trong xe, dùng tay còn lại lấy ra một cái cặp đựng đồ, lập tức cười đầy hài lòng, bắt đầu hành động kế tiếp…

    Liên Kiều vừa rồi còn khịt mũi cười, nhưng dần dà, theo từng động tác của Cung Quý Dương, bên môi nụ cười ấy giờ đã có chút cứng nhắc …

    Không chỉ riêng mình cô, mà Phỉ Nhi ngoài ra đông đủ sinh viên đã vây tứ phía cũng trừng mắt nhìn, vô cùng kinh ngạc!

    Hắn, hắn thế nhưng —— chỉ dùng một cái cặp hơn nữa chỉ cần một tay đã tháo cửa xe xuống!

    Các nữ sinh không ngừng phát ra âm thanh sợ hãi, thậm chí đáy mắt đều mang theo sự sùng bái cùng ngưỡng mộ…

    Đem cửa xe tháo xuống hoàn toàn, Cung Quý Dương lại gọng gàng mang cửa xe từng bước tường bước tới gần Liên Kiều…

    Mặt Liên Kiều đã sớm xanh lại!

    Người đàn ông này quả nhiên không thể xem nhẹ, cô thua…

    "Tiểu cô nương, chờ bị phạt đi, gặp lại sau .”

    Cung Quý Dương cực kì giống kẻ trộm, dưới ánh mặt trời , hắn khẽ liếm khóe môi khiến Liên Kiều không khỏi nghĩ tới hắn đang liếm đao vậy, mà cái đao này lập tức sẽ kè vào cổ cô đây.

  8. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 78: Gặp oan gia: Sự kiện kì quái (1)

    Nhìn Cung Quý Dương dù bị thọt chân vẫn còn tao nhã nện bước chân bước về phía trước, lại nhìn bóng dáng cao lớn của hắn biến mất theo chiếc cửa xe, quả thực có chút khôi hài, trong lòng Liên Kiều đột nhiên dâng lên một dự cảm không ổn..

    Phỉ Nhi có chút khẩn trương níu ống tay áo Liên Kiều, nói:

    “ Liên Kiều à, cậu nói … hắn, hắn có thể đối phó với cậu như thế nào đây? Tớ cảm thấy nao nao .”

    Liên Kiều cũng không nghĩ ra, cô không biết người đàn ông này có thể nghĩ ra chiêu trò gì để đối phó với mình.

    “ Bình tĩnh, Phỉ NHi, hắn muốn thế nào thì kệ hắn đi, tớ không tin hắn có thể làm gì tớ, đi ,đi học đi.”

    Cô không nói hài lời liên lôi tay Phỉ Nhi đi về phía phòng học, bộ dạng anh dũng hiên ngang như tráng sĩ.

    Một buổi chiều trôi qua rất vô vị, bời vì Liên Kiều vẫn luôn đề phòng cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia sẽ trả thù mình như thế nào, nhưng mà, còn có một cảm giác lo lắng không nói nên lời…

    Mãi cho đến bữa, vẫn không thấy hắn có bất kì hành vì trả thù nào, Liên Kiều càng thêm bất an, cô lấy một phần đồ ăn rồi đi tới ngồi bên cạnh Phỉ Nhi.

    "Liên Kiều, cậu sao vậy, cả chiều nay như người vô hình thế?”

    Lăng Trang vừa ăn sườn lợn rán, vừa quan tâm hỏi han.

    Liên Kiều vô lực lắc đầu, sau đó lại thâm sâu khẽ than một tiếng, trông giống như bà lão tám mươi vậy.

    Lăng Trang thấy thế, có chút ngạc nhiên, cô nhìn Phỉ Nhi ngồi bên cạnh, Phỉ Nhi chỉ cười, ý bảo cô không cần hỏi nữa.

    Không khí đang có chút nặng nề, Tần Hinh hớt ha hớt hải chạy tới, trong tay còn bưng món ăn mình yêu thích nhất,

    “ ba” đem đặt đồ lên bàn, sau đó miệng không ngừng nói:

    “ Xong rồi, có chuyện!

    Vẻ mặt của cô ngược lại thu hút sự chú ý của Liên Kiều, cô hiện tại có chút nhìn gà hóa cuốc, nghe thấy vậy liền vội vàng hỏi:

    “Tần Hinh, cậu nói cái gì?”

    Tần Hinh nuốt một ngụm nước miếng, thần thần bí bí nhìn xung quanh, đè thấp giọng …

    "Biết không, trường học gặp chuyện không may, tớ cũng mới biết chuyện này chưa lâu, ai ngờ sự việc đó lại bị trường học phong tỏa hết thông tin, nghe nói là… có người nhảy lầu.”

    "Cái gì? Có người nhảy lầu? Là học sinh hay là thầy cô giáo?”

    Phỉ Nhi kinh ngạc vạn phần, vội vàng hỏi.

    Tần Hinh lắc đầu: "Không biết cụ thể thân phận người chết, bởi vì đã làm kinh động tới giáo viên và cảnh sát, nhưng giáo viên hình như là muốn xử lí vụ việc này trong yên lặng, nên mọi người đến vây xem đều bị đuổi đi, nhưng mà…”

    Giọng nói của cô rõ ràng , sau đó vẻ mặt có chút thần bí nhìn Liên Kiều.

    Liên Kiều cũng cảm thấy ánh mắt cô có gì lạ, king ngạc hỏi:

    “ nhưng mà cái gì? có việc gì cứ nói thẳng đi.”

    Mà Phỉ Nhi rõ ràng cũng ngửi thấy một hương vị không hề bình thường…

    Tần Hinh khẽ liếc mắt, lập tức nhẹ thở dài một hơi rồi tiếp tục nói:

    "Liên Kiều, cậu đừng hiểu lầm, chỉ là tớ nghe nói người kia chết thật li kì, ***g ngực cũng bị nhũn cả ra, giống như là…. Giống như là trúng hàng đầu thuật….”

    "Cái gì?"

    Ba người sau khi nghe vậy cũng vô cùng kinh hãi, Phỉ Nhi huychs nhẹ tần Hinh, trách cứ nói:

    “ cậu điên rồi à? Chẳng lẽ cậu lại hoài nghi Liên Kiều sao?”

    Vừa rồi ánh mắt cô có vẻ rất không thoải mái.

    “ Tớ không có, chỉ là… chuyện này thật sự rất kì quái, Liên kiều…”

    Cô kéo bàn tay nhỏ bé của Liên Kiều, nói:

    “ Tớ không có ý hoài nghi cậu, cậu cũng biết, việc cậu có chị họ tinh thông hàng đầu thuật thì chỉ có 3 người chúng tớ biết, cậu nghĩ mà xem, người kia chết có thể là vì hàng đầu thuật không?”

    Liên Kiều bị hỏi đúng chỗ khó, cô nhíu mày lắc đầu:

    “ Tớ không biết, dù sao tớ cũng chưa nhìn thấy thi thể.”

    Ba người lập tức gật đầu, Lăng Trang khoát tay chặn nói:

    "Ai nha, bình tĩnh, chúng ta không cần thảo luận vấn đề này , việc nhảy lầu trong trường học là chuyện bình thường, có thể do bị áp lực lớn hay nhiều nguyên nhân khác mà chọn nhảy lầu để chấm dứt sinh mệnh, thôi, ăn cơm đi, không cần bàn chuyện ghê sợ này nữa.”

    “ Được .”

    Hai người bọn họ đều đồng ý gật đầu.

    Chỉ có Liên Kiều, vẫn nhẹ nhíu mày, cô rốt cuộc tâm thần bất ổn không biết đến tột cùng là vì cái gì, không phải vì sợ tên Hoàng Phủ trả thù, mà là//// sự kiện nhảy lầu ở trường học.

    Cô nhắm mắt lại —— nhưng tâm vẫn không nhẹ bớt đi chút nào.

    Vì sao lại thế?

    Người đã muốn chết, mình sao lại mẫn cảm như vậy? giống như là chuyện phát sinh trên chính người mình vậy, chẳng lẽ…. chết chính là một khởi đầu mới?

    Nghĩ đến đây, tay Liên Kiều theo bản năng mà run lên ——

    "Ầm ——" chiếc đũa từ trong tay rơi xuống, cũng với tiếng bát đũa va chạm phát nên âm thanh thanh thúy.

    "Liên Kiều —— "

    Phỉ Nhi thấy bộ dạng mất hồn cuar cô, cực kì lo lắng nhìn cô.

    Bên môi Liên Kiều miễn cưỡng nở nụ cười, cô thở dài một hơi, mới cầm lấy trà sữa nhấp một ngụm…

    "A —— "

    Lăng Trang thấy cô uống một ngụm trà sữa, vội vàng sợ hãi đoạt lấy li trà sữa…

    "Liên Kiều, cậu điên rồi, cậu cũng biết già li kê , thế nhưng vẫn còn uống trà sữa à?”

    ( Già li kê: như 1 loại cốc tai gì đấy, tóm lại là nó với trà sữa kị nhau)

    Phỉ Nhi và Tần Hinh cũng giật mình ——

    "Liên Kiều, cậu sao vậy? cậu học y nha.”

    Liên Kiều giật mình, cứng đờ một lúc, cô nhìn lại già li kê , lại nhìn trà sữa trong tay, không khỏi đồ mồ hôi lạnh…

    Thật sự là đã phạm phải một sai lầm lớn, già li luôn kị với trà sữa, hai thứ này kết hợp với nhau sẽ khiến cho dạ dày khó chịu, nghiêm trọng nữa có thể bị ngộ độc.

    Đạo lí này cô hiểu rõ nhưng sao hôm nay lại quên được?

  9. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 79: Gặp oan gia: Sự kiện kì quái (2)

    Quả nhiên, chỉ một lúc sau bụng Liên Liều đã bắt đầu lộc cộc lộc cộc khó chịu, ngay sau đó đau đớn dần lan ra…

    "Có lầm hay không, mới chỉ uống một ngụm thôi mà…”

    Liên Kiều ghé sát vào bàn cơm, trên trán bắt đầu rịn mồ hồi.

    “ Đây, Liên Kiều, mau ăn cái này vào.”

    Phỉ Nhi đưa viên thuốc vẫn mang trên người để đề phòng có chuyện gì đặt vào tay Liên Kiều, rồi đưa chai nước khoáng cho cô.

    Liên Kiều ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng bụng vẫn đau âm ỉ.

    “Cậu nha, thật là, đi phòng y tế đi.”

    Lăng Trang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Liên Kiều, vội vàng đề nghị.

    "Không cần..."

    Liên Kiều vừa nghe đi tới phòng ý tế, sắc mặt càng thêm tái nhợt,

    “ Tớ ghét nhất là bị kim châm , tớ nghĩ nghỉ một lát là tốt rồi, không cần lo lắng, tớ muốn uống thuốc... a, không được, tớ muốn đi toilet.”

    Không đợi nói xong, Liên Kiều liền ôm bụng chạy khỏi nhà ăn, bỏ lại ba cô bạn trừng to mắt tò mò nhìn theo.

    Rốt cuộc cũng thoải mái hơn, Liên Kiều nhìn chính mình trong gương, dần dần, suy nghĩ của cô đã lạc về nơi xa xôi nào đó...

    Người nhảy lầu kia đến tột cùng là ai, còn nữa, vì sao ngực lại bị xé mềm nhũn, người này sau khi chết hình thái như thế nào ?

    Quan trọng hơn là —— trong đầu cô lập tức vang lên lời nói của tần Hinh...

    “ Các cậu biết không, thầy giáo nói lần này rất kì quái nha, nghe nói cỗ thi thể này tạm thời để ở nhà xác tầng một chỗ chúng ta, hình như là không muốn cho cảnh sát mang đi đâu cả.”

    Nghi hoặc trong lòng Liên Kiều ngày càng tăng...

    Chết ở trường học, nên phối hợp với cảnh sát làm kiểm tra mới phải, vì sao còn lưu lại thi thể ở trong trường?

    Nhà xác tầng một? Đây chẳng phải là nơi bọn họ vẫn làm giải phẫu tử thi sao?

    Nghĩ đến đây, Liên Kiều nhất thời khiếp sợ ... tại sao lại làm vậy?

    Càng bí ẩn , cô càng muốn tìm hiểu, cuối cùng cô đưa ra một quyết định đến chính bản thân mình cũng phải khiếp sợ, đó là...

    Tự mình đi nhà xác tầng một xem!

    Sắc trời đã dần ảm đạm, ánh nắng phía Tây cũng đã dần tắt nhường lại bóng đêm buông xuống, toàn bộ tòa phủ trường học đều chìm trong tăm tối, bất âm bất dương, nhìn không rõ màu sắc.

    Liên Kiều không khỏi cười thầm, đến ông trời cũng vì hành vi mạo hiểm của cô mà cố tình gia tăng thêm bầu không khí quỷ dị, cô tự nhận mình có gan lớn, cho dù lần đầu mới vào học viện, lần đầu tiên giải phẫu tử thi , cho tới bây giờ cô cũng không thấy khẩn trương như vậy.”

    Thang máy dừng lại ở tầng trệt, cửa thang máy từ từ mở ra, Liên Kiều không khỏi nhìn ánh đèn cảm ứng chuyển sang màu đỏ “ 1”

    Cô không khỏi rùng mình, rõ ràng không có gió, vì sao cô lại cảm thấy sau lưng mình một trận lạnh lẽo.

    Đèn cảm ứng khiến toàn bộ ánh sáng trong hành lang chiếu thành vệt dài, vô cùng an tĩnh , Liên Kiều cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình, rất kì quái, bình thường trước khi giãi phẫu cô thường có cảm giác muốn nhanh kết thúc, nhưng vì sao hôm nay cô lại cảm thấy có cái gì khác thường?

    Nếu không bởi vì Tần hinh nói thi thể này có liên quan tới hàng đầu thuật, cô cũng sẽ không xúc động mà chạy tới đây, điều này cũng tốt, không có lí do gì mà xông vào một thế giới không có người cả.

    ( đoạn này cũng hơi khó)

    Nhà xác tầng một rất lớn, phòng lại nhiều, Liên Kiều có ý nghĩ đi tìm từng gian phòng một, cho tới bây giờ, chuyện này cũng chỉ có một mình cô biết.

    Rón ra rón rén mở cánh cửa một gian phòng, ngọn đèn bên trong yếu ớt, lộ ra chút ánh sáng hắt ra ngoài hành lang, Liên Kiều mơ hồ có thể nhìn thấy thiết bị y học bên trong, cô nhẹ nhàng thả lỏng một hơi, không phải chỗ này.

    Nhìn bóng dáng mình trải dài dừng ở mặt đất ngoài hành lang trơn bóng, Liên Kiều tự nhủ mình phải có đủ dũng khí, lại tiếp tục tiến bước.

    Thời gian từng chút lại từng chút qua đi, không gian cũng theo thời gian càng ngày càng trở nên yên tĩnh.

    Ngay lúc Liên Kiều đang thật cẩn thận đi ngang qua một gian phòng, cô mẫn cảm nghe được một trận âm thanh truyền đến từ đó, hình như là tiếng bước chân vậy...

    Da dầu Liên Kiều run lên, phản ứng đầu tiên của cô là muốn bỏ chạy, nhưng mà..



    Tỉnh táo lại, sau đó sự hiếu kì lại chiếm trọn cảm xúc của cô lúc này, cô cẩn thận đẩy cửa ra, ánh mắt từng chút nhìn xung quanh...

    Đây là một gian phòng có chút kì quái, trong lòng lóe ra ánh sáng đèn điện, thông qua ánh sáng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng, đây không phải chỗ đặt thi thể, lại tới gần một góc tường, mơ hồ có một cái bàn dùng để đặt thi thể lúc giải phẫu, trên mặt bàn trùm một tấm vải trắng.

    Gian phòng này cô chưa từng bước vào, kể từ khi cô bắt đầu tới học viện này, gian phòng này vẫn bị khóa chặt, hôm nay tại sao lại không khóa?

    Liên Kiều mạnh mẽ nuốt nước miếng, sau đó kiên trì xông vào trong phòng, lưng cô gắt gao dán trên cửa, để cho mắt hoàn toàn thích ứng với sự hôn ám nơi đây sau đó mới rón rén đi tiếp.

    Nếu như cô đoán không sai, cỗ thi thể của người nhảy lầu tự sát hôm nay, hẳn là ở đây đi, ngẫm lại cô rất nhanh sẽ tìm ra chân tướng sự việc, trong lòng Liên Kiều thậm chí có chút kinh hoàng.

    Tuy rằng cô không có tinh thông hàng đầu thuật như Mặc Di tỷ tỷ, nhưng mà cũng có thể phán đoán... cũng hiểu biết về hàng đầu thuật.

    Liên Kiều đi từng bước tới gần cỗ thi thể kia, cẩn thận mang theo một tia sợ hãi, ngay tại thời điểm cô gần tới chỗ cỗ thi thể kia, lúc này, một màn đáng sợ xuất hiện...

    Chỉ thấy thi thể phía dưới tấm vải trẳng.... thế nhưng đang động.

    Cô nhất thời trừng to mắt, rồi vội vàng chớp mắt.

    Đúng vậy, nó đang động, tuy rằng ánh sáng có chút tối, ám muội, nhưng… cô vẫn có thể thấy cỗ thi thể kia đang chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng xốc tấm vải trắng lên...
  10. emlahunu

    emlahunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/09/2016
    Bài viết:
    4.856
    Đã được thích:
    0
    Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

    Chương 80: Gặp oan gia: sự kiện kì quái (3)

    Ánh sáng ở tầng hầm có vẻ mờ nhạt, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ để Liên Kiều nhìn rõ hết thảy.

    Ánh mắt của cô trừng lớn, da đầu bắt đầu run lên…

    Thi thể đang nằm trên giường đang từ từ ngồi dậy, mà tấm vải trắng trên người cũng theo từng động tác chậm rãi mở ra…

    Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Liên Kiều là bỏ chạy, nhưng mà… đáng chết, chân cô đã nhũn ra, không còn chút khí lực, cho nên cô chỉ có thể mở to mắt mà nhìn cỗ thi thể kia đang chậm rãi tiến về phía mình…

    Hô hấp của cô ngày càng khó khăn, bởi vì cô rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt kia.

    Dưới ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt nam tính có vẻ dị thường dữ tợn vô cùng đáng sợ, Liên Kiều không biết dùng từ như thế nào để hình dung khuôn mặt này, mơ hồ huyền ảo, tái nhợt khô sáp như tượng, ánh mắt lại tản ra màu sắc xanh biếc, thi thể chính là đang nhìn cô chăm chú, nhưng trong nháy mắt, đã vội ngã xuống…

    Điều này khiến Liên Kiều thét chói tai, theo bản năng cô quên hết mọi thứ, cô rốt cuộc cũng biết, một người gặp chuyện cực đoan kinh khủng tuyệt đối không thể sưu thoát được, bời vì cô cảm thấy thực sự bị khủng bố rồi.

    Hơn nửa ngày, hô hấp của Liên Kiều mới bình ổn lại, nếu không bởi vì bình thường cô thường đùa nghịc với thi thể, thì hôm nay nhất định cô sẽ bị dọa chết rồi.

    Không được, nơi này thật sự quỷ quái, cô vừa mới xoay người, lại nghe thấy một trận tiếng vang, tựa như âm thanh động đất, cô theo bản năng quay đầu lại…

    Ông trời ơi! Thi thể kia lại động, hơn nữa đang từng chút từng chút một hướng về phía cô…

    Liên Kiều sợ tới mức mặt đã trắng bệch, lập tức chạy tới cửa, dùng sức kéo cửa ra…

    Nhưng mà, đúng lúc này, cô mới tuyệt vọng phát hiện ra… của, không biết vì sao lại bị khóa ngoài.

    "A —— "

    Cô thét chói tai, tiếng thét của cô như âm thanh cắt nang sự tĩnh lặng nơi tầng hầm, cô đập mạnh vào cửa, nhưng vẫn còn liều mạng nhìn về phía sau mình.

    Chỉ thấy cỗ thi thể kia đang cách mình ngày một gần hơn…

    "A —— "

    Liên Kiều như đã hết hi vọng, hiện giờ cô cảm thấy hối hận, không có việc gì chạy tới nơi quái quỷ này làm cái gì.

    Đang lúc cô đã chuẩn bị tâm lí bị cỗ thi thể kia bóp chết hoặc hù chết, cửa phòng lập tức mở ra, ngay sau đó, bên tai vang lên một thanh âm trầm thấp…

    "Chạy mau!"

    Liên Kiều cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức bỏ chạy, hành lang dài truyền đến từng đợt bước chân.

    Chạy một mạch thật vất vả, Liên Kiều thở dốc, tuy rằng đây cũng là một nơi tối tăm, nhưng ít ra còn có ánh trăng, còn nữa, đây là thế giới mà cô quen thuộc.

    Vừa mới hoàn hồn suy nghĩ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? quả thực là đáng sợ nha!

    Còn có, cửa, đến tột cùng là kẻ nào khóa trái?

    Một bàn tay lớn đột nhiên vỗ vào vai cô…

    "A —— "

    Linh hồn còn chưa kịp hoàn lại, Liên Kiều liền thét chói tai, ngay sau đó, cô quay đầu lại nhìn gương mặt ánh tuấn tà mị kia.

    "Hoàng Phủ Ngạn Tước? Hoàng Phủ ngạn tước —— "

    Cô như là nhìn thấy người thân vậy, lập tức bổ nhào vào ngực hắn, hai tay ôm chặt hắn không buông ra.

    Vẻ mặt Cung Quý Dương xấu hổ tùy ý cô ôm, hơn nữa, hắn còn giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô nói:

    "Được rồi, không có việc gì!"

    ủy khuất cùng sợ hãi của Liên Kiều trong nháy mắt liền tan biến , cô nhịn không được liền khóc lớn lên, mà Cung Quý Dương cũng chỉ bất đắc dĩ mà tùy ý cô phát tiết trên người mình.

    Đến tận khi màng tai mình dường như sắp điếc vì tiếng khóc của cô, Liên Kiều mới thôi gào khóc mà nhẹ giọng nức nở..

    "Ô ô, ngươi... rốt cuộc anh là người hay là quỷ..”

    Thanh âm của cô lại nức nở, nghẹn ngào không thôi.

    ( ơ nãy giờ chị ôm quỷ à?)

    Cung Quý Dương liếc trắng cô một cái…

    Tiểu cô nương này gan đúng là lớn đi, vấn đề này mà cũng nói được, khóc lóc một hồi thông suốt xong lại hỏi mình là người hay quỷ…

    Hắn không nói gì...

    “ Em thử nói xem?”

    Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Cung quý dương, nửa ngày sau, mới ngây ngốc hỏi :

    "Vừa mới... Vừa mới cái thi thể kia không phải anh chứ?’

    Lần thứ hai Cung Quý Dương bị tra hỏi, hắn nhìn cô tinh thần còn chưa ổn định lại, có chút đùa dai nói:

    “ Đúng, tôi chính là thi thể kia đấy, hôm nay em hại tôi suýt nữa đi gặp Diêm Vương, tôi lại không thích dưới âm phủ đêm tối tịch mịch, nên muốn tìm em đi cùng.”

    Nguyên lai hắn cũng chỉ muốn đùa cô một chút, ai ngờ Liên Kiều sau khi nghe vậy thì trừng to mắt, con ngươi màu tím Tử Lan khiếp sợ nhìn Cung Quý Dương:

    "Ngươi... Ngươi..."

    ( chỗ này LK tưởng ma để ngươi nhé)

    Cô sợ tới mức đã không nói mạch lạc rồi, ánh mắt cô nhìn Cung Quý Dương tràn đầy hoảng hốt , kinh sợ, chỉ trong giây lát, cô lập tức chạy đi thật xa, hai tay ôm lấy gốc cây cổ thụ, bộ dạng như gặp quỷ vậy…

    "Anh ——này , Hoàng Phủ ngạn tước, đừng , tôi...

    Hôm nay tôi chỉ muốn đùa với anh một chút,,, ai, ai biết anh đoản mệnh, ngàn vạn lần cầu anh đừng có tới tìm tôi… không phải tôi cố ý…”

    Cung Quý Dương thấy cô như vậy, vừa buồn cười vừa tức, bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu cô nương này thật đúng là đơn thuần , nói thế mà cũng tin.

    Hắn thử tiến lên một bước, đã thấy Liên Kiều hét lên một tiếng rồi lui về sau, tựa như đang tìm một chút dũng khí vậy.

    Thấy bộ dạng này của cô, Cung Quý Dương càng thêm hưng phấn, hắn cố ý hung tợn nói:

    "Liên Kiều, là cô bức chết tôi, tôi không tìm cô thì tim ai?”

    Liên Kiều nghe vậy, hai chân nhũn ra, gắt gao nắm chặt quyền, lắp bắp nói:

    “ Vậy anh cũng, cũng không cần nghĩ quẩn mà nhảy lầu chứ…. Chính là anh, chính anh không quý trọng bản thân mình, còn , còn tới tìm tôi chết thay anh sao?”

Chia sẻ trang này